Phi lộ
Gió Bắc đìu hiu , tuyết rơi lả tả. Mặt đất đóng thành băng
Một đội Thanh binh tay cầm gươm đao áp giải bảy cổ tù xa tắm mưa gội tuyết nhằm phía Bắc mà tiến đang đi trên đường lớn gần Hải Tân ở Giang Nam.
Trong ba cổ tù phía trước có ba người đàn ông đều ăn mặc theo kiểu thư sinh. Ba người này là một lão già đầu tóc bạc phơ , và một người vào hạng đứng tuổi.
Trong bốn cổ xe sau tù phạm đều là nữ nhân.
Trong chiếc xe sau cùng có một thiếu phụ tay bồng một đứa bé gái nhỏ. Con nhỏ la khóc om sòm , má nó dổ thế nào nó cũng không nín.
Một tên quân đi bên xe tức quá vừa đá vào thành xe “binh binh” vừa lớn tiếng quát :
– Mi mà còn khóc hoài thì lão gia sẽ đá chết tươi.
Đứa nhỏ sợ quá càng khóc thét lên.
Dưới thềm một tòa nhà lớn cách đường cái quan chừng mấy chục trượng có hai người sóng vai đứng đó. Một người là văn sĩ trung niên và một đứa nhỏ chừng 12 , 13 tuổi.
Văn sĩ ngó ra đường thấy tình trạng nầy , khẻ buông tiếng thở dài. Cặp mắt đỏ ngầu , miệng lẩm bẩm nói như để mình nghe :
– Tội nghiệp ! Thật là tội nghiệp !
Cậu nhỏ hỏi ông :
– Gia gia ơi ! Những người kia phạm tội gì vậy?
Văn sĩ đáp :
– Ai mà biết họ phạm tội gì ? Hôm qua và sáng nay , đã có đến ba chục văn nhân nổi tiếng ở tỉnh Triết Giang ta cũng lâm vào tình trạng này. Bọn họ chẳng có tội gì mà bị liên lụy.
Văn sĩ nói câu này rất nhỏ vì sợ bọn quan binh nghe rõ.
Chú nhỏ lại hỏi :
– Con nhỏ kia còn bú sữa mẹ , chẳng lẻ cũng làm nên tội? Thật vô lý.
Văn sĩ nói :
– Ngươi cũng biết là quan binh vô lý thì khá đấy ! Hởi ơi ! Người ta là dao là thớt , mà mình là thịt là cá. Người ta là chảo là vạc , còn mình chỉ là hươu là nai.
Chú nhỏ nói :
– Gia gia ! Mấy bữa trước gia gia dạy hài nhi câu “Người là dao là thớt , mình là cá là thịt” là có ý nói người ta có quyền muốn chặc muốn thái thế nào cũng được. Vậy câu “Người ta là chảo là vạc , mình là hươu là nai” thì ý nghĩa cũng vậy hay sao?
Văn sĩ đáp :
– Phải rồi !
Văn sĩ nhìn bọn quan binh đi xa rồi , liền dắt tay chú nhỏ nói :
– Ở ngoài gió lạnh vào trong nhà ta sẽ nói cho nghe.
Đoạn hai cha con đưa nhau vào ngồi trong thư phòng.
Văn sĩ chấm bút vào nghiên mực viết lên giấy chữ “Lộc” rồi nói :
– Hươu là giống dã thú. Tuy nó lớn mà tính rất thuần. Nó chỉ ăn cỏ xanh cùng lá cây để sống , chứ không ăn thịt như loài dã thú khác. Khi nó bị thú dữ đuổi bắt thì nó chỉ có cách tìm đường chạy trốn. Nhưng trốn không thoát sẽ bị người bắt ăn thịt.
Văn sĩ lại viết hai chữ “Trục Lộc” rồi giải thích :
– Cổ nhân thường đem con hươu ví với thiên hạ. Bách tính trong nước phần nhiều đều là người thiện lương , nhưng cũng bị giai cấp thống trị áp chế sát hại. Trong sách Lục Thao ghi chép những phương lược tranh thành cướp đất cùng cách hành binh bố trận , có một đoạn Khương Thái Công nói chuyện với Chu Văn Vương.
Chú nhỏ nghe nói đến tên Khương Thái Công liền dương cặp lông mày lên đáp :
– Gia gia nói đến Khương Thái Công hài nhi lại nhớ ra : Tiên sinh tám mươi tuổi mới gặp Chu Văn Vương. Thái Công cởi con Tứ Bất Tượng và có tên trong Phong Thần Bảng.
Văn sĩ tủm tỉm cười nói :
– Những chuyện trong Phong Thần Bảng không phải là sự thiệt đâu.
Chú nhỏ hỏi lại :
– Gia gia ! Khương Thái Công đã nói với Chu Văn Vương câu gì ?
Văn sĩ đáp :
– Khương Thái Công bảo : “Lấy thiên hạ như đuổi bắt con hươu rồi làm thịt chia nhau mà ăn. Con hươu rừng trốn chui trốn lũi mãi nhưng đến lúc cuối cùng cũng bị bắt. Có khi nhiều người chia nhau ăn thịt có khi một người ăn hết “.
Văn sĩ ngưng lại một chút rồi nói tiếp :
– Trong Hán thư có câu : “Nhà Tần để xổ mất con hươu , thiên hạ tranh nhau đuổi bắt. Đó là nói về nhà Tần mất thiên hạ , quần hùng khắp nơi nổi dậy tranh cướp nhau. Sau cùng Hán Cao Tổ đánh bại được Sở Bá Vương tức là bắt được con hươu to lớn béo mập.
Chú nhỏ gật đầu nói :
– Hài nhi hiểu rồi. Trong tiểu thuyết thường nói chuyện “Đuổi hươu ở Trung Nguyên” tức là quần hùng thiên hạ tranh đoạt nhau ngôi hoàng đế.
Văn sĩ vui vẽ gật đầu rồi vẽ một cái đĩnh lên giấy giải thích :
– Cổ nhân không làm bếp nặn nồi để nấu ăn , mà lại đúc cái vạc ba chân , chất củi đốt ở dưới gầm. Khi bắt được hươu rồi bỏ đỉnh nấu ăn. Có thể nói từ hoàng đế cho đến đại thần đều là những người rất tàn nhẫn. Khi họ không ưa ai là đổ cho người ta phạm trọng tội bắt bỏ vào vạc cho chết cháy. Trong sử ký có chép việc Lạn Tương Như tâu Tần Vương “hạ thần biết thần phạm tội khi quân đáng bị xử tử. Vậy thần xin bệ hạ cho quăng thần vào trong vạc”.
Thằng nhỏ lại hỏi :
– Gia gia ! Trong sách tiểu thuyết thường nói “Đuổi hươu ở Trung Nguyên” , lại có câu “Hỏi vạc ở Trung Nguyên” ý tứ hai câu này dường như chẳng khác gì nhau.
Văn sĩ đáp :
– Đúng thế ! Vua Dũ nhà Hạ , thâu vàng ở chín Châu về đúc thành chín cái đỉnh lớn. Trên chiếc đỉnh nào cũng khắc tên chín Châu cùng đồ hình sông núi. Đời sau ai làm chủ thiên hạ là giử chín cái đỉnh này. Sách Tả truyện có nói “Sở Vương coi duyệt binh ở Chu Cương. Vua Định Vương sai Vương Tôn Mẫn nghênh tiếp Sở Vương. Sở Vương có hỏi đến những cái đỉnh lớn nhỏ thế nào , nặng nhẹ ra sao? Chỉ vị chúa tể thiên hạ mới có thể gìn giử chín đỉnh. Còn Sở Vương mới là một nước chư hầu mà hỏi đến chuyện đỉnh nặng nhẹ to nhỏ là trong bụng có mưu đồ bất pháp mướn đoạt ngôi nhà Chu.
Thằng nhỏ lại hỏi :
– Vì thế nên những từ ngữ “hỏi đỉnh” và “đuổi hươu” là có ý muốn làm hoàng đế. Còn câu “Chưa biết hươu chết về tay ai?” tức là chưa hiễu ai sẽ làm hoàng đế phải không ?
Văn sĩ đáp :
– Đúng thế ! Sau này những từ ngữ “Hỏi đỉnh” , “Đuổi hươu” , lại được mượn để dùng vào việc khác. Nguyên điển cố này chuyên để nói về việc làm hoàng đế mới nhắc đến.
Văn sĩ nói tới đây buông tiếng thở dài rồi tiếp :
– Ngươi thử nghĩ mà coi , chúng ta là hạng bách tính thì chỉ có đường chết. Câu “chưa biết hươu chết về tay ai” bất quá là chưa hiểu ai giết con hươu đó. Có điều nhất định là nó phải chết.
Văn sĩ nói tới đây cất bước đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài thấy bầu trời ảm đạm tựa hồ sắp mưa tuyết lớn , bất giác than rằng :
– Trời già độc địa làm chỉ Mấy trăm người vô tội phải đi trên đường băng tuyết. Nếu bây giờ lại mưa tuyết nữa thì còn thêm phần khổ cực.
Bỗng thấy trên đường lớn ở phía Nam có hai người đội nón rộng vành sánh vai đi tới.
Khi hai người gần đến nơi , Văn sĩ nhận ra diện mạo thì vui mừng reo lên :
– Huỳnh Bá và Cố Bá của ngươi đã tới đó !
Văn sĩ liền lật đật chạy ra nghênh tiếp , Y hô lớn :
– Lê Châu huynh và Đình Lâm huynh ! Không hiểu cơn gió nào đã thổi hai vị giáng lâm ?
Người mé hữu hơi mập , dưới cầm để bộ râu đen. Lão họ Huỳnh tên gọi Tôn Hy , tên tự là Lê Châu , người ở Dư Diệu tỉnh Triết Giang.
Người mé tả đã cao nghệu lại ốm nhách , mặt mũi đen sì. Lão họ Cố tên gọi Viễm Võ , tên tự là Đình Lâm , người ở Côn Sơn tỉnh Giang Tô.
Hai lão Huỳnh , Cố là những nhà đại nho đương thời. Sau khi nhà Minh mất , hai lão đau lòng quốc biến , đi ẩn không chịu ra làm quan , bửa nay hai lão đưa nhau đến Sùng Đức.
Cố Viêm Võ tiến gần lại mấy bước đáp :
– Vãn Thân huynh ! Hiện nay có việc rất khẫn yếu nên mới tới đây thương nghị với nhân huynh.
Nguyên văn sĩ này họ Lã tên Lưu Lương , biệt hiệu là Vãn Thôn ở huyện Sùng Đức , phủ Hàng Châu , tỉnh Triết Giang đã lâu đời y cũng là một nhà ẩn dật nổi danh vào hồi cuối Minh đầu Thanh.
Lã Lưu Lương thấy hai người sắc mặt nghiêm trọng thì không khỏi hồi hộp , vì y đã biết Cố Viêm Võ là tay cơ biến phi thường. Lúc lâm sự lão vẫn bình tỉnh mà bây giờ lão nói là việc khẩn yếu thì dĩ nhiên không phải chuyện tầm thường , liền đáp :
– Mời hai vi vào trong nhà uống chén trà giải hàn rồi sẽ nói chuyện.
Lã Lư Lương liền đưa hai người vào nhà và bảo chú nhỏ :
– Bảo Trung ! Ngươi đi bảo mẫu thân là có Huỳnh bá và Cố bá đến chơi. Hãy sắp lấy hai mâm thịt cừu để nhâm rượu.
Chỉ trong khoảnh khắc Lã Bảo Trung (tứcchú nhỏ) và người anh em là Lã Tuấn Trung đưa ra ba cổ đủa chén bày lên bàn trong thư phòng.
Một tên lão bộc mang rượu nhấm vào.
Lã Lưu Lương chờ ba người dọn rượu xong lui ra liền đóng cửa thư phòng lại nói :
– Huỳnh huynh ! Cố huynh ! Chúng ta hãy uống ba chung đã.
Huỳnh Tôn Hy vẽ mặt thê lương gục gặc cái đầu. Còn Cố Viêm Võ thì tự mình rót rượu uống sáu chung liền.
Lã Lưu Lương nói :
– Phải chăng hai vị nhân huynh tới đây về việc có liên quan đến “Minh Sử” ?
Như thủ giang sơn (non nước thế này) mà chìm đắm vào tay Dũ Định. Chúng ta phải nuốt mối căm hờn sống trộm nơi đây khiến người bi phẩn không bút nào tả xiết. Vãn Thôn huynh sao không đề vào một bài thơ để biểu lộ thành ý của Nhị Chiêm tiên sinh ?
Lã Lưu Lương đáp :
– ý kiến của Cố huynh hay lắm !
Lã Lưu Lương cầm bút trầm ngâm một chút rồi viết lia lịa trên bức họa.
Chỉ trong khoảnh khắc Lã Lưu Lương đã đề xong một bài :
“Phải chăng vì nhà Tống mà xuống phương Nam ? Tình huống này thật đáng tủi hổ. Non nước đi về đâu? Ngó lại giang sơn lòng chẳng vui. Nay ta tỉnh ngộ vẽ bức họa này hai hàng lụy tuôn ra xối xả. Lấy việc ngày nay mà coi việc trước trước này cũng vậy mà thôi. Trong lòng ta u uất khôn lời mà vẽ ra bức họa đầy nước mắt.
Vì thế mà bức họa không thơ. Lời thơ đã có sẳn ở bốn chữ. Khách anh hùng sinh chẳng gặp thời khác nào kẻ mù muốn trông , người què muốn bước. Bao giờ mây tạnh mù tan , giang sơn rạng rỡ thì nơi nơi ca khúc liên hoan “.
Lã Lưu Lương đề xong quăng bút xuống đất , hai hàng nước mắt chảy dòng dòng.
Cố Viêm Võ đắc ý vổ tay khen :
– Khoái quá ! Khoái quá ! Thật là lời lẻ lâm ly tuyệt diệu !
Lã Lưu Lương nói :
– Bài này nghe không đũ hàm súc , chẳng có gì đáng kể. Tiểu đệ chỉ đưa ra hậu ý của Nhị Chiêm tiên sinh mà thôi , để người coi bức họa hiểu được nội dung.
Huỳnh Tôn Hy nói :
– Ngày nào trùng hưng cố quốc , giang sơn mù tạnh mây tan thì dù ở sơn cùng thủy tận , lòng người cũng khoan khoái vô cùng ! Đúng như câu “Nơi nơi ca khúc liên hoan”.
Cố Viêm Võ nói :
– Câu kết trong bài này thật là tuyệt diệu ! Tất có một ngày diệt trừ Di Địch , lấy lại giang sơn. Khi đó khiến cho người ta nghĩ đến nổi phẩn uất hồi này càng thêm phần hùng tráng.
Huỳnh Tôn Hy từ từ cuốn bức họa thủng thẳng nói :
– Bức họa này không thể treo được. Vãn Thôn huynh nên dấu đi thì hơn. Nếu để bọn gian nhân như Ngô Chi Vinh trông thấy , chúng sẽ mở cuộc điều trạ Dĩ nhiên Vãn Thôn huynh gặp chuyện rắc rối mà còn để lụy cho Nhị Chiêm tiên sinh nữa.
Cố Viêm Võ đập bàn thóa mạ :
– Tên cẩu tặc Ngô Chi Vinh thật là khả ố ! Ta hận mình không ăn tươi nuốt sống mi được.
Lã Lưu Lương nói :
– Nhị vị đến chơi nói là có việc khẩn yếu mà chúng ta là bọn thư sinh chỉ ngâm thơ để học , chưa nhắc đến việc chính. Không hiểu là việc gì ?
Huỳnh Tôn Hy đáp :
– Bọn tiểu đệ tới đây là được tin quan trọng về Nhị Chiêm tiên sinh và Y Hoàng tiên sinh. Theo tin tức mà đệ và Cố huynh lượm được bửa trước thì ra vụ án “Minh Sử” làm cho Y Hoàng tiên sinh cũng bị liên lụy. Lã Lưu Lương giật mình kinh hãi nói :
– Y Hoàng huynh cũng bị liên lụy ư ?
Huỳnh Tôn Hy đáp :
– Đúng thế ! Tối hôm trước bọn tiểu đệ lật đật tới Lý Hoa trấn ở Hải Minh , Y Hoàng tiên sinh không ở nhà , nghe nói là y đi kiếm bạn ở phương xạ Viêm Võ huynh thấy sự thể nguy cấp , vội vặng người nhà của Y Hoàng tiên sinh phải trốn đi ngay đêm. Bọn tiểu đệ nhớ tới giửa Y Hoàng tiên sinh cùng Vãn Thôn huynh có mối thâm giao , vội tới đây thăm hỏi.
Lã Lưu Lương ngập ngừng hỏi :
– Y… Y không đến đây , chẳng hiểu đi đâu?
Cố Viêm Võ nói :
– Nếu y ở nhà lúc này dĩ nhiên đến đây tương hội. Tiểu đệ đã đề lên vách thư phòng một bài thơ. Nếu y trở về là hiểu ngay và biết đường trốn lánh. Chỉ sợ y không biết tin ló mặt ra ngoài thì bị nhà cầm quyền bắt được thì hỏng bét.
Huỳnh Tôn Hy nói :
– Vụ “Minh Sử” đó khiến cho bọn danh sĩ Triết Tây chúng ta suýt bị mắc vào độc thủ hết. Chính sách của nhà Thanh rất tàn ác mà danh vọng Vãn Thôn huynh lại quá lớn. Đình Lâm huynh cùng tiểu đệ cố ý đến đây khuyên Vãn Thôn huynh tạm thời ra khỏi nhà đi chơi xa để tránh cơn phong ba này ít lâu là hơn.
Lã Lưu Lương hằn học nói :
– Những ngày ở dưới quyền cai trị của bọn Thát Đát (một bộ lạc phía Bắc nước Tàu , tức xứ Mông Cổ bây giờ) chó lợn kia thì thật sống không bằng chết. Hoàng đế Mãn Thanh nếu bắt được tiểu đệ đem về Bắc Kinh thì dù có bị bọn chúng băm vằm cũng thóa mạ không tiếc lời cho hã lòng căm tức rồi chịu chết.
Cố Viêm Võ nói :
– Vãn Thôn huynh hào khí ngất trời khiến cho bọn tiểu đệ rất khâm phục , nhưng tiểu đệ e rằng mình được thấy mặt hoàng đế Mãn Thanh , mà lại chết về tay bọn nô bộc đê tiện. Hơn nữa , hoàng đế Mãn Thanh chỉ là đứa trẻ nít chẳng hiểu chút gì. Bao nhiêu quyền chính trong triều đều do tên quyền thần Ngao Bái thao túng. Tiểu đệ cùng Lê Châu huynh nghĩ rằng chuyến đi này bọn chúng đem vụ án “Minh Sử” khua chuông gỏ mõ để làm nhục nhuệ khí nhân sĩ Giang Nam chúng ta là do ý muốn của họ Ngao.
Lã Lưu Lương nói :
– ý kiến của hai vị rất đúng , Từ ngày quân Thanh vào qua quan ải hoành hành rất tàn nhẫn ở Giang Bắc mà không gặp sự gì ngăn trở. Khi chúng đến Giang Nam thì chổ nào cũng bị phản kháng , nhất là bọn văn nhân lại gia tâm đề phòng và quấy nhiễu bọn chúng không ngớt. Ngao Bái nhân cơ hội này liền ra sức uy hiếp sĩ tử Giang Nam. Hừ ! Lửa thiêu không chết hết được cỏ , mùa gió Xuân lại nẩy , trừ phi hắn đem bao nhiêu văn nhân sĩ tử Giang nam giết sạch sành sanh thì mới không còn người chống đối.
Huỳnh Tôn Hy nói :
– Phải rồi ! Vì thế mà bọn ta cần lưu lại tấm thân hữu dụng để xoay nhau tới cùng với bọn Thát Đát. Nếu chúng ta trong lúc nhất thời mà nổi huyết khí , sinh cường , tức là mắc mưu bọn Thát Đát đó.
Lã Lưu Lương nghe nói tỉnh ngộ tự nhủ :
– Hai vị huynh đệ Huỳnh , Cố chịu khó rét mướt đến vùng này một là để kiểm tra Y hoàng , hai là để khuyên ta đi ẩn lánh , Họ sợ mình trong lúc lúc nóng nảy không nín nhịn được , tự rướt lấy cái chết vô ích. Nổi khổ tâm của bạn hiền thật đáng cảm kích !
Y nghĩ vậy liền hỏi :
– Những lời vàng đá của hai vị nhân huynh , khi nào tiểu đệ chẳng tuân theo? Sáng sớm mai cả nhà tiểu đệ sẽ đi lánh nạn.
Hai vị Huỳnh , Cố cả mừng đồng thanh nói :
– Phải vậy mới được.
Lã Lưu Lương trầm ngâm một lúc rồi hỏi :
– Có điều tiểu đệ chưa biết phải nên đến xứ nào ẩn lánh cho phải?
ý nghĩ đến bên trời mờ mịt khắp thiên hạ chổ nào cũng có bọn Thát Đát khó lòng tìm được nơi yên ổn , bất giác lẩm bẩm :
Đào nguyên nào biết nơi đâu để ẩn lánh bọn cuồng Tần đạo được.
Cố Viêm Võ nói :
– Giả tỷ mà trên đời này mà có chốn đào nguyên an lạc thì chúng ta cũng chẳng thể tự do lấy thân mình mà tới đó ẩn lánh được…
Lã Lưu Lương không chờ Cố Viêm Võ nói hết lời đã vổ bàn lớn tiếng :
– Đình Lâm huynh nói vậy khiến tiểu đệ nhớ tới câu “Quốc gia hưng vong , thất phu hữu trách”. Nếu chúng ta tìm đến đào nguyên để hưỡng thú tiêu dao tự tại mà bỏ mặc hàng triệu bách tính cho gót sắt của bọn Thát Đát dày xéo thì yên tâm thế nào được ? Tiểu đệ lở lời xin nhân huynh lượng thứ.
Cố Viêm Võ mĩm cười nói :
– Mấy năm nay tiểu đệ bôn tẩu giang hồ , kết giao bằng hữu rất nhiều. Hai miền Nam Bắc sông Đạt Giang , chẳng những văn nhân sĩ tử mới phản đối bọn Thát Đát mà đến bọn lao động ở chốn thôn quê nơi nào cũng đằy những người lòng hào kiệt. Nếu Vãn Thôn huynh đồng ý thì ba người chúng ta kết bạn cùng đi Dương Châu. Tiểu đệ sẽ dẫn nhân huynh tới gặp mấy người đồng đạo được chăng ?
Lã Lưu Lương cả mừng đáp :
– Thế thì tuyệt diệu ! Sáng mai chúng ta cùng đi Dương Châu , Hai vị hãy ngồi chơi một chút , tiểu đệ vào nói cho nội nhân hay , để y thu xếp hành trang.
Chẳng bao lâu , Lã Lưu Lương trở ra thư phòng nói :
– Mời hai vị vào sãnh đường dùng cơm. Đây là bửa cơm thường , không hết tình địa chủ tiểu đệ rất áy náy !
Cố Viêm Võ cười nói :
– Tiểu đệ biết diệu thuật nấu nướng của tẩu tẩu chẳng thua gì văn học của Vãn Thôn huynh. Hai năm trước tiểu đệ đã được nếm qua những món thịnh soạn của tẩu tẩu , mỗi khi nhớ lại thèm đến nhỏ nước miếng. Bửa nay bọn tiểu đệ đến đây một cách đột ngột chỉ mong được ăn một bửa cơm thường của Lã gia là đũ rồi.
Huỳnh , Cố hai người vừa khen không ngớt miệng.
Ba người cơm nước xong trở ra thư phòng , Lã Lưu Lương hỏi :
– Về vụ án Minh Sử , bên ngoài đồn đại xôn xao nhưng một là lời đồn chưa chắc đã đúng sự thực , hai là người thuật chuyện vẫn đầy lòng úy kỵ không dám nói hết. Tiểu đệ Ở đây khác nào ếch nằm đáy giếng nên không biết tường tận , xin hai vị nhân huynh cho biết đầu đuôi được chăng ?
Cố Viêm Võ thở dài đáp :
– Pho Minh Sử này bọn tiểu đệ đã được đọc rồi. Trong sách có nhiều đoạn tỏ ra thất kính với bọn Thát Đát là chuyện có thực.
Y ngừng lại một chút rồi tiếp :
– Pho sách này do tay quan tướng quốc nhà Đại Minh chúng ta là Chu Quốc Trinh soạn ra. Pho sách này còn nói cả đến Kiếm Châu Vệ ngoài quan ải đối xử với bọn Thát Đát như thế nào.
Lã Lưu Lương gật đầu đáp :
– Tiểu đệ cũng nghe nói nhà họ Trang ở Hồ Châu đã tốn mấy ngàn lượng bạc mới mua được bản thảo pho Minh Sử ở trong tay người thừa kế của Châu tướng quốc đem về san khắc. Không ngờ vì thế mà gây nên đại họa.
Tỉnh Triết Giang chia làm hai miền là Triết Tây và Triết Đông.
Triết Tây có ba phủ Hàng , Gia , Hồ , kêu bằng Hạ tam phủ.
Triết Đông gồm tám phủ : Ninh , Triệu , Thái , Kim , Cù , Nghiêm , ôn , Sử , gọi là thượng bát phủ.
Ba phủ Hàng Châu , Gia Hưng và Hồ Châu ở vào khu vực bến Thái Hồ , địa thế bằng phẳng , đất đai phì nhiêu nên sản xuất được nhiều lúa gạo , tơ tầm. Chổ phủ Hồ Châu ngày trước nay là huyện lỵ huyện Ngô Hưng.
Nhà Thanh lại chia huyện ô Hưng thành hai huyện ô Trinh và Qúi An. Cả mấy triều đại qua , Hồ Châu đã sản xuất ra nhiều danh sĩ.
Đời nhà Lương cũng rất nhiều tay thư họa nổi tiếng. Triệu Mạnh Phủ cũng là người Hồ Châu. Triệu dùng hai chữ Hồ Châu làm bút hiệu là mượn tên đất này.
Người ta thường nói :
– Bút Hồ Châu , mực Huy Châu , giây Tuyên Thành , nghiên Triệu Khánh là văn phòng tứ bảo nổi tiếng nhất.
Trong phủ Hồ Châu có trấn Nam Tâm. Tuy nó chỉ là một trấn nhưng còn lớn hơn những châu huyện nhỏ. Trong trấn này có rất nhiều nhà giàu. Trang gia cũng là một đại phú nổi danh ở trấn Nam Tâm.
Nhà đại phú Trang Doãn Thành sinh hạ mấy người con. Người con trưởng của Doãn Thành là Trang Kiến Long ham mê thơ , họa từ thưở nhỏ. Chàng kết giao với rất nhiều danh sĩ ở Giang Nam.
Đến đời Thuận Trị , Trang Kiến Long vì ham mê đọc sách mà thành hư mắt. Từ đó chàng đâm ra buồn bã , chán nãn sự đời.
Một hôm có chàng thiếu niên họ Chu ở gần nhà đem bộ thủ Cảo đến cầm để mượn mấy trăm lạng bạc. Theo lời gã đó thì đó là một bản di Cảo của tổ phụ để lại. Tổ phụ gã chính là Chu Quốc Trinh , tướng quốc đời nhà Minh.
Trang gia vốn sẳn lòng hào hiệp nên thấy chàng thanh niên là dòng dỏi Châu tướng quốc liền chiếu cố ngaỵ Trang Kiến Long vui lòng cho mượn tiền mà không cần giử di Cảo để làm tin.
Nhưng gã họ Chu nói là mượn tiền để đi chơi xạ Nếu đem di Cảo của tổ tiên đi theo thì e rằng dễ bị thất lạc. Còn để di Cảo ở nhà cũng không yên dạ. Gã năn nỉ được gởi lại thảo Cảo của tổ tiên tại Trang gia cho chắc chắn.
Cha con Trang Doãn Thành thấy gã thực tình gửi sách nên mới nhận giử chọ Gã thiếu niên họ Chu đi rồi , Trang Doãn Thành muốn giải lòng phiền muộn cho Kiến Long liền nuôi khách trong nhà để đọc sách cho con nghe.
Khách đem di cảo nhà họ Chu ra đọc thì ra đó là bản thảo Minh Sử của Chu Quốc Trinh. Phần lớn trong pho thảo cảo này đã in thành sách và lưu truyền khắp nơi. Cuốn di cảo mà thiếu niên họ Chu cầm cho Trang gia có rất nhiều liệt truyện.
Trang Kiến Long nghe khách đọc mấy ngày rất lấy làm hứng thú , chàng tự nhủ :
– Ngày trước Tả Khâu Minh cũng bị đui mắt , sau lượm được pho Tả truyện mà để tiếng ngàn thụ âu là ta biên soạn pho sử này để lưu truyền cho hậu thế.
Nhà đại phú làm gì cũng dễ. Trang kiến Long đã nẩy ra ý nghĩ làm sách liền sai người đem sính lễ đi mời những tay danh sĩ về đọc từng thiên hết bộ Minh sữ cho chàng nghe. Chàng nhận thấy có nhiều chỗ nên thêm vào hay bớt đi liền đọc cho những tân khách ghi chép. Tuy nhiên chàng lại tự nghĩ :
– Mình bị đui mắt không đọc được nhiều sách vở để khảo cứu mà đã đem bộ Minh sử này biên soạn và san khắc thì nội dung chẳng khỏi có chổ sai lầm , soạn sử mà sai trật tất bị người chê cười , chứ đừng nói đến chuyện thành danh.
Trang Kiến long nghĩ vậy lại phí rất nhiều tiền mời những bậc danh nho soạn thảo lại để thành một pho sử hoàn toàn.
Đối với những nhà bác học dĩ nhiên phải tiền nhiều lễ hậu mới mời được. Trang Kiến Long đã tâm thành soạn sách, nên chàng rất kiên nhẫn không ngại tốn kém.
Bến Thái Hồ vốn là một đất văn vật cực thịnh , chẳng thiếu gì túc nho bác học. Họ nhận lời mời của Trang gia liền tới coi. Một là họ thương tình Trang Kiến Long đui mắt mà tâm thành , hai là soạn sử sách là việc tốt đẹp nên họ đều ở lại Trang gia làm tân khách.
Trong vòng nửa tháng người soạn cứ soạn , người nhuận chính cứ nhuận chính. Lại một số người phụ trách việc viết ra từng thiên. Vì thế mà pho Minh sử này là một bộ sách tập hợp rất nhiều tay đại thủ bút.
Pho sử soạn chưa xong được bao lâu thì Trang Kiến Long từ trần. Trang Doãn Thành vì lòng thương con liền đem pho sách mà Trang Kiến Long đã hao tốn rất nhiều tâm huyết ra sao khắc và in thành sách.
Muốn in một pho Minh sử thật không phải chuyện dễ dàng chóng vánh. Trước hết phải tìm thợ khắc chữ vào bản gỗ rồi sau mới mướn thợ in đem ra ấn loát.
Trang Doãn Thành in pho Minh sử này rất công phụ Thợ khắc thợ in phải dùng đến rất nhiều. May Trang gia đã có nhiều tiền , nhà cửa lai. rộng rãi đủ làm một công trường in sách.
Tuy hằng ngày rất nhiều thợ làm mà cũng phải mất mấy năm trời mới in xong pho sách. Pho sách này lấy nhan đề là Minh Thư Tập Lược. Trang Kiến Long được nêu tên là soạn giả.
Danh sĩ Lý Kim Tích đề tựa.
Ngoài ra mười tám người góp công góp sức vào việc soạn sách cũng được đề tên :
Mao Nguyên Minh.
Ngô Chí Minh
Ngô Chí Dũng
Mao Thứ Lai
Ngô Sơ?
Đường Nguyên Lâu
Nghiêm Văn Khởi.
Tường Văn Vi.
Vi Kim Hựu.
Vi Nhất Viên.
Trương Huề.
Huỳnh Nhị Dậu.
Ngô Viêm.
Phan Thánh Chương.
Lục Kỳ.
Tra Kế Tá.
Phạm Tương.
Lý Như Đào.
Trong sách nhắc cả đến nguyên cảo của pho sử này của họ Chu rồi đem thêm bớt mà soạn ra , Vì Chu quốc Trinh, tướng quốc trìều nhà Minh là nhân vật quan cao chức cả nên không tiện viết thẳng tên ông vào mà chỉ đề một cách hàm hồ là Chu Thị Nguyên Cảo.
Hiện nay nhà Minh mới mất , nhiều người luyến tiếc rất ham đọc pho Minh sử này. Ai cũng lấy làm khoan khoái.
Minh Thư Tập Lược đã được nhiều nhà bác học lấy bản thảo của Chu Quốc Trinh soạn thảo , chọn lọc thêm bớt thành một pho sách thể lệ đầy đủ mà cách trình bày lại rất rõ ràng. Nhà họ Trang còn kén người chữ tốt viết ra nên nó thành pho sách tận thiên tận mỹ.
Minh Thư Tập lược sau khi xuất bản được rất nhiều người ưa chuộng , tin đồn lan ra khắp nơi. Nhà họ Trang đã sẳn tiền tài chỉ muốn dương danh nên sách bán giá rất hạ , số đông dân chúng đều mua được.
Thanh danh Trang Kiến Long nổi lên như sóng cồn. Trang Doãn Thành thấy tiếng tăm của Trang Kiến Long lừng lẩy còn để lại khiến bao nổi thương đau vì mất con , nên lão được an ủi rất nhiều.
Khi bản nguyên cảo về pho Minh sử ngày trước đưa tới Văn Châu có nhiều đoản văn chỉ trích , bới móc , đều bị ban soạn sách cắt bỏ , mà việc tán dương Minh triều dĩ nhiên là không bao giờ tránh được.
Gặp thời loạn lạc thiếu gì tiểu nhân đắc chí còn bậc quân tử thường bị tai họa.
Ngô Chi Vinh tri huyện Quy An , Hồ Châu , trong thời kỳ tại chức là người tham lam tàn ác , trăm họ đều căm giận , sau họ Ngô bị người tố giác , triều đình liền hạ lệnh cất chức hắn.
Ngô Chi Vinh đã mất quan mà lúc ra đi còn quét thêm một mẻ. Hắn làm bộ con người thủy chung đến các nhà giàu trong huyện để cáo từ. Tới đâu hắn cũng nói là trong thời kỳ làm quan , hắn giử đạo thanh bần. Thậm chí bây giờ đứng lên cũng không còn đủ tiền lộ phí để trở về nguyên quán.
Một số nhà giàu thấy hắn đến , đều muốn hắn đi ngay cho khuất mắt liền cho hắn , người thì dăm bảy lạng , kẻ vài nén , để khỏi phải mất thì giờ nói chuyện rườm rà.
Ngô Chi Vinh vào nhà họ Lý xin trợ cấp. Chủ nhân Lý Hưu Minh là người chính nhân quân tử , ghét kẻ tham tàn như quân thù nghịch. Chẳng những không cho họ Ngô đồng nào mà còn dùng lời mai mỉa :
– Khi các hạ làm quan ở Hồ Châu lấy tiền bạc của dân đâu phải ít ? Nhân dân Hồ Châu bị các hạ chà đạp cực kỳ khổ nhục. Lý mổ dù có thừa tiền cũng chỉ đem chuẩn tế dân nghèo hoặc giúp người bị tai nạn , chớ chẳng khi nào cho bọn tham ô.
Ngô Chi Vinh đã không được tiền còn bị nhục mạ , nhưng đành ngậm hờn chớ không làm thế nào đưọc.
Hắn lần mò vào trấn Nam Tâm giở trò vay mượn.
Trong trấn này , Trang Doãn Thành vẫn kết giao với bọn văn nhân. Vinh mà lần mò tới họ liền buông lời chế riểu tên tham quan mà họ ghét cay ghét đắng này.
Trang Doãn Thành cũng gói cho Ngô Chi Vinh hai lạng bạc và bảo hắn rằng :
– Đối với hành vi của các hạ lúc đương làm quan thì dù một vài lạng bạc cũng nên chọ Nhưng tại hạ nghĩ rằng trăm họ Ở Hồ Châu mong các hạ đi sớm giờ nào hay giờ ấy , vậy đây là tiền tiển chân để các hạ lên đường cho lẹ.
Ngô Chi Vinh tức giận vô cùng ! Bất giác hắn đưa mắt thấy trên bàn có để bộ Minh Thư Tập Lược , liền bụng bảo dạ :
– Lão Trang này vốn tính ưa nịnh , tham danh hảo huyền. Ta thường nghe nói ai mà phỉnh hắn một câu là hắn hai tay nâng bọc tặng người , không hề nhăn mặt nhíu mày.
Ngô Chi Vinh nghĩ vậy liền tươi cười nói :
– Trang ông đã ban cho thì dù ít dù nhiều nếu tại hạ khước từ cũng là bất kính. Bửa nay tại hạ từ biệt Hồ Châu. Điều đáng tiếc là chưa có được một bộ sách “Của báu Hồ Châu” đưa về để bọn hủ lậu thôn quê coi cho mở rộng tầm mắt.
Trang Doãn Thành hỏi :
– Của báu Hồ Châu là cuốn sách gì ?
Ngô Chi Vinh đáp :
– Trang ông chẳng nên khiêm nhượng quá cở. Trong bọn sĩ lâm còn ai không biết bộ Minh Thư Lược Tập do thủ bút của lệnh lang là Kiến Long công tử đã soạn ra. Pho sách này về sử liệu cũng như về bút pháp đều cực kỳ hoàn bị. Thật là một pho sách xưa nay hiếm có , nên người ta bảo là : ” Tả , Mã , Ban , Trang là bốn đại sử gia tự cổ chí kim “.Của báu Hồ Châu dĩ nhiên là pho sách Minh Thư Lược Tập do thủ bút của lệnh lang soạn thảo.
Ngô Chi Vinh một điều nói “Do thủ bút của lệnh lang soạn thảo” hai điều nói “Do thủ bút của lệnh lang soạn thảo” khiến Trang Doãn Thành nở mặt nở mày.
Tuy lão biết rõ pho sách đó không phải do chính tay con lão soạn thảo nên trong lòng có ý hối tiếc , nhưng lời nóí của Ngô Chí Vinh cũng làm cho lão mát ruột.
Trang Doãn Thành nghĩ thầm trong bụng :
– Ai cũng bảo thằng cha này là tên mọt dân hại nước , tiểu nhân tục tằn. Dù sao hắn cũng là người có học và hiểu biết. Té ra bên ngoài họ ca tụng cuốn sách của Long nhi là “của báu Hồ Châu”. Thế mà nay mình mới nghe hắn nói là một.
Lão liền tươi cười hỏi :
– Vinh ông nói cái gì mà Tả , Mã , Ban , Trang là bốn đại sử giả Tiểu đệ chưa rõ , xin Vinh ông chỉ giáo.
Ngô Chi Vinh thấy Trang Doãn Thành bộ mặt ra chiều hớn hở liền biết lão đã mắc mưu thì trong bụng mừng thầm. Hắn thủng thỉnh đáp :
– Hà tất Trang ông quá khiêm tốn. Tả Khâu Minh làm sách “Tả Truyện” Tư Mã Thiên soạn pho “Sử ký”. Ban Cố làm sách “Hàn Thu”. Những tác phẩm này nổi danh truyền tụng đã tới ngàn năm. Sau Ban Cố có thể nói không cón có đại sử gia nào nữa , âu Dương Tu có soạn sách “Ngũ đại sử” Tư Mã Quan soạn sách “Tư trị thông giảm” Mấy pho này văn chương có phần lổi lạc nhưng về sử liệu và kiến thức chưa được dồi dào lại có chổ sai trật. Mãi đến đời thịnh thế nhà Đại Thanh ta mới có lệnh lang soạn được bộ Minh Thư Tập Lược là một tác phẩm rực rỡ nhất trong vòng ngàn năm naỵ Dân chúng và nhân sĩ đưa lệnh lang lên ngang hàng với các vị Tả Khâu Minh , Tư Mã Thiên , Ban Cố. Vì thế mà có câu ‘Tả , Mã , Ban , Trang” tứ đại sử gia. Trang Doãn Thành cười khanh khách nói :
– Vinh ông tán dương một cách sai lầm rồi đó. Nếu bảo Minh Thư Tập Lược là “của báu Hồ Châu” lại càng không xứng đáng.
Ngô Chi Vinh nghiêm nghị hỏi :
– Sao lại không đáng ? Người ta còn nói : “Trong Hồ Châu tam bảo sử thì pho của họ Trang là đệ nhất , chẳng lẻ tiên sinh không nghe thấy hay sao? “.
Tơ tầm và bút lông là đại sản phẩm của Hồ Châu nổi tiếng khắp thiên hạ. Ngoài ra còn một thứ danh sản nữa là bánh chưng , nhưng chỉ nổi tiếng ở Giang Nam , còn người ở nơi xa ít ai biết tới.
Ngô Chi Vinh tư cách đã hèn nhưng cũng có chổ tài tình là xuất khẩu thành chương , nói năng lưu loát. Lão đưa bộ “Trang sử” (bộ sử của họ Trang) lên ngang hàng với tơ tầm và bút lông và kêu bằng “Hồ Châu tam bảo”.
Trang Doãn Thành nghe hắn nói cũng nức lòng hả dạ.
Ngô Chi Vinh lại nói :
– Tiểu đệ đến quý xứ làm quan , đứng dậy hai bàn tay không , chẳng được chút gì. Bửa nay mặt dạn mày dày xin Trang ông một bộ Minh sử để làm của báu truyền đời cho nhà họ Ngô. Ngày sau con cháu sớm hôm coi đọc , tất nhiên kiến thức tiến triển làm rực rở tông môn cũng là nhờ Trang ông ban cho rất hậu vậy.
Trang Doãn Thành cười đáp :
– Những cái đó dĩ nhiên tại hạ kính tặng.
Ngô Chi Vinh lại nói chuyện mấy câu nữa mà chẳng thấy Trang Kiến Thành có cử động gì. Hắn trở lại tán tụng pho Minh sử một lúc nữa.
Thực ra Ngô Chi Vinh chưa đọc một trang nào trong pho sách này mà chỉ ăn cố nói mò.
Trang Doãn Thành nói :
– Xin Vinh ông hãy ngồi chơi một chút.
Rồi lão quay người vào nội đường. Lát sau một tên gia đinh bưng ra một bọc đặt xuống bàn.
Ngô Chi Vinh chưa thấy Trang Doãn Thành trở ra , vội thò tay nắn bóp cái bọc rồi nhấc lên coi.
Cái bọc tuy lớn mà nhẹ xọp. Hiển nhiên chẳng có tiền bạc gì. Trong lòng hắn rất là thất vọng.
Lát sau Trang Doãn Thành trở ra sãnh đường , hai tay bưng cái bọc lên cười nói :
– Vinh ông đã ưa mấy món thổ sản của tệ xứ thì tại hạ xin kính tặng.
Ngô Chi Vinh cảm ơn rồi cáo từ đi ra. Hắn về tới quán trọ việc đầu tiên là thò vào trong bọc thì chỉ thấy có một bộ sách , một bó lụa và mấy chục cây bút. Hắn đã phí bao nhiêu nước bọt tán dương là trong bụng chắc mẫm là ngoài pho Minh sử , Trang Doãn Thành sẽ còn tặng thêm vài trăm lạng bạc. Ngờ đâu lão họ Trang chỉ cho mấy món Hồ Châu tam bảo sơ sài này , hắn mắng thầm trong bụng.
– Mẹ kiếp ! Thằng cha này giàu có như vậy mà khí cục nhỏ nhen. Mình nói sùi bọt mép mà hắn chẳng cho chút tiền bạc nào. Cũng có khi tại mình dại không biết nói rõ Hồ Châu tam bảo là vàng bạc và Minh sử thì lại được tiền chưa biết chừng ?
Hắn liệng cái bọc xuống bàn rồi nằm lăn ra ngũ.
Lúc Ngô Chi Vinh tỉnh dậy thì trời đã tối mịt. Những khách hàng trong quán đều đến giờ ăn tối. Hắn vừa buồn bực vừa đói bụng cũng kêu nhà hàng lấy cơm canh cho ăn.
Ngô Chi Vinh mở pho Minh Thư tập lược ra coi.
Hắn mới coi vài trang đột nhiên trước mắt ánh vàng lấp loáng , hiển nhiên là tấm vàng lá xuất hiện.
Ngô Chi Vinh trống ngực đánh thình thình , hắn dụi mắt coi kỹ lại thì đúng là vàng lá thiệt. Hắn liền run tay bần bật giử sách thì mười lá vàng rớt xuống. Mỗi lá là năm vạn hoàng kim.
Thời bấy giờ vàng rất quý. Năm lạng vàng đáng giá năm trăm lượng bạc.
Ngô Chi Vinh lúc làm tri huyện huyện Tri An tuy thu nhặt nhiều được hơn vạn lượng bạc , nhưng khi bị cách chức hắn còn phải đút lót khắp nơi để khỏi bị xử trị. Món tiền tham nhũng trên một vạn lượng bạc đã hết nhẳn. Bây giờ hắn được đến năm lạng hoàng kim thì trong lòng mừng rở kể sao cho xiết. Hắn nghĩ thầm :
– Lão họ Trang quả nhiên giảo quyệt. Hắn sợ mình lấy bộ sách về rồi vứt bỏ không thèm mở đến , nên hắn kẹp vàng lá vào trong sách để kể nào đọc bộ sách của con hắn là có phước lấy được vàng. Phải rồi ta đọc mấy thiên trong sách. Sáng mai lại vào tạ Ơn cho vàng , đồng thời thuộc lòng mấy đoạn trong cuốn sách này để tán dương công trình của nhà hắn. Hắn nức lòng sẽ cho mình thêm mấy vạn lạng vàng nữa cũng chưa biết chừng.
Ngô Chi Vinh nghĩ thế liền khêu đèn lên cho sáng để đọc sách.
Hắn đọc tới năm Vạn lịch nhà Minh , rồi sau Kim thái tổ là Nổ Nhi Cập Xích lên ngôi quốc hiệu là Kim , dựng năm đầy lấy hiệu là Thiên Mệnh.
Đột nhiên trong lòng hắn run lên bụng bảo dạ :
– Đức Thái Tổ lập ra cơ nghiệp năm bính thìn. Vậy từ năm tỵ không nên dùng đến niên hiệu Minh triều mà phải nói là Đại Kim Thiên Mệnh nguyên niên mới đúng.
Ngô Chi Vinh lật sách coi tiếp thì năm đinh mão , Kim Thái Tôn lên ngôi rồi , niên hiệu là Thiên Thông. Vậy mà trong sách vẫn nói “năm Thiên Khởi thứ 7 nhà Minh ” chớ không đề “Đại kim Thiên Thông nguyên niên”.
Sau năm bính tý nhà Kim đổi quốc hiệu là Đại Thanh , đổi niên hiệu là Sùng Đức thế mà pho sách này vẫn nêu “Sùng Trinh năm thứ 17” mà không đề “Đại Thanh Thuận Trị nguyên niên”.
Ngô Chi Vinh xem tới đoạn : Sau khi quân Thanh vào quan ải rồi , về năm ất dậu , trong sách còn nêu “Long Võ nguyên niên”.
Đến năm đinh hợi trong sách viết “Vĩnh Lịch nguyên niên”. Long Võ và Vĩnh Lịch là niên hiệu của Minh Đường vương và Minh Quế vương.
Hiển nhiên người làm sách vẫn coi Minh triều là chính thống chớ chẳng coi nhà Thanh vào đâu.
Ngô Chi Vinh coi tới đây bất giác vổ bàn la lên :
– Hỏng rồi ! Hỏng rồi ! Thế này không được !
Ngô Chi Vinh đập bàn một cái ngọn đèn dầu chấn động ngã lăn ra , hắn và vạt áo đều bị dầy dầu , đèn lửa tắt ngấm.
Trong bóng tối đột nhiên hắn chấn động tâm thần , bất giác mừng rở.
– Phải chăng đây là cao xanh ban cho ta một phen đại phúc ? Thăng quan phát tài đều ở chuyến này.
Hắn nghĩ tới chổ nức lòng hở dạ , bất giác hô hoán lên om xòm.
Bổng nghe có tiếng khách trọ phòng bên cạnh đập cửa la gọi :
– Khách quan ! Chuyện gì vậy?
Ngô Chi Vinh cười đáp :
– Không có chi hết.
Rồi hắn thắp đèn lên lại , mở sách ra coi tiếp. Mãi đến lúc gà gáy hắn để yên quần áo lên giường nằm. Hắn nghĩ tới 7,8 chục chổ trong sách có văn tự phạm húy và bị cấm kỵ rồi hắn cười khề khề không ngớt.
Nên biết mỗi khi thay đổi một triều đại , tất cả các giấy tờ phải để ý đến niên hiệu đương kim. Tỷ như ngày nay trên đại lục người nào làm văn dài hoặc viết giấy mà vì vô tình nêu “Trung Hoa Dân Quốc năm thứ… ” là tất bị tai vạ đến thân. Dù đó là thuật việc lịch sử về những năm Dân Quốc cũng không được. Gặp trường hợp này phải viết : “Năm Thuận Trị , Khang Hy triều Thanh” mới vô tội vạ.
Đây mới là nói trong những văn tự thông thường đã phạm tội dẫn dụ người ta nhớ tới triều đại trước.
Pho Minh Thư Tập Lược đã trước thuật công việc của đòi Minh cấm ngặt cả văn tự thì lại là một mối họa lớn.
Những người học giả văn sĩ tham dự vào việc biên soạn đa số chỉ giúp mỗi ngưới vai thiên , chớ chưa kịp tham duyệt toàn bộ. Mấy vị soạn những thiên tối hậu vốn căm hờn triều Thanh thấu xương , nên không dùng niên hiệu nhà Đại Thanh. Trang Kiến Long vì hai mắt đui mù không thể phát giác được nên bị bọn tiểu nhân thừa cơ hội nước đục thả câu.
Trưa hôm sau Ngô Chi Vinh liền mướn thuyền đi về phía Đông xuống Hàng Châu. Hắn vào quán trọ viết thiếp cùng tờ bẩm và đưa cả pho sử vào cho tướng quân Tùng Khôi trong phủ.
Hắn chắc mẩm Tùng Khôi nhận đưọc thiếp sẽ mời vào ngay vì lúc nhà Mãn Thanh đang truy thám rất gắt gao bọn phản nghịch. Ai cáo tố đều được thưởng rất hậu.
Ngô Chi Vinh tưởng mình lập được công lớn này có thể phục hồi quan chức , không chừng còn được hoàng đế cho thăng lên ba bậc.
Không ngờ hắn chờ trong khách điếm đến nữa năm cũng chẳng thấy tin tức gì. Hàng ngày hắn đến phủ tướng quân để nghe ngóng tin tức mà vẫn như đá chìm đáy biển. Thậm chí về sau bọn canh giử môn phòng không cho hắn vào nữa.
Ngô Chi Vinh trong lòng nóng nãy vô cùng , lại thấy số vàng lá mà Trang Doãn Thành tặng cho đã đổi bạc tiêu xài gần hết. Việc cáo trạng không được một chút xíu gì kết quả , hắn vừa phiền não vừa kỳ dị.
Một hôm hắn đi chơi trong thành Hàng Châu qua thư cụ Văn Thông , hắn lần mò coi sách để giết thì giờ. Bỗng hắn nhìn thấy trên vựa sách có ba bộ Minh Thư Tập Lược thì nghĩ thầm trong bụng :
– Chẳng lẻ chổ ta bới móc chưa đũ để đánh ngã Trang Doãn Thành chăng ? Vậy ta phải tìm thêm những chổ văn tự đại nghịch bất đạo và sáng mai lại viết thiếp đưa vào phủ tướng quân nữa xem sao.
Nên biết quan tuần phủ Triết Giang là người hán tộc. Còn tướng quân là người Mãn Châu. Ngô Chi Vinh sợ quan tuần phủ không thụ lý vụ này nên mới đưa cáo giác vào phủ tướng quân.
Ngô Chi Vinh mở sách ra coi mới được vài trang đã giật bắn cả người lên. Toàn thân lạnh ngắt như té vào hồ băng. trông hắn lúc này không khác nhà sư đang vò vò cái đầu trọc. Vì hắn thấy không những văn tự phạm luật cấm kỵ trong sách không còn tăm tích gì nữa mà kể từ ngày Thanh Thái Tổ mở nước sắp xuống trong sách đều đổi niên hiệu nhà Đại Kim Đại Thanh. Cả đến việc công kích Châu Vệ đô đốc (một vị thân thích với tổ tông nhà Đại Thanh) cùng những văn tự viết bằng chữ lớn như niên hiệu Long Võ , Vĩnh Lịch đều mất sạch. Những trang sách được đóng vào rất kỹ càng rất sạch sẽ không một vết tẩy xóa. Cuộc biến hóa này thật là kỳ quái !
Ngô Chi Vinh hai tay cầm cuốn sách dứng ngơ ngẩn xuất thần trong thư quán hồi lâu. Bất giác hắn lớn tiến la :
– Phải rồi !
Hắn thấy những trang giấy trong sách còn trắng tinh và mới toanh liền hỏi chủ nhân thì quả nhiên những sách này của nhà xuất bản Hồ Châu mới đưa tới chừng bảy tám bửa.
Ngô Chi Vinh bụng bảo dạ :
– Thằng cha Trang Doãn Thành thật là ghê gớm ! Thế mới biết tiền bạc có phép thần thông. Hắn thu hết sách cũ về khắc lại sách mới , đem bao nhiêu những văn tự phản nghịch trong sách cửa đổi và san khắc lại. Chẳng lẻ vụ này mình chịu bỏ qua?
Quả nhiên những điều phỏng đoán của Ngô Chi Vinh rất đúng. Nguyên quan tướng quân Tùng Khôi là người Mãn Thanh không hiểu Hán tự. Một vị sư gia làm tân khách ở phủ tướng quân không muốn làm thành to chuyện , liền đem sách và thiếp của Ngô Chi Vinh bẩm lên quan tuần phủ Triết Giang để xin tuần phủ đại nhân tra xét.
Vị tân khách ở phủ tướng quân họ Trình tên Duy Phiên là người phủ Thiệu Hưng tỉng Triết Giang.
Trải hai triều đại Minh và Thanh , những tân khách trong phủ mười người có đến tám chín người nguyên quán ở Thiệu Hưng. Vì thế mới có hai chữ “sư gia” dùng để trỏ tân khách ở Thiệu Hưng. Người ta còn kêu bằng Thiệu Hưng sư gia.
Những vị sư gia này đã theo đòi các bậc tiền bối đồng hương học được nhiều bí quyết hành nghề , nên xử lý mọi việc hình án cùng quân lương rất là chu đáo.
Bao nhiêu công văn đều do tay sư gia thảo.
Quan lại đã là người đồng hương thì những viên chức cấp dưới có công văn trình lên ít khi bị bác bỏ , vì thế mà những vị quan lớn nhỏ mới đến nhậm chức đều đưa lễ hậu , vàng bạc đón mời một vị “Thiệu Hưng sư gia”.
Hai triều Minh , Thanh những người ở phủ Đại Hưng làm quan to cũng không có nhiều , nhưng về việc thao túng mọi chính sự trong ? ? ? ? năm nay đã chiếm một trang kỳ tích trên lịch sử ? ? Trung Hoa.
Trình Duy Phiên cũng là một người trung hậu , lại là một người làm việc đắc lực ở cửa công. Nói như vậy tức là quyền sinh sát , tuy ở trong tay quan phủ , nhưng sư gia thảo văn án cũng rất hệ trọng. Chỉ thêm bớt mấy chữ là có thể làm cho phạm nhân biến thành án nặng khiến trăm họ nhà tan cửa nát. Hoặc ngược lại , họ có thể cứu gở cho người thoát khỏi tội tử hình. Cũng vì thế mà có tiếng cửa công cứu người so với hiệu lực tu hành tại chùa chiền còn lớn hơn nhiều.
Trinh Duy Phiên thấy vụ án Minh sử mà gây thành việc lớn thì không biết đến bao nhiêu người ở Tô Nam và Triết Tây phải nhà tan người chết.
Trình Duy Phiên liền xin phép quan tướng quân nghỉ mấy bửa xuống thuyền đi ngay đến trấn Nam Tâm , phủ Hồ Châu , đem việc này báo cho Trang Doãn Thành hay.
Trang Doãn Thành thấy bất thình lình tai họa đổ lên đầu thì chẳng còn hồn vía nào nữa. Lão bủn rủn cả người , miệng sùi bọt mép , không biết làm thế nào cho được.
Sau một lúc lâu lão mới đứng lên quì xuống dập đầu tạ Ơn Trình Duy Phiên , lão lão lại vấn kế hắn.
Trình Duy Phiên ngay từ lúc ngồi thuyền từ Hàng Châu đến Nam Tâm đã suy nghĩ rất nhiều và tìm ra được diệu kế. Hắn nghĩ bụng :
– Pho Minh sử tập lược lưu tryền trong nước đã lâu ,muốn dấu diếm cũng không được nữa. Bây giờ chỉ còn biện pháp duy nhất là thay củ đổi mới. Một mặt phái người đến các thư điếm bỏ tiền mua hết sách cũ , một mặt mướn thợ khởi công làm đêm ngày san khắc lại , phế bỏ những điều cấm kỵ ,in thành sách mới rồi cho phát hành.Đến khi quan nha truy cứu thì đưa bộ Minh sử san khắc đưa ra là có thể khép Ngô Chi Vinh vào tội tố cáo không sự thực.
Trình Duy Phiên đem kế này nói cho Trang Doãn Thành nghe. Trang Doãn Thành mừng rỡ kể sao cho xiết. Lão liền dập đầu tạ Ơn Trình Duy Phiên.
Trình Duy Phiên còn dạy Trang Doãn Thành rất nhiều chi tiết quan hệ. Đối với vị quan nào nê dùng lễ gì , nha nào phải đi lại ra sao?
Trang Doãn Thành nhất nhất nghe theo.
Trình Duy Phiên trở về tới Hàng Châu mất nữa tháng. Bây giờ hắn mới thảo công văn chuyển bẩm lên quan tuần phủ Triết Giang là Châu Xương Tộ.
Châu Xương Tộ tiếp được công văn thấy vụ án này thuộc về quyền quản trị của bên học chánh liền phê giao cho quan học chánh là Hồ Thượng Hành để mở cuộc điều tra.
Lúc này Trang Doãn Thành đã đút tiền cho quan tướng quân ở nha môn. Cả tuần phủ nha môn và học chánh nha môn cũng vậy.
Vị sư gia học chánh nha môn trước hét gác việc này lại hơn nữa tháng , sau lại cáo bệnh nghĩ một tháng rồi mới từ từ lập thủ tục làm hồ sơ tâu về phủ Hồ Châu.
Viên học quan ở phủ Hồ Châu cũng gác lại hơn hai chục ngày rồi mới làm công tư văn về hai vị học quan ở huyện Qúi An và huyện ô Trình và yêu cầu hai vị này cứu xét rồi phúc bẩm.
Hai vị học quan ở huyện Qúi An và ô Trình cũng đã nhận hậu lễ của Trang Doãn Thành đút lót.
Hiện giờ pho Minh sử mới đã ấn loát xong và cho phát hành. Hai viên học quan liền đem bộ Minh sử mới khắc và làm tờ phúc bẩm báo :
“Cuốn sách này rất tầm thường , chẳng ích gì cho nhân tâm thế đạo , nhưng xét toàn bộ không có đìều gì cấm kỵ”.
Bao nhiêu quan nha phúc bẩm đều nói là chẳng quan hệ gì nên đình cứu không xét tới nữa.
Ngô Chi Vinh ngồi chờ đợi tin tức trong khách điếm ở Hàng Châu là thời gian mà Trang Doãn Thành vung tiền như nước để chạy chọt và san sách.
Từ lúc Ngô Chi Vinh phát hiện ra pho Minh sử mới ở thư điếm , mới vở lẻ là nội vụ hỏng rồi. Hắn nghĩ bụng : bây giờ chỉ còn cách tìm được nguyên bản về bộ Minh sử này mới có thể đưa vụ án này ra tái xét xử. Hắn liền đi khắp các tiệm sách ở Hàng Châu nhưng những sách cũ đã bị Trang gia mua hết.
Hiện nay cả các châu huyện hẻo lánh miền Triết Đông cũng không còn lấy một pho thì hắn tìm đâu ra được.
Ngô Chi Vinh buồn rầu coi rất thảm hại , chỉ còn cách bỏ về làng.
Ngờ đâu trong khi đi đường hắn qua một tiệm sách thấy chủ nhân vừa đọc sách vừa lắc đầu nguầy nguậy.
Ngô Chi Vinh nhìn kỹ lại thì là pho Minh sử tập lược. Hắn liền mượn coi một chút thì đúng là bản sách cũ.
Ngô Chi Vinh toan hỏi mua nhưng hắn lại nghĩ thầm :
– Nếu mình hỏi mua thì chưa chắc hắn đã chịu bán. Hơn nữa ta lại không có tiền bạc thì làm sao được. Bây giờ chỉ có cách là lấy pho sách này.
Hắn nghĩ vậy liền xin ngũ trọ rồi đến đêm khuya lén lút trở dậy lấy cấp pho sách rối chuồn đi.
Hắn lại bụng bảo dạ :
– Bao nhiêu quan nha toàn tỉnh Triết Giang đều đã ăn của đút của Trang doãn Thành. Vụ này phải lên thành Bắc Kinh tố cáo mới xong.
Ngô Chi Vinh tới Bắc kinh liền viết tờ trình đưa vào Lễ bộ , Đô Sát viện và Thông Chi Ty là ba tòa liên quan đến vụ Minh sử. Trong cáo trạng hắn còn nói rõ cả việc nhà họ Trang đút lót quan nha làm lại sách mới.
Ngờ đâu hắn chờ ở trong kinh chưa đầy một tháng thì ba nha môn nói trên lục tục bác bỏ vụ án này. Các nha môn đều nói : đã tra xét kỹ càng việc Trang Kiến Long soạn pho Minh sử tập lược , nội dung không có chổ nào vi phạm đến cấm lệ của triều đình. Những điều tố cáo của viên tri huyện đã bị cách chức hoàn toàn sai sự thật. Hiển nhiên vì hiềm thù mà hắn đã vu cáo người ngaỵ Còn việc Trang gia đút lót quan gia đều là những lời theo bông bắt gió không đủ bằng chứng thiết thực.
Lời phê bác của Thông Chính Ty lại càng gay hắt nói :
– Ngô Chi Vinh là một viên tri huyện tham nhủng mà bị cách chức “đương sự tưởng các quan chức thiên hạ ai cũng tham lam như hắn “.
Nguyên Trang Doãn Thành đã nghe lời chỉ bảo của Trình Duy Phiên đem bản Minh sử mới khắc đưa vào Lễ bộ , Đô Sát viện và Thông Chính Ty là những nha môn trong triều trực tiếp tra xét vụ này. Đồng thời Trang Doãn Thành đã lo lót quan lại cùng sư gia tại các nha môn đó.
Ngô Chi Vinh lại một phen thất bại , hắn chán nãn vô cùng. Tiền lộ phí về nhà cũng không còn nữa , lâm vào tình thế phiêu bạt giang hồ.
Thời bấy giờ triều đinh nhà Mãn Thanh đối đải với những văn sĩ người Hán cực kỳ nghiêm khắc. Ai chỉ phạm cấm một chút trong văn từ liền bị xử tử. Giả tỷ Ngô Chi Vinh mà tố cáo một văn nhân tầm thường thì hắn đã thắng kiện rồi , nhưng đối thủ của hắn là một nhà hào phú nên tội bị bác bỏ.
Ngô Chi Vinh Ngjĩ thầm :
– Mình đã lâm vào nước đường cùng thì đem vụ án này cho đến nơi rồi muốn ra sao thì ra.
Hắn liền viết bốn tờ cáo trạng đưa vào bốn vị Cố mệnh đại thần. Đồng thời hắn ngồi trong khách điếm viết mấy trăm bản bích chương phơi bày sự việc đem dán khắp nơi trong kinh thành.
Ngô Chi Vinh làm việc này thật là mạo hiểm. Nếu quan trên truy cứu khép hắn vào tội phao đồn những việc thất thiệt làm náo loạn nhân tâm tất bị trọng tội.
Bốn vị Cố mệnh đại thần là Sách Ni , Tô Khắc Tất Cáp , Ất Tất Long , Ngao Bái bọn họ đều là khai quôc công thần người Mãn Châu.
Thuận Trị hoàng đế khi tạ thế đã di mệnh cho bốn vị đại thần này phụ chính.
Trong bốn người này thì Ngao Bái là tay hung hiểm nhất.
Trong triều chia làm bè đảng mà bao nhiêu quyền bính đều bị tay Ngao Bái thao túng. Hắn sợ phe đảng bên địch làm bất lợi cho mình , nên phái rất nhiều thám tử đi dò xét động tỉnh ở nội ngoại thành Bắc Kinh.
Một hôm Ngao Bái được tin trong thành Bắc Kinh xuất hiện rất nhiều bích chương phanh phui ra vụ một người trong dân tính họ Trang ở Triết Giang làm sách mưu đồ phản loạn , toan tính đại nghịch , quan lại ở Triết Giang ăn của đút lót rồi bác bỏ không xét đến nữa.
Ngao Bái được tin liền mở cuộc điều trạ Hắn liền cho phát ra những mệnh lệnh thần tốc mở cuộc điều tra rất gắt gao.
Ngày hôm sau cáo trạng của Ngô Chi Vinh đã vào đến phủ của Ngao Bái.
Ngao Bái lập tức triệu Ngô Chi Vinh vào hỏi rõ đầu đuôi. Hắn lại cho một tên thủ hạ trong phủ coi kỹ lại nguyên bản Minh sử theo lời yêu cầu của Ngô Chi Vinh và nhận thấy lời của Ngô Chi Vinh quả nhiên là đúng sự thực.
Ngao Bái nắm giử quyền lớn cốt ý tra xét mấy vụ đại án để trấn áp tinh thần. Chẳng những hắn muốn người Hán không có ý niệm phản bạn mà cả những đảng đối lập trong triều cũng không dám có hành động khác lạ. Hắn liền quát quan khâm sai đến tận tỉnh Triết Giang tra xét.
Sự việc đã đến mức này dĩ nhiên toàn gia nhà họ Trang phải bị giải vào kinh , cả quan tướng quân Tùng Khôi ở phủ Hàng Châu và quan tuần phủ Triết Giang là Ngô Xương Tộ cùng các quan lớn nhỏ đều bị cách chức để chờ cứu xét. Ngoài ra các danh nhân học sĩ có tên trong pho Minh sử chẳng một ai thoát cảnh tù ngục.
Nhắc lại Cố Viêm Võ và Huỳnh Tôn Hy ở nhà Lã Lưu Lương đem đầu đuôi vụ án Minh sử thuật kỹ cho họ Lã nghe.
Lã Lưu Lương ngồi nghe chỉ thở dài.
Sáng hôm sau cả nhà Lã Lưu Lương cùng hai lão Cố , Huỳnh xuống thuyền đi về phía Đông.
Ở Giang Nam những nhà bậc trung trở lên đều có thuyền để phòng khi dùng đến. Nên biết miền Giang Nam sông ngòi lưu thông đi khắp các ngả , thuyền bè qua lại như mắc cưởi.
Hiện bọn người này ra đi đều dùng thuyền nhỏ. Bọn thuyền phu thì có kẻ mướn thường xuyên ở trong nhà , có người lúc lâm thời mới kêu đến. Người phương Bắc cưởi ngựa , người phương Nam đi thuyền đã có từ lâu.
Sau khi thuyền đến Hàng Châu và sông Vân Hà rồi ngược lên phía Bắc.
Hôm ấy thuyền ra ngoài thành Hàng Châu thì được tin triều đình nhà Thanh nhân vụ án này đã xử rất nhiều quan lại cùng trăm họ Trang Kiến Long chết rồi cũng bị quật mồ xé xác. Trang Doãn Thành bị giam trong ngục và bị ngược đải không chịu được phải tự tử. Toàn gia họ Trang mấy chục người từ mười sáu tuổi trở lên đều bị xử trãm.Còn bọn đàn bà con gái thì phát lảng đến Thảm Dương để cho bọn kỵ binh Mãn Châu dùng làm tôi mọi.
Quan Lễ bộ thị lang Lý Kim Triết trước đề tựa cuốn sách này xử tội lăng trì. Bốn người con của ông đều bị xử trãm.
Người con nhỏ của Lý Kim Triết mới mười sáu tuổi. Viên pháp ty thấy giết nhiều người quá thì không khỏi thương tâm liền bảo gã giảm xuống một tuổi. Theo luật của Mãn Thanh thì từ mười lăm tuổi trở xuống được miễn tội chết , chỉ phải đi xung quân.
Gã thiếu niên này liền nói :
– Các cha anh của tiểu tử đều chết cả rồi , tiểu tử cũng không muốn sống một mình làm chi nữa.
Gã không chịu thay đổi khẩu cung nên cũng bị xử trãm.
Bọn Tùng Khôi , Chu Xương Tộ bị giam vào ngục chờ ngày hậu cứu. Sư gia Trịnh Duy Phiên bị xử lăng trì , thây bỏ ngoài chợ. Hai vị học quan ở Qúi An và ô Trình bị xử trãm.
Những người dính liếu về vụ Minh sử thì bị tàn sát không biết bao nhiêu mà kể.
Đàm Hy Mẫn , viên tri phủ mới đổi đến nhậm chức ở Hồ Châu mới được nữa tháng , triều đình Mãn Thanh cũng buộc vào tội tri tình mà không báo cáo , cùng ăn tiền bưng bít. Cả viên quan đã đổi đi là Lý Hoàn và quan Huấn Đạo , Vương Triệu Trinh đều bị xử giảo.
Ngô Chi Vinh rất căm hận nhà giàu ở trấn Nam Tâm là Chu Minh Hựu vì bửa trước hắn đến xin trợ cấp bị Chu mai mĩa một hồi rồi đuổi ra khỏi cửa , hắn liền xúi quam tư pháp :
– Trong cuốn Minh Thư tập lược đã chứa rõ cuốn sách đó căn cứ vào bộ Chu Thị Nguyên Cảo mà soạn ra và Chu Minh Hựu cũng thuộc vào họ Chu này.
Thế là cả Chu Minh Hựu và năm con y đều bị chém đầu.
Thanh đình lại đem gia tư cự vạn nhà họ Chu cấp cho Ngô Chi Vinh.
Thảm hơn nửa là bọn thợ thuyền khắc chữ , thợ ấn loát , thợ đóng sách và những chủ tiệm sách , người bán cũng như người mua cùng người đọc sách hể điều tra ra được là xử trãm hết.
Theo sử chép thời bấy giờ viên quan giử cửa ải Hứa Dã thuộc Biện Châu là Lý Thượng Bạch rất thích đọc sách , nghe nói trong quán chú ngoài cổng thành Biện Châu có bán pho Minh sử mới khắc nội dung rất hay , y liền sai một tên công dịch đi mua.
Tên công dịch đến quày sách lúc chủ quán vắng nhà , gã bèn vào nhà họ Chu ở bên cạnh ngồi chờ , chờ cho tới lúc chủ quán trở về để mua được sách đem về cho Lý Thượng Bạch.
Lý Thượng Bạch đọc mấy thiên đã không vừa ý liền bỏ đó.
Mấy tháng sau vụ án Minh sử khởi sự điều tra đi tìm người mua sách khắp nơi. Khi ấy Lý Thượng Bạch về công cán ở Bắc Kinh liền bị khép tội mua sách phản nghịch và bị xử trãm ngay tại kinh thành.
Chủ nhân quán sách và tên công dịch vâng lệnh đi mua sách cũng bị chém đầu. Lão già bên quán sách cũng bị vạ lây vì biết tên công dịch đến mua sách mà không tố giác ngay , còn để gã vào nhà ngồi đợi , đáng lý lão bị chém đầu , song nghĩ tình lão đã già nua tuổi ngoài bảy chục nên được tha cho tội chết mà cũng phải toàn gia đi xung quân tại miền biên giới.Những nhân sĩ miền Giang Nam vì hâm mộ Trang Kiến Long đến đọc sách được liệt danh vào pho Minh Thư tập lược đều bị xử tội lăng trì , cả thảy 14 người trong đó có cả Ngô Chi Minh và Ngô Chi Dung là anh em với Ngô Chi Vinh.
Xử tội lăng trì là chém từng nhát dao một để chặc hết chân tay cùng cắt da thịt toàn thân từ từ miếng một cho đến khi phạm nhân phải chịu đau đớn đến cùng cực rồi mới chém chết.
Vì bộ Minh Thư tập lược mà nhà tan cửa nát , người chết không biết bao nhiêu mà kể.
Bọn Lã Lưu Lương ba người hay tin chẳng ai là không nghiến răng căm hận , buông lời nguyền rũa nhà Thanh.
Huỳnh Tôn Hy nói :
– Y Hoàng tiên sinh cũng bị liệt danh vào hàng soạn sách. Phen này chắc y không thoát nạn được.
Ba người này vốn có tình kết giao thâm hậu với Y Hoàng từ lâu nên lo lắng vô cùng !
Một hôm thuyền đến Gia Hưng. Cố Viêm Võ vào thành mua một tờ báo. Trong tờ báo này có kê họ tên những tội nhân về vụ án Minh sử. Lão lại thấy trên đầu đề nêu lên câu : “Tra Kế Tá , Phạm Tương , Lục Kỳ ba người tuy có liệt danh vào bộ tham khảo , nhưng vì bất tri tình nên được miễn tội.
Cố Viêm Võ cầm tờ báo về thuyền để Huỳnh Tôn Hy và Lã Lưu Lương cùng đọc. Ai cũng lắc đầu cho là chuyện lạ.
Huỳnh Tô Hy nói :
– Vụ này chắc là hành vi của Đại lực tướng quân.
Lã Lưu Lương hỏi :
– Đại lực tướng quân là gì ?
Huỳnh Tôn Hy đáp :
– Y là một vị tân khách trong nhà Y Hoàng tiên sinh. Hai năm trước tiểu đệ đến chơi thấy phủ đệ hoàn toàn đổi mới. Nhà cửa rộng rãi , cách bối trí lại càng phú quí hào hoa , so với trước thật khác nhau xạ Tiểu đệ đã kết thân với Y Hoàng tiên sinh từ trước nên chẳng cần e dè hỏi thẳng ngay vào vấn đề thì Y Hoàng tiên sinh kể câu chuyện thật kỳ ngộ trên chốn phong trần. Dưới đây là câu chuyện của Y Hoàng tiên sinh thuật lại :
– Tra Kế Tá , tên tự là Y Hoàng có làm một bài tường thuật ký sự trong cuốn Cô Thặng. Trang đầu nói ngay đến Tra Hiếu Liên (cử nhân ngày trước) tiểu tự là Y Hoàng người ở Hải Ninh tỉnh Triết Giang là một nhân vật tài hoa phong nhả mà lắm về phong tình. Ông thường nói : Cuộc đời bát ngát biết bao nhiêu sầu muộn. Những tay kỳ kiệt trên đời không lấy cảnh vật chốn tràn ai mà để tâm , nhưng phỏng được có mấy ai.
Một hôm vào buổi cuối năm ông sai người lấy rượu uống một mình. Lát sau trời mưa tuyết mỗi lúc một lớn.
Tra Kế Tá ngồi uống rượu mọt mình cảm thấy buồn tẻ , liền đứng dậy ra ngoài cửa ngắm tuyết bay , chợt nhìn thấy một người khất cái đứng ở dưới hiên để tránh mưa tuyết.
Người khất cái này thân hình cao lón , cốt cách thanh kỳ. Y chỉ mặc một tấm áo đơn rách mướp , giữa lúc trời đông tuyết lạnh mà y vẫn thản nhiên như không thấy gì.
Tra Y Hoàng trong lòng rất lấy làm kỳ liền hỏi :
– Này ông bạn ! Trận mưa còn lâu chứ không phải chỉ trong chốc lát mà tạnh. Vậy ông bạn hãy vào đây uống với tôi một chung rượu được chăng ?
Người khất cái đáp :
– Nếu vậy thì còn gì bằng ?
Tra Y Hoàng liền dắt y vào nhà và sai thư đồng lấy thêm đủa bát. Tự Y Hoàng rót đầy rượu vào chung và nói :
– Xin mời ông bạn !
Người khất cái nâng chung rượu lên uống sạch rồi khen :
– Rượu này ngon tuyệt !
Y Hoàng rót luôn ba chung rượu. Rót chung nào , người khất cái cũng uống sạch ngay.
Bản tính Y Hoàng thích người mau lẹ , y mừng thầm hỏi :
– Tửu lượng của huynh đài giỏi quá ! Tiểu đệ không hiểu huynh đài uống được bao nhiêu?
Khất cái đáp :
– Người ta thường nói : Tửu phòng tri kỷ thiên bôi thiểu , thoại bất đầu cơ bán cú đạ Nếu gặp bạn tri kỷ thì uống ngàn chung hãy còn là ít. Nói chuyện không gặp được người ý hợp tâm đầu thì chỉ nữa cân cũng là đã quá nhiều.
Sự thực hai câu này chỉ là sáo ngữ bình dị chẳng có chi kỳ lạ , nhưng do miệng của người khất cái thốt ra khiến cho Y Hoàng không khỏi lấy làm kỳ. Y liền sai gã thư đồng bê ra một vò rượu Thiệu Hưng nữ nhi hồng thật lớn rồi cười nói :
– Tửu lượng của tiểu đệ rất tầm thường , lại vừa mới ăn cơm no , đáng tiếc chẳng thể bồi tiếp huynh đài cho xứng đáng. Vậy lão huynh uống bằng bát lớn còn tiểu đệ chỉ dùng chung nhỏ may ra mới bồi tiếp được phần nào. Lão huynh tính sao?
Khất cái đáp vỏ vẹn một tiếng :
– Cũng được !
Tên thư đồng bưng vò rượu nóng rót ra bát lớn cho người khất cái còn Tra Y Hoàng chỉ uống bằng chung nhỏ.
Hai bên đối đáp như vậy. Bất giác người khất cái uống hơn ba chục bát mà sắc mặt vẫn thản nhiên như chưa thấy gì. Nhưng Tra Y Hoàng đã say túy lúy không thể nào gắng gượng ngồi được nữa , phải nằm lăn ra.
Thiệu Hưng nử nhi hồng là một thứ rượu vứa êm vừa ngọt , uống vào như chẳng thấy gì , nhưng thật ra chất rượu thật mạnh.
Về triều Thiệu Hưng , nhũng nhà sinh con gái thường nấu hằng chục hũ rượu chôn xuống đất. Khi người con gái này khôn lớn đi lấy chồng , người ta đào rượu này lên để thết khách làm tiệc cưới. Khi đó rượu biến thành màu hồng như hổ phách. Vì vậy mới đặt tên cho nó là “Nữ nhi hồng”.
Thứ rượu này đã chôn cất 17,18 năm , hoặc 20 năm hay hơn nữa. Dĩ nhiên mùi rượu rất êm và ngọt ngào.
Người sinh con trai thời bấy giờ cũng cất rượu chôn để đó. Thứ rượu này mang tên là “Trạng Nguyên hồng”. Đó là họ mong con ngày sau đổ được Trạng Nguyên sẽ đem ra mở tiệc thết khách. Nhưng ở đời dễ có mấy ai đổ được Trạng Nguyên. Hầu hết là ngày sau người con trai đó làm lể thành hôn thì dùng rượu này làm tiệc cưới.
Trong những tửu điếm cũng cất rưọu để bán , họ thường mượn tên Trạng Nguyên hồng hay Nữ nhi hồng.
Gã thư dồng đở Tra Y Hoàng vào nội đường nằm ngũ. Còn lão khất cái uống rượu rồi lại ra đứng ngoài hiên.
Sàng hôm sau Y Hoàng thức dậy vội ra coi người khất cái thấy y vẫn khoanh tay đứng y chổ cũ , nét mặt vui thưởng tuyết.
Một cơn gió bất thổi qua khiến chop Y Hoàng rét run mà người khất cái thản nhiên như không thấy gì.
Tra Y Hoàng nói :
– Trời gió lạnh thế này mà quần áo huynh đài như vậy e rằng phong phanh quá !
Y nói rồi cởi áo cừu của mình khoát vào người khất cái.
Y Hoàng còn lấy mấy chục lạng bạc hai tay nâng cao ngang mặt nói :
– Chút tiền nhỏ mọn này kính tặng huynh đài mua rượu uống , xin đừng từ chối. Khi gặp dịp cao hứng , mời huynh đài lại chơi uống rưọu. Đêm qua tiểu đệ say quá , không kịp quét giường lưu khách , thật là ngạo mạn. Mong huynh đài thứ lổi cho.
Tên khất cái cầm lấy tiền chỉ nói một câu :
– Tiên sinh dạy quá lời.
Rồi hắn băng băng ra đi , không một lời cảm ơn.
Mùa xuân năm sau. Tra Y Hoàng đến Hàng Châu du ngoạn. Tiện đường y vào một tòa phá miếu thấy một quả chuông cổ rất lớn , ít ra nặng hơn ngàn cân.
Tra Y Hoàng đang ngắm quả chuông và coi chữ khắc thì thấy một khất cái tiến vào. Tay trái hắn nám lấy quai chuông nhấc bỗng lên rồi lấy ra một bát thịt lớn và một hũ rượu đặt xuống bàn rồi thả chuông xuống như cũ.
Tra Y Hoàng thấy người khất cái sức mạnh phi thường , không khỏi kinh hãi. Y chú nhìn lại thì đúng là tên khất cái đã vào nhà mình uống rượu ngày mưa tuyết năm trước liền cười hỏi :
– Huynh đài không nhận ra tại hạ ư ?
Tên khất cái quay đầu lại cười đáp :
– Ô ! Té ra là hiếu liêm công. Bửa nay tại hạ xin làm chủ nhân cùng tiên sinh uống một bửa cho thỏa thích. Mời tiên sinh vào đây uống đi !
Hắn vừa cầm hũ rượu đưa ra. Tra Y Hoàng đón lấy hũ rượu bằng sành uống một hớp rồi cười nói :
– Chà ! Rượu của huynh đài mời thật ngon !
Khất cái lại bốc một miếng thịt trong mể giơ lên hỏi :
– Đây là thịt chó. Tiên sinh có ăn được không ?
Y Hoàng tuy cảm thấy dơ dáy , nhưng lại nghĩ thầm :
– Ta đã là tửu hữu của y , nếu khước từ là tỏ ra khinh thị y.
Y Hoàng nghĩ vậy giơ tay ra đón miếng thịt cắn một miếng ăn thấy ngon quá.
Hai người ngồi trên manh chiếu rách trong tòa phá miếu. Hũ rượu đưa qua đưa lại mỗi người uống một hớp. Thịt trong bát cũng thò tay ra bốc lấy mà ăn. Chỉ trong chốc lát rượu thịt đều hết sạch.
Khất cái cười khanh khách nói :
– Đáng tiếc là ít rượu quá không đũ làm hiếu lâm công say té nhào.
Y Hoàng hỏi :
– Nếu huynh đài cao hứng thì chúng ta đến tửu lâu uống nữa nhé ?
Khất cái đáp :
– Hay lắm ! hay lắm !
Hai người đưa tay nhau tới tửu lầu cạnh Tây Hồ kêu lấy rượu uống. Chẳng bao lâu Y Hoàng lại say mèm ngã lăn ra. Khi tỉnh rượu thì thấy tên khất cái đã đi đâu mất rồi.
Hai người đưa tay nhau tới tửu lầu cạnh Tây Hồ kêu lấy rượu uống. Chẳng bao lâu Y Hoàng lại say mèm ngã lăn ra. Khi tỉnh rượu thì thấy tên khất cái đã đi đâu mất rồi.
Những chuyện trên đây xảy ra vào mấy năm cuối cùng đời Sùng Trinh nhà Minh. Mấy năm sau , quân Thanh vào quan ải lật đổ nhà Minh.
Tra Y Hoàng không có ý tiến thủ chỉ ngồi ỳ trong nhà.
Một hôm bỗng thấy quan binh dẫn bốn tên lính vào Tra phủ.
Tra Y Hoàng vừa thấy bọn quan binh vào nhà liền giật mình kinh hãi cho là tai họa đến nơi. Ngờ đâu viên quan binh kia lại kính cẩn thi lễ nói :
– Tiểu nhân vâng lệnh Ngô tướng quân đưa chút lễ mọn này đến kính tặng tiên sinh.
Tra Y Hoàng đáp :
– Giữa tại hạ và vị thượng quan của tướng quân chẳng những chưa từng có chuyện kết giao mà tại hạ không gặp ngài bao giờ. E rằng tướng quân nhận lầm người mất rồi.
Viên tướng quân liền lầy bái thiếp ra. Trên tấm thiếp đại hồng viết :
– Kính bái Tra Y Hoàng tiên sinh , tự Kế Tả.
Phía dưới ghi rõ :
– Vãn sinh là Ngô Lục Kỳ khấu đầu trăm lạy.
Tra Y Hoàng tự hỏi :
– Ta chưa từng nghe thấy cái tên Ngô Lục Kỳ này bao giờ mà sao hắn lại đưa đồ lễ đến kính tặng ?
Lão trầm ngâm chưa kịp trả lời thì viên quan binh kia lại nói :
– Thượng quan của tiểu nhân có dặn thưa cùng tiên sinh. Chút lễ mọn này chẳng có chi đáng kể mong được tiên sinh thâu nạp.
Hắn vừa nói xong bưng hai cái hộp tròn sơn son thếp vàng đặt lên bàn. Đoạn khom lưng cáo biệt rồi trở gót đi luôn.
Y Hoàng mở một hộp ra thì thấy là ba ngàn lạng vàng. Còn trong hộp kia đựng sáu bình dương tửu. Bình rượu nào cũng giắt minh châu và ngọc phỉ thúy trân quí phi thường !
Tra Y Hoàng càng kinh hãi hơn , vội chạy theo để trả lại đô lễ. Nhưng viên binh kia là con nhà võ , cước trình rất mau lẹ , đã đi xa rồi.
Tra Y Hoàng trong lòng buồn bả nghĩ thầm :
– Hoành tài đưa đến biết đâu là họa hay là phước ? Phải chăng có kẻ nào muốn hại ta?
Y liền gói hai hộp đồ lễ cẩn thận rồi cất vào mật thất.
Tra gia vốn là một nhà cần kiệm , không cần dùng tới hoàng kim. Có đều Y Hoàng từng được nghe dương tửu là thứ rượu ngon mà không dám mở bình ra nếm thì triong lòng không khỏi có ý tiếc rẻ.
Qua mấy bửa Tra gia vẫn không thấy chuyện gì khác lạ.
Một hôm bỗng thấy có chàng công tử y phục cực kỳ hoa lệ tỏ ra dòng dõi quí phái.
Chàng công tử này còn nhỏ tuổi cở 17,18 mà tinh thần quắc thước , khí vũ hiên ngang. Chàng đem tám gia nhân theo hầu.
Vừa ngó thấy Tra Y Hoàng , chàng công tử liền quì xuống khấu đầu miệng hô :
– Tra thế bá ! Tiểu điệt là Ngô Bảo Vũ xin ra mắt hế bá.
Y Hoàng vội đở chàng dậy đưa vào nhà khách rồi hỏi :
– Tại hạ không dám nhận lãng cách xưng hô của công tử , xin công tử cho hay tên đại nhân là gì ?
Ngô Bảo Vũ đáp :
– Tên húy gia nghiêm là Ngô Lục Kỳ , hiện là Thủy Sư đề đồc ở Quảng Đông. Gia nghiêm sai tiểu điệt tới đâuy kính mời thế bá đén Quảng Đông ở chơi mấy tháng cho thỏa lòng mong nhớ.
Tra Y Hoàng đáp :
– Bửa trước tôn đại nhân đã ban cho lễ hậu , khiến Tra mổ băn khoăn trong dạ. Nói rõ ra lại mắc cở , tại hạ có giao du , tính lại hay quên , không nhớ đã đưọc gặp lệnh tôn bao giờ. Tại hạ là kẻ thư sinh chưa từng giao kết với một vị quan nào hết. Mời công tử hãy ngồi chơi.
Y Hoàng nói rồi chạy vào trong nhà sai bưng đồ lễ ra nói :
– Phiền công tử đưa hậu lễ này về , tại hạ thực tình không dám bái lĩnh.
Y nghĩ thầm trong bụng :
– Ngô Lục Kỳ nào đây làm Đề Đốc ở Quảng Đông chắc hâm mộ thanh danh của mình , nên đem lễ hậu đến mời mình làm tân khách.
Rồi y bụng bảo dạ :
– Người này tuy là quan to , song là bọn ưng khuyển cho Mãn Thanh để chà đạp người Hán , nếu mình nhận lễ vật của hắn là tự làm nhơ danh.
Bụng nghĩ vậy nhưng không lộ vẽ gì ra ngoài mặt.
Ngô Bảo Vũ nói :
Lúc tiểu điệt ra đi , gia nghiêm đã dặn đi dặn lại phải mời cho được thế bá. Gặp trường hợp thế bá quên mất gia nghiêm thì đã có tín vật đây xin thế bá coi lại.
Công tử cởi cái bọc trong tay ra thì chỉ thấy một mãnh áo cừu cũ kỹ.
Y Hoàng vừa ngó thấy mãnh bào liền nhớ tới người khất cái vào lúc mưa tuyết trong nhà mình ngày trước. Y liền tỉnh ngộ lẩm bẩm :
– Té ra Ngô Lục Kỳ tướng quân là ông bạn rượu với ta ngày trước.
Y Hoàng động tâm tự nhủ :
Bọn Thát Đát chiếm đoạt giang sơn. Nếu được người tay nắm binh quyền dựng cờ khởi nghĩa tất bốn phương hưởng ứng ngay và có thể trục đưọc quân Thát Đát ra ngoài quan ải cũng chưa biết chừng. Ngô Lục Kỳ mới gặp ta có một lần đã tỏ dạ quan hoài. Hắn nhớ cả đến một bửa ăn một manh áo thì không phải là hạng người vô lương tâm. Ta sẽ dùng đại nghĩa thuyết phục hắn. Bậc nam nhi lập công báo quốc là ở lúc này , ta có bị hắn giết cũng chẳng sao.
Y nghĩ vậy liền theo công tử lên đường đi Quảng Châu.
Ngô Lục Kỳ tướng quân ra tận ngoài xa mấy dậm để nghênh tiếp , thái độ rất cung kính , Ngô nói :
– Lục kỳ này trên con đường phiêu bạt tới Giang Nam , được Tra tiên sinh không khinh rẽ coi như tình bằng hữu , nào mời uống rượu nào tặng áo cừu. Đó là chuyện nhỏ ,nhưng khi vào tòa phá miếu ghé miệng vào hũ mà uống , tay bốc thịt chó mà ăn. Đó mới là tình nghĩa bạn bè từ trong phế phủ. Lục Kỳ này nhân đó trong lòng phấn khởi nên có ngày naỵ Lục Kỳ có làm nên gì cũng đều là của Tra tiên sinh ban cho.
Tra Y Hoàng nói :
– Vãn sinh coi Ngô tướng quân hôm nay chẳng hơn gì khi tướng quân còn là một vị kỳ cái dầm mưa dãi gió.
Ngô Lục Kỳ chưng hững đáp :
– Dạ dạ ! Xin đa tạ tiên sinh.
Tối hôm ấy trong tướng phủ Quảng Châu mở một bửa tiệc lớn. Ngô Lục Kỳ mời hết văn vũ quan viên đến dự. Hắn đặt Tra Y Hoàng ngồi vào ghế chủ tịch. Còn hắn ngồi mé dưới để bồi tiếp.
Văn võ bá quan tỉnh Quảng Đông từ tuần phủ trở xuống thấy Đề Đốc đại nhân đối đãi với Tra Y Hoàng cực kỳ cung kính , trong lòng ai nấy đều lấy làm kỳ.
Quan tuần phủ còn cho rằng Tra Y Hoàng là một vị khâm sai của triều đình phái đi vi hành để dò xét tỉnh Quảng Đông. Nếu không Ngô Lục Kỳ xưa nay tính tình cao ngạo có lý nào lại kính cẩn một vị thư sinh miền Giang Nam đến thế ?
Sau khi tan tiệc. Quan tuần phủ hỏi thăm Ngô Lục Kỳ :
– Vị quí khách này phải chăng là một đại viên của triều đình ?
Ngô Lục Kỳ tủm tĩm cười đáp :
– Lão huynh thật là người thông minh. Coi mặt mà bắt hình dong , 10 lần đoán trúng đến 9.
Câu nói này có ý trào phúng , bảo đối phương lần thứ 10 đoán sai trật. Nhưng quan tuần phủ tưởng mình đoán trúng và cho Tra Y Hoàng đúng là khâm sai đại thần. Hắn nghĩ bụng :
– Tra đại nhân đến phủ Đề Đốc chắc là có tình thân với ỵ Giữa Ngô đề đốc với ta vốn không ý hợp tâm đầu cho lắm. Nếu khâm sai đại nhân sau khi về kinh dâng bản tâu bất lợi cho ta thì thật là hõng bét.
Hắn về phủ liền chọn một phần lễ trọng. Sáng sớm hôm sau đưa sang phủ Đề Đốc.
Ngô Lục Kỳ ra tiếp khách nói :
– Hôm qua Tra tiên sinh say quá , bây giờ hãy còn ngũ chưa dậy. Vật của phủ đài tại hạ nhất định sẽ thay mặt trao lại cho tiên sinh. Phủ đài cứ yên lòng , đừng lo ngại gì hết.
Quan tuần phủ nghe nói cả mừng , liền ngỏ lời cám ơn rồi cáo từ ra về.
Không bao lâu tin này đồn đại ra ngoài. Ai cũng biết tuần phủ đại nhân đưa hậu lễ đến mừng Tra tiên sinh , liền tự hỏi :
– Không hiễu lai lịch Tra tiên sinh này ra sao , nhưng đến quan tuần phủ còn đưa hậu lễ , lẽ nào mình không đưa?
Chỉ trong vài ngày , lễ vật trong phủ Đề Đốc chất cao như núi. Nhất nhất Ngô Lục Kỳ đều sai văn phòng thu nhận mà không cho Tra tiên sinh hay.
Ngô Lục Kỳ hàng ngày ngoài lúc công sự Ở nha môn , y lại ngồi tiếp Tra Y Hoàng uống rượu.
Rượu được vài tuần , Tra Y Hoàng nói :
– Vãn sinh ở quí phủ quấy nhiễu lâu ngày , rất lấy làm cảm tạ mối thạnh tình của đại nhân. Sáng mai , vãn sinh xin cáo biệt trở về phương Bắc.
Ngô Lục Ký đáp :
– Sao tiên sinh lại nói vậy ! Tiên sinh xuôi Nam chơi há phải chuyện dễ dàng ? Nếu tiên sinh không chịu ở lại ít nhất nữa năm thì tại hạ quyết không để tiên sinh ra về. Sáng mai tại hạ bồi tiếp thêm tiên sinh lên năm từng lầu ngắm cảnh. Thành Quảng Châu có nhiều danh lam thắng cảnhđi du ngoạn mấy tháng cũng không hết.
Tra Y Hoàng mượn chén cả gan đáp :
– Giang sơn tuy đẹp nhưng đã đắm chìm vào tay di địch , đi coi càng tăng thêm nổi đau lòng.
Ngô Lục Kỳ biến sắc nói :
– Tiên sinh say mất rồi ! Bữa nay về nghĩ sớm một chút.
Tra Y Hoàng nói :
– Buổi gặp gở ngày đầu , vãn sinh đem lòng kính mộ đại nhân là người hào kiệt trong cơn gió bụi mà kết tình hữu nghị. Ai ngờ vãn sinh nhận lầm người.
Ngô Lục Kỳ hỏi :
– Sao lại nhận lầm người?
Tra Y Hoàng đáp :
– Đại nhân là tay bản lãnh phi thường đã không vì nước vì dân ra sức , còn giúp kẻ bạo tàn làm điều tàn ác , cam bề tôi mọi cho bọn Thát Đát để chà đạp lên lương dân Đại Hán. Ngày nay mà đại nhân còn nhơn nhơn đắc ý , không biết hổ thẹn. Tra mổ không khỏi hối hận là đã kết bạn với đại nhân.
Y Hoàng nói rồi đứng phắt dậy.
Ngô lục Kỳ vội nói :
– Tiên sinh to tiếng để người ngoài nghe được là rước lấy vạ lớn !
Tra Y Hoàng đáp :
– Tướng quân nay nắm binh quyền toàn tĩnh Quảng Đông. Chính là thời cơ tốt nhất để dựng cờ khởi nghĩa , Tướng quân chỉ hô lên một tiếng là bốn phương hưởng ứng. Dù đại sự không thành cũng khiến cho bọn Thát Đát phải bở vía. Tướng quân có làm nên một thời oanh liệt mới khỏi phụ lòng trời đã ban cho thần dũng sức địch muôn người.
Ngô Lục Kỳ rót rượu ra bát uống một hơi cạn sạch , nói :
– Nghe tiên sinh nói , tại hạ khoan khoái vô cùng !
Hắn giơ hai tay xé áo đánh roạt một cái. Vạt áo trước ngực bị xé toạt để hở đám lông đen xì trước ngực. Hắn vén đám lông lên , Y Hoàng trông rõ hàng chữ xâm vào da :”Thiên phụ địa mẫu , phản Thanh phục Minh”.
Tra Y Hoàng vừa kinh ngạc vừa vui mừng hỏi :
– Thế này là nghĩa làm sao?
Ngô Lục Kỳ sửa áo lại cẩn thận rồi đáp :
– Vừa rồi nghe lời hùng luận của tiên sinh , tại hạ rất lấy làm kính phục. Tiên sinh đã không kể gì đến đại họa tuẩn thân diệt tộc , phơi gan , mật chỉ điểm cho tại hạ , thì tại hạ khi nào dám dấu tiên sinh ? Tại hạ trước là Tả hộ pháp của cái bang , hiện nay làm Hồng Kỳ hương chủ tại Hồng thuật đường trong Thiên Địa Hội thề đem bầu nhiệt huyết chống lại Thanh triều , khôi phục nhà Đại Minh.
Tra Y Hoàng thấy trước ngực của Ngô Lục Kỳ có thích chữ liền tin ngay là sự thực , không nghi ngờ gì nữa. Lão nói :
– Té ra tướng quân mình ở nước Tào mà lòng để tại nhà hán. Vừa rồi tại hạ buông lời xúc phạm thật đắc tội.
Ngô Lục kỳ cả mừng tự nhủ :
– Y Hoàng bảo ta mình ở đất Tào mà lòng để ở Hán tức là ví ta với Quan Vân trường.
Hắn liền đáp :
– Lời tỷ dụ của tiên sinh tại hạ không dám nhận đâu.
Tra Y Hoàng hỏi :
– Cái Bang là gì ? Thiên Địa Hội là tổ chức như thế nào? Tại hạ chưa hiễu rõ mong tướng quân chỉ giáo.
Ngô Lục kỳ đáp :
– Mời tiên sinh hãy dùng một chung rượu nữa rồi hãy từ từ nói chuyện.
Mỗi người liềi uống một chung , Ngô Lục Kỳ đáp :
– Cái Bang là một bang hội thành lập từ đời nhà Tống. Nó cũng là bang hội lớn nhất trên chốn giang hồ. Toàn thể anh em trong Cái bang đều là hành khất mưu sinh. Những người hào khí gia nhập Cái bang rồi liền chia hết của cải cho mọi người và cùng sống bằng nghề hành khất , đứng đầu là bang chúa , thứ nhì là Vĩ trưởng lão , kế đến là năm vị hộ pháp chia theo ngũ phương : Tiền , Hậu , Tả , Hữu và trung.Tại hạ làm Tả hộ pháp , thuộc hàng đệ tử tám túi trong bang , địa vị không còn thấp kém nữa. Sau vì có chuyện xích mích với vị trưởng lão họ Tôn rồi xảy cuộc đánh lộn. Lúc đó tại hạ say rượu lở tay đả thương y , thế là phạm tội bất kính bậc tôn trưởng , một tội nặng trong bang quị Bang chúa lập tức mở cuộc thương nghị cùng bốn vị trưởng lão và đuổi tại hạ ra khỏi bang. hôm tại hạ vào quí phủ được tiên sinh mời uống rượu , chính là ngày tại hạ bị cách chức đuổi đi , trong lòng phiền muộn. May được tiên sinh chẳng những không khinh rẽ lại kết thành bằng hữu khiến cho tại hạ an ủi trong lòng.
Tra Y Hoàng nói :
– Té ra là thế !
Ngô Lục Kỳ nói tiếp :
– Mùa xuân năm sau , chúng ta gặp nhau ở Hồ Tây , tiên sinh hạ mình giao du và coi tại hạ như một kỳ cái trong thiên hạ. trước kia tại hạ vô cùng chán nãn nghĩ rằng cái bang đã chẳng dung tình , bạn hữu giang hồ còn đem lòng khinh rẽ , nên suốt ngày chỉ uống rượu say mèm. Tại hạ đã chắc chỉ bê tha rượu chè trong vài năm rồi say khước mà chết bỏ đời. Không ngờ Tra tiên sinh lại cho tại hạ là kỳ nam tử , khiến cho Ngô lục Kỳ này phấn khởi tinh thần. Nếu không có tiên sinh thì e rằng tại hạ chẳng còn ngày nào ngóc đầu lên được nữa , chẳng bao lâu quân Thanh xuống miền Nam. Khi đó trong lòng tại hạ vẫn còn phẩn kích , không hiễu thị phi mới đầu hàng quân Thanh , lập chút công lao bằng cách tàn sát đồng bào. Mỗi khi tại hạ nghĩ đến trong lòng lại hổ thẹn vô cùng !
Tra Y Hoàng nghiêm nghị nói :
– Hành vi này của huynh đài thật là tội lổi. Dù Cái Bang không dung , huynh đài đơn thân độc mã vùng vẫy giang hồ không được hay sao? Hay tự sáng lập ra môn hộ cũng được. Sao lại dùng đến hạ sách đầu hàng quân Thanh.
Ngô Lục kỳ nói :
– Tại hạ ngu muội , vì khi đó chưa được tiên sinh dạy bảo , đã gây nên rất nhiều tội lổi , thật là đáng chết.
Tra Y hoàng vừa dạ , gật đầu nói :
– Tướng quân đã biết lổi thì đem công chuộc tội vẫn chưa muộn.
Ngô lục kỳ lại nói :
– Sau nhà Mãn Thanh thống nhất toàn quốc , tại hạ làm đến chức Đề Đốc. Trước đây hai năm , một hôm vào khoãng nữa đem , đột nhiên có kẻ lẽn vào phòng ngũ tại hạ hành thích. Nhưng thích khách không địch nổi tại hạ và bị bắt ngaỵ khi thắp đèn lên soi thì thích khách chính là người bị tại hạ đã thương ngày trước , tức Tôn trưởng lão. Y lớn tiếng thóa mạ , bảo tại hạ là kẽ đê hèn , cam tâm làm làm chó săn cho loài dị chủng. Y càng chửi càng hăng , câu nào cũng như đập vào trái tim tại hạ. Tại hạ nghe những lời y thóa mạ tự biết mình hành vi phản bội. Giữa lúc đêm khuya , càng hổ thẹn trong lòng , chỉ mong y chửi tàn nhẫn hơn nữa. Sau tại hạ thở dài , khai giải huyệt đạo cho y và bảo : “Tôn trưởng lão ! Trưởng lão thóa mạ tại hạ như thế là phải lắm ! Thôi trưởng lão đi đi !”.
Y lộ vẽ ngạc nhiên , rồi vượt cửa sổ chuồn đi.
Tra Y Hoàng nói :
– Hành động này của tướng quân thật đáng khen !
Ngô Lục Kỳ kể tiếp :
– Khi ấy trong nhà lao của nha Đề Đốc có rất nhiều hảo hán bị giam cầm về tội mưu phản Thanh triều. Sáng sớm hôm sau , tại hạ liền tìm cách buông tha bọn họ. Người thì tại hạ bảo là bị bắt lầm , kẻ thì tại hạ nói không phải là chính phạm , giảm tội nhẹ đi để phát lạc bọn chúng. Hơn một tháng sau , Tôn trưởng lão lại đến gặp tại hạ vào lúc nữa đêm , y hỏi ngay : “Phải chăng ông bạn đã sinh lòng hối lổi , nguyện ý phản Thanh để lập lại công ? “. Tại hạ liền rút đao chặt cụt hai ngón tay đáp : “Ngô Lục kỳ này quyết tâm sửa đổi lổi lầm , từ nay nhất nhất nghe theo lời Tôn trưởng lão “.
Ngô Lục Kỳ vừa nói vừa giơ bàn tay trái ra thì chỉ còn ba ngón , ngón trỏ và ngón cái đã bị chặt cụt.
Ngô Lục Kỳ lại nói tiếp :
– Tôn trưởng lão thấy tại hạ thành tâm nguyện ý và biết rõ tại hạ tuy tánh tình lổ mãng , nhưng chẳng bao giờ nói rồi lại nuốt lời. Lão lền bảo : “Hay lắm ! Để Tôn mổ về trình lại với bang chúa chờ người định đoạt”.
Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp :
– Mười hôm sau , Tôn trưởng lão lại đến kiếm tại hạ , nói cho hay là Bang chúa cùng bốn vị trưởng lão đã thương nghị và quyết định thu tại hạ trở về bản bang , bắt đầu cho làm đệ tử một túi.
Ngô Lục kỳ lại kể tiếp :
– Cái Bang cùng Thiên Địa Hội đã giao ước cùng nhau đồng tâm hiệp lực phản kháng Thanh triều , khôi phục nhà Minh. Thiên Địa Hội là một hội do Trần Vĩnh Hoa tiên sinh , thủ hạ của Trịnh quốc sư ở nước Thái Nhượng sáng lập ra. Mấy năm nay trở nên rất hưng thịnh nhất là trong vùng Phúc Kiến , Triết Giang và Quảng Đông. Tôn trưởng lão đã dẫn tại hạ đến ra mắt Trần tiên sinh và giới thiệu cho vào Thiên Địa Hội. Trần tiên sinh sau khi điều tra trong vòng một năm giao cho tại hạ làm mấy việc trọng yếu. Tiên sinh thấy tại hạ dốc dạ trung thành , chẳng ở hai lòng , nên mới đây phong cho chức Hồng Kỳ hương chủ ở Hồng Thuận Đường.
Tra Y Hoàng tuy không hiểu lai lịch Thiên Địa Hội. Nhưng một nhân vật có Quốc tính ở Đài Loan là Trịnh Thành Công người ta thường kêu là Quốc tính gia Trịnh đại soái là một nhân vật trung dũng. Trịnh Thành Công chỉ cần một đạo quân cũng vẫn chống chọi Thanh triều nên người thời bấy giờ ai cũng cực kỳ kính trọng. Nếu Thiên Địa Hội lại do thủ hạ của Trịnh đại soái là Trần Vĩnh Hoa sáng lập ra dĩ nhiên là đồng đạo rồi.
Ngô Lục ký lại nói :
– Năm trước Quốc tính gia Trịnh đại soái dẫn quân vây đánh thành Kim Lăng , đáng tiếc vì người ít địch nhiều nên không địch nổi phải rút lui về Đài Loan , song còn lưu lại ở ba tỉnh Giang , Triết , Phúc Kiến một số quân binh cũ không phải là ít.Trần tiên sinh cùng những bạn thanh khí , tổ chức Thiên Địa Hội này. Thiên Địa Hội dùng hai câu khẩu hiệu là “Thiên phụ địa mẫu” và “Phản Thanh phục Minh” hàng chữ này được thích vào trước ngực của những người nhập hội.
Tra Y Hoàng mừng rỡ , uống cạn thêm hai chung rượu rồi nói :
– Hành vi của huynh đài mới không hổ là kỳ nam tử trong đời.
Ngô Lục Kỳ đáp :
– Tại hạ không dám lãnh thụ năm chữ “Thiên hạ kỳ nam tử” mong Tra tiên sinh vui lòng nhìn nhận tại hạ làm bằng hữu thì Ngô này lấy làm sung sướng vô cùng !
Tra Y Hoàng nói :
– Tra mổ là kẻ thứ dân , chẳng bổ ích gì cho dân cho nước. Tại hạ cũng mong tướng quân có một ngày kia thời cơ hành động , gây nên phong trào kháng Thanh thì Tra mổ xin đầu quân để đóng góp chút sức mọn ở dưới trướng.
Bắt đầu từ hôm ấy , Tra Y Hoàng ở trong phủ Ngô Lục Kỳ cùng y mỗi ngày thương nghị kế hoạch chống Thanh.
Ngô Lục Kỳ còn nói chuyện Thiên Địa Hội đang liên lạc với Ngô Tam Quế ở Vân Nam. Mưu cùng nhau đồng thời phát động. Đầu tiên là quét sạch mặt Tây Nam xong rồi mới tính chuyện phạt Bắc.
Tra Y Hoàng làm tân khách trong phủ Ngô Lục Kỳ đến 6,7 tháng thì mới về nhà.
Tra Y Hoàng biết rõ Huỳnh Tôn Hy và Cố Viêm Võ đều có chí khôi phục nhà Minh , hai vị này cũng chạy chọt bốn phương tụ họp anh hùng hào kiệt trong thiên hạ lo mưu phản Thanh. Vì vậy y kể hết mọi việc cho hai người nghe.
Huỳnh Tôn Hy ngồi trên thuyền thuật lại đầu đuôi cho Lã lưu Lương nghe , rồi nói :
– Việc này nếu bị tiết lộ thì tất bọn Thát Đát sẽ hạ thủ trước.
Y Hoàng tiên sinh cùng Ngô tướng quân bị giết mà cả họ , mà công cuộc phản Thanh sẽ bị gãy mất những tay rườn cột.
Lã Lưu Lương nói :
– Ngoại trừ ba người chúng ta đây , vụ này quyết không thể hở môi. Dù chúng ta có gặp Tra Y Hoàng tiên sinh cũng không nên nhắc đến tên hiệu của Ngô tướng quân ở Quảng Đông.
Huỳnh Tôn Hy nói :
– Vậy là phải lắm ! Y Hoàng tiên sinh cùng Ngô tướng quân đã có mối liên hệ như vậy mà hiện nay các vị đại thần trong triều lại đang đối đãi với Ngô tướng quân rất ân cần. Ngô tướng quân chịu xuất tịch sở tấu bênh vực Y Hoàng tiên sinh , tất triều đình cũng phải nể mặt.
Lã Lưu Lương nói :
– Huỳnh huynh nói phải lắm ! Có điều còn hai người kia là Lục Kỳ và Phạm Tương tại sao cũng ở vào trường hợp như Y Hoàng tiên sinh được miễn tội và đình cứu? Hay là hai người đó cũng có thế lực gì ở trong triều bênh vực cho?
Huỳnh Tôn Hy đáp :
– Ngô tướng quân đã dùng sớ bênh vực Y Hoàng tiên sinh mà chỉ nói tới một người e rằng triều đình sinh nghi , nên kèm luôn hai người kia vào thêm cho có lẽ công bằng , cũng chưa biết chừng.
Lã Lưu Lương cười nói :
– Nếu vậy thì lúc này muốn điều tra lại tính mạng của hai vị Lục và Phạm cũng rất khó lòng.
Cố Viêm Võ gật đầu đáp :
– Những danh sĩ ở Giang Nam bảo toàn thêm được vị nào tức là giử thêm được phần nguyên khí.
Câu chuyện giữa ba người là việc bí mật. Lúc này thuyền đang ở khúc sông Vận Hà , trong khoang sau chỉ có ba mẹ con họ Lữ. Huỳnh Tôn Hy lại hạ thấp giọng nói rất khẽ , tưởng không còn ai nghe được. trong thuyền không có tường vách , vậy còn sợ gì câu tai vách mạch rừng ?
Không ngờ Cố Viêm Võ vừa ngớt lời , bất thình lình trên đầu có tiếng cười the thé nổi lên !
Ba người giật mình kinh hãi , đồng thanh quát hỏi :
– Ai đó ?
Nhưng không thấy phản ứng gì đáp lại.
Ba người ngơ ngác nhìn nhau. Ai cũng tự hỏi :
– Chẳng lẽ có ma quái thật chăng ?
Cả ba người nghe rõ tràng cười the thé hiển nhiên từ trên đầu phát ra. Trong ba người này , Cố Viêm Võ lớn mật hơn hết. Lão có học qua đôi chút võ công tự vệ.
Cố Viêm Võ vừa coi chừng vừa cho tay vào bọc móc lấy lưởi dao trủy thủ. Lão mở cửa khoang bước ra đầu thuyền chú ý nhìn lên mui thì đột nhiên một bóng đen nhoai mình vọt tới.
Cố Viêm Võ quát hỏi :
– Ai?
Đồng thời vung đao trủy thủ đâm vào bóng đen. Bổng lão cảm thấy cổ tay đau nhói dường như bị một cái khâu sắt xiết chặc. Kế đó sau lưng cũng tê chồn. Lão bị đối phương điểm trúng huyệt đạo. Lưởi đao trủy thủ rời khỏi taỵ Người lão cũng bị đẩy vào trong khoang thuyền.
Huỳnh Tôn Hy cùng Lã Lưu lương thấy Cố Viêm Võ bị người đẩy ngược trở vào và sau lưng lão có một hán tử áo đen đứng sừng sững.
Người này thân thể cao lớn , khoé miệng nở nụ cười đanh ác. Tuy gã không cầm khí giới , nhưng tay to chân dài. Hiển nhiên là con người có bản lãnh.
Lã Lưu lương hỏi :
– Các hạ sấn vào đây trong lúc đêm khuya là có dụng ý gì ?
Đại hán cười lạt đáp :
– Còn dụng ý gì nữa ! Ba người các ngươi khiến cho lão gia thành quan to , phát tài lớn rồi ! Ngô Lục kỳ làm phản , Tra Y Hoàng cũng muốn làm phản. Ngao Thiếu Bảo mà được tin mật báo này tất nhiên là ta có được trọng thưởng. Ha ha ! Ba vị hãy theo ta lên Bắc Kinh sẽ rõ.
Lã , Cố , Huỳnh ba người ngấm ngầm kinh hãi , bụng bảo dạ :
– Bọn mình nói chuyện riêng với nhau giữa lúc canh khuya ở trong thuyền làm lụy đến Ngô tướng quân là hư việc lớn.
Lã Lưu Lương hỏi :
– Các hạ nói gì vậy? Bọn tại hạ chẳng hiễu chi hết. Các hạ muốn vu hãm người ngay thì cứ việc mà làm. Còn định bắt quàn vào người ngoài là không được đâu.
Lão đã quyết định chủ ý chờ lúc đại hán không kịp đề phòng thì liều chết với gã , hay ít ra bị gã giết đi thì cũng không còn ai đâu mà đối chứng.
Đại hán cười khẩy một tiếng rồi đột nhiên nhảy xổ tới , vung chỉ nhanh đìểm vào trước ngực Lã Lưu Lương và Huỳnh Tôn Hy.
Lã , Huỳnh lập tức không nhúc nhích được nữa.
Đại hán ra chiều đắc ý cười ha hả , hô :
– Các vị thị vệ ! Vào cả khoang thuyền đi ! Phen này chúng ta lập được công lớn rồi !
Mấy người ở đáng sau lái đồng thanh dạ một tiếng , đoạn bốn tên tiến vào. Tên nào cũng ăn mặc theo kiểu nhà đò , nổi lên tràng cười khanh khách.
Cố Viêm Võ , Huỳnh Tôn Hy , Lã lưu Lương ba người ngơ ngác nhìn nhau. Chẳng ai ngờ bọn này lại là thị vệ trong triều đã hóa trang để gạt mình. Chúng giả làm thuyền phu thì dĩ nhiên đã đứng bên ngoài nghe lõm hết.
Huỳnh Tôn Hy và Lã Lưu Lương bị gạt đã đành , Nhưng Cố Viêm Võ trong mười mấy năm nay khắp cỏi Thần Châu chổ nào cũng có vết chân , đi tới đâu giao kết anh hùng hào kiệt tới đó. Nhãn quan lão luyện nào phải kém cỏi gì mà không nhìn ra mấy tên thuyền phu này?
Bỗng nghe một tên thị vệ hô :
– Nhà đò ! Hãy quay thuyền trở lại Hàng Châu. Nếu xảy ra chuyện gì thì là tự ngươi đó. Hãy coi chừng cái mạng chó má của nhà ngươi !
Một lão gia ở đằng lái đáp :
– Xin vâng !
Cố Viêm Võ nhớ lại , lão bẻ lái là một lão già cở sáu , bảy chục tuổi. Lúc mướn thuyền , Cố đã nói chuyện với lão này thấy lão mặt mũi dăn deo lại lưng gù. Đúng lão là một lão già thành thực chất phát , nên không nghi ngờ gì nữa.
Cố Viêm Võ nghĩ vậy liền trách :
Đáng trách mình chỉ cùng Huỳnh , Lữ cao đàm hùng biện , sơ ý để bị hãm vào vòng nguy hiễm mà không hay biết.
Đại hán áo đen hiển nhiên là thủ lãnh bọn này. Gã ngồi xuống sập thuyền. Bốn người kia đứng thõng tay , vẽ mặt rất cung kính.
Đại hán áo đen nói :
– Chúng ta có đũ bằng chứng về Ngô Đề Đốc ở Quảng Đông âm mưu tạo phản. Bây giờ phải kịp đi Hải Ninh bắt lão họ Trạ Ba tên phản tặc này dù quật cường đến đâu cũng chẳng thể trốn tránh được.Có điều phải đề phòng bọn chúng uống thuốc độc hoặc nhãy xuống sông tự vẫn. Vậy các vị mỗi người phải giử một tên. Nếu để xẩy ra chuyện bất trắc thì mối liên can không phải là nhỏ.
Ba tên kia đáp :
– Da ! Bọn tại hạ xin kính cẩn tuân lời căn dặn của Qua quản đới.
Nguyên tên quản đới này họ Qua tên Giai , người Mãn Châu.
Qua Giai lại nói :
– Khi vào tới kinh ra mắt Ngao thiếu bảo , các vị chẳng lo gì không được thăng quan phát tài.
Một tên thị vệ cười đáp :
– Đây toàn là công ơn của Qua quản đới tài bồi chọ Ba người trong bọn tại hạ làm gì đáng hưởng được phúc phận đó ?
Qua Giai cười khành khạch chưa kịp trả lời thì đầu thuyền có tiếng cười hô hố rồi nói :
– Cả bọn bốn người các ngươi đều không đáng hưởng phúc phận này.
Qua Giai ngấm ngầm kinh hãi nghĩ thầm :
– Thằng cha này xem chừng bãn lãnh rất là lợi hại ! Hắn lên tới đầu thuyền mà không phát ra một tiếng động nào.
Soạt một tiếng ! Bốn tên thị vệ rút đơn đao ở sau lưng ra , đồng thời lảng tránh sang một bên đề phòng địch nhân liệng ám khí qua cửa khoang thuyền.
Ỷ mình võ công cao cường , Qua Giai thường không đeo binh khí bên mình. Bây giờ đành bóc một miếng ván thuyền chuẩn bị cự địch.
Bỗng nghe đánh “vù” một tiếng ! Hai cánh cửa khoang thuyền tung ra nhắm đập vào mặt hắn.
Qua Giai bụng bảo dạ :
– Hiển nhiên không phải là cường địch đã dùng tay liệng cánh cửa vào vì trước khi cánh cửa vọt ra không nghe tiếng gã đập cửa. Đây là chưởng lực cách không hất bắn ra. Nếu vậy nội lực của đối phương thật là ghê gớm !
Hắn liền vận kình lực vung tấm ván thuyền lên gạt hai cánh cửa rớt xuống.
Bỗng thấy một chàng thư sinh xuất hiện ngay trước cửa khoang. Chàng chắp tay để sau lưng , nét mặt tươi cười. Thái độ rất ung dung.
Qua Giai tuy gạt được cánh cửa khoang thuyền nhưng cánh tay mặt tê nhức vì bị đụng mạnh. Hắn lớn tiếng quát :
– Các quan trong này đang tra án. Ngươi biết điều thì lánh cho xa.
Người thư sinh cười hỏi :
Bằng không biết điều thì sao?
Chàng vừa cất bước tiến vào khoang thuyền , bỗng thấy đao quang lấp loáng hai thanh đơn đao nhằm hai bên tả hữu chém tới.
Bãn lỉnh của hai tên thị vệ này cũng không phải hạng kém cỏi. Hai chiêu đao của chúng vừa mau lẹ vừa mãnh liệt.
Thư sinh lạng người đi sấn về phía Qua Giai. Chàng vung chưởng lên đánh xuống đỉnh đầu hắn.
Qua Giai đưa tay trái lên gạt. Đồng thời hắn vung quyền bên phải đánh ra thật mạnh.
Chàng thư sinh vung chân trái đá ngược lại trúng vào trước ngực của một thị vệ.
Tên thị vệ rú lên một tiếng , máu tươi phun ra òng ọc.
Giữa lúc ấy mấy tên thị vệ kia đều vung đao lên vừa đâm vừa chém.
Chàng thư sinh kia thấy địa thế trong khoang thuyền đã chật hẹp lại thêm ba lão Cố , Huỳnh , Lữ làm cho vướng víu chân tay , liền thi triển cầm nã công phu.
Bỗng nghe đánh “cắc” một tiếng. Một thị vệ nữa lại bị chàng đánh gãy cổ.
Qua Giai phóng chưởng đánh tới sau gáy thư sinh.
Chàng thư sinh nghe tiếng gió để nhận định chiêu thức rồi xoay tay lại phóng chưởng. hai chưởng đụng nhau bật lên tiếng “binh” rùng rợn.
Qua Giai bỗng thấy mắt tối sầm lại. Lưng hắn đập mạnh vào vách thuyền. Lập tức thuyền bị lủng một chổ.
Chàng thư sinh sợ bọn Cố Viêm Võ bị thương vội tung hai tay đánh vào trước ngực hai tên thị vệ còn sống sót.
Một tiếng “rắc rắc” vang lên ! hai gã bị gảy hết xương sườn.
Chàng thư sinh quay mình lại thấy Qua Giai giơ tay trái liệng tấm ván xuống sông Vận hà , kế đó hắn vọt người chuồn ra qua
chở thủng ra ngoài.
Chàng thư sinh thấy Qua Giai muốn trốn liền quát lớn :
– Chạy đâu cho thoát ?
Đồng thời chàng phóng chưởng đánh ra. Nhưng khi phát chưởng sắp trúng sau lưng Qua Giai không ngờ gã phóng cước đá ngược lại. Phát chưởng của chàng đập trúng gan bàn chân hắn. Chưởng lực bị hất tung lên.
Qua Giai nhãy một cái xa mấy trượng. Hắn chịu chân trái vào miếng ván thuyền để mượn đà lao người về phía trước.
Kể ra thế lao này , hắn cũng không nhãy lên tới bờ được. Nhưng may thay ! Bờ sông có một cây liễu cành rũ xuống nước. Qua Giai liền nắm lấy lộn người lên trên ngọn cậy vọt vào bờ.
Chàng thư sinh thấy tình thế khó lòng đuổi kịp , không khỏi than thầm :
– Hõng bét !
Chàng vội lượm thanh đơn đao trong khoang thuyền nhắm liệng tới sau lưng Qua Giai , nhưng hắn đã chạy xa rồi. Thanh đơn đao bay vòng vèo rồi bên nặng bên nhẹ rơi xuống đất , cách sau lưng Qua Giai chừng hơn một trượng.
Chàng thư sinh vội hô :
– Nhà đò mau áp thuyền vào bờ !
Chàng định bụng :
– Dù hắn có chạy đến bên trời góc biển cũng phải đuổi tới cùng , giết cho bằng được tiểu tặc này đi để bịt miệng.
Nhờ ánh trăng. bỗng chàng thấy rõ một bóng đen xì bay vọt đi như con trường xà , nhanh hơn điện chớp , bắn thẳng đến sau lưng Qua Giai.
Bỗng nghe Qua Giai rú lên một tiếng khũng khiếp. Một bóng đen dài đã đâm trúng sau lưng cắm chặc người hắn xuống đất rồi bóng đen vẫn còn lung lay không ngớt.
Chàng thư sinh kinh hãi vừa mừng thầm. Chàng chú ý nhìn lại thì thấy bóng đen đó chính là một cây sào trúc dùng để đẩy thuyền.
Chàng thư sinh động tâm nhãy về đàng lái thì chỉ thấy một mình ông lão lái thuyền , ngoài ra chẳng còn người nào khác. Chàng thư sinh liền nhìn lão xá dài nói :
– Đa tạ lão anh hùng ra tay viện trợ. Bằng không thì hõng việc lớn.
Lão lái thuyền lim dim cặp mắt hỏi :
– Khách quan ! Khách quan nói gì ? Lão không hiễu.
Chàng thư sinh nhắc lại :
– Đa tạ lão anh hùng vì lòng trượng nghĩa mà ra tay tương trợ.
Lão lái thuyền hỏi :
– Lão ưng ư ? Đêm tối chim ưng không ra , trừ phi nó là con cú mèo.
Chàng thư sinh tự hỏi :
– Chẳng lẻ người liệng con sào vừa rồi không phải là lão? Vậy , vị đại anh hùng vừa rồi ra tay viện trợ là người khác không muốn lộ diện nên đã ẩn thân lánh đi rồi chăng ?
Chàng trở vào khoang thuyền giải khai huyệt đạo cho bọn Cố , Huỳnh , Lữ , rồi liệng xác chết bốn tên thị vệ xuống sông.
Huỳnh Tôn Hy thắp đèn lên rồi hỏi họ tên chàng thư sinh thì chàng cười đáp :
– Tiện danh vừa rồi được tiên sinh nhắc tới. Tại hạ họ Trần tên gọi Vĩnh Hoa.
Hồi 1
Chốn phồn hoa bạo khách lần vào
Từ đời xưa , thành Dương Châu đã nổi tiếng là một nơi phồn hoa đô hội. Người ta đã có câu :
Lưng đeo mười vạn quan tiền. Phen này quyết cưỡi hạc lên miền Dương Châu.
Sau khi Tùy Dạng Đế khơi sông Vận Hà , muốn đi miền Biện , Triết đều do đường thủy đạo này. Thành Dương Châu ở khoảng giữa sông Vận Hà nên càng náo nhiệt.
Đời Minh, Thanh , nơi đây qui tụ những nhà buôn bán lớn và trở thành một thị trấn phồn thịnh vào bậc nhất thiên hạ.
Về triều Khang Hy nhà Mãn Thanh , phường Minh Ngọc trên bờ Tây Hồ đất Dương Châu còn là nơi tụ hội những danh kỹ lầu xanh.
Một hôm gặp tiết cuối xuân , đèn còn thắp sáng tỏ , những tiếng đờn , sáo , tiếng cười đùa , xen lẫn những tiếng sai quyền hành lệnh , cùng tiếng hát hãm rượu nổi lên tưng bừng náo nhiệt trong ngỏ tại phường Minh Ngọc. Thật là chốn âu ca , trong cảnh tượng thanh bình.
Đột nhiên năm , sáu người lớn tiếng quát từ phía Nam và mé Bắc phường Minh Ngọc vọng vào :
– Những quân đê tiện , chó chết, cùng phường làng chơi kỹ nữ hãy nghe đây : Bọn ta đến đây tra xét một tên can phạm , không quan hệ gì đến người ngoài. Vậy ai nấy im miệng , không được la ó om xòm hoặc làm nhốn nháo. Kẻ nào không tuân lịnh hãy giử vững cái đầu.
Sau tiếng quát phường Minh Ngọc lập tức im lặng. Nhưng chỉ trongkhoãnh khắc , tiếng đàn bà con gái la hoảng xenlẫn tiếng đàn ông dức lát náo loạn cả lên.
Trong viện Lệ Xuân , phường Minh Ngọc đang bày yến tiệc. Mười tay đại điếm thương ngồi ở ba bàn. Mỗi người cặp kè một ảkỹ nữ.
Vừa nghe tiếng quát , ai nấy sắc mặt tái mét, xôn xao hỏi :
– Chuyện chi vậy?
– Phải chăng quan phủ đến tra án ?
Đột nhiên có tiếng đập cửa ầm ầm như trống thúc. Bọn nô tỳ sợ hãi cuống quít , chẳng hiễu có nên mở cửa hay không ?
Tiếp theo nghe đánh “sầm” một tiếng , cỗng lớn đã bị đạp mở toang ra. Mười bãy, mười tám tên đại hán ùa vào. Tên nào cũng nai nịt gọn gàng, đầu bịt vải trắng , lưng thắt đai xanh. Tay chúng đều cầm binhkhí , hoặc cương đao , hoặc thiết xích , hoặc thiết cônsáng loáng.
Bọn điếm thương vừa thấy những đại hán này , đã nhận ra ngay là những tay anh chị trong nghề buôn hàng lậu thuế.
Nên biết thời bấy giờ , buôn bán phải chịu thuế má rất nặng. Người nào chạy hàng lậu trốn thuế liền được mộtdịp phát tài lớn.
Thành Dưong Châu là nơi chứa hàng để tản đi các mặt trong miền Giang Bắc. Nhưng đây cũng là nơi tụ tập củaphường Vong Mạng. Chúng kết thành đoàn để hànhnghề. Bọn này rất hung hăng. Khi gặp đại đội quan quân chúng liền chạy tán loạn. Còn tiểu đội quan binh mà ra giọng phách lối là chúng rút binh khí để chống cự ngaỵ Quan địa phương cũng làm ngơ không muốn can thiệpvào.
Bọn điếm thương chỉ biết những tay anh chị này là phường buôn lậu , chẳng bao giờ cướp đoạt khách thương hay gây chuyện rắc rối. Bửa nay bỗng chúng sấn vào phường Minh Ngọc làm cho họ phải hoang mang kinh hãi.
Một lão cở ngoài năm mươi tuổi lớn tiếng ra lệnh :
– Những người trong nhà dều phải ra ngoài hết và đứng yên không được nhúc nhích. Bọn điếm thương cùng kỹ nữ thấy chúng dữ dội như hung thần liền khiếp sợ cuống quít , đều đứng cả lên không ai dám trái lệnh.
Mấy cô kỹ nữ nhát gan sợ quá khóc òa lên.
Lão già lại quát :
– Cả những khách chơi cùng kỹ nữ tại các phòng khác cũng phải ra ngoài cho hết , không ai được ở lại trong phòng.
Tiếng quát chấn động của lão khiến mọi người phải ùtai.
Bọn thủ hạ của lão chạy đi lùng khắp hết các phòng. Hễ khách làng chơi hay kỹ nữ chậm chân một chút chưa chạy ra kịp đều bị đá đít hoặc bị bạt tai. Một số làng chơi cùng kỹ nữ chưa kịp vận quần áo tề chỉnh , trông lôi thôi lếch thếch rất buồn cười.
Lão già lại quát hỏi :
– Bọn chúng đã ra hết chưa?
Một tên anh chị khác đáp :
Đạ dạ ! Mọi người đã ra hết cả rồi…
Đột nhiên trong căn phòng mé Đông có người dõng dạc quát hỏi :
– Tên nào ở đâu lớn mật dám tới đây la hét ngang tàng , quấy rối cuộc mua vui của lão gia ! Muốn chếtthì vào đây !
Bọn anh chị tức giận lớn tiếng thóa mạ :
– Con bà nó ! Tên cẩu tặc nào mà dám cả gan đến thế ?
Lập tức ba đại hán cầm cương đao sừng sực chạy tới căn phòng mé Đông. Tiếp theo những tiếng la , tiếng rú vang lên…Ba đại hán kia bị hất bắn ngược trở ra ngã lănxuống đất.
Một tên đại hán bị cương đao đập vào trán , toé máu rồi ngất xĩu.
Những tên anh chị này đều là người hung hãn không sợ chết. Sáu tên nữa liền vọt tới căn phòng kia.
Lại mấy tiếng la inh ỏi nổi lên. Cả sáu tên đều bị đá ngã lăn xuống không đứng dậy được. Nhưng chúng chỉ lên tiếng thóa mạ chớ không ai dám xông tới căn phòng kia nữa.
Lão già không nhịn được , tay chắp sau lưng dõng dạc lên tiếng :
– Các hạ quả là bản lãnh cao thâm. Xin cho hay tôn tính đại danh.
Người trong phòng nghe lão già hỏi vậy chẳng những không trả lời còn cất tiếng thóa mạ :
Gia gia ngươi họ gì là ta ở họ ấy. Tên tiểu tử kia ngươi quên cả họ tên của ông nội ngươi rồi ư ?
Một ả kỹ nữ vào trạc ba mươi tuổi đứng gần đó nghe người trong phòng nói vậy , bất giác nổi lên tràngcười khanh khách.
Một hán tử ở phe bán đồ lậu nhảy xổ tới tát thị haicái khiến cặp mắt thị nhảy đom đóm , trào cả nước mắtnước mũi ra.
Đại hán vừa tát vừa quát mắng :
– Mẹ kiếp ! con đĩ thối tha này ! Ngươi cười gì vậy?
Ả kỹ nữ sợ quá không dám nói nữa.
Đột nhiên từ trong nhà đại điện bên cạnh , một thằng nhỏ cở 12,13 tuổi lớn tiếng thóa mạ :
– Quân đê tiện ! Phường khốn kiếp ! vì lẽ gì ngươi đánh má má ta tàn nhẫn như vậy? Ngươi ra khỏi nhà này là bị sét đánh cháy tay và lưỡi. Ngươi nuốt máu vào làm cho ruột gan tan nát.
Gã tiễu tử tuy còn nhỏ tuổi mà nỏ mồm thóa mạ không tiếc lời. Miệng gã thốt ra một tràng dài không biết bao nhiêu là câu ác độc.
Gã đại hán tức giận vô cùng , vươn tay ra bắtthằng nhỏ.
Thằng nhỏ này chuyễn động thân hình rất mau lẹ. Bóng người vừa lấp loáng gã đã đến đứng ẩn sau lưng một tên điếm thương.
Đại hán phóng tay đẩy gã điếm thương té xuống. Tay mặt gã vung quyền nhắm đánh vào sau lưng thằng nhỏ một đòn thật nặng.
Ả kỹ nữ đứng tuổi thấy vậy la hoảng :
– Xin đại gia tha mạng cho gã.
Mụ biết rằng thoi quyền đại hán mà đánh trúng lưng thằng nhỏ tất thằng nhỏ sẽ bị thương.
Không ngờ thằng nhỏ này lẫn tránh rất mau lẹ.Gã lún người xuống chui luồn qua háng gã đại hán. Đồng thời gã vương tay bóp lấy âm nang hắn mà bóp thật mạnh.
Đại hán bị đau thét lên “ầm ầm”.
Đại hán thấy thằng nhỏ vừa tránh khỏi vừa bóp âm nang làm cho mình đau đớn thì tức giận vô cùng ! Không nơi tiết hận , hắn vung quyền đấm vào mặt ả kỹ nữ đứng tuổi đánh “bốp” một cái.
Thoi quyền giáng xuống mạnh quá trúng mặt ả kỹ nữ khiến thị phun máu tươi ra rồi ngất xĩu té xuống.
Thằng nhỏ thấy mẹ bị thương nặng , quên cả sợ hãi. Gã liều mình nhãy tới bên mẫu thân lớn tiếng vừa la vừa gọi :
– Trời ơi ! Má má !
Đại hán vẫn chưa nguôi giận túm lấy sau gáy thằng nhỏ nhất bỗng lên , toan vung quyền đánh gã , thì lão già bỗng quát lên :
– Đừng rắc rối nữa ! Buông gã ra đi !
Đại hán không dám trái lịnh lão già liền đặt thằng nhỏ xuống , nhưng hắn cũng phóng cước đá đít thằng nhỏ một cái thật mạnh khiến người gã lăn lóc , rồi đập vào tường đánh “binh” một tiếng.
Lão già ngó đại hán ra chiều tức giận. Đoạn gã quay mặt về phía cửa phòng dõng dạc giải thích :
– Bọn tại hạ là đệ tử ở Thanh Bang đi truy tầm một tên đồ đệphản nghịch. Bọn tại hạ được tin tên đó ẩn mình ở trongphường Minh Ngọc này vì thế mới tới đây tầm nả. Tệ bangcùng các hạ vốn không quen biết lại không thùoán , cớ sao các hạ làm khó dễ với tại hạ. Ngườita có câu : Nước sông không vi phạm nước giếng.Vậy mà các hạ thốt ra các lời vô lễ một cáchphi lý , xin các hạ cho biết tên tuổi để khi tệ bangchúa tra hỏi mà biết đường phúc đáp.
Người trong phòng cười nói :
– Các ngươi truy nả đồ đệ phản nghịch thì mặc kệ cácngươi chứ có liên can gì đến tả Ta đang hànhlạc ở trong này , các ngươi đã biết nước sôngkhông phạm tới nước giếng thì đừng quấy nhiễu để ta khỏi cụthứng.
– Lão già tức giận nói :
– Trên chốn giang hồ tại hạ chưa thấy ai vô lý như các hạ.
Người trong phòng lạnh lùng đáp :
– Ta vô lý cũng chẳng liên can gì tới ngươi. Chẳng lẽ ngươi có bà chị chưa chồng muốn với ta làm rễ đểkêu bằng thư phu?
Giữa lúc ấy có ba người từ phía cửa ngoài len lén đi vào. Coi cách ăn mặc của chúng cũng giống phường buôn lậu. Một tên thân thể to lớn , cònhai tên gầy khẳng gầy kheo. Nhưng cả ba đều lộ vẽ dũng mãnh.
Một gã gầy nhom tay cầm liễn tử thương khẽ hỏi :
– Lai lịch thằng cha này thế nào?
Lão già lắc đầu đáp :
– Ta đã hỏi họ tên nhưng hắn không chịu nói. Không chừng gã họ Thôi trốn tránh trong phòng hắn cũng nên.
Hán tử gầy nhom vung cây liễn tử thương một cái. lão già cũng rút cặp đoản kiếm dài chừng hơn thước ở sau lưng ra.
Đột nhiên cả bốn người nhất tề xông vào phòng.
Tiếp theo là những tiếng khí giới chạm nhau vang lên. Trong phòng đã diển ra một cuộc chiến đấu ác liệt.
Hán tử thân hình cao lớn dùng cây trúc tiết cương tiên làm binh khí. Mỗi khi hắn vung cây tiên rắc rắc là đồ vật trong phòng bị đập vở tan tành.
Lệ Xuân viện là một trong bốn đại viện tại phường Minh Ngọc.
Những đồ đạc treo trong mỗi phòng ở viện này đều được chế tạo một cách rất tinh vị Bàn bằng gổ lê, giường bằng gổ màu hồng.
Những tiếng choang choảng tiếp tục vang lên không ngớt.
Lão già béo ỵ mặt đầy những thịt run bần bật. Miệng lão niệm Phật tựa hồ trong lòng đau xót.
Bốn tên hán tử quát tháo om xòm. Còn người khách ở trong phòng vẫn lẳng lặng không nói nữa lời.
Những người ở ngoài sãnh đường cũng đều đứng tận đàng xa mà ngó lại , họ không dám tới gần vì sợ vạ lây.
Tiếng binh khí chạm nhau choang choảng mỗi lúc một ác liệt hơn.
Đột nhiên có người rú lên thê thãm.
Đó là tiếng rú của một tên đầu mục bọn buôn lậu bị thương.
Tiếng khí giới đụng nhau chát chúa pha lẫn với tiếng ho hắn liên thanh. Hiển nhiên người trong phòng đã thở hồng hộc tựa hồ không chống nổi.
Bọn buôn lậu ngoài sãnh đường nghe tiếng người trongphòng nổi cơn ho thì đoán là bên mìnhđã chiếm được thượng phong, đều lộ vẽ vui mừng.
Đại hán kia tuy đánh ả kỹ nữ té xĩu , nhưng âm nang hắn bị thằng nhỏ bóp mạnh hãy còn đau đớn vô cùng.
Hắn thấy thằng nhỏ ở bên tường đang lồm cồm bò dậy thì khí tức lại nổi lên , liền vung quyền nhãy xổ lại đánh gã.
Thằng nhỏ né mình tránh khỏi , thoi quyền đánh không trúng.
Đại hán liền xoay tay tát thằng nhỏ một cái lộnđi mấy vòng.
Bọn gia nhân và điếm thương thấy đại hán hung tàn như vậy , nếu hắn còn đánh nữa thì thằng nhỏ tất bịuổng mạng nhưng không ai dám khuyên can.
Đại hán lại vung quyền đánh xuống đầu gã.
Thằng nhỏ không còn đường tránh bèn nhãy xổ về phía trước , đẩy cửa nhào vào phòng.
Thằng nhỏ tiến vào phòng rồi chỉ thấy tối đen không nhìn rõ chi hết.
Đột nhiên khí giới đụng nhau bật lên một tiếng “choang” rùng rợn. Tia lửa bắn tung tóe soi rõ trên giường có một người ngồi. Người này đầu quấn vãi trắng , hình dạng trông mà phát khiếp.
Thằng nhỏ bật tiếng la hoảng :
– Úi chao !
Tia lửa lóe lên một cái rồi tắt ngấm , trong phòng lại tối om. Nhưng nhờ ánh đèn ngoài sãnh đường lọt qua khe cửa chiếu vào gã dần dần nhìn rõ, thì người kia đầu quấn vành khăn trắng tay cầm đơn đao vẫnra chiêu nhưng rất chậm chạp.
Trong bốn tên hung đồ thì hai tên ốm nhất đã nằm lăn dưới đất. Hiện giờ chỉ còn đại hán cao lớn và lão già sử cặp đoản kiếm chiến đấu với người kia.
Người kia tay phải ôm ngực ho luôn mấy tiếng.
Thằng nhỏ tự hỏi :
– Người kia đã bị trọng thương , lại bị phát bệnh thì chiến đấu với bọn hung ác đông người thế nào được ? Ta nên trốn đi là hơn. Nhưng không hiểu tình hình má má bây giờ ra sao?
Gã nhớ tới mẫu thân bị gã đại hán uy hiếp và bị đánh ngất thì khí tức lại xông lên đến cổ. Gã đứng trước cửa phòng lên tiếng thóa mạ :
– Quân chó đẻ ! Tổ bà quân khón kiếp…
Về sau gã càng thốt ra những lời thô tục bằng tiếng Quảng Đông.
Nguyên thằng nhỏ này là người Quảng Đông.Gã đã đến ở trong kỹ viện thành Dương Châu mấynăm rồi. Gã đã học được chẳng thiếu câu tục tằng nàoở xứ này. Hiện giờ trong lòng gã nóng nảy ,không làm sao được cứ chưởi um lên.
Người ngồi trên gường uể oải phóng đao rất chậm chạp , nhưng chiêu số cực kỳ lợi hại.
Đột nhiên thanh đơn đau chém nghiêng đi một cái. Một tiếng “chát” vang lên. Đơn đao đã chém xả vai trái gã đại hán cao lớn.
Gã đại hán “ối” lên một tiếng kinh thiên động địa , người hắn lảo đảo muốn té , nhưng hắn liều mạng cố gắng chống chọi.
Lão già vung thanh kiếm đâm vào ngực người kia.
Người kia chuyển động không được linh hoạt lắm , vung đao lên gạt.
Giữa lúc đó bỗng nghe đánh “chát” một tiếng cây tiên của đại hán cao lớn đã đập vào vai phải người kia. Thanh đơn đao của y rớt xuống đánh choang một tiếng.
Lão già thấy vậy cả mừng, vừa quát tháo vừa dùng kiếm đâm lẹ tới.
Người kia mắt tối sầm lại , xoay tay phóng chưởng.
Môt tiếng lách cách vang lên , thân hình lão già bị bắn ra ngoài phòng chết tức khắc.
Đại hán cao lớn tuy bị thương ở vai mà vẫn còn dũng mãnh phi thường. Hắn vung cây cương tiên đập xuống đầu người kia.
Người kia đã sức cùng lực kiệt muốn chuyển động thânthân hình để né tránh cũng không thể được, chớ đừng nói đến chuyện kháng cự.
Kể ra sức lực đại hán cũng không còn mấy , hắn hít một hơi chân khí cố đánh chết người kia , trước khi té nhào.
Thằng nhỏ thấy cơ nguy , vội xông lại , ôm lấy hai chân tên đại hán kéo về phía sau.
Người tên đại hán ít ra nặng đến 250 cân mà thằng nhỏ thì ốm nhom ốm nhách. Nếu là lúc bình thời thì gã có lay chuyển cách mấy cũng không nhúc nhích hắn được, nhưng hiện thời hắn đã bị thương sắp té , hắn phải cố chống chọi lắm mới đứng lại được. Thằng nhỏôm được chân liền kéo mạnh một cái đột ngột , khiếntên đại hán ngã nằm lăn ra trên vũng máukhông nhúc nhích được nữa.
Người kia ngồi tên giường ho luôn mấy tiếng rồi cười ha hả hỏi :
– Tên nào có giỏi thì vào đây đánh nữa?
Thằng nhỏ xua tay lia lịa ra hiệu bảo y không nên khiêu chiến với bọn người phía ngoài nữa.
Lúc lão già bị hất bắn ra ngoài bị đụng mạnhvào cánh cửa. Bây giờ cánh cửa chợt mở ra chợtkhép lại một cách tự động. ánh đèn ngoàisãnh đường chiếu vào trong phòng soi rõ mặt ngườikia đã nhuộm đầy máu coi rất khủng khiếp.
Bọn buôn lậu đứng ngoài sãnh đường nhìn không rõ tình hình trong phòng. Chúng chỉ biết bốn người đầu mục của chúng đã bị uổng mạng.
Người trong phòng khách thách thức thấy khôngai dám vào, lại quát lớn :
– Những quân đê tiện kia ! Các ngươi không dám vào thì cũng phải giết cho kỳ hết , không để sống sót một mống, chớ chẳng buông tha.
Bọn điếm kiếu (những tay anh chị chạy hàng lậu) la lên một tiếng rồi cắm đầu chạy. Chỉ trong nháy mắt bọn chúng đã tản đi hết sạch.
Người kia ngồi trên giường cười ha hả rồi bảo thằng nhỏ :
– Hài tử ! Ngươi hãy… đóng… rồi cài then cửa lại.
Thằng nhỏ này rất khâm phục người kia , gã dạ một tiếng rồi chạy ra đóng cửa gài then , rồi từ từ bước lại trước giường , trong phòng tối om.
Người kia lại bảo gã :
– Ngươi lượm lấy thanh đoản kiếm ở dưới đất rồi đâm vào ba xác chết , mỗi xác đâm mấy nhát. Bọn chúng đã chết rồi , bây giờ có sống lại cũng không phải là những tay kình địch , chẳng có ai đáng ngại.
Thằng nhỏ chỉ nhìn thấy lờ mờ cũng lượm một thanh doản kiếm lên. Trong lòng vẫn còn khiếp sợ , gã cầm kiếm mà vẫn chưa dám động thủ.
Người kia liền cười hỏi :
– Thằng qui? nhà gian kia ! Người chết rồi mà ngươi không dám giết ư ?
Thằng nhỏ bản tính vốn quật cường nghe nói khích , nổi hào khí , vung kiếm lên đâm vào thi thểhai hán tử ốm nhất luôn mấy phát.
Lúc gã phóng kiếm đâm vào đại hán cao lớn thì hắn bỗng rên lên một tiếng.
Thằng nhỏ mới xực nhớ ra đại hán này mới bị chém sảvai rồi ngất đi chớ chưa chết hẳn. Gã sợ quá giật bắn ngườilên. Thanh đoản kiếm trong tay rớt xuống đất đánh choang mộttiếng.
Người trên giường cười hô hố nói :
Té ra ngươi giết người sống chớ không phải người chết.
Tên đại hán run bần bật một lúc nữa rồi mới chết hẳn.
Người kia khẻ nói :
– Ngươi có sợ không ?
Thằng nhỏ đáp :
– Tiểu tử…không sợ.
Tuy miệng gã nói thế , nhưng thanh âm run bần bật tỏra gã đã khiếp vía.
Người kia nói :
– Ngươi…ngươi…
Y dứt lời ngã lăn tựa hồ ngất xĩu , xuýt té xuống đất.
Thằng nhỏ vội chạy lại đở y , nhưng người y quá nặng , phải gắng sức đở mới được. Gã đặt đầu người kia xuống gối.
Người kia lại ho xù xụ một hồi rồi cất tiếng lấp bấp :
– Trà…lấy trà cho ta… mau lên !
Trong phòng bàn nghiêng ghế đổ. Bình trà vở tan tành.
Thằng nhỏ vội rút then cửa chạy ra ngoài.
Lúc này mẫu thân gã cũng tỉnh lại rồi. Mụ vừa thấy gã liền ôm choàng lấy.
Mụ mừng quá đến rớt nước mắt hỏi :
– Hài tử ! Ngươi…ngươi hãy còn sống ư ?
Thằng nhỏ cười đáp :
– Má má ơi ! Má má còn sống mà hài nhi cũng không chết.
Ngoài sãnh đường bọn điếm thương đã giải tánbỏ đi từ lâu rồi. Còn bọn gia nhân cùng kỹ nữsợ hãi luống cuống , chẳng biết làm thế nào, nhốn nháocả lên.
Thằng nhỏ cựa mình ra khỏi lòng mẹ , chạy đi lấy bình và chung trà ở trên bàn rồi trở về phòng.
Gã toan rót trà ra chung thì người kia bảo :
– Đưa bình đây !
Thằng nhỏ cầm bình trà đặt vào miệng người kia , ngồi khẽ nâng đầu y dậy. Người kia uống ừng ực một hồi hết quá nữa bình trà , rồi thở phào một cái ra chiều dễ chịu. Y nằm xuống khẻ bảo thằng nhỏ :
– Bọn điếm kiêu bị ta giết mấy tên, chắc lát nữa chúng còn tụ lại, mà khí lực ta chưa được phục hồi. Vậy ngươi nên lánh đi.
Y chống tay ngồi nhổm dậy, song tựa hồ đụng phải chổ đau , bật tiếng rên la.
Thằng nhỏ lại nâng đở y thì y bảo :
– Ngươi hãy lượm thanh đao cho ta !
Thằng nhỏ lượm thanh đơn đao ở dưới đất rồi đưa vào tay phải người kia.
Người kia từ từ bước xuống giường , lảo đảo bước đi.
Thằng nhỏ liền ghé vai phải vào đở lấy nách bên trái y.
Người kia nói :
– Ta muốn ra ngoài. Ngươi đừng nâng đở ta nữa và phảilánh đi thì hơn. Nếu để bọn điếm kiêu trông thấylà chúng giết ngươi đó.
Thằng nhỏ đáp :
– Mẹ kiếp ! Chúng giết thì giết chớ sợ cóc gì! Đã là chổ bằng hữu cần phải biết nghĩa khí. Đại thúc cần có tiểu điệt nâng đở cho mới đi được.
Người kia nghe gã nói vậy bất giác nỗi lên tràng cười ha hả ra chiều khoan khoái. Tiếng cười xen lẫn với tiếng hoxù xụ. Y lẩm bẩm :
– Thằng nhỏ này lại muốn bắt chước người lớn. Thế này thì tốt ! Người kia cười một lúc rồi hỏi :
– Ngươi cũng nói chuyện nghĩa khí ư ?
Thằng nhỏ ngửng đầu lên đáp :
– Sao lại không nói? Đã nên nghĩa kim bằngthì cùng nhau hưởng phúc và chia xẻ hoạn nạnmới phải chứ ?
Nguyên ở thị trấn Dương Châu , rất nhiều người ưa nóichuyện theo sách vở. Họ diễn giải luôn luôn những thiên cố sự anh hùng hào kiệt trong chuyện Tam Quốc Chí ,chuyện Thủy Hữ v.v…
Thằng nhỏ suốt ngày đêm ở ca lâu trà quán. Gã chạy lui chạy tới hầu hạ, hoặc đi mua đồ vặt cho họ để được thưởng tiền. Lúc nào rãnh gã lại đến ngồi bên bàn trà để nghe người ta nói chuyện cổ tích với nhau.
Gã bẻo lẻo mồm miệng mà lại tinh khôn. Ở quán trà, gã gọi khách một điều đại thúc , hai điều đại thúc , nên khách hàng cũng thương yêu mà không nở đuổi gã. Gã nhớ chuyện sách rồi nổi anh hùng tính. Bây giờ gã thấy người này đã bị trọng bệnh giết liền một lúc được bốn tên đầu mục của bọn điếm kiêu thì đem lòng kính ngưởng. Gã nhớ được những chuyện anh hùng hảo hán liền buột miệng nói ra.
Hồi 2
Nghe tiếng khóc cường địch mắc mưu
Người kia ra chiềuvui thú nổi lên tràngcười…ha hả :
– Hai câu này nghe hay lắm ! Lão gia bôn tẩu giang hồ hai chục năm trời , đã nghe câu “Phúc cùnghưởng , họa cùng chia” có đến trăm ngàn lần màít khi gặp được người mà lời nói đi đôi với việclàm. Chúng ta đi thôi.
Thằng nhỏ vẫn ghé vai bên phải vào đỏ nách bên trái người kia. Gã mở cửa phòng tiến ra ngoài sãnh đường.
Mọi người vừa trông thấy người kia đã kinh hãi thất sắc bỏ chạy toán loạn.
Mẫu thân thằng nhỏ la gọi :
– A Bảo ! A Bảo ! Ngươi đi đâu đấy?
Thằng nhỏ đáp :
– Hài nhi đưa bằng hữu này ra cửa , rồi trở vào ngay.
Người kia cười ha hả nhắc lại :
– Vị bằng hữu này ! Ha ha ! Ta thành bạn hữu với ngươi rồi.
Thằng nhỏ cũng cười hỉ hả rảo bước ra cửa.
Hai người đi khỏi viện Lệ Xuân , thấy trong ngỏ vắng chẳng có ai thì chắc là bọn điếm kiêu tự biết đụng đầu phải tay kình địch , chạy đi kêu cứu binh rồi.
Người kia ra khỏi ngỏ hẻm , đi trên đường nhỏ. Y ngửng đầu trông tinh tú trên trời để nhận phương hướng rồi nói :
– Chúng ta đi về phía Tây !
Vừa đi được mấy trượng, phía trước có một cổ xe đi tới. Người kia liền lớn tiếng gọi :
– Xe !
Người dong xe ngừng lại. Hắn nhìn thấy hai người mình dính đầy máu mà không khỏi lộ vẽ kinh dị , tỏ ý tần ngần.
Người kia liền móc trong bọc ra một đỉnh bạc nặng chừng 4,5 lạng bảo người phu xe :
– Ta đưa tiền cho ngươi trước đây.
Gã dong xe ngó thấy đỉnh bạc khá lớn liền bụng bảo dạ :
– Bất luận họ làm trò gì , ta cứ lấy tiền trước rồi sẽ liệu.
Gã liền dừng xe bỏ cầu thang xuống.
Người kia liền từ từ di chuyển lên xe. Y lại móc trong bọcra một thoi bạc lớn đưa cho thằng nhỏ nói :
– Tiểu bằng hữu ! Ta đi đây. Ta tặng cho ngươi đỉnh bạc này.
Thằng nhỏ đã nghe nhiều chuyện nghĩa hiệp biết là những bậc anh hùng hão hán khi đã kết bạn thì không kể gì tiền bạc. Gã liền lớn tiếng đáp :
– Chúng ta giao du với nhau bằng nghĩa khí chớ không phải vì tiền bạc. Thế mà lão bằng hữu lại tặng bạc cho tiểu đệ , chẳng lẻ là muốn coi thường tiểu đệ ư ? Thương thế bằng hữu chưa bình phục , tiểu đệ muốn tiễn chân bằng hữu nốt đoạn đường.
Người kia ngửa mặt lên trời cười rộ nói :
– Hay lắm ! Hay lắm ! Khá khen ngươi là người có ý tứ.
Đoạn y cất đỉnh bạc vào bọc.
Thằng nhỏ nhãy lên xe ngồi bên cạnh người kia.
Tên phu xe cất tiếng hỏi :
– Khách quan ! Khách quan định đi đâu?
Người kia đáp :
– Ta đi núi Đắc Thắng ở phía Tây thành.
Tên phu xe sửng sốt hỏi :
– Lên núi Đắc Thắng ư ? Giữa lúc đêm khuya sao còn ra phía Tây thành ?
Người kia buông thỏng hai tiếng :
– Đúng thế !
Hắn cầm đơn đao đập khẻ vào thành xe.
Tên phu xe bở vía vội nói :
Đạ dạ !
Đoạn gã buông rèm xe giục lừa kéo ra ngoài thành.
Núi Đắc Thắng ở làng Đại Nghi cách thành Dương Châu chừng 30 dậm về phía Tây Bắc. Về đời Thiệu Hưng nhà Nam Tống. Hàn Thế Trung đã phá tan quân Kim ở trên núi này , do đó mà đặt tên là núi Đắc Thắng.
Tên phu xe giục lừa đi rất gấp.Chỉ trong một giờ đã tới chân núi , gã nói :
Thưa khách quan ! Đến núi Đắc Thắng rồi đây !
Người kia ậm ừ , liếc mắt nhìn thấy trái núi này chỉ cao chừng 7,80 trượng. Đáng là một trái đồi nhỏ , không đáng kêu bằng núi. Y liền hừ một tiếng , rồi hỏi :
– Con mẹ nó ! Đây là núi Đắc Thắng ư ?
Tên phu xe đáp :
– Đúng thế !
Thằng nhỏ nói :
– Đây quả là núi Đắc Thắng thật rồi. Mẫu thân tiểu đệ cùng các chị em hay thường đến siêu hương trên đền Anh Liệt phu nhân. Tiểu đệ cũng từng tới đây du ngoạn rồi.
Người kia nói :
– Tiểu huynh đệ đã nói vậy thì chắc không còn sai nữa. Vậy chúng ta xuống đi !
Thằng nhỏ nhãy xuống xe đảo mắt nhìn quanh bốn mặt chỉ thấy tối mò , gã nghĩ bụng :
– Phải rồi ! Chổ nầy rất hoang lương hẻo lánh. Ẩn nấp nơi đây chắc bọn điếm kiêu không tìm tới được.
Tên phu xe chỉ sợ con người mình đầy những máu , bắtgã chở đi nơi khác , liền lập tức bắt đầu lừa quay lại , hắnvung roilên toan cho xe chạy , bỗng người kia nói :
– Khoan đã ! Ngươi đưa chú nhỏ này về thành.
Tên phu xe vâng lời , nhưng thằng nhỏ nói ngay :
– Tiểu đệ Ở lại đây với lão bằng hữu cho có bạn. Sáng sớm mai tiểu đệ còn đi mua bánh cho lão bằng hữu.
Người kia nói :
– Ngươi muốn bầu bạn với ta thật ư ?
Thằng nhỏ đáp :
– Không có người phục thị lão bằng hữu thì saocho tiện ?
Người kia cười ha hả bảo tên phu xe :
– Vậy ngươi đánh xe về đi.
Tên phu xe chỉ dạ một tiếng rồi cho xe chạy ngay.
Người kia đi tới phiến đá ngồi xuống. Y thấy cổ xe lừa đãchạy xa rồi. Bốn bề yên lặng như tờ , không một tiếng động.
Đột nhiên người kia lên tiếng quát :
– Hai tên tiểu tặc nào đứng sau cây liễu hãy chường mặt ra cho lão gia coi?
Thằng nhỏ nghe người kia quát hỏi không khỏi giật mình kinh hải, tự hỏi :
– Chẳng lẻ ở đây còn có người khác nữa ư ? Sao ta không nhìn thấy?
Gã chú ý nhìn thì quả nhiên thấy phía sau cây liễu có hai người chậm chạp tiến ra.
Đêm đã khuya , dưới ánh sao lờ mờ , gã không nhìn rõ thấy mặt mà chỉ thấy chúng quấn vải trắng trên đầu , gã biết ngay những tên này ở cùng bọn điếm kiêu.
Trong tay mỗi tên cầm một thanh cương đao. Đạo quang lấp loáng trong bóng tối.
Hai tên tiến ra mấy bước rồi dừng lại không nhúc nhích. Xem chừng chúng vẫn rụt rè e ngại , sợ Oai người kia nên không dám tới gần.
Người kia lại lớn tiếng thóa mạ :
– Những quân đê hèn khốn kiếp kia ! Bọn mi đã theo dõi lão gia từ Lệ Xuân viện đến đây. sao bây giờ lại không dám xông ra quyết một trận tử chiến chođáng mặt anh hùng hảo hán , còn đứng đólàmchi?
Bỗng thấy hai đại hán thì thầm bàn nhau mấy câu rồi trở gót chạy nhanh như biến.
Người kia vọt mình đi toan rượt theo. Đột nhiên y rú lên một tiếng !
– Úi chao !
Rồi ngồi phệt xuống. Nguyên y sau khi bị trọng thương , nội lực tiêu tan , không còn sức để hành động nữa.
Thằng nhỏ thấy vậy rất nổi lo âu , tự hỏi :
– Cỗ xe lừa đã trở về thành mà lão bằng hữu lại bị trọng thương. Nếu bọn cường đạo kéo đông người tới tập kích thì nguy hiểm vô cùng.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ , bỗng gã khócoà lên.
Gã vừa khóc vừa la rùm :
– Lão bằng hửu ! Lão bằng hữu đau đớn lắm ư ? Nếu lão bằng hữu chết đi , mà bọn chúng tới đây , thìtiểu đệ biết làm thế nào?
Hai tên điếm kiêu đang chạy trối chết , chợt nghe thằng nhỏ khóc thét liền dừng chân quay đầu nhìn lại. Sau chúng nghe thằng nhỏ la hoảng mấy câu , thì trong bụng vừa kinh ngạc vừa mừng thầm.
Một tên hỏi :
– Tên gian tặc đã chết rồi chăng ?
Tên kia đáp :
– Hắn đã bị thương cực kỳ trầm trọng , thì còn sống làm sao được lâu? Huống chi hắn lại vận tàn lực để rượt theo mà bị té nhào. Chắc hắn chết rồi nên thằng quỷ con này mới gào thét la gọi như vậy.
Tên này lại nói :
Đù hắn chưa chết đứt , chúng ta cũng chẳng còn gì đáng sợ nữa. Bây giờ cứ chặc đầu hắn đi , đồng thời hạ sát cả tên tiểu quỷ này , rồi trở về báo cáo tất được trọng thưởng.
Tên thứ hai nói :
– Nhất định là thế ! Chúng ta được dịp đại phát tài.
Đoạn hai tên nắm chặc đốc đao từ từ tiến lại. Thằng nhỏ vẫn dậm chân đấm ngực kêu khóc om xòm rất thãm thiết. Gã vừa khóc vừa gọi :
– Lão huynh ! Vì lẻ gì lão huynh lại chết mộtcách đột ngột , nếu bọn điếm kiêu tới đây thì làmthế nào?
Hai tên điếm kiêu nghe vậy mừng quýnh , không đề phòng chi nữa , nhãy vọt tới nơi. Một tên lớn tiếngquát :
– Quân ác tặc này ! Ngươi chết thật đáng kiếp , chẳng còn oán ai được nữa.
Một tên túm lấy thằng nhỏ. Còn một tên vung đao toan chém vào cổ người kia , thì đột nhiên đao quang lóe mắt ! Tiếp theo một cái đầu bay vọt đi.
Loạt roạt một tiếng ! Thế là tên vung đao chưa kịp chém đã mất đầu. Còn tên túm lưng thằng nhỏ bị rạch một đường dài từ ngực xuống dưới bụng.
Người kia nổi lên tràng cười hô hố , rồi lồm cồm bò dậy.
Thằng nhỏ vừa khóc vừa nói :
– Trời ơi ! Sao cả hai vị điếm kiêu lại rủ nhau xuống chầu diêm vương ? Bây giờ biết lấy ai chạy về báo tin ?
Gã nói tới đây không nhịn được nữa lăn ra mà cười.
Người kia cũng cười khành khạch ra chiều đắc ý, biết gã mưu mô , cất tiếng khen :
– Thằng nhỏ này đã thông minh được việc , lại đóng kịch rất tài. Nếu ngươi không khóc lóc như vậy thì hai tên khốn kiếp kia khi nào dám tới gần?
Thằng nhỏ nở một nụ cười thõa mãn đáp :
– Muốn khóc giả vờ đâu phải chuyện dễ dàng. Mỗi khi gia mẫu đánh tiểu đệ , roi chưa đập vào người , tiểu đệ đã la làng. Thế là má tiểu đệ không nở đánh mạnh nữa.
Người kia hỏi :
– Tại sao má má lại đánh ngươi?
Thằng nhỏ đáp :
– Cái đó không nhất định. Có khi vì tiểu đệ lấy cắp tiền , cũng có lúc vì khuấy nhiễu những người trong viện.
Người kia bụng bảo dạ :
– Trong kỹ viện toàn là hạng lừa lọc , lưu manh để kiếm tiền. Thằng nhỏ này còn nhỏ tuổi mà đã tinh quái phi thường. Mấy tên điếm kiêu lão luyện kia còn bị gã gạt đến phải uổng mạng , thì những người khác, tránh sao cho khỏi cạm bẩy của gã.
Bất giác y buông tiếng thở dài nói :
– Nếu ta không giết được hai tên theo dõi ta thì thật là nguy hiểm , nhưng sao lúc ngươi khóc giả vờlại không kêu ta bằng lão gia , đại thúc , mà xưng là lão huynh ?
Thằng nhỏ đáp :
– Đã là chổ bạn hữu , dĩ nhiên tiểu đệ phải kêu bằng lão huynh , chớ hô lão gia thế nào được ? Nếu lão huynh muốn người ta kêu bằng lão gia , thì còn đâu là tình bạn hữu?
Người kia cười rộ hỏi :
– Tiểu bằng hữu ! Tên ngươi là gì ?
Thằng nhỏ đáp :
– Tên tánh đại danh của tiểu đệ là Tiểu Bảo.
Người kia cười nói :
– Tiểu Bảo mới đại danh. Còn tôn tánh là gì ?
Thằng nhỏ chau mày đáp :
– Tôn tánh của tiểu đệ là Vy.
Mẫu thân thằng nhỏ ở trong kỹ viện tên là Vy Xuân Hoa. Còn cha gã là ai thì dù hỏi đếnmẫu thân gã cũng khó biết đường trả lời. Trước nay mọingười đều kêu gã là Tiểu Bảo , không ai hỏi đếnhọ gã bao giờ. Gã nghe người kia hỏi liền buột miệng trả lờitheo họ của mẫu thân gã.
Thằng nhỏ này sinh trưởng ở nơi kỹ viện , toàn tai nghe mắt thấy những lời dâm đảng , đàng điếm , chẳng được học hành gì. Sở dĩ nó biết mấy câu sảo ngữ là nhờ ở tính thông minh, cùng trí nhớ mà học lóm được. Gã thường nghe khi người ta hỏi tên , họ thường nói đến bốn chữ “Tôn tính đại danh” thì gã cũng bắt chước , chớ gã có biết đâu khi nào mình hỏi đến người khác thì mình mới dùng đến bốnchữ đó ; còn mình tự xưng mà dùng đếntôn tính đại danh , thì không thể được.
Tiếp theo gã hỏi lại người kia :
– Tôn tính đại danh của lão huynh là gì?
Người kia mĩm cười đáp :
– Ngươi đã coi ta là bằng hữu thì ta chẳng cần dấu ngươi làm chị Ta họ Mao tên gọi Thập Bát. Chữ Mao đây nghĩa là cây cỏ , chớ chẳng phải Mao là lông.Mao Thập Bát chính thị là ta.
Tiểu Bảo “ủa” một tiếng rồi giật bắn người lên nói :
– Tiểu đệ nghe người ta đồn , quan nha đang truy bắt lão huynh. Người ta bão lão huynh là Giang Dương đại đạo gì đó.
Mao Thập Bát ừ một tiếng rồi hỏi :
– Đúng lắm ! Ngươi có sợ ta không ?
Tiểu Bảo cười đáp :
– Việc cóc gì mà sợ ! Tiểu đệ chẳng có tiền bạc châu báo chi hết , dù có chăng đi nữa , chẳnglẻ lão huynh lại cướp của tiểu đệ , mặc dù lão huynhlà Giang Dương đại đạo. Mặc khác những bậc anh hùnghảo hán trong truyện Thủy Hữ như Lâm Xung , Võ Tòngchẳng phải là cường đạo đấy ư ?
Mao Thập Bát cả mừng reo lên :
– Tiểu huynh đệ ! Ngươi đem ta ví với Lâm Xung , Võ Tòng là một điều rất hay !…
Thập Bát ngừng lại một chút rồi hỏi :
– Việc quan nha muốn bắt ta , ngươi đã được nghe ai nói đến?
Tiểu Bảo đáp :
– Khắp nơi trong thành Dương Châu đều niêm yết , bản văn đã nêu rõ việc tróc nả Giang Dương đại đạo Mao Thập Bát. Trong bản văn có nói rõ làhễ gặp Mao Thập Bát là cứ việc giết bỏ. Ai giết chết đượcMaoThập Bát thì được thưởng năm ngàn lạng bạc. Ngườinào biết được Mao Thập Bát ở đâu , chạy đi báotin cho quan phủ , sau khi bắt được tên đại đạo này thìcũng được thưởng ba ngàn lượng.
Gã ngừng lại một chút rồi tiếp :
– Hôm qua tiểu đệ Ở trà quán lại được nghe những khách đến uống trà bảo nhau : “Bản lãnh của Giang Dương đại đạo nào phải tầm thường dễ gì có người dám bắt hay giết hắnđược ? Họa chăng có kẻ rình biết đích xác hắnở đâu, đi báo quan để lấy ba ngàn lạng bạc tiềnthưởng cũng đã là một dịp may lắm rồi”.
Mao Thập Bát quay đầu nhìn thằng nhỏ hừ một tiếng !
Trong lòng Tiểu Bảo bỗng nẩy ra một ý nghĩ :
– Giả tỷ mình lảnh được ba ngàn lạng bạc tiền thưởng thì có thể trả nợ cho má má để chuộc người ra , khỏi phải chìm đắm trong Lệ Xuân viện. Bằng má má không chịu ra thì với món tiền lớn này cũng đũ cho mẹ conmình tiêu xài , ăn uống thả cửa , cờ bạc lu bù, đến mấy năm cũng chưa hết được.
Mao Thập Bát vẫn nhìn chầm chập vào mặt Tiểu Bảo, khiến gã phát cáu hỏi :
– Lão huynh đang nghĩ gì vậy? Phải chăng lão huynh đoán ngầm trong bụng là tiểu đệ muốn đi báo quan để lãnhthưởng ?
Mao Thập Bát đáp :
– Đúng thế ! Bạc trắng khiến người sinh lòng ham muốn là thường.
Tiểu Bảo tức giận văng tục :
– Mẹ kiếp ! Con người đem bán rẽ bằng hữu , ham tiền bạc thì còn nói chi đến nghĩa khí giang hồ ?
Mao Thập Bát cười xòa đáp :
– Cái đó khó mà biết được.
Tiểu Bảo càng tức giận hơn , hỏi lại :
– Lão huynh đã không tin tiểu đệ thì sao nói rõ tên họ cho tiểu đệ biết ? Trên đầu lão huynh đã quấn vãi trắng , gương mặt lại khác hẳn hình vẽ trên bản văn , lão huynh mà không tự xưng là Mao Thập Bát thì chẳng ai nhận ra được.
Mao Thập Bát nói :
– Ngươi đã bảo chúng ta cùng hưởng hạnh phúc , chia sẻ hoạn nạn , mà ta không dám nói tên thật cho ngươi hay thì còn đạo bằng hữu cái con khỉgì nữa?
Tiểu Bảo hả hê nói :
– Đúng thế ! Đừng nói năm ba ngàn lạng bạc ,mà đến ba mươi ngàn hay ba trăm ngàn , tiểu đệ cũngquyết tâm chẳng đi cáo tố.
Nhưng trong lòng gã tự hỏi :
– Giả tỷ ta có món tiền thưởng lớn đến như vậy , thìcó nên đem bán rẽ bằng hữu không ?
Bỗng gã lộ vẽ ngẩn ngơ không quyết định.
Mao Thập Bát nói :
– Vậy là hay lắm ! Chúng ta hãy ngũ một giấc để trưamai còn đi đón hai người bạn đến kiếm tạ Ta đã ướchẹnvới họ là gặp nhau trên núi Đắc Thắng phíaTây thành Dương Châu. Vụ này đã thànhquyết định rồi không thể sai lời hứa hẹn được.
Tiểu Bảo đã chật vật suốt ngày , mí mắt nặng chĩu ,tỏ ra mỏi mệt. Gã nghe Mao Thập Bát nói vậy liền tựalưng vào gốc cây ngũ ngay.
Sáng hôm sau lúc gã tỉnh dậy đã thấy Mao Thập Bát hai tay ôm ngực ngó về phía mặt trờimọc. Mao nhắm mắt điều hòa hơi thở. Sau một lúc lâuy mới mở bừng mắt ra cười hỏi :
– Tiểu huynh đệ cũng dậy rồi ư ? Ngươi hãy lôi hai xác chết này vào rạng cây kia rồi mài ba lưởi đaođó đi.
Tiểu Bảo vâng lời lôi hai xác chết ra sau rạng cây.
Lúc này mặt trời đã lên cao , gã mới nhận rõ diện mạo Mao Thập Bát , thấy hắn vào trạc bốn chục tuổi. Nét mặt gã và da thịt đã sần xồi , nhưng cặp mắt sáng loáng , thần sắc oai nghiêm. Gãliền cầm ba thanh đao đến bên lạch nước mài vào tảngđá. Mài đao xong gã nói :
– Tiểu đệ đi mua bánh bao và dầu cháo quẩy về cho lão huynh nhé.
Mao Thập Bát hỏi :
– Ở chốn hoang sơn dã lĩnh này thì làm gì có bánh bao cùng dầu cháo quẩy?
Tiểu Bảo đáp :
– Bên kia cách đây không xa mấy có một thị trấn nhỏ. Mao đại ca , bên mình đại ca có tiền bạc gì cho tiểu đệ mượn vài lạng xài được không ?
Mao Thập Bát vừa cười vừa lôi ra một đỉnh bạc nói :
– Cái gì của đại ca thì cũng như của tiểu huynh đệ.Ta với ngươi cũng như một người. Ngươi cứ cầm lấy mà xài ,hà tất nói đến chuyện vay mượn.
Tiểu Bảo cả mừng nghĩ bụng :
– Vị hảo hán này đối với ta như tình bằng hữu thật sự rồi , cho dù có ba trăm vạn lạng bạc tiền thưởng , ta cũngkhông thể báo quan được.
Gã đón lấy đỉnh bạc hỏi :
– Đại ca có cần mua thuốc trị thương không ?
Mao Thập Bát đáp :
– Không cần. Ta có đem thuốc theo đây rồi !
Tiểu Bảo nói :
– Hay lắm ! Tiểu đệ đi đây , Mao đại ca cứ yên lòng. Dù họ có bắt được tiểu đệ đem chặc đầu , tiểu đệ cũng quyết không xưng ra đại ca là Mao Thập Bát.
Mao Thập Bát thấy gã nói bằng một giọng chân thành thì lẩm nhẩm gật đầu , ra chiều vừa ý.
Vy Tiểu Bảo tự nói một mình :
– Đại ca còn có những ông bạn nào sắp tới. Vậy ta phải mua một bình rượu và mấy cân thịt bò.
Mao Thập Bát nghe tiếng hớn hở nói :
– Có rượu thịt thì hay lắm. Ngươi đi mau rồi về đây. Ăn no một bửa xong hãy đánh nhau càng tốt.
Vy Tiểu Bảo sững sốt hỏi :
– Đánh nhau ư ? Sao lại đánh nhau?
Mao Thập Bát đáp :
Đĩ nhiên là có cuộc quyết đấu. Ta đã ước hẹn với người đến núi Đắc Thắng để tỷ đấu , không thì lần mò tới đây làm chi?
Vy Tiểu Bảo la lên một tiếng rồi nói :
– Trời ơi ! Người đại ca còn bị thương thì đánh nhauthế nào được. Cuộc tỷ đấu này hãy hoãn lại ,chờthương thế của đại ca khỏi rồi sẽ đánh nhau cũng chưa muộn. Cóđiều…có điều đáng ngại là người ta không chịu.
Mao Thập Bát đáp :
– Hừ ! Người ta là anh hùng hảo hán nổi danh , sao lại không chịu. Chỉ có ta đây không chịu màthôi. Bửa nay là 29 tháng 3 phải không ? Nữa nămtrước chúng ta đã có cuộc giao ước rồi. Sau đóta bị quan nha bắt được nhốt vào lao tù , nhưng ta vẫn nhớlời ước cũ mà phải tới đây. Ta đành vượt ngục ra đi. Lúc vượt ngục ta đã giết hết mấy người , nên trongthành Dương Châu mới náo loạn cả lên , treo giảithưởng tróc nả lão gia. Mẹ kiếp ! Có lẻ số kiếp bịhung tin chiếu mệnh mới gặp phải Ưng Trảo Tử. Ta đã giết chết bọnhọ tám người mà mình cũng bị thưong một chútmới thật là xúi quẩy.
Vy Tiểu Bảo nói :
– Hay lắm ! Tiểu đệ đi mua đồ ăn rồi về ngay , để đại ca ăn uống xong rồithì hãy đánh nhau.
Đoạn gã cất bước chạy đi rất mau. Gã chuyển qua mấy khúc quanh sườn núi chừng 7,8 dậm thì đến tiểu thị trấn. Gã tính thầm trong bụng :
– Mao đại ca đã bị thương đến nổi đi không được thì làm sao chiến đấu lại bên địch ? Y còn bảo đối phương làanh hùng hảo hán nổi danh thiên hạ thì nhất địnhbản lãnh phải cao thâm. Ta phải làm thế nào giúp đở đại ca mới được.
Gã mua hơn chục bánh bao , tám cái dầu cháo quẩy mới mất có hơn hai chục đồng. Trong tay gã cầmtiền bạc thì trong lòng ngứa ngáy. Trong đời gã,chưa bao giờ gã có nhiều bạc như thế này. Bâygiờ gã phải tậu xài một phen cho sướng. Gã chạy tớitiệm bán thịt nóng , mua một cân thịt bò chín, một cân vịt quay , rồi lại đi mua một bình hoàng tửu.
Gã thấy trong tay hãy còn nhiều tiền , chợt nghĩ ra:
– Ta đi mua một ít dây về bện thừng để tròng vào chân ngựa khi hai bên tỷ đấu , đối phương mà không cẩn thận là vấp phải dây thòng lọng té xuống. Mao đại ca chỉ việc cầm đao chém chết họ là xong.
Gã nhớ tới chuyện ông thầy dạy học nói chuyện cổ tích : Một viên đại tướng đang giao phong trên trận địa. Chân ngựa vấp dây , ngựa ngã xuống hất đại tướng ngã theo. Bên địch vung đao lên chém , lập tức viên tướngkia bị chặc thành hai đoạn.
Gã nghĩ tới chuyện này liền hối hả đi mua dây nhợ. Gã đến trước một tiệm tạp hóa , bỗng thấy trong tiệm có bày bốn cái thùng lớn. Một thùng đựng gạo trắng , một thùng đựng đậu vàng , một thùng muối và một thùng thạch vôi.
Vy Tiểu Bảo lại nghĩ ngay đến :
– Năm ngoái bang Tư Diêm cùng người chiến đấu ở bên cầu , Tiên lão bị người ta dùng thạch vôi liệng vào mắt , thành ra đang thắng mà thành bại.Sao ta không nghĩ đến cách này?
Thế rồi gã không mua dây nhợ nữa , mà mua hai túi thạch vôi đeo trên lưng trở về.
Mao Thập Bát vẫn nằm ngũ bên gốc cây. Hắn nghe tiếngbước chân liền tỉnh dậy ngaỵ hắn mở bình rượu ra , uống luôn hai hớp , lớn tiếng khen ngon.
Đoạn hắn hỏi Tiểu Bảo :
– Ngươi có uống không ?
Vy Tiểu Bảo trước nay chưa từng uống rượu , nhưng bây giờ muốn lên mặt anh hùng hảo hán. Gã đón lấy bình rượu uống một hơi.
Hắn cảm thấy một luồng nhiệt khí xông vào bụng , lậptức nổi cơn ho.
Mao Thập Bát cười khanh khách nói :
– Tiểu anh hùng chưa học được công phu uống rượu.
Bỗng nghe từ phía xa xa có tiếng dõng dạc hỏi vọng lại :
– Thập Bát huynh ! Lâu nay vẫn mạnh giỏi chứ
Hồi 3
Ba hảo hán đại chiến quan binh
Mao Thập Bát đáp :
– Ngô huynh cùng Vương huynh ! Coi hai vị đều có vẽ tráng kiện lắm.
Vi Tiểu Bảo trống ngực đánh hơn trống làng. Gã vừađút nữa chiếc bánh bao vào miệng , quên cả nhainuốt , ngoãnh đầu nhìn về phía phát ra thanhâm thì thấy trên đường lớn có hai người đang rảobước đi tới.
Hai người đi có vẽ ung dung không lật đật mà so với người thường ra sức chạy còn lẹ hơn nhiều. Chỉ trong khoảnh khắc đã tới trước mặt. Một người đã già , chòm râu bạc chùng xuống trước ngực , nhưng nét mặt sung túc thịt là thịt , chưa có một vết dăn deo , nước da hồng hào , coi chẳng khác thằng nhỏ 15,16 tuổi. Còn người nữa vào hạng trung niên cở 40 tuổi. Người này thấp lùn mà béo chụt , Đầu hói nhẳn thín như trứng gà bóc võ.
Mao Thập Bát chấp tay nói :
– Hai chân tiểu đệ cử động khó khăn không thể đứng lên thi lễ được.
Lão đầu hói nhíu cặp chân mày. Còn lão già cười hỏi :
– Mao huynh hà tất phải khách sáo?
Vi Tiểu Bảo bụng bảo dạ :
– Mao đại ca là người thật thà quá , chân y bịthương sao lại nói cho người ta biết.
Mao Thập Bát nói :
– Ở đây có rượu thịt , mời hai vị sơi một chút nhé ?
– Lão già đáp :
– Như vậy thật quấy quả Mao huynh quá !
– Lão nói rồi ngồi xuống bên Mao Thập Bát đón lấy bình rượu.
Vi Tiểu Bảo mừng thầm nghĩ bụng :
– Té ra hai vị này là bạn hữu của Mao đại ca , chớ không phải đến đánh nhau. Nếu vậy thì thật là haỵ Đại ca được thêm hai viện thủ thì lát nữa địch nhân có đến , tất họ rút đao trợ chiến. Nhưng hai người này lại không đeo binh khí , chẳng hiểu họ có biết võ công hay không ?
Lão già cầm bình rượu kề vào miệng toan uống, thì người hói đầu vội nói :
– Ngô đại ca ! Đại ca không nên uống.
Thanh âm hắn rất vang dội làm chấn động màng tai , khiến cho Vi Tiểu Bảo phát sợ lùi lại một bước.
Lão già chưng hững , rồi lại cười ha hã nói :
– Thập Bát huynh là tay hão hán cương trực , chẳng lẻ còn bỏ thuốc độc vào trong rượu?
Dứt lời , lão nâng bình rượu lên mà ốc ừng ực. Đoạn lão đưa bình rượu cho người hói đầu nói :
– Ông bạn mà không uống rượu này là thấtlễ với bằng hữu.
Người hói đầu lộ vẽ ngần ngừ , nhưng dường như hắn kính sợlão già , không dám trái ý. Hắnđón lấy bình rượu vừa kê vào miệng thìMao Thập Bát lại nói :
– Rượu còn ít lắm. Vương huynh đã không thích uống thì dành cho tiểu đệ.
Đoạn hắn dốc bình rượu nốc ừng ực liền hai hơi.
Người hói đầu thẹn đỏ mặt lên. Hắn ngồi xuống bốc miếng thịt bò ăn.
Mao Thập Bát nói :
– Tiểu đệ xin giới thiệu cùng hai vị một người bạn tốt.
Hắn trỏ vào lão già nói :
– Vị này là Ngô lão gia , ngoại hiệu làĐại Bàng. Người giang hồ kêu bằng Ma Vân Thủ. Mônquyền cước của y trên đời hiếm có tay đối thủ.
Lão già cười nói :
– Mao huynh đúng quá khoa trương Ngô mỗ.
Lão vừa nói vừa liếc mắt hai bên , không thấy một người nào khác nên không khỏi ngạc nhiên.
Mao Thập Bát lại trỏ vào người hói đầu nói :
– Đây là Vương sư phó Vương Đàm ngoại hiệu là Song Bút Khai Sơn. Cặp bút của y mà múa lên thì quỷ khốc thần sầu.
Người hói đầu đáp :
– Mao huynh lại nói dỡn rồi. Tại hạ là một tên bại tướng dưới tay Mao huynh , khi nghĩ tới rất lấy làm hỗ thẹn.
Mao Thập Bát nói :
– Tiểu đệ không dám.
Đoạn hắn trỏ vào Vi Tiểu Bảo nói :
– Tiểu bằng hữu đây là người anh em mới kết giao của tại hạ. Hắn vừa nói tới đây , hai lão Ngô Vương không khỏi ngạc nhiên đưa mắt nhìn nhau rồi ngó chầm chập vào Vi Tiểu bảo. Họ không sao hiễu ra được thằng nhỏ mới 12,13 tuổi khô như que củi , gầy khẳng gầy kheo này lai lịch như thế nào? Bỗng nghe mao Thập Bát nói tiếp :
– Vị tiểu bằng hữu này họ Vi tên Tiểu Bảo. Người giang hồ kêu bằng …kêu bằng… Ô ngoại hiệu y là …là
Hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp :
– Là Tiểu Bạch Long có tài bơi lội hơn đời. Y có thể nằm phục dưới nước ba ngày ba đêm , bắt tôm cá sống mà ăn , nét mặt vẫn thản nhiên.
Hắn biết Vi Tiểu Bảo chẳng có chút võ công nào , hai lão Ngô , Vương chỉ vương tay là túm được. Huống chi họ là những tay lão luyện giang hồ chỉ trông người cũng biết thì dấu diếm làm sao được ?
Mao Thập Bát liền nghĩ ra một kế , bảo gã có nghề bơi lội phi thường.
Nguyên hai lão Ngô , Vương đều là hào kiệt phương Bắc , không biết bơi lội , thì chẳng thể nào hiễu được chân giả.
Mao Thập Bát lại nói tiếp :
– Ba vị đều là chổ bằng hữu , nên thân cận với nhau đi.
Hai lão Ngô , Vương chắp tay nhìn Vi Tiểu Bảo nói :
– Bọn tại hạ ngưỡng mộ đại danh từ lâu rồi !
Vi Tiểu Bảo cũng chắp tay đáp :
– Tại hạ ngưỡng mộ đại danh từ lâu rồi !
Miếng bánh bao còn ở trong miệng gã chưa nuốt xuốngthành ra tiếng nói ú ớ không được rõ ràng.
Gã vừa kinh hãi vừa mừng thầm , gã nghĩ bụng :
– Mao đại ca thổi phồng ta lên , thực ra ta có phải là hão hán giang hồ gì đâu. Cáo mượn oaihùm xem chừng khó trôi lắm.
Chỉ trong khoảnh khắc bốn người ăn uống hết sạch rượu thịt. Vương Đàm là người ăn khõe nhất. Lúc mới ngồi vào bàn hắn còn dè đặt mời người nọ người kia , nhưng sau bốc ăn lia lịa. Bao nhiêu bánh bao dầu cháo quẫy , thịt bò đều hết sạch. Một mình Vương Đàm ăn uống bằng cả ba người kia.
Mao Thập Bát ăn rồi đưa tay lên chùi miệng. Hắn nói :
– Ngô lão huynh ! Người bạn nhỏ chỉ chuyên nghề bơi lội , còn võ công trên bộ thì thực tình hắn chưa rèn luyện chút nào. Vậy bửa nay buộc lòng tiểu đệ một mình phải chọi với hai vị lão huynh , như thế không có nghĩa là tiểu đệ coi thường hai vị.
Ngô Đại Bàng nói :
– Theo thiển ý của tại hạ thì cuộc ước hẹn bửa nay nên lùi lại nữa năm nữa.
Mao Thập Bát hỏi ngay :
– Tại sao vậy?
Ngô Đại Bàng đáp :
– Vì Mao huynh còn mang thương tích trong mình , dù sao cũng không thể trổ hết võ công được như lúc bình thường. Như vậy chúng ta có thắng mao huynh cũng là bất võ. Trái lại chúng ta mà bại thì còn mặt mũi nào trông thấy ai nữa?
Mao Thập Bát cười khanh khách nói :
– Trong mình tiểu đệ thương tích chưa lành , cái đó không có gì đáng kể , nhưng vụ dời lại nữa năm thì thật là điều khiến cho chúng ta phải bận tâm.
Dứt lời , Mao Thập Bát tay trái vịn vào cànhcây để đứng dậy. Tay phải cầm thanh đơn đao , hắn nói tiếp:
– Ngô lão huynh trước nay ưa đánh tay không đã đành. Còn Vương huynh thì xin rútbinh khí ra đi !
Vương Đàm đáp :
– Được lắm !
Rồi gã thò tay vào trong tay áo rút ra một cặp phán quan bút.
Ngô Đại Bàng nói :
– Mao huynh đã nói vậy thì ta tỷ đấu ngay đêm nay cũng được. Nhưng Vương hiền đệ nên đứng ngoài lược trận đểngu huynh ra tỷ đấu. Trường hợp mà tiểu huynh không địch nổi, Vương đệ sẽ tiếp tay cũng chưa muộn.
Nguyên Ngô Đại Bàng vốn là tay anh hùng nổi tiếng trong võ lâm mà nay y tỷ võ với mộtkẻ trong người còn mang thương tích là một điều mà y không muốn. Huống chi lấy hai người chọi một thì còn thú gì ?
Vương Đàm đáp ngay :
– Tiểu đệ xin y lời.
Đoạn gã lùi lại ba bước.
Ngô Đại Bàng ngữa bàn tay trái lên , tay mặt vung thành vòng tròn khẻ phóng một chưởng tấn công Mao Thập Bát.
Mao Thập Bát đưa đơn đao chênh chếch lên chém xéo vào bả vai Ngô Đại Bàng. Ngô Đại Bàng liền cúi người xuống luồn qua lưỡi đao xông lại rồi phóng tay trái vào cạnh sườn đối phương.
Mao Thập Bát liền nghiêng mình chuyển người qua sườnthân cây.
Bỗng nghe đánh binh một tiếng. Lá cây trút xuống như mưa. Phát chưởng của Ngô Đại Bàng đãđập trúng thân cây. Cây này cao đến nămsáu trượng , thân cây rất lớn. Thế mà chưởng lựccủa Ngô Đại bàng làm rung động đến cành lárơi rụng thì đũ biết nội lực của y mãnh liệt đến chừng nào.
Mao Thập Bát lớn tiếng khen :
– Chưởng lực ghê quá !
Đồng thời vung đao chém tạt ngang.
Ngô Đại Bàng tung vọt người lên rồi từ trêncao sà xuống. Chòm râu bạc của lão bay phất phới, tư thế coi thật đẹp mắt.
Mao Thập Bát lại phóng ra chiêu “Tay phong đảo huyết”. Hắn đưa thanh đơn đao từ dưới hất lên. Ngô Đại Bàng người còn lơ lững trên không thấy thế đao ác liệt liền lộn nhào đi một vòng rồi nhãy vọt sang bên né tránh.
Lão họ Ngô gần 70 tuổi mà thân thủ mau lẹ hơn cả hàng niên thiếu. Mao Thập Bát hươi đơn đao toan đâm thẳng vào bụng dưới đối phương.
Thế đao của hắn vừa mau vừa mạnh mà Ngô Đại bàngnhào lộn người trên không tránh khỏi , vậy thânpháp của lão khó có người bì kịp.
Vi Tiểu Bảo từ nhỏ tới lớn , bửa nay mới được coi một trận đấu cực kỳ nguy hiểm. Gã thấy Ngô Đại bàng chợt tiến chợt lui ,song chưởng vung lên chém xuống , thỉnh thoảng đập trúngthân cây khiến cành khô gảy rắc rắc lá rụngtơi bời. Gã nghĩ thầm :
– Nếu chưởng lực lão này mà đánh trúngMao đại ca thì thật là nguy.
Gã đưa mắt nhìn Mao Thập Bát thấy hắn múa tít thanh đơn đao tỏa ra một làn ngân quang lấp loáng bao quanh để bảo vệ thân mình.
Ngô Đại Bàng mấy phen xông vào đều bị đao quang đẩy lùi lại.
Cuộc tỷ đấu hai bên đang đi vào giai đoạn gay go , bỗng nghe tiếng vó ngựa vồn dập chạy tới. Toán người ngựa này đông tới mười mấy người đang phi nước đại. Bọn chúng ăn mặc ra kiểu quan quân nhà Thanh. Khi tới gần , chúng lập tức tãn ra thành vòng tròn vây bốn người vào giữa.
Tên thủ lỉnh lên tiếng quát :
– Hãy dừng tay ! Chúng ta vâng lệnh đến đây tróc nã tên Giang Dương Đại Đạo Mao Thập Bát. Hắn đã vượt ngục và sát hại quan quân. Những người ngoài không liên quan gì đến gã mau lùi lại hết.
Ngô Đại Bàng nghe tiếng liền dừng tay lại nhãy ra ngoài vòng chiến.
Mao Thập Bát lên tiếng :
– Ngô lão huynh ! Những người này chỉ theo dõimột mình tiểu đệ. Vậy các vị hãy yên tâm.
Ngô Đại Bàng hướng về phía quan quân nói lớn :
– Mao Thập Bát là người dân lương thiện , tuân theo phép nước , sao lại bảo hắn Giang Dương Đại Đạo? Hay là các vị nhận lầm người rồi không ?
Tên thủ lãnh cười lạt đáp :
– Nếu gã họ Mao là người dân lương thiện thì khắp thiên hạ chẳng có ai là cường đạo. gã họ Maokia ! Ai đã gây nên vụ án vượt ngục , giết ngườitại thành Dương Châu vừa quả Đã là hão hán thì mình làm minh chịu , đừng để liên lụy đến người khác. Ngươi hãy ngoan ngoãn đi theo bọn ta.
Mao Thập Bát đáp :
– Các vị hãy chờ một chút để coi tại hạ cùng Ngô lão gia tỷ đấu xem ai thắng ai bại rồi sẽ tính.
Đoạn hắn quay lại bảo Ngô Đại Bàng :
– Ngô lão gia ! Bửa nay chúng ta không phân thắng bại mà phải chờ nữa năm thì biết đâu họ Mao này chẳng còn sống được đến đó chăng ?
Viên quan quân quát lên :
Ba người kia nếu không phải đồng lõa của Mao Thập Bát thì bỏ đi cho lẹ kẻo mang lụy vào mình.
Mao Thập Bát nổi nóng lại văng tục :
– Con mẹ nó ! Làm gì mà quát thượng quát hạ !
Tên thũ lãnh bọn quan quân hỏi :
– Hai vị vừa chiến đấu với Giang Đương đại Đạo thì chắc không phải cùng bè đảng với hắn. Vị này râu trắng mặt mũi hồng hào , trổ tài ngay lúc chơi vơi trênkhông , thân thủ mau lẹ phi thường. Phải chăng là MaThiên Văn Ngô Đại Bàng lão gia?
Ngô Đại Bàng đáp :
– Không dám ! Chính tại hạ.
Vị quan quân kia lại nhìn Vương Đàm hỏi :
– Vị này đầu hói lại chuyên sử cặp phán quan bút thì hẳn là Song Bút Khai Sơn Vưong Đàm phải không ?
Vương Đàm chỉ ậm ừ chớ không đáp lại.
Ngô Đại Bàng nhìn kỹ lại tên thủ lãnh bọn quan quân thấy người này trạc 45,46 tuổi. Thanh âm của hắn tuy không hùng hồn cho lắm nhưng giọng nói rành mạch và đưa đi xa tới mười mấy trượng. Ở nơi đồng không bông hoãnh lõa hơi , mà tiếng nói đi xa thì đũ biết nội lực của hắn không phải tầm thường.
Ngô Đại Bàng không ngờ trong bọn quan quan hiện nay cũng có những tay cao thủ như vậy. Lão tiếp tục quan sát nhũng người đồng đội với hắn , thấy tên nào cũng có cặp mắt lắp loáng , huyệt thái dương nhô lên. Hiển nhiên toàn là những tay bản lãnh cao cường.
Lão chợt thấy trên ngựa của tên thủ lãngh có thắc cây nhuyễn tiên đen sì mà có răng cưa chỉa ngược lên , liền nghĩ ra hắn là ai. Lão hỏi :
– Lão phu nghe Hắc Long Tiên Sử Tùng là tay hào kiệt nổi tiếng giang hồ , vậy mà cũng theo hùa với triều đình hiện tại rồi ư ?
Tên thủ lãnh bọn quan quân chính là HắcLong Tiên Sử Tùng.
Sử Tùng nghe Ngô Đại Bàng nói vậy hơi đỏ mặt lên nói :
– Ngao Thiếu Bảo ở Bắc Kinh là một nhân vật kính nể hiền sĩ , tôn trọng người tài , đã mời tại hạ ra giúp việc triều đình. Các vị đây đều là anh hùng hão hán nên Ngao Thiếu Bảo phái tại hạ đến mời cộng tác. Bọn tại hạ từ kinh đô tới đây cũng là phụng mạng đi mời Mao huynh vào thành. Không ngờ Mao huynh lại vượt ngục ở Dương Châu , đến nay mới được gặp mặt.
Ngô Đại Bàng chỉ ủa một tiếng chớ không nói gì.
Mao Thập Bát hỏi :
– Ngao Bái tự xưng là người dũng sĩ đệ nhất ở Mãn Châu , không hiểu võ công hắn như thế nào?
Sử Tùng đáp :
– Ngao Thiếu Bảo bản lãnh nghiêng trrời , võ công cái thế. Thiếu Bảo đã có phen dụng quyền đấm chết con trâu điên ở chợ Đông An , Bắc Kinh. Tên Giang Dương Đại Đạo kia , ngươi biết chưa?
Mao Thập Bát lại thóa mạ :
– Con bà nó ! Ta không tin được Ngao Bái lợi hại đến thế ! Ta có ý muốn đi Bắc Kinh để thử sức với hắn.
Sử Tùng cười lạt nói :
– Bản lãnh như ngươi mà cũng đòi tỷ thí với Ngao Thiếu Bảo ư ?
Ngao lão gia chỉ cất tay một cái là đủ khiến cho ngươi phải bỏ mạng rồi.
Đoạn hắn nghiêng mình nói tiếp :
– Ngô lão gia ! Vương sư phó ! Xin mời hai vị tránh ra một chút. Vương Đàm đột nhiên quát lớn :
– Nhà ngươi vừa chê ta hói đầu phải không ?
Nguyên Vương Đàm hói đầu từ thưở 18,19 tuổi. Hắn thấy ai chế riễu tới điểm này thì ghét cay ghét đắng.
Sử Tùng cười đáp :
– Không có. Tại hạ đâu dám…
Vương Đàm càng tức giận lớn tiếng ngắt lời :
– Thế không thế thì sao ngươi lại cười?
Sử Tùng vẫn cười đáp :
– Tại hạ cười ở miệng tại hạ , còn Vương huynh hói ở đầu Vương huynh , nó có liên can gì đến nhau?
Vương Đàm không nhịn được nữa , rút phán quan bút phóng ra chiêu Đằng giao khởi phụng đâm vào đùi Sử Tùng.
Sử Tùng ồ lên một tiếng. Bỗng thấy bóng đen đánh vụt đi một cái. Trong tay hắn đã cần nhuyễn tiên. Hắn vung roi đánh tới sau lưng Vương Đàm nhanh như chớp.
Vương Đàm hươi cây bút tay trái lênđở. Tiên , bút đụng nhau kêu lên một tiếng choangrùng rợn. Tiếp theo những răng cưa sáng lóa ở đầu roinhằm đâm sau gáy Vương Đàm.Vương Đàmliền vung cây bút tay phải lên gạt mới tránh khỏinguy cơ.
Sử Tùng rụt tay về mà cây nhuyễn tiên còn xoay tròn ở trước mặt Vương Đàm mấy vòng. Dướiánh dương quang trên lưng chừng trời hiện ra mấy vòngđen lớn , Chỉ trong chớp mắt mấy vòng đen ấy lại biến mất.
Bỗng nghe đánh soạt một tiếng. Cây roi đã quấn vào lưng Sử Tùng cực kỳ mau lẹ , cơ hồ không nhìn rõ.
Bọn quan quân vổ tay reo hò như sấm dội.
Sử Tùng nét mặt hớn hở ra chiều đắc ý.
Ngô Đại Bàng cũng cất tiếng khen :
– Sử huynh vừa ra chiêu Thần long tam bái đã đến trình độ thượng hạng , khiến cho lão phu rất khâm phục.
Sử Tùng khiêm tốn đáp :
– Không dám ! Tại hạ múa rìu qua mắt thợ , xinNgô huynh đừng cười.
Vương Đàm đứng ngẫn người ra. Mới qua lại một chiêu đã biết bản lãnh Sử Tùng không phải tầm thường , mà cách thu roi của họ Sử cũng rất ngoạn mục. Hắn tự hỏi :
– Võ công mình còn kém y xa , cónên khiêu chiến nữa không ?
Sử Tùng cười lạt nói :
– Họ Mao kia ! Hãy đứng dậy đi theo chúng ta.
Mao Thập Bát đáp :
– Đâu lại dễ dàng thế được ? Bọn các ngươi không những 13 tên mà ta chỉ một mình , thừa hiểu không sao thắng được , nhưng cũng tỷ đấu một phen chơi.
Ngô Đại Bàng cười ha hả nói :
– Mao huynh nói thế thì ra không có đến chúng ta ư. Bọn ta ba người đấu với 13 tên tức là lấy một chọi bốn chưa chắc đã chịu thua ai.
Mao Thập Bát hỏi Vương Đàm :
– Vương huynh vào phe nào?
Vương Đàm đáp :
Đĩ nhiên tiểu đệ giúp Mao huynh.
Sử Tùng nhìn Ngô Đại Bàng , Vương Đàm nói :
– Hai vị không nên tán trợ nghịch tặc phản loạn của triều đình , vì đó là hành động tội lổi rước họa vào mình.
Ngô Đại Bàng cười nói :
– Khi nào bọn tại hạ dám tạo phản ?
Sử Tùng hỏi :
– Giúp đở quân nghịch tặc tức là tạo phản một cách gián tiếp. Lão họ Ngô kia ! Lão nhất định tiếp tay cho tên đạo tặc vượt ngục chăng ?
Ngô Đại Bàng đáp :
– Nữa năm trước đây , Mao huynh đã ước hẹn với Vương Đàm gặp nhau ở đây để tỷ đấu võ nghệ và lôi kéo cả lão phu vào vụ này. Ngờ đâu trời chẳng chiều lòng người , Mao huynh bị giam trong ngục thất , Y là một tay hảo hớn cương trực thủ tín. Y đã hẹn lời mà không đến thì mai đây còn mặt mũi nào chen chân vào chốn giang hồ ? Y phải vượt ngục giết người là hoàn toàn tự nha môn dồn y vào hoàn cảnh phải làm như vậy. Sử đại nhân ! Nếu đại nhân nể nang lão huynh thì xin tạm hãy thu quân trở về để lão phu được tiếp tục thử võ với Mao huynh. Từ ngày mai Sử đại nhân có bắt y hay không , lão phu và Vương huynh đây không dám can thiệp nữa.
Sử Tùng đáp :
– Không được !
Trong đội quân bỗng có tiếng người nói :
– Lão già bướng bĩnh kia ! Sao có chuyện vô lý như thế ?
Người nói câu này rút đao ra khỏi vỏ , thúc vế vào bụng ngựa cho xông tới. Gã dơ đao chém thẳng xuống đầu Ngô Đại Bàng.
Ngô Đại bàng nghiêng mình tránh khỏi rồi tung mình vọt cao lên. Tay trái lão thừacơ chụp lấy sau lưng đối phương rồi tiện đà liệng người ấy đi.
Bọn quan quân la rùm lên :
– Phản tặc ! Hắn làm phản rồi !
Bọn chúng tới tấp xuống ngựa vây đánh ba người.
Nguyên bọn quan quân này đều là những tay võ sĩ có bản lãnh trên chốn giang hồ , không thiện nghề kỵ mã mà chỉ chuyên bộ chiến.
Mới trong chớp mắt bọn chúng đã khai diển cuộc chiến đấu với Ngô Đại Bàng , Mao Thập Bát và Vương Đàm.
Mao Thập Bát vì hạ bàn cử động không được linh hoạt phải tựa mình vào thân cây để cầm cự. Hắn vẫn ra chiêu cực kỳ lợi hại. Thanh đao vung lên. Vừa vung đã chém chết một tên quan quân. Tiện đà hắn quét ngang thành cương đao một nhát. Một tên nữa bị chặtlàm hai đoạn. Bọn quan quân thấy vậy đều sinh lòng úykỵ không dám xông vào gần.
Sử Tùng vẫn hai tay chống vào cạnh sườn ngồi trên lưng ngựa theo dõi cuộc chiến chứ chưa động thủ.
Vi Tiểu Bảo nhân lúc Sử Tùng đối đáp với Ngô Đại Bàng và Vương Đàm gã đã lùi từng bước ra ngoài vòng chiến. Bọn quan quân thấy gã là đứa nhỏ gầy nhom nên chẳng thèm để ý tới.
Khi hai bên động thủ , Vi Tiểu Bảo đã đến ẩn sau một gốc cây lớn cách xa chừng mấy trượng. Gã tự hỏi :
– Ta nên chạy thoát thân hay là ở lại theo dõi cuộc chiến ? Bên Mao đại ca chỉ vỏn vẹn có ba người , nhất định y sẽ bị bọn quan quân giết chết. Không hiểu rồi chúng có giết mình không ?
Sau gã thay đổi ý nghĩ :
– Mao đại ca đã lấy tình bằng hữu đối với tạ Y còn nói : Cùng hưởng hạnh phúc , chia sẻ hoạn nạn. Bây giờ y lâm vào tình trạng nguy ngập mà ta chạy thoát thân thì còn ra thế nào?
Ngô Đai. Bàng phóng ra một chưởng hất ngã một tên quan quân , Vương Đàm múa tít cặp bút đối phó với ba tên.
Giữa lúc ấy Mao Thập Bát đã vung đao chặt đứt chân phải một tên quan quân. Gã té lăn trên vũng máu , ngoác miệng ra chửi rủa , gầm thét. Tiếng gã kêu gào rất chói tai.
Sử Tùng thấy bọn thủ hạ bên mình chết mất hai tên và ba tên bị trọng thương té nhào. Còn lại bẩy người tuy vẫn chiếm được thượng phong , nhưng sợ đánh lâu sẽ bị tổn thương nữa. Hắn buông tiếng thở dài lẩm bẩm rồi rút cây Hắc Long Tiên nhẩy xuống ngựa. Chân chưa chấm đất , hắn đã vung roi quật xuống mìnhMao Thập Bát.
Mao Thập Bát vung đao ra chiêu Ngũ Hổ đoạn môn đao. Đây là một tuyệt chiêu để tự cứu mình , đao pháp cực kỳ tinh diệu.
Sử Tùng đánh luôn 7, 8 chiêu liên hoàn cực kỳ lợi hại mà đều bị đơn đao của Mao Thập Bát đỡgạt hất ngược trở lại.
Bỗng nghe Ngô Đại Bàng thét lên một tiếng. Tiếp theo một bóng người bị hất tung đi rồi té huỵch xuốngđất. Thế là bên quan quân lại thiệt mất một người nữa.
– Bên này Vương Đàm địch với ba tên dần dần kém thế. Bắp đùi bên trái gã bị lưỡi đao có răng cưa cứa rách một vệt dài. Máu tươi chảy ra lênh láng. Chân gã tập tễnh màvẫn phải hết sức cầm cự.
Ba tên khác vây đánh Ngô Đại Bàng cũng không phải những tay vừa. Hai đao một kiếm xoay quanh mình lão khiến cho chiêu Ma Vân chưởng của lão cũngkhông đánh được vào người họ.
Sử Tùng múa tít cây roi mỗi lúc một mau đánh rất rát. Hắn nghĩ thầm trong bụng :
– Mao Thập Bát quả nhiên ghê gớm. May mà chân hắn bị thương , cử động không được linh hoạt. Nếu hắn lành mạnh thì ta tất bị thất bại rồi.
Sử Tùng chợt động tâm cơ phóng ra chiêu ” BạchXà Thổ Tín “. Đầu roi nhắm điểm vào vai bênphải Mao Thập Bát.
Mao Thập Bát vung đao lên đỡ , nhưng đây chỉ là hư chiêu đối phương để nhử hắn. Tiếp theo Sử Tùng ra chiêu ” Ngọc Đới Vi Yêu ” quét từ tả sang hữu để quấn vào ngang lưng Mao Thập Bát.
Mao Thập Bát hai chân không hành động được , phải nhờ thân cây yểm trợ phía sau. Theo lẽ thường đối với chiêu Ngọc Đới Vi Yêu của Sử Tùng đánhra , chỉ cần lạng người về phía trước hoặc lùi lại đằng saulà tránh khỏi. Nhưng hiện giờ Mao Thập Bát lâmvào tình thế bất khả kháng , hắn phải liều mạng đónđỡ chính diện tức là vung đơn đao nhằm trúng câynhuyễn Tiên để đè xuống.
Tuy hắn đè chìm đầu roi xuống nhưng chỉ thoáng cây nhuyễn tiên lại bật ngược lên nhanh như chớp. Một luồng lựcđạo cực kỳ mãnh liệt quấn ngang người hắn luôn cả thân cây và thắt chặc ba vòng.
Tiếp theo nghe tiếng đánh xẹt một tiếng. Đầu roi đã điểm trúng ngực Mao Thập Bát. Đồng thời mấy cái nanh sắt cắm vào da thịt hắn.
Chuyến này Sử Tùng vâng lệnh Ngao Bái phải bắt sống Mao Thập Bát chứ không được giết chết. Bây giờ tuy Sử Tùng đã kiềm chế được Mao , nhưng còn Ngô Đại Bàng và Vưong Đàm vẫn chưa chịu phục , Sử Tùng muốn rút lẹ cây roi về để thanh toán cả hai người kia. Hắn liền cúi xuống định lượm thanh đơn đao rớt dưới đất. Hắn cầm đao toan chém vào vai Mao Thập Bát khiến y thành người tàn phế , chẳng thể cầm đao chiến đấu được nữa.
Trong lúc khẩn trương chớp nhoáng này , lưỡi đao chưa kịp chém xuống thì đột nhiên nghe đánh vù một tiếng , một làn sáng trắng lóe lên trước mắt.
Tiếp theo một nắm vôi bột đập thẳng vào mắt mũi mồm miệng Sử Tùng khiến hắn nghẹt thở.
Sử Tùng lại cảm thấy hai mắt cay xè đau nhứt dữ dội , tựa hồ như bị muôn ngàn mũi kim đâm vào.
Diễn biến này xãy ra đột ngột , dù là tay lão luyện giang hồ đánh quen trăm trận không khỏi hoang mang luống cuống. Hắn buông lõng tay thanh đao rớt xuống.
Sử Tùng đưa hai tay lên dụi mắt , nhưng càng dụi càng đau. Nước mắt chảy ra dàn dụa.
Bây giờ hắn mới biết là đã bên địch liệng vôi bột vào mắt. Hắn tự hỏi :
– Làm thế nào bây giờ ?
Nên biết vôi bột sống gặp nước là sủi bọt lên.Sử Tùng bị vôi bột vào mắt khiến y đau nhức vôcùng cơ hồ không chịu nổi. Hắn đang hổn loạn tâm thần, bỗng cảm thấy nơi bụng lạnh toát. Một thanh đơn đau đã đâmvào thấu ruột.
Hồi 4
Vi Tiểu Bảo dùng mưu khích tướng
Mao Thập Bát bị cây nhuyễn tiên quấn mình chặc cứng , cường địch lại ở trước mắt biết là nguy hiểm vô cùng , khó toàn tính mạng. Đang lúc nguy cấp tựa ngàn cân treo đầu sợi tóc , hắn thấy bột trắng tung bay rồi thanh đao trong tay Sử Tùng rớt xuống, họ Sử lại đưa tay lên dụi mắt.
Mao Thập Bát còn đang kinh ngạc , bỗng thấy Vi Tiểu Bảo lượm thanh đơn đao đâm vào bụng Sử Tùng. Xong việc gã chạy nhanh như biến ẩn vào gốc cây.
Sử Tùng loạng choạng người mấy bước rồi té lăn xuống đất.
Mấy tên quan quân còn sống sót thấy tình hình như vậy đều kinh hãi la hoảng :
– Sử thị vệ ! Sử thị vệ !…
Ngô Đại Bàng vung tay trái ra chiêu Tiết thụ khai hoa đánh trúng một tên quan binh hất tung ra xamấy trượng , nằm sống sượt. Miệng ứa máu tươi. Thế là bọnquan quân vừa bị chết vừa bị thương mất 8 người , chỉ còn có 5 tên.
Chúng nhận thất tình thế khó bề cứu vãn , không dám ham chiến , bảo nhau xoay mình chạy trốn , bỏ cả bầy ngựa lại không luyến tiếc.
Ngô Đại Bàng vốn không có ý tàn sát chúng , nên không đuổi theo nữa. Lão đến bên Mao Thập Bát nói :
– Mao huynh thật là một nhân vật ghê gớm , tài nghệ hơn đời. Hắc Long Tiên Sử Tùng cũng phải bỏ mạng về tay Mao huynh , thật khiến cho lão phu phải khâm phục.
Lão thấy thanh đơn đao đâm ngập vào bụng Sử Tùng thì chắc là Mao Thập Bát đã đâm y nên nói vậy.
Mao Thập Bát nói :
– Người đâm chết Sử tùng không phải tiểu đệ mà là Vi Tiểu Bảo.
Ngô Đại Bàng cùng Vương Đàm rất lấy làm kinh dị , đồng thanh hỏi :
– Thằng nhỏ đó đã giết Sử Tùng ư ?
Vừa rồi Vi Tiểu Bảo liệng vôi bột , vì hai người đang mãi chiến đấu nên không để ý tới.
Mao Thập Bát lấy tay trái giựt cây nhuyễn tiênquấn ở mình ra. Ở đầu những nanh sắt đều dính thịt vụn trông rất khũng khiếp.
Nguyên Sử Tùng luyện cây roi này rất làlợi hại. Mỗi khi roi quật trúng người , nanh sắt cắm vào thịt. Khi giựt roi ra là thịt rơi máu chảy.
Mao Thập Bát thật gan dạ hơn người. Máu chảy thịt rơi , người ngoài trông phát khiếp mà hắn không rên la một tiếng. Hắn cầm cây roi quật xuống đầu Sử Tùng. Sử bị đâm nhưng chưa chết hẳn , còn nằm rên xiết. Bây giờ bị quật một roi nữa hồn mới lìa khỏi xác.
Mao Thập Bát reo lên :
– Vi huynh đệ ! Tiểu huynh đệ thật là giỏi thiệt !
Lúc này Vi Tiểu Bảo đã ở gốc cây đi ra , chưabiết đáp thế nào.
Ngô , Vương hai người vẫn bán tín bán nghi , giương mắt lên nhìn chòng chọc vào Tiểu Bảo.
Ngô Đại Bàng hỏi :
– Tiểu huynh đệ đã dùng chiêu thức gì để đâm chết Sử Tùng ?
Tiểu Bảo ngơ ngác đáp :
Tiểu đệ đâm đại vào bụng hắn , chớ có biết chiêu thức gì đâu !
Mao Thập Bát nói :
– Ngô lão gia ! Vương huynh ! bửa nay nhờ hai vị viện trợ , tiểu đệ mới được toàn mạng. Bây giờ chúng mình còn đấu chưởng nữa không ?
Ngô Đại Bàng cười đáp :
– Mao huynh bất tất nói đến chuyện cứu giúp làm chị Vương huynh ! Theo ý lão phu thì chúng ta nên đình chỉ cuộc tỷ đấu.
Vương Đàm cũng nói :
– Thôi là phải. Tiểu đệ cũng chẳng có thâm thù gì với Mao huynh. Nay chúng ta kết giao bằng hữu có phải hay hơn không ?
Ngô Đại Bàng nói :
– Mao huynh ! Bây giờ bọn lão phu xin tạm biệt , còn nhiều hội ngộ về sau.
Nên biết Ngô Đại Bàng là dòng dõi thế phiệt , nổi tiếng giàu sang ở tỉnh Hà Bắc. Chuyến này lão ra tay giúp đở Mao Thập Bát chỉ vì đạo nghĩa giang hồ , nhưng đã vướng thân vào vòng tội lổi có thể gia táng thân vong.
Vừa rồi lão không kịp giết hết bọn quan quân còn sống sót để bịt miệng. Bây giờ lão nghĩ đến rất lấylàm hối tiếc , bèn quyết chí rượt theo để tuyệt trừhậu hoạn.
Mao Thập Bát nói :
– Tình nghĩa cao cả của hai vị Mao Thập Bát này xin ghi lòng tạc dạ.
Ngô Đại Bàng giơ tay lên rồi trở gót cất bước. Trước khi ra đi lão vung song chưởng đánh binh binh liên tiếp vào những tên quan quân nằm ngỗn ngang trên vũng máu. Bất luận người đó đã chết rồi hay còn ngoắc ngoải , bị trúng chưởng đều tan xương nát thịt.
Mao Thập bát khen thầm :
– Chưởng lực của Ngô lão gia hay tuyệt !
Mao Thập Bát thấy hai người đã đi xa , liền gọi Tiểu Bảo :
– Tiểu huynh đệ ! Hãy dắt ngựa lại đây !
Tiểu bảo chưa từng dắt ngựa bao giờ , gã không khỏi rụt rè e sợ , nhưng gã không dám trái ý Mao Thập Bát bèn chậm chạp tiến lại phía sau một con ngựa.
Mao Thập Bát lớn tiếng quát :
– Ngươi phải lại phía trước đầu ngựa cầm cương mà dắt nó. Sao ngươi lại rón rén mò ra phía sau , để nó tung vó đá cho chết hay sao?
Tiểu Bảo liền theo lời quanh lại phía trước đầu ngựa , vươn tay ra nắm lấy dây cương. Quả nhiên con ngựa ngoan ngoãn đitheo gã.
Mao Thập Bát xé áo , lấy một mãnh buộc vết thương trên vai bên phải. Đoạn hắn đặt tay đè sau yên ngựa , khẻ tung mình nhãy lên lưng con vật.
Hắn quay lại bảo Tiểu Bảo :
– Được rồi ! Bây giờ ngươi về nhà đi thôi !
Tiểu bảo hỏi lại :
– Vậy đại huynh định đi đâu?
Mao Thập Bát xẳng giọng :
– Ta đi đâu mặc tạ Ngươi hỏi làm chi?
Tiểu bảo đáp :
– Chúng ta đã là bạn hữu , nên tiểu đệ cần hỏicho biết chứ.
Mao Thập Bát sa sầm nét mặt , cất tiếng thóa mạ :
– Mẹ kiếp ! Ai là bạn hữu của ngươi?
Vi Tiểu bảo bị mắng một cách đột ngột , bất giác lùi lại một bước.Hai mắt gã đỏ lên , nước mắt chảy quanh , suýt òa lên bật khóc. Gã không hiểu vì lẽ gì Mao Thập Bát đang hòa nhã vui vẽ , bỗng lại nổi dóa nặng lời với gã như vậy.
Tiểu Bảo còn đang thẩn thờ , Mao Thập Bát lại quát hỏi :
– Tại sao vừa rồi ngươi lại liệng vôi bột vào mắt Sử Tùng ?
Thái độ hung dữ , giọng nói nghiêm khắc của Mao ThậpBát khiến cho Tiểu bảo khiếp sợ , người run bần bật. Gã lùithêm bước nữa ấp úng đáp :
– Vì tiểu đê….Thấy hắn hạ thủ toan giết đại huynh.
Mao Thập Bát hỏi vặn :
– Ngươi lấy vôi bột ở đâu ra?
Tiểu bảo đáp :
– Tiểu đệ mua ở ngoài thị trấn sáng hôm nay…
Mao Thập Bát ngắt lời :
– Ngươi mua vôi bột để là m gì ?
Tiểu Bảo đáp :
– Tiểu đệ nghe đại huynh nói hôm nay cùng người tỷ đấu , mà trong mình đại huynh còn mang thương tích , nên tiểu đệ mua về để viện trợ đại huynh.
Mao Thập Bát càng tức giận văng tục chửi um lên :
– Quân chó đẻ ! Đồ khốn kiếp ! Ngươi đã học cách này ở đâu?
Tiểu Bảo thấy mẫu thân làm kỹ nữ , từ nhỏ không biết phụ thân là ai , nên ghét cay ghét đắng kẻ nào thóa mạ gã là quân chó đẻ. Bây giờ gã bị Mao Thập Bát chửi bới như vậy gã không nhịn đưọc phát khùng chửi lại :
– Mẹ kiếp ! Ta là quân chó đẻ thì ngươi cũng là quân chó lộn giống. Con bà , cả họ xa họ gần , ông tổ ông tiên thập bát đại nhà ngươi. Ngươi cầngì hỏi ta học được ở đâu? Quân khốn kiếp sống khôngsống được , chết chẳng chết cho mà chưa biết nhục !
Gã vừa thóa mạ vừa chạy trốn sau gốc cây.
Mao Thập Bát thúc ngựa lại gần , vươn tay ra túm cổgã lôi ra trước mặt mình quát hỏi :
– Thằng quỷ con này ! Mi còn già mồm chửi nữa hay thôi?
Tiểu Bảo vung hai chân đá lia lịa , vừa đá vừa văng tục chửi bới :
– Mẹ kiếp ! Thằng lão tặc thối tha này ! Cả họ nhà ngươi là loài rùa đốn mạt.
Vì gã sinh trưởng trong kỹ viện , từng được nghe những câu chửi rủa thô tục của người địa phương , bay giờ gã tuôn ra chẳng thiếu câu nào.
Mao Thập Bát tức giận đến cùng cực , dơ tay tát nó một cái.
Tiểu Bảo khóc rống lên , miệng càng chửi rủa thậm tệ. Đột nhiên gã nghiến răng cắn mạnh vào lưng bàn tay của Mao Thập Bát. Mao bị đau điếng người , vội buông tay ra để gã rớt xuống đất. Gã liền chạy thục mạng , miệng vẫn chửi không ngớt.
Mao Thập Bát cởi ngựa cho đi thong thả theo sau. Tiểu Bảo người nhỏ chân ngắn thì dù có chạy nhanh đến đâu cũng không bằng vó ngựa. Khi ngựa của Mao Thập Bát chỉ còn hơn trượng , gã sợ quá vấp ngã. Gã liền liều mạng nằm lăn ra kêu gào ầm ĩ. Thường ngày ở nhà , gã cãi lộn với bọn vô loại hay người lớn , khi gặpnước bí là ngã lăn ra kêu khóc ăn vạ.Dù gã phải hay quấy , rút cục rồi ai cũng thua gã, nên nay gã lại diễn trò này.
Mao Thập Bát nói :
– Ngươi hãy đứng dậy cho ta bảo.
Tiểu Bảo gầm lên :
– Ta nhất định không dậy , chết cũng không dậy.
Mao Thập Bát nói :
– Được lắm ! Ta thúc ngựa dẫm lên cho ngươi chết bỏ xác.
Vi Tiểu Bảo vốn chẳng chịu để cho ai hăm dọa. Những câu “Ta phóng quyền đánh chết ngươi” hay “Ta đá cho ngươi bỏ xác”hằng ngày gã đã nghe người ta nói đến mấy lầnnên gã chẳng coi vào đâu. Bây giờ gãthấy Mao Thập Bát đe dọa phóng ngựa dẫm chết , gã liềnvừa khóc vừa la :
– Đánh chết người ư ? Cậy lớn bắt nạt trẻ con à ? Quân khốn kiếp có giỏi thì phóng ngựa xéo chết tađi !
Mao Thập Bát giựt cương. Con ngựa hí lên một tiếng dài. Nó tung hai vó trước lên không đứng thẳng như người rồi nhãy vọt đi.
Mao Thập Bát vừa cười vừa thóa mạ :
– Thằng qui? con kia ! Ngươi đã biết sợ chưa?
Vi Tiểu Bảo la lên :
– Ta sợ ngươi là tên cẩu tặc , không phải là anh hùng hão hán.
Mao Thập Bát thấy gã quật cường như vậy không biết làm thế nào liền cười hỏi :
– Mi là anh hùng hão hán chăng ? Giỏi lắm ! Mi dậy đi ! Ta không đánh mi nữa , ta đi dây !
Vi Tiểu Bảo đứng dậy , nước mắt nước mũi gã dầm dề gã nói :
– Ngươi đánh ta thì được , nhưng không thể thóa mạ ta là “quân chó đẻ”.
Mao Thập Bát nói :
– Ngươi chửi bới ta bằng những lời thô bĩ trái tai gấp mười thì sao ! Thôi bây giờ hãy xí xóa chuyện đó đi.
Vi Tiểu Bảo đưa tay áo lên lau mặt đổi khóc làm cười nói :
– Đại huynh đánh tiểu đệ một cái tát , tiểu đệ cũng cắn đại huynh một miếng. Thế là huề cả làng. Bây giờ đại huynh định đi đâu?
Mao Thập Bát đáp :
– Ta lên Bắc Kinh.
Vi Tiểu Bảo lấy làm kỳ hỏi :
– Lên Bắc Kinh ư ? Người ta đang muốn tróc nã đại huynh , sao đại huynh lại tự dẫn chân tới đó ?
Mao Thập Bát đáp :
– Ta nghe họ bảo Ngao Bái là đệ nhất dũng sĩ Mãn Châu. Con mẹ nó ! Còn có người bảo hắn là đệ nhất dũng sĩ trong thiên hạ. Đâu ta có chịu phục ? Taphải lên Bắc Kinh để tỹ đấu với hắn một phen.
Vi Tiểu Bảo nghe nói Mao Thập Bát muốn lên Bắc Kinh tỹ thí với tay dũng sĩ đệ nhất Mãn Châu , gã chovụ này rất náo nhiệt phải đi coi cho hã. Gãliền hỏi :
– Mao đại ca ! Tiểu đệ năn nỉ đại ca một điều được không ? Điềunày thật khó khăn ? Tiểu đệ e rằng đại ca không dámưng thuận.
Mao Thập Bát ghét nhất kẽ nào bảo hắn nhát gan. Khí tức vung lên , hắn văng tục thóa mạ :
– Mẹ kiép ! Quân…
Hắn định mắng quân “chó đẻ” , nhưng hắn dừng lại kịp , liềnđổi giọng :
– Cái gì dám với chẳng dám ? Ngươi cứ nói ra đi , ta nhất quyết ưng thuận.
Hắn nghĩ thầm trong bụng :
– Tính mạng ta nhờ gã cứu thoát thì cho dù việc tầy đình ta cũng phải giúp gã.
Vi Tiểu Bảo nói :
– Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất… Cái gì mã nan truỵ Đại ca đã nói ra miệng thìđừng hối hận nữa nhé.
Mao Thập Bát đáp :
Đĩ nhiên ta không hối hận.
Vi Tiểu Bảo nói :
– Hay lắm ! Xin đại ca đưa tiểu đệ lên Bắc Kinh giúp cho.
Mao Thập Bát lấy làm kỳ hỏi :
– Ngươi cũng muốn lên bắc kinh ư ? Lên đó làm gì ?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Tiểu đệ đi coi đại ca tỹ võ với Ngao Bái.
Mao Thập Bát lắc đầu quầy quậy nói :
– Từ Dương Châu tới Bắc Kinh , đường xa muôn dậm mà quan quân lại treo giải thưởng tróc nã tạ Dọc đường có thể xãy ra chuyện nguy hiểm. Ta đem ngươi đi thế nào được?
Vi Tiểu bảo nói :
– Tiểu đệ đã biết trước đại ca hứa lời ưng thuận rồi tất phải hối hận. Đại ca đem tiểu đệ đi khiến cho quan nha dễ bề tróc nã , dĩ nhiên đại ca không dám….
Mao Thập Bát tức giận ngắt lời :
– Điều chi mà ta không dám ?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Nếy vậy thì đại ca đem tiểu đệ đi.
Mao Thập Bát nói :
– Đem ngươi đi phiền lắm mà ngươi lại chưa nói cho má má ngươi biết , y mong mỏi ngươi thì sao?
Vi Tiểu Bảo nói :
– Thường thường tiểu đệ ra đi mấy ngày không trở về , má má tiểu đệ cũng không mong nhớ chi hết.
Mao Thập Bát giựt dây cương ngựa vvọt đi , miệng nói:
– Thằng qui? con thật là lắm chuyện !
Vi Tiểu Bảo la lên :
– Đại ca không dám cho tiểu đệ đi vì sợ thua NgaoBái , có tiểu đệ chứng kiến làm cho mất mặt.
Mao Thập Bát lửa giận bốc lên ầm ầm , quay ngựa lại quát hỏi :
– Ai bảo ta đánh không nổi Ngao Bái?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Đại ca không dám đem tiểu đệ đi thì dĩ nhiên là sợ tiểu đệ nhìn thấy đại ca bị hắn đánh thua bò lê bò càng dưới đất , miệng hô : Xin Ngao Bái lão gia khoan dung. Ngao đại nhân tha cho cái mạng chó má này. Tiểu đệ mà nghe được thì có phải đại ca thẹn đến chết người?
Mao Thập Bát nổi dóa hét lên be be , hắn vọt ngựa lại xông lại vươn tay ra xách Tiểu Bảo để lên yên ngựa hằn học nói :
– Ta đem ngươi đi để xêm ai xin tha mạng trước.
Mao Thập Bát vung tay trái lên đập mạnh vào đít Tiểu Bảo đánh chót một tiếng , đồng thời quát lên :
– Bây giờ ta bắt ngươi xin tha mạng trước.
Vi Tiểu Bảo đau quá ối lên một tiếng. Nhưng gã lại bật cười ngay nói :
– Móng chó đánh người quả nhiên lợi hại !
Mao Thập Bát cười hô hố nói :
– Thằng qui? con này phá quấy đũ trò !
Tiểu bảo không chịu thua vênh mặt lên đáp :
– Lão qui? già kia thật là đáo để !
Mao Thập Bát cười xòa nói :
– Ta đưa ngươi đi Bắc Kinh cũng được , nhưng dọc đường ngươi phải nghe lời ta không được phá rối.
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Đại ca vào tù ra khám , giết hại điếm kiêu , lại sát hại quan quân. Như vậy hỏi ai phá rối?
Mao Thập Bát cười nói :
– Thôi đi ! Ngươi thật là lẻo mép , ta nói không lại ngươi đành chịu thua ngươi.
Hắn vẫn để Tiểu bảo nằm ngang ở phía trước yên ngựa , và dắt thêm một con ngựa nữa đi theo. Hắn nhìn nhận phương hướng rồi nhắm phía Bắc dong ruỗi.
Tiểu Bảo chưa từng cởi ngựa bao giờ. Bây giờ gã nằm trên yên ngựa , ban đầu cũng hơi khiếp sợ , nhưng gã ỷ cóMao Thập Bát ở bên cạnh , dù sao hắn cũng khôngđể gã phải bị té.
Đi chừng được 5,6 dậm , gã bạo dạn hơn trước liền nói :
– Mao đại ca ! hiện có con ngựa đi không , đại ca cho tiểu đệ cởi có được chăng ?
Mao Thập Bát lạnh lùng nói :
– Nếu ngươi biết cởi ta cũng ưng chọ Bằng không thì nằm yên đó đừng có cởi ẩu lở té xuống là bị gảy xương.
Vi Tiểu Bảo bản tánh quật cường , hiếu thắng liền nói :
– Tiểu đệ đã cởi ngựa đến mấy chục lần , sao lại không biết !
Dứt lời , gã không chờ Mao Thập Bát có phản ứng gì không , từ trên lưng ngựa nhãy xuống , chạytới bên trái con ngựa mà Mao Thập Bát đang dắtđi. gã đút chân phải vào bàn đạp thòng xuống ngang bụng ngựa , đạp mạnh một cái tung mình nhãy lên lưng con vật.
Phép cởi ngựa là phải đặt chân trái vào bàn đạp rồi nhãy lên yên thì ngồi mới thuận hướng. Đàng này gã đặt chân phải lên bàn đạp trước thành ra lúc ngồi lên lại quay mặt về phía sau đít ngựa.
Mao Thập Bát thấy vậy không khỏi nín cười được bật lên tràng cười hô hố. Hắn còn đùa giởn , buông lõng dây cương đồng thời cầm roi quất vào đùicon ngựa của Tiểu Bảo đang cởi một cái.
Con ngựa liền tung vó chạy liền. Tiểu Bảo sợ hết hồn , suýt nửa té nhào xuống đất. May ở chổ gã cũng gan liều , hai tay bám chặc khấu đuôi , hai chân kẹp chặc lấy yên còn người nằm sát xuống lưng ngựa. Bên tai gã nghe tiếng gió vù vù , thân thể gã tựahồ bị kéo chạy giật lùi , vì gã cởi ngựa trái chiều. May mà người gã nhỏ , nhẹ , sau khi nắm chặc khấu đuôi nên không bị té nhào.
Con ngựa này chạy thẳng một mạch trên đường cái quanđược chừng ngoài ba dậm vẫn chưa hết đà mà phải rẽ ngang.
Giữa lúc ấy , bỗng phía trước có một cổ xe lừa thong thả đi tới.
Phía sau cổ xe này có một con ngựa lông trắngnhư tuyết theo sau. Người kỵ mã là một chàng trai trẻchừng 16,17 tuổi.
Con ngựa Tiểu Bảo đang cởi không có người điều khiển cứ chạy thẳng như muốn đâm vào cổ xe.
Khi ngựa chạy tới gần , người phu xe la hoảng :
– Ngựa điên ! Con ngựa này phát điên rồi.
Gã chưa kịp kiềm xe lại thì con ngựa đã xông tới trước mặt.
Đột nhiên nghe đánh vèo một cái. Một bóng người lướt quạ Chàng tuổi trẻ đã từ trên ngựa nhãy vọt sang xe lừa. Chàng vươn tay nắm chặc lấy đầu con ngựa của Tiểu Bảo.
Chàng thanh niên quả là một nhân vật không vừa. Sức lựa thần dũng của chàng tựa hồ như được trời chọ Con ngựa đang lao mạnh tới mà chàng chỉ ra tay nhẹ nhàng đã bắt nó phải đứng im.
Con ngựa của Tiểu bảo bị thanh niên nắm đầu không nhúc nhích được. Mũi nó phun ra làn hơi trắng xóa.
Bỗng có thanh âm trong trẻo của một thiếu nữ , từ trong cổ xe lừa vọng ra :
– Thanh đệ ! Chuyện gì vậy?
Chàng thanh niên dáp :
– Có con ngựa bị rớt mất dây cương. Trên lưng nó lại có một thằng nhỏ nằm úp sấp , không hiểu gã còn sống hay đã chết rồi?
Tiểu Bảo thấy con ngựa đúng yên , gã không sợ hãi gì nữa , lại nghe chàng kia nói vậy , liền ngồi bậtdậy quay đầu ra lên tiếng :
– Tại hạ vẫn còn sống đây , chết cóc thế nào được ?
Hồi 5
Có bản lãnh mới là tay hào kiệt
Vi Tiểu Bảo vừa mở miệng chửi rủa , Mao Thập Bát đã lớn tiếng quát :
– Câm miệng ngay.
Rồi hắn vung roi ngựa quật xuống đầu Tiểu Bảo. Tiểu Bảo nghiêng đầu né tránh nhưng cũng bị quất trúng vai. Mao Thập Bát vụt túi bụi mỗi bên một roi khiến cho trên đầu cổ gã nỗi lên đầy vệt rướm máu. Thậm chí manh áo gã cũng bị rách tan. gã bị trận đòn này một cách bất ngờ , nhưng dù gã có biết trước mà gã không hiểu mãi mai võ nghệ thì gã cũngkhông thể tranh khỏi những roi đòn quật xuống như mưa của MaoThập Bát.
Mao Thập Bát tiếp tục quật thêm mấy roi khá nặng , kỳ cho tới lúc Vi Tiểu bảo nằm đờ trên yên ngựa không nhúc nhích được nữa mới thôi.
Bỗng nghe thanh âm của thiếu nữ từ trong cổ xe vọng ra :
– Phải chăng các hạ là Mao gia ở Thương Châu? Thôi đừng đánh gã nữa.
Mao Thập Bát vội nhãy xuống ngựa , chống tay trái xuống đất ngồi yên rồi đáp :
– Mao Thập Bát này bị thương ở chân chưa kịp vấn an Phương cô nương cùng Phương thiếu hiệp , thật là bất kính.
Thiếu nữ trong xe nói :
– Không dám ! Xin đa tạ Mao đại gia.
Chàng thiếu niên gật đầu tỏ dấu từ biệt ,rồi cầm roi khẻ quất vào mông lừa , cổ xe lại chuyển bánh lên đường.
Mao Thập Bát chờ cho cổ xe lừa và chàng thiếu niên cởi ngựa đi xa rồi , hắn mới chống mạnh tay xuống đất mượn đà nhãy lên lưng ngựa , hắn đến bên ngựa Tiểu Bảo đở gã ngồi ngay dậy. Tiểu Bảo còn đang uất hận , chửi liền :
– Con mẹ nó ! Cớ sao lại đánh ta?
Thanh âm gã rất yếu ớt cơ hồ như không nghe rõ.
Mao Tập Bát thở phào một cái nói :
– Nguy quá ! Thật là một phen hú vía.
Hắn cảm thấy sau lưng toát mồ hôi lạnh ngắt liền đưa tay áo lên lau , hắn nói :
– Cái mạng nhỏ xíu của ngươi lú nảy đã bước đến ngưỡng cửa quỷ môn quan. Nếu ta không nương tay một chút thì ngươi đã chết rồi.
Hắn vừa nói vừa lấy tay áo chùi sạch những máu trên mặt Vi Tiểu Bảo.
Vi Tiểu Bảo nói :
– Ta chết thì chết , chứ chẳng sợ gì ai.
Gã nói chưa dứt lời , bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng , rồi ngất xĩu.
Khi Tiểu Bảo tỉnh lại chưa mở được mắt ra hắn cảm thấy toàn thân đau đớn như dần. Bao nhiêu xương cốt như bị rã rời. Gã không chịu nổi bật tiếng rên la.
Mao Thập Bát nói :
– Tên tiểu qui? kia ! Mi còn hồi tỉnh được là may.
Giọng hắn nói lộ vẽ mừng vui.
Tiểu Bảo mở mắt ra thấy Mao Thập Bát ngó mình đăm đăm ra chiều lo lắng , gã nói :
– Nếu ngươi muốn giết ta thì sao không vung đao chém một nhát vứt đi cho rồi mà dùng roi quất ta túi bụi cho ta đau đớn làm chi?
Lúc này thanh âm gã đã mạnh hơn trước.
Mao Thập Bát đáp :
– Khi nào ta lại có ý giết ngươi , bửa nay ta đánh ngươi là cứu mạng cho ngươi đó.
Tiểu Bảo lại chửi tục :
– Mẹ nó ! Đã đánh ta thừa sống chí chết mà còn bảo là cứu mạng ư ?
Mao Thập bát nói :
– Ngươi thật là không biết trời cao đất dày làgì nên mới nhục mạ những nhân vật ở Mộc phủ tỉnh VânNam. Phải chăng ngươi không còn muốn sống nữa?
Mộc phủ ở Vân Nam là cái thá gì ta cũng chỉ coi là….quân khốn kiếp , quân đê hèn….
Mao Thập Bát quát lớn :
– Câm mồm ! Ngươi đã gây vạ như vậy chưa đũ hay sao?
Tiểu Bảo thấy nét mặt Thập Bát ra chiều nghiêm nghị khác thường , gã không dám chửi nữa nhưng lại hỏi :
– Lão không sợ cả Ngao Bái hay bất cứ ai. Nhưng sao lại sợ cái Mộc Phủ ở Vân Nam gì gì đó ? Lão nói vậy không sợ người ta cười trẹo quai hàm hay sao?
Bảo ta sợ thì không phải. Bất luận tay hào kiệt nào trong võ lâm mà gây chuyện xích mích với Mộc phủ ở Vân Nam thì chẳng những phải uổng mạng mà còn bị bạn hữu thóa mạ khinh khi nữa.
Tiểu Bảo hỏi :
– Mộc phủ ở Vân Nam là cái thá gì mà ghê gớm thế ?
Mao Thập Bát đáp :
– Ngươi không phải là người võ lâm thì ta có nói ngươi cũng không hiểu.
Tiểu Bảo nói :
– Con bà nó ! Dù chúng có giỏi đến thếnào ta cũng không cần.
Tuy gã nói vậy , nhưng gã cũng không dám chửi nhiều. Sau một lát gã hỏi :
– Lão vừa nói dùng roi quất ta để cứu mạng ta nghĩa là làm sao?
Mao Thập Bát nói :
– Lúc nãy ngươi chửi đổng thiếu niên mặc áo bào xanh.Chàng chính là một trong tứ đại gia tướng ở Mộc phủ ở Vân Nam đó , nếu ta không mau tay quất ngươi đón đầu để làm dịu bớt cơn phẩn nộ của hắn bằng không hắn chỉ phất tay một cái là ngươi toi mạng khác nào như bóp chết một con ruồi.
Vi Tiểu Bảo không phục cãi :
– Hừ ! Ta thiệt không tin bãn lãnh của hắn có thể ghê gớm đến thế ?
Miệng gã nói vậy vì tính quật cường ,chớ trong bụng thì gã đã tin rồi.
Gã hỏi tiếp :
– Nếu gã mà bóp chết ta , chẳng lẽ lão đứng thõng tay mà nhìn gã hành động mà không cứu ư ? Như vậy còn nói chó gì đến chuyện cùng hưỡng hạnh phúc cùng chia hoạn nạn ?
Mao Thập Bát buông tiếng thở dài đáp :
– Hễ là người từng trải giang hồ khi chạm trán với những nhân vật Mộc phủ , Vân Nam , tự nhiên phải tỏ lòng cung kính , đứng né bên đường nhường lối cho họ di trước. Giả tỷ vừarồi nếu họ có ý ra tay thực sự thì dù ta có muốn ngăn cản cũng không đũ bản lãnh.
Tiểu Bảo hỏi :
– Võ công của gã thiếu niên ấy cũng đã đến trình độ ghê gớm rồi ư ?
Mao Thập bát lắc đầu đáp :
– Cái đó ta cũng không rõ , dù sao ta cũng không muốn động thủ cho dù ta có thể thắng hắn.
Vi Tiểu Bảo nge Mao Thập Bát nói vậy không chịu liềnhỏi :
– Ta tưởng chẳng có chi đáng sợ. Nếu lão còncó cơ thủ thắng sao không đánh giết chàng thiếuniên trẻ tuổi cùng cô ả ngồi trong xe rồi hạ sátluông gã đánh xe để bịt miệng thì còn chiđáng ngại nữa?
Mao Thập Bát đáp :
– Ngươi nói có vẽ ngon ăn lắm , nhưng có biết đâu đã là người của Mộc phủ ở Vân Nam thì dù là một tên phu xe cũng mang tuyệt nghệ trong mình.
Vi Tiểu Bảo nói :
– Chung quy lão vẫn hãi sợ bọn chúng nên mới đang tay ra sức quất ta để lấy lòng gã thiếu niên để gã khỏi giết lão mà thôi.
Mao Thập Bát tức giận quát lên :
– Thằng quỷ con kia ! Ta sợ gì ai?
Nhưng hắn thét vài câu rồi hạ thấp giọng dần xuống ra chiều do dự. Hắn tự biết hôm nay trước lúc hắn cầm roi quất Tiểu bảo , trong lòng hắn rất xao xuyến. Bây giờ tuy hắn mạnh miệng cãi già nhưng thực ra trong thâm tâm vẫncòn hồi hộp.
Mao Thập bát rất buồn bực về vụ này , hắn tự hận mình sao lại khiếp nhược đến như thế ! Bất giác hắn sinh lòng giận cá chém thớt , lớn tiếng gay gắt với Tiểu bảo :
– Ta đã bảo ngươi đừng đi theo ta mà ngươi cứ bám theo ta như đĩa đói. Mới ngày đầu ngươi đã gây nên tai họa , liệng vôi bột vào mặt mũi người tạ Hành động này chỉ bọn hạ lưu mới xài đến , bạn hữu giang hồ khinh khi vô cùng.Dùng thuốc mê hay muội hương làm người ta hỗn loạn tâm thần hoặc ngũ mê đi để hạ thủ đã là hèn kém huống chi liệng vôi bột thìcòn ti tiện hơn nhiều. Chẳng thà để Hắc Long Tiên SửTùng giết chết ta đi còn hơn là ngươi dùng thủđoạn vô liêm sĩ để cứu tạ Mẹ kiếp ! Ta trông thấy ngươilúc nào là ta tức uất người lên lúc ấy.
Bây giờ Vi Tiểu Bảo nghe Mao Thập Bát nói vậy mới hiểu rõ là gã liệng vôi bột vào mắt Sử Tùng là một hành động đốn mạt mà gã đã vô tình phạm vào điều tối kỵ trong võ lâm và bị bọn giang hồ khinh miệt.
Tuy gã biết hành động của mình là bĩ ổi đê hèn nhưng bản tánh quật cường không chịu phục thiện vẫn cãi cố :
Đùng đao kiếm giết người hay dùng vôi bột giết người phỏng có khác gì nhau? Sao lại phân ra hành vi hào kiệt với thủ đoạn hạ lưu cho rắc rối. Nếu tên tiểu qui? này không dùng thủ đoạn hạ lưu thì chắc lão qui? đỏ này đã biến thành con qui? thượng lưu. Thôi được lão không muốn đưa ta đi Bắc Kinh cũng chẳng sao. Vậylão đi đàng lão , ta đi đàng tạ Từ nay coinhư chưa chừng quen biết là xong.
Mao Thập Bát nghĩ thấy Vi Tiểu Bảo mình đầy thương tích và ở đây cũng cách Dương Châu khá xa , nếu hắn bỏ mặc đứa nhỏ ở nơi hoang dã náy thì còn coi ra thế nào? Huống chi dù sao hắn cũng đã hai phen cứu mạng cho hắn mà bây giờ đẩy gã ra thì không khỏi mang tiếng là vong ân bội nghĩa.
Mao Thập Bát nghĩ vậy liền đáp :
– Ta đưa ngươi đi Bắc Kinh cũng được , nhưng phải tuân theo ba điềukiện của ta.
Vi Tiểu Bảo nói :
– Lão muốn ta chịu điều kiện cũng chẳng khó gì. Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất , cái gì….mã nan truy.
Tính gã thích bắt chước người lớn hay nói chữ , nhưng chỉ nhớ lõm bõm. Câu tứ mã nan truy gã quên mất chữ tứ.
Mao Thập Bát nói :
– Điều thứ nhất là không được dính líu vào chuyện thị phi trên chốn giang hồ , ăn nói phải cho đàng hoàng lịch sự , không được chửi càn nói tục.
Tiểu Bảo hỏi :
– Ta không nói quàng chửi tục cũng được , nhưng gặp trường hợp kẻ khác hà hiếp gây lộn chửi ta trước thìsao?
Mao Thập Bát nói :
– Nếu ngươi không dây vào thì ai gây lộn với ngươi làm chỉ Điều thứ hai là nếu gặp trường hợp phải chiến đấu , cấm ngươi không được thò miệng cắn người. Những hành động bĩ ổi như liệng vôi vào mắt người phải dẹpđi. Cả những hành vi con nít như nằm lăn ra để ăn vạ hay chuôi vào đủng quần bóp thận nang của người cũng không được tái diễn. Cả khi bị đánh thua rồi kêu khóc ầm ĩ hay giả chết gạt người đều bị cấm ngặt. Những hành động ta vừakể đó là rất hèn hạ. Những anh hùng hãohán không ai dùng đến nó bao giờ.
Tiểu Bảo hỏi :
– Nếu mình đánh người không lại , chẳng lẻ bó tay chịu chết hay sao?
Mao Thập Bát đáp :
– Muốn đánh nhau hay tỷ võ với người cần phải có võ công chính đáng , bằng không có võ công thì nín chịu chớ không được dùng thủ đoạn đê hèn. Hành động như ngươi chỉ tổ gây trò cười cho thiên hạ , thậm chí không ai thèm đếmxỉa đến. Nhưng nay ngươi muốn theo ta qua lại giang hồ để mở rộng tầm mắt, cho biết điều hơn lẻ thiệt thì phải bỏ ngay những tật xấu đóđi.
Vi Tiểu Bảo tự hỏi :
– Theo lời lão thì mỗi khi động thủ phải có võ công thật sự , nhưng ta chỉ là một đứa con nít thì làm gì có bản lãnh ? Đã không có bản lãnh mà điều này bị cấm , điều kia úy kỵ , thì ra mình chỉ đứng yên chịu đòn , còn thú vị gì nữa?
Mao Thập Bát lại nói tiếp :
– Bất cứ ai ở đời , muốn trở thành một tay võ công tinh thâm đều phải cố công rèn luyện , mới có ngày thành tựu. Làm gì có người hiểu võ công từ lúc mới lọt lòng mẹ ?
Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp :
– Hiện nay ngươi còn nhỏ tuổi , nên bắt đầu luyện võ công là vừa. Vậy ngươi hãy quỳ xuống dập đầu bái ta làm sư phụ , ta thu ngươi làm đồ đệ rồi truyèn thụ hết tuyệt nghệ cho ngươi. Qúa nữa đời người ta đã bôn tẩu giang hồ, chưa được ngày nào yên tĩnh. Nay ta muốn nghĩ ngơithu ngươi làm đồ đệ duy nhất là phúc cho ngưoi đó. Nếu ngươi chịu nghe lời dạy bảo thì sau này sẽ làkỳ tài của võ lâm.
Hắn vừa nói vừa chăm chú ngó vào mặt Tiểu Bảo , chắc mẫm gã lấy làm thích ưng chịu liền , không ngờ gã lắc đầu đáp :
– Vụ này không xong rồi ! Hiện giờ chúng ta đang làm bằng hữu ngang hàng với nhau , nếu ta nhận lão làm sư phụ chẳng hóa ra ta ở dưới lão một bực ư ? Con bà nó ! lão này chẳng tử tế gì , muốn gạt ta để làm sư phụ.
Mao Thập Bát nổi giận nói :
– Ngươi ngu quá ! Trên đời biết bao nhiêu kẻ muốn học Ngũ hổ đoạn mộc đao vì họ biết đao pháp ta vang danh hai mặt Nam Bắc sông Đại Giang. Họ xin làm đồ đệ mà ta đều cự tuyệt.
Sở dĩ Mao Thập Bát cự tuyệt những ai đến bái hắn làm sư phụ , người thì không hợp cơ duyên , hoặc vì con người đó tâm địa không chính đáng ,cũng có khi tư chất kém cỏi dù có tận tâmtruyền nghệ cũng không thành công được.
Bửa nay vì hắn đã mang ơn Vi Tiểu Bảo hai lần cứu mạng chohắn , nên hắn muốn nhận gã làm đồ đệ.
Dè đâu Vi Tiểu Bảo lại nhất định cự tuyệt , khiến cho Mao Thập Bát phát cáu định vung tay tát gã chohả giận.
Mao Thập Bát vừa giơ tay lên thấy mặt Tiểu Bảo đầy những máu , gã sinh lòng bất nhẫn bèn thu tay về nói :
– Lão gia nói thiệt cho mi nghe , bửa nay vì cảm xúc mà ta mở miệng đòi thu ngươi làm đồ đệ. Cònlúc bình thường hay mai đây ngươi có hối hận dậpđầu lạy ta trăm lạy đi nữa ta cũng không thèm ưng thuận đâu.
Tiểu Bảo nói :
– Lão đừng nghĩ tời điều đó cho mệt. Dù lão có dập đầu lạy ta vạn lạy và năn nĩ ta kêu bằng sư phụ ta cũngquyết tâm không chịu. Một khi làm đồ đệ lão là điều gì cũng phải nghe mệnh lệnh của lão , ăn nói giử gìn , cử chỉ khép nép. con người đã mất hếttự do , nhất là lão là con người hay nóng giậnthì còn thích thú gì ? Thôi thôi! Ta không cần học võ công của lão đâu.
Mao Thập Bát hằn học nói :
– Mi không học thì thôi chớ lão gia cần gì ? Sau này nếu ngươi bị người ta bắt được , hành hạ thừa sống thiếu chết. Khi đó mi đừng hối hận.
Vi Tiểu Bảo nói ngay :
– Ta quyết không hối hận về chuyện này. Làm chi mà phải hối hận ? Dù ta có luyện được võ công của lão thì đã được hơn ai? Lão có giỏi thì đã không để cây roi của Sử Tùng quấn chặt không nhúc nhích được suýt nữa bỏ mạng. Vừa rồi lão gặp một thằng lõi ở Mộc phủ miệng còn hôi sửa đã sợ run như thằn lằn đứt đuôi. Còn ta đây tay chẳng biết võ nghệ chi hết , cũng chẳng có danh vọng bằng ai , nhưng ta quyết không sợ gã.
Mao Thập Bát nghe Tiểu bảo nhiếc móc đũ điều , muốn nhịn cũng không nhịn được nữa.
“Bốp” một tiếng vang lên !
Mao Thập Bát điên tiết đã vung tay tát vào miệng Tiểu Bảo một cái thật mạnh.
Dường như Tiểu Bảo đã đoán trước là sẽ bị cái tát này , nên cho dù gã đau điến người, gã vẫn ra gan không khóc lóc cũng khôngrên la một tiếng. Trái lại , gã nổi lên tràngcười hô hố nói :
– Lão thấy ta nói trúng tâm sự nên thẹn quá hóa giận mà đánh tạ Giả tỷ lúc đó thật tình lão không sợ hãi thì giờ ta có nhắc lại lão vẫn thản nhiên hay ít ra cũng không nổi hung đến trình độ này. Chỉ có kẻ hèn hạmới khiếp sợ người mạnh mà uy hiếp kẻ yếu.
Lúc này Mao Thập Bát bực tức không biết đến thế nào mà nói vì trước mặt hắn là một thằng nhỏ bẽm mép quật cường đánh gã không được chửi gã không tha , muốn mặc kệ gã cũng không xong.
Mao Thập Bát tính nóng như lữa mà trong trường hợp này cũng không biết phải làm thế nào đành hừ một tiếng ngồi xuống đất bóp bụng thở dài.
Tiểu Bảo ngó thấy Mao Thập Bát buồn bực đến cùng cực thì trong lòng không khỏi hối hận. Xong chỉ toáng qua một cái hắn lại thản nhiên tự nhủ :
– Con mẹ nó ! Má má ta kiếm tiền nơi kỹ viện thì việc gì đến hắn mà hắn nhiếc móc ta không biết dơ miệng. Được lắm ! Từ nay trở đi hắn còn động đến kỹ viện một câu , ta sẽ có cách làm cho hắn như dẫm phải đống lữa ,nhãy lộn chồm chồm , xem hắn làm gì được ta.
Vi Tiểu Bảo quen sống nơi lầu hồng đất Dương Châu , ngày đêm gã hòa mình với những quân du thử du thực , đâu có lấy chuyện buôn hương bán phấn hay đàng điếm là điều đáng tủi nhục.
Mấy hôm đầu gã làm quen với Mao Thập Bát , trong lòng gã nảy ra ước vọng được làm anh hùng hão hán như những nhân vật trong tiểu thuyết mà gã hay thường nghe người ta kể lại. Từ lúc gã nghe Mao Thập Bát nhiếc móc tới điều xấu xa trong kỹ viện , gã không khỏi bẽ bàng khó chịu. Gã cũng thừa biết võ công của Mao Thập Bát cũng rất cao cường ,nếu gã chịu bái hắn làm sư phụ , chịu khó rèn luyện tuyệt nghệ thì sau này khôn lớn có thể thành anh hùnghão hán thật sự. Chỉ vì khi Mao Thập Bát nóichuyện truyền thụ võ nghệ đã vô tình nhắc đếnhai chữ kỹ viện , khiến gã nảy ra phản cảm mà cự tuyệt. Gãcũng biết rõ là mình đã bỏ lở một dịp may , nhưnggã cũng không hối tiếc ,dù cho vì vụ nàymai đây gã không còn mặt mũi nào màxin học võ nữa.
Vi Tiểu Bảo đưa tay lên sờ mặt , thấy những vết thương chảy máu đã khô đọng lại , gã không khỏi bâng khuâng suy nghĩ rồi tự nhủ :
– Mình đã theo hắn bôn tẩu giang hồ , tức còn được nhiều phen xem hắn cùng người tỷ đấu. Hắn không truyền thụvõ nghệ , dễ thường ta không có mặt để theo dõichăng ? Khi đó chẳng những ta học được võ côngcủa hắn mà còn học được cả võ công của người cùnghắn chiến đấu nữa. Hiện ta đã thấy những người bản lãnh còncao thâm hơn hắn nữa.
Chà ! Con mẹ nó ! Cở hắn đã bãnh gì mà ham ?
Sau một hồi tức giận quát tháo Mao Thập Bát bỗng thấy bụng sôi ùng ục. Hắn đã đói meo , liền ôm Vi Tiểu Bảo lên ngựa cho chạy thẳng về thị trấn ở phía trước.Hai người vào phạn điếm ăn một bửa no xong , Mao nghĩ thầm :
– Chân mình đã bị thương mà quan nha lại treo giải thưởng. Dọc đường đi Bắc Kinh thế nào cũng chạm trán với bọn công sai.
Hắn nghĩ vậy rồi mướn một cổ xe lớn rồi cùng Vi Tiểu Bảo lên ngồi và cho xe hướng về phía Bắc dong rũi , bỏ lại hai conngựa đã đoạt được , không dùng đến nữa.
Một hôm xe đi tới địa giới tỉnh Sơn Đông vào khoảng giờ thân. Cổ xe đang chạy bon bon trên đường cái , bỗng nghe tiếng vó ngựa dồn dập nổi. Phía trước có ba cổ xe lừa từ tiến lại.
Mao Thập Bát đang ngũ vùi trong xe , Vi Tiểu Bảo ngó thấy phía trước của mỗi cổ xe đều có cắm một lá cờ nhỏ bằng vải trắng viền xanh. Trên cờ có viết một chữ Tônhỏ. Lá cờ này hình thù giống hệt như lácờ đã gặp mấy bửa trước , nhưng trên lá cờ kia lại viếtchữ Phương.
Tiểu Bảo vội lay Thập Bát dậy , khẻ nói :
– Lão coi kìa !
Mao Thập Bát dương mắt lên nhìn ,bỗng vẽ mặt hắn thay đổi ra chiều khác lạ.
Chỉ trong khoãnh khắc ba cổ xe kia lướt qua bên tráiđi về hướng Nam.
Sau một lúc khá lâu , Mao Thập Bát mới thở phào một cái ra chiều nhẹ nhõm.
Vi Tiểu Bảo hỏi :
– Phải chăng những cổ xe vừa rồi cũng của Mộc phủ ở Vân Nam ?
Mao Thập Bát hỏi lại :
– Sao ngươi biết ?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Ta cứ coi lão sợ bỏ vía là đoán ra những cổ xe đó là của Mộc gia.
Mao Thập Bát tức giận h3i :
– Ta sở bở vía hồi nào? Ngươi đừng nói càn.
Tuy miệng hắn nói vậy , mà chính hắn cũng nghe thấygiọng nói của mình hãy còn run rẫy.
Vi Tiểu Bảo ởm ờ nói :
– Nếu lão không sợ thì ta sợ vậy.
Mao Thập Bát hỏi :
– Ngươi sợ cái gì ?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Ta sợ lão hồn vía lên mây mà sinh bệnhnặng , có khi sợ đến chết người thì ta phải biết làmthế nào?
Mao Thập Bát lảm nhảm cất tiếng thóa mạ :
– Con mẹ nó ! Con mẹ nó !
Tuy hắn chửi bâng quơ mà giọng hắn không có ý phẩn nộ. Hiển nhiên là hắn đang suy nghĩ đìều gì.
Một lúc sau hắn tự nói để mình nghe :
– Người nhà họ Tô đi xuống phía Nam tất có đạisự gì đây.
Vi Tiểu Bảo hỏi :
– Chữ Tô đó có nghĩa làm sao?
Mao Thập Bát đáp :
– Lưu , Bạch , Phương , Tô, là bốn đại gia tướng của Kiềm Quốc Công tại Mộc phủ tỉnh Vân Nam.
Vi Tiểu Bảo lại hỏi :
– Kiểm Quốc Công là cái con khỉ gì ?
Mao ra chiều khó chịu đáp :
– Cái miệng ngươi ăn nói lịch sự một chút có được không ? Mọi người trên chốn giang hồ khi đề cập tới Kiềm Quốc Công ở Mộc phủ đều khâm phục vô cùng. Sao ngươi lại hỏi là cái con khỉ gì ?
Vi Tiểu Bảo hừ một tiếng rồi ngồi yên.
Mao Thập Bát lại nói tiếp :
– Ngày trước Minh thái tổ khởi nghĩa dấy quân đánh lại Nguyên triều , Mộc vương gia là Mộc Anh từng lập công lớn bình định tỉnh Vân Nam. Sau khi Mộc vương gia tạ thế còn được truy phong làm Kiềm Ninh Vương , con cháu đời đời được lập tước Kiểm Quốc Công. Cuối đời nhà Minh , Quế Xương hoàng đế chạy đến Vân Nam. Kiềm Quốc Công là Mộc Thiên Ba vẫn tận trung bảo giá phò vuạ Khi tên gian tặc Ngô Tam Quế đánh tới Vân Nam , Kiềm Quốc Công bảo vệ Quế vương trốn qua Miến Điện. Bọn người tồi bại bên Miến Điện muốn giết Quế vương , Mộc Thiên Ba đã chết thay chúa. Những bậc anh hùng hào kiệt trung nghĩa song toàn như vậy cổ kim thực hiếm có.
Vi Tiểu Bảo nói :
– Ủa ! Mộc Thiên Ba lão gia nguyên là con cháu của Mộc Anh đã nói ở trong “Anh liệt truyện “. Mộc vương gia thần dũng muôn người không địch là một viên ái tướng của Thái tổ hoàng đế. Cái đó ta cũng biết rồi.
Gã từng được nghe thầy đồ nói đến tên họ mấy viên đại tướng Từ Đạt Thường Ngộ Xuân , Hồ Đại Hải , Mộc Anh , nên gã thuộc lòng.
Vi Tiẻu Bảo lại hỏi :
– Sao lão không nói trước ? Giả tỷ ta biết sớm đó là giòng dõi Mộc Anh , Mộc vương gia ở Vân Nam thì đối gã hậu sinh kia thêm đôi phần lịchsự.
Gã hỏi tiếp :
– Còn Lưu , Bạch , Phương , Tô , bốn viên đại gia tướng ấy là những người như thế nào?
Mao Thập Bát đáp :
– Lưu , Bạch , Phương , Tô , bốn nhà này đều là gia tướng ở Mộc phủ. Tổ tiên họ đã từng theo Kiềm Ninh Vương bình định Vân Nam. Hồi Mộc Thiên Ba hộ giá nhà vua sang Miến Điện , bốn viên đại tướng này đều có con cháu hy sinh ngoài chiến trường. Chỉ bọn nhỏ tuổi trốn đi. Trần hương chủ ở Thiên Địa hội đã cho bọn họbốn lá cờ nhỏ nền trắng viền xanh để ban hiệu lệnh ra thiênhạ. Hễ ai thấy giòng dõi của bốn vị đại tướng đều hết lòng bảo vệ. Vì thế mà ta gặp những người này phải đem lòng… cung kính. Chớ có phải ta sợ họ đâu? Ngươi nên nhớ rằng giòng dõi bậc trung lương chẳng ai là không tôn kính. Kẻ nào đắc tội với Mộc phủ ở Vân Nam đều bị thóa mạ nguyền rũa.
Vi Tiểu Bảo nói :
– Té ra là thế ! Nếu gặp phải giòng dõi bậc trung lương dĩ nhiên phải kính trọng.
Hồi 6
Đồng Giác quá giang, hỏa tiễn xạ tượng
Mao Thập Bát thấy Tiểu Bảo cho hắn là phải , hả hê cười đáp :
– Kể từ ngày ta biết ngươi , đây là lần đầu ta được nghe ngươi nói một câu phải trái.
Vi Tiểu Bảo nói :
– Còn ta không biết đến bao giờ mới nghe một lời hợp lý của lão? Mộc vương gia là một vị đại anh hùng , đại hào kiệt , gây nên thành tích trong những trận “Đồng giác quá giang” , “Hoa? tiển xạ tượng” thì ai mà không kính mến ?
Mao Thập Bát hỏi lại :
– Đồng giác quá giang và Hỏa tiển xạ tượng nghĩ là làm sao?
Vi Tiểu Bảo vênh mặt lên cười ha hả nói :
– Lão đã biết kính ngưỡng Mộc phủ ở Vân Nam , lại không hiễu vì lẽ gì Mộc vương gia thành anh hùng hảo hán ? Lão có biết Mộc vương gia là nhân vật như thế nào của Minh thái tổ không ?
Mao Thập Bát đáp ngay :
– Mộc vương gia là một vị đại tướng thần dũng , quả cãm củaMinh thái tổ thì còn ai không biết nữa?
Vi Tiểu Bảo Cãi :
– Vương gia chẳng phải là đại tướng , dễ thường là một tên vô danh tiểu tốt chăng ? Này ! Thái tổ hoàng đế có sáu vị vương gia dưới bệ thì Trung Sơn Vương Từ Đạt , Khai Bình Vương Thường Ngộ Xuân chắc lão biết rồi , nhưng còn bốn vị nữa là những ai?
Mao Thập Bát nguyên là một tên hào kiệtlổ mãng trên chốn giang hồ , ít đọc sách thì làm sao mà hiễ được li6ch sử khai quốc của triều Minh. Dù hắn có nghe danh Từ Đạt và Thường Ngộ Xuân , mà cũng không hiễu hai vị này ở trong sáu vương gia củaMinh thái tổ. Hắn cũng chẳng biết Trung Sơn Vương , Khai BìnhVương là gì ?
Còn Vi Tiểu Bảo hàng ngày la cà quanh quẩn ởnhà lâu kỹ viện thành Dương Châu , gã đãnghe người ta không biết bao nhiêu lần đem pho Anh Liệt truyệnra bàn tán , sự tích truyện này hầu như gãđã thuộc lòng. Hiện thời nhà Minh mới mất chưa đượcbao lâu , lòng người còn luyến tiếc Minh triều , chỉmong cho nhà Minh khôi phục được giang sơn. Có điềuhọ không dám công khai nói đến chuyện phản Thanhphục Minh , mà chỉ bàn tán những sự nghiệp anh hùngcủa triều trước.
Sở dĩ nhân dân trong thành Dương Châu khoái nghe nhất là pho Anh Liệt truyện , vì pho tiểu thuyết này phô diễn những sự nghiệp cao cả của bao nhiêu anh hùng hào kiệt phò Minh dựng nước.
Trong công cuộc khai sáng cơ nghiệp , gian lao nhất là trận đại chiến giữa Minh thái tổ và Trần Hữu Lượng trên hồ Bá Dương. Thế mà họ chỉ thích nghe những chiến công oanh liệt của người Hán đánh đuổi Thát Đát bật ra ngoài biên ải.
Mọi người nghe chuyện Minh thái tổ đánh bộ lạc ThátĐát , song họ yên chí đó là người Hánđánh Mãn Thanh. Nhất là những đoạn người Hánđại thắng và quân Thát Đát chạy xiển niểnlàm cho họ nức lòng. Do đó thính giả sùngbái nhất là Từ Đạt , Thường Ngộ Xuân và MộcAnh là những vị khai quốc công thần đời nhà Minh.
Những người kể chuyện đến ba vị này thường bịa đặt thêm chosự nghiệp của ba vị trên thêm phần vĩ đại , khiến cho người nghe hứng khởi tinh thần.
Vi Tiểu Bảo thấy Mao Thập Bát không trả lời được câu hỏi của gã , gã nhơn nhơn đắc ý dõng dạc nói :
– Sáu vị vương gia dưới triều Minh thái tổ , ngoài Trung Sơn Vương Từ Đạt , Khai Bình Vương Thường Ngộ Xuân còn bốn người nữa cao lớn hơn người trung nguyên nhiều. Nguyên soái Đạt Lý Ma mình mặc áo giáp , tay cầm trường thương. Hắn đứng trên bờ sông Bạch Thạch thét lên một tiếng khác nào sét nổ lưng trời. Tiếp theo tiếng “bì bỏm” “bì bỏm”. Lão có biết chuyện gì xảy ra hay không ?
Mao Thập Bát đáp :
– Ta biết thế nào được.
Vi Tiểu Bảo nói :
– Nguyên đạt Lý Ma tiếng thét lớn quá , làm cho mười mấy tên quân nhà Minh giật bắn người lên , từ trên lưng ngựa rớt xuống sông bật thành tiếng “bì bỏm”. Mộc vương gia coi chừng tình thế không ổn. Nếu để Đạt Lý Ma thét thêm mấy tiếng nữa thì quân ta chưa đánh đã tan rả. Bất giác vương gia chau mày suy nghĩ , nảy ra một diệu kế….
Ngày thường Vi Tiểu Bảo nói chuyện hay văng tục. Những danh từ mẹ kiếp , con bà nó tựa hồ dính liền vào cửa miệng , hễ động tới là tuôn ra. Nhưng khi thuật lại chuyệnMộc Anh bình định Vân Nam thì lại bắt chước giọng đạomạo của những thầy đồ nói chữ , không thốt ra câu thô tục nào.Thĩnh thoảng gã lại chêm vào một vài thành ngữ mà chính gã cũng không hiễu hết nghĩa.
Vi Tiểu Bảo lại kể tiếp :
– Mộc vương gia đã có chủ định rồi , vừa thấy Đãt Lý Ma há miệng đỏ như chậu máu định thét nữa, liền giương cung lắp tên bắn một phát. Mũi tên rít lên veo véo vọt ra rất lẹ nhằm cửa miệng Đạt Lý Ma lao tới.
Mộc vương gia quả là tay thiện xạ đúng với câu bách bộ xuyên dương bách phát bách trúng. Mũi tên của vương gia vượt qua sông Bạch thạch bay về phía Đạt Lý Mạ Nhưng Đạt Lý Ma cũng không phải hạng tầm thường. Hắn vừa thấy khí thế của mũi tên vọt tới , vộivàng cúi đầu xuống tránh khỏi.
Gã ngừng lại một chút rồi kể tiếp :
– Đột nhiên phía sau lưng Đạt Lý Ma vang lên những tiếng rú thê thãm , Đạt Lý Ma nhìn lại thấy mười vị tướng quân đều bị thủng ngực máu chảy đầm đìa. Thì ra mũi tên của Mộc vương gia đã bắn xuyên từ trước ngực ra đến sau lưng mười viên đại tướng bên địch….
Mao Thập Bát lắc đầu ngắt lời :
– Không có lý nào thế được. Dù Mộc vương gia sức mạnh như thần cũng chẳng có thể bắn một phát tên mà xuyên qua thân thể mười người liền một lúc.
Vi Tiểu Bảo nói :
– Mộc vương gia vốn là một vị thiên thần được đức Ngọc hoàng phái xuống giúp Minh thái tổ bình định giangsơn , chhớ không phải người thường. Một phát tên bắnra thấu qua thân thể mười người đã mang tên làXuyên vân tiển.
Mao Thập bát bán tín bán nghi , hỏi :
– Rồi sao nữa?
Vi Tiểu Bảo tiếp tục kể :
– Đạt Lý Ma thấy thế phẩn nộ , miệng lẩm bẩm : “Ngươi biết bắntên , dễ thường ta không biết băán hay sao?”. Đoạnhắn đương cung lắp tên bắn trả Mộc vương gia. Mộc vương gia liền thét lên một tiếng giỏi lắm. Rồi đua bàn tay trái ra , dùng hai ngón kẹp lấy mũi tên một cách rất ung dung.
Vi Tiểu Bảo ngưng lại một chút rồi kể tiếp :
– Giữa lúc ấy trên không có một bầy chim nhạn bay ngang rít lên mấy tiếng thê thãm. Mộc vương gia bỗng nghĩ ra một kế quát to :
– Hãy coi ta bắn mắt bên trái con nhạn thứ ba.
Mao Thập Bát hỏi xen vào :
– Thế rồi vương gia có bắn trúng được như lời không ?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Lão đừng nóng nảy , để ta kể hết cho mà nghe.
Đoạn gã kể tiếp :
– Đạt Lý Ma cũng nghĩ như lão ! “Chim bay thế kia , muốn bắn con thứ ba đã là chuyện khó , thế mà thằng cha này lại nói rõ bắn vào mắt bên trái con chim , mới thật là kỳ ?”. Hắn nghĩ vậy rồi ngững đầu trông lên , Mộc vương gia thừa cơ phóng tên liên châu ra. Ba mũi tên thi nhau bay vèo vé hướng Đạt Lý Ma.
Mao Thập Bát hứng chí vổ đùi reo lên :
– Hay lắm ! Hay lắm ! Đó là kế dương Đông kích Tây.
Vi Tiểu Bảo nói :
– Nhưng Đạt lý Ma chưa đến ngày tận số. Mũi tên đầu trúng vào mắt bên hữu hắn. Người hắn lảo đảo từ trên ngựa té xuống. Còn hai mũi tên kia xuyên qua trước mặt Đạt Lý Ma xuyên thủng ngực tám tên quân nữa !
Mao Thập Bát dục :
– Ngươi kể tiếp đi !
Vi Tiểu Bảo kể tiếp :
– Quân sĩ bên Nguyên mình đầy lông lá , quân nhà Minh kêu chửi mao binh mao tướng. Mộc vương gia bắn ba mũi tên làm chết mất 18 tên có lông.Vì thế cho nên mới có câu Mộc vương gia cách giang xạ tử Ngô Thập Bát.
Mao Thập Bát sửng sốt hỏi :
– Ngươi nói sao? Ba mũi tên đó bắn quân Nguyên vì lẻ gì ngươi nói nó bắn ta?
Vi Tiểu Bảo nghe Mao Thập Bát nói vậy liền đáp :
– Trận cách giang đại chiến này , Mộc vương gia đã dùng ba mũi tên để bắn chết Mao Thập Bát tức là 18 tên mao tặc.
Vi Tiểu Bảo nói đến đây thích chí cười ha hả. Mao Thập Bát mới biết Tiểu Bảo bịa chuyện để xỏ xiên hắn. Hắn liền thóa mạ :
– Con bà nó ! Đó là Mộc vương gia cách giang đại chiến dùng ba mũi tên bắn chết thằng khốn kiếp Vitiểu Bảo.
Vi tiểu Bảo vừa cười vừa cãi lại :
– Thời đó cách nay đã lâu , ta chưa sinh ra đời , Mộc vương gia làm sao bắn chết ta được ?
Mao Thập Bát thấy câ chuyện vui vui , liền giục :
– Còn Đạt Lý Ma bị trúng tên rồi ra sao? Nói nốt đi đừng lảm nhảm nữa.
Vi Tiểu Bảo nói :
– Quân Nguyên thấy chủ soái bị trúng tênngã ngựa thì nhốn cả lên. Mộc vương gia thấy quânNguyên rối loạn toan xua quân qua sông đánh trànđi , bỗng nghe bên bờ kia có tiếng reo hò , bìnhbên địch đã kéo đến. Tiếp theo tên bắn ra nhưmưa. Mộc vương gia lại nghĩ ra một kế , phái bốn viên đại tướnglén dẫn quân xuống hạ lưu để vượt qua sông Bạch Thạchrồi kéo vòng lại đánh phía sau quân Nguyên. Mỗi tên quân đều mang theo một cái còi đồng chờkhi tập hậu là thổi kèn làm hiệu để bên nàybiết mà dồn quân qua sông tiến đánh mặt trước.Do đó mà có câu “Đồng giá (còiđồng) độ giang”.
Mao Thập Bát hỏi :
– Bốn viên đại tướng có phải là Lưu , Bạch , Phương ,Tô ?
Vi Tiểu bảo chẳng biết có phải hay không nhưng gã vẫn cãi :
– Không phải ! Bốn đại tướng đó là Châu , Trần , Ngô , Vương. Bọn Lưu , Bạch , Phương , Tô lúc đó đang kề cận bên cạnh vương gia.
Mao Thập Bát gật đầu nói :
– Té ra là thế !
Vi Tiểu Bảo nhơn nhơn đắc ý tiếp tục kể :
– Mộc vương gia lại ra lệnh cho Lưu , Bạch , Phương , Tô đem bỏ thuyền nhỏ , bè cây xuống nước tựa hồ như chuẩn bị muốn vượt qua sông.
Nguyên binh thấy quân Minh chuẩn bị vượt sông liền giương cung nỏ nhất tề bắn ra. Mộc vương gia thấy quân địch bắn rát quá liền ra lệnh thu binh. Sau nữa giờ lại cho thúc trốngxua quân xuống bè. Tướng Nguyên lại phải huy động cungnỏ bắn dữ dội hơn. Hởi ơi dưới sông Bạch Thạch hôm ấy không biết bao nhiêu rùa , cua , tôm bị tên bắn chết oan.
Mao Thập bát cười hơ hớ ngắt lời :
– Truyện này ta không thể tin lời được , Hoặc giả tôm cá trúng tên thì còn có lý , còn bắn rùa đâu phải chuyện dễ dàng.
Vi Tiểu Bảo không chịu nói :
– Nếu lão không tin thì đi mua vài con rùa treo lên bắn thử coi.
Mao Thập Bát lẩm bẩm :
– Việc gấp là phải lên đường đâu có thì giờ đâu mà chơi trò đó ?
Tuy hắn nghĩ vậy nhưng không nói ra vì sợ mất lòng Vi Tiểu Bảo , nếu gã bực mình sẽ không chịu kễ tiếp , hắn liền tiếp hỏi :
– Được rồi ! Bắn rùa thì rùa chết là xong. Vụ đó tiếp tục ra sao?
Vi Tiểu Bảo nói :
– Kế đó thủ hạ của Mộc vương gia bắt được 18 con cá có lông trên sông Bạch Thạch đem nướng cho quân lính ăn hết.
Mao Thập Bát vừa cười vừa mắng :
– Quân tiểu qui? kia ! Ngươi chỉ bịa chuyện để xỏ xiên lão gia. Thôi đừng rắc rối nữa ! Hãy kễ tiếp vụ Mộc vương gia vượt sông Bạcg Thạch cho ta nghe.
Vi Tiểu Bảo thấy vị thính giả độc nhất của hắn đã say sưa câu chuyện thì trong lòng khoan khoái mà mặt vẫntỏ vẽ nghiêm trang , gã kễ tiếp :
– Mộc vương gia thấy Nguyên binh bắn dữ quá liền truyền cho quân sĩ thúc trống reo hò làm như nổi hiệu tấn công và vượt qua sông Bạch Thạch , nhưng đó chỉ làcách hư trương thanh thế để cho bên địch hoang mang màbắn tên xuống sông. Sự thật bên này vẫn ánbinh bất động. Mãi đến khi Mộc vương gia nghe hiệu lịnh phíasau hậu quân bên địch , những tiếng còi đồng thổi lêninh ỏi , biết là bốn tướng Châu , Trần ,Ngô , Vương đãvượt qua sông đánh úp vào hậu quân bênđịch. Khi nào vương gia chịu bỏ lở cơ hội liền ra lệnh cho tam quân cầm mộc đở tên ùn ùn kéo xuống bè và phen này vượt qua sông thật sự. Bọn Thát Đát đã bắn phí tên quá nhiều , mười phần không còn được một hai , quân binh đã nao núng. Hơn nữa phía sau hậu quân lại bị đánh úp. Lúc này chủ soái đã bị thương , không còn người chỉ huy vững chắc , lòng quân náo loạn , khôngcòn ý chí chiến đấu.
Vi Tiểu Bảo dừng lại một chút , gã chờ Mao Thập bátdục dã mới chịu kễ tiếp :
– Khi quân Minh sang được đến bờ bên kia rồi , Mộc vương gia thúc ngựa nhãy vọt lên. Nguyên binh vừa thấy vương gia đã bỏ chạy tán loạn. Giữa đám loạn quân , Mộc vương gia bỗng thấy một người nằm trên yên ngựa , chung quanh có rất nhiều quân Thát Đát bảo vệ rất nghiêm mật.
Vương gia biết chắc đó là Đạt Lý ma , liền xông ngựa lại lớn tiếng quát hỏi :
– Đạt Lý Ma ! Sao không xuống ngựa đầu hàng đi , còn đợi đến bao giờ ?
Đạt Lý Ma nói :
– Ta….Không phải là Đạt Lý Ma.
Mộc vương gia thấy con mắt bên phải hắn còn cắm mũi tên , chui tên có chạm chữ Mộc rất rõ , biết ngay đó chính là mũi tên của mình vừa bắn trước đây. Sở dĩ Đạt Lý Ma chưa dám rút ra vì sợ bị ngất xĩu , đành phải để yên ráng chịu đau đớn.
Mộc vương gia không nói gì nữa , lật tức thòtay ra nhanh như chớp túm lấy Đạt Lý Ma quăng xuống đấtrồi quát bảo thủ hạ :
– Trói hắn lại cho ta !
Bốn viên đại tướng Lưu , Bạch , Phương , Tô nghe Mộc vương gia thé quân sĩ trói Đạt Lý Ma lại sợ bị chúng lầm lở nên đều xông ra cột hắn lại.
Trận này quân Nguyên bị thãm bại. Xác chết của bọn Thát Đát chìm xuống sông Bạch Thạch không biết đến bao nhiêu má kễ. Những loài cua rùa tôm cá trong sông xúm vào rỉa thịt những quân Mao tặc rồi trên mình những loài thủy tộc ở sông này cũng đều mọc lông.
Mao Thập Bát nghe tới đây biết rằng Tiểu Bảo có ý xỏ xiên hắn. Nhưng hắn lại không biết đích xác những loài rùa ,cá có mộc lông hay không , nên không dám vặn hỏi.
Vi Tiểu Bảo lại kễ tiếp :
– Mộc vương gia đại thắng liền thúc quân thẳng tới kinh thành của Lương Vương. Khi đại quân đến bờ hào bên thành thì thấy trong thành vẫn yên lặng như tờ , không có động tĩnh chi hết.
Mộc vương gia liền hạ lệnh thúc trống kêu người ra khêu chiến , nhưng trong thành vẫn im lìm.
Mộc vương gia ngẫng đầu lên nhìn thấy trên mặt thành treo một tấm bảng trên đề hai chữ “Miễn Chiến” rất lớn …
Mao Thập Bát ngắt lời :
– Thế là Lương Vương tự biết sức mình không thể cầm cự được nên treo bảng miễn chiến bài.
Vi Tiểu Bảo kễ tiếp :
– Mộc vương gia vốn là người nhân từ , liền nghĩ rằng Lương Vương treo bảng miễn chiến bài là có ý muốn đầu hàng. Lão gia bụng bảo dạ :
– Bên địch mà đầu hàng là maỵ Nếu ta tấn công ráo riết thì có thể thành công lẹ hơn , nhưng khiến cho nhân dân phải chịu vạ lây thì cũng là điều đáng tiếc. Chi bằng ta hãy đình chiến ba bửa để chờ Lương Vương tự động đầu hàng. Có như thế thì bách tính mới được an ổn , khỏi bị chết oan.
Mao Thập Bát vổ đùi nói :
– Phải rồi ! Mộc gia vĩnh viển trấn thủ Vân Nam nỗi tiếng lànhững nhà giàu lòng ưu ái , nhân dânrất mến phục mà thương đế cũng độ trì cho mọi sự hay.
Vi Tiểu Bảo lại kễ tiếp :
– Đêm hôm ấy , Mộc vương gia ngồi trong trướng khêuđèn lên đọc sách Xuân Thu.
Mao Thập Bát hỏi :
– Quan vương gia (tức Quan Vân Trường thời Tam Quốc) ưa đọc Xuân Thu , chẳng lẽ Mộc vương gia cùng theo Quan vương gia mà đọc sách Xuân Thu?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Hai vị này đều là vương gia và đều trung dũng quả cảm thì dĩ nhiên là phải đọc Xuân Thu , chẳng lẽ đi đọc sách “Hạ Đông” ?…
Sự thực gã cũng chẳng biết là có sách nào Hạ Đông hay không ? Để phản đối Mao Thập Bát gã bịa ra sách Hạ Đông cho ngược lại với Xuân Thụ Muốn cho câu chuyện văn vẽ hơn , gã giải thích :
– Hạ Đông là sách của Trương Phi ưa đọc. Trương Phi khác với Quan vương gia ở chổ có dũng lực mà lại vô mưu. Còn Mộc vương gia nguyên là sao Vũ Khúcgiáng thế giống như Quan vương gia thì dĩ nhiên đọc sáchXuân Thu mà không đọc Hạ Đông.
Mao Thập Bát chẳng biết sách vở là gì nhưng cũng khen Xuân Thu là sách hay rồi lẩm nhẩm gật đầu.
Vi Tiểu Bảo kễ tiếp :
– Mộc vương gia đang đọc sách , bỗng mắc đi tiểu tiện liền đứng dậy cầm cái bình Kim dạ hồ của đức Thái tổ hoàngđế ban cho định đi tiểu vào trong đó bất thình lình nghe trong thành có tiếng gầm thét vang trời nhưng đây không phải là tiếng hổ gầm hay ngựa hí. Mộc vương gia nghe thanh âm này liền cảm thấy nôn nao trong dạ.
Mộc vương gia bất giác cả kinh la lên :
– Thôi nguy mất rồi !
Mao Thập Bát sửng sốt hỏi :
– Tiếng kêu gì vậy?
Vi Tiểu Bảo nói :
– Lão thử đoán coi.
Mao Thập Bát nói :
– Chắc là mấy tên quân Thát Đát gầm thét ở trong thành như kiểu Đạt Lý Ma lúc trước chớ gì ?
Vi Tiểu Bảo lắc đầu đáp :
– Không phải ! Mộc vương gia nghe tiếng gầm liền không đi tiểu nữa , cầm chiếc kim dạ hồ kính cẩn để lên bàn …
Mao Thập Bát ngắt lời :
– Cái bình tiểu tiện đó sao lại đặt lên bàn ?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Mặc dù nó là cái bình tiểu tiện nhưng nó là đồ ngự từ (vua ban) của đức Thái tổ hoàng đế , ai dám coi nó là vật tầm thường ? Vì thế Mộc vương gia phải bưng bình một cách kính cẩn , trịnh trọng đặt lên bàn. Đoạn Mộc vương lập tức sai nổi hiệutrống tụ hợp các tướng sĩ. Ngài cầm một cây kim phêlệnh tiển tuyên hô ; “Ngô tướng quân nghe lệnh đây ! Tướng quân dẫn ba ngàn quân binh đi săn chuột ngay đêm naỵ Tên nào bắt được nhiều sẽ có thưởng. Tên nào không bắt được con nào thì cứ chiếu theo binh pháp xử trị “.
Lưu tướng quân đáp một tiếng : “Phụng mạng” , đón lấy lệnh tiển rồi dẫn quân đi săn chuột.
Mao Thập Bát lấy làm kỳ hỏi :
– Ở nơi trận thượng phái quân đi bắt chuột để làm gì ?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Mộc vương gia dụng binh như thần. Quân cơ phải giử bí mậtkhi nào tiết lộ ? Nguyên soái có lệnh , tướngsĩ chỉ biết tuân mệnh thi hành , viên tướng nàonhận lệnh tiển mà còn mở miệng hỏi lại một câu làMộc vương gia nổi lôi đình lập tức sai lôi ra pháptrường xử chém …Nếu lão là tướng dưới trướng Mộc vươnggia lại hỏi dài hỏi ngắn thì có đến 18 cái thủcấp cũng bị Mộc vương gia chặc hết.
Mao Thập Bát cãi :
– Nếu ta làm tướng thì dĩ nhiên không hỏi nữa ,huống chi ngươi không phải Mộc vương gia , chẳng lẻ ta hỏi cũng không được ư ?
Rồi gã kễ tiếp :
– Mộc vương gia lại lấy cây lệnh tiển thứ hai sai Bạch tướng quân thống lãnh hai vạn quân đi đào một cái hố dài một dậm , rộng một trượng , sâu một trượng , cách xa mặt trận năm dậm và phải đào xong ngay trong đêm nay.
Bạch tướng quân lãnh mạng đi liền.
Mộc vương gia bỗng hạ lệnh lui binh , nhổ trại lui ra xa thành 6 dậm mà đóng quân.
Mao Thập Bát càng lấy làm kỳ lạ nói :
– Sao kỳ vậy? Ngươi càng nói ta càng không hiểu?
Vi Tiểu Bảo nói :
– Hừ ! Phép dùng binh của Mộc vương gia mà để lão đoán được thì Mộc vương gia chỉ là Mao Thập Bát và ngược lại Mao Thập Bát biến thành Mộc vương gia thì còn ai hơn ai nữa?
Đoạn gã kễ tiếp :
– Sáng hôm sau , hai tướng Lưu , Bạch về trình đã săn hơn một vạn con chuột và hố cũng đã được đào xong.
Mộc vương gia khen :
– Hay lắm !
Đoạn vương gia sai thám tử đến bên thành để dò la động tĩnh.
Vào khoãng giờ Ngọ bỗng nghe chiêng trống vang trời , quân reo dậy đất. Thám tử chạy về phi báo :
– Khai bẫm Nguyên soái ! Đại sự hõng mất rồi !
Mộc vương gia đập bàn quát hỏi :
– Con mẹ nó ! Việc gì mà hoang mang như vậy?
Thám tử đáp :
– Khai bẫm Nguyên soái ! Bọn Thát Đát mở rộng cửa thành lùa mấy trăm con trâu quỷ quái mũi dài lê thê từ trong thành rầm rộ xông về phía quân ta.
Mộc vương gia cười khanh khách nói :
Sao mi đần độn đến thế ! Con voi mà cũng không biết còn bảo là loài yêu quái mũi dài chi đó ? Tiếp tục nữa đi !
Thám tử được lệnh tiếp tục lập tức đi ngay.
Mộc vương gia bày thành thế trận , đứng trên cao nhìn ra xa thì thấy cát bụi tung bay mịt mờ. Mấy trăm con voi lớn , đầu buộc đao nha , chạy như điên xông tới. Đuôivoi lại có lửa cháy.
Nguyên tỉnh Vân Nam gần nước Miến Điện. Lương Vương đã mua của nước này mấy trăm con voi lớn về bày thành hỏa tượng trận , lại lấy cành thông buộc vào đuôi voi rồi cho đốt lửa lên. Bầy voi kinh hãi xông thẳng về phía quân Minh. Voi là loài thú da dầy , tên bắn vào không thủng. Nếu quân Minh rối loạn thì quân Thát Đát theo sau đàn voi kéođến đánh giết.
Quân Minh đều là người phương Bắc , chưa từng thấy voi bao giờ , nên vừa ngó thấy chúng trong lòng nao núng vô cùng.
Mao Thập Bát lại hỏi :
– Hoa? tượng trận quả nhiên lợi hại !
Vi Tiễu Bảo lại kễ tiếp :
– Mộc vương gia vẫn thãn nhiên như không , miệng tủm tĩm cười. Vương gia chờ cho bầy voi xông tới còn chừng một dậmmới hô lớn :
– Thả chuột ra !
Hơn một vạn con chuột được thả ra chạy loạn xạ.
Chỉ trong chớp mắt , khắp mặt trận đầy những chuột. Giống voi không sợ gì sư tử cùng hổ báo mà lại sợ nhất loài chuột.
Nên biết những con chuột kia mà chui vào tai voi , cắn óc tủy ăn là voi đành chịu chết chứ chẳng làm gì được.
Bầy voi vừa thấy chuột liền sợ bở vía cắm đầu chạy ngược về phía quân Thát Đát , xéo lên quan binh ,bể đầu gảy taỵ Có nhiều con cứ tiếp tục chạy tới thì bị té xuống hầm.
Mộc vương gia liền hô :
– Bắn tên lửa !
Lão nhân gia vừa ra lệnh , đã thấy trên không có muôn ngàn tên lửa trông rất ngoạn mục.
Hồi 7
Trong tửu quán Vi, Mao bị bắt
Mao Thập Bát hỏi :
– Tại sao mũi tên lại có lửa?
Vi Tiểu Bảo cười rộ đáp :
– Lão tưởng tên lửa là những mũi tên bắn ra lửaư ? Sự thật đây không phải là mũi tên bắn ra có lửa mà là một loại pháo bông. Nguyên quân Minh có dự trữ sẳn lưu hoàng và thuốc pháo ,Mộc vương gia sai quân đi nhồi pháo suốt đêm , lúcbắn ra pháo nổ đùng đùng khiến cho bầu không khí vô cùng khẫn trương , lửa sáng rực trời. Bầy voi đã khiếp sợ lại càng khiếp sợ hơn chạy loạn xà ngầu. Thế là mặt trận bên phía quân Nguyên tan vỡ. Mộc vương gia lập tức thúc trống nổi hiệu tiến binh. Quân Minh ào ạt xông ra như sóng vỡ đê đến sát chân thành tấn công mãnh liệt.
Lương Vương đang ngồi trên mặt thành cùng ái phi uống rượu để chờ tin thắng trận. Dè đâu y bỗng thấy bầy voi hốt hoảng chạy trở về liền hốt hoảng la lên :
– Ô lý ô !…Cu lu a pô tô !…ô lý ô !
Mao Thập Bát không nín được ôm bụng lăn ra mà cười , rồi hỏi :
– Lương Vương thốt ra những tiếng gì mà kỳ vậy?
Vi Tiểu Bảo nghiêm trang đáp :
– Lương Vương là giống mọi Thát Đát , dĩ nhiên nói tiếng man mọi , đại ý câu đó có nghĩa là : ” Hõng rồi !…Bầy voi khởi nghĩa,,,”
Gã dừng lại để cho Mao Thập Bát giục dã rồi mới kể tiếp :
– Lương Vương bạt vía kinh hồn dắt dìu ái phi từ trên mặt thành chạy xuống , vừa trông thấy miệng giếng liền nhãy xuống tự tử. Ngờ đâu bụng y lớn quá không lọt xuống được bị đeo lơ lững , muốn trèo lên cũng không được. Y liền la lên :
– Nguy to rồi !…Cô gia bị treo lơ lững giữa trời.
Mao Thập Bát cười hỏi :
– Tại sao lúc này Lương Vương nói tiếng man mọi mà bây giờ lại hô “Cô gia bị treo lơ lững giữa trời” thì ra y nói tiếng Trung Nguyên ư ?
Vi Tiểu Bảo biết mình sơ hở , nhưng vẫn làm ra vẽ nghiêm nghị đáp :
– Lương Vương vẫn dùng tiếng mọi , nhưng ta sợ lão không nghe được nên mới dịch ra tiếng mình…
Đoạng gã kể tiếp để lấp liếm chổ khờ dại của mình :
– Trận Nguyên tan vở , Mộc vương gia thúc ngựa xông vào , bỗng thấy một tên mọi mặc áo lông bào , đội mũ vương giả bị mắc kẹt trên miệng giếng. Vương gia biết ngay đó là Lương Vương liến nắm đầu y lôi lên.
Bỗng thấy mùi hôi thúi nồng nặc xông lênmũi , thì ra là Lương Vương vì khiếp sợ quá nên đã đại tiện ra quần …
Mao Thập Bát cười khanh khách nói :
– Tiểu huynh đệ ! Ngươi thuật chuyện thế mà hay thiệt ! Mộc vương gia thật là trí dũng song toàn trong công cuộc bình định Vân Nam.
Vi Tiểu Bảo nói :
Đĩ nhiên là thế ! Mộc vương gia xua chuột phá đại tượng trận , ta đây liệng vôi cho mù mắt giặc chưa chắc ai đã hơn ai. Ta tưởng mình có thể dự vào hàng trí dũng kiêm toàn…
Mao Thập Bát lắc đầu ngắt lời :
– Ngươi nói thế không được. Người ta có câu “Binh bất yếm trá” việc hành binh có thể dùng kế trá ngụy để dành phần thắng về mình. Nhưng chúng ta đây là anh hùng hão hán đơn thân độc mã vùng vẫy giang hồ , muốn nổi tiếng đại trượng phu thì diềucần nhất là hành vi của mình phải cho quang minh lỗilạc. Những cuộc tỷ võ mà đem so với việc điều binh khiển tướng trong công cuộc bình định giang sơn thì thế nào được ?
Vi Tiểu Bảo nói :
– Ta nghĩ rằng hai chuyện đó cũng tương tự như nhau , muốn thành công trong cuộc tỷ đấu với bên địch thì bất cứ dùng thủ đoạn gì thì cũng vậy mà thôi.
Vì ngươi chưa hiễu võ công , mà bạn hữu võ lâm đố kỵ những ai ỷ mạnh hiếp yếu nên chẳng ai nặng đòn với ngươi. Vậy ngươi chớ tự cho mình là nhân vật võ lâm mà rước họa vào thân.
Vi Tiểu Bảo cười nói :
– Tiểu Bạch Long Vi Tiểu Bảo chỉ sành nghề bơi lội , ở trên sông bắt cá sống mà ăn , còn võ công trên bộ thì chưa khảo cứu.
Gã nói vậy rồi bưng miệng mà cười vì đây là hắn nhại Mao Thập Bát đã đề cao hắn với bọn Ngô Đại Bàng. Mao Thập Bát cười rộ.
Dọc đường hai người rất chú ý đến những xe ngựa đi ngang ,nhưng không thấy người của Mộc phủ đi xuống miền Nam nữa.
Hiện nay vết thương trên đùi Mao Thập Bát đã dần dần lành lại.
Một hôm xe vào tới thành Bắc Kinh , Mao Thập Bát dã biết nơi nào cũng đầy tai mắt của triều đình Mãn Thanh , hắn căn dặn Tiểu Bảo phải coi chừng lời ăn tiếng nói cùng hành vi cử chỉ chớ sơ hở.
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Tiểu đệ chẳng có điều chi đáng ngại , chỉ cần đại ca coi chừng đừng để lộ hành tung là không sao hết.
Mao Thập Bát gật đầu lẩm bẩm :
– Ngươi nói cũng có lý.
Hai người vào một phạn điếm nhỏ ở phía Tây thành để ăn uống. Mao Thập Bát đang uống rượu chợt thấy hai người từ ngoài bước vào.
Một người là một lão già lối ngoài 60 tuổi và một thằng nhỏ cở 11 ,12 tuổi. Hai người ăn mặc rất kỳ dị.
Vi Tiểu Bảo không biết đó là hạng người nào ,nhưng Mao Thập Bát nhận ra họ là thái giám tronghoàng cung.
Viên thái giám tuổi già mặt mày xanh lét , lưng còng thân thể gầy , miệng không ngớt ho xù sụ , tựa hồ lão mang trọng bệnh trong mình. Tiểu thái giám đở lão ngồi xuống một cái bàn rồi thét lấy rượu nhắm.
Tên tửu bảo trong tiệm vốn khiếp sợ những viên chức trong cung , nghe lão gọi liền vâng dạ rối rít bày rượu nhắm ra.
Chợt thấy lão thái giám thò tay vào bọc lấy ra một gói giấy nhỏ lôi ra đưa lên mũi ngửi rồi dùng móng tay út cẩn thận xúc lấy một tí hòa với rượu mà uống.
Lão uống rượu được một lúc rồi bỗng cảm thấy chân tay bải hoải người run bần bật.
Tửu bảo thấy vậy rất đổi hoang mang vội hỏi :
– Lão gia làm sao thế ! Lão gia làm sao thế !
Lão thái giám thấy tửu bảo la gọi rối rít liền quát :
– Cút đi ! Làm gì mà rối rít lênnhư thế !
Tên tửu bảo khom lưng cười vâng dạ mấy tiếng rồi lui ra , song mắt e dè ngó hai người.
Lão thái giám hai tay chống xuống bàn. Hai hàm răng run bần bật vào nhau bật thành tiếng lách cách. Càng về sau lão càng run mạnh , chấn động cái bàn khiến cho đủa chén lả tả rớt xuống đất.
Tiểu thái giám hoang mang vô cùng vừa kêu vừa hỏi :
– Công công ! Công công làm sao thế ? Uốngthêm liều thuốc nữa không ?
Gã thò tay vào túi lão lấy góithuốc toan mở ra thì lão thái giám thétlên :
– Đừng… đừng có đụng vào.
Mặt lão lộ vẽ rất khẫn trương.
Tên tiểu thái giám tay cầm gói thuốc mà không dám mở ra.
Bỗng có tiếng chân bước vang lên. Bảy tên đại hán tiến vào.
Bọn đại hán này mình trần trùn trục , mặc quần da trâu , tóc cột thành búi trên đỉnh đầu , toàn thân chúng có bôi dầu mở lấp loáng.
Bảy người này bắp thịt nổi lên , trước ngực mọc lông đen xì. Chúng chìa bàn tay ra thì tên nào bàn tay cũng thô kệch , ngón tay to lớn.Chúng mới vào quán đã hét lên ầmầm :
– Mau lấy rượu , thịt bò , gà đem ra đây cho lẹ !
Tửu bảo vâng dạ luôn miệng.
Gã vừa bày đủa chén vừa hỏi :
– Thưa khách quan ! Khách quan định xơi những món gì ?
Một tên đại hán tức giận quát hỏi :
– Đã bảo lấy thịt bò , thịt gà còn hỏi gì mãi? Mi điếc hay sao mà không nghe thấy?
Một gã đại hán khác vươn tay ra túm lấy gã tửu bảo ,dơ thẳng người lên.
Gã dẫy dụa chân tay , sợ quá thét lên be be , khiến cho bảy tên đại hán đều cười rộ.
Đại hán kia rung tay một cái liệng gã tửu bảo ra ngoài quán té đánh huỵch một tiếng.
Tên tửu bảo lại la lớn :
– Úi chao ! Má ôi là má !
Bọn đại hán lại cười ồ.
Mao Thập Bát khẻ nói :
– Bọn này đã học phép đô vật , nên khi túm được người rồi tất liệng ra không để đối phương ở gần là vì sợ đối phương phản công.
Vi Tiểu Bảo hỏi :
– Đại ca có học môn đô vật không ?
Mao Thập Bát đáp :
– Ta chưa học , vả lại thứ công phu cứng ngắt này mà chạm trán với một tay võ công cao cường thì chẳng làm gì được.
Vi Tiểu Bảo hỏi :
– Liệu đại ca có đánh được bọn chúng không ?
Mao Thập Bát cười đáp :
– Đối với bọn mảng phu này thì thú gì mà đấu?
Vi Tiểu Bảo nói :
– Một mình đại ca mà đánh với bọn chúng nhữngbảy tên hẳn là phải thua.
Mao Thập Bát nói :
– Cả bọn chúng cũng không địch nổi ta.
Vi Tiểu Bảo liền lớn tiếng :
– Nay ! Các chú kia ! ông bạn ta đây bảo một mình y có thể đánh cả bọn bảy người các chú đó.
Mao Thập bát vội quát :
– Đừng gây chuyện thị phi nữa.
Ngờ đâu Vi Tiểu Bảo lại thích gây sự. Gã thấybảy tên đại hán vô duyên vô cớ túmtên tửu bảo liệng đi khiến cho gã dở sống dở chết.
Trong lòng đang căm tức , Vi Tiểu Bảo nghe Mao Thập Bát có thể một mình đánh bại được cả bọn liền đâm thọc , chọc bị gạo để Mao cho chúng một bài học.
Bảy đại hán dương mắt nhìn chòng chọc vào hai người. Một tên hỏi :
– Thằng lỏi kia ! Mi bảo sao?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Ông bạn ta đây bảo bọn ngươi bắt nạt tên tửu bảo thì đâu phải là anh hùng hão hán ? Nếu các ngươi có giỏi thì đấu với y.
Một đại hán trợn mắt lên nhìn Mao Thập Bát hỏi :
– Quân đê tiện kia ! Có phải ngươi nói thế không ?
Mao Thập Bát biết bọn này đều là đô vật , hắnkhông muốn gây sự , nhưng thấy chúng là người MãnChâu thì trong lòng đã khó chịu. Huốngchi hể chúng mở miệng là mắng người , hắn không chịunổi , cầm bình rượu liệng vào mặt đối phương.
Đại hán kia giơ tay lên đở , ngờ đâu Mao Thập Bát đã vận nội kình trước khi liệng ra. Luồng lực đạo đẩy bình rượu rất mãnh liệt.
Chát một tiếng ! Bình rượu liệng trúng vào tay đại hán thiếu chút nữa cánh tay hắn bị gảy rời. Gã đau quá la lên một tiếng “ui chao”.
Một đại hán khác nhãy xổ lại. Mao Thập Bát liền vung cước lên đá. Hắn không tránh được đòn cước của Mao Thập Bát liền bị đá trúng vào bụng dưới hất tung người gã bay đi.
Còn năm tên nữa chửi um lên , nhất tề nhãy xổ lại.
Thân pháp Mao Thập Bát cực kỳ linh diệu. Hắn thi triển cầm nả thủ pháp , tay chụp quyền đấm chân đá túi bụi.
Chỉ trong khoảnh khắc Mao Thập Bát đã đánh ngã được bốn tên. Còn một tên đang nghiêng mình né tránh thì bả vai của hắn bị trúng chưởng của hắn.
Mao Thập Bát vươn tay chụp được sau gáy đối phương xoay ngược người đập đầu gã xuống thềm đá vở tan.
Mao Thập Bát còn vung song cước đá theo thế liên hoàn vào ngực mấy đại hán kia khiến miệng chúng hộc máu tươi.
Mao Thập Bát chờ cho hán tử lực lưỡng lao tới liền phóng hai chân đá vào ngực chúng. Hai tay phóng chưởng ra chiêu Ví phòng phất liễu đánh xéo lại nhanh như chớp. Bỗng nghe đánh bốp một tiếng , đại hán bị trúng chưởng ở bả vai bên phải. gã rú lên rất thê thảm vì bị đau quá chịu không nổi.
Đại hán bị gảy xương bả vai té lăn xuống sàn gổ.
Mao Thập Bát vội nắm tay Vi Tiểu Bảo kéo đi nhanh đồng thời la lớn lên :
– Tiểu Bảo ! Chúng ta đã gây nên một họa lớn phải chạy cho mau.
Tiếng la chưa dứt , cả hai người đã tung mình ra phía cửa sau tửu điếm. Nhưng vừa chạy mấy bước đã thấy lão thái giám đứng chặn ngay trước mặt.
Mao Thập Bát chẳng nói năng gì , đưa tay xô nhẹ vào vai lão để tìm đường trốn chạy.
Mao Thập Bát chỉ muốn tránh chổ thị phi , không ngờ tay hắn vừa đụng nhẹ vào vai lão thái giám , bỗng thấy toàn thân rung động , loạng choạng mấy bước té nhào đụng phải góc bàn làm cho cái bàn xiêu đi và gảy tan thành mấy mãnh.
Mao Thập Bát càng kinh hãi hơn vì Vi Tiểu Bảo đứng gần ở đó cũng bị luồng lực đạo hất văng vào lu nước ởbên cạnh.
Mao Thập Bát phải xuống tấn hai lượt mới đứng vững lại được. Hắncảm thấy toàn thân nóng bừng như ngồi trong lòlửa. Hắn định thần nhìn lại thấy lão thái giámvẫn đứng lom khom như người lưng gù miệng ho sù sụ khôngngớt , tựa hồ chẳng biết gì đến diển biến vừa xảy ra.
Mao Thập Bát biết mình đã gặp phải tay kình địch và đối phương nhất định có tà thuật. Hắn nghĩ bụng:
– Thằng cha này hẳn có tà thuật , bằng không thì võ công lão có cao hơn mình cũng chẳngthể mượn luồng lực đạo nhẹ nhàng của mình để biến thànhmột sức mạnh khủng khiếp đến thế.
Trong võ thuật có môn tà thuật đả lực , mượn sức người để đánh người. Nhưng phép này cũng chỉ có hạn định tương đối mà thôi , chớ chẳng khi nào mượn luồng lực đạo nhỏ mọn để biến thành sức mạnh mà phản kíchđược. Đằng này đối phương có một thủ pháp kỳ dịvượt ra ngoài nguyên lý võ lâm thìphải là người có tà thuật mới có thể làmđược.
Mao Thập Bát vốn là tay dũng cảm , nhưng chưa dò được lai lịch đối phương nên không dám hành động một cách hấp tấp.
Trong lòng xoay chuyễn ý nghĩ , hắn trở gót thò tay vào lu nước lôi Vi Tiểu Bảo ra , đoạn cất bước chạy lộntrở vào hậu đường.
Hắn vừa chạy được ba bước , tai lại nghe mấy tiếng ho sù sụ , hắnnói :
– Đó là tiểu tử không biết. Lần sau không dám thế. Lão thái giám nói :
– Còn lần sau nào nữa? Hừ ! Ta chẳng hiễu còn sống được bao lâu.
Tiếng ho sù sụ xen vào giọng nói khàn khàn.
Tiểu thái giám hỏi :
– Công công ! Tên này là ai? Hắn ở đâu đến đây , không chừng chính là tên phản tặc.
Lão thái giám không trả lời hỏi :
– Bọn bay là những tên đô vật ở đâu đến đây?
Một hán tử to lớn cung kính đáp :
– Thưa công công ! Tiểu nhân ở trong phủ Trịnh vương gia. Nếu bửa nay không được công công giải cứu bắt tên phản tặc này thì còn mặt mũi nào nhìnthấy bạn hữu nữa.
Lão thái giám ồ lên một tiếng rồi nói :
– Chà ! Đây là dịp may hiếm có.
Nguyên người Mãn Châu rất thích nghề đô vật , trong phủ các Thân vương đều có nuôi rất nhiều dũng sĩ người Mãn , mệnh danh là Bố khố. Những hántử này đều là Bố khố trong phủ Thân vương.
Lão thái giám lại nói tiếp :
– Các ngươi đừng làm kinh động đến người ngoài , mauđem hai tên này giam vào ngục trong đại nội nóilà những người của lão công công cần đến vàphải coi chừng cần thận.
Mấy tên võ sĩ đồng thanh đáp :
Đạ , dạ ! Bọn tiểu nhân xin tuân lịnh công công.
Lão thái giám lại nói :
– Đi gọi kiệu cho tạ Các ngươi không thấy thân thể ta thế này hay sao , còn chần chờ gì nữa?
Lão vừa nói vừa ho sù sụ.
Tiểu thái giám vội chạy đi ngaỵ Cón lại một mình lão thái giám ngồi gục xuống bàn ra chiều mệt nhọc.
Vi Tiểu Bảo thấy Mao Thập Bát bị bắt đi rồi , gã nhớ lại lời thầy đồ thường nói : “Non xanh còn đó , lo gì hết củi đun”. Gã tự nhủ :
– Ta phải chuồn đi kẻo để một mẻ lưới quét hết thì còn toan tính bước đường sau này thế nào dược ?
Gã liền men theo bờ tường len lén đi vào nội đường. Gã thấy mọi người không ai chú ý nhìn mình , trong bụng đã mừng thầm.
Ngờ đâu gã vừa cất chân đi được ba bước , bỗng lão thái giám búng một cái , chiếc đủa bay ra đập vào đầu gối gã.
Vi Tiểu Bảo cảm thấy bắp vế tê chồn rồi gã ngã lăn ra không nhúc nhích được nữa. Miệng gã không ngớt lảm nhảm thóa mạ :
– Đúng là tà môn rồi ! Lão quỷ kia đã xử dụng yêu pháp ! Chắc lão mắc bệnh lao hay bệnh con khỉ gì rồi.
Lão thái giám mặc kệ Tiểu Bảo muốn nói gì thì nói.
Chẳng mấy chốc , ngoài cửa có người khiêng cổ kiệu vào.
Tiểu thái giám lại gần nói :
– Công công ! Đã đem kiệu tới đó !
Lão thái giám vẫn ho hắng không ngớt. Lão được tiểu thái giám nâng đở lên kiệu. Hai tên kiệu phu khiêng đi , tiểu thái giám đi theo sau kiệu.
Trong bảy tên đại hán có hai tên bị gảy cánh tay , còn cặp chân vẫn đi lại được như thường. Chúng nó hô đồng bọn đến cột Vi Tiểu Bảo cùng Mao Thập Bát lại.
Ban đầu Vi Tiểu Bảo còn mồm loa mép giải , nhưng gãbị tát tai hai cái đau quá đành riu ríuvâng lời không dám lên tiếng. Bọn đại hánlại nhét giẻ vào miệng hai người và lấy tấm khăn đenbịt mắt lại , đoạn bỏ vào trong kiệu khiêng đi.
Vi Tiểu Bảo ngày mới bảy tuổi đã có lần được ngồi kiệu theo mẫu thân đi hành hương. Bây giờ gã bị bắt trói quăng lên kiệu , liền tự nhủ :
– Bửa nay lão gia lại ngồi kiệu cho bọn cháu hiếu thuận chầu chực thế là hả rồi.
Vi Tiểu Bảo ngồi trong kiệu chỉ thấy tối đen gã biết là không có cách nào trốn thoát nữa.
Có lúc kiệu dừng lại vì gặp người xét hỏi , thì bọn kiệu phu đáp :
– Thượng Thiên Giám Hải lão công bảo đưa đi.
Vi Tiểu Bảo không hiễu Thượng Thiện Giám là gì , nhưng dường như Hải lão công quyền thế rất lớn. Khi nói tới lão là kiệu được khiêng đi ngay không bị ngăn trở gì nữa.
Có lần người ta cật vấn và bắt mở rèm xe lên coi , rồi có tiếng người nói :
– Đây là một thằng lỏi.
Vi Tiểu Bảo muốn đáp lại :
– Ta là ông tổ tiên nhà người đây.
Khốn nổi miệng gã bị nhét giẻ nên không thốt được nên lời.
Trong khi đi đường , Vi Tiểu Bảo chập chờn ngũ đi lúc nào không biết.
Đột nhiên kiệu dừng lại rồi có tiếng người nói :
– Người mà Hải công công cần tới đã đưa về đây.
Tiếp theo là thành âm của một thằng nhỏ cất lên :
– Được rồi ! Hải công công đương nằm nghĩ. Cứ để người lại đó là được.
Vi Tiểu Bảo tuy bị bịt mắt nhưng tai nghe rõ là thanh âm của tiểu thái giám.
Người trước lại nói :
– Chúng ta về bẩm Trịnh vương gia tất vương gia sẽ phái người tới tạ Ơn Hải lão công công.
Tiểu thái giám nói :
– Nhờ ông bạn bẩm với vương gia là Hải lão côngcó lời vấn an.
Người kia đáp :
– Không dám.
Hai người còn đang đối đáp , có mấy tên kéo Vi Tiểu Bảo từ trong kiệu ra đem vào nhà đặt xuống.
Khi mọi người đi xa rồi , Tiểu Bảo lại nghe tiếng lão tháigiám. Hải lão công ho sù sụ mấy tiếng. Mũi gãcòn ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc , gã lẩm bẩm :
– Lão quỷ kia bị trọng bệnh sắp chết đến nơi rồi. Giả tỷ lão chết sớm một ngày thì Mao đại ca cùng ta khỏi mắc vào tay lão. Mình thật là xúi quẫy.
Lúc này bốn bên yên lặng như tờ , ngoàimấy tiếng ho hắn của Hải công công không còn thanhâm nào khác.
Chân tay Vi Tiểu Bảo đều bị trói chặc. Ngón tay ngón chân gã đều bị tê chồn thật là khó chịu. Nhưng Hải lão công dường như đã quên cả hai người không hỏi gì tới.
Sau một lúc lâu mới nghe Hải lão công khẻ cất tiếng gọi :
– Tiểu Quế Tử !
Tiểu thái giám đáp ngay :
Đạ dạ ! Có tiểu tử đây.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm :
– Té ra thằng lỏi thối tha kia là Tiểu Quế Tử. Tên nó cũng có âm như cha nó đây.
Bỗng nghe lão công công nói :
– Cởi trói cho tên đó đi. Ta có lời muốn hỏi chúng.
Tiểu Quế Tử đáp :
– Xin vâng.
Vi Tiểu Bảo lại nghe những tiếng xột xoạt thì biết là TiểuQuế Tử đang dùng dao cắt dây cột chân cho Mao Thập Bát.
Lát sau dây trói chân tay gã cũng được cắt đứt. Rồi đến tấm khăn che mặt cũng được cởi bỏ.
Vi Tiểu Bảo dương mắt lên nhìn thì thấy mình đang ở trong một phòng lớn.
Những đồ trần thiết trong phòng rất sơ sài. Chỉ cómột cái bàn và hai cái ghế. Trên bàn để mấy cuốn sách.
Hải lão công ngồi trên ghế ngã người như muốn nằm xuống , hai má lão hỏm vào. Mắt lão nữa nhắm nữa mở.
Hồi 8
Uống nhiều thuốc Hải Công hư mắt
Tiểu thái giám tiến lại móc giẻ ở miệng Mao Thập Bát ra. Gã toan đến móc giẻ cho Vi Tiểu Bảo thì Hải công công lên tiếng :
– Thằng nhãi con này mồm miệng dơ dáy , hãy để gã đấy lát nữa hãy liệu.
Tiểu thái giám nghe lão thái giám nói vậy liền dừng tay lại.
Lúc này Vi Tiểu Bảo đã được cởi trói , kể ragã có thể tự đưa tay lên móc giẻ nhét ởmiệng mình ra , nhưng chẳng hiễu gã e dè điều chi màkhi nghe lệnh truyền của lão thái giám cho Tiểu QuếTử rồi gã không dám tự mình gở lấy. Tuy miệngkhông nói ra , nhưng gã rủa thầm :
– Ông tổ , ông tiên , mười tám đời họ nhàlão thái giám khả ố kia.
Bỗng nghe lão thái giám hạ lệnh cho Tiểu Quế Tử :
– Ngươi hãy cầm ghế lại đây cho ông bạn này ngồi.
Tiểu Quế Tử chạy sang phòng bên cạnh lấy một cái ghếđặt xuống sau lưng Mao Thập Bát.
Mao Thập Bát chẳng nói năng gì ngồi ngay xuống ghế.
Vi Tiểu Bảo thấy mình không có ghế , gã tức mình ngồi phệt xuống nền nhà , mặt giận hầm hầm.
Hải công công cất tiếng hỏi Mao Thập Bát :
– Phải chăng các hạ là Ngũ Hổ Đoạn Đao , mỹ danh là Mao Thập Bát.
Mao Thập Bát thấy lão thái giám gọi đích danh mình ra thì không khỏi giật mình kinh hãi nghĩ bụng :
– Té ra thằng cha này đã biết rõ lai lịch củata.
Đoạn hắn cất tiếng lạnh lùng đáp :
– Phải rồi ! Mao Thập Bát chính là tại hạ.
Hải công công hỏi tiếp :
– Lão phu nghe người ta đồn đại các hạ là một tay đại đạo ở vùng Hoài Dương đã gây ra nhiều vụ án sát hại quan binh , cướp bóc tài vật và đã từng trèo tường vượt ngục , oai danh rất hiển hách , chẳnghiễu có đúng thế không ?
Mao Thập Bát thản nhiên đáp :
– Quả đúng như vậy.
Mao Thập Bát bây giờ mới hiễu lão thái giám là mộtcon người tinh quái , hắn nghi ngờ cả điệu bộ Ốm o của lão. Hắn chưa dám buông lời mạo phạm mà chỉ trả lời cho xuông những câu hỏi.
Bỗng nghe lão thái giám hỏi tiếp :
– Các hạ lai kinh chuyến này chắc có chuyện mưu đồ !Liệu các hạ có thể nói cho lão phu haycó được chăng ?
Mao Thập Bát hờ hững đáp :
– Ta đã lọt vào tay lão , vậy lão muốn băm vằm hay mổ xẻ làm gì thì làm , họ Mao là một tên lãng tử giang hồ thì sống chẳng lấy làm chi thích và coi cái chết nhẹ tựa lông hồng. Lão đừng hòng bức bách ta cung khai điều gì cho uổng công. Nếu lão dùng cách này hay cách khác mong ta thố lộ những điều tâm sự là ngươi nhận lầm người rồi đó.
Lão thái giám nghe Mao Thập Bát nói những lời khẳng khái lại có ý khinh khi mình , cũng không nổi nóng , vẫn tươi cười nói :
– Còn ai không hiểu Mao Thập Bát là anh hùng hão hán.Có lý nào lão phu lạibức bách Mao huynh cung khai sự thực ? à ! Lãophu nghe nói Mao huynh đệ là người tâm phúc củaBình Tây Vương….
Lão thái giám chưa dứt lời thì Mao Thập Bát đã lớn tiếng quát :
– Ai dính líu đến tên đại Hán gian Ngô Tam Quế làm chỉ Nói vậy là nhơ danh hào kiệt của Mao Thập Bát này.
Hải lão công ho khậm khạc mấy tiếng rồi tủm tĩm cười nói :
– Bình Tây Vương có công lớn với nhà Đại Thanh , đức Kim Thượng trông cậy vào y rất nhiều. Nếu các hạ là người thân tín của Bình Tây Vươngthì lão phu vì nể mặt vương gia mà bỏ qua chonhững lời nói đó.
Mao Thập Bát lớn tiếng :
– Không phải ! Không phải ! Mao Thập Bát này không có hơi hám gì đến tên phản tặc Ngô Tam Quế. Mao mổ quyết không nhờ đến dư oai của hắn. Lão muốn giếtthì giết đi , còn bảo Mao mổ là kẻ thân tínhay tâm phúc gì đó của Ngô tặc thìcả tổ tiên của Mao mổ cũng đến ngày vận xui.
Nguyên Ngô Tam Quế dẫn quân Thanh vào quan ải khiến nhà Minh phải mất nước , Vi Tiểu Bảo đã thường được nghe người ta nói. Ai nhắc đến Ngô Tam Quế cũng gán cho hắn những danh từ Hán gian hay phản tặc.
Gã nghĩ bụng :
– Nghe giọng lưỡi lão đê tiện này thì nếu Mao đại ca chỉ mạo nhận làm tâm phúc của Ngô Tam Quế là lão tha liền. Thế mà Mao đại ca lại cứng đầu cứng cổ không chịu thừa nhận. Nhưng bướng bỉnh thì da thịt chịu đau khổ , sao bằng cứ nhận bừa để thoát khỏi nơi đây rồi ra ngoài hãy gọi mười tám đời ông tổ ông tiên mười tám đời nhà Ngô Tam Quế mà thóa mạ cũng chưa muộn.
Huyệt mạch chân tay gã dần dần đã lưu thông điều hòa. Gã liền giơ tay áo lên che miệng để gở giẻ trong mồm ra. Hải lão công đang chú ý nhìn sắc mặt Mao Thập Bát nên không ngó thấy Vi Tiểu Bảo làm trò gì.
Lão thái giám thấy Mao Thập Bát thái độ hung hăng liền cười nói :
– Lão phu tưởng các hạ được Bình Tây Vương phái tới kinh sư , té ra lão phu lầm mất rồi.
Mao Thập Bát nói :
– Nói thật cho lão hay , ta ở miền Nam nghe bạn hữu giang hồ đồn đại Ngao Bái là đệ nhất dũng sĩ ở Mãn Châu. Họ còn kể hắn vung quyền đã đánh chết trâu điên , dùng tay không bắt hổ ba hoa thiên địa , Mao mổ không phục , lần đến Bắc Kinh chỉ vì mục đích muốn tỷ võ với hắn.
Hải lão công thở dài hỏi :
– Ngươi muốn tỷ võ với Ngao Thiếu Bảo ư ? Ngao Thiếu Bảo hiện nay chỉ quỳ gối dưới một người mà ngồi trên muôn người. Thiếu Bảo là một vị đại thần trong triều thì các hạ động thủ với Thiếu Bảo làm sao được ?
Mao Thập Bát từ lúc gặp cuộc chiến ở trong tửu điếm đã bị nhục nhuệ khí. Lúc đầu hắn còn cho là Hải lão công dùng tà thuật. Sau huyệt đạo sau lưng bị điểm cho tới giờ mới dần dần giải khai , hắn tin là võ công của lão đã vào hạng thượng thặng , chứ không phải dùng tà thuật. Hắn tự nghĩ :
– Công phu này trước kia ta chỉ nghe người ta nói tới, vẫn tưởng là người võ lâm cố ý phóngđại cho câu chuyện thành thần kỳ chớ trên đời chẳng làm gì có người có bản lãnh tuyệt diệu đến thế.Ngờ đâu bửa nay chính mình lại gặp được , thế mới biếthọ không nói ngoa. Lão thái giám này khẩu âm đúng là người Mãn Châu thì mình đối phó với một lão già ốm o ở Mãn Châu này còn chưa xong , còn tính chi đến chuyện khiêu chiến với Ngao Bái là dũng sĩ số một của Mãn Châu?
Mao Thập Bát lúc chiến đấu với bọn thị vệ dưới chân núi Đắc Thắng ở phía Tây thành Dương Thất tuy tình thế nguy hiểm hơn nhiều mà hắn vẫn hào khí bồng bột. Thế mà bây giờ đứng trước một lão thái giám ốm o mắc bệnh trầm trọng , bất giác bao nhiêu khí phách hào hùng đều bị tiêu tan. Bỗng hắn buông tiếng thở dài.
Hải lão công hỏi :
– Các hạ có muốn tỷ võ với Ngao Thiếu Bảo nữa không ?
Mao Thập Bát hỏi lại :
– Xin tôn giá cho biết võ công của Ngao Bái so với tôn giả thế nào?
Hải lão công tủm tĩm cười đáp :
– Ngao Thiếu Bảo là một vị đại thần , ra ngoài làm tướng võ , vào triều làm tướng văn , phú xưng địchquốc , vinh hoa rất mực. Còn lão phu bất quá làkẻ hạ tiện trông nom việc vặt trong nội cung. Vậy hai người khác nhau một trời một vực , lão phu đây sao dám so bì với Thiếu Bảo?
Lão chỉ so sánh địa vị và thân thế giữa hai người mà không đề cập tới võ công của Ngao Bái.
Mao Thập Bát nói :
Đù võ công của Ngao Bái chỉ bằng phân nữa của tôn giá , tại hạ cũng không địch nổi.
Hải lão công mĩm cười nói :
– Các hạ quá khiêm tốn. Bây giờ lão phumuốn hỏi : Theo nhận xét của các hạ thì bản lãnhnông cạn của lão phu so với Trần Vĩnh Hoa đại hương chủ thìthế nào?
Mao Thập Bát giật nẩy mình lên ấp úng hỏi lại:
– Tôn giá …Tôn giá bảo sao?
Hải lão công nói :
– Lão phu muốn hỏi về Trần Vĩnh Hoa đại hương chủ của quý hội. Nghe nói Trần đại hương chủ luyện được môn Long Quyền Cương Khí nội công cao thâm khôn lường. Đáng tiếc lão phu vô duyên chưa được hội diện lần nào. Con người hạ tiện như lão phu thì làm sao có phước được bái kiến Trần đại hương chủ ?
Mao Thập Bát rất đổi kinh nghị Hắn cảm thấy lão thái giám càng lúc càng đi vào chổ cao thâm khôn lường , chẳng những võ công lão cao thâm khôn lường mà bao nhiêu điều bí ẩn của hắn lão đều thông tỏ ngọn ngành. Hắn há hốc miệng ra chưa biết phải trả lời như thế nào.
Hải lão công thở dài nói tiếp :
– Mao huynh ! Lão phu biết Mao huynh là một trang hão hán , bản lãnh Mao huynh như vậy mà sao khôngqui thuận triều đình vì quốc gia xuất lực ? Tương lai của Maohuynh lão phu dám chắc cái ngôi đề đốc hay địavị tướng quân so với Mao huynh chẳng có chi là khó. Thế mà đại hương chủ mưu cuộc tay không. Hởi ơi !
Lão nói tới đây lắc đầu mấy cái rồi tiếp :
– Cái đó kết quả thật không hay đâu. Lão phu đem lời nói phải trái khuyến cáo Mao huynh. Nếu Mao huynh tung ngựa đến bờ vực thẳm vội vả dừng chân , tức là rút lui ra khỏi Thiên Địa Hội cũng hãy còn kịp.
Mao Thập Bát ấp úng :
– Tại ha… Tôn giá bảo Thiên Địa Hội nào….Tại hạ không biết chi hết.
Hắn không quen nói dối nên thanh âm ngập ngừng , gượng gạo , hắn biết là không lường gạt được liền lớn tiếng:
– Phải đó ! Ta đây là người trong Thiên ĐịaHội. Bọn ta đồng tâm hiệp lực phản Thanh phục Minh , có lý đâu lại đầu hàng Mãn Thanh để mang tiếng là Hán gian phản quốc. Lão đã biết rồi thì phóng chưởng đánh chết ta đi là xong.
Hải lão công chậm rãi nói :
– Người Hán các vị không phục người Mãn là thường , chẳng có gì không hợp lý. Lão phu kính trọng Mao huynh là tay hão hán , không nở hạ sát. Nhờ Mao huynh nói lại với Trần đại hương chủ là Hải lão công này muốn tái kiến y và lãnh giáo mấy chiêu Long hình cương khí xem nó lợi hại như thế nào. Lão huynh hy vọng Đại hương chủ giá lâm Kinh Sư càng sớm càng haỵ Hời ơi ! Lão phu chẳng còn sống được mấy ngày nữa. Trần đại hương chủ mà không đến Bắc Kinh thì lão phu chẳng bao giờ được gặp mặt. Một nhân vật anh hùng hào kiệt như Trần đại hương chủ mà lão phu không được diện kiến một lần thì phải ôm hận suốt đời.
Mao Thập Bát nghe lão nói buông tha thì lấy làm kỳ. Dường như hắn không tin ở tai mình , vẫn đứng đờ người ra chưa đi ngay , mà cũng không nói gì.
Hải lão công hỏi :
– Mao huynh chưa đi còn chờ gì nữa?
MaoThập Bát dạ một tiếng rồi quay lại nắm tay Tiểu Bảo toan dặn dò mấy câu mà chưa biết nói gì.
Hải lão công dặn dò nói :
– Mao huynh đã bôn tẩu giang hồ mấy chục năm mà còn chưa biết lề luật võ lâm. Mao huynh chưa để lại chút gì sao đã chực bay đi?
Mao Thập Bát nghiến răng đáp :
– Phải rồi ! Đó là chổ sơ xuất của Mao mổ.
Đoạn hắn bảo Tiểu Quế Tử :
Tiểu huynh đệ cho ta mượn lưỡi đao để chặc cánh tay trái lưu lại.
Hắn vừa nói vừa trỏ vào lưỡi đao trủy thủ mà Tiểu Quế Tử giắt ở bên mình. Thanh trủy thủ dài tám tấc. Tiểu Quế Tử vừa dùng nó để cắt đứt dây tróicho hai người.
Hải lão công nói :
– Chỉ một cánh tay trái thì chưa đũ.
Mao Thập Bát sắc mặt xám xanh hỏi :
– Lão muốn ta chặc cả tay mặt nữa chăng ?
Hải lão công lắc đầu đáp :
– Cả hai tay và hai mắt nữa.
Mao Thập Bát lùi lại một bước buông tay Vi Tiểu Bảo ra , tay trái hắn gìơ lên , tay mặt đưa chênh chếch ra chuẩn bị phóng chiêu Tề ngưu vọng nguyệt. Miệng hắn lẩmbẩm :
– Lão bắt ta chặc tay khoét mắt để lại thành người phế nhân thì còn sống làm gì nữa? Chi bằng ta quyết liều mạng một phen , dù có phải chết dưới chưởng lực của hắn cũng đành.
Hải lão công không ngó Mao Thập Bát mà chỉ ho rũ lên. Cơn ho của lão mỗi lúc một dữ dội. Sau lão thở hồng hộc , sắc mặt đang vàng như nghệ biến thành đỏ như gất.
Tiểu Quế tử tự hỏi :
– Công công ! Bây giờ uống liều thuốc nữa được chăng ?
Hãi lão công lắc đầu quầy quậy , nhưng vẫn ho rũ đi rồi không nhịn được nữa lão đứng dậy dơ tay trái lên giử cổ ra chiều thống khổ vô cùng.
Mao Thập Bát nghĩ bụng :
– Lúc này mà không chạy thì còn đợi đến bao giờ ?
Hắn liền nắm tay Vi Tiểu Bảo rồi tung mình vọt ra ngoài cửa.
Hải lão công dùng ngón tay cái và ngón tay cái bên phải bấm vào thành bàn một cái , chiếc bàn lớn bị thủ kình của lão cắm xuống như bấm vào cục đất , rơi ra một miếng nhỏ.
Véo ! một tiếng vang lên ! Miếng gổ đã được liệng ra.
Mao Thập Bát đang rão bước chạy đi bị miếng gổ bắn vào huyệt đạo ở chân phải , bất giác cẳng chân nhủn ra quỵ xuống đất.
Tiếp theo lại nghe đánh vù một tiếng. Một mẫu gổ nhỏ nữa lại búng ra trúng vào huyệt đạo ở chân trái Mao Thập Bát. Cả hai Mao lẫn Vi Tiểu Bảo đều ngã lăn ra ,giữa lúc ấy Hải lão công vẫn ho sù sụ khôngngớt.
Tiểu Quế Tử nói :
– Công công uống nữa liều nữa , tưởng cũng không hề chi.
Bây giờ Hải lão công mới lên tiếng ấp úng đáp :
– Được rồi ! Được rồi !… Nhưng chỉ một chút thôi , nhiều thì nguy hiểm đấy…
Tiểu Quế Tử đáp :
– Vâng !
Gã thò tay vào bọc Hải lão công lấy gói thuốc rồi chạy vào nội thất cầm một chung rượu ra. Đoạn gã mở gói thuốc xúc một ít thốc vào móngtay út.
Hải lão công vội nói :
– Nhiều…nhiều quá !
Tiểu Quế Tử lại dạ một tiếng rồi bớt đi phân nữa thuốc bột cho vào gói. Gã lại đưa mắt nhìn Hải lão côngđể hỏi coi phân lượng đã được chưa?
Hải lão công gật đầu rồi gò lưng xuống mà ho sù sụ.
Đột nhiên người lão chúi về phía trước nằm bò xuống đất dẩy dụa không ngớt.
Tiểu Quế Tử kinh hãi vô cùng vội đở lão dậy ,miệng la gọi :
– Công công ! Công công làm sao thế ?
Hải lão công vừa thở vừa đáp :
– Được được …Nóng quá !…Đở ta vào… lu nước…ngâm.
Tiểu Quế Tử dạ một tiếng rồi hết sức đở lão dậy.
Hai người loạng choạng đi vào nội thất. Tiếp theo nghe đánh bỏm một tiếng rồi nước bắn lên tung toé.
Biến diễn này Vi Tiểu Bảo nhìn rõ hết. Gã liền rón rén bò dậy bước rất khẻ đến bàn. Gã đưa móng tay út khều thuốc ba lần đổ vào chung rượu. Gã sợ còn chưa đũ xúc thêm hai lần nữa đoạngấp lại cho mất dấu vết rồi mở ra để nguyên như trước.
Bỗng nghe trong nhà Tiểu Quế Tử cất tiếng hỏi :
– Công công ! Công công đã thấy bớt chút nào chưa? Không nên ngâm nước quá lâu.
Hải lão công nói :
– Nóng …nóng như lửa đốt.
Vi Tiểu Bảo thấy trên bàn có đặt lưỡi đao trủy thủ liền cầm lấy rồi trở ra bên Mao Thập Bát , gã vẫn nằm phục dưới đất.
Chẳng mấy chốc , tiếng nước khua động , Hải lão công từ trong lu nước lồm cồm đứng dậy , toàn thân ướt đầm đìa. Tiểu Quế Tử đở lão ra ngoài. Lão vẫn ho sù sụ không ngớt.
Tiểu Quế Tử cầm lấy chung rượu kề vào miệng Hải lão công , mà lão vẫn ho không ngớt nên chưa uống được.
Vi Tiểu Bảo trống ngực đánh hơn trống làng , tưởng chừng trái tim muốn vọt ra ngoài.
Hải lão công nói :
– Không …uống …không uống là hơn… không uống thuốc này nữa.
Tiểu Quế Tử dạ một tiếng rồi đặt chung rượu xuống bàn. Gãcầm gói thuốc gói lại cẩn thận rồi đút vào trongbọc Hải lão công.
Hải lão công lại ho dữ hơn trước , lão trỏ vào chung rượu.
Tiểu Quế Tử cầm chung rượu lên kề vào miệng lão. Lần này lão uống một hơi sạch cạn.
Mao Thập Bát không nhịn được ủa lên một tiếng.
Hải lão công nói :
– Ngươi… muốn sống… để rời khỏi nơi đây…
Lão vừa nói tới đó , đột nhiên một tiếng “rắc, rắc” vang lên. Cái ghế đổ xụp xuống.
Nguyên Hải lão công đang ngồi bỗng gục xuống bàn. Lão cử động mạnh quá thành ra ghế gảy mà bàn cũng đổ xuống , khiến lão chúi về phía trước.
Tiểu Quế Tử sợ quá la gọi rối rít :
– Công công ! Công công !
Rồi chạy tới đở lão dậy. Lưng hai người quay về phía Mao Thập Bát cùng Vi Tiểu Bảo.
Vi Tiểu Bảo đứng phắt dậy cầm đao trủy thủ vung lên đâm vào sau lưng Tiểu Quế Tử.
Tiểu Quế Tử chỉ kịp rú lên một tiếng rồi chết ngay.
Hải lão công vẫn nằm dãy dụa dưới đất.
Vi Tiểu Bảo lại dơ trủy thủ lên đâm vào sau lưng Hải lão công.
Giữa lúc ấy Hải lão công bỗng ngững đầu lên nói :
– Tiểu…Tiểu Quế Tử !…Thuốc này…không được rồi !
Vi Tiểu Bảo thấy vậy chẳng còn hồn vía nào nữa , lưỡi trủy thủ gã đang đâm xuống liền ngừng lại.
Hải lão công xoay mình vươn tay ra chụp Vi Tiểu Bảo , nói :
– Tiểu Quế Tử vừa rồi ngươi có lấy lộn thuốc không ?
Vi Tiểu Bảo hàm hồ đáp :
– Không…làm lộn…
Gã cảm thấy cổ tay như bị đai sắt lồng vào đau đớn vô cùng , nhưng gã biết nếu kêu la một tiếng là bị lão phát giác mình không phải là Tiểu Quế Tử và có thể nguy đến tánh mạng.
Hải lão công vừa ho khằng khặc vừa nói :
– Mau…mau thắp đèn lên. Tối quá !…Ta chẳng nhìn thấy gì.
Vi Tiểu Bảo rất lấy làm kỳ , tự hỏi :
– Rõ ràng đèn nến sáng tỏ mà sao lão lại bảo tối đen ?
Đột nhiên gã lẩm bẩm :
– Hay là lão đui mắt nên không nhìn thấygì ?
gã liền cất tiếng hỏi :
– Công công ! Công công không nhìn thấy gì ư ?
Vi Tiểu Bảo và Tiểu Quế Tử khẩu âm tuy là trẻ con , nhưng Tiểu Quế Tử là người ở chốn kinh kỳ mà Tiểu Bảo lại nói khẩu âm Dương Châu nên khác nhau xa , gãvừa run vừa nói một cách hàm hồ , hy vọng Hải lão công không phát giác ra được.
Hải lão công la lên :
– Ta… chẳng nhìn thấy gì…Đã thắp đèn đâu? Ngươi đi thắp lên cho lẹ !
Lão nói rồi buông tay Vi Tiểu Bảo ra.
Vi Tiểu Bảo vâng dạ hàm hồ , rồi bước đến bên cây đèn đặt trên bờ tường. Gã đưa tay lên đụng vào đế đèn cho nó bật lên tiếng lách cách và đáp :
– Thắp đèn rồi !
Hải lão công sửng sốt hỏi :
– Sao? Ngươi nói nhăng vì thế ? Sao không thắp nến ?
Lão chưa dứt lời thì người co quắp lại , ngã lăn xuống đất.
Vi Tiểu Bảo dơ tay ra hiệu cho Mao Thập Bát trốn đi.
Mao Thập Bát cũng vẫy tay cho gã chạy trốn với mình.
Tiểu Bảo nghĩ thầm :
– Hai người chạy với nhau thì khó lòng thoát khỏi cơn nguy hiểm này , phải chia ra mà chạy mới được.
Gã lại đập tay ra hiệu cho Mao Thập Bát chạy trước.
Mao Thập Bát đang ngần ngừ bỗng nghe Hải lão công rên la nói :
– Tiểu…Tiểu Qué Tử ! …Tiểu Quế Tử !…
Tiểu Bảo đáp :
Đạ ! Có tiểu tử đây !
Gã khoa tay trái liên hồi , Mao Thập Bát gắnggượng muốn đứng lên nhưng huyệt đạo hai chân của hắn đều bị phongtỏa. Hắn đưa tay ra tự nắn bóp vào huyệt đạo ở sau lưng và đùi. Kình lực hắn tống vào như đá chìm đáy biển chẳng thấy tăm tích đâu , hắn tự nhủ :
– Chân ta không cử động được , chỉ có cách bò đi. Thật khó mà cho Tiểu Bảo theo mình. Thằng nhỏnày rất tinh quái và gã là con nítkhông mấy nhgười để ý tới , vậy gã tự tìm lốithoát thân cũng chẳng khó gì.
Nếu để gã đi theo ta mà chạm trán địch nhân thì thêm phiền cho gã.
Hắn nghĩ vậy liền vẫy tay ra hiệu chi Vi Tiểu Bảo rồi chống hai tay xuống len lén bò ra.
Hải lão công rên lên từng hồi lúc to lúc nhỏ. Vi Tiểu Bảo không dám bỏ đi ngay vì gã sợ Hải lão công phát giác Tiểu Quế Tử bị giết và hô hoán lên cho bọn thủ hạ vây bắt thì dĩ nhiên gã cùng Mao Thập Bát khó lòng thoát khỏi vòng vây.
Gã lẩm bẩm :
– Mao đại ca gặp vạ lần này là do ta gây ra. Hai chân y không cử động được , chẳng hiểu phải mất bao nhiêu thời gian y mới có thể trốn đi xạ Ta đành ở lại đây chống đởđược khắc nào hay khắc ấy. Mong sao lão thái giám con rùa này không phát giác ra ta giả mạo thì chẳng việc gì. Hiện giờ lão đã lơ tơ mơ, chỉ cần chờ lão hôn mê bất tĩnh là ta đâm cho lão một đao cho lão chết nhăn răng là ta trốn đi được.
Sau một lúc nữa bỗng nghe từ những tiếng gồng từ phía xa vọng lại để báo hiệu đêm đã vào canh một.
Vi Tiểu Bảo thấy ánh lửa đột nhiên lóe lên mộtcái. Gã nhìn cây nến mé tả đã cháyhết và tắt phụt rồi.
Gã lại đưa mắt nhìn thi thể Quế Tử nằm sỏng sượt dưới đất bất giác gã ớn lạnh xương sống tự hỏi :
– Ta giết thằng nhỏ này. Bây giờ gã biến thành qui? , chẳng biết oan hồn gã có kiếm ta để đòi mạng hay không ?
Rồi gã tự nhủ :
– Nếu đợi đến lúc trời sáng thì khó màtrốn thoát được. Ta phải nhân lúc nữa đêm canhkhuya trời tối mà bỏ đi mới xong.
Nhưng Hải lão công vẫn rên la không ngớt. Thủychung lão chưa đi vào chổ hôn mê bất tĩnh. Lão cứ nằm ngữa mà ho , mà thở và rên ư ư?.
Vi Tiểu Bảo dù có lớn mật đến đâu cũng không dám dơ trủy thủ lên để đâm vào ngực hay vào bụng lão. Gã biết võ công lão cực kỳ lợi hại. Hễ mũiđao nhọn mà đụng vào da lão là lão phóng chưởng đánh ra liền. Như vậy gã tất phải nát óc.
Sau một lúc nữa cả hai cây nến khác cũng đều tắt ngắm.
Hồi 9
Vi Tiểu Bảo lừng danh đánh bạc
Nến tắt hết rồi , trong phòng lại tối đen. Vi Tiểu Bảo nhớ tới xác Tiểu Quế Tử hiện nằm cạnh gã , trong lòng càng run sợ , chỉ mong có cơ hội tẩu thoát khỏi gian phòng. Nhưng gã vừa toan cất bước thì Hải Lão công la gọi :
– Tiểu…Tiểu Quế Tử !…Ngươi còn đó không ?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Có tiểu tử đây.
Chừng nữa giờ sau thì Tiểu Bảo lại lần mò ra cửa phòng thì Hải lão công bỗng la lên :
– Tiểu Quế Tử ! Ngươi địng đi đâu đó ?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Tiểu tử …ra ngoài đi tiểu.
Hải lão công hỏi :
– Sao ngươi không đi tiểu ngay trong phòng ?
Vi Tiểu Bảo dạ một tiếng rồi tiến vào hậu đường. Nhưng gãchưa từng quen lối , vừa qua cửa hậu thì đụng phải cái bàn đánh chát một tiếng. Gã mắt hoa đầu choáng váng đau điếng cả người.
Hải lão công nghe động liền hỏi :
– Tiểu Quế Tử !…Chuyện gì vậy?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Không có chuyện gì …
Gã đưa tay sờ soạng về phía trước thấy đó làmột cái bàn. Gã mò mẩm trên mặt bàn bắt được một miếng đan lửa. Gã mừng quá vội quẹt lửa châm vào mồi. ánh lửa bùng lên , gã thấy trên bàn có mười mấy ngọn nến liền châm lửa thắp vào hai ngọn.
Vi Tiểu Bảo thấy đây là một gian phòng kín đáo , có kê một chiếc giường nhỏ và một chiếc giường lớn. Gã đoán là phòng ngủ của Tiểu Quế Tử và Hải lão công. Trong phòng ngoài hai cái giường chỉ có một cái bàn và một cái tủ. Xem thế đũ biết đời sống của Hải lão công thật giản dị.
Vi Tiểu Bảo lại thấy trong góc phòng có một chum nước lớn. Trên mặt đất hãy còn ướt sũng , có lẽ Hải lão công lúc nảy vào chum nước rồi bước ra nên nước còn đọng lại.
Vi Tiểu Bảo đảo mắt nhìn quanh để tìm một khung cửa sổ đặng chuồn ra ngoài thì giữa lúc ấy Hải lão công lại gọi :
– Tiểu Quế Tử !…Ngươi làm gì mãi mà chưa tiểu tiện xong ?
Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hải bụng bảo dạ :
– Không hiểu tại sao lão này cứ kêu mìnhhoài? Hay là lão nghe tiếng mình khônggiống khẩu âm của Tiểu Quế Tử mà sinh lòng ngờ vực.Nếu không thì mình đi tiểu hay không cócan hệ gì đến lão mà lão phải băn khoăn ?
Gã nói rồi thò tay xuống gầm giường với lấy ra một chiếc bình đi tiểu vào đó. Đồng thời gã đưa mắt nhìn quanh thấy những cửa sổ phòng náy đóng kín mít , lại dán một lớp giấy dày. Gã đoán là vì Hải lão công mắc bệnh ho trầm trọng , sợ gió lọt vào.
Vi Tiểu Bảo còn sợ mình mở cửa để Hải lão công nghe tiếng động sẽ phát giác ra hành tung của mình. Có khi cửa mở chưa được đã bị lão bắt kéo trở lại nên gã không dám ra tay.
Gã quan sát tình thế trong phòng để tìm một lối thoát khác , nhưng căn phòng này rấtkín đáo , cả lổ chó chui cũng không cóthì làm sao mà trốn chạy được ? Bằng trở ra cửa trướctất sẽ bị lão phát giác được.
Vi Tiểu Bảo đưa mắt nhìn quanh chợt ngó thấy trên giường của Tiểu Quế Tử có một bộ quần áo thái giám hãy còn mới nguyên. Trong lòng hắn nghĩ được một kế , vội cởi bỏ quần áo của mình và mặc bộ quần áo thái giám vào.
Hải lão công ở phòng ngoài dường như đả nóng ruột lại cất tiếng hỏi dồn :
– Tiểu…Tiểu Quế Tử !… Ngươi làm gì mãi ở trong đó ?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Tiểu tử sắp ra đây.
Gã vừa nói vừa cài vội khuy áo rồi bước ra ngoài. Tiện tay gã với lấy cái nón của Tiểu Quế Tử chụp lên đầu.
Gã hàm hồ nói tiếp :
– Nến tắt hết rồi để tiểu tử thắp ngọn khác.
Gã nói rồi trở vào phòng trong lấy hai ngọn nến đang cháy cầm ra. Đồng thời gã đem theo bộ quần áo của mình.
Hải lão công buông tiếng thở dài não nuột hỏi :
– Ngươi thắp nến thật rồi đấy ư ?
Vi Tiểu Bảo động tâm hỏi lại :
– Thắp rồi !…Chẳng lẽ cặp mắt của công công lại khôngtrông thấy hay sao?
Hải lão công yên lặng hồi lâu rồi ho lên mấy tiếng , xong cất giọng buồn rầu đáp :
– Ta đã biết thứ thuốc này chẳng thể uống nhiều được. Chỉ vì ho dữ quá mà phải dùng đến. Mỗi lần uống một chút , nhưng lâu ngày tích tụ lại cũng nhiều và chất độc phát tác …hiện giờ… Hởi ôi ! Mắt ta chẳng nhìn thấy gì nữa.
Vi Tiểu Bảo nghe Hải lão công nói vậy mới thở phào một cái nhẹ nhỏm , tự nhủ :
– Té ra lão chưa phát giác ta đã pha thuốc vào rượu mà yên trí vì thuốc uống lâu ngày ít cũng hóa thành nhiều nên chất độc công phạt.
Hải lão công hỏi :
– Tiểu Quế Tử !…Trước nay ta cư xử với ngươi như thế nào?
Vi Thiểu Bảo chẳng hiểu ngày trước lão đối với Tiểu Quế Tửra sao song gã cũng hàm hồ đáp :
– Công công thật hết lòng thương tiểu tử.
Hải lão công hỏi :
– Nay ta bị đui mắt rồi , chỉ trông cậy vào ngươi săn sóc , ngươi có định bỏ ta không ?
Nghe lời lão thật bi thiết , gã vội đáp :
– Chẳng khi nào tiểu tử lìa bỏ công công.
Hải lão công hỏi :
– Ngươi nói thật chăng ?
Vi Tiểu Bảo đáp ngay :
Đĩ nhiên tiểu tử nói thật.
Gã nguyên là một đứa có tài nóiláo. Ngày thường gã vẫn kễ chuyện để bịp người , nhưnghiện giờ gã trả lời câu hỏi của Hải lão công vớigiọng chân thành không lộ vẽ gì dối trákhiến lão rất cảm động.
Vi Tiểu Bảo đáp ngay :
– Hởi ôi ! Tiểu tử không lo săn sóc cho công công thì còn ai nữa? Tiểu tử coi chừng bệnh đau mắt của công công chỉ vài ngày là hết.
Hải lão công thở dài nói :
– Ta tự biết đui mắt rồi chẳng bao giờ chửa lành lại được nữa.
Lão ngừng lại một chút rồi hỏi bằng một giọng chán nãn :
– Thằng cha họ Mao trốn mất rồi ư ?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Đúng thế ! Không thấy hắn đâu nữa.
Hải lão công lại hỏi :
– Còn thằng nhãi con đi theo Mao Thập Bát bị ngươi giết chết rồi phải không ?
Vi Tiểu Bảo trống ngực đập hơn trống làng , cất giọng run run đáp :
Đa… Phải rồi !… Xác chết của gã mình phải làm sao đây?
Hải lão công ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói :
– Mình đã gây ra án mạng thì phải dấu nhẹm mới được …Nếu để người ngoài biết được thì rắc rối lắm.Ngươi vào phòng bưng cái rương thuốc của ta ra đây!
Vi Tiểu Bảo dạ một tiếng rồi trở gót đi vào. Gã không thấy rương thuốc đâu , liền mở các ngăn kéo ra coi.
Hải lão công nghe tiếng quát hỏi :
– Ngươi làm gì vậy? Sao lại mở các ngăn kéo?
Vi Tiểu Bảo giật mình nghĩ bụng :
– Mấy cái ngăn kéo này sao lại không được mở ?
Gã nghĩ vậy nhưng không hỏi vì lẽ gì , đáp ngay :
– Tiểu tử kiếm rương thuốc mà không biết để đâu?
Hải lão công nổi giận lớn tiếng :
– Tại sao ngươi không biết rương thuốc để đâu?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Tiểu tử vừa mới giết chết một nhân mạng , trong lòng đanghồi hộp , công công lại hư mắt nên bối rối vô cùng , chẳng còn nhớ điều gì.
Gã nói tới đây rồi khóc oà lên.Gã sợ vì mình không biết rương thuốc để chổ nàokhiến cho Hải lão công nghi ngờ gã không phải là Tiểu Quế Tử , nên gã giả vờ khóc để đánh trống lấp và khiến Hải lão công tin là lòng gã bối rối thực sự.
Hải lão công nói :
– Giết một mạng người thì có sao? Ngươi chưa từng hạ sát ai bao giờ hay sao mà run sợ thế ? Cái rương để bên trên là rương đựng thuốc đó.
Vi Tiểu Bảo nói ngay :
– à phải rồi ! Tiểu tử cũng vừa sực nhớ ra.
Gã liếc mắt nhìn thấy hai cái rương chồng chất lên nhau , vội bê cái rương trên đem xuống mang ra. Gã chẳng biết chìa khóa để đâu cứ thò tay mó máy thử thì nắp khóa bật ra ngaỵ Gã mừng thầm lẩm bẩm :
– Phúc cho mình quá. Ổ khóa này chi cài hờ chớ không khóa hẳn. Nếu mình lại hỏi tới chìa khóa chắc tất lão sinh nghi.
Vi Tiểu Bảo mở rương thấy bên trong có rất nhiều chai thuốcđể ngổn ngang , chưa biết lấy thứ nào , thì Hải lãocông lại nói :
– Ngươi lấy một ít Hoa thi phấn rắc lên xác chết.
Gã dạ một tiếng để đáp lại , nhưng cứ đúng ngẩn ngưới ra vì gã không biết chai nào là Hoa thi phấn. Gã đành hỏi :
– Công công ơi ! Hoa thi phấn đựng ở chai nào?
Hải lão công không trả lời , hỏi lại :
– Thằng nhỏ bửa nay sao mà lú lẩn thế ? Có phải ngươi sợ quá mà thất đảm , đầu óc mê muội không ?
Vi Tiểu Bảo cất giọng run run đáp :
– Tiểu tử rất đổi bồn chồn !… Cặp mắt công công đã nhìn thấy gì chưa?
Giọng nói của Vi Tiểu Bảo lộ vẽ cực kỳ thiết tha , tưởng chừng gã rất băn khoăn về bệnh thế của Hải lão công.
Hải lãi công vươn tay xoa đầu gã nói :
– Ngươi lấy chai thuốc màu xanh có lốm đốm trắng… Thuốc này quý lắm , chỉ lấy một chút thôi.
Vi Tiểu Bảo vâng dạ luôn miệng. Gã đổ thuốc ra mãnh giấy rồi rắc lên mình Tiểu Quế Tử.
Hải Lão công nói :
– Bửa nay ta nhận thấy ngươi thật là quái dị. Tâm tưlú lẩn mà giọng nói cũng thay đổi nhiều.
Giữa lúc ấy , Vi Tiểu Bảo nghe chổ vết thương của Tiểu Quế Tử sủisùng sụt , rồi khói bốc lên nghi ngút. Tiếp theođó vết thương có nước vàng chảy ra.
Nước vàng càng chảy nhiều thì vết thương càng loang rộng ra mãi…
Vi Tiểu Bảo thấy xác Tiểu Quế Tử hễ chổ nào mà gặp phải nước vàng liền tan ra nước ngaỵ Cả quần áo cũng nát theo. Trước diển tiến này , gã không khỏi ngẩn người ra.
Gã chợt nhớ tới bộ quần áo của gã vừa mới thay ra ,liền cầm lấy quăng lên xác Tiểu Quế Tử và bộ quần áo này cũng dần dàn tan ra thành nưóc.
Vi Tiểu Bảo chợt thấy mũi giày của gã đã rách nát , gã vội tháo lấy đôi giày của Tiểu Quế Tử và liệng đôi giày của mình vào xác chết cho tiêu tan theo.
Sau chừng nữa giờ , thi thể Tiểu Quế Tử và quần áo hoàn toàn biến thành một bãi nước vàng.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm trong bụng :
– Nếu lão già con rùa này bây giờ mê mang bất tĩnh thì hay biết chừng nào ! Ta chỉ việc đẩy lão vào bãi nước vàng thì sau một giờ đồng hồ người lão cũng tan thành nước hết không còn tăm tích gì nữa.
Nhưng khốn thay ! Hải lão công vẫn ho sù sụ không ngớt , thỉnh thoảng lại điểm mấy tiếng thở dài não nuột mà vẫn tĩnh táo chứ không mê mang.
Vi Tiểu Bảo nhìn lên lớp giấy dán cửa sổ thấy nó từ từ biến thành màu trắng thì biết là trời đã rạng đông…
Gã cho là bây giờ gã mặc đồ thái giám thì có thể tự do đi lại , không sợ ai ngăn chặn xét hỏi nữa.
Vi Tiểu Bảo còn đang ngẫm nghĩ , bỗng nghe Hải Lão công hỏi :
– Tiểu Quế Tử !… Trời sắp sáng rồi phải không ?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Đúng thế !
Hải lão công nói :
– Ngươi lấy nước rữa sạch chổ này đi , vì mùi tanh hôi rất khó ngữi.
Vi Tiểu Bảo dạ một tiếng rồi đi vào nội thất lấy cái bầu nước múc nước trong chum ra rữa chổ bãi nước vàng.
Hải lão công lại nói :
– Bửa nay ăn cơm xong ngươi cùng bọn chúng đi đánh bạc.
Vi Tiểu Bảo rất lấy làm kỳ , gã cho là lão muốn thử thách , liền hỏi :
– Đánh bạc ư ? Tiểu tử không đi đâu. Mắt công công hư rồi thì tiểu tử còn đi giởn chơi thế nào được ?
Hải lão công tức giận hỏi :
– Ai bảo ngươi đi giởn chơi? Ta dạy ngươi mấy tháng trời đánh thua mất mấy trăm lạng bạc cũng vì câu chuyện to tátnày. Ngươi không muốn nghe lời ta phải chăng ?
Vi Tiểu Bảo không hiểu lão nói câu này có thâm ý gì nên hàm hồ cười đáp :
– Không !…Chẳng phải tiểu tử không nghe lời chỉ giáocủa công công. Có điều công công khôngđược mạnh khõe mà lại ho nhiều , tiểu tử đi… làm việcđó không ai chiếu cố cho công công.
Hải lão công nói :
– Ngươi cứ làm cho ta việc đó thì hay hơn tất cả các việc khác.
Ngươi thử gieo cho ta coi.
Vi Tiểu Bảo hỏi :
– Gieo…cái gì ?
Hải lão công tức quá thét lên :
– Đi lấy những con thò lò ra đây , dừng rắc rối nữa. Vì ngươi không cố công rèn luyện nên đã bao lâu mà chẳng tiến bộ mấy.
Vi Tiểu Bảo nghe lão nói gieo thò lò , thì chấn động tinh thần. Nguyên gã ở Dương Châu , ngoài những lúc nghe người ta nói chuyện cổ tích , gã có nhiều thì giờ cùng bạn hữu gieo thò lò. Tuy gã còn nhỏ tuổi , nhưng trong ngỏ hẽm thành Dưong Châu đã nổi tiếng là tay hảo thủ.
Nhưng hiện giờ Vi Tiểu Bảo không hiểu những con thò lò để ở đâu liền hỏi lại :
– Suốt một ngày một đêm đầu óc bị căng thẳng , tinh thần bị hôn ám ! Đến mấy con thò lò cũng không nhớ để ở đâu nữa.
Hải lão công mắng liền :
– Con bà mi ! Mi khinh ta đui mắt phải không. Đưa cho ta sáu hạt.
Đoạn lão vươn tay sờ vào trong chén sứ thì quả nhiên có đũ sáu con , bốn con “nhị” và hai con “lục”.
Hải lão công :
– Bửa nay ngươi hên vận thì đổ lấy bông “mai hoa” cho ta coi.
Vi Tiểu Bảo cầm mấy con thò lò toan liệng ra , nhưng gã lại nghĩ thầm :
– Nghe giọng lưỡi lão này thì gã Tiểu Quế Tử gieo thò lò kém lắm.
Bây giờ nếu lão bảo mình gieo cái gì được cái đó , tất lão con rùa sinh lòng ngờ vực.
Gã nghĩ vậy rồi xoay chuyển thủ kình đổ bảy tám cái đều không trúng “mai hoa” gã đổ thêm một lần nữa rồi thở dài sườn sượt.
Hải lão công hỏi :
– Ngươi đổ được cái gì ?
Vi Tiểu Bảo hàm hồ đáp :
Đa… da….
Hải lão công hắng giọng một tiếng đưa tay sờ vào lòng chén sứ thì thấy bốn con “tam” một con “tứ” và một con “ngũ” thế là chín điểm. Hải lão công an ủi gã :
– Thủ kình ngươi còn sai một chút. Định đổ “maihoa” lại thành chín điểm. Có điều chín đìểm cũng là khá rồi. Ngươi thử đổ nữa đi !
Vi Tiểu Bảo giả vờ đổ hơn chục lần mới thành “mai hoa”.
Hải lão công sờ thấy đúng , lão cao hứng nói :
=Ngươi có tiến bộ rồi đó. Đi đánh thử coi. Bửa nay đem theo năm chục lượng bạc.
Vừa rồi lúc Vi Tiểu Bảo lục rương kiếm bộ thò lò đã trông thấy hơn chục đỉnh bạc. Bây giờ gã nghe nói đến đánh bằng tiền thì trong lòng vui sướng không bút nào tả xiết , vì về môn đánh bạc ăn tiền , tài nghệ gã đã tinh thâm. Cả thành Dương Châu ai cũng biết gã là thằng bé giỏi nghề cờ bạc bịp. Trừ người ở xa đến chưa biết không kể , còn chẳng ai mắc hợm gã cả.
Lúc này Vi Tiểu Bảo đã trấn tĩnh lại nhiều , không kinh hải như trước nữa. Gã chợt nghe đi đánh bạc liền tưởng chừng đã ra khỏi địa ngục để lên thiên dường.
Có diều gã chưa biết kẻ đối thủ của mình là ai và đi đâu đánh bạc. Nếu điều gì gã cũng hỏi lão già này thì gã sợ bị bại lộ hành tung. Đây cũng là vấn đề nan giải cho gã.
Vi Tiểu Bảo mở rương lấy hai đỉnh bạc , mỗi đỉnh hai mươi lăm lượng. Gã còn đang ngấn ngừ tìm biện pháp để Hải lão công từ miệng nói ra nơi sòng bạc thì đột nhiên ngoài cửa có tiếng hô hoán :
– Tiểu Quế Tử ! Tiểu Quế Tử !
Vi Tiểu Bảo chạy ra nhà ngoài rồi mới thưa lên.
Hải lãi công khẻ bảo gã.
– Y đã đến kêu ngươi đó. Ngươi đi đi.
Vi Tiểu Bảo sung sướng toan bước ra cửa , gã chợt nghĩ ra điều gì la thầm :
– Chết cha rồi ! Con quỷ cờ bạc này không đui mắt , hắn trông thấy mình là nhận ra ngay là không phải Tiểu Quế Tử. Biết làm thế nào bây giờ ?
Người ngoài cửa lại gọi :
– Tiểu Quế Tử ! Ra đây mau ! Ta có điều muốn bàn với ngươi.
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Hãy chờ một chút. Ta ra ngay bây giờ.
Vi Tiểu Bảo có tài ứng biến rất mau lẹ. Gã chạy vào nội thất lấy mãnh vải trắng quấn ngang đầu , che cả mặt mũi , chỉđể hở con mắt và cái miệng. Gã nhìn Hải lão công nói :
– Tiểu tử đi đây.
Rồi bước lẹ ra khỏi phòng. Gã thấy người đứng chờ là một tên thái giám ngoài ba chục tuổi. Người này hỏi ngay :
– Ngươi làm sao thế ?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Ta thua bạc rồi bị công công đánh thâm tím mặt mũi.
Người kia cười hì hì , không lộ vẽ gì hoài nghi , khẻ hỏi gã :
– Ngươi có dám đi gở không ?
Vi Tiểu Bảo nắm tay áo người kia kéo ra ngoài mấy bước rồi mới đáp :
– Đừng để công công nghe tiếng. Dĩ nhiên ta phải đi gở chứ !
Người kia dơ ngón tay cái lên nói :
– Hảo tiểu tử ! Giỏi đấy ! Vậy thì đi !
Vi Tiểu Bảo sóng vai đi với người kia. Gã thấy hắn đầu nhỏ mà trán nhọn , sắc mặt xanh lợt.
Hai người đi được mấy trượng , tên thái giám kia nói :
– Bọn anh em ở ôn Gia và Bình Uy đều đến cả rồi. Bửanay may ra có thể ăn được đấy. Vi Tiểu Bảo ngập ngừng đáp:
– Bửa nay không thắng thì… kẹt dữ…
Xuyên qua dãy hành lang ra tới hoa viên , Vi Tiểu Bảo lẩm bẩm :
– Co mẹ nó ! Những nhà tài chủ có nhiều tiền kiến trúc tòa viện rộng lớn quá đi mãi không hết.
Gã đưa mắt lên thềm thấy rường cột chạm trổ rất đẹp. Suốt đời gã chưa bao giờ được nhìn thấy tòa nhà hào phú như thế này.
Hai người đi một lúc nữa thì đến một căn nhà nhỏ ở góc vườn hoa.
Người kia dắt Vi Tiểu bảo xuyên qua hai gian phòng rồi đưa tay lên gỏ cửa “cách ,cách , cách” ba tiếng.
Hắn ngừng lại , gỏ hai tiếng , sau cùng gỏ ba tiếng nữa.
Cánh cửa kẹt mở ra. Lại nghe những tiếng leng keng do những con thò lò gieo xuống chén phát ra nghe êm ái làm sao !
Trong phòng đã quần tụ 5 ,6 người đều ăn mặc như nhau. Chúng đang để hết tinh thần vào việc gieo thò lò.
Chỉ có một hán tử lối 20 tuổi cất tiếng hỏi :
– Tiểu Quế Tử ! Ngươi làm sao thế ?
Tên thái giám dẫn Vi Tiểu Bảo tiến vào đáp :
– Gã thua bạc bị Hải lão công đánh đòn.
Người kia cười khành khạch rồi tặc lưỡi mấy tiếng.
Vi Tiểu Bảo đứng ở phía sau mấy người. Gã thấy bọn con bạc đang đặt tiền. Kẻ đặt nữa lạng người đặt 5 đồng cân.
Gã lấy một đỉnh bạc ra mua 5 cái thẻ , mỗi thẻ ăn 5 đồng cân rồi ngồi vào xòng bạc.
Hồi 10
Hết đánh bạc lại đánh đô vật
Vi Tiểu Bảo vừa ngồi vào bàn thì một người hỏi :
– Tiểu Quế Tử ! Bửa nay ngươi ăn cắp được bao nhiêu tiền đem nướng ?
Vi Tiểu Bảo hỏi :
– Cái gì mà ăn cắp với không ăn cắp ? Sao nói khó nghe thế ?
Gã toan đưa ra những từ ngữ đe tiện để thóa mạ , nhưng gã phát giác giọng lưỡi của mình chưa ăn nhập được vớibọn kia. Nếu buông lời thóa mạ sẽ bị lộ tẩy.
Gã nghĩ vậy rồi quyết định chú ý chỉ nói rấtít và để ý nghe giọng lưỡi của bọn họ.
Mọi người chăm chú đánh bạc. Chỉ có hán tử đưa Vi Tiểu Bảo tới là còn ngần ngừ.
Một người ngồi cạnh hỏi :
– Lão Ngô ! Lúc này nhà cái đangđen , đánh nhiều đi chớ ?
Gã họ Ngô đáp :
– Phải lắm !
Rồi gã đặt hai lạng bạc và hỏi Vi Tiểu Bảo :
– Tiểu Quế Tử ! Ngươi tính sao?
Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng :
– Hay hơn hết là đừng để họ chú ý tới mình. Vậy bửa nay mình không nên ăn thua nhiều mà cũng không được lớn. Như vậy chỉ nên đặt chút ít thôi.
Gã liền đặt 5 đồng cân. Quả nhiên những người ngồi bên chẳng ai chú ý đến gã.
Nhà cái là một hán tử béo mập , Mọi người gọi hắn là Bình đại ca.
Vi Tiểu Bảo nhớ lại gã họ Ngô đã nói trong đám con bạc bửa nay có người tên là Bình Uy , gã hiểu ngay Bình đại ca đây tức Bình Uy.
Bỗng thấy Bình Uy cầm mấy con thò lò lúc lắctrong tay rồi hô lớn :
– Coi đây !
Đoạn hắn gieo thò lò xuống lòng chén.
Vi Tiểu Bảo để ý tới thủ kình của Bình Uy , gã yên tâm bụng bảo dạ :
– Anh chàng này là “con mòng béo”.
Gã thấy ai đánh bạc mà không biết lừa bịp đềucho là con mòng béo.
Bình Uy gieo sáu con thò lò thành bộ “ngưu”. Đó là nước bài khá lớn.
Nhà cái gieo rồi mọi người lần lượt theo thứ tự trước sau mà gieo thò lò. Có kẻ được người thuạ Gã họ Ngô gieo được 5 điểm dĩ nhiên cũng bị thua.
Vi Tiểu Bảo để ý tới từng người gieo thò lò , đến lượt gã cũng lẩm bẩm :
– “Con mòng béo”.
Gã lại càng yên trí.
Nên biết trong bàn bạc mà có tay sành sỏi thì gã gieo thò lò phải biến đổ luôn để họ khỏi phát giác và như vậy khó nắm chắc phần thắng. Nếu tay cờ bạc lõi mà nhãn quan càngghê gớm thì càng dễ phát giác những ngónbịp của gã.
Đến lượt Vi Tiểu bảo , gã cầm bộ thò lò trong tay không nhịn được suýt bật tiếng cười. Nguyên bộ thò lò này bên trong có đổ chì.
Vi Tiểu Bảo đem theo bộ thò lò của Hải lão công có dổ thủy ngân. Gã định đánh một lúcsẽ đổi bộ của mình vào và sau khi được tiền lại chuồnra thì không ai biết.
Thủ pháp gieo giả khéo léo ở chổ thay đổi thò lò cần phải mắt tinh tai lẹ như người chơi trò quỷ thuật.Thường thường phải làm cho người coi chú ý đến chuyệnkhác , tỷ như giả đò đánh đổ ghế , làm rớt chungtrà …khiến mọi người để mắt nhìn ghế đổ hay chung tràrớt mà thay đổi bộ thò lò.
Dĩ nhiên những tay cao thủ hạng nhất thì chẳng cần phải đánh đổ ghế hay làm đổ chung trà cũng có thủ pháplàm được.
Vi Tiểu Bảo ở trong kỹ viện đã chạm trán những tay đối thủcực kỳ lợi hại và đã luyện cách đổi thò lò đến trình độ xuất quỷ nhập thần. Gã có thể dấu sáu con thò lò ở trong tay áo , lúc gieo gã chuồn sáu con thò lò ở đầu ngón tay vào cho những con thò lò ở trong tay áo rớt xuống chén. Rồi gã chắp tay một cái là chuồn được sáu con thò lò kia vào bọc.
Những thò lò đổ chì hay thủy ngân đều trầm trọng. Khi rớt xuống bát một bên nhẹ nên có thể gieo theo ý muốn. Có điều chì là vật cứng còn thủy ngân lưu động không ngừng nên gieo thò lò đổ chì dễ hơn là thò lò đổ thủy ngân.
Nhưng thò lò đổ chì lại dễ để cho người phátgiác. Đồng thời mình gieo được điểm số lớn thìngười ta cũng gieo được diểm số lớn một cách dẽ dàng. Cònthò lò đổ thủy ngân mà muốn gieo bộ gìthì phải là tay có thủ pháp vào hàngthượng thặng , chứ người thường không thể làm được.
Những tay hảo thủ chân chính thì dù gieo thò lò thông thường cũng có thể điều động theo ý muốn không sai chút nào. Nhưng công phu nàytrong muôn người chưa được một. Trong đời Vi Tiểu Bảo chưa từng gặpnhân vật có tư cách như vậy.
Vi Tiểu Bảo cầm bộ thò lò trong tay biết là đổ chì. Gã nghĩ bụng :
– Bộ thò lò này chắc của Tiểu Quế Tử mang đến đánh tráo. Gã đã gặp những đối thủ toàn hạng mòng béo , ngày nào giở đi giở lại cũng chỉ chơi với mấyngười này thì cần gì phải thay đổi thò lò? Nếu mỗi lần mỗi thay đổi mà chân tay vụng về để người ta bắtđược thì còn ra thế nào?
Gã nghĩ vậy rồi mắng thầm :
– Tiểu Quế Tử đúng là tên tiểu tặc đã giở thói ăn cắp mà lại là đồ vô dụng đến nổi gieo thò lò đổ chì mà còn thua bạc mới thật là tồi.
Vi Tiểu Bảo nghĩ tới đây gã chợt nhớ ra đìều gì , liền tự nhủ :
– Tiểu Quế Tử thường tua chẳng mấy khi được. Cái đó đã hiển nhiên vì Hải lão công lúc nảy tỏ ra ưa tức giận về chuyện gã ưa thua luôn. Nay ta mới đến đây lần đầu mà đã trổ tài ăn ngay tất mọi người sinh lòng ngờ vực. Vậy bây giờ ta hãy thua mấy bàn rồi hãy thắng.
Gã nghĩ vật liền gieo số nhỏ để nhà cái ăn.
Vi Tiểu bảo cứ bàn ăn bàn thua tính ra còn mất năm lạng.
Về sau , mọi người đặt mỗi lúc một lớn. Vi Tiểu Bảo vẫn đặt 5 đồng cân.
Nhà cái là Bình Uy gạt cái thẻ của gã ra nói :
– ít nhất là phải đặt một lạng , không ăn đồng cân.
Vi Tiểu Bảo bản tính hiếu thắng liền đặt thêm một thẻ nữa.
Nhà cái gieo được bộ “nhân: ăn hết cả làng rồi , còn mình Tiểu bảo là chưa gieo , gã nghĩ bụng :
– Nếu mình gieo bộ “thiên” để thắng hắn thì chưa phảilà tay hảo hán.
Hắn liền gieo thò lò bốn con “tam” và hai con “nhất” thế là thành bộ “địa” đũ để ăn bộ “nhân” rồi.
Bình Uy cất tiếng thóa mạ :
– Con mẹ nó ! Gã tiểu qui? này bửa nay hên quá !
Vi Tiểu bảo kinh hải nghĩ thầm :
– Không được ! Nếu mình thắng cách này thì bọn họ chú ý và sẽ nhận ra không phải là Tiểu Quế Tử.
Lần sau gã lại gieo thua một lạng.
Chúng thấy mọi người đặt tăng thêm tiền kẻ ba người bốn lạng liền đặt hai lạng , gã thắng , lần sau gã thua một lạng.
Vi Tiểu Bảo cứ tiếp tục bằng cách ăn hai lạng thua một lạng. gã đánh cho đến trưa đã ăn được hơn hai chục lạng. Nhưng gã đặt nhỏ hơn mọi người nên chẳng ai chú ý.
Gã họ Ngô đem đi hơn ba chục lạng thua hết nhẳn , sẽ mặt buồn thiu. Gã bóp hai tay lại nói :
– Bửa nay xui quá không đánh nữa.
Vi Tiểu bảo lúc đánh bạc giả vờ keo kiệt để gạt người , nhưng đối với bạn hữu thì hắn lại tỏ ra rất hào phóng.
Gã thường ngày bị người ta nhục mạ đánh đấm , chẳngai coi gã vào đâu , nhưng hễ thấy ai thua hết tiền là gã lại cho vay mượn. Nếu được người đó cảm kích và coi gã bằng con mắt khác trước.
Vi Tiểu Bảo cũng đã có cơ hội làm hảo hán là chỉ ở chổ cho người mượn tiền đánh bạc. Có người mượn rồikhông trả , gã cũng chẳng để tâm , vì gãcoi tiền đó không phải móc ở trong lưng mình ra.
Bây giờ gã thấy họ Ngô thua hết tiền , liền bốc một nắm thẻ chừng hai ba chục lạng nhét vào tay hắn. nói :
– Thua thì phải gở chứ ! Hễ được sẽ trả tiểu đệ.
Gã họ Ngô mừng quýnh. Vì những người đánh bạc trước nay không ai cho mượn tiền bao giờ. Một là họ sợcho mượn tiền đánh bạc người ta không trả cũng chẳng thể đòi gắt gao như món nợ thường. Hai là bỏ tiền trong tay ra cho mượn nợ xúi quẩy rồi sẽ phải thua.
Gã Ngô thấy Vi Tiểu Bảo có lòng khẳng khái như vậy thì trong lòng cao hứng vô cùng. Hắnxoa đầu vổ vai gã nói :
– Lão huynh đệ ! Huynh đệ thật là người tốt.
Nhà cái Bình Uy đang đến hồi vận đỏ , chỉ sợ có người thua hết tiền phải giải tán. Hắn thấy Vi Tiểu Bảo nghĩa khí như vậy cũng ca ngợi. Hắn nói :
– Ha ha ! Tiểu Quế Tử thay đổi tính tình. Bửa nay không keo kiệt như trước nữa.
Cuộc đánh bạc lại tiếp tục. Vi Tiểu Bảo được thêm mười mấylượng. Đột nhiên có người nói :
– Nghỉ ăn cơm đã , sáng mai hãy đánh tiếp.
Mọi người nghe nói ăn cơm liền dừng tay lại , tới tấp đổi thẻ lấytiền ra về.
Vi Tiểu Bảo theo gã họ Ngô đi ra , gã tự hỏi :
– Không biết đi đâu ăn cơm bây giờ ?
Gã họ Ngô được Vi Tiểu Bảo cho mượn hơn hai chục lạng lại thua gần hết. Hắn nói :
– Tiểu huynh đệ ! Món tiền đó sáng mai ta trả được không ?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Chổ anh em với nhau. Có cần quái gì ?
Gã họ Ngô cười nói :
– Ha ha ! Thế mới phải tình nghĩa anh em. Tiểu huynh đệ về đi kẻoHải lão công ở nhà chờ cơm.
Vi Tiểu Bảo đáp :
=Vâng !
Nhưng gã nghĩ bụng :
Té ra lại trở về ăn cơm với lão già con rùa kia. Bây giờ mà mình không chạy trốn thì còn chờ đợi đến bao giờ ?
Gã thấy họ Ngô xuyên vào sãnh đường thì nghĩ bụng :
– Nơi đây có sãng đường , có vườn hoa , có hành lang không biết cổng lớn ở phía nào?
Gã chạy loạn lên , thĩnh thoảng ;lại gặp người cùng sắc phục như gã nhưng gã không dám hỏi cổng lớn ởnơi nào.
Vi Tiểu Bảo chạy mãi , chạy hoài rồi đâm ra hoang mang tự nhủ :
– Ta đành đi trở về chổ Hải lão công con rùa kia rồi sẽ tính.
Nhưng bây giờ gã lạc lõng muốn trở về chổ Hải lão công cũng chẳng biết đường. Gã quanh đi quẩn lại vẫn về đến đại sãnh.
Trên cửa có treo một tấm biển , nhưng trong ba bốn chữ gã khó lòng nhận ra được một. Ngoài mấy chữ “Nhất” “Tam” Thủy” gã không nhận được ra chữ gì.
Vi Tiểu bảo lại chạy một lúc nữa thì trong bụng đóiquá. Gã xuyên qua một cái cổng tò vò, thấy căn phòng mé tả , cánh cửa chỉ khép hờ. Gã liền đến bên cửa , bỗng ngữi thấy mùi thức ăn ngàongạt xông lên mũi. Bất giác gã chảy nước miếng, gã khẻ đẩy cửa thò đầu ngó vào.
Vi tiểu Bảo thấy trên bàn đã đặt mười mấy đĩa bánh điểm tâm. Có đĩa còn bốc hơi nghi ngút. Gã đang bụng đói như cào liền nghĩ ngay đến cách ăn vụng.
Nghề ăn vụng của Tiểu bảo thường như cơm bửa. Gã thấy trong nhà không có người liền kiểng chân rón rén bước vào. Gã cầm láy một chiếc bánh da lợn đút vào miệng.
gã vừa nhai mấy miếng đã khen thầm là bánh ngon.
Cái bánh da lợn này một lớp bằng bột , một lớp đường mật chiên bằng mỡ lợn , lại có thịt và nhiều đồ gia vị thơm tho nên vừa dòn vừa ngọt.
Những món điểm tâm ở Duy Dường vốn nổi tiếng khắp thiên hạ. Trong các kỹ viện người ta khảo cứu rất tỉ mỉ về các loại bánh đìểm tâm để đải khách làng chơi.
Vi Tiểu Bảo trước ở kỹ viện đã nếm những món điểm tâm trước các tân khách. dù bị người ta đánh đòn nhiều lần mà vẫn chứng nào tật ấy cứ ăn vụng hoài.
Bây giờ gã được ăn bánh ở đây còn ngon hơn bánh ở kỹ viện gấp nhiều lần.
Vi Tiểu bảo ăn hết một tấm bánh da lợn vẫn chưa nghe thấy tiếng người đi vào , liền bốc một cái xíu mại bỏ vào miệng. Nên biết gã có rất nhiều kinh nghiệm về cách ăn vụng. Mỗi đĩa chỉ lấy một vài cái thì người ta khó lòng phát giác.
Vi Tiểu Bảo ăn xong viên xíu mại lại bốc một cái bánh đâu ăn.
Đĩa nào gã ăn xong rồi liền bày lại cho khỏi lộvết tích.
Gã đang ăn thích khẩu , bỗng nghe ngoài cửa nhộn nhịp tiếng giày dép lẹp kẹp. Có người đã gần tớinơi. Gã vội cầm lấy một tấm bánh nướng rồi liếc mắt nhìn quanh thì thấy trong nhà trống rổng. Ngoài cái bàn không còn kê vật gì khác.
Gã thấy trước bàn có rèm rũ xuống thìkhông còn nghĩ gì nữa , chui ngay vào gầm bànđể ẩn nấp.
Lúc này tiếng giày đã vang lên ở trướccửa phòng rồi tiếng bước chân người tiến vào.
Vi Tiểu bảo ngồi trong gầm bàn nhìn ra thấy đôi giày bé nhỏ. Gã biết người tiến đến là một đứa nhỏ tuổicũng suýt soát gã , nên gã cũng yêntâm được một phần.
Vi Tiểu bảo đút tấm bánh nướng vào miệng mà không dám nhai. Chỉ ngậm tấm bánh cho nước thấm vào , bánh nhủn ra là gã có thể nuốt xuống được.
Bỗng nghe tiếng nhai tóp tép ở cạnh bàn. Vi Tiểu bảo cũng biết thằng nhỏ lấy bánh ăn , hắn nghĩ bụng :
– Gã này cũng vào đây ăn vụng. Ta mà la lên một tiếng rồi nhãy ra tất thằng lõi này này phải khiếp sợ trốn chạy rồi ta ăn một bửa cho no bằng thích.
Nhưng sau gã lại nghĩ :
– Vừa rồi mình ngốc thật ! Sao không lấy mấy đĩa điểm tâm đem ra vườn hoa mà ăn. Nơi đây không phải là Lệ xuân Viện , chẳng lẻ họ thấy mất mát gì cũng đổ tội lên đầu mình ?
Vi Tiểu Bảo còn đang ngẫm nghĩ , bỗng nghe những tiếng binh binh vang lên. Gã không hiểu thằng nhỏ kia đang đập cáigì , bất giác gã nổi tính hiếu kỳ , thòđầu ra nhìn xem thì thấy thằng nhỏ kia lối 13,14 tuổi mìnhmặc áo ngắn. Gã đang vung quyền lên đánh vàongười bằng da.
Người da này chế bằng da trâu và lớn bằng người thật.
Thằng nhỏ vung quyền đấm vào ngực người da rồi hai tay ôm ngang lưng người da mà vật ngã xuống đất. Thủ pháp của hắn cũng giống như thủ pháp của bọn đô vật người Mãn mà Vi Tiểu Bảo đã nhìn thấy ở tửu điếm hôm trước.
Vi Tiểu Bảo cười ha hả từ gầm bàn chui ra cất tiếng hỏi :
– Người da là vật chết rồi , chơi như vậy có chi là thú. Ta ra dỡn với ngươi một chút.
Thằng nhỏ kia thấy có người xuất hiện đột ngột mà đầu và mặt đều quàng khăn trắng thì không khỏi kinh hãi. Nhưng gã nghe Vi Tiểu Bảo nói là ra dỡn với mình thì lộ sẽ mừng vui đáp :
– Hay lắm ! Ngươi ra đây chơi với ta.
Vi Tiểu Bảo uốn mình nhãy xổ lại toan chụp lấy hai tay thằng bé.
Thằng nhỏ nghiêng mình né tránh rồi thò chân phải ra móc.
Vi Tiểu Bảo đứng không vững lập tức té nhào.
Thằng nhỏ nói :
– Bêu bêu ! Ngươi không biết vật rồi !
Vi Tiểu Bảo cãi :
– Sao lại không biết ?
Đoạn gã nhãy tới ôm lấy chân trái thằng nhỏ. Thằng nhỏ liền vươn tay ra chụp lấy sau lưng gã.
Vi Tiểu Bảo lướt người đi rất linh hoạt. Thằng nhỏ chụp hụt.
Vi Tiểu Bảo nhớ được vài thủ pháp của mất tên đại hán ỡ trong tửu quán , đột nhiên gã vung quyền bêntrái đánh vào hàm dưới thằng nhỏ đánhbinh một tiếng.
Thằng nhỏ bị trúng quyền ngẩn người ra một chút. Mắt gã lộ vẽ tức giận.
Vi Tiểu Bảo liền cười và nhắc lại câu của thằng nhỏ :
– Bêu bêu ! Ngươi không biết vật rồi !
Thằng nhỏ không nói gì , gã vung hờ tay trái một cái.
Vi Tiểu Bảo nghiêng mình né tránh. Thằng nhỏliền huýt khủyu tay vào lưng Tiểu Bảo.
Vi Tiểu Bảo đau quá phải khom lưng xuống.
Thằng nhỏ luồn tay qua sau lưng vào nách gã rồi dùng mười đầu ngón tay nắm lấy sau lưng gã mà dúixuống.
Vi Tiểu Bảo vung chân phải đá ngược lên.
Thằng nhỏ đẩy mạnh hai tay hất người Vi Tiểu bảo ra té huỵch xuống đất.
Vi Tiểu Bảo tức quá trằn mình lại ôm ghì lấy hai chân thằng nhỏ hết sức kéo mạnh.
Thằng nhỏ đứng không vững cũng té.
Vi Tiểu bảo dựt chân thằng nhỏ kia ngã úp sấp đè lên người gã.
Thằng nhỏ kia thân hình to lớn lại lợi thế liền đưa khủyu tay chẹn họng Vi Tiểu Bảo.
Vi Tiểu bảo bị nghẹt thở liền vung chân đá ngược lên , đồng thời gã thấy thằng nhỏ mặt mũi khôi ngô mà lại vui tính nên gã rất có cảm tình với nó.
Thằng nhỏ kia hỏi :
– Tên họ ngươi là chi?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Ta là Tiểu Quế Tử. Còn ngươi tên gì ?
Thằng nhỏ trầm ngâm một chút rồi ngập ngừng :
– Ta là …Tiểu Huyền Tử. Ngươi là thủ hạ của vị công công nào?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Chủ ta là Hải lão công.
Tiểu Huyền Tử gật đầu.
Đoạn gã dùng chiếc khăn bịt mặt của Vi Tiểu bảo lau mồhôi trán rồi thò tay bốc một miếng điểm tâm bỏ vào miệng nhai nhồm nhoàm…
Vi Tiểu bảo cũng không chịu kém miệng lẩm bẩm :
– Mi có gan ăn vụng , dễ thường ta không dám ăn hay sao?
Rồi gã bốc miếng bánh da lợn mà ăn một cách rất ung dung.
Tiểu Huyền Tử cười nói :
– Ngươi chưa học nghề đô vật , song được cái chân tay mau lẹ nên ta không đè ngươi được. Có điều nếu đấu thêm vài hiệp nữa thì ta nhất định nắm vững phần thắng.
Vi Tiểu bảo không chịu :
– Cái đó chưa chắc. Bây giờ chúng ta tái đấu xem sao?
Tiểu Huyền Tử cười nói :
– Được lắm !
Thế là hai gã lại quần thảo với nhau. Tiểu Huyền Tử vừa sức mạnh vừa hiểu nghề đô vật , nên lần này mới đấu có vài hiệp nó đã đè lên người Vi Tiểu Bảo và không để gã cục cựa được nữa.
Tiểu Huyền Tử cười hỏi :
Ngươi có chịu đầu hàng hay không thì bảo?
Vi Tiểu Bảo vẫn quật cường đáp :
– Chết thì chết chứ không chịu hàng.
Tiểu Huyền Tử cười ha hả buông Vi Tiểu bảo ra đứng dậy.
Vi Tiểu Bảo lại xông tới toan đánh nữa , nhưng Tiểu Huyền Tử khoát tay nói :
– Bửa nay hãy tạm nghĩ ngày mai sẽ tái đấu. Có điều ngươi không phải là đối thủ của ta thì dù có đấu thêm mấy ngày nữa cũng bằng thừa.
Vi Tiểu Bảo không chịu móc ba lạng bạc ra nói :
– Ngày mai quyết chiến. Nhưng phải ăn thua bằng tiền. Ngươi hãy nộp tiền vào đây.
Tiểu Huyền Tữ giật mình đáp :
– Hay lắm ! Ngày mai chúng ta đấu bằng tiền và cũng vào buổi trưa sẽ gặp nhau ở đây , ngươi nên giử đúng hẹn.
Hồi 11
Hải Lão Công mưu đồ đánh cắp Ngự Thư
Vi Tiểu Bảo nghĩ tới chuyện Mao Thập Bát trong mình đã bị trọng thương mà vẫn giử lời ước hẹn cùng hai vị cao thủ , lên núi Đắc Thắng phó ước khiếngã rất khâm phục.
Gã thường được nghe thầy đồ nói chuyện cổ tích về anh hùng hào kiệt rồi đầu óc gã cũng nẩy ra ảo tưởng mình là một tay đại anh hùng , đại hàokiệt. gã tự nhủ :
– Bửa nay ta ước hẹn cùng người tỷ võ , có lýnào lại không phó ước ? Ngày mai mình còntới đây thì đêm nay dĩ nhiên phải về chổ Hải lão công.
Lúc trước gã cứ đi về mé hữu thành ra mỗi lúc một xạ Bây giờ gã chuyển qua mé tả đi hết hai dãy hành lang và nhớ mang máng khu vườn hoa cỏ xinh tươi. Gã lần mò một lúc rồi tìm được đến nhà Hải lão công.
Vi Tiểu Bảo vừa về tới cửa đã nghe tiếng Hải lão công ho hắng , liền cất tiếng gọi :
– Công công ! Công công đã bớt chútnào chưa?
Hải lão công xẳng giọng :
– Bớt cái con khỉ ! Ngươi vào đây mau !
Vi Tiểu Bảo vào nhà thấy Hải lão công ngồi trên ghế. Cái bàn đổ đã được dẹp qua một bên.
Hài lão công hỏi :
– Ngươi thắng đưọc bao nhiêu?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Được ba chục lạng bạc. Nhưng…nhưng…
Hải lão công hỏi ngay :
– Nhưng làm sao?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Nhưng cho gã họ Ngô mượn hết rồi.
Hải lão công sa sầm nét mặt hỏi :
– Sao lại cho gã họ Ngô mượn làm chỉ Gã có ở Ngự thư phòng đâu? Sao không cho anh em họ Ôn mượn ?
Vi Tiểu Bảo không hiểu nguyên nhân liền đáp :
– Anh em họ Ôn không mượn tiền của tiểu tử. Hải lão công tức mình hỏi :
– Chúng không hỏi mượn thì ngươi cũng phải tìmcách cho chúng mượn chớ ! Ta dặn ngươi điều gì chẳnglẻ ngươi quên hết rồi ư ?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Tiểu tử…tiểu tử đêm qua giết chết thằng nhỏ đi theo Mao Thập bát , nên sợ hết hồn chẳng còn nhớ gì nữa ! Phải rồi ! Phải rồi !
Lão nhân gia có dặn tiểu tử cho anh em họ Ôn mượn tiền thật nhiều.
Hải lão công đằng hắng giọng một tiếng rồi nói :
– Giết một người thì có chi đáng kể. Nhưng ngươi còn nhỏ tuổi chưa từng giết ai , đây mới lần đầu thì trong lòng hồi hộp cũng không đáng trách. Bộ sách kia ngươi còn nhớ không ?
Vi Tiểu bảo đáp :
– Bộ sách đó…tiểu tử…
Hải lão công lại đặng hắng một tiếng rồi hỏi :
– Ngươi cũng quên rồi chăng ?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Công công !… Tiểu tử vừa nhức đầu… lại vừa khiếp sợ thành ra việc gì cũng hồ đồ.
Hải lão công nói :
– Được rồi ! Ngươi lại đây !
Tiểu bảo dạ một tiếng rồi tiến lại gần mấy bước.
Hải lão công nói :
– Ta dặn ngươi một lần nữa mà ngươi không nhớ được làta giết ngưoi đó.
Vi Tiểu Bảo lại vâng dạ luôn miệng , nhưng gã nghĩ thầm trong bụng :
– Lão chỉ cần nói một lần là cả trăm năm ta cũng không quên.
Hải lão công nói :
– Ngươi đi đánh bạc cần nhất là được nhiều của anh em họ Ôn. Chúng thua rồi tất phải mượn tiền thì ngươi cứ việc cho chúng mượn càng nhiều càng tốt. Sau mấy ngày ngươi yêu cầu chúng dẫn đến ngự thư phòng. Chúng đã thiếu tiền tất phải nghe theo. Nếu chúng tìm cách chối từ thì ngươi dọa chúng là sẽ tố cáo với tổng quản ô lão công ở ngự thư phòng. Anh em họ Ôn không có tiền trả tất nhiên lúc hoàng thượng không ở ngự thư phòng…
Vi Tiểu Bảo ngắt lời :
– Hoàng thượng ư ?
Hải lão công hỏi :
– Sao?
Vi Tiểu bảo ngập ngừng đáp :
– Không …không sao cả…
Hải lão công lại nói :
– Bọn chúng có hỏi ngươi đến ngự thư phòng làm chi thì ngươi bảo chúng : con người ai cũng muốn nhìn lên cao và ngươi hy vọng được thấy mặt đức Hoàng thượng và được phục vụ trong ngự thư phòng. Chẳng khi nàoanh em họ Ôn để ngươi gặp đức hoàng thượng đâu màchúng sẽ dẫn ngươi vào ngự thư phòng lúc hoàngthượng không có mặt ở đó. Vậy ngươi hãy tìmcách ăn cắp cho bằng được pho sách kia.
Vi Tiểu Bảo nghe nói hoàng thượng vào ngự thư phòng thì không khỏi động tâm tự hỏi :
– Phải chăng đây là chốn hoàng cung ? á phải rồi ! Nếu không phải hoàng cung thì sao cung điện đài các hoa lệ như thế này? Chà ! Bọn người nàynhất định là thái giám chầu hầu đức hoàng đế.
Kể ra hình dung và tiếng nói của thái giám khác hẳn người thường cứ ngó bề ngoài là biết , nhưng Vi Tiểu Bảo còn nhỏ chưa hiểu gì mấy. Tuy gã có nghe người ta nói đến hoàng đế , hoàng hậu , công chúa , thái tử , cung nữ , thái giám , nhưng hình thù như thế nào gã vẫn chưa haỵ Gã mới đến ở với Hải lão công một ngày lại cùng đánh bạc với
gã họ Ngô , anh em họ Ôn nữa ngày mà vẫn chưa biết bọn chúng là thái giám. Bâygiờ gã nghe Hải lão công nói vậy mới tỉnh ngộnghĩ thầm :
– Trời ơi ! Mấy người quanh mình từ Hải lão công , cho đến anh em họ Ôn , Ngô , Tiểu Huyền Tử đều là thái giám hết. Thế thì Vi Tiểu Bảo này há chẳng biến thành tiểu thái giám rồi ư ?
Hải lão công vẫn ra chiều tức bực hỏi :
– Ta nói gì ngươi đã nghe rõ chưa?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Tiểu tử nghe rõ rồi…Công công bảo tiểu tử phải kiếm cách nào vào ngự thư phòng…
Hải lão công lại hỏi :
– Vào ngự thư phòng để làm gì , hay vào chơi cho đở buồn ?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Vào ngự thư phòng để đánh cắp một pho sách.
Hải lão công hỏi :
– Đánh cắp pho sách gì ?
Vi Tiểu Bảo ngơ ngẩn :
– Cái này…cái này…Tiểu tử quên mấtrồi.
Hải lão công nói :
– Ta nhắc thêm một lần nữa , ngươi phải nhớ cho kỹ. Đó là một pho kinh phật tên gọi Tứ Thập Nhị chân kinh. Pho sách này đóng làm nhiều tập , ngươi phải lấy cắp cho đũ , đừng để thiếu một quyển nào mới được. Đó là sách gì ? Ngươi đọc lại cho ta nghe xem đã nhớ chưa?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Sách kinh phật tên gọi Tứ Thập Nhị chân kinh.
Hải lão công nghe giọng nói của Tiểu Bảo đượm vẽ mừng vui liền hỏi :
– Ngươi có chuyện chi mà hí hửng như vậy?
Vi Tiểu bảo đáp :
– Công công nhắc lại bây giờ tiểu tử thuộc làng tên sách không quên lú như trước nên trong lòng rất đổi hả hê.
Thực ra gã đang nghĩ thầm trong bụng :
– Mình chữ nghĩa đã ít , bây giờ lão khỉ này lại bắt đi ăn cắp sách tại ngự thư phòng thì thật là một vấn đề nan giải. Vì mình không biết chữ lấy phải sách khác thì thật là hõng bét.May ở chổ lão con rùa bảo mình đi đánh cắp pho Tứ Thập Nhị chân kinh thì trong năm chữ này mình đã biết được ba chữ Tứ Thập Nhị.
Gã nghĩ tới đây bất giác mừng thầm trong dạ , không ngờ Hải lão công nghe giọng nói mà phát giác ra tâm trạng gã.
Hải lão công lại nói :
– Việc lấy cắp sách này cần phải chân tay cực kỳ mau lẹ. Nếu không thì dẫu ngươi có mười cái đầu cũng cụt hết.
Vi Tiểu Bảo nói :
– Cái đó Công công bất tất phải quan tâm.
Hải lão công nói :
– Sau khi ngươi đi đánh cắp được pho Tứ Thập Nhị chân kinh thì phải mời hai anh em họ Ôn tới đây bảo cho chúng biết là ta có món đồ đáng giá muốn đưa tặng chúng.
Vi Tiểu Bảo hỏi :
– Hai món đồ đó là những gì ?
Hải lão công đáp :
– Tới khi đó thì ngươi sẽ biết , hà tất phải hỏi ngay bây giờ.
Lão sực nhớ ra điều gì lại hỏi :
– Ngươi có mang cái đó về không ?
Vi Tiểu Bảo hỏi lại :
– Phải chăng là bộ thò lò ?
Hải lão công đáp :
– Chớ còn gì nữa?
Vi Tiểu Bảo nói :
– Tiểu tử có mang về đây.
Hải lão công dặn gã :
– Ngươi không nên chểnh mãng. Hễ có thìgiờ rãnh thì mang ra luyện cho nó thật rành nghề.
Vi Tiểu Bảo vâng lời lui vào phòng , thấy trênbàn đã bày sẳn cơm nước. Gã hỏi :
– Công công đã dùng cơm chưa? Để tiểu tử xới cơm ra.
Hải lão công đáp :
– Ta không thấy đói , ngươi cứ ăn trước đi.
Vi Tiểu Bảo cả mừng , ngồi vào ăn ngaỵ Mặc dù cơm canh đã nguội gã ăn vẫn thấy ngon miệng. Gã nghĩ thầm trong bụng :
– Không biết cơm canh này của ai đem tới? Dù sao ta không nên hỏi để lão khỏi sinh lòng ngờ vực. Dần dà rồi mình cũng sẽ hiểu hết. Nếu đây là hoàng cung thì gã họ Ngô , Tiểu Huyền Tử …đều là thái giám. Còn hoàng đế và hoàng hậu cả nước đều phải tôn thờ không hiểu mặt mũi ra sao? Nếu mìnhcó dịp được gặp cũng haỵ Không hiểu Mao đại ca có trốnthoát được khỏi hoàng cung hay không ? Lúc nảyđánh bạc không nghe ai nhắc tới , có lẽ y đã thoátnạn rồi.
Vi Tiểu Bảo ăn cơm xong sợ Hải lão công ngồi rồi sinh nghị Gã liền lấy hột thò lò gieo vào chén cho nó bật lên những tiếng leng keng không ngớt.
Thực ra những hột thò lò đã đổ thủy ngân thì gã có thể vận dụng thủ pháp muốn gieo mặt nào cũng được như ý. Hai năm trước gã đã luyện tập nghề này đến trình độ xuất thần nhập hóa , bây giờkhông cần tập nữa.
Gã ngồi gieo thò lò một cách vô vị rồiđâm ra buồn ngủ. Nhất là suốt đêm qua gã khôngđược nghĩ chút nào , bây giờ mệt mõi quáliền quay ra ngũ thiếp đi.
Vi Tiểu Bảo ngũ cho đến xế chiều thì có lao công bưng cơm đến.
Người này chẳng nói câu gì , đặt mâm cơm xuống rồi thu dọn chén bát mâm cơm cũ , đoạn nhanh chân lui ra.
Vi Tiểu Bảo xới cho Hải lão công lưng chén cơmvà chờ lão ăn xong rồi mới dắt lão vào phòngngũ.
Gã nằm trên chiếc giường nhỏ nghĩ thầm trong bụng :
Việc quan trọng là ngày mai tỷ võ với Tiểu Huyền Tử, không biết mình có cách nào đểthắng gã ?
Vi Tiểu Bảo nhắm mắt lại để hồi tưởng những thủ pháp mà Mao Thập Bát đã thi triển trong lúc đánh nhau với những võ sĩ Mãn Châu ở tửu điếm , nhưng chỉ nhớ lờ mờ không rõ ràng. Bất giác gã nẩy lòng hối hận tự trách :
– Mao đại ca muốn dạy võ nghệ cho ta mà ta lại bướng bỉnh không chịu học tập mới thật là ngụ Giả tỷ ta để ý rèn luyện thì dù khí lực Tiểu Huyền Tử có mạnh hơn ta cũng chẳng phải là đối thủ của ta được. Ngày mai nếu ta lại bịgã cởi lên lưng không trấn lại được thì thật làmất thể diện , và Tiểu Bạch Long Vi Tiểu Bảo này đừng hòng bôn tẩu giang hồ nữa.
Đột nhiên gã nhớ điều gì liền tự nhủ :
– Bọn võ sĩ Mãn Châu không đánh nổi Mao đại ca , nhưng Mao đại ca lại không phải đối thủ của lão già con rùa này. Vậy sao ta không gạt lão dạy cho ta có chút bản lãnh để đánh bại Tiểu Huyền Tử.
Gã nghĩ tới đây liền nói :
– Bẩm công công ! Tiểu tử nghĩ lại việc vào thư phòng để lấy cắp pho sách kia còn vấp phải một vấn đề nan giải.
Hải lão công hỏi :
– Điều chi nan giải?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Bửa nay tiểu tử đi đánh bạc lúc trở về gặp một tên… tiểu thái giám ở dọc đường. Gã chận đường tiểu tử có ý chia tiền tiểu tử vừa được. Dĩ nhiên tiểu tử khôngchịu , gã liền tỷ võ với tiểu tử và bảo có thằnggã thì gã mới thả cho về. Tiểu tử liền đánhvật với gả thật lâu nên mới về trể….
Hải lão công nói :
– Chắc là ngươi bị thua rồi chứ gì ?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Gã lớn người mà sức mạnh hơn nên tiểu tử không đấu lại. Gã còn bảo bao giờ thắng được gã thì gã mới thôi không quấy rầy nữa.
Hải lão công hỏi :
– Gã tên gì ? Ở phòng nào?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Tiểu tử không hiểu gã là thuộc hạ của ai mà chỉ biết tên gã là Tiểu huyền Tử.
Hải lão công nói :
– Chắc ngươi đánh bạc đại thắng rồi sinh ra cao ngạo làm cho người ta chán ghét. Nếu không thế thì chẳng khi nào vô cớ gã lại sinh sự với ngươi.
Vi Tiểu Bảo nói :
– Bửa nay tiểu tử thua gã nhưng không chịu phục , ước hẹn ngày mai tái đấu , chẳng hiểu có thắng được không ?
Hải lão công chau mày nói :
– Phải chăng ngươi muốn cầu cạnh ta dạy võ ? Ta bảo không dạy là không dạy , ngươi đừng hòng dùng mưu mẹo để ta truyền thụ võ công cho.
Vi Tiểu Bảo mắng thầm :
– Lão già quỷ quái này thật thông minh , không chịu để ta gạt.
Gã lại nói :
– Có điều Tiểu Huyền Tử không biết võ , vậy tiểu tử không cần công công dạy võ nghệ cũng có cách thắng gã. Bửa nay tiểu tử đã vật được gã xuống vàcởi lên mình , nhưng sức gã khõe hơn nênlật ngược trở lại rồi cởi lên lưng tiểu tử. Ngày mai tiểu tửráng ghì chặc gã xuống , chắc gã khôngchỏi lại được như giống rùa thối tha.
Vi Tiểu Bảo đã cố giử mồm miệng không nói tục , nhưng bây giờ gã tức quá lại dùng tiếng con rùa thối tha để thóa mạ cho hả giận.
Hải lão công nói :
– Ngươi muốn cho gã không lật ngược lại được cũng chẳng khó gì.
Vi Tiểu Bảo nói :
– Tiểu tử cũng nghĩ thế. Ngày mai sẽ cố gắng đè mạnh vai gã xuống.
Hải lão công bật cười nói :
– Đè vai là vô ích. Gã lật ngược lại được hay không là nhờ sức mạnh ở sau lưng. Vậy ngươi thúc đầu gối vào huyệt đạo sau lưng , là gã sẽ hết đườngcựa quậy. Ngươi sang đây để ta chỉ chổ huyệt đạo đó cho mà hay.
Vi Tiểu Bảo nhãy sang giường của Hải lão công nhanh như cắt.
Hải lão công sờ lưng Vi Tiểu Bảo để tìm huyệt đạo , rồi khẻ bấm một cái khiến người gã nhủn ra rồi hỏi :
– Ngươi đã nhớ rõ chưa?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Tiểu tử nhớ rồi. Ngày mai sẽ thực hành xem coi cókết quả gì hay không ?
Hải lão công tức mình nói :
– Sao lại không kết quả ? Đòn này đánh ra trăm lần là trúng cả trăm.
Lão lại đưa tay lên vuốt nhẹ vào sau gáy Vi Tiểu Bảo khiến gã phải kêu rú lên , gã cảm thấy tức ngực hơi thở tựa hồ bị tắt nghẽn.
Hải lão công nói tiếp :
– Nếu ngươi chỉ mạnh vào hai huyệt đạo này thì TiểuHuyền Tữ sẽ hết đường tỷ đấu với ngươi.
Vi Tiểu Bảo mừng rỡ nói :
– Ngày mai tiểu tử sẽ nắm chắc phần thắng.
Đoạn gã trở về giường mình trong lòng rất lấy làm đắc ý.
Sáng hôm sau , gã họ Ngô lại đến rũ Tiểu Bảo đi đánh bạc.
Khi luân phiên đến hai anh em nhà họ Ôn là ôn Hữu Đạo và ôn Hữu Phương làm cái, Vi Tiểu Bảo liền trổ tài nghệ thắng chúng đến bốn năm chụclượng bạc. Hai anh em họ Ôn đem đi hơn trăm lượng đánhthua hết nhẳn. Chúng mượn của Vi Tiểu Bảo năm chục lượng cũng thuanốt.
Trong lòng Vi Tiểu Bảo lúc nào cũng nhớ đến chuyện đấu võ với Tiểu Huyền Tử , nên canh bạc vừa tàn , gã chạy đến ngay căn nhà hôm qua.
Vừa bước vào nhà , gã ngó thấy trên bàn bày sẳn nhiều món điểm tâm , gã liền đớp luôn mấy miếng. Bỗng gã nghe có tiếng giày lộp cộp vang lên ở ngoài thềm. Gã sợ không phải Tiểu Huyền Tử liền lật đật chui xuống gầm bàn , thì lại nghe tiếng Tiểu Huyền Tử la gọi :
– Tiểu Quế Tử ! Tiểu Quế Tử !
Vi Tiểu Bảo nhãy vọt ra ngoài vừa cười vừa nói ;
– Một lời đã nói , Ngựa…khôn theo.
Tiểu Huyền Tử cũng cười ha hả , nhắc lại :
– Phải rồi , một lời đã nói ngựa…khôn theo.
Vi Tiểu Bảo thấy gã mặc quần áo mới thì nghĩ thầm trong bụng :
– Xem chừng Tiểu Huyền Tử rất được hoàng thượng tin yêu.
Nghĩ tới đây gã nỗi lòng ghen tức , định lát nữa sẽ xé áo đối phương cho bỏ ghét.
Vi Tiểu Bảo nghĩ vậy liền thét lên một tiếng rồi nhãy xổ về phía Tiểu huyền Tử.
Tiểu Huyền Tử cũng quát lên :
– Hay lắm !
Gã nắm lấy hai tay của Vi Tiểu Bảo rồi gạt ngang chân trái một cái. Tiểu Bảo đứng không vững té nhào xuống đất , nhưng nó cũng lôi Tiểu Huyền Tử ngã theo.
Vi Tiểu Bảo liền thừa cơ lăn mình đi một vòng rồi đè lên lưng đối phương. Gã nhớ lời dặn của Hải lão công muốn thò tay ấn vào huyệt đạo trên lưng Tiểu Huyền Tử nhưng gã chưa từng luyện tập môn điểm huyệt nên bắt không trúng chổ.
Tiểu Huyền Tử lại thừa cơ Tiểu Bảo đang lúng túng liền lậtngược lại đè lên mình đối phương đồng thời khóalấy cánh tay mặt gã muốn bẽ gảy.
Vi Tiểu Bảo la hoảng :
– Trời ơi !…Ngươi định bẽ tay ta ư ? Sao không biết thẹn ?
Tiểu huyền Tử cười đáp :
– Nghề đô vật tức là nghề bẽ tay , can chi mà thẹn ?
Vi Tiểu Bảo nhân lúc đối phương đang giải thích , phân tán tâm thần , gã cựa mạnh một cái rútđược tay ra quàng lấy sau lưng Tiểu huyền Tử nhấc bỗng lênqua đầu mình rồi liệng xuống đất một cái thiệt mạnh.
Tiểu Huyền Tử nhãy bật lên nói :
– Té ra ngươi cũng biết chiêu Phi vân thủ.
Thực ra Vi Tiểu Bảo chẳng biết Phi vân thủ là gì , gã gặp sao đánh vậy mà thôi , tình cờ thắng đượcmột chiêu , bất giác tinh thần phấn khởi gã quátlên ;
– Phi vân thủ đã ăn thua gì. Ta còn biết nhiều đòn tinh vi hơn nữa mà còn chưa xử dụng tới.
Tiểu Huyền Tử nói :
– Thế thì hay lắm ! Bây giờ chúng ta lại vật keo nữa. Té ra ngươi cũng đã học cách đô vật , thảo nào ta không thắng nổi. Nhưng ngươi thi triển chiêu nào là ta sẽ học được chiêu đó. Ta chỉ thua ngươi vài lần là đã học hết những ngón đòn của ngươi.
Tiểu Huyền Tử dứt lời liền nhãy xổ tới , Vi Tiểu Bảo vội vàng ứng chiến.
Dè đâu đó là đòn nhử của Tiểu huyền Tử, gã chờ đối phương nhãy tới liền né sang một bên rồi đẩy mạnh vào sau lưng Vi tiểu Bảo khiến gã té xấp xuống đất.
Tiểu Huyền Tử liền cởi lên lưng Tiểu bảo quát hỏi :
_Ngươi đã chịu hàng chưa?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Nhất định không hàng.
Gã vừa nói vừa vùng vẩy định tung mình lên. Đột nhiên gã cảm thấy trên lưng đau nhói. Gã đã bị Tiểu huyền Tử đìểm trúng huyệt đạovà lại chính là huyệt đạo mà Hải lão côngđã chỉ cho gã đêm hôm trước.
Thủ pháp này Vi Tiểu Bảo học rồi mà xử dụng chưa quen thì đã bị đối phưong học lỏm được và thi triển có hiệu quả trước gã.
Vi Tiểu Bảo cố cựa quậy mà không thoát được gã đành nhượng bộ nói :
– Thôi được ! …Ta hãy tạm hàng ngươi một lần…
Tiểu Huyền Tử thích chí cười ha hả buông Vi Tiểu Bảora.
Vi Tiểu Bảo vừa thoát khỏi áp lực đã đưa chânmóc một cái khiến cho Tiểu Huyền Tử lảo đảo người đi cơ hồmuốn té.
Tiểu Bảo lại vung quyền lên đấm vào lưng Tiểu Huyền Tử.
Tiểu Huyền Tử đau quá rú lên một tiếng.
Vi Tiểu Bảo thừa cơ nhãy bổ tới thọc vào huyệt đạo sau gáy đối phương.
Tiểu Huyền Tử đầu óc choáng váng ngã chúi xuống đất.
Vi Tiểu Bảo đè lên xiết chặc không buông , rồi quát hỏi :
– Ngươi có chịu hàng không thì bảo?
– Tiểu Huyền Tử đột nhiên khuynh khuỷu tay ngược lên đánh trúng ngực Vi Tiểu Bảo làm cho gã đau đớn vô cùng. Gã rú lên một tiếng rồi ngã ngữa người ra.
Tiểu Huyền Tử lại nhãy xổ tới cưởi lên bụng Vi Tiểu Bảo. Thế là gã lại thắng keo nữa , nhưng lần này phải vất vã mới thắng được.
Gã thở hồng hộc hỏi :
– Ngươi đã chịu phục chưa?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Ta nhất định không phục.
Tiểu Huyền Tử nói :
– Không phục thì đứng dậy đấu thêm một trận nữa.
Vi Tiểu Bảo lồm cồm chống tay xuống đất định vùng dậy , nhưng gã bị người của Tiểu Huyền Tử đè lên ngực cơ hồ nghẹt thở không vùng vẫy được nữa. Gã đành chịu thua thêm keo nữa.
Tiểu Huyền Tử đứng dậy thấy hai cánh tay mõi nhừ liền nói :
– Để đến mai hãy tái đấu. Ta phải khiến cho ngươi tâm phục diện phục mới nghe.
Vi Tiểu Bảo cũng thấy trong mình mõi mệt liền đáp :
– Kể ra ta muốn đánh ngay bây giờ , nhưng ngươi đã yêu cầu hoản đến ngày mai thì ta cũng chìu lòng , nhưng ngày mai phải đấu năm keo nữa để phân thắng bại.
Tiểu Huyền Tử cười nói ;
Dù có đấu trăm trận nữa ta cũng nắm chắc phần thắng.
Ngày mai ngươi có giỏi thì lại đến đây.
Vi Tiểu Bảo cũng cười nói :
– Ta chỉ e ngươi không dám tới , ngươi nói lời phải giử lấy lời mới là bậc đại trượng phu.
Tiểu Huyền Tử đáp :
– Được rồi ! Chúng ta cứ thế.
Vi Tiểu bảo vừa về nhà đã nói ngay :
– Công công ! Phương pháp của công công không dùng được.
Hải lão công tức mình nói :
– Chỉ có mi là không dùng được. Lại thua rồi phải không ?
Vi Tiểu Bảo cãi :
– Nếu dùng lối đánh của tiểu tử thì còn có cơ mà thắng , phương pháp của công công tầm thường quá , tiểu tử toan dùng thì đối phương đã biết rồi.
Hải lão công giật mình hỏi :
– Gã biết rồi ư ?
Mi hãy qua đây diển lại ta coi.
Hồi 12
Vi Tiểu Bảo dò la Hải Lão
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm trong bụng :
– Cặp mắt lão đã đui mù thì mình có diễn lại lão cũng chẳng ngó thấy.
Bỗng gã nhớ ra một điều quan trọng , tự hỏi :
– Không biết lão này mù thật hay lão giả vờ. âu là ta thử diễn để xem lão có nhìn thấy gì không ?
Vi Tiểu Bảo nghĩ vậy rồi thúc khuỷu tay hất mạnh về phía sau nói :
– Tiểu Huyền Tử đánh một đòn như vậy khiến tiểu tử suýt ngất đi.
Hải lão công buông tiếng thở dài não nuột rồi cất tiếng hỏi :
– Ô hay ! Ngươi nói vậy thì ta biết thế nào được ? Ta có nhìn thấy gì đâu?
Đoạn lão từ từ đứng dậy nói :
– Bây giờ ngươi coi ta như đối thủ , đánh thật sự cho ta biết.
Vi Tiểu Bảo mừng thầm nghĩ bụng :
– Thế này thì lão đui mắt thật rồi không còn nghi ngờ gì nữa.
Gã liền tựa lưng vào ngực Hải lão công đưa khuỷu tay thúc nhẹ về phía sau nói :
– Tiểu Huyền Tử đánh một đòn như vậy.
Gã vừa thấy khuỷu tay mình chạm vào người Hải lão công liền dừng lại.
Hải lão công nói :
– Đó là “Dịch đề thủ” có chi là lạ ?
Vi Tiểu Bảo nói :
– Hắn lại đánh tiểu tử một đòn khác.
Vi Tiểu Bảo nói rồi nắm tay Hải lão công vắt ngang lên vai gã , nói tiếp :
– Tiểu tử kéo mạnh một cái làm cho người hắn tung qua đầu tiểu tử rồi té xuống đất.
Hải lão công nói đòn này kêu bằng Phi vân thủ.
Vi Tiểu Bảo nói :
– Té ra công công cũng hiểu rõ.
Kế đó gã nắm tay Hải lão công khẻ bẽ một cái giống như Tiểu Huyền Tử đã bẽ tay gã.
Hải lão công la lên :
– Ủa ! Đó là chiêu thứ ba trong Đảo chiết thủ, còn những đòn nào nữa?
Vi Tiểu Bảo bụng bảo dạ :
– Té ra Tiểu Huyền Tử đã xử dụng những đòn võcó tên gọi hẳn hoi , còn mình thì đánhbừa đánh ẩu. Dù sao ta cũng phải tìm tên đặtcho những chiêu thức của mình mới có vẽ oai phong.
Vi Tiểu Bảo lại nói tiếp :
– Kế đó tiểu tử nhãy xổ về phía Tiểu Huyền Tử , hắn vội tránh sang một bên chờ người tiểu tử lướt tới , hắn đẩy mạnh vào sau lưng tiểu tử khiến tiểu tử…
Hải lão công không chờ gã nói hết đã hỏi ngay :
– Gã đẩy chổ nào trong mình ngươi?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Tiểu tử bị hắn đẩy té đau đớn không nhớ rõ hắn đẩy vào chổ nào.
Hải lão công thò tay đẩy nhẹ vào lưng gã , hỏi :
– Có phải chổ này không ?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Không phải.
Hải lão công chỉ vào mấy chổ nữa , nhưng Vi Tiểu Bảovẫn lắc đầu đáp :
– Đều không đúng.
Sau cùng Hải lão công thích vào xương sườn bên phải gã , hỏi :
– Chổ này có đúng không ?
Đồng thời lão khẻ đẩy một cái , Tiẻu Qué Tử ngã chúi về phía trước. Gã liền nhớ đúng là chổ Tiểu Huyền Tử đã đẩy gã , gã nói lớn :
– Đúng đó ! Đúng đó ! Phải chổ này rồi ! Sao công công biết ?
Hải lão công không nói gì , chỉ cúi đầu suy nghĩ , hồi lâu mới cất tiếng hỏi :
– Ngươi bảo hai chiêu thức ta dạy thắng lõi đó đều biết cả. Ngươi nói thật chăng ?
Vi Tiểu bảo đáp :
– Chẳng bao giờ tiểu tử dám nói dối công công. Gã còn đè vào chổ này trên ngựctiểu tử làm cho nghẹt thở , nên tiểu tử đành phải đầuhàng. Cái đó kêu bằng….
Hải lão công không muốn nghe Vi Tiểu Bảo nói dài dòng , liền hỏi lại :
– Gã đè ở chổ nào?
Vi Tiẻu Bảo nắm tay Hải lão công ấn lên ngực mình , đáp :
– Hắn đè lên chổ này.
Hải lão công thở dài nói :
– Đó là huyệt tử cung. Nếu vậy sư phụ của thằng nhỏ này phải là một bậc siêu nhân.
Vi Tiẻu Bảo không phục đáp :
– Siêu nhân thì làm cóc gì ? Bậc đại trượng phu phải biết tùy thời. Ngày mai Vi Tiểu Bảo này quyết phải thắng gã.
Hải lão công lại ngồi vào ghế bành , trong lòng suy nghĩ mông lung. Hồi lâu lão mới nói :
– Thằng nhỏ đó biết Tiểu cầm nã thủ còn là chuyện thường , nhưng hắn đẩy vào huyệt ý xá là phép Miên thủ của phái Vỏ Đương. Còn hắn đè huyệt Cân thúc và huyệt Tử cung cũng đều là những môn võ chánh tông của phái Võ Đương… Té ra trong hoàng cung này có một tay cao thủ Võ Đương nằm vùng , không hiểu họ mưu tính chuyện gì ?
Lão ngừng lại một chút rồi hỏi tiếp :
– Thằng nhỏ giao đấu với ngươi cở bao nhiêu tuổi?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Gã hơn tiểu tử khoảng một hai tuổi lối 15,16 gì đónhưng thân hình cao lớn…
Vi Tiểu Bảo tỹ võ đã bị thất bại , chẳng thể không nhìn nhận , nhưng gã phóng đại và nhấn mạnh chổ Tiểu Huyền Tử thân hình to lớn cho đở thẹn. Đồng thời gã có ý nói vì theo chiêu thức của Hải lão công truyền thụ nên mới bị thuạ Giả tỹ Hải lão công không dạy võ thì lúc gã trở về đã bịa ra là gã đã thắng trận rồi.
Hải lão công trầm ngâm một lúc rồi hỏi :
– Hù ! Thằng nhỏ kia vào lối 15,16 tuổi , ngươi đấu với gã được chừng bao lâu thì bị thua?
Vi Tiểu bảo đáp :
– ít ra là đấu hơn một giờ.
Hải lão công xịu mặt xuống hỏi :-
Đừng nói khoác ! Thực tình bao nhiêu lâu? Ta cấm ngươi lừa gạt ta.
Vi Tiểu Bảo ngập ngừng đáp :
– Chẳng một giờ thì cũng quá nữa giờ.
Hải lão công đằng hắng một tiếng rồi nói :
– Ta hỏi ngươi câu gì ngươi nên nói cho thiệt.Gã kia đã rèn luyện võ công cònngươi chưa học qua thì có thua cũng chẳng lấy gì làmxấu mặt. Đã cùng người tỹ đấu dù thua bảy tám lần hay mười lần cũng chẳng làm gì , mà cho dù thua đến vài trăm lần cũng không sao. Nhất là ngươicòn nhỏ tuổi thì lại càng không đáng ngại. Cốt sao thắng lần tối hậu là được. Đả bại đối phương cho kỳđến lúc hắn không dám đấu với ngươi nữa , mới làanh hùng hão hán.
Vi Tiểu Bảo nói :
– Công công nói phải lắm ! Ngày trước Hán Cao Tổ đánh trăm trận thua cả trăm chỉ thắng một trận tối hậu mà Sở Bá Vương phải treo cổ trên sông ô Giang….
Hải lão công ngắt lời :
Đù treo cổ cũng thế hay đâm cổ ,mổ bụng tự vẫn cũng vậy. Nói lại là thua rồi đi đến chổ tự sát.
Hải lão công nói :
– Bao giờ ngươi cũng không chịu nhận phần thất bại. Ta hỏi ngươi :
Hôm nay ngưoi đấu với Tiểu Huyền Tử bị thua mấy lần ?
Vi Tiểu Bảo ấp úng đáp :
– Bất quá một hai lần hay hai ba lần gì đó.
Hải lão công nói :
– Chắc là ngươi thua bốn lần , có đúng thế không ?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Tiểu tử chân chính thất bại hai lần , còn hai lần… vì sơ ý …không kể là thua thật sự.
Hải lão công lại hỏi :
– Mỗi cuộc đấu chừng bao lâu?
– Tiểu Bảo đáp :
– Tiểu tử không nhớ đưọc chuẩn đích. Có lần bằng đi đại tiện , có lần bằng đi tiểu tiện. Có keo giờ đại giờ tiểu.
Hải lão công tức mình hỏi :
– Ngươi nói nhăng gì thế ? Sao lại bằng với đi đại tiện haytiểu tiện ?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Đi đại tiện thì chậm một chút , mà đi tiểu tiện thì chưa đũ thời giờ.
Hải lão công mĩm cười nghĩ bụng :
– Thằng lõi này tuy ăn nói thô tục nhưng cách tỹ dụ của gã thật rõ ràng.
Lão trầm ngâm một chút rồi nói :
– Ngươi chưa học võ công mà Tiểu Huyền Tử cũng phải quần với ngươi một hồi mới đánh ngã được. Thế là hắn cũng mới luyện võ chẳng có gì đáng ngại. Ta dạy ngươi một môn “đại cầm nã thủ”. Ngươi nhớ cho kỹ để mai tỹ đấu là có thể thắng gã dược.
Vi Tiểu Bảo mừng rỡ đáp :
– Gã mới biết sử “tiểu cầm nã thủ” mà mình thi triển “đại cầm nã thủ” lấy đại đè tiểu tất là phải thắng.
Hải lão công nói :
– Cái đó cũng không nhất định.Đại cầm nã thủ hay tiểu cầm nã thủ đều có chổ sở trường. Vấn đề là ở nơi mình có luyện được tinh diệu hay không. Hắn mà luyện tiểu cầm nã thủ đến chổ cao thâm vẫn có thể thắng đưọc đại cầm nã thủ nếu người ta không luyện đến nơi đến chốn. Môn đại cầm nã thủ gồm có mười tám đường , mỗi đường có 18 thủ thức. Mỗi thủ thức lại có đến 7,8 chổ biến hóa. Ngươi không thể nhớ hết được trong một ngày. Vậy trước hết hãy học hai thủ thức rồi sẽ liệu.
Dứt lời , lão đúng dậy biểu diển một lần rồi nói :
– Ngươi hãy luyện thuộc đi rồi chiết giải cho ta coi.
Vi Tiểu Bảo thông tuệ hơn người. Gã vừa coi một lượt đã nhớ ngay rồi luyện luôn 7,8 lần. Gã đã tự cho là thuộc liền nói :
– Tiểu tử nhớ kỹ rồi.
Hải lão công ngồi trên ghế vươn tay trái ra chụp vào bả vai gã.
Vi Tiểu Bảo đưa tay lên gạt nhưng chậm một bước và bị lão chụp trúng bả vai.
Hải lão công nói :
– Thuộc đâu mà thuộc ? Luyện nữa đi?
Vi Tiểu Bảo lại luyện thêm mấy lần nữa rồi cùng Hải lão công chiết chiêu. Hải lảo công vươn tay trái ra chiêu số giống như lần trước.
Lần này Vi Tiểu Bảo đã chuẩn bị sẳn sàng , vừa thấylão cử động , gã đã giơ tay trái lên gạt. Nhưung cũng chậm một chút và vẫn bị nắm giử đầu vai.
Hải lão công hừ một tiếng rồi nói :
– Thằng lõi này ngu dốt quá !
Vi Tiểu bảo cũng mắng thầm trong bụng :
– Con rùa già thối tha kia !
Gã không ngừng luyện chiêu thức đó. Đến lần thứ ba chiết giải vẫn bị chụp trúng bả vai thì trong lòng gã không khỏi bâng khuâng , chẳng hiểu vì duyên cớ gì.
Hải lão công nói :
– Chiêu trảo này của ta dù ngươi có luyện tới ba năm cũng không tránh được. Vậy ta nói cho ngươi haỵ Ta mà chụp lấy bả vai ngươi thì ngươi vung bàn taylên chém vào cổ tay tạ Cái đó kêubằng lấy công làm thủ.
Hải lão công lâi vươn tay ra chụp. Vi Tiểu Bảo vung cổ tay lên chém xuống cổ tay lão. không ngờ Hải lão công cũng không rụt tay về mà lại xoay tay tátđánh bốp vào mặt Vi Tiểu Bảo.
Vi Tiểu bảo tức quá cũng vung tay tát giả , Hải lãocông xoay bàn tay trái nắm được cổ tay gã rồitiện đà hất mạnh một cái làm cho gã téxuống. Lão cười hỏi :
– Thằng lõi ngốc dại kia ! Ngươi đã nhớ chưa?
Vi Tiểu Bảo bị hất té dập đầu vào tường cơ hồ ngất xĩu. Gã tức quá suýt nữa buột miệng mắng “lão con rùa” nhưng gã kịp dừng lại , bụng bảo dạ :
– Hai chiêu này hay quá. Ngày mai ta đi tỷ võ với Tiểu Huyền Tử thử đem dùng xem sao.
Gã lồm cồm bò dậy ngẫm nghĩ về hai thức mà Hải lão công vừa dạy chọ Gã nhớ rồi lại diễn thử.
Chiết chiêu đến mười mấy lần , gã thấy thủ pháp của Hải lão công thần bí khôn lường. Coi bề ngoài chẳng lấy chi làm lạ lắm mà rút cục gã vẫn bị Hải lão công chụp trúng. Sau gã luyện đến chổ không bị chụp trúng bả vai nữ thì lại bị tát tai nẩy lửa đom đóm mắt. Có điều mấy lần sau lão tát nhẹ đi , chỉ khẻ phất tay vào mặt để thay cho cái bạt tai. Trường hợp này tuy gã không thấy đau đớn , nhưng lầnnào cũng bị ngón tay lão phất trúng mặt.
Vi Tiểu Bảo hỏi :
– Công công ơi ! Làm thế nào để tránh khỏi cái tát tai?
Hải lão công tủm tĩm cười đáp :
– Nếu ta định đánh ngươi thật sự thì dù ngươi có luyện đến mười năm nữa cũng không tránh khỏi. Nhưng Tiểu Huyền Tử thì không tát được ngươi đâu. Vậy ngươi hãy luyện thêm thủ thức thứ hai.
Lão nói rồi đứng lên biểu diễn thủ thức thứ hai của Đại cầm nã thủ.
Lão vừa biểu diễn vừa chỉ bảo cách chiết giải.
Vi Tiểu Bảo quyết tâm đánh bại Tiểu Huyền Tử nên gã cố gắng rèn luyện mà Hải lão công truyền thụ cũng không chán nãn. Hôm ấy từ chiều cho đến tối hai người tiếp tục chiết giải thủ pháp.
Hải lão công ngồi trên ghế mà cánh tay cử động co ruổi đều tùy theo ý muốn. Mỗi lần ra chiêu là Vi Tiểu Bảo lại trúng một cái bạt tai. Dù lão ra tay rất nhẹ , không vận động kình lực mà tối đến Vi Tiểu Bảo lên giường nằm ngũ vẫn cảm thấy từ đầu đến chân , khắp mình đau đớn như bị dần. Trong nữa ngày trời , ít ra gã đã luyện đến bảy , tám trăm lần.
Sáng hôm sau Vi Tiểu Bảo đánh bạc rồi đi kiếm Tiểu Huyền Tử để tỹ võ. Gã thấy Tiểu Huyển Tử bửa nay lại thay bộ áo mới khác thì ghen tức vô cùng ! Vừa ra tay gã đã xé áo đối phương đánh roạt một tiếng làm rách một vệt dài. Những thủ pháp mới học được hôm qua vì gã tức quá nên quên hết thành ra bị Tiểu Huyền Tử đánh một quyền trúng lưng.
Vi Tiểu Bảo đau quá thét lên be be.
Tiểu Huyền Tử lại dùng ngón tay điểm trúng huyệt đạo chân trái gã.
Vi Tiểu Bảo bị tê liệt chân trái không nhúc nhích được phải quì một gối xuống.
Tiểu Huyền Tử lại đẩy vào sau lưng một cái khiến gãngã chúi xuống lập tức.
Tiểu Huyền Tử cưởi lên lưng Vi Tiểu Bảo rồi điểm vào huyệt ý xá Vi Tiểu Bảo.
Vi Tiểu Bảo đành chịu đầu hàng. Gã đứng dậy ngưng thần chờ đợi , chờ Tiểu Huyền Tử vừa nhãy xổ tới , lập tức xử môn đại cầm nã thủ , vặn vào tay đối phương.
Tiểu Huyền Tử rụt tay về vung quyền lên toan đánh. Nhưng chiêu này đã bị Vi Tiểu Bảo đoán biết trưóc.
Tiểu Bảo nắm được cổ tay đối phương vặn đi một cái rồi vung khuỷutay trái huých vào sau lưng đối phương.
Tiểu Huyền Tử kêu to một tiếng , không phản ứng nữa. Thế là Vi Tiểu Bảo thắng keo này.
Từ hôm hai gã bắt đầu tỹ võ đến nay , đây là lần đầu tiên Vi Tiểu Bảo đắc thắng. Trong lòng gã sung sướng không biết bao mà nói.
Hôm ở trên núi Đắc Thắng gần thành Dương Châu , gã đã giết được một tên thị vệ và đến hoàng cung gã lại hạ sát Tiểu Quế Tử , nhưng hai lần đó gã đều phải dùng cách trá ngụy.
Bình sinh gã động thủ đánh nhau với người thì ngoại trừ đối với những đứa trẻ nhỏ 8,9 tuổi là lần nào gã cũng thắng , còn đánh với những người lớn gã nhất định bị thất bại. Ngẫu nhiên có một đôi khi chiếm được thượng phong thì cũng là nhờ ở sự lẻo mép hay dùng thủ đoạn đê hèn liệng đất cát hoặc ném vôi bột vào mắt người. Còn đem chân lực ra mà thủ thắng thì đây mới là lần đầu tiên.
Vi Tiểu Bảo vì mừng rỡ quá độ không tránh được tâm khí phù động nên keo thứ ba gã lại bị thất bại.
Đến trận đấu thứ tư , Vi Tiểu Bảo ngưng thần chú ý thitriển môn Đại cầm nã thủ. Hai gã quần nhau đãlâu mà vẫn ở thế giằng co bất phân thắng bại.
Sau hai gã đều kiệt lực cứ ôm giử lấy nhau mà thở hồng hộc rồi đành bãi chiến.
Tiểu Huyền Tử cười nói :
– Bửa nay bản lãnh của ngươi đã tiến được khá nhiều nên ta tỹ thí với ngươi cảm thấy có đôi chút hứngthú. Ta hỏi ngươi một điều ngươi nên nói thật , ai mớitruyền thụ võ công cho ngươi?
Vi Tiểu Bảo không ngần ngừ gì đáp ngay :
– Bản lãnh của ta đã có sẳn từ trước. Nhưng mấy bửanay ta chưa muốn trổ tài ra mà thôi. Ngày maita sẽ thi triển nhiều thủ đoạn lợi hại hơn. Ngươi có muốn “lãnhgiáo” không ?
Tiểu Huyền Tử cười ha hả đáp :
Đĩ nhiên ta muốn “lãnh giáo” lắm. Những thủ đoạn của ngươi không phải là thủ đoạn đầu hàng đấy chứ ?
Vi Tiểu Bảo nói :
– Này này ! Đến mai mà ngươi không chịu đầu hàng ta quyết chẳng chịu bãi chiến.
Vi Tiểu Bảo vừa về đến nhà đã nhơn nhơn tự đắc lớn tiếng gọi :
– Công công ơi ! Đại cầm nã thủ của công công quả nhiên lợi hại thiệt. Tiểu tử nắm được tay thằng lõi kia lại huých khuỷu tay vào lưng hắn khiến hắn không chống lại được nên chịu thua rồi.
Hải lão công hỏi :
– Bửa nay ngươi đấu với gã mấy hiệp ?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Đánh bốn keo mỗi bên đều thắng hai keo.
Hải lão công nói :
– Lời ngươi nói phải rút đi bớt mấy phần. Nếu đấu bốn keo thì nhiều lắm là ngươi chỉ thắng được một keo.
Vi Tiểu Bảo cười hì hì đáp :
– Keo đầu tiểu tử không thắng. Keo thứ hai đúng là tiểu tử đánh bại hắn. Nếu tiểu tử nói ngoa sẽ bị thiên tru địa diệt. Keo thứ ba không thể bảo là tiểu tử thất bại. Keo thứ tư thì hai bên đều kiệt lực rồi đi đến chổ bãi chiến và hẹn ngày mai sẽ tái đấu.
Hải lão công nói :
– Đầu đuôi thế nào ngươi nói thật cho ta nghe. Ngươi hãy tường thuật từng chiêu từng thức một.
Vi Tiểu Bảo tuy nhớ dai , nhưng võ công gã hãy còn quá ít ỏi , nên trong bốn cuộc đấu , phép đánh từng chiêu từng thức gã không kể lại đượchoàn toàn. Chỉ có trận thứ ba là gã miêutả được mấy chiêu đắc ý vì gã đã thắngcuộc này song Hải lão công chỉ muốn biết kỹ gãđã thất bại trong những trường hợp nào.
Vi Tiểu Bảo đành nói hàm hồ cho xong chuyện. Sau gã bị cật vấn quá phải lòi ra chân tướng. Những chiêu thức mà Tiểu huyền Tử đã thi triển và thủ thắng. Hải lão công biết rõ như chính mắt lão ta thấy , so với lời tường thuật của Vi Tiểu Bảo còn tường tận hơn gấp mấy mươi lần.
Lão nêu ra những điểm khiến cho Vi Tiểu Bảo nhớ lạì thì quả nhiên là đúng thế.
Gã liền hỏi :
– Công công ! Nhất định công công có thiên lý nhãn (mắt trông xa ngàn dậm). Nếu không thì sao biết rõ được thủ pháp của Tiểu Huyền Tử ?
Hải lão công cúi đầu ngẫm nghĩ , miệng lẩm bẩm :
– Quả đúng là tay cao thủ phái Võ Đương !Quả đúng là tay cao thủ phái Võ Đương !
Vi Tiểu Bảo vừ kinh hải vừa mừng thầm , hỏi :
– Công công bảo thằng lõi Tiểu Huyền Tử là cao thủ phái Võ Đương ư ? Thế mà tiểu tử đã quầnnhau với hắn bất phân thắng bại. Ha ha !…
Hải lão công hừ một tiếng rồi nói :
– Đừng có khoe giỏi nữa ! Ai bảo là hắn ? Ta muốn nói sư phụ đã dạy quyền cước cho hắn kia.
Vi Tiểu Bảo hỏi :
– Công công ! Công công ở phái nào? Võ công phái chúng ta đúng là thiên hạ vô địch , dĩ nhiên so với phái Võ Đươngcòn lợi hại hơn nhiều. Cái đó khỏi cần phải nói.
Gã không biết Hải lão công ở môn phái nào mà cứ tâng bốc lão lên mãi.
Hải lão công đáp :
– Ta ở phái Thiếu Lâm.
Vi Tiểu Bảo cả mừng nói :
– Thế thì hay lắm ! Võ công của phái VõĐương mà đụng phải phái Thiếu Lâm tất bị thất bạitan tành , cụp đuôi chạy trốn.
Hải lão công đặng hắng một tiếng rồi nói :
– Đúng là hắn thi triển môn cầm nã thủ chính tông của phái Võ Đương. Vậy chúng ta phải dùng môn cầm nã thủ chính tông của phái Thiếu lâm để đối phó. Bằng không thì chẳng thế nào thắng được.
Vi Tiểu Bảo nói :
– Đúng thế ! Tiểu tử có thua còn là việc nhỏ , nhưng làm thương tổn đến oai danh của phái Thiếu Lâm là chuyện to lớn vô cùng.
Gã chưa bái sư nhập môn mà cứ tự xưng là “phái Thiếu Lâm chúng ta” mới thật là lếu.
Hải lão công nói :
– Hôm qua ta truyền cho ngươi hai chiêu Đại cầm nãthủ chỉ có ý khiến cho ngươi thắng được thằng nhỏ đóđể hắn biết khó lòng địch lại mà rút lui , không phải lẩn quẩn với gã nữa , miễn sao ngươi vào được ngự thưphòng để lấy sách , nhưng bây giờ cục diện biến đổi.Thằng nhỏ đó đúng là giòng chính tôngphái Võ Đương , vậy 18 đường đại cầm nã thủ phảihọc lại từng chiêu từng thức. Ngươi có biết “Cung tiển bộ”là gì không ?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Cung tiển bộ ư ! Cái đó đương nhiên là tư thức giống như lúc giương cung bắn tên vậy.
Hải lão công sa sầm nét mặt nói :
– Muốn học võ công cần phải tâm thành thiện chí. Điều gì không biết thì bảo là không biết. Con người học võ kỵ nhất là điều tự cho mìnhthông minh , tự cho mình là phải. Chân bước cođầu gối lại như hình cánh cung. Cái đó kêubằng “cung túc” Chân trước đưa chênh chếch lên hìnhnhư mũi tên thì kêu bằng “tiển túc” cả hai tư thứcnày hợp vào gọi là “cung tiển bộ”.
Vi Tiểu Bảo nói :
– Cái đó tiểu tử có thể lãnh hội được chứ có khó gì ?
Hải lão công hừ một tiếng rồi bắt đầu biểu diễn theo lối liên hoàn những thủ thức “Tương thôi trửu” , “Phản bối niêm thân cảo” , “Tiền đảo bái” , “Bạch mã phiên đề” , ” Lý ngư tháo ty” , “Nghinh phong phất liễu” , “Thích thuận cước” , “Tất trùy” , “Thông thiên pháo” , “Kim ty phan my” , “Xanh hoạt tiền đảo bát” , ‘Hầu tọa hào” , “Chiền ty” , “Trúy yêu” , “Cổn đề” , “Xanh thủ” , “Quán nhĩ” , “Điền lô” , tất cả 18 thủ thức cùng phương pháp chiết giải dạy cho Vi Tiểu Bảo.
Mỗi đường có 18 thủ thức , mười tám đường là ba trăm hai mươi bốn lối biến hóa.
Cách truyền thụ của hải lão công bửa nay kháchẳn với hôm qua , lão không cầu cho thành công gấp rút mà lúc chiết chiêu với Vi Tiểu Bảo lại không ngớt dặn dò cặn kẻ.
Bửa nay lão không tát tai hoặc chụp cổ Vi Tiểu Bảo ,nên gã không phải chịu đau đớn mà hiểu rõđạo lý về cách chiết giải từng chiêu thức trong phépĐại cầm nã thủ.
Vi Tiểu Bảo luyện võ một cách hứng thú , miệng không ngớt tán dưong :
– Chiêu này thật là tuyệt diệu , chắc thằng lõi kia không thể nào chống nổi.
Hồi 13
Tiểu hào kiệt thám thính thư phòng
Vi Tiểu Bảo luyện cho tới lúc ăn cơm chiềuthì thuộc được mười đường Đại cầm nã thủ.
Hải lão công tán dương gã :
– Thằng nhỏ này ăn nói lổ mãng , nhưng trí nhớ rất cường kiện.
Ăn cơm xong gã đượt ôn lại lần nữa.
Trong phép Đại cầm nã thủ nhiều chiêu số lúc thi triển phải cúi lom khom , nhưng Hải lão công không thực hành chiêu thức mà chỉ dạy truyền khẩu. Lão cứ sờ mình Vi Tiểu Bảo là đũ biết tư thức của gã trúng hay sai.
Sáng hôm sau lại đúng giờ như mọi ngày , Vi Tiểu Bảo đến kiếm Tiểu Huyền Tử để tỹ võ. Gã chắc mẫm bửa nay học được thêm nhiều đòn thì có đấu bốn keo gã sẽ thắng cả bốn.
Dè đâu khi động thủ tỹ thí , bao nhiêu chiêu số học được tựa hồ vô dụng , vì chiêu nào cũngbị Tiểu Huyền Tử dùng những chiêu số đặc biệt khác lạđể phá vỡ. Vi Tiểu Bảo thua liền hai keo đầu.
Đến keo thứ ba , gã tập trung tinh thần phóng ra chiêu Nghinh phong phất liễu mới khóa được tay Tiểu Huyền Tử để thủ thắng.
Gã mừng rỡ quá chừng không lưu tâm được nữa thành ra keo thứ tư gã thi triển chiêu thức lại sơ hở , bị Tiểu Huyền Tử hất ngã rồi cởi lên lưng. Cổ gã bị cặp đùi của đối phương kẹp cơ hồ nghẹt thở.
Vi Tiểu Bảo chịu đầu hàng. Tiểu Huyền Tử buông tha cho gã đứng dậy. Gã tức quá cất tiếng thóa mạ :
Hải lão công hỏi ngay :
– Hắn đã chịu nhìn nhận chưa?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Tiểu tử hỏi hắn : “Phải chăng sư phụ ngươi ở phái Võ Đương ?” Gã sửng sốt hỏi lại : “ô hay ! Sao ngươi biết rõ thế ?” Như vậy là hắn đã chịu nhìn nhận rồi chứ gì ?
Hải lảo công lẩm bẩm nói để mình nghe :
– Ta đoán quả không lầm. Thằng nhỏ kia đúng là đồ đệ của một cao thủ phái Võ Đương.
Lão cúi đầu ngẫm nghĩ , tựa hồ như đang gặp phải một vấn đề cực kỳ khó giải quyết.
Hồi lâu , Hải lão công mới ngững đầu lên nói :
– Bửa nay ta dạy ngươi luyện đường thứ hai trong phép Đại cầm nã thủ.
Đường thứ hai trong Đại cầm nã thủ cũng có tất cả 18 thức. Đường này chú trọng về phần điểm huyệt và bẽ xương tay khiến cho đối thủ bị bong gân mà phải đầu hàng.
Nhưng ngón võ bẽ tay cũng giống như những đòn mà Vi Tiểu Bảo thường dùng để đánh lộn với trẻ con khi còn ở Dương Châu. Chỉ có phép điểm huyệt là quantrọng. Đồng thời môn này lại mượn sức mạnh của đối phươngđể đánh lại đối phương nên lợi hại hơn lối đánh ẩu củaVi Tiểu Bảo rất nhiều.
Hôm sau Vi Tiểu Bảo tỹ đấu với Tiểu Huyền Tử , gã đãcó thêm 96 đòn. Nhưng võ công của Vi TiểuBảo tăng thì nghệ thuật của Tiểu huyền Tử cũng gia tăng. Hai bêntỹ đấu 5 keo , Vi Tiểu Bảo thắng 2 thua 3.
Mấy hôm sau sáng nào Vi Tiểu Bảo cũng đi đánhbạc. Những ngày đầu gã còn bịt khăn trắng che mặt ,sau gã bỏ khăn đi , mọi người thấy gã không giống TiểuQuế Tử , nhưng vì mãi mê cớ bạc nên cũng chẳngđể ý tới. Hơn nữa Vi Tiểu Bảo thường hay cho người mượn tiền mộtcách dễ dãi , nên ai cũng có cảm tình vớigã.
Vi Tiểu Bảo ra khỏi sòng bạc lại đi kiếm Tiểu Huyền Tử tỹ đấu. Buổi chiều gã ở nhà luyện võ với Hải lão công.
Môn Đại cầm nã thủ mỗi ngày một khó khăn hơn. Đồng thời bệnh ho của Hải lão công mỗi ngày một thên phần trầm trọng. Thường khi lão nổi cơn ho dữ dội không thể chỉ dẫn được , gã đành rèn luyện một mình.
Kể từ hôm Vi Tiểu Bảo vào hoàng cung đến nay , thấm thoát đã trên hai tháng. Gã biết rõ võ công của Hải lão công rất đổi cao thâm. Nếu được lão dạy đến nơi thì sau này có thể thành người bản lãnh cao cường. Vì thế mà gã tiếptục rèn luyện một cách chuyên cần , không hề trểnãi.
Vi Tiểu Bảo ở hoàng cung tuy đời sống rầt sung túc , nhưngkhông được tự do đùa giởn , chửi mắng , nói tục , nênmồm miệng cũng ngứa ngáy khó chịu.
Hàng ngày Hải lão công điều tra một cách rất tỉ mỉ về nghệ thuật của Tiểu Huyền Tử. Còn Vi Tiểu Bảo lúc đầu có lòng ghen ghét thù hằn , nhưng về saugặp nhau luôn , bất giác sinh ra có cảm tình vớihắn. Vả lại trong khi tỹ võ cũng có keo thắng keo bại. Thỉmhthoảng Vi Tiểu Bảo lại được toàn thắng cả một ngày. Do đólòng ham chuộng võ công của gã ngày mộttăng thêm.
Sau hai tháng đánh bạc , hai anh em họ Ôn đã thiếu nợ Vi Tiểu Bảo trên hai trăm lượng. Một hôm ở sòng bạc ra , ôn Hữu Phương thua cháy túi , ôn Hữ Đạo chỉ còn có vài lạng mà thôi.
Hai anh em đưa mắt nhìn nhau. Ôn Hữu Đạo liền nói với Vi Tiểu Bảo :
– Mời Quế huynh đệ sang bên kia. Anh em tại hạ có chút việc cần thương lượng với huynh đệ.
Vi Tiểu Bảo nói ngay :
– Được mà ! Nếu các bạn cần thì tiểu đệ cho mượntiền.
ôn Hữu Phương đáp :
– Xin đa tạ Quế huynh đệ.
Hai anh em họ Ôn đi ra cửa. Vi Tiểu Bảo cũng ra theo. Ba người ra tới gian chái hiên ở giáp vách.
ôn Hữu Đạo nói :
– Quế huynh đệ ! Tuy huynh đệ hãy còn nhỏ tuổi mà tính tình thật là khẳng khái , khoáng đạt ít người bì kịp.
Vi Tiểu Bảo bản tính thích người ta tâng bốc. Gã được ôn Hữu Đạo xu nịnh thì khoan khoái như mở cờ trong bụng.
Gã đáp :
– Không dám ! Không dám ! Chúng ta đã là chổ thân tình như anh em trong một nhà. Bửa nay tiểu đệ có tiền thì cho hai vị Ôn huynh mượn tiêu xài. Sau này tiểu đệ gặp ngày túng bẩn sẽ mượn lại các vị. Chút tình nhỏ mọn này phỏng có chi đáng kể mà hai vị phải quan tâm !
Gã dứt lời , lấy ra ba chục lạng bạc đưa cho anh em họ Ôn.
ôn Hữu Đạo nói :
– Anh em tiểu đệ trong hai tháng nay xúi quẩy quá , còn thiếu Quế huynh đệ một món tiền không phải nhỏ. Vậy mà Quế huynh đệ không thèm để tâm khiến anh em tiểu đệ cảm kích vô cùng. Song kỳ thực lúc nào cũng băn khoăn trong dạ.
Vi Tiểu Bảo cười nói :
– Thiếu nợ không trả là lẽ tự nhiên. Hà tất hai vị phải nhắc tới hoài.
ôn Hữu Phương thở dài nói :
– Huynh đệ quả là người tốt bụng hiếm có. Nói như vậy thì món nợ cả trăm năm mà anh em tại hạ cũng chưa trả cũng cứ để đấy hay sao?
Vi Tiểu Bảo cười đáp :
– Phải rồi ! Phải rồi ! Không trả thì cứ để hai trăm năm cũng chẳng hề chị Tiểu đệ quyết chẳng khi nào nhắc tới.
ôn Hữu Phương nói :
– Con người ta dù trường thọ đến đâu , cũng chẳng ai sống đến được hai ba trăm năm.
Gã dứt lời đưa mắt cho đại ca của gã.
ôn Hữu Đạo nói :
– Huynh đệ tốt bụng đã đành , xong anh em tại hạ biết chủ nhân của huynh đệ là một tay đáo để nên không khỏi băn khoăn.
Vi Tiểu Bảo hỏi :
– Phải chăng hai vị muốn nói Hải lão công là tay đáo để ?
ôn Hữu Phương đáp :
– Đúng thế ! Quế huynh đệ không thèm hỏi đến số tiền đó , nhưng nếu một ngày kia Hải lão công sẽ đòi cho bằng được. Lão chỉ chìa một ngón tay ra là anh em tại hạ phải bỏ mạng… Vì thế mà bọn tại hạ đang tìm cách xoay lấy một món tiền để hoàn lại cho huynh đệ.
Vi Tiểu Bảo la thầm trong bụng :
– Hải lão công quả nhiên liệu việc như thần. Mấy bửa nay mình chỉ lo việc tỹ võ với Tiểu huyền Tử mà lãng quên chuyện mưu đồ của lão là lẻn vào ngự thưphòng để lấy cắp pho Tứ Thập Nhị chân kinh. Dù sao takhông nên hấp tấp nói chuyện này ra ngay màcần phải nghe ý tứ hai gã xem thế nào đã.
Gã nghĩ vậy rồi chỉ ậm ừ cho xuôi chuyện , chứ không bình luận gì về Hải lão công.
ôn Hữu Phương lại nói tiếp :
– Anh em tại hạ đã nghĩ lui nghĩ tới chỉ còn cách là Quế huynh đệ đừng nói chuyện này với Hải lão công. Hôm nào anh em tại hạ được bạc sẽ thanh toán món nợ đó cả vốn lẫn lãi.
Vi Tiểu Bảo nghe ôn Hữu Phương nói vậy thì mắng thầm:
– Con bà chúng bây ! Chúng bây chỉ là những con mồng béo. Bản lãnh cờ bạc như vậy mà hòng ăn được ta thì hết đời này cũng chẳng có cơ hội nào.
Gã nghĩ vậy rồi làm bộ nhăn nhó nói :
– Chết chưa ! Nhị vị không bảo trước. Tiểu đệ trót lở lời kể với Hải lão công rồi. Lão bảo sớm muộn gì hai vị cũng trả thôi.
Hai anh em họ Ôn sợ hải nhìn nhau thất sắc.
ôn Hữu Đạo nói :
– Bây giờ đành thế này vậy. Từ bửa nay trở đi , huynh đệ được bạc thì đem số tiền ấy về trao cho Hải lão công và nói đó là tiền của anh em tại hạ trả nợ.
Vi Tiểu Bảo không khỏi cười thầm nghĩ bụng :
– Hai gã này coi mình như con nít lên ba.
Nhưng ngoài miệng gã đáp :
– Thế cũng được… Có điều tại hạ phải chịu nước lép thì sao?
ôn Hữ Phương đáp :
– Xin Quế huynh đệ giúp cho như vậy thì thật là đáng quý !
ôn Hữu Đạo nói theo :
– Ơn đức của huynh đệ , anh em tại hạ vĩnh viễn không bao giờ quên được.
Vi Tiểu Bảo nhân cơ hội này liền ra điều kiện :
– Nếu nhị vị đại ca muốn tiểu đệ làm thế cũng chẳng khó gì. Có điều tại hạ cũng xin nhị vị giúp cho một việc.
Hai gã họ Ôn không nghĩ ngợi gì đồng thanh đáp :
– Được lắm ! Được lắm !
Vi Tiểu Bảo nói ngay :
– Tiểu đệ Ở trong hoàng cung đã lâu mà chưa từng được thấy long nhan lần nào cho thỏa lòng mong ước. Nhị vị hiện phục vụ trong ngự thư phòng , vậy xin nhị vị dẫn tiểu đệ vào đó để có dịp được ngó thấy Hoàng thượng một lần.
ôn Hữu Đạo chỉ gãi đầu chớ không nói gì.
ôn Hữu Phương ngập ngừng đáp :
– Cái đó…cái đó…
Vi Tiểu Bảo lại nói :
– Nếu tiểu đệ được nhìn thấy long nhan là phước quá rồi… Dù cho tiểu đệ không được phước gặp hoàng thượngthì cũng chẳng dám trách nhị vị.
ôn Hữu Đạo nói :
– Thế thì dễ lắm ! Chiều nay vào khoảng giờ Thân , anh em tiểu đệ sẽ đến phủ Hải lão công để dẫn Quế huynh vào ngự thư phòng , vì giờ này đức hoàng thượng thường tới ngự thư phòng ngâm thơ đọc sách. Ngoài giờ đó hoàng thượng thường bận việc triều đình khó mà được gặp.
Gã nói rồi quay lại bấm ôn Hữu Phương.
Vi Tiểu bảo nhanh mắt trông thấy hành vi khả ố của hai gã kia thì mắng thầm trong bụng :
– Hai tên khốn kiếp này tưởng ta còn nhỏ mà khinh thường tạ Phải chăng chúng bây muốn giở trò bịp bợm.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm trong bụng :
– Hai gã đê tiện này nghe ta muốn thấy mặt hoàng đế , chúng ra chiều khó nghĩ. Bọn chúng bảo giờ Thân nhất định hoàng đế ngự giá tới ngự thư phòng , nhưng ta dám chắc hoàng đế sẽ không tới đó vào giờ này. Chúng không muốn để ta được thấy long nhan, chúng có biết đâu ta cũng chẳng cần gặp hoàngđế làm chị Con bà nó ! Vô phước gặp hoàng đế lở ngài hỏi điều gì , lão gia cóc biết đường trả lời. Hành tung mà bị bại lộ thì cả nhà phải bị chết chém. Không những má má của lão gia ở Dương Châu cũng bị lôi về đây xử trãm. Lão Hải con rùa kia dạy võ công cho mình chẳng biết trúng hay trật đánh lui đánh tới vẫn không hạđưọc thằng lõi Tiểu Huyền Tử. Ta mà lấy được pho Tam ThậpNhị chhân kinh hay Tứ Thập Nhị chân kinh gì đóđem về cho lão con rùa , trong lòng lão khoankhoái chắc lão sẽ dạy ta thành người có bản lãnhchân chính để đền công cũng chưa biết chừng.
Gã nghĩ thế rồi nhìn anh em họ Ôn chắp tay cảm tạ và nói :
– Chúng ta làm kẻ nô tài mà khôngthấy được mặt đức vạn tuế thì khi chết xuống âm phủ DiêmVương lão gia sẽ lớn tiếng thóa mạ là quân rùa đen đê tiện.
Vi Tiểu Bảo là người thông minh tuyệt đỉnh. Hơn hai tháng nay gã đã học được cách ăn nói chốn kinh thành. Tuy nhiên thỉnh thoảng gã còn lộn mấy câu thổ ngữ ở Dương Châu may ở chổ an ninh không ai ngờ vực.
Sau khi gã đi tỹ đấu với Tiểu Huyền Tử trở về nhà , chỉ nói chuyện võ công với Hải lão công , nhưng vẫn bụng bảo dạ :
– Ta mà lấy cắp được bộ sách kia đem về cho lão một cách bất ngờ tất khiến lão kinh hải và sướng mê.
Vào khoảng cuối giờ Mùi , quả nhiên anh em họ Ôn tới nơi. Ôn Hữu Phương khẻ huýt lên một tiếng còi. Vi Tiểu Bảo liền chạy ra ngay.
Anh em họ Ôn giơ tay ra hiệu chứ không nói gì rồi đi về phía Tây , Vi Tiểu bảo theo sau.
Lần này gã rút kinh nghiệm ở lần trước đã bịlạc nẽo , nên gã rất chú ý đến đường lối , lúc xuyên qua những dãy hành lang , gã lưu tâm nhớ hình dạng phòng óc cùng cửa ngỏ.
Từ chổ Hải lão công tới ngự thư phòng so với sòng bạc gã đến mỗi ngày còn xa hơn khá nhiều.
Ba người đi trong khoảng thời gian chừng ăn xong bửa cơm , ôn Hữu Đạo bỗng cất tiếng khẻ nói :
– Tới ngự thư phòng rồi đó ! Quế huynh đệ phải cẩn thận lắmmới được.
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Tiểu đệ hiễu rồi.
Anh em họ Ôn đưa gã quanh ra sau hậu viện theo khuôn cửa ngách luồn vào.
Ba người lại đi qua hai khu vườn hoa nhỏ bé rồi tiến vào một gian phòng lớn.
Vi Tiểu Bảo trong lòng hồi hộp la thầm :
– Hỏng bét ! Hỏng bét ! Con mẹ nó ! Trong ngự thư phòng của đức hoàng đế bày nhiều sách vỡ thế này ,cả ngày cũng không lục hết được thì còn thì giờ đâu mà đánh bạc ? Hải lão công bảo mình lấy pho kinh đó , mình biết kiếm nó ở chổ nào?
Gã sinh trưởng trong dân gian , chưa từng thấy thư phòng bao giờ. Gã yên trí nó là một cái phòng thông thường để bảy tám quyển sách là thành một thư phòng. Nếu trong bảy tám pho sách mà muốn tìm pho “Tam Thập Nhị” hoặc “Tứ Thập Nhị” thì chẳng khó khăn gì. Bây giờ gã thấy hàng ngàn hàng vạn cuốn , trông hoa cả mắt không khỏi chân tay luống cuống.
Gã xoay mình trốn đi.
ôn Hữu Đạo khẻ nói :
– Lát nữa đức hoàng thượng sẽ tới thư phòng. Ngài ngự bên án này để đọc sách và viết chữ.
Vi Tiểu Bảo thấy chiếc án bằng gổ tử đàn rất lớn. Mặt án khãm vàng dát ngọc. Gã vừa ngó thấy đã biết ngay đồ vật cực kỳ hoa lệ.
Trên án bày một cuốn sách. Mé tả đặt nghiên mực và ống bút.
Trên ghế phủ gấm đoạn thêu rồng.
Vi Tiểu Bảo tuy lớn mật , nhưng nhìn thấy quang cảnh cao sang bấtgiác trống ngực đập loạn cả lên.
Gã lẩm bẩm :
– Mẹ kiếp ! Lão hoàng đế con rùa này được hưỡng biết bao nhiêu hạnh phúc !
Bên hữu án sách đặt một cái đỉnh đồng. Nắp đỉnh hình đầu con thú , miệng nhã ra những luồng khói xanh cuồn cuộn , mùi thơm sực nức.
ôn Hữu Đạo nói :
– Quế huynh đệ ẩn thân vào phía sau giá sách để nhìn trộn long nhan là được rồi. Khi hoàng thượng đọc sách hay viết chữ , người ngoài không được lên tiếng. Vậy tiểu huynh đệ phải nhớ kỹ đừng ho hắng hay hắt hơi gìhết. Nếu không , đức hoàng thượng nghe tiếng động nổi lôi đình có thể hô thị vệ đem tiểu huynh đệ ra chém đầu ngay đó.
Vi Tiểu Bảo nói :
– Tiểu đệ hiễu rồi ! Chẳng những không được ho hắng , hắt hơi mà còn phải nín nhịn cả trung tiện nữa.
ôn Hữu Đạo sa sầm nét mặt cự nự :
– Tiểu huynh đệ ! Ngự thư phòng há phải là nơi tầm thường ! Tiểu huynh đệ chớ có ăn nói càn rỡ cùng thốt ra những lời lẽ thiếu vẽ khiêm cung.
Vi Tiểu Bảo thè lưỡi ra không dám nói nữa.
Gã thấy anh em họ Ôn môt người cầm cây phất trần , một người cầm tấm khăn lau , đi phủi bụi và lau chùi khắp mọi chổ.
Trong ngự thư phòng vốn không có một hạt bụi , mà hai gã vẫn để ý từng ly từng tý một.
Hồi 14
Tiểu Huyền Tử bại lộ hành tung
Mỗi người lại lấy một tấm khăn trắng như bông mà lau chùi tủ sách cùng bàn chế sạchbóng như gương. Chúng lau chùi hàng nữa ngàytrời mới nghỉ tay.
Ôn Hữu Đạo nói :
– Quế huynh đệ ! Đến bây giờ mà đức Hoàng thượng vẫn chưa ngự giá vào thư phòng chắc là ngài không tới nữa. Sau đây chừng một lát là Thị vệ đại nhân sẽ đến tuần tra , nếu đại nhân thấy Quế huynh đệ là người lạ mặt ở trong này thì chúng ta phải tội cả lũ.
Vi Tiểu Bảo nói :
Nhị vị hãy về trước đi , tiểu đệ Ở đây chờ một lát rồi sẽ ra sau.
Anh em họ Ôn đồng thanh nói :
– Như thế không thể được.
Ôn Hữu Đạo lại nói :
– Lề luật trong hoàng cung , Quế huynh đệ còn lạ gì nữa? Nơi nào đức Hoàng thượng ngự giá tới , ai là kẽ chầu hầu đều được sắp đặt nghiêm minh , chẳng thể sai suyễn mộylỵ Nếu không thế thì trong cung nào thái giám , nào cung nữ , hàng mấy ngàn người , ai muốn thấy mặt Hoàng thượng là cứ xồng xộc tới trước mặt Ngài thì cón ra thể thống gì nữa?
ôn Hữu Phương cũng ôn tồn nói :
– Hảo huynh đệ ! Chẳng phải anh em tại hạ không chịu hết lòng giúp đở huynh đệ , nhưnh anh em tại hạ hàng ngày cũng chỉ được vào ngự thư phòng trong vòng nữa giờ để quét tướt lau chùi đồ vật. Xong việc là phải đi ra. Chẳng giấu gì Quế huynh đệ , đừng nói gì Quế huynh đệ không thể chần chờ ở lại ngự thư phòng , mà ngay cả anh em tại hạ hết giờ mà còn chưa ra mà bị Thị vệ đại nhân bắt được cũng bị nghiêm trị. Tội nặng thì phải chặc đầu , nhẹ thì cũng phải ngồi tù.
Vi Tiểu Bảo hỏi :
– Làm gì mà nghiêm ngặt quá đến thế ?
ôn Hữu Phương dậm chân đáp :
– Những công việc kề cận đức Hoàng thượng há phải trò đùa? Tiểu huynh đệ ! Huynh đệ muốn được thấy mặt hoàng thượng thì ngày mai cũng vào giờ này , anh em tại hạ lại đến đón huynh đệ , may ra hên vận thì được như nguyện.
Vi Tiểu Bảo nói :
– Thế cũng được ! Vậy chúng ta về thôi.
Anh em họ Ôn nghe Vi Tiểu Bảo nói vậy khác nào được trút gánh nặng. Một tên nắm tay phải gã, còn một tên nắm tay trái đưa gã ra. Chúng chỉ sợ gã nói rồi mà còn chần chờ không chịu đi ngay.
Vi Tiẻu Bảo hất hàm hỏi :
– Thực ra chính nhị vị cũng chưa từng được thấy mặt đức Hoàng thượng phải không ?
ôn Hữu Phương chưng hững ấp úng đáp :
– Sao…Tiểu huynh đê….Tiểu huynh đê….
Gã toan hỏi : “Sao tiểu huynh đệ lại biết thế ? ”
Ôn Hữu Đạo còn minh mẫn hơn vội nói :
– Sao anh em tại hạ không được thấy mặt rồng bao giờ ? Đức hoàng thượng thường đến ngự thư phòng đọc sách , viết thư , nên bọn tại hạ được thấy là thường.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm :
– Hàng ngày hai gã này cứ đến giờ mới vào quét tướt lau chùi thư phòng , dĩ nhiên không phải là lúc Hoàng đế tới ngự , chẳng lẽ Hoàng đế đến để coi những quân khốn kiếp quét tướt lau chùi mà lấy làm hứng thú ? Hai tên con rùa này nói láo rồi.
Ôn Hữu Đạo lại nói :
– Tiểu huynh đệ mà chịu trả bạc cho Hải lão công thì anh em tại hạ tất có ngày đền đáp. Còn việcmuốn thấy Long nhan thì phải tùy theo phúc phận từngngười. Số mạng có chứa rõ , được phúc phận như vậymới thành , chứ chẳng phải cưỡng cầu mà được.
Ba người vừa đi vừa nói chuyện bất giác đã ra khỏi cửa ngách.
Vi Tiểu Bảo nói :
– Đã thế thì nhị vị đại ca hàng ngày đều đưa tiểu đệ vào ngự thư phòng thủ xem có phúc phận không ?
Hai gã kia đáp :
– Phải lắm ! Phải lắm !
Thế rồi ba người chia tay.
Vi Tiểu Bảo bước lẹ ra về. Gã xuyên qua hai dãy hành lang đã cách xa anh em họ Ôn liền đứng lần vào sau một khuôn cửa.
Qua một lúc lâu , gã liệu chừng anh em họ Ôn đã đi xa rồi mới rón rén ở sau cửa ló mặt ra. Gã theo đường cũ trở lại ngự thư phòng.
Đi tới nơi Vi Tiểu Bảo đẩy cánh cửa ngách , không ngờ bên trong đã cài then.
Gã chưng hững miệng lẩm bẩm :
– Vừa ra khỏi một lúc mà bên trong đã cài then rồi. Xem chừng lời anh em họ Ôn nói đúng sự thật , quả nhiên có thị vệ đi tuần tra qua đây. Chẳng hiễu bọn chúng chúng còn ở trong này hay đã bỏ đi rồi?
Gã dán tai vào cánh cửa để nghe ngóngđộng tĩng nhưng chẳng thấy gì. Gã lại hé mắt nhìn qua khe hở thì trong đình viện chẳng có một bóng người.
Vi Tiểu Bảo ngẫm nghĩ một lúc rồi thò tay vào trongbọc móc lưỡi đao trủy thủ ra. Đao trủy thủ lưỡi mõng dính , bử trước Vi Tiểu Bảo đã dùng nó đâm chết Tiểu Quế Tử.
Từ ngày gã ẩn mình trong hoàng cung , tự biết bốn mặt đều có nguy cơ rình rập nên từ hôm ấy gã đem theo lưỡi đao trủy thủ luôn bên mình.
Vi Tiểu Bảo đưa lưỡi trủy thủ vào khe cửa khẻ đẩy mấy cái , then cửa đưa chênh chếch lên. Gã tiếp tục đưa then cửa sang một bên thì thấy cánh cửa hé mở được chừng hai tấc. Gã liền thò hai ngón tay vào trongvừa đẩy vừa giử cho then cửa khỏi rớt xuống đất mà phát ratiếng động.
Vi Tiểu Bảo liền mở hé cánh cửa lạng người chuồn vào , rồi xoay tay dóng cửa cài then. Gã cẩn thận lắngtai nghe trong phòng , thấy không có động tĩnh gìliến rón rén từng bước tiến lại gần thò đầu vào, may chẳng thấy một ai. Gã chờ một lúc rồi mới vàophòng.
Vi Tiểu Bảo đi tới trước án sách thấy đặt một cái ghế có đệm gấm thêu rồng vẽ phượng thì trong lòngkhông khỏi rung động , miệng lẩm bẩm :
– Mẹ kiếp ! Có long ỷ này đức Hoàng đế ngồi vào được , chẳng lẽ lão gia không ngồi được hay sao?
Rồi gã khua chân bước xéo lại ngồi xuống ghế.
Ban đầu gã thấy trống ngực đánh còn hơn trống làng. Sau một lúc gã nghĩ bụng :
– Ngồi ghế này cũng chẳng có thú vị gì. Con bà nó ! Làm hoàng đế thì có chi mà khoái?
Gã không dám ngồi lâu , liền đứng dậy lại bên giá sách để tìm kiếm pho Tứ Thập Nhị chân kinh. Nhưng trên giá sách có đến mấy ngàn bộ , bộ nọ xếp liền với bộ kia. Cả trăm bộ gã khó tìmđược hai ba bộ mà gã biết chữ.
Vi Tiểu Bảo cố gắng tìm ra chữ “Tứ”. Đả có mấy lần gã tìm được chữ Tứ nhưng phía dưới không có chữ thập chữ nhị.
Nguyên gã lục đến nào “Tứ Thư Tập Chữ” , nào “Tứ Thư Chính Nghĩa”.
Gã tìm một lúc nữa thấy bộ “Thập Tam Kinh CúSở” gã biết được hai chữ thập tam trong bụng gã mừng thầm ,nhưng lại biết đó không phải là “Tứ Thập Nhị chânkinh” , gã liền cụt hứng.
Vi Tiểu Bảo đang hoang mang kiếm sách , bất thình lình gã nghe tiếng giày lẹp kẹp , có người đang đi tới.
Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hãi muốn chuồn ra nhưng không kịp nữa. Gã hốt hoảng đứng dán người vào tường ẩn phía sau những hàng sách vở.
Vi Tiểu Bảo thấy người kia vào thư phòng lại không ngồi xuống ghế mà cứ từ từ thả bước trong phòng. Gã la thầm :
– Hỏng bét rồi ! Nhất định bọn thị vệ đang thị sát trong phòng. Hay là mình theo cửa sau tiến vào đã bị chúng phát giác hành tung ?
Gã nghĩ tới chuyện bị bọn thị vệ bắt được là lập tức mất đầu thì chẳng còn hồn vía nào nữa , khắp mình hắn toát mồ hôi lạnh ngắt.
Người kia thả bước trong phòng hồi lâu , bỗng nghe ngoài cửa có tiếng người dõng dạc :
– Tâu Hoàng thượng ! Ngao Thiếu Bảo có việc cần bái kiến Hoàng thượng. Hiện Thiếu Bảo đang đợi chỉ ở ngoài ngự thư phòng.
Người trong ngự thư phòng ờ một tiếng.
Vi Tiểu Bảo vừa kinh hãi vừa mừng thầm tự nhủ :
– Té ra nhân vật trong này là đức Hoàngđế. Còn Ngao Thiếu Bảo kia là con người mà Mao ThậpBát đại ca ta đang muốn kiếm để tỹ đấu. Sử Tùng đãkhoe hắn là đệ nhất dũng sĩ ở Mãn Châu , khônghiễu hắn oai phong lẫm liệt đến mức nào? Ta phải dòm trộmmột cái mới được.
Vi Tiểu Bảo còn đang ngẫm nghĩ bỗng nghe ngoài cửa có tiếng bước chân nặng trịch.
Một người tiến vào trong thư phòng lên tiếng :
– Nô tài là Ngao Bái khấu đầu bái kiến đức Hoàng thượng. Xin bái chúc Ngô Hoàng vạn tuế , vạn vạn tuế.
Ngao Bái nói rồi quỳ mọp xuống dập đầu.
Vi Tiểu Bảo vội thò đầu nhìn ra thì thấy một đại hán thân thể to lớn đang quỳ mọp dưới đất dập đầu lạy binh binh.
Gã không dám nhìn lâu vì sợ NgaoBái ngẩng đầu lên là ngó thấy gã. Gãliền thụt đầu vào , nhưng nhích mình ra ngoàimột chút hướng thẳng về phía Ngao Bái mà hắnkhó nhìn thấy gã.
Vi Tiểu Bảo miệng lẩm bẩm :
– Ngươi dập đầu lạy Hoàng thượng mà cũng là lạy lão gia nữa. Đệ nhất dũng sĩ , đệ nhị dũng sĩ ở Mãn Châu hay gì gì đi nữa ta không cần biết mà ta chỉ thấyngươi dập đầu lạy Vi Tiểu Bảo.
Lại nghe đức Hoàng thượng cất tiếng đáp :
– Miễn lễ cho khanh. Khanh hãy bình thân.
Ngao Bái đứng dậy nói :
– Tâu Hoàng thượng ! Tô Khắc Tất Cáp ra dạ hai lòng. Hắn dám làm tấu chương tỏ lòng đại nghịch vô đạo , phải dùng cực hình trừng trị mới được.
Hoàng thượng chỉ ậm ừ chứ không phán bảo chi hết.
Ngao Bái lại tâu :
– Hoàng thượng vừa lên chấp chánh mà Tô Khắc Tất Cáp đã làm bài tâu nói những gì :” Nay Hoàng thượng lên cầm quyền thiên hạ , xin cho thần đi giử lăng tẩm của đức tiên đế , để chút hơi tàn còn sinh tồn được “. Như thế há chẳng phải là có giọng khi quân ? Đức Hoàng thượng chưa lên chấp chính , hắn còn sống được. mà Hoàng thượng lên chấp chánh là hắn muốn chết. Chẳng lẽ Hoàng thượng đối với bọn nô tài tàn bạo như thế ư ?
Hoàng đế lại ừ một tiếng.
Ngao Bái tâu tiếp :
– Hạ thần đã thương nghị cùng những bậc Vương Công đại thần , ai cũng nói là Tô Khắc Tất Cáp phạm 24tội lớn , mưu đồ gian trá , ra dạ nhị tâm , khinh khi ấu chúa , không hcịu quy chánh. Thật là đại nghịch bất đạo. Xét theo “Đại nghịch luật” của bản triều thì nênxử hắn cùng con cả phải tội lăng trì. Còn 6 têncon thứ , một tên cháu và hai đứa con của anh em đềubị xử trãm. Người trong họ là Bạch Nhĩ Hách Đồvà thị vệ Nghạch đô thống lãnh đội tiền phong cũng phảitrãm quyết.
Hoàng đế hỏi :
– Xử tội như vậy e rằng quá nặng thì sao?
Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng :
– Đức Hoàng đế này giọng nói nghe còn trẻnít mà lại hơi giống Tiểu Huyền Tử , thật đáng tức cười.
Ngao Bái lại tâu :
– Muôn tâu Hoàng thượng ! Hoàng thượng hãy còn nhỏ tuổi , thần hạ e rằng chưa hiễu rõ mọi việc triều chính. Tô Khắc Tất cáp đã vâng mệnh của Tiên hoàng cùng bọn nô tài làm việc phụ chính. Đáng lý hắn được tin Hoàng thượng lên cầm quyến , nên hoan hỹ mới phải.
Vi Tiểu Bảo nghe giọng Ngao Bái ra chiều kiêu ngạo thì nghĩ thầm :
– Lão con rùa kia miệng thốt ra những lời bất chính , làm việc lại vô lễ. Hắn nói Hoàng đế nhỏ tuổi , chẳng lẽ là đứa con nít ? Nếu vậy thì thú thật ! Thảo nào thanh âm Hoàng đế nghe hơi giống Tiểu Huyền Tử.
Lại nghe hoàng đế phán :
– Tô Khắc Tất cáp tuy có lỗi lầm , nhưng y là phụ chính đại thần cũng như khanh vậy. Các khanh đều được đứcTiên đế trọng vọng. Nếu trẫm mới chấp chánh đã…sáthại những trọng thần của đức Tiên đế thì hương hồn ngàiở dưới suối vàng e rằng không được hoan hỹ.
Ngao Bái cười khanh khách nói :
– Tâu chúa thượng ! Chúa thượng nói mấy câu này là giọng nói của con nít. Đức Tiên đế di mạng cho Tô Khắc Tất Cáp phải đối đãi âncần với chúa thượng , làm việc cho hết lòng. Nếu Tô Khắc Tất cáp còn nghĩ đến hậu ơn của đức Tiên đế thì hắn phải cung sức tận tụy cho hết đạo thần tử , dù có phảinhãy vào nước lửa cũng không lùi bước mới phảiđạo tôi trung. Nhưng Tô Khắc Tất Cáp lại đem lòngoán giận , công nhiên phĩ báng chúa thượngthì còn chi là phải đạo thần tử ? Hắn đã lổiđạo như vậy tất chẳng coi đại sự triều đình của chúa thượngra gì nữa? Đó là hắn coi thường di mệnh của Tiênđế , chứ không phải chúa thượng khinh bạc hắn…ha ha….
Ngao Bái ở trước mặt Hoàng thượng mà dám nói to cười lớn là hiển nhiên cực kỳ càn rỡ , không còn biết úy kỵ là gì. Thực ra mấy câunày chẳng có gì đáng buồn cười.
Hoàng đế hỏi :
– Ngao Thiếu Bảo làm gì mà cười dữ vậy?
Ngao Bái chưng hững biết mình vô lễ , vội đáp :
Đạ dạ !
Hoàng đế lại nói :
Đù không phải trẫm đối xử tàn nhẫn với Tô Khắc Tất Cáp , nhưng bây giờ ban chỉ hạ sát hắn thì không khỏi tổn thương đến lý trí minh mẫn của tiên đế. Trăm họ dù không cho là trẫm giết lầm người thì cũng nói là đức Tiên đế không biết dùngngười. Triều đình đem công bố ra kắp thiên hạ hai mươibốn tội phạm của Tô Khắt Tất Cáp lại càng tệ hơn nữavì ai cũng nghĩ ngay đến Tô Khắc Tất Cáp đã làkẽ nghịch thần phạm nhiều tội ác mà đức Tiên đế còn dùng làm phụ chính đại thần ngang hàng với Ngao Thiếu Bảo , há chẳng…là một việc cực kỳ vô ý thức.
Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng :
– Ông vua con nít này nói rất hợp lý.
Ngao Bái lại tau :
– Chúa thượng mới biết một điều mà không biết hai…
Hoàng đế ngắt lời :
– Khanh bảo sao?
Ngao Bái tâu :
– Trăm họ nghĩ thế nào thì nghĩ. Để họ nghĩ quanh nghĩquẩn mặc họ , họ cũng chẳng dám nói ra miệng đâu. Họmà dám dị nghị đến lỗi lầm của Tiên đế thì dùhọ có bao nhiêu đầu cũng rụng hết.
Hoàng đế nói :
– Trong cổ thư có câu : “Đề phòng dư luận trăm họcòn hơn đề phòng nước sông “. Nếu chỉ giết người đểcấm trăm họ không được nói lên những ý nghĩ củalê dân là điều không hay.
Ngao Bái nói :
– Bọn thư sinh người Hán nói không nghe được. Nếu những kẽ đọc sách người Hán nói phải , thì sao họ lại để cho mất nước , cho lọt vào tay người Mãn Châu chúng tả Vì thế mà hạ thần khuyên Chúa thượng , dù người Hán để lại không biết bao nhiêu sách vở , Chúa thượng đọc ít đi là hơn , càng đọc nhiều trí óc càng bị mê muội.
Hoàng đế hắng giọng một tiếng không trả lời.
Ngao Bái lại nói :
– Hạ thần nhớ ngày trước đi theo Thái Tôn hoàng đế cùng đức Tiên đế đánh Đông dẹp Bắc , lập biết bao nhiêu công hãn mã mà cóbiết chữ Hán nào đâu , hạ thần đã giết bọn NamMan , đánh cướp thiên hạ rồi bảo vệ giang sơn , nhất nhất dùng chính sách của người Mãn Châu.
Hoàng đế lại hắng giọng một câu rồi nói :
– Công lao của Thiếu Bảo cực kỳ hiệu đại là chuyện dĩ nhiên. Nếu không thì đức Tiên đế đã chẳng trọng dụng Thiếu Bảo.
Ngao Bái tâu :
– Hạ thần chỉ biết giử tấm lòng son tận trung với chúa , phụng sự hoàng thượng. Bắt đầu từ Thái Tôn hoàng đế , rồi qua Thế Tổ hoàng đế rồi dến Chúa thượng , thần hạ vẫn một dạ. Tâu Chúa thượng ! người Mãn Châu chúng ta làm việc bao giờ cũng thưởng phạt phân minh. Kẽ trung tâm thì được thưởng , kẽ nghịch thần thì bị trọng phạt. Nay Tô Khắc Tất Cáp chẳng những không phải trung thần mà còn là một đại gian thần. Hạ thần nghĩ rằng nếu không xử trọnghình không được.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm :
– Con mẹ nó ! Ta chỉ nghe tiếng thằng cha này cũng biết hắnlà một tên đại gian thần.
Hoàng đế hỏi :
– Khanh nhất địng đòi giết Tô Khắc Tất Cáp là vì nguyên nhân gì ở nơi khanh ?
Ngao Bái tâu :
– Hạ thần không có nguyên nhân gì hết. Chẳng lẽ chúa thượng cho là hạ thần có tư tâm chăng?
Hắn càng nói càng lớn tiếng , giọng nói càng đanh thép.
Ngao Bái ngừng lại một chút rồi tiếp :
– Hạ thần chỉ vì giang sơn của người Mãn Châu chúng tạ Đức Thái Tổ hoàng dế , Thái Tông hoàng đế phải trăm nghìn cay đắng mới gây dựng được nên cơ đồ. Vậy con cháu đừng có lầm lở. Chúa thượng hỏi thần như vậy , thần thật không hiễu được ý tứ của Chúa thượng.
Vi Tiểu Bảo nghe Ngao Bái nói bằng một giọng hung hăng không khỏi giật mình kinh hãi. Gã không nhịn được thò đầu ra nhìn thấy một gã đại hán thân thể cao lớn , mạt đầy thớ thịt lằn lên. Cặp mắt dựng ngược coi như như hung thần xùng xục tiến vào. Hai tay hắn nắm lại thành quyền. Những khớp xương trong người bật lên tiếng cách cách.
Một chàng thiếu niên “ới” lên một tiếng ra chiều kinhhãi đang ngồi trên ghế nhãy chồm lên.
Lúc thiếu niên nghiêng đầu sang một bên , Vi Tiểu Bảo ngó thấy cũng bật tiếng la :
– Ủa !
Nguyên ông vua nhỏ tuổi này chẳng phải ai xa lạ mà chính là Tiểu Huyền Tử , thằng nhỏ vẫn đánh vật vớigã.
Giả tỹ như Vi Tiểu Bảo ngó thấy mặt hoàng đế thì dù ngài có bộ mặt hung dữ như quỷ sứ , gã cũng chẳng bật tiếng lạ Nhưng gã lại thấy hoàng đế là Tiểu HuyềnTử nên kinh ngạc không bút nào tả xiết màbuột miệng kêu lên.
Gã biết cơ sự bại lộ , muốn xoay mình chạy trốn ra khỏi phòng. Song gã lại nghĩ thầm :
– Nguyên một Tiểu Huyền Tử bản lãnh đã cao thâmhơn mình , huống chi còn có thêm Ngao Báivõ công khũng khiếp thì mình chẳng tàigì trốn thoát.
Gã chợt động tâm linh , tung mình nhãy ra ngăn chặn phía trước Hoàng đế , trợn mắt nhìn Ngao Bái quát hỏi :
– Ngao Bái ! Ngươi làm gì thế ? Sao dám lớn mật vô lễ với Hoàng thượng ? Nếu ngươi muốn giết người thì phải qua cửa ải này tức là ta đây.
Ngao Bái là một vị đại công thần nhà Mãn Thanh đã từng đánh quen trăm trận , công cao quyền lớn , nên coi Khang Hy hoàng đế hãy còn nhỏ tuổi chẳng vào đâu.
Vua Khang Hy chỉ trích hắn vì tư tâm mà muốn giết Tô Khắc Tất Cáp là phanh phui nổi lòng bí ẩn của hắn. Nguyên hắn là con người võ biền quen thói xông trận. Đang cơn thịnh nộ , hắn nắm tay xông vào lý luân với vua Khang Hy chứ không phải thực lòng phản loạn phạm thượng.
Đột nhiên Ngao Bái thấy phía sau giá sách có một vị tiểu thái giám xông ra ngăn cản trước mặt hoàng đế , quát tháo mắng mình thì không khỏi giật mình kinh hãi. Bây giờ hắn mới nghĩ tới kẽ thần tử có lý nào lại nắm quyền xông vào uy hiếp Hoàng đế. Nên hấp tấp lùi lại mấy bước , lớn tiếng cãi :
– Ngươi nói nhăng gì thế ! Ta có việc tâu trình thánh thượng , khi nào dám vô lễ với Chúa?
Hắn vừa nói vừa lùi thêm hai bước , hai tay buông thõng xuống đứng yên.
Nguyên hàng ngày Vi Tiểu Bảo tỹ võ với Tiểu Huyền Tử tức là tỹ võ với Khang Hy hoàng đế nhà Đại Thanh hiện nay.
Vua Khng Hy chính tên là Huyền Hoa , nhưng lúc gặp Vi Tiểu Bảo không biết là nhà vua , hỏi đến tên , nhà vua nảy lòng trẻ thơ mới buột miệng tự xưng là Tiểu Huyền Tử. Đó là tính trẻ nít chẳngcó chi làm lạ.
Nhà vua tập quen tính người Mãn Châu , ưa chơi trò giác đấu (húc nhau). Nhưng muốn luyện trò này cần phải luyện vật với nhau đè đầu cưởi cổ. Tuy bọn thị vệ có dạy nhà vua cách đô vật , nhưng có ai dám vô lễ với hoàng đế ? Ai dám dùng sức mạnh bẽ đẩy vật cổ hoàng đế ? Gặp trường hợp bất đắc dĩ thì chỉ làm bộ hơi giống mà thôi. Nếu Hoàng đế đưa chân ra gạt mà bị té nhào thì một tay đở lấy quì xuống đầu hàng. Khi bị bắt buộc phải đánh lại một chiêu thì cũng chỉ đụng đến tà áo là đã lập tức dừng tay.
Vua Khang Hy thường bảo chúng đánh thật sự , nhưng bọn thịvệ khi nào dám lớn mật đến thế ? Nhiều lắm là chúng chỉ dám thi diễn cho giống một chút thôi.
Khi đánh cờ với hoàng đế thì còn có thể giả vờ đánh cầm chừng tựa hồ tranh đấu gay go rồi tới lúc tối hậu hãy chịu thua cũng được.
Nhưng nghề đô vật thì khó bề giả vờ. Dù có muốn để đến lúc sau cùng hãy chịu thua , nhưng trung gian chẳng ai dám chụp lấy hoàng đế mà quật xuống đất.
Vua Khang Hy ham mê nghề đô vật , khi ngài thấy bọn thị vệ tỹ đấu với nhau đưa ra không biết bao nhiêu là chiêu thức cùng thân pháp tuyệt diệu. Nhưng đến khi họ đấu với hoàng đế thì tên nào cũng nơm nớp dè đặt.
Sau nhá vua không đấu vớithị vệ , đổi bọn thái giám vào làm đp61i thủ. Bọn này cũng thà chịu đòn như người chết chứ không chịu phản kích.
Làm hoàng đế muốn sao được vậy , nhưng muốn tìm ra một tay đối thủ tỹ võ chân chính thì thật là khó lòng.
Có lúc nhà vua định cải trang ra khỏi hoàng cung tỹ đấu với dân gian để thử coi võ công của mình đến trình độ nào , nhưng như vậy lại mạo hiểm quá ,nên tuy ông vua trẻ muốn vậy mà chỉ để dạ chứ khôngthi hành được.
Buổi đầu vua Khang Hy gặp Vi Tiểu Bảo khai diễn một trường tỹ thí. Vi Tiểu Bảo đã đem toàn lực ra chiến đấu mà vẫn bịthuạ Nhà vua vui mừng khôn xiết và đây làmột cuộc tỹ đấu hào hứng nhất trong đời ngài.
Tiểu Bảo ước hẹn ngày hôm sau tái đấu là rất hợp ý nhà vua.
Từ hôm ấy hàng ngày hai người tỹ võ , nhưng vua Khang Hy thủy chung vẫn không nói rõ địa vị của mình.
Mỗi khi đi tỹ võ nhà vua không cho một tên thái giám nào đi theo để khỏi bị tiết lộ bí mật vì ngài nghĩ bụng rằng : Nếu tên thái giám này mà biết ngài là ai thì đến lúc tỹ võ chẳng còn chi thú vị.
Hồi 15
Vua Khang Hy quyết chí trị quyền thần
Từ đó Khang Hy võ công mỗi ngày một tiến , Vi Tiểu Bảo vẫn đấu với nhà vua hàng ngày.
Hai người đấu tới đấu lui vẫn ở tình thế tương đương , có khi Vi Tiểu Bảo lại sút kém một chút. Như vậy vua Khang Hy lại cần gắng sức luyện công mới không đến nổi thất bại.
Nhà vua cũng là một tay thích tranh cường háo thắng , luyện công càng tiến bộ lại càng vui thú. Do đó mối hão cảm của ngài đối với Vi Tiểu Bảo cũng tăng lên nhiều.
Hôm ấy Ngao Bái đến ngự thư phòng khải tấu vua về việc xử tử Tô Khắc Tất Cáp. Nhà vua biết Ngao Báivì chuyện tương tranh giữa hai đội Hoàng kỳ và Bạchkỳ mà gây nên cừu hận với Tô Khắc Tất Cáp. Bửa nay hắn muốn giết Tô Khắc Tất Cáp chỉ vì mối thùriêng , nên nhà vua ngần ngừ không chịu chuẩn tấu.
Dè đâu Ngao Bái nổi cơn thịnh nộ , dở thói võ biền , xắn tay vén áo , thái độ hung hăng tựa hồ muốn xông vào động thủ.
Ngao Bái thân thể to lớn , bản lãnh cao cường. Vua Khang Hy thấy hắn hùng hổ xông vào thì không khỏi giật mình kinh hãi. Bọn thị vệ lại ở cả ngoài thư phòng , có hô hoán cũng không kịp. Huống chi bọn chúng lại đều là tâm phúc của Ngao Bái , nhàvua khó mà trông cậy đưọc.
Khang Hy đang lúc hoang mang thì thấy Vi Tiểu Bảo nhãy vọt ra , nhà vua cả mừng nghĩ thầm :
– Trẫm cùng Tiểu Quế Tử hợp lực thì còn có thể cầm cự được với Ngao Bái một lúc.
Nhà vua đang ngẫm nghĩ thì thấy Ngao Bái lùilại mới hơi yên dạ.
Còn Vi Tiểu Bảo không nhịn được bất giác la hoảng đểbại lộ hành tung , gã đành đánh bạo xôngra quát tháo Ngao Bái.
Không ngờ gã vừa quát mấy tiếng thấy Ngao Báiđã vội lùi lại , gã khoan khoái vô cùng, lại lớn tiếng :
– Xử tử Tô Khắc Tất Cáp hay không là do Chúa thượng định đoạt. Ngươi đã vô lễ với Chúa thượng còn toan vung quyền đánh ngài , thì ra ngươi không sợ toàn gia tru lục ư ?
Vi Tiểu Bảo nói câu này đúng như ý nghĩ của Ngao Bái , hắn sợ quá xương sống toát mồ hôi lạnh ngắt. Hắn biết hành động của mình thật quá lổmãng , liền ngững đầu tâu với Khang Hy :
– Chúa thượng không nên nghe tiểu thái giám hồ ngôn loạn ngữ. Nô tài bao giờ cũng vẹn hai chữ trung trinh.
Vua Khang Hy mới lên ngôi chấp chính , vẫn có lòng úy kỵ Ngao Bái. Bây giờ thấy hắn có ýnhượng bộ , thì nghĩ thầm :
– Lúc này trẫm không nên làm cho hắn mấtmặt. Hãy từ từ tìm cách thâu phục hắn.
Ngao Thiếu Bảo ! Trẫm biết khanh là một đại trung thần. Thái độ của khanh sở dĩ có điều đường đột là vì xung phong đánh trận đã quen , không thể giử gìn ung dung văn nhả như người đọc sách , trẫm cũng không trách khanh về điều đó làm chi.
Ngao Bái cả mừng tâu :
Đạ ! Dạ ! Thần hạ đa tạ thánh chúa.
Vua Khang Hy lại nói :
– Về việc Tô Khắc Tất Cáp , trẫm sẽ cho ban hành như lời khanh. Khanh là đại trung thần , hắn là đại gian thần. Dĩ nhiên là trẫm khen thưởng tôi trung , trừng phạt giannịnh.
Ngao Bái mừng quá lại tâu :
– Chúa thượng thật là một vị thánh minh. Từ nay tiểu thần nguyện càng ra sức chó ngựa để báo đáp hồng ân.
Vua Khang Hy nói :
– Hay lắm ! Hay lắm ! Để trẫm tâu lên Hoàng thái hậu , ngày mai vào triều trẫm sẽ ban thưởng cho.
Ngao Bái quỳ xuống tâu :
– Đa tạ chúa thượng.
Vua Khang Hy hỏi :
– Còn việc gì nữa không ?
Ngao Bái tâu :
– Không còn việc gì nữa. Hạ thần xin cáo lui.
Vua Khang Hy gật đầu. Ngao Bái tươi cười lui ra.
Nhà vua chờ Ngao Bái ra khỏi phòng rồi , liền từ trên ghế nhãy xuống cười nói :
– Tiểu Quế Tử ! Điều bí mật của trẫm bị ngươi phát giác mất rồi.
Vi Tiểu Bảo tâu :
– Bẩm chúa thượng ! Tiểu tử tội thật đáng chết. Trước nay vì không biết Chúa thượng là hoàng đế cứ cùng Ngài động thủ , động cước , thật là lớn mật !
Vua Khang Hy thở dài đáp :
– Hởi ơi ! Ngươi biết chuyện này rồi , từ nay không dám đấu thực sự với trẫm nữa thì còn chi là thú vị ?
Vi Tiểu Bảo cười đáp :
– Chỉ cốt là Chúa thượng đừng quở phạt thì tiểu tử vẫn tỹ đấu chân thực với chúa thượng cũng chẳng hề chi.
Vua Khang Hy cả mừng nói :
– Hay lắm ! Một lời đã quyết mà không tỹ đấu thực sự thì không phải là anh hùng hảo hán.
Nhá vua nói rồi giơ tay ra.
Vi Tiểu Bảo một là không hiễu lề luật chốn hoàng cung , hai là chẳng biết sợ trời sợ đất , cũng đưa tay ra nắm lấy tay vua cười nói :
– Từ nay nếu không tỹ đấu thực sự thì không phải là hảo hán.
Rồi hai người cùng nổi lên tràng cười ha hả.
Vua Khang Hy thường khi đi với mẫu thân hay ở trước quần thần đều phải giử mực thước , ra bộ là một người thiếu niên già dặn.
Khang Hy thấy bọn cung nữ thái giám kề cận luôn bên mình nên lúc nào cũng phải giử vẽ nghiêm trang , không dám cử động tùy tiện theo ý mình. Suốt đời không mấy khi đưọc cười lớn hay cử động phóng túng. Nhưng bản tính của thiếu niên là hay ưa vui nhộn.Nên từ đức Hoàng đế đến bọn ăn xin cũng đều thế cả.
Vua Khang Hy chỉ có lúc đụng đầu với Vi Tiểu bảo làkhông bị câu thúc , cười nói tự nhiên. Ngàicho đó là một sự vui thú nhất đời.
Hoàng thái tử từ lúc ra khỏi bào thai đã chứa sẳn thành đức hoàng đế tương lai , nên cách nuôi dạy từ thưở nhỏ cũng khác hẳn người thường. Từ tiếng khóc tiếng cười đến một cái cất chân nhấc tay cũng đều ở dưới mắt giám thị của nhiều người. Thật là mất hết tự dọ Tên tù phạm trong ngục còn có lúc được nói lớn hay hành động tùy ý , mà hoàng thái tử phải chịu câu thúc gấp trăm lần một tên tù phạm.
Vị sư phó phụ trách việc dạy học cho Thái tử khắp mọi trường hợp chỉ sợ cử chỉ của thái tử đi ra ngoài lề luật.Suốt ngày bọn chúng sợ sệt như sắp rớt xuống vực sâuhay bước trên đất tuyết.
Nói năng và hành động của Thái tử hễ hơi lệch lạc một chút là sư phó lại ôn tồn khuyến cáo. Thái tử mặc ít một tấm áo là vạ lớn trút lên đầu bọn cung nữ , thái giám.
Con người từ nhỏ đến lớn , ngày nào cũng như ngày ấy , đêm nào cũng như đêm ấy , đều bị cai quản một cách nghiêm khắc thì thật thiếu hẳn lạc thú của đời người.
Trải qua bao nhiêu triều đại , thiếu gì hôn quân bạo chúa là bởi nguyên nhân sau khi Hoàng đế được tự do không bị cai quản nữa , liền phóng túng làm càn để phát tiết những mối u uất chất chứa trong lòng đã lâu năm , rồi xãy ra những hành động khiến người ta không thể tưởng tượng được. Đó chẳng qua là vì Hoàng đế đã phát tiết một cách quá trớn. Vua Khang Hy bị cai quản nghiêm khắc từ thưở nhỏ. Đến khi chấp chính , thỉnh thoảng lại được lìa xa bọncung nữ thái giám , không cho theo sát bênmình. Do đó ngài được hưởng lạc thú tự do cùngVi Tiểu Bảo.
Trong nhà bách tính , bất cứ đứa nhỏ nào cũng được chơi đùa nhãy nhót la hét hay đánh đấm náo loạn. Vị Hoàng đế thiếu niên này mà được thế là có phúc phận.
Nhá vua nắm tay Vi Tiểu bảo dặn :
– Khi có người thì ngươi hãy kêu ta bằng Hoàng thượng , còn lúc vắng thì chúng ta cứ tự do như trước.
Vi Tiểu Bảo cười đáp :
– Thế thì còn gì hay bằng ? Tiểu tử không bao giờ ngờ đến ngài là Hoàng đế , vẫn yên tríhoàng đế phải là một ông già râu tócbạc phơ.
Vua Khang Hy nghĩ thầm :
– Ngay cả đức Tiên đế lúc còn tại thời cũng chưa phảilà ông già đầu râu tóc bạc. Sao thằng nhỏnày lại không biết ?
Ngài liền hỏi :
– Chẳng lẽ Hải lão công chẳng nói chuyện gì vềtrẫm với ngươi ư ?
Vi Tiểu Bảo lắc đầu đáp :
– Không có đâu. Lão chỉ dạy tiểu tử luyện võ. Hoàng thượng ! Ai dạy võ công cho Hoàng thượng ?
Vua Khang Hy cười hỏi lại :
– Ta đã bảo lúc vắng người thì cứ như trước , sao còn kêu bằng hoàng thượng ?
Vi Tiểu Bảo cười đáp :
– Phải rồi ! Trong lòng tiểu tử còn có chổ hoang mang.
Vua Khang Hy thở dài nói :
– Ta đã liệu trước sau gì khi ngưoi biết được ta là Hoàng đế là không dám tỹ võ tự nhiên như trước nữa.
Vi Tiểu Bảo nói :
– Tiểu tử xin cố gắng , nhưng e rằng không phải chuyện dễ. Này ! Tiểu Huyền Tử ! Võ công ngươi đã được ai truyền thụ ?
Vua Khang Hy đáp :
– Ta không thể nói được , ngươi hỏi cái đó làm chi?
Vi Tiểu Bảo nói :
– Ngao Bái tự cho mình là võ công ghê gớm , hắn dơ tay xắn áo với ngươi khác nào muốn xông vào đánh. Ta nghĩ rằng võ công của sư phụ ngươi rất cao thâm thì ngươi mời sư phụ ngươi đối phó với hắn vậy.
Vua Khang Hy tủm tĩm cười nói :
– Không được ! Sư phụ ta có lý nào hànhđộng như vậy?
Vi Tiểu Bảo nói :
– Đáng tiếc sư phụ ta là Hải lão công đã đui mắt mất rồi , không thì để mời lão lại đánh với Ngao Bái , chắc là lão có thể thắng hắn. à phải rồi !
Sáng mai chúng ta hai người liên thủ đấu với hắn mộtkeo , ngươi tính có được không ?
Ngao Bái tuy nói là đệ nhất dũng sĩ ở Mãn Châu , nhưng hai ngườichúng ta hiệp lực tỹ đấu , chưa chắc đã chịu thua hắn.
Vua Khang Hy cả mừng reo lên :
– Tuyệt diệu ! Tuyệt diệu !
Nhưng nhà vua lại nghĩ đến việc này quyết không thể thực hành được liền lắc đầu thở dài nói :
– Hoàng đế mà đi đánh nhau với đại thần thì còn chi thể thống gì nữa?
Vi Tiểu Bảo nói :
– Vậy ngươi đừng làm Hoàng đế nữa được không ?
Vua Khang Hy gật đầu khen thầm :
– Tên tiểu thái giám Vi Tiểu Bảo này muốn làm sao là làm như vậy. Tuy gã ở trong hoàng cung mà vẫn tiêu dao tự tại.
Nhắc tới Ngao Bái , nhà vua nghĩ đến lúc nảy hắn dương mày trợn mắt , cử chỉ hung hăng sùng sục tiến vào nên nhà vua hãy còn sợ hải , nghĩ bụng :
– Thằng cha này vô lễ với tạ Hắn muốn giết ai là phải giết ngay , chẳng coi ta vào đâu. Nếu vậy hắn là Hoàng đế chứ không phải tạ Nhưng trong triều bây giờ khôngcó ai coi quản bọn thị vệ đều do hắn thống lãnh. Cả cáckỳ đội cũng do hắn điều động , ta chưa thể xuống chỉ giết hắn được.
Nhà vua bèn tự nhủ :
– Muốn cho Ngao Bái khỏi làm loạn và giết được ta thì trước hết ta hãy thay đổi người khác làm thị vệ thống lãnh , rồi tước binh quyền trong tay hắn. Sau cùng cất chức phụ chính đại thần , sai đem ra ngoài cửa ngọ môn chém đầu mới hả được mối giận này.
Nhưng rồi nhà vua lại nghĩ :
– Kế này cũng không ổn. Khi ta vừa đổi người thị vệ thống lãnh. Ngao Bái biết ngay là ta có ý trừng trị hắn. Trong tay hắn nắm binh quyền rất lớn vậy ta phải tiên hạ thủ vi cường , nếu chần chờ sẽ gặp tai họa. Bây giờ ta hãy kín chuyện không để lộ ra ngoài mặt mà cần nghĩ biện pháp hoàn thiện rồi hãy đối phó với hắn. Cả đối với Tiểu Quế Tử này ta vẫn phải tỏ ra không có quyết định gì.
Nhá vua nghĩ vậy liền nói :
– Ngươi về bảo với Hải lão công cố luyện võ nữa đi. Sáng mai chúng ta lại đến chổ cũ tỹ thí.
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Dạ !
Vua Khang Hy lại dặn :
– Câu chuyện giữa ta và Ngao Bái ngươi đừng nói với ai.
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Được rồi ! Hiện giờ không có ai , ta muốn đi làđi không cúi đầu thỉnh an với ngươi nữa.
Vua Khang Hy cười khanh khách nói :
– Không cần phải thế.
Vi Tiểu Bảo tuy chưa đánh cắp được pho Tứ Thập Nhị chân kinh nhưng phát giác ra người cùng mình tỹ võ hàng ngày chính là đức Hoàng thượng hiện nay , trong lòng phấn khởi vô cùng.
May mà Hải lão công cặp mắt đui mù nên không nhìn rõ nét mặt gã hớn hở khác mọi ngáy. Lão chỉ biết bửa nay gã nói nhiều mà không hiễu gã đã gặp điều chi sung sướng. Lão hỏi dò mấy câu , nhưng gã cảnh giác dị thường , khôngnói lộ điều chi hết.
Hôm sau Vi Tiểu Bảo lại tỹ võ cùng vua Khang Hỵ Gã đã định bụng là cứ tỹ đấu như ngày thường , nhưng khi gã nhớ đến ngài là Hoàng đế nên lúc phòng vệ thì hắn giử mình rất nghiêm mật , còn lúc ra chiêu phản kích thì bất giác biến thành vô lực.
Vua Khang Hy hiễu rõ tâm lý gã , nên cũng không vận toàn lực để tấn công vì ngài nghĩ rằng :
– Đối phương đã có lòng úy kỵ mà mình tấn công mãnh liệt thì có thắng cũng là bất võ.
Hai người đánh nhau một lúc , Vi Tiểu Bảo đã thua hai keo.
Nhá vua liền thở dài nói :
– Tiểu Quế Tử ! Hôm qua ngươi vào ngự thư phòng làm chi vậy?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Hôm qua Ôn Hữu Đạo bị cảm nóng lạnh , không dậy được , anh em gã nhờ ta vào ngự thư phòng để giúp chúng lau chùi quét dọn , nhưng ta làm không quen thành thử chậm trể một chút mà đưọc gặp ngươi.
Gã vốn sở trường về nghề nói dối nên ăn nói trôi chảy mà sắc mặt vẫn không thay đổi , cơ hồ chính gã cũng tin như vậy.
Vua Khang Hy nói :
– Ngươi biết ta là Hoàng đế thành ra bửa nay cuộc tỹđấu không thể chân thật được nữa.
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Ta cũng thấy bửa nay ta ra chiêu không có kình lực.
Vua Khang Hy nói :
Ta muốn nghĩ đánh ở tại đây. Chúng ta không tỹ đấu được một cách chân thực thì ta đành coi ngươi đánh với kẽ khác cũng thú. Ngươi hãy đi theo để ta thay áo rồi cùng đến “Bố khố”.
Vi Tiểu Bảo hỏi :
– Phòng “Bố khố” ở đâu? Phải chăng là kho chứa vải?
Vua Khang Hy cười đáp :
– Không phải đâu. Phòng Bố khố là nơi bọn võ sĩ luyện võ công , luyện đô vật.
Vi Tiểu Bảo vổ tay cười nói :
– Nếu thế thì thật là hay !
Nguyên hàng ngày vua Khang Hy đi tỹ võ với ViTiểu Bảo lại mặc quần áo khác để khỏi lộ chân tướng.
Bây giờ ngài về phòng thay áo. Vi Tiểu Bảo cũng theo sau.
Vua Khang Hy mặc áo bào rối , mười sáu tên thái giám đi theo tiền hô hậu ủng. Khi người tới phòng Bố khố coi bọn võ sĩ luyện đô vật , ngài giử vẽ trang nghiêm không còn cười đùa giởn với Vi Tiểu bảo nữa.
Bọn võ sĩ thấy vua Khang Hy ngự giá tới nơi , chúngliền hết sức tỹ đấu.
Nhà vua lại kêu một võ sĩ to béo đến phán bảo :
Tên tiểu thái giám này kề cận bên mình trẫm cũng học được một chút nghề đô vật. Vậy ngươi hãy dạy gã mấy thủ thức xem sao.
Nhà vua quay lại bảo Vi Tiểu Bảo :
– Ngươi học võ đi.
Nhà vua vừa nói vừa nháy mắt.
Cả vua Khang Hy lẫn Vi Tiểu bảo đều ngó thấy tên võ sĩ kia tuy thân thể to lớn nhưng tay chân vụng về , khôngphải là đối thủ của Vi Tiẻu Bảo.
Hai gã vào trường đấu mới xoay sở mấy chiêu , Vi Tiểu Bảo liền ra đòn “Thuận thủy thôi chu” mượn sức người đánh lại người , đẩy tên võ sĩ té xuống như kiểu chó ăn phân.
Bọn võ sĩ cùng các thái giám đều lớn tiếng reo hò.
Vua Khang Hy cũng thích chí sai tên thái giám hầu cận lấy một lượng bạc thưởng cho Tiểu Bảo , Ngài nghĩ thầm :
– Võ công của Tiểu Quế Tử hãy còn kém ta mà gã vật được tên võ sĩ to lớn thì dĩnhiên ta cũng vật ngã được hắn.
Tuy ngài trong lòng ngứa ngáy rạo rực muốn tỹ đấu nhưng nghĩ mình là bậc chí tôn , chẳng thể xuống trường động thủ , đành bóp bụng thở dài , nhìn tên thái giám hầu cận nói :
– Ngươi hãy đi lựa lấy ba chục tên tiểu thái giám cở 14 , 15 tuổi và bảo chúng hàng ngày luyệnvõ công. Tên nào tiến bộ mau lẹ như Tiểu Tiểu Tử , trẫm sẽ ban thưởng cho.
Tên thái giám vâng lời nhưng nghĩ bụng :
– Hoàng đế hãy còn tính trẻ con mới nghĩ ra trò chơi mới mẻ này.
Vi Tiểu Bảo vừa vào nhà , Hải lão công hỏi ngay đến chuyện tỹ võ giữa gã và Tiểu Huyền Tử. Gã nói ba hoa tựa hồ như trải qua một trận đại chiến , cả hai bên cùng phấn khởi phi thường. Nhưng Hải lão công diều tra cặn kẻ liền phát giác ra chổ sơ hở. Lảo sa sầm nétmặt , xẳng giọng :
– Tiểu Huyền Tử làm sao? Hôm nay gã mắc bệnh ư ?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Không phải đâu. Bất quá tinh thần không được thoãi mái mà thôi.
Hải lão công hừ một tiếng rồi nói :
– Ngươi hãy kễ tường tận từng chiêu thức từ đầu chí cuối cho ta nghe.
Vi Tiểu Bảo biết rằng không thể giấu diếm được nữa , liền đem hết tình hình tỹ võ thuật lại một lượt.
Hải lão công ngững đầu chậm rãi nói :
– Về chiêu này hiển nhiên là ngươi có thể dùng thủ pháp Khổ ải hồi đầu chụp đầu gã đè sang bên trái , thì ngươi lại ra chiêu Hiệp sơn khởi hải định ôm người gã đưa lên nên mới thất bại ,phải chăng ngươi có ý nhượng bộ hắn hay vì lýdo nào khác ?
Vi Tiểu Bảo cười đáp :
– Không phải tiểu tử cố ý nhượng bộ , nhưng thấy gã tỹ đấu một cách rất lịch sự nên tiểu tử ra tay cũng có ý khoan dung một chút. Tiểu tử đã là bạn thân với gã dĩ nhiên là không thể cạn tàu ráo máng.
Gã nghĩ tới mình được làm bạn thân với Hoàng đế thì trong lòng rất lấy làm đắc ý.
Hải lão công hỏi :
– Ngươi là bạn thân với gã ư ? Chà ! Chẳng phải là ngươi không cạn tàu ráo máng đánh gã mà thực ra ngươi không dám đụng đến mình gã. Chắc ngươi ngươi…biết rồi chứ gì ?
Vi Tiểu Bảo xiết đổi kinh nghi , hỏi :
– Biết điều chi?
Hải lão công hỏi lại :
– Chính gã tự nói hay là ngươi tự mìnhphát giác ?
Vi Tiểu Bảo lại hỏi :
– Công công nói sao tiểu tử không hiểu.
Hải lão công lớn tiếng :
– Tại sao ngươi biết chân tướng của Tiểu Huyền Tử ?
Lão vừa nói vừa vươn tay ra chụp cổ tay trái gã.
Vi Tiểu Bảo bị đau đớn tới xương tủy , cổ tay gã bật lên tiếng lách cách tựa hồ gảy xương. Gã vội la lớn :
– Đầu hàng. Tiểu tử xin đầu hàng !
Hải lão công nằng nặc hỏi :
– Sao ngươi lại biết ?
Đồng thời lão gia tăng kình lực bóp cổ tay Vi Tiểu Bảo.
Vi Tiểu Bảo tiếp tục la :
– Tiểu tử đã xin đầu hàng , sao công công còn chưa buông tay?
Hải lão công nói :
– Ta hỏi ngươi điều đó , ngươi phải trả lời cho thành thực đã.
Vi Tiểu Bảo nói :
– Được rồi. Công công có biết Tiểu Huyền Tử là ai thì tiểu tử mới nói rõ nguyên nhân ,bằng không thì dù công công có bóp chết tiểu tử cũng không nói đâu.
Hải lão công đáp :
– Cái đó có chi kỳ lạ. Tiểu huyền Tử là đức Hoàng thượng đương kim. Ngay từ buổi đầu dạy võ công cho ngươi ,ta đã biết rồi.
Vi Tiểu Bảo cả mừng nói :
– Té ra công công đã biết từ trước mà còn dấu diếm tiểu tử mới khổ chứ. Bây giờ tiểu tử có nói ra cũng không ngại gì nữa.
Gã liền đem vụ Ngao Bái hung hăng với vua Khang Hy hôm trước ở trong ngự thư phòng kễ lại. Gã thuật luôn cả bửa nay tại phòng Bố khố gã đánh ngã một tên võ sĩ to béo và gã ra chiều hớn hở.
Hải lão công chú ý lắng tai nghe không ngớt hỏi xen vào :
– Vi Tiểu Bảo kễ xong chuyện nói :
– Hoàng thượng đã dặn tiểu tử không được đem chuyện này nói với ai. Nếu công công tiết lộ là cả hai ta cùng mất đầu đó.
Hải lão công nói :
– Hoàng thượng đã là bạn thân với ngươi tất không giết ngươi mà chỉ giết ta.
Vi Tiểu Bảo nhơn nhơn đắc ý đáp :
– Công công biết vậy là hay.
Hải lão công trầm ngâm một chút rồi hỏi :
– Hoàng thượng muốn lựa ba chục tên tiểu thái giám cho luyện võ nghệ để làm gì vậy? Chắc là ngài ngứa nghề , ngài không tỹ đấu với ngươi được sẽ cùngbọn chúng tỹ đấu.
Lão đứng dậy đi vòng quanh trong nhà hơn mười vòng rồi hỏi :
– Tiểu Quế Tử ! Ngươi có muốn thân thiện với Hoàng thượng không ?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Hoàng thượng là bạn thân với tiểu tử , để làm vui cho ngài đã là bạn thân rồi.
Hải lão công lớn tiếng :
Ta dặng ngươi câu này ngươi phải ghi vào lòng. Từ nay Hoàng thượng có nói gì đến chuyện thân tình với ngươi thì bất luận tường hợp nào ngươi cũng đừng thừa nhận. Ngươi phải tự lượng mình đã là cái cóc gì mà làm bạn thân thực sự với Hoàng thượng được ? Hiện nay ngài còn là một đứa nhỏ , cao hứng thì nói vậy mà thôi , chứ đâu phảichuyện thật ? Ngươi mà còn nói nhăng nói cànthì hãy coi chừng cái đầu trên cổ đó.
Vi Tiểu Bảo là một đứa nhỏ rất thông minh. Gã cũng biết không thể bạ đâu nói đó. Bây giờ Hải lão công dùng lời nghiêm nghị cảnh tỉnh , gã thè lưỡi ra đáp :
– Từ nay dù có bị chặc đầu , tiểu tử cũng không dám nói. Có điều đầu bị chặc rớt xuống rồi còn nói được hay không thì lại là một vấn đề cần phải nghiên cứu lại.
Hải lão công đằng hắng một tiếng rồi hỏi :
– Ngươi có muốn học môn võ công thượng thừa haykhông ?
Hồi 16
Đại Từ Đại Bi Thiên Diệp Thủ
Vi Tiểu Bảo nghe Hải lão công hỏi vậy cả mừng đáp :
– Công công vui lòng truyền thụ môn võ công thượng thừa cho tiểu tử thì còn gì hay hơn nữa. Công công ơi ! Bản lãnh của công công đã đạt đến trình độ siêu quần mà không chịu thu nạp đồ đệđể truyền thụ tuyệt kỹ há đó chẳng là một điều đáng tiếc ư ?
Hải lão công nói :
– Ở đời , kẽ thâm hiểm gian trá thì nhiều , còn người thực thà trung hậu lại rất ít. Nếu thu nạp đồ đệ tệhại , thường khi mưu hại cả sư phụ thì thà rằng chẳng có đồ đệ còn hơn.
Vi Tiểu Bảo động tâm tự hỏi :
– Ta làm mù mắt lão , hay là lão đã biết rồi?
Nhưng gã thấy thần sắc Hải lão công vẫn trơ trơ như không có gì giận dỗi liền nói :
– Đúng thế ! Muốn cho công công tin lòng và tỏ dạ trung thành với công công không phải là chuyện dễ dàng. Công công ơi ! Công côngsai tiểu tử đến ngự thư phòng hành động , tiểu tử dùbị mất đầu cũng quyết liều chết mạo hiểm để lấy cắp pho Tứ Thập Nhị chânkinh về cho công công , nhưng trong thư phòng đức Hoàng thượng có đến hàng ngàn hàng vạn cuốn sách , mà tiểu tử lại ít chữ nghĩa…
Hải lão công ngắt lời :
– Ồ ! Ngươi biết ít chữ nghĩa !
Vi Tiểu Bảo giật nẩy mình la thầm :
– Trời ơi ! Chết rồi ! Không biết Tiểu Quế Tử biết chữ nhiều hay ít ? Nếu gã biết nhiều mà ta nói câu này tức bại lộ hành tung.
Gã vội chữa :
– Tiểu tử đã kiếm lui kiếm tới mà chẳng thấy pho Tứ Thập Nhị chân kinh đâu. Nhưng cái đó không cần.Rồi đây tiểu tử thường ra vào ngự thư phòng thìpho sách đó tất có ngày lấy được.
Hải lão công nói :
– Ngươi không lãng quên là hay rồi.
Vi Tiểu Bảo nói :
– Tiểu tử quên thế nào được ! Công công đối đãi với tiểu tử đã đem lòng thương yêu không biết đến thế nào mà kễ , nếu tiểu tử không nghĩ cách báo đền thì uổng cả một đời.
Hải lão công miệng lẩm bẩm :
– Ồ !…Nếu không nghĩ cách báo đền thì uổng cả một đời.
Lão nhắc lại câu này bằng một giọng lạnh như băng.
Vi Tiểu Bảo nghe thanh âm lão không khỏi ớn lạnh xương sống.
Gã liếc mắt ngó trộm Hải lão công , thấy lão tuyệt không lộ vẽ gì khác lạ , gã khôngsao hiểu được tâm trạng lão , bất giác bụng bảo dạ :
– Lão con rùa này thật đáo để. Lão biết Tiểu Huyền Tử chính là Hoàng thượng mà không hé răng hé lợi. Ta phải coi chừng lắm mới được. Lão mà biết ta làm cho lão đui mắt thì lão bóp chết ta lúc nào không biết.
Hai người đối diện nhau lẳng lặng hồi lâu. Bỗng Vi tiểu Bảo từ từcất bước rất khẻ chuyễn ra phía ngoài cửa. Gã hồi hộpchú ý coi để chờ xem hễ thấy Hải lão công lộ vẽbất thiện là lập tức chạy vọt ra ngoài và quyết ýchuồn khỏi hoàng cung không bao giờ trở lại nữa.
Bỗng nghe Hải lão công hỏi :
– Từ nay ngươi đừng dùng phép đại cầm nã thủ tỹ đấu với Hoàng thượng. Ngươi có học nữa cũng đều là phép phân cân thác cốt khiến cho người ta trật khớp , bông gân , thì dùng để đối phó với hoàng thượng thế nào được.
Vi Tiểu bảo đáp ;
– Công công nói phải lắm !
Hải lão công nói :
– Bửa nay ta dạy ngươi một môn công phu gọi là Đạitừ đại bi thiên phật thủ.
Vi Tiểu Bảo nói :
– Tên môn này rất kỳ quái ! Tiểu tử chỉ nghe nói đến Đại từ đại bi cứu khổ cứu nạn Quan thế âm bố tát.
Hải lão công hỏi :
– Ngươi đã được coi đức Quan thế âm bao giờ chưa?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Thiên thủ quan âm ư ? Tiểu tử trông thấy rồi. Trên mình đức quan thế âm bồ tát mọc rất nhiều taỵ Mỗi bàn tay cầm một thứ chứ không giống nhau. Tay thì cầm bình nước , tay thì cầm cành cây. Lại có tay cầm giỏ , cầm nhạc , trông hay đáo để.
Hải lão công hỏi :
– Ngươi coi thấy tượng Thiên thủ Quan âm ở trong chùa Dương Châu phải không ?
Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hãi hỏi lại :
– Trong chùa Dương Châu nào?,,,
Gã tưởng chừng Hải lão công biết rõ tông tích mình ỡ Dương Châu , toan chạy vọt ra cửa.
Bỗng nghe Hải lão công lại hỏi :
– Ngươi ở Dương Châu đến hoàng cung từ ngày lên6 lên 7 thì phải. Lúc nhỏ tuổi ngó thấy tượngBồ tát mà bây giờ còn nhớ được ư ?
Vi Tiểu Bảo thở phào một cái nghĩ bụng :
– Té ra Tiểu Quế Tử cũng là người ở Dương Châu. Chuyện trùng hợp kễ ra cũng kỳ.
Gã vội đáp :
Từ ngày 7 tuổi , tượng đức Quan âm bồ tát , tiểu tử chỉ nhớ được rất nhiều tay , còn ngoài ra quên hết cả.
Hải lão công “ồ” một tiếng rồi hỏi :
– Ngươi phát rét ư ? Sao không lấy nhiều thêm áo mà mặc ?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Tiểu tử không rét.
Hải lão công hỏi :
– Sao ta nghe giọng nói của ngươi hơi run ?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Tiểu tử vừa gặp một cơn gió lạnh phát rét , nhưng bây giờ thì hết rồi.
Hải lão công nói :
– Bên cửa gió lạnh , ngươi vào đi thôi.
Vi Tiểu Bảo “dạ” một tiếng đi vào mấy bước nhưng không dám đến gần bên Hải lão công.
Hải lão công nói :
– Đại từ đại bi Thiên diệp thủ là công phu nhà Phật , hễ động thủ là kềm chế đối phương nhưng không giết người.
Thật là môn võ nhân từ nhất thiên hạ.
Vi Tiểu Bảo cả mừng nói :
– Môn công phu này mà không đã thương đối phương thì có động thủ với Hoàng thượng cũng không hề gì. Thật là hay quá.
Hải lão công nói :
– Có điều môn này rất khó học. Cả thẩy gồm ngàn chiêu. Nếu trí nhớ của ngươi cường kiện thì mỗi ngày học được mười ba chiêu và ba tháng là xong hết.
Vi Tiểu Bảo nói :
– Vậy tiểu tử ráng luyện cho thành công.
Hải lão công nói :
– Ngươi hãy lại gần đây.
Vi Tiểu Bảo dạ một tiếng rồi tiến lại vài bước , nhưng vẫn đứng cách Hải lão công mấy thước , Hải lão công hỏi :
– Ngươi sợ ta ăn thịt hay sao mà không dám đến gần ?
Vi Tiểu Bảo cười đáp :
– Thịt tiểu tử đắng lắm không ăn được.
Hải lão công đột nhiên vung tay trái đánh ra.
Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hãi , tránh qua mé hữu , bỗng sau lưng gã bật lên hai tiếng “cách , cách “. Gã đã bị Hải lão công đánh trúng phải quỳ ngay xuống đất không nhút nhích được.
Vi Tiểu Bảo cực kỳ kinh hãi la thầm :
– Hỏng hết rồi ! Phen này…Chắc chết về tay lão.
Hải lão công nói :
– Đây là chiêu thứ nhất của công phu “Đại từ đại bi Thiên diệp thủ” tên gọi “Nam hải lễ phật”. Trên lưng ngươi bị đánh trúng hai nơi huyệt đạo là huyệtThiên tôn và huyệt Chí đường. Ngươi nhớ kỹ lấy.
Lão nói rồi vươn tay ra ấn vào hai nơi huyệt đạo ở sau lưng Vi Tiểu bảo.
Vi Tiểu Bảo định thần lại , từ từ đứng lên , nghĩ bụng :
– Té ra lão con rùa dạy võ công cho mình. Lão làm mình phải một phen bở vía.
Hôm ấy Hải lão công dạy Vi Tiểu Bảo được có bachiêu , rồi nói :
– Ngày đầu tiên bao giờ cũng khó khăn hơn. Từ nay trở đi nếu ngươi cố công rèn luyện thì rồi đây sẽ mau lẹ hơn.
Hôm sau Vi Tiểu Bảo không đi đánh bạc nữa , gãđến ngay căn nhà nhỏ chờ vua Khang Hy tới để tỹ võ. Gãbiết những thứ điểm tâm bày ra trên bàn làđể cho Hoàng thượng dùng nên không dám ănvụng nữa.
Gã đợi đến quá nữa giờ mà vẫn chưa thấy Hoàng thượng tới thì nghĩ thầm :
– Phải rồi ! Ngài tỹ võ với mình chẳng thấy thú gì nên không tới nữa.
Gã liền đi tới ngự thư phòng thì thấy vua Khang Hy đang đưa chân đá một cái ghế dạ Long nhan ra chiều tức giận , miệng không ngớt la :
– Đá chết mi ! Đá chết mi !
Vi Tiểu Bảo tự hỏi :
– Phải chăng Hoàng thượng đang luyện môn Thích thoái công phu?
Gã không dám tiến vào kinh động , thỏng tay đứng yên một bên.
Vua Khang Hy đá ghế một lúc , ngững đầu nhìn lên thấy Vi Tiểu Bảo thì mặt rồng hớn hở nói :
– Ta đang buồn quá , ngươi tới dỡn cho vui.
Vi Tiểu Bảo nói ngay :
– Hải lão công mới dạy ta một môn võ khác kêu bằng Đại từ đại bi Thiên diệp thủ. Môn này lợi hại hơn Đại cầm nã thủ nhiều. Lão còn bảo ta học hết môn này thì ngươi không địch nổi.
Vua Khang Hy hỏi :
– Công phu gì vậy? Ngươi xử thử cho ta coi.
Vi Tiểu bảo nói :
– Được rồi !
Gã liền bắt đầu thi triển chiêu thức “Nam hải lễ phật” “Nhưngưu phụ trọng” , “Kim ngọc ngõa lịch” , “Hoàn tố tệ bạch”, “Nhân mệnh hô hấp” cả thảy năm chiêu đánh vàobả vai , ngực bên trái , đùi bên phải vàcổ họng năm chổ huyệt đạo trên người vua Khang Hỵ Chiêu nàogã cũng chỉ dùng ngón tay khẽ quẹt vào.
Môn Đại từ đại bi Thiên diệp thủ biến hóa rất tinh vi , quả nhiên khác xa với Đại cầm nã thủ.
Vua Khang Hy không kịp phòng ngừa , chẳng tránh đượcchiêu nào.
Vi Tiểu Bảo ra tay rất nhẹ , dĩ nhiên không đánh cho nhà vua phải đau đớn. Nếu tỹ đấu thực sự thì chỉ một chiêu cũng đũ làm cho ngài bị thương.
Vua Khang Hy “ồ” một tiếng rồi nói :
– Môn võ này quả nhiên tuyệt diệu ! Sángmai ngươi lại tới đây , ta đi mời sư phụ dạy môn thượng thừađể tỹ đấu với ngươi.
Vi Tiểu Bảo nói :
– Hay lắm ! Hay lắm !
Gã về nhà đem hết những lời của vua Khang Hy kễ lại cho Hải lão công nghe.
Hải lão công nói ;
– Không hiểu sư phụ ngài sẽ dạy môn gì ? Bửa nay ngươi hãy học thêm mấy chiêu Thiên diệp thủ nữa.
Thế rồi lão dạy Vi Tiểu bảo sáu chiêu mới là “Kinh lý quan ảnh” , “Thủy trung tróc nguyệt” , “Phù vân khứ lại” , “Thủy bào xuất mộc” , “Mộng lý minh minh” , “Giác hậu không không”. Sáu chiêu này đều là những chiêu số cao thâm rất mực , biến ảo khôn lường ,nhiều hư thức mà ít thực chiêu.
Vi Tiểu Bảo chỉ cố gắng nhớ lấy chiêu thức còn chổ ảo diệu bên trong thì trong lúc nhất thời gã chưa hiễu hết được.
Hôm sau Vi Tiểu Bảo đến ngự thư phòng thì thấy bốn tên thị vệ đứng gát ở ngoài cửa. Gã còn đang ngần ngừ thì một tên thị vệ cười hỏi :
– Phải chăng các hạ là Quế công công ? Đức Hoàng thượng phán bảo hễ thấy công công đến thì mời vào ngay.
Vi Tiểu Bảo sửng sốt hỏi :
– Quế công công nào vậy?
Nhưng rồi gã nghĩ ra ngaỵ Quế công công chắc là lão gia rồi. Tên thị vệ này biết lão gia là người thân tín của Hoàng thượng nên ăn nói lịch sự.
Vi Tiểu Bảo nghĩ vậy rồi gật đầu mĩm cười nói :
– May lắm ! May lắm ! Không hiễu bốn vị quý tính là gì ?
Gã ở trong cung một thời gian khá lâu nên cách ăn nói theo kiểu Bắc Kinh đã học được đến tám chín phần. Tuy gã nói chưa trúng chữ cả mười nhưng đã thuộc làu.
Bốn tên thị vệ xưng danh rồi , Vi Tiểu Bảo còn nói mấy câu khách sáo.
Một tên thị vệ cười nói :
– Mời các hạ vào lẹ đi. Đức Hoàng thượng đã hỏi tới các hạ mấy lần rồi đó.
Vi Tiểu Bảo tiến vào thư phòng.
Vua Khang Hy đang ngồi trên ghế nhãy lên cười hỏi :
– Năm chiêu của ngươi bửa qua , ta đã được sư phụ dạy cách phá giải rồi. Bây giờ chúng ta thử dượt lại coi.
Vi Tiểu Bảo gạt đi :
– Sư phụ ngươi bảo phá được là phá được , bất tất phải thử thách nữa.
Vua Khang Hy không chịu nói :
– Sao lại không thử ? Thế nào cũng phải thử coi mới được. Ngươi hãy đến tỹ võ sãnh của chúng ta trước đi , nhưng phải khéo đừng để người ngoài biết. Ta sẽ đến đó sau.
Vi Tiểu Bảo gật đầu rồi đi thẳng tới căn phòng nhỏ.
Vua Khang Hy vừa mới học được chiêu thức mới , ngài nóng lòng muốn thử thách nên chỉ trong khoảnh khắc cũng tới nơi ngay.
Hai người bắt đầu động thủ. Quả nhiên vua Khang Hy thi triển thủ pháp tuyệt diệu phá giải được năm chiêu của Vi Tiểu Bảo hôm trước.
Vi Tiểu Bảo thấy những chiêu số của nhà vua rất cao minh thì trong lòng kính phục vô cùng. Gã hỏi :
– Công phu của ngươi đó kêu bằng gì ?
Vua Khang Hy đáp :
– Cái đó là Bát quái du long chưởng , sư phụ ta còn bảo : Đại từ đại bi thiên diệp thủ của ngươicó cả ngàn chiêu , thật là nhiều quá.Còn Bát quái du long chưởng chỉ có támlần tám là 64 chiêu , nhưng nó quanh đi quẩn lại, biến hóa khôn lường đũ để đối phó với ngàn thứcThiên diệp thủ của ngươi.
Vi Tiểu Bảo hỏi :
– Nhưng trong hao môn này , môn nào lợi hại hơn?
Vua Khang Hy đáp :
– Ta cũng đã đưa vấn đề này ra hỏi sư phụ thì người nói : Cả hai môn đều là những quyền pháp , chưởng pháp vào bậc thượng thặng , khó mà so bì được hơnkém. Ai công lực cao thâm , thi triển chiêu thứcxảo diệu là người đó thắng.
Vi Tiểu Bảo mừng rỡ nói :
– Có thế tỹ đấu mới thú. Chứ nếu ngươi thắng mãi , ta thua hoài hay ngược lại thì còn cố học làm gì nữa.
Vua Khang Hy nói :
– Ngươi khỏi lo điều đó.
Vi Tiểu Bảo nói :
– Hôm qua ta học được sáu chiêu mới. Bây giờ lại thử coi.
Chàng liền thi triển sáu chiêu : “Kính lý quan ảnh” , “Thây trung trúc nguyệt” , “”Phù vân khứ lai” , “Thủy bào xuất mộc” , “Mộng lý minh minh” , “Giác hậu không không”.
Vua Khang Hy không biết cách chế ngự liền bị Vi Tiểu Bảo đánh trúng mười mấy chổ. Tuy nhà vua còn nhỏ tuổi nhưngchí khí cương nghị. Ngài bị thua mà khôngnóng nảy , gật đầu khen :
– Sáu chiêu này của ngươi thật là tuyệt diệu !Để ta đi hỏi cách phá giải.
Vi Tiểu Bảo về thuật chuyện nhà vua luyện Bát quái du long chưởng cho Hải lão công nghe.
Hải lão công gật đầu nói :
– Môn Thiên diệp thủ của phái Thiếu Lâm ta chỉ có Bát quái du long chưởng của phái Võ Đương là chống lại được. Ngươi mà đũ thông minh thì sao không học lấy những chiêu thức của Hoàng thượng ?Nhưng Hoàng thượng không giảng kỹ cho ngươi nghe , ngươi coirồi cũng khó lòng mà nhớ được.
Vi Tiểu Bảo xuất thân ở nơi ty tiện , bình sinh gã chỉ trông cậy vào đầu óc thông minh linh mẫn của mình. Hải lão công nói có ý cho gã không đũ thông minh là chạm đến lòng tự ái của gã. Gã tức mình tự nhủ :
– Lão con rùa này bảo ta không đũ thông minh thì ta nhất định phải nhớ lấy chưởng pháp của nhà vua mà học cho đũ.
Từ hôm ấy , hàng ngày Vi Tiểu bảo tỹ võ với vua Khang Hy , gã hỏi kỹ về chưởng pháp của nhà vua , nhưng tuyệt không lộ ra là có ý muốn học chưởng pháp đó.
Vua Khang Hy cũng không có ý dấu diếm , Tiểu Bảo hỏicâu gì mà ngài biết là đều nói chogã nghe hết.
Võ công của hai người dần dần đi tới chổ cao thâm. Lúc chiết giải chỉ tỹ thí thủ pháp và chứng nghệm chiêu thức chứ không bẽ đầu đè cổ vật lộn như trước nữa.
Vi Tiểu Bảo không cần dè đặt úy kỵ gì nữa.
Mấy tháng sau , Vi Tiểu Bảo học hết ngàn chiêu thức Thiên diệp thủ , còn vua Khang Hy học môn Bát quái du long chưởng thành tựu mau chóng hơn gã đến quá một tháng.
Hai người lúc tỹ đấu vận dụng chiêu thức quanh đi quẩn lại đến ngàn thủ pháp. Mỗi ngày hai người cùng nẩy ra những biến hóa mới mẻ , nên cuộc đấu càng thêmhào hứng.
Vua Khang Hy và Vi Tiểu Bảo đều là những nhân vật thông minh bậc nhất , thêm vào sư phụ của hai người cũng là cao nhân đương thời nên cuộc rèn luyện võ công mới quá nữa năm đã tiến bộ khác thường.
Trong mấy tháng ngay vua Khang Hy ngoài lúc tỹ võ với Vi Tiểu Bảo lại đưa gã vào thư phòng đọc sách cho có bạn.
Bọn thị vệ , thái giám trong hoàng cung đều biết rõ Tiểu Quế Tử (tức Vi Tiểu Bảo) tuy chỉ là một tên tiểu thái giám nhưng được đức Hoàng thượng thương yêu rất mực nên đều đem lòng kính nể. Khi bọn chúng gặp gã , chẳng ai dám hô thẳng cái tên Tiểu Quế Tử , mà xưng hô gã một điều Quế công công , hai điều là Quế công công ra chiều rất cung kính và tỏ vẽ thân mật.
Vi Tiểu Bảo muốn lấy lòng Hải lão công nên hàng ngày ra vào ngự thư phòng bao giờ cũng nghĩ tới chuyện đánh cấp pho Tứ Thập Nhị chân kinh đem về cho lão , nhưng gã tìm tới tìm lui thủy chung vẫn chẳng thấy pho sách đó ở đâu.
Mấy tháng nay Hải lão công ngoài việc dạy võ cho Vi Tiểu Bảo , mỗi ngày lại bắt gã nhìn nhận haichữ “chân” và “kinh” còn ba chữ “Tứ Thập Nhị” gãđã biết rồi.
Vi Tiểu Bảo lưu ý tìm kiếm trên các giá sách trong ngự thư phòng , tuy gã không thấy nhưng cũng không dám nhắc nhở với vua Khang Hy.
Một hôm gã luyện võ với nhà vua xong , bỗng nghe Hoàng thượng mặt rồng nghiêm nghị khẻ bảo gã :
– Này Tiểu Quế Tử ! Sáng mai chúng ta phải làm một việc lớn. Vậy ngươi hãy đến ngự thư phòng sớm hơn chờta.
Vi Tiểu Bảo chỉ dạ một tiếng rồi đứng yên. Gã biết ông vua nhỏ tuổi này không ưa nhiều lời. Ngài đãkhông nói là việc gì , gã cũng khôngdám hỏi nữa.
Vi Tiểu Bảo cáo từ vua Khang Hy ra về. Sáng sớm hômsau , gã nhớ lời hoàng thượng liền đến ngay ngự thư phòng thì đã thấy nhà vua ở đó rồi.
Vua Khang Hy khẽ hỏi :
– Ta bảo ngươi làm việc này , liệu ngươi có đũ gan dạ không ?
Vi Tiểu Bảo đáp bằng một giọng nghiêm trang :
– Chúa thượng đã truyền dạy , tiểu tử còn sợ gì nữa?
Vua Khang Hy nói :
– Chuyện này không phải tầm thường. Nếu làm không ổn thì cả ta lẫn ngươi cũng lo mất mạng !
Vi Tiểu Bảo kinh hãi nói :
– Nhiều lắm tiểu tử uổng mạng là cùng. Chúa thượng đã là Hoàng đế thì còn ai dám chạm đến long thể ?
Vua Khang Hy nói :
– Ngao Bái là một đứa ngang ngược vô lễ , trong bụng có ý mưu đồ bất chính. Bửa nay ta muốn bắt hắn , ngươi có dám hành động không ?
Vi Tiểu bảo từ ngày ở trong cung , ngoài việc luyện võ với nhà vua , rất ít khi được tinh nghịch đùa giởn , thời gian mấy tháng trời mỗi ngày thêm dài đăng đẳng. Thậm chí không có thời giờ để đánh bạcnữa , trong lòng gã đang phiền muộn , nghe chuyện bắt NgaoBái rất đổi mừng vui , vội đáp ;
– Hay quá ! Hay quá ! Tiểu tử đã nói nếu hai ta họp lực có thể đấu với hắn , cho dù hắn là dũng sĩ số một ở Mãn Châu. Võ công chúng ta đều luyện đến trình độ kha khá , quyết không sợ hắn.
Vua Khang Hy lắc đầu nói :
– Ta làm hoàng đế không thể tự mình ra tay được mà Ngao Bái là một vị đại thần kiêm việc thống lãnh đội thị vệ. Đoàn thị vệ Ở trong cung đều là những người tâm phúc rất thân tín với hắn. Hắn mà biết ta định bắt hắn , tất hắn tạo phản tức khắc. Đồng thời bọn thị vệ cũng động thủ thì tính mệnh hai ta tất không toàn. Cả Thái Hoàng , Thái Hậu , Hoàng Thái Hậu cũng bị tai nạn , nên ta nói việc này nguy hiểm vô cùng.
Vi Tiểu Bảo vổ ngực đáp :
– Vậy tiểu tử đứng ngoài cửa cung chờ hắn , thừa lúc hắn rakhông kịp đề phòng , tiểu tử phóng dao đâm hắnchết tươi. Dù tiểu tử không đâm chết được , hắn cũngbiết đó là ý kiến của Hoàng thượng.
Vua Khang Hy nói :
– Võ công của thằng cha này rất ghê gớm , mà ngươi lại còn nhỏ tuổi , khó lòng đâm nổi hắn. Huống chi ngoài cửa cung có rất nhiều thị vệ tuần tiều ,ngươi khó mà đến gần hắn được. Dù cho vạn nhất ngươicó đâm chết được Ngao Bái thì e rằng chínhngươi cũng bị bọn thị vệ hạ sát. Vậy ta phải tính kế hoạchkhác mới được.
Vi Tiểu Bảo dạ một tiếng , rồi đứng chờ lệnh vua.
Vua Khang Hy lại nói ;
– Lát nữa ta kêu hắn vào tâu việc. Bây giờ hãy truyền cho bọn tiểu thái giám đứng chờ trước ở đây. Ngươi cứ thấy ta liệng chung trà làm hiệu là nhãy xổ vào kiềm chế huyệt đạo hắn. Đồng thời mười mấy tên tiểu thái giám cũng xông vào níu tay kéo chân khiến hắn không thi triển võ công được. Nếu bọn ngươi không thành công thì ta sẽ trợ lực.
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Kế ấy thật tuyệt diệu ! Chúa thượng có dao gâm không ? Vụ này phải hạ thủ cho bằng được. Nếu bắt không được thì tiểu tử phải dùng dao đâm chết hắn mới xong.
Vua Khang Hy gật đầu móc trong ống ủng ra hai lưởi đao trủy thủ ,nhà vua giao cho Vi Tiểu Bảo một lưởi , còn một lưởi thìxỏ lại vào trong ống ủng như cũ.
Vi Tiểu Bảo nói :
– Xin Chúa thượng yên tâm.
Vua Khang Hy nói :
– Ngươi đi kêu mười hai tên tiểu thái giám đến đây.
Vi Tiểu Bảo vâng lời đi ngay.
Bọn tiểu thái giám đã luyện đô vật ở phòng Bố khố mấy tháng nay , tuy võ công của chúng chưa có gì , nhưng bản lãnh kéo tay níu chân thì đều đã thành thuộc.
Vi Tiểu bảo ngó mười hai tên tiểu thái giám nói :
– Các ngươi đã luyện võ được mấy tháng , trẫmkhông hiễu có tiến bộ gì không ? Lát nữacó một vị đại quan vào đây. Y là một tay hãothủ đô vật ở trong triều. Trẫm để y thử công phu của cácngươi. Khi nào các ngươi thấy ta liệng chung trà xuốngđất thì lập tức xông lại thừa cơ viên quan đó khôngkịp đề phòng mà xúm vào vật ỵ Mười hai tênđánh một người thì phải vật y ngã xuống và kiềmchế không để y nhúc nhích thì ta sẽ trọng thưởng.
Nhà vua nói rồi rút ngăn kéo bàn sách lấy ra 12 thoi bạc , mỗi thoi nặng 50 lượng. Đoạn nhà vua nói tiếp :
– Hễ thắng y thì mỗi tên được thưởng một thoi. Còn bại thì trẫm chặc hết 12 cái đầu , để làm gì những tên vô dụng ?
Hai câu sau cùng nhà vua nói bằng một giọng rất nghiêm khắc.
Hồi 17
Tiểu anh hùng cứu Giá bắt cường thần
Mười hai tên tiểu thái giám quỳ rạp xuống tâu :
Đĩ nhiên bọn nô tài phải vì Hoàng thượng mà ra sức.
Vua Khang Hy mĩm cười phán :
– Vậy cứ thế mà làm ! Trẫm muốn khảo sát các ngươi xem tên nào gắng công học tập , tên nào lười biếng. Các ngươi đứng dậy đi !
Vi Tiểu Bảo ngấm ngầm kính phục tự nghĩ :
– Nhà vua không lộ chút gì trước mặt bọn tiểu thái giám là có ý phòng ngừa lũ tiểu quỷ này khỏi hồi hộp để lộ âm mưu khi gặp Ngao Bái.
Bọn tiểu thái giám đứng lên rồi , vua Khang Hy mở cuốn sách ra coi , Vi Tiểu Bảo thấy ngài nhỏ nhẹ ngâm ngạ Thanh âm không hồi hộp , tay không run rẫy. Trước việc tày đình nhà vua vẫn trấn tĩnh như thường. Còn gã lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi. Gã tự mắng thầm :
– Vi Tiểu Bảo ! Thế là mi so với Tiểu Huyền Tử chẳng những võ công thua kém mà cả định lực cũng không bằng hắn.
Rồi gã tự nhủ :
– Hắn làm Hoàng đế dĩ nhiên lớn mật hơn tạ Giả tỹ ta làm Hoàng đế hẳn còn mạnh dạn hơn hắn nhiều.
Nhưng trong lòng gã vẫn ngấm ngầm tự biết là mình nghĩ như vậy chẳng qua để tự che dấu cái dỡ của mình mà thôi.
Sau một lúc lâu , ngoài cửa có tiếng giày đi lẹp kẹp. Một tên thị vệ hô :
– Ngao thiếu bảo yết giá , bái chúc Chúa thượng vạn an.
Vua Khang Hy phán :
– Ngao thiếu bảo ! Khanh hãy vào đây !
Ngao Bái vén rèm cửa bước vào , quỳ xuống dập đầu.
Vua Khang Hy cười hỏi :
– Ngao thiếu bảo ! Khanh đến vừa đúng lúc. Mười hai tên tiểu thái giám của trẫm đây đang luyện đô vật. Trẫm nghe nói khanh là đệ nhất dũng sĩ ở Mãn Châu. Vậy khanh chỉ điểm cho chúng được chăng ?
Ngao Bái tủm tĩm cười tâu :
– Chúa thượng đã cao hứng , kẻ vi thần xin ra sức.
Vua Khang Hy tươi cười bảo Vi Tiểu Bảo :
– Tiểu Quế Tử ! Ngươi ra truyền cho bọn thị vệ Ở ngoài đi nghĩ ngơi. Nếu trẫm không tuyên triệu thì khỏi phải vàochầu hầu.
Nhà vua lại mĩm cười nheo mắt nhìn Ngao Bái. Ngao Bái cười khanh khách.
Vi Tiểu bảo chạy ra ngoài hạ lệnh cho bọn thị vệ rút lui.
Vua Khang Hy khẽ nói :
– Ngao thiếu bảo ! Khanh khuyên trẫm đừng đọc sách của ngườiHán , trẫm nghĩ lại thì lời khanh rất đúng. Chúngta ở thư phòng này chơi trò đô vật hay hơn. Cóđiều đừng để người ngoài biết , e rằng sẽ đến tai Hoàng thái hậu , thì ngài bắt trẫm phải đọc sách.
Ngao Bái cả mừng tâu ngay :
– Chúa thượng nói đúng lắm ! Đúng lắm ! Mình đọc sách của người Hán thì được ích gì ?
Vi Tiểu Bảo trở vào thư phòng tâu :
– Bọn thị vệ đa tạ hồng ân. Chúng rút lui cả rồi.
Vua Khang Hy cười nói :
– Hay lắm ! Bây giờ chúng mình chơi với nhau. Bọn tiểu thái giám kia ! Các ngươi mười hai tên chia làm sáu đội , vật nhau đi cho trẫm coi.
Mười hai tên tiểu thái giám nai nịt gọn gàng , xắn tay áo lên chia thành sáu cặp mà vật lộn nhau.
Ngao Bái đứng coi cười hề hề. Hắn thấy bọn tiểu thái giám võ công quá tầm thường thì vừa cười vừa lắc đầu.
Vua Khang Hy cầm chung trà uống một hớp rồi cười nói :
– Ngao thiếu bảo ! Bọn con nít này bản lãnh có ra gì không ?
Ngao Bái cười tâu :
– Coi cũng tạm được.
Vua Khang Hy cười nói :
– Bọn chúng tỹ thí với khanh thì dĩ nhiên không vào đâu.
Nhà vua vừa nói vừa nghiêng mình , buông tay ra. Chung trà rớt xuống đất đánh “choang” một tiếng.Miệng bỗng la lên :
– Úi chao !
Ngao Bái sửng sốt hỏi :
– Chúa thượng !…
Hắn vừa hô được hai chữ thì mười hai tên tiểu thái giám đã xông lại vặn tay kéo chân ôm lưng đấm ngực , đồng thời tấn công.
Vua Khang Hy cười ha hả phán :
– Ngao thiếu bảo ! Hãy coi chừng.
Ngao Bái vẫn chẳng hiễu gì , cho là ông vua con nít muốn thử sức bọn tiểu thái giám. Hắn được trờicho sức mạnh như thần , gạt hai tay một cái. Bốn tiểu tháigiám ngã ngữa người ra. Đó là hắn khôngdám dùng sức mạnh quá sợ làm bọn chúngbị thương.
Chân trái hắn quét ngang cái nữa , lại hai tên nữa té xuống.
Kỳ dư , bọn tiểu thái giám nhớ lời hoàng thượng đã phán bảo , nếu mười hai tên mà thua sẽ chặc đầu hết. Chúng liền hết sức bình sinh ôm chặc lấy lưng Ngao Bái.
Vi Tiểu Bảo đã lượn đến sau Ngao bái , hết sức phóng quyền đấm vào huyệt y xá của họ Ngao.
Nếu là một võ sư tầm thường mà bị thoi quyền này tất phải ngất xỉu , nhưng Ngao Bái tư chất phi thường , võnghệ cao thâm , hắn chỉ thấy huyệt đạo tê chồn , nhưng cũng giậtmình kinh hãi , tự hỏi :
– Không biết có tay cao thủ nào ở đâu đến ?
Hắn vội vung tay khẽ quét ngang đẩy ba tên tiểu tháigiám ra rồi xoay mình lại.
Ngao Bái thấy trước ngực đau nhói lên. Hắn lại trúng chỉ của Vi Tiểu Bảo.
Bây giờ Ngao Bái mới biết người đánh lén mình lại chính là tên tiểu thái giám kề cậnbên mình Hoàng đế thì ngấm ngầm phát giácra có điều chi bất ổn. Nhưng hắn vẫn chưa tin là Hoàng đế sai bọn con nít này bắt mình.
Ngao Bái vươn tay trái chụp xuống vai bên phải Vi Tiểu bảo.
Vi Tiểu Bảo hạ thấp vai xuống. Tay trái phóng chưởng , tay mặt phóng chỉ đồng thời tấn công.
Vi Tiểu Bảo thi triển chiêu “Giác hậu không không”. Tay trái gã khoa lên mấy cái trước mặt NgaoBái.
Ngao Bái vừa cúi đầu xuống bỗng nghe đánh “binh” một tiếng. Ngực hắn bị trúng một cước.
Nhưng Vi Tiểu bảo cũng rú lên một tiếng ;
– Ôi chao !
Nguyên chân gã đá trúng ngực Ngao Bái mà chẳng khác gì đá vào tường gạch , đau đớn vô cùng.
Ngao Bái thấy Vi Tiểu Bảo ra toàn những đòn độc hiễm thì vừa kinh hãi vừa tức giận mà phải ra sức chiến đấu. Trong lúc hoang mang hắn không kịp nghĩ tới hoàng đế có dụng ý gì , chỉ mong đẩy lui bọn tiểu thái giám và như vậy trước hết phải thâu thập cho xong ViTiểu Bảo.
Nhưng bọn tiểu thái giám , kẽ ôm lưng người kéo chân , thoát được mấy tên này thì nhữngtên kia xông vào tấn công liên tiếp.
Vua Khang Hy vỗ tay cười nói :
– Ngao thiếu bảo ! Coi chừng ! Không khéo thì thua bọn chúng đấy.
Ngao Bái hết sức vung quyền toan đập xuống đỉnh đầu Vi Tiểu Bảo nghe nhà vua nói vậy thì nghĩ bụng :
– Té ra ông vua con này chỉ muốn giởn chơi. Sao mình lại chấp với lũ con nít ?
Cánh tay hắn trệch đi một chút , kình lực cũng giảmmột phần. Thoi quyền đập xuống vai Vi Tiểu Bảo chỉ sử có ba thành công lực.
Nhưng Ngao Bái thần dũng phi thường ! Ngày ở ngoài chiến trường giao phong với quân nhà Minh , hắn quơ hai tay nắm lấy quân địch liệng ra tứ phía. Hắn xông xáo trong trận nhanh như gió , không ai ngăn cản nổi.
Vi Tiểu Bảo bất quá mới học võ công được mấy tháng , lại còn là đứa con nít. Tuy gã được bọn tiểu thái giám giúp sức nhưng bắt thế nào nổi Ngao Bái?
Vi Tiểu Bảo bị trúng thoi quyền loạng choạng người đi cơ hồ muốn té. Gã liền huých khuỷu tay trúng vào mắt đối phương.
Ngao Bái tức giận gầm lên một tiếng. Hắn vươn tay ra chụp được cổ Vi Tiểu Bảo.
Vua Khang Hy thấy thế nguy liền rút dao trủy thủ đâm vào sau lưng Ngao Bái.
Ngao Bái la to một tiếng. Bây giờ hắn mới hết hoài nghi , biết rằng nhà vua muốn giết mình , liền xách Vi Tiểu Bảo lên hết sức liệng mạnh ra. Đoạn hắn quay lại vung quyền đánh nhà vua.
Lúc này Ngao Bái khác nào như con cọpđiên khùng , quyền phát ra lực đạo khủng khiếp.
Vua Khang Hy né mình tránh khỏi. Ngao Bái chụp hai tên tiểu thái giám dập hai cái đầu vào nhau khiến chúng vỡ tan sọ ngay tức khắc.
Tiếp theo Ngao Bái lại phóng quyền bằng tay trái đánh vào trước ngực một tên tiểu thái giám. Còn chân phải đá liên hồi hất bổng tên tiểu thái giám vào tường. Một tên bị gãy xương chưa kịp rú lên tiếng nào đã chết uổng mạng.
Tiếp theo hắn tung chân trái đá một tên tiểu thái giám đang ôm lưng hắn trúng vào bụng. Lập tức gã này tan nát ruột gan.
Mới trong khoảnh khắc , Ngao Bái đã giết chết tám tên tiểu thái giám , còn bốn tên khiếp quáđứng ngẫn người ra không biết làm thế nào?
Vi Tiểu Bảo rút trủy thủ cầm tay nhãy xổ vào đâm Ngao Bái.
Ngao Bái vung quyền bên trái đấm ra. Vi tiểu bảo vừa thấy luồng kình phong tạt vào mặt đã cảm thấy hơi thở không thông. Gã vung lưởi trủy thủ đâm vào cánh tay đối phương.
Ngao Bái không né tránh. “Sột” một tiếng ! Lưởi trủy thủ đâm trúng tay hắn , nhưng thoi quyền của hắn cũng đánh trúng vai bên trái Vi Tiểu Bảo.
Vi Tiểu Bảo khộng tự chủ được bị bắn tung qua án sách rớt xuống lò hương làm cho tro than bay bụi tứ tung.
Vua Khang Hy thủy chung vẫn bình tĩnh. Ngài sử Bátquái du long chưởng chiến đấu với Ngao Bái.
Chưởng pháp này tuy ảo diệu nhưng gặp phải tay thần dũng như Ngao Bái cũng chẳng ăn thua gì mấy.
Ngao Bái bị nhà vua đánh trúng hai chưởng mà chẳng ăn thua gì. Hắn phóng chân đá trúng đùi nhà vua.
Vua Khang Hy đứng không vững ngã chúi về phíatrước.
Ngao Bái hô lên :
– Chuyến này thì chết hết !
Hắn vung song quyền đồng thời đánh xuống đầu nhà vua.
Vua Khang Hy trăn mình đi lăn vào gầm án sách.
Ngao Bái vung chân trái đá đổ án sách. Còn chân phải theo thế liên hoàn toan đá vào mình nhà vua thì đột nhiên có cát tung baỵ Hai mắt hắn đều bị tro hất vào.
Nguyên Vi Tiểu Bảo thấy tình thế nguy cấp liền bốc nắm tro trong lò hương liệng vào Ngao Bái. Tro tàn hương rất nhỏ khiến cho Ngao Bái không mở mắt được , hắn đưa tay lên dụi hoài.
Vi Tiểu Bảo gắng sức bưng lò hương bằng đồng , hai tay đập xuống đầu Ngao Bái.
Lò hương này đúc từ đời nhà Đường nặng gần trăm cân. Ngao Bái mắt chẳng nhìn thấy vật gì nên không né tránh kịp.
Choang một tiếng ! Lò hương đập trúng đỉnh đầu Ngao Bái.
Ngao Bái loạng choạng người đi rồi té lăn xuống đất ngất xĩu.
Vi Tiểu Bảo nhìn lại thì lò hương bị bể mà đầu của Ngao Bái còn nguyên , gã không khỏikhủng khiếp.
Vua Khang Hy cả mừng reo lên :
– Tiểu Quế Tử ! Ngươi giỏi thiệt !
Nhà vua đã chuẩn bị sẳn nắm dây gân bò để trong ngăn kéo. Bây giờ ngài liền lấy ra trói chân tay Ngao Bái lại.
Lát sau Ngao Bái hồi tỉnh kêu lên :
– Hạ thần là kẽ trung lương lại không phạm tội mà chúa thượng nở âm mưu hãm hại. Hạ thần chết đi cũng khôngtâm phục.
Vi Tiểu Bảo quát :
– Ngươi âm mưu bất chính , làm điều phản loạn , đeo dao vào ngay thư phòng kín yết giá , tội đáng nuôn thác còn cãi chi nữa?
Ngao Bái la lên :
– Ta chẳng đeo đao kiếm chi hết.
Vi Tiểu Bảo lại thét lên :
– Hiển nhiên ngươi cầm hai lưởi đao , trên lưng một lưởi , cánh tay một lưởi mà ngươi còn cãi chối ư ?
Vi Tiểu Bảo mồm năm miệng mười , Ngao Bái tình ngay lý gian , dù trăm miệng cũng khôn bề giải thích. Huốngchi trên lưng gã lại bị một lưởi dao cắm phập vào , dù không đến nổi trí mạng nhưng thương tích khá nặng. Lúc nảy hắn vừa tức giận vừa hãi hùng chỉ còn đường la hét om sòm.
Vua Khang Hy thấy mười hai tên tiểu thái giám bị giết mất tám chỉ còn lại bốn tên liền phán bảo :
– Chính mắt các ngươi đã trông thấy Ngao Bái làm điều phạm thượng , hành vi phản loạn toan sát hại trẫm.
Bốn tên tiểu thái giám hãy còn khủng khiếp , mặt mũi xám xanh. Chỉ có một tên lên tiếng :
Đạ dạ.!…
Còn ba tên kia không thốt được câu nào.
Vua Khang Hy lại nói :
– Các ngươi hãy vâng chỉ đi tuyên triệu Khang thân vương Kiệt Thư và Sách Ngạch Đồ vào ngaỵ Những chuyện vừa xãy ra nhất nhất không được tiết lộ. Nếu các ngươi hở mội thì hãy coi chừng cái đầu trên cổ.
Bốn tên tiểu thái giám vâng dạ đi ngay.
Ngao Bái lại la lên :
– Hạ thần bị nổi oan ức này , chết cũng không nhắm mắt. Chúa thượng ơi ! Chúa thượng ra tay hạ sát Cố mệnh đại thần , đức tiên đế có hay tất chẳng dung tha.
Vua Khang Hy sa sầm nét mặt nói :
– Tiểu Quế Tử ! Ngươi phải làm cách nào đừng để hắn nói càn nói rỡ hoài.
Vi Tiểu Bảo dạ một tiếng rồi tiến lại đưa tay trái lên bóp mũi Ngao Bái.
Ngao Bái há miệng ra thở. Vi Tiểu Bảo dùng tay phải rút lưởi dao trủy thủ ở sau lưng Ngao bái ra rồi cắm cả hai lưởi dao trên án sách.
Vua Khang Hy thấy đại sự thành công thì trong lòng mừng hớn hở. Nhưng ngài nhìn Ngao Bái thấy tấm thân đầy hùng tráng , mặt đầy những máu , vẽ mặt hung dữkhông khỏi ngấm ngầm khinh hãi nghĩ thầm :
– Hành động này thật quá lổ mãng ! Mình cứ tưởng cùng Vi Tiểu Bảo luyện võ bấy lâu thì hai người hợp lực , thêm vào mười hai tiểu thái giám đã học đô vật là có thể thu thập Ngao Bái một cách dễ dàng. Ngờ đâu hắn là một tay dũng sĩ chân chính , mười mấy thằng nhỏ chỉ là đồ vô dụng , nếu không được Tiểu Quế Tử dùng mưu kế thì lúc này chính ta đã bị Ngao Bái giết chết rồi. Thằng cha này lâm vào tình trạng trời không chịu đất thì đất cũng không chịu trời. Chắc là hắn sẽ gia hại cả Thái hoàng , Thái hậu lẫn Hoàng thái hậu rồi dựng ấu quân khác lên , trong triều chẳng còn ai dám hạch tội hắn.
Nhà vua nghĩ tới đây bất giác lại sợ run.
Sau một lúc lâu , bốn tên tiểu thái giám đã tuyên triệu được Khang thân vương và Sách Ngạch Đồ vào thư phòng.
Hai người thấy trong ngự thư phòng xác chết ngổn ngang máu loang đầy đất thì giật mình kinh hãi không bút nào tả xiết.
Vua Khang Hy nói :
– Ngao Bái đem đao vào cung làm điều đại nghịch , lớn mật hành hung toan đâm trẫm. May nhờ tổ tiên bảo hộ , lại được bọn tiểu thái giám cùng Tiểu Quế Tử ra sứcchống chọi nghịch thần mà bắt được hắn. Bây giờ cáckhanh hãy thu xếp việc này đi.
Khang thân vương và Sách Ngạch Đồ vốn có xích mích cùng Ngao Bái , bị hắn chèn ép lâu ngày , nay thấy trong cung xãy ra cuộc đại biến nàythì vừa kinh hãi vừa mừng thầm , vội quỳ ngay xuống thĩnh anHoàng thượng và tự hối là đã sơ sót việcđề phòng thật là đại tội. May nhờ Hoàng đế hồng phúctày trời , bách thần ủng hộ khiến âm mưu hung dữ củaNgao Bái thất bại.
Vua Khang Hy phán :
– Việc Ngao Bái hành thích các khanh đừng tiết lộ ra ngoài khiến cho Thái hoàng , Thái hậu và Hoàng thái hậu phải kinh hãi. Hơn nữa tin này đồn đại ra ngoài còn làm trò cười cho các quan người Hán và trăm họ. Ngao Bái phạm tội đại ác , dù không có việc bửa nay thì cũng đáng chết lắm rồi.
Khang thân vương và Sách Ngạch Đồ vâng dạ luôn miệng.
Nhưng hai người không khỏi nẩy dạ hoài nghi nghĩ thầm :
– Ngao Bái là một tay thần dũng phi thường , nỗi danh dũng sĩ số một ở Mãn Châu. Nếu hắn chân tâm định hành thích Hoàng thượng thì sau lại bị mấy tên tiểu thái giám bắt được ? Trong vụ này hẳn còn có điều chi khác lạ.
May ở chổ hai người này đều muốn khép tội Ngao Bái rất nặng , thì dù có nội tình khác họ cũng không cần cứu xét.
Khang thân vương tâu :
– Khải tâu chúa thượng ! Ngao Bái có rất nhiềuphe đảng , cần phải quăng mẻ lưới bắt cho kỳ hết để đề phòng bọn chúng phát sinh biến động. Vậy xin Sách đại nhân phụ trách việc bảo vệ chúa thượng , không được rời thánh giá nữa bước. Hạ thần xin truyền chỉ truy bắt dư đảng của Ngao Bái đem vào triều trị tội. Không hiễu ý chúa thượng nghĩ sao?
Vau Khang Hy gật đầu phán :
– Khanh nói phải đó.
Vua Khang hy thấy Vi Tiểu Bảo tuyệt không nhắc tới công lao của mình , và cũng chẳng hở môi về vụ kịch chiến bửa naythì trong bụng mừng thầm.
Nhà vua tự nhủ :
– Vừa rồi mình ra tay đâm Ngao Bái một dao vàolưng hắn. Vụ này mà đồn ra ngoài thì thiệt là mất phong độ cũa một vị nhân quân.
Nhà vua lại bụng bảo dạ :
– Công lao của Tiểu Quế Tử bửa nay thật to lớn ! Có thể nói là hắn đã cứu mạng tạ Đáng tiếc là hắnđã làm thái giám , bất luận ta muốn bênhvực thế nào thì thái giám vẫn hoàn tháigiám , vì tổ tiên đã đặt ra luật lệ nghiêmminh , không cho thái giám can dự vào việc triềuchính. Xem chừng thì chỉ có thể thưỡng tiền cho gãmà thôi.
Khang thân vương hành động rất mau lẹ. Chẳng mấy chốc đã đưa mấy vị đại thần thân tín vào thỉnh an nhàvua , đồng thời phúc bẫm là đại đa số vây cánhcủa Ngao bái đều bị bắt rồi.
Bọn thị vệ cũ ở trong cung phải vâng chỉ phải ra ngoài hết không cho một tên nào lưu lại. Khang thân vương lại xin Hoàng thượng thống lãnh một đội thị vệ khác và lựa những tên thị vệ tín cẩn để hộ giá.
Vua Khang vương cả mừng an ủi :
– Nhờ khanh đã phải một phen vất vả giúp việc cho trẫm.
Mấy vị thân vương cùng văn võ đại thần thấy tám tên tiểu thái giám bị Ngao Bái đánh cho nát óc , lòi ruột , gãy xương cực kỳ thảm khốc ở trong ngự thư phòng thì ai cũng bở vía và thóa mạ tên phản thần Ngao Bái.
Quan Hình bộ thượng thư thân hành áp giải Ngao Bái giám vào ngục.
Các vị vương công đại thần chúc tụng nhà vua câu thánh thể bình an rồi rút lui ra ngoài cùng nhau thương nghị để định tội Ngao Bái.
Khang thân vương Kiệt Thư vâng chỉ ý của nhà vua liền dặn các quan :
– Đức hoàng thượng là người nhân hiếu , không muốn chu lục nhiều người , cùng làm kinh động đến Thái hoàng , Thái hậu cùng Hoàng thái hậu. Vậy việc Ngao Bái phản nghịch không nên tuyên bố ra triều đình mà chỉ nói là hắn cầm quyền chính đã hung hãn bất pháp rồi kê tội trạng hắn ra là đũ.
Vương công đại thần đều ca tụng thánh đức rộng rãi bao lạ Phạm tội hành thích Hoàng đế nào phải tầm thường , bị xử lăng trì , cả nhà cả họ của phạm nhâncũng bị tru lục. Vụ đại án này có liên lụy đếncả mấy người. Vua Khang Hy tuy căm giận Ngao Bái lộng quyền nhưngkhông muốn trút lên đầu hắn nhiều tội lổi.
Kể ra nhà vua lên chấp chính đã khá lâu ngày , nhưng nhất thiết mọi việc lớn nhỏ trong triều đều do Ngao Bái quyết định. Bao nhiêu văn võ quan viên đều phải nghelời Ngao Bái mà làm việc.
Nay Ngao Bái phạm tội bị bắt , các vương công đại thần đối với nhà vua bằng một thái độ rất cung kính sợ hãi.
Vua Khang Hy đến bây giờ mới biết cái lạc thú của người làm hoàng đế. Nhà vua đưa mắt nhìn Vi Tiểu Bảo thì thấy gã đứng co ro trong một xó phòng không nói nữa lời , thì nghĩ thầm trong bụng ;
– Công lớn của gã này thật khó có cách đền đáp cho vừa.
Sau khi các quan đại thần rút lui rồi , Sách Ngạch Đồ nói :
– Tâu chúa thượng ! Bây giờ cần phải quét tước lau chùi ngự thư phòng. Vậy xin chúa thượng vàotẩm cung thay áo và nghĩ ngơi.
Vua Khang Hy gật đầu.
Khang thân vương và Sách Ngạch Đồ đưa nhàvua vào tẩm cung.
Vi Tiểu bảo còn đang ngần ngừ không hiễu mình có nên đi theo hay không ? Thì thấy vua Khang Hy gật đầuphán :
– Tiểu Quế Tử ! Ngươi đi theo trẫm !
Vi Tiểu Bảo đã đoán trước tẩm cung của đức hoàng thượng nhất định là tòa nhà châu ngọc huy hoàng. Ngờ đâu khi tới nơi lại thấy đây chỉ là một gian phòng tầm thường chảng có trân châu bảo thạch chi hết. Có điều những chăn đệm đều bằng lụa vàng thêu rồng vẽ phượng mà thôi.
Khi vua Khang Hy còn cách tẩm cung mấy trăm bước , Sách Ngạch Đồ đã cáo từ rút lui.
Nguyên trong nội viện của hoàng cung , ngoài các bậc hậu phi vương tử thái giám cung nữ , những ngoại thần không được bén mãng tới.
Vua Khang Hy truyền cho cung nữ lấy một chén sâm thang. Ngài uống rối thở phào một cái cười nói :
– Tiểu Quế Tử ! Ngươi theo ta vào bái yết Hoàng thái hậu.
Hiện vua Khang Hy chưa kết hôn nên tẩm cung của ngài liền với phòng Hoàng thái hậu.
Lúc tới tẩm cung của Hoàng thái hậu , nhà vua đi vào phòng , ngài dặn Tiểu Bảo hãy đứng chờ ở ngoài cửa.
Vi Tiểu Bảo chờ một lúc , hắn cảm thấy nóng lòng , bụng bảo dạ :
– Hải lão công dạy ta môn Đại từ đại bi thiên diệp thủ , ta đã học hết rồi , Hoàng thượng cũng học xong môn Bát quái du long chưởng. Ta ở hoàng cung chẳng có việc gì hay để làm nữa , nếu cứ giả trang làm tiểu thái giám để quỳ lạy Tiểu Huyền Tử thì cũng chán chết. Ngao Bái dã bị bắt rồi , Tiểu Huyền Tử không cần đến sự giúp đở của ta nữa. Vậy sáng mai ta chuồn ra khõi hoàngcung không bao giờ trở lại nữa.
Gã còn đang ngẫm nghĩ bước đường ra khỏi hoàng cungthì một tên thái giám trung niên chạy racửa nói :
– Quế huynh đệ ! Hoàng thái hậu tuyên triệu Quế huynhđệ vào bái yết.
Vi Tiểu Bảo mắng thầm :
– Con bà nó ! Lại phãi đi dập đầu quỳ lạy. Mẹ kiếp ! Sao Hoàng thái hậu không dập đầu lạy trước Vi Tiểu Bảo lão gia?
Hồi 18
Phủ Thiếu Bảo điều tra Kinh Phật
Tuy trong bụng Vi Tiểu Bảo nghĩ vậy , song ngoài miệng vẫn cung kính đáp :
– Dạ ! Tiểu tử xin tuân lịnh.
Rồi gã theo viên thái giám kia xuyên qua mấy tầng tòa viện.
Viên thái giám đứng ngoài cửa có che rèm tâu vọng vào :
– Khai bẩm Thái hậu ! Tiểu Quế Tử xin yết giá.
Đoạn hắn vén rèm lên bỉu môi ra hiệu.
Vi Tiểu Bảo khoa chân bước qua cửa. Phía trong cửa còn một bức rèm bằng hạt trân châu xâu lại , chiếu ra ánh sáng êm dịu.
Một cô cung nữ vén rèm châu lên.
Vi Tiểu Bảo cúi đầu tiến vào. Gã hơi ngếch mắt lên ngó thấy một thiếu phụ 36,37 tuổi ngồi trên ghế. Vua KhangHy đứng bên thiếu phụ.
Không cần nói cũng biết thiếu phụ đó là Hoàng thái hậu.
Vi Tiểu Bảo quỳ xuống dập đầu.
Hoàng thái hậu mĩm cười gật đầu lên tiếng :
– Ngươi đứng dậy đi !
Vi Tiểu Bảo vừa đứng lên , Thái hậu lại nói tiếp :
– Ta nghe Hoàng thượng nói bửa nay bắt được phản thần Ngao Bái là nhờ công lớn của nhà ngươi.
Vi Tiểu Bảo tâu :
Khải tâu Thái hậu ! Kẽ nô tài chỉ biết giử vẹnlòng trung bảo vệ thánh chúa. Chúa thượng chỉdụ làm sao , nô tài khâm tuân làmnhư vậy , nô tài hãy còn nhỏ tuổi chưa biết chihết.
Gã ở hoàng cung chưa đầy một năm , nhưng nhờ bản tính thông minh , nhân khi đánh bạc gã đã được nghe bọn thái giám nói về mọi chuyện trong triều. gã nhất nhất ghi nhớ. Gã còn hiễu chủ nhân rất ghét kẽ nô tài ỷ mình công lớn , nếu công càng cao bao nhiêu , càng phải giả vờ như mình chẳng có công trạng chi hết thì chủ mới tin yêu. Nếu tỏ ra một chút kiêu căng thì ngoài chuyện bị chủ nhân chán ghét , có khi còn rước lấy vạ sát thân.
Vi Tiểu Bảo tâu như vậy , quả nhiên Hoàng tháihậu rất hoan hỹ , phán :
– Ngươi còn nhỏ tuổi mà ăn nói đắc thế , so với Thiếu Bảo Ngao Bái còn có phần hơn. Nhai nhi ! Ngươi tính chúng ta thưởng gã bằng cách nào?
Vua Khang Hy tâu :
– Xin Thái hậu định đoạt.
Hoàng thái hậu trầm ngâm một lúc rồi hỏi :
– Ngươi làm thái giám đã có phẫm trật gì chưa? Đổng thái giám dự hàng ngũ phẫm vậy ta thưởng cho ngươi đứng hàng lục phẫm và thăng cho ngươi làmthủ lãnh thái giám , theo hầu kế cận bên mình Hoàng thượng.
Vi Tiểu Bảo không lấy thế làm vinh hạnh , gã rũa thầm trong dạ :
– Lục phẫm nhất phẫm thì làm con mẹ gì ? Dù mụ có phong cho lão gia đến nhất phẫm thái giám, lão gia cũng chẳng muốn.
Nhưng ngoài mặt gã ra chiều hớn hở , quỳ xuống dập đầu tâu :
– Tạ Ơn Hoàng thái hậu. Tạ Ơn Chúa thượng.
Nguyên nhà Thanh đã qui định trong cung có 14tổng quản thái giám , 8 phó tổng quản , 189 thủ lãnh thái giám. Còn thái giám thường thì không nhất định là bao nhiêu.
Khi nhà Thanh vừa mới lên , đã có hơn một ngàn tên và sau tăng lên hơn hai ngàn. Về phẫm trật cao nhất là tứ phẫm , thấp nhất là bát phẫm. Bọn thái giám thường thời không có phẫm trật.
Vi Tiểu Bảo đang từ tên thái giám trơn được nhãy một bước lên lục phẫm , đáng kể là một vinh hạnh đặcbiệt.
Hoàng thái hậu gật đầu nói :
– Ngươi ráng hết lòng làm việc cho vẹn đạo thần tử.
Vi Tiểu Bảo vâng dạ mấy tiếng rồi đứng lên đi giật lùi trở ra.
Bỗng mắt gã ngó thấy trên mặt bàn bên chổ Thái hậu ngồi có một cuốn sách. Bên cạnh cuốn sách là cái túi lụa , trên đề năm chữ lớn “Tứ Thập Nhị chân kinh”.
Vi Tiểu Bảo ngẫn người ra nghĩ bụng :
– Lão gia mấy chục ngày trời kiếm pho sách này ở trong ngự thư phòng. Té ra nó ở đây thì lão gia còn kiếm thấy làm sao được ?
Hoàng thái hậu thấy Vi Tiểu Bảo ngó sách kinh liền mĩm cười hỏi :
– Tiểu Quế Tử ! Ngươi có biết chữ không ?
Vi Tiểu Bảo tâu :
– Nô tài không được học nên chỉ biết được mấy chục chữ mà thôi.
Hoàng thái hậu nói :
– Vậy ngươi nhân lúc nhàn rỗi tìm các thái giám có biết chữ mà học hỏi.
Vi Tiểu Bảo tâu :
– Xin tuân lời Thái hậu.
Đoạn gã khom lưng lui ra.
Cô cung nữ kia vén rèm châu lên , Vi Tiểu Bảo lại nhân lúc này ngó trộm Hoàng thái hậu một lần nữa thì thấy ngài nét mặt trắng bệt , mục quang lấp loáng , nhưng mày hơi nhăn lại , dường như có vẽ buồn rầu mà cũng giống như người có tâm sự gì chưa giải quyết được. Gã tự hỏi :
– Bà đã làm Hoàng thái hậu thì còn điều chi không vừa ý ? à phải ! ông chồng bà chết. Dù bà làm Hoàng thái hậu nhưngkhông còn chồng thì chẳng vui vẽ với ai được.
Vi Tiểu Bảo về nhà lại thuật chuyện cho Hải lão côngnghe. Nhưng lão tuyệt không có vẽ gì hứng thú. Lão lạnh lùng nói :
– Vụ này đã xảy ra hai trước.
Vi Tiểu Bảo rất lấy làm kỳ hỏi :
– Công công ! Sao công công biết sớm thế ?
Hải lão công đáp :
– Hoàng thượng học đô vật còn bảo là trẻ con thích giởn. Nhưng ngài học Bát quái du long chưởng thì dĩ nhiên phải dùng vào việc khác. Ngài lại chờ cho ngươi luyện thành môn Thiên diệp thủ mới ra tay là nhẫn nại lắm.
Vi Tiểu Bảo ngẹo đầu ngó Hải lão công , trong lòng rất khâm phục , nghĩ thầm :
– Lão già con rùa này đã đui mắt mà việc gì cũng tiên liệu được mới thật tài tình.
Hải lão công nói :
– Hoàng thượng đã dẫn ngươi đến bái yết Hoàngthái hậu phải không ?
Vi Tiểu Bảo dạ một tiếng ,nghĩ thầm :
– Cả chuyện này lão cũng biết rồi.
Hải lão công hỏi :
– Hoàng thái hậu thưởng cho ngươi thế nào?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Không thưởng chi cả , chỉ cho cái hàm lục phẫm và thăng lên làm thủ lãnh thái giám.
Hải lão công cười nói :
– Hay lắm ! Thế là ngươi chỉ còn kém ta có một bậc. Ta từ chức tiểu thái giám tăng lên thủ lãng thái giám phải mất mười ba năm trời.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm :
– Mai ta sẽ rời xa lão. Lão đã dạy khá nhiềuvõ công mà ta làm cho lão đui mắt thìkhông khỏi có điều tàn nhẫn. Ta muốn lấy được pho kinhvề cho lão , nhưng nó lại ở nơi Hoàng thái hậumà ngài đang coi pho này thì làm sao đánhcắp được ? Chi bằng ta nói rõ cho lão biết để lãođừng hy vọng nữa.
Gã nghĩ vậy liền nói :
– Công công ! Vừa rồi tiểu tử ở trong phòng Hoàng thái hậu đã thấy vật kỳ quái đó rồi.
Hải lão công hỏi :
– Vật đó là cái gì ?
Tức là pho Tứ Thập Nhị chân kinh mà công công thường nói đó.
Hải lão công la lên :
– Thãt thế ư ?
Lão nhãy bổ lên nắm lấy hai tay Vi Tiểu Bảo.
Cử động của Hải lão công nhanh như chớp. Vi Tiểu bảo vừa mới chuyển mình lui ra chưa được nữa thước thì hai tay đã bị lão nắm lấy. Gã sợ quá la lên :
– Tiểu tử lừa gạt công công làm chỉ Pho sách đó hiện để ở trên bàn của Hoàng thái hậu. Tiểu tử còn thấy cả cái bao lụa vàng trên đề năm chữ lớn “Tứ Thập Nhị chân kinh”. Công công ! Muốn đánhcắp pho sách này ở nơi Hoàng thái hậu làviệc rất khó. Chi bằng nói thẳng với Hoàng thượng chờThái hậu coi xong xin ngài thưởng cho công công.
Hải lão công lớn tiếng ;
– Không được đâu ! Ngươi chớ có nói với Hoàng thượng.
Sau một lúc trầm ngâm , lão lẩm bẩm :
Chẳng lẽ…chẳng lẽ…
Lão từ từ buông tay Vi Tiểu Bảo ra ngồi xuống ghế. Độtnhiên nổi lên cơn ho kịch liệt.
Vi Tiểu Bảo thấy lão gò lưng xuống mà ho thìkhông khỏi sinh lòng lân mẫn , gã lẩm bẩm :
– Lão…lão này thật cổ quái !
Gã toan mắng thầm :Lão con rùa” , nhưng lúc này gã không nở.
Đêm hôm ấy Hải lão công ho liên miên không ngớt. Vi Tiểu Bảo ngủ rồi thức giấc vẫn còn nghe lão ho dữ dội.
Sánh hôm sau Vi Tiểu Bảo vào ngự thư phòng chầu chực thì thấy bên ngoài đã thay đổi bọn thị vệ mới đến.
Vua Khang Hy vào ngự thư phòng một lúc thì Khang thân vương Kiệt Thư và Sách Ngạch Đồ đến tau việc nói là các vương công đại thần đã điềutra Ngao Bái phạm tội lớn tất cả ba mươi khoản.
Vua Khang Hy ngạc nhiên hỏi :
– Ba mươi khoản ư ? Làm gì mà nhiều thế ?
Khang thân vương tâu :
– Ngao Bái tội nghiệt thâm trọng. Không phải chỉ có ba mươi khoản mà thôi , nhưng hạ thần đã theo thánh ý khoan dung rồi đó.
Vua Khang Hy hỏi :
– Vậy là được rồi. Ba mươi khoản là những gì ?
Khnag thân vương lấy một tờ giấy kễ tội Ngao Bái ra tuyên đọc :
– Ngao Bái khi quân lộng quyền. Đó là mộttội. Cấu kết gian đảng là hai tội. Kéo bè bản việcchính sự là ba tội. Thu góp tài hóa nuôigian đảng là bốn tội. Khôn khéo làm đẹp lời là năm tội. Cất nhắc bọn Mã Di Lại là là những kẽ tiên đế không dùng là sáu tội. Giết bọn Tô Khắc Tất Cáp là bảy tội. Giết bọn Tô Nạp Hải là tám tội. Bênh vực riêng cờ hiệu của phe mình là chín tội. Khinh mạng thánh mẫu là mười tội.
Khang thân vương tiếp tục đọc tội trạng Ngao Bái từng điều một cả thảy ba mươi khoản đại tội. Trong đó có cả khoản bắt người ta rời phần mộ để khỏi đoạt hướng mồ mả nhà mình.
Vua Khang Hy hỏi :
– Té ra Ngao Bái làm nhiều điều tệ hại đến thế ! Các khanh nghĩ định dùng hình phạt gì để xử hắn ?
Khang thân vương tâu :
– Ngao Bái tội ác đến cùng cực đáng xử lăng trì. Nhưng thần nghĩ tới lòng khoan dung của Chúa thượng nên tâu xin cách chức và trãm quyết. Đồng đảng của Ngao Bái là bọn Ất Tất Long , Ban Bố Nhĩ Thiện , A Tư Cát đếu phải trãm quyết.
Vua Khang Hy trầm ngâm một chút rồi phán :
– Ngao Bái tuy phạm trọng tội , nhưng hắn là Cố mệnh đại thần , lâu năm ra sức , có thể tha tội chết mà chỉ cách chức giam cầm vĩnh viển không tha , cùng tịch biên gia sản. Còn phe đảng của hắn thì theo đề nghị của cáckhanh đem xử trãm hết.
Khang thân vương quỳ xuống tâu :
– Thánh thượng khoan nhân , các bậc minh quân đời xưa cũng không bì kịp.
Vi Tiểu Bảo cười thầm trong bụng , tự nghĩ :
– Ngao Bái đã bị đao đâm trúng lưng , chẳng sớm thì muộn cũng chết. Nhà vua khoan hồng đại lượng như vậy là phải.
Hôm ấy vua Khang Hy cùng các quan đại thần bận rộn về việc kết tội Ngao Bái cùng đồng đảng của hắn.
Các quan đại thần nói rất nhiều về việc tranh chấp giữa đội cờ vàng , cờ trắng.
Vi Tiểu Bảo nghe chẳng hiễu họ nói gì , gã chỉ biếtđại khái đạo cờ vàng do Ngao Bái làm thủ lãnh. Còn Tô Khắc Tất Cáp làm thủ lãnh độicờ trắng. Hai đạo này vì tranh đoạt ruộng đất phì nhiêu mà thành xung khắc nhau như nước với lửa.
Tô Khắc Tất Cáp bị Ngao Bái gia hại rồi , bao nhiêu điền dị cùng tài sản thuộc về đạo cờ trắng đều bị đạo cờ vàng đoạt mất. Bây giờ các quan đại thần tâu xin Hoàng thượng trả của cải về cho chủ cũ.
Vua Khang Hy phán :
– Các khanh theo công tâm đề nghị nhưng để trẫm xét lại. Đạo cờ vàng là một trong ba đạo cờ lớn. Tuy Ngao Bái phạm tội , nhưng không thể để liên lụy đến đạo cờvàng. Bất cứ việc gì cũng phải xử sự cho công bằng.
Các quan đại thần dập đầu tâu :
– Chúa thượng là bậc thánh minh khiến cho toàn thể đạo cờ vàng đều được đội ơn mưa móc.
Vua Khang Hy gật đầu nói :
– Các khanh hãy rút lui. Còn Sách Ngạch Đồ hãy lưu lại cho trẫm dặn bảo.
Các quan lui ra rồi , vua Khang Hy nhìn Sách Ngạc Đồ hỏi :
– Sau khi Tô Khắc Tất Cáp bị Ngao Bái gia hại thì bao nhiêu tài sản trong nhà y đều bị Ngao Báichiếm đoạt ư ?
Sách Ngạch Đồ tâu :
– Nhưng điền địa cùng tài sản của Tô Khắc Tất Cáp đều bị xung công cho vào khọ Nhưng Ngao Bái lúc đó dẫn quân đến lục lọi trong nhà của Tô Khắc Tất Cáp thì bao nhiêu vàng bạc châu báu đều chạy vào túi riêng của hắn.
Vua Khang Hy nói :
– Trẫm cũng đoán thế. Vậy khanh dẫn mấy tên thân tín đến nhà Ngao Bái coi điều tra cho biết rõ tài vật gì của Tô Khắc Tất cáp thì trả lại cho con cháu y.
Sách Ngạch Đồ tâu :
– Ơn đức của Chúa thượng bao la như trời biển.
Lão không thấy nhà vua nói gì nữa liềntừ từ lui ra cửa ngự thư phòng.
Vua Khang Hy lại nói :
– Hoàng thái hậu phán bảo , ngài muốn đọc kinh phật. Trẫm nghe nói trong tay chủ nhân đạo cờ trắng cùng đạo cờ vàng đều có pho Tứ Thập Nhi chân kinh…
Vi Tiểu Bảo nghe nói tới 5 chữ Tứ Thập Nhị chân kinh thì không khỏi chấn động tâm thần. Bỗng nghe vua Khang Hy nói tiếp :
– Hai pho kinh phật này đều dùng nhiểu bọc lại. Pho của đạo bạch kỳ thì túi làm bằng nhiểu trắng. Pho của đạo hoàng kỳ thì túi bằng nhiểu vàng viền đỏ. Hoàng thái hậu còn nói muốn coi hai pho kinh này thử xem có giống pho kinh phật trong hoàng cung không ? Vậy khanh đến điều tra tài vật nhà Ngao Bái nhân tiện điều tra cả vụ này.
Sách Ngạch Đồ tâu :
– Dạ ! Thần xin đi làm ngay tức khắc.
Lão biết nhà vua tuy còn nhỏ tuổi mà đối vớiThái hậu cực kỳ hiếu thuận. Công việc triều chính ,Thái Hậu đã dặn câu gì là Hoàngthượng nhớ như in trong óc. Việc gi của Hoàng tháihậu giao cho còn coi trọng hơn chính việc của nhà vuạ Vụ điều tra hai pho kinh phật này là chuyện dễ dàng, không làm cho lẹ không xong.
Vua Khang Hy lại truyền Vi Tiểu Bảo :
– Tiểu Quế Tử ! Ngươi hãy di theo Sách Ngạch Đồ điều tra kinh phật rồi cả hai người đem về đây.
Vi Tiểu Bảo cả mừng xin tuân chỉ đi ngaỵ Gã thầm nghĩ trong bụng :
– Lạ thiệt ! Trong vụ kinh phật này tất có điều chi cổ quái , mình phải đi coi mới được. Hơn nữa mình ở trong cung bấy lâu chưa có dịp nào ra ngoài chơi buồn muốn chết. Tuy mình dự định ngày chuồn ra khỏi hoàng cung không bao giờ trở lại nữa. Nhưng nếu mình ra sớm một ngày thì càng tốt.
Sách Ngạch Đồ biết Tiểu Quế Tử là một tên tiểu thái giám hiện đang được hoàng thượng tin yêu vì hắn có công cứu giá bắt được gian thần. Lão lại nghĩ thầm :
– Việc đi lấy hai pho kinh có chi là khó , chẳng cầnphái gã đi cũng được.
Phải rồi Hoàng thượng muốn làm lợi cho gã. Ngao Bái nắm quyền hành lâu ngày dĩ nhiên vàng bạc châu báu không biết đến bao nhiêu mà kể. Hoàng thượng phái ta cùng gã đến nhà hắn là một cơ hội phát đại hoành tài. Nhưng ta chẳng có công lao gì trong vụ này thì khi nào ngài lại cho ta hưởng lợi. Ngài sai Tiểu Quế Tử đi với tatuy nói là để lấy kinh phật mà thực ra là đểgiám sát ta.
Hai người liền dắt tay nhau ra khỏi hoàng cung. Ngoài cửacung đã có ngựa chờ sẳn.
Phụ thân Sách Ngạch Đồ là Sách Ni làm quan đứng đầu trong bốn vị Cố mệnh dại thần lúc vua Khang Hy mới lên ngôi. Sau khi Sách Ni chết rồi , Sách Ngạch Đồ được thăng lên chức Lại bộ thị lang. Khi đó Ngao Bái chuyên quyền , nhưng Sách Ngạch Đồ sợ hắn không dám kháng cự , đành xin từ chức Lại bộ thị lang , đổi sang nhất đẳng thị vệ.
Vua Khang Hy biết Sách Ngạch Đồ xích mích với Ngao Bái nên chuyến này nhà vua liền trọng dụng y.
Hai người ra khỏi cửa cung. Sách Ngạch Đồ cười nói :
– Quế công công ! Lên ngựa đi !
Y nghĩ thầm trong bụng :
– Tên tiểu thái giám này e rằng chưa biết cưởingựa , vậy mình phải liệu chiếu cố cho gã , để gã ngã ngựa thì hõng bét.
Y có biết đâu Vi Tiểu Bảo luyện võ đã có căn bản , gã nhẹ nhàng tung mình nhãy lên ngựa. Tuy thuật cởi ngựa chưa bằng được Sách Ngạch Đồ , một võ sĩ nổi danh ở Mãn Châu , nhưng gã cởi ngựa rất vững vàng.
Hai người đến phủ Ngao Bái , Sách Ngạch Đồ vẫn ăn nói lịch sự với Vi Tiểu Bảo. Hễ y nói với gã câu gì cũng đều xưng hô “Quế công công “.
– Quế công công ! Quế công công thử coi nơi đây có vật gì mà Quế công công ưa thích thì cứ việc lấy. Đức Hoàng thượng phái Quế công công đi lấy kinh phật là ngài có ý muốn thù lao công lớn của Quế công công đó. Vậy công công muốn lấy gì thì lấy. Ngài cũng không hỏi tới đâu.
Vi Tiểu Bảo thấy trong phủ Ngao Bái có nhiều châu báu không biết bao nhiêu mà kể. Gã trông hoa cả mắt. Chỉ biết thứ gì cũng quý giá.
Ngày trước gã ở Dương Châu đã tưởng những đồ đạc trần thiết trong Lệ Xuân viện là hào hoa bậc nhất song đem so với đồ ở phủ Ngao Bái thì chưa vào đâu, khác nào bùn ví với vàng ngọc.
Ban đầu gã lóe cả mắt thấy cái gì cũng muốn lấy , nhưng sau gã so sánh thì thứ này cũng quí giá thứ kia cũng đắt tiền không biết nên lấy thứ nào cho phải?
Sau gã lại nghĩ tới quyết định sáng mai rời hoàng cung thì lấy nhiều không tiện , chỉ nên chọn mấy thứ trân quí đặc biệt đem đi cho dễ.
Sách Ngạch Đồ dặn quan lại tùy tùng lúc kiểm tra phẫm vật phải phải kê khai vào một bản sổ. Hễ món nào Vi Tiêu Bảo lấy thì đừng kê vào sổ nữa , coi như vật đó không có ở phủ Ngao Bái.
Thư lại thấy Vi Tiểu Bảo cầm châu báu lên coi rồi lắcđầu thì mới ghi vào sổ.
Hai người vừa kiểm tra đồ vật vừa tiến vào bên trong.
Bỗng một viên quan chạy ra nhìn Sách Ngạch Đồ và Vi Tiểu Bảo cung kính nói :
– Khai bẩm hai vị đại nhân ! Trong phòng ngủ của Ngao Bái ty chức khám phá ra một kho báu vật , không dám thiện tiện mở coi. Xin hai vị rời gót vào kiểm tra cho.
Sách Ngạch Đồ mừng rỡ hỏi :
– Có kho chứ báu vật ư ? Nhất định còn có nhiều chuyện lạ.
Y hỏi lại :
– Hai pho kinh phật đã tra ra chưa?
Tên quan kia đáp :
– Trong mấy chục gian nhà này chưa thấy một pho sáchnào , chỉ có mười mấy cuốn sổ thì bọn ty chức đang dụngtâm điều tra.
Sách Ngạch Đồ nói :
– Các ngươi trước hết hãy điều tra kinh phật , còn gì thủng thẳng làm sau cũng được.
Y dắt tay Vi Tiểu Bảo tiến vào phòng ngủ của Ngao Bái.
Trong phủ Ngao Bái ngoài vàng bạc châu báu rất nhiều thì trong phòng ngủ của hắn trái lại chẳng có gì quí giá. Nền nhà lót dahổ , trên tường treo toàn đao kiếm cung nõ , vẫn lộ vẽthô bạo của người dũng sĩ Mãn Châu.
Kho chứa báu vật là một cái hầm lớn đào dướinền nhà. Bên trên dùng thiết bản đậy lên. Trên thiết bản lại phủ da cọp.
Hiện giờ da cọp và thiết bản đã mở ra rồi. Hai tên thư lại và hai gã vệ sĩ ngồi gát bên hầm.
Sách Ngạch Đồ ra lệnh:
– Lấy hết cả đồ vật ở dưới đó lên coi !
Hai tên vệ sĩ nhãy xuống hầm lấy đồ vật đưa lên. Haitên thư lại ngồi ở miệng hầm đón lấy , xếp cẩn thận qua mộtbên trên tấm da báo.
Sách Ngạch Đồ cười nói :
– Nhất định bao nhiêu vật báu , Ngao Bái đều dấu trong hầm này. Quế công công ! Công công lựa lấy những đồ vật ở đây đúng là không thể nhầm được.
Vi Tiểu bảo nói :
– Các hạ bất tất phải khách khí , cũng lựa chọn đi !
Gã vừa dứt lời bỗng la lên một tiếng “ủa” !
Một tên võ sĩ đưa lên một bộ sách đựng trong túi nhiểu trắng. Vi Tiểu Bảo đón lấy thấy ngoài đề năm chữ “Tứ Thập Nhị chân kinh”.
Sách Ngạch Đồ cũng mừng quá reo lên :
– Đây rồi !
Tiếp theo đó tên thị vệ kia lại đưa lên một pho sách đựng trong túi nhiểu vàng viền đỏ.
Túi nhiểu pho sách này rất cũ kỹ. Nhất là pho sách kia túi bằng nhiểu trắng đã biến thành màu vàng lợt.
Sách Ngạch Đồ hớn hở nói :
– Quế công công ! Anh em mình làm được việc này nhất định Hoàng thái hậu rất vui lòng và ngài sẽ trọng thưởng cho chúng ta.
Vi Tiểu Bảo nói :
– Pho này là kinh phật gì đó. Chúng ta coi thử cho biết.
Gã nói rồi rút sách ở trong túi nhiểura.
Sách Ngạch Đồ động tâm cười nói :
– Quế công công ! Tại hạ nói câu này , Quế công công đừng buồn
Hồi 19
Sách Ngạch Đồ bàn cách chia tiền
Vi Tiểu Bảo ở kỹ viện từ thũa nhỏ bị người ta khinh khi kêu bằng “quân chó đẻ” , “phường khốn kiếp” và ai cũng thóa mạ không ngớt miệng. Từ khi gã được nhà vua quyến cố thì bất luận là ai ở trong hoàng cung cũng ra chiều kính cẩn đối với gã.
Gã là một đứa nhỏ 14,15 tuổi có bao giờ được người ta tôn kính như vậy? Bây giờ gã thấy SáchNgạch Đồ vào phủ Ngao Bái , bốn mặt tám phương đềukính nể lão , văn võ quan viên đối với lãocực kỳ khép nép. Thế mà lão đối với gãlịch sự vô cùng , gã không khỏi khoan khoái trong lòng và sinh ra mối hão cảm đối với lão.
Gã liền hỏi :
– Sách Đại nhân có điều chi cứ dạy bảo? Xin cứ nói rõ cho tại hạ nghe.
Sách Ngạch Đồ cười đáp :
– Dạy bảo thì không dám. Có điều lão phu nhiều tuổi hơn chút chợt nghĩ ra một điều…Quế công công ! Hai pho kinh này chính đức Hoàng thái hậu và Hoàng thượng đã phán bảo phải lấy đưa về nội cung.Đồng thời Ngao Bái lại dấu ở trong kho báu vật thìchắc không phải chuyện tầm thường. Chúng ta đều khônghiễu nên muốn mở coi , cả lão phu cũng vậy , nhưng e rằng trongsách có ghi chép những văn tư quan hệ. Hoàngthái hậu không ưa bọn ta là kẽ vi thần mà lạidòm dỏ vào. Vụ này…vụ này…
Vi Tiểu Bảo là người thông minh lanh lợi. Gã thấy Sách Ngạch Đồ nhắc tới chuyện quan hệ của nó không phải tầm thường lền tĩnh ngộ ngaỵ Gã giật mình kinh hãi vội đút sách vào túi đặt lên bàn đáp :
– Phải lắm ! Phải lắm ! Sách Đại nhân ! Tại hạ không hiễu đạo lý xuýt nữa tự gây vạ lớn. Xin đa tạ đại nhân có lòng chỉ giáo.
Sách Ngạch Đồ cười nói :
– Quế công công dạy quá lời. Hoàng thượng sai anh em ta làm việc với nhau thì việc của công côngcũng là việc của lão phụ Sao còn có chuyệnriêng tây? Nếu Quế công công không coi lãophu như người nhà hoặc ngược lại thì lão phu đãchẳng dám nói thật tình như vậy.
Vi Tiểu Bảo nói :
– Đại nhân là một vị quan lớn tại triều. Còn tạihạ …bất quá là…một tên tiểu thái giámthì nào tại hạ dám coi Sách đại nhân nhưngười nhà ?
Sách Ngạch Đồ giơ tay vẫy bọn quan quân rồi hô to:
– Các ngươi hãy ra cả ngoài kia để chờ bọn tạ Nếu ta không gọi thì đừng vào.
Các quan viên khom lưng nói :
– Dạ dạ ! Xin tuân lịnh lão gia.
Rồi rút lui ra ngoài.
Sách Ngạch Đồ nắm tay Vi Tiểu Bảo nói :
– Quế công công ! Công công đừng nói thế.Nếu Quế công công mà hợp ý cùng Sáchmỗ thì chúng ta kết làm anh em được chăng ?
Vi Tiểu Bảo giật mình , ấp úng hỏi lại :
– Tại…hạ,,,kết bái…với Sách đại gia ?… Tại hạ đâu có xứng đáng ?
Sách Ngạch Đồ đáp :
– Quế huynh đệ ! Nếu huynh đệ còn nói vậy là tổn thọcho Sách mỗ lắm đấy. Không hiễu tại sao Sách mỗ vừathấy Quế huynh đệ là sinh lòng yêu mến ngaỵ Anh emmình vào phật đường làm lễ kết bái huynh đệ.Từ nay trở đi bất cứ việc gì cũng lấy tình thân như anhem một nhà mà đối đãi với nhau. Có điều đừngđể cho Hoàng thượng biết và cũng dừng lộ chuyện với ai thìchẳng sợ chi hết.
Lão nắm chặc tay Vi Tiểu Bảo ra vẽ rất ân cần và nói bằng một giọng nói rất thành thật.
Nguyên Sách Ngạch Đồ thấy Ngao Bái bị hạ rồi , tất hoàng thượng sẽ trọng dụng mấy người thân tín làm đại thần để giao phó công việc. Đây là lần đầu vua Khang Hy ra chiều thân thiện với lão. Lão đoán chừng nay mai sẽ được thăng lên chức quan cao. Nhưng làm quan tại triều muốn được nhà vua sũng ái thì phải hiễu rõ tâm tính của ngài. Lão nhận thấy mấy câu binh vực vào tai nhà vua sẽ được lợi vô cùng. Mà cũng không cần gã phải nói tốt cho mình , chỉ cốt sao gã tiết lộ những thị hiếu của nhà vua cùng những điều ngài không ưa cho lão biết là lão sẽ lựa chiều làm vừa dạ được ngay.
Sách Ngạch Đồ sinh trưởng trong nhà quan lớn , phụ thân lão là Sách Ni đã làm người đứng đầu trong bốn vị Cố mệnh đại thần nên biết rõ cách thăm dò ý tứ nhà vuạ Đó là yếu quyết duy nhất để làm quan to.
Hiện giờ lão gặp cơ hội hiếm có cho lão. Lão chỉ cần lung lạc được tên tiểu thái giám này là ngày sau bước hiển đạt không biết đến đâu mà nói. Cả đến việc bới tường phong hầu cũng không khó khăn gì.
Sách Ngạch Đồ chợt động tâm linh liền đề nghị kết nghĩachi lan với Vi Tiểu Bảo.
Vi Tiểu Bảo tuy là người minh mẫn , nhưng chưa hiễu chút gì trong bước đường quan lại và việc triều chính. Gã cho là ông quan lớn này thực tình yêu mến gã thì trong lòng ngấm ngầm đắc ý.
Gã ngập ngừng đáp :
– Cái đó …cái đó thật tình tại hạ không nghĩ tới.
Sách Ngạch Đồ kéo tay gã thân mật nói :
– Đi đi ! Chúng ta vào trước phật đường.
Người Mãn Châu rất sùng tín đạo Phật nên trong các phủ văn võ đại thần đều có thiết lập bàn thờ Phật.
Hai người đến trước phật đường , Sách Ngạch Đồ thắp hương rồikéo Vi Tiểu Bảo quì xuống trước bàn thờ Phật , lãolạy mấy lạy rồi khấn :
– Đệ tử là Sách Ngạch Đồ , bửa nay cùng…cùng…
Lão quay lại hỏi :
– Quế huynh đệ ! Danh hiệu của Quế huynh đệ là gì ? Đếnbây giờ Sách mỗ vẫn chưa hay , mà cũng không thĩnhgiáo , mới thật là hồ đồ.
Vi Tiểu Bảo ấp úng đáp :
– Tại ha….tại ha….là Quế Tiểu Bảo.
Sách Ngạch Đồ cười nói :
– Tên hay quá , Quế huynh đệ đúng là vật báu trong loài người.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm :
– Ngày mình còn ở Dương Châu mọi người đều kêu bằng “Thằng chó đẻ Vi Tiểu Bảo kia” thì hai chữ Tiểu Bảo có tốt đẹp gì đâu?
Lại nghe Sách Ngạch Đồ nói tiếp :
– Đệ tử là Sách Ngạch Đồ bửa nay cùng Quế Tiểu Bảo kết nghĩa đệ huynh. Từ đây hai người cùng hưởng phước lành cùng chia hoạn nạn. Tuy không sinh cùng năm , cùng tháng , cùng ngày , nhưng thề chết cùng ngày cùng tháng cùng năm. Nếu ai quên điều nghĩa khí thì trời tru đất diệt , vỉnh viển không có ngày ngóc đầu lên được.
Lão thề rồi lại dập đầu lạy mấy lạy.
Đoạn quay sang bảo Vi Tiểu Bảo :
– Quế huynh đệ ! Huynh đệ cũng tuyên thệ đi !
Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng :
– Tuổi lão lớn hơn mình nhiều , nếu chết cùng ngày với lão thì mình thua thiệt to.
Nhưng sau hắn lại tự nhủ :
– Mình có phải là Quế Tiểu Bảo cóc đâu mà ngại , cứ thề trăng thề cuội thì có chết ai?
Gã nghĩ vậy liền dập đầu trước tượng Phật hô lớn :
– Đệ tử là Quế Tiểu Bảo , trước nay vốn làm tiểu thái giám trong hoàng cung. Ai nấy kêu bằng Tiểu Quế Tử. Nay đệ tử cùng Sách Ngạch Đồ đại nhân , Sách lão ca kết thành huynh đệ , cùng hưởng phúc lành cùng chi chia hoạn nạn. Tuy không sanh cùng năm cùng tháng cùng ngày , nhưng nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm. Nếu Tiếu Quế Tử không nghĩ đến nghĩa anh em thì sẽ bị trời tru đất diệt. Tiểu Quế Tử vỉnh viển không còn ngày nào ngóc đầu lên được.
Vi Tiểu Bảo trút bao nhiêu tai họa lên đầu Tiểu Quế Tử. Miệng gã nói liếng thoắng khiến Sách Ngạch Đồkhông biết đâu mà nghe cho hết và không thểhiễu chổ dụng ý của Vi Tiểu Bảo.
Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng :
– Vừa rồi ta không thề chết cùng năm cùng tháng cùng ngày mà chỉ khấn chết cùng ngày cùng tháng thì chẳng lo gì. Tỹ như gã chết mồng 3 tháng 3 thì mình có về chầu trời cùngngày mồng 3 tháng 3 như hàng mấy chục năm hay trăm nămsau thì cũng chẳng tua thiệt gì.
Sách Ngạch Đồ nghe Vi Tiểu Bảo tuyên thệ xong , hai người quay vào nhau lạy tám lạy rồi đứng lên cười ha hả.
Sách Ngạch Đồ cười nói :
– Huynh đệ ! Chúng ta đã làm lễ kết nghĩa đệ huynh thì tình thân mật còn thắm thiết gấp mười anh em ruột , từ nay hiền đệ muốn ca ca giúp đở việc gì thì cứ nói ra , đừng có ngại chi hết.
Vi Tiểu Bảo cười đáp :
– Cái đó Sách đại ca bất tất phải nhắc tiểu đệ. Từ ngày lọt lòng mẹ , tiểu đệ đã không hiểu hai chữ e ngại là gì.
Sách Ngạch Đồ cười khanh khách nói :
– Và anh em ta kết nghĩa chi lan bửa nay , hiền đệ không nên tiết lộ với người ngoài để họ khỏi phòng ngừa chúngtạ Vả lại theo qui cũ qui định thì chúng ta làm ngoại thần không thể thân thiết với hiền đệ trong nội quan được. Đây là mối tình phát ra tự đáy lòng xui khiến chúng ta kết nghĩa chi lan.
Vi Tiểu Bảo nói :
– Phải rồi ! Phải rồi ! Đây là phát ra tự đáy lòng.
Sách Ngạch Đồ lại cười nói :
– Khi ở trước mặt người ngoài , tiểu huynh vẫn kêu hiền đệ bằng Quế công công và hiền đệ vẫn kêu tiểu huynh bằng Sách đại nhân. Mai mốt hiền đệ đến nhà ca ca , ca ca sẽ mời hiền đệ xơi rượu coi hát , để anh em vui chơi một bửa.
Vi Tiểu Bảo cả mừng , rượu thì gã không uống được mấy , nhưng coi hát thì gã ưa lắm , ưa hơn cả những thứkhác. Bất giác gã vỗ tay reo :
– Hay lắm ! Hay lắm ! Cái gì chứ coi hát thì tiểu đệ chịu lắm. Đại ca định hôm nào cho coi hát ?
Sách Ngạch Đồ đáp ;
– Hiền đệ đã ưa môn đó thì thường tới nhà ca cạ chỉ cần hiền đệ được rãnh bửa nào cho ca ca biết là ca ca chuẩn bị ngay.
Vi Tiểu Bảo hỏi :
– Vậy ngày mai được không ?
Sách Ngạch Đồ đáp :
– Tuyệt diệu ! Ngày mai vào khoảng giờ dậu tiểu huynh chờ hiền đệ Ở cửa cung ?
Vi Tiểu Bảo hỏi :
– Tiểu đệ ra khỏi cung có sao không ?
Sách Ngạch Đồ đáp :
– Dĩ nhiên không sao cả. Ban ngày hiền đệ chầu hầu hoàng thượng nhưng đến tối thì còn ai dám hỏi gì tới hiền đệ nữa? Nhất là hiền đệ đã thăng lên thủ lãnh thái giám , là một nhân vật rất được hoàng thượng chú ý thì còn ai mà dại gì gây chuyện với hiền đệ ?
Vi Tiểu Bảo hớn hở tươi cười. Gã đã định ngày mai chuồn khỏi hoàng cung không bao giờ trở lại. Nhưng gã nghe Sách Ngạch Đồ nói địa vị gã không phải tầm thường , có thể tự do xuất nhập cung , thì gã không vội tính nước bỏ đi nữa , liền cười nói :
– Hay lắm ! Vậy chúng ta cứ thế. Từ nay anh em chúng ta cùng hưởng hạnh phúc cùng chia hoạn nạn.
Sách Ngạch Đồ dắt tay Tiểu Bảo nói :
– Bây giờ chúng ta lại vào phòng Ngao Bái , Sách Ngạch Đồ coi kỹ lại những đồ vật mới lấy ở dưới hầm lên rồi hỏi :
– Hiền đệ ! Hiền đệ ! Thích thứ gì ?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Tiểu đệ chả hiễu thứ gì quí trọng hết. Xin Sách đại ca lựa dùm.
Sách Ngạch Đồ nói :
– Được rồi !
Đoạn lão lấy hai xâu châu báu , một đai ngọc phỉ thúy nói ;
– Hai thứ châu báu này đáng tiền lắm đây, Hiền đệ lấy đi !
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Được lắm !
Rồi gã đút xâu minh châu và đai ngọc phỉ thúy vào bọc. Tiện tay gã cầm lấy thanh trủy thủ.Gã thấy lưởi trủy thủ này rất trầm trọng. Cả lưởi lẫn chuôidài một thước năm tất , xỏ vào trong một cái túida cá , về phân lạng và kiểu cách khôngkhác gì một thanh trường đao hay trường kiếm thông thường.
Vi Tiểu Bảo cầm chuôi kiếm rút ra khỏi vỏ thì một luồng hàn khí xông lên làm cho lổ mũi cay , khiến gã phải hắt hơi. gã coi lại thấy lưởi trủy thủ nàyđen như mực không có ánh sáng chi hết thìnghĩ bụng :
– Ngao Bái đã coi lưởi trủy thủ này là báu vật , dấu vào kho tàng bảo thì hẳn là một thanh bảo đao , ngờ đâu nó cũ kỹ khó coi thế này , chẳng khác gì một thanh gươm gỗ.
Gã lấy làm thất vọng liền bỏ xuống một bên.
Bỗng nghe đánh “sột” một tiếng. Lưởi trủy thủ đã cắm ngậpvào trong sàn gỗ ngập tận chuôi.
Vi Tiểu Bảo cùng Sách Ngạch Đồ đều la lên một tiếng “ái chà” ra chiều kinh ngạc.
Đây là Vi Tiểu Bảo tiện tay liệng xuống chứ khôngvận kình lực chút nào mà và cầm chuôi dao liệng ra chứ không đâm bằng mủi đao xuống. không ngờ đàng mũi nặng hơn đàng chuôi , nên rớt xuống trước đâm ngập vào sàn gỗ. Như vậy thì nó phải sắc bén đến trình độ không thể tưởng tượng được, có thể nói lưởi trủy thủ này chặt sắc như chặc bùn.
Vi Tiểu Bảo cúi xuống lượm thanh trủy thủ lên nói :
– Thanh đoản đao này có chổ kỳ lạ !
Sách Ngạch Đồ thấy Vi Tiểu Bảo biết nhiều hiễu rộng liền đáp ;
– Xem chừng đây là một thanh bảo kiếm. Chúng ta hãy thử coi. Lão nói rồi rút trên tường một thanh mã đao. Thanh mã đao vừa kéo ra khỏi võ đã thấy bạch quang sáng lóe mắt. Đúng là một thứ binh khí rất sắc bén.
Lão cầm ngang thanh đao nói :
– Hiền đệ ! Hiền đệ hãy cầm thanh đoản kiếm kia mà chém xuống thanh mã đao này.
Vi Tiểu Bảo liền dơ lưởi trủy thủ lên chém xuống mã đao đánh bực một tiếng. Thanh mã đao lập tức gãy thành hai đoạn.
Cả hai người cùng reo lên :
– Hay quá !
Lưởi trủy thủ này là một thanh kiếm báu hiếm có không còn nghi ngờ gì nữa. Lạ Ở chổ nó chém gãy thanh mã đao nghe như chém gỗ mục , chứ không phải là tiếng kim thiết đụng nhau.
Sách Ngạch Đồ cười nói :
– Kính mừng hiền đệ ! Hiền đệ được thanh bảo kiếm này ở trong nhà Ngao Bái. Nó có thể là bảo vật đứng đầu.
Vi Tiểu Bảo vui mừng khôn xiết đáp :
– Sách đại ca ! Nếu đại ca muốn lấy , tiểu đệ xin nhường lại.
Sách Ngạch Đồ xua tay nói :
– Tiểu huynh xuất thân làm võ quan , từ nay chỉ muốn làm quan văn không thích làm quan võ nữa. Thanh bảo kiếm đó để hiền đệ lấy mà chơi hay hơn.
Vi Tiểu Bảo xỏ thanh trủy thủ vào bao kiếm buộc lên đai áo.
Sách Ngạch Đồ cười nói :
– Quế hiền đệ ! Thanh kiếm này ngắn , hiền đệ bỏ vào ống giày hay hơn. Đồng thời để người ta khỏi dòm thấy lúc vào cung.
Nên biết theo luật lệ Thanh cung ai không phải là nhất đẳng thị vệ thì khi vào cung không được đeo võ khí.
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Phải rồi !
Đoạn gã xỏ thanh trủy thủ vào ống giày. Gã lấy được thanh bảo kiếm này rồi không để ý đến báu vật nào khác nữa.
Sau một lúc gã không nhịn được lại rút lưởi trủy thủ ra và lấy một cây thiết mâu trên tường xuống.
“Chát” một tiếng ! Gã đã chặt thanh thiết mâuđứt làm hai đoạn.
Vi tiểu bảo vẫn còn tánh trẻ nít , gã đã lấy được bảo kiếm rồi , nhìn thấy mọi vật trong nhà Ngao Bái tiện tay chém lia chém lịa.
Gã lại dùng mũi trủy thủ vẽ hình một con rùađen lên trên mặt bàn. Gã vừa vẽ xong đậpđánh “chát” một tiếng. Hình con rùa rớt xuống. Chính giữa mặt bàn lộ ra chổ thủng hình con rùa.
Sách Ngạch Đồ chăm chú đi điều tra và kiểm điểmmọi vật khác trong kho tàng bảo của Ngao Bái.
Lão thấy trong đống châu báu có bộ y phục lấploáng ánh ngân quang liền cầm lên thì thấynhẹ hổng. Tấm áo này mềm nhủn không phải chế bằng tơhay bằng lông và chẳng hiểu làm bằng chất gì.
Lão có ý vành cạnh Vi Tiểu Bảo liền nói :
– Hiền đệ ! Bộ áo này mặc nhẹ mà rất ấm. Hiền đệ bỏáo ngoài ra mặc vào trong đi !
Vi Tiểu Bảo hỏi :
– Phải chăng đay cũng là một thứ bảo bối?
Sách Ngạch Đồ nói :
– áo này mềm nhủn , rộng một tí có ăn thua gì ?
Vi Tiểu Bảo đón lấy áo thấy nó nhẹ và mềm lại nhớ đến năm trước gã xin mẫu thân may cho một tấm áobông , nhưng mẫu thân gã xoay sở mấy ngày khôngđược tiền rồi không may nữa.
Bây giờ gã thấy tấm áo này hay hơn áo bông nhiều , định bụng :
– Hay lắm ! Ta mặc áo này về Dương Châu để cho má má coi.
Gã liền bỏ áo ngoài mặc tấm áo nhẹ vào trong rồi mới mặc áo ngoài phủ lên.
Kể ra tấm áo này kích thước hơi rộng may ở chổ nó vừa mỏng vừa mềm mại , muốn xắn tay lên cũng không gặp điều chi trở ngại.
Sách Ngạch Đồ điều tra xong kho tàng bảo của Ngao Bái , liền kêu thủ hạ vào để xem gia tài của Ngao Bái. Mới coi thanh đơn bất giác lão lắc đầu le lưởi nói :
– Thằng cha Ngao Bái thật khéo vơ vét , tài sản của hắn nhiều quá gấp đôi sự tiên liệu của ta.
Lão lại xua tay cho bọn thuộc hạ lui ra rồi nhìn Vi tiểu bảo nói :
– Này hiền đệ ! Người Hán chúng ta thường nói “Nghìn dặm làm quan chỉ vì tiền”. Phen này nhờ ơn Chúa bao la phái anh em chúng ta đến đây là có ý để chúng ta được dịp phát tài. Bản thanh đơn này ta sửa lại. Trên hai trăm vạn lượng bạc , hiền đệ tưởng bảo bao nhiêu cho phải?
Vi Tiểu Bảo đáp ;
– Tiểu đệ không hiễu. Nhất thiết do đại ca chủ trương.
Sách Ngạch Đồ cười nói :
– Trong thanh đơn kê tất cả hai trăm ba mươi lăm vạn , ba ngàn bốn trăm mười tám lạng. Bao nhiêu số dưới chúng ta để nguyên như cũ. Chỉ có chữ nhị Ở đầu xóa đi một nét và còn lại một trăm ba mươi lăm vạn , ba ngàn bốn trăm mười tám lạng. Một nét xóa đi đó anh em ta chia đôi được chăng ?
Vi Tiểu Bảo kinh hãi ấp úng đáp :
– Cái đó…đại ca…
Sách Ngạch Đồ cười hỏi :
– Phải chăng hiền đệ chê ít ?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Không phải !…Tiểu đệ không hiễu gì đâu.
Sách Ngạch Đồ nói :
Tiểu huynh bảo một trăm vạn lạng bạc đó anh em mình chia đôi , mỗi người năm chục vạn lượng bạc. Nếu hiền đệ chê ít thì chúng ta thương nghị lại.
Vi Tiểu Bảo biến sắc. Khi gã còn ở kỹ viện tại thành Dương Châu thì trong tay chỉ có được năm sáu lạng đã là đại phát tài. Khi ở hoàng cungcùng người đánh bạc đã tiến bộ rất nhiều nhưng cũngchỉ đến vài trăm lạng bạc là cùng. Nay gã độtnhiên nghe thấy được chia phần năm chục vạn lạng bạc thì cơhồ không tin ở tai mình.
Sách Ngạch Đồ không ngớt lấy châu ngọc nhét vào tay gã và cũng là để bịt miệng gã, cốt sao ở trước mặt hoàng đế gã đừng nói rõbộ mặt thật về tài sản nhà Ngao Bái là đũ.
Nên biết hoàng thượng rất tín nhiệm Vi Tiểu Bảo. Gã mà lộ ra một chút thì chẳng những bao nhiêu tiền của lão nuốt không trôi phải nhả ra hết , mà còn nguy hại đến bước tiền trình , mắc vào vòng tội lổi.
Sách Ngạch Đồ thấy Vi Tiểu Bảo vẽ mặt ra chiều khác lạ, vội nói :
– Hiền đệ định làm thế nào , tiểu huynh cũng nghe theo như vậy.
Vi Tiểu Bảo thở phào một cái đáp :
– Tiểu đệ đã nói nhất thiết mọi việc đều do đại ca chủ trương , tiểu đệ chỉ biết tuân theo. Có điều đại ca chia cho năm chục vạn lạng bạc thì tiểu đệ thấy…nhiều quá !
Sách Ngạch Đồ khác nào trút bỏ gánh nặng , lão cười khanh khách nói :
– Không nhiều. Không nhiều đâu. Có gì mà nhiều. Bây giờ tiểu huynh dề nghị chia cho bọn thuộc hạ mỗi tên một ít cho chúng cũng được hưởng mới vui vẻ cả làng. Tiểu huynh lấy năm vạn lạng bạc trong phần của tiểu huynh cho bọn chúng chia nhau. Còn huynh đệ cũng lấy ra năm vạn lạng bạc chia cho cung phi thái giám. Họ được chấm mút mỗi người được mộtít là không nói chuyện lôi thôi gìnữa.
Vi Tiểu Bảo buồn rầu đáp :
– Thế thì hay thật nhưng tiểu đệ không biết phân chia như thế nào?
Sách Ngạch Đồ lại nói :
– Những chuyện đó để tiểu huynh làm hết cho xong. Có thế thì hiền đệ đi đâu chúng cũng kính sợ không dám đắc tội. Chúng bảo nhau Quế công công tuycòn nhỏ tuổi nhưng xử sự đáng mặt bạn hữu. Cứ có tiềnlà xong hết. Phần của hiền đệ đem về mà xài. Từ nayanh em mình sẽ thuận bườm xuôi gió , còn cóphần nương tựa vào những người chung quanh mình.
Vi Tiểu Bảo nói :
– Dạ dạ ! Đúng thế !
Sách Ngạch Đồ lại nói :
– Số tiền năm mươi vạn lạng bạc này , nhà Ngao Bái cũng không có bằng tiền mặt. Vậy chúng ta phải bán một phần sản nghiệp của hắn để làm cho gọn và khiến cho người ngoài không nắm được dấu vết gì nữa. Hiền đệ Ở trong cung thì những vàng thoi bạc nén cũng không có chổ cất phải không ?
Vi Tiểu Bảo đột nhiên vớ được một món hoành tài kết xù năm chục vạn lạng khiến đầu óc gã hoang mangkhông biết làm thế nào. Bất luận Sách Ngạch Đồbảo sao gã cũng vâng vâng dạ dạ.
Sách Ngạch Đồ cười nói :
– Mấy hôm nữa , tiểu huynh kêu mấy tiệm kim hoàn đánh vàng thoi bạc nén , cứ một trăm lạng hay năm chục lạng là một thoi. hiền đệ để ở bên mình , khi nào cần xài sẽ đem đến tiệm kim hoàn đổi thành tiền bạc. Như thế vừa tiện vừa ổn. Trừ phi có người đến sờ túi đệ, còn thì chẳng ai biết được là hiền đệ nhỏ tuổi nhưvậy mà đã thành một tay đại hào phú ởBắc Kinh chúng ta rồi. Ha ha !
Dứt lời lão nổi lên tràng cười ha hả.
Vi Tiểu Bảo cũng cười theo , nhưng trong bụng gã vẫn còn có chút nghi ngờ , tự hỏi :
– Ta có bốn mươi lăm vạn lạng bạc ư ? Phải chăng đây là chuyện thật hay là ta đang ngủ mơ ?
Rồi gã lại nghĩ tiếp :
– Với món tiền lớn lao bốn mươi lăm vạn bạc ta sẽ tiêu xài bằng cách nào? Dù ăn nhiều uống lắm cũng không hết được bấy nhiêu vàng. Mẹ kiếp ! Hàng ngàyta có ăn gan thiên lôi thì suốt đời cũng chẳnghết bốn mươi lạng bạc. Con mẹ nó ! Phen này lão giavề Dương Châu mở mươi nhà kỹ viện sang trọng gấp mười lệ Xuânviện cũng được.
Hồi 20
Sợ lộ tẩy Vi Tiểu Bảo kinh hồn
Nên biết Vi Tiểu Bảo từ nhỏ đã hoài bảo chí lớn là sau này nếu phát tài gã sẽ mở một kỹ viện to lớn và sang trọng hơn Lệ Xuân viện.
Gã nghĩ vậy rồi mặt mày hớn hở ra chiều sung sướng vô cùng.
Gã thường nói với tụi đầu bếp ở Lệ Xuân viện : “Con mẹ nó !
Chúng nó có cái Lệ Xuân viện thì đã ra gì ? Lão gia mà đại phát tài thì sẽ lập ngay phía đối diện một tòa Lệ Hạ viện , một tòa Lệ Thu viện , lại mở thêm một tòa Lệ Đông viện để cạnh tranh. Chúng nó không còn một người khách nào bước chân vào cửa nữa thì chỉ có đường bỏ nghề “.
Gã nghĩ tới mở một lúc mười kỹ viện nổi tiếng ở Dương Châu khiến cho nhân sĩ phải lác mắt , bất giác gã vui sướng khác nào mở cờ trong bụng.
Sách Ngạch Đồ dường như đoán được tâm sự của Vi Tiểu Bảo , chỉ cười thầm.
Lão nói :
– Hiền đệ ! Hoàng thái hậu và Hoàng thượng dặn chúng ta phải mang hai pho kinh phật về trình các ngài. Vậy chúng ta hãy làm xong việc này đã. Còn tài sản của Ngao Bái thủng thẳng sẽ thanh toán cũng chưa muộn.
Vi Tiểu Bảo gật đầu khen phải.
Sách Ngạch Đồ liền lấy hai tấm đoạn bọc hai pho kinh phật cẩnthận lại , mỗi người ôm một pho trở vào hoàng cung ramắt vua Khang Hy.
Nhà vua thấy hai người làm xong công việc sai phái mà Hoàng thái hậu đã giao cho thì long nhan hớn hở. Nhà vua sai Vi Tiểu Bảo ôm kinh đi theo ngài vào cung Hoàng thái hậu.
Sách Ngạch Đồ không được vào cung liền cáo từ lui ra , đến thanh toán gia sản của Ngao Bái.
Trong khi đi đường , vua Khang Hy hỏi :
– Tài sản của Ngao Bái cộng độ bao nhiêu?
Vi Tiểu Bảo tâu :
– Sách đại nhân mới sơ bộ kiểm tra nói là cộngđược một trăm ba mươi lăm vạn ba ngàn bốn trăm mười tám lạngbạc.
Gã tâu theo số mục do Sách Ngạch Đồ nói ra , đồng thời gã có ý dò xét tâm lý hoàng đế , vạn nhất mà ngài điều tra ra được thì còn có chổ chối cãi.
Nguyên Vi Tiểu Bảo không hiễu những tệ riêng tây, nhưng về môn cắp vặt đối với gã là sự thường. Nămgã lên năm tuổi , một ả kỹ nữ đưa cho gã năm đồng bảora chợ mua mấy trái đào , gã lấy một đồng mua kẹo ăntrước. Còn bốn đồng mua đào về cho ả kỹ nữ.
Ả kỹ nữ kia không biết còn thưởng gã một tráiđào.
Vi Tiểu Bảo cho là tiền bạc vào tay thì thế nào cũng phải dính đôi chút , đó là việc thiên kinh địa nghĩa. Chỉ cần khi người ta điều tra miễn mình cải cho có lý thì thôi.
Vua Khang Hy hắng giọng một tiếng rồi hỏi :
– Thằng cha Ngao Bái hút máu mũ của lê dân đã nhiều mà gia sản cộng được một trăm ba mươi mấy vạn lạng tưởng cũng không là quá đáng.
Vi Tiểu Bảo mừng thầm nghĩ bụng :
– Đây là chưa kễ đến một trăm vạn lạng để hai người chia.
Nhà vua cùng Vi Tiểu Bảo vừa đi vừa nói chuyện đã vào tới cung thái hậu.
Thái hậu nghe nói hai pho kinh phật đã lấy về thì mặt mày hớn hở.
Ngài đưa tay ra đón lấy , mở tấm đoạn bọc ra.
Thái Hậu trông thấy kinh rồi tươi cười khen :
– Tiểu Quế Tử ! Ngươi thật là người được việc !
Vi Tiểu Bảo quì xuồng vấn an rồi tâu :
– Đây là nhờ hồng phúc của Thái hậu cùng Hoàng thượng.
Thái hậu quay lại ngó tên tiểu cung nữ đứng bên cạnh phán ;
– Nhị Sơ ! Ngươi dẫn Tiểu Quế Tử này vào trong lấy trái cây cùng bánh kẹo thưởng cho gã ăn.
Tiểu cung nữ tên gọi Nhị Sơ vào cở 13,14 tuổi mà dung mạo rất xinh tươi. Thị mĩm cười đáp :
– Xin vâng lệnh dụ.
Vi Tiểu Bảo lại vấn an lần nữa nói :
– Tạ Ơn Thái hậu ban thưởng. Tạ Ơn Hoàng thượng.
Vua Khang Hy nói :
– Tiểu Quế Tử ! Ngươi ăn trái cây rồi cứ tự do ra về. Trẫm ở lại đây dùng cơm cùng Thái hậu. Ngươi bất tất phải chầu hấu.
Vi Tiểu Bảo vâng lời theo Nhị Sơ tiến vào nội đường.
Nhị Sơ đưa gã đến một gian phòng nhỏ vén rèmlên thì thấy phía trong có đặt mấy chục bìnhcao và kẹo mứt.
Nhị Sơ cười nói :
– Tên ngươi là Tiểu Quế Tử vậy hãy ăn mứt hoa quế này ! Ả nói rồi lấy một hộp mứt đưa cho gã.
Hộp mứt này ướp hoa quế rất thơm tho ngon lành.
Vi Tiểu Bảo cười nói :
– Mời tỹ tỹ củng ăn với tiểu dệ.
Nhị Sơ đáp :
– Thái hậu thưởng cho ngươi thì ngươi ăn. Ngài không ban thưởng cho ta khi nào ta dám ăn. Chúng ta là nô tỳ ăn vụng coi thế nào được.
Vi Tiểu Bảo cười nói :
– Tỹ tỹ ăn đi. Có ai nhìn thấy đâu mà ngại?
Nhị Sơ đỏ mặt lên , rồi thị lắc đầu mĩm cười nói :
– Ta không ăn đâu.
Vi Tiểu Bảo nói :
– Một mình tiểu đệ ăn để tỹ tỹ đứng bên nhòm coi bất tiện lắm.
Nhị Sơ cười đáp :
– Phước khí ngươi lớn quá ! Ta chỉ chầu hầu Thái hậu, đến Hoàng thượng cũng không phải chầu hầu , vậy màbây giờ đứng chầu hầu ngươi ăn kẹo mứt.
Vi Tiểu Bảo thấy thị vui vẻ xinh tươi cũng cười nói ;
– Tiểu đệ chầu hầu Hoàng thượng rồi cũng chầu hầu cả tỹ tỹ ăn kẹo bánh nữa. Thế là hòa cả làng không ai thua thiệt.
Ngươi ăn lẹ đi ! Thái hậu mà biết ngươi cười cười nói nói với ta có khi người nổi giận đó.
Vi Tiểu Bảo hồi ở trong Lệ Xuân viện thành Dương Châuđã từng thấy trò oanh yến lã lơi. Từ ngày gãđến hoàng cung , bửa nay là lần đầu tiên kề cận một vịtiểu cô nương , gã chợt động tâm linh nói :
– Bây giờ chúng ta làm thế này. Tiểu đệ lãnh ít kẹo mứt đem về , chờ tỹ tỹ chầu hầu Thái hậu xong sẽ cùng nhau ăn bánh mứt.
Nhị Sơ hơi đỏ mặt lên nói :
– Không được đâu ! Ta chầu hầu Thái hậu xong thì đêm đã khuya rồi.
Vi Tiểu Bảo nói :
– Đêm khuya cũng không sao. Tỹ tỹ chờ tiểu đệ Ở đâu?
Nhị Sơ kề cận bên mình Thái hậu , những cung nữ khác đều lớn tuổi hơn ả mà câu chuyện hàng ngày giữa ả với những cô kia không ra tình mật thiết. Bây giờ ả thấy Vi Tiểu Bảo muốn bè bạn với ả cùng ăn kẹo mứt ,gã tỏ ý rất chân thành , khiến ả không khỏiđộng tâm.
Vi Tiểu Bảo lại hỏi :
– Tỹ tỹ tính chừng ta đợi nhau ở trong vườn hoa ngoài kia được chăng ?
Nhị Sơ ngần ngừ một chút rồi gật đầu.
Vi Tiểu Bảo cả mừng nói :
– Được rồi ! Vậy chúng ta cứ như thế. Tỹ tỹ lấy kẹo mứt đưa cho tiểu đệ đi. Tỹ tỹ thích thứ gì thì lấy nhiều vào.
Nhị Sơ mĩm cười hỏi lại :
– Có phải một mình ta ăn đâu. Còn ngươi thích thứ gì nào?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Tỹ tỹ thích thứ gì thì tiểu đệ thích thứ đó.
Lời gã ngon ngọt khiến cho Nhị Sơ rất vui vẽ. Ả liền chọn lấy mười mấy thứ vừa bánh vừa kẹo mứt đựng vào trong một cáihộp giấy.
Vi Tiểu Bảo khẻ nói :
– Canh ba đêm nay tiểu đệ chờ tỹ tỹ ở trong vườn hoa.
Nhị Sơ gật đầu , khẻ dặn :
– Phải cẩn thận nghe !
Gã còn nhỏ tuổi chưa hiễu gì về mối tình yêu đương nam nữ. Nguyên trước gã được đánh bạn với đứchoàng đế hóa trang làm Tiểu Huyền Tử chơi bời rất thỏathích. Từ ngày chân tướng nhà vua bị tiết lộgã không được kề cận nô rỡn như trước nữa.
Mấy bửa nay gã ở trong hoàng cung được mọi người nịnh nọt tâng bốc , tuy trong lòng đắc ý , nhưng vẫn thèm cái vui nô rỡn. Bây giờ gã ước hẹn với một ả tiểu cung nữ tương hội vào lúc nữa đêm. Trong cái nô rỡn này còn thêm mấy phần nguy hiểm , gã càng lấy làm thú vị.
Vi Tiểu Bảo về nhà , Hải lão công hỏi gã bửa nay làm những việc gì thì gã thuật lại việc đến phủ Ngao Bái kiểm tra tài vật. Dĩ nhiên gã dấu nhẹm vụ lấy cắp châu báu cùng lưởi đao trủy thủ vàviệc chia lợi giữa gã và Sách Ngạch Đồ.
Sau cùng gã nói :
– Công công ! Thái hậu sai tiểu tử đến nhà NgaoBái lấy cả hai pho Tứ Thập Nhị chân kinh đem về trìnhngài. Hiện hai pho kinh này với pho để trên bànThái hậu đều giống nhau hết ….
Hải lão công đột nhiên đứng dậy hỏi :
– Trong nhà Ngao Bái cũng có hai pho Tứ Thập Nhị chân kinh ư ?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Đúng thế ! Chính Thái hậu cùng Hoàng thượng truyền lệnh cho đi lấy. Nếu không thì tiểu tử đã đánh cắp đem về cho công công mà chẳng một ai hay.
Hải lão công sa sầm nét mặt , đằng hắng một tiếng rồi nói ;
– Hay lắm ! Hay lắm !
Lát sau nhà bếp dọn cơm bưng lên , Hải lão công chỉ ăn nữa chén cơm mà thôi. Lão đảo cặp mắttoàn lòng trắng , ngững đầu lên ngẫm nghĩ dường như cótâm sự gì trầm trọng.
Vi Tiểu Bảo ăn cơm xong bụng bảo dạ :
– Ta hãy ngủ đi một giấc. Đến lúc canh ba còn phải tới vườn hoa chơi với ả tiểu cung nữ.
Gã thấy Hải lão công ngẩn người ra , ngồi yên không nhúc nhích , gã liền để cả quần áo trèo lên giường nằm ngủ.
Vi Tiểu Bảo cũng có tâm sự riêng không ngủ say được , chập chờn một lúc rồi lén lút trở dậy.
Gã sợ làm kinh động Hải lão công , nhón gót đi chậm chạp từng bước một. Gã tới bên cửa rút then cài , sẳn sàng mở một cánh cửa.
Đột nhiên Hải lão công cất tiếng gọi :
– Tiểu Quế Tử ! Ngươi đi đâu đấy !
Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hãi ấp úng đáp :
– Tiểu tử …tiểu tử đi tiểu tiện.
Hải lão công hỏi :
– Sao ngươi không đi tiểu tiện ngay ở trong phòng ?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Tiểu tử thao thức không sao ngủ được , muốn ra vườn hoa tản bộ một lúc.
Gã sợ Hải lão công ngăn cản , không nóinhiều nữa , khoa chân bước ra ngoài cửa định dông tuốt.
Ngờ đâu chân gã vừa tiến ra được một bước bỗng cảm thấy cổ áo bị nắm giử rịt chặc lại. Gã đã bị Hải lão công túm được nhắc bổng lên đem về.
Vi Tiểu Bảo ‘ối” một tiếng. Gã nghĩ thầm trong bụng :
– Hõng bét ! Hõng bét ! Lão con rùa này mà biết mình đi gặp một vị tiểu cô nương là lão không cho rồi.
Gã còn đang ngẫm nghĩ thì đã bị Hải lão công quăng lên giường.
Vi Tiểu Bảo cười hỏi :
– Công công ! công công muốn giởn chơi với tiểu tử chăng ? Mấy bửa nay công công không truyền dạy võ nghệ cho tiểu tử. Cái chụp này là chiêu thứcgì vậy?
Hải lão công “hừ” một tiếng rồi đáp :
– Chiêu đó kêu bằng “Ưng trung tróc niết” (bắt ba ba trong rọ). Hễ vươn tay ra là bắt được. Con ba ba là loại giáp ngư (cá có áo giáp). Bắt ngươi cũng như bắt một con tiểu giáp ngư.
Vi Tiểu Bảo lẩm bẩm :
– Lão giáp ngư bắt tiểu giáp ngư !
Nhưng gã không nói ra miệng. Mắt gã long lên nghĩ cách thoát thân. Hộp kẹo mứt gã vẫn cấttrong bọc. Gã bị Hải lão công quật mạng một cái, hộp kẹo bị đè ép e rằng đã bẹp mất rồi.
Hải lão công ngồi ở mép giường khẻ nói :
– Ngươi thông minh lớn mật , lại lanh lợi cẩn thận đáng là nhân tài lớn. Nhưng đáng tiếc ôi là đáng tiếc !
Vi Tiểu Bảo cười hỏi :
– Công công ! Đáng tiếc điều chi?
Hải lão công không trả lời , chỉ thở dài sườn sượt , hồi lâu mới nói :
– Ngươi đã học được tính cách kinh kỳ khá nhiều rồi. Giả tỹ tám tháng trước ngươi cũng đã biết ăn nói như vậy thì khó mà phát giác ra được.
Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hãi , toàn thân chấn động toát mồ hôi lạnh ngắt , lông tóc dựng đứng cả lên. Người gã không tự chủ dược phải rùng mình. Hai hàm răng hơi run đụng vào nhau bật lên những tiếng lập cập nhỏ bé. Gã gượng cười nói :
– Công công !…Bửa nay công công nóichuyện thật là kỳ !
Hải lão công lại thở dài hỏi :
– Năm nay ngươi mấy tuổi rồi?
Vi Tiểu Bảo nghe giọng lão rất ôn hòa , liền bớt phần sợ hãi , ngập ngừng đáp :
– Tiểu tử…tiểu tử cở 14 tuổi.
Hải lão công hỏi :
– Mười ba tuổi là mười ba tuổi , mười bốn tuổi là mười bốn tuổi. Sao lại cở 14 tuổi.
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Má má tiểu tử không nhớ rõ , nên tiểu tử cũng không hiễu.
Câu này gã nói thực. Mẫu thân gã cũng chỉ nhớ một cách hồ đồ , không biết đích xác được là gã bao nhiêu tuổi.
Hải lão công gật đầu , ho mấy tiếng rồi nói :
– Ngày trước ta luyện công tẩu hỏa nhập ma , mắc bịnh ho hắng này. Mỗi ngày bệnh một nặng thêm. Mấy năm gần đây ta tự biết mình không còn sống được bao lâu nữa.
Vi Tiểu Bảo ngập ngừng hỏi :
– Tiểu tử…tiểu tử nhận thấy gần đây công công đã bớt ho được một chút.
Hải lão công lắc đầu nói ;
– Bớt khỉ gì đâu? Chẳng bớt chút nào hết. Trong ngực ta đau lắm ! Có điều ta không nói ra nên ngươi không biết mà thôi.
Vi Tiểu Bảo hỏi :
– Bây giờ bệnh tình công công thế nào? Có cần tiểu tữ lấy thuốc uống không ?
Hải lão công thở dài nói :
– Mắt ta chẳng nhìn thấy gì mà việc uống thuốc không thể bừa bải được.
Vi Tiểu Bảo không dám thở mạnh , gã không hiễulão nói đây là có dụng ý gì
Hải lão công lại nói :
– Cơ duyên của nhà ngươi rất tốt. Đã thân cận được với Hoàng thượng kể ra tất có phen ngươi làm lớn. Ngươi chưa “tĩnh thân” thì ta tính cho cũng chẳng ngại gì. Nhưng …hởi ôi !….Chậm mất rồi ! Chậm mấtrồi !
Vi Tiểu Bảo không hiễu lão nói “tĩnh thân” là có ý gì. Gã chỉ cảm thấy đêm nay giọng lưởi của lão có điều khác lạ mà gã không đoán ra được. Gã khẻ nói :
– Công công ! Đêm dã khuya , công công ngủ đi thôi !
Hải lão công nói :
– Ngủ ư ? Ngủ ư ? Hởi ôi ! Thời giờ ngủ còn nhiều. Sớm ngủ tối ngủ ngủ vỉnh viển không tĩnh lại nữa. Hài tử ! Con người ngủ vĩnh viển không tĩnh dậy , không phải đau ruột , khôngphải ho hắng khổ sở , há chẳng hay lắm ư ?
Vi Tiểu Bảo sợ quá không dám lên tiếng.
Hải lão công hỏi :
– Hài tử ! Trong nhà ngươi còn có những ai?
Câu hỏi hời hợt này đối với Vi Tiểu Bảo thật khó trảlời. Gã không hiễu trong nhà gã Tiểu Quế Tử chếtrồi còn có bao nhiêu người? Nếu trả lời bừa bải thì không khỏi bị bại lộ hành tung. Nhưng gã lâm vào tình trạng bất buộc phải trả lời , gã chỉ còn nước mong Hải lão công không biết rõ gốc gác nhà Tiểu Quế Tử mà hỏi vậy.
Gã đáp :
– Trong nhà tiểu tử thì chỉ còn mình lão nương , những người khác mấy năm nay , hởi ôi !…không nên nhắc tới nữa.
Gã kéo dài câu sau cùng để nghe ngóng xem Hải lão công có phản ứng gì. Đồng thời nếu Tiểu Quế Tử hãy còn phụ thân hoặc anh chị em thì gã đã nói một cách hàm hồ “không nên nhắc tới nữa”.
Hải lão công hỏi :
– Ồ ! Chỉ còn một lão nương ư ? Người Phúc Kiến các ngươi kêu lão nương bằng gì ?
Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hãi , tự hỏi :
– Tại sao lão hỏi ta về khẩu âm Phúc Kiến ? Phải chăng gã Tiểu Quế Tử là người Phúc Kiến ? Lão đã nói gã ở Dương Châu kia mà ? Chẳng lẻ lão con rùa này biết ta giả mạo tên gã ? Thế thì vụ ta làm cho lão hư mắt , lão cũng biết rồi hay sao?
Trong khoảng thời gian chớp nhoáng này , trong đầu Vi TiểuBảo nêu ra không biết bao nhiêu câu hỏi. Gãngập ngừng hỏi lại :
– Cái đó…cái đó…Công công hỏi làm chi?
Hải lão công lại thở dài nói :
– Mi mới mười ba tuổi ranh mà đã tệ hại như thế , thì mi giống cha hay giống mẹ ?
Vi Tiểu Bảo cười hì hì đáp :
– Tiểu tử không giống ai cả. Bảo là tiểu tử hay thì chẳng có gì hay lắm mà bảo tệ thì không đến nổi quá tệ.
Hải lão công ho hắng mấy tiếng rồi hỏi :
– Ta đến tuổi thành niên rồi mới “tĩnh thân” làm thái giám….
Vi Tiểu Bảo la thầm :
– Trời ơi ! Té ra làm thái giám thì phải “tĩnh thân”. Vậy tĩnh thân là cắt bỏ cái bộ phận….để đi tiểu tiện. Lão này biết ta không tĩnh thânrồi , ta phải tìm đường thoát thân cho lẹ mới xong.
Hải lão công lại nói tiếp ;
– Ta cũng có một thằng con nhưng đáng tiếc là nó chết từ ngày lên 8 tuổi. Nếu nó còn sống đếnngày nay thì ta cũng có cháu nội lớn bằng ngươirồi. Thằng cha họ Mao tên gọi Mao Thập Bát gì đóphải chăng là gia gia ngươi?
Vi Tiểu Bảo lại run sợ đáp ;
– Không phải. Giỏ nào quay nhà ấy. Dĩ nhiên là không phải.
Gã bồn chồn trong dạ nên buột miệng nói tiếng Dương Châu.
Hải lão công lại nói :
– Ta cũng nghĩ rằng không phải. Giả tỹ ngươi là cháuta mà bị hãm trong hoàng cung thì một ngày kia nếu gặp nguy hiểm ta có thể cứu ngươi được.
Vi Tiểu Bảo nhăn nhó cười nói :
– Đáng tiếc tiểu tử không phải là cháu nộicủa công công.
Hải lão công hỏi :
– Ta đã dạy ngươi hai môn võ công , môn thứ nhất là Đại cầm nã thủ , môn thứ hai là Đại từ đại bi thiên diệp thủ , ngươi luyện thành thuộc cả rồi phải không ?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Đúng thế ! Nhưng hay hơn là lão nhân gialà tay võ công đệ nhất thiên hạ. Tưởng lãonhân gia nên truyền lại cho một người để sau này làmvinh hiển cho lão nhân gia mới phải.
Hải lão công lắc đầu nói :
– Ta không đương nổi bốn chữ “Đệ nhất thiên hạ” Trên đời còn biết bao nhiêu người bản lãnh cao nhân.
Lão ngừng lại một chút rồi nói :
– Ngươi hít mạnh một hơi rồi đặt tay vào bụng dưới , cách rốn ba tấc về mé bên trái và ấn mạnh một cái thử xem thế nào?
Vi Tiểu Bảo làm theo lời lão thì lập tức cảm thấy đau thấu tim phổi. Bất giác gã “ối” lên một tiếng , trán toát mồ hôi , thở hồng hộc.
Hải lão công cất giọng the thé hỏi ;
– Thú lắm phải không ?
Vi Tiểu Bảo chửi thầm trong bụng :
– Lão con rùa ! Lão chết thối thây !
Nhưng ngoài miệng gã đáp ;
– Chỉ thấy hơi đau chứ chẳng thú gì.
Hải lão công nói :
– Hàng ngày ngươi đi đánh bạc rồi đến luyện võ với Hoàng thượng , lúc ngươi trở về thì cơm canh đã dọn sẳn. Ta thấy canh không còn nóng nữa nên mỗi ngày lại mở rương lấy một chút thuốc bỏ vào canh. Tuy mỗi ngày một chút lâu cũng thành nhiều. Chấtđộc này rất nặng thành ra đại bất lợi cho ngươi , tuy ngươilà là một đứa nhỏ rất cẩn thận nhưng trước nay ta khôngăn canh mà ngươi cũng không nghi ngờ gì hết …
Vi Tiểu Bảo ớn da gà , ấp úng :
– Tiểu tử….tưởng công công không thích ăncanh.
Hải lão công nói :
– Sự thực thì ta không thích ăn canh lắm. Nhưng canhđã có chất độc thì dù phân lạng rất nhẹnhưng lâu ngày quá thì cũng nguy hiểm phải không?
Vi Tiểu Bảo biết là mắc mưu lão , gã hằn học đáp ;
– Phải lắm ! Phải lắm ! Công công thật là lợi hại !
Hải lão công thở dài nói :
– Cái đó chưa chắc. Đã luyện Đại từ đại bi thiên diệp thủ , đồng thời muốn luyện phép hô hấp thì môn nội công này có thể áp chế được chất độc của thuốc “Sưu cốt đào tủy giảo trường đan”. Như thế có thể uống mỗi ngày một nhiều. Nếu không thì từ 3,4 tháng trước ngươi đã không chống nổi những cơn đau bụng dữ dội. Ta định cho ngươi uống ba tháng nữa rồi tha ngươi ra khỏi hoàng cung. Khi ấy ngươi sẽ nổi cơn đau bụng từ từ. Trước thì mỗi ngày chỉ đau chừng nữa giờ và cũng thường thôi. Về sau càng ngày càng đau dữ dội mà cơn đau mỗi ngày mộtdài thêm. Vào khoảng một năm sau thì đau ghêgớm suốt ngày đêm , đau đến nổi muốn đập đầu vào tường, đau đến nổi muốn cắt từng miếng thịt ở chân tay mà nuốt đi.
Hồi 21
Người trên núi Ngũ Đài liên quan đến Thái Hậu
Hải lão công nói tới đây , thở dài than :
– Đáng tiếc bịnh ta càng ngày càng đi vào chổ nguy ngập , e rằng không thể chờ đợi được nữa ,
Vi Tiểu Bảo tự biết là chẳng còn cách nào giử nguyên vẹn được , gã đâm ra liều đến mà lòng sợ hãi cũng bớt đi , chỉ còn nghĩ kế thoát thân , gã tự nhủ :
– Tuy võ công lão cao cường nhưng đôi mắt chẳngnhìn thấy gì , ta chỉ cần kiếm nơi ẩn nấp là lãokhông thể tìm thấy được.
Đột nhiên gã động tâm tự hỏi :
– Bửa nay ta lấy được thanh bảo kiếm chặt sắc như chặt bùn , sao không thử dùng một phen coi?
Gã nghĩ vậy liền nói :
– Công công ! Té ra công công đã biết rõ tiểu tử không phải là Tiểu Quế Tử , nên nghĩ cách hành hạ tiểu tử. Ha ha ! Công công mắc hỡm tiểu tử rồi ! Ha ha ! Ha ha !
Gã buông tiếng cười rộ. Người gã cũng cử động loạn lên. Gã co chân phải lại. Tay mặt nắm đốc đao trủy thủ , rút ra khỏi vỏ từ từ một cách thận trọng để khỏi phát ratiếng động. Gã tính rằng lở có tiếng động nhỏ nhẹ thì cũng bị tiếng cười lấn át đi.
Hải lão công hỏi :
– Ta mắc hỡm ngươi cái gì ?
Vi Tiểu Bảo nói trăng nói cuội , cốt làm sao cho Hải lão công phân tâm. Bây giờ gã lạibịa chuyện đáp :
– Trong canh có độc , buổi đầu tiểu tử ăn phải rồi , sau tiểu tử nói cho Tiểu Huyền Tử nghe thì y bảo công công có ý gia hại tiểu tử bỏ thuốc độc vào canh…
Hải lão công kinh hãi ngắt lời :
– Hoàng thượng đã biết chuyện này rồi ư ?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Sao ngài lại không biết ? Có điều khi đó tiểu tử chưa biết Tiểu Huyền Tử là Hoàng thượng. Y dặn tiểu tửđừng lộ chuyện này mà chỉ gia tâm đề phòng. Lúc ăn canh vào miệng rồi lại nhổ ra bát mà công công không ngó thấy.
Gã vừa nói vừa giơ thanh trủy thủ lên dần dần. Mũi kiếm nhắm vào trước mặt Hải lão công. Gã nghĩ bụng :
– Nếu mình đâm một nhát mà lão không chết ngay thì dù lão có bị trúng kiếmcũng phóng chưởng đánh mình uổng mạng.
Vi Tiểu Bảo mới là đứa con nít 13,14 tuổi , gặp lúcsinh tử dĩ nhiên giọng nói không khỏi rét run ,nhưng gã không bối rối cũng là hiếm rồi.
Hải lão công bán tính bán nghi , lại cười hỏi :
– Ngươi không ăn canh thì sao khi ấn vào mé bên trái bụng dưới lại đau đớn vậy?
Vi Tiểu Bảo thở dài đáp :
– Tiểu tử chắc rằng tuy đã nhổ canh ra rồi nhưng không súc miệng thì thuốc độc còn dính chút ít cũng theo thức ăn nuốt vào bụng …
Gã nói tới đây thì lưởi trủy thủ lại đưa gần mấy tấc và chỉ còn cách ngực Hải lão công chừng hơn một thước.
Gã ngấm ngầm vận kình lực vào tay , định bật lên tiếng cười rồi hết sức phóng kiếm đâm tới , đoạn chui vào gầm giường chuồn ra phía khác , bỗng nghe Hải lão công nói :
– Nếu vậy thì hay ! Chất độc “Sưu cốt đảo tủy giảo trường đan” chẳng có thuốc nào chửa được. Ngươi trúng độc nhẹ thì phát tác chậm lại và càng chịu khổ sở đau đớn muôn phần chớ chẳng có lợi gì.
Vi Tiểu Bảo bật tiếng cười hô hố. Tràng cười chưa dứt , bao nhiêu lực đạo trong mình gã để tụ hết vào cánh tay mặt phóng kiếm tới trước ngực Hải lão công.
Hải lão công đột nhiên thấy hơi lạnh buốt quạt vào mặt , biết ngay có điều khác lạ. Lão bản lãnh cao thâm , phản ứng xuất qui? nhập thần.
Lão phát giác Vi Tiểu Bảo đột nhiên đánh lén , trong khoảng thời gian chớp nhoáng này , lão chỉ biết đối phương đã động thủ , không kịp nghĩ đối phươngra tay cách nào , liền vung tay trái lên gạt mũikiếm đâm tới.
Tay mặt lão phóng chưởng đánh “binh” một tiếng hất tung người Vi Tiểu Bảo , đập gẩy cửa sổ văng ra ngoài rớt xuống vườn hoa.
Bỗng lão cảm thấy tay trái đau đớn kịch liệt. Té ra bốn ngón tay của lão đã bị lưởi trủy thủ hớt đứt một nữa.
Giả tỹ lưởi trủy thủ của Vi Tiểu Bảo không toát ra hơi lạnhcho Hải lão công biết trước một chớp nhoáng thìlão đã bị đâm trúng ngực rồi.
Nhưng hạng đao kiếm tầm thường như vậy mà công lực hai người lại khác nhau xa thì dù lão có bị đâm trúng ngực , cũng bị thương ngoài da thịt mà thôi.
Luồng nội kình của lão đưa ra bàn tay thành cứng như sắt có gạt trúng đao kiếm thì khí giới của đối phương bị hất văng đi chớ không làm cho tay lão bị thương được.
Lưởi trủy thủ này sắc bén phi thường nên Hải lão công , tuy luyện nội kình đã mấy chục năm mà vẫn không hất tung nó đi được cho vuột khỏi tay đối phương , mà trái lại bốn ngón tay lão bị hớt đứt.
Phát chưởng ở tay mặt lão lại cực kỳ hùng hậu có thể đập tan bia vỡ đá , đã bị đánh trúng thì dù là anh hùng hảo hán cũng không chịu nổi , chứ đừng nói chi là Vi Tiểu Bảo.
Hải lão công chắc mẩm phát chưởng của lão đã làm tan nát tạng phủ của đối phương và chết ngay trước khi bắn văng ra ngoài cửa sổ. Lão cười lạt một tiếng , miệng lẩm bẩm :
– Thằng tiểu qui? được chết một cách chóng vánh như vậy là phước bãy mươi đời nhà gã rồi.
Lão định thần xé một miếng vãi giường buộc tay trái lại rồi tự hỏi :
– Không hiễu thằng qui? con này dùng thứ khí giới gì mà ghê gớm như vậy?
Lão càng suy nghĩ càng lấy làm quái lạ , bụng bảo dạ :
– Khí giới trong tay thằng tiểu qui? nhất định phải là một bảo kiếm hiếm có trên đời mà ta chưa từng nghe tiếng hayđược mắt thấy. Nếu không thì ta đã vận nội kìnhra bàn tay cứng như gang thép , cùng lắm ta cóbị thương thì cây binh khí trong tay thằng tiểu qui? cũng phải bắn văng đi chứ khi nào gã giử vững được khí giới mà ta lại bị chặc gảy bốn ngón tay?
Hải lão công ngẫm nghĩ một lát rồi nhãy vọt ra ngoài cửa sổ.
Lão vươn tay sờ mó chổ Vi Tiểu Bảo rớt xuống để tìmthanh bảo kiếm. Ngờ đâu lão sờ soạng mãi mà chẳngthấy đâu.
Hải lão công tuy đui mắt nhưng hình thế vườn hoa chổnào có đá , tựa hồ như hiện ra trước mắt lão. Nếu không thế thì khi nào lão dám nhãyẩu ra ngoài?
Lão nghe rõ Vi Tiểu Bảo rớt xuống bên khóm hoa thược dược và lão ước lượng chưởng lực của mình hấtgã ra tới đó.
Hải lão công sờ soạng hồi lâu không thấy gì , ngạc nhiên tự hỏi :
– Thanh bảo kiếm trong tay thằng qui? con hoặc giả có thể bắn đi xahơn , nhưng sao cả cái thây ma của gã cũng khôngcó ở đây?
Bây giờ lão cần sờ cho thấy xác Vi Tiểu Bảo , nhưng lão sờ khóm thược dược thấy cành lá đều bị dập nát , đúng là gã bị rớt xuống chổ này.
Hải lão công càng kinh hãi hơn , tự hỏi :
– Phải chăng xác chết của thằng qui? con có người đem đi nơikhác rồi? Người nào mà thân pháp ghêgớm đến thế ? Lúc họ cử động đem xác chết đi sao ta chẳng haybiết gì hết ?
Lão cho là phát chưởng lão đánh ra nhất định Vi Tiểu Bảo phải chết tươi , không có lý nào thoát được.
Ngờ đâu Vi Tiểu Bảo lại không chết , gã trúng chưởng rồi như bị ngẹt thở.trước ngực đau đớn kịch liệt. Tứ chi bách thể rã rời.
Vi Tiểu Bảo rớt xuống đất xuýt chút nữa ngất đi. Gã còn cảm giác được mạng sống gã lúc này khác nào ngàn cân treo đầu sợi tóc. Gã đã không đâm chết được Hải lão công thì nhất định lão sẽ truy kích.
Vi Tiểu Bảo liền trần mình thu tàn lực lồm cồm bò dậy. Nhưng gã vừa đi được hai bước , chân nhủn ra lại ngã xuống. Người gã lăn long lóc theo chiều dốc thoai thoải trong khu vườn hoa.
Giả tỷ Hải lão công không bị dứt tay thì lúc Vi Tiểu Bảo lăn người như vậy cũng đũ phát ra âm thanh lọt vào tai lão. Nhưng lão bị trọng thương vừa đau đớn vừa phiền não trong lòng. Tâm thần lão rối loạn. Nhất là lão không thấy xác Vi Tiểu Bảo lão lại càng kinh hãi. Chẳng khi nào lão có thể ngờ được Vi Tiểu Bảo trúng phát chưởng đó mà không chết , dù lão có nghe thanh âm cũng chẳng tin ở tai mình.
Chổ dốc này khá dài , Vi Tiểu Bảo lăn xuống đến hơnmười trượng mới dừng lại.
Gã lại ráng đứng lên từ từ bước đi. Gân cốt toàn thân gã đau đớn cơ hồ không chịu nổi. May mà lưởi trủy thủ vẫn còn nằm trong tay gã. Bất giác gã mừng thầm tự nhủ :
– Vừa rồi lão con rùa đánh bật ta ra ngoài cửa sổ. Cũng may mà lưởi trủy thủ của ta đâm không cắm vào người lão ta là hên vận cho lão lắm rồi , nói rồi Vi Tiểu Bảo xỏ lưởi trủy thủ vào ống giày rồi bụng bảodạ :
– Hành tung của mình đã bị bại lộ. Lão con rùa đã biết mình giả mạo Tiểu Quế Tử thì không thể ở lại hoàng cung được nữa. Đáng tiếc bốn mươi lăm vạnlạng bạc ta chưa lấy được , thành ra mừng hụt một phen. Con bànó ! Có bao giờ thằng người lại hên vận đến thế được? Chẳng có lẻ một phen hoạch tài được bốn mươi lăm vạn lạng. Nếu lão gia lúc này có bốn mươi lăm vạn lạngbạc thì cũng phung phí một đêm cho hết nhẳn. Cóthế mới là tay hào kiệt.
Gã nghĩ vậy rồi không khỏi ra chiều đắc ý. Bất giác gã lại thở dài lẩm bẩm :
– Ả tiểu cung nữ kia chắc đang ngơ ngẩn đợi tạ Vả lại bây giờ đang nữa đêm ta chẳng có cách nào ra khỏi hoàng cung được.
Gã sực nhớ ra điều gì , bất giác la thầm :
– Trời ơi !
Gã sờ vào cái hộp giấy trong bọc thì thấy nát nhừ. Gã tự nhủ :
– Ta cầm cái này lại cho ả coi để ả khỏi nóng lòng , ta cứ nói cho ả hay là bị té làm cho hộp kẹo mứt nát nhừ biến thành một đống phân trâu , có điều đống phân trâu này vừa thơm vừa ngọt , ăn rất ngon miệng. Ha ha ! Con bà nó ! Phân trâu mà ngon mà ngọt mới thật là kỳ ! ngươi dã ăn bao giờ chưa , lão gia đã nếm thử rồi.
Vi Tiểu Bảo trong lòng nghĩ ra những câu bật cười , chân gã bước mau về phía cung điện của Thái hậu.
Vi Tiểu Bảo đi tới ngoài vườn thấy cổng đóng , liền lẩm bẩm :
– Hỏng bét ! Ta không ngờ cổng này lại đóng chặc. Bây giờ biết làm cách nào để vào được ?
Gã còn đang ngơ ngác không biết đi đâu thì cổng viện đột nhiên hé mở không một tiếng động.
Một vị tiểu cô nương thò đầu nhìn ra ngoài.
Dưới ánh trăng tỏ Vi Tiểu Bảo nhìn rõ đúng là Nhị Sơ.
Nhị Sơ mĩm cười giơ tay lên vẩy.
Vi Tiểu Bảo cả mừng , lẹ làng rén mình tiến vào trong cổng.
Nhị Sơ đóng cổng rồi ghé tai vào Vi Tiểu Bảo khẻ nói :
– Ta sợ ngươi không vào được nên ta chờ ở đây đã lâu rồi.
Vi Tiểu Bảo khẻ đáp :
– Tiểu đệ đến chậm vì không ra đi sớm được. Dọc đường vội vàng quá lại vấp phải một con rùa biển vừa tanh vừa thối , bị té một cái bằng trời giáng.
Nhị Sơ ngập ngừng hỏi :
– Trong vườn hoa …làm gì có rùa biển ?Ta chưa thấy bao giờ. Ngươi …bị té có đau không?
Vi Tiểu Bảo vừa rồi hăng hái đi một mạch , quên cả đau đớn. Bây giờ gã nghe Nhị Sơ hỏi câu này liền cảm thấy xương cốt toàn thân đau đớn rã rời tưởng khôngcòn một chổ nào nguyên vẹn. Gã không nhịnđược bật tiếng rên.
úi chao ! Đau quá !
Nhị Sơ nắm tay gã dắt khẻ nói :
– Ngươi té đau ở chổ nào?
Vi Tiểu Bảo toan trả lời thì bất thình lình một vậtđen xì chiếu bóng xuống đất.
Gã ngững đầu lên nhìn thấy bóng đen kia như một con chim ưng khổng lồ từ trên đầu tường xà xuống. gã giật mình kinh hãi , suýt nữa bật tiếng la hoảng :
– Con chim khổng lồ đứng xuống đất như hình người.
Vi Tiểu Bảo định thần nhìn lại. Dưới ánh trăng tỏ , gã nhìn rõ thì không phải con chim ưng màlà một người thân thể gầy nhom , lưng lão hơi cong.Chính là Hải lão công.
Nhị Sơ quay mặt về phía Vi Tiểu Bảo , không ngó thấyHải lão công tiến vào , nhưng thị thấy gã vừaquay lại nhìn liền trợn mắt há miệng , vẽ mặt kinh hãithất sắc , thị cũng quay đầu nhìn lại.
Vi Tiểu Bảo ứng biến thần tốc. Gã đưa tay trái ra bịt lấymiệng Nhị Sơ , khiến thị chưa bật ra được nữa tiếng.
Tiếp theo gã xua tay lia lịa ra hiệu cho thị đừng có lên tiếng.
Nhị Sơ gật đầu. Vi Tiểu Bảo liền buông tay thị ra. Mắt gãngó Hải lão công chầm chập thì chỉ thấy lãođứng trơ như phổng tựa hồ để lắng nghe động tĩnh.
Sau một lúc Hải lão công mới từ từ tiến về phía trước.
Vi Tiểu Bảo thấy lão đi thẳng ra chổ khác chứ không đi về phía mình , mới thở phào một cái bụng bảodạ :
– Lão con rùa này thật là ghê gớm ! Lão đui mắt mà vẫn còn theo dỏi hành tung ta được tới đây.
Gã lại nghĩ :
– Chỉ cần sao ả tiểu cung nữ này đừng phát ra tiếng động là lão con rùa chẳng biết đường nào mà truy.
Hải lão công tiến về phía trước mấy bước đột nhiên lão nhãy vọt lên , không hiễu lão dùng thân pháp gì đã hạ mình xuống trước mặt Vi Tiểu Bảo.
Hải lão công vươn tay ra nắm trúng cổ Nhị Sơ.
Nhị Sơ vừa “ối” một tiếng thì cổ họng bị nghẹt không thốt ra lời được nữa.
Vi Tiểu Bảo chẳng phải là hạng hiệp nghĩa , không nghĩ gì đến chuyện thương hương tiếc ngọc đứng ra can thiệp , gã tự nhủ :
Lão con rùa này muốn kiếm ta chứ không phải kiếm ả tiểu cung nữ thì chắc lão không giết thị đâu.
Lúc này Hải lão công chỉ đứng cách Vi Tiểu Bảo không đầy hai thước làm cho gã bở vía cơ hồ són đái. Gã không dám nhúc nhích vì gã biết rằng chỉ cần cử động một ngón tay liền bị lão biết ngay.
Bỗng Hải lão công khẻ hỏi :
– Đừng la ! Mi mà không nghe lời ta là ta bóp chết đó. Ta hỏi gì mi phải nhỏ nhẹ trả lời. Mi làai?
Nhị Sơ run sợ ấp úng đáp :
– Tiểu tỳ…Tiểu tỳ…
Hải lão công vươn tay mặt ra sờ đầu tóc rồi sờ đến mặt. Lão hỏi ;
– Phải chăng ngươi là một tiểu cung nữ ?
Nhị Sơ đáp :
– Phải…phải !
Hải lão công hỏi :
– Đang lúc đêm khuya ngươi tới đây làm chi?
Nhị Sơ ngập ngừng :
– Tiểu tỳ …ra đây chơi ngắm cảnh.
Hải lão công trên môi thoáng lộ nụ cười nham hiễm , dưới ánh trăng thảm đạm coi rất khủng khiếp , lão hỏi :
– Còn ai ở đây nữa không ?
Lão ngẹo đầu lắng tai nghe hơi thở những người đứng bên.
Nguyên vừa rồi Nhị Sơ không giử bình tĩnh nín thở được , thị sợ quá hơi thở dồn dập nên Hải lão công mới biết chổ thị đứng.
Bây giờ Vi Tiểu Bảo tuy đứng gần lão nhưng gã thở rất nhẹ nên trong lúc nhất thời lão chưa phát giác ra được.
Vi Tiểu Bảo muốn giơ tay ra hiệu cho Nhị Sơ đừng nói , nhưng không dám cử động. May Nhị Sơ cũng là người tinh khôn , thị phát giác ra lão đui mắt , liền đáp :
– Không…không có ai cả.
Hải lão công hỏi :
– Hoàng thái hậu ở chổ nào? Ngươi dẫn ta đi yết kiến ngài.
Nhị Sơ kinh hãi năn nĩ :
– Công công !…Công công đừng tâu vớiThái hậu …Lần sau…Tiểu tỳ không dám thếnữa.
Thị chỉ sợ lão thái giám này bắt thị đưa đếntâu với Thái hậu về việc thị đi chơi đêm.
Hải lão công đáp :
– Ngươi năn nĩ ta cũng bằng vô dụng. Nếu không chịu dẫn ta đi là ta quật chết.
Lão nhả thêm kình lực một chút , khiến Nhị Sơcơ hồ nghẹt thở , mặt thị đỏ bừng lên.
Vi Tiểu Bảo sợ quá són đái ra quần nhỏ giọt xuống đất. may ở chổ Hải lão công không để ý. Dù lão có nghe tiếng nước tiểu nhỏ giọt thì lãocũng cho là Nhị Sơ sợ quá són đái thôi. Lão từ từ nới tay , khẻ dục :
– Mau dẫn ta đi !
Nhị Sơ không sao được đành đáp ;
– Được rồi !
Thị ngẹo đầu ngó Vi Tiểu Bảo có ý bảo gã chạy đi , thị nhất quyết không cung xưng. Rồi thị khẻ nói :
– Cấm cung của Thái hậu ở bên kia.
Thị từ từ cất bước , Hải lão công tay trái vẫn nắm cổ Nhị Sơ sóng vai mà đi.
Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng :
– Lão con rùa chắc sẽ vào tâu Thái hậu là ta mạo xưng tiểu thái giám và Tiểu Quế Tử đãbị ta giết chết rồi , mắt lão cũng bị ta làm cho đui mù để Thái hậu hạ lệnh bắt tạ Sao lão không đến tâu với Hoàng thượng ? Phải rồi ! Lão biết Hoàng thượngthân mật với ta , lão sợ ngài không để lời cáotrạng vào tai. Bây giờ biết làm thế nào? Taphải lập tức trốn khỏi hoàng cung. Trời ơi ! Không xong rồi! Hiện đang nữa đêm cỗng ngõ trong cung đều đóng kínthì trốn ra thế nào được ?
Chỉ lát nữa Thái hậu truyền lệnh tróc nã thì dù ta có mọc cánh cũng chẳng bay đi đường trời nào được.
Vi Tiểu Bảo còn đang hoang mang , bỗng nghe thanh âm đàn bà từ trong phòng cất lên hỏi :
– Hải Đại Phú ! Ngươi đến kiếm ta ư ?
Giọng nói âm trầm , nhưng Vi Tiểu Bảo cũng nghe rõ là thanh âm của Thái hậu. Gã giật mình kinh hãi , muốn co giò chạy trốn.
Lại nghe Hải lão công đáp :
– Chính thị ! Nô tài là Hải Đại Phúđến vấn an lão nhân gia.
Thanh âm lão có vẽ gay gắt , tỏ ra chẳng tử tế gì.
Vi Tiểu Bảo lấy làm kỳ tự hỏi :
– Lão con rùa là cái thá gì mà dám vô lễ với Thái hậu như vậy?
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ gã bụng bảo dạ :
– Lão con rùa nói năng làm cho người không vui dạ , chắc Thái hậu ghét lắm. Sao ta không nhân cơ hội này mà đâm bị thóc chọc bị gạo một phen ? Vã lại bây giờ ta muốn trốn khỏi hoàng cung cũng không được.
Đây tuy là điều mạo hiểm , nhưng gã nghĩ tới mình vừa lập đại công , cả Hoàng thượng lẫn Thái hậu đều yêu gã , gã cho là có giết thằng lõi TiểuQuế Tử và có làm đui mắt con chó của lãocon rùa cũng chưa đáng kể là đại tội. gặp khi nguycấp , gã còn tính đến chuyện nhờ Sách Ngạch Đồtâu xin. Trái lại nếu gã bỏ đi thì Hải lãocông nói gì gã cũng chẳng thể nào biệnbạch được , có khi đang vô tội mà biến thành cótội.
Rồi gã tự nhủ :
– Nếu Thái hậu hỏi ta tại sao mà giết Tiểu Quế Tử thì ta tâu …Chà chà ! Vì ta nghe Tiểu Quế Tử và Hải lão công buông lời ngạo mạn đến Hoàng thượng cùng Thái hậu bằng những lời không thể nhịn được , nên vung đao chém chết Tiểu Quế Tử lại thừa cơ làmcho đui mắt Hải lão công. Trường hợp ta bị Thái hậuhỏi vặn , thầy trò lão con rùa đã xúcphạm như thế nào , ta sẽ bịa chuyện hoang đường. Lão con rùa đâu phải là hạng đánh giặc miệng nổi với ta.
Gã nghĩ tới đây phấn khởi tinh thần , không nghĩ đến chuyện trốn nữa. Gã chỉ còn sợ Hải lão công không tranh biện được với gã sẽ nhãy xổ lại vung chưởng đánh chết , nên trước hết gã phải kiếm nơi an toàn để khitranh biện trước mặt Thái hậu , Hải lão công khôngbắt và không đánh gã được.
Bỗng nghe Thái hậu hỏi ;
– Ngươi vấn an ta thì phải chờ lúc ban ngày ban mặt , sao lại nữa đêm , ngươi dám lần vào đây thì còn ra thể thống gì nữa?
Hải lão công tâu :
– Nô tài có việc bí mật cần bẩm với Thái hậu mà lúc ban ngày tất gặp nhiều người , vụ này nếu để kẻ khác nghe thấy tiết lộ ra ngoài thì không ổn.
Vi Tiểu Bảo lẩm bẩm :
Lão con rùa sắp đưa cáo trạng ra đây. Ta hãy để lão nói dở chừng sẽ xen vào cũng chưa muộn. Bây giờ ta biết ẩn vào đâu cho tiện ?
Gã đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi bước chân tiến đến sau toà núi giả trong Kim ngư trì , lòng tự nhủ :
– Lão con rùa kia mà vọt tới đánh ta là rớt tõm xuống ao. Khi đó ta sẽ lập tức chạy tới phòng Thái hậu thì lão lớn mật đến đâu cũng không dám sấn vào.
Bỗng nghe Thái hậu đằng hắng một tiếng rồi giục :
– Có việc cơ mật gì ngươi hãy nói đi :
– Hải lão công hỏi lại :
– Việc này tối bí mật. Bên mình Thái hậu có ai không ?
Thái hậu hỏi lại :
– Ngươi còn muốn điều tra nữa chăng ? Võ công ngươi như vậy , bên ta mà có người lẽ nào ngươi không nghe thấy?
Hải lão công đáp :
– Nô tài không dám vào phòng Thái hậu. Cảm phiền thánh giá Thái hậu ra ngoài này để nô tài bẩm việc.
Thái hậu đằng hắng một tiếng rồi hỏi :
– Ngươi ỷ mình vào thế lực nào mà dám lớn mật lộng càn như vậy? Vi Tiểu Bảo nghe tới đây mừng trong dạ , mắng thầm :
– Lão con rùa kia ! ngươi ỷ vào ai mà dám hổn thế.
Bỗng nghe Hải lão công đáp :
– Khi nào nô tài dám vô lễ ?
Bỗng nghe Thái hậu đằng hắng một tiếng , ngập ngừng hỏi :
– Ngươi ,,,dường như ngươi không còn coi ta vào đâu. Đêm nay ngươi lần mò tới đây không hiễu muốn dở trò gì ?
Vi Tiểu Bảo nghe Thái hậu nói như vậy trong lòng khoan khoái vô cùng. Gã rạo rực cơ hồ không nhịn được muốn lên tiếng thóa mạ !
Lão con rùa ! Hởi lão con rùa ! Cáo trạng của lão chưa kịp phô bày lão đã đụng phải cái đinh lớn. Xem chừng không cần đến lão gia phải xuất mã , một mình Thái hậu trách mắng lãocũng đũ rồi.
Lại nghe Hải lão công lên tiếng :
– Thái hậu không muốn biết tin người đó thì chẳng còn gì mà nói nữa. Vậy nô tài xin phép rút lui.
Vi Tiểu Bảo cả mừng , miệng lẩm bẩm :
– Lão đi là hay lắm ! Lão đi là tuyệt diệu ! Lão đi đừng có vác mặt quay lại nữa. Lão khốn kiếp cút đi cho rãnh !
Thái hậu nghe Hải lão công nói thế liền hỏi :
– Ngươi có tin tức gì ?
Hải lão công đáp :
– Tin tức ở Ngũ đài sơn đưa tới.
Thái hậu sửng sốt :
– Ngũ đài sơn ư ? Ngươi…ngươi bảo sao?
Giọng nói của Thái hậu hơi phát run.
Dưới ánh trăng , Vi Tiểu Bảo ngó thấy Hải lão công đột nhiên vung tay ra điểm Nhị Sơ lập tức té xuống. Gã kinh hãi vô cùng và trong lòng có ý ân hận , bụng bảo dạ :
– Lão con rùa diểm chết vị tiểu cô nương này chắc khiến cho Thái hậu nổi giận thêm. Vậy lão con rùa có muốn kiện cáo ta điều gì lại càng khó khăn.
Bỗng nghe Thái hậu hỏi :
– Ngươi…đả thương ai vậy?
Hải lão công đáp :
– Đó là tiểu cung nữ hầu cận bên mình Thái hậu. Nô tài không dám đả thương mà chỉđiểm vào vận huyệt cho y ngất xĩu không thể nghe dược câuchuyện giữa Thái hậu và nô tài.
Vi Tiểu Bảo nghe lão nói mới yên tâm một chút. Gã lẩm bẩm :
– Té ra lão con rùa không hạ sát y.
Nhưng trong thâm tâm gã vẫn ngấm ngầm có điều thất vọng. Gã cho rằng dù Hải lão công không hạ sát Nhị Sơ , gã cũng được lợi gì mấy.
Lại nghe Thái hậu hỏi :
– Ngũ đài sơn ư ? …Ngươi nói Ngũ đài sơn làm sao?
Hải lão công tâu :
– Một người trên Ngũ đài sơn mà Thái hậu rất quan tâm.
Thái hậu run lên hỏi :
– Ngươi …ngươi bảo y lên Ngũ đài sơn ư ?
Hải lão công đáp ;
– Nếu Thái hậu muốn biết tường tận thì xin thánh giá ra ngoài này một chút. Đang lúc nữa đêm , nô tài không dám tiến vào phòng Thái hậu. Nếu Thái hậu đứng đó nô tàiphải nói lớn thì việc đại sự bí mật sẽ bị bọn cung nữthái giám nghe thấy hết , chứ không phải chuyện chơi.
Thái hậu ngần ngừ một chút rồi phán ;
– Được rồi !
Lại nghe tiếng cánh cửa kẹt mở , Thái hậu cất bước khoan thai tiến ra.
Vi Tiểu Bảo ẩn mình sau tòa núi giả , nghĩ thầm :
– Lão con rùa đui mắt không nhìn thấy ta , nhưng Thái hậu không đui mắt , ta phải thận trọng kẻo ngàingó thấy.
Gã không dám thò đầu nhìn ngang nhìn ngữa nữa. Lúc Thái hậu tiến ra gã nhác trông thấy thân ngài không cao mấy , có thể nói là thấp lùn. Gã đã được chiêm ngưỡng Thái hậu đôi lần nhưng đều là những lúc ngài ngồi trên ghế.
Bỗng nghe Thái hậu hỏi :
– Ngươi vừa bảo ta y đã lên núi Ngũ đài sơn. Cái đó…có thật không ?
Hải lão công tâu :
– Nô tài không nói có ai lên núi Ngũ đài sơn cả mà chỉ tâu trên núi Ngũ đài sơn có một người dường như Thái hậu rất quan tâm.
Thái hậu trầm ngâm một chút lại hỏi ;
– Dù ngươi nói vậy…Y…Người ấy làm gì ở Ngũ đài sơn ? Phải chăng y ở trong chùa?
Ban đầu Thái hậu nói bằng một giọng rất trấn tĩnh , nhưng từ lúc ngài nghe Hải lão công nói trên Ngũ đài sơn có người liên quan đến ngài thì hơi thở cấp bách và tâm thần dường như rối loạn.
Hải lão công tâu :
– Người đó ở chùa Thanh Lưong trên Ngũ đài sơn.
Thái hậu thở phào một cái nói :
– Tạ Ơn trời phật. Thế là …ta đã biết tin tức y…y…y…
Thái hậu nói luôn ba tiếng y rồi không nói tiếp được vì thanh âm ngài run bần bật , Vi Tiểu Bảorất lấy làm kỳ , tự hỏi :
– Người kia là ai vậy? Tại sao Thái hậu lại quan tâmđến người đó ?
Rồi gã lẩm bẩm :
– Chẳng lẽ người kia là phụ thân hay anh em …hoặc người yêu của Thái hậu? Phải rồi ! Nhất định là người yêu. Nếu là phụ thân hay anh em thì sao lại là một đại sự tuyệt đối bí mật ?
Lão con rùa đã nắm được đàng chuôi mà lão muốn mượn tay Thái hậu giết ta thì e rằng ngài vì lòng úy kỵ lão con rùa mà phải nghe lời lão cũng chưa biết chừng. Nếu vậy thì vụ này quả thật nguy cho ta.
Sau gã lại tự nhủ :
– May mà ta ẩn ở nơi đây nghe rõ trước. Nếu trường hợp mà ta lâm vào tình trạng nguy ngập thìta phải tính kế làm cho câu chuyện thành rối loạn xà ngầu khiến mọi người phải chạy tán loạn. Lão gia mà sợ lão con rùa già này thì đâu phải là anh hùng hảo hán ?
Hồi 22
Âm mưu kỳ bí chốn Hoàng Cung
Vi Tiểu Bảo đâm tức cả Thái hậu. Gã lẩm bẩm :
– Mụ điếm kia mà định giết ta , ta cũng phải làm cho thất điên bát đảo chứ sợ cóc gì ?
Từ đời Bàn Cổ khai thiên lập địa đến nay không ai dám thóa mạ Thái hậu là mụ điếm , mụ đượi , dù mắng thầm trong bụng cũng không có mấy ai.
Vi Tiểu Bảo trước nay chẳng úy kỵ ai. Cả đến mẫu thân gã đánh gã đau quá , gã cũng ngoác miệngra mà thóa mạ là quân “đĩ điếm” và la làng. May ở chổ mẫu thân gã là kỹ nữ , thường nghe mọi người dùng những lời thô tục để thóa mạ đã quen tai, không lấy gì làm tức giận cho lắm. Mụ cáu quá cũng chỉ vung tay phát vào đít cho mấy cái thật mạnh là cùng. Đồng thời mụ mắng gã là quân “chó lộn giống” , “phường mạt kiếp” là hòa.
Bỗng nghe Thái hậu thở hồng hộc hồi lâu mới lắp bắp hỏi :
– Y…y…ở chùa Thanh Lương làm chi?
Hải lão công hỏi lại :
– Thái hậu muốn biết thật ư ?
Thái hậu đáp :
– Dĩ nhiên ta muốn biết lắm ! Cái đó lọ là ngươi còn phải hỏi.
Hải lão công đáp :
– Thái thượng hoàng đã xuất gia làm sư rồi.
Thái hậu la lên một tiếng , hơi thở cấp bách hơn , ấp úng hỏi :
– Y…y…Xuất gia thật ư ? Ngươi…không gạt ta đấychứ ?
Hải lão công tâu :
– Nô tài đâu dám lừa gạt Thái hậu ! Vã chăng cũng không có việc gì phải lừa gạt.
Thái hậu hừ một tiếng rồi nói :
– Thế thì y nhẫn tâm thật. Y quyết chí như vậy chỉ vì…nghĩ đến con hồ ly tinh…Vì con hồ ly tinh mà phế bỏ cả quốc gia , xã tắc , không nhìn gì đến cơ nghiệp mà tổ tiên đã trãi qua trăm trận đánh để gây dựng nên. Cả mẹ con ta…y cũng chẳng thèm đoái hoài tới nữa.
Vi Tiểu Bảo càng nghe càng thấy làm kỳ tự hỏi :
– Cái gì mà quốc gia xã tắc ? Cái gì mà cơ nghiệp của tổ tiên , lão con rùa nay lại kêu người kia bằng Thái thượng hoàng , vậy y là…chồng Thái hậu hay sao?
Lại nghe Hải lão công lạnh lùng đáp :
– Thái thượng hoàng đã nhìn rõ cuộc đời , trở nên bậc đại giác ngộ. Ngài coi giang sơn muôn dậm , thâm tình nhi nữ chẵng qua là những đámmây trôi nổi rồi tan đi chẳng có gì đángđể tâm.
Thái hậu tức giận hỏi :
– Thế tại sao y không xuất gia sớm hơn hay muộn hơn mà chờ sau khi con hồ ly tinh vừa chết đã đi cầu Phật ? Nào quốc gia , nào triều đình , nào tổ tiên , nào thê nhi , y phế bỏ hết. Cả tấm lòng của ta không bằng một sợi lông của con hồ ly tinh. Ta …ta…đả biết y vì con hồ ly tinh kia mà bỏ đi một cách đột ngột. Hừ ! Y đã ra đi hà tất còn sai người đưa tin cho ta.
Thái hậu càng nói càng tức giận , thanh âm lanh lảnh mỗi lúc một vang dội.
Vi Tiểu Bảo nghe mà phát khiếp. Gã ngấm ngầm cảm thấy nhân vật mà Hải lão công và Tháihậu đang đề cập tới nhất định không phải là hạng tầm thường.
Hải lão công tâu :
– Thái thượng hoàng đã dặn đi đặn lại nô tài không được tiết lộ với ai nhất là đừng để Thái hậu và Hoàng thượng hay tin. Ngài còn bảo : Hoàng thượng lên ngôi trị vì , thiên hạ thái bình , bốn phương vô sự , ngài cũng yên tâm.
Thái hậu lớn tiếng :
– Thế thì sao ngươi còn đến tâu với tả Ta không muốn biết…. biết để làm gì ? trong lòng y còn quyến luyến con hồ ly tinh thì con y lên ngôi hay chẳng lên ngôi , thiên hạ thái bình hay chẳng thái bình , y để tâm làm quái gì ?
Vi Tiểu Bảo nghe tới đây càng lấy làm kỳ tự hỏi :
– Nhân vật mà hai người đề cập tới đây là gia gia của hoàng đế ư ?
Gia gia của tiểu hoàng đế là Thuận Trị hoàng đế , gã chỉ biết thế , còn ngoài ra gã chẳng hiễu chi hết.
Thái hậu và Hải lão công nói chuyện với nhau như vậy là rõ ràng lắm rối , vậy mà Vi Tiểu Bảo không đoán được tình hình nội vụ ra sao.
Hải lão công tâu :
– Thái thượng hoàng đã xuất gia , đáng lý nô tài cũng phải đến chùa Thanh Lương quy y đầu Phậtđể tiện việc phục thị ngài. Nhưng ngài lại căn dặn nôtài còn một việc mà ngài chưa yên lòngchút nào , sai nô tài trở lại kinh sư để điềutra cho biết rõ.
Thái hậu hỏi :
– Việc đó là việc gì ?
Hải lão công tâu :
– Thái thượng hoàng bảo : Đổng Ngạc Phi… Thái hậu nổi giận chẹn họng :
– Trước mặt ta ngươi không được nhắc tới tên tuổi con hồ ly tinh.
Vi Tiểu Bảo bụng bảo dạ :
Té ra con hồ ly tinh kêu bằng Đổng Ngạc Phị Vậy Đổng Ngạc Phi nhất định là một vị cung phi rồi. Ông chồng Thái hậu lại đi yêu con hồ ly tinh nào đó mà không yêu Thái hậu , nên Thái hậu ăn phải dấm chua.
lại nghe Hải lão công tâu :
– Dạ dạ ! Thái hậu đã không cho nhắc tới Đổng Ngạc Phi thì nô tài không dám đề cập đến nữa…
Thái hậu thở hồng hộc hỏi :
– Y …Y bảo con hồ ly tinh làm sao?
Hải lão công tâu :
– Nô tài không hiễu Thái hậu muốn nói ai. Thái thượng hoàng chưa từng nhắc tới ba chữ “hồ ly tinh”với nô tài bao giờ hết.
Thái hậu càng tức hơn nói :
– Dĩ nhiên y không nhắc tới ba chữ đó vì trong lòng y coi con hồ ly tinh chết bầm chết vằm kia như một vị hoàng hậu đáng kính.
Thái hậu thở hồng hộc nói tiếp :
– Con hồ ly tinh chết rồi , y…còn truy phong cho nó làm hoàng hậu , bọn nô tài bợ đít đặt thụy hiệu những gì “Hiếu Hiến Trang Hòa Chí Đức , Tuyên Nhân ôn Huệ hoàng Hậu” một tràng dài. Thũy hiệu như vậy y lại chê là thiếu hai chữ “Thiên Thánh” và nổi cơn nóng giận. Ngoài ra y còn kêu hai tên học sĩ nô tài là Hồ Triệu Long , Vương Hy soạn bản văn “Đoan Kính Hậu ngữ lục” con khỉ gì đó cho ban hành ra thiên hạ mà không sợ xấu.
Hải lão công tâu :
– Thái hậu nói đúng đó ! Sau khi Đổng Ngạc Phi qui tiên , nô tài phải kêu ngài bằng”Đoan Kính hoàng Hậu” , bản Đoan Kính Hậu ngữlục là một bản văn ghi chép những lời khuôn vàngthước ngọc , bao giờ nô tài cũng đem theo bên mình. Thái hậu có muốn coi không ?
Thái hậu căm tức vô cùng , lớn tiếng quát :
– Ngươi …ngươi…ngươi… Nhưng rồi bà hiễu ngay là lão có ý chọc giận mình liền cười khanh khách nói :
– Hồi đó nhũng kẽ xu phụ quyền thế đều đọc cuốn Đoan Kính Hậu ngữ lục. Đem những lời nói dông dài của haitên nô tài họ Hồ , họ Vương ra mà thãoluận thành những bài thiên kinh địa nghĩa , so với sáchLuận Ngữ , sách Mạnh Tử còn hăng hái hơn. Nhưng hiệntình bây giờ sách đó ra làm sao?
Thái hậu ngừng một chút rồi nói tiếp :
Ngoài một cuốn trong mình ngươi và mấy cuốn bên mình chủ ngươi , chẳng ai ngó dến hay tàng trử mấy thứ ngũ lục quỷ quái kia làm chi.
Hải lão công tâu :
– Thái hậu đã có một chỉ dụ cấm lưu hành cuốnĐoan Kính Hậu ngữ lục thì còn ai dám cấtdấu nữa? Bên mình Thái thượng hoàng cònsách đó hay không , nô tài không biết. Có điều ngày trước Đoan Kính Hoàng Hậuđã nói gì thì ngài nhớ từng câutừng chữ vào trong đầu óc , nghĩa là còn quantrọng hơn để Ngữ lục bên mình ,
Thái hậu hỏi :
– Y…y sai ngươi về Bắc Kinh điều tra việc chi?
Hải lão công tâu :
– Kể ra Thái thượng hoàng phán truyền điều tra hai việc , nhưng sau khi nô tài điều tra rõ ràng liền phát giác hai việc đó thực sự chỉ là một.
Thái hậu lại hỏi :
– Cái gì mà hai việc chỉ là một ?
Hải lão công tâu :
– Việc thứ nhất là điều tra cái chết của Vinh Thân Vương… Thái hậu ngắt lời :
– Có phải ngươi muốn nói…Về thằng con của mụ hồ ly tinh ?
Hải lão công đáp :
– Nô tài chỉ nói là Hoàng tử do Đoan Kính Hoàng Hậu sinh hạ tức Hòa Cố Vinh Thân Vương.
Thái hậu đặng hắng một tiếng rồi hỏi :
– Đứa con nít mới sinh ra chưa đầy bốn tháng nuôikhông được thì có chi là lạ ? Cái chếtcủa nó làm sao phải điều tra?
Hải lão công tâu :
Nhưng Thái thượng hoàng phán rằng khi Vinh Thân Vương bị cấp chứng , ngài đã dời quan ngự y vào chẩn mạch điều trị. Theo lời quan ngự y thì Tôn dương minh vị khinh. Các thái âm tỳ kinh của Vinh Thân Vương đều bị đứt hết , tạng phủ cũng tan nát. Cái chết của Thân Vương thật là kỳ dị !
Thái hậu hừ một tiếng rồi hỏi :
– Ngự y nào mà giỏi thế ? Chắc lại tự miệng ngươi nói ra.
Hải lão công không đáp về vấn đề này , lão nói :
– Đoan Kính hoàng hậu quy tiên rồi , ai cũng bảo ngài quá thương tâm về cái chết của Vinh Thân Vương, nhưng sau xét rõ căn nguyên thì khôngphải vì thế. Hoàng hậu bị người dùng Triệt thủ pháp làm đứt hai chổ kinh mạch âm duy và âm kiệu mà bị uổng mạng.
Thái hậu lạnh lùng hỏi :
– Ngươi nói thiên hô bách sách toàn chuyện hồ đồ mà y cũng tin được ư ?
Hải lão công tâu :
– Ban đầu Thái thượng hoàng không tin , sau nô tài thí nghiệm để ngài coi. Trong vòng một tháng năm tên cung nữ nối đuôi nhau bị bóp đứt hai nơi kinhmạch âm duy và âm kiệu , đều bị thảm tử. Lúc lâm chung cũng xãy ra tình trạng giống hệt nhu Đoan Kính hoàng hậu.
Thái hậu nói :
– Cái đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên thì sao?
Hải lão công tâu :
– Một tên cung nữ chết như vậy thì có thể nói là chuyện trùng hợp. Đàng này cả năm tên cung nữ đều chết giống như thế thì chẳng còn điều chi đáng ngờ nữa. Thái hậu cười khẩy nói :
– Hay quá ! Trong hoàng cung có một tay đại hành gia như ngươi mà ta lại không hay biết.
Hải lão công tâu ;
– Đa tạ Thái hậu ban lời khen tặng.
Hai người lẳng lặng hồi lâu không nói gì.
Sau một lúc Hải lão công khẽ hắng giọng mấy tiếng rồi tâu ;
– Thái thượng hoàng sai nô tài về kinh để điềutra cho biết rõ ai đã gia hại Vinh Thân Vương vàĐoan Kính hoàng hậu?
Thái hậu cười lạt nói :
– Còn việc gì phải điều tra nữa? Trong hoàng cung ngoài ngươi ra còn ai là người có bản lãnh như vậy?
Hải lão công tâu :
– Nhất định không phải , Đoan Kính hoàng hậu đối đãi với nô tài thật là tử tế , nô tài chỉ mong ngài tăng chúa , tăng thọ. Nếu nô tài biết sớm có kẽ ám toán thì nô tài đã liều mạng với họ để chu toàn cho hoàng hậu.
Thái hậu nói :
– Thế ra ngươi một dạ sắt son trung thành với mụ. Mụ có được một tên nô tài như ngươi thật là phúc đức.
Hải lão công thở dài nói :
– Đáng trách nô tài là kẽ vô dụng , không bảo vệ cho Đoan Kính hoàng hậu được an toàn.
Thái hậu lạnh lùng nói :
– Y sớm bái phật , tối niệm kinh cầu cho Đoan Kính hoàng hậu của ngươi được siêu sinh tĩnh độ miền cực lạc thế giới cũng là được rồi.
Giọng nói của Thái hậu đầy vẽ tiêu tai giải họa.
Hải lão công nói :
– Bái Phật niệm kinh chưa chắc đã dược việc gì. nhưng làm phước gặp phước , làm ác tất bị quả báo thì nhất định là không sai được …
Lão ngừng lại một chút rồi nói tiếp :
– Người làm điều thiện hay điều ác mà không thấy quả báo là chưa tới lúc mà thôi.
Thái hậu đằng hắng một tiếng , Hải lão công nói tiếp :
– Khải tâu Thái hậu. Thái thượng hoàng phán truyền cho nô tài điều tra hai vụ. Sau khi nô tài điều tra hai vụ. Sau khi nô tài tra xét rõ ràng thì hai vụ cũng chỉ là một. Ngờ đâu trong lúc vô tình , nô tài khám xét ra được hai vụ khác.
Thái hậu hỏi :
– Ngươi khám xét ra được nhiều việc chỉ Việc đó là việc gì ?
Hải lão công tâu :
– Việc thứ nhất có liên qua đến Trịnh Phi.
Thái hậu cười lại hỏi :
Em của con hồ ly tinh bất quá là Tiểu Hồ Ly , ngươi còn nhắc đến thị làm chi?
Hải lão công nói ;
– Khi Thái thượng hoàng rời khỏi hoàng cung ra đi , có để thư lại nói vĩnh viển không trở về. Thái Hoàng , Thái hậu và Hoàng Thái hậu nói rằngmột ngày nhà nước chẳng thể không có vua và tuyên cáo với thiên hạ là đức vua băng hà. Khi đó chỉ có Thái Hoàng Thái hậu ,Hoàng Thái hậu , Thái thượng hoàng , nhàsư xuống tóc cho Thái thượng hoàng là Ngọc Lâmđại sư và Hải Đại phú này chầu hầu Thái thượnghoàng , cả thãy năm người này biết rõ câuchuyện bí mật tầy đình đó.
Vi Tiểu Bảo nghe tới đây mới tĩnh ngộ. Gã lẩm bẩm :
– Té ra nhân vật mà Thái hậu kêu bằng “y” , và lão con rùa kêu bằng “Thái thượnghoàng ” tức là Thuận Trị hoàng đế. Khắp thiênhạ đều tưởng đức Thuận Trị hoàng đế đã băng hà , nhưngthật ra nhân vụ vương phi sủng ái nhất của ngài chếtđi , ngài quá đổi thương tâm lên chùa ThanhLương trên Ngũ đài sơn xuất gia làm hòa thượng. Theo lời lão con rùa thì vị vương phi kia bị chếtlà do tay Thái hậu , phải một tay võ công caocường sát hại.
Gã biết được vụ bí mật này rất lấy làm đắc ý , bụng bảo dạ :
– Lão con rùa bảo việc bí mật tầy đình , trong thiên hạ chỉ có năm người biết. Lão đâu có hay là còn Vi Tiểu Bảo này cũng biết đến việc đó. Thế là sáu người chứ không phải năm.
Nhưng gã đắc ý trong khoảnh khắc rồi lại run sợ. Gã cho rằng ở trước mặt Thái hậu tuy có thể nói nhăng nói cuội một phen , nhưng nếu bây giờ gã ra mặt đấu khẫu với Hải lão công thì cả lão lẫn Thái hậu phát giác ra việc gã nghe trộm việc cơ mật , dù Hải lão công không giết được gã , thì Thái hậu cũng chẳng buông tha nào.
Bỗng nghe hai tiếng lập cập vang lên. Đó là haitiếng hàm răng gã run chạm vào nhau phát ra.gã vội ngậm miệng chặc lại.
May sao giữa lúc ấy Hải lão công nổi cơn ho sù sụ. Đêm khuya thanh vắng chỉ nghe tiếng lão ho mà thôi.
Lại nghe Hải lão công nói :
– Khi đó Trịnh Phi tự sát theo chúa , trong triều nhiều người khen ngợi Trịnh Phi tuẩn tiết , nhưng cũng có lắm kẽ thì thầm bàn tán nói là Trịnh Phi bị Tháihậu bức bách mà chết theo chúa , chứ không phảibản ý bà muốn tự sát.
Thái hậu tức giận nói :
– Bọn nghịch thần mục vô quân thượng này chẳng sớm thì muộn phãi bị trừng trị không thể dung tha chúng được.
Hải lão công nói :
– Nhưng bọn họ nói đúng. Không phải Trịnh Phi cam tâm tình nguyện tự sát.
Thái hậu hỏi :
– Cả ngươi cũng bảo là Trịnh Phi do ta bức bách phải tự sát chăng ?
Hải lão công tâu :
– Xin cắt bỏ hai chữ “bức bách” đi.
Thái hậu sửng sốt hỏi :
– Ngươi bảo sao?
Hải lão công tâu ;
– Trịnh Phi bị người giết chết chứ không phải bị bức bách tựsát. Nô tài đã hỏi tường tận những tênngõ tác khâm liệm Trịnh Phi và được biết lúcđại liệm , bao nhiêu xương cốt trong mình bà đếu bị gãynát. Cả xương hoa cái cũng vụn nhừ. Công phu giết ngườinày kêu bằng “Hóa cốt miên chưởng” có đúngthế không ?
Thái hậu đáp :
– Ta biết thế nào được ?
Hải lão công nói ;
– Nô tài nghe trên thế gian có môn Hóa cốt miên chưởng này. Người bị đánh đòn toàn thân không có chổ nào khác lạ. Sau bốnnăm hài cốt mới dần dần nát vụn. Nhưng người luyện côngphu này chưa đến nơi mà phóng chưởng đánh trúng ai thì lập tức kẽ đó xương cốt bị nát nhừ. Hôm ấy người ta còn nói lúc ban đầu thì thi thể của Trịnh Phi không có điều chi khác lạ. Mãi đếnchiều tối hôm nhập liệm , bỗng thấy thi thể mềm nhũn tựa như người không có xương. Tên ngõ tác phụ trách việc khâm liệm sơ hết hồn. Gã cho là thi thể biến hình mà không dám một câu nào. Nô tài vừa ra oai bức bách , vừa dùng lợi nhử mồi , cùng là dùng rất nhiều cách tra khảo. Gã chịu cực hình không nổi mới cung khai sự thực. Tâu Thái hậu , Thái hậu là bậc thánh minh xin xét đoán : Công phu Hóa cốt miên chưởng này đánh trúngngười sau hai ba ngày làm cho hài cốt gãy vụnthì chắc rằng công lực của họ chưa luyện được đến độ xuất thầnnhập hóa. Có đúng thế không ?
Thái hậu cất giọng thâm trầm đáp ;
– Tuy chưa đến chổ thâm hậu tuyệt đỉnh , nhưng vậy cũng có đã có chổ dùng được rồi.
Hải lão công nói :
– Dĩ nhiên là hữu dụng ….
Lão chưa dứt lời lại nổi cơn ho sù sụ. hồi lâu hết cơn ho , Hải lão công nói tiếp :
– Dĩ nhiên là hữu dụng ! Hữu dụng mới giết được Trịnh Phi , rồi giết được cả Hiếu Khang hoàng hậu nữa !
Vi Tiểu Bảo lẩm bẩm :
– Tổ bà nó ! Sao lão vua già này lại có lắm hoàng hậu đến thế ?
Lại một Hiếu Khang hoàng hậu nào nữa. hoàng hậu của lão so với các mụ “tiểu nương” trong Lệ xuân viện thành Dương Châu có lẽ còn nhiều hơn.
Đem hoàng hậu tỹ với gái điếm ở kỹ viện cũng chỉ có Vi Tiểu Bảo là một.
Nguyên Thuận Trị hoàng đế có bốn bà hoàng hậu , thì hai bà chân chính. Bà thứ nhất trong lịch sử kêu bằng Phế hậu.
Thanh sử chép bà là người xinh đẹp , thông minh và là cháu gái mẹ của đức vua.
Thanh sử còn chép rằng :
– Đức vua ưa giản dị chất phác , mà hoàng hậu thì có tính xa xĩ vừa hay “ghen tuông , nhiều lần ngổ nghịch với thánh thượng”.
Khi đó Thuận Trị hoàng đế cực kỳ sủng ái Đổng Ngạc Phi , hoàng hậu nổi cơn ghen không ngớt to tiếng với hoàng đế.
Thuận Trị hoàng đế nổi cơn thịnh nộ liền giáng chỉ phế bỏ hoàng hậu , các Vương , Công đại thần đều phản đối việc này. Cuộc tranh chấp kéo dài đã lâu , sau đó mới kết quả là hoàng hậu bị Thuận Trị hoàng đế phế bỏ 10 năm.
Thuận Trị hoàng đế dĩ nhiên muốn lập Đổng Ngạc Phi làm hoàng hậu. Nhưng Đổng Ngạc Phi lại không phải là người xuất thân từ hoàng thân quốc thích hay một gia đình đại quý tộc , nên nhà vua đành lập một thiếu nữ có họ gần với mẫu thân của ngài lên làm hoàng hậu. Đời sau kêu bà nàylà Hiếu Huệ hoàng hậu. Dĩ nhiên việc lập hậu nàylà do chủ trương của Hoàng Thái hậu. Còn ThuậnTrị hoàng đế chỉ miễn cưởng tuân theo chớ ngài khôngthích.
Thanh sử chép rằng :
– “Năm Thuận Trị thứ 11 , tháng 5 bà được đón vào cung làm “Vương phi, tháng 6 được thăng làm hoàng hậu. Đổng quý phi được nhá vua sũng ái mà hoàng hậu thì nhà vua ít khi hỏi tới.
Năm Thuận Trị thứ 15 , tháng giêng Hoàng Thái hậu không dự tiết nguyên Tiêu , đức vua quở trách hoàng hậu lễ tiết khiếm khuyết …”
Thuận Trị hoàng đế càng yêu thương Đổng Ngạc Philại càng tìm đường chỉ trích hoàng hậu. Mẫuthân của nhà vua mắc bịnh , hoàng hậu cũng bị chỉ tríchlà không hầu hạ được đến nơi đến chốn , nhà vua lại muốnphế bỏ hoàng hậu , nhưng Hoàng Thái hậu hết sức bênhvực con dâu , ngôi hoàng hậu này được thăng lên chức Hoàng Thái hậu.Cón hai bà nữa không phải là hoàng hậu chân chính. Một bà là mẫu thân của vua Khang Hy , phụ thân bà là Đông Đô Lại , vốn người Hán tộc. Vì vậy vua Khang Hycó phân nữa huyết thống người Hán. Bà nàynguyên là một vị phi tần , nhưng mẹ nhờ con mà thànhquỷ hiến.
Vua Khang Hy lên ngôi hoàng đế được hai năm tônbà lên địa vị Hoàng Thái hậu. Nhưng năm KhangHy thứ 2 , tháng 2 bà tạ thế. Trong lịch sử kêu bàlà Hiếu Khang hoàng hậu.
Vị hoàng hậu sau cùng của Thuận Trị hoàng đế là Đổng Ngạc Phi.
Thanh sử chép rằng :
– “Năm thứ 18 bà vào cung chầu hầu được đức vua quyến cố hậu đãi , và sũng ái nhất trong hậu cung.
Đổng Ngạc Phi chết rồi được truy phong làm hoàng hậu ,và kêu bằng Đoan Kính hoàng hậu.
Vi Tiểu Bảo không biết Hiếu Khang hoàng hậu là vinh mẫu của vua Khang Hỵ Gã nghe thanh âm của Thái hậu lạchẳn đi , thì lấy làm quái lạ mà không hiễunguyên do.
Bỗng nghe Hải lão công lại nói :
– Tên ngõ tác khâm liệm Hiếu Khang hoànghậu cũng là gã đã khâm liệm Đổng Ngạc Phi, Trịnh Phi …
Thái hậu ngắt lời :
– Tên ngõ tác khốn kiếp đó nói nhăng nói càn gì lắm thế ? Gã đã vu hãm những người phụ trách công việc trong cung , tội đáng tru di.
Hải lão công nói :
– Thái hậu muốn biết gã , nhưng hiện nay dã chậm quá rồi.
Thái hậu hỏi ;
– Ngươi giết gã trước rồi ư ?
Hải lão công tâu :
– Không phải ! Hơn một năm trước đây , nô tài đã sai gã lên chùa Thanh Lương trên Ngũ đài sơn , đem hết tình hình nội vụ tâu cho Thái Thượng hoàng haỵ Sau đó nô tài lại bảo gã cao bay xa chạy đến miền Nam Hoang ẩn tính mai danh để tránh khỏi họa sát thân.
Thái hậu cất tiếng run run :
– Thủ đoạn của ngươi …thật là tàn độc !
Hải lão công tâu ;
– Thủ đoạn tàn độc là trỏ vào người khác. Nô tài lấy làm tự thẹn còn thua người đó.
Thái hậu lẳng lặng hồi lâu rồi hỏi :
– Đêm nay ngươi đến ra mắt ta là có dụng ýgì ?
Hải lão công tâu :
– Nô tài đến đây xin hỏi Thái hậu một điều để trở về tâu lại với Thái thượng hoàng. Bốn người là Đoan Kính hoàng hậu , Hiếu Khang hoàng hậu , Đổng Ngạc Phi và Vinh Thân Vương đều chết bất đắc kỳ tử. Do đó mà chúa thượng dời bỏ ngôi vua , xuất gia đầu phật.Người đã hạ thủ là một nhân vật có bản lãnhthần sầu quỷ khốc. Nô tài liều chết xin hỏi Thái hậu: Vị cao thủ đó là ai? Nô tài đã già nua , lại mắc chứng bịnh bất trị , hiện chẳng khác gì ngọnđèn tàn trước gió. Nhưng chết mà khôngbiết việc này , cũng không nhắm mắt được.
Thái hậu lạnh lùng đáp :
– Cặp mắt ngươi đã đui mù nhắm lại hay không cũng thếmà thôi.
Hải lão công tâu ;
– Nô tài tuy đui mắt , nhưng trong lòng rất là sáng suốt.
Thái hậu hỏi vặn :
– Trong lòng ngươi đã sáng suốt , hà tất còn đến hỏi ta?
Hải lão công tâu :
– Vụ này cần hỏi cho biết rõ để người ngay khỏi bị Oan uổng. Mấy tháng nay nô tài đã hết sức điều tra xemtay cao thủ về võ học ở trong cung là ai. Vụ này traxét cực kỳ khó khăn , nhưng may sao trong lúc vôtình lại được biết đức đương kim Hoàng thượng rất giỏi võ công.
Hồi 23
Cuộc đấu kinh hồn giữa kẻ mù người sáng
Thái hậu cười lạt hỏi :
– Võ công của Hoàng thượng cao thâm thì sao? Chẳng lẻ ngươi lại giết chết mẫu thân hắn ?
Hải lão công tâu:
– Tội nhiệp ! Tội nghiệp ! Việc ngổ nghịch này không nói ra được. Nếu nô tài nói đến thì sau khi chếtrồi tất phải bị vào địa ngục rút lưởi. Trong lòng nghĩvậy thì chết đi cũng phải sa vào địa ngục tẫy não mà chịu đựng đau khổ ….
Lão ho mấy tiếng rồi nói tiếp :
– Bọn nô tài có tên tiểu thái giám tên là Tiểu Quế Tử … Vi Tiểu Bảo nghe tới đây , giật nẩy mình lên , nghĩ bụng :
– Lão con rùa nói đến ta rồi đây.
Lại nghe Hải lão công nói tiếp :
– Gã còn kém Hoàng thượng vài tuổi. Hoàng thượng rất yêu mến gã , thường cùng gã chơi đô vật để luyện võ công. Gã Tiểu Quế Tử do nô tài truyền thụ võ nghệ , tuy chưa đáng kể là cao thủ bậc nhất , nhưng đám trẻ cùng lứa tuổi ít có kẻ địch nổi gã.
Vi Tiểu Bảo nghe Hải lão công tán dương mình thì không khỏi nhơn nhơn đắc ý.
Thái hậu nói :
– Đã là minh sư tất có cao đồ. Dưới tay có tướng mạnh thì không có quân hèn.
Hải lão công tâu :
– Đa tạ Thái hậu ban lời vàng ngọc. Nhưng Tiểu Quế Tử động thủ ra chiêu với tiểu thánh thượng mười lần có đến tám lần thất bại. Bất luận nô tài dạy gã môn võ công gì , cũng kém Hoàng thượng một bậc. Xemthế đũ biết bản lãnh của sư phụ của đức đương kim Hoàng thượngcòn cao thâm hơn nô tài nhiều lắm. Nô tàisuy đi nghĩ lại thì những tay cao thủ võ học ở trong cung tấtcó một vị đại hành gia. Muốn tìm ra vị đại hànhgia này vì lẽ gì đã sát hại hai vị hoànghậu , một vị hoàng phi và một vị hoàng tử., tưởng không lấy gì khó khăn lắm.
Thái hậu hờ hững nói :
– Té ra là thế ! Ngươi đi vòng vòng hàng mấy giờ rút cục để nói với ta câu chuyện này.
Hải lão công tâu :
– Thái hậu đã dạy : Có minh sư mới có cao đồ , hay ngược lại : Có cao đồ tất có minh sư. Hoàng thượng đã biết xử dụng 8 lần 8 là 64 chiêu thức về “Bát quái du long chưởng”. Người dạy chưởng pháp này chắc là biết xử môn “Hóa cốt miên chưởng”.
Thái hậu hỏi :
– Ngươi đã tìm ra tay cao thủ võ học đó chưa?
Hải lão công tâu :
– Nô tài tìm ra rồi.
Thái hậu cười lạt nói :
– Ngươi thật là thâm mưu. Sở dĩ ngươi tận tâm dạy võ công cho Tiểu Quế Tử đến tỹ võ với Hoàng thượng hàng nữa năm nay là để thăm dò cho ra vị sư phụ của Hoàng thượng.
Hải lão công thở dài nói :
– Nô tài cũng chẳng có cách nào khác được. Đáng giận cho Tiểu Quế Tử lại là đứa thâmđộc khốn kiếp. Tròng mắt của nô tài bị gã dùng thuốc độc làm cho đui mù. Nếu không vì điều tra vụ bí mật lớn lao này cho được rõ ràng thì nô tài quyết không để cho quân khốn kiếp này sống được đến ngày nay.
Thái hậu cười khanh khách nói :
– Tiểu Quế Tử là đứa bé rất tinh khôn. Gã làm đui mắt ngươi là hay lắm , sáng mai ta sẽ trọng thưởng chogã.
Hải lão công tâu :
– Đa tạ Thái hậu ! Nếu Thái hậu hạ chỉ hậu táng cho Tiểu Quế Tử thì gã ở dưới suối vàng cũng được đội ơn mưa móc của Thái hậu.
Thái hậu hỏi :
– Ngươi đã giết gã rồi ư ?
Hải lão công tâu :
– Nô tài nhẫn nại quá lâu rồi. Từ nay trở đi nô tài không thể dùng gã được nữa.
Vi Tiểu Bảo vừa kinh hãi vừa nghĩ thầm :
– Quả nhiên lão con rùa này biết ta không phải là Tiểu Quế Tử từ lâu rồi. Lão cũng biết cặp mắt của lão bị ta dùng độc hại. Té ra lão lợi dụng mình để hạ độc thủ dần dần. Lão dạy võ công ta hoàn toàn là để thám thính cho biết võ công của Hoàng thượng. Con mẹ nó ! Mình biếtsớm thế này thì quyết không mắc bẩy lão , chẳngđem võ công của Hoàng thượng về kễ lại cho lãohaỵ Không biết bao giờ mới hăm dọa được lão té đái vải phân cho hã giận ?
Lại nghe Hải lão công vừa thở dài vừa nói :
– Thái thượng hoàng vốn nóng tính , đãlàm việc gì là làm cho bằng được ngaỵ Đángtiếc ngài làm đến thiên tử mà dể người yêubị kẻ khác gia hại không cứu sống được. Ngài đãxuất gia mà vẫn chưa quên Đổng Ngạc Phị Nô tài trước khi dời chùa Thanh Lương về cung , Thái thượng hoàng giao thủ bút ban dụ , truyền nô tài phải tra xét cho ra ai là hung thủ sát hại Đổng Ngạc Phị àquên , sát hại Đoan Kính hoàng hậu. Ngàicòn xuống dụ cho nô tài lập tức đem hung thủ ra chínhpháp.
Thái hậu đằng hắng một tiếng rồi hỏi :
– Y đã làm sư …còn xuống dụ thế nào được ? Người đã xuất gia vẫn không quên việc sát nhân thì đâu có được ?
Hải lão công nói :
– Nô tài đã ngấm ngầm trù tính thấy mình không thể địch nổi hung thủ này. Vi vậy mới luyện một môn công để liều mạng với họ. Chỉ vì quá nóng nảy đi lầm đường kinh mạch mà mắc bệnh ho suyển chung thân. Nay lại đui mắt không hy vọng gì nữa.
Thái hậu nói :
– Phải rồi ! Ngươi suốt đời mang bệnh , lại đui mắt thì có vâng mật chỉ cũng chẳng làm được gì.
Hải lão công lại thở dài nói :
– Không được rồi ! Quả không được rồi ! Nô tài xin cáo từ Thái hậu để ra đi.
Lão dứt lời liền trở gót từ từ cất bước.
Vi Tiểu Bảo thấy Hải lão công trở gót khác nào trút bỏ được khối đá treo ở trong lòng. Gã nghĩ thầm :
– Lão con rùa cút rồi là ta không còn sợ gì nữa. Lão yên trí là ta đã mất mạng , tất không trở lại tìm kiếm nữa.
Bỗng nghe Thái hậu gọi giật lại :
– Hải Đại Phú ! Hãy khoan ! Ngươi định đi đâu?
Hải lão công đáp :
– Bao nhiêu điều hệ trọng , nô tài đã tâuhết cùng Thái hậu. Bây giờ nô tài về nhà đợi chết.
Thái hậu hỏi :
– Công việc y giao ngươi , ngươi cũng bỏ dở không làm ư ?
Hải lão công tâu :
– Hiện nay nô tài tâm thì có thừa mà lực thì không đũ. Huống chi nô tài lại không có gan làm loạn , xúc phạm người trên.
Thái hậu cười khanh khách nói :
– Ngươi quả là kẻ hiễu thời vụ. Có thế mới không uổng công đã chầu hầu chúng ta trong mấy năm trời.
Hải lão công tâu :
– Dạ dạ ! Đa tạ hậu ơn của Thái hậu. Mối oan cừu chìm sâu đáy biển này đành chờ khi Hoàng thượng lớn tuổi , rồi ngài tự mình rữa lấy oan khiên.
Lão ho lên mấy tiếng , nói tiếp :
– Nghe nói Hoàng thượng đã xuống chỉ bắt Ngao Bái , ngài thật là một đấng anh quân. Mẹ ruột ngài bị người ta gia hại , chắc chẳng bao lâu ngài sẽ hiễu rõ và có cách xử trí. Chỉ đáng tiếc , nô tài không sống được đến ngày đó để coi hung thủ bị hành hình.
Thái hậu tiến lên mấy bước quát :
Hải Đại Phú ngươi hãy quay lại đã !
Hải lão công tâu :
– Dạ ! Thái hậu có điều chi phán ?
Thái hậu lớn tiếng :
– Vừa rồi ngươi ăn nói càn rỡ …Những chuyện hoang đường đó ngươi đã tâu lên Hoàng thượng cả rồiư ?
Giọng nói của Thái hậu phát run tỏ ra ngài rất khích động.
Hải lão công tâu :
– Nô tài định sáng sớm mai sẽ tâu lên Hoàng thượng. Vì thế …Nô tài trong lòng nóng nảy không thể chờ đợi được , mới đang đêm vào tâu với Thái hậu trước.
Thái hậu nói :
– Hay lắm ! Hay lắm !
Đột nhiên một luồng kình phong rít lên. Tiếp theo là hai tiếng “binh,binh” vang dội.
Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hãi. Gã không nhịn được thò đầu ra coi thì thấy thân pháp của Thái hậu mau lẹ dị thường. Ngài lướt quanh mình Hải lãocông. Đồng thời hai tay liên tiếp phóng chưởng đánhvào người lão.
Hải lão công đứng vững như núi , vung chưởng kháng cự.
Vi Tiểu Bảo kinh hãi không biết đến thế nào mà nói , Gã tự hỏi :
– Tại sao Thái hậu lại đánh lão con rùa? Té ra Thái hậu cũng hiễu võ công.
Gã thấy thân pháp Thái hậu đã mau lẹ phi thường mà mỗi phát chưởng đánh ra lại rít lên veo véo , đũ chứng tỏ chưởng lực của ngài cực kỳ lợi hại.
Hải lão công hai chân vẫn đứng nguyên chổ , phóng chưởng nghinh địch và hóa giải được chưởng lực của đối phương phát ra tiếng nổ.
Hai bên kịch chiến hồi lâu. Thủy chung Thái hậu vẫn không làm gì được đối phương.
Đột nhiên Thái hậu tung mình vọt lên không rồi vung song chưởng từ trên cao đánh xuống.
Hải lão công xoay tay trái đánh ngược lên. Tay mặt lão nhằm đánh vào bụng Thái hậu.
“Sầm” một tiếng ! Chưởng lực hai bên đụng nhau , người của Thái hậu bị hất bay lùi lại.
Hải lão công cũng loạng choạng thân hình mấy cái mới dứng vững được.
Thái hậu lớn tiếng quát :
– Hảo nô tài ! Ngươi hý lộng quỷ thần đem võ công phái Thiếu Lâm dạy Tiểu Quế Tử. Không ngờ ngươi lại là người của phái Không Động.
Hải lão công đáp :
– Chả dám nào ! Mạt cưa mướp đắng đôi bên một phường. Thái hậu đem võ công phái Võ Đương dạy Hoàng thượng định lừa nô tài mắc bẫy. Nhưng môn “Hóa cốt miên chưởng” lại là một công phu trên đảo Rắn. Nô tài đã biết cái đó từ hainăm về trước rồi.
Vi Tiểu Bảo trầm ngâm một chút rồi hiễu rõ ngaỵ Gã mắng thầm :
– Mẹ kiếp ! Lão con rùa này giảo hoạt vô cùng ! Lão dạy mình những môn “Đại cầm nã thủ ” , “Đại từ đại bi thiên diệp thủ” gì gì đều là võ công của phái Thiếu Lâm để Thái hậu tưởng ta là đệ tử phái Thiếu Lâm má thực ra lão là người của phái Không Động con khỉ gì đó. Đáng tiếc môn “Bát quái du long chưởng”của phái võ đương mà Thái hậu xử dụng không gạt được lão con rùa.
Gã lại lẩm bẩm :
– Té ra Thái hậu đã truyền võ công cho Hoàng thượng.
Đột nhiên gã cảm thấy sau lưng toát mồ hôilạnh ngắt , la thầm :
– Trời ơi ! Hõng bét ! Thái hậu sử môn “Hóa cốt miên chưởng”. Chẳng lẻ bốn người mà lão con rùa vừa kể đều bị Thái hậu hạ thủ gia hại? Chao ôi ! Thế này thì đảo lộn hết rồi ! Mẹ ruột của Hoàng thượng bị Thái hậu sát hại. Nếu lão con rùa đem việc này tâu đến tai Hoàng thượng tất xảy ra cuộc đại họa ! Hoàng thượng mà không giết đưọc Thái hậu , tất Thái hậu cũng giết Hoàng thượng. Trời ơi ! Chuyến này không khéo loạn to , biết làm sao bây giờ ?
Vi Tiểu Bảo nghĩ vậy rồi trong lòng hoang mang không biết đến thế nào mà nói.
Trong đầu óc gã chỉ còn một ý niệm duy nhất là co giò chạy trốn để mau mau rời khỏi chốn thị phi này.
Vi Tiểu Bảo tính chạy trốn , nhưng gã sợ quá toàn thân nhũn ra. Hai chân tựa hồ đóng đinh xuống đất không sao nhúc nhích được một chút thì còn nói đến chi chuyện chuồn đỉ Tình trạng gã lúc này chẳng khác người mơ mộng. Gã muốn cử động một ngóntay cũng không thể được.
Bỗng nghe Thái hậu hỏi :
– Câu chuyện đã đến thế này mà ngươi còn hòng sống được qua đêm nay ư ?
Hải lão công đáp :
– Thái hậu cứ việc tuyên triệu bọn thị vệ tới đây càng nhiều càng tốt. Nô tài sẽ đem hết đầu đuôi câu chuyện nói cho chúng nghe , tất có một tên sẽđưa nội vụ tâu đến tai Hoàng thượng.
Thái hậu cười gằn nói :
– Chà ! Ngươi tính khéo đấy , chắc là sẽ đưọcnhư ý.
Bà nói câu này rất chậm chạp , đồng thời không ngớt điều hòa hơi thở.
Hải lão công nói :
– Thái hậu hãy bảo trọng thánh thể , để khỏi bị trậtđường kinh mạch.
Thái hậu nói :
– Kể ra ngươi cũng có lòng tốt !
Nên biết võ công của Hải lão công vốn tương đương với Thái hậu. Bây giờ lão hai mắt đui mù thì không phải là địch thủ của bà nữa.
Từ mấy năm trước lão điều tra ra tên ngõ tác , miệng gã nói ra hung thủ sát hại Hiếu Khang hoàng hậu và Đổng Ngạc Phi đã sử môn Hóa cốt miên chưởng. Công phu âm độc này là một môn bí truyền độc đạo của đảo chúa trên đảo Rắn ngoài biển Liêu Đông. Khi ấy lão chưa biết hung thủ là ai , đã mạo hiễm ngấm ngầm rèn luyện môn võ công chuyên đối phó với Hóa cốt miên chưởng. Tuy vụ này làm tổn thương đến thân thể lão , nhưng lão đã luyện thành môn công phu đó rồi.
Sau Vi Tiểu Bảo cùng vua Khang Hy hàng ngày luyện võ , Hải lão công đoán ngay người dạy võ công cho Hoàng thượng tức là hung thủ đã sát hại Đổng Ngạc Phi , Hiếu Khang hoàng hậu. Lão còn tiên đoán sau này tất xảy ra một trường đại chiến ,.
Hải lão công lại biết rõ cả việc Vi Tiểu Bảo sát hại Tiểu Quế Tử , rồi bầu bạn với mình thì nghĩ rằng : Thằng bé này còn nhỏ tuổi như vậy lại chưa từng quen biếtlão , tất có người sai gã trà trộn vàođây. Lão đã dùng lời khéo léo dẫndụ và lừa gạt để do thám cho ra ai là người chủ trươngvụ này.
Nhưng Vi Tiểu Bảo theo Mao Thập Bát đến kinh rồi bị bắt chứ chẳngai sai khiến. Vì vậy mà tâm cơ không cógì để bại lộ. Nếu không thì dù Vi Tiểu Bảo cótinh khôn đến đâu nhưng gã còn nhỏ bé ,kiến thức nông cạn chẳng thể nào bịt kín Hải lãocông được.
Cuộc tra hỏi của Hải lão công không đem lại kết quả nào , lão liền tương kế tựu kế dạy võ công cho Vi Tiểu Bảo để đối phương nhận định lão là một tay cao thủ của phái Thiếu Lâm.
Hiện giờ xãy ra cuộc động thủ , Thái hậu quả nhiên đã bị một vố cay vì chuyện nhận lầm này.
Nguyên nữa năm trước đây , Thái hậu tưởng Hải lão công là một tay cao thủ của phái Thiếu Lâm. Còn Hải lão công thì lại biết rõ võ công của Thái hậu là giả vờ thuộc phái Võ Đương.
Hai người đối nghịch , một mắt sáng , một đui mù , nhưng việc phân đoán võ học của đối phương lại tương phản. Hảilão công đui mắt mà liệu định rất đúng. Tháihậu mắt sáng nhưng lại đoán sai. Cái đó khôngphải vì kiến thức của Thái hậu kém cỏi mà là vì Hải lão công dã vặn hỏi tên ngõ tác biết rỏ chân tướng nội vụ rồi. Còn Thái hậu thủy chung vẫn như người bị che mắt không nhìn thấy rõ được.
Hải lão công biết mình đui mắt kém thế , phảichọc giận để đối phương ra tay tấn công , kỳ cho dến lúc mõi mệt , lão mới thừa cơ phản kích mấy chiêu để thủ thắng ..
Hơn nữa vừa rồi Hải lão công cũng đã xoay sở câu chuyện hồi lâu mà thủy chung Thái hậu vẫn không tiết lộ chính bà đã hạ thủ gia hại bọn Đổng Ngạc Phi , Hiếu Khang hoàng hậu , hay là đã sai khiến kẻkhác.
Theo lẻ thường mà phỏng đoán thì muốn luyện thành môn Hóa cốt miên chưởng phải gắng công trong vòng hai chục năm. Thái hậu là dòng dõi thế gia , vinh hiển vô vùng. Gia đình mấy đời làm đến đại thần. Vậy khi bà nhỏ tuổi đã là một thiên kim tiểu thư thì khi nào lại lần mò tới tận đảo Rắn để học môn công phu kia được ?
Hải lão công cho là trong bọn cung nữ thân tín kề cận bên Thái hậu có một cao nhân,.
Ngờ đâu lão vừa nói đến chuyện đem nội vụ tâu trình Hoàng thượng , Thái hậu bồn chồn trong dạ , không kịp suy nghĩ sâu xa , lập tức ra tay công kích. trường hợp này xảy ra tức là Thái hậu đã thừa nhận chính mình đã hạ thủ sát hại bốn người. Bà còn hấp tấp phóng ra ba chưởng mau lẹ phi thường. Nhân đó bà bị nội thương rất trầm trọng.
Hải lão công mấy năm trời khổ tâm rèn luyện , sắp đặt kế hoạch , nay lão thấy mình thành công trong lòng được an ủi rất nhiều.
Lão nghĩ thầm :
– Tuy bây giờ Thái hậu nhận ra lai lịch võ côngta của ta , nhưng bà đã bị thương trước rồi , thì chẵng làm gì được ta nữa.
Thái hậu bị thương khá nặng , trong lòng vừa kinh hãi , vừa tức giận vô vùng.
Bà nghĩ thầm :
– Đem nay nếu ta để tên nô tài này còn sống sót và rời khỏi nơi đây , tất hắn tâu lên Hoàng thượng thì cả nhà ta đều bị tru diệt. Con hồly tinh kia ở dưới địa ngục biết tin này cũng nở mặt nở mày vui sướng như mở cờ ở trong bụng.
Bà nghĩ tới nét mặt tươi cười xinh đẹp của Đổng Ngạc Phi thì khí tức lại xông lên đến cổ. Bà không sao nhẫn nại được nữa , hít mạnh một hơi chân khí rồi lớn tiếng quát :
– Đêm nay ta quyết liều mạng với ngươi , chết thì cùng chết , chớ chẳng để mi sống sót !
Bà là một vị Hoàng Thái hậu , ở địa vị chí tôn , kể ra không khi nào phải quyết sống mái với một tên thái giám , nhưng hiện giờ bà lâm vào tình trạng cực kỳ khẩn trương phải giải quyết cho xongvấn đề. Nếu Hải lão công không chết thì bàcũng khó an toàn. Vì thế bà bất đắc dĩ phảiđối phó một mất một còn với lão.
Thái hậu quyết định chủ ý rồi thủng thẳng nói :
– Hải Đại Phú ! Ngươi muốn bịa chuyện phao ngôn thì cứ việc mà nói nhăng nói càng. Hoàngthượng tuy còn nhỏ tuổi , nhưng đầu óc rất sáng suốt. Ta thử coi y nghe lời ta hay nghe mi?
Hải lão công đáp :
– Dĩ nhiên Hoàng thượng lúc ban đầu không tin nô tài. Chắc ngài còn lập tức hạ chỉ xử tử nô tài nữa là khác. Nhưng mai sau đây , mấy năm suy nghĩ kỹ càng rồi ngài sẽ hiễu rõ. Thái hậu ơi ! Dòng họ Thái hậu truyền đời phú quí tôn vinh. Hoàng hậu của đức Thái Tôn và Thái thượng hoàng đều xuất thân ở quí phủ. Đáng tiếc cho sự vinh hoa phú quí này đến triều Khang Hy là kết hthúc.
Thái hậu nghe tới đây không nhẫn nại được , toàn thân run lên …. vì bà biết lão thái giám nói mấy câu này là đúng sựthực. Bà biết tiểu Hoàng thượng thông tuệ phi thường, chẳng sớm thì muộn bà sẽ không lường gạt ngàiđược nữa.
Hải lão công lại nói tiếp :
– Thái thượng hoàng đã hạ lệnh cho nô tài : Một khi tra ra được hung thủ thì bất luận người đó là ai , phải lập tức ra tay hạ sát. Đáng tiếc nô tài bản lãnh kém cỏi , không phải là đối thủ của Thái hậu , nên phải dùng đến hạ sách , đem nội vụ khải tấu Hoàng thượng.
Lão vừa dứt lời liền trờ gót từ từ bước đi.
Thái hậu ngấm ngầm đề tụ chân khí toan nhãy vọt lại công kích thì đột nhiên cảm thấy một luồnggió nhẹ chuyển động. Bất thình lình Hải lãocông vọt mình lại gần , vung song chưởng đánh mạnh ra.
Nguyên Hải lão công vâng mệnh vua Thuận Trị khitìm ra hung thủ đã sát hại Đổng Ngạc Phi làlập tức xử tử. Lão quyết chí làm nên đại sự.Lão nói những gì đem nội vụ khải tâu Hoàngthượng chẳng qua là để nhiểu loạn tâm thần của Thái hậu. Một khi lòng dạ người đàn bà đã bồn chồn nóngnảy thì khó mà ngưng thần tỉnh trí được. Lãosẽ thừa cơ ra chiêu phản kích đột ngột theo cách sétnổ thình lình không kịp bưng tai.
Phát chưởng Hải lão công tuy phóng ra không một tiếng động nhưng lão vận toàn thân công lực có sức nặng ngàn cân.
Vừa rồi Hải lão công lắng tai nghe Thái hậu nói năng đã biết rõ phương vị chổ bà đứng , lão còn tính không sai trật một tất mới phóng chưởng nhằm vào yếu huyệt trước ngực bà đánh tới.
Thái hậu không ngờ thân pháp Hải lão công mau lẹ đến thế ! Lão đã bước đi , vụt một cái đã trở lại công kích rồi.
Thái hậu muốn lạng người né tránh. Bà nghĩ rằng mình chỉ lẹ bước di chuyển thân mình là lão thái giám đui mù này chẳng tài nào biết dược bà đứng ở đâu. Bà lại yên trí chỉ có mình ra tay tấn công , còn đối phương ngoài cách theo chưởng phong chống đở , không còn cách nào phản kích.
Ngờ đâu Thái hậu vừa chuyển mình , chưởng lực của Hải lão công đã xô tới khiến bà cơ hồ bị ngẹt thở. Bà đành vận nội lực vào tay phải đánh ra.
Thái hậu lại tính toán :
– Sau khi hai chưởng lực giao nhau , ta lập tức dời gót chuyển mình đi nơi khác.
Dè đâu phát chưởng của Hải lão công áp lực cực kỳ trầm trọng khiến cho Thái hậu không thể di chuyển được.
Kế đầu không thành , Thái hậu lại nghĩ đến kế thứ hai. Lập tức bà tăng gia nội lực vào tay phải để tỹ đấu nội kình với đối phương.
Hải lão công vừa phát giác nội lực của Thái hậu ào ạt xô tới thì trong bụng mừng thầm tự nhủ :
– Mình đã đui mắt mà lại tỹ đấu bằng cách di chuyển thân hình thì dĩ nhiên lâm vào tình trạng bất lợi. Nếu cùng mụ tỹ đấu nội lực thì mắt đui haymắt sáng cũng không quan hệ gì.
Thái hậu đã bị nội thương , khí lực đã không còn hùng hậu như trước nữa. Bà cần phải điều dưởngmột giờ hay ba khắc mới khôi phục lại được nguyên khí. Thế mà bà lại tỹ đấu nội lực ngay , tất nhiên tinhlực hao mòn kiệt quệ rồi nhũn người ra mà chết.
Hiện giờ âm lực ở tay trái , dương lực ở tay mặt , sau khi tỹ đấu một lúc , âm dương lực dần dần đảo ngược , và biến thành dương lực ở tay trái , âm lực ở tay mặt.
Vi Tiểu Bảo ngó thấy bàn tay của Thái hậu chống vớihai bàn tay của Hải lão công , coi hời hợt như không , chẳng có chi nguy hiễm.
Gã có biết đâu chưởng lực của Thái hậu chống với hai khối đá mài. Nó đang chuyển động từ từ như mài bụi phấn. Nội lực của Thái hậu mất đi từng chút một.
Thái hậu phát giác ra chưởng lực của đối phương cựckỳ quái dị thì trong lòng ngấm ngầm kinh hãi, nghĩ thầm :
– May mà ta đã đề phòng cẩn thận. Nếu mình sơ ý một tý thì đêm nay chắc là phải chếtvề tay tên thái giám hung ác này.
Bà xoay tay trái nhẹ nhàng đưa vào bọc lấy ra một cây Nga Mi thích bằng bạch kim pha thép. Bà cầm Nga Mi thích phóng ra rất thong thả. Mũi Nga mi thích dần dần đưa vào bụng dưới Hải lão công.
Vi Tiểu Bảo ẩn ở phía sau tòa miếu giả. Gã vẫn nơmnớp lo sợ bị Thái hậu phát giác ra.
Ngẫu nhiên gã thò đầu ra ngó trộm một cái rồi rút đầu lại.
Bất thình lình gã thấy ánh bạch quang lấp loáng , vội thò đầu ra nhìn thì thấy bàn tay của hai người vẫn giáp vào nhau. Chỉ có trong tay trái của Thái hậu thêm một thứ binh khí ngắn ngũn đang đâm về phía bụng dưới Hải lão công.
Gã mừng thầm tự nhủ :
– Hay quá ! Hay quá ! Lão con rùa kia sắp chầu trời đến nơi rồi !
Nhưng ngọn Nga Mi thích còn cách bụng dưới đối phương chừng một thước thì không thể tiến thêm được nữa.
Nguyên hai bàn tay của Hải lão công phát huy lực âm dương mỗi lúc một mạnh và mau lẹ. Một bàn tay của Thái hậu chống không nổi. Bà cảm thấy tay mặt mình dần dần bất lực. Bà không nhịn được nữa muốn đưa tay trái ra để góp sức.
Hồi 24
Vi Tiểu Bảo trổ tài ứng biến
Nguyên Thái hậu đã định bụng phóng Nga mi thích từ từ để khỏi phát ra tiếng động thì địch nhân chẳng tài nào phát giác ra được.Nhưng hiện giờ chưởng lực một bàn tay mặt của bà khóbề chống đở. Bà không thể e dè Hải lão côngcó phát giác hay không liền tăng gia kìnhlực vào tay trái để đâm Nga mi thích tới nơi.
Ngờ đâu chỉ dùng dằng trong nháy mắt thì tay trái đã kiệt lực không đâm được về phía trước thêm một chút nào nữa.
Vi Tiểu Bảo thấy cây Nga mi thích không ngớt lấp loáng dưới ánh trăng. Có lúc ánh trăng lướt qua mặt gã. Gã biết rằng tay trái Thái hậu rung động không ngừng lại.
Luồng bạch quang lấp loáng mỗi lúc một mau lẹ. Mũi Nga mithích thủy chung vẫn không đâm vào bụng dưới Hảilão công được.
Vi Tiểu Bảo không hiễu rõ nguyên nhân , nhưng cũng biết rằng Thái hậu tuy cầm binh khí trong tay mà chẳng làm gì được đối phương.
Sau một lúc cây Nga mi thích trong tay Thái hậu cứ rụt dần lại từng chút một. Vi Tiểu Bảo kinh hãi vô cùng !
Gã la thầm :
– Trời ơi ! Hõng to rồi ! Thái hậu không địch nổi lão con rùa. Bây giờ mình chưa chạy thì còn đợi đến bao giờ ?
Gã từ từ xoay mình đi từng bước ra ngoài. Gã rời khỏi nơi nguy hiểm xa được bước nào là yên lòng thêm được bước ấy. Chân gã bước lẹ hơn.
Gã tới bên cổng vườn , giơ tay toan mở cỗng thì đột nhiên nghe Thái hậu rú lên một tiếng :
– Úi chao !
Vi Tiểu Bảo than thầm :
– Hõng bét ! Thái hậu bị lão con rùa giết chết rồi !
Lại nghe Hải lão công lạnh lùng nói :
– Thái hậu ! Hiện giờ Thái hậu đã lâm vào tình trạng như ngọn đèn khô dầu. Chỉ trong thời gian cháy tàn nén hương nữa là Thái hậu phải kiệt lực mà chết. Trừ phi lúc này đột nhiên có người tới hạ thủ đâm vào sau lưng nô tài , nô tài không chống được hai mặt nên mới bị họ đâm chết.
Vi Tiểu Bảo toan mở cửa chạy trốn , chợt nghe Hải lão công nói như vậy liền bụng bảo dạ :
– Té ra Thái hậu chưa chết. lão con rùa nói phải đó. Hai bàn tay lão đang tỹ đấu với Thái hậu , nếu ta lại tấn công vào sau lưng thì lão con rùa chẳng thể chìa tay chống đở được. Thế là tự miệng hắn nói ra còn oán trách người ngoài thế nào được ?
Gã nghĩ tới cục diện lúc này đúng là một trường hợp tốt nhất để hạ Hải lão công một cách dễ dàng như đánh con chó bị rớt xuống nước. Gã còn cho là nếu mình bỏ lở cơ hội này thì uổng cả đờingười.
Nên biết Vi Tiểu Bảo vốn thích cờ bạc. Nhưng cờ bạc có canh đỏ canh đen , khi thua khi được. Nếu có thể ngấm ngầm giở trò bịp bợm thì mười phần chắc ăn đến chín. Đây là một cơ hội đánh bạc chiếm được nhiều tiện nghi nhất , chết sống gã cũng không chịu bỏ qua.
Giả tỹ bảo gã mạo hiểm đến cứu Thái hậu thì bất luận trường hợp nào gã cũng không chịu làm. Nhưngbây giờ gã nghe Hải lão công tự mình tiếtlộ nhược điểm , lão chỉ còn bó tay chịu tróihay nghển cổ cho người đâm chém thì khác gìmiếng thịt béo để kề vào miệng , khi nào gã lạibỏ không nuốt ?
Vi Tiểu Bảo thò tay vào ống giày rút lưởi đao trủy thủ ra chạy lẹ đến sau lưng Hải lão công lớn tiếng quát :
– Không được gia hại Thái hậu.
Gã vung lưởi trủy thủ lên nhằm đâm mạnh vào sau lưng Hải lão công.
Hải lão công cười rộ la lên :
– Thằng qui? con kia ! Mi mắc bẩy ta rồi !
Lão vung chân trái đá ngược về phía sau đánh “binh” một tiếng. Vi Tiểu Bảo bị đòn cước của đối phương đá trúng ngực hất tung lên bay ra xa mấy trượng.
Nguyên Hải lão công tỹ đấu nội lực viới Thái hậu , đã nắm chắc phần thắng , bỗng tai lão nghe có tiếng người từ sau tòa núi giả đi ra.
Tiếng bước chân rất quen thuộc , khiến cho lão biết ngay là Vi Tiểu Bảo.
Lão nghĩ bụng :
– Thằng qui? con này đã trúng chưởng của ta màkhông chết tươi , thật là kỳ ! Nếu gã đi kêu bọnthị vệ đến cứu Thái hậu thì thật là việc sắp thànhmà hõng.
Chợt động tâm linh , lão liền lên tiếng chỉ điểm để dẫn dụ Vi Tiểu Bảo đến tập kích phía sau lưng.
Vi Tiểu Bảo chưa có kinh nghiệm lâm địch , quả nhiên mắc bẩy.
Lúc Hải lão công vung chân đá ngược lại, đã tiên liệu tất Thái hậu nhân cơ hội chớp nhoáng lúc lão dồn kình lực đánh mặt sau , để phóng chưởng bên trái đánh vào bụng dưới lão.
Lão đá trúng ngực Vi Tiểu Bảo rồi không kịp suy nghĩ gì nữa , đẩy mạnh tay mặt về phía trước để bảo vệ nơibụng dưới.
Đột nhiên gang bàn tay mặt của lão mát rượi , tiếp theo là bụng dưới lão đau nhói lên.
Cây Nga mi thích bằng bạch kim pha thép của Thái hậu đã xuyên thủng qua bà n tay Hải lão công đâm ngập vào bụng dưới của lão.
Hải lão công vì đui mắt không nhìn thấyvật gì nên bị đòn cay đáng này. Dùlão có liệu trước được là Thái hậu sẽ thừa cơhội lão sơ hở mặt trước mà phản kích , nhưng khôngthể tính được đối phương tập kích không phải bằng chưởnglực mà lại bằng một món lợi khí có thể đập tanvàng nát ngọc.
Bụng dưới Hải lão công bị Nga mi thích đâm vào rồi mà kình lực ở tay trái lão vẫn cực kỳ mãnh liệt , xô đẩy Thái hậu hất ra xa mấy bước.
Thái hậu đặt chân trái xuống rồi lập tức nhãylùi lại phía sau hơn trượng. Bà cảm thấy trong ngựckhí huyết nhộn nhạo cơ hồ ngất xĩu. Bà sợ Hải lãocông thừa cơ vọt lại tấn công , liền từ từ lùi thêmmấy bước , đứng tựa vào tường.
Hải lão công buông tiếng cười rộ la lên ;
– Vận mạng Thái hậu còn hên lắm ! Vận mạng Thái hậu còn hên lắm !
Đoạn lão phóng luôn ba chưởng veo véo. Lão vừa phóng chưởng vừa xông về phía trước.
Thái hậu nhãy tạt sang mé hữu rồi chân nhũn ra phải ngồi phệt xuống đất.
Bỗng nghe đánh “ầm” một tiếng. Bức tường đã bị chưởng lựccủa Hải lão công đánh sập xuống một nữa.
Thái hậu sức lực kiệt quệ , không nhúc nhích được nữa , bà la thầm :
– Mạng ta nguy mất !
Lại thấy Hải lão công nằm phục trên bức tường đó không cử động. Nguyên bụng dưới lão bị ngọn Nga mi thích đâm vào , ban đầu còn hăng máu chưa chết ngaỵ Nhưng lão đã thu tàn lực đánh ra ba phát chưởng. Lão chỉ mong hạ sát được Thái hậu trước khi mình chết.
Nhưng hai phát chưởng đánh vào khoảng không ,còn phát thứ ba đánh trúng vào tường.Bức tường đổ rồi song tay đệ nhứt cao thủ trong nội cung có bao nhiêudư lực đã theo ba phát chưởng mà trút ra hết.Thế là xong đời lão.
Thái hậu chống tay xuống toan gắng gượng đứng lên , nhưng tứ chi mềm như bông , toàn thân cũng nhũn ra. Bàtoan la gọi bọn cung nữ đến nâng đở , bỗng nghe có tiếng ngườitít đàng xa vọng lại thì bụng bảo dạ :
– Ta chiến đấu cùng tên ác thái giám , thủy chung không phát ra tiếng động mạnh , nhưng lúc lâm tử hắn đã la rầm lên , lại đánh đổ bức tường , tất nhiên làm kinh động đến bọn thái giám cùng thị vệ. Chỉ trong khoảnh khắc , bọn chúng tới , thấy ta nằm đây mà bên cạnh lại có hai tên thái giám một già một trẻ chết lăn ra đó thì còn thể thống gì nữa?
Bà liền gắng sức vận chân khí muốn đứng dậy vào phòng , nhưng thủy chung không sao đề tụ được chân lực.
Bỗng nghe có người chạy tới cất tiếng hỏi ;
– Thái hậu ! Lão nhân gia có bình yên không ? Nô tài xin đở Thái hậu đứng lên.
Thái hậu ngững lên nhìn thì thấy chínhlà tên tiểu thái giám Tiểu Quế Tử. Bàvừa kinh hãi vừa mừng thầm , hỏi :
– Ngươi,,,ngươi bị tên ác nhân đá trúng ngực ….Vậy mà ngươi không chết ư ?
Vi Tiểu Bảo tâu :
– Nô tài bị lão đá nhưng không chết.
Vừa rồi gã bị Hải lão công đá hất vào bụi hoa , thổ ra rất nhiều máu tươi. Gã định thần lại đứng lên ngó thấy Hải lão công nằm phục trên bờ tường không nhúc nhích , gã vội ẩn vào sau gốc cây. Gã nhặt một cục đá nhằm liệng vào lão thái giám đánh chát một tiếng , khối đá trúng vào đầu Hải lão công mà lão vẫn không nhúc nhích.
Vi Tiểu Bảo cả mừng lẩm bẩm :
– Lão con rùa chết rồi !
Nhưng trong lòng gã vẫn còn kinh hãi không dám đến gần quan sát. Trong lúc nhất thời gã không quyết định được nên chạy trốn ra ngoài , hay là lại nâng đở Thái hậu.
Bỗng nghe tiếng người huyên náo. Đoàn người nhưong ào ạt kéo tới.
Giả tỹ Vi Tiểu Bảo chạy ra tất đụng phải bọn này.
Gã liền đến bên Thái hậu nâng đở bà dậy.
Thái hậu nói :
– Hảo hài tử ! Ngươi mau đở ta vào phòng để ta yên nghĩ.
Vi Tiểu Bảo dạ một tiếng rồi đở Thái hậu cất bước loạng choạng đivào phòng.
Gã đặt Thái hậu xuống giường rồi hai chân gã nhũn ra ngã lăn xuống tấm thãm rất dày , thở lên hồng hộc.
Thái hậu nói :
– Ngươi hãy nằm xuống đó một lúc. Hễ thấy cóngười đến thì đừng có lên tiếng.
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Dạ ! Nô tài xin tuân lệnh.
Lát sau gã nghe tiếng bước chân dồn dập , biết rằng bên ngoài có rất nhiều người chạy tới.
Đèn đuốc sáng rực soi qua khe cửa chiếu vào.
Lại nghe có tiếng người la :
Trời ơi ! Có một vị lão thái giám chết nằm đây.
Người khác lại nói :
– Lão là Thượng thiện giám Hải lão công.
Lại một người cất cao giọng hô :
– Khải tâu Thái hậu ! Trong vườn hoa xẩy ra chuyện chết người. Thỉnh Thái hậu bình yên.
Người này có ý hỏi Thái hậu có việc gì không ?
Thái hậu cất tiếng hỏi :
– Chuyện gì vậy?
Bà vừa lên tiếng , bọn thị vệ và thái giám ở bên ngoài mới thở phào một cái như trút được nỗi âu lo , vì chúng chỉ mong Thái hậu bình yên , còn trong cung tuy xảy ra việc gì cũng không nặng tội lắm.
Tên thủ lãnh bọn thị vệ nói :
– Dường như là bọn thái giám đánh nhau chứ không có việc gì to tát. Xin Thái hậu cứ yên nghĩ.
Bọn nô tài sáng mai sẽ mở cuộc điều tra để tâulại.
Thái hậu đáp :
– Được rồi !
Lại nghe tên thủ lĩnh bọn thị vệ hạ thấp giọng xuống dặn bảo bọn thủ hạ khiêng thi thể Hải lão công ra ngoài.
Bỗng có người khẻ nói :
– Chổ này còn có thi thể một tiểu cung nữ. Ủa ! Tên tiểu cung nữ này chưa chết , chỉ bị mê đi mà thôi.
Thái hậu hỏi :
– Có tên tiểu cung nữ ? Đem thị vào phòng ta.
Bà chỉ sợ Nhị Sơ tỉnh dậy sẽ lộ chuyện với người ngoài.
Bên ngoài có tiếng đáp lại rồi một tên tiểu thái giám bồng tiểu cung nữ Nhị Sơ vào phòng, khẻ đặt xuống đất.
Hắn nhìn Thái Hậu cúi đầu rồi lui ra.
Lúc này bọn cung nữ kề cận Thái hậu đều tỉnh giấc.Tên nào cũng đứng ngoài phòng chầu chực.
Chúng không nghe Thái hậu tuyên triệu nên không dám thiện tiện tiến vào.
Thái hậu nghe bọn thị vệ cùng thái giám đi xa rồi mới lên tiếng :
– Các ngươi về ngủ đi , bất tất phải chầu hầu nữa.
Bọn cung nữ vâng dạ rồi giải tán.
Nguyên Thái hậu mang võ công trong mìnhlà một chuyện rất bí mật. Cả những tên cung nữ hầu cậncũng không biết. Sớm hôm ngày nào bà cũngluyện võ công , nên bất luận cung nữ hay thái giámhễ không có lệnh là không được bước qua cửa vàophòng , cả ngón tay cũng không được đụng vào rèmcửa vì đã có lệnh cấm.
Thái hậu điều hòa hơi thở một lúc lâu , rồi Vi Tiểu Bảo cũng dần dần khôi phục khí lực và ngồi dậy được.
Sau một lúc gã chống tay đứng dậy.
Thái hậu thấy gã bị Hải lão công đánh trúng ngực bà nghĩ rằng phát chưởng kia dù chẳng làm cho chết ngay ở đương trường , nhưng bao nhiêu xương sườn cũng bị gẩy hết. Nhiều lắm là chống lại tử thần đưọc hai ngày. Bây giờ bà thấy tên tiểu thái giám vẫn hành động được như thường , lại thấy gã chạy vào phòng mình , thì không sao hiễu được gã đã luyện được công phu gì mà sức chịu đựng của gã bền bỉ đến thế ?
Bà cất tiếng hỏi :
– Ngoài Hải Đại Phú , còn ai dạy võ công cho ngươi nữa không ?
Vi Tiểu Bảo tâu :
– Nô tài học võ công của lão ác nhân kia được hơn nữa năm. Lão là người rất tồi bại , ngày nào cũng muốn hạ sát nô tài.
Thái hậu hừ một tiếng rồi hỏi ;
– Có phải ngươi làm đui mắt hắn không ?
Vi Tiểu Bảo tâu :
– Lão thái giám khả ố này ngày cũng như đêm không ngớt nguyền rủa Thái hậu , nhục mạ Hoàng thượng. Nô tài căm hận không chịu nổi mà lại không đũ bản lãnh hạ sát lão , nên đành…đành phải…
Thái hậu hỏi ngay :
– Hắn nguyền rủa ta thế nào? Nhục mạ Hoàng thượng làm sao?
Vi Tiểu Bảo tâu :
– Lão thốt những lời cực kỳ vô pháp vô thiên nô tài không dám ghi vào lòng dạcâu nào , chỉ nghe qua rồi quên ngay tức khắc.
Thái hậu gật đầu phán hỏi :
– Ngươi là một đứa nhỏ rất khôn ngoan. Đêm nay ngươi tới đây làm chi?
Vi Tiểu Bảo tâu :
– Nô tài đang nằm ngủ trên giường , bỗng nghe tiếng lão mở cửa ra ngoài. Nô tài chỉ sợ lão dùng cách gì để hạ sát mình nên lén bò dậy theo hút rồi tới đây.
Thái hậu chậm rãi hỏi :
– Hắn nói nhăng nói càn với ta một hồi , ngươi có nghe rõ hết mọi câu rồi chứ ?
Vi Tiểu Bảo tâu :
– Lão ác nhân đó nói gì thì trước nay nô tài cũng để xuống đít ngồi. Xin…Thái hậu tha thứ cho nô tài đã thốt lời thô tục , chỉ vì…nô tài căm hận lão đến cực điểm. Hàng ngày lão thóa mạ nô tài là quân rùa đen , phường chó đẻ. Lão còn chửi tổ tiên nhà nô tài. Nô tài biết những lời lão vừa nói đây chẳng được một câu nào đúngsự thực.
Thái hậu lạnh lùng hỏi lại :
– Ta chỉ hỏi ngươi những câu Hải Đại Phú vừa nói với ta , có phải ngươi đã nghe rõ cả rồi không ?
Vi Tiểu Bảo tâu :
– Nô tài ẩn tận đàng xa ngoài cổng , không dám tới gần , vì lổ tai của lão rất thính. Nếu nô tài vào gần thêm chút là bị lão phát giác liền. Nô tài phảng phất nghe tiếngThái hậu cùng lão nói chuyện cũng muốn nghe lỏmmấy câu , nhưng ở xa quá không nghe được câu nào. Sau nô tài thấy lão lớn mật dám xúc phạmThái hậu , thật là quân đại nghịch vô đạo , nôtài phải liều mạng chạy vào cứu giá. Lão đãtâu những gì với Thái hậu nô tài khônghiễu. Chắc là…chắc là…lão tố cáonhững điều tội lỗi của nô tài tỹ như làm đui mắt lão. Vụ này tuy đúng sự thực , nhưng còn ngoài ra bất luận câu gì , nô tài thiết nghĩ Thái hậu không nên tin lão.
Hồi 25
Khang Thân Vương trao tặng thần câu
Thái hậu ban khen :
– Chà ! Thằng nhỏ này tinh khôn quá ! Những lời nói của Hải Đại Phú thật tình ngươi chưa nghe rõ hoặc giả vờ không nghe rõ cũng haỵ Sau này chỉ nữacâu đồn lọt đến tai ta , ngươi có biết kết quả như thế nàokhông ?
Vi Tiểu Bảo tâu :
– Thái hậu đối với nô tài ơn nặng tầy non , nếu một tên ác đồ nào lớn mật dám phỉ báng sau lưng Thái hậu cùng Hoàng thượng nô tài quyết liều mạng với nó.
Thái hậu nói :
– Ngươi có dạ tận trung như vậy , ta rất đổi vui mừng ! Nhưng trước nay ta đã có ơn gì với ngươi đâu?
Vi Tiểu Bảo tâu :
– Trước kia Hoàng thượng cùng nô tài đô vật nhau để luyện võ. Dĩ nhiên nô tài khôngbiết ngài là đức Vạn tuế , nên từ câu nóicho đến cử động thường có sự hổn sượt , Vậy mà Tháihậu cùng Hoàng thượng không làm tội. Nguyênmột điểm này đũ khiến cho nô tài coi ơn nặng tàynon rồi. Không thì nô tài động thủ động cước ,ôm lưng khều chân ngài dù có đến trăm cáiđầu cũng phải rụng hết. Hiện giờ lão ác nhân hàngngày định giết nô tài , may được Thái hậu cứumạng. Nô tài cảm kích vô cùng dùgan óc lấy hết cũng không thể báo đền trong muônmột.
Thái hậu phán :
– Ngươi biết nhớ ơn thế là hay lắm. Ngươi hãy thắp ngọn nến trên bàn lên.
Vi Tiểu Bảo vâng lệnh bật lửa thắp vào ngọn nến.
Những cây nến trong phòng Thái hậu rất lớn , thắp lên sáng rực.
Thái hậu nói :
– Ngươi lại đây ! Để ta coi xem thế nào.
Vi Tiểu Bảo dạ một tiếng rồi từ từ bước tới giường Thái hậu , thì thấy bà sắc mặt lợt lạt , không còn chút huyết sắc. Cặp lông mày nhíu lại mục quang lấp loáng.
Vi Tiểu Bảo trống ngực đập thình thịch , tự hỏi :
– Hay là…mụ giết ta để bịt miệng ? Bây giờ mà ta bỏ chạy tất mụ rượt theo bắt được lại càng nguy hơn nữa !
Gã chỉ muốn chạy đi tức khắc , nhưng lại không dám quyết tâm. Gã chần chừ một chút , Thái hậu đã vươn tay trái ra nắm lấy tay mặt gã.
Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hãi la lên một tiếng :
Trời ơi !
Thái hậu hỏi :
– Ngươi sợ gì vậy?
Vi Tiểu Bảo ấp úng đáp :
– Tại hạ…không sợ…có điều…có điều… Thái hậu hỏi :
– Có điều làm sao?
Vi Tiểu Bảo tâu :
– Thái hậu đối với nô tài ơn nặng tày non , nô tài được làm sao như làm sao?
Gã nghe người ta nói nâng niu như hòn ngọc , nhưng gã quên mất thành ra cứ ấp úng.
Thái hậu không hiễu gã nói gì , lại hỏi :
– Làm sao ngươi lại run bần bật ?
Vi Tiểu Bảo ấp úng :
– Nô tài …không…không có…
Thái hậu muốn vận khí vào bàn tay để phóng chưởng đánh chết Vi Tiểu Bảo cho tuyệt hậu họa. Vì bà vẫn sợ gã tiết lộ việc cơ mật.
Nhưng bà không đề tụ chân khí được nữa. Bà cùng Hải lão công đã tỹ đấu một phen , tuy thời gian ngắn ngủi , song đối thù là tay kình địch chưatừng thấy , thành ra tinh lực kiệt quệ. Bà nắm được tay ViTiểu Bảo mà ngón tay không còn một chútkhí lực. Gã chỉ khẻ cựa một cái là thoátra được ngay.
Thái hậu nghĩ thầm trong bụng :
– Vừa rồi lão thái giám ác độc đã đá trúng gã một cước mà gã không chết. Phải chăng tên tiểu thái giám này đã luyện được công phu thần diệu gì để hộ thân ? Bây giờ ta vận kình lực không được , đành để gã sống thêm mấy ngày nữa rồi sẽ liệu.
Bà liền mĩm cười nói :
– Đêm nay ngươi đã lập được công lớn , ta sẽ trọngthưởng cho.
Vi Tiểu Bảo tâu :
– Lão ác nhân kia muốn giết nô tài , maynhờ Thái hậu giải cứu tính mạng , chứ nô tài chẳng có chút công lao gì.
Gã nói câu này khiến cho Thái hậu rất hoan hỹ trong lòng , Bà nói :
– Ngươi đã biết điều phải lẻ trái , sau này ta sẽ đối với ngươi tử tế. Bây giờ ngươi về đi.
Bà nói rồi từ từ buông tay ra.
Vi Tiểu Bảo cả mừng sụp lạy mấy lạy rồi rút lui.
Thái hậu thấy vạt áo Vi Tiểu Bảo máu tươi đầm đìa. Hiển nhiên gã đã thổ nhiều máu. Thế mà lúc gã quỳ xuống dập đầu , hành động vẫn nhanh nhẹnthì không khỏi ngấm ngầm lo lắng.
Lúc Vi Tiểu Bảo ra khỏi phòng , gã còn liếc mắt nhìn Nhị Sơ nằm sỏng sượt dưới đất. Ngực thị nhô lênhụp xuống , hơi thở điều hòa như người ngủ saỵ Sắc mặt hồng hào không có trạng thái gì khác lạ thì nghĩ bụng :
– Mấy bửa nữa ta sẽ ra chợ mua bánh kẹo về cho y ăn.
Gã rão bước trở về phòng mình , khép cửa cài then rồi thở phào một cái nhẹ nhõm , nhưngười được cất gánh nặng.
Hơn nữa năm nay , ngày đêm gã phải ỡ với Hải lão công lúc nào cũng lo ngày ngày , phải phấn khởi tinh thần để đề phòng lão ra tay sát hại. Gã lẩm bẩm :
Bây giờ lão con rùa chết rồi không còn sợ ai gia hại mình nữa.
Đột nhiên gã nhớ tới nét mặt Thái hậu dưới ánh đèn nến thì gã lại run lên nghĩ bụng :
– Ở nơi hoàng cung này chẳng được an tĩnh chút nào. Lão gia còn phải …còn phải…ha ha ! Còn phải lấy được bốn mươi lăm vạn lạng bạc kia rồi sẽ trỡ về Dương Châu ở với má má hay hơn.
Gã nghĩ tới mình còn giử được mạng sống , bốn mươi lăm vạn lạng bạc coi như mất rồi mà lấy lại được , gã sướng quá không nhịn được bất giác khoa tay khoa chân múa may.
Vi Tiểu Bảo cao hứng một hồi , dần dần mõi mệt , gã nằm lăn ra giường rồi ngủ say lúc nào không biết.
Sáng hôm sau gã tĩnh dậy thấy trước ngực lẩm rẩm đauvà trong mình mất sức , liền biết ngay đêm qua bị Hảilão công đánh một chưởng và đá một cướcmới ra nông nỗi này.
Gã chống tay xuống giường ngồi nhỏm dậy nhìn thấy trước ngực máu dây lem luốc , liền cởi áo trường bào dúng vào thùng nước mà kỳ cọ.
Đột nhiên thấy vạt áo nhũn ra như giấy , đứt từng mãng một.
Gã giật mình kinh hãi , kéo áo ra khỏi thùng nước. Gã ngó lại thấy vạt áo trước ngực bị thủng hai chổ lớn , một chổ như hình bàn tay và một chổ như hình bàn chân. Gã rất lấy làmkỳ tự hỏi :
– Sao áo mình…lại qui? quái như thế này?
Vừa nghĩ đến chữ qui? , Vi Tiểu Bảo sợ hết hồn , lông tóc đứng dựng cả lên.
Ban đầu Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm :
– Phải chăng lão con rùa hiện hồn vào áo bào của ta mà làm thủng hai chổ ?
Rồi gã lẩm bẩm :
– Không hiễu linh hồn lão con rùa vẫn đui mắt hay vẫntrông thấy người đời?
ý nghĩ người mù sau khi chết rồi vẫn còn đui mắt như cũ hay sáng trở lại chỉ thoáng qua trong đầu óc rồigã không nghĩ tới nữa.
Vi Tiểu Bảo tay cầm áo ngơ ngẫn xuất thần. Đột nhiên gã tĩnh ngộ la thầm :
– Chẳng phải linh hồn hay ma qui? gì hết. Đêm qua lão con rùa phóng một chưởng , đá một cước trúngvào ngực mình. Vậy hai chổ thủng này là do lãođánh rách , Ha ha ! võ công lão gia khôngphải tầm thường , dù thổ mấy búng máu cũng khôngphải là chuyện to tát. Trời ơi ! Chẳng hiễu lão giacó bị nội thương hay không ? lão con rùa cònđể lại cái rương thuốc , mình phải coi xem có thuốcnào trị thương lấy ra uống là ổn hơn hết.
Hải lão công chết rồi thì những đồ vật gì củalão dĩ nhiên Vi Tiểu Bảo coi như của mình. Gãkhệnh khạng hắng giọng một tiếng rồi kéo rương thuốc mở ra coi.
Trong rương nào bình bình lọ lọ nào gói nào bọc đựng thuốc hoàn thuốc tán rất nhiều. Trên chai lọ củng như gói giấy đều có chữ , nhưng Vi Tiểu Bảo lại không biết được mấy chữ thì làm sao mà phân biệt được gói nào là gói thuốc trị thương , bình nào là bình thuốc độc ?
Gã nhớ tới mình chỉ thêm một ít thuốc mà làm cho Hải lão công phải đui mắt , nên chẳng khi nào gã dám uống bừa bải. may ở chổ ngực không đau đớn gì mấy , gã tự nhủ nói một mình :
– Con mẹ nó ! lão gia đã võ công tinh thâm thì chẳng cần uống thuốc nữa hay hơn.
Gã liền đậy nắp rương lại để đi coi những thứ khác. Gã thấy Hải lão công còn để lại hơn hai trăn lạng bạc.Gã coi món tiền này không vào đâu. Chưa kể đến số bạc 45 vạn lạng bạc mà Sách Ngạch Đồ sắpchia cho gã. Gã chỉ đi đánh bạc với bọn ôn HữuĐạo thì ăn được vài trăm lạng bạc cũng chẳng khókhăn gì.
Vi Tiểu Bảo lại lục trong đống quần áo thấy một cái gói nhỏ bọc vải xanh liền mở ra coi , bất giác trống ngưc đập thình thình.
Nguyên gã thấy trong bọc này có hai pho sách thì một pho là Tứ Thập Nhị chân kinh. Có điều pho kinh này bìa bọc bằng lụa đại hồng. Lụa để lâu ngày quá thành ra có đốm vàng đốm trắng.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm :
– Lão con rùa rõ ràng đã có phosách này , sao lão còn bảo ta vào ngựthư phòng để đánh cắp của Hoàng thượng ? Và Tháihậu cũng vậy , đã có một pho sách rồi còn saita lấy thêm của nhà Ngao Bái hai pho nữa. Sáchơi là sách ! Hễ thấy sách là đánh bạcthuạ Lấy sách làm gì cho lắm ? Sách đâucó phải là vàng , là bạc mà bảo được nhiềuchừng nào tốt chừng ấy?
Gã mở hộp lấy sách lật ra coi thì chỉ toàn mực đen giấy trắng , dường như mỗi chữ đang trợn mắt lên nhìn gã. Gã lẩm bẩm :
– Những chữ thối tha kia ! bọn mi nhận được ra ta là Vi Tiểu Bảo ,nhưng Vi Tiểu Bảo ta lại không nhận ra bọn mi.
Rồi gã bọc sách cẩn thận lại bỏ đó , đi coi pho sách khác. Pho này bên ngoài không có hộp. Ngoài bì sách có đề bốn chữ.
Vi Tiểu Bảo chỉ biết được chữ thứ tư là chữ “Kinh’. Vì trước kia Hải lão công bảo gã đi lấy cắp pho Tứ Thập Nhị chân kinh nên đã bắt gã nhìn nhận chữ này.Còn ba chữ kia gã chẳng biết là những chữ gì, gã tức quá lẩm bẩm :
Mẹ kiếp ! lão gia không muốn biết các ngươi.
Gã nghĩ rằng đây chắc là kinh Phật của mấy ôngsư. Tiện tay gã lật ra coi thì trang nào cũng có mấy đồ hình vẽ toàn đàn ông cởi trần , khắp mình vẽ đầy những đường dây đỏ.
Gã coi đồ hình còn có phần hứng thú ,rồi lật từng trang một xuống dưới mà hình người cởi trần lạikhông giống nhau. Có người ngồi xếp bằng , có ngườinằm nghiêng , có người chúc đầu xuống chân giơngược lên như chuồn chuồn điểm thủy.
Vi Tiểu Bảo chú ý đến đồ hình hồi lâu nữa rồibụng bảo dạ :
– Những đồ hình này xem chừng là các môn luyện võ công. Võ công lão con rùa rất cao thâm , chắc là lão học ở những đồ hình này. Ha ha ! Lão dạy ta mấy môn võ công giả của phái Thiếu lâm , nhưng những công phu trên đồ hình này nhất định là thật rồi. lão gia mỗi ngày luyện mấy thức thì trong vòng một năm nữa hay năm bảy tháng võ công cũng cao cường chẳng kém gì lão con rùa , có thể thành thiên hạ vô địch. Nếu vậy mình biến thành lão con rùa thứ hai. Nhưng chao ôi ! Không được rồi ! Nếu đã là ô quy đệ nhị thì có khác gì Tiểu ô quy ! Ha ha ! Ha ha!…
Gã càng nghĩ càng cao hứng. Gã lật lại trang đầu thấy đồ hình vẽ người ngồi xếp bằng. Gã cũng ngồi đúng như vậy.
Đột nhiên ngoài cửa có tiếng gọi :
– Quế công công ! Đại Hỹ ! Đại hỹ ! Mau mở cửa ra !
Vi Tiểu Bảo đứng phắt dậy , bỏ sách vào hòm đậy nắplại. Gã với lấy một tấm áo bào mặc vào mình , vừa cài khuy vừa đi mở cửa.
Đồng thời gã cất tiếng hỏi :
– Vừa mới sáng sớm mà các vị đã đến chơi. Có việc chi mà các vị khách sáo như vậy?
Một tên thái giám ngoài bốn chục tuổi cười đáp :
– Thái hậu vừa mới ban thánh chỉ xuống phủ Nội vụ về việc Hải Đại Phú công công bị bệnh từ trần , chức Phó tổng quản thái giám ty Thượng thiện giám sẽ do Quế công công thăng nhiệm.
Một tên thái giám khác cười nói :
– Bọn tại hạ không kịp cho quan đại thần ở phủ Nội vụ hay để chuyểnđạt thánh chỉ , lật đật đến đây báo tin mừng. Từ nayQuế công công quản lý Thượng thiện giám thật là hay quá !
Vi Tiểu Bảo đối với việc thăng quan chẳng lấy chi làm mừng rỡ , nhưng gã cũng nghĩ thầm :
– Thái hậu cho ta thăng quan tức là gián tiếp hạ lệnh cho ta không được tiết lộ chút gì về vụ dã xãy ra đêm quạ Thực ra dù ngài chẳng cho thăng chức lão gia cũng phải bưng kín miệng bình , nếu tiết lộ vụ bí mật này thì chẳng những bay đầu mà cái miệngcũng không còn , khi nào lão gia dám bép xép ? Có điều Thái hậu đã đề bạt cho ta tức là không giết ta nữa , ta có thể yên lòng được.
Lại một tên thái giám nữa nói :
– Bọn tại hạ Ở trong cung đã lâu ngày mà trướcnay chưa từng có một vị Phó tổng quản ít tuổi như Quếcông công.
Hắn ngừng một chút rồi nói tiếp :
– Trong cung còn có 14 vị Tổng quản thái giám, 8 vị Phó tổng quản thái giám. Người cầm đầu 22 vịnày chưa có ai 30 tuổi đã trèo lên được. Bửa nay Quế công công đã thăng lên đến cấp này. Ngài mai công công về ngồi ngang hàng với Trươngtổng quản , Vương tổng quản mới thật là vinh hạnh.
Một người khác nói :
– Ai cũng chỉ biết Quế công công ra vào kề cận đức Hoàng thượng , không ngờ cả Thái hậu đối với công công cũng coi trọng đến thế.
Có thể trong vòng nữa năm nữa công công sẽ bước lên ngôi tổng quản. từ nay anh em tại hạ mong rằng công công che chở và tiến cử cho.
Bốn tên thái giám mỗi người nói một câuthi nhau tâng bốc Vi Tiểu Bảo khiến cho gã hởi dạ khôngbiết đến thế nào mà kể !
Gã cười ha hả đáp :
– Chúng ta là chổ anh em thân tình với nhau , sao các vị còn nói đến chuyện tiến cử với không tiến cử ?
Đây là ơn điển của Thái hậu và Hoàng thượng , chứ lão…lão…Quế Tiểu Bảo có công cán gì đâu?
Gã toan xưng là lão gia , phải ấp úng mãi mới nói hết câu mà lại hấp tấp tự xưng là QuếTiểu Bảo.
Gã nói tiếp ;
– Này này ! Mời các vị vào trong nhà uống chung trà đã.
Tên thái giám đứng tuổi nói :
– Hồng ân của Thái hậu chắc đến chiều phủ Nội vụ mới chuyển ra ngoài. Vậy anh em tại hạ mời Quế công công đi uống một chung , gọi là khánh hạ công công tiền trình vạn lý , thăng liền hai cấp. Quế công công ! Bây giờ ngài đã làm quan hàm ngũ phẫm chứ không phải là nhỏ.
Ba tên kia cũng theo hùa , nhất định kéo Vi Tiểu Bảođi uống rượu.
Mấy bửa liền Vi Tiểu Bảo được người tâng bốc mời mọc luôn luôn , nhưng lời nịnh nọt bao giờ cũng lọt tai.
Gã liền khóa cửa lại , cười hề hề đi theo bốn người.
Trong bốn người này thì hai tên hầu cận bên mình Thái hậu. Chúng vâng lệnh Thái hậu truyền thánh chỉ đến phủ Nội vụ , nên được tin trước nhất. Còn hai tên kia làm thái giám ở Thượng thiện giám. Một tên chuyên về sắm sử món ăn , một tên dự bị lương thực.
Hai chổ rất béo bổ ở nội cung.
Từ lúc hai tên được tin Hải Đại Phú phát bịnh từ trần , lập tức canh giử ngoài cửa phủ Nội vụ không rời nữa bước.
Nên biết sở dĩ chúng lưu tâm nghe ngóng xem nhân vật nào sẽ điền vào chổ khuyết đó là lập tứcđi cầu cạnh để bảo vệ chức vị của chúng , để tính chuyện từnay trở đi sẽ kê khai giấy tờ như thế nào để thủ lợi.
Bốn tên thái giám kéo Vi Tiểu Bảo vào trong phòng ngự trù , kính cẩn mời gã ngồi vào thủ vị.
Bọn nhà bếp biết thằng nhỏ này bắt đầu từ ngày mai sẽ là người trên đầu trên cổ chúng , nên đem hết tinh thần nấu nướng làm những món ăn rất ngon lành trong sạch , tưởng ngày thường đến cả Thái hậu cùngHoàng thượng cũng không được ăn những món tuyệt hảo nhưbửa nay chúng cung phụng Vi Tiểu Bảo.
Vi Tiểu Bảo không biết uống rượu. Gã cũng theo đà nói trăng nói cuội với bọn kia.
Một tên thái giám thở dài nói :
– Hải lão công là người tử tế ! Đáng tiếc là mấy năm nay mình mang bệnh hoạn lại hư cặp mắt.
Tại hạ nghe nói lão gia nổi cơn ho rồi từ giả cuộc đời.
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Đúng thế ! Thường khi Hải lão công nổi cơn ho là hơi thở tựa hồ bị đút nút không thông được.
Tên thái giám chầu hầu Thái hậu nói :
– Sáng sớm hôm nay quan ngự y là Lý đại nhân vào tâu Thái hậu nói Hải lão công bị bệnh ho lao ăn vào xương tũy , bệnh phong thấp thấu đến tâm can. Lão bệnh đã lâu năm mà phát tác thì không tài nào trị được nữa. Muốn đề phòng bệnh lao phổi khỏi truyền sang người khác phải đem thi thể hỏa táng.
Hắn còn kể tiếp :
– Thái hậu rất buồn phiền về cái chết của Hải lão công. Ngài thở dài nói :
“Đáng tiếc ! Đáng tiếc ! Hải Đại Phú là người rất trung thực !”
Vi Tiểu Bảo vừa kinh ngạc vừa mừng thầm. Gã biết rằng bọn thị vệ, ngự y , thái giám đều sợ bị liên lụy nên dấunhẹm vụ Hải lão công bị giết chết. Như vậy là hợp ý Thái hậu lắm.
Vi Tiểu Bảo lẩm bẩm :
– Cái gì mà bệnh lao ăn vào xương tủy , phongthấp thấu tới tâm can ?
Lão con rùa bị tiêm đao đâm ruột , lợi kiếm xuyên tâm mới là đúng sự thực.
Uống rượu giở chừng , hai tên thái giám trong Thượngthiện giám dần dần đưa câu chuyện vào cách sinhhoạt cùng khổ của kẻ làm thái giám , phải trông vào chút lợi lộc cho đời sống dễ chịu hơn.
Chúng thĩnh cầu Vi Tiểu Bảo không nên cố chấp như Hảilão công , bất cứ việc gì cũng tính đâura đó.
Vi Tiểu Bảo chổ hiễu chổ không chỉ ậm ừ cho xuôi chuyện.
Uống rượu xong , hai tên thái giám cầm một gói nhỏ nhét vào túi Vi Tiểu Bảo.
Vi Tiểu Bảo về phòng mở ra coi thấy hai tấm ngân phiếu , mỗi tấm đề ba chữ “Nhất thiên lạng”.
Gã hiễu ba chữ này , nghĩ thầm :
– Mình chưa nhậm chức đã đưa trước hai ngàn. Món tiền kiếm chác cũng khá đấy.
Vào khoảng giờ thân , vua Khang Hy phái người đến kêu Vi Tiểu Bảo vào ngự thư phòng.
Hoàng thượng nét mặt tươi cười nói :
– Tiểu Quế Tử ! Mẫu hậu bảo đêm qua ngươi lập được đại công ,ngài muốn thăng cấp cho ngươi.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm :
– Vụ này mình đã biết trước rồi.
Nhưng ngoài mặt làm bộ vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ , quì xuống dập đầu tâu :
– Nô tài có công lao gì đâu? Đây đều là nhờ hồng ân của Thái hậu cùng Hoàng thượng.
Vua Khang Hy cười khà khà nói :
– Tiểu Quế Tử ! Trẫm và ngươi tuy chưa lớn tuổi nhưng muốn làm việc lớn để bọn đại thần không dám coi thường , bảo chúng ta là không hiễu việc.
Vi Tiểu Bảo tâu :
– Chính thế ! Chỉ cần Hoàng thượng quyết định kế hoạch. Việc gì thánh thượng đã giao cho , nô tài xin hết sức.
Vua Khang Hy phán :
– Hay lắm ! Ngao Bái làm loạn phạm thượng. Tuy trẫm tha hắn không giết , nhưng hắn còn nhiều bè đảng , trẫm e rằng đống tro tàn có ngày cháy trở lại làmphản. Đó là một việc rất nguy hiểm.
Vi Tiểu Bảo tâu :
– Hoàng thượng phán rất đúng.
Vua Khang Hy nói :
– Vừa rồi Khang Thân Vương vào tâu với trẫm là hắn bị giam ở phủ Khang Thân Vương , suốt ngày la hét , thốt ra những lời hổn xược.
Nhà vua nói tới đây hạ thấp giọng xuống tiếp :
– Thằng cha đó bảo Trẫm dùng dao găm đâm vào lưng hắn.
Vi Tiểu Bảo hỏi :
– Làm gì có chuyện đó ? Đối với hắn hà tất Hoàng thượng phải ra tay? Nhát đao đó là nô tài đâm , nô tài đến nói rõ với Khang Thân Vương là xong.
Việc vua Khang Hy động thủ ám toán Ngao Bái mà đồn đại ra ngoài thì thật là mất hết thể thống , ngài đang băn khoăn về chuyện đó. Bây giờ nghe Vi Tiểu Bảo nói vậy thì mặt rồng hớn hở gật đầu phán :
– Ngươi đến phủ Khang Thân Vương coi xem thằng cha đó đến bao giờ mới chết.
Vi Tiểu Bảo “dạ” một tiếng.
Vua Khang Hy lại nói :
– Trẫm cứ tưởng hắn đã trúng đao chỉ trong nháy mắt là toi mạng , nên hạ chỉ tha chết. Không ngờ hắn gớm lắm , vẫnđứng lên được. Nếu biết sớm thế này …
Giọng nói của nhà vua ra chiều hối hận.
Vi Tiểu Bảo dò ý vua Khang Hy biết là ngài muốn gã lén tới giết chết Ngao Bái đi cho rồi , liền tâu :
– Nô tài coi chừng hắn không thể sống được qua ngày hôm nay.
Vua Khang Hy lộ vẽ vui mừng , khẻ nói :
– Võ công hắn rất cao cường , tuy bị giam cầm mà rất hung dữ như mãnh hổ.
Ngươi đến đó phải coi chừng , đừng để hắn đả thương.
Vi Tiểu Bảo cũng hạ thấp giọng xuống nói :
– Nô tài hiẽu rồi.
Vua Khang Hy truyền cho bốn tên thị vệ đưa Vi Tiểu Bảo đi công cán ở phủ Khang Thân Vương.
Vi Tiểu Bảo cưởi một con ngựa cao lớn. Bốn tên thị vệ tiền hô hậu ủng , đi về phía phủ Khang Thân Vương.
Trên đường phố gã nghênh ngang đắc ý nhìn tả ngó hữu.
Bỗng nghe trên đường phố có tiếng một hán tử cất lên :
– Nghe nói nhân vật bắt được tên đại gian thần Ngao Bái là một vị tiểu công công mới hơn mười tuổi.
Chẳng hiễu có đúng không ?
Một người khác đáp :
– Đúng rồi ! Đức thiếu niên hoàng đế có một vị công công kề cận bên mình mà ngài rất sũng ái , cũng là một trang thiếu niên.
Người trước lại hỏi :
– Phải chăng là vị tiểu công công này?
Người kia đáp :
– Cái đó tại hạ cũng không biết.
Một tên thị vệ muốn tâng bốc Vi Tiểu Bảo , liền lớn tiếng :
– Người bắt tên gian thần Ngao Bái là vị Quế công công này đó.
Ngao Bái tàn sát người Hán , lại tham lam vơvét , bách tính căm hận thấu xương. Nhân dânbị hắn bắt trị tội và tịch thu gia sản trăm họ trong ngoàithành Bắc Kinh hoan hô dậy đất.
Lúc nhà vua nhõ tuổi hạ chỉ cầm nã , Ngao Bái ỷ mình bản lãnh cao cường chống chọi lại rồi bị bọn tiểu thái giám đánh ngã là câu chuyện đã đồn đãi khắp vùng hoàng thành ai ai cũng biết. Bách tính còn thêm dầu thêm mở cho thành những giai thoại trong các trà đình tửu quán. Nào là Ngao Bái phóng cước muốn đá hoàng đế , nào là mấy vị tiểu thái giám võ công cao cường thi triển những chiêu thức “Khô đẳng bàn cầm” vật ngã Ngao Bái. Ngao Bái ra chiêu “Lý ngư đả đỉnh” tiểu thái giám liền ra chiêu “Hắc hổ thâu tâm” hạ hắn. Họ kể lại từng chiêu từng thức như chính mắt họ đã nhìn thấy.
Mấy bửa nay , bách tính trong thành chỉ mong có những vị tiểu thái giám nhỏ tuổi ra đường phố là họxúm lại để nghe ngóng tin tức về tình hình trócnã Ngao Bái. Bây giờ quần chúng nghe tênthị vệ kia hô lớn vị tiểu thái giám này làđại công thần trong cuộc cầm nã Ngao Bái , lập tức gãlàm xúc động mọi người. Dân chúng vổ tay hoanhô.
Trong đời Vi Tiểu Bảo có bao giờ được vinh dự như ngày naỵ Bất giác gã nức lòng hở dạ , nở mặt nở mày, tưởng mình là một vị đại anh hùng thật.
Mọi người chỉ e dè hai tên thị vệ tay cầm yêu đao đi trước dẹp đường , không thì họ đã sấn lại vây quanh Vi Tiểu Bảo để nhìn tận mắt và hỏi đến nơi.
Năm người tới phủ Khang Thân Vương.
Khang Thân Vương nghe tin Hoàng thượng phái nội sứ tới nơi , vội sai mở rộng cửa để lão thân hành nghinh tiếp.
Lão sai bày hương án , chuẩn bị nghinh tiếp thánh chỉ. Vi Tiểu Bảo cười nói :
– Khang vương gia ! Hoàng thượng sai tiểu nhân tới đâyđể coi tình trạng Ngao Bái ra sao , chứ không cógì trọng đại.
Khang Thân Vương đáp :
– Dạ dạ !
Lão vào ngự thư phòng thường gặp Vi Tiểu Bảo chầu hầu kề cận vua Khang Hỵ Lúc cầm nã Ngao Bái gãlại là người xuất lực nhiều nhất , lão cười hì hì giắt tay Vi Tiểu Bảo nói :
– Quế công công ! Chả mấy khi được công công giá lâm tệ phủ. Chúng ta hãy uống chơi mấy chung rồi hãy vào coi Ngao Bái.
Khang Thân Vương liền hạ lệnh bày yến tiệc. Bốn tên thị vệ ngồi riêng một bàn do bọn văn võ quan viên trong vương phủ bồi tiếp :
– Khang Thân Vương tự mình ngồi đối ẩm với Vi Tiểu Bảo ở trong vườn hoa.
Trong khi uống rượu lão gợi chuyện hỏi Vi Tiểu Bảo thích thứ gì ?
Vi Tiểu Bảo ngoẹo đầu ngẫm nghĩ :
– Nếu mình nói thích đánh bạc tất vương gia cũng bồi tiếp. Nhưng mình có được tiền của lão cũng là bất võ.
Gã liến đáp :
– Tiểu nhân chẳng thích thứ gì hết.
Khang Thân Vương bụng bảo dạ :
– Người già thích tiền bạc. Hạng đứng tuổi thích nữsắc. Nhưng làm thái giám dĩ nhiên khônghiếu sắc. Gã tiểu thái giám này khônghiễu thích thứ gì ? Thật khó mà đoán được. Gã biết hiễu võ công mà mình tặng bảođao bảo kiếm biết đâu gã chẳng xảy ra tai vạ trong hoàngcung , mà mình cũng bị liên lụy. à ! Đượcrồi !…
Lão cười hỏi :
– Quế công công ! Trong tầu ngựa của tiểu vương có nuôi được mấy con ngựa tốt. Chúng ta tuy mới gặp nhau nhưng chẳng khác tình cố cựu. Xin công công lựa mấy con và kể như là của tiểu vương trao tặng để làm lễ kiến diện , được chăng ?
Vi Tiểu Bảo cả mừng hỏi lại :
– Có lý đâu tiểu nhân lại lãnh thọ đồ thưởng của vương gia?
Khang Thân Vương đáp :
– Đã là chổ anh em mình với nhau , công công nói gì mà thưởng với không thưởng ?
Lại đây ! Lại đây ! Chúng ta đi coi ngựa trước rồi sẽtrở về uống rượu.
Lão liền dắt Vi Tiểu Bảo vào tầu ngựa.
Khang Thân Vương kêu mã phu dắt mấy con ngựa nhỏ tốt ra.
Vi Tiểu Bảo có ý không bằng lòng , tự hỏi :
Sao lão lại bảo mình cởi ngựa nhỏ ? Phải chăng lão cho mình là con nít chỉ biết cởi ngựa nhỏ ?
Gã thấy mã phu dắt ra năm sáu con ngựa nhỏ liền nói :
– Vương gia ! Tiểu nhân người thấp muốn cởi con ngựa lớn cho khỏi lùn tịt , nên chăng ?
Khang Thân Vương liền hiễu ý ngay , vỗ đùi cười nói :
– Đúng rồi ! Tiểu vương thật là hồ đồ ! Tiểu vương thậtlà hồ đồ ! Lão liền kêu mã phu :
– Giắt con Ngọc hoa thông ra đây ! Mời công công phẫm bình xem sao. Tên mã phu liền vào trong tầu giắt ra một con ngựa rất cao lớn toàn thân lông trắng có pha lẫn những đốm màu hồng lợt. Nó ngẫng đầu giương bờm ,trông đúng là một con thần tuấn mã phi thường. Giây cương nạm vàng , bàn đạp bằng vàng. Yênbằng bạc khãm bảo thạch. Ngay một bộ yên cương đã đáng giá rất nhiều tiền. Nếu không phải Vương Công cao cảthì dù là quan tư hay phú thương cũng khôngdám sắm bộ yên cương quý giá như vậy.
Vi Tiểu Bảo chẳng hiễu thế nào là ngựa tốt hay ngựa xấu , mới coi bộ dạng tuấn mã đã không nhịn được reo lên:
– Con ngựa này diêm dúa quá ! Thật là đẹp.
Khang Thân Vương cười nói :
– Con ngựa này của người Tây Vực đưa đến. Nó là giống ngựa Đại Uyên mã rất nổi tiếng. Tuy coi nó cao lớn như vậy mà còn non lắm , mới có hai năm mấytháng. Con ngựa diêm dúa phải được người diêmdúa cởi mới xứng đáng. Quế huynh đệ ! Huynh đệ coi con Ngọchoa thông này như thế nào?
Vi Tiểu Bảo ngập ngừng đáp :
– Con ngựa này ….là đồ cởi của vương gia. tiểu nhân khi nào dám lấy?
Vương gia ban cho hậu hỹ thế này , tất nhiên tiểu nhân phải tổn thọ.
Khang Thân Vương nói :
– Quế huynh đệ ! Huynh đệ nói thế thì coi tiểu huynh như người ngoài mất rồi. Thế là khinh rẽ tiểu huynh đấy nhé ! Chẳng lẻ Quế huynh đệ lại không chịu kết bạn với ta chăng ?
Vi Tiểu Bảo nói :
– Hởi ơi ! tiểu nhân chỉ là …..một kẻ hạ tiện trong nội cung , khi nào dám kết giao bằng hữu với vương gia?
Khang Thân Vương nói :
– Người Mãn Châu chúng ta tính tình maulẹ. Nếu huynh đệ là bạn thân với ta thì phải lấy conngựa này đem về mà cởi. Từ nay trở đi giữa chúng takhông còn có chuyện riêng tây nữa. Nếu khôngthế thì tiểu huynh giận lắm đấy.
Hồi 26
Trong nhà lao Ngạo Bái vong thân
Khang Thân Vương nói rồi chủng ngượcchòm râu tựa hồ muốn thở lên phì phì.
Vi Tiểu Bảo thấy vị vương gia này vui vẽ dễ thân cận rất lấy làm hứng thú , gã làm bộ ngập ngừng đáp :
– Vương gia ơi ! Vương gia …đối đải với tiểu nhân tử tế quá , tiểu nhân không biết làm thế nào báo đáp cho vừa?
Khang Thân Vương cả mừng nói :
– Sao Quế huynh đệ cứ nhắc đi nhắc lại hoài chuyện báo đáp với chẳng báo đáp. Huynh đệ ưng lấy con ngựa này là ta hãnh diện lắm rồi.
Lão quanh ra phía sau ngựa khẻ vổ vào đít ngựa mấy cái , bảo nó :
– Ngọc hoa ! Ngọc hoa ! Từ nay mi về với công công đây , phải cho ngoan ngoãn , thuần thục nghe !
Rồi lão bảo Vi Tiểu Bảo :
– Huynh đệ ! Huynh đệ thử cởi lên coi !
Vi Tiểu Bảo cười đáp :
– Dạ ! Xin tuân lời vương gia.
Gã vổ vào yên ngựa , tung mình nhãy vọt lên lưng nó.
Vi Tiểu Bảo học võ nghệ của Hải lão công được quá nữa năm , nhưng lão không có chân tâm truyền thụ. Về môn quyền cước thực ra gã chưa học được gì , nhưng nghề nhãy nhót thì thân thủ gã rất mau lẹ.
Khang Thân Vương khen ngợi :
– Công phu của Quế huynh đệ hay lắm !
Tên mã phu đang dắt ngựa liền đưa dây cương cho Vi Tiểu Bảo rồi buông tay ra. Con Ngọc hoa thông đi quyện mấy vòng quanh tầu ngựa.
Vi Tiểu Bảo cởi trên lưng ngựa thấy vừa êm vừa đi mau. Gã chưa hiễu gì về nghệ thuật cầm cương điều khiển con ngựa. Cứ để mặc nó đi quanh mấy vòng rồi tung mình nhãy xuống. Con ngựa tự động dừng lại.
Khang Thân Vương vổ tay hoan hô :
– Tuyệt diệu ! tuyệt diệu !
Vi Tiểu Bảo nói :
– Vương gia ! Đa tạ vương gia có lòng hậu tứ. Tiểu nhân hãy đi coi Ngao Bái một chút rồi sẽ trở ra hầu tiếpvương gia.
Khang Thân Vương đáp :
– Phải rồi ! Đây là việc lớn tiểu huynh đệ đã vâng thánh chỉ hãy làm cho xong đã.
Khi tiểu huynh đệ về cung , tâu dùm cho là chúng ta phòng thủ rất nghiêm mật , dù Ngao Bái có mọc cánh cũng không trốn thoát.
Vi Tiểu Bảo nói :
– Dĩ nhiên là thế.
Khang Thân Vương hỏi :
– Tiểu huynh đệ có cần ta đi theo không ?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Tiểu nhân không muốn làm phiền đến vương gia.
Khang Thân Vương mỗi lần đến gặp Ngao Bái là lại bị hắn chửi mắng như tát nước vào mặt , nên lão cũngkhông muốn gặp hắn. Lão liền phái 8 tên thị vệcủa bản phủ đi theo Vi Tiểu Bảo để tra xét tình trạng tênkhâm phạm Ngao Bái.
Tám tên thị vệ dẫn Vi Tiểu Bảo ra phía sau vườn hoa đến trước căn nhà thạch thất trơ trọi. Ngoài cửa sổ có16 tên thị vệ tay cầm cương đao canh giử. Ngoài ra cònhai tên thủ lãnh đi tuần quanh thạch thất. Cách phòng thủ quả nhiên cực kỳ nghiêm mật.
Bọn thị vệ liền báo tin cho thủ lãnh là có vị công công do Hoàng thượng phái đến điều tra tù phạm. Bọn chúng khom lưng thi lễ.
Chánh phó thủ lãnh liền móc trong bọc ra mộtchùm chìa khóa chia nhau đi mở cửa sắt và bốncái khóa lớn. Chúng kéo cửa sắt ra mời Vi TiểuBảo vào trong nhà giam.
Căn thạch thất này ẩm thấp tối tăm. Ngay trong hành lang có làm một cái bếp , một người lão bộc đang nấu cơm.
Tên vệ sĩ thủ lãnh nói :
– Ngày thường cửa sắt này không mở ra bao giờ. Đồ ăn của tên khâm phạm thổi nấu ngay ở trong nầy rồi đưa vào trong nhà giam.
Vi Tiểu Bảo gật đầu nói :
– Hay lắm ! Vương gia của các vị nghĩ cách này thật châu đáo. Cửa sắt mà không mở thì tên khâm phạm khó lòng trốn thoát.
Vệ sĩ thủ lãnh lại nói :
Vương gia còn căn dặn : Nếu tên khâm phạm toan chạy trốn thì cứ hạ sát ngay không cần báo trước.
Vệ sĩ thủ lãnh dẫn Vi Tiểu Bảo tiến vào. Khi đi qua căn phòng nhỏ đã nghe tiếng Ngao Bái ở phía trong vọng ra. Hắn lớn tiếng thóa mạ hoàng đế :
– Con mẹ nó ! Lão gia xuất sinh nhập tử , lập biết bao công hãn mã cho ông cha nó thu lại tòa giang sơn gấm vóc. Bây giờ đến thằng tiểu qui? chưa ráo máu đầu lại không biết yên phận , ám toán vào sau lưng lão gia. Lão gia có thành tên lệ qui? cũng không buông tha hắn.
Vệ sĩ thủ lãnh chao mày nói :
– Tên tù này thốt ra những lời vô phép vô thiên nên chém đầu là phải.
Vi Tiểu Bảo đi đến căn phòng nhỏ có chấn song sắt liền thò đầu vào coi thì thấy Ngao Bái đầu bù tóc rối. Chân tay đeo xiềng và khóa rất nặng.
Ngao Bái ở trong phòng giam chạy lui chạy tới , xiềng sắt kéo lê thê dưới đất bật lên những tiếng loảng xoảng. Hắn vừa thấy Vi Tiểu Bảo đã la lên :
– Thằng tiểu quỉ…Chết bầm chết văm kia !…Mi vào đây… Vào đây cho lão gia vặn cổ chết tươi !
Hai mắt hắn trợn tròn xoẹ Nhãn quang tựa hồ muốn phun ra lửa.
Đột nhiên hắn nhãy xổ về phía Vi Tiểu Bảo , nhưng đụng vào tường đánh “sầm” một tiếng. Tuy còn cách bức tường rất dày mà Vi Tiểu Bảo cũng giật mình kinh hãi phải lùi lại hai bước. Gã thấy tướng mạo Ngao Bái hung dữ bất giác sinh lòng khiếp sợ.
Vệ sĩ liền an ủi gã :
– Công công đừng sợ gì hết. Hắn không ra được đâu.
Vi Tiểu Bảo nói :
– Ta đâu có sợ. Mấy vị hãy ra ngoài chờ ta.
Hoàng thượng truyền cho ta hỏi hắn mấy câu.
Bọn vệ sĩ dạ một tiếng rồi lui ra.
Ngao Bái càng tức giận , tiếp tục lớn tiếng thóa mạ. Vi Tiểu Bảo cười nói :
– Ngao thiếu bảo ! Đức Hoàng thượng phái tại hạ đến thăm sức khõe của lão nhân gia. Nghe tiếng lão gia thóa mạ sang sảng thì biết rằng chân khí hãy còn sung túc , thân thể khõe mạnh như trước.Hoàng thượng biết tin này nhất định ngài sẽ vui lònglắm.
Ngao Bái dơ hai tay lên đập xiềng sắt vào chấn song bật lên những tiếng choang choảng.
Lão càng căm hận thóa mạ :
– Tổ mẹ nó ! Thằng tiểu qui? chó đẻ kia ! Mi về bảo hoàng đế đừng làm bộ giả đạo đức nữa. Muốn giết ta thì cứ việc giết đi. Chẳng lẻ Ngao Bái còn sợ đến thứ mi nữa chăng ?
Gã đập vào chấn song sắt cửa sổ to tướng làm cho rung chuyển , Vi Tiểu Bảo sợ hắn phá cửa sổ nhãy ra , lại lùi thêm bước nữa , cười nói :
– Hoàng thượng có giận lão gia đến đâu thì cũng không giết lão gia một cách giản dị như vậy đâu. Ngài muốn để lão gia yên nghĩ ở đây hai ba chục năm , kỳ cho đến khi lão gia thực lòng hối lổi bò đến trước mặt Hoàng thượng dập đầu mấy trăm cái. Có thể Hoàng thượng nghĩ đến công lao của lão gia ngày trước mà phóng xá cho cũng chư biết chừng. Nhưng ngài có buông tha cho lão gia khỏi chết là may lắmrồi , chứ còn muốn làm quan to trở lại thì chắc là không được rồi.
Ngao Bái nghĩ thầm trong bụng :
– Bị giam cầm nơi đây sống không sống được , chết chẳng cho thì thà rằng giết đi còn dễ chịu hơn.
Hắn nóng tính như lửa , thà chết chứ không chịu khuất phục.
Khi nào hắn chịu đến xin lổi tiểu hoàng đế và dập đầu lạy.
Hắn liền lớn tiếng :
– Mi về bảo hoàng đế đừng mơ mộng nữa. Y muốn giết Ngao Bái là chuyện dễ , còn muốn Ngao Bái dập đầu tạ tội thì khó khăn vô cùng.!
Vi Tiểu Bảo cười nói :
– Chúng ta thử chờ xem. Sau ba năm , Hoàng thượng khi nào nhớ tới lão gia lại phái tại hạ đến thăm lão gia.
Lão gia ơi ! lão gia hãy bảo trọng tấm thân ,chớ để cảm mạo phong hàn mà phát ho suyển.
Ngao Bái lại lớn tiếng mắng chửi :
– Ho suyển con mẹ quân khốn kiếp !
Nguyên trước tiểu hoàng đế vốn là người tử tế , chỉ vì bọn người Hán chó đẻ các ngươi làm cho y phải hư đốn. Lão hoàng gia mà biết nghe lời tạ Triều đình không dùng một tên Hán quan , trong cung không cho một con Hán cẩu nào vào thì làm gì có chuyện thối nát như ngày nay?
Vi Tiểu Bảo bỏ mặc Ngao Bái chửi bới thế nào cũng mặc , gã lui ra ngoài hành lang đến chổ nấu bếp thấy nồi đang bốc hơi nghi ngút. Gã mở vung ra coi thì trong nồi đang nấu thịt heo với rau. Gã nói :
– Thơm quá !
Lão bộc cười nói :
– Đây là đồ ăn của phạm nhân , chẳng có gì ngon lành đâu.
Vi Tiểu Bảo nói :
– Hoàng thượng phái ta đến đây tra xét cách ăn uống của tên khâm phạm , không được để hắn đói lả.
Lão bộc đáp :
– Công công cứ yên tâm. Hắn không đói đâu. Vương gia đã dặn cho hắn ăn mội ngày một cân thịt.
Vi Tiểu Bảo nói :
– Lão múc một bát cho ta thử nếm xem. Nếu lão để tên khâm phạm phải thiếu thốn , ta sẽ về nói với vương gia đánh đòn.
Tên lão bộc sợ hãi nói :
– Dạ dạ ! tiểu nhân không dám để tên khâm phạm thiếu thốn trong việc ăn uống.
Lão lấy bát múc thịt và rau rồi hai tay cungkính đưa đến.
Vi Tiểu Bảo ăn một miếng canh thịt rồi “ồ” một tiếng chớ không phê bình , gã hỏi :
– Mỗi bửa , lão cho tên khâm phạm ăn bao nhiêu thịt ? Ta e rằng cân thịt này lão ăn vụng hết.
Người lão bộc vội đáp :
– Không có đâu ! Cái này tiểu nhânđưa vào cho phạm nhân hết.
Lão lấy bát lớn múc canh thịt và xới ba chén cơm lớn.
Vi Tiểu Bảo cầm đôi đủa lên nhìn rồi nói :
– Đủa này dơ lắm ta dùng thế nào được ? Lão cầm rửa sạch đi cho ta.
Lão bộc vâng dạ luôn miệng rồi cầm đôi đủa ra rửa vào trong chậu nước.
Vi Tiểu Bảo xoay mình lại lấy trong bọc ra một gói thuốc tán trộn vào bát canh thịt.
Gã lại cất dấu gói thuốc vào trong bọc không để ai trông thấy?
Gã khuấy bát canh lên mấy cái cho thuốc biến vào trong canh thịt.
Nguyên Vi Tiểu Bảo đã biết vua Khang Hy muốn giết Ngao Bái mà gã định làm không để lại vết tích gì.
Sau một lúc ngẫm nghĩ gã quyết định chủ ý lấy hơn mười thứ thuốc tán ở trong rương của Hải lão công.
Gã không cần biết thứ nào độc thứ nào không , đem trộn lẫn nhau gói thành một gói.
Gã nghĩ bụng :
– Trong mười mấy thứ thuốc tán này chắc thế nào cũngcó vài ba thứ thuốc độc.
Mình cứ cho hắn uống nhất định phần chết nhiều hơn phần sống.
Lão bộc cầm đôi đủa ra ngoài rửa xong lau chùi sạch sẽ rồi cung kính đưa lên.
Vi Tiểu Bảo đón lấy đôi đủa không ngớt quấy vào bát canh thịt của Ngao Bái.
Gã hỏi :
– Chà ! Thế này là nhiều thịt rồi. Mọi ngày có được bấy nhiêu không ?
Ta coi tướng lão là một tay ăn vụng như chớp.
Lão bộc đáp :
– Mỗi bửa đều cho phạm nhân ăn bấy nhiêu thịt heo , tiểu nhân không dám ăn vụng.
Miệng lão trả lời như vậy , nhưng trong lòng rất lấy làm quái dị , nghĩ thầm :
– Tên tiểu thái giám này thật là qui? quái tinh ma ! Sao gã biết mình hay an vụng thịt của phạm nhân mới kỳ.
Vi Tiểu Bảo nói :
– Được rồi ! Lão đưa cơm canh vào cho phạm nhân ăn đi.
Lão bộc đáp :
– Dạ dạ !
Rồi lão bưng cơm canh đưa vào phòng giam cho Ngao Bái.
Vi Tiểu Bảo cầm chiếc đủa khẻ gỏ vào cạnh nồi , trong lòngrất đắc ý , nghĩ bụng :
– Thằng cha Ngao Bái ăn bát canh rau cải nấu thịt ta bỏ thuốc vào nếu không thất khiếu chảy máu thì cũng…bát khiếu chảy máu ra mà chết.
Gã muốn nói một câu thành ngữ , nhưng không nhớ được rõ , gã nói thất khiếu chảy máu , lại thêm vào một khiếu nữa.
Gã bỏ đủa xuống bước ra cửa nói chuyện gẩu với tên vệ sĩ gát cửa mấy câu rồi nghĩ bụng :
– Chắc bây giờ thằng cha Ngao Bái ăn hết bát canh thịt rồi.
Gã liền quay ra nhìn tên vệ sĩ thủ lãnh nói :
– Chúng ta lại vào xem sao.
Tên vệ sĩ thủ lãnh dạ một tiếng rồi hai người tiến vào.
Khi vừa bước qua cửa , bỗng nghe bên ngoài có tiếng quát hỏi :
– Ai đó ! Đứng lai !
Tiếp theo hai tiếng vo vo như tên bắn.
Tên vệ sĩ thủ lãnh giật mình kinh hãi nói :
– Tiểu công công ! Để tiểu nhân ra coi.
Rồi gã nhãy vọt ra cửa.
Vi Tiểu Bảo cũng ra theo thì thấy những tiếng choang choảng vang lên !
Hơn mười người áo xanh tay cầm binh khí đang cùng bọn vệ sĩ động thủ.
Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hãi nghĩ thầm :
– Hõng bét ! Bọn thủ hạ của Ngao Bái đã đến cứu hắn.
Tên vệ sĩ thủ lãnh rút kiếm chỉ huy vừa quát lên mấy tiếng thì thấy một nam một nữ xông vào giáp công hai bên tả hữu.
Bốn tên ngự tiền thị vệ hộ tống Vi Tiểu Bảo đang đứng gần đó nghe tiếng quát tháo liền chạy lại viện trợ , xông vào vòng chiến.
Bọn người áo xanh võ công rất cao cường. Mới trong chớp mắt hai tên vệ sĩ ở vương phủ đã bị chết lăn dưới đất.
Vi Tiểu Bảo vội thụt vào đóng cửa. Gã toan cài then thì đột nhiên một luồng đạo lực xô mạnh vào đẩy gã lùi lại ngã lăn ra xa hơn trượng.
Bốn tên áo xanh nhãy xổ vào , quát hỏi:
– Ngao Bái đâu rồi? Ngao Bái đâu rồi?
Một lão già râu dài túm lấy Vi Tiểu Bảo xách lên hỏi :
– Ngao Bái giam ở đâu?
Vi Tiểu Bảo trỏ ra ngoài đáp :
– Hắn bị giam trong địa lao ngoài kia.
Hai tên áo xanh liền chạy ra ngoài.
Nhưng bốn tên áo xanh bên ngoài lại xôngvào chạy về phía hậu viện.
Đột nhiên có tiếng người la :
– Ở đây rồi !
Lão râu dài thấy Vi Tiểu Bảo nói dối , nổi giận đùng đùng , vung đao nhắm Vi Tiểu Bảo chém xuống.
Vi Tiểu Bảo thân thủ rất mau lẹ né mình tránhkhỏi.
Một tên áo xanh đứng bên phóng chưởng đánh ra đánh “binh” một tiếng trúng vào sau lưng gã , hất gã bay ra mấy trượng , rớt xuống hậu viện nằm sỏng sượt , không nhúc nhích được nữa.
Sáu tên áo xanh vào đập cửa sắt nhà tù , nhưng cửa sắt này rất kiên cố khó lòng phá được trong khoảnh khắc.
Bỗng nghe bên ngoài tiếng thanh la choang choảng vang lên từng hồi , vương phủ đã nổi hiệu báo động.
Một tên áo xanh la :
– Lẹ lên ! Lẹ lên !
Lão râu dài gắt lên :
– Thối lắm ! Ai không muốn mau?
Một tên áo xanh thấy không thể phá vở được cửasắt , chợt động tâm cơ liền cầm cây cương tiên trong taythò vào cửa sổ mà bẩy mấy cái , Hai câysong sắt cong vèo đi.
Lúc này lại thêm ba tên áo xanh chạy vào , ngoài cửa nhà có địa thế chật hẹp , chín người đứng chật như nêm cối , thi triển thủ cước rất khó khăn.
Vi Tiểu Bảo lồm chồm ngồi dậy , bò dưới đất toan lén ra. Nhưng gã bò được mấy bước liền bị người phát giác.
Một nhát kiếm nhằm đâm vào sau lưng gã.
Vi Tiểu Bảo né tránh sang mé tả , người kia quét ngang lưởi kiếm đánh “roạt” một tiếng.
áo xiêm Vi Tiểu Bảo bị rách một vệt dài.
Vi Tiểu Bảo trong lúc hoảng hốt , không biết đau đớn là gì nữa , gã nhãy vọt người lên , chênh chếch xông ra.
Một tên áo xanh quát mắng :
– Quân tiểu qui? !
Gã vung đao chém tới.
Vi Tiểu Bảo không nghĩ gì nữa , nhãy xổ lại nắm lấy chấn song sắt cửa sổ nhà tù. người gã co lên treotòn teng.
Hán tử áo xanh đang dùng cây cương tiênđể bẩy song ssắt thấy Vi Tiểu Bảo ngăn chận nơi cửa sổ , liền vung tiên đánh xuống.
Vi Tiểu Bảo không còn đường lùi , hai chân gã xỏ qua khe song sắt , trầm người xuống.
Thế là gã đã lách được vào trong nhà tù.
Nguyên hai cây song sắt này đã bị hán tử áo xanh bẩy cong đi , mà người Vi Tiểu Bảo lại bé nhỏ nên chuồn lọt vào được.
Choảng một tiếng vang lên ! Cây cương tiên đánhvào song sắt.
Bọn hán tử áo xanh bên ngoài quát tháo om xòm.
– Để ta chuồn vào ! Để ta chuồn vào !
Hán tử sử cây cương tiên thò đầu qua kẻ hở muốn chuồn vào.
Nhưng Vi Tiểu Bảo là đứa con nít mới 13,14 tuổi nên chuồn qua được. Còn gã hán tử này thân thể to lớn thì chui lọt thế nào được ?
Vi Tiểu Bảo thò tay vào ống giày rút lưởi đao trủy thủ ra.
Gã cầu khẩn trong bụng :
– Cứu binh đến cho mau ! Cứu binh đến cho mau !
Tai gã nghe bên ngoài có tiếng đồng la , tiếng quát tháo và tiếng khí giới choang choảng hòa lẫn với nhau thành một khúc nhạc chói tai.
Đột nhiên nghe đánh “vèo” một tiếng. Một luồng kình phong đè xuống đầu gã.
Vi Tiểu Bảo không hiễu chuyện gì vội nằm lăn rạ. lăn đi mấy thước.
Bỗng nghe những tiếng loảng xoảng vang lên khủng khiếp khiến ngườinghe cơ hồ thủng cả màng tai.
Vi Tiểu Bảo không kịp quay đầu lại. Mặt gã bị đất cát bắn vào đau rát. Gã đứng phắt dậy thấy Ngao Bái hài tay vung vẫy xiềng xích lên đập bừa bải. Miệng hắn thét lên be bẹ Chân hắn nhãy loạn xà ngầu. Lưởi hắn bị cắt trong ngự thư phòng nên tiếng gầm thét nghe càng khủng khiếp.
Lúc này gã hán tử áo xanh sử cây cương tiên đã chui qua được khe chấn song cửa sổ vàotrong nhà giam.
Ngao Bái vung tay có cả xiềng xích lẫn khóa đập xuống đầu gã thật mạnh.
Gã áo xanh đầu óc vở toang chết không kịp ngáp.
Vi Tiểu Bảo cực kỳ kinh hãi và lấy làm quái dị tự hỏi :
– Tại sao hắn lại đánh chết cả người đến cứu hắn ?
Rồi gã chợt hiễu , la thầm :
– Trời ơi ! Hõng bét ! Hắn uống thuốc rồi tuy bị trúng độc mà không xuống chầu diêm vương , chỉ phát điên khùng.
Bọn hán tử lớn tiếng quát tháo ở ngoài cửa sổ.
Ngao Bái tiếp tục vung xiềng khóa lên đập mạnh vào chấn song cửa.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm :
– Nếu hắn quay lại đánh lão gia thì lão gia đây phải về chầu phật.
Trong lúc nguy cấp , gã không kịp suy nghĩ kỹ gì nữa , vung lưởi trủy thủ lên hết sức đâm mạnh vào saulưng Ngao Bái.
Ngao Bái tuy võ công cao cường , nhưng sau khi ăn phải thuốc rồi thần trí không còn minh mẩn nữa.
Hắn không biết sau lưng có người tập kích.
Vi Tiểu Bảo cầm lưởi trủy thủ đâm tới hắn cũng không biết đường né tránh.
Sột một tiếng ! Lưởi trủy thủ đâm ngập tận chuôi.
Ngao Bái rú lên một tiếng , hai tay xiềng khóa vẫn vung múa loạn lên.
Lưởi trủy thủ này là một thanh bảo kiếm chém sắt như chém bùn. Vi Tiểu Bảo thuận đà cầm chuôi kiếm đè mạnh xuống. Xương sống Ngao Bái bị đứt làm hai , Ngao Bái lập tức té xuống.
Bọn hán tử bên ngoài cửa sổ khiếp sợ đứng ngẩn ngườira một lúc , tưởng chừng trên đời chưa bao giờ có vụnào ly kỳ cổ quái như bửa nay.
Ba , bốn tên đồng thời bỗng kêu thét lên :
– Thằng lỏi con kia giết chết Ngao Bái rồi ! Thằng lỏi con kia giết chết Ngao Bái rồi !
Lão râu dài bỗng quát to :
– Nạy chấn song sắt ra để vào coi cho biết rõ có phải đúng là Ngao Bái không ?
Hai tên lượm lấy cương tiên hết sức bẩy song sắt ra.
Lúc này hai tên vệ sĩ ở vương phủ tiến vào. Lão râu dài liền huy động loạn đao chém chết cả hai.
Một hán tử áo xanh tay cầm đoản thương đứng ngoài phóng qua khe cửa sổ nhằm Vi Tiểu Bảo mà đâm hờ , khiến gãkhông dám lại gần cửa sổ để đả thương người của bọn chúng.
Sau một lúc , cây song sắt bị bẻ cong lên để hở một lổ rộng.
Một người đàn bà áo xanh nói :
– Để bản nhân vào coi.
Rồi thị nhãy vào. Thân pháp cực kỳ mau lẹ.
Vi Tiểu Bảo vung đao trủy thủ đâm vào người thị.
Người đàn bà đưa lưởi Liễu diệp đao lên gạt.
Chát một tiếng ! Thanh Liễu diệp đao bị chặc đứt làm hai đoạn. Người đàn bà giật mình kinh hãi , nhưng thị biến chiêu rất lẹ. Tay cầm thanh đao cụt liệng vào Vi TiểuBảo.
Vi Tiểu Bảo cúi đầu né tránh. Không ngờ thanh đao gẩy lúc liệng ra tựa hồ nhắm phóng vào mặt gã , mà thực ra thị phát huy kình lực rất khéo.
Thanh đao gảy liệng trúng ngực Vi Tiểu Bảo đánh “kịch” mộttiếng.
Thanh Liễu diệp đao này tuy bị cụt , nhưng chổ gảy vẫn sắc bén vô cùng. Nó cắm vào ngực Vi Tiểu Bảo rồi tuột xuống bên ngoài áo gã.
Gã vừa ngẫn người ra , hai cổ tay liền bị người đàn bà túm được. Tiện đà thị quật hai tay gã ra sau lưng.
Tiếp theo gã thấy dưới nách đau nhói lên , thì ra đã bị điểm huyệt rồi.
Lúc này chấn song sắt cửa sổ đã bị bẻ rộng thêm ra.
Lão râu dài và một hán tử áo xanh chuồn vào nhà tù kéo thi thể Ngao Báilên coi rồi đồng thanh la hoảng :
– Đúng là Ngao Bái rồi !
Lão râu dài muốn đưa thi thể Ngao Bái ra ngoài cửa sổ , nhưng lập tức lão phát giác một đầu dây xiềng đóng chặt vào tường đá. Trong lúc nhất thời lão không có cách gì chặt đứt xiềng sắt cho được.
Người đàn bà nói :
– Thanh gươm trủy thủ này sắc bén vô cùng.
Rồi thị lượm lấy thanh trủy thủ của Vi Tiểu Bảo chặc “chát”chát” mấy tiếng.
Xiềng xích khóa vào xác Ngao Bái đều bị chặc đứt.
Lão râu dài cất tiếng khen :
– Thanh đao này tuyệt quá !
Đoạn lão đưa xác Ngao Bái chuồn qua cửa sổ.
Bọn áo xanh bên ngoài đón lấy.
Người đàn bà đẩy Vi Tiểu Bảo ra rồi , ba người cùngchuồn theo.
Lão râu dài hô :
– Đem cả thằng lõi này đi ! Ra khỏi vương phủ rồi chia đường mà giải tán. Đến đêm sẽ hội họp ở chổ cũ.
Mọi người “dạ” một tiếng rồi xông ra.
Một đại hán áo xanh cắp Vi Tiểu Bảo chạy ra khỏi thạch thất.
Bỗng nghe những tiếng veo véo vang lên. Tên bắn như mưa rào.
Hơn hai mươi tên vệ sĩ tiếp tục bắn tên không ngớt.
Khang Thân Vương cầm đao thân hành đốc thúc.
Nên biết để mất tên khâm phạm là tội nặng vô cùng !
Bọn áo xanh bị tên bắn rát quá , trong lúc nhất thời không xông ra được.
Đại hán ôm thi thể Ngao Bái hô lên :
– Hãy đi theo ta !
Hắn đưa xác Ngao Bái về phía trước để làm mộc che.
Khang Thân Vương không hiễu Ngao Bái còn sống hay chết vội hô vệ sĩ :
– Dừng tay !
Hồi 27
Thanh Mộc Đường quần hùng tế điện
Tiếp theo Khang Thân Vương lại nhìn thấy Vi Tiểu Bảo bị bọn thích khách bắt được , vội la lên:
– Coi chừng ! Chớ có bắn lầm Quế công công !
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm :
Khang vương gia quả là người có lương tâm , ta không quên lão được.
Bọn cung tên trong vương phủ nghe vương gia hô hoán lập tức dừng lại không bắn ra nữa.
Bọn hán tử áo xanh đều là những tay bản lãnhcao cường , chân tay mau lẹ. Chúng hò reo xôngra ngoài.
Lão râu dài vẫy tay một cái , bốn hán tử tay cầm binh khí liền xông về phía Khang Thân Vương.
Bọn vệ sĩ cả kinh , không nghĩ đến chuyện rượt theo quân địch , đều quay lại lo bảo vệ vương gia.
Ngờ đâu đó chỉ là kế dương Đông kích Tây của lão râu dài.
Ngoài mấy tên giả vờ xông vào tập kích Khang Thân Vương là để cho dư đảng của chúng thừa cơ vượt tường trốn ra khỏi vương phủ.
Bốn tên công kích Khang Thân Vương , đều có khinh công cực cao. Chúng không giao thủ với bọn vệ sĩ , chỉ tránh Đông né Tây , tựa hồ chờ cơ hội đâm chết Khang Thân Vương. Chúng chờ cho đồng bọn rakhỏi vương phủ hết rồi , mới hô lên một tiếng , nhãy quabức tường. Đồng thời 8 bàn tay liệng ám khí vềphía Khang Thân Vương.
Bọn vệ sĩ la hoảng , vung binh khí lên gạt ám khí , mà cũng còn một mũi cương tiêu bắn trúng vào cánh tay của Khang Thân Vương.
Bốn hán tử áo xanh liền nhân lúc hổn loạn này trốn ra khỏi vương phủ.
Vi Tiểu Bảo bị người cắp vào nách chạy như bay , nhưng gã vẫn nghe rõ trên đường có tiếng vó ngựa dồn dập và tiếng người hô hoán :
– Trong phủ Khang Thân Vương có thích khách ! Có thích khách !
Đây chính là đại đội quan quân kéo tới tăng viện.
Bọn hán tử áo xanh chạy vào nhà dân ở gần vương phủ đóng cổng lại rồi chuồn ra cổng hậu chạy đi.
Bọn này trước khi hành động đã quan sát rõ ràng địa thế , tính trước đường rút lui. Chúng chạy trong đường hẻm , một lúc rồi lại vào một tòa nhà lớn , cởi bỏ áo xanh , thay mặc các kiểu áo khác vào mình. Chỉ trong khoảnh khắc bọn chúng đều biếnthành nông dân , hoặc gánh củi , hoặc gánhrau.
Hai hán tử đẩy một cổ xe gổ. Trong xe có hai thùnggổ lớn.
Một cái để đựng xác Ngao Bái còn một cái đựng Vi Tiểu Bảo.
Vi Tiểu Bảo mắng thầm trong bụng một câu :
– Tổ bà quân khốn kiếp !
Bỗng thấy trên đầu trái cây đổ vào che lấp hẳnngười gã đi. Nắp thùng đậy lại rồi không nhìnthấy gì nữa.
Tiếp theo gã thấy người lúc lắc thì biết là cổ xe đang được đẩy ra khỏi tòa nhà lớn.
Tuy thùng trái cây hãy còn có những chổ trống không đến nổi nghẹt thở nhưng hô hấp cũng rất khó khăn.
Vi Tiểu Bảo trấn tĩnh tâm thần nghĩ thầm trong bụng :
– Bọn gia tướng của Ngao Bái bắt lão gia đem đi , tất nhiên chúng sẽ moi gan móc ruột lão gia để tế điện hắn. Vậy dọc dường khi gặp quan binh lão gia phải hết sức cựa mình cho thùng lăn xuống là bọn chúng sẽ bị bại lộ cơ mưu.
Nhưng gã đã bị điểm huyệt thì còn cục cựa thế nào được ?
Tiếng bánh xe vẫn lọc cọc vang lên. Người Vi Tiểu Bảo lúc lắc không ngớt.
Xe đi hồi lâu mà chẳng thấy quan binh chi hết.
Vi Tiểu Bảo lúc thì mắng thầm , lúc thì kinhhãi. Gã há miệng toan cắn trái táo ăn, nhưng miệng cũng không cử động được.
Hồi lâu gã lại ngủ thiếp đi.
Lúc gã tĩnh dậy cổ xe đang chạy. Gã cảm thấy khắp mình đau đớn muốn chuyển động một chút cũng không được.
Gã tự nhủ :
– Phen này lão gia khó mà thoát nạn. Lúc đến nơi lão gia chỉ còn cách thóa mạ một hồicho hả giận.
Còn sống được hai chục năm nữa sẽ thành một tay hảo hán.
Rồi gã lại lầm bầm :
– May mà lão gia đã giết chết được Ngao Bái , không thì bọn chó má này sẽ cứu hắn rađược mà lão gia bị chúng bắt , chắc là khósống , thành ra mình chết bị lổ tọ Ngao Bái làmột quan lớn trong triều , còn Vi Tiểu Bảo lão gia bất quá chỉ là một tên tiểu qui? ở Lệ Xuân viện. Một mạng đổilấy một mạng. Ha ha ! Thế là lão gia lời to rồi !
Gã không có cách nào trốn thoátđành tự an ủi như vậy. Tuy gã bảo là được lời màtrong bụng chẳng cao hứng chút nào.
Sau một lúc , Vi Tiểu Bảo lại ngủ đi. Gã ngủ giấc này khá lâu. Khi tĩnh lại thấy cổ xe đi trên đất bằng , người không lúc lắc như trước nữa.
Cổ xe tiếp tục đi hồi lâu rồi dừng lại. Nhưng Vi Tiểu Bảo vẫn không thấy người đến đem gã ra mà cứ để gã nằm trong thùng táo.
Saư một lúc lâu. Vi Tiểu Bảo tức hơi rất khó chịu ,gã lại mê mệt ngủ đi.
Bỗng nghe đánh binh một tiếng ! Nắp thùng mở ra. Tiếp theo có người khuân những trái táo trên đầu gã ra.
Vi Tiểu Bảo hít mạnh một hơi chân khí cảm thấy tronglòng thư thái. Gã dương mắt lên nhìn thìchỉ thấy tối mò.
Trên đầu có chút ánh sáng lờ mờ.
Bỗng một người thò hai tay vào thùng xách gã ra ôm ở trong taỵ Một người nữa đứng bên tay xách đèn lồng.
Té ra trời đã về đêm.
Vi Tiểu Bảo thấy người ôm gã là một lão già , vẽ mặt trang nghiêm mà chổ gã đang ở là mộttoà đại điện.
Lão già ôm Vi Tiểu Bảo chạy vào hậu đường. Hán tử cầm đèn lồng vừa đẩy cửa sổ mở ra. Vi Tiểu Bảo đã la thầm :
– Trời ơi ! Chết đến nơi rồi !
Gã chưa hiễu sâu nông , mà chỉ thấy trong nhà đại sãnh đen ngòm những người là người , ít ra có đến dư trăm.
Những người này toàn mặc áo xanh , thắt dây lưng trắng , ăn mặc hiếu phục.
Chính giữa nhà đại sãnh đã thiết lập một linh toà. Trên bàn thắp 8 cây nến màu lam.
Vi Tiểu Bảo ngày còn ở Dương Châu , mỗi khi nhà giàu sang nào có đám ma là gả lại đếncoi náo nhiệt , xin tiền thưởng , hoặc nhân lúc ngườita bối rối lấy cắp đồ vật đút vào bọc đem ra chợ bánđể lấy tiền đánh bạc.
Vì thế ở đây gã vừa trông thấy trần thiết linhtòa thì đã nhận ra nhận ra ngay.
Bên linh vị có treo mấy bức đối trướng bằng vải trắng và giống một cây phướng chiêu hồn.
Mấy tên hiếu nam hiếu nữ mặc đồ sô gai quì bên linh vị.
Những người trong sãnh đường đều mặt buồn rười rượi lộ vẽ bi ai thống thiết.
Vi Tiểu Bảo thấy tình trạng này , bất giác kinh tâm động phách.
Từ lúc gã còn ngồi trong thùng táo đã liệu trước mình sẽ bị bọn thù nghịch mổ bụng moi tim để tếđiện Ngao Bái. Nhưng lúc trước , gã mới có ý nghĩ như vậy , bây giờ đến nơi gã sợ quá toànthân nhũn ra. Giả tỹ gã không bị điểm huyệt thìđã run bần bật ,
Lão già đặt Vi Tiểu Bảo xuống , rồi đưa tay mặt điểm vào trước ngực và sau lưng để giải khai những huyệt đạo bị phong toa?.
Vi Tiểu Bảo hai chân mềm nhủn không tài nào đứng thẳng lên được.Lão già thò tay xóc nách cho gã khỏi sụm xuống.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm :
– Ta biết tìm cách gì dể trốn thoát bâygiờ ?
Gã liếc mắt nhìn mọi người trong nhà đại sãnh thì hiển nhiên toàn là những tay hiễu biết võ công. Gã tự lượng sức mình đánh một người cũng không xong mà muốn trốn thoát thì thật là việc khó hơn cả lên trời.
Nhưng gã lại nghĩ rằng :
– Đàng nào thì mình cũng chết thì hãy thử xem. Dù cho trốn không thoát bị chúng bắt lại cũng còn hơn bó tay đợi chết.
Việc khẩn yếu trước mắt là phải làm sao cho lão già không nâng đở gã nữa , vì như vậy thì gã chỉ cử động một cái là lão đã nắm lại rồi.
Việc thứ hai gã phải nghĩ cách tắt phụt hết những đèn lồng đèn nến trong đại sãnh có tối om thì mới có cơ hội tẩu thoát.
Vi Tiểu Bảo lại liếc mắt ngó trộm những người trong sãnh đường thì đa số là đàn ông , lại có đũ hoà thượng đạo sĩ và mấy người đàn bà.
Toàn thể mọi người đều đeo đao giắt kiếm.
Bỗng thấy một hán tử trung niên tiến đến trước linh tòa khấn :
– Bửa nay …Trả được mối đại thù …đại ca có thể nhắm mắt …
Thanh âm người này nghẹn ngào nói mãi không hết một câu , nức nở khóc không ra tiếng.
Hắn xoay mình té xuống trước linh đài rồi không nín được khóc rống lên.
Mọi người trong nhà đại sãnh đều kêu gào khóc lóc om xòm.
Vi Tiểu Bảo lẩm bẩm :
Tổ mẹ những quân chó đẻ ! Làm gì mà ầmĩ lên thế ? Lão gia phải thóa mạ mấy câu cho sướng miệng.
Nhưng rồi gã lại nghĩ :
– Ta mà mở miệng chửi bới tất lão con rùa khốn kiếp này lập tức động thủ thì lão gia hòng gì trốn thoát được nữa.
Gã liếc mắt nhìn lão già đang đở mìnhthì thấy lão giơ cao tay áo lên lau nước mắt.
Gã toan xoay mình trốn chạy nhưng thấy phía sau đông đảo những người , chỉ chạy một bước là bị họ túm cổ bắt lại ngay.
Trong đám đông bỗng một lão già cất tiếng khàn khàn hô lớn :
– Dâng tế vật !
Tiếp theo một đại hán mình trần truồng đầu quấn khăn trắng, bộ dạng rất hùng tráng rão bước tiến lên.
Tay hắn bưng một cái mâm gổ giơ cao lên đỉnh đầu.
Trên mâm trãi một tấm khăn đỏ. Trên tấm khăn hiển nhiên là một cái đầu lâu máu thịt bầy nhầy.
Vi Tiểu Bảo hoảng vía cơ hồ ngất xĩu , nghĩ thầm :
– Tổ mẹ những quân đê tiện khốn kiếp , chúng sắp cắt đầu lão gia rồi đây.
Gã lại tự hỏi :
– Đầu ai trên mâm kiả Phải chăng là đầu Khang Thân Vương hay thủ cấp của Sách Ngạch Đồ ?
Vì cái mâm gổ giơ quá cao nên gãkhông nhìn thấy được mặt mũi thủ cấp đó.
Đại hán đặt cái mâm gổ xuống bàn bày đồ tế rồi lạy phục xuống đất.
Trong nhà đại sãnh lúc này tiếng khóccàng lớn chấn động cả một vùng. Mọi người tới tấp quìlạy.
Vi Tiểu Bảo bụng bảo dạ :
– Con mẹ nó ! Lúc này không chạy thì đợi đến bao giờ ?
Gã trở gót toan chạy , lão già liền níu áo gã lại , khẻ đẩy vào lưng gã một cái.
Vi Tiểu Bảo vừa được giải khai huyệt đạo , chân cẳng không còn một chút khí lực.
Gã bị lão già đẩy qui. ngay chân xuống.
Gã thấy mọi người dập đầu lạy , gã cũng làm theo , nhưng trong bụng chửi thầm :
– Thằng giặc Ngao Bái ! Thằng chó đẻ Ngao Bái ! ở trên trần thế lão gia đã đâm mi một đao chết tươi , thì xuống âm phủ lão gia còn đâm thêm mấy đao nữa.
Mấy hán tử lạy xong đứng lên. Còn một số vẫn còn nằm phục xuống khóc ròng.
Vi Tiểu Bảo mắng thầm :
– Đã là nam tử hán , là đại trượng phu mà còn khóc nhè sao không biết thẹn ?
Tên Ngao Bái chó đẻ có gì là hay là đẹp ?
Hắn chết có chi đáng tiếc mà phải khóc đến vãi đái ra?
Mọi người khóc lóc một hồi rồi một lão già cao nghểu cao nghêu , gầy khẳng gầy khiu tiến lại bên linhtòa dõng dạc tuyên bố :
– Các vị huynh đệ ! Mối đại cừu của Doãn hương chủ nay đã trả xong. Thằng cha Ngao Bái đã bị rơi đầu thật làmột hỹ sự tầy trời cho Thanh Mộc đường trong Thiên Địa Hội chúng ta…
Vi Tiểu Bảo nghe xong tám chữ “Thằng cha Ngao Bái đã bị rơi đầu” , tai gã ù đi. Gã vừa kinh hãi vừa mừng thầm. Một ý niệm lóe lên trong đầu óc gã tự hỏi :
Chẳng lẻ bọn này không phải là dư đảng của Ngao Bái mà là cừu nhân của hắn ?
Lao cao gầy còn nói đến mười mấy câu nữa , nhưng Vi Tiểu Bảo có nghe đấy mà chẳng hiễu gì.
Sau một lúc gã định thần lại mới để ý nghe tiếp , nhưng đã bỏ sót một đoạn giữa vì tinh thần lơ đảng.
Đây là những câu lão nói về sau :
– ….Bửa nay chúng ta đại náo phủ Khang Thân Vương bắt Ngao Bái , toàn quân trở về. Bọn Thát Đát tất phải vở mật. Đó là một điểm rất hay cho công cuộc phản Thanh phục Minh của bản hội. Những anh em ở các đường trong bản hội biết vụ này nhất định khâm phục Thanh Mộc đường chúng ta trí dũng kiêm toàn.
Những hán tử trong sãnh đường thi nhau lên tiếng :
– Đúng thế ! Đúng thế ! Phen này Thanh Mộc đường chúng ta oai danh hiển hách.
Có người nói :
– Hồng Hoa đường khua chiêng múa trống nhưng chưa làmđược việc gì kinh thiên động địa như chúng ta.
Có người nói :
– Vụ này đồn đại khắp thiên hạ , không chừng trong những trà đình tửu quán sẽ chép thành một thiên cố sự ca ngợi chúng tạ Sau này đưổi được bọn ThátĐát ra ngoài quan ải , thanh danh Thanh Mộc đường lưu truyềnhậu thế cũng chưa biết chừng.
Có người nói :
– Sao lại đuổi hết bọn Thát Đát ra ngoài quan ải? Phải chém giết cho kỳ hết giống Man Mọi , không để sót một mống. Phải làm cho chúng chết không có đất mà chôn.
Quần hào mỗi người một câu , tinh thần phấn khởi khiến cho bao nổi bi ai đều tiêu tan hết.
Vi Tiểu Bảo nghe tới đây thì biết rằng bọn này toàn là chí sĩ phản đối triều đình nhà MãnThanh , không còn nghi ngờ gì nữa.
Tuy gã còn nhỏ tuổi chưa biết gì , nhưng ở nơi kẻ chợ nhà quê , gã thường nghe người ta nhắc đến những hành động nghĩa hiệp của Thiên Địa Hội về việc phản đối Thanh triều.
Ngày trước quân Thanh khi đánh vào Dương Châu đã gây những cuộc tàn sát rùng rợn , gian dâm phụ nữ , cướp đoạt tiền tài , chẳng từ một việc tàn ác nào , nên mới có câu “Mười ngày thãm trạng đất Dương Châu” để liên tưởng cảnh bi đát không bút nào tả xiết.
Trong thành Dương Châu cơ hồ chẳng nhà nào là không có người bị tàn sát.
Vụ “Mười ngày thãm trạmng đất Dương Châu ” cách đây lối 20 năm. Vi Tiểu Bảo từ thưở nhỏ đã nghe người ta không ngớt nhắc tới những hành vi tàn ác của quân Thanh. Gã còn nghe người ta kể tới bao nhiêu hành động anh hùng xả thân kháng địch , hay liều mình cùng chết với địch. Bây giờ chính mắt gã trông thấy một cổ động cho việc giết bọn Thát Đát là nhiệmvụ của những bậc anh hùng hào kiệt , bất giác tronglòng phấn khởi quên khuấy đi mình hiện đang làmmột tên tiểu thái giám trong triều đình nhàMãn Thanh.
Lão cao gầy chờ cho tiếng nói ồn ào dịu lại rồi tuyên bố tiếp :
– Hai năm nay , Thanh Mộc đường chúng ta chẳng giờ khắc nàokhông nhớ tới mối đại cừu của Doãn hương chủ đại cạ Ai cũngnhỏ máu thề nguyền giết cho bằng được tên ác tặc NgaoBái , dùng thủ cấp của hắn làm lễ tế điện Doãnđại cạ Doãn Doãn hương chủ ngày trước khẳng kháihy sinh vì nghĩa vụ khiến cho hào kiệt giang hồ đều kínhngưởng. Bửa nay hương hồn đại ca ở trên thiên đình ngóthấy cái đầu con chó Ngao Bái tất cũng nỗi lêntràng cười thỏa mãn.
Quần hào lại đồng thanh :
– Chính thế ! Chính thế !
Trong đám đông bỗng có thanh âm hào hùng nổi lên.
– Hai năm trước toàn thể anh em đã lập lời trọng thệ nếu không giết được Ngao Bái thì quyết giải tỏa Thanh Mộc đường , không còn mặt mũi nào qua lại trên chốn giang hồ nữa. Bửanay đã rửa được mối sĩ nhục tuyệt đại này thật là vạnhạnh ! Bùi mổ hai năm trời ăn cơm chẳng biết mùi , ngủ không yên giấc. Suốt ngày đêm lo nghĩ việc báo thù cho Doãn hương chủ , rửa hổ cho Thanh Mộc đường , đến nay tâm nguyện mới được thỏa mãn.
Đoạn lão nổi lên tràng cười ha hả.
Mọi người cười rộ ra chiều rất khoan khoái.
Lại một người nói :
– Hay quá ! Thanh Mộc đường chúng ta có nổi gió phất cờ trùng chấn oai danh thì toàn thể anh em mớidương mày nở mặt , nức lòng hở dạ trở lại làm người. Hai năm nay Thanh Mộc đường từ trên xuống dưới , ai cũng như mãnhcô hồn vô chủ. Khi đến hội họp ở Thiên Địa Hội bịanh em các đường khác chỉ đưa mắt ngó mình mộtcái , cười lạt một tiếng cũng đũ làm cho chúng ta mấtmặt , muốn chui xuống đất cũng không có đường. Đối vớinhững việc lớn nhỏ trong hội , bọn mình không ai dámnhún miệng vào. Nhưng từ nay trở đi thì tìnhtrạng khác hẳn , không phải tự ty mặc cảm nữa.
Một người khác nói :
– Phải rồi ! Phải rồi ! Chữ đại ca nói đúng lắm , Chúng ta nên nhân cơ hội này cổ võ oai phong làm nên mấy việc oanh liệt.
Hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp :
– Ngao Bái tự xưng là đệ nhất dũng sĩ ở Mãn Châu mà bửa nay hắn bị chết về bàn tay của chúng tạ Vậy thì bọn đệ nhị dũng sĩ , đệ tam dũng sĩ …chắc là phải chết hết.
Hai Phái Tranh Dành Ngôi Hương Chu?
Mọi người nghe nói nổi lên một tràng cười rộ.
Vi Tiểu Bảo mắng thầm :
– Bọn mi lúc thì khóc sướt mướt , lúc lại cười ầm ĩ. Thật chẳng khác chi tuồng con nít.
Trong đám đông bỗng có thanh âm lạnh lẽo cất lên hỏi :
– Có phải Thanh Mộc đường chúng ta đã ra tay hạ sát Ngao Bái không ?
Quần hùng nghe hỏi câu này đều liền im tiếng. Trongnhà đại sãnh hơn hai trăm người tụ họp bỗng biến thànhim lặng như tờ.
Mọi người đều biết Ngao Bái bị một tên tiểu thái giám ở Thanh cung hạ sát. Mấy nhân vật đầu não ở Thanh Mộc đường đều chính mắt mình trông thấy.
Đây là một việc không còn nghi ngờ gì nữa mà cũng không thể dấu giếm ai được.
Sau một lúc lâu mới có người lên tiếng :
– Tuy vụ giết Ngao Bái do một người khác hạ thủ , nhưng cũng vì bọn Thanh Mộc đường chúng ta xông vào tấn công vương phủ , người đó mới nhân lúc hổn loạn màgiết chết Ngao Bái.
Người lên tiếng khi trước lại nói :
– Té ra là thế !
Đại hán giọng nói ồm ồm lại lớn tiếng hõi :
– Kỳ lão tam ! Lão nói vậy là có ý gì ?
Người kêu bằng Kỳ lão tam lạnh lùng đáp :
– Ta chẳng có ý gì hết. Có điều ta sợ rằng anh em ở đường khác đặt câu hỏi : “Phen này Thanh Mộc đường đúng là oai phong lẫm liệt rồi nhưng không hiễu vị huynh đệ nào trong quý đường đã hạ thủ đâm chết Ngao Bái? ” Thì bọn mình biết trả lời người ta ra làm sao? Anh em bản đường ai cũng khua chuông giống trống nêu cao hùng khí hảnh diện với đời mà không khỏi có điều…có điều…ha ha…có điều làmsao thì trong lòng anh em đã tự hiễu rồi tại hạ bấttất phải nói ra nữa.
Quần hào đều im lặng. Ai cũng nhận thấy Kỳ lão tam hỏi câu này như chọc vào tai thật khó nghe. Tuy nhiên đó là sự thực , không thể chối cãi.
Lão cao gầy lên tiếng giải thích :
– Vụ này không hiễu qui? thần xui khiến , âm dương mâu thuẩn thế nào mà một tên tiểu thái giám ở Thanh cung lại động thủ đâm chết Ngao Bái. Chắc đó là Doãn hương chủ ở cỏi u linh ám trợ mới mượn tay một thằng con nít trừ khử tên đại gian ác. Chúngta đều là nam hán tử hán , là đại trượng phucó lý đâu lại bịa chuyện một cách vô lươngtâm được ?
Bọn người đang cao hứng về vụ người hạ sát Ngao Bái không phải là nhân vật của Thanh Mộc đường bây giờ nghe lão cao gầy giải thích như vậy thì cụt hứng.
Lão cao gầy lại nói tiếp :
– Đã hai năm nay bản đường không có người chủ trương , nên anh em tạm thời suy cử tiểu đệ thay quyền hương chủ trong một thời gian. Nay mối đại thù của Doãn hương chủ đã trả xong vậy tiểu đệ xin giao lại tấm bài đồng trước linh vị Doãn hương chủ và xin anh em lựa người tài năng lên làm hương chủ , để tiểu đệ rút lui.
Lão nói rồi hai tay nâng tấm bài đồng giơ lên quì xuống sụp lạy trước linh vị mấy lạy.
Đoạn lão đặt tấm bài đồng xuống rồi đứng lên.
Một người lên tiếng :
– Lý đại ca ! Hai năm nay đại ca xử lý thường vụ , mọi việcđều theo khuôn phép nghiêm minh. Tiểu đệ thiết tưởngngoài đại ca , không còn ai xứng đáng lãnhtrách nhiệm hương chủ nữa. Vậy đại ca bất tất khách sáo, hãy thu tấm bài đồng về để tiếp tục phụ tráchcông việc hương chủ là xong.
Quần hùng yên lặng hồi lâu , bỗng có người lên tiếng :
Chức hương chủ này không phải là bọn ta có thể tự ý muốn đưa vào tay ai thì đưa , mà là do tổng đàn Thiên Địa Hội phải ủy người đưa xuống mới được.
Người nói trước liền giải thích :
– Theo nguyên tắc là như vậy , nhưng trước nay đã quen lệ tùy bản đường thương nghị quyết định cử ai rồi trình lên trên chuẩn y , chẳng bao giờ cấp trên bác khước cả. Còn danh từ “ủy phái” chẳng qua chỉ là điều lệ thi hànhcông sự mà thôi.
Một người khác nói :
– Theo chổ tiểu đệ biết thì chức hương chủ ở các đường đều do cựu hương chủ hoặc vì tuổi già hoặc vì có bệnh không đảm đương được nữa , có khi lúc lâm chung di ngôn lại đề cử ai là danh chính ngôn thuận. Còn chuyện anh em trong bản đường lựa lấy người tiếp nhiệm chức hương chủ là một việc trước nay chưa có thể lệ.
Người nói khi trước lên tiếng chất vấn :
– Giả lão lục ! Doãn hương chủ bất hạnh bị Ngao Bái gia hại làm gì có di ngôn để lại? Vụ này chẳng lẻ lão còn không biết ? Sao lão lại cóý phản đối? Ta hiễu chổ dụng ý của lão rồi. Sở dĩlão phản đối việc suy cử Lý đại ca lên tiếp nhiệm chứchương chủ của bản đường là trong lòng muốn mưu đồ chuyệnbất chính.
Giả lão lục tức giận hỏi :
– Trong lòng ta có điều chi bất chính ? Ta mưu đồ chuyện gì ? Lão ngốc họ Thôi kiả Lão nói huỵch tẹt ra đi.
Đừng có nữa úp nữa mở , toan điều ngậm máu phunngười.
Thôi ngốc tử cũng nổi giận lớn tiếng :
– Chà ! Lão muốn ta nói huỵch tẹt ra thì ta cứ thẳng thắn mà nói , việc gì ta phải úy kỵ ? Sự thực ta không cần nói ra thì hết thảy anh em trong Thanh Mộc đường còn ai không biết lão muốn ôm chân người chồng chị của lão là “ông tốt râu” Quan phu tử lên ngôi hương chủ.
Thôi ngốc tử ngừng lại một chút rồi nói tiếp :
– Mỹ nhiêm công Quan phu tử lên ngôi hương chủ rồi , lão thành quốc cựu lão gia là bao nhiêu quyền bính bản đường đều vào tay lão hết. Khi đó lão tha hồ mà làm mưa làm gió. Có đúng thế không ?
Giả lão lục thét lên :
– Mỹ nhiêm công Quan phu tử là tỹ phu của ta hay không là chuyện khác. Nhưng chuyến này Quan phu tử thốnglãnh anh em đến tấn công phủ Khang Thân Vương , cônglớn đã thành , ca khúc khải hoàn là cônglao của Quan phu tử một phần lớn. Chẳng lẻ tỹ phu của ta không đũtài làm hương chủ ? Ta cũng công nhận tư cáchcùng nhân duyên của Lý đại ca đều xứng đáng, chứ không có ý phản đối ỵ Nhưng nói về vụnày thì Quan phu tử có nhiều công hơn.
Hồi 28
Hai phe Qua Lý tranh Hương Chủ
Thôi ngốc tử đột nhiên nổi lên tràng cười rộ. Tiếng cười đầy vẽ khinh miệt.
Giả lão lục tức giận quát hỏi :
– Ngươi cười gì vậy? Ta nói thế không phải hay sao?
Thôi ngốc tử cười đáp :
Không phải thế. Giả lục ca của chúng ta có bao giờ nói trật. Tại hạ chỉ biết bản lãnh của Quan phu tử đây rất lợi hại. Y qua năm ải mà không buồn chém sáu tướng.
Hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp :
– Lúc đến việc lại để tên Ngao Bái cho thằng nhỏ giếtchết.
Đột nhiên trong đám đông một người chạy ra đầy vẽgiận dữ đến đứng trước linh tòa.
Vi Tiểu Bảo nhận ra lão chính là người đã thống lãnh đoàn áo xanh dến tấn công phủ Khang Thân Vương. Lão này có bộ râu dài chùng xuống trước ngực , thái độ rất oai nghiêm.
Nguyên lão người họ Quan tên Cơ. Vì lão có bộ râu oai phong mà người ta tặng cho cái ngoại hiệu là “Mỹ nhiêm công”. Lão lại ở họ Quan nên kêu bằng Quan phu tử.
Quan phu tử trừng mắt nhìn Thôi ngốc tử , lớn tiếng :
– Thôi huynh đệ ! huynh đệ đấu khẩu với Giả lão lục , muốn nói gì thì nói , nhưng Quan mổ không đắc tội với huynh đệ sao cũng nói đến ? chúng ta đều là anh em đã thề nguyền trước thần linh đồng sinh cộng tử. Vậy mà huynh đệ làm thương tổn đến thanh danh ta là có ý gì ?
Thôi ngốc tử sợ hãi lùi lại một bước ấp úng :
– Tiểu đệ ….tiểu đệ không dám làm gì thương tổn đến Quan huynh.
Hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp :
– Quan nhị ca ! Nhị ca ….có tán thành việc đềcử Lý đại ca lên làm hương chủ trong bản đường không ? Nếu có thì tiểu đệ xin xụp lạy tạ tội với nhịca và cam chịu đã có lời thất thố.
Quan An Co vẽ mặt xám xanh đáp :
– Dập đầu tạ tội thì không dám. Ngôi hương chủbản đường ai lên đảm nhiệm , Quan mổ cũng không có tưcách nói gì khác được. Thôi huynh đệ !huynh đệ chưa làm Tổng đà chủ ở Thiên Địa Hội thìngôi hương chủ Thanh Mộc đường là ai cũng không đến thứhuynh đệ phải nói tới.
Thôi ngốc tử lùi lại một bước lớn tiếng hỏi :
– Quan nhị ca ! Nhị ca nói vậy chẳng là thương tổn đến tiểuđệ ư ! Thôi ngốc tử này là cái thá gì ? Dù có đầu thai đến 18 lần nữa cũng chẳng thể với đến ngôi Tổng đà chủ ở Thiên Địa Hội được. tiểu đệ chỉ nói Thần Nhãn Kim Xí Lý đại ca là người đức cao trọng vọng. Trong bản đường không tìm ra được vị nào như Lý đại ca để thu phục nhân tâm. Nếu không mời Lý đại ca lên làm hương chủ bản đường thì e rằng các anh em đây mười phần có đến 8,9 không chịu khâm phục.
Trong đám đông lại có người lên tiếng :
– Thôi ngốc tử ! mình ngươi không phải là 8,9,10 toàn thể anh em thì sao ngươi lại biết được mười phần có đến 8,9 không phục ? Theo ta nhận xét thì Lý đại ca là người giỏi thiệt. Anh em uống rượu , ngắm trời , tắm nắng thì lão nhân gia thì ai cũng không thể bì kịp. Nhưng nói đến chuyện làm hương chủ bản đường thì e rằng đến 8,9 phần mười anh em không cho thế là phải.
Lại một người khác nói :
– Theo ý tiểu đệ thì lời Trương huynh nói đúng cả trăm phần trăm , không thể nào đúng hơn được nữa. Đức cao trọng vọng thì làm cái có gì ? Thiên Địa Hội chúng ta chỉ có mục đích duy nhất là phản Thanh phục Minh , chứ không phải để giảng nhân nghĩa đạo đức của Đức Khổng Phu Tử , để làm cho quân Thát Đát phải sợ hãi mà bỏ chạy. Con người đức cao trọng vọng ở trong phòng riêng suốt ngày chỉ nói đến “Kinh Thi có câu…” hay là “Đức thánh hiền nói rằng….” Như vậy thật là một kẻ hủ nho , chữ mà làm trò gì được ?
Mọi người nghe nói đều cười ồ.
Một đạo nhân hỏi :
– Theo ý ông bạn thì ai lên làm hương chủ bản đường cho phải?
Người kia đáp :
– Theo ý tiểu đệ thì người làm hương chủ bản dường phải có hai đìều kiện hợp với mục đích của Thiên Địa Hội. Một là công cuộc to tát của Thiên Địa Hội há chẳng là phản đối Thanh triều khôi phục nhà Minh.
Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp :
– Điều thứ hai là phải là một nhân vật làmnên những việc nổi danh hơn các đường khác trong ThiênĐịa Hội. Tiểu đệ nghĩ rằng một nhân vật đã có đũbản lãnh hợp với hai điều kiện trên thì toàn thểanh em đều tiến cử lên làm hương chủ.
Đạo nhân nói :
– Theo nhận xét của bần đạo thì nhân vật đũ tài cán và bản lãnh kia không ai hơn được Lý đại ca.
Mấy chục người trong đám đông lớn tiếng la rùm :
– Bọn tại hạ tiến cử Quan phu tử. Bả ,lãnh Lý đại ca bì với Quan phu tử thế nào được ?
Đạo nhân nói :
– Quan phu tử bản lãnh cao cường là một điều ai cũng khâm phục …
Một số người liền reo lên :
– Phải rồi ! Phải rồi ! Cái đó là lẻ dĩ nhiên. Vậy thì còn nói gì nữa?
Đạo nhân xua tay đáp :
– Hãy khoan ! hãy khoan ! Xin nghe bần đạo nói hết đã.
Quan phu tử phải cái tính nóng nảy , động một tý là nổi giận mắng người. Hiện y mới là một người anh em tầm thường trong bản đường , mà số đông anh em sợ mất mật. Vậynếu y lên làm hương chủ e rằng bản đường không được ngày nào yên ổn.
Một người khác nói :
– Gần đây tính khí Quan phu tử đã khá nhiều rồi. Y mà lên làm hương chủ chắc còn hay hơn.
Cuộc Cãi Vả Trong Nhà Đại Sãnh
Đạo sĩ lắc đầu nói :
– Non sông còn dễ biến cải chớ tính người khó đổi thaỵ Tính nết Quan phu tử đã nung đúc từ mấy chụcnăm. Dù y có nhẫn nại được nhất thời , nhưng không thểdằn lòng được hằng năm. Ngôi hương chủ Thanh Mộc đường là việc suốt đời không thể đẻ cho người tính khí thất thường đảm nhiệm , ngỏ hầu khỏi gây ra mối huynh đệ bất hòa , nhân tâm ly tán rồi đưa đến chổ hỏng đại sự.
Giả lão lục nói :
– Khô Diệp đạo trưởng ! Tại hạ coi tính khí của đạo trưởng cũng chưa lấy gì làm cao minh.
Đạo nhân kia đạo hiệu là Khô Diệp đạo trưởng ngheGiả lão lục nói vậy liền cười khanh khách đáp:
– Đúng thế ! Đèn nhà ai nấy rạng. Tính khí bần đạo không tốt thành ra đắc tội với nhiều người , nên không dám nói nhảm. Chỉ có vụ đề cử hương chủ cho bản đường là việc lớn , bần đạo không nhẩn nại được mới nói mấy câu. Tính khí bần đạo không tốt mà không làm hương chủ nữa thì cũng chẳnghề gì. Anh em nào không ưa thì không cầnnói với bần đạo , chỉ việc xa lánh là xong. Nhưng nếubần đạo tính khí không tốt cũng làm hương chủthì anh em muốn xa lánh cũng không được.
Giả lão lục tức giận hỏi :
– Không ai đề cử lão đạo lên làm hương chủ , việc gì lão còn bàn tán ra vào?
Khô Diệp đạo nhân nổi giận đùng đùng lớn tiếng:
– Giả lão lục ! Bạn hữu giang hồ lúc gặp lão đạo dềumột điều kêu đạo trưởng , hai đều kêu đạo trưởng. Cả đến TổngĐà Chủ cũng giử vẻ lịch sự , vậy mà ngươi dám vôlễ đến thế ? Ngươi đừng cậy thần cậy thế mà khinh mạn lão đạo. Cái đó không phải chuyện dễ đâu. Ta nóirõ cho ngươi hay : Quan phu tử lên làm hương chủbản đường thì Khô Diệp này là người thứ nhất khôngtán thành. Nếu y muốn lên làm hương chủ thìtrước hết nên làm một việc , khi đó không chừngbần đạo sẽ thôi phản đối.
Giả lão lục mới nghe Khô Diệp đạo trưởng nói câu “Cậy thần cậy thế” trong lòng đã căm tức vô cùng , nhưng một là vì kiếm pháp của đạo nhân rất cao cường , dù hắn có tức giận cũng không dám xung đột. Hai là đạo nhân đã là một nhân vật nổi tiếng trên chốn giang hồ. Tổng Đà Chủ kính trọng đạo nhân là chuyện thực.
Giả lão lục còn tính rằng nếu hắn muốn ủng hộ tỷ phu hắn lên làm hương chủ bản đường mà đạo nhân quyết chí chống đối thì thật là một điều trở ngại lớn.
Sau hắn nghe đạo nhân nói nếu tỷ phu hắn làm nổi mộtviệc lớn thì dù y có lên làm hương chủlão sẽ không phản đối nữa , hắn mừng thầm , liền hỏi ngay :
– Đạo trưởng. Việc đó là việc gì ? Xin đạo trưởng thử nói cho nghe.
Khô Diệp đạo nhân đáp :
– Việc thứ nhất là Quan phu tử phải từ hôn với Thập Túc Chân Kim Giả Kim Đao.
Đạo nhân vừa nói câu này , quần hàotrong đại đường đều cười ầm cả lên.
Nguyên Thập Túc Chân Kim Giả Kim Đao mà Khô Diệp đạo nhân nói đây chính là vợ của Quan phu tử và là tỷ tỷ của Giả lão lục.
Giả Kim Đao sử hai thanh Kim đao. Người ta thấy mụ thường hỏi đùa :
– Quan tẩu tẩu ! Hai thanh Kim đao của Quan tẩu tẩu là vàngthực hay là vàng giả ?
Mụ liền trịnh trọng đáp :
– Đã là Thập Túc Chân Kim thì là vàng thật chứ còn giả thế nào được.
Nhưng rồi mụ nghĩ ra tên mụ là Giả Kim Đao nên anh em mới hỏi đùa như vậy.
Do đó người ta tặng cho mụ cái ngoại hiệu Thập Túc Chân Kim.
Khô Diệp đạo nhân bảo Quan phu tử ly hôn vợ là đổ tiếng xấu cho họ Giả. Nhưng thực ra Thập Túc Chân Kim Giả Kim Đao là người lòng dạ ngay thẳng , miệng lưỡi nhanh nhẩu chứ không phải người xấu. Em mụ là Giả lão lục cũnglà người tốt , chỉ vì quá đề cao tỹ phu mà khiếncho người ta tức mình.
Quan phu tử đúng là con người nóng nảy , ai cũng chán ghét.
Số đông thường thốt ra những lời bất phục lúc vắng mặt y.
Quan An Cơ nghe Khô Diệp đạo nhân nói như vậy tức quá không dằn lòng được , đập tay xuống bàn đánh “binh” một tiếng , rồi thét lên :
– Khô Diệp đạo nhân ! Lão nói gì lắm thế? Ta làm hương chủ hay không thì có liêncan gì đến lão mà lão lại nhắc tới cả mụ vợ củata?
Khô Diệp đạo nhân chưa kịp trả lời thì trong đám đông có người lạnh lùng lên tiếng :
– Quan phu tử ! Doãn hương chủ không có điều gì đắc tội với Quan huynh , mà sao Quan huynh lại đập xuống linh tòa của hương chủ ?
Nguyên vừa rồi Quan An Cơ đã đập tay xuống bàn có đặt linh vị của Doãn hương chủ.
Quan An Cơ nghe tiếng người trách mình câu này thì trong lòng kinh hải. Tuy y là người nóng nảy , mà tâm cơ rất thông suốt , liền lớn tiếng nhận lỗi :
Tiểu đệ cam bề đắc tội.
Y quỳ ngay trước linh vị lạy mấy lạy rồi khấn rằng :
– Doãn đại ca ! Tiểu đệ gặp cơn thịnh nộ không dằn lòng được , lở đập tay xuống bàn linh tòa của đại cạ Đại ca ở trên thiên đình nếu có linh thiêng xinđại xá cho tiểu đệ.
Y khấn rồi dập đầu binh binh luôn mấy cái.
Mọi người thấy vậy , không ai phiền trách y nữa.
Thôi ngốc tử nói :
– Anh em coi đó , Quan Phu Tử quả là hán tử quan minh lổi lạc , nhưng vì tính nóng không dằn lòng được thành ra lầm lở. Việc nhỏ chẳng nói làm chi ,nhưng lên làm hương chủ mà lầm lở một việc thìtai hại vô cùng. Dù có hối lỗi cũng chẳng cóích gì.
Diêm Vương Còn Khá , Tiểu Qui? Mới Ghê !
Quan phu tử hùng hổ chất vấn Khô Diệp đạo nhân vì lẻ gì lại nhắc tới vợ y là Thập Túc Chân Kim Giả Kim Đao. Nhưng trong cơn thịnh nộ , y không dằn lòng được đập tay xuống linh tòa Doãn hương chủ để người ta trách móc thì trong lòng không khỏi hối hận. Tuy yđã lập tức dập đầu lạy trước linh vị Doãn hương chủ vàanh em cũng bỏ qua việc đó không nhắc tới , song nhuệ khíy đã bị chùn nhụt.
Trong lúc nhất thời Quan An Cơ không tiện lý luận với Khô Diệp đạo nhân nữa. Mặt khác , Khô Diệp cũng muốn nhân lúc này dàn hòa cho khỏi rắcrối , liền cười đáp :
– Quan phu tử ! Quan huynh cùng bần đạo cũng là tìnhanh em. Chúng ta đã cùng nhau bao phen xuất sinh nhậptử , cùng nhau chia sẻ hoạn nạn bấy lâu nay , thì không thể vì một cơn nóng nảy , tranh hơi miệng tiếng mà làm mất hòa khí giữa chúng ta được. Vừa rồi bần đạo có nói câu dó chẳng qua là chuyện đùa , tưởng Quan huynh nên miễn trách , chớ có để lòng. khi Quan huynh về nhà cũng đừng nhắc lại câu chuyện này với Giả Kim Đao tẩu tẩu nữa. Nếu không thì y đến túm râu bần đạo mà lôi , chứ không phải chuyện dỡn.
Mọi người lại cười ồ.
Quan An Cơ vốn có lòng úy kỵ Khô Diệp đạo nhân , nên cũng cười trừ không nhắc tới chuyện đó nữa.
Quần hào lại bàn tán về việc đề cử chức tân hương chủ trong Thanh Mộc đường.
Người thì nói Lý đại ca hay , kẻ lại bênh Quan Phu Tử giỏi. Mỗi người nói một câu , rút cục vẫn chưa đi đến một quyết định nào cả.
Đột nhiên một người khóc rống lên , tiếng khóc cực kỳ thống thiết. Hắn vừa khóc vừa nói to :
– Doãn hương chủ hỡi Doãn hương chủ ! Ngày Doãn hương chủ còn tại thế anh em trong Thanh Mộc đường hòa mụcbiết là chừng nào ! Thật coi nhau chẳng khác chi tình thân cốt nhục. Mọi người đồng tâm hiệp lực , cúc cung tận tụy mưu đồ công cuộc phản Thanh phục Minh. Rủi thay ! Doãn hương chủ bị tên gian tặc Ngao Bái sát hại , trong Thanh Mộc đường không còn người thứ hai nào sánh kịp Doãn hương chủ. Doãn hương chủ đã có bản lãnh lại đắc nhân tâm. Doãn hương chủ ơi ! Trừ phi Doãn hương chủ chết rồi sống lại , không thì chẳng có cách nào điều giải được mối tương tranh trong Thanh Mộc đường. Thanh Mộc đường hiện nay nát như tương bầm , đâu còn hưng thịnh như ngày Doãn hương chủ sống ở nhân gian.
Mọi người nghe hắn nói vậy đều cho là rất đúng. Ainấy nghĩ lại những điều hay của Doãn hương chủ ngày trước đềukhông khỏi ngậm ngùi sa lệ.
Một người khác lên tiếng :
– Lý đại ca có cái hay của Lý đại ca , Quan phu tử có chổ giỏi của Quan phu tử. Hai vị cũng là anh em trong một đường , chẳng thể vì việc đề cử hương chủ mà khiến mọingười sinh chuyện bất hòa. Theo ý tại hạ thì vụ này nên thĩnh vong linh Doãn hương chủ quyết định. Chúng ta viết tên Lý đại ca và Quan phu tử đặt trước linh vị Doãn hương chủ. Đoạn anh em xụp lạy rồi rút thăm quyết định là công bằng hơn hết.
Số đông đều tán thành đề nghị này.
Giả lão lục lớn tiếng :
– Phương pháp này không được.
Có người hỏi :
– Sao lại không được ?
Giả lão lục hỏi lại :
– Ai đứng ra rút thăm ?
Người kia đáp :
– Anh em đề cử một vị nào rút thăm chẳng được ?
Giả lão lục nói :
– Chỉ sợ người có tư tâm mà xẩy ra tệ đoan.
Thôi ngốc tử tức giận hỏi :
– Trước linh vị Doãn hương chủ còn kẻ nào dámlớn mật làm điều tệ nhũng , như vậy có khác gìkhinh mạn cả vong linh Doãn hương chủ.
Giả lão lục nói :
– Lòng người như biển khôn dò , chẳng thể khôngđề phòng được.
Thôi ngốc tử thóa mạ :
– Con mẹ nó ! Chỉ mình ngươi có ý nghĩ tệ nhũng chứ không còn ai.
Giả lão lục tức giận quát hỏi :
– Gã tiểu tử kia ! Mi thóa mạ ai đó ?
Thôi ngốc tử cũng tức giận đáp :
– Ta mắng ngươi thì ngươi làm gì ?
Giả lão lục nói :
– Ta đã nhịn nhiều rồi , nhưng mi chửi mẹ ta thì ta không ẩn nhẫn được nữa.
Soạt một tiếng ! Hắn rút cương đao ra trỏ vào mặt họ Thôi , quát :
– Thôi ngốc tử ! Mi ra ngoài kia để tỹ đấi với ta.
Thôi ngốc tử từ từ rút đao ra đáp :
– Đây là ngươi gây sự , bức bách ta phải ứng chiến. Quan phu tử ! Quan huynh cũng nghe rõ rồi chứ ?
Quan An Cơ nói :
– Anh em không nên vì vụ này mà xảy ra cuộc động thủ. Thôi huynh đệ ! Huynh đệ thóa mạ cậu em ta là không phải.
Thôi ngốc tử nói :
– Tại hạ cũng biết trước là Quan phu tử sẽ trút phần không phải lên đầu tại hạ. Bây giờ Phu Tử chưa làm hương chủ mà còn thế , khi làm hương chủ rồi thì chưa biết bênh nhau tới đâu nữa.
Quan An Cơ nỗi giận nói :
– Ngươi chửi con mẹ tiểu cửu tử của ta thì còn coi ta ra gì ?
Chẳng lẻ ngươi chửi ông chửi cha người ta là phải ư ?
Mọi người không nhịn được lại cười ầm lên. Đại đường rất náo loạn.
Giả lão lục thấy tỹ phu can thiệp , hắn càng lên nước toan sồng sộc ra sân tỹ võ , nhưng có người nắm lại khuyên giải :
– Giả lão lục ! Nếu lão huynh muốn cho tỹ phu lên làm hương chủ thì không nên gây xích mích với nhiều người , mà cần phải nhượng bộ.
Thôi ngốc tử tra đao vào võ nói :
– Không phải ta sợ ngươi , nhưng ta coi nghĩa khí làtrọng. Dù sao Quan phu tử lên làm hương chủ , Thôimổ vẫn không tán thành.
Quan phu tử dù tính tình nóng nảy nhưng còn có thể chịu đựng được , chứ Giả lão lục thì không thể nào chịu nổi. Đúng là : Diêm vương còn khá , tiểu qui? mới thật là khó chịu.
Ai Giỏi Võ Lên Làm Hương Chu?
Vi Tiểu Bảo đứng bên nghe mỗi người nói một câu. Cuộc tranh chấp kéo dài hồi lâu mà vẫn chưa chấm dứt.
Có người lớn tiếng thóa mạ , có kẻ muốn động thủ đánh nhau. Gã lấy làm thích thú trước cảnh loạn xà ngầu này.
Ban đầu Vi Tiểu Bảo còn sợ bọn này là thuộc hạ của Ngao Bái , họ sẽ giết gã làm lễ tế điện. Sau gã thấy toàn là những người thù hận Ngao Bái đến cùng cực thì trong lòng thảnh thơi chẳng khác gì người được cất gánh nặng.
Có điều gã lại nghe người nào cũng lên tiếng nói những gì phản Thanh phục Minh thì gã lại hoang mangnghĩ bụng :
– Bọn chúng chỉ biết mình là một tên tiểu thái giám ở Thanh cung thì dù mình có trămmiệng cũng khôn bề biện bạch , chẳng khi nào họ chịu tin lời. Chắc là sau khi lựa chọn xong người làm hương chủ , việcđầu tiên là họ hạ sát mình. Cái đóhá chẳng phải là một hành động phản Thanh phục Minh?
Rồi gã lẩm bẩm :
– Hiện giờ nhà Thanh ngoài mình ra còn ai nữađâu?
Vả lại mình ở đây nghe hết chuyện bí mật của họ thì dù họ chẳng giết đi để bịt miệng , tất cũng đem giam mình một chổ , vĩnh viển không được “siêu sinh”. Chi bằng mình tính bài chuồn đi là diệu kế hơn hết.
Gã từ từ cất bước lui dần đến bên cửa , chỉ mong tình thế rối loạn hơn chút nữa là trốn ra ngoài.
Bỗng nghe một người nói :
– Việc rút thăm rất là huyền hoặc , nó còn giống như trò con nít. Theo thiển kiến của tại hạ thì nên mời Lý đại ca cùng Quan phu tử dùng võ công để quyết định thắng bại. Tỷ võ bằng quyền cước cũng được , bằng binh khí cũng được. Hai bên cứ điểm tới là thôi , không được đả thương đối phương. Toàn thể anh em đứng ngoài theo dỏi. Ai được ai thua sẽ bày ra đấy , chẳng có điều gì đáng dị nghị nữa.
Giả lão lục là người đầu tiên tán thành đề nghị này. Hắn lớn tiếng :
– Phải lắm ! Cứ tỹ võ phân thắng bại là công bằng hơn hết. nếu Lý đại ca thắng. Giả lão lục này cũng xin hết mình ủng hộ Lý đại ca lên làm hương chủ.
Giả lão lục nói câu này , Vi Tiểu Bảo đã nghi ngay :
– Thằng cha này tán thành cuộc tỹ võ để quyếtđịnh ngôi hương chủ thì nhất định võ công của tỹphu hắn an đứt Lý đại ca rồi , còn phải tỹ thí làm chi nữa?
Đến Vi Tiểu Bảo còn nghĩ thế , huống chi người khác.
Phe ủng hô Lý đại ca liền tới tấp phản đối. Mỗi người nói một câu.
Người thì bảo :
– Làm hương chủ cần người hết lòng hết dạ với anh em toàn đường. Võ công giỏi hay kém không phải là điều quan hệ.
Kẻ thì nói :
– Nếu tỹ võ để quyết định lựa người làm hương chủ màtrong anh em bản đường lại có người võ công cònthắng được Quan phu tử thì cũng để người đó lên làmhương chủ hay sao?
Người khác nói :
– Như vậy không phải là chuyện suy cử người lên làm hương chủ mà là một cuộc đả lôi đài. Vậy Quan phu tử mở lôi đài để anh hùng hảo hán trong thiên hạ đến đả lôi đài hay hơn.
Người khác nói tiếp :
– Giả tỹ tên gian tặc Ngao Bái chưa chết , võ công của Quan phu tử chưa chắc đả hạ được hắn. Sau khi đả lôi đài chẳng lẻ cũng mời hắn lên làm hương chủ của chúng ta?
Quần hào nghe nói câu này không nhịn được đều cười ồ cả lên.
Đang lúc cải nhau loạn xạ , bỗng có người lạnh lùng lớn tiếng :
– Doãn hương chủ hỡi Doãn hương chủ. Trước vong linh hươngchủ , bao nhiêu lời thề nguyện họ đặt xuống đít hết rồi !
Vi Tiểu Bảo nhận ra ngưới này là Kỳ lão tam , một nhân vật chuyên dùng những tiếng mĩa mai để lung lạc anh em.
Quần hào nghe Kỳ lão tam nói vậy liền yên tĩnh trở lại. Kế đó mấy người đồng thanh hỏi :
– Kỳ lão tam ! Lão nói vậy là có ý gì ?
Kỳ lão tam cười lạt đáp :
– Hừ ! Ngày trước Kỳ mổ lạy trước bàn thờ Doãn hươngchủ đã chích huyết đầu ngón tay lập lời trọng thệ quyếtý báo thù cho Doãn hương chủ và đãtuyên ngôn : “Anh em nào giết được Ngao Bái trảthù cho Doãn hương chủ là Kỳ mổ lập tức thờ y làmhương chủ bản đường , dốc dạ trung thành , quyết chẳng vi bội “.Kỳ mổ đã nói câu ấy thì mổ phải giử lấy lời ,quyết chẳng đặt xuống đít ngồi.
Trong nhà đại sãnh yên lặng như tờ , không mộttiếng động.
Nguyên hết thảy mọi người đều đã tuyên bố câu đó.
Sau một lúc , Giả lão lục không nhẫn nại được , lên tiếng :
– Kỳ tam ca ! Lời tam ca quả nhiên rất đúng. Hết thảy anh em đều tuyên bố câu này , trong đó có cả Giả lão lục.
Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp :
– Ai đã nói câu nào là phải nhớ chứ không thể hồ đồ được. Nhưng …nhưng… Tam ca đã biết đó và cả mọi người cùng biết. Kẻ giết chết Ngao Bái lại là…lại là….
Hắn quay lại lại kiếm Vi Tiểu Bảo , đột nhiên thấy gã đã chân trong cửa chân ngoài cửa toan bài trốn chạy.
Hắn vội hô lên :
– Bắt lấy gã ! Đừng để gã chạy thoát.
Vi Tiểu Bảo toan co giò chạy đi.
Nhưng chỉ trong chớp mắt đã có 9,7 người nhảy xổ đến. Mười mấy bàn tay đồng thời túm lấy gã lôi trở lại.
Hồi 29
Vi Tiểu Bảo chơi Khâm Đại Hán
Vi Tiểu Bảo lớn tiếng la rùm :
– Ô hay ! Lũ con rùa ! Phường chó đẻ ! Các ngươi định làm gì lão gia?
Gã nắm chắc phen này chẳng thể nào sống được nên chửi cho sướng miệng.
Trong đám đông một người ăn mặc khăn đóng áo dài ra kiểu nho sinh chạy lại nói :
– Tiểu huynh đệ ! Đừng chửi bới nữa.
Vi Tiểu Bảo nhận đưọc thanh âm liền hỏi :
– Phải chăng ngươi là Kỳ lão tam ?
Người đó chính là Kỳ lão tam tên gọi Kỳ Bưu Thanh ngạc nhiên hỏi :
– Sao tiểu huynh đệ biết ta?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Ta nhận biết mẹ ngươi.
Kỳ Bưu Thanh tính nết đã gàn , không hiễu đó là câu chửi , hắn lấy làm kỳ hỏi :
– Sao tiểu huynh đệ lại quen má ta?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Ta với mẹ ngươi quen nhau từ lâu rồi , Mụ rất diêm dúa !
Mọi người đều nổi lên tràng cười ha hả nói :
– Tên tiễu thái giám này miệng trơn như bôi mở.
Kỳ Bưu Thanh đỏ mặt lên nói :
– Giỡn hoài !
Rồi hắn nghiêm trang hỏi :
– Vì lẻ gì tiểu huynh đệ lại hạ sát Ngao Bái?
Vi Tiểu Bảo chợt động tâm linh. Gã lớn tiếng :
– Quân gian tặc Ngao Bái làm biết bao nhiêu điều tệ hại ! Hắn giết chết người Há chúng ta biết bao nhiêu anh hùng hảo hán. Vi Tiểu Bảo lão gia thề cùng hắn chẳng đội trời chung. Lão gia…là một người hiên ngang mà bị hắn bắt đem vào Thanh cung cho làm thái giám. Lão gia hận mình không bầm nát hắn như tương được để quẳng xác ra ngoài đường cho diều tha quạ mổ ….
Gã biết rằng , càng lên giọng khẳng khái bao nhiêu càng có hy vọng toàn mạng bấy nhiêu.
Quần hào trong nhà đại sãnh ngơ ngác nhìn nhau. Ai cũng lấy làm kinh dị.
Kỳ Bưu Thanh lại hỏi :
– Tiểu huynh đệ làm thái giám được bao lâu?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Cái gì mà bao lâu? Nữa năm còn chưa tới. Ta là người ở Dương Châu bị chúng bắt đưa vào Bắc Kinh. Chém cha con mẹ thằng Ngao Bái ! Nó chếtrồi còn muốn đem phơi thây trên núi đao hay bỏvào vạc dầu , hoặc đóng đinh vào xác , hoặc dùitừng khớp xương cũng chưa hả giận.
Một thiếu phụ trung niên nói :
– Y đúng là người Dương Châu rồi.
Mụ nói rõ khẩu âm Dương Châu.
Vi Tiểu Bảo liền bắt chuyện :
– Thẩm thẩm ơi ! Chúng ta là người Dương Châu , bị quân chó má Mãn Châu tàn sát một cách cực kỳ thê thảm ! Chúng hạ độc thủ sát nhân 10ngày liên tiếp , sớm tối không ngừng. Nhưng nhưng củagia gia tại hạ , bà lớn , bà nhỏ , bà ba , bàtư , chẳng một ai là thoát chết về tay quân ThátĐát. Bọn quỷ sứ Mản Châu giết từ cửa Đông chotới cửa Tây , từ cửa Nam cho tới cửa Bắc , và đều do têngian tặc Ngao Bái hạ lệnh. Tại hạ….với Ngao Bái cómối thù truyền kiếp , thề chẳng đội trời chung ….
Gã nhớ tới câu chuyện được nghe người ta nói về vụ tàn sát 10 ngày ở Dương Châu nên càng nói nhiều người nghe càng cho là sự thực.
Quần hào nghe gã nói đều bùi ngùi , gật đầu lia lịa.
Quan An Cơ nói :
– Thế không trách được …Không trách được.
Vi Tiểu Bảo lại nói :
– Chẳng những gia gia cùng nhưng nhưng ta bị hạ sát. Cả đến nội tổ ta cũng bị Ngao Bái giết chết.
Kỳ Bưu Thanh nói :
– Thật là đáng thương ! Thật là đáng thương !
Thôi Ngốc Tử hỏi :
– Nam nay ngươi bao nhiêu tuổi?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Ta 13….14 tuổi.
Thôi Ngốc Tử lại hỏi :
– Vụ tàn sát ở Dương Châu đến nay đã ngoài hai chục năm. Sao ngươi biết ông cha ngươi bị Ngao Bái tàn sát ?
Vi Tiểu Bảo biết là gã hỏi vặn , nhưng đã lở nói dối thì phải bịa thêm. Gã đáp :
– Sao ta lại biết ư ? Khi đó ta chưa ra đời , ta nghe má má kể lại.
Thôi ngốc tử cười nói :
– Nếu vậy khi đó ngươi chưa có ở trong bào thai. Thế là không được rồi.
Kỳ Bưu Thanh gạt đi :
– Tiểu huynh đệ chỉ nói là gia gia y bị Ngao Bái giết chết. Không kể đến vụ tàn sát 10 ngày ở Dương Châu , mà từ ngày Ngao Bái làm quan đến giờ , có năm nào hắn chẳng giết người.
tgt đáp :
– Phải rồi ! Phải rồi !
Giả lão lục bỗng lên tiếng :
– Tiểu…Tiểu bằng hữu ! Ngao Bái giết chết bao nhiêu anh hùng hảo hán thì liên can gì đến tiểu bằng hữu?
Vi Tiểu Bảo cãi :
– Sao lại không liên can đến tả Ta có một người bạn tốt cũng bị Ngao Bái bắt vào Thanh cung và bị giết chếtrồi , Ta cùng ông bạn ấy bị bắt cùng một chuyến.
Mọi người đồng thanh hỏi :
– Ai vậy? Ai vậy?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Y là một nhân vật có danh vọng lớn trên gianghồ , tên hiệu là Mao Thập Bát.
Mười mấy người đều ồ lên một tiếng.
Giả lão lục hỏi :
– Mao Thập Bát là bạn của tiểu bằng hữu ư ? Y chưa chết đâu.
Vi Tiểu Bảo làm bộ sửng sốt hỏi :
– Y chưa chết ư ? Nếu vậy thì hay biết chừng nào ! Xin … Xin ông bạn mời y ra đây. Ta muốn gặp y.
Quan An Cơ nói :
– Hay lắm ! Tiểu bằng hữu đây là bạn hay thù. Việc này quan hệ rất lớn. Lão lục ! ngươi dẫn mấy vị huynh đài đi mời Mao Thập Bát ra đây để y nhận diện.
Giả lão lục đáp :
– Xin vâng !
Rồi hắn trở gót ra khỏi sãnh đường.
Kỳ Bưu Thanh kéo ghế lại mời Vi Tiểu Bảo :
– Tiểu huynh đệ ! Mời tiểu huynh đệ hãy ngồi chơi.
Vi Tiểu Bảo không khiêm tốn gì nữa , ngồi ngay xuống chế.
Tiếp theo có người đem lại cho gã một đĩa bánh và một chung trà.
Vi Tiểu Bảo đang đói như cào ruột , cầm lấy ăn hết ngay.
Bọn Quan An Cơ , Kỳ Bưu Thanh lại sai người đi kêu Lý đại ca tức Lý Lực Thế đến tiếp chuyện Vi Tiểu Bảo. Tuy mọi người ăn nói rất lịch sự mà thực ra muốn hỏi gã về lai lịch cũng như vềnhững chuyện tao ngộ.
Vi Tiểu Bảo cũng không dấu diếm , thỉnh thoảng chỉ khoác lác mấy câu hay chửi bới Ngao Bái vài điều , còn kể thực hết. Gã đem mọi việc đã giúp vua Khang Hy bắtNgao Bái như thế nào nhất nhất thuật lại , chỉ dấu nhẹm đoạnHải Lão công dạy võ cho gã , và vụ vuaKhang Hy thân hành cầm dao động thủ là không nhắctới.
Bọn qav đã được nghe nói Ngao Bái bị tiếu hoàng đế và bọn tiểu thái giám cần nã , bấy giờ mấy người nghe Vi Tiểu Bảo thuật chuyện sự việc xảy ra càng thêm sống động và hầu hết là đúng sự thực.
Quan An Cơ thở dài nói :
– Ngao Bái tự xưng là đệ nhất dũng sĩ ở Mãn Châu không những bị mà bị Ông bạn giết chết mà đã bị Ông bạn bắt sống từ trước. Như vậy thật là số trời đã an bài.
Chuyện trò trong vòng nữa giờ , bọn Quan An Cơ , LýLực Thế , Kỳ Bưu Thanh đều là những tay lão luyện giang hồ, rất giàu lịch duyệt , tuy biết rằng Vi Tiểu Bảo nói năngcó chổ phóng đại , song những chi tiết thật là rànhmạch , chẳng có chút hàm hồ.
Bỗng nghe tiếng bước chân người vang dội. Cánh cửa sãnh đường mở ra. Hai đại hán khiêng một cái cángđi vào.
Giả Lão Lục theo sau cáng lên tiếng :
– Tỷ phy ! Mao Thập Bát đại ca đã mời đến đây.
Vi Tiểu Bảo nhảy chồm lên coi , thấy myb nằm trên cáng , hai má gầy phơi xương , cặp mắt trùng xuống. Dung mạo cực kỳ tiều tụy. Gã hỏi ngay :
– Đại ca …Đại ca mắc bịnh đấy ư ?
Mao Thập Bát thấy Giả Lão Lục đến triệu đã tưởng Thanh Mộc Đường trong Thiên Địa Hội có chuyện gì trọng đại mời đến thương nghị. Bây giờ hắn thấy Vi Tiểu Bảo một cách đột ngột thì mừng quýnh lên , la gọi :
– Tiểu Bảo ! Ngươi…Ngươi cũng trốn ra được ư ? Ta …lúc nào cũng nhớ ngươi hoài. Chỉ mong cho thương thế mau khỏilà trở lại Thanh cung để cứu ngươi ra.
Mao Thập Bát vừa nói mấy câu này , trong lòng mọi người còn chút hoài nghi nào đều trút bỏ hết. Quần hào tin ngay những lời Vi Tiểu Bảo hoàn toàn đúng sự thật. Gã quả nhiên là bạn của Mao Thập Bát và hai người đã bị bắt vào Thanh cung.
Mao Thập Bát tuy không phải là người trong Thiên Địa Hội , song đã nỗi tiếng trên chốn giang hồ đã nói một là một , hai là hai. Mấy năm gần đâylại bị triều đình Mãn Thanh họa hình thông tricác nơi ra lệnh tầm nã.
Vi Tiểu Bảo đã là bạn của hắn dĩ nhiên không phải là thái giám thật sự của Thanh triều. Hơn nữa Mao Thập Bát lúc thốt ra lời hoàn toàn bộc lộ chân tình. Hiển nhiên gã có mối giao tình rất thân với thằng nhỏ này.
Vi Tiểu Bảo hỏi :
– Mao đại ca ! Đại …Đại ca bị thương hay sao?
Mao Thập Bát thở dài đáp :
– Hỡi ơi ! Đêm hôm ấy ta ở Thanh cung trốn ra vừa đến cửacung thì gặp bọn thị vệ. Một mình ta phải địch viới năm tên. Ta giết được hai tên trong bọn chúng , nhưng mình cũng bị chém trúng hai đao , phải liều mạng mới trốn được ra khỏi cửa cung.
Hắn ngừng lại một lát rồi tiếp :
– Bọn thị vệ trong cung lại rượt theo. Đáng lý ta không trốnói : thoát được , may nhờ bạn: hữu trong Thiên Địa Hội đến cứu viên , ta mới được toàn mạng.
Hắn lại hỏi :
– Ngươi… Ngươi cũng được quý vị bằng hữu ở Thiên Địa Hội cứu thoát phải không ?
Bọn Quan An Cơ liền lộ vẽ thẹn thùng vì cảm thấy vụ này thực ra bọn họ không làm được tốt đẹp gì mấy.
Ngờ đâu Vi Tiểu Bảo liền đáp ngay :
– Đúng thế ! Lão thái giám kia bức bách tiểu đệ phải làm một tên tiểu thái giám cho tới bửa nay mới có cơ hội trốn thoát. May nhờ gặp được các vị ….các vị đại gia ở Thiên Địa Hội kéo đến , tiểu đệ …mới được thoát nạn.
Quấn hào trong Thiên Địa Hội ngấm ngầm thở phào một cái. Họ cũng biết Vi Tiểu Bảo nói vậy là để bảo toàn thễ diện cho họ. Lòng họ đâm ra ngấm ngầm cảm kích.
Giả Lão Lục mời Mao Thập Bát và Vi Tiểu Bảo vào phòng nghĩ ngơi.
Quần hào trong Thanh Mộc Đường ở lại nhà đại sãnh để tiếp tục thương nghị đại sự.
Mao Thập Bát thương thế cực kỳ trầm trọng. Tuy hắn đã điều dưỡng nữa năm mà thân thể hãy còn rất yếu ớt. Vừa rồi lúc người ta khiêng hắn đi đường , hắn bị hơi xốc cũng làm đụng đến vết thương đau đớn vô cùng.
Lúc này tinh thần hắn cực kỳ mỏi mệt , muốn nói chuyện nhiều với Vi Tiểu Bảo mà đành bất lực.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm :
– Bất luận vụ này kết quả đi đến đâu , có điều ta chắc chắn họ không giết mình là được rồi.
Gã cảm thấy trong lòng cởi mở , nằm co trên chiếc ghế thái sư một lúc rồi ngủ đi hồi nào không hay.
Vi Tiểu Bảo ngủ đến nữa đêm mới thức giấc thì thấy có người ôm gã đặt lên giường và đáp chăn cho gã hẳn hoi.
Sáng sớm hôm sau , một tên hán tữ bưng nước vào cho gã rửa mặt và một tên mang nước trà cùng một bát canh thịt lớn đến.
Vi Tiểu Bảo tự nhủ :
– Họ đối đải với ta ngày càng tử tế. Hiển nhiên họ đã xem ta như một vị lão gia.
Nhưng gã lại thấy hai hán tử khác đứng ngoàicửa phòng và ở bên cửa sổ cũng có hai têngiả vờ đi đi lại lại như không có chuyện gì màhiển nhiên là để coi chừng gã , sợ gã bỏ trốnmất.
Vi Tiểu Bảo lại hồi hộp trong lòng nghĩ bụng :
– Nếu họ coi ta là quý khách , sao còn phái bốn tên hán tử đến đây canh gát ?
Gã bỗng nỗi lòng trẻ thơ , lẩm bẩm :
– Hừ ! Bọn chúng muốn canh giử Vi Tiểu Bảo này nhưng e rằngkhông phải chuyện dễ dàng. Đã thế lão giaphải chuồn ra ngoài chơi cho bốn tên ngu xuẩn này trơmắt ếch choi.
Gã ngó lại tình thế một lượt rồi nghĩ ra một kế , vươn tay đẩy mạnh cái cửa sổ mé Đông.
Tiếng cánh cửa kẹt mở vang lên. Bốn tên đại hán liền nhìn về phía đó.
Vi Tiểu Bảo dẫn dụ cho bọn chúng chú ý về một ngả rồi dùng sức mạnh mở cửa ra vào. Đoạn gã chui tuộtvào gầm giường.
Bốn tên hán tử nghe tiếng kẹt cửa vội quay đầu nhìn lại thì thấy hai cánh cửa đã mở toang còn đang lung laỵ Bọn chúng tâm thần giao động , giật minh kinh hải.
Nguyên bốn tên này quả nhiên đã vâng menh đến đây giám thị Vi Tiểu Bảo. Bôn chúng thấy cửa phòng đột nhiên mở rộng thì ý nghĩ đầu tiên là gã đã bỏ trốn rồi. Cả bốn tên cùngla thất thanh :
– Trời ơi ! Hỏng bét !…
Bọn chúng xông cả vào phòng thì chỉ thấy Mao Thập Bát nằm trên giường đang ngủ saỵ Còn Vi Tiểu Bảo quả nhiên không thấy đâu. Chẳng biết gã điđàng nào?
Một người lớn tiếng hô :
– Thằng lỏi đó chưa thể trốn đi xa được. Vậy các vị chi đường rượt theo bắt lại. Ta lên báo cáo cho thượng cấp.
Ba tên kia “dạ” một tiếng rồi xông ra khỏi phòng. Hai tên nhảy lên nóc nhà ngoảnh nhìn bốn phía.
Vi Tiểu Bảo hắn giọng một tiếng rồi từ dưới gầm giường chui ra , gã đàng hoàng đi lên nhà đại sãnh.
Có tiếng đẩy cửa mở ra. Quan An Cơ và Lý Lực Thế đang ngồi với nhau , bỗng một tên đại hán vâng mệnh giám thị Vi Tiểu Bảo hốt hoảng chạy vào vừa thở vừa nói :
– Gã tiểu tử đó… đột nhiên trốn mất …không hiễu… đi về ngả nào…
Hắn chưa dứt lời bỗng thấy Vi Tiểu Bảo xuất hiện đột ngột liền “ủa” một tiếng. Hai mắt trợn ngược , miệng há hốc ra không biết nói sao.
Vi Tiểu Bảo vươn vai nói :
– Lý đại ca ! Quan phu tử ! Tại hạ có lời thĩnh an.
Quan An Cơ và Lý Lực Thế đưa mắt nhìn nhau rồi bảo đại hán kia :
– Cút đi ! Thật đồ vô dụng.
Rồi quay lại nhìn Vi Tiểu Bảo cười nói :
– Mời tiểu huynh đệ ngồi chơi. Đêm qua tiểu huynh đệ ngủ ngon chứ ?
Vi Tiểu Bảo cười hì hì ngồi xuống rồi đáp :
– Tại hạ ngủ ngon lắm.
Cánh cửa sổ nhà đại sãnh lại mở ra. Hai tên đại hán xông vào. Một tên la lên :
– Quan phu tử ! Gã tiểu tử kia không hiễu trốn đi đâu … Gã chưa dứt lời chợt ngó thấy Vi Tiểu Bảo ngồi đó giật mình , miệng ấp úng :-Ô hay ! Y…y… Vi Tiểu Bảo không nhịn được cười ha hả nói : -Bốn đại hán như các ngươi thật là đồ vô dụng , cả việc coi một thằngnhỏ cũng không xong. nếu ta định trốn thì đã bỏ đi từlâu rồi.
Lại một tên ngơ ngác hỏi :
– Làm sao ông bạn …ra ngoài được ? Tại hạ chỉ thấy mắt hoa lên một cái rồi bóng người mất biến. Ông bạn đã trốn thoát rồi.
Vi Tiểu Bảo cười đáp :
– Ta có phép tàng hình. Phép thuật này không thể truyền thụ cho ngươi được.
Quan An Cơ nhìn đại hán kia chau mày xua tay nói :
– Xuống đi.
đại hán ngây ngô hỏi lại :
– Ông bạn có phép tàng hình thật ư ? Thảo nào…thảo nào… Rồi gã lui ra.
Lý Lực Thế nói :
– Tiểu huynh đệ hãy còn nhỏ tuổi mà thông minhcơ cảnh hơn đời , thật khiến cho người ta phải kính phục.
Bỗng nghe tiếng vó ngựa văng vẳng từ đàng xa vọng lại. Hiển nhiên một đoàn người ngựa đang chạy tới nơi.
Quan An Cơ và Lý Lực Thế đều đứng lên. Lý Lực Thế khẻ hỏi :
– Có phải quan binh của bọn Thát Đát không?
Quan An Cơ gật đầu , đua ngón tay lên miệng thổi ba tiếng pho pho.
Rồi hắn hô lớn :
– Anh em hãy chuẩn bị ! Giả Lão Lục hộ vệ Mao gia. Đạiđội binh tới nơi không nên tiếp chiến , cứ chiếu theo biện pháp trước chia đi các ngả mà rút lui.
Bốn năm hán tử vâng dạ rồi đem hiệu lệnh truyền ngoài.
Mọi người đều đứng lên chuẩn bị rút lui.
Quan An Cơ lại bảo Vi Tiểu Bảo :
– Tiểu huynh đệ ! Huynh đệ hãy đi theo ta.
Bỗng có người xông vào lớn tiếng hô :
– Tổng đà chủ giá lâm.
Quan An Cơ và Lý Lực Thế đồng thanh hỏi :
– Sao?
Tổng đà chủ thống lãng Đường chủ năm Đường cởi ngựa tới đây.
Quan , Lý hai người cả mừng đồng thanh hỏi :
– Sao ngươi biết ?
Người kia đáp :
– Thuộc hạ gặp các vị Ở dọc đường. Chính Tổng đà chủ đã sai thuộc hạ về báo tin trước.
Quan An Cơ thấy gã chạy bở hơi tai ra chiều rất mệt nhọc liến gậtđầu nói :
– Được rồi ! Ngươi đi nghĩ đi.
Y lại kêu người đến dặn :
– Không phải bọn quan binh Thát Đát mà là Tổng đà chủ giá lâm.
Tin này vừa loan ra , tiếng hoan hô vang dậy một góctrời.
Quan An Cơ nắm tay Vi Tiểu Bảo nói :
– Tiểu huynh đệ ! Tổng đà chủ của bản đà giá lâm. Chúng ta hãy ra ngoài nghênh tiếp.
Vi Tiểu Bảo liền theo bọn Quan An Cơ , Lý Lực thế và quần hào ra ngoài cửa lớn. Gã thấy hai ba trăm người sắp hàng hai bên mà người nào vẽ mặt cũng vui tươi , phấn khới.
Lát sau , hai đại hán khiêng cáng đưa Mao Thập Bát ra.
Lý Lực Thế nói :
– Mao huynh ! Mao huynh là tân khách , bất tất phải giử lễ.
Mao Thập Bát đáp :
– Tại hạ ngưỡng mộ đại danh của Trần Tổng đà chủ từ lâu , khác nào sấm nổ bên tai bữa nay được bái kiến lão nhân gia thì dù…có chết cũng khõi uỗng mộtđời.
Giọng nói thều thào tỏ ra vẫn không đủ khí lực , nhưng mặt hắn thoáng lộ màu hồng , tỏ ra rất cao hứng.
Tiếng vó ngựa mỗi lúc một gần. Cát bụi tung bay , mười người kỵ mã chạy tới nơi. Ba người đi trước chưa đến gần đã tung mình xuống ngựa.
Bọn Lý Lực Thế tiến ra đón tiếp cầm tay ba người nói chuyện ra vẽ rất thân thíết.
Vi Tiểu Bảo nghe một trong ba người nói :
– Tổng đà chủ đang chờ ở phía trước. Mời Lý đại ca , Quan phu tử cùng mấy vị ra ngoài đó…
Mấy người đứng thương lượng vài câu rồi Lý Lực Thế ,Quan An Cơ , Kỳ Bưu Thanh , Thôi Ngốc Tử lên ngựa cùngnhững người mới đến dong ruỗi như bay.
Mao Thập Bát ra chiều thất vọng hỏi :
– Trần Tổng đà chủ không đến ư ?
Hắn hỏi câu này không ai trả lời , tỏ ra mọi người chưa nhìn thấy Tổng đà chủ và cũng đều thất vọng.
Sau một lúc lâu , một người kỵ mã chạy đến truyền lệnh và điểm danh 13 người bảo họ đến ra mắt Tổng đà chủ.
Mười ba người kia cả mừng phi thân lên ngựa chạy đi.
Vi Tiểu Bảo hỏi Mao Thập Bát :
– Mao đại ca ! Trần Tổng đà chủ giá lâm rồi phải không ?
Mao Thập Bát ngập ngừng đáp :
– Ta …cũng chưa gặp quạ Mọi người trên chốn giang hồ đều đem lòng ngưỡng mộ Trần Tổng đà chủ và muốn được bái kiến …lão nhân gia …nhưng đó làmột điều rất khó khăn.
Vi Tiểu Bảo cười khẩy một tiếng , bụng bảo dạ :
– Hừ ! Con mẹ nó ! có phải là của hiếm trên đời đâu mà khệnh khạng thế ? Lão gia chẳng thèm ra mắt nữa.
Quần hào thấy tình trạng này cũng cho là Tổng đà chủ không vào , nhưng họ vẫn ôm một chút hy vọng , cứ đứng ngoài cửa lớn chhờ đợi. Có nggười đứng lâu mỏi cẳng liền ngồi xuống đất.
Có người khuyên Mao Thập Bát :
– Mao gia ! Mao gia hãy vào nhà nghĩ đi. Khi tệ Tổng đà chủ tới nơi , chúng tôi sẽ vào mời Mao giađến ra mắt.
Mao Thập Bát lắc đầu đáp :
– Không ! Tại hạ cứ chờ ở đây. Đại giá của Trần Tổng đà chủ quang lâm mà tại hạ không đón chờ ở ngoài cổng là …là…thất kính. Hởi ôi ! Không hiểu Mao Thập Bát kiếp này còn có phúc phận được thấy mặt lão nhân gia một lần nào chăng ?
Vi Tiểu Bảo theo Mao Thập Bát từ Dương Châu đến Bắc Kinh , gã đã từng nghe khi hắn đề cập đến những nhân vật có danh vọng trong võ lâm mà vẫn không coi vào đâu. Bây giờ đối với Trần Tổng đà chủ thì lại ra chiều kính trọng phi thường. Thật là một chuyện chưa từng có đối vớiMao Thập Bát. Bất giác gã cũng bị cảm nhiểm sinh lòng kính trọng Trần Tổng đà chủ , không dám mắng thầm nữa.
Bỗng nghe tiếng vó ngựa vang lên. Lại một người kỵ mã đến nơi.
Những người đang ngồi dưới đất vội đứng lên hết. Ai cũng nghển cổdòm ngó , mong được Tổng đà chủ gọi ra tương hội.
Quả nhiên người chạy ngựa đến nơi là nhân vật đứng đầu bốn tên sứ giả.
Gã xuống ngựa chắp tay nói :
– Trần Tổng đà chủ mời Mao Thập Bát gia và Vi Tiểu Bảo gia ra ngoài kia tương hội.
Mao Thập Bát cất tiếng hoan hô , ngồi trên cáng nhãy chồm lên.
Nhưng rồi hắn la lớn :
– Úi Chao !
Đoạn té xuống cáng. Hắn thúc giục :
– Đi lẹ lên ! Đi lẹ lên !
Vi Tiểu Bảo cũng cực kỳ cao hứng , bụng bảo dạ :
– Ở Thanh cung lão gia đã được người ta kêu bằng “Công Công” nhiều rồi. Nhưng đây là lần đầu tiên được người kêu bằng Vi Tiểu Bảo gia. Ha ha ! Vi Tiểu Bảo này đã thành một vị lão gia rồi.
Hai tên sứ giả ngồi trên lưng ngựa đón lấy đòncáng rồi hai ngựa đi song song tiến về phía trước.
Còn tên sứ giả đi giữa nhường ngựa cho Vi Tiểu Bảo cưỡi , rồi gã kiếm con ngựa khác cưỡi theo sau.
Sáu người theo đường lớn mà đi.
Đi được chừng được ba dậm , lại rẽ vào đường nhỏ mé hữu tiếp tục thượng lộ.
Dọc đường rãi rác những hán tử ba người một tốp hayhai người một tốp hoặc ngồi hoặc đi để tuần phòng canh giử.
Tên thủ lãnh bọn sứ giả chìa ba ngón tay là ngón giữa , ngón vô danh và ngón út trỏ xuống đất.
Hai tên canh gát gật đầu rồi cũng đưa tay làm ám hiệu.
Vi Tiểu Bảo thấy bọn người này ra ám hiệu mỗi chổ mỗi khác chớ không giống nhau , gã không hiểu bọn họ códụng ý gì.
Đoàng người lại đi chừng 12 , 13 dậm thì đến trước mặtmột tòa trang viện.
Năm người xuống xuống ngựa rồi tên thủ lãnh sứ giả lại ra hiệu với hán tử đứng ở ngoài trang.
Hồi 30
Vi Tiểu Bảo vào Thiên Địa Hội
Đại hán đứng ngoài cửa vừa thấyMao Thập Bát và Vi Tiểu Bảo tới nơi liền lớn tiếng hô:
– Qúy khách giá lâm.
Lập tức cánh cửa mở rộng, Lý Lực Thế , Quan An Cơ và hai đại hán mà Vi Tiểu Bảo chưa từng quen mặt từ trong nhà bước ra khoanh tay mĩm cười, cất tiếng chào :
– Mao gia cùng Vi gia hai vị quang lâm, tệ Tổng đà chủ xin mời vào.
Vi Tiểu Bảo nức lòng hởi dạ nghĩ thầm:
– Hai tiếng ‘Vi gia” coi chừng từ nay sẽ thành danh hiệu của mình.
Mao Thập Bát gắng gượng ngồi dậy đáp lễ nói:
Thân hình tại hạ thế này mà dám ra mắtTổng đà chủ thì… thật là. .. Ối chao ! …
Hắn rên la một tiếng rồi té xuống cáng.
Lý Lực Thế vội nói :
Trong mình Mao gia còn mang thương tích, bất tất phải đa lễ.
Y nói rồi đứng tránh sang một bên nhường lối cho haihán tử khiêng cáng Mao Thập Bát đi vào.
Một đại hán nói với Vi Tiểu Bảo :
– Mời Vi gia hãy ngồi chơi xơi nước, để Mao gia vào trước có chuyện riêng với Tổng đà chủ.
Vi Tiểu Bảo đành ngồi xuống. Gã vừa nhắp chung trà thì thấy một tên gia nhân bưng bốn đĩa điểm tâm kính cẩn đi vào. Gã liền bốc lấy một miếng bánh bỏ vào miệng nhai nghiến ngấu rồi chau mày lẩm bẩm:
Thứ bánh này so với bánh trong Hoàng cung hãy còn kém xa.
Vì thế gã ngấm ngầm có coi thường Tổng đà chủ. Tuy nhiên bụng gã đói meo nên dù bánh không ngon lắm gã cũng ăn gần hết cả bốn đĩn bụng
Sau một lúc lâu , bọn Lý Lực Thế bốn người lại bước ra. Một vị có chòm râc đốm bạc lên tiếng:
Tổng đà chủ mời Vi gia vào chơi !
Vi Tiểu Bảo nuốt vội miếng bánh đang nhai nhồm nhoàm rồi đưa tay áo lên lau miệng. Đoạn gã theo chân bốn người vào nhà trong.
Đến trước cửa phòng, người có chòm râu bạc hô lên :
– Tiểu Bạch Long Vi Tiểu Bảo gia đã đến đó.
Vi Tiểu Bảo nghe gọi mình bằng ngoại hiệu Tiểu Bạch Long thì không khỏi sửng sốt, nhưng trong lòng khoan khoái, nghĩ thầm:
ồ ! Hắn cũng biết đến ngoại hiệu lừng danh của tả Đây chắc là Mao đại ca đã giới thiệu với họ.
Người có chòm râu đốm bạc vừa hô vừa đưa tay vén rèm.
Vi Tiểu Bảo ngó vào trong thấy một vị đứng tuổi ăn mặc theo kiểu nho sinh rời khỏi ghế ngồi,đứng dậy tươi cười nói :
Mời Vi gia vào đây !
Vi Tiểu Bảo khoa chân bước vào.
Quan An Cơ liền giới thiệu:
– Đây là Tổng đà chủ của bản hội.
Vi Tiểu Bảo bất giác đưa mắt ngắm nghía văn sĩ trung niên thì thấy y tuy thân hình bé nhỏ, nhưng tướng mạo hiền lương. Cặp mắt chiếu ra những tia hào quang sáng rựcsoi thẳng về phía gã, khiến gã khiếp sợ. Hai chângã nhũn ra quỳ mọp ngay xuống.
Văn sĩ trung niên vội cúi xuống nâng gã dậy mĩm cười nói:
Tiểu huynh đệ không nên dùng đại lễ như vậy.
Hai cánh tay Vi Tiểu Bảo bị đối phương đón lấy khiến gã cảm thấy dường như có luồng nhiệt khí trút vào, không sao lạy xuống được.
Tổng đà chủ tức văn sĩ trung niên lại cười nói :
Tiểu huynh đệ đã giết Ngao Bái, tên dũng sĩ đệ nhất ở Mãn Châu để rửa hận cho bao nhiêu đồng bào người Hán chúng ta bị hắn tàn sát. Vụ này chỉ trong mấy bữa là tiếng tăm đã lan ra khắp thiên hạ. Tiểu huynh đệ còn nhỏ tuổi đã nổi danh như vậy thật là cổ kim hiếm có.
Vi Tiểu Bảo bản tính thích khoe khoang, chưa biết chi là hổ thẹn. Giả tỷ người nào khác xưng tụng gã như vậythì gã đã huênh hoang khoác lácđủ điều, song đối với một vị Tổng đà chủ vẻ uy nghiêm lộ rangoài mặt, gã đâm ra luống cuống nói khôngnên lời.
Tổng đà chúa lại trỏ về phía Mao Thập Bát ngồi nhìn Vi Tiểu Bảo mĩm cười hỏi:
– Nghe Mao gia đây thuật lại thì tiểu huynh đệ đã dùng kế giết chết được một tên thủ lãnh bọn thị vệ của Thanh triều ở trên núi Đắc Thắng gần thành Dương Châu.Tiểu huynh đệ vừa bước chân vào chốn giang hồ đã lậpđược công trạng to lớn như vậy là chuyện phi thường. Nhưng tạihạ chưa hiểu tiểu huynh đệ đã dùng cách gì đểbắt được Ngao Bái?
Vi Tiểu Bảo vừa ngửng đầu lên, mắt gã chạm phải mục quang của Tổng đà chủ, gã sợ quá thành ra quên sạch những lời khoác lác khoe khoang mà gã đã sắp sẵn trong bụng.
Trống ngực đánh thình thình, Vi Tiểu Bảo tự nhiên thuật lại một cách thành thật gã đã được vuaKhang Hy sủng ái thế nào và lúc hiệp lực vớinhà vua bắt hắn, vì hắn hành động vô lễ, phạmthượng ra sao.
Tổng đà chúa chú lắng tai nghe rồi gật đầu nói :
Té ra là thế! Võ công của tiểu huynh đệ khác hẳn với võ công của Mao huynh. Bản toà nhận thấy chiêu số của tiểu huynh đúng là chiêu số của phái Thiếu Lâm, nhưng về nội lực thì lại của phái Không Động.
Không hiểu lệnh tôn sư là ai?
Vi Tiểu Bảo lè lưỡi ra chiều khâm phục, bụng bảo dạ :
Vị Tổng đà chủ này thật là lợi hại! Y mới ngó qua đã hiểu ngay được võ công của mình.
Tổng đà chủ dường như đã đoán ra được ý nghĩcủa hắn liền cười nó ợc
Lai lịch về chiêu số nhận ra rất dễ dàng. Cứ coi thânpháp cùng bộ pháp của tiểu huynh đệ thì đúnglà công phu của phái Thiếu Lâm. Còn về nộigia công phu vừa rồi bản toà nâng đỡ tiểu huynh đệ nhậnra là nội công của phái Không Động nênkhông khỏi ngạc nhiên.
Vi Tiểu Bảo tức quá buộc miệng mắng liều:
Hừ! Té ra lão con rùa đó đã dậy láo tại hạ.
Tổng đà chủ không hiểu gã nói ai liền hỏi:
– Lão con rùa nào?
Vi Tiểu Bảo cười ha hả đáp :
– Lão con rùa tức là Hải lão công, chính tên gọi là Hải Đại Phú. Mao Thập Bát, Maođại ca cùng tại hạ bị lão bắt vào cung. ..
Gã nói tới đây chợt nhớ ra là không ổn , bụng bảo dạ :
– Chết rồi ! Mlnh vẫn nói mình cùng Mao Thập Bát bị Ngao Bái bắt được, bây giờ lại khai ra là Hải lão công, há chẳng tiền hậu bất nhất ?
Hay ở chỗ bản lãnh của Vi Tiểu Bảo đã tài nói dối, mà bản lãnh gã lấp liếm cho xuôi cũng không kém cỏi.
Gã liền nói tiếp :
– Lão con rùa vâng mệnh Ngao Bái bắt hai anh em tại hạ, vì Ngao Bái là một vị đại thần không tiện ra mặt hành động.
Tổng đà chủ trầm ngâm một lúc rồi hỏi:
– Hải Đại Phú? Hải Đại Phú ? Trong phái Không Động có ai tên họ như vậy chăng? Tiểu huynh đệ , Hải Đại Phú đã dạy võ công gì cho tiểu huynh đệ ?
Tiểu huynh đệ thử diễn lại cho ta coi.
Vi Tiểu Bảo dù mặt đen mày dày đến đâu cũng tự biết võ công mình kém cỏi liền đáp :
– Lão con rùa đã dạy võ công giả hiệu cho tại hạ. Lão hận tại hạ thấu xương vì đã làm đui mắt lão, nên lão tìm mọi cách để làm hại tại hạ. Những công phu lão dạy cho tưởng không nên phô diễn trước mặt người khác.
Tổng đà chủ gật đầu, vẫy tay trái một cái.
Bọn Quan An Cơ bốn người liền lui ra khỏi phòng, xoay tay khép cửa lại.
Tổng đà chủ hỏi:
– Tiểu huynh đệ đã làm đui mắt lão trong trường hợpnào?
Đứng trước Tổng đà chủ, một đại anh hùng oai nghiêm, Vi Tiểu Bảo cảm thấy nói dối rất khó khăn và dễ bị lộ tẩy.
Gã đành quyết định chủ là nói.nh chủ hết còn dễ chịu hơn. Đấy là một trường hợp trong đời gã, gã chưa từng gìn giữ như thế bao giờ.
Vi Tiểu Bảo quyết định chủ ý rồi liền đem việc dùng độc hại cặp mắt Hải lãi.nh công ra sao, hạ sát Tiểu Quế Tử như thế nào, vì lẽ gì gã phải mạo xưng làm tiểu thái giám thuật lại từ đầu đến cuối.
Tổng đà chủ vừa kinh ngạc vừa buồn cười, phất tay trái vào dưới quần Vi Tiểu Bảo, phát giác ra hạ bộ của gã vẫn còn nguyên chứ chưa “tĩnh thân” để làm thái giám.
Y khẽ đập tay xuống bàn, tự nói một mình:
– Nhất định làm thế, có người kế vị Doãn huynh đệ rồi và Thanh Mộc Đường có chủ nhân rồi.
Vi Tiểu Bảo không hiểu Tổng đà chủ nói gì. Có điều gã thấy y nét mặt ra chiều hoan hỉ như người đã giải quyết được vấn đề khó khăn ở trong lòng thì gã cũng vui mừng.
Tổng đà chủ hai tay chắp để sau lưng bước lui bước tới trong phòng tự nói một mình:
– Thiên Địa Hội ta hành động toàn những việc tiền nhân chưa từng làm tới.
Ta đã khai sáng ra muôn việc khiến người nghe phải kinh hãi thì còn kể gì đến chuyện họ bàn tán nữa.
Vi Tiểu Bảo nghe Tổng đà chủ nói thao thao mà chẳnghiểu gì hết.
Đột nhiên Tổng đà chủ quay lại nói:
Trong này chỉ có hai chúng ta, tiểu huynh đệ đừng edè gì nữa. Những môn võ Hải Đại Phúđã dạy cho tiểu huynh đệ bất luận chân hay giả, tiểu huynh đệcứ diễn lại cho ta coi.
Bây giờ Vi Tiểu Bảo mới hiểu Tổng đà chủ ra hiệu cho bọn Quan An Cơ rút lui là để mình diễn lại võ công cho khỏi hổ thẹn vì võ công kém cỏi.
Gã thấy không còn cách nào từ chối được liền nói:
– Lão con rùa nếu quả đã dạy tại hạ những mônvõ đáng tức cười thì xin Tổng đà chủ thoámạ y cho đáng đời.
Tổng đà chúa mỉm cười đáp :
– Tiểu huynh đệ bất tất phải quan tâm.
Vi Tiểu Bảo liền bắt đầu biểu diễn môn “Đại từ đại bi thiên diệp thủ” mà Hải lão công đã truyền thụ cho.
Tổng đà chủ ngưng thần chú theo dõi cuộc biểu diễn từ đầu đến theo
Vi Tiểu Bảo biểu diễn xong, y gật đầu nói:
– Ta đã làm phiền tiểu huynh đệ.
Tổng đà chủ ngừng lại một chút rồi hỏi tiếp :
– Ngoài môn võ này dường như Hải Đại Phú còn dạy tiểu huynh đệ môn cầm nã thủ của pháiThiếu Lâm nữa phải không?
Kể ra Vi Tiểu Bảo học ! ” Đại cầm nã thủ ” đầu tiên, nhưng gã tự biết môn công phu này của mình lại càng kém cỏi, muốn dấu đi không phô diễn. Không ngờ Tổng đà chủ dường như đã biết hết, gã không sao dấu được đành đáp :
– Lão con rùa có dạy một chút cầm nã thủ để đi đấu với tiểu hoàng đế.
Đoạn gã đem môn đại cầm nã thủ ra biểu diễn một lượt.
Tổng đà chủ tủm tỉm cười nói :
Đúng rồi.
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Tại hạ cũng biết trước không khỏi làm trò cười choTổng đà chủ.
Tổng đà chủ vẫn tươi cười nói:
– Không phải ta cười tiểu huynh đâu. Ta cười vì lòng ta vui mừng. Ta nhận thấy tiểu huynh đệ có trí nhớ dai lạithông minh hơn người, rất có nhiều triển vọng.
Y ngừng lại một chút rồi nói tiếp :
Về chiêu “Bạch mã phiên đồ” , Hải Đại Phú cố ý dạy trật nhưng qua chiêu “Lý ngư thác ty” thì tiểu huynh đệ đã thêm vào những chỗ biến hoá , không câu nệ cho thành chiêu chiết. Thế là đưu “Lš
Vi Tiểu Bảo chợt động tâm cơ nghĩ thầm:
– Xem chừng võ công của Tổng đà chủ còn cao minh hơn lão con rùa rất nhiều. Nếu y chịu dạy võ cho mình thì có thể thành một vị anh hùng chân chính chứ không phải là anh hùng giả hiệu nữa.
Gã nhếch mắt lên ngó Tổng đà chủ thì gặp mục quang của Tổng đà chủ cũng đang nhìn thẳng vào mặt gã.
Vi Tiểu Bảo nguyên là một đứa nhỏ gan lỳ, bướng bỉnh. Dù đứng trước Hoàng thái hậu oai nghiêm đến thế, gã cũng dám nhìn thẳng vào mặt, nhưng đối với vị Tổng đà chủ này, gã không dám càn rỡ chút nào. Mắt gã vừa chạm vào mục quang của Tổng đà chủ là lập tức phải thu về ngay.
Tổng đà chủ thủng thẳng hỏi:
– Tiểu huynh đệ có biết Thiên Địa Hội ta làm những gì không?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Thiên Địa Hội chủ trương phản Thanh phục Minh, giúp đỡ người Hán, giết bọn Thát Đát.
Tổng đà chủ gật đầu hỏi:
Đúng thế Tiểu huynh đệ có nguyện ý gia nhập Thiên Địa Hội khô nguyện
Vi Tiểu Bảo cả mừng đáp :
– Nếu được gia nhập Thiên Địa Hội thì còn gì hay hơn nữa?
Khi trước gã thường lui tới trà đình tửu quán tại thành Dương Châu được nghe người ta nhắc tới những thành tích anh hùng của Thiên Địa Hội, vốn đã đem lòng ngưỡng mộ. Trong thâm tâm gã vẫn cho là những nhân vật ở Thiên Địa Hội mới là chân chính là anh hùng hảo hán. Gã tưởng mình không đủ tư cách để trở nên một hội viên trong tổ chức này.
Gã nghĩ vậy liền nói tiếp:
– Chỉ sơ…. Chỉ sợ tiểu tử không xứng đáng mà thôi !
Tổng đà chủ nói:
– Tiểu huynh đệ muốn gia nhập hội cũng chẳng khó gì. Có điều luật lệ bản hội rất nghiêm ngặt. Ai phạm lỗi đều phải bị trọng phạt. Vậy trước khi nhập hội tiểu huynh đệ hãy nghĩ kỹ đi đã.
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Tiểu tử không cần nghĩ ngợi gì nữa. Tổng đà chủ có luật lệ gì, tiểu tử cứ tuân giữ là được. Thưa Tổng đà chủ ! Nếu Tổng đà chủ thuận cho tiểu tử nhập hội thì tiểu tử khoan khoái vô cùng.
Tổng đà chủ không cười nữa, nghiêm nghị nói:
– Đây là một việc trọng đại có liên quan đến sinh mạng của con người, chứ không phải chuyện trẻ nít đâu nhé !
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Dĩ nhiên tiểu tử biết rồi. Tiểu tử thường nghe người ta nói: Thiên Địa Hội chuyên làm điều nghĩa hiệp cùng hành động những việc lớn kinh thiên động địa. Sao lại bảo là chuyện trẻ nít được?
Tổng đà chủ mĩm cười nói:
– Tiểu huynh đệ biết vậy là haỵ Những người gia nhập bản hội phải tuyên thệ 26 điều, ngoài ra còn nghiêm lệnh cấm thập hình…
Tổng đà chủ nói tới đây lại đổi vẻ mặt nghiêm trọng nói tiếp :
– Trong đó có những điều chưa áp dụng cho những anhem nhỏ tuổi như tiểu huynh đệ hiện naỵ Song phải nhớ một điều cần nhất:Đã là anh em bản hội phải lấy hai chữ tín thực làmcăn bản, không được bịa điều trá nguỵ. Về đíều nàytiểu huynh đệ có tuân giữ được không?
Vi Tiểu Bảo ngần ngừ một chút rồi đáp :
– Đối với Tổng đà chủ dĩ nhiên tiểu tử không dám dối trá, còn đối với anh em khác trong những công việc nhỏ mọn chẳng lẽ cũng phải nói thật hết ?
Tổng đà chủ đáp :
Việc nhỏ không kể, chỉ bàn về đại sự.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Đúng thế! Tỷ như đánh bạc với anh em trong hội dùng thủ đoạn lừa bịp có được không?
Tổng đà chúa không ngờ gã hỏi câu này, tủm tĩm cười đáp :
– Đánh bạc không phải là việc hay, nhưng trong nội quy không cấm.
Nhưng tiểu huynh đệ bịp anh em mà họ biết ra họ sẽ đánh cho đó. Nội quy không ngăn cấm việc này, tiểu huynh đệ có chịu đòn được chăng?
Vi Tiểu Bảo cười đáp :
Tiểu tử đã bịp thì họ biết làm sao được? Thực ra tiểu tử không cần bịp cũng đủ ăn chắc rồi!
Thiên Địa Hội phần nhiều hội viên là hào kiệt giang hồ, nên những việc nhỏ mọn như đánh bạc uống rượu thuộc phạm vi thiên tính, trước nay không cho những cái đó là tội lỗi, nên Tổng đà chủ cũng không để ý.
Y chú nhìa. Vi Tiểu Bảo một lúc rồi hỏi:
– Tiểu huynh đệ có nguyện ý bái ta làm sư phụ khô nguyện
Vi Tiểu Bảo mừng quá liền lạy phục xuống đất, dập đầu lia lịa miệng hô:
– Sư phụ ! Sư phụ ‘
Tổng đà chủ không đỡ gã dậy, để gã dập đầu mười mấy lần rồi nói:
– Đủ rồi !
Vi Tiểu Bảo mừng rỡ đứng dậy.
Tổng đà chủ nói:
Ta họ Trần tên gọi Cận Nam. Ba chữ Trần Cận Nam chỉ dùng trong bản hội. Nay ta với ngươi đã thành sư đồ thì ta chobiết tên thật là Trần Vỉnh Hoa.
Lúc y nói đến tên thật liền hạ thấp giọng xuống.
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Dạ. Đồ đệ xin ghi nhớ vào tâm khảm và không dám tiết lộ ra ngoài.
Tổng đà chủ Trần Cận Nam lại ngắm nghía Vi Tiểu Bảo một hồi rồi chậm rãi nói:
– Ta với ngươi là nghĩa thầy trò ở với nhau phải thành thực. Ta nói thật cho ngươi hay ngươi là một đứa lẻo mép, lại giảo quyệt, trí trá không hợp tính cách của tạ Thực ta không thích đâu. Sở dĩ ta thu ngươi làm đồ đệ chỉ vì nghĩ đến đại sự của bản hội.
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Từ nay đồ nhi xin sửa đổi tính nết.
Trần Cận Nam nói:
– Núi sông còn có khi biến đổi, chứ tính người khó nỗi đổi dời. Ngươi có thay đổi cũng chỉ được mộtít mà thôi. Có điều ngươi còn nhỏ tuổi,tính nết phù động, chưa làm những việc gì bạihoại. Từ nay ngươi nên ghi nhớ là ta quản thúc đồ đệrất nghiêm ngặt. Nếu ngươi phạm vào luật lệ bản hội, lòngở chẳng ngay, làm điều trái phép là ta hạ sátngươi dễ như trở bàn tay quyết không thương tiếc.
Trần Cận Nam nói rồi vỗ bàn đánh cách một tiếng bẻ lấy một miếng gỗ đoạn hai tay sát vào nhau cho nát vụn ra rớt xuống.
Vi Tiểu Bảo thấy thế sợ quá lè lưỡi ra hồi lâu không thụt vào được. Nhưng chỉ một lát gã lại ngứa miệngcười nói:
– Đồ nhi nhất định không làm việc bại hoại. Nếu đồ nhi gây nên tội lỗi, sư phụ cứ việc véo lấy một mẩu trên đầu hài nhi vò nát ra, đồ nhi làm mấy việc hư đốn thì công phu của sư phụ không thể truyền thụ cho đồ nhi được nữa.
Trần Cận Nam nói:
– Không phải mấy việc, mà chỉ một việc hư đốn là hếtnghĩa thầy trò.
Vi Tiểu Bảo lại hỏi:
Hai việc được không?
Trần Cận Nam nghiêm nghị đáp :
– Ngươi ăn nói đứng đắn lại, đừng bẻm mép nữa. Một việc là một việc. Đây không phải là chuyện mặc cả.
Vi Tiểu Bảo đáp :
Dạ ! Dạ !
Rồi gã tự hỏi:
– Không hiểu mình làm nửa việc hư đốn thì sao?
Trần Cận Nam nói:
– Ta thu ngơi làm đồ đệ, nhưng hiện thời chưa rảnh để truyền thụ võ công.
ông lấy trong bọc ra một cuốn sách mỏng rồi nói:
Đây là phép luyện tập nội công căn bản củabản môn. Mỗi ngày ngươi tự học lấy một ít.
ông mở cuốn sách ra, trang nào cũng có vẽ hình người để truyền thụ khẩu quyết về tu luyện nội công cho Vi Tiểu Bảo.
Trong lúc nhất thời Vi Tiểu Bảo chưa thể lãnh hội ngay được, gã chỉ dụng tâm ghi nhớ lấy khẩu quyết.
Trần Cận Nam phải phí mất hơn một giờ mới truyền thụ hết khẩu quyết về nội công. Ông nói:
– Công phu của bản môn cần sự chính tâm thành làm đầu. Ngươi là nhẻ lòng hươu dạ vượn khônghợp với công phu của bản môn, nên việc rèn luyệncàng khó khăn và mất nhiều thì giờ gấp đôi.Vậy ngươi phải đặc biệt dụng công mới được. Ngươi nên nhớ kỹnếu đang luyện công mà lòng dạ nóng nảy đầu vángmắt hoa thì phải nghỉ ngay cho bình tĩnh lại. Khi nàodẹp hết tạp niệm lại bắt đầu luyện tập. Nếu không thế thì nguyhiểm lắm đấy.
Vi Tiểu Bảo dạ rồi quỳ xuống, hai tay đón lấy cuốn sách cất vào trong bọc.
Trần Cận Nam nói:
– Ngươi là tên đồ đệ thứ tư của ta, không chừng là tên đệ tử sau chót. Công việc Thiên Địa Hộirất phiền phức, ta không có thì giờ rảnh rang để thuthêm đồ đệ. Ở trong võ lâm địa vị ta không thấphèn, thanh danh ta không xấu xa,
Ngươi đừng làm cho ta phải mất mặt.
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Dạ ! Nhưng. ..
Trần Cận Nam hỏi:
Nhưng làm sao?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Thường thường đồ nhi không muốn để mất mặt sư phụ, nhưng nếu xảyra chuyện mất mặt là trường hợp không sao tránh được. Tỷ như không đánh nổi người ta rồi bị bắt bỏ vào thùng táo, coi như đồ vật để họ khuân đi khuân lại
Khi đó sư phụ miễn trách cho đồ nhi.
Trần Cận Nam nhíu cặp lông mày vừa tức mình lại vừa buồn cười. Ông thở dài đáp:
– Việc thu ngươi làm đồ đệ, có lẽ là một việc lầm lớn trong đời tạ Có điều ta lấy việc lớn trong thiên hạ làm trọng, mà đành mạo hiểm một phen. Tiểu Bảo , khi nào có việc khẩn yếu, nhất thiết ngươi phải nghe lời ta căn dặn rồi hành động, đừng có dông càn là không sợ hỏng.
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Dạ !. ..
Trần Cận Nam thấy gã có điều muốn nói lại thôi liền hỏi:
– Ngươi còn muốn nói gì nữa?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Đồ nhi đã nói câu gì là có lý mới nói. Đồ nhi không muốn nói nhăng nói càn mà sư phụ cho là nói nhăng nói càn. Há chẳng oan uổng cho đồ nhi ư lš
Trần Cận Nam không thể lằng nhằng với gã được nữa, liền nói:
– Ngươi cứ ít lời đi là được.
ông nghĩ thầm:
Trong thiên hạ biết bao anh hùng hảo hán nổi danh đứng trước mặt ta vẫn một niềm cung kính, không dám thở mạnh mà thằng nhỏ điêu ngoa cổ quái này lại cứ rườm lời.
ông đứng dậy đi ra cửa nói:
– Ngươi hãy theo ta.
Vi Tiểu Bảo vội mở cửa vén rèm chờ Trần Cận Nam ra rồi mớitheo sau tới nhà đại sảnh.
Trong đại sảnh đã có hơn hai chục người đang ngồi thấy Tổng đà chủ tiến vào vội đứng dậy nghiêm trang.
Trần Cận Nam gật đầu tiến lại ngồi chiếc ghế thứ hai ở hàng đầu.
Vi Tiểu Bảo thấy chiếc ghế chính giữa còn bỏ trống thì trong lòng không vui tự hỏi:
– Chẳng lẽ Tổng đà chủ còn chưa phải là địa vị cao nhất, mà còn có người trên sư phụ ta nữa hay sao?
Trần Cận Nam lên tiếng :
Các vị huynh đệ bữa nay ta mới thu một tên tiểu đồ.
ông trỏ vào Vi Tiểu Bảo nói tiếp :
– Chính là gã này.
Mọi người liền khom lưng khoanh tay đáp :
– Cung hỷ Tổng đà chủ.
Rồi quay sang chúc mừng Vi Tiểu Bảo.
Trần Cận Nam lại giục Vi Tiểu Bảo :
Ngươi làm lễ ra mắt các vị bá thúc đi.
Vi Tiểu Bảo nhìn mọi người cúi đầu thi lễ.
Lý Lực Thế đứng bên giới thiệu :
– Vị này là Thái Đức Trung bá bá,hương chủ Liên Hoa đường.
– Vị này là Phương Đại Hồng bá bá, hươngchủ Hồng Thuận đường.
– Vị này là Mã Siêu Hưng bá bá,hương chủ Gia Hậu đường.
Hồi 31
Vi Tiểu Bảo nối ngôi Hương chủ
Vi Tiểu Bảo lạy Chào mấy vị hương chủ.
Lý Lực Thế giới thiệu Vi Tiểu Bảo với các vị hương chủ trong chín đường.
xong lại đưa đến ra mắt các vị phó hương chủ cùng hộ pháp.
Hương chủ chín đường vừa đáp lễ vừa nói:
– Không dám! Xin tiểu huynh đệ đứng dậy.
Những vị phó hương chủ cùng hộ pháp không chịu nhận lạy, thấy Vi Tiểu Bảo vừa quỳ gối xuống liền giơ tay cản lại. NhưngVi Tiểu Bảo thân thủ mau lẹ có chỗ gã quỳ nhanh quá, đối phương không kịp ngăn cản cũng quỳ xuống đáp lễ, không dám tự coi mình là trưởng bối.
Trong sảnh đường tất cả có hơn hai chục vị.
Vi Tiểu Bảo không nhớ rõ hết được tên họ từng người.
Gã chỉ biết họ đều là những nhân vật đầu não trong Thiên Địa hội thì nghĩ thầm:
– Ta đã bái tổng đà chủ làm sư phụ thì mọi người đều coi ta là người nhà.
Gã liền tự xưng tên họ cùng thân phận với quầnhào.
Trần Cận Nam chờ Vi Tiểu Bảo làm lễ tương kiến với mọi người xongrồi tuyên bố:
– Các vị huynh đệ ! Bản toà đã thu tên tiểu đồ này rồi muốn cho gã ra nhập Thiên Địa hội.
Quần hào đồng thanh đáp :
– Nếu vậy còn gì hay hơn nữa?
Hương chủ Liên Hoa đường tên gọi Thái Đức Trung là một lão già râu tóc bạc phơ lên tiếng :
– Trước nay minh sư hẳn có cao đồ. Vậy đệ tử của Tổng đà chủ tất là một tiểu hiệp trí dũng kiêm toàn và lập nên công nghiệp lớn lao trong bản hội.
Hương chủ Gia Hậu đường là Mã Siêu Hưng vừa lùn vừa mập, cười ngặt nghẹo nói:
– Bữa nay tại hạ cùng Vi gia tiểu huynh đệ tương kiến mà chẳng có gì làm lễ kiến diện. Bây giờ đành thế này vậy: Mã mỗ cùng Thái hương chủ đóng vai tiếp dẫn tiểu huynh đệ nhập hội để làm lễ kiến diện. Thái huynh đệ nghĩ sao?
Thái Đức Trung cười ha hả đáp :
– Lão Mã là tay giỏi tính toán đã nói khi nào còn sai trật. Vụ này khôngmất tiền mà đủ lễ kiến diện. Vậy Thái Mỗ cũng xin một chân.
Mọi người đều cười ồ.
Trần Cận Nam nói:
– Hai vị bá bá đều là những nhân vật có phương diện trong bản hội mà chịu tiếp dẫn cho ngươi thật là hân hạnh. Vậy ngươi mau tạ Ơn hai vị đi.
Vi Tiểu Bảo dạ một tiếng rồi rập đầu tạ Ơn.
Trần Cận Nam nói:
– Theo lề luật của bản hội thì lời nói và hành động hay dở của anh em gia nhập có mối quan hệ rất lớn đến người tiếp dẫn. Tên tiểu đồ này của bản toà rất tinh ranh, e rằng gã xảo quyệt thái quá và hành động không tuân giữ lề luật. Nay hai vị Thái, Mã đã làm người tiếp dẫn cho gã thì từ đây cũng giúp bản toà gánh lấy một phần trách nhiệm. Nếu thấy gã có hành vi bất chính thì lập tức ra tay quảncố, đừng có khách khí gì với gã mới được.
Thái Đức Trung nói:
– Tổng đà chúa quá khiêm nhượng. Dưới trướng tổng đà chúa làm gì có kẻ sĩ bất chính?
Trần Cận Nam nghiêm nghị đáp :
– Không phải bản toà quá khiêm đâu. Đối với thằng nhỏ này thực tình bản toà chẳng yênlòng chút nào. Các vị nên giúpđỡ bản toà quản cố gã dùm cho để bản toà bớtđược một phần gánh nặng trong tâm sự.
Mã Siêu Hưng cười nói:
– Quản cố thì không dám. Tiểu huynh đệ đây còn nhỏ tuổi, nếu có việc gì không minh bạch thì chúng ta đã là anh em trong nhà dĩ nhiên phải thành thực bảo nhau. Đã biết điều gì cũng xin nói hết.
Trần Cận Nam gật đầu nói:
– Bản toà có lời tạ Ơn các vị trước.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm trong bụng :
– Chưa làm việc gì tệ hại mà sư phụ chỉ băn khoăn mình sẽ hành động sai quấy. Lão con rùa không phảilà sư phụ mình, mình mới bỏ thuốc cho lão đuimắt. Còn Trần tổng đà chủ là sư phụ chân chính,truyền dạy võ công chân thật cho mình thìkhi nào mình dám hý lộng quỷ thần với lãonhân giả Bây giờ bao nhiêu người quản cố mình đếnkhông nhúc nhích được nữa.
Bỗng nghe Trần Cận Nam nói:
– Lý huynh đệ ! Xin Lý huynh đệ cho bày hương án. Hôm nay chúng ta khai đường cho Vi Tiểu Bảo nhập hội.
Lý Lực Thế đáp:
– Xin vâng lệnh Tổng đà chủ.
Trần Cận Nam lại nói:
Theo thể lệ trước thì người nào muốn gia nhập bản hội sau khi được người tiếp dẫn giới thiệu còn phải điều tra về thân thế và hành động của đương sự ít ra là nửa năm mà lâu có khi đến một, hai năm, thấy không có chỗnào lầm lẫn mới khai hương đường cho nhập hội.
ông ngừng lại một chút rồi tiếp :
– Nhưng Vi Tiểu Bảo đây đã là viên chức trong Thanh cung, gã lại là người được tiểu Hoàng đế Thát Đát sủng ái, là chỗ rất hữu dụng cho bản hội, nên chúng ta phải tòng quyền, chứ không vì gã là đệ tử của bản toà mà được phá lê.
Mọi người đồng thanh đáp :
– Cái đó anh em thuộc hạ đều hiểu cả.
Hương chủ Hồng Thuận đường là Phương Đại Hồng, thân thểcao lớn. Lão có chòm râu đen và dàibây giờ mới lên tiếng:
– Chúng ta được một người anh em là kẻ thân tín kề cận bên mình tiểu Hoàng đế Thát Đát thật là trời giúp cho mình thành công và bọn Thát Đát sắp đến ngày tận số. Việc phục hưng giang sơn nhà Đại Minh rất có triển vọng.
Cái đó kêu bằng “biết mình biết người, đánh đâu thắng đó”, tưởng anh em đây chẳng ai là không hiểu chỗ dụng tâm của Tổng đà chủ.
Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng:
– Té ra những vị này đối đải tử tế với mình chỉ là để mình làm tên gian tế bên mình Hoàng thượng , ta có nên làm hay không ?
Vi Tiểu Bảo nghỉ tới vua Khang Hy đối đải tử tế với mình rất tốt , gã không khỏi sinh dạ ngần ngừ.
Thái Đức Trung liền đem lề luật của Thiên Địa Hội nói tóm tắt cho Vi Tiểu Bảo nghe , rồi tuyên bố :
– Vị thuỷ tổ sáng lập ra bản hội họ Trịnh , đại danh là Thành Công. Ban đầu ngài thống lãnh nghĩa quân tấn công Giang Nam , vây hảm Giang Ninh. Đại công sắp thành mà bị thất bại , ngài rút lui về Đài Loan rồi chấp thuận đề nghị của Tổng đà chủ sáng lập ra Thiên Địa Hội. Khi đó Tổng đà chủ làm quân sư cho ngài. Tại hạ và Phương huynh đệ , Hồ huynh đệ , Lýhuynh đệ và Doãn hương chủ ở Thanh Mộc đường đều làmHiệu Uý trong quân của Trịnh lão nhân gia. Họ Trịnhlà quốc tính trong nước, nên chúng ta xưng hôTrịnh lão nhân gia bằng “Quốc tính gia”.
Vi Tiểu Bảo bây giờ mới hiểu sở dĩ họ gọi Trịnh Thành Công bằng “Quốc tính gia” vì hoàng đế triều Minh ban chochữ họ.
Trịnh Thành Công thanh danh vang dội cả dải đất Giang, Triết, Mân, Việt.
Vào khoảng năm Đường Hy nguyên niên, Trịnh Thành Công qua đời chưa được bao lâu nên ai nói đến Trịnh gia cũng tỏ vẻ rất cung kính.
Thái Đức Trung lại nói:
– Đại quân của chúng ta lưu lại Giang Nam rất nhiều vì không thể về hết Đài Loan được. Một phần ít luivề tới Hạ Môn. Còn số đông ở lại đại lục nên Tổngđà chủ vâng mệnh Quốc tính gia thành lập ra ThiênĐịa Hội ở trên đại
lục để liên lạc với những bộ phận cũ của Quốc tính gia. Baonhiêu binh tướng đã từng theo Quốc tính gia đánhvùng Giang, Triết tự nhiên đều biến thành hội viêntrong Thiên Địa Hội, không cần phải có người giớithiệu, cũng không
cần phải điều tra nhân cách. Nhưng người ngoài muốn nhập hội sở dĩ phải điều tra minh bạch là để đề phòng bọn gian tế trà trộn vào nội bộ.
Thái Đức Trung nói tới đây, đột nhiên mặt lộ vẻ khác lạ, ngừng lại một chút rồi nói tiếp :
– Nhớ lại ngày trước đại quân của chúng ta từ Đài Loan phát xuất cả thảy mười bảy vạn nhân mã, năm vạnthuỷ quân , năm vạn ky binh, năm vạn bộ binh, một vạn du kíchvà một vạn thiết nhân binh. Binh sĩ mình mặc thiết giáp, tay cầm trường giáp chuyên để đánh vào chân ngựa, vì binh khí, vũ tiễn đều không đả thương được bên địch. Cuộc chiến ở núi Dương Bồng đất Trấn Giang, Tổng đà chủ lãnh hai ngàn quân, phá tan một vạn tám ngàn quân Thát Đát thật là oai phong lẫm liệt, sát khí đằng đằng. Thái mỗ dẫn đạo quân thứ tám dưới cờ của Tổng đà chủ xông vào trậngiặc thì nghe bọn Thát Đát lớn tiếng la:
– Mã lỗ ! Mã lỗ ! Khiết hồ ! Khiết hồ !
Vi Tiểu Bảo đưa mắt lên hỏi:
– Thế là nghĩa làm sao?
Thái Đức trung đáp :
– ‘Mã lỗ ! Mã lỗ ! ” là tiếng Thát Đát gọi “Mẹ Ơi ! Mẹ Ơi! “. Còn “Khiết hồ. Khiết hồ. ” là “Trốn đi! Trốn đi! “.
Quần hào nổi lên tràng cười rộ.
Mã Siêu Hưng cười nói:
– Thái hương chủ mà nói đến trận tấn công Trấn Giang đại sát quân Thanh ngày trước thì càng nói càng cao hứng đến ba ngày ba đêm cũng không hết chuyện. Bây giờ lão tiếp dẫn Vi huynh đệ thì chỉcần nói luật lệ trong hội cho y nghe. Lão còn tiếp tụcnói chuyện này thì e rằng Vi tiểu huynh đệ mọc râudài bằng lão cũng chưa xong…
Mã Siêu Hưng nói tới đây chợt nghĩ tới Vi TiểuBảo đã là một tên tiểu thái giám thì còn mọc râu làm sao được. Hắn liếc mắt ngó trộm thấy Vi Tiểu Bảo không để ý mới yên tâm.
Lúc này Lý Lực Thế trở lại báo tin hương đường sắp đặt đã xong xuôi.
Trần Cận Nam dẫn mọi người vào hậu đường.
Vi Tiểu Bảo thấy trên bàn đặt hai tấm bài vị, ở giữalà tấm đề “Đại Minh Thiên Tử chi vị” , tấm bên cạnhđề “Đại Minh Diên Bình Quận Vương Chiêu Thảo ĐạiNguyên soái Trịnh chi vị”.
Đồ tế là một cái đầu heo , một cái đầu dê, một con gà, một con cá đều cắm bảy nén hương.
Quần hào đều quỳ xuống phục lạy trước linh vị.
Thái Đức Trung cầm tấm giấy trên bàn lớn tiếng đọc :
– Thiên Địa bao gồm muôn vật. Hết thảy quay về khôi phục Đại Minh, tuyệt diệt rợ Hồ. Bọn tử đệ, phỏng theo cố sự “Đào viên kết nghĩa” , ước làm anh em, thề cùng sống chết, tình thân thiết như người một nhà. Vậy bái trời làm cha , bái đất làm mẹ , nhật nguyệt làm anh chị em.
Lại bái đức thủy tổ Vạn Vân Long cùng ngũ tổ ở Hồng gia.
Bọn tử đệ lấy năm Giáp Dần, tháng bảy, ngày hai mươi lăm, giờ Sửu làm giờ sinh.
Anh em hai Kinh, mười ba tỉnh kết thành một khối.
Nay ở triều đình, vương hầu không ra vương hầu, văn võ không ra văn võ, lòng người xao xuyến.
Đó là triệu chứng có cơ khôi phục Minh triều, chu diệt Hồ lỗ.
Bọn tử đệ tuân hành mệnh lệnh của Trần Cận Nam tìm anh hùng hào kiệt khắp ngũ hồ tứ hải, thắp hương phát thệ, hành đạo thuận theo lòng trời, trung hưng phục quốc, báo cừu tuyết hận, sáp huyết ăn thề.
Xin thần minh chứng giám !.
Trên đây là nguyên văn bài diễn từ ghi trong ký lục của Thiên Địa Hội về đời nhà Thanh (Kim Dung chú).
Sau khi đọc diễn từ, Thái Đức Trung hỏi Vi Tiểu Bảo :
– Sự tích “đào viên kết nghĩa!’ thế nào, Vi huynh đệ có biết không?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Lưu, Quan, Trương kết nghĩa vườn đào đã thề nguyền với nhau kết làm anh em đồng sinh cộng tử.
Thái Đức Trung nói:
– Đúng vậy! Vi huynh đệ đã gia nhập Thiên Địa hội thì chúng ta coi nhau như anh em một nhà. Bọn Thái mỗ là tình huynh đệ với Tổng đà chủ mà ngươilại thờ y làm sư phụ thì chúng ta là hàngthúc bá của ngươi, đáng lý khi gặp bọn ta, ngươiphải cúi đầu khép nép. Nhưng ngươi đã gia nhậphội thì toàn thể hội viên coi nhau như tình huynhđệ, bất tất phải dập đầu bái lạy.
Vi Tiểu Bảo đáp lại bằng một tiếng “vâng”. Gã nghĩ thầm:
– Như vậy kể cũng hay.
Thái Đức Trung lại nói:
– Thiên Địa Hội chúng ta còn gọi là Hồng Môn. Niên hiệu Minh Thái Tổ là Hồng Võ. Ngài họ Hồng húy là Kim Lan. Vị thuỷ tổ Hồng Môn là Vạn Vân Long.
Vạn Vân Long chính là quốc tính gia. Chữ “Hồng” của Hồng Môn tức là chữ “Hán!’.
Chữ “Hán” bỏ chữ “Thổ” còn lại chữ “Hồng” để tỏ ý giang sơn người Hán bị bọn Thát Đát chiếm đoạt, không còn đất đai. Đồng thời nó nhắc nhở chúng ta nhớđến vua Thái Tổ nhà Minh. Vậy hai chữ “Hồng Môn” là một tổ chức khôi phục giang sơn nhà Hán, trung hưng Minh triều. Còn vị thuỷ tổ lấy tên là Vạn Vân Long vì chữ “Vạn” có nghĩa là số đông người, còn “Vân Long” tượng trưng cho rồng gặp mây, ý nói hàng vạn vạn người đều hướng về thiên tử nhà Đại Minh để khôi phục lại giang sơn cẩm tú.
Vạn Vân Long còn có ý né tránh không để người ta biết tên thực, nhất là bọn Thát Đát hiểu được lai bch của vị đại ca sáng lập ra Hồng Môn lại càng nguy hại. Đó là một điều cơ mật của bản hội. Vi hiền đệ không được tiết lộ cho người ngoài hội hay biết, dù là bạn chí thân với tiểu huynh đệ như Mao Thập Bát gia,tiểu huynh đệ cũng không nên nói cho y biết.
(Vạn Vân Long là ai? Sử sách không thấy nói rõ. Hơn nữa các sự tích cùng nhân vật trongười pho truyện này không phải hoàn toàn căn cứ ở sử sách , quá phân nữa là do tác giả chế tạo ra ).
Vi Tiểu Bảo gật đầu đáp :
– Tại hạ biết rồi.
Thái Đức Trung lại nói:
– Ngày 25 tháng 7 giờ Sửu đã sáng lập ra bảnhội. Bản hội có ngũ tổ.
Đó là năm vị đại tướng đã tuẫn nạn ở Giang Ninh. Vị thứ nhất họ Cam tên Huy.
Nhớ lại năm xưa đại quân của chúng ta kéo đến tấn công Giang Ninh, Thái mỗ vâng lệnh tổng đà chúa đem binh mai phục ở phía tây thành Giang Ninh.
Quân Thát Đát…
Thái Đức Trung nói đến chuyện tấn công thành Giang Ninh, vung chân múa tay, lời nói chậm lại.
Mã Siêu Hưng xen vào :
– Thái hương chủ ! Chuyện tấn công thành Giang Ninh hãy để sau này sẽ kể lại cũng chưa muộn.
Thái Đức Trung cả cười đưa tay lên vỗ đầu đáp:
– Phải rồi! Phải rồi ! Cứ kể chuyện xưa mãi thì biết bao giờ cho hết được?
Bây giờ Thái mỗ xin đọc bài thơ Tam Điểm Cách Mạng. Thái mỗ đọc câu nào, tiểu huynh đệ nhắc lại câu ấy.
Đoạn y lớn tiếng đọc :
Tam Điểm ngầm trao Cách Mạng kỳ, Hồng Môn cửa ấy tiến vào đi !
Rửa hờn quyết chí mài gươm bén.
Quét sạch Thanh triều diệt Tứ di.
Vi Tiểu Bảo đọc lại một lượt. Thái Đức Trung lại đem 36 điều thề nguyện, mười điều cấm đoán, 2l điều nghiêm lệ giải thích từng chi tiết rất minh bạch.
Đại khái hội viên hội Hồng Môn phải trung tâm nghĩa khí, hiếu thuận với song thân, tha thiết cùng huynh đệ.
Giữa anh em trong hội phải tương ái tương thân, cứu giúp nhau trong cơn hoạn nạn.
Ngoài ra những điều phạm pháp như đầu hàng quan quân, gian dâm phụ nữ cướp đoạt tài sản, hiếp dâm kẻ yếu đuối, đã nói mà không thủ tín vân vân. ..
Tội nhẹ thì phải cắt tai hoặc đánh đòn, tội nặng thì phải chặt đầu phân thây.
Vi Tiểu Bảo nhất nhất ghi nhớ rồi phát thệ không làmđiều gì sai quấy.
Giữa lúc ấy, Mã Siêu Hưng đem tới một tô rượu lớn.
Y chích mũi dao vào ngón tay giữa cho máu nhỏ xuống bát rượu.
Trần Cận Nam cùng quần hào đều trích huyết.
Sau cùng tới lượt Vi Tiểu Bảo.
Mỗi người trong quần hào uống một hớp rượu máu.
Thế là nghi thức gia nhập hội kết thúc.
Mọi người lại ôm Vi Tiểu Bảo ra chiều thân mật.
Trần Cận Nam lại lên tiếng :
– Bản hội có thập đường là Tiền Ngũ đường và Hậu Ngũ đường.
Tiền Ngũ đường: Liên Hoa đường, Hồng Thuận đường, Gia Hậu đường, Tham Thái đường, Hoành Hoa đường.
Hậu Ngũ đường là : Thanh Mộc đường, Xích Hoà đường,Bạch Kính đường, Huyền Thuỷ đường, Huỳnh Thổ đường.
Trong mười đường thì chín đường có hương chủ hiện đều tụ họp tại đây.
Chỉ có Thanh Mộc đường hương chủ là Doãn huynh đệ năm trước đã bị tên ác tặc Ngao Bái gia hại.
Đến nay vẫn chưa có hương chủ.
Phải chăng các vị huynh đệ trong Thanh Mộc đường đã lập lời thề nguyền trước linh vị Vạn Vân Long đại ca là hễ ai giết được Ngao Bái, báo thù cho Doãn hương chủ thì toàn thể anh em bản đường sẽ cử người đó lên làm hương chủ. Chuyện đó có thật không?
Quần hào Thanh Mộc đường đồng thanh đáp :
– Quả có việc đó.
Trần Cận Nam đảo cặp mắt sáng như điện nhìn vào mặtmọi người một lượt rồi thủng thẳng hỏi:
– Trần mỗ nghe nói các anh em trong Thanh Mộc đường vì việc lựa chọn nhân vật lên tiếp nhiệm chức hương chủ cho quý đường đã xảy ra cuộc tranh chấp. Tuy nhiên ai nấy cũng vì đại cuộc lấy nghĩa khí làm trọng nên không đếnnỗi làm tổn thương đến hoà khí giữa anh em. Cóđiều nếu vụ này không sớm quyết định chu đáo thìtrong Thanh Mộc đường vẫn còn ẩn nấp mối lo âu làm chocác vị phải bận tâm.
Trần Cận Nam ngừng lại một chút rồi tiếp :
– Thanh Mộc đường là một cơ quan rết trọng yếu của bán hội. Phạm vi thế lực rất rộng rãi, bao quát các phủ huyện miền Giang Nam. Tài năng của vị hương chủ này có một ảnh hưởng rất lớn với cuộc hưng suy của bản hội và sư.
thành bại về công việc phản Thanh phục Minh. Tên giantặc Ngao Bái đã do tay Vi Tiểu Bảo hạ sát. Tất cả các anh em trong Thanh Mộc đường đều được mục kích. Có đúng thế không?
Lý Lực Thế và Quan An Cơ đồng thanh đáp :
– Thưa tổng đà chúa ! Quả có đúng thế thực.
Lý Lực Thế lại nói tiếp :
– Toàn thể anh em bản đường đã phát thệ trước linh vị Vạn Vân Long đại cạ Quyết chẳng bao giờ dám nuốt lời. Nếu trái lời thề nguyện đó thì anh em bản đường chẳng còn thể thống chi nữa. Rồi mai đây những lời thề thốt biến thành trò đùa, còn ai dám tuyên thệ trước linh vị Vạn Vân Long đại ca nữa? Vi Tiểu Bảo huynh đệ tuy còn nhỏ tuổi, Lýmỗ cũng xin triệt để ủng hộ y lên làm hương chủ bản đường.
Quan An Cơ muốn ganh tỵ với Lý Lực Thế thấy đối phương nhanh nhẩunói ra cướp mất ưu thế trong vụ này.
Hắn tự nhủ:
– Gã tiểu tử kia đã là đồ đệ của Tổng đà chủthì địa vị không phải tầm thường. Huống chi Tổng đà chủđã ngỏ lời muốn để gã lên chức vị hương chủ của bản đường,dĩ nhiên mình không nên ngang ngạnh.
Lý lão nhị trước định tranh chấp ngôi hương chủ với ta, hắn không chịu nhường nhịn ai. Nay hắn đành thuận gió theo chiều để lấy lòng Tổng đà chủ thì khi nào ta lại chịu kém hắn?
Quan An Cơ tính toán như vậy rồi lên tiếng :
– Lý đại ca nói rất phải. Vi tiểu huynh đệ đã tài trí hơn đời, nay lại ở dưới sự dạy dỗ của tổng đà chúa thế nào y cũng trở nên một trang thiếu niên hào hiệp, thanh danh chấn động giang hồ. Quan An Cơ này cũng xin hết mình ủng hộ Vi Tiểu Bảo huynh đệ lên giữ chức hương chủ Thanh Mộc đường.
Vi Tiểu Bảo giật nảy mình lên, xua hai tay lia lịa, hốt hoảng la :
– Không được ! Không được ! Chức vụ hương chủ gì đó, tại hạ không đương nổi đâu.
Trần Cận Nam quắc mắt lớn tiếng :
– Ngươi nói nhăng gì đó?
Vi Tiểu Bảo sợ hãi cúi đầu xuống, không dám lên tiếng nữa.
Trần Cận Nam lại nói:
– Các vị huynh đệ đã tuyên thệ trước hương hồn Vạn Vân Long đại ca là suy tôn nhân vật nào hạ sát Ngao Bái lên làm hương chủ.
Trần Cận Nam đưa mắt nhìn mọi người nói tiếp :
– Như vậy thì chức hương chủ Thanh Mộc đường của gã đã có tiền định từ trước, sau Trần mỗ mới thu gã làm đồ đệ, chứ không phải Trần mỗ thu gã làm đồ đệ, rồi đưagã lên chức vụ hương chủ. Gã tiểu tử này tư chấtkhông được
chính đính, không hiểu mai đây gã còn làm cho Trần mỗ phải điên đầu đến thế nào.
Phương Đại Hồng vội lên tiếng:
– Các huynh đệ ai ai cũng hiểu rõ nỗi khổ tâm của Tổng đà chủ và hết lòng thông cảm. Vi tiểu huynh đệ vốn không có sự thân tình hay quen biết gì với Tổng đà chủ. Hôm nay mới là buổi gặp gỡ đầu tiên. Sở dĩ Tổng đà chủ phải phá lệ của bản hội… chẳng qua là vì Tổng đà chủ quá nhiệt tâm với đại cuộc. Phương mỗ ít bôn tẩu giang hồ lại ít học vấn, nhưng cũng xin có mấy lời thô thiển để giải tỏ tấc lòng. Vi tiểu huynh đệ tuy còn nhỏ tuổi nhưng được Lý đại ca cùng Quan phu tử hết sức khuông phò, quyết sẽ không để xảy chuyện gì đáng tiếc.
Trần Cận Nam gật đầu nói:
– Chúng ta để Vi Tiểu Bảo lên giữ chức hương chủ Thanh Mộc đường là vì có lời thề nguyện trước hương hồn của Vạn Vân Long đại ca dĩ nhiên chẳng thể nào làm khác được. Nhưng nếu sau này gã có những hành vi phạmlỗi tỷ như rối loạn công việc trong Thanh Mộc đường, hoặc làmtrở ngại công trình phản Thanh phục Minh của bản hội, thì chúng ta lập tức khai đường phế bỏ gã đi, quyết không luyến tiếc.
Trần Cận Nam ngừng lại một chút rồi tiếp :
– Lý đại ca cùng Quan huynh đệ ! Trần mỗ uỷ thác việc này cho nhị vị. Xin nhị vị hết lòng trông nom giúp. Nếu lời nói hay hành động của gã có chỗ nào không đoan chính thì nhất nhất báo cáocho Trần mỗ hay biết, chứ đừng che đậy.
Hồi 32
Trần Cận Nam dặn dò kế hoạch
Lý Lực Thế Và Quan An Cơ khom lưng vâng lời.
Trần Cận Nam lại quỳ xuống thắp hương dõng dạc khấn:
– Thuộc hạ là Trần Cận Nam xin lập thệ trước linh vị Vạn Vân Long đại cạ Đệ tử của thuộc hạ là Vi Tiểu Bảo nếu hành vi phạm luật hoặc không đủ tài đức để anh em phục tùng thì thuộc hạ lập tức truất phế ngôi hương chủ của gãở Thanh Mộc đường, quyết chẳng thiên lệch. Anh em thuộc hạ tuân giữ lời thề phong gã làm hương chủ thì sau này có truất phế gã cũng là tuân giữ lời thề. Trần Cận Nam này nếu trái lời thề nguyền xin hương hồn Vạn đại ca chứng giám khiến thuộc hạ bị sét đánh, hoặc năm ngựa phân thây, hay chết về nanh vuốt bọn Thát Đát.
ông nói xong lạy mấy lạy rồi cắm hương vào lò.
Quần hào đều đồng thanh xưng tụng:
– Tổng đà chủ xử sự như vậy thật là chí công,ai cũng kính phục.
Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng:
– Được lắm ! Mình tưởng họ thật tình cho làm chức hương chủ, xú chủ gì đó, té ra họ đưa mình qua sông rồi chặt gãy cầu. Bữa nay họ phong làm hương chủ cho khỏi trái lời thề. Ngày mai họ tìm cách phế mình đi cũng là tuân giữ lời thề. Khi đó Lý đại ca cũng được mà Quan phu tử cũng hay lên làm hương chủ mới là hợp lý.
Gã liền lớn tiếng :
– Thưa sư phụ ! Đệ tử không làm hương chủ.
Trần Cận Nam ngạc nhiên hỏi:
– Sao?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Đệ tử không biết làm và cũng không muốn làm.
Trần Cận Nam nói :
– Không biết thì học hỏi dần dần, ta sẽ dạy chọ Hai vị Lý, Quan cũng nhận lời giúp đỡ ngươi.
Hương chủ là một ngôi cao trong Thiên Địa Hội, sao ngươi lại không muốn làm?
Vi Tiểu Bảo lắc đầu đáp:
– Bữa nay lên làm, mai bị truất phế, thật là mất mặt. Đệ tử không làm hương chủ thì việc gì cũng ù ù cạc cạc là xong. Một khi lên làm hương chủ mọi người đều gõ vào đầu chẳng tử tế gì. Người ta đã bới lông tìm vết, kiếm mẩu xương trong cáitrứng thì chỉ nửa ngày là mèo lại hoànmèo. Chi bằng không làm nữa là hơn.
Trần Cận Nam nói:
– Trong trứng gà làm gì có xương, họ muốn tìm cũng chẳng thấy.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Khi trứng gà biến thành con gà con là có xương rồi. Dù cho không có xương lúc người tamuốn tìm trước hết hãy đập cái vỏ trứng là tiểutử đây rồi sẽ tính. Lòng đỏ lòng trắng quấy lộntùng phèo.
Mọi người nghe gã nói không nhịn được đều cười ồ cả lên.
Trần Cận Nam hỏi:
– Thiên Địa Hội chúng ta làm việc đâu phảitrò trẻ nít? Chỉ cần ngươi đừng có hành vi tệbại, là ai cũng kính trọng ngươi thành một vị hươngchủ chân chính, chẳng ai bắt tội ngươi đâu. Dùngười ta không kính trọng cũng nể ngươi là đệ tử củata.
Vi Tiểu Bảo ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp :
– Được rồi ! Tiểu tử xin nói trước , sau này nếu các vị không muốn để tiểu tử làm hương chủ là tiểu tử thôi ngaỵ Xin đừng buộc tội bừa bãi để đánh đập, để chửi mắng,hay để hạ sát.
Trần Cận Nam chau mày hỏi:
– Ngươi đừng có mặc cả nữa. Nếu ngươi không làm việc tệ hại thì còn ai đánh giết ngươi được? Quân Thát Đát mà đánh giết ngươi, quần hào sẽ trả thù cho ngươi.
ông dừng lại một chút rồi nói:
– Tiểu Bảo ! Bậc đại trượng phu phải có gan dạ dám làm nên việc phi thường. Ngươi đã gia nhập Thiên ĐịaHội phải hứng khởi xung phong làm việc nghĩa trừ hại cho dân,mà ngươi cũng chỉ nghĩ đến mình, thì đâu phảilà hành vi cũng những bậc anh hùng hào kiệt?
Vi Tiểu Bảo nghe bốn chữ “Anh hùng hào kiệt” lại nhớ tới thày đồ giảng sách nói đến những bậc đại anh hùng.
Gã phấn khởi đáp :
– Đúng thế! Lời giáo huấn của sư phụ thật là đích đáng. Dù phải chém đầu, vỡ mặt thì 18 năm sau mới lên trang hảo hán.
Đây là nói về những anh hùng hảo hán phải đưa ra pháp trường hành tội.
Vi Tiểu Bảo chỉ nhớ lõm bõm, nói năng tuy không đắc thế, nhưng quần hào cũng vỗ tay ran sảnh đường.
Trần Cận Nam mỉm cười nói:
– Làm hương chủ là một đại hỷ sự, chứ không phải điệu ra pháp trường chém đầu. Ngươi hãy coi chín vị hương chủ ai cũng hoan hỷ vui tươi, ngươi phải bắt chước các vị mới được.
Quan An Cơ đến trước Vi Tiểu Bảo chắp tay nói :
– Thuộc hạ là Quan An Cơ xin tham kiến hương chủ của bản đường.
Vi Tiểu Bảo quay lại hỏi Trần Cận Nam:
– Tiểu tử phải làm sao bây giờ?
Trần Cận Nam đáp :
– Ngươi đáp lễ đi !
Vi Tiểu Bảo chắp tay đáp lễ nói:
– Quan phu tử ‘ Quan phu tử mạnh giỏi a !
Trần Cận Nam nlửn cười nói:
– Ba chữ “Quan phu tử” là trong anh em lúc bình thời mới kêu đến ngoại hiệu đó. Còn khi chínhthức thi lễ thì phải kêu bằng Quan nhị ca.
Vi Tiểu Bảo liền đổi lại:
– Kính chào Quan nhị ca.
Lần này Lý Lực Thế bị Quan An Cơ tranh phần thi lễ trước ,liền tiến lên làm lễ tham kiến.
Chín vị hương chủ cũng thứ tự làm lễ ra mắt Vi Tiểu Bảo.
Quần hào trở vào sảnh đường, Tổng đà chủ và mười vị đường chủ thương nghị việc lớn.
Thanh Mộc đường đứng đầu Hậu ngũ đường. Kể cả Tiền ngũ đường thì Thanh Mộc đường ở hàng thứ 6 trong Thiên Địa Hội.
Chỗ ngồi của Vi Tiểu Bảo là ở ghế đầu mé hữu.
Hương chủ Xích Hoa? đương râu bạc chùng xuống trước ngực phải ngồi ở mé dưới gã.
Bọn Lý Lực Thế, Quan An Cơ lui ra ngoài hết. Trong sảnh đường chỉ còn lại Trần Cận Nam và mười hương chủ, cả thảy mười một nhân vật đầu não trong Thiên Địa Hội.
Trần Cận Nam trỏ cái ghế giữa bỏ trống nói:
– Đây là toà vị của Chu Tam thái tử.
ông lại trỏ cái ghế ở bên nói:
– Đây là toà vị của Trịnh vương gia ở Đài Loan. Khi Thiên Địa Hội chúng ta tụ hội mà hai vị đó vắng thì ghế bỏ không.
ông giải thích mấy câu này cho Vi Tiểu Bảo hiểu rồi nói tiếp :
– Xin các vị huynh đệ hãy đem tình hình các tỉnh ra tường thuật lại trước hội nghị.
Năm phòng trước gồm có năm đường.
Phòng đầu là Liên Hoa đường cai quản tỉnh Phúc Kiến, phòng thứ hai là Hồng Thuận đường, cai quản tỉnh Quảng Đông. Phòng thứ ba là Gia Hậu đường, cai quản tỉnh Quảng Tây. Phòng thứ tư là Tham Thái đường, cai quản tỉnh Hồ Nam Hồ Bắc. Phòng thứ năm là Hoành Hoá đường, cai quản tỉnh Triết Giang.
Năm phòng sau thì phòng đầu là Thanh Mộc đường, cai quản tỉnh Giang Tộ Phòng thứ hai là XíchHoa? đường, cai quản tỉnh Qúy Châu. Phòng thứ ba là Tây Kim đường, cai quản tỉnh Tứ Xuyên. Phòng thứ tư là Huyền Thuỷ đường cai quản tỉnh Vân Nam. Phòng thứ năm là Hoàng Thổ đường cai quản tỉnh Hà Nam, miền Trung Châu.
Chú thích của tác giả:
Trong Thiên Địa Hội quả có tiền ngũ phòng, hậu ngũ phòng, tức thập đường.
Thái Đức Trung, Phương Đại Hồng, Mã Siêu Hưng cũng có tên trong lịch sử và địa khu quản hạt cũng đúng như sách sử chép.
Từ đây sắp xuống để tiện việc tự sự trong tiểu thuyết, dù có sự canh cải, xin miễn thuyết minh.
Nhắc lại Thái Đức Trung nghe Tổng đà chủ bảo trình bày về công việc các tỉnh y liền đem nội vụ của Thiên Địa Hội ở tỉnh Phúc Kiến ra trình bày.
Tiếp theo là Phương Đại Hồng trình bày nội vụ tỉnh Quảng Đông.
Vi Tiểu Bảo nghe một lúc nhưng chẳng hiểu gì và không cảm thấy mảy may hứng thú.
Đến những người sau gã nghe tai nọ xọ ra tai kia. Trong lòng gã liền nghĩ về chuyện đánh bạc vui chơi.
Mãi đến lúc hương chủ Huyền Thuỷ đường là hậu tứ phòng là Lâm Vinh Siêu thuyết trình về tỉnh Vân Nam bằng giọng nói rất hùng hồn, miệng không ngớt thoá mạ.
Vi Tiểu Bảo mới chú ý lắng nghe. Gã nghe Lâm nói:
– Tên đại Hán gian Ngô Tam Quế chỗ nào cũng chống đối bọn tạ Từ năm ngoái đến năm nay chưa được 10 tháng mà anh em đã lên tới số 179 vị bị quân chó đẻ giết chết. Con mẹ nó ! Lão gia cùng tên cẩu tặc quyết chẳng đội trời chung. Thuộc hạ đã mấy phen phái người đi hành thích, nhưng chung quanh tên Hán gian này rấtnhiều cao nhân. Cả ba lần hành thích đều bị mất tay…
Hắn trỏ vào cánh tay trái buộc treo lên cổ, nói tiếp :
– Mùa xuân đầu năm nay, con bà nó, lãogia lại bị chặt một cánh taỵ Tên đại Hán gian này làm ác đã nhiều, tất có một ngày toàn gia hắn bị Thiên Địa Hội chúng ta băm nát ra nhưtương.
Vừa nghe nói đến Ngô Tam Quế, mọi người khí tức xông lên tận cổ.
Vi Tiểu Bảo khi còn ở Dương Châu đã nghe người ta nói đến Ngô Tam Quế dẫn quân Thanh qua ải vào cướp giang sơn của người Hán.
Ngô Tam Quế là tên tội đầu trong bọn Thát Đát đến thành Dương Châu gian dâm phụ nữ, cướp của đốt nhà.
Ngô Tam Quế giúp nhà Mãn Thanh đánh thiên hạ được phong làm Bình Tây Vương, vĩnh viễn trấn thủở Vân Nam.
Người Hán nào nghe nhắc đến ba chữ Ngô Tam Quế cũng nghiến răng căm hận.
Bây giờ Vi Tiểu Bảo nghe vị Lâm hương chủ này ngoác miệng ra mà thoá mạ Ngô Tam Quế cũng không lấychi là kỳ.
Lâm Vmh Siêu mở đầu thoá mạ rồi tám vị hương chủ kia cũng lên tiếng chửi bới.
Bọn họ nguyên là quân nhân, mấy năm gần đây trà trộn vào chốn giang hồ, giọng nói thô lỗ đã quen.
Giờ ở trước mặt tổng đà chúa đã cố gắng giữ mồm giữmiệng.
Bây giờ mà cất tiếng thoá mạ không còn ai giữ lịch sự nữa.
Vi Tiểu Bảo cả mừng. Gã nghe những lời thô tục khácnào cá gặp nước, không nhịn được, cũng chõ miệngvào chửi bới.
Về cách thoá mạ thì Vi Tiểu Bảo so với 9 vị hương chủ, gã còn có phần lắm điều hơn.
Mỗi câu gã đi đường quanh tuôn ra nhiều từ ngữ rất khác lạ.
Còn 9 vị hương chủ bất quá chỉ bi bô một hồi, nên không tinh tế bằng gã.
Trần Cận Nam xua tay nói:
– Đủ rồi ! Đủ rồi ! Trong thiên hạ kể có hàng ngàn hàng vạn người thoá mạ Ngô Tam Quế nhưngthằng cha đó vẫn làm Bình Tây Vương bìnhyên vô sự.
Thoá mạ thế nào cũng không làm cho hắn chết được, mà hành thích cũng không phải là một biện pháp để thâu lượm kết quả hay.
Hương chủ Hoành Hoá đường là Lý Thức Khai, người thấp lùn, gầy nhom tiếng nói nhỏ nhẹ, thoá mạ cũng không nhiều lời bây giờ lại lên tiếng:
– Theo ngu kiến của thuộc hạ thì dù chúng ta có kéo đại quân đến Vân Nam giết được Ngô Tam Quế đi nữa cũng chẳng được lợi gì mấy cho đại cuộc. Ngô Tam Quế là một tên Hán gian, tội nghiệt rất thâm trọng màchém một đao kết quả tính mạng hắn thì không khỏilàm phước cho hắn.
Trần Cận Nam gật đầu nói:
– Lời nói của Lý hương chủ thật là hữu lý! Không hiểu Lý hương chủ có cao kiến gì chăng?
Lý Thức Khai đáp :
– Đây là một công cuộc trọng đại, cần phải đông anh em thương nghị kế hoạch lâu dài. Thuộc hạ cũng không nghĩ ra được diệu kế gì, xin nghe lời minh thị của Tổng đàchủ.
Trần Cận Nam nói:
– Lý hương chủ thốt ra lời: “Đây là một công cuộc cực kỳ trọng đại, cần phải thương nghị kế hoạch lâu dài” cũng đủ tỏ ra là cao kiến rồi. Người ta thường nói: “Nhất nhân kế đoản, nhị nhân kế trường” chúng ta những 10 người. Ồ không phải, 11 người. Hãy yên lặng mà suy nghĩ kỹ càng thì được thêm nhiều ý kiến. Chúng ta mà giết được Ngô Tam Quế thì chẳng những trả thù được cho các vị huynh đệ trong Thiên Địa Hội bị hắn giết chết, mà còn rửa hận cả cho hàng ức hàng vạn đồng bàongười Hán bị hắn tàn hại.
Việc này bản toà suy nghĩ đã lâu, Ngô Tam Quế đã thâm căn cố đế ở tỉnh Vân Nam, thế lực to lớn.Nếu chỉ lấy sức của Thiên Địa Hội mà chống đối hắn thì e rằng không đánh hắn được.
Lâm Vĩnh Siêu nói:
Muôn ngàn lưỡi đao liều mạng với hắn thì chỉ cần đâm trúng một nhát.
Thái Đức Trung nói:
– Lâm hương chủ đã đâm rồi đó mà Ngô Tam Quế có ngã đâu, chính mình lại bị chặt tay.
Lâm Vĩnh Siêu tức giận hỏi:
– Lão mạt sát ta phải không?
Thái Đức Trung biết mình lỡ lời liền cười đáp :
– Tiểu đệ nói đùa vậy thôi. Lâm hương chủ đừngnổi nóng.
Trần Cận Nam thấy Lâm Vĩnh Siêu có ý bất bình, liền an ủi:
– Lâm hiền đệ ! Bao nhiêu anh hùng hảo hán trong thiên hạ ai cũng cầu mong được ra tay giết Ngô Tam Quế.
Một mình Lâm hiền đệ toan gánh lấy trọng trách mà hàng vạn anh em trong Thiên Địa Hội đồng tâm hiệp lực chưa
chắc đã làm nổi.
Lâm Vĩnh Siêu nói:
– Tổng đà chúa nói phải lắm!
Hắn có vẻ đã nguôi giận.
Trần Cận Nam lại nói:
– Bản toà xem ra muốn làm nên đại sự này, chúng ta cần liên lạc với các môn phái, các bang hội trên chốn giang hồ đồng mưu cử sự. Ngô Tam Quế ở tỉnh Vân Nam trong tay nắm mười mấy vạn tinh binh, dưới có biết bao mãnh
tướng chứ không phải tầm thường. Muốn giết một mình hắn chưa hẳn đã là vấn đề cực kỳ nan giải, nhưng muốn tru lục toàn gia hắn, tận sát bọn thủ hạ giúp hắn làm điều tàn ác, thanh trừ bọn đại Hán gian tiểu ác tặc thì lực lượng một mình Thiên Địa Hội chúng ta không thể làm nổi.
Lâm Vĩnh Siêu vỗ đùi la lên:
– Phải lắm! Phải lắm. Anh em Thiên Địa Hội chúng ta bị Ngô Tam Quế tàn sát rất nhiều, mà nay chỉ giết được mộtmình hắn thì sao đủ thường mạng?
Quần hào nghe nói đến tru diệt toàn gia Ngô Tam Quế, cùng tận sát bọn thủ hạ tàn ác đều lấy làm khoan khoái , phấn khởi tinh thần, nhưng chỉ một lát mọi người lại ngơ ngác nhìn nhau và nghĩ thầm trong bụng :
Công cuộc này thật khó khăn vô cùng !
Thái Đức Trung nói:
– Thiếu Lâm và Võ Đương là hai phái người nhiều thế lớn, võ công lại cao thâm. Vậy nhất định chúng ta phải liên lạc với họ.
Hương chủ Hoàng Thổ đường là Diêu Tất Đạt ngần ngừ nói:
– Phương trượng chùa Thiếu Lâm là Minh Tính đại sư là một nhân vật danh vọng cực cao trong võ lâm, nhưng đại sư lại là người trì trọng lão thành , không muốn đắc tội với quan nhạ Mấy năm nay đại sư còn đưa ra một điều luật nghiêm cấm tục gia đệ tử không được hạ sơn một cách khinh xuất vì sợ gây nên tai vạ. Việc liên lạc với phái Thiếu Lâm e rằng trung gian còn có nhiều điều khó khăn.
Hương chủ Tham Thái đường cai quản địa hạt Hồ Quảng là Hồ Đức Đệ gật đầu nói:
– Phái Võ Đương cũng không khác mấy. Quán chủ chùa Châu Võ là Vân Nhạn đạo nhân và sư huynh là Vân Hạc đạo nhân cùng nhau có mối bất hoà đã lâu. Hai người chỉ để tâm vào việc tranh đấu với nhau tìm cách chia sẻ bọn đệtử của đối phương. Việc cấu kết này e rằng. ..
Y không nói thêm nữa nhưng mọi người đều hiểu rằng hai đạo nhân Vân Nhạn và Vân Hạc đều không muốn hành động với Thiên Địa Hội.
Lâm Vĩnh Siêu nói:
– Nếu không được hai phái Thiếu Lâm, Võ Đương tham dự vào công cuộc này thì chúng tatự làm lấy.
Trần Cận Nam nói:
– Vụ này không nên nóng nảy. Trong võ lâm nào phải chỉ có hai phái Thiếu Lâm và Võ Đương?
Quần hào đều xôn xao nghị luận. Có người bảo hoặc giả phái Nga Mi chịu tham dự, người lại nói Cái Bang trước nay dốc lòng trung nghĩa.
Trần Cận Nam nghe quán hào bàn bạc hồi lâu rồi nói:
– Nếu 10 phần không ăn chắc 9 thì chúng ta chớ có đưa đề nghị ra với họ.
Phương Đại Hồng nói:
– Dĩ nhiên là thế. Mời mà người ta không chịu thì chẳng những bẽ mặt mà còn làm mất thể diện cho Thiên Địa Hội nữa.
Trần Cận Nam nói:
– Mất thể diện còn là việc nhỏ, nhưng tiếng tăm tiết lộ rangoài để Ngô Tam Quế hay tin mà đề phòng làmình đành thúc thủ. Đó mới là vấnđề trọng đại
Lý Thức Khai nói:
– Vì đây là vấn đề quan trọng vậy ai muốn liênlạc với bang phái nào cần phải được Tổng đà chủ đồngý trước, không ai được tùy tiện hành động.
Mọi người đồng thanh:
– Như thế là phải !
Quần hào lại thương nghị lúc nữa rồi Trán Cận Nam tuyên bố:
– Hiện giờ chưa quyết định được phương sách gì.
Vậy ba tháng sau các vị huynh đệ lại đến thành Trường Sa tỉnh Hà Nam để hội họp.
Tiểu Bảo ! Ngươi hãy trở về Thanh cung.
Công việc của Thanh Mộc đường tạm thời để hai vị Lý Lực Thếvà Quan An Cơ xử lý.
Hội nghị Trường Sa ngươi cũng không cần phải đến.
Vi Tiểu Bảo đáp lại bằng một tiếng “dạ”, nhưng trong bụng gã nghĩ thầm:
– Thế này há chẳng phải là qua sông chặt gãy cầu?
Trần Cận Nam dắt tay Vi Tiểu Bảo về sương phòng nói:
– Trên Thiên Kiều ở kinh thành có một lão bán thuốc cao họ Từ.
Người khác bán thuốc cao toàn là màu đen, còn thuốc cao của lão Từ thì lại nửa đỏ nửa xanh.
Ngươi có việc gì liên lạc với ta thì cứ đến Thiên Kiều kiếm lão họ Từ.
Ngươi hỏi lão ta: “Lão có thuốc khử Thanh ácđộc , cùng thuốc cao khử Thanh phục Minh không?”
Lão đáp : “Có đủ nhưng đắt lắm. Phải ba lạng hoàng kim, ba lạng bạch vân mới mua được.”
Khi đó ngươi hỏi lão : ” Năm lạng hoàng kim, năm lạng bạch ngân lão có bán không?”.
Như vậy lão sẽ biết ngươi là ai.
Vi Tiểu Bảo nghe Trần Cận Nam nói vậy rất lấy làm thú vị, cười hỏi:
– Người ta đòi có ba lạng mà sao sư phụ lại bảo trảgiá những năm lạng, há chẳng lạ lắm ư?
Trần Cận Nam mỉm cười đáp:
– Đó là khẩu hiệu để khỏi nhận lầm trong trường hợp có người đến mua thuốc cao thật sự.
ông nói tiếp :
– Từ lão nghe ngươi trả giá năm lạng hoàng kim, nămlạng bạch ngân sẽ hỏi lại: “Tại sao lại trả đắt như vậy?”
Thì ngươi đáp: “Không đắt đâu! Không đắtđâu! ” Chỉ cốt sao cho mắt sáng lại được thì tại hạ quyếtlàm thân trâu ngựa, đền nghì trúc mai, cũngkhông phải là quá”.
Lão Từ sẽ đọc câu: “Địa chấn cao cương, nhất phái khê sơn thiên cổ tú”.
Ngươi đáp lại: “Môn triều đại ải tam hợp hà thuỷ vạnniên lưu”.
(Hai câu này nghĩa là: đất chấn non cao , khe suối một dòng truyền vạn kiếp; cửa trông biển cả, lòng sông ba ngả chảy
muôn năm).
Trần Cận Nam lại dặn tiếp :
Lão Từ hỏi: “Hoa hồng bên đình ở đường nào?”
Ngươi đáp : “Thanh Mộc đường”.
Lão Từ hỏi: “Trên đường thắp mấy nén hương?”
Ngươi đáp : “Năm nén”.
Thắp năm nén hương tức là chức hương chủ.
Lão cũng là hội viên bản hội, nhưng chức vị còn kém ngươi nhiều. Ngươi có việc gì cứ giao lão làm.
Vi Tiểu Bảo nhất nhất ghi lòng.
Trần Cận Nam cùng gã diễn lại một lượt, không sai chữ nào.
Trần Cận Nam lại nói:
– Từ lão tuy chức vị không cao, nhưng võ công rất giỏi. Ngươi không nên vô lễ với lão.
Vi Tiểu Bảo vâng lời.
Trần Cận Nam lại truyền thụ cho Vi Tiểu Bảo một ít khẩu quyết về võ công rồi bảo gã:
– Tiểu Bảo ! Ta và ngươi đều có việc lớn trong mình, không thể tụ hội với nhau lâu được. Bữa nay ngươi trở về Thanh cung nói là bị bọn cường nhân bắt đem đi rồi ban đêm ngươi dùng kế giết tên quân canh trốn về cung. Nếu có người bảo ngươi dẫn quân đến tróc nã thì ngươi dẫn quân tới đây. Chúng ta đem thủ cấp Ngao Bái chôn ở sau vườn rau. Ngươi dẫn chúng ra đào lên là chúng không nghi ngờ gì nữa.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Khi đó các vị Ở đây bỏ hết đi rồi phải không?
Trần Cận Nam đáp :
– Ngươi đi rồi, anh em sẽ giải tán ngay, ngươi bất tất phải quan tâm.
ông xoa đầu Vi Tiểu Bảo nói:
– Tiểu Bảo ! Ta mong ngươi là một đứa nhỏ ngoan ngoãn.
Khi nào rảnh việc ta đến kinh thành truyền thụ võ công cho ngươi.
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Dạ ! Xin đa tạ sư phụ.
Trần Cận Nam nói:
– Được rồi ! Thôi ngươi đi đi ! Bọn Thát Đátrất xảo quyệt. Tuy ngươi là người thông minh nhưng phải cẩnthận lắm mới được.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Sư phụ Ơi ! Đệ tử ở trong cung buồn lắm, đến bao giờ mới được theosư phụ bôn tẩu giang hồ?
Trần Cận Nam chăm chú nhìn vào mặt gã, đáp :
– Ngươi chịu khó nhẫn nại vài năm, lập nên công lớn cho bản hội. Nán chờ mấy năm… thanh âm ngươi biến đổi, râu cũng mọc ra, không thể làm thái giám được nữa. Khi đó hãy rời khỏi Thanh cung…
Ban đầu Vi Tiểu Bảo lấy làm buồn rầu, sau gã xoay chuyển ý nghĩ , tự nhủ:
– Ta ở trong cung muốn làm việc hay việc dở thì làm, quần hào chẳng ai hay biết. Họ muốn truất phế ngôi hương chủ của ta không phải chuyện dễ.
Sau này ta lớn tuổi, luyện võ công đến chỗ thành tựu, khi đó thường họ không phế bỏ mình nữa.
Gã nghĩ tới đây cảm thấy khoan khoái trong lòng.
Vi Tiểu Bảo tìm đến chỗ Mao Thập Bát để ngỏ lời từ biệt.
Mao Thập Bát chưa biết việc gã gia nhập Thiên Địa Hội và làm hương chủ Thanh Mộc đường nên hắn hỏi luihỏi tới ra chiều rất thân thiết.
Vi Tiểu Bảo cũng không nói rõ.
Lúc này thanh gươm truỷ thủ cùng đồ vật của Vi TiểuBảo bị đoạt mất đã đem lại trả cho gã.
Trần Cận Nam sai người lấy ngựa cho Vi Tiểu Bảo, chính ông thân hành đưa chân ra ngoài cửa.
Bọn Lý Lực Thế, Quan An Cơ cùng anh em trong Thanh Mộc đường tiễn chân Vi Tiểu Bảo ra ngoài ba dặm.
Vi Tiểu. Bảo hỏi rõ đường về Bắc Kinh, gã giục ngựa rong ruổi cho đến lúc trời xế chíều, về tới Thanh cung, lập tức vào ra mắt Hoàng đế.
Vua Khang Hy đã hay tin Ngao Bái bị Vi Tiểu Bảo đâm chết trong nhà tù.
Nhà vua cho là gã bị đồng đảng của Ngao Bái cướp đem đi tất phải dữ nhiều lành ít
Từ lúc xảy chuyện Vi Tiểu Bảo bị cướp đem đi, Thanh đình đã phái quan binh đi xục xạo tìm tróc nã dư đảng của Ngao Bái tra hỏi.
Số người bị bắt rất nhiều mà không điều tra ra được manh mối chi hết.
Vua Khang Hy nghe tin Vi Tiểu Bảo trở về một cách đột ngột thì vừa kinh hãi vừa mừng thầm, vội truyền chỉ cho vào bệ kiến.
Vi Tiểu Bảo vừa tiến vào phòng, nhà vua đã hỏi ngay:
– Tiểu Quế Tử ! Ngươi… ngươi làm sao mà trốn về được?
Vi Tiểu Bảo trong khi đi đường đã nghĩ ra một thiên hoang đường để giải thích.
Bây giờ gã liền đem chuyện mình bị cường nhân bắt trong trường hợp nào và bỏ vào thùng táo ra sao , gã thuật lại đúng, vì chỗ này không cần bịa đặt
Sau gã nói đến bọn gian đảng thiết linh vị tế điện , dùng thủ cấp nhân vật thứ nhất làm đồ tế và tạm thời chưagiết gã. Chúng trói gã lại đem giam vàotrong phòng tối. Gã liền nhân lúc canh khuya cọcho đứt dây trói rồi giết tên quân canh trốn ra.
Gã còn bịa chuyện phải ẩn núp trong bụi cỏ rậm để trốn lệnh truy binh.
Gã cướp được ngựa trong trường hợp nào rồi theo đường quanh trở về ra sao.
Gã đã tạo ra một thiên cố sự rất linh động.
Hồi 33
Trong quán Trà Đồng Hội đưa tin
Vua Khang Hy nghe Vi Tiểu Bảo thuật chuyện rất lấy làm thích thú, ngài vỗ vai gã ban khen:
Tiểu Quế Tử ! Ngươi thiệt là tài tình.
Nhà vua lại nói:
– Phen này ngươi vất vả quá !
Vi Tiểu Bảo tâu:
– Muôn tâu thánh thượng ! Bọn dư đảng của Ngao Bái thế lực lớn mạnh không phải tầm thường. Lúc nô tài trốn đi đã ghi nhớ đường lối. Bây giờ có nên dẫn binh mã rượt theo không?
Vua Khang Hy cả mừng phán:
– Tuyệt diệu ! Ngươi đi kêu Sách Ngạch Đồ dẫn năm ngàn binh mã cùng ngươi rượt theo tróc nã.
Vi Tiểu Bảo lui ra, sai người đến thông tri cho Sách Ngạch Đồ.
Sách Ngạch Đồ nghe tin Vi Tiểu Bảo bị bọn thủ hạ Ngao Bái bắt đi trong lòng đang buồn bã vì ở trong cung lão thiếu mất một tay viện trợ rất đắc lực.
Tuy lão nuốt trôi được bốn mươi lăm vạn lạng bạc , nhưng chỗ mất Vi Tiểu Bảo là việc trọng đại, được số bạc kia không đủbồi đắp. Đột nhiên lão nghe Tiểu Quế Tử trốn về, tinh thầnlão vô cùng phấn khởi, vội dẫn binh mã cùng
Vi Tiểu Bảo đi tróc nã dư đảng của Ngao Bái.
Đi được nửa đường thì Khang Thân Vương đã sai người đưa con Ngọc hoa thông đến cho Vi Tiểu Bảo.
Vi Tiểu Bảo cưỡi tuấn mã càng tỏ vẻ hiên ngang.
Khi đoàn người ngựa đến chỗ Thiên Địa Hội tụ họp thì dĩ nhiên không còn một bóng người nào.
Sách Ngạch Đồ hạ lệnh xục tìm khắp nơi.
Lát sau có người dâng thủ cấp của Ngao Bái đem ra. Chúng lại thấy cả tấm linh bài trên đề hàng chữ:
“Đại Thanh Thiếu Bảo Ngao Bái Đại Nhân Linh Chi Vị”.
Ngoài ra còn mấy bức đối trướng viếng Ngao Bái.
Dĩ nhiên những thứ này do bọn Trần Cận Nam cố ý tạo ra.
Sách Ngạch Đồ trở về Bắc Kinh đem theo thủ cấp, linh bài cùng những đối viếng Ngao Bái tâu trình Hoàng thượng, tự cho là mình lập được công lớn.
Vua Khang Hy sai lão tiếp tục để tâm dò xét dư đảng của Ngao Bái. Đồng thời nhà vua ban lời khen thưởng.
Vi Tiểu Bảo chỉ cười thầm trong bụng.
Gã về phòng mình kiểm lại những tấm ngân phiếu cộng được bốn mươi sáu vạn sáu ngàn năm trăm lạng bạc , trong lòng khoan khoái vô cùng.
Nguyên Sách Ngạch Đồ muốn lấy lòng Vi Tiểu Bảo nên đáng lẽ phần gã có bốn mươi lăm vạn lạng, lão thêm vào hơn một vạn lạng nữa.
Vi Tiểu Bảo coi đi coi lại mấy chục tấm ngân phiếu rồi cất đi. Gã lấy cuốn luyện võ công căn bản của Trần Cận Nam giao cho, chiếu theo bí quyết ngồi xếp bằng rèn luyện.
Nhưng gã mới luyện được nửa giờ thì thấy tinh thần mỏi mệtliền lăn xuống giường ngủ thiếp đi.
Hôm sau thức dậy, gã vào Ngự thư phòng chầu hầu Hoàng đế xong về nhà ngồi luyện công.
Chẳng được bao lâu gã lại ngủ đi.
Nguyên công phu nhập môn của Trần Cận Nam rất khó luyện. Nếu không có nghị lực thì khó mà đả thông được đệ nhất quan.
Vi Tiểu Bảo là người thông minh lỗi lạc nhưng thiếu phần nghị lực.
Gã mới luyện đệ nhất thức đã thấy khó khăn vôcùng, đâm ra buồn ngủ.
Lúc tỉnh dậy thì đã nửa đêm, gã nghĩ thầm:
– Sư phụ bảo mình luyện võ nhưng công phu của lão gia thì chẳng có thú vị chi hết.
Gã dậy mở cuốn sách thấy một bên khuyên tròn, một bên đầy những chữ nhỏ chi chít. Trong mười chữ có đến chín chữ rưỡi không hiểu. Gã buông tiếng thở dài rồi gấp sách lại.
Nguyên Trần Cận Nam liệu việc rất kín đáo , nhưng trong việc này ông đã phạm vào câu : “Bậc trí giả lo nghĩ ngàn điều, tất có một điều sai trật !’. Ông quên chưa hỏi Vi Tiểu Bảo có biết chữ hay không. Ông thấy đứa nhỏ hơn mười tuổi lại rất thông minh, dĩ nhiên tưởng gã biết chữ rồi. Những bí quyết trong cuốn sách này toàn là những câu thiển cận dễ hiểu , xem đến là có thể hiểu ngaỵ Trong lúc thảng thốt lại mắc bận vô số công việc, ông chưa kịp giải thích kỹ lưỡng cho gã nghe.
Không ngờ Vi Tiểu Bảo lại mù chữ. Trong sách viết rõ cả những chỗ lúc luyện công mà buồn ngủ phải làm thế nào để phấn khởi tinh thần, nhưng Vi Tiểu Bảo ngay cửa quan thứ nhất đã không qua được rồi.
Vi Tiểu Bảo nằm trên giường bụng bảo dạ:
– Lần sau mình gặp sư phụ, lão gia điều tra thấy mình luyện công chậm tiến, chắc phải buồn bực.
Gã ngồi dậy mở sách ra coi theo phép ngồi tu luyện,nhưng chẳng bao lâu, mí mắt lại nặng trĩu buồn ngủ.
Gã lẩm bẩm:
– Sư phụ ta là người rất tốt, nhưng công phu của lãogia lại không hứng thú bằng lão con rùa.
Gã nghĩ tới công phu của Hải lão công, bất giác tinh thần phấn chấn gã liền lấy cuốn kinh gì đó củaHải lão công đem ra cứ theo đồ hình mà ngồi luyện.
Gã ngồi một lúc đã thấy luồng nhiệt khí từ huyệt đan điền từ từ bốc lên thì nghĩ bụng:
– Sư phụ đã nói sau khi luyện công ở bụng dưới có luồng nhiệt khí mà sao mình theo đồ hình củalão gia ngồi luyện mãi mà vẫn chẳng thấy nhiệt khíđâu. Mlnh theo lối luyện công của lão con rùa thìnhiệt khí lại bốc lên ngay mới thật là kỳ!
Gã nhìn vào cuốn di thư của Hải lão công cho luồng nhiệt khí chạy theo những đường dây vẽ trênhình người rồi cảm thấy trong mình rất khoan khoái dễchịu.
Khi nào luồng nhiệt khí đến chỗ bế tắc không đả thông được gã liền theo bí quyết dẫn dụ của Trần Cận Nam là đả thông được luồng chân khí chu lưu ngay.
Vi Tiểu Bảo mới luyện được chín ngày đã thuộc đồ hình thứ nhất mà Hải lão công để lại, nhưng phương pháp sử dụng gã lại theo những điều mà Trần Cận Nam đã truyền thụ cho.
Cứ mỗi lần gã chiếu theo những đường dây đỏ vẽ trong đồ hình thúc đẩy chân khí chạy hết một vòng làngười gã lại ướt đẫm mồ hôi, xú uế.
Mồ hôi làm ướt đầm cả chăn đệm.
Sau đó gã cảm thấy khoan khoái vô cùng. Thân hình nhẹ lâng lâng như muốn bay bổng lên không.
Gã cho là môn võ công thượng thặng tu luyện phải như vậy. Thực ra vô hình chung gã đưa hai môn võ công hoà hợp vào làm một.
Nguyên hai môn võ này đều là những môn cực kỳ tinh vi ảo diệu, những người sơ học tất có minh sư chỉ dạyvà phải mất mấy năm cũng chưa thành công và khôngai dạy lẫn lộn như vậy.
Nhưng vị giả sư phụ của Vi Tiểu Bảo đã chết rồi mà vị chân sư phụ lại không ở bên cạnh gã, nên gã nghĩ sao cứ thế
mà luyện.
Trần Cận Nam có ngờ đâu Vi Tiểu Bảo không biết văn tựtrong sách đã thuyết mình, thành ra đầu Ngômình Sở rối loạn xà ngầu mà lại biến thành mộtmôn võ học kỳ dị xưa nay chưa từng có.
Nên biết môn võ mà Hải lão công để lại thuộc về đường âm mưu quái dị.
Nó học rất dễ dàng mà lại hợp với thiên tính của Vi Tiểu Bảo. Còn yếu tố thứ ba nữa là người đã học võ công của Hải lão công chẳng được nhiều cũngđược ít. Tuy những điều sở học của gã có phần sai trậtnhiều hơn phần đúng cách song vẫn là một đường lối,nên hợp vào với những điều truyền dạy của Trần Cận Nam ăn khớpđược ngay.
Tỷ như một người học sách, không biết được chữ nào thì thôi, nhưng đã biết được chút ít mà bảo quên sạch, quên cả đến chữ nhất chữ nhị cũng không nhận ra là một chuyện chẳng thể nào có được.
Hoặc giả có người bị thương ở bộ Óc bao nhiêu việc cũ đều quên sạch thì còn có lý, chứ ngườihọc chữ đã biết đọc biết viết thì không thể quênhết được.
Vi Tiểu Bảo luyện được môn võ công cổ quái và nó đã gắn liền vào trong người gã như huyết nhục trong thân thể thì chẳng tài nào gột rửa cho sạch được.
Vi Tiểu Bảo luyện xong đồ hình thứ nhất, gã luyện sang đồ hình thứ hai càng thêm thích thú. Từ đồ hình thứ ba thứ tư trở đi gã liên tục rèn luyện như ngựa không dừng vó.
Hay ở chỗ ban ngày Vi Tiểu Bảo chỉ đến Ngự thư phòng cháu hầu vua Khang Hy mấy giờ, thì giờ nhàn rỗi của gã rất nhiều. Công việc thượng thiện giám đã có bọn thái giám thủ hạ lo liệu hết.
Hàng tháng cứ đến ngày mồng 2 và ngày16 là tên thái giám quản sự lại đưa hai ngàn lạng bạc đến nhà cho Vi Tiểu Bảo. Đó là món tiền lời trong công việc mua bán quản sự cứ đúng kỳ nộp cho Vi Tiểu Bảo.
Sách Ngạch Đồ đã làm thay Vi Tiểu Bảo việc chiamấy vạn lạng bạc cho bọn phi tần , bọn thái giám, thị vệ có quyền thế ở trong cung rồi.
Vi Tiểu Bảo đã bôi mép bọn chúng lại được vuaKhang Hy cực kỳ sủng ái, nên mấy tháng nay gãở trong cung ai cũng yêu mến, khen ngợi hết lời.
Bất cứ người nào gặp gã cũng niềm nở đón tiếp.
Thu qua đông tới, khí trời mỗi ngày một thêm giá lạnh.
Một hôm Vi Tiểu Bảo ở Ngự thư phòng ra sực nhớ tới lời dặn của Trần Cận Nam.
Gã tự nhủ:
– Sư phụ đã dặn ta khi có việc thì đến Thiên Kiều kiếm lão họ Từ bán thuốc cao để liên lạc. Tuy hiện giờ chưa có việc gì, nhưng ta thử đến đó coi xem thế nào. Không chừng sư phụ đến Bắc Kinh rồi mà mình không biết là lỡ mất dịp để học võ công.
Vi Tiểu Bảo liền ra cửa cung chuyển qua mấy đường phố lớn thì thấy trong quán trà có thầy đồ đang giảng sách.
Gã liền tiến vào quán kêu pha cho một bình trà rồi ngồi xuống uống nước.
Thầy đồ đang giảng Anh Liệt truyện về vụ Chu Nguyên Chương cùng Trần Hữu Lượng đại chiến trên hồ Bà Dương. Chu Điện đã bồng Chu Nguyên Chương đổi thuyền thế nào. Trên chiếcthuyền của Trần Hữu Lượng pháo nổ ra sao ; chiếc thuyền trước củaChu Nguyên Chương bị bể tan tành thế nào…
Bao nhiêu tình tiết này Vi Tiểu Bảo đã biết hết.
Kể ra thầy đồ này giảng không hay lắm, nhưng Vi Tiểu Bảo cũng ngồi nghe đến quá nửa giờ thì trời vừa tối. Thế là bữa nay gã không đến Thiên Kiều nữa.
Đến ngày thứ hai, thứ ba thuỷ chung vẫn không đi được. Mỗi tối lúc đi ngủ Vi Tiểu Bảo lại tự hẹn với mình hôm sau đến kiếm Từ lão đầu , nhưng thuỷ chung gã vẫn không đến Thiên Kiều, ngày thì đi gieo thò lò, ngày lại đến nghe giảng sách. Nếu không thì gã ra chợ vung phí tiền bạc.
Thực ra trong thâm tâm Vi Tiểu Bảo lúc nào cũng sợ hãi Trần Cận Nam.
Gã đã không muốn luyện môn võ công của ông truyền cho, rồi không muốn gặp mặt ông nữa.
Gã liệu trước khi gặp sư phụ tất bị người thống trách một trận nên thân, không chừng còn truất phế ngôi Hương chủ Thanh Mộc đường nữa là khác.
ít bữa nay Vi Tiểu Bảo ở Hoàng cung ăn chơi sung sướng.
Thực ra làm thái giám còn đắc ý hơn chức hương chủ xú chủ gì đó.
Có điều gã tự biết ý niệm này chẳng tốt đẹp gì, rồi gã không dám nghĩ nhiều nữa.
Gã tự nhủ:
– Mình đã không có việc gì thì đến kiếm Từ lão làm chi để tiết lộ cơ mật.
Cái mạng nhỏ xíu của mình có chết cũng không đáng kể, nhưng làm liên luỵ đến Thiên Địa Hội là một việc trọng đại.
Ngày tháng thoi đưa, Vi Tiểu Bảo tiếp tục cuộc sống ở trong Hoàng cung như vậy hơn một tháng nữa.
Bảy mươi hai bức hoa. đồ của Hải lão công để lại, gã đã luyện xong được hai mươi mốt bức.
Gã cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, chân bước mau chóng thì trong lòng vui sướng vô cùng !
Một hôm gã lại đến quán trà để nghe thầy đồ giảng về Anh Liệt truyện.
Chủ quán thấy gã là một vị thái giám trong cung lại thưởng nhiều tiền, nên ngày nào y cũng dành một chỗ ngồi tốt nhất cho gã và pha một bình hương trà thượng hảo hạng đưa đến.
Miệng y niềm nở một điều Quế công công , hai điều Quế công công.
Vi Tiểu Bảo ít lâu này được người ta nịnh bợ quen rồi, chủ quán nịnh hót gã cũng là sự thường, nhưng nghe vẫn lọt tai.
Thầy đồ nói chuyện đại tướng quân Từ Đạt đeo ấn xuất chinh đuổi quân Thát Đát ra khỏi Mông Cổ. Nhưng đây là đất kinh sư, những người cao cả vào trà quán nghe chuyện không phái là ít, nên thầy đồ không dám công nhiên nói đến tiếng quân Thát Đát. Có điều lão nói rất hùng hồn, miệng phun bọt rãi.
Vi Tiểu Bảo đang chú ý lắng tai nghe, bỗng có một người đến nói:
– Xin lỗi công công.
Rồi ngồi xuống bên bàn.
Vi Tiểu Bảo chau mày ra chiều khó chịu. Người kia khẽ nói:
– Tiểu nhân có lá thuốc cao thượng hảo muốn đem bán cho công công.
Mời công công coi đi !
Vi Tiểu Bảo quay đầu nhìn lại thì thấy lá cao đặt trên bàn nửa xanh nửa đỏ.
Gã động tâm chợt cất tiếng :
Cao này là cao gì?
Người kia đáp :
– Đây là thuốc “trừ Thanh” ác độc, khiến cho mắtđui lại tỏ (lại tỏ là do chữ “phục Minh”)
Y hạ thấp giọng xuống nói tiếp :
– Nó còn có tên là “thuốc cao khử Thanh phục Minh”.
Vi Tiểu Bảo ngó lại người này thấy y mới ngoài ba chục tuổi cặp mắt sắc sảo nhanh nhẹn chứ không phải lão Từ như lời sư phụ dặn thì trong lòng nghi hoặc hỏi lại:
– Lá cao này bao nhiêu tiền?
Vi Tiểu Bảo hỏi lại:
– Ta trả năm lạng hoàng kim năm lạng bạch ngân có bán không?
Người kia đáp :
– Như vậy hoá chẳng đắt quá ru?
Vi Tiểu Bảo đáp: ‘
– Không đắt đâu ! Không đắt đâu! Chỉ cần sao trừThanh khử độc, mắt lại sáng tỏ có làm thân trâu ngựa đền nghì trúc mai cũng không phải là quá.
Người kia đẩy lá cao về trước Vi Tiểu Bảo, nói thầm:
– Mời công công ra ngoài nói chuyện.
Dứt lời y ra khỏi quán trà.
Vi Tiểu Bảo bỏ hai trăm đồng tiền xuống bàn rồi lững thững bước ra.
Người kia chở gã ở ngoài quán rồi đi về hướng Đông rẽ vào trong hẻm nhỏ dừng bước lại đọc :
– Địa chấn cao cương, nhất phái khê thuỷ thiên cổtú.
Vi Tiểu Bảo đọc :
– Môn triều đại hải, tam hà hợp thuỷ vạn niên lưu.
Rồi gã không chờ người kia nói; gã hỏi trước :
– Hoa hồng bên đình ở đường nào?
Người kia đáp :
Tiểu đệ Ở Hoành Hoá đường.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
Trên đường thắp mấy nén hương?
Người kia đáp :
– Ba nén.
Vi Tiểu Bảo gật đầu nghĩ bụng:
Chức vị người này còn thấp hơn ta hai bậc.
Người kia chắp tay khom lưng thi lễ khẽ hỏi:
– Phải chăng ca ca là Vi hương chủ thắp năm nén hương ở Thanh Mộc đường?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Chính thị!
Gã nghĩ bụng :
– Tuổi gã lớn hơn ta nhiều mà kêu ta bằng ca ca nghecũng dễ chịu. Nhưng sao gã không kêu bằng gia gia haya thúc?
Người kia tự giới thiệu:
– Tiểu đệ họ Cao, tên gọi Ngạn Siêu, ở dưới trướng Lýhương chủ từ lâu nay mới gặp mặt thật là đại hạnh!
Vi Tiểu Bảo mừng thầm trong bụng cười nói:
– Cao đại ca dạy quá lời. Chúng ta là người cùng một hội, hà tất phải khách sáo?
Ngạn Siêu nói:
– Ở quý đường có vị họ Từ bán thuốc ở Thiên Kiều bữa nay bị đánh thành trọng thương nên đến báo tin cho Vi hương chủ.
Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hãi hỏi:
Hồi này tiểu đệ Ở trong cung có nhiều việc chưa đến gặp y được. Y bị thương trong trường hợp nào? Ai đã đánh y?
Cao Ngạn Siêu đáp :
– Nơi đây không tiện nói rõ, mời Vi hương chủ đi theo tiểu đệ.
Vi Tiểu Bảo gật đầu.
Cao Ngạn Siêu rảo bước đi ngay, Vi Tiểu Bảo theo sau.
Đi qua bảy tám đường phố đến một ngõ nhỏ.
Cao Ngạn Siêu tiến vào một tiệm.
Vi Tiểu Bảo thấy treo biển đề ba chữ nhưng gã không biết chữ nào, liền cho là tên tiệm thuốc cũng bước vàotheo.
Người chưởng quỹ ngồi ở sau quầy, mập thù lù.
Cao Ngạn Siêu tiến lại gần ghé tai nói khẽ mấy câu.
Chưởng quỹ vâng dạ luôn miệng.
Hắn đứng dậy nhìn Vi Tiểu Bảo gật đầu nói:
– Khách quan đến mua thuốc thượng hảo, xin mời vào.
Hắn dẫn hai người vào, đóng cửa lại rồi lật tấm vánmở đường hầm có bậc đá đi xuống.
Vi Tiểu Bảo đi xuống thấy đường hấm tối mò, trong lòng rấtđỗi kinh nghi tự hỏi:
– Hai người này không biết có đúng là anh em trong Thiên Địa Hội hay không? Nếu phía trước là phòng làm thịt Vi Tiểu Bảo há chẳng hỏng bét?
Nhưng Cao Ngạn Siêu đi theo sau gã, chẳng còn đưởng lổi nào lùi lại được nữa, gã đành theo tênchưởng quỹ đi vào đưởng hầm.
May ở đường hầm rất ngắn. Mới đi hơn 10 bước, tên chưởng quỹ đẩy cánh cửa mở ra.
Bên trong có ánh sáng đèn lọt ra ngoài.
Vi Tiểu Bảo bước qua cửa thấy đây là một gian nhà nhỏ chừng 10 thước vuông.
Trong nhà có năm người ngồi. Một người nằm trên cái giường thấp. Bây giờ lại thêm ba người nữa.
Nhà chật như nêm cối cơ hồ không quay trở được.
Cao Ngạn Siêu hô:
– Chúng vị huynh đệ ! Vi hương chủ ở Thanh Mộc đường đã giá lâm.
Năm người trong nhà đồng thanh hoan hô, đứng lên khomlưng thi lễ.
Nhà hầm chật quá mọi người xúm xít vào với nhau một chỗ.
Vi Tiểu Bảo chắp tay đáp lễ.
Cao Ngạn Siêu trỏ vào người nằm trên chõng nói:
– Từ đại ca bị trọng thương không thể đứng dậy hành lễ được.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Không dám! Không dám!
Gã lại gần thấy người nằm trên giường mặt mũi dăn deo mà không còn chút huyết sắc.
Hai mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt, trên chòm râu bạc hãy còn loang lổ vết máu.
Gã cất tiếng hỏi:
– Không hiểu ai đã đả thương Từ đại cả Phải chăng là bọn nanh vuốt…của quân Thát Đát?
Cao Ngạn Siêu lắc đầu đáp :
– Không phải ! Đây là người trong Mộc vương phủ ởVân Nam.
Vi Tiểu Bảo kinh hãi hỏi:
– Sao lại người của Mộc vương phủ ở Vân Nam? Bọn họ … bọn họ là người cùng đường với ta kia mà?
Cao Ngạn Siêu từ từ lắc đầu đáp :
– Phải bẩm hương chủ đại ca ! Sáng sớm hôm nay Từ đại ca loạng choạng về đến tiệm thuốc Hồi Xuân có lắp bắp kể lại người hạ thủ đánh y là hai thanh niên họ Bạch trong Mộc vươngphủ…
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Họ Bạch ư? Dường như họ Bạch là dòng dõi của một trong Tứ đại gia tướng của Mộc Vương gia?
Cao Ngạn Siêu đáp :
– Chắc là đúng rồi ! Theo lời Từ đại ca thì bọn họ vì cuộc tranh chấp “ủng Đường”, “ủng Quế” mà đi đến chỗ gây lộn rồi xảy cuộc động thủ.
Từ đại ca song quyền khôn địch bốn tay thành bị trọng thương.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Hai người đánh một đâu phải là hành vi của anh hùng hảo hán? Đường gì? Quế gì? Hay là… hay là…
Gã nghĩ tới chữ “ủng Quế” đã tưởng là họ ủng hộ Tiểu Quế Tử tức là ủng hộ mình. Nhưng gã biết là không phải liền dừng lại.
Cao Ngạn Siêu đáp :
– Mộc vương phủ là thủ hạ của Quế vương. Còn Thiên Địa Hội chúng ta là thủ hạ Đường Vương ngày trước. Chắc Từ đại ca đã cùng họ tranh chấp về danh phận rồi xảy chuyện bất hoà.
Vi Tiểu Bảo vẫn chưa hiểu lại hỏi:
– Thủ hạ Quế vương làm sao? Đường vương thế nào?
Cao Ngạn Siêu đáp :
– Quế vương không phải là chân mệnh Thiên tử. Đường vương chúng ta mới đúng là chân mệnh Thiên tử.
Trong nhà có một đạo nhân ngoài năm chục tuổithấy Cao Ngạn Siêu nói không rõ ràng, liềnxen vào :
– Vi hương chủ! Ngày trước Lý Sấm đánh vào thành Bắc Kinh bức tử Sùng Trinh thiên tử. Ngô Tam Quế dẫn quân Thanh vào qua cửa ải để chiếm đoạt giang san gấm vóc của chúng tạ Các trung thần nghĩa sĩ khắp nơi tới tấp suy tôn con cháu đức Thái Tổ Hoàng đế lên làm vuạ Trước hết là Phúc vương ở Nam Kinh lên làm thiên tử. Sau Phúc vương bị quân Thát Đát gia hại thì Đường vương của chúng ta ở Phúc Kiến lên làm thiên tử. Đường vương đã được Quốc tính gia ủng hộ, dĩ nhiên là chân mệnh thiên tử. Ngờ đâu bọn người khác ở Quảng Tây, Vân Nam lại suy tôn Quế vương lên làm thiên tử.
Vậy Quế vương không phải là chân mệnh thiên tử.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Trời không hai mặt, nước chẳng hai vuạ Đã có Đường vương làm thiên tử, thì Quế vương, Lỗ vương không thể làm thiên tử được nữa.
Cao Ngạn Siêu nói :
– Đúng thế! Vi hương chủ nói rất chí lý.
Đạo nhân nói:
– Nhưng bọn người ở Quảng Tây, Triết Giang mưu đồ phú qụý tranh dành nhau nói là nhân vật được họ ủng hộ mới đúng là chân mệnh thiên tử.
Thế là xảy cuộc tranh chấp kịch liệt.
Đạo nhân thở dài nói tiếp :
– Sau Đường vương, Lỗ vương, Quế vương đều nối tiếp nhau ngộ nạn.
Mấy năm nay trên chốn giang hồ, những bậc hào kiệt không quên nhà Minh chia nhau đi tìm dòng dõi ba vị vương gia tôn thờ làm chúa mưu đồ công cuộc phản Thanh phục Minh. Bọn thủ hạ của Quế vương ủng hộ con cháu Quế vương. Thủ hạ Lỗ vương ủng hộ con cháu Lỗ vương. Đó là Quế phái và Lỗ phái. Bọn họ kêu Thiên Địa Hội chúng ta bằng Đường phái. Đường, Quế, Lỗ cả baphái đều theo đuổi mục đích phản Thanh phục Minh. Cóđiều Thiên Địa Hội chúng ta mới là chính thống.Còn Quế phái, Lỗ phái chỉ là hạng cướp ngôi.
Vi Tiểu Bảo gật đầu nói:
– Tiểu đệ hiểu rồi ! Bọn Mộc vương phủ thuộc về Quế phái chứ gì?
Đạo nhân đáp :
– Phải rồi ! Ba phái này mười mấy năm nay vẫn tranh chấp nhau hoài.
Hồi 34
Tiểu Hương Chủ trá hình Hương Chủ
Vi Tiểu Bảo nhớ lại ngày trước đã gặp chị em họ Phương trong Mộc vương phủ trên đường đi Tô Bắc, gã đã bị Mao Thập Bát cầm roi ngựa quất túi bụi.
Tuy trong lòng gã rất bội phục Mộc Vương gia, nhưng phải chịu một trận đòn nhừ tử.
Hôm ấy gã thấy Mao Thập Bát tỏ ra sợ hãi kính cẩn nên cũng không tức giận.
Gã nói:
– Đường vương đã là chân mệnh thiên tử, vậy bọn họ không nên tranh chấp nữa mới phải.
Nghe nói Mộc Vương gia là một nhân vật rất tử tế, rất biết điều, e rằng sau khi lão nhân gia quy tiên rồi, bọn thủ hạ có một số người sinh chuyện rắc rối.
Gã nói câu này trúng vào tâm lý mọi người, dưới nhà hầm quần hào đồng thanh hô:
– Vi hương chủ nói đúng quá !
Đạo nhân lại lên tiếng:
– Anh hùng hảo hán trên chốn giang hồ vì nể mặt Mộc Vương gia nên hễ thấy lá cờ trắng nhỏ viền màu lam đều tỏ ý kính trọng nhường nhịn. Do đó mà cảcon chó con mèo trong Mộc vương phủ cũng kiêu ngạo hợmmình. Từ đại ca của chúng ta là người rất biết điềumà lại trung nghĩa. Trước kia đã phục thị Đường vươngthiên tử, thuỷ chung giữ tấm lòng son. Mỗi khi nhắc đến đứctiên đế là y lại sa lệ. Đây nhất định là ngườitrong Mộc vương phủ đã ăn càn nói rỡ khinh mạn đến đứcTiên đế nên y không nhịn được mà phải đối đáprồi gây nên cuộc đấu khẩu. Nếu không thế thì chẳngkhi nào Từ lão ca lại động thủ với người trong Mộc vương phủ.
Cao Ngạn Siêu nói :
– Sáng hôm nay Từ đại ca có lúc tỉnh lại để dặn anh em chúng ta rửa hận cho ỵ Hiện nay trong bờ cõi tỉnh Trực Lệ, bản hội chỉ có Vi hương chủ là chức vụ lớn hơn hết. Chiếu theo luật lệ của bản hội thì khi gặp việc trọng đại là phải bẩm rõ với Vi hương chủ để hương chủ quyết định đường lối hành động. Vụ này thật tế nhị. Phải chi đối phó với bọn Thát Đát thì việc giết giặc càng nhiều càng haỵ Anh em bản hội có phải hy sinh cũng là vì nghĩa vụ nên làm. Nhưng vụ này lại dính líu đến người dưới trướng Mộc vương phủ.
Mộc vương phủ cũng là một nhà thanh danh lừng lẫy giang hồ, nói cho đúng là những người đồng đạo với mình.
Chúng ta mà giao thiệp với họ, e rằng xảy cuộc can quan cũng chưa biết chừng. Hậu quả ra sao khó mà biết trước.
Vi Tiểu Bảo chỉ hừ một tiếng chứ chưa nói gì.
Cao Ngạn Siêu lại tiếp :
– Từ đại ca còn nói: Y vẫn chờ đại giá Vi hương chủtừ mấy tháng naỵ Có khi y thấy Vi hương chủ đi trênđường phố mua sắm đồ vật, có lúc thấy hương chủ nghe giảngsách trong quán trà.
Vi Tiểu Bảo đỏ mặt lên nói:
– Té ra Từ đại ca đã thấy tiểu đệ rồi.
Cao Ngạn Siêu nói:
– Từ đại ca có cho hay là Tổng đà chủ có lờidặn bảo khi nào Vi hương chủ có việc là tự nhiênđến tìm y, nên y tuy gặp Vi hương chủ mà khôngdám tiến lại chào hỏi.
Vi Tiểu Bảo gật đầu đưa mắt nhìn lão già nằm trên giường bụng bảo dạ :
– Té ra lão cáo già này đã ngấm ngầm theo dõi tạ Ta đi ngoài đường phố sắm sửa vật dụng, vung phí tiền bạc đều lọt vào mắt hắn. Con mẹ nó! Ngày sau hắn gặp sư phụ chắc sẽ xảy chuyện thị phị Chỉ mong sao thương thế lão cáo già không khỏi nữa rồi đi đến chỗ “ô hô ai tai ” (Than ôi ! Thương thay! ) thì mình mới yên được.
Đạo nhân lại nói:
– Bọn thuộc hạ đã thương nghị vì tình trạng bất đắcdĩ mà phải mời Vi hương chủ tới đây để chủ trương đại cuộc.
Vi Tiểu Bảo tự hỏi:
– Mình còn là đứa con nít thì chủ trương đại cuộc thế nào được?
Nhưng gã thấy mọi người đối với gã tỏ ra rất cung kính thì trong lòng lại lấy làm đắc ý.
Hôm gã mới gia nhập Thiên Địa Hội, ngoài Trần Cận Nam là sư phụ, chín vị hương chủ kia đều hơn tuổi gã nhiều, hiện giờ trong những người ở đây gã có địa vịtôn cao hơn hết, nên hào khí bồng bột những muốnbay bổng lên trời.
Một hán tử trung niên lực lưỡng hằn học nói:
– Ai gặp người trong Mộc vương phủ cũng tỏ lòng kính nể nhường nhịn chẳng qua là trọng vọng Mộc Vương gia hết lòng trung nghĩa với tiên đế. Nói về những sự nghiệp kinh thiên động địa thì Quốc tính gia của chúng ta so với Mộc Vương giacòn lừng lẩy gấp mấy mươi lần.
Một người khác nói:
– Ta kính trọng năm phần là để người kính trọng ta mười phần. Bọn ta lịch sự với họ mà sao họ lại trở mặt? Nếu vụ này không làm cho ra lẽ thì từ nay trở đi Thiên Địa Hội sẽ bị bọn Mộc vương phủ lấn át khó mà ngóc đầu lên được. Vậy anh em còn hàm hồ nỗi gì?
Quần hào mỗi người nói một câu, ai cũng tỏ vẻ căm hờn phẫn nộ.
Đạo nhân nói:
– Vụ này xử trí thế nào anh em hãy nghe lời chỉ thị của Vi hương chủ.
Nếu bảo Vi Tiểu Bảo nghĩ cách bắt gà trộm hay cờ bạc bịp thì gã còn có sáng kiến, bây giờ gặp việc lớn này mà đòi gã đưa ra chủ trương hành động thì thật là khiến gã phải lòi cái sở đoản cho xấu mặt, chứ gã làm gì có chủ trương?
Nhưng Vi Tiểu Bảo vẫn nghênh ngang, đúng là đệ tử của Trần Cận Nam, là một trong mười vị đại hương chủ trong Thiên Địa Hội.
Anh em Thiên Địa Hội trong toàn tỉnh Trực Lệ coi y là nhân vật đầu não, bao nhiêu con mắt đổ dồn vàongó Vi Tiểu Bảo, khiến gã không khỏi quẫn trí,mắng thầm trong bụng:
– Tổ bà nó ! Vụ này… biết làm thế nào cho được?
Vi Tiểu Bảo trong lòng bối rối. Gã đưa mắt nhìn mọingười hy vọng tìm ra được manh mối gì để gỡ thế bínày chăng.
Lúc gã nhìn đến hán tử to lớn bỗng thấy khoé miệng hắn lộ một nụ cười, vẻ xảo quyệt hiện ra con mắt.
Người này vừa mới la ó om sòm ra chiều nóng nảy bực tức, mà sao bây giờ đột nhiên hắn nảy lòngkhoan khoái?
Vi Tiểu Bảo không có ý kiến gì cao mình, nhưng gã rất tinh ranh.
Gã ngưng thần bụng bảo dạ:
– Trời ơi ! Con mẹ nó ! Tụi này chẳng tử tế gì. Bọnchúng chỉ lôi mình ra để đứng mũi chịu sào. Bọnchúng muốn đi đánh nhau với người trong Mộc vương phủ, lạisợ sư phụ mình sau này trách phạt mới đến kiếm mìnhđể chường mặt ra với họ.
Gã càng nghĩ càng thấy quan niệm của mình rất đúng, rồi gã tự nhủ:
– Ta bất quá là thằng nhỏ mới hơn mười tuổi, tuy danh ta làm hương chủ trong bản hội nhưng chủ ý của ta làm gì hơn bọn chúng được? Bọn chúng đưa mmh ra làm bia đỡ đạn. Ngày sau không có việc gì chẳng nói làm chi, nếu xảy ra chuyện không ổn là bao nhiêu trách nhiệm chúng trút lên đầu mình bằng câu:”Vi hương chủ ở Thanh Mộc đường thống lỉnh anh em hành động.
Hương chủ đã ra lệnh khi nào thuộc hạ dám chống cự?” Được lắm ! Tổ bà nó!
Lão gia không mắc bẫy đâu.
Gã giả vờ cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi ngửng lên nói:
– Các vị huynh trưởng ! Tiểu đệ tuy là hương chủ chỉ vì ngẫu nhiên đâm chết được Ngao Bái. Thực ra bản lãnh chẳng có gì, kế hoạch lại càng kém cỏi.
Vậy tiểu đệ xin đạo trưởng cho biết ý kiến trước, nhất định mưu lược của đạo trưởng còn cao thâm hơn tiểu đệ nhiều.
Thế là gã đã liệu chiều che gió, trútgánh nặng lên vai đạo nhân.
Đạo nhân kia đạo hiệu là Huyền Trinh mỉm cười nhìn hán tử râu đốm bạc lối ngoài 50 tuổi cất tiếng hỏi:
– Phàn tam ca ! Đầu óc của tam ca còn sáng suốt hơn bần đạo nhiều. Tam ca tính thế nào?
Lão họ Phàn này là Phàn Cương.
Phàn Cương tính tình nóng nảy, thẳng thắn, đáp liền:
– Phàn mỗ xem chừng chúng ta không còn đường lối nào khác là tìm đến nhà họ Bạch kia bắt chúng lỗi tạ vụ này, dập đầu bồi tội cùng Từ đại cathì mọi sự đều bỏ hết.
Bằng không … hừ hừ… ! Không chừng phải đi đến chỗ “tiên lễ hậu binh”, chứ còn làm thế nào được?
Mọi người ai cũng nghĩ đến câu này rồi, không riêng gì một Phàn Cương, nhưng vì oai danh Mộc vương phủ lừng lẫy trên chốn giang hồ mà lại là những người đồng đạo chủ trương công cuộc phản Thanh phục Minh, nên không ai muốn nói ra miệng câu đó mà thôi.
Phàn Cương nói vậy rồi liền có mấy người phụ hoa. ngay:
– Phải lắm! Phải lắm. Lời nói của Phàn tam ca rất chí lý. Nếu giữ gìn được không để xảy cuộc động võ là hay nhất. Bằng không thì Thiên Địa Hộichúng ta chẳng phải ai cũng khinh nhờn được. Họ đã đả thươnganh em mình thì dĩ
nhiên không thể bỏ qua việc này được.
Vi Tiểu Bảo nhìn Huyền Trinh và Cao Ngạn Siêu hỏi:
– Theo ý kiến hai vị thì nên làm thế nào?
Cao Ngạn Siêu đáp :
– Cái đó kêu bằng họ dồn mình vào chân tường.
Chúng ta đã lâm vào tình trạng tuyệt lộ thì con người đến bước đường cùng phải nhảy qua bờ dậu. Chó…
Gã định nói chó đến bước đường cùng phải nhảy qua tường, nhưng gã chợt nhớ ra lại đem bọn mình tỷ với chó thì cố điều không ổn, nên gã vội dừng lại không nói nữa.
Huyền Trinh mỉm cười gật đầu chứ chẳng bảo sao.
Vi Tiểu Bảo tức mình nghĩ bụng :
– Lão mũi trâu này muốn ngậm miệng ăn tiền, định lừatrách nhiệm cho người khác, nhưng ta quyết chẳng để hắn dưacho ai được.
Gã nghĩ vậy liền hỏi:
– Phải chăng Huyền Trinh đạo trưởng thấy kế hoạch của Phàn tam cachưa được tận thiện tận mỹ?
Huyền Trinh đáp :
– Không phải bần đạo nghĩ vậy. Có điều anh em nên thận trọng. Nếu xảy cuộc động thủ với người trong Mộc vương phủ thì cần phải nhớ hai điều.
Một là đừng để thất bại.
Hai là không thể giết người được.
Thất bại là tổn thương đến oai danh của bản hội mà đánh chết người của Mộc vương phủ cũng xảy chuyện tày đình.
Phàn Cương hỏi:
– Nói vậy thì nghe hay lắm! Nhưng nếu thương thế của Từ đại ca trầm trọng không trị được thì làm thế nào?
Huyền Trinh lại lẩm nhẩm gật đầu.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Xin anh em hãy thương nghị để tìm ra một biện pháp dung hoà có thể thi hành được. Các vị huynh trưởng biết nhiều hiểu rộng, lại từng trải nhiều bước khó khăn, ngậm bồ hòn nhiều hơn tiểu đệ ăn cơm, qua cầu cheo leo nhiều hơn tiểu đệ đi trên đất bằng. Chủ ý của các vị tất là hay hơn tiểu đệ nhiều.
Huyền Trinh đưa mắt nhìn Vi Tiểu Bảo thủng thẳng đáp :
– Vi hương chủ thật quá khiêm tốn.
Vi Tiểu Bảo cười nói :
– Chính đạo trưởng mới là người quá khiêm tốn.
Quần hào bàn bạc một hồi rồi đành theo kế hoạch củaPhàn Cương.
Họ xin Vi Tiểu Bảo thống lãnh anh em hùng binh vấn tội kéo đến chất vấn người trong Mộc vương phủ.
Ai cũng ngấm ngầm dắt binh khí, nhưng nhớ điều hết sức nhẫn nại đến cùng cực , để người Mộc vương phủ động thủ trước rồi bên mình mới trả đòn.
Huyền Trinh nói:
– Chúng ta nên ước hẹn với mấy vị võ sư nổi danh ở thành Bắc Kinh cùng đi một chuyến để họ chứng kiến cho mình, ngõ hầu khỏi mang tiếng là anh em trong Thiên Địa Hội sẵn đến nhà người ta để đàn áp. Nếu có những hành động không được quang minh thì e rằng Tổng đà chủ sẽtrừng trị, nên ta cần giữ cho hết lẽ.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Hay lắm! Hay lắm ! Vậy chúng ta mời những người có bản lỉnh đi càng nhiều càng hay.
Vi Tiểu Bảo ngày trước ở trên đường Tô Bắc đã gặp hai chị em họ Phương trong Mộc vương phủ.
Vì gã nói mấy câu thô bỉ mà Mao Thập Bát sợ hết hồn.
Tình trạng này cho đến nay vẫn còn rõ như hiện ra trước mắt. Gã liệu biết người ở Mộc vương phủ nhất định võ công cao cường. Bây giờ gã thống lĩnh anh em trong địa đạo này tìm đến lý luận với họ mà xảy cuộc động thủ thì e rằng khó bề thủ thắng, trong lòng gã không khỏi lo âu.
Vi Tiểu Bảo nghe Huyền Trinh đạo nhân đưa ra đề nghị ước hẹn cùng những tay võ sư nổi tiếng ở Bắc Kinh cùng đi chứng kiến thì rất hợp ý gã.
Gã nghĩ bụng :
– Ta có thể nhân cơ hội này mà mượn thêm mấy tay viện thủ.
Huyền Trinh tủm tỉm cười nói:
– Chúng ta chỉ ước hẹn những người tuổi cao đức trọng, chứ không mời họ đi trợ lực. Vậy võ công cao cường hay không cũng không cần lắm.
Cao Ngạn Siêu đỡ lời Vi Tiểu Bảo nói ngay:
– Nhân vật nào đã nổi danh thì võ công hiển nhiên rất cao cường. Hai điểm này thường đi đôi với nhau.
Huyền Trinh gật đầu.
Phàn Cương hỏi:
– Chúng ta mời bao nhiêu võ sư?
Mọi người lại thương nghị một hồi rồi quyết định mời những vị có danh vọng khá cao trong võ lâm và quan nha chưa từng biết mặt, có mối giao tình ít nhiều với ThiênĐịa Hội càng hay.
Quyết định rồi, ! Toan chia nhau đi liên lạc thì Từ lão đột nhiên bật tiếng rên la, ngập ngừng nói:
– Đừng… đừng… Đừng đi mời người ngoài !
Phàn Cương hỏi lại:
– Từ đại ca ! Phải chăng đại ca bảo đừng đi mời người ngoài?
Từ lão gật đầu đáp :
– Vi hương chủ… hiện thời tại chức ở trong cung. .. Việc này không thể tiết lộ ra ngoài… cái đó có liênhệ đến tính mạng… lại quan hệ đến đại sư….
Mọi người nghe Từ lão nói có lý. Ai cũng nghĩ rằng Vi Tiểu Bảo mà vào làm thái giámở trong cung dĩ nhiên là vâng lệnh của Tổng đàchủ và có cuộc mưu đồ trọng đại. Nếu để một người ngoàihay biết thì khó mà giữ cho khỏi tiết lô.
Phàn Cương nói:
– Vi hương chủ không nhất định cần phải thân hành xuất mã , bọn thuộc hạ đến lý luận với hai tên họ Bạch xem kết quả thế nào rồi trở về báo cho Vi hương chủ là được.
Vi Tiểu Bảo tuy có lòng úy ky bọn Mộc vương phủ, nhưng gã lại là con người hiếu sự. Trong vụ nhiệt náo này mà bảo gã ngồi yên một chỗ thì bất luận thế nào gã cũng không chịu.
Gã nói ngay:
– Vụ này tiểu đệ nhất định phải đi. Nếu e thân phận tiểu đệbị tiết lộ thì đừng mời người ngoài nữa là xong.
Huyền Trinh đạo nhân nói:
– Bần đạo có kế này. Vi hương chủ đã muốn thân hành chủ trương đại cục mà chúng ta đều là thuộc hạ thì dĩ nhiên không thể cản trở được. Nhưng Vi hương chủ nếu vì vụ này mà bại lộ hành tung thì thật là không ổn. Giả tỷ Vi hương chủ chịu cải trang thì có thể khiến cho người ngoài không ai hay biết là y làm việc ở trong cung. ..
Vi Tiểu Bảo không chờ đạo nhân nói hết lời đã vỗ tay reo :
– Tuyệt diệu ! Tuyệt diệu!
ý kiến này trúng ý gã. Tìm đếnnhà người ta sinh sự đã là một điều hứng thúcho gã. Nếu cải trang rồi mới đi sinh sự lại càng tuyệt diệu.
Quần hào thấy Vi Tiểu Bảo nhiệt tâm tán thànhý kiến này nên không ai dị nghị nữa.
Từ lão nói:
– Thưa toàn thể anh em ! … Anh em hết lòng thận trọng chọ Đi mời. .. thêm người cũng được … Vi hương chủ hoá trang làm nhân vật thế nào?
Mọi người chăm chú nhìn Vi Tiểu Bảo để nghe lời gã chỉ thị.
Vi Tiểu Bảo tự hỏi:
– Không biết mình nên cải trang làm chàng công tử nhà giàu hay trá hình thành một tên tiểu khiếu hoá?
Gã đã từng ở trong kỹ viện, nhớ tới những chàng vương tôn công tử ăn mặc sang trọng, bất giác trong lòng cao hứng, muốn nhân cơ hội này chưng diện cho thật sang.
Gã ngưng thần ngẫm nghĩ một lúc rồi móc ra ba tấm ngân phiếu mỗi tấm năm trăm lạng bạc nói:
– Chỗ này là một ngàn năm trăm lượng bạc. Tiểu đệ phiền một vị đại ca nào đi mua giúp quần áo cho.
Mọi người lộ vẻ kinh nghi, mấy người cất tiếng hỏi:
– Làm gì phải dùng đến món tiền lớn thế này?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Tiền thì tiểu đệ có sẵn, chỉ cốt sau mua được quán áo càng sang càng tốt.
Lại mua thêm một ít châu báu để đeo vàongười thì không ai còn nhận ra được tiểu đệ làmột tên. .. tiểu thái giám ở trong cung.
Huyền Trinh đạo nhân nói:
– Vi hương chủ nói rất đúng. Cao huynh đệ đi mua áoquần cho hương chủ.
Vi Tiểu Bảo lại lấy tấm ngân phiếu một ngàn lạng bạc nữa ranói:
– Vụ này cần phải phí tiền, có phải xài nhiều một chút cũng không sao.
Quần hào thấy gã mang trong mình rất nhiều ngân phiếu đều ngấm ngầm lấy làm kỳ.
Họ có biết đâu gã được chia món tiền khổng lồlà ngoài bốn chục vạn lạng.
Theo lẽ ra, Vi Tiểu Bảo bản tính huyênh hoang. Bên mình gã mà có hai ba đồng cân bạc , gã cũngmuốn tiêu nhẵn cho sướng. Bây giờ gã có những bốnchục vạn lạng thì xài đến bao giờ cho hết được?
Gã nhân cơ hội này sắm sửa áo quần sang trọngmặc vào mình nghênh ngang với mọi người cho thoa? lòng mong muốn.
Gã đang sung sướng ngó quần hào ai cũng trợn mắt há miệng, gã lại thò tay vào bọc.
Lúc Vi Tiểu Bảo rút tay ra thì trong tay gã đã cầm tấm ngân phiếu ba ngàn năm trăm lạng bạc.
Gã đưa ngân phiếu cho Huyền Trinh đạo nhân nói:
– Bữa nay tiểu đệ cùng các vị đại ca tương kiến buổi đầu, tiểu đẹ chẳng có chi để tỏ lòng hiếu kính. Số bạc này lấy của bọn Thát Đát, nó là… bạc… bất nghĩa (gã định nói của phi nghĩa nhưng quên mất thành ngữ thường dùng).
Gã nói tiếp :
– Xin các vị đại ca chi giúp tiểu đệ một phần.
Nguyên luật lệ của Thiên Địa Hội rất nghiêm minh, không được lấy tài vật của người ta một cách bừa bãi, nên bọn Phàn Cương, Cao Ngạn Siêu đều cùng nghèo xơ xác đã lâu.
Đột nhiên họ thấy Vi hương chủ đưa ra tấm ngân phiếu vớisố bạc lớn, gã còn nói rõ là của phi nghĩa đoạt ở tay bọn Thát Đát thì tin là chuyện thật ngay vì gã hiện làm quan ở Thanh cung.
Quần hào mừng rỡ không nhịn được, đều lớn tiếng hoan hô.
Huyền Trinh nói:
– Chúng ta còn chia ngả đi mời thêm người. Bữa nay đánh là không kịp rồi.
Vi hương chủ ! Ngày mai anh em xin kính cẩn chờ đợi đại giá ở đây, không hiểu giờ nào hương chủ có thể tớiđược?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Buổi sáng tiểu đệ bận ở trong cung , xin đến vào buổi chiều.
Huyền Trinh nói:
– Hay lắm! Chiều mai anh em chờ hương chủ ở đây rồi cùng đến nhà hai gã họ Bạch để chất vấn.
Vi Tiểu Bảo cáo từ mọi người về cung.
Đêm hôm ấy gã ở trong phòng vô cùng cao hứng hết nhảy lên nhảy xuống lại khoa chân múa tay.
Có lúc gã định ngồi rèn luyện nội côngmà trong lòng rạo rực không sao ngồi yên được.
Hôm sau Vi Tiểu Bảo ở Ngự thư phòng ra lật đật đến ngay tiệm châu báu mua một chiếc nhẫn lớn bằng ngọc phỉ thuý, lại kêu thợ trong tiệm dính vào chóp mũ một viên Bạch ngọc lớn, bốn hạt minh châu.
Nguyên đồ trang sức vào cái mũ đã hết hơn tám ngàn lạng bạc.
Người trong tiệm châu báu thấy quý khách là một vị thái giám trong cung nên việc xài tiềnnhư rác chẳng lấy chi làm lạ. Đã là nhân vật trong nội cung đến mua sắm châu báu thì tiêu xài gấp mười như vậy cũng là chuyện thường.
Vi Tiểu Bảo đến tiệm thuốc nhỏ, mọi người đã chờ gã ở dướinhà hầm từ trước.
Quần hào nói cho gã hay đã mời bốn vị võ sư nổi tiếng ở Bắc Kinh cùng đi kiến chứng và đưa mỗi vị hai trăm lạng bạc làm lễ chi kiến.
Vi Tiểu Bảo cả mừng, bụng bảo dạ:
– Họ đã lấy tiền của mình là phải tiêu tan giải hạn cho mình. Nhất định bốn vị võ sư kia phải giúp việc ta rồi. Có điều đưa hai trăm lạng bạc thì ít quá, đáng đưa năm trăm lạng mới xứng.
Cao Ngạn Siêu lấy quần áo giày dép cho Vi Tiểu Bảo thay đổi.
Quả nhiên quần áo toàn bằng gấm đoạn, lụa cực kỳ sang trọng.
Tấm trường bào mặc ngoài lót bằng da hổ cừu. Trên cổ và cửa tay đều có lông trắng như tuyết.
Cao Ngạn Siêu nói:
– Tấm áo này kêu thợ làm suốt đêm thành ra phải trả thêm bốn lạng sáu đồng tiền công.
Vi Tiểu Bảo nói ngay:
– Không đắt đâu ! Không đắt đâu!
Tấm áo choàng bằng đoạn màu thiên thanh đơm mười chiếc khuy cài đều đánh bằng vàng.
Tuy nhiên Cao Ngạn Siêu chưa dùng hết phần nửa số bạcmà Vi Tiểu Bảo đã trao.
Vi Tiểu Bảo ở trong cung đã được hơn một năm, chỗ ở rất phong quang thân thể lại nhàn hạ.
Gã còn được ăn uống ngon lành, phần kiến thức cũng mở mang thêm.
Gần nửa năm nay gã là nhân vật đầu não trong Thượng thiện giám. Dưới trướng có dư trăm thái giámđể gã sai phái mọi việc.Như vậy gã làm thủ lĩnh đã quen, bây giờ gã ăn mặc xa hoa tuy lộ vẻ phàm tục , nhưng về phần lịch sự gã khác hẳn bọn Phàn Cương, Cao Ngạn Siêu là những tay hào kiệt sơn dã.
Mọi người lại sắp sẵn một số kiệu chờ ở ngoài cửa cho Vi Tiểu Bảongồi, để đề phòng gã cải trang rồi mà đi ngoàiđường phố lỡ chạm trán bọn thái giám hoặc quan chứctrong triều thì thật là không ổn.
Đoàn người trước hết đến Võ Thắng tiêu cục ở phía Đông thành để hội họp cùng bốn vị võ sư.
Bốn vị võ sư là ai?
Vị thứ nhất là lão võ sư Mã Phó Nhân, chưởng môn Đàm Thoái môn ở Bắc Kinh.
Mã Phó Nhân còn là môn hạ Thanh Chân giáo.
Vị thứ hai là Điệt Đa danh y Diêu Xuân. Từ lão bị thương do Diêu Xuân điều trị. Diêu Xuân đã là danh y, lại tuyệt giỏi về môn cầm nã và đánh xáp lá cà.
Vị thứ ba ngoại hiệu là Hổ Diện bá vương , tên gọi Lôi Nhất Khiếu, nổi tiếng về môn Thiết Bố Sam.
Vị thứ tư là Kim Thương Vương Võ Thông, tổng tiêu đầu ở Võ Thắng tiêu cục.
Bọn Mã Phó Nhân bốn người đã biết người cầm đầu bọn này là Vi hương chủ, một nhân vật của Thiên Địa Hội hãy còn nhỏ tuổi.
Bây giờ họ thấy mặt gã có vẻ một chàng thiếu niên hào phú, trong lòng đều rất đỗi ngạc nhiên.
Có điều họ vốn ngưỡng mộ đại danh của Trần Cận Nam, đều cho rằng gã là đệ tử của Trần Tổng đà chủ thì tất nhiên có chỗ nghệ thuật kinh người, nên không dám coi thường gã.
Mọi người ngồi ngoài tiêu cục uống trà rồi kéo đến ngõ Dương Liêu là nơi hai gã họ Bạch tạm trú.
Vi Tiểu Bảo cùng Mã Phó Nhân và Diêu Xuân là ba người ngồi kiệu.
Còn Lôi Nhất Khiếu và Vương Võ Thông cưỡi ngựa.
Ngoài ra hết thảy anh em đều đi bộ theo sau.
Cả Huyền Trinh đạo nhân và Phàn Cương đều là những nhân vật nổi danh, Vương Võ Thông muốn lấy ngựa cho họ cưỡi, nhưng Huyền Trinh sợ người ta chú ý, nhất định không chịu.
Hồi 35
Xót huynh trưởng nhị hiệp khóc ròng
Đoàn người kéo đến toà nhà cánh cổng sơn son ở trong ngõ Dương Liễu.
Mã Ngạn Siêu tiến lại gõ cổng thì đột nhiên vẳng nghe phía trong có tiếng người khóc.
Quần hào sửng sốt ngửng đầu ngó lên thấy ngoài cổng treo hai ngọn đèn lồng sắc trắng tỏ dấu hiệu nhà có tang sự.
Mã Ngạn Siêu khẽ giật vòng cổng.
Sau một lúc, cánh cổng mở.
Một người quản gia vừa xuất hiện, Mã Ngạn Siêu liền đưa ra năm tấm thiếp, nói:
– Võ Thắng tiêu cục, Đàm Thoái môn,Thiên Địa hội đều có mấy vị đến bái phỏng Bạch đạihiệp và Bạch nhị hiệp.
Lão quản gia vừa nghe nói đến ba chữ “Thiên Địa hội” đã mắt trợn ngược, mặt đầy vẻ giận dữ ngó trừng trừng mọi người.
Lão đón lấy bái thiếp rồi không nói câu gì, chạy vào liền.
Mã Phó Nhân tuy đã tuổi già mà tính tình cực kỳ nóng nảy.
Lão tức quá, không nhịn được, lên tiếng:
– Tên nô tài này thật vô lễ !
Vi Tiểu Bảo cũng nói:
– Mã lão gia nói đúng đó !
Gã rất úy kỵ người trong Mộc vương phủ, chỉ trông cậy vào bọn Mã Phó Nhân, Vương Võ Thông nhất định sẽ giúp bên mình. Nếu xảy cuộc động thủ gã được mấy tay trợ lực.
Hồi lâu, một hán tử lối ngoài ba chục tuổi chạy ra. Gã này thân thể cao lớn, mặc đồ sô gai, toàn thân tang phục , hai mắt đỏ sọng, nước mắt chưa khô.
Gã chắp tay nói:
– Vi hương chủ ! Mã lão gia ! Vương tổng tiêu đầu cùng các vị. Tại hạ không biết các vị giá lâm, không kịp ra xa đón tiếp, thật là có lỗi. Tạihạ là Bạch Hàn Phong xin chào liệt vị.
Quần hào chắp tay đáp lễ.
Bạch Hàn Phong mời mọi người vào sảnh đường.
Mã Phó Nhân nóng tính hỏi ngay:
– Bạch nhị hiệp mình mặc hiếu phục. Không hiểu trong quý phủ có vị nào từ trần?
Bạch Hàn Phong đáp :
Đây là gia huynh Bạch Hàn Tùng bất hạnh vừa tạ thế.
Mã Phó Nhân giậm chân hỏi:
– Đáng tiếc ! Thật là đáng tiếc. Bạch thị songmộc là cặp hổ tướng trong Mộc vương phủ, tiếng tăm lừng lẫy trên chốn giang hồ. Bạch đại hiệp đang tuổi thanh niên, không hiểu mắc chứng bệnh gì mà tạ thế?
Mọi người vừa vào sảnh đường, chưa kịp ngồi xuống, Bạch Hàn Phong nghe Mã Phó Nhân hỏi vậy liền quay phắt lại, cặp mắt dường toé lửa, lớn tiếng hỏi lại:
– Mã lão gia ! Tại hạ sở dĩ tôn kính lão gia chỉ vì lão gia là một vị tiền bối trong võ lâm, nên đã đối xử theo lễ.
Lão gia đã biết rồi còn giả vờ hỏi. Phải chăng có ý trào phúng bọn tại hạ?
Vi Tiểu Bảo thấy Bạch Hàn Phong đột nhiên nổi giận thì trong lòng không khỏi kinh hãi, bất giác lùi lại một bước.
Mã Phó Nhân sờ chòm râu bạc hỏi:
– Lạ thiệt ! Lạ thiệt ! Lão phu không biết mới hỏi, sao Bạch nhị hiệp lại bảo biết rồi mà hỏi giả vờ? Bạch nhị hiệp mất vị huynh trưởng dĩ nhiên trong lòng đau xót, nhưng cũng không nên nặng lời với lão phu mới phải.
Bạch Hàn Phong hắng giọng một tiếng rồi nói:
– Mời các vị hãy an toạ.
Mã Phó Nhân lẩm bẩm một mình:
– Ngồi thì ngồi chứ có sợ ai?
Lão nhìn Vi Tiểu Bảo nói:
– Vi hương chủ ! Xin hương chủ thượng toạ.
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Không dám. Mã gia ngồi bên trên mới phải.
Bạch Hàn Phong coi bái thiếp biết trong đám khách này có hương chủ trong Thanh Mộc đường của Thiên Địa Hội tên gọi Vi Tiểu Bảo. Gã không ngờ thằng nhỏ này lại là Vi hương chủ. Gã vừa lấy làm kỳ vừa tức giậnvươn tay chụp lấy cổ tay trái Vi Tiểu Bảo quát hỏi:
– Ngươi là Vi hương chủ ở Thiên Địa Hội ư?
Luồng kình lực phát chụp này rất mạnh làm cho Vi Tiểu Bảo đau thấu xương.
Gã “úi” lên một tiếng la làng. Gã đau xuýt ngất người. Hai hàng nước mắt nhỏ xuống má.
Huyền Trinh đạo nhân nói:
– Khách đến nhà mà Bạch nhị hiệp đối xử thế này thì khinh người thiệt !
Đạo nhân phóng ngón tay nhằm điểm vào nách Bạch Hàn Phong.
Bạch Hàn Phong đưa tay gạt, buông Vi Tiểu Bảo ra lùilại một bước nói:
– Tại hạ cam bề đắc tội.
Vi Tiểu Bảo nửa người tê nhức, không nhúc nhích được, nét mặt buồn rầu, gã đưa tay áo lên launước mắt.
Dĩ nhiên Bạch Hàn Phong vô cùng kinh ngạc , mà cả bọn Mã Phó Nhân, Vương Võ Thông và mọi người trong Thiên Địa Hội đều kinh hãi. Họ nhìn thấy Bạch Hàn Phong xử chiêu “Hồ trảo công”. Sự thựctuy thủ pháp này rất lợi hại, nhưng không phải làchẳng thể né tránh được. Huống chi Vi hương chủ đãlà đệ tử của Trần Cận Nam, ai cũng yên trí gãcó thừa bản lãnh né tránh. Ngờ đâu chẳngnhững gã không đỡ đòn được lại còn sa lệ la làngthì thật là một kỳ sự trong võ lâm.
Bọn Huyền Trinh, Phàn Cương, Mã Ngạn Siêu thẹn quá mặt đỏ đến mang tai vì thấy vị hương chủ của mình kém cỏi quá chừng.
Bạch Hàn Phong lại nói:
– Xin lỗi hương chủ, gia huynh bất hạnh bị người Thiên Địa Hộihạ độc thủ gia hại đến nỗi phải uổng mạng. Tại hạ trong lòng đauxót…
Gã chưa dứt lời, mọi người đã tranh nhau hỏi mỗi người mộtcâu:
– Sao?
– Bạch đại hiệp bị người Thiên Địa Hội sát hại ư?
– Làm gì có chuyện đó?
Nhất định không có chuyện đó.
Bạch Hàn Phong đứng phắt dậy lớn tiếng:
– Các vị bảo không có chuyện này, chẳng lẽ caca của tại hạ không chết mà bịa chuyện ư? Các vị lạiđây mà nghe cho rõ.
Gã lại vươn tay ra nhằm chụp cánh tay trái Vi Tiểu Bảo.
Huyền Trinh đạo nhân và Phàn Cương đã đề phòng từ trước. Vừa thấy cánh tay Bạch Hàn Phong giơ lên, hai người đồng thời động thủ. Một người tập kích sau lưng, một người tấn công trước ngực.
Bạch Hàn Phong không chụp được cánh tay Vi Tiểu Bảo liền nghiêng mình bước xéo tới, song chưởng đánh ra hai bên.
Huyền Trinh vung chưởng tay trái lên gạt, còn tay mặt phóng chưởng đánh ra.
Phàn Cương cùng Bạch Hàn Phong đã giao nhau một chưởng đánh binh một tiếng.
Bạch Hàn Phong lại biến chiêu điểm vào cổ họng HuyềnTrinh.
Huyền Trinh nghiêng mình né tránh. Phàn Cương hắng dặng một tiếng lùi lại ba bước.
Bống nghe đánh ” ầm” một tiếng. Sống lưng Phàn Cương đụngvào cây cột.
Thế là Bạch Hàn Phong thi triển hai chiêu hất được Phàn Cương ra, và bức bách Huyền Trinh phải lùi lại. Thủpháp của gã rất lợi hại và giữ được phong độ danh gia.
Bọn Mã Phó Nhân thấy thế không nhịn được bật tiếng hoan hô.
Phàn Cương bị đụng đau quá, phát cáu hỏi:
– Đánh nữa không?
Gã lại toan nhảy xổ tới tái đấu.
Bạch Hàn Phong nói:
Đại ca ta đã chết về tay các ngươi, một mình tacũng không muốn sống nữa. Bọn cẩu súc sinh Thiên ĐịaHội các ngươi xông vào cả đi.
Điệt Đả danh y Diêu Xuân là con người trì trọng, hai tay chắp để sau lưng, lên tiếng:
– Khoan rồi hãy động thủ. Trong vụ này e có sự hiểulầm. Bạch nhị hiệp cứ khăng khăng là Bạch đại hiệp bị người Thiên Địa Hội hạ sát, nhưng thực tình thế nào xin nói rõ cho hay.
Bạch Hàn Phong hùng hổ đáp :
– Các người vào đây mà coi.
Rồi gã sùng sục rảo bước đi vào nội đường.
Quần hùng thấy bên mình đông người nên không sợ đối phương có âm mưu nguỵ kế gì, liền tiến vào theo.
Mọi người vừa đến sân sau liền đứng dừng lại, nhìn thấy nhà hậu sảnh có đặt linh đường.
Phía sau bức màn tang đặt một cỗ quan tài. Người chết nằm trên quan tài để hở nửa cái đầu và hai chân.
Bạch Hàn Phong vén màn lên lớn tiếng la:
– Ca ca ơi. Ca ca chết mà không nhắm mắt được. Hay dở gì tiểu đệ cũng giết mấy tên cẩu súc sinh trong Thiên Địa Hội để trả thù cho ca ca.
Giọng nói khàn khàn tỏ ra gã đã khóc nhiều đến khan tiếng.
Bọn Mã Phó Nhân, Diêu Xuân, Lôi Nhất Khiếu, Vương Võ Thông bốn người tiến lại gần coi thấy ngườichết quả nhiên là Bạch Hàn Tùng trong Bạch thịSong Mộc.
Diêu Xuân ngắm nghía người chết rất kỹ rồi đưa tay sờvào uyển mạch.
Bạch Hàn Phong cười lạt nói:
– Nếu các hạ mà cứu sống được tệ ca ca thì tại hạ xin dập đầu lạy ngàn lạy
Diêu Xuân thở dài nói:
– Bạch nhị hiệp ! Người đã chết chẳng thể nào sống lại được. Nhị hiệp nên bớt nỗi đau thương. Người đánh chết Bạch đại hiệp có đúng là đệ tử trong Thiên Địa Hội không? Nhị hiệp không nhận lầm đấy chứ?
Bạch Hàn Phong la lên:
– Tại hạ. .. nhận lầm ư?
Mọi người thấy gã quá đỗi bi thương tỏ ra tình cốt nhục cực kỳ thâm trọng nên trong lòng đều buồn bã.
Phàn Cương cũng hết cả giận dỗi bụng bảo dạ:
– Gã mất người huynh trưởng nên động thủ trầm trọng, mình không thể trách được.
Bạch Hàn Phong thõng tay ra đứng trước linh đường lớn tiếng:
– Hung thủ gia hại đại ca ca ta là Từ lão tặc, hàngngày bán thuốc ở Thiên Kiều. Ta đã hỏi dòđược tên lão tặc đó là Từ Thiên Xuyên,ngoại hiệu là Bát Tý Viên Hầu. Tên lãotặc đó có chức phận trong Tham Thái đường ở ThiênĐịa Hội. Có đúng thế không? Các người khôngcãi được nữa chứ?
Bọn Phàn Cương, Huyền Trinh ngơ ngác nhìn nhau. Nguyên họ đến hẻm Dương Liễu để vấn tội Bạch thị song Mộc , hạch hỏi vì lẽ gì đánh người trọng thương? Không ngờ đại hiệpBạch Hàn Tùng trong Bạch thị song Mộc lại chết vì tayTừ Thiên Xuyên.
Phàn Cương thở dài nói:
– Bạch lão nhị! Từ Thiên Xuyên tức Từ đại ca là một anh em trong Thiên Địa Hội, đúng là sự thực.Có điều y…
Bạch Hàn Phong lớn tiếng hỏi:
– Y làm sao?
Phàn Cương đáp :
– Y đã bị các vị đánh thành trọng thương chỉcòn thoi thóp thở, không hiểu sống chết thế nào?Chẳng giấu gì lão nhị, bữa nay chúng ta đến đâytưởng để chất vấn anh em lão nhị tại sao lại hạ độc thủ đánhTừ đại ca đến thế?
Không ngờ… không ngờ… Hỡi ôi ! …
Hắn than thở như vậy, quần hùng đều hiểu chỗ dụng ý của hắn.
Bạch Hàn Phong tức giận đáp :
– Đừng nói Từ lão tặc chưa chết, dù hắn có chết rồi thì tên lão tặc không bằng giống chó giống lợn đó cũng không đáng thường mạng cho ca ca ta.
Phàn Cương cũng tức giận nói:
– Ngươi ăn nói thô lỗ như vậy đâu có phải là tác phong của trang hảo hán trong võ lâm? Theo ý ngươi thì bây giờ làm thế nào?
Bạch Hàn Phong gầm lên:
– Tạ.. ta không biết. Ta muốn đem bọn chó lợn trong Thiên Địa Hội các ngươi giết cho kỳ hết.
Gã xoay mình rút một thanh cương đao gói ở bên người chết ra.
Dưới ánh thanh quang lấp loáng, Bạch Hàn Phong nhảychồm lên như con hổ điên khùng.
Bọn Phàn Cương, Huyền Trinh ở Thiên Địa Hội cũng tới tấp rút khí giới bên mình ra, chuẩn bị nghinh địch.
Đột nhiên có người lớn tiếng la:
– Không nên động thủ !
Thanh âm này làm chấn động màng tai mọi người.
Bỗng thấy Hổ Diện Bá Vương Lôi Nhất Khiếu giờ hai tay lên đứng trước linh toà hô lớn:
– Bạch nhị hiệp ! Nhị hiệp muốn giết người thì giết quách ta đi cho rồi.
Lão này cái họ đã hay, cái tên còn hay hơn. Lão quát mấy tiếng quả nhiên oai như sấm sét.
Bạch Hàn Phong vì quá thương anh thành ra thần trí thất thường.
Bây giờ gã nghe lão quát một hồi, đầu óc hơi tỉnh táo lại.
Gã hỏi:
– Ta giết lão làm chỉ Ca ca ta có bị lão giết đâu?
Lôi Nhất Khiếu đáp :
– Những bạn hữu đây là người Thiên Địa Hội nhưng cũng không giết chết lệnh ca cạ Hơn nữa những hội viên Thiên Địa Hội khắp thiên hạ ít ra là có đến nămchục vạn người, nhị hiệp giết chết hết được chăng?
Bạch Hàn Phong chưng hửng rồi la lớn:
– Giết được tên nào hay tên ấy, cặp nào hay cặp ấy.
Đột nhiên ngoài cửa văng vẳng có tiếng vóngựa rất cấp bách, dường như mười mấy người kỵ mã đang tiếnvào ngõ Dương Liễu.
Diêu Xuân nói :
– Chỉ sợ quan binh kéo đến, các anh em hãy thu khí giới lại.
Bọn Phàn Cương, Huyền Trinh thấy Lôi Nhất Khiếu đứng chắn phía trước, Bạch Hàn Phong khó mà xông lại đả thương người được, liền thu khí giới lại.
Bạch Hàn Phong nói:
– Dù là ông trời đến, ta cũng không sợ.
Tiếng vó ngựa mỗi lúc một gần. Họ đi tới cửa tiệm liền dừng lại. Tiếng vòng cửa leng keng vang lên.
Bên ngoài có tiếng người gọi:
– Bạch nhị đệ ! Ta đây mà.
Bóng người thấp thoáng, một người vượt tường nhảy vào. Người này cỡ ngoài bốn chục tuổi, mặc quần áo bằng vóc màu đồng, oai phong lẫm liệt.
Hắn biến sắc mặt cất giọng run run nói:
– Quả nhiên… là Bạch đại đê…. là Bạch đại đê….
Bạch Hàn Phong bỏ thanh cương đao xuống quay ra nghinh tiếp.
Gã la lên :
– Tô tứ ca ! Ca ca của tiểu đê…. y… ỵ ..
Gã nghẹn ngào rồi khóc rống lên không nói lên lời nữa.
Bọn Mã Phó Nhân, Phàn Cương, Huyền Trinh đều tự hỏi:
Phải chăng người này là Thánh Thủ cư sĩ Tô Cương ở trong Mộc vương phủ?
Lúc này cửa lớn đã mở rộng. Mười mấy người kéo ùa vào có cả nam lẫn nữ.
Họ xông tới trước thi thể nhìn nhận kỹ người chết rồi mấy phu nhân kêu trời gọi đất khóc rống lên.
Một phu nhân trung niên là vợ lớn Bạch Hàn Tùng, còn người ít tuổi hơn là vợ nhỏ Bạch Hàn Phong.
Bọn Phàn Cương, Huyền Trinh đều bẽn lẽn, nghĩ thầm:
– Chuyến này bọn mình đến đây, thật xúi quẩy,chẳng để cho người ta đánh đòn thì cũng bị thoámạ, không còn cách nào tránh khỏi nữa.Nhà họ có tang sự thì khó mà lýluận phải trái với họ được. Bọn họ khóc đến chết đi sống lại,mình chỉ còn biện pháp chuồn đi là hơn.
Mọi người đưa mắt ra hiệu cho nhau rồi xoay mình cất bước.
Bạch Hàn Phong quát hỏi:
– Định trốn chăng? Không phải chuyện dễ dàng thế được.
Gã xông tới phóng chưởng nhằm sau lưng đánh vào Phàn Cương.
Phàn Cương tức giận hỏi lại:
– Ai trốn chạy?
Hắn vung tay trái lên gạt chứ không trả đòn.
Bọn Huyền Trinh đều đứng cả lại.
Hán tử họ Tô hỏi:
– Bạch nhị đệ. Những vị này là ai?
Bạch Hàn Phong đáp :
– Bọn chúng là quân chó má ở Thiên Địa Hội. Gia huynh… Gia huynh bị bọn chúng sát hại.
Gã vừa nói câu này, bao nhiêu người đang phục xuống khóc trước linh đường đều đứng phắt cả dậy.
Những tiếng loảng choảng vang lên không ngớt , ánh gươm đao sáng loà.
Lập tức bao nhiêu khách đến đều bị bao vây.
Cả bọn Mã Phó Nhân, Diêu
Xuân, Lôi Bất Khiếu, Vương Võ Thông, bốn người này cũng bị hãm vòng vây
Vương Võ Thông cười ha hả nói:
– Mã đại ca ! Lôi huynh đệ ! Diệu đại phu! Chúng ta gia nhập Thiên Địa Hội hồi nào? Đức hạnh của chúng ta e rằng chưa đủ tư cách xách giầy cho bạn hữu Thiên Địa Hội.
Hán tử trung niên họ Tô chắp tay hỏi:
– Mấy vị đây không phải là nhân vật ThiênĐịa Hội ư? Vị này là Diêu đại phụ Còn tênhúy là Xuân thì phải?
Đoạn y tự giới thiệu:
– Tại hạ là Tô Cương được tin đại huynh đệ họ Bạch bất hạnhtừ trần, nên từ Uyển Bình lật đật tới đây.
Trong lúc đau thương, tại hạ chưa kịp thỉnh giáo. Thật là thất lễ.
Y nói rồi chắp tay vái chào mọi người.
Vương Võ Thông chắp tay cười nói:
– Không dám! Không dám! Thánh Thủ cư sĩquả nhiên danh bất hư truyền, đúng là nhân vậtbiết nhiều hiểu rộng lại có phong độ anh hùng.
Đoạn hắn giới thiệu từng người.
Đầu tiên hắn trỏ vào Vi Tiểu Bảo nói:
– Vị này là Vi hương chủ ở Thanh Mộc Đường trong Thiên Địa Hội.
Bọn Tô Cương đã biết Thiên Địa Hội gồm có 10 đường mà vị Hương chủ mỗi đường đều là anh hùng hào kiệt, mình mang tuyệt kỹ. Thế mà Vi Hương chủ hiển nhiên là một gã thiếu niên nhà giầu, miệng còn hôi sữa thì trong lòng không khỏi kinh ngạc. Nhưng y là người trầm tĩnh giữ vẻ thản nhiên chắp tay vái nói:
– Tại họ ngưỡng mộ thanh danh hương chủ từ lâu.
Bọn Vương Võ Thông đã giới thiệu cả rồi. Bây giờ Tô Cương dẫn gã đi giới thiệu với hai người sư huynh đệ củay, ba người sư huynh sư đệ của họ Bạch. Sau nữa đến bọn đồ đệ của TôCương.
Vị phu nhân của Bạch Hà Tùng nằm phục xuống trước thi thể lang quân khóc lóc rất thống thiết.
Vợ Bạch Hàn Phong vừa khóc lóc vừa khuyên giải.
Hai người này không làm lễ tương hiến.
Diêu Xuân nói :
Bạch nhị hiệp ! Vì duyên cớ gì Bạch đại hiệp lại xảycuộc đấu tranh với Thiên Địa Hội?
Xin Bạch nhị hiệp nói lại cho bọn tại hạ nghe.
Y hắng giọng một tiếng rồi nói tiếp :
– Mộc Vương phủ ở Vân Nam là một gia đình mà người Võ Lâm đều kính ngưỡng.
Mặt khác luật lệ của Thiên Địa Hội cũng cực kỳ nghiêm ngặt chứ không phải hạng người ngang ngược vô lý.
Thiên hạ sự không ra ngoài lẽ phải.
Câu chuyện bữa nay cũng không thể chỉ lấy võ công không mà giải quyết được. Ở đây Mã Võ sư, Lôi huynh đệ, Vương tổng tiêu đầu và tại hạ cũng hai bên đều chưa có mối giao tình thân mật, nhưng cũng hâm mộ thanh danh mà
sinh lòng kính nể. Bạch nhị hiệp ! Xin nhị hiệp vì chút bạch diện của bọ tại hạ mà nói rõ nguyên do cho biết được chăng?
Vương Võ Thông nói theo :
– Thực tình mà nói chỉ các bạn ở ThiênĐịa Hội quả chưa hay tin Bạch đại hiệp từ trần, nếu không thìdĩ nhiên chẳng ai tới đây để hứng lấy những điều vô vịlàm chi.
Tô Cương hỏi:
– Vậy Vi hương chủ cùng các vị bằng hữu đến tệ xử vì việc gì?
Vương Võ Thông cười ha hả đáp :
– Bọn tại hạ là người ngay thẳng không nói chuyện giả dối. Theo lời các bạn ở Thiên Địa Hội thì Tử đạica tức Từ Thiên Xuyên bị Bạch Thị Song hiệp đánh thành trọng thương, tính mạng y nguy trong sớm tối không biết lúc nào.
Hiệp vị Từ đại ca đó nói không nên lời nữa rồi, nên bọ họ đành mời bọn tại hạ mấy người già nua đến quý xứ để hỏi cho biết rõ ngọn ngành.
Tô Cương hỏi:
– Thế các vị đến đây để hỏi tội chăng?
Vương võ Thông đáp :
– Cái đó thì không dám. Mấy người trong bọn tại hạ bất quá đã đi ăn cơm hớt thiên hạ được bạn hữu giang hồ nể mặt một chút. Còn chuyện gian ngay phải trái đã có công lý, chẳng ai dám táng tận lương tâm mà nhắm mắt nói bừa.
Tô Cương gật đầu nói:
– Vương tổng tiêu đầu nói phải lắm. Mời các vị hãy ngồi xuống đây đã rồi hãy nói chuyện.
Y xoè tay sai bọn sư đệ thu lượm khí giới.
Bạch Hàn Phong vẫn chưa chịu buông cương đao ra.
Tô Cương mời mọi người ngồi, nhưng trong nhà khách không có đủ chỗ, y cùng bọn sư đệ, đồ đệ phải đứng tiếp khách.
Tô Cương nói :
Bạch nhị đệ ! Đầu đuôi sự tình lúc đó ra làm sao? Nhị đệ nên kể lại cho mọi người nghe.
Bạch Hàn Phong hắng giọng một tiếng rồi nói:
– Chiều hôm kia…
Gã mới nói được mấy tiếng khí tức đã xông lên. Tay cầm cương đao vung múa. Nhưng gã nghĩ tới cử động này thô lỗ quá liền liệng cương đao xuống đất đánh choang một tiếng, làm vỡ tan mấy viên gạch. Gã thở mạnh một hơi rồi nói:
– Chiều hôm kia tại hạ cùng gia huynh ngồi uống rượu trên một toà tửu lầu ở Thiên Kiều bỗng có một vị quan viên tiến lên , đem theo bốn tên gia đinh. Bộ tịch bốn tênnày thật khả ố! Chúng kêu rượu gọi thịt bằng tiếng thổngữ ở Vân Nam.
Tô Cương “ồ” một tiếng rồi hỏi:
– Bọn họ nói tiếng Vân Nam ư?
Bạch Hàn Phong đáp :
– Tại hạ cùng gia huynh nghe khẩu âm họ liền để ý.
Bọn Vương Võ Thông, Phàn Cương đều biết Mộc vương phủ truyền đời trấn thủ ở Vân Nam.
Bọn Tô Cương, Bạch Hàn Phong đều sinh trưởng ở Vân Nam.
Bây giờ họ đến thành Bắc Kính mà nghe thổ âm người đồng hương thì dĩ nhiên họ để ý.
Bạch Hàn Phong nói:
– Vị quan viên này vừa uống rượu vừa chỉ trích món ăn nấu không ngon.
Y nói những gì bọn chúng ta ở Vân Nam thổi cơm làm sao, nấu nướng thế nào cho chủ quán nghe.
Dĩ nhiên bốn tên gia đinh cũng phụ hoa. theo.
Gia huynh nghe nói lấy làm thú vị, tuy ngồi bàn khác mà cũng nói chõ sang mấy câu.
Gã ngừng lại một chút rồi kể tiếp :
– Vị quan viên kia thấy bọn tại hạ cũng là người Vân Nam mời sang ngồi chung bàn. Anh em tại hạ xa nhà đã lâu, đều muốn biết tình hình cố hương nên thấy vị quan viên này ở Vân Nam mới tới liền sang ngồi cùng bànvới y.
Trong khi trò chuyện, vị quan viên này tự giới thiệutên gọi Dương Nhất Phong.
Hắn được Ngô Tam Quế phái đến làm tri huyện Khúc Tĩnh.
Tô Cương hỏi:
– Có phải Bạch nhị đệ bảo y nói tiếng Vân Nam không?
Bạch Hàn Phong đáp :
– Y là người Đại Lý, tỉnh Vân Nam. Theo lệ luật thì người Vân Nam không thể làm quan địa phương ở tỉnh Vân Nam được. Nhưng Dương Nhất Phong nhơn nhơn đắc ý nói gã là người của Bình Tây Vương uỷ phái nênkhông cần
đến thể lệ kia.
Hồi 36
Bất đồng chính kiến, đang bạn ra thù
Phàn Cương lớn tiếng thoá mạ:
– Con mẹ nó ! Tên đại Hán gian Ngô Tam Quế phái uỷ một tên cẩu quan mà cũng ra vẻ ngang tàng.
Bạch Hàn Phong đưa mắt nhìn Phàn Cương gật đầu nói:
– Phàn… Phàn huynh đệ nói đúng lắm. Nhưng vì gia huynh muốn thám thính tình hình cố hươngnên phải tâng bốc hắn mấy câu. Tên cẩu quan cànglấy làm đắc ý. Hắn bảo những viên quan do Ngô TamQuế uỷ phái kêu bằng “Tây tuyển” để ngụ ý do Bình Tây Vương lựa chọn. Những quan viên lớn nhỏ toàn tỉnhVân Nam dĩ nhiên đều do Ngô Tam Quế phái đến. Cảba tỉnh Tứ Xuyên, Quảng Tây, Qúy Châu, những viênquan Tây tuyển so với những người của Hoàng đế phái đếncòn lên hương hơn. Tỷ dụ trong những địa hạt này cóchỗ khuyết triều đình phái người đến, Ngô Tam Quế cũngphái người đến thì ai đến trước là được. Những quanviện bốn tỉnh Vân Nam, Qúy Châu, Tứ Xuyên, QuảngTây mà có chỗ khuyết thì dĩ nhiên CônMinh (thủ phủ tỉnh Vân Nam) biết trước rồi từ Côn Minh pháingười đến còn nhanh hơn quan viên ở Bắc Kinh tới. Vìthế mà quan của triều đình gửi đến bao giờ cũng chậm chânhơn những quan viên “Tây tuyển”.
Nguyên Bình Tây Vương Ngô Tam Quế lập được công lớn với triều đình nhà Mãn Thanh mà thu phụcgiang sơn là hoàn toàn trông vào cônglao của Bình Tây Vương. Vì thế triều đình đặcbiệt ưu đã Ngô Tam Quế. Ngô Tam Quế có bản tâu về triều bất cứ việc gì cũng được chuẩn y.
Vương Võ Thông nói:
– Viên quan đó nói vậy là đúng sự thực. Tiểu đệ làm nghề bao tiêu trong bốn tỉnh miền Tây Namđã nhìn rõ một giải Vân Quý, người ta chỉbiết có Ngô Tam Quế chứ không biết đến Hoàng đế.
Bạch Hàn Phong nói:
Tên Dương Nhất Phong còn bảo theo luật lệ của triều đình thì ai đi làm tri huyện đều phải đến kinh thành yếtkiến Hoàng đế để Hoàng đế phong chức. Hắn đến Bắc Kinh là để vào yết kiến Hoàng đế.
Hắn còn nói Bình Tây vương đã phong quan cho hắn rồi, vậy việc đến kinh triều kiến Hoàng đế chỉ là một thủ tục thông thường.
Bạch Hàn Phong ngừng lại một chút rồi kể tiếp :
Dương Nhất Phong uống mấy chung rồi lại nói càng đắc ý.
Gia huynh liền bảo hắn :
– Dương đại nhân đến Khúc Tĩnh làm quan thì ra người bản tỉnh lại làm quan ngay ở bản tỉnh để tạo phúc cho nhân dân, thật là quý hoá !
Dương Nhất Phong cười ha hả nói:
– Cái đó đã hẳn !
Giữa lúc ấy, đột nhiên ở bàn khác có người xen vào.
Tên lão tặc. .. Tên lão tặc đó cùng ta… có mối thâm cừu.
Hắn nói tới đây bỗng đứng phắt dậy, mặt đỏ bừng lên.
Tô Cương hỏi:
– Có phải hắn là Bát Tý Viên Hầu Từ Thiên Xuyên không?
Bạch Hàn Phong gật đầu đáp:
– Chính hắn…
Bạch Hàn Phong tức quá tựa hồ cổ họng nghẹn hơi nóikhông ra lời.
Sau một lúc gã nói tiếp :
– Chính là tên lão tặc đó. Hắn ngồi bên cái bàn con cạnh cửa sổ nói:
– Người bản tỉnh làm quan trong bản tỉnh thì đục khoét càng tiện hơn.
– Anh em tại hạ để mặc cho tên lão tặc nói gìthì nói, không muốn giây lời với hắn.
Huyền Trinh lạnh lùng nói:
– Bạch nhị hiệp ! Từ tam ca nói câu đó kể cũng đúng.
Bạch Hàn Phong hắng giọng một tiếng rồi đáp :
– Hắn nói câu ấy thì phải rồi, tại hạ có bảo hắn nói lầm đâu. Nhưng… nhưng ai bảo hắn giây vào việc người ta?
Hắn mà không nói câu đó thì việcgì đến nỗi xảy chuyện rắc rối?
Huyền Trinh thấy Bạch Hàn Phong nóng nẩy không nói gì nữa.
Bạch Hàn Phong lại nói tiếp :
– Dương Nhất Phong nghe tên lão tặc nói câu đó thì nổi giận đùng đùng.
Hắn quay đầu nhìn lại thấy tên lão tặc là kẻ già nua lưng còng, mặt mũi đê tiện.
Trên bàn lại để cái rương thuốc, bên ghế cắm một lá cờ bán thuốc cao.
Hắn liền quát mắng :
– Lão già bất tử này! Ngươi nói láo gì thế?
Bốn tên gia đinh đã nhảy xổ đến đập bàn thoá mạ tên lão tặc.
Một tên nắm lấy cổ áo lão.
Tại hạ mắt kém không nhìn ra võ công tên lão tặc đó cao cường, lại cho là hắn nhân lúc phẫn khích buông lời mạt sát. Tại hạ còn lo lão bị bọn gia đinh đánh đòn nên chạy lại giả vờ khuyên giải mà thực ra là để đẩy lui bọn chúng.
Huyền Trinh lên giọng tán thưởng :
– Bạch nhị hiệp hoài bão nhân nghĩa. Quả là anh hùng hảo hán.
Trong lòng lão đã có chủ ý. Lão thấy Bạch Hàn Tùng chết rồi còn Từ Thiên Xuyên tuy bị thương nặng nhưng chắc là qua khỏi được. Thế là bên mình chiếm phần hơn. Vậy vụ này cết sao giữ được hoà hảo là haỵ Lão liền tán dương Bạch Hàn Phong mấy câu để tâm tính gã hoà dịu trở lại.
Ngờ đâu Bạch Hàn Phong lại không ăn bánh phĩnh. Gã trợn mắt lên nói:
– Anh hùng cái con khỉ gì đâu. Thế là mình ngu hơn chó. Có mắt mà không biết người, không nhìn rõ chỗ nham hiểm tàn độc của tên lão tặc lại cho lão là người tốt.
Tên Dương Nhất Phong liền lên giọng quan lớn, ngoác miệng ra mà mắng chửi.
Hắn lớn tiếng la:
– Hỏng bét ! Hỏng bét ! ở kinh thành dân điêu toa rất nhiều cần chấn chỉnh lại
Phàn Cương nói xen vào :
– Tên quan đó ỷ mình có lũ chó săn ở Vân Nam lấn át trăm họ chưa đủ, còn đến Bắc Kính khinh mạn người ta nữa.
Bạch Hàn Phong nói:
– Muốn khinh mạn người cũng không phải chuyện dễ.
Viên quan này quát tháo om sòm kêu gia đinh cột tên lão tặc đưa lên quan để phạt 40 trượng và đeo gông cảnh cáo mọi người.
Tên lão tặc cười ha hả nói:
– Đại lão gia ! Đại lão gia hà tất phải la lối cho mệt sức. Bản nhân lấy thuốc cao dán lại mới được.
Hắn nói rồi lấy trong rương ra một lá thuốc cao , hai tay nắm chặt. Tiếp theo lão trát lá cao cho bằng phẳng.
Ban đầu tại hạ thấy tên lão tặc đối với bọn gia đinh dữ nhưhung thần vẫn không sợ hãi gì đã sinh lòngngờ vực.
Sau thấy lão giơ tay ra hiệu với gia huynh liền hiểu ngay.
Nguyên thuốc cao đã rắn tụ lại một chỗ. Muốn cho cao chảy ra phải đem hơ lửa nóng mới mở ra được.
Đằng này tên lão tặc lại dùng sức nớng ở hai bàn tay làm cho lá cao mềm ra. Về phần công lực đó, người thường không thể làm được.
Tên lão tặc mở lá cao ra rồi, khí nóngbốc lên nghi ngút.
Dương Nhất Phong chẳng hiểu chi hết, thôi thúc bọn gia đinhtiến lại bắt người.
Vi Tiểu Bảo chú ý lắng tai nghe không nói câu nào. Gã nghĩ thầm:
– Vụ này là một màn hý kịch coi được đây.
Bỗng nghe Bạch Hàn Phong nói tiếp :
– Tại hạ thấy tên lão tặc kia nội công cao thâm, nên không ngăn cản bọn chó săn của tên quan kianữa, để chúng đến tự rước lấy nỗi đau khổ.
Một tên gia đinh thấy tại hạ tránh sang bên liền xông về phía Từ lão tặc.
Tên lão tặc cười hỏi:
– Ngươi muốn mua thuốc cao chăng?
Lão cầm lá thuốc cao đặt vào tay tên gia đinh. Tên gia đinh thoá mạ liền:
– Lão chó má này định làm gì?
Tên lão tặc liền đẩy cánh tay gã gia đinh chuyển ra chỗ khác.
Bỗng nghe đánh “bốp” một tiếng ! Lá thuốc cao nóng bỏng đã dán vào miệng tên cẩu quan. ..
Vi Tiểu Bảo nghe Bạch Hàn Phong nói tới đây, không nhịn được nữa bật lên tràng cười khanh khách, vỗ tayreo :
– Hay quá! Hay quá.
Bạch Hàn Phong nhìn gã bằng cặp mắt hung hăng.
Vi Tiểu Bảo trong lòng run sợ không dám cười nữa.
Tô Cương hỏi:
– Rồi sau sao nữa?
Bạch Hàn Phong đáp :
– Tên cẩu quan kia bị thuốc cao gắn chặt lấy miệng, dĩ nhiênkhông nói lên lời nữa. Hắn đưa tay lên muốn kéolá thuốc cao ra, nhưng tên lão tặc chân tay rấtmau lẹ. Lão huy động bốn tên gia đinh nói:
– Các ngươi mau lại đây giúp đại lão gia !
Bỗng nghe những tiếng “bốp bốp ” vang lên không ngớt.
Những tên gia đinh mỗi tên đều phóng chưởng đánh vào mặt cẩu quan.
Không hiểu Từ lão tặc dùng thủ pháp gìthúc đẩy bốn tên gia đinh vận kình lực vào bàntay rồi phóng chưởng đánh cẩu quan.
Chỉ trong khoảnh khắc , tên cẩu quan hai má sưng vù đỏ ửng, coi chẳng khác gì hai miếng gan lợn.
Vi Tiểu Bảo lại nổi lên tràng cười ha hả. Gã quay đầu ra chỗ khác không dám nhìn Bạch Hàn Phong lần nào nữa.
Tô Cương gật đầu nói:
Lão họ Từ mang ngoại hiệu Bát Tý Viên Hầu thật là xứng đáng. Nghe nói cầm nã tiểu công phu của lão đứng vào hàng võ lâm thất tuyệt quả nhiên tiếng đồn không ngoa.
Tô Cương đã nghĩ đến Bạch Hàn Tùng bị chết vềtay Từ Thiên Xuyên thì võ công lãodĩ nhiên rất cao thâm. Lão cố ý đề cao võcông của Từ Thiên Xuyên để thể diện cho Bạch Thị Song Mộcmột chút.
Bạch Hàn Phong nói:
– Tại hạ cùng gia huynh thấy thế chỉ buồn cười. Hai bên mặttên cẩu quan máu tươi chảy ra đầm đìa.
Trên tửu lầu rất đông người đến coi nhiệt náo. Tên lão tặc lại lớn tiếng la :
– Không được đánh! Không được đánh. Đại lão gia đây không ai đánh được. Các ngươi là bọn nô tài mà dám phạm thượng đánh đạilão gia đau đớn đến thế ư?
Lão đi sau bốn tên gia đinh nhảy lui nhảy tới trông như con khỉ để huy động những cánh tay bọn gia đinh mà lại giống như lão né tránh. Những người ngoài đứng coikhông nhận ra được là chính lão đã hýlộng quỷ thần.
Lão lại huy động bọn gia đinh đánh thêm mười mấy chưởng nữa. Tên cẩu quan ngất xỉu té lăn xuống đất, lão mớidừng tay về chỗ ngồi trước.
Bốn tên gia đinh cũng cho là mình bị ma đem lối quỷ đưa đường, chứ không hiểu tại sao mình lại vung chưởng đánh lại lão gia. Nhưng tám cánh tay của bốn tên gia đinh cũng máu tươi đầm đìa thì không phải là chuyện giả được nữa.
Bốn tên gia đinh đứng ngẩn người ra một lúc nâng đỡ tên cẩu quan rời khỏi tửu lâu.
Chủ quán đành tự nhận là mình gặp vận xúi, không dám đến đòi tiền cơm rượu bọn họ nữa.
Phàn Cương cười nói:
– Thú quá ! Thú qụá! Tên chó săn thủ hạ của Ngô Tam Quế đáng được trừng trị như thế mới là phải. Từ tam ca đánh tên cẩu quan khiến trăm họ trong thiên hạ đều nức lòng hởi dạ. Bạch nhị hiệp ! Sau lúc đó nhị hiệp không giúp y đánh thêm mấy quyền nữa.
Bạch Hàn Phong thuật lại vụ Bát Tý Viên Hầu Từ Thiên Xuyên đánh nhừ tử tên cẩu qụan ở tửu lâu một cách rất tỷ mỉ. Có điều tâm thần gã cực kỳ xúc động nên giọng nói nhát gừng, câu sau không liên tiếp với câu trước, nhưng người nghe mười phần cũng hiểu đến tám, chín.
Bạch Hàn Phong nghe Phàn Cương hỏi vậy sao gã không trợ quyền để cùng đánh tên cẩu quan, thì gã nổi giận đùng đùng lớn tiếng quát :
– Tên lão tặc đó phô trương bản lãnh đánh người sao ta còn phải viện trợ hắn? Chính hắn đánh người chứ có phải bị người đánh đâu?
Huyền Trinh nói:
– Bạch nhị hiệp nói phải lắm! Ban đầu y chưa hiểu Từ tam ca cũng biết võ công, chẳng đã ra tay nghĩa hiệp ngăn cản bọn giađinh không cho hành hung rồi đấy ư?
Bạch Hàn Phong hắng giọng một tiếng nói tiếp :
– Tên cẩu quan cùng bọn gia đinh đi rồi, gia huynh liền kêu chủ quán lại bảo bồi thường cho hắn về khoản bát đa bàn ghế đổ vỡ. Cả tiền cơm rượu của tên lão tặc cũng do anh em tại hạ thanh toán. Tên lão tặc tươi cười tạ Ơn.
Gia huynh mời hắn qua bàn bên này ngồi cùng bàn ăn uống với nhau thì tên lão tặc khẽ nói:
– Tại hạ đã ngưỡng mộ thanh danh hai vị Tùng, Phong hiền huynh đệ từ lâu. Nay được gặp mặt thật là may quá.
Ah em tại hạ giật mình nghĩ bụng:
– Té ra hắn đã biết lai hch mình mà mình chưa hiểu hắn là ai.
Gia huynh liền nói:
– Anh em tại hạ là người hủ lậu, rất lấy làm xấu hổ. Xin lão gia cho nghe tôn tính đại danh.
Tên lão tặc liền cười đáp :
– Tại hạ là Từ Thiên Xuyên. Trong lúc nhất thời không dẹp nổi tính nóng giận đã múa rìu qua mắt thợ trước mặt hiền huynh đệ, thật không bõ làm trò cười.
Lúc đó anh em tại hạ chưa hiểu Từ Thiên Xuyên lai lịch thế nào, nhưng nghĩ tới hắn đã đánh tên cẩu quan tức là người cùng đi một đường với mình.
Tên cẩu quan kia nếu không bị ăn đòn của lão tặc thì anh em tại hạ cũng choảng cho một trận nên thân. Ba người vừa ăn uống vừa nói chuyện cùng ý hợp tâm đầu. Nhưng ở tửu lầu không tiện nói chuyện thâm tình, anh em tại hạ liền mời hắn về đây ăn cơm.
Phàn Cương ồ lên một tiếng, hỏi:
– Té ra Từ tam ca đã vào quý phủ rồi mới động thủ ư?
Bạch Hàn Phong đáp :
– Ai bảo động thủ ở đây? Đánh nhau với khách trong nhà mình thì ra khinh mạn khách à?
Huyền Trinh gật đầu nói:
– Phải lắm! Phải lắm! Bạch Thị Song Mộc nổi tiếng anh hùng hào hiệp. Có lý đâu lại hành động thất thố như vậy?
Bạch Hàn Phong nghe Huyền Trinh tán tụng mình hoài. Sau gã cũng nhìn y mỉm cười để tụ lại rồi nói:
– Anh em tại hạ mời lão tặc về đây cung kính tiếp đãi. Khi bọn tại hạ hỏi đến tại sao hắn lại nhận biết anh em tại hạ thì hắn không dấu diếm gì nữa, nói huỵch toẹt hắn là người trong Thiên Địa Hội. Hắn còn nói khi anh em tại hạ tới Bắc Kinh, Thiên Địa Hội đã cho hay để cùng anh em tại hạ kết giao bằng hữu. Sở dĩ ở tửu lầu hắn đánh tên cẩu quan một là vì căm hận Ngô Tam Quế, hai là vì để mở đường kết bạn với anh em tại hạ. Tên lão tặc đó khéo lừa dối, khiến anh em tại hạ tưởng hắn là người tốt. Sau tính đến chuyện phản Thanh phục Mính thì ba người. .. à quên… hai người và một con chócàng nói càng ý hiệp tâm đầu…
Vi Tiểu Bảo bắt gặp chỗ đối phương sơ hở, khi nào gã chịu bỏ qua liền xen vào :
– Hai con người và một con chó mà nói chuyệný hợp tâm đầu mới thật ly kỳ.
Mọi người nghe gã nói không nhịn được phải phì cười, nhưng e làm mất mặt Bạch Hàn Phong nên không dám cười lên tiếng …
Bạch Hàn Phong tức quá quát hỏi:
– Tên tiểu quỷ này! Nói nhăng gì thế !
Phàn Cương vội can ngăn:
– Bạch nhị hiệp ! Vị này là Vi hương chủ. Tuy người còn nhỏ tuổi nhưng là nhân vật đứng đầu trong Thanh Mộc đường ởtệ hội nên trong tệ hội từ trên xuống dưới đối với người đềutỏ lòng rất kính cẩn.
Bạch Hàn Phong chưa hết tức mình văng tục:
– Hương chủ thì đã làm cái đếch gì?
Tô Cương liền lảng sang chuyện khác :
– Tại hạ cũng nhận thấy Bạch huynh đệ trong dạ đau thương vị huynh trưởng từ trần nên nói năng không khỏi có điều nóng nảy. Vậy xin anh em đừng để ý, Vi hương chủ cũng miễn trách cho.
Tô Cương vốn là người trì trọng, đã biết địa vị hương chủ trong Thiên Địa Hội không phải tầm thường. Vậymà Bạch Hàn Phong đã kêu bằng “tiểu quỷ”, lạibảo hương chủ thì làm cái đếch gì là đuốilý, thiếu lễ độ.
Bạch Hàn Phong cũng không phải hạng người ngu xuẩn. Gã nghe Tô Cương nói vậy liền biết ngay mình trái.
Gã không để nhãn quang đụng vào Vi Tiểu Bảo nữa. Gã nói:
– Sau ba người bọn tại hạ. ..
Vi Tiểu Bảo ngắt lời:
– Không phải ! Hai con người và một con chó chứ?
Bạch Hàn Phong tức giận quát:
– Ngươi. .. Ngươi…
Nhưng sau gã cũng nhẫn nại, thở phào một cái nói tiếp :
– Ba người nói đến chuyện phản Thanh phục Minh, giết hết bọn Thát Đát xong rồi phò con cháu Hồng Võ Hoàng đế lên ngôi bảo đoạn toạ.
Gia huynh nói:
– Hoàng thượng đã qua bên Diến Điện , chỉ lưu lại một vị tiểu thái tử.
Nhưng vị này thông minh tài trí đáng mặt anh quân, hiện đang ẩn cư ở chốn thâm sơn.
Tên lão tặc lại cãi:
– Chân mệnh thiên tử hiện đang ở Đài Loan.
Bạch Hàn Phong vừa thuật lại câu nói của Từ Thiên Xuyên, bọn Tô Cương, Diêu Xuân, Vương Võ Thông hiểu ngay hai bên tranh chấp nhau chỉ vì việc một bênủng hộ Quế vương, một bên ủng hộ Đường vương mà ra.
Nguyên Sùng Trinh Hoàng đế chết treo ở Môi Sơnrồi, quân Thanh tiến vào cửa ải. Bọn tôn thất nhàMinh là Phúc vương, Đường vương, Lỗ vương, Quế vương mỗingười xưng đế một nơi rồi xảy chuyện phân tranh.
Sau các vương chết hết, bọn thủ hạ vẫn còn hiềm khích nhau.
Bạch Hàn Phong lại kể tiếp:
– Lúc ấy tại hạ nghe tên lão tặc nói vậy liềnhỏi:
– Tiểu hoàng tử của chúng ta rời đến Đài Loan từ hồi nào?
Tên lão tặc kia đáp :
Tại hạ nói về tiểu hoàng tử của Long Võ ThiênTử, chứ không phải con cháu của Quế vương.
Gia huynh liền lên tiếng:
– Từ lão gia ! Lão gia là bậc anh hùng hào kiệt, anh em tại hạ rất đem lòng kính phục. Có điều lão gia nhận xét về thiên hạ đại sự hãy còn có chỗ sai lầm.
Sau khi Sùng Trinh thiên tử mất rồi, Phúc vương tự lên ngôi báu. Phúc vương bị quân Thanh bắt, Đường vương lên nối ngôi. Bất hạnh Đường vương chết về nước. Đức Vĩnh Lịch lên làm chúa tể thiên hạ. Vĩnh Lịch thiên tử chết vì nước rồi thì dĩ nhiên phải do con cháu ngài lên kế vị.
Nguyên Long Võ là niên hiệu của Đường vương. Vĩnh Lịch là niên hiệu của Quế vương. Bọn này là cựu thần của Đường vương, Quế vương, khi nào nhắc tới chủ cũ,họ đều kêu niên hiệu.
Phàn Cương nghe Bạch Hàn Phong kể tới đây, nói xen vào :
– Bạch nhị hiệp ! Xin nhị hiệp miễn trách, để tại hạ trìnhbày: Long Võ thiên tử chết vì nước rồi , hết anhđến em cũng là hợp lý. Như vậy bào đệ của thánhthượng là Thiện Võ thiên tử lên kế vị Ở Quảng Châulà phải. Không ngờ Quế vương lại phái binh đến đánhThiện Võ thiên tử. Các vị đế vương đều là concháu của đức Thái tổ Hoàng đế chứ nào phải ngườingoài mà không lo đánh kẻ thù chung quânlà Thát Đát của nhà Mãn Thanh, lạiđi đánh nhau với người trong nhà, há chẳng phải làmột sự lầm lớn trong những điều sai lầm?
Bạch Hàn Phong tức giận nói:
– Giọng lưỡi của tên lão tặc cũng hệt giọng lưỡi của ông bạn. Như vậy là ai gây sự? Đức Vĩnh Lịch Hoàng đế chỉ phái sứ thần đến Quảng Châu bảo Tân Đường vương phế bỏ tên hiệu đi, thế mà những tên gian thần, thủ hạ của Đường vương lại hạ sát sứ giả của chúng tạ Muốn chống ngoại địch trước hết cán dẹp yên nội bộ. Hành vi này của Đường vương là hành vi của kẻ loạn thần phạm thượng. Tội đại nghịch vô đạo của Đường vương là đầu mọi tội ác và cũng là mầm hoa. của quốc gia.
Phàn Cương cười lạt hỏi:
– Trận đánh ở Tam Thuỷ trong đó có cả tại hạ, nhị hiệp có biết toàn quân bên nào bị tan vỡ không?
Bạch Hàn Phong tức quá, đứng phắt dậy lớn tiếng:
– Ngươi còn muốn thanh toán món nợ cũ chăng?
Vi Tiểu Bảo lại lên tiếng :
– Phàn đại ca ! Trận đánh ở Tam Thuỷ thế nào?
Phàn Cương cười đáp :
– Quế vương nghe lời xúc xiểm của tên gian thần dưới trướngphái một nội tướng là Lâm Giai Đình đem quânđến đánh Quảng Châu.
Tô Cương ngắt lời:
– Phàn đại ca ! Câu chuyện này thực sự không phải thế đâu. Đó là Đường vương phái quân đến đánh Triệu Khánh trước. Vĩnh Lịch thiên tử bất đắc dĩ mà phải khởi binh ứng chiến.
Hai bên mỗi người nói một câu, toàn bànchuyện đã quạ Ai cũng bênh chúa mình làphải. Dần dần câu chuyện đi vào chỗ gay go, tình thếbiến thành khẩn trương, khác nào kiếm tuốt cung dương,coi chừng muốn động thủ đến nơi.
Diêu Xuân xua tay lia lịa lớn tiếng:
– Những việc này xảy ra từ bao năm trước còn nhắc lại làm chi cho mệt?
Bất luận ai thắng ai bại cũng chẳng vẻ vang gì. Câu chuyện ngày nay toàn thể chúng ta phải tận diệt quân ThátĐát.
Quần hào nghe Diêu Xuân nói đều yên tĩnhlại. Trong lòng ai nấy đều cảm thấy tự thẹn.
Tô Cương nói:
– Bạch nhị đệ ! Câu chuyện tranh chấp giữa chúng ta và tên lão tặc kia thuộc về đại nghĩa. Chúng ta phải hết sức tranh đấu sống chết với lập trường.
Nhị đệ hãy nói hết câu chuyện đó đi.
Bạch Hàn Phong liền kể tiếp :
– Lý luận của tên lão tặc đó cùng một duộc với ông bạn họ Phàn này. Dĩ nhiên anh em tại hạ phải phân tích rõ ràng. Hai bên mỗi lúc một to tiếng chẳng ai chịu nhường ai. Gia huynh trong cơn thịnh nộ đập tay xuống vỡ tan cái kỷ trà.
Tên lão tặc cười khẩy hỏi:
– Phải chăng đại hiệp lý luận không kịp người muốn đi tới chuyện động võ? Bạch Thị Song Mộc ở Mộc vương phủ oai danh lẫy lừng thiên hạ. Còn tại hạ chỉ là một tên vô danh tiểu tốttrong Thiên Địa Hội nhưng cũng không sợ.
Hắn nói câu này hiển nhiên làm mất mặt anh em tại hạ, mà còn có ý chẳng coi Mộc vương phủ vào đâu. Cách bì lý của hắn lấy một tên vô danh tiểu tốt của Thiên Địa Hội cũng đủ hơn được những nhân vật nổi danh trong Mộc vương phủ mới thật là mỉa mai.
Gia huynh xẵng giọng hỏi lại:
– Tại hạ đập bể kỷ trà của nhà mình thì liên quan gì đến các hạ? Các hạ ỷ vào thế lực nào mà dám buông lời khinh mạn Mộc vương phủ?
Hai bên càng nói càng găng, rồi hẹn nhau tối hôm ấy đếnn Thiên Đàn tỷ võ
Tô Cương thở dài buồn rầu nói:
– Té ra cuộc phân tranh này bởi đó mà ra.
Bạch Hàn Phong nói:
– Tối hôm ấy anh em tại hạ đến Thiên Đàn phó ước. Chẳng ai nói câu gì, hai bên động thủ liền…
Vi Tiểu Bảo hỏi ngay:
– Chắc là hai người đánh một rồi. Nhưng tại hạ khônghiểu Bạch đại hiệp xông vào trước hay nhị hiệp xông vào trước.
Bạch Hàn Phong đỏ mặt lên lớn tiếng :
Anh em ta bao giờ cũng liên thủ, dù đánh với một tên hay với cả trăm tên cũng cùng nhau tiến vào một lúc.
Hồi 37
Hồi Xuân Đường phát sinh đại biến
Vi Tiểu Bảo gật đầu nói:
– Té ra là thế.
Vậy trong trường hợp động thủ với đứa con nít như tại hạ, cũng phải cả hai vị hiền huynh đệ liên thủ xông vào.
Bạch Hàn Phong tức quá gầm lên một tiếng, phóng chưởng nhằm đánh xuống đầu Vi Tiểu Bảo.
Tô Cương vội đưa tay trái ra nắm lấy cổ tay Bạch HànPhong và can ngăn gã:
– Bạch nhị đệ ! Như thế không được !
Bạch Hàn Phong vừa cựa mạnh vừa la:
– Tên. .. tên tiểu quỷ này. .. mạt sát cả gia huynh mặc dầu y đã từ trần.
Vi Tiểu Bảo trong lúc nhất thời chỉ muốn nói cho thích miệng, gã không nghĩ đến Bạch Hàn Tùng đã chết rồi cũng bị chỉ trích. Gã còn muốn nói giễu mấy câu nữa, nhưng thấy Bạch Hàn Phong hung dữ như người điên, nên trong lòng kinh hãi không dám nói nữa.
Tô Cương lại giảng giải:
– Bạch nhị đệ. Oan có đầu, nợ có chủ.
Gã họ Từ đã hại mạng Bạch đại đệ, vậy chúng ta chỉ có thể kiếm họ Từ để thanh toán.
Bạch Hàn Phong hầm hầm ngó Vi Tiểu Bảo nói:
– Một ngày kia ta sẽ rút xương lọc da ngươi.
Phàn Cương vặn Tô Cương:
– Tô tam hiệp. Tam hiệp bảo Từ đại ca của bọn tại hạ đã hạimạng Bạch đại hiệp thì chữ “hại” đó tưởng nên châmchước mới phải.
Bạch nhị hiệp đã nói hai bên tỷ võ ở Thiên Đàn.
Từ đại ca một mình phải chọi với hai người, y
đã không dùng ám nguỵ kế lại không ỷ vào số đông để thủ thắng.
Vậy đó là một cuộc tỷ đấu quang minh chính đại thì sao lại bảo là Bạch đại hiệp bị Từ đại ca hại mạng được?
Bạch Hàn Phong tức giận đáp :
– Gia huynh nhất định bị Từ lão tặc hại mạng.
Trước khi gia huynh cùng tại hạ đến Thiên Đàn phó ước, hai người đã thương nghị với nhau.
Gia huynh bảo: lão già đó tuy đầu óc hồ đồ, không hiểu mệnh trời về ai, nhưng hắn cũng là người đồng đạo với chúng ta trong công cuộc phản Thanh phục Minh.
Vậy lúc tỷ võ, chúng ta nên nể mặt Thiên Địa Hội, chỉ điểm tới là thôi, đừng làm hại đến tính mạng hắn.
Gã dừng lại một chút rồi tiếp :
– Như vậy hai anh em tại hạ đã nhẹ đòn với Từ lão tặc, không ngờ hắn lòng dạ độc ác, cố ý hạ sát thủ để hại mạng gia huynh.
Tô Cương hỏi:
– Từ lão tặc đã gia hại Bạch đại đệ trong trường hợp nào?
Bạch Hàn Phong đáp :
– Cuộc động thủ khai diễn.
Hai bên trao đổi ngoài bốn chục chiêu vẫn chưa phân thắng bại.
Cuộc tỷ đấu tiếp diễn hồi lầu, tên lão tặc bỗng nhảy ra ngoài vòng chiến, chắp tay nói:
– Đáng phục ! Thật là đáng phục ! Bữa nay chúng ta không phân thắng bại, bất tất phải tỷ đấu nữa. Võ công của Mộc vương phủ lừng danh thiên hạ, quả nhiên cao minh vô cùng !
Phàn Cương hỏi:
– Đã thế thì hai bên bãi chiến để khỏi tổn thương hoà khí há chẳng hay lắm ru?
Bạch Hàn Phong tức giận đáp :
– Ông bạn không trông thấy chỗ hách dịch ở trong lời nói của tên lão tặc ư?
ông bạn còn tưởng hắn tử tế lắm sao?
Hắn đã nói vậy lại còn cười nửa miệng, tỏ ra Bạch Thị Song Mộc ở Mộc vương phủ hai người chọi một mà không thắng nổi một thằng già.
Thế thì câu “võ công lừng danh thiên ha…. ” gì đó chẳng qua là câu nói phỉnh phờmà trong bụng hắn thực ra rất khinh mạn anh em tại hạ.
Dĩ nhiên tại hạ trong lòng uất hận liền đáp : “Chưa phân thắng bại thì tỷ đấu cho đến lúc phân thắng bại hãy thôi”.
Phàn Cương hỏi:
– Thế rồi hai bên lại động thủ hay sao?
Bạch Hàn Phong đáp :
– Dĩ nhiên cuộc tỷ đấu lại tái diễn.
Thân thủ tên lão tặc tuy rất linh hoạt nhưng không thể dai sức bằng anh em tại hạ.
Nếu cuộc chiến đấu còn kéo dài, nhất định hắn bị thất bại.
Vừa rồi hắn muốn bãi chiến chỉ vì hắn muốn thừa cơ
chuồn đi cho thoát.
Bạch Hàn Phong hít một hơi chân khí rồi nói tiếp :
– Hai bên qua lại mấy chục chiêu nữa, tại hạ liền sử chiêu “Long đằng hổ dược” nhảy vọt lên không đánh xuống.
Quả nhiên tên lão tặc mắc bẫy hắn nghiêng mình né tránh.
Chiêu thức này anh em tại hạ đã rèn luyện rấttinh thục.
Gia huynh liền ra chiêu “Hoành tảo thiên quân” vung chân trái quét sang bên phải, vung tay mặt quét sang bên trái, khiến hắn không còn đường né tránh.
Gã nói tới đây đồng thời vung tay sử chiêu “Hoành tảo thiên quân”.
Huyền Trinh gật đầu nói:
– Chiêu này giáp công cả hai bên quả là lợi hại !
Nó khiến cho địch nhân né sang mé tả không được, mà tránh qua mé hữu cũng không xong.
Bạch Hàn Phong lại nói:
– Tên lão tặc liền co mình lại rồi đột nhiên xô vào trước ngực gia huynh.
Gia huynh xoay hai tay giữ lấy trước ngực, hắn cười nói: “Ha ha…. Ông bạn thua rồi”.
Giữa lúc ấy bỗng nghe đánh “binh” một tiếng !
Thì ra tên lão tặc đã vung quyền chưởng đánh vào chỗ hiểm yếu trên ngực và dưới bụng của gia huynh.
Gã nói tới đây tức quá thở lên hồng hộc, nói tiếp :
– Gia huynh bao giờ cũng nghĩ đến nghĩa khí võ lâm, hai tay chỉ đặt hờ vào trước ngực hắn chứ không nhả nội lực ra.Thế mà tên lão tặc thủ đoạn tàn độc, tángtận lương tâm nhân lúc người ta bất ngờ để hạ sátthủ.
Phàn Cương hỏi ngay:
– Lệnh hiền huynh bị thiệt mạng về chiêu đó hay sao?
Bạch Hàn Phong hằn học đáp :
– Tại hạ thấy thế nguy liền ra chiêu “Cao sơn lưu thuỷ” đánh vào sau lưng tên lão tặc.
Tên lão tặc lảo đảo người đi lùi lại mấy bước.
Còn gia huynh miệng hộc máu tươi ngã lăn xuống đất.
Lúc ấy tại hạ cực kỳ nóng nảy, hốt hoảng chạy lại nâng đỡ ca ca.
Tên lão tặc nổi lên mấy tiếng cười khô khan rồibăng mình chạy đi.
Tại hạ Ôm ca ca chạy về nhà, nhưng đang đi đường, ca ca thốt ra bốn tiếng: “Trả thù cho ta”.
Y nấc lên mấy tiếng rồi tắt hơi.
Hắn thở dài nhìn Tô Cương nói:
– Tô tam ca ơi… Chúng ta không trả mối thù này thì còn làm người thế nào được?
Gã nói tới đây, bất giác hai hàng lệ tuôn xuống như mưa.
Huyền Trinh đạo nhân quay lại ngó mọi người nói:
– Phong lục ca ! Chúng ta biểu diễn lại mấy chiêu thức mà Bạch nhị hiệp vừa nói đó.
Phong lục ca tên gọi Phong Tế Trung là một lão nhà quê, tướng mạo rất tầm thường, chẳng có vẻ oai phong chút nào.
Hôm qua khi quần hào ở dưới nhà hầm trong tiệm thuốcnhỏ, sau cuộc giới thiệu, Phong Tế Trung chưa hề mở miệng nói câu nào, Vi Tiểu Bảo cũng không chú ý đến lão.
Bây giờ Phong Tế Trung nghe Huyền Trinh bảo vậy liền gật đầu đứng dậy tiến ra.
Lão nhẹ nhàng vung chưởng nhằm đánh tới Huyền Trinh.
Huyền Trinh giơ tay trái lên gạt rồi co mình lại. Năm ngón tay của đạo nhân biến thành những móng như móng khỉ.
Hiển nhiên y mô phỏng chiêu thức của Bát Tý Viên Hầu Từ Thiên Xuyên.
Phong Tế Trung liền điểm chân trái xuống vọt mình lên cao.
Người lão đang lơ lửng trên không lại nhảy chồm đánh xuống.
Diêu Xuân lớn tiếng reo :
– Thật là một chiêu !’Long đằng hổ dược ” tuyệt diệu !
Tiếng reo chưa dứt, Huyền Trinh đã nghiêng mình né tránh.
Giữa lúc ấy, Phong Tế Trung đã nhảy xuống người ỵ Chân trái lão quét sang bên phải, cánh tay mặt quét qua bên trái. Ai cũng nhận ra đây là chiêu “Hoành tảo thiên quân” mà Bạch Hàn Phong vừa nói đó.
Có điều một mình Phong Tế Trung phải biến thành haingười để biểu diễn.
Lão vừa sử xong chiêu “Long đằng hổ dược ” của Bạch Hàn Phong liền phải thay đổi địa vị nhảy xổ đến trước mặt Huyền Trinh đạo nhân để ra chiêu “Hoành tảo thiên quân” của Bạch Hàn Tùng nên thân pháp lão phải cực kỳ thán tốc, đến một trình độ không ai tưởng tượng được.
Mọi người reo hò rầm rộ.
Huyền Trinh co người lại xông vào lòng đối phương.
Phong Tế Trung vội đẩy hai chưởng ra nắm lấy trước ngực Huyền Trinh, miệng reo :
– Ha ha ! ông bạn thua rồi ! …
Giữa lúc ấy Huyền Trinh phóng quyền đánh tới trước ngực Phong Tế Trung, đồng thời vung chưởng đánh vào bụng dưới lão.
Quyền chưởng của hai người đều để trên mình đối phương rồi ngừng lại không chuyển động nữa.
Huyền Trinh hỏi:
– Bạch nhị hiệp ! Tình trạng lúc đó có đúng như vậy phải không?
Bạch Hàn Phong chưa kịp trả lời, Phong Tế Trung đã rung động thân hình lạng tới sau lưng Huyền Trinh.
Song chưởng của lão rút qua mé hữu bên mặt đánh rứ vào sau lưng Huyền Trinh.
Miệng lão hô:
– Cao sơn lưu thuỷ !
Hai phát chưởng đó chưa đụng vào đến người Huyền Trinh.
Mọi người vừa thấy mắt hoa lên, Phong Tế Trung đã đứng sữngtrước mặt Huyền Trinh, hai tay đặt vào trước ngực ỵ Còn quyềnchưởng của Huyền Trinh thì lại đặt vào trước ngực vàdưới bụng lão, tức là trở lại tư thức đầu tiên.
Hai lần chợt lui chợt tới coi như quỷ mỵ.
Những người hiện diện tại đây, ngoại trừ Vi Tiểu Bảo, đều là những nhân vật biết nhiều hiểu rộng, nhưng thân thủ thần tốcphi thường như Phong Tế Trung mọi người chưa được thấy qua.
Quần hào vừa ngạc nhiên vừa bội phục. Ai cũng hiểu chỗ dụngý của lão là trình bày cho phe Bạch HànPhong biết hôm đó Từ Thiên Xuyên một mìnhphải địch với hai người, tình thế rất là nguy hiểm.
Nếu họ Từ ra tay đánh Bạch Hàn Tùng mà còn nhẹ đòn một chút thì e rằng khó lòng thoát khỏi chiêu “Cao sơn lưu thuỷ” của Bạch Hàn Phong đánh vào sau lưng.
Huyền Trinh nhắc lại câu hỏi:
– Bạch nhị hiệp. Có phải tình trạng lúc đó đúng như vậy không?
Bạch Hàn Phong mặt xám như tro từ từ gật đầu.
Phong Tế Trung nhô lên hụp xuống mấy cái biểu diễn những chiêu thức rất đầy đủ và đúng mức khiến cho gã hoa mắt nhức đầu , nhất là bộ vị thủ pháp không sai trật mảy may, hoàn toàn như do một vị sư phụ truyền cho.
Chiêu “Long đằng hổ dược” của Bạch Hàn Phong và chiêu “Hoành tảo thiên quân” của Bạch Hàn Tùng là những chiêu thức mà Bạch Thị Song Mộc đắc ý nhất, nhưng những chiêu thức này một mình Phong Tế Trung biểu diễn rất đúng điệu lại một cách dễ dàng khiến cho bọn Bạch Hàn Phong phải sửng sốt tự hỏi:
– Sao chúng lại học được môn võ nghệ gia truyền của nhà mình?
Phong Tế Trung thu chưởng về đứng thẳng người lên, nhìn Huyền Trinh nói:
– Thưa đạo trưởng ! Xin đạo trưởng cởi áo bào ra. Tại hạ cam bề đắc tội.
Huyền Trinh sửng sốt không hiểu lão có dụng ýgì, nhưng cũng cởi áo bào ra.
Huyền Trinh vừa cử động bỗng thấy hai mảnh áo bay ra rớt xuống. Hai mảnh áo này như hình bàn tay.
Huyền Trinh lại cầm tay áo giơ lên thì thấy rõ trước ngực vạt áo do hai bàn tay in vào.
Nguyên Phong Tế Trung đã dùng chưởng lực đánhrách đạo bào.
Huyền Trinh tuy là người dày công hàm dưỡng mà lúc này cũng không khỏi cả kinh thất sắc.
Bất giác y đưa tay lên đặt vào ngực , nghĩ thầm trong bụng:
– Chưởng lực của Phong Tế Trung đã chấn động làm rách được vật mềm xèo là tấm đạo bào thì chắc là mình bị nội thương rồi.
Nhưng lão thử vận khí không thấy có gìkhác lạ mới yên lòng.
Mọi người kinh hãi quá quên cả hoan hô.
Phong Tế Trung nói:
– âm lực trên bàn tay Bạch đại hiệp còn thâm hậu hơn tại hạ nhiều. Từ đại ca bị nội thương ở trước ngực cực kỳ trầm trọng, còn thêm vào luồng nội lực ở hai bàn tay phát chiêu “Cao sơn lưu thuỷ”. E rằng y khó bảo toàn được tính mạng.
Mọi người thấy Phong Tế Trung dùng chưởng lực âm nhu in vếtbàn tay đánh rách áo bào của Huyền Trinhđều lắc đầu lè lưỡi. Công lực này so với khinh cônghoá làm hai người để tiền hậu giáp công cũng cònkhủng khiếp hơn.
Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng:
– Lão con rùa họ Hải ngày trước cũng in một chưởng làm rách vạt áo trước của ta chắc cũng dùng thủ đoạn này.
Tô Cương và Bạch Hàn Phong đưa mắt nhìn đều lộ vẻ chán nản, vì họ thấy bản Iỉnh Phong Tế Trung ghê gớm như vậy thì bất cứ là ai bên họ cũng còn kém đối phương xa.
Bọn họ lại được coi diễn võ như vậy thì hiển nhiên Từ Thiên Xuyên tuy hạ độc thủ giết người nhưng cũng bởi trường hợp bất đắc dĩ, không đủ yếu tố vững chắc để đòi chuyện báo thù trong lúc nhất thời được.
Tô Cương liền đứng dậy nói:
– Phong gia đây võ công rất cao thượng, thực khiến cho tại hạ bữa nay được mở rộng tầm mắt. Giả tỷ Bạch đại đệ của tại hạ mà bản lãnh tương đương với Phong gia thì nhất định không bị Ông bạn họ Từ làm cho thiệt mạng.
Phàn Cương chắp tay nói:
– Hãy khoan! Xin anh em hãy đến hành lễ trước linh vị Bạch đại hiệp đã.
Vụ này… Vụ này… Hỡi ôi ! Thật là đáng tiếc. Chúng ta không nên làm tổn thương đến hoà khí giữa Mộc vương phủ và Thiên Địa Hội.
Đạo nhân nói rồi rảo bước tiến vào hậu đường.
Bạch Hàn Phong giang tay cản lại lớn tiếng:
– Gia huynh bị chết oan không nhắm mắt được. Các ông bất tất giả vờ thương xót kính điếu nữa.
Huyền Trinh nói:
– Bạch nhị hiệp ! Đừng nói đây là chuyện tỷ võ lỡ tay đả thương Bạch đại hiệp dù cho Từ đại ca bên bần đạocó lỗi lầm đi nữa thì nhị hiệp không nên thùhận đến toàn thể Thiên Địa Hội. Việc bọn bần đạo báiđiếu trước linh sàng Bạch đại hiệp là trong phạm vi nghĩa khí đồng đạo võ lâm.
Tô Cương nói:
– Đạo trưởng nói phải lắm! Bạch nhị đệ ‘ Chúng ta không thể để khiếm khuyết lễ số được.
Thế rồi bọn Vi Tiểu Bảo, Huyền Trinh, Phàn Cương, Diêu Xuân, Mã Phó Nhân nhất tề đến dập đáu trước linh vịBạch Hàn Tùng.
Vi Tiểu Bảo vừa lạy vừa trong miệng lẩm bẩm. Lúc gã đứng lên, Bạch Hàn Phong lớn tiếng hỏi:
– Trong miệng ngươi vừa nói những gì?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Ta ngấm ngầm cầu chúc trước linh vị Bạch đại hiệp thì việc gì đến ngươi mà phải hỏi?
Bạch Hàn Phong hỏi:
– Miệng lưỡi ngươi không sạch sẽ, ngươi cáu chúc điều chi?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Ta khấn rằng: Bạch đại hiệp ơi. Bạch đại hiệp đi trước một bước cũng không sao. Tại hạ là Vi Tiểu Bảo bị người bào đệ của đại hiệp đánh cho khắp nùnh sầy vẩy cũng chẳng sống được bao lâu nữa. Chỉmấy ngày tại hạ sẽ xuống cõi âm cùng lãonhân gia tương hội.
Bạch Hàn Phong hỏi:
– Ta đánh ngươi hồi nào?
Vi Tiểu Bảo liền vén tay áo để lộ cổ tay bên phải rathì thấy sưng lên và tím bầm một vòng,vết ngón tay còn rỡ rành rành, chính làchỗ Bạch Hàn Phong vừa nắm lấy.
Đoạn gã hỏi:
– Chẳng phải ngươi đánh ta là gì đây?
Tô Cương liếc mắt nhìn Bạch Hàn Phong thấy gãkhông phủ nhận, liền lộ vẻ trách móc rồi quay sang nóivới Vi Tiểu Bảo:
– Vi Hương chủ! Việc này một lời không nói hết được.Sau này chúng tạ .. chúng ta sẽ từ từ thương lượng.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Chỉ sợ vết thương của tại hạ trầm trọng không chữa được phải chết bỏ đời thì ngày sau chẳng còn gì mà thương lượng nữa.
Tô Cương thấy gã nói năng trôi chảy, không ra vẻ con người bị thương chút nào thì biết gã chơi trò vô lại, bất giác tự hỏi:
– Thiên Địa Hội là một tổ chức lớn như vậy sao lại để thằng nhãi con lưu manh này lên làm Hương chủ?
Hắn cũng nói đùa một câu:
– Vi Hương chủ sống lâu trăm tuổi, bọn tại hạ chết hết rồi, Hương chủ cũng còn sống thêm mấy chục năm nữa.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Hiện giờ tại hạ trong ruột quặn đau, lục phủ ngũ tạng đảo lộn cả rồi, chẳng biết còn sống được đến sáng mai không. Phong lục ca ! Huyền Trinh đạo trưởng ! Sau khi tiểu đệ chết rồi các vị đừng kiếm Bạch nhị hiệp để báo thù. Bạn hữu giang hồ phải lấy nghĩa khí làm trọng, chúng ta đừng làm tổn thương hoà khí Mộc vương phủ và Thiên Địa Hội.
Tô Cương chau mày đưa mọi người ra cửa ngoài.
Huyền Trinh nhìn bọn Mã Phó Nhân, Lôi Nhất Khiếu, Vương Võ Thông ngỏ lời cảm ơn rồi chắp tay từ biệt.
Đoàn người Thiên Địa Hội về đến cửa tiệm thuốc bỗngthấy tình hình khác lạ.
Cái quầy đổ nghiêng ngửa, mấy chục hộc tủ thuốc và dược liệu tung toé dưới đất.
Mọi người vào tiệm la gọi mấy tiếng chẳng thấy ai thưa.
Đi thẳng vào nội đường thấy lão chủ tiệm béo mập và hai tên tài công đều chết lăn dưới đất.
Huyền Trinh hô lên:
Chúng ta mau đóng cửa lại đừng để người ngoài tiến vào. Bây giờ hãy coi Từ đại ca xem sao.
Đạo nhân mở tấm ván cửa hầm chạy xuống la gọi:
– Từ đại ca ! Từ đại ca !
Dưới đường hầm trống rỗng. Từ Thiên Xuyên không biết đi ngả nào.
Phàn Cương la lên:
– Mẹ kiếp ! Chúng ta sang liều mạng với bọn Mộc vương phủ.
Huyền Trinh nói:
– Mau đi mời Vương tổng tiêu đầu cùng quý vị đến chứng kiến vụ này.
Phàn Cương hỏi:
– Đi mời được người tới thì Từ đại ca bị sát hại rồi còn gì?
Huyền Trinh đáp :
– Nếu bọn chúng định sát hại Từ đại ca thì đã hạ thủ ngay ở đây. Bọn họ bắt đi tức là không gia hạiđâu.
Y liền phái người đi mời bọn Vương Võ Thông, Diêu Xuân đến.
Bọn Vương Võ Thông tới nơi thấy lão chủ tiệm béo mập bị thảm tử đều lấy làm phẫn nộ , đồng thanh nói:
– Việc này không nên để chậm, chúng ta đến ngay hẻm Dương Liễu.
Bạch Hàn Phong mở cửa đón khách hỏi ngay:
– Các vị lại đến làm chi nữa?
Phàn Cương đáp :
– Bạch nhị hiệp đã biết sao còn giả vờ hỏi? Hành động này thật làm mất mặt cho Mộc vương phủ.
Bạch Hàn Phong tức giận hỏi:
– Hành động gì? Làm sao mà mất mặt?
Phàn Cương không đáp, hỏi lại:
– Từ đại ca của bọn tại hạ đâu? Mau giao trả đi ! Các vị nhân lúc người ta không đề phòng mà giết ba người trong tiệm thuốc Hồi Xuân đường thì thật là đê hèn hạ lưu!
Bạch Hàn Phong lớn tiếng:
– Nói bậy! Ai biết Hồi Xuân, Hồi Thu đường nào mà giết ba người? Ta xem chừng ông bạn mắc phải bệnh điên rồi.
Hồi 38
Tiền Lão Bản bày mưu giấu Quận Chúa
Tô Cương nghe tiếng chạy ra hỏi:
– Các vị đi rồi trở lại, tất có điều chi dạy bảo?
Lôi Nhất Khiếu đáp :
– Tô tam hiệp ! Vụ này đúng là các vị có điều lầm lỗi vì chẳng còn cách nào trốn tránh được công luận.
Các vị có muốn trả thù cũng chẳng thể giết người càn vô tội.
Việc này xảy ra ở trong thành còn làm liên luỵ đến nhiều người, chứ không phải chuyện tầm thường.
Tô Cương nhìn Bạch Hàn Phong hỏi:
– Các vị nói gì vậy?
Bạch Hàn Phong đáp :
– Ai mà biết được ! Tiểu đệ cũng không hiểu.
Vương Võ Thông nói:
– Tô tam hiệp ! Bạch nhị hiệp !
Nơi mà Thiên Địa Hội trú chân có bangười trong tiệm bị giết.
Từ Thiên Xuyên sư phó cũng bị cướp đem đi.
Vụ này phải trái ra sao, chúng ta thong thả sẽ bàn tới.
Xin các vị vì chút bạc diện của bọn tại hạ mà buông tha Từ sư phó trước đi.
Tô Cương lấy làm kỳ hỏi:
– Từ Thiên Xuyên bị người cướp đi ư?
Nếu vậy thì thật là kỳ!
Các vị đem lòng ngờ vực bọn tại hạ, nhưng chính các vị vừa ngồi với chúng ta.
Chẳng lẽ ai có thuật phân thân chia mình đi làm vụ này?
Phàn Cương hỏi lại:
– Các vị phái người đi hạ thủ thì có khó gì?
Tô Cương nói:
– Các vị đã không tin thì bọn tại hạ cũng chẳng biết làm thế nào được.
Hay các vị muốn vào xục tìm thì tùy ý.
Bạch Hàn Phong lớn tiếng :
– Thánh Thủ cư sĩ Tô Cương tam hiệp trước nay đã nói một là một, hai là hai, có bịa chuyện bao giờ?
Tại hạ xin nói thật. Nếu tên lão tặc họ Từ mà lọt vào tay bọn tại hạ là lập tức bị chặt làm hai đoạn.
Ai hơi đâu bắt hắn về nuôi cho tốn cơm?
Tô Cương trầm ngâm một lúc rồi hỏi:
– Trong vụ này tất có điều ngoắt ngoéo.
Tại hạ mạo muội muốn đến trụ sở của quý hội để coi xem thế nào, chẳng hiểu có được ‘ không? ‘
Quần hào thấy hai người này ra chiều thành thật, không có vẻ gì trá nguỵ.
Trong lúc nhất thời không biết quyết định thế nào?
Phàn Cương đáp :
– Tô tam hiệp. Bọn tại hạ muốn tam hiệp tuyên bố một điều: Từ Thiên Xuyên đại ca có lọt vào tay các vị không?
Tô Cương lắc đầu nói:
– Tại hạ xin bảo đảm là không có chuyện đó. Cả Bạch nhị đệ đây cũng không tơ hào liên can đến vụ này.
Tô Cương là người có danh vọng lớn trong võ lâm.
Y quả là một hán tử trung thành ngay thẳng.
Y đã tuyên bố không bắt Từ Thiên Xuyên tất là không sai rồi.
Huyền Trinh nói:
– Đã vậy mời hai vị cùng đến tệ xá coi cho biết.
Đoàn người về tới Hồi Xuân đường.
Tô Cương và Bạch Hàn Phong coi kỹ tử trạng của lão chủ tiệm thuốc béo mập thì thấy hắn bị đòn nặng mà uổng
mạng.
Xương sườn trước ngực bị gãy hết.
Thủ pháp này rất tầm thường coi không ra là võ công môn phái nào.
Tô Cương trầm ngâm hồi lâu rồi nói:
– Vụ này nhất định phải điều tra cho rõ ngọn ngành,không thì chúng ta mắc tiếng oan chẳng bao giờ rửa sạchđược.
Mọi người khám xét rất kỹ khắp nơi trong tiệm thuốc, lại xuống nhà hầm điều tra hồi lâu vẫn không ra được manh mối chi hết.
Trời đã xế chiều, bọn Tô Cương, Bạch Hàn Phong , Vương Võ Thông cáo từ về nhà.
Họ còn ước hẹn với nhau chia đi thám thính các ngả trong thành Bắc Kinh.
Phàn Cương hỏi lại :
– Tô tam hiệp ! Bạch nhị hiệp ! Các vị đã coi kỹ chưa?
Vào khoảng nửa đêm hôm nay bọn tại hạ sẽ phónghoa? đết nhà cho tiêu tan xác chết cùng mọi vếttích.
Tô Cương gật đầu đáp :
– Bọn tại hạ coi kỹ rồi. May ở chỗ gần đây không có người ở, vậy đốt tiệm này đi cũng phải.
Có thế quan nha mới khỏi tra hỏi lôi thôi phiền phức.
Vi Tiểu Bảo nghe nói chuyện phóng hoa? đốt nhà rất lấy làm thích thú.
Huyền Trinh nói:
– Vi Hương chủ! Trời sắp tối rồi. Hương chủ nên về cung sớm đi. Phóng hoa? đốt nhà là việc nhỏ nhặt. Vi hương chủ bất tất phải ở lại chủ trương đại cuộc, chắc chẳng có chuyện gì xảy ra đâu.
Vi Tiểu Bảo cười đáp :
– Đạo trưởng ! Chúng ta là chỗ anh em, đạo trưởng đừngđề cao tiểu đệ.
Vi Tiểu Bảo dù có làm cái hương chủ con mẹ gì đó thì võ công cùng kiến thức cũng chưa bằng được những tay hảo thủ võ lâm như các vị.
Tiểu đệ muốn ở lại đây để coi trò vui nhộn mà thôi.
Quần hào vì thấy gã là Hương chủ bản hội nên ngoài mặt đối với gã có bề kính cẩn lịch sự,nhưng gã còn nhỏ tuổi lại chìa cái dở ra ở nhà họ Bạch nên trong lòng họ có điều bất nhất.
Bây giờ nghe gã nói vậy ai nấy đều cao hứng trong lòng, vui vẻ cả làng.
Nên biết rằng văn không có là đệ nhất, võ chẳng muốn đứng hàng nhì.
Các nhân sĩ võ lâm đều có óc tự phụ.
Vi Tiểu Bảo nói mấy câu này trúng vào gan ruột mọi người nên ai cũng nức lòng hởi dạ.
Quần hào đối với vị tiểu Hương chủ này tuy không thêm phần kính cẩn, nhưng có ý thân cận hơn trước nhiều.
Huyền Trinh cười nói:
– Phải đến nửa đêm bọn thuộc hạ mới động thủ phóng hoa? đốt nhà.
Sau đó còn phải dập lửa tắt để khỏi vạ lây đến dân lương thiện.
Vi hương chủ suốt đêm không trở về cung, e rằng có điều bất tiện.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:
– Y nói vậy cũng có lý. Cứ trời tối là đóng cửa cung, không ai ra vào được nữa mà mình được đế quyển thương mến, người trong cung ai cũng chú ý. Ngủ ngoài là phạm cấm, không phải tội nhỏ.
Gã đành thở dài nói:
– Đáng tiếc ! Thật là đáng tiếc ! Nếu tại hạ được cầm lửa đốt nhà thì sung sướng biết chừng nào !
Cao Ngạn Siêu khẽ nói:
– Sau này nếu chúng ta có dịp đến đốt nhà người ta giữa ban ngày bọn thuộc hạ nhất định kính thỉnh Vi hương chủ châm lửa.
Vi Tiểu Bảo cả mừng, nắm lấy tay gã nói:
– Cao đại ca ! Bậc trượng phu nhất ngôn ký xuất, đại cạ..đừng quên nhé!
Cao Ngạn Siêu mỉm cười đáp:
– Vi hương chủ đã có lời căn dặn, có lý nào thuộc hạ chẳng tuân theo?
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Ngày mai chúng ta đến ngõ Dương Liễu phónghoa? đốt nhà họ Bạch được không?
Cao Ngạn Siêu giật bắn người lên vội đáp :
– Đây là một đại sự, cần phải thương nghị lâu dài. Nếu Tổng đà chủ mà nghe chuyện này, e rằng tội nặngđấy!
Vi Tiểu Bảo vừa nghe đến ba chữ Tổng đà chủ liền cụt hứng, không dám nói gì nữa.
Gã thay đổi y phục, cởi áo mới xếp lại, mặc quần áotiểu thái giám vào.
Bọn Cao Ngạn Siêu đi khám xét bốn mặt, không thấy có người ở Mộc vương phủ dòm ngó mới cho Vi Tiểu Bảo đi vào giữa đưa ra ngõ ngang, mướn một cỗ kiệu nhỏ đưa gã về cung.
Vi Tiểu Bảo ngồi trong kiệu, bỗng thấy một người anh em trong hội nói:
– Vi hương chủ! Sáng sớm mai, hương chủ có rảnh xin vào trong bếp Thượng Thiện Giám coi…
Vi Tiểu Bảo hỏi ngay:
– Coi cái gì?
Người kia đáp :
– Cũng chẳng có gì lạ.
Gã nói rồi lùi lại ngay.
Vi Tiểu Bảo ngồi trong kiệu nghĩ mãi không nhớ được người đó họ tên gì.
Trên môi hắn để hai túm râu chuột, tướng mạo cục cằn ra vẻ quê mùa.
Nhiều lắm là một tên tiểu thương.
Lúc đến ngõ Dương Liễu, hắn không theo đi.
Gã cứ yên trí hắn là một người tài công trong tiệm thuốc.
Vi Tiểu Bảo nghĩ tới người kia kêu mình đến trù phòng Thượng Thiện Giám coi, không hiểu hắn có dụng ý gì?
Vi Tiểu Bảo phụ trách trông coi công việc ở nhà bếp, sáng sớm hôm sau gã lần đến ngự trù phòng.
Những người trong trù phòng từ thái giám trởxuống thấy nhân vật đứng đầu tới nơi chạy qua chạy lại nhộn nhịp.
Chúng chọn thứ trà nổi tiếng rồi bưng lại.
Vi Tiểu Bảo thấy trong trù phòng không có gì khác lạ toan quay gót trở ra, bỗng thấy tên thái giám đi chợ mua đồ về tới.
Theo sau hắn là một người xách cái cân lớn cười hì hì luôn miệng nói:
– Dạ dạ ! Công công bảo sao tại hạ xin làm như vậy, bảo đảm không dám sai quyền.
Vi Tiểu Bảo vừa thấy người này không khỏi giật mình kinh hãi, vì chính hắn hôm qua đã mời gã sáng nay đến trù phòng coi.
Tên thái giám đi chợ mua đồ lật đật đến trước mặt ViTiểu Bảo vấn an.
Vi Tiểu Bảo trỏ vào người kia hỏi:
– Vị này là ai?
Thái giám cười đáp :
– Y là chủ tiệm bán thịt Tiền Hưng Long ở phía Bắc thành.
Bữa nay y đặc biệt đem đến mười mấy con heo thịt đưa và trong cung.
Tiền lão bản liền quỳ xuống đất nhìn Vi Tiểu Bảo dập đầu lạy mấy lạy rồi nói:
– Công công là cha mẹ cho tiểu hiệu cơm ăn áo mặc.
Bữa nay mới có duyên được bái kiến công công thật là tổ tiên họ Tiền đã tu nhân tíchđức nhiều lắm!
Vi Tiểu Bảo cười nói :
– Ông bạn đứng dậy đi ! Bất tất phải đa lễ.
Rồi gã tự hỏi:
– Thằng cha này trà trộn vào cung định mưu đồ chuyện gì? Sao hắn không nói cho mình biết trước?
Lão họ Tiền đứng dậy, nét mặt vui tươi nói:
– Các vị công công ở trong cung đã tác thành việc buôn bán cho tiểu hiệu.
Tiểu hiệu tính giá tiền đặc biệt có thể nói là không ăn lãi đồng nào.
Chỉ mổ lợn giúp Hoàng thượng, Hoàng thái hậu, Công chúa cùng đại thần đã là hãnh diện lắm rồi.
Khi mọi người nghe nói tiểu hiệu cung cấp thịt cho cả đức Hoàng thượng dùng thì tự nhiên thịt heo của tiểu hiệu tuyệt nhất thiên hạ, không còn nhà nào sánh kịp.
Vì thế mà tiệm Tiền Hưng Lòng từ ngày cung cấp thịt heo vào cung tới nay mới hơn một năm việc buôn bán đã tiến bộ rất nhiều.
Đó toàn là nhờ ở công đức tài bồi của mấy vị công công.
Hắn vừa nói vừa vấn an luôn miệng.
Vi Tiểu Bảo gật đầu cười nói:
– Thế thì nhất định ông bạn phát tài dữ!
Người kia nói:
– Nhờ hồng phúc của các vị công công.
Hắn móc trong bọc ra ba tấm ngân phiếu rồi cười hì hì nói:
– Một chút nhỏ mọn này không đủ tỏ lòng thành kính, xin công công thu nạp để thưởng cho mọi người.
Hắn vừa nói vừa cầm ngân phiếu vào hai tay đưa lên cho Vi Tiểu Bảo.
Vi Tiểu Bảo đón lấy coi thì mỗi tấm ngân phiếu là năm trăm lạng, cộng một nghìn năm trăm lạng.
Chính là số bạc mà bữa trước Vi Tiểu Bảo đã giao cho bọn Cao Ngạn Siêu để họ chia nhau.
Vi Tiểu Bảo còn đang ngơ ngác thì thấy Tiền lão bản chũm môi trỏ về phía tên thái giám phụ trách việc mua bán thức ăn.
Vi Tiểu Bảo hiểu ý hắn liền cười nói:
– Tiền lão bản hà tất phải khách sáo như vậy!
Gã giao ba tấm ngân phiếu cho tên thái giám kia và cười nói:
– Lòng thành của Tiền lão bản, các vị đem chia nhau, bết tất phải chia cho ta.
Bọn thái giám trong trù phòng thấy số bạc một ngàn năm trăm lạng đều mừng rỡ vô cùng.
Nên biết những người nhà buôn cung cấp thịt heo, thịtbò, gà vịt, cá mú cùng rau cỏ vàotrong cung gặp những ngày lễ tiết trong năm có đưa nhiều lắmlà bốn năm trăm lạng bạc, làm tiền lễ thì viênthái giám đưa đến Thượng Thiện Giám đã chia lấyphán nửa trước, còn bao nhiêu mới phân phátcho chúng.
Bây giờ họ thấy số bạc nhiều mà Vi Tiểu Bảo lại tuyênbố không lấy, mọi người chia nhau được món hoạnh tàikhá lớn.
Tên thái giám chuyên trách sắm sửa món ăn lại là người rất hiểu việc.
Hắn nghĩ bụng:
– Dù Quế công công miệng nói không lấy, nhưng y cầm đầu bọn mình có lý nào lại khiết nhiên được?
Vậy lúc chia tiền mìnhh nên dành một phần lớnnhất đưa cho y giữ.
Tiền lão bản nói:
– Quế công công ! Công công thể tất cho vị cộng sự như vậy thật hiếm có, nhưng công công không thulễ thì tiểu nhân khó nỗi yên lòng.
Hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp :
– Bây giờ xin thế này: Tiểu hiệu nuôi được hai con Phục linh hoa điêu trư quý giá vô ngần.
Chờ lúc nữa mổ heo rồi xin kính dâng một con cho Hoàng thái hậu và Hoàng thượng, còn một con khiêng vào phòng Quế công công, xin công công nhận cho.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Phục linh điêu hoa trư là cái gì? Cái tên cổ quái này ta chưa từng nghe thấy.
Tiền lão bản đáp :
Đó là một bí pháp tổ truyền của tiểu hiệu, lựa một giống heo thật tốt, sau khi hết bú rồi, nó được nuôi bằng cả phục linh, đẳng sâm và nhiều thứ thuốc bổ rất quý.
Ngoài những chất thuốc bổ còn cho ăn trứng gà, uốngrượu Hoa điêu lão tử…
Hắn chưa dứt lời, bọn thái giám đã cười ồ lênđồng thanh hỏi:
– Làm gì có cách nuôi heo như vậy?
Nếu thế thì nuôi được con heo mập há chẳng tốn kém đến mấy trăm lạng bạc?
Tiền lão bản đáp :
Tiền bạc dĩ nhiên không phải là ít, nhưng cái khó là ở chỗ hao tốn tâm huyết cùng công phu.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Được rồi ! Con heo kỳ dị như vậy, d nhiên phải nếm cho biết mùi.
Tiền lão bản hỏi:
– Không hiểu chiều hôm nay Quế công công được rảnh vào giờ nào để tiểu nhân đúng giờ đưa tới?
Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng mình ra khỏi Ngự thư phòng vào khoảng đầu giờ thân, liền đáp :
– Ông bạn đưa tới vào khoảng cuối giờ mùi, đầu giờ thân.
Tiền lão bản vâng dạ luôn miệng lại vấn an mấy lần nữa.
Tên thái giám kia nói:
– Quế công công ! Khi công công gặp Hoàngthượng không nên nhắc tới vụ này.
Vi Tiểu Bảo lấy làm kỳ hỏi:
– Tại sao vậy?
Tên thái giám kia đáp:
– Theo luật lệ trong cung thì những thực vật kỳ dĩ hữu quyết không nên dâng lên Hoàng thái hậu, Hoàng thượng cùng công chúa.
Nếu các vị ăn vào mà xẩy ra chuyện gì thì có bao nhiêu đầu cũng rớt hết.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Đúng thế!
Tên thái giám kia lại nói:
– Hoàng thượng còn nhỏ tuổi nặng tính hiếu kỳ, nếu ngài bảo lấy cho nếm thử thì chúng ta là kẻ nô tài phải hứng mối quan hệ rất lớn.
Vả lại thứ thịt heo này nuôi vất vả lắm, đâu phải chuyện dễ kiếm.
Nếu Hoàng thượng xơi vừa miệng, hạ chỉ cho bọn Ngự trù phòng phải cung phụng hàng ngày thì chỉ có nước là chịu chết.
Vi Tiểu Bảo cười ha hả nói:
– Ông bạn nghĩ vậy thật chu đáo.
Tên thái giám kia nói:
– Đó là quy củ trong Thượng Thiện Phòng trước nay như vậy. Những hoa tươi quả lạ cũng không được dâng Hoàng thượng và Thái hậu dùng.
Vi Tiểu Bảo lấy làm kỳ hỏi:
– Hoa quả rau đậu tươi đậu mùa mà không kính dâng, chẳng lẽ để cách đêm rồi mới dâng hay sao?
Tuy gã cầm đầu Thượng Thiện Giám mấy tháng rồi mà công việc bếp nước gã chưa từng để tâm đến.
Thái giám chuyên biệt cười đáp:
– Kính dâng hoa quả rau đậu quá mùa hay cách đêm thì nhất định không dám rồi.
Nhưng trong một năm chỉ có vài tháng là có hoa quả, chúng ta đành chịu không dám cung phụng, vì sợ Hoàng thượng ăn thấy ngon miệng, trời mùa hạ lại đòi xơi măng mùa đông hay mùa đông lại đòi rau đậu mùa hạ là chúng ta chết ráo !
Vi Tiểu Bảo cười nói:
– Hoàng thái hậu cùng Hoàng thượng làbậc thánh minh khi nào lại đòi những chuyện oáioăm như vậy?
Thái giám chuyên biệt run lên vội đáp:
– Dạ ! Dạ ! Thái hậu và Hoàng thượng là bậc thánh minh không đòi hỏi như vậy.
Thuộc hạ nghe nói đây là quy củ từ đời nhà Minh còn để lại.
Đức Hoàng thượng nhà Đại Thanh chúng ta thông tình đạt lý, chúng ta là bọn nô tài làm việc dễ hơn nhiều.
Hắn ngấm ngầm kinh hãi, trong lòng rất hối hận về mấy câu nói trước.
Vi Tiểu Bảo chầu hầu vua Khang Hy xong ở Ngự thư phòng ra lại đếnngự trù phòng ngay.
Chẳng bao lâu Tiền lão bản dẫn bốn tên gia nhânkhiêng hai con heo thật béo mổ rất sạch sẽ rồi.
Mỗi con nặng tới 300 cân.
Tiền lão bản vấn an Vi Tiểu Bảo rồi nói:
– Quế công công ! Lão nhân gia mỗi sáng sớm dậy xơi một ít Phục linh hoa điêu trư rất là bổ ích.
Nướng rồi ăn ngay càng tốt.
Tiểu nhân đưa một con heo vào trong phòng lãonhân gia để sáng sớm mai lão nhân gia xẻo thịtnướng ăn.
Nếu ăn không hết thì bảo nhà bếp ướp muối để dành.
Vi Tiểu Bảo biết hắn có ý gì đây liền đáp:
– Ông bạn suy nghĩ thật chu đáo. Ông bạn hãy đi theo ta.
Tiền lão bản đưa một con heo nhẵn nhụi để lại nhà bếp, còn con nữa sai khiêng vào phòng Vi Tiểu Bảo.
Chỗ ở của quản sự thái giám ngay bên cạnh nhàbếp.
Sau khi khiêng con heo vào phòng rồi, Vi Tiểu Bảo sai một tên tiểu thái giám dẫn hai hán tử khiêng heo đến trù phòng ngồi chờ.
Ba người đi rồi, gã liền khép cửa lại.
Tiền lão bản khẽ hỏi:
– Vi hương chủ! Trong nhà còn người nào khácnữa không?
Vi Tiểu Bảo lắc đầu.
– Tiền lão bản cúi xuống khẽ lật con heo lên thì thấy chỗ mổ bụng có dán ngang mấy miếng da dê để chekín chỗ hở.
Vi Tiểu Báo nghĩ thầm:
– Trong bụng con heo này, tất có giấu vật gì cổ quái, như binh khí chẳng hạn.
Phải chăng Thiên Địa Hội muốn giết người, đại náo Hoàng cung?
Gã nghĩ tới chuyện này bất giác trống ngực đánh hơn trống làng.
Quả nhiên gã thấy Tiền lão bản bóc mấy miếng da heo ra.
Hai tay hắn khẽ mở bụng heo, ôm ra một bọc to tướng.
Vi Tiểu Bảo khẽ bật lên tiếng la hoảng :
– Trời ơi!
Nguyên lão Tiền đưa một người ở bụng heo ra.
Người này thân hình bé nhỏ gầy nhom, đầu để tóc dài.
Nguyên là một cô bé cỡ 13, 14 tuổi, mình mặc áo mỏng dính.
Hai mắt nhắm nghiền, người không nhúc nhích. Chỉ có trước ngực khẽ nhô lên thụt xuống vì hô hấp.
Vi Tiểu Bảo rất lấy làm kỳ lạ hạ thấp giọng xuống hỏi:
– Vị tiểu cô nương này là ai? ông bạn đem y vào đây làm chi?
Tiền lão bản đáp :
– Đây là Quận chúa ở Mộc vương phủ.
Vi Tiểu Bảo lại càng kinh hãi hơn, giương mắt lên hỏi:
– Quận chúa ở Mộc vương phủ ư?
Tiền lão bản đáp :
– Phải rồi ! Y là em gái của tiểu vương gia trong Mộc vương phủ.
Bọn họ bắt Từ đại ca đem đi, nên bọn ta bắt Quận chúa nươngnương này làm con tin, khiến họ không dám độngđến một sợi lông của Từ đại ca.
Vi Tiểu Bao vừa kinh hãi vừa mừng thầm hỏi:
– Diệu kế chân diệu kế! Các vị làm thế nào mà bắt được y?
Tiền lão bản đáp :
– Hôm qua Vi hương chủ cùng chúng vị ca ca đến ngõ Dương Liễu lý luận với họ, thuộc hạ Ở lại Hồi Xuân đường canh giữ thì được tin con trai tên đại Hán gian NgôTam Quế là Ngô ứng Hùng đến kinh thành.
Vi Tiểu Bảo tự hỏi:
– Sao lại dính líu đến con Ngô Tam Quế?
Tiền lão bản nói tiếp :
– Sau lại được tin tiểu vương gia ở Mộc vương phủ thân tự thống lãnh một đoàn hảo thủ trong Vương phủ theo đến kinh thành.
Vi Tiểu Bảo gật đầu hỏi:
– Phải chăng họ muốn hành thích tên tiểu Hán gian họ Ngô?
Tiền lão bản đáp :
– Đúng thế! Nhưng tên tiểu Hán gian này phòng bị rất nghiêm mật.
Bên mình gã có nhiều ‘ay cao thủ võ công bảo vệ. Muốn giết gã không phải chuyện dễ.
Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp:
– Sau khi thuộc hạ được tin này lập tức hành động ngay.
Thuộc hạ đến chỗ ở mọi người trong Mộc vương phủ thì họ đều vắng nhà.
Chắc là họ đi hạ thủ tên tiểu Hán gian kia.
Chỉ có con nha đầu này và hai người đàn bà nữa ở nhà.
Thật là một cơ hội hiếm có.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Thế rồi ông bạn tiện tay dắt bò, bắt thị đem về phải không?
Tiền lão bản mỉm cười đáp :
– Đúng thế! Vị tiểu cô nương này tuy còn nhỏ tuổi nhưng Mộc vương phủ quý cô khác nào chimPhượng hoàng.
Chỉ cần sao nắm tiểu Quận chúa trong tay chúng ta là Từ đại ca yên như núi Thái Sơn không sợ bọn họhành hạ y
mà phải đối đãi một cách ân cần.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Tiền đại ca ! Vậy công lao của đại ca thật lớn vô cùng !
Tiền lão bản đáp :
Việc này không lớn mà cũng không nhỏ, xin Vi hương chủ phát lạc.
Vi Tiểu Bảo trầm ngâm rồi hỏi:
– Tiền đại ca tính sao bây giờ?
Tuy gã ở với người Thiên Địa Hội mới một thời gian ngắnngủi nhưng cũng đã đo được lòng dạ bọn họ.
Bọn người này ngoài miệng tôn xưng gã là Hương chủ, việc gì cũng bảo là Vi Hương chủ chỉ thị làm thế này thế nọ, mà
thực ra trong lòng họ đã có chủ ý, chỉ mong sao chủ ý của họ được gã tán đồng là sau này, trút hết những mối can hệ trong đại lên đầu gã.
Vi Tiểu Bảo nhắc lại câu hỏi:
– Tiền đại ca bảo nên làm thế nào?
Tiền lão bản đáp :
– Hiện giờ chỉ cần một nơi giấu kính tiểu Quận chúa, đừng để người trong Mộc vương phủ tìm thấy.
Chuyến này Mộc gia đến kinh thành với một số người đông đảo.
Tiểu vương gia họ Mộc cầm đầu, bốn nhà Lưu, Bạch, Phương, Tô đều theo đến cả.
Hiện giờ bọn chúng đang sục tìm trong thành Bắc Kinh một cách ráo riết.
Mỗi nơi có vết chân người Thiên Địa Hội chúng ta nhất định bị họ theo dõi rất gắt gao, e rằng mình có đánh một phát trung tiện bọn người trong Mộc vương phủ cũng nghe thấy.
Vi Tiểu Bảo bật tiếng cười khúc khích. Gã lấy làm thích thú về cách ăn nói của Tiền lãobản hợp với tỳ vị của gã.
Gã niềm nở nói:
– Tiền đại ca ! Chúng ta hãy ngồi xuống đây thủng thẳng bàn luận.
Tiền lão bản đáp :
– Dạ ! Dạ ! Đa tạ Hương chủ!
Lão ngồi xuống ghế nói tiếp :
– Thuộc hạ giấu tiểu Quận chúa vào bụng heo đưa tới cung, một là để che dấu bọn thị vệ trong cung khỏi xục xạo tìm kiếm,hai là bưng mắt mọi người trong Mộc vương phủ.
Trong bọn thủ hạ Mộc Vương gia có mấy nhân vật rất lợi hại nên cần phải đề phòng cẩn thận.
Nhưng không giấu tiểu Quận chúa trong Hoàng cung thì e rằng lúc này không chừng bị bọn họ đoạt về mất rồi.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Tiền đại ca bảo giấu tiểu Quận chúa trong Hoàng cung ư?
Tiền lão bản đáp :
– Thuộc hạ không dám nói thế. Nhất thiết mọi việc hoàn toàn ở nơi Vi Hương chủ quyết định.
Việc giấu tiểu Quận chúa ở Hoàng cung đương nhiên là một nơi ổn thoa? hơn hết, khắp thiên hạ không có chỗ nào bằng. Bọn cao thủ của Mộc vương phủ dù nhiều đến đâu cũng không địch lại bọn thị vệ trong đại nội.
Tiểu Quận chúa ở trong Hoàng cung thì đừng nói bọn chúng quyết không nghĩ tới, điều tra không ra manh mối dù chúng có biết chăng nữa cũng chẳng đủ lực lượng xông vào Hoàng cung để cứu nàng ra.
Nếu bọn chúng xông vào Hoàng cung cứu được tiểu Quận chúa đêm ra thì cả đến tiểu Hoàng đế Thát Đát chúng cũng có thể cột cổ lôi đi.
Trong thiên hạ chẳng bao giờ có chuyện thế được.
Có điều thuộc hạ lớn mật làm càn thiện tiện đem tiểu Quận chúa vào cung là gây cho Vi Hương chủ không biết bao nhiêu nguy hiểm cùng phiền phức. Thật là tội đáng muôn thác.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm trong bụng:
– Hắn đem người đưa vào đây rồi còn nói tội đáng chết thì đã chết đâu?
Giấu tiểu Quận chúa trong cung quả là diệu kế.
Người Mộc vương phủ một là không nghĩ tới, hai là cứu không nổi.
Hắn đã lớn mật làm càn chẳng lẽ Vi Tiểu Bảo này lại nhỏ mật hơn hắn?
Gã liền cười đáp:
– Mưu kế của Tiền đại ca hay đấy! Vậy cứ giấu tiểu Quận chúa trong này là xong.
Tiền lão bản hớn hở nói:
– Dạ ! Dạ ! Vi Hương chủ đã dạy cho việc này làm được thì nhất định là được rồi.
Thuộc hạ còn nghĩ rằng: Sau này công việc kết liễu tiểu Quận chúa sẽ trả về cho họ.
Bọn họ biết Quận chúa nương nương trong những ngày này trú ngụ tại Hoàng cung là không làm nhục đến địa vị Quận chúa. Bằng nhốt tiểu Quận chúa ở dưới hầm nhà tên đồ tể, để Quận chúa ngừi mùi máu bò, máu heo tanh hôi thì không khỏi đối đãivới người tôn cao một cách quá đáng.
Vi Tiểu Bảo cười nói:
– Hàng ngày nuôi tiểu Quận chúa bằng phục linh, đẳng sâm và hột gà là chu đáo lắm rồi.
Tiền lão bản cười khành khạch nói:
– Hơn nữa, tiểu Quận chúa tuy còn nhỏ tuổi nhưng cũng là một cô gái mà để ở với bọn đàn ông thốitha như thuộc hạ thì có điều trở ngại cho thanh danh của nàng.
Còn nàng ở với Vi hương chủ… thì.. khôngsao.
Vi Tiểu Bảo ngơ ngác hỏi:
– Tại sao vậy?
Tiền lão bản ấp úng đáp :
– Hương chủ cũng còn nhỏ tuổi… huống chi… huống chi làm việc ở trong nội cung. .. dĩ nhiên. .. dĩ nhiên là không có. .. cái gì…
Gã ấp a ấp úng không biết nói thế nào,vì không phải là chuyện có thể nói huỵchtoẹt ra được.
Hồi 39
Vi Tiểu Bảo lần mò huyệt đạo
Vi Tiểu Bảo thấy Tiền lão bản ra chiều bẽn lẽn.
Gã ngẫm nghĩ một lúc mới hiểu chuyện, miệng lẩm bẩm:
– Té ra hắn cho mình là thái giám thì đem tiểu Quận chúa giao cho mình trông coi không ngại gì đến tiếng thanh bạch của thị.
Nguyên gã không phải là thái giám thực sự, nên phải nghĩ một lúc mới hiểu.
Bằng không Tiền lão bản chỉ hở ra một câu đầu là gã biết ngay.
Nên biết trong Thiên Địa Hội chỉ mình Cận Nam đã sờ vào người gã nên hiểu gã không phải là thái giám.
Cả đến Mao Thập Bát cũng cho là gã bị hoạn rồi bắt buộc phải sung chức tiểu thái giám.
Hắn còn hối hận không thể bảo vệ chu toàn cho gã, cứu gã ra khỏi Hoàng cung để gã bị liên luy thành phế nhân.
Mỗi lúc hắn nghĩ tới nghĩa vụ này lại tự thẹn với mình.
Tiền lão bản lại nói:
– Lúc thuộc hạ đem tiểu Quận chúa vào trong cung chỉ điểm huyệt thần đường, huyệt dương cương trên lưng và huyệtthiên trụ sau gáy cô để cô không cựa cạy vànói năng gì được.
Khi nào Vi hương chủ buông tha cho cô ăn cơm thì chỉ việc giải khai huyệt đạo cho cô.
Nhưng hay hơn hết là điểm vào huyệt Hoàng Khiêu trên đùi cô để cô khỏi trốn chạy.
Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp:
– Bọn người trong Mộc vương phủ bản lỉnh rất cao thâm.
Vị tiểu cô nương này tuy dường như không hiểu võ công, song cũng nên đề phòng.
Vi Tiểu Bảo toan hỏi:
– Huyệt Thần đường, huyệt Hoàn khiêu là gì? ởchỗ nào? Điểm làm sao? Giải thế nào?
Nhưng gã lại nghĩ:
– Đã làm Hương chủ Thanh Mộc đường, lại là đệ tử của Tổng đà chủ mà cách điểm huyệt cùng giảihuyệt cũng không hiểu, há chăng để cho bọn thuộc hạ khinh thường?Vả lại đối phó với một vị tiểu cô nương chẳng có chilà khó
Gã liền gật đầu đáp :
– Tiểu đệ biết rồi !
Tiền lão bản nói:
– Xin Vi hương chủ cho mượn thanh đao.
Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng:
– Hắn lấy đao làm chi?
Tuy nhiên gã cũng rút thanh truỷ thủ ở ống giầy ra đưa cho Tiền lão bản.
Tiền lão bản đón lấy đao rạch vào lưng con heo một cái.
Không ngờ lưỡi truỷ thủ này sắc bén vô cùng !
Đao thịt cắt heo như cắt đậu hũ.
Mũi đao vừa đâm vào đã ngập tận chuôi.
Tiền lão bản giật mình kinh hãi, cất tiếng khen:
– Thanh đao này quý quá !
Lão cắt hai miếng thịt lưng và hai đùi trước con heo rồi nói:
– Hương chủ để lại chỗ này nướng ăn. Còn bao nhiêu kêu mấy vị tiểu công công khiêng xuống bếp.
Bây giờ thuộc hạ xin cáo từ. Tình hình trong bản hội thế nào, hay có việc gì cần, thuộc hạ sẽ tùy thời đến báo cáo với Hương chủ.
Vi Tiểu Bảo đón lấy thanh truỷ thủ đáp :
– Được rồi!
Gã quay lại ngó tiểu Quận chúa nắm trên giường một cái rồi hỏi:
– Bao giờ Tiền đại ca đến đón tiểu Quận chúa ra?
Gã toan nói:
– Để cô này ở trong cung lâu ngày nguy hiểm lắm, nếu có người phát giác thì thật hỏng bét.
Nhưng gã lại nghĩ đã là anh hùng hảo hán trong Thiên Địa Hội thì còn sợ gì nguy hiểm?
Nếu nói như vậy là để người ta coi thường mình.
Vi Tiểu Bảo nhất tâm muốn làm hảo hán, nên tuytrong lòng sợ sệt mà ngoài mặt vẫn ra bộ thản nhiênnhư mình là bậc đại anh hùng chẳng biết sợ trời đấtlà gì.
Tiền lão bản xuống bếp rồi, Vi Tiểu Bảo cài then cửa lại và tra xét các ngõ thấy không còn kẽ hở nào mới ngồi xuống bên giường ngó tiểu Quận chúa thì thấy cô giương cặp mắt tròn xoe ngó ra bên giường, cô vội nhắm mắt lại, nhưng cũng đã bị Vi Tiểu Bảo nhìn thấy rồi.
Vi Tiểu Bảo cười nói :
– Cô nương đã không nói được lại không thể nhúc nhích thì cứ nằm yên là hay hơn hết.
Gã thấy áo cô không bị lem luốc thì nghĩ ngay đến Tiền lão bản đã rửa sạch trong bụng con heo và lau chùi khô khan không còn chút huyết tích nào.
Gã liền kéo chăn đắp lên người cho cô.
Vi Tiểu Bảo ngắm nghía thấy nước da tiểu Quận chúa trắng như tuyết, mặt không chút huyết sắc.
Cặp lông mày dài không ngớt rung động thì biết là cô đang khiếp sợ vô cùng.
Gã liền cười tìm lời an ủi :
– Cô nương bất tất phải sợ hãi. Tại hạ không giết cô đâu. Cô chỉ ở đây mấy ngày rồi sẽ thả cho cô về.
Tiểu Quận chúa lại giương mắt lên ngó gã một cái, song nhắm lại ngay.
Vi Tiểu Bảo lấy làm đắc ý nghĩ thầm:
– Trong Mộc vương phủ nhà cô oai phong lừng lẫy trên chốn giang hồ.
Ngày trước ta đang đi đường Cô Bắc chỉ nói mấy câu lỗi lầm với một tên gia tướng ở Mộc vương phủ mà tên tiểu quỷ nhát gan Mao Thập Bát đánh ta một trận nhừ đòn. Con bà nó…
Gã nghĩ tới đây giơ tay lên thì thấy cổ tay còn vết tròn đen tím chưa hết và hãy còn ngâm ngẩm đau, gã lại lẩm bẩm:
– Thằng cha Bạch Hàn Phong chết mất người anh, khí tức không nơi phát tiết, gã nắm đầu xương lão gia cơ hồ muốn gẫy.
Không ngờ Quận chúa nương nương ở Mộc vương phủ lại lọt vào tay lão gia.
Bây giờ lão gia muốn đánh là đánh muốnmắng là mắng. Quận chúa nương nương cũng không nhúc nhích được. Ha ha… ha ha…
Gã nghĩ tới chỗ đắc ý không nhịn được bật lên tràng cười ha hả.
Tiểu Quận chúa nghe tiếng cười lại mở mắt ra để coi xem vìlẽ gì mà gã bật cười.
Vi Tiểu Bảo cười nói:
– Quận chúa nương nương như mi là danh giá lắm phảikhông? Con bà nó !
Lão gia chẳng coi mi vào đâu hết !
Gã sấn lại tát hai cái “bốp bốp” vào hai bên má cô bé.
Hai má tiểu Quận chúa trắng như tuyết bị xưng lên. Hai dòng lệ cô trào ra.
Vi Tiểu Bảo quát lên:
– Không được khóc ! Lão gia không cho mi khóc là mi không được khóc.
Nhưng hai dòng lệ của tiểu Quận chúa càng tuôn ra nhiều hơn.
Vi Tiểu Bảo tức quá thoá mạ:
– Con mẹ nó ! Quan chó đẻ ! Con đ thối tha ! Mi cònquật cường ư?
Gã lai giơ tay lên tát hai cái nữa.
Đoạn gã túm tóc cô xách nửa người lên quát hỏi:
– Mi còn khóc nữa hay thôi?
Tiểu Quận chúa vẫn sa lệ không ngớt.
Vi Tiểu Bảo lại quát :
– Mở to mắt ra mà nhìn ta !
Tiểu Quận chúa hai mắt nhắm nghiền.
Vi Tiểu Bảo lại thét lên:
– Chà chà! Mi tưởng đây cũng là Mộc vương phủnhà mi chăng? Quân khốn kiếp !
Bọn gia tướng Lưu, Bạch, Phương, Tô nhà mi thì đã làm con mẹ gì?
Một ngày kia vào tay lão gia, lão gia sẽ bămvằm chúng nát ra như tương !
Rồi gã quát hỏi:
– Mi có mở mắt ra hay không?
Tiểu Quận chúa cố hết sức nhắm chặt hơn.
Vi Tiểu Bảo bỏ đầu cô xuống nói:
– Giỏi lắm! Mi không chịu mở mắt thì để hai cái tròng thối tha đó làm gì?
Chi bằng lão gia khoét ra ngâm rượu.
Gã cầm lưỡi truỷ thủ để vào mắt cô lia mấy cái.
Tiểu Quận chúa toàn thân run lên, cô vẫnkhông chịu mở mắt.
Vi Tiểu Bảo không biết làm thế nào, gã nói:
– Mi không chịu mở mắt nhưng lão gia nhất định bắt mi phải mở ra.
Mi đã muốn thi gan với ta thì rồi mi sẽ biết Quận chúa nương nương lợi hại hay tên tiểu lưu manh, tiểu khiếu hoá như ta lợi hại.
Tạm thời ta chưa khoét mắt mi vội.
Nếu ta khoét mắt ngay thì ra để mi thắng, vĩnh viễn không phải ngó đến ta.
Ta hãy dùng lưỡi đao thích vào mặt mi: bên trái một con rùa thối tha, bên mặt một đống phân bò.
Bao giờ những vết thích thành sẹo ta cho mi ra phố để hàng ngàn hàng vạn người bu lại coi mặt mi.
Người ta sẽ nói: “Đẹp quá! Đẹp quá! Tiểu mỹnhân ở Mộc vương phủ mà nửa mặt bên trái cóhình con rùa, nửa mặt bên phải có đống phânbò.”
Mi có mở mắt ra hay không?
Tiểu Quận chúa toàn thân không nhúc nhích, chỉ có cặp mắt là tự ý mở ra hay nhắm lại được.
Cô nghe Vi Tiểu Bảo nói vậy càng nhắm mắt chặt hơn.
Vi Tiểu Bảo tự nói một mình:
– Té ra con đượi này chả lo mặt mình không đẹp, nên muốn ta khắc mấy chữ vào mặt.
Được lắm! Trước hết ta hãy khắc một con rùa !
Gã mở ngăn bàn lấy nghiên mài mực và bút lông ra.
Bút nghiên này đều là đồ dùng của Hải lão công để lại.
Vi Tiểu Bảo từ nhỏ tới lớn chưa từng sờ đến bút.
Bây giờ gã cầm bút cũng như cầm đũa.
Gã giơ bút lên vẽ vào nửa mặt bên trái tiểu Quận chúa một con rùa.
Tiểu Quận chúa nước mắt đầm đìa chảy vào con rùa mực thành một vết đen sì.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Trước hết ta hãy dùng bút vẽ hình rồi sẽ lấy mũi dao khắc vào, như người ta khắc chữ vậy.
Phải phải! Quận chúa nương nương ! Khi nào tại hạ khắc xong sẽ đưa Quận chúa nương nương đến đường phố lớn cổng thành Trường An mà reo lên: “Khách quan nào muốn in hình con rùa? Cứ ba đồng một tấm, vào đây màin”.
Ta chỉ phải dùng mực đen quét lên mặt mi là lại có người trả cho ba đồng.
Ta lấy giấy trắng in vào mặt mi là thành ngay hình con rùa, mau lẹ quá mà !
Một ngày ta in trăm tấm được ba trăm đồng tiền là đủ ăn xài.
Gã miệng nói ba hoa, mắt không ngớt nhìn trộmgương mặt tiểu Quận chúa thì thấy cặp lông màycủa cô không ngớt rung động.
Hiển nhiên cô vừa phẫn nộ lại vừa khiếp sợ.
Vi Tiểu Bảo càng lấy làm đắc ý, gã vừa cười vừa nói:
– Hừ! Nửa mặt bên phải mà khắc đống phân bò thì làm sao lấy được tiền?
Trên đời làm gì có người bỏ tiền ra mua đống phân bò?
Gã ngẫm nghĩ một chút rồi tiếp :
– Chi bằng ta khắc con heo vừa mập vừa ngu dốt thì chắc làlợi to.
Gã cầm bút giơ lên vẽ loạn xạ vào nửa mặt bên phải một hồi.
Gã vẽ một vật gì có bốn chân và một cái đuôi. Nó không ra con mèo mà cũng chẳng giống con chó.
Vi Tiểu Bảo đặt bút lông xuống, lấy một con dao bạc cầm taydùng đế.
Gã đặt mũi dao vào má bên trái tiểu Quận chúa rồi lớn tiếng quát:
– Mi mà còn bướng bỉnh không chịu mở mắt là ta khắc vào mặt mi đó.
Tiểu Quận chúa nước mắt tuôn ra như suối. Cô vẫn không chịu mở mắt.
Vi Tiểu Bảo không biết làm thế nào, chẳng lẽ lại chịu thua.
Gã dựa mũi dao nhẹ nhàng trên mặt tiểu Quận chúa vạch lui vạch tới.
Con dao này rất cùn.
Da mặt tiểu Quận chúa còn non như vậy mà cũng không làm tổn thương chút nào.
Có điều tiểu Quận chúa khiếp sợ quá, cô cho rằng tên tiểu ác nhân này dùng dao rạch mặt cô thật.
Cô uất quá ngất xỉu.
Vi Tiểu Bảo thấy tiểu Quận chúa sắc mặt có điều khác lạ thì sợ cô bị mình hăm doa. bỏ vía chết rồi.
Gã giật mình kinh hãi vội đưa tay lên sờ mũi thấy cô hãy còn hô hấp, lại cất tiếng mắng :
– Con đượi thối tha này giả chết.
Gã nghĩ thầm trong bụng:
– Thị dù chết cũng không chịu mở mắt, chẳng lẽ ta chịu thuathị ư? Đã thế thì quyết thi gan.
Vi Tiểu Bảo nhất định không chịu hàng phục.
Gã lấy tấm khăn ướt lau mực trên mặt tiểu Quận chúa và phải lau đến ba lần mới sạch hết.
Vi Tiểu Bảo thấy lông mi của tiểu Quận chúa thưa mà dài.
Cô lại miệng nhỏ mũi ngay, dung nhan cực kỳ xinh đẹp, bất giác miệng lẩm bẩm:
– Ngươi là một vị Quận chúa, chắc trong thâm tâm coi một tên tiểu thái giám như ta không vào đâu, ta cũng coi ngươi tầm thường, chẳng hoá ra ở vào thế dằng co?
Sau một lúc, tiểu Quận chúa từ từ tỉnh lại mở mắt ra thì thấy cặp mắt của Tiểu Bảo đang trợn lên nhìn mình một cách hung dữ.
Cô không khỏi giật mình kinh hãi vội nhắm mắt lại ngay.
Vi Tiểu Bảo cười ha hả hỏi:
– Rút cục ngươi phải mở mắt ra nhìn lão gia rồi. Thế là lão gia đã toàn thắng, phải vậy không?
Gã cho là mình thắng trận thì trong lòng cao hứng.
Có điều tiểu Quận chúa không nói năng được, khiến gã giảm bớt một phần hứng thú.
Muốn cho tiểu Quận chúa thốt lên lời thì cần phải giải huyệt.
Gã liền nói:
– Ngươi bị điểm huyệt nếu không giải khai thì chẳng thể ăn uống được và ngươi sẽ chết đói.
Ta muốn giải huyệt cho ngươi mà không biết cách.
Trước kia ta đã học rồi nhưng bây giờ quên hết. Ngươi có hiểu không?
Nếu không hiểu thì chỉ còn cách nằm trơ như xác chết, đừng có nhúc nhích.
Bây giờ ngươi muốn giải khai huyệt đạo thì hãy nháy mắt ba cái để ta coi xem.
Gã nhìn tiểu Quận chúa không chớp mắt, thấy nàng ban đầu nằm yên không nhúc nhích.
Một lát sau, đột nhiên cô nháy mắt luôn ba cái.
Vi Tiểu Bảo cả mừng nói:
– Trước ta tưởng những người trong Mộc vương phủ đã ở họ Mộc thì tên nào cũng trơ như khúc gỗ, ngớ ngẩn chẳng biết gì.
Té ra khúc gỗ nhỏ này lại biết giải huyệt.
Vi Tiểu Bảo ôm Quận chúa lên ngồi xuống ghế nói:
– Ngươi hãy nhìn vào mặt ta, ta đưa ngón taychỉ vào các bộ vị trong mình ngươi nếu chỗ nàođúng là bị điểm thì nháy mắt luôn ba cái.
Bằng chỉ không trúng thì cứ dương mắt thao láo ra và không được cử động.
Ta cứ thế tìm kiếm bộ vị những huyệt đạo mà giải khai cho ngươi. Ngươi có hiểu không?
Nếu hiểu thì nháy mắt ba cái.
Tiểu Quận chúa liền nháy mắt ba cái.
Vi Tiểu Bảo gật đầu nói:
– Hay lắm ! Bây giờ ta bắt đầu giải khai huyệt đạo cho ngươi.
Vi Tiểu Bảo tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã tinh nghịch ngay từ thưở bé.
Gã giơ tay ra chỉ vào mé hữu trước ngực tiểu Quận chúa hỏi:
– Có phải chỗ này không?
Tiểu Quận chúa mặt đỏ bừng lên. Cô giương mắt lên thật lớn không dám chớp.
Vi Tiểu Bảo lại trỏ vào ngực trái cô hỏi:
– Có phải chỗ này không?
Mặt tiểu Quận chúa càng đỏ hơn. Mắt cô giương quá lâu không chịu nổi phải chớp một cái.
Vi Tiểu Bảo lớn tiếng reo :
– A ha ! Chỗ này rồi !
Tiểu Quận chúa vội giương mắt lên. Cô vừa bối rối vừathẹn thò không bút nào tả xiết.
Hai người đều lối 14, 15 tuổi, về mối tình nam nữ nửa hiểu nửa không.
Nhưng con gái thì biết sự đời sớm hơn.
Còn Vi Tiểu Bảo sinh trưởng trong lầu hồng kỹ viện, hàng ngày thấy những cử chỉ phóng túng của làng chơi gái
điếm.
Tuy gã chưa rõ ý nghĩa nhưng cũng biết hành động này không ổn chút nào.
Vi Tiểu Bảo thấy tiểu Quận chúa bối rối thì nhơn nhơn đắc ý.
Gã cảm thấy trận đòn ngày trước trên đường Tô Bắc và một phen nhục nhã ở hẻm Dương Liễu bữa trước bây giờ trả được thù.
Tuy Vi Tiểu Bảo không có ý khinh bạc, nhưng bản tính lại thích tinh nghịch.
Gã trỏ vào khắp nơi trong mình tiểu Quận chúa.
Tội nghiệp cho cô bé phải cố gắng giương mắt lên không dám chớp nháy vì cô sợ chớp bừa bãi là hỏng việc lớn.
Con người ta khó nhẫn nại nhất là giương mắt lên không dám chớp.
Chẳng bao lâu mũi cô đã toát mồ hôi lấm tấm.
May sao Vi Tiểu Bảo chỉ tay xuống dưới nách bên tả.
Đúng là chỗ huyệt đạo cần được giải khai.
Tiểu Quận chúa vội nháy mắt ba cái rồi trong lòng thư thái, cô thở phào một cái.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Ha ha ! Đúng là chỗ này rồi. Có phải lão gia không biết đâu, chẳng hiểu vì lẽ gì mà trong lúc nhất thời lại quên đi mất.
Gã nghĩ bụng:
– Sau khi giải huyệt đạo cho thị rồi mình không hiểu võ công con tiểu nha đầu này ra sao.
Biết đâu thị chẳng vung tay đánh người.
Ta cần phải đề phòng mới được.
Gã quay lại lấy hai sợi dây lưng cột hai chân tiểu Quận chúa.
Gã còn cột hai tay cô vào thành ghế cho cẩn thận.
Tiểu Quận chúa thấy Vi Tiểu Bảo cột mình vào lưng ghế, cô không hiểu gã định hành hạ cô bằng cách nào nữa, cô liền lộ vẻ cực kỳ kinh hãi.
Vi Tiểu Bảo cười hỏi:
– Ngươi sợ ta rồi phải không? Ngươi đã sợ lão gia thì để lão gia giải khai huyệt đạo cho.
Gã đưa tay vào dưới nách bên tả tiểu Quận chúa mấy cái.
Tiểu Quận chúa sợ nhất bị nhột làm cho ngứa ngáy.
Vi Tiểu Bảo giải như vậy lập tức cô cảm thấy ngứa ngáy một cách kỳ khôi cơ hồ chịu không nổi.
Nhưng cô không tài nào nhúc nhích được, mặt cô đỏ bừng lên.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Điểm huyệt và giải huyệt ta coi là trò đùa.
Có điều dạo này ta bận việc quá chừng, không để tâm đến những chuyện nhỏ mọn thành ra quên mất ít nhiều.
Có phải giải khai thế này không?
Gã nói rồi dịu ngón tay mấy cái vào nách tiểu Quận chúa.
Tiểu Quận chúa lại càng ngứa hơn, nghĩ thầm:
Thằng lỏi này chẳng biết giải huyệt thế nào chỉ ba hoa xích đế, nói khoác nói láo.
Giải khai huyệt đạo đâu có phải gãi ngoài da hay dụi vào mình người ta thế này?
Vi Tiểu Bảo nói:
– Đây là thủ pháp giải huyệt tối thượng tối cao thâm.
Thủ pháp thượng thặng chỉ khi nào giải khai huyệt đạo cho nhân vật thượng đăng mới dùng đến.
Con lỏi này không phải là nhân vật thượng đẳngthì sử dụng thủ pháp bậc nhất vào mình ngươikhông ăn thua gì hết.
Gã ngừng lại một chút rồi tiếp :
– Thôi được ! Để ta thử dùng thủ pháp hạng nhì xem sao.
Gã thò tay đâm vào dưới nách tiểu Quậnchúa mấy cái.
Tiểu Quận chúa vừa đau vừa ngứa không chịu nổi, hai hàng nước mắt tuôn ra như suối.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Ô hay ! Thủ pháp hạng nhì cũng không được nghĩa là làm sao?
Mình phải dùng đến thủ pháp thứ ba với con tiểu nhađầu chắc?
Không còn cách nào rồi, lão gia đành sử dụng đến thủ pháp hạng ba vậy.
Gã xoè bàn tay ra đập liên hồi vào nách tiểu Quận chúa mà vẫn không thấy công hiệu.
Nên biết điểm huyệt là công phu thượng thừa trong võ học.
Người đã có căn bản rất chắc chắn về võ công cũng cần phải minh sư chỉ điểm và phải khổ công rèn luyệnmấy năm trời mới thành tựu.
Giải huyệt và điểm huyệt là một việc gồm hai mặt.
Có biết điểm huyệt mới giải huyệt được.
Không những cần nhận đúng huyệt đạo mà ngón tay phải nhả nội kình vừa cương vừa nhu mớp phong toa? được huyệt đạo đối phương hay giải khai huyệt đạo cho họ.
Võ công của Vi Tiểu Bảo vốn dĩ tầm thường.
Phép điểm huyệt giải huyệt gã chưa từng luyện qua.
Bây giờ gã cứ nắn bóp loạn xạ thì giải khai huyệt đạo cho tiểu Quận chúa thế nào được?
Đập không được gã liền đổi sang bấu véo. Bấu véo không xong gã đành đổi làm chộp.
Tiểu Quận chúa vừa bực tức vừa bồn chồn không chịu nổi lại chảy nước mắt.
Hiện giờ Vi Tiểu Bảo không phải có ý hành hạ cô, nhưng gã cuống quít hồi lâu chưa giải khai được huyệt đạo không khỏi bẽ bàng.
Gã thẹn quá hoá giận nói:
– Lão gia đã biến đổi thủ pháp đến bậc thứ tám với con chó đẻ này cũng chẳng ích gì.
Không lẽ người là con tiểu nha đầu vào hạng thứ chín?
Ngươi nên biết một nhân vật có địa vị cao cả, có lai lịch lớn lao như Vi Tiểu Bảo này thì làm sao mà sử dụng đến võ công hạng bét được?
Xem chừng bọn Mộc vương phủ chúng bay toàn là hạng đốn mạt ngu ngốc không còn biết một tí gì.
Ta nói cho ngươi hay: bây giờ ta đành gác bỏ không nghĩ đến địa vị tôn cao của mình sử dụng đến võ công hạng chín nữa là cùng.
Gã liền co ngón tay giữa lại, bấm ngón tay cái vào nách tiểu Quận chúa rồi hết sức bật mạnh.
Gã vừa bật tay vừa nói:
– Đây là thủ pháp Đàn miên hoạTách, tách, tách! Đàn miên hoa ! Miênhoa xú, sao hắc đậu. Hắc đâu tiêu, bán hồ tiêu.Hồ tiêu lạt, khởi bảo tháp, bảo tháp tiêm, xungphá thiên. Thiên lạc vũ. Địa hoạt thát. Hoạtđến cả họ Mộc nhà mị Mộc hồi đầu, mộc não. Đầu chóóc chó. Ông bà ông vải, ông tổ ôngtiên mười tám đời nhà mi.
Gã đọc huyên thuyên một, chẳng ra nghĩa lý gì hết.
Cứ đọc mỗi câu là lại bật ngón tay một cái.
Vi Tiểu Bảo bật mười mấy cái liền.
Bỗng thấy tiểu Quận chúa “ối” một tiếng rồi khóc oàlên.
Vi Tiểu Bảo mừng vô cùng.
Gã nhảy chồm chồm cười nói:
– Ta đã bảo mà! Con tiểu nha đầu này ở Mộc vương phủ đúng là cái quái gì ở bậc thứ chín nên phải dùng võ công hạng chín mới xong.
Tiểu Quận chúa vừa khóc vừa cãi:
– Chính ngươi… mới là… hạng thứ chín.
Thanh âm cô vừa trong trẻo vừa dịu dàng.
Đúng là giọng nói của người Vân Nam, ngherất lọt tai.
Vi Tiểu Bảo bóp cổ bóp họng bắt chước giọng cô lập lại:
– Ngươi… Ngươi mới là… hạng thứ chín.
Rồi gã nổi lên tràng cười hô hố.
Nguyên Vi Tiểu Bảo bật ngón tay loạn xạ, búng bừa búng bãi thế nào lại trúng vào huyệt Dịch Uyên dưới nách tiểu Quận chúa.
Huyệt Dịch Uyên thuộc về Túc thiếu dương đởm kinh ở phía dưới cách nách ba tấc.
Những huyệt đạo của con người ở bộ đầu như huyệt Thánh hội, Tì không trúc , Dương bạch, Lâm khắp đều thuộc về kinh mạch này.
Vi Tiểu Bảo hết sức bật mạnh vào huyệt Dịch Uyên tiểu Quận chúa mười mấy cái.
Những huyệt ở bộ đầu được giải khai lập tức cô nói được ngay không bị ngăn trở gì nữa.
Hồi 40
Tấm dung nhan nguyệt thẹn hoa nhường
Vi Tiểu Bảo giải khai được cho tiểu Quận Chúa rồi vui mừng khôn xiết.
Bao nhiêu nỗi cừu hận đối với Mộc vương phủ tiêu tan đến phân nửa.
Gã nói:
– Ta đói bụng rồi thì chắc ngươi cũng không còn no được. Vậy ta hãy ăn chút gì đã.
Nguyên gã là người hay ăn uống lại đứng đầu Thượng Thiện Giám.
Bọn thái giám thủ hạ hết sức chiều nịnh gã.
Hàng ngày chúng dặn bọn nhà bếp có những món gì mới lạ đều đưa lên cho gã.
Ấy là chưa kể hàng ngày gã đi chơi trên đường phố hay ra chợ mà thấy kẹo bánh là mua liền.
Trong phòng gã nào bình, nào hộp, nào giỏ tre, không biết bao nhiêu mà kể. Cái nào cũng đựng thực vật.
Nên biết một đứa nhỏ mười mấy tuổi trong tay cầm mấy chục vạn lạngbạc mà lại thích xài tiền như rác thìkhông nào không sắm thức ăn?
Vi Tiểu Bảo lấy bánh điểm tâm ra nói:
– Đây là bánh đậu xanh mai côi. Ngươi ăn thử một tấm coi.
Tiểu Quận Chúa lắc đầu.
Vi Tiểu Bảo lại lấy hộp khác mở ra nói:
– Đây là Uyển Đậu Hoàn ở thành Bắc Kinh, tỉnh Vân Nam nhà ngươi nhất định không có.
Ngươi hãy nếm thử đi.
Tiểu Quận Chúa lại lắc đầu.
Vi Tiểu Bảo muốn khoe khoang liền đem các thứ kẹo mứt bày ra đầy bàn hỏi:
– Ngươi thử coi xem ta có nhiều thức ăn không?
Dù ngươi là Quận Chúa ở Vương phủ, ta e rằng ngươi chưa từng được ăn nhiều điểm tâm đến thế bao giờ.
Nếu ngươi không ưa của ngọt thì thử nếm thứ bánh rán của bọn đầu bếp ở đây vừa thơm vừa giòn.
Thật là trên đời hiếm có.
Cả đức Hoàng thượng cũng thích xơi.
Ngươi ăn thử một miếng đi, ta chắc là ngươi sẽ khoái lắm.
Tiểu Quận Chúa chỉ lắc đầu quày quạy.
Vi Tiểu Bảo lại tiếp tục lấy ra bảy tám thứ bánh thượng hảo để nhử mồi mà tiểu Quận Chúa cứ một mực lắc đầu hoài.
Vi Tiểu Bảo không nhịn được nữa. Khí tức xông lên, liền buông lời thoá mạ:
– Con đượi thối tha này cái miệng ngươi thật là lắmchuyện!
Cái này ngươi không ăn, cái kia cũng không ăn. Vậy ngươi ăn cái gì bây giờ?
Tiểu Quận Chúa đáp :
– Tạ .. Ta không thèm ăn gì hết…
Cô nói mấy câu này lại nức nở rổi khóc oà lên.
Vi Tiểu Bảo thấy cô khóc lóc thì lòng lại nhũn ra, nói như người năn nỉ:
– Ngươi không ăn chút gì chịu chết đói hay sao?
Tiểu Quận Chúa hằn học đáp :
– Chẳng thà… ta chịu chết đói.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Ta không tin rằng ngươi nhịn đói đến chết được.
Giữa lúc ấy, bên ngoài có tiếng người khẽ gõ cửa.
Vi Tiểu Bảo biết là tiểu thái giám đưa cơm vào.
Gã sợ tiểu Quận chúa hô hoán, liền lấy một tấm khăn tay buộc miệng cô lại rồi mới ra mở cửa.
Gã dặn tên tiểu thái giám:
– Bữa nay ta muốn ăn đồ nấu Vân Nam. Ngươi bảo nhà bếp làm ngay mấy món đưa lên, nghe !
Tiểu thái giám dạ một tiếng rồi trở gót đi ngay.
Vi Tiểu Bảo đem cơm canh vào phòng bày ra.
Gã cởi khăn bịt miệng cô rồi ngồi đối diện vừa cười vừa nói:
– Ngươi không ăn thì ta cũng phải ăn.
Hừ! Đây là thịt cừu nướng. Cái này là cá bung.
Món kia là thịt xào tỏi. Lại còn thịt ướp ở trên trấn giang, tôm tẩm bột, một bát canh chân gà.
Ngươi món này tươi vô cùng ! Ngon vô kể!
Gã múc canh ăn lại cố ý nhai tóp tép rồi liếc mắt nhìn trộm tiểu Quận Chúa thì thấy cônước mắt nhỏ giọt, chẳng có vẻ đói khát chútnào.
Vi Tiểu Bảo thấy thế không khỏi cụt hứng nói móc :
– Té ra con tiểu nha đầu hạng chín nầy chỉ thích ănnhững thứ hạng chín như cá ươn, thịt thối, trứng ung.
Còn những món điểm tâm thượng hảo của ta chỉ có người hạng nhất ăn mới biết mùi.
Vậy ta kêu họ lấy cá ươn, thịt thối, trứng ung, đậu thiu cho ngươi ăn.
Tiểu Quận Chúa gạt đi:
– Ta không ăn cá ươn… trứng ung, thịt thối đâu.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Té ra ngươi chỉ ăn cá thối, thịt thiu.
Tiểu Quận Chúa nói:
– Ngươi muốn làm cho ta đui mù ta cũng không chịu ăncá thối, thịt thiu.
Vi Tiểu Bảo ăn mấy miếng tôm tẩm bột rán, lại ăn một miếng thịt chiên rồi lớn tiếng khen:
– Ngon quá ! Ngon quá !
Nhưng gã thấy tiểu Quận Chúa vẫn lầm lì khôngtỏ vẻ thèm nhạt liền đặt đũa xuống tự hỏi:
– Ta phải làm thế nào để thị phải ngửa tay ra xin đồ ăn?
Sau một lúc, tiểu thái giám lại bưng cơm canh lên nói:
– Quế công công! Nhà bếp dặn tiểu nhân bẩm với công công thứ canh này rất nóng.
Tuy coi nó không có hơi bốc lên nhưng thực ra nóng lắm.
Còn món Tuyên uy nấu với mật ong và hạt sen có khi vội quá chưa thật rừ.
Xin công công lượng thứ.
Món này là đại đầu ở Vân Nam. Đĩa kia là còng ngư con ở Đại Lý.
Tuy không phải quá tươi nhưng là một thực phẩm rất quý ở Vân Nam.
Trong bình này hãm thứ trà Phố Nhĩ ở Vân Nam.
Chỉ trong khoảnh khắc, nhà bếp lại đưa lên bốn món ăn kiểu Vân Nam mà món nào cũng đặc biệt.
Nguyên Ngô Tam Quế làm Bình Tây Vương ở Vân Nam gặp những ngày lễ tiết trong một năm, hắn đem đồ đến kinh tiến cống Hoàng đế cùng biếu xén các vương công đại thần rất phong hậu, không tỉnh nào bì kịp.
Vì vậy mà những người ở triều đình nói tết cho hắn không phải là ít.
Ngô Tam Quế đến cống nhà vua ngoài kim ngân châu báu, còn những thứ sản vật trân quý như ngà voi, tê giác cùng những thổ sản chẳng thiếu thứ gì.
Vì bọn đầu bếp trong cung hàng năm nấu những món Vân Nam rất nhiều, họ đã quen tay làm được mau lẹ mà chẳng khó khăn gì.
Kể ra lúc này tiểu Quận Chúa đã đói lắm, cô thấy mấy món ăn ở quê mình bày ra thì không nhịn được phải rung động trong lòng.
Nhưng cô bị Vi Tiểu Bảo nhục mạ đến cạn tàu ráo máng, cô nhất định không chịu khuất phục, bụng bảo dạ:
– Bất luận tên tiểu ác nhân này dụ dỗ ta đến đâu ta cũng không ăn.
Vi Tiểu Bảo cầm đũa gắp một miếng thịt đùi Tuyên uy rất thơm tho kề vào miệng tiểu Quận Chúa.
Gã vừa cười vừa giục:
– Há miệng ra !
Tiểu Quận Chúa ngậm miệng cắn chặt hai hàm răng.
Vi Tiểu Bảo xát lui xát tới miếng thịt, mỡ dính đầyvào mép cô.
Rồi gã cười nói:
Ngươi hãy ngoan ngoãn mà ăn miếng thịt đùi này đi, ta sẽ giải khai huyệt đạo ở trên tay cho ngươi.
Tiểu Quận Chúa vẫn ngậm miệng lắc đầu.
Vi Tiểu Bảo bỏ miếng thịt xuống, bưng bát canh nóng bỏng lên cất giọng hung dữ hỏi:
– Bát canh này đang nóng trút, ngươi mà không chịu ăn thì ta múc từng muỗng một từ từ bón cho ngươi.
Ngươi có ăn hay không? Hừ hừ!
Gã giơ tay trái lên nắm lấy mũi tiểu Quận Chúa.
Tiểu Quận Chúa bị nghẹt thở phải há miệng ra hô hấp.
Vi Tiểu Bảo vừa thấy cô há miệng, tay mặt gã cầm muỗng canh cho vào miệng cô nói:
– Ta dốc muỗng canh này xuống thì ruột gan ngươi cũng chín nẫu ra.
Tuy gã nói vậy nhưng để tiểu Quận Chúa thở mấy hơi rồi rút muỗng canh ở miệng cô ra.
Đồng thời gã buông cả tay trái không nắm lấy mũi cô nữa.
Tiểu Quận Chúa biết thứ canh này có đến phần nửa là mỡ, so với canh thường nó nóng gấp mấy lần.
Nếu dốc xuống cổ họng thì đến bị bỏng mà chết.
Cô vừa khóc vừa nói:
– Ngươi khắc hình vào mặt tạ .. tạ .. không muốn sống nữa. .. mặt ta xấu như quỷ cái…
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:
– Té ra thị tưởng mình đã khắc một con rùa vào mặt rồi.
Gã liền mỉm cười đáp :
– Mặt ngươi tuy bị trổ hoa, nhưng con rùa đó đẹp lắm.
Ngươi mà đi ngoài đường phố, ta dám đảm bảo ai cũnghoan hô.
Tiểu Quận Chúa vừa khóc vừa nói:
– Khó coi… đến chết được… chẳng thà ta chết… quách đi cho rồi.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Hỡi ôi ! Con rùa rất diêm dúa mà ngươi còn không muốn.
Nếu ta biết trước thế này thì chẳng tội gì phí công chạm mặt cho ngươi.
Tiểu Quận Chúa hỏi:
– Ngươi chạm cái gì?… Ta… có phải là khúc gỗ đâu mà chạm?
Vi Tiểu Bảo hỏi lại:
– Ngươi họ Mộc không phải là gỗ còn là gì?
Tiểu Quận Chúa cãi:
– Nhà ta lấy họ Mộc là chữ Mộc có ba chấm thuỷ. Mộclà tắm gội… chứ không phải Mộc là gỗ. ..
Vi Tiểu Bảo không phân biệt đượ c chữ Mộc có ba chấm thuỷ và chữ Mộc là gỗ khác nhau ở chỗ nào.
Gã đáp:
Khúc gỗ đã ngâm dưới nước, bất quá là khúc gỗ mục mà thôi.
Tiểu Quận Chúa lại khóc ầm lên.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Ngươi bất tất phải khóc nữa. Nếu tu bổ cho bậc anh hùng hảo hán hạng nhất thì còn có điều khó khăn.
Ngươi bất quá là một tên tiểu nha đầu hạng thứ chín thì việc tu bổ mặt ngươi thật dễ như trở bàn tay.
Tiểu Quận Chúa nói:
– Ta không thể tin được… ngươi chỉ muốn làm hại người.
Vi Tiểu Bảo hỏi lại:
– Ngươi có chịu hô hay không?
Tiểu Quận Chúa đỏ mặt lên vẫn lắc đầu quầy quậy.
Vi Tiểu Bảo thấy cô bẽn lẽn bất giác động tâm nói:
– Con rùa này mới khắc nên việc tu bổ rất dễ.
Nếu để lâu mới sửa thì nó thành vết không mài sạch được.
Ta e rằng ngươi có hối cũng không kịp.
Thích đẹp là thiên tính của phụ nữ.
Tiểu Quận Chúa nghe Vi Tiểu Bảo nói trong lòng bán tín bán nghi.
Cô muốn coi thử xem nếu quả gã vẽ con rùa vàomặt thì khó coi lắm.
Cô đỏ mặt lên ấp úng:
– Ngươi… ngươi không gạt ta chứ?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Ta gạt ngươi làm chỉ Ngươi hô lẹ thì ta động thủ cũng mau lẹ.
Mặt ngươi sẽ được sửa lại xinh đẹp.
Vậy ngươi ngoan ngoãn hô lẹ đi.
Tiểu Quận chúa hỏi:
– Nếu tạ .. hô rồi mà ngươi không sửa được tử tế thì sao?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Khi đó ta sẽ bồi thường gấp đôi, nghĩa là hôluôn sáu tiếng “Hảo muội muội! “.
Tiểu Quận Chúa càng đỏ mặt hơn, nói:
– Ngươi xấu lắm! Ta không chịu.
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Được rồi! Ngươi đã không yên tâm thì chia ra mà hô.
Trước hết ngươi hô một tiếng “Hảo ca cạ “.
Ngươi chờ ta sửa mặt rồi sẽ hô tiếng thứ hai.
Ta đưa kiếng cho ngươi soi mà quả nhiên không còn chút dấu vết nào, ngươi thoa? mãn rồi hô tiếngthứ ba.
Có khi ngươi cao hứng hô liền mười tiếng cũng chưa biết chừng.
Tiểu Quận Chúa vội nói:
– Không, không ! Ngươi vừa hô ba tiếng sao lại thêm nữa?
Vi Tiểu Bảo cười đáp :
– Hay lắm! Vậy ngươi hô ba tiếng cũng được. Ngươi hô lẹ đi.
Tiểu Quận Chúa máy môi mà không hô được thành tiếng.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Hô một câu “Hảo ca ca” làm sao lại không được?
Ta có bảo ngươi hô “Hảo lão công” hay “Thân thân lão công!’ đâu mà ngại?
Nếu ngươi còn chưa chịu hô thì giá tiền mỗi lúc một cao.
Tiểu Quận Chúa quả sợ gã bắt mình hô lão công gì gì, vội ấp úng đáp :
– Trước hết ta hãy hô một chữ “Hảo”. .. chờ ngươi sửa xongrồi tạ.. sẽ hô hai chữ dưới.
Vi Tiểu Bảo thở dài nói:
– Hỡi ôi ! Ngươi mặc cả hoài! Được rồi ! Bỏ tiền ra trước hay bỏ ra sau cũng vậy mà thôi.
Được rồi. Ngươi hô đi !
Tiểu Quận Chúa nhẩm lại, khẽ cất tiếng hô :
– Hảo. ..
Thanh âm cô như có tiếng muỗi vo ve.
Nếu không lắng tai thì chẳng nghe thấy gì.
Vậy mà cô cũng đã mặt đỏ ra đến mang tai.
Vi Tiểu Bảo la lên:
– Cách hô này trật kình lực nhiều lắm, bớt đến bảy, tám thành thì còn ra gì nữa?
Đồng thời hô một tiếng “Hảo ” thì trong lòng ngươi không biết còn nghĩ gì nữa.
Có thể là “Hảo ô quy”, “Hảo tiểu tặc” hay hảo con khỉ gì cũng được.
Tiểu Quận Chúa vội cãi:
– Không phải đâu ! Không phải đâu !
Trong lòng ta nghĩ hai chữ kia… Ta không gạt ngươi đâu.
Thật tình không gạt ngươi.
Vi Tiểu Bảo lại hỏi vặn:
– Hai chữ gì mới được chứ? Có phải “Hảo ô quy” , “Hảo tiểu tặc ” không?
Tiểu Quận Chúa đáp :
– Không phải ! Không phải ! Hảo cạ..
Cô nói một tiếng ca rồi vội dừng lại.
Vi Tiểu Bảo cười nói:
– Hay lắm. Ngươi là người có lương tâm.
Lúc ta sửa mặt cho ngươi sẽ dùng thủ đoạn rất tốt.
Người thợ nề sửa lỗ chó chui sẽ dùng thủ đoạn hạng nhất nếu được trả giá tiền hạng nhất.
Bằng trả giá thấp quá , thợ chỉ nhét mấy miếng gạchvỡ vào bịt kín đi thậm chí không thèm quét một nước vôi nào thì
dĩ nhiên khó coi lắm.
Tiểu Quận Chúa nói:
– Ngươi bảo ta người ta đã hô thì đã hôrồi.
Ngươi còn nói giả tỷ việc sửa mặt ta như bít chỗ chó chui bằng những mảnh gạch vỡ…
Vi Tiểu Bảo cười ha hả ngắt lời:
– Đó là ta nói tỷ dụ.
Gã mở tủ của Hải lão công lấy rương thuốc ra, bày mấy chục bình thuốc lên bàn.
Trong mỗi bình gã lấy ra một ít thuốc tán và lộ vẻ suy nghĩ trong khi hoà thuốc.
Tiểu Quận Chúa trước đã tin gã ba phần, bây giờ thấy gã lấy ra nhiều bình thuốc thì không khỏi tin thêm mấy phần.
Vi Tiểu Bảo bỏ thuốc vào trong cối cầm ra ngoài phòng.
Gã dùng một mảnh giấy trắng gói thuốc lại cất vào bọc.
Ngoài ra Vi Tiểu Bảo lấy một tấm bánh đậu xanh, một tấm đậu đỏ và một miếng hạt sen lớn trong tấm bánh mặt trăng kiểu Quảng Đông.
Gã rửa cối thuốc thật sạch, không còn chút bụi bậm nào.
Đoạn gã bỏ hạt sen, bánh đậu xanh, đậu đỏ vào trong cối giã nát ra.
Gã còn thêm vào hai thìa mật.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ , gã khẽ nhổ vào hai bãi nước miếng trộn đều rồi đem vào phòng nói:
– Đây là thứ linh cao để mọc da non.
Trong linh cao này có nhiều linh đan diệu dược.
Gã ngẫm nghĩ một chút rồi nói tiếp :
– Cái mặt ngươi bị ta chạm hình vào rồi, bay giờ mà chỉ làm cho nó trở lại như cũ thì ngươi chưa chịu ta là giỏi.
Gã lại lấy cái mũ mua ở tiệm châu báu hôm trước ra.
Gã tháo lấy bốn hạt minh châu đặt vào lòng bàn tay trái đưa ra hỏi tiểu Quận Chúa:
– Những hạt minh châu này thế nào?
Tiểu Quận Chúa đã có ông tổ được phong Quốc Vương.
Tuy ngày cô ra đời thì Mộc gia đã tan tành, nhưng một cô gái quí nhà thế giao kiến thức vẫn khác kẻ tầm thường.
Cô nhìn bốn hạt minh châu lớn bằng đầu ngón tay lăn long lóc trong bàn tay Vi Tiểu Bảo chiếu ra lànánh sáng êm dịu. Những hạt minh châu tròntrĩnh không có một chút vết nào, bất giáccất tiếng khen:
– Mấy hạt châu này đẹp quá lại đều nhau như một, không hạt nào to , hạt nào nhỏ thật là hiếm có.
Vi Tiểu Bảo nghe tiểu Quận Chúa tán dương mấy hạt minh châu thì trong lòng rất lấy làm đắc ý.
Gã hỏi lại:
– Hôm qua ta mới mua những hạt minh châu này với giá tiền hai ngàn chín trăm lạng bạc , nó quý lắm phải không?
Bốn hạt minh châu này tuy quý thật nhưng khôngđến hai ngàn chín trăm lạng bạc, thực ra Vi Tiểu Bảo đãmua với giá một trăm lạng. Gã đã nói tăng lên một ngàn lạng.
Vi Tiểu Bảo lại lấy cối thuốc bỏ hạt châu vào đảo lộn mấy cái.
Hạt châu đụng vào cối thuốc phát ra âm thanh trong trẻo.
Vi Tiểu Bảo cầm chầy đá giã xuống “binh binh”.
Tiểu Quận Chúa la lên tiếng “ủa” rồi hỏi:
– Ngươi làm gì vậy?
Vi Tiểu Bảo thấy tiểu Quận Chúa lộ vẻ nghiêm trọng.
Gương mặt cô ra chiều kinh ngạc, gã càng đắc ý phi thường.
Nguyên gã làm bộ hào phóng chỉ cốt để đổi lấy nét mặt kinh ngạc của tiểu Quận Chúa.
Bây giờ đạt được mục đích gã rất lấy làm thoảmãn.
Vi Tiểu Bảo giã luôn mấy cái hạt châu nát nhừ.
Rồi gã xoay chuyển chày đá nghiền nát ra nhưbột. Gã nói:
– Nếu ta chỉ làm cho gương mặt ngươi trở lại tình trạng cũthì làm sao tỏ rõ được bản lãnh của Vi…
Gã vừa nói đến tiếng “Vi” chợt nhớ ra mình lỡ miệng, vội đổi giọng:
– Làm sao tỏ rõ được bản lãnh của Tiểu Quế Tử công công này.
Ta nhất định làm cho khuôn mặt ngươi biến thành xinhđẹp gấp mười trước để ngươi hô mười tiếng “Hảo ca ca” bằng một tấmlòng thành thực, không miễn cưỡng chút nào.
Tiểu Quận Chúa nói ngay:
– Ba tiếng thôi. Đã bảo ba tiếng sao lại thành mười tiếng?
Vi Tiểu Bảo tủm tỉm cười.
Gã đem bột minh châu hoà lẫn với bánh đậu xanh, đậu đỏ, hạt sen, đường mật cùng bọt rãi, lại dùng đầu chày thúc vào chất tương này cho thật điều hoà.
Tiểu Quận Chúa giương to cặp mắt lên mà nhìn.
Cô chẳng hiểu Vi Tiểu Bảo giở trò gì, chỉ thấy nguyên bốn hạt minh châu nghiền nát thì thứ thuốc cao này cũng đủ trân quý biết chừng nào.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Bốn hạt minh châu tuy quý thật, nhưng đem so với những thứ thuốc bột vô giá này thì nó lại chưa vào đâu.
Tướng mạo ngươi nguyên trước chẳng xinh đẹp chút nào.
Nếu ngươi không đến nỗi liệt vào hạng chín thì cũng chỉ ở hạng tám là cùng.
Sau khi đổ thứ thuốc cao này vào ngươi sẽ trở thànhnhân vật mỹ mạo ít ra là đứng vào hạng nhì.
Có khi ngươi sẽ biến thành một vị nữ lang khuynh quốc đẹp nhất thiên hạ, vô song với tâm dung nhan hoa thẹn
nguyệt nhường…
Tiểu Quận Chúa ngắt lời:
– Nguyệt thẹn hoa nhường chứ?
Cô nghe Vi Tiểu Bảo nói trật liền buột miệng cải chính.
Nhưng lời nói vừa ra khỏi cửa miệng, cô cảm thấy mình mau miệng như vậy là vô ý thức.
Vi Tiểu Bảo dùng lộn thành ngữ là chuyện thường xảyra như cơm bữa.
Gã chẳng để ý gì, nói luôn:
– Phải rồi ! Ngươi biến thành một tiểu mỹ nhân dung nhan nguyệt thẹn hoa nhường.
Khi đó ngươi mới chịu phục ta là tài.
Gã vừa nói vừa bốc một nắm hồ bột đậu, hạt sen cùngtrân châu xoa lên mặt tiểu Quận Chúa.
Tiểu Quận Chúa không nói một tiếng nào để mặcgã muốn làm gì thì làm.
Chỉ trong khoảnh khắc cả khuôn mặt cô, ngoài tai, mắt, mũi, đều trát đầy hồ.
Cô cảm thấy thuốc cao mùi hương ngon ngọt, chẳng có chi khó ngửi, mà cũng không thấy khó chịu.
Vi Tiểu Bảo thấy cô mắc bẫy muốn bật lên tràng cười ha hả, nhưng phải cố nín nghĩ thầm:
– Ta không cho nước tiểu vào thuốc cao này làlịch sự lắm rồi.
Bởi ta nghĩ đến tổ tiên thị là Mộc Anh, Mộc Vương gia, là một vị khai quốc công thần, dĩ nhiên ta phải nể mặt lão nhân gia mấy phần.
Vi Tiểu Bảo đồ thuốc cao xong, rửa sạch tay nói:
– Chờ thuốc khô rồi ta sẽ dùng thứ thuốc tán kỳ diệurửa mặt cho ngươi.
Phải ba lần đổ, ba lần rửa, nhất định ngươi sẽ có tấm chân dung hoa thẹn… à quên. .. nguyệt thẹn hoa nhường.
Tiểu Quận chúa lẩm bẩm:
– Cái gì mà nguyệt thẹn hoa nhường? Gã nói câu nào thật lẻo mép.
Cô hỏi:
– Sao lại phải đổ ba lần?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Ba lần hãy là còn ít. Người ta làm tương tầu phải nấu đến chín lần, phơi chín lần mới được.
Ngay nấu thịt chó cũng phải nấu ba bốn lần mới nhừ.
Tiểu Quận Chúa nói:
– Ngươi lại mắng ta là tương tàu, thịt chó.
Vi Tiểu Bảo cười nói :
– Không có tương tàu lấy gì ninh thịt chó?
Gã gắp một miếng thịt đùi đưa vào miệng tiểu Quận Chúa bảo:
– Ăn đi!
Tiểu Quận Chúa một là để bụng đói, hai là không dám phật ý Vi Tiểu Bảo, sợ gã ngứa chân ngứa tay trêu chọc để lại trên mặt cô dấu vết một con rùa.
Ba là cô thấy gã nghiền mấy hạt minh châu mà chẳng tiếc gì thì không khỏi nể lòng.
Cô ngần ngừ một chút rồi há miệng ăn miếng thịt đùi.
Vi Tiểu Bảo cả mừng nói:
– Hảo muội tử! Có thế mới ngoan.
Tiểu Quận Chúa cãi:
– Ta… không phải là em gái ngươi.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Thế thì hảo thư thư vậy.
Tiểu Quận Chúa cãi:
– Ta cũng không phải chị ngươi.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Vậy thì hảo má má !
Tiểu Quận Chúa bật cười khúc khích nói:
– Sao tạ .. lại là…
Vi Tiểu Bảo từ lúc gặp tiểu Quận Chúa đến giờ, lúc này mới nghe cô bật cười là một.
Xem tiếp tập 2