Hồi 41
Điểm đầu tóc để coi bản lãnh
Vi Tiểu Bảo nhìn mặt tiểu Quận chúatrát đầy những bột rất khó coi nhưng nghe tiếng cười của cônhư tiếng nhạc vàng thì trong lòng cực kỳ khoan khoái.
Gã kêu cô bằng “hảo má má” thì đúng là gã mắng cô là đỉ điếm con. Vì mẫu thân gã là một ả kỹ nữ.
Nhưng gã nghe tiếng cười ôn nhu khoan khoái thì trong lòng không khỏi hối hận.
Sau gã lại tự nhủ:
– Làm gái điếm cũng chẳng có chi là xấu. Mà má ta kiếm tiền ở Lệ Xuân viện vị tất đã hèn hạ hơn mụ Quận chúa con mẹ nó gì đó ở Mộc vươngphủ.
Vi Tiểu Bảo lại gắp mấy miếng thịt đùi đút cho tiểu Quận chúa ăn và bảo cô:
– Nếu ngươi hứa lời không trốn chạy thì ta sẽ giải khai huyệt đạo ở nơi tay cho ngươi.
Tiểu Quận chúa hỏi:
– Làm sao mà ta chạy trốn được? Vả lại mặt ta đã chạm con rùa đen, trốn ra ngoài xấu ôi là xấu !
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:
– Thị mà biết rõ trên mặt chưa chạm con rùa, nhất định thị muốn trốn đi.
Tiền lão bản cũng không nói rõ bao giờ sẽ đếnđón thị ra.
Giam giữ một vị tiểu cô nương ở trong nội cung thì chỉ một người phát giác là mối can hệ không phải tầm thường. Biết làm thế nào cho phải?
Vi Tiểu Bảo còn đang ngẫm nghĩ, bỗng ngoài cửa có tiếng người hô :
– Quế công công ! Tiểu nhân người nhà Khang thân vương có việc xin ra mắt.
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Được rồi! Hãy chờ ta một chút !
Gã hạ thấp giọng xuống nói:
– Có người tới đó. Ngươi đừng có lên tiếng. Đây là đâu ngươi có biết không?
Tiểu Quận chúa lắc đầu.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Ta nói ra e rằng ngươi sợ quá đến ngất xỉu. Những người ở đây ai cũng muốn hại ngươi. Chỉ có mình ta thương xót ngươi mới tạm đưa ngươi vào đây. Nếu có kẻ biết ngươi ở trong này. Hừ hừ…
Gã tự hỏi:
– Ta biết tìm câu gì để hăm doa. thị một cách hay nhất. Không hiểu thị sợ nhất là cái gì?
Sau một lúc ngẫm nghĩ, gã nói:
– Bọn ác nhân kia muốn lột trần truồng ngươi ra đánhvào đít cho đến lúc ngươi đau quá khôngchịu nổi mới dừng tay.
Tiểu Quận chúa đỏ mặt lên. Khoé mắt nàng quả nhiên lộ vẻ khủng khiếp.
Vi Tiểu Bảo thấy lời hăm doa. có công hiệu liền ra mở cửa.
Người đứng là một tên nội giám lỗi ngoài ba chục tuổi.
Hắn vấn an Vi Tiểu Bảo rồi kính cẩn nói:
– Tệ Vương gia nói : Lâu ngày không được gặp công công rất đem lòng mong nhớ.
Bữa nay có kê một ban hát để mời công công tới vương phủ xơi rượu nghe hát.
Vi Tiểu Bảo nghe nói có tuồng hát thì phấn khởi tinh thần, nhưng gã nghĩ đến trong nhà giấu một vị tiểu Quận chúa thì vừa sợ có người trông thấy, lại lo cô kêu la thì thật là bất tiện, nên gã ngần ngừ chưa trả lời ngay được.
Tên nội giám liền nói tiếp :
– Vương gia dặn lại tiểu nhân ráng mời cho được công công giá lâm.
Hôm nay tại vương phủ thật là náo nhiệt có bàn xúc xắc có chầu bài câu, lại có nhiều nữa chẳng thiếu thứ gì.
Vi Tiểu Bảo nghe nói đến tuồng hát mới phấn khởi tinh thần, bây giờ nghe đến đánh bạc càng làm rạo rực trong lòng. Từ ngày gã cầm đầu Thượng Thiện Giám, không được cờ bạc lu bù như ngày trước, mà bạn hữu cũng không dám đến kêu vì họ biết gã kề cận đức Hoàng thượng , gã chỉ buột miệng đẩy đưa một câu trước mặt long nhan là phải bay đầu.
Lâu nay Vi Tiểu Bảo thèm khát cờ bạc, bây giờ được dịp thì còn nghĩ gì đến tiểu Quận chúa, đại Quận chúa.
Gã vui vẻ đáp liền:
– Hay lắm! Ngươi hãy chờ ta một lúc, ta sẽ đi theo ngươi.
Vi Tiểu Bảo quay vào phòng, cởi trói cho tiểu Quận chúa, đặt cô xuống giường rồi cột chân tay lại, kéo chăn đắp cho cô, khẽ nói:
– Ta có việc phải ra đi một lát sẽ trở về.
Gã thấy tiểu Quận chúa lộ vẻ nghi ngờ ra khoé mắt liền nói tiếp:
– Chưa đủ trân châu để rửa mặt cho ngươi, ta cần đến tiệm châu báu mua thêm mấy hạt về nghiền ra mới có thể sửa bộ mặt cho ngươi thành tuyệt đẹp.
Tiểu Quận chúa ngập ngừng:
– Ngươi… đừng đi nữa. Trân châu lại là của rất báu…
Vi Tiểu Bảo cười ngắt lời:
– Không cần đâu, mình đã có tiền chỉ cết sao ngươi dung nhan nguyệt thẹn hoa nhường, còn phí thêm mấy ngàn lượng bạc có chi đáng kể.
Tiểu Quận chúa nói:
– Ta ở đây… một mình sợ lắm!
Vi Tiểu Bảo thấy cô năn nỉ đáng thương sinh lòng không nỡ một chút, nhưng bảo gã bỏ một canh, thì dù tiểu Quận chúa có đáng thương gấp mười lần cũng bằng vô dụng.
Gã lại gắp cá khô cho cô ăn, và cầm bốntấm bánh trên cao để kề vào miệng cô nói:
– Ngươi cứ há miệng ra là đớp được bánh rồi. Nhưng phải cẩn thận bánh rớt xuống là ngươi không ăn được nữa.
Tiểu Quận chúa nói:
– Ngươi… Ngươi đừng đi được không?
Trong miệng cô có bánh, tiếng nói nhỏ quá cơ hồ nghe không rõ.
Vi Tiểu Bảo giả vờ không nghe thấy, mở rương lấy ra một xấp ngân phiếu nhét vào túi áo.
Gã mở cửa ra ngoài khoá trái cửa lại rồi lậtđật theo tên nội giám đến phủ Khang Thân Vương.
Vi Tiểu Bảo vừa đến trước phủ Khang Thân Vương đã thấy cổnglớn mở rộng.
Hai hàng thị vệ đều mặc áo gấm huy hoàng, lưng đeo đao kiếm, khí vũ hiên ngang.
Lần này Vi Tiểu Bảo thấy cách phòng bị trong vương phủ sâm nghiêm hơn lần trước nhiều.
Nguyên từ ngày bị bọn Thanh Mộc đường ở Thiên ĐịaHội vào tấn công vương phủ gây ra cuộc thất bại, nên cách phòng thủ được tăng cường.
Vi Tiểu Bảo vừa tiến vào cổng lớn, Khang Thân Vương liền chạy ra nghinh tiếp.
Vương gia cúi lom khom ôm lấy lưng Vi Tiểu Bảo cười nói:
– Quế huynh đệ ! Lâu ngày không gặp, Quế huynh đệ càng ngày càng cao, càng ngày càng đẹp.
Vi Tiểu Bảo cười hỏi:
– Vương gia vẫn vui vẻ a?
Khang thân vương cười đáp :
– Vui cái gì? Quế huynh đệ không hay đến đây chơi. Tiểu huynh được gặp huynh đệ nhiều thì vui nhiều, ít gặp huynh đệ thì buồn lắm.
Vi Tiểu Bảo cười nói:
– Vương gia muốn tại hạ năng lui tới, đó là một điều tại hạ cầu còn không được.
Khang thân vương hỏi:
– Quế huynh đệ nói thật chăng? Sao cũng có ngày tiểu huynh xin đức Hoàng thượng cho mượn huynh đệ đem về đây để chúng ta uống rượu coi hát năm bảy ngày hay mười ngày chothoa? thích.
Chỉ sợ Hoàng thượng thiếu tiểu huynh đệ cũng không được.
Vương gia dắt tay Vi Tiểu Bảo sánh vai đi vào.
Bọn thị vệ khom lưng hành lễ , Vi Tiểu Bảo rất lấy làm sung sướng.
Gã ở trong Hoàng cung tuy được người tâng bốc , nhưng gã bất quá là một tên thái giámthì chỉ có thuộc hạ xu nịnh, đâu được như lúcnày dắt tay Vương gia cùng đi, oai phong biết chừng nào.
Hai người vào đến cửa giữa thì hai vị đại quan Mãn Châu bước ra nghinh tiếp
Một vị là Giai Đa, Cửu Môn Đề Đốc ở thành Bắc Kinh.
Còn một vị nữa là Sách Ngạch Đồ đã kết nghĩa huynh đệ với gã.
Sách Ngạch Đồ nhảy vọt lại bồng Vi Tiểu Bảo lên cười hô hố nói:
– Nghe nói bữa nay Vương gia mời hiền đệ, tiểu huynh liền đóng vai tân khách bất thường.
Anh em mình gặp nhau cho thoa? thích một hôm.
Còn Cửu Môn Đề Đốc Giai Đa vốn chưa quen biết Vi Tiểu Bảo nhưng cũng nghe tiếng gã là một tên nội thịrất sủng ái của đức Hoàng đế đã động thủ bắt Ngao Bái.
Giai Đa liền xúm cả lại.
Bốn người tiến vào nhà đại sảnh.
Phường nhạc đứng ở dưới hành lang tấu nhạc đón tiếp.
Vi Tiểu Bảo chưa từng được người đón tiếp long trọng như thế bao giờ, dĩ nhiên gã nở mặt nở mày những muốn khoa chânmúa tay.
Bốn người vào đến toà thị sảnh thì thấy hai mươi mấy vị quan viên đã đứng chờ sẵn ở trong sân để nghinh tiếp.
Những người này cũng đều là quan lớn vào hạng Thượng Thư, Thị Lang, Tướng Quân, Ngự Tiền thị vệ vân vân.
Sách Ngạch Đồ giới thiệu từng nhân vật một với Vi Tiểu Bảo.
Một tên nội giám lật đật chạy vào chắp tay bẩm:
– Thưa tứ vị vương gia ! Thế tử của Bình Tây Vương đã tới.
Khang thân vương cười nói:
– Hay lắm! Quế huynh đệ ! Huynh đệ hãy ngồi chơi để tiểu huynh rađón khách.
Đoạn vương gia trở gót ra ngoài.
Vi Tiểu Bảo tự hỏi:
Thế tử của Bình Tây Vương là ai? Phải chăng là con trai Ngô Tam Quế?
Hắn đến đây làm chi?
Sách Ngạch Đồ cười nói:
– Hảo huynh đệ ! Cung hỷ bữa nay hiền đệ lại được dịp phát tài.
Vi Tiểu Bảo cười hỏi:
– Chưa hiểu khí vận ra sao?
Sách Ngạch Đồ cười đáp:
– Khí vận nhất định là hên rồi.
Ngoài chuyện đánh bạc phát tài số cònchưa rõ một món bổng lớn không chạy đâu cho thoát.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
Thế nghĩa là làm sao?
Sách Ngạch Đồ ghé vào tai gã khẽ đáp:
– Ngô Tam Quế sai con lai kinh tiến cống. Các đại quan trong triều đều có phần hết.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Ồ ! Ngô Tam Quế sai con lai kinh tiến cống, nhưng tiểu đệ lại không phải là quan lớn trong triều.
Sách Ngạch Đồ nói:
– Hiền đệ là quan lớn trong cung, so với quan lớn trong triều còn oai phong hơn nhiều.
Con Ngô Tam Quế là Ngô Ứng Hùng rất tinh minh mẫn cán, hiểu việc đời lắm.
Sách Ngạch Đồ lại hạ thấp giọng xuống dặn :
– Lát nữa bất luận Ngô Ứng Hùng đưa lễ trọng hậu thếnào cho hiền đệ, hiền đệ cũng đừng lộ vẻ hoan hỷ, chỉ hững hờ nói:”Thế tử đến Bắc Kính đường xa vất vả quá ! ”
Nếu gã thấy hiền đệ vui mừng liền cho là chuyện xong rồi, không có “hạ hồi phân giải”.
Hiền đệ mà lộ vẻ lãnh đạm là gã nhất định tưởng hiền đệ chê lễ vật tầm thường và hôm sau tất đem đến một phần trọng hậu nữa.
Vi Tiểu Bảo cười khanh khách khẽ nói:
– Té ra đó là phương pháp “Gõ cần bẩy”.
Sách Ngạch Đồ đáp:
– Cần bẩy ở Vân Nam không phải là thùng rỗng, không gõ cũng hoài.
ông già gã bá chiếm mấy tỉnh miền Vân Quý, hút không biết bao nhiêu máu mủ của lê dân.
Nếu anh em mình không xài phí giúp hắnthì một là coi hắn quá tầm thường, hai là cóđiều lầm lỗi với trăm họ Ở hai tỉnh Vân Nam, Qúy Châu.
Vi Tiểu Bảo cười nói:
– Đúng thế!
Hai người đang nói chuyện thì Khang thân vương dẫn Ngô Ứng Hùng tiến vào.
Thế tử Bình Tây Vương độ 24, 25 tuổi.
Tướng mạo anh tuấn, chân bước mau lẹ. Đúng là dòng dõi tướng môn.
Khang thân vương đầu tiên dắt Vi Tiểu Bảo lại giới thiệu:
– Tiểu điện hạ ! Vị này là Quế công công, giúp đức Vạn tuế rất đắc lực trong việc bắt Ngao Bái ở Ngự thư phòng. Vì có công lớn trong vụ này nên được đức Vạn tuế rất tin yêu.
Ngô Tam Quế đặt rất nhiều tai mắt ở Bắc Kinh.
Trong kỉnh thành có động tĩnh gì, hàng ngày đều có người đưa tin đến Côn Minh.
Việc vua Khang Hy bắt Ngao Bái là một việc lớn đángkể vào hàng đầu trong mấy năm nay.
Ngô Ứng Hùng đã biết rõ tình hình.
Gã cùng phụ thân thương nghị lâu ngày đều hiểu rằng vua Khang Hy, một vị tiểu Hoàng đế, muốn trừ khử quyền thần mà kín đáo không lộ ra ngoài mặt. Ông vua nhỏ tuổi này khí phách anh hùng làm cho chúng sợ khó lòng vẹn đạo thần tử.
Lần này Ngô Ứng Hùng thân hành tiến kinh đem đồ cống hiến tuy gọi là triều kiến thiên tử mà thực ra để chính mắt gã quan sát tính cáchnhà vua cùng những vị đại thần được trọng dụng là nhữngnhân vật thế nào. Gã lựa chiều để củng cố địa vị củacha con gã.
Bữa nay Ngô Ứng Hùng đến phó yến ở phủ Khang Thân vương không ngờ lại gặp viên thái giám rất sủng ái của vua Khang Hy.
Gã mừng rỡ không biết đến thế nào mà nói, vội giang hai tay ra nắm lấy tay mặt Vi Tiểu Bảo giật mấy cái, nói:
– Quế công công ! Ta… tại ha….
Thoạt tiên gã nói tiếng ta là vì buộc miệng quên đi.
Sau gã thấy như vậy là thiếu lễ độ, gã toan tự xưnglà vãn sinh, nhưng đối phương tuổi còn nhỏ quácũng không tiện.
Nếu tự xưng là ty chức mà đối phương không phải đại quan trong triều, địa vị gã còn cao hơn thái giámnhiều cũng không hợp lý.
Trong lúc vội vàng gã liền xưng là tại hạ theo giọng lưỡi giang hồ.
Gã nói tiếp :
– Tại hạ Ở Vân Nam, khi nghe thấy đại danh của công công thì phụ vương cùng các quan đều ca tụng đức Hoàng thượng anh minh quả cảm, đúng là bậc thiên tử thánh minh.
Mọi người còn nói: “Thánh thiên tử lên ngôi báu thành ra công công nhỏ tuổi như vậy đã lập được công lớn khiến trăm họ đều ngưỡng mộ”.
Phụ vương sai tại hạ dự bị lễ vật đến bái kiến công công, nhưng theo lề luật nhà Đại Thanh ngoại thần không tiện kết giao với nội quan.
Thành ra tại hạ có tâm như vậy mà khôngdám mạo muội đến ra mắt.
Bữa nay Khang vương gia ban cho cơ hội tuyệt hảo.
Tại hạ được tiếp kiến Quế công công thật là may mắn vô cùng. Nỗi vui mừng kể sao cho xiết !
Miệng lưỡi Ngô ứng Hùng thật hoạt bát.
Gã nói luôn một hồi nghe rất lọt tai.
Vi Tiểu Bảo nghe gã nói cả Ngô Tam Quế là mộtnhân vật quyền oai nhưvậy lại ở xa ngoài vạn dặm mà cũngbiết đến tên tuổi gã, dĩ nhiên gã không khỏinhơn nhơn đắc ý.
May ở chỗ gã đã được nghe người ta tâng bốc nhiều rồi và đã biết trước nên đối phó bằng cáchnào, nên gã hững hờ đáp :
– Chúng ta là kẻ nô tài chỉ biết làm việc tuân theo thánh ý của đức Hoàng thượng.
Một là không ngại khó, hai là không sợ chết mà thôi, chứ có công lao gì đángkể?
Thế tử nói vậy tưởng cũng hơi quá.
Gã nghĩ thầm trong bụng :
– Sách Ngạch Đồ ca ca liệu việc như thần. Vì thế tử này vừa thấy mặt quả nhiên đã nhắc đến hai chữ lễ vật.
Ngô Ứng Hùng vừa là khách xa vừa là thế tử của Bình Tây Vương, nên được đức Khang Thân vương mời vào ngồi ở thủ tịch, kế đến Vi Tiểu Bảo.
Trên tiệc rất nhiều qụan lớn, toàn thượng thư tướng quân.
Vị nào cũng tước phẩm tôn cao.
Vi Tiểu Bảo dù ngông cuồng đến đâu cũng không dám ngồi vào ghế thứ hai, cứ từ chối hoài.
Khang Thân vương cười nói:
– Quế huynh đệ ! Huynh đệ là nhân vật kề cận thánh hoàng.
Ai cũng tôn kính huynh đệ là mến tấm lòng trung của huynh đệ đối với thánh hoàng.
Vậy huynh đệ không nên từ chối.
Vương gia vừa nói vừa ấn gã xuống ghế.
Sách Ngạch Đồ ngồi kế bên Vi Tiểu Bảo.
Còn bao nhiêu văn võ đại quan theo thứ tự ngồi xuống.
Vi Tiểu Bảo chợt nhớ tới chuyện gì lẩm bẩm một mình:
– Con mẹ nó! Ngày trước ở Lệ Xuân viện, bọn làng chơi ngồi uống rượu. Má má ta ngồi sau lưng bọn chúng, thỉnh thoảng tiện tay bốc vài miếng kẹo bánh đưa cho ta mà bọn chó đẻ thường thường đuổi ta đi. Khi ấy ta đã định bụng hễ bao giờ gặp lúc phát đạt cũng đến Lệ Xuân viện bày một tiệc rượn, kêu bọn con rùa, bọn chó đẻ, bọn đỉ điếm đến bồi tiệc cho bõ ghét.
Ngờ đâu bữa nay có đủ mặt thân vương, thế tử, thượng thư, tướng quân bồi tiếp mình.
Có điều đáng tiếc là bọn con rùa, bọn chó đẻ ở Lệ Xuân viện lại không trông thấy cảnh huy hoàng của lão gia.
Các quan ngồi uống rượu.
Mười sáu tên tùy tùng Ngô ứng Hùng đứngbên cửa sổ đều chú ý nhìn hết mọi cử động trênbàn tiệc từ câu mời rượu đến gắp thức ăn, cùng bọn bộcdịch bưng rượu thịt vào bày bàn.
Vi Tiểu Bảo ngẫm nghĩ một chút liền hiểu ngay, bụng bảo dạ:
– Phải rồi ! Mười sáu tên này đều là những tay cao thủ võ công ở phủ Bình Tây Vương.
Chúng theo đi để bảo vệ cho Ngô ứng Hùng vì sợ có người hành thích hay đánh thuốc độc gã.
Không chừng bọn người ở Mộc vương phủ đã chực sẵn ngoài kia.
Chỉ mong sao hai bên họ chơi nhau một chuyến để mình coi bọn Mộc vương phủ ghê gớm hay bọn Bình Tây Vương lợi hại?
Bản tính gã là ưa thấy Vi Tiểu Bảo ta gặp tai hoạ, chỉ mong cho hai bên đánh nhau thật kịch liệt và cả hai bên cùng tan tành lực lượng là gã lấy làmthích thú.
Khang Thân vương cũng đã nhìn ra tình trạng này.
Lão làm chủ nhân không tiện nói gì.
Quan Cửu Môn Đề Đốc Giai Đa, võ công tinhthâm mà tính tình ngay thẳng.
Y uống mấy chung rượu rồi nói:
– Thế tử điện hạ ! Mười sáu vị tùy tùng của điện hạ chắc là đã lựa chọn ở trong hàng ngàn hàng vạn nhữngtay cao thủ tuyệt đỉnh.
Ngô Ứng Hùng cười đáp :
– Bản lỉnh chúng có gì đáng kể đâu? Chúng bất quá là những tên thân binh ở vương phủ.
Tiểu đệ được bọn chúng chầu hầu từ thưở nhỏ, chúng đã hiểu tính nết của tiểu đệ, nên lúc ra ngoài đem đi để sai bảo cho tiện mà thôi.
Giai Đa cười nói:
– Thế tử nói vậy chẳng là quá khiêm ư?
Thế tử hãy coi hai vị này huyệt thái dương cao gồ lên thì nội công phải luyện đến chín thành hoa? hậu rồi.
Hai vị kia thớ thịt trên mặt trên cổ nổi lên cuồn cuộn, thế là công phu rèn luyện đã ghê gớm lắm.
Còn mấy vị nữa mặt nhẵn bóng nếu bảo họ bỏ mũ xuống nhất định là trọc đầu không còn sai nữa.
Sách Ngạch Đồ cười nói :
– Tại hạ chỉ biết tướng quân dụng binh như thần, đánh trăm trận thắng cả trăm.
Không ngờ tướng quân còn có tài coi tướng vào hạng nhất.
Giai Đa cười nói:
– Sách đại nhân còn có điều chưa rõ.
Số là ngày trước Bình Tây Vương đóng ởSơn Hải quan lâu ngày.
Dưới trướng ngài có rất nhiều võ quan xuất thân ở Kim Đính môn Tạ Cẩm Châu.
Bọn đệ tử Kim Đính công phu trên đầu cực kỳ lợi hại.
Hễ người nào luyện công đến trình độ cao thâm là mặt nhẵn bóng , trên đầu không còn một sợi tóc.
Khang Thân vương cười hỏi:
– Liệu thế tử bảo mấy vị bỏ nón xuống được chăng? Các vị đây đều có ý muốn coi xem Giai Đề Đốc đoán có trúng không?
Ngô Ứng Hùng đáp :
Giai Đề Đốc mắt sáng như đuốc, khi nào còn đoán trật?
Mấy tên thân binh này quả đã luyện công phu của Kim Đính môn.
Nhưng chúng luyện chưa đến nơi thành ra hãy còn nhiều tóc.
Nếu chúng bỏ mũ xuống tức là làm lòi cái xấu của chúng ra. Xin các vị đại nhân miễn cho.
Mọi người nổi lên tràng cười khanh khách.
Họ thấy Ngô Ứng Hùng không muốn vậy cũng chẳng tiện ép uổng.
Vi Tiểu Bảo nhìn người người kia không chớp mắt , trong lòng rất ngứa ngáy.
Gã tự hỏi:
– Không hiểu tên đầu lớn kia còn nhiều tóc hayít?
Gã gầy nhom này võ công kém cỏi chắc trên đầu còn nhiều tóc lắm.
Gã chợt nhớ tới điều gì, không nhịn được cũng bật lên tiếng cười khúc khích.
Khang Thân vương cười hỏi:
– Quế huynh đệ ! Huynh đệ có điều chi thích chí mà cười vậy? Thử nói cho mọi người cùng nghe !
Vi Tiểu Bảo cười đáp :
– Tiểu đệ nghĩ rằng các vị sư phó ở Kim Đình môn nhất định tính ưa hoà khí đã ít cùng người ngoài động thủ mà trong nhà lại chưa từng tỷ thí với nhau.
Khang Thân vương hỏi:
– Sao Quế huynh đệ lại biết thế?
Vi Tiểu Bảo cười đáp :
– Nếu các vị tức mình thì đã trợn mắt lên rồi lột mũ ra.
Người nọ đếm đầu tóc người kia.
Ai ít tóc là bản lãnh cao cường mà ainhiều tóc là phải chịu thua.
Cử toa. nghe nói nổi lên tràng cười hô hố.
Ai cũng cho là cảm nghĩ của Vi Tiểu Bảo thật hứng thú.
Vi Tiểu Bảo lại nói:
– Chắc trong mình các vị sư phó ở Kim Đính môn đều đem theo một cái bàn tính.
Nếu không thì khi kiểm đầu tóc rất là bất tiện.
Mọi người lại cười ồ.
Một vị Thượng Thư đang tợp rượu chưa kịp nuốt xuống cổ họng, nghe gã nói vậy không nhịn được bật cười phun cả rượu ra.
Y sợ phun lên bàn là thất lễ phải cúi xuống phun vào vạt áo mình, rồi nổi cơn ho sù sụ không ngớt.
Giai Đa lại nói:
– Khang vương gia ! Chuyến trước bọn dư đảng của Ngao Bái đến vương phủ quấy nhiễu rồi nghe nói mấy tháng sau vương gia chiêu nạp khá nhiều cao thủ. Chẳng hiểu có đúng không?
Khang Thân vương đưa tay lên từ từ vuết râu ra chiều đắc ý, chậm rãi đáp:
– Những tay cao thủ có bản lãnh và có địa vịthực sự trong võ lâm thật là khó mời.
Những người chịu nhận lễ của quan nha số đông chỉ là những nhân vật hạng nhì hạng ba mà thôi.
Khang Thân vương ngừng lại một chút rồi tiếp :
– Dù tiểu vương cầu hiền như khát nước mà ngoài trọng lễ đón mời còn phải giúp họ thêm mấy việc mới đón được mấy tay cao thủ tuyệt đỉnh.
Hàng ngày phải hậu đãi bọn họ, phí tổn khá lớn. Ha ha !
Giai Đa hỏi:
– Bí quyết của vương gia đưa lễ mời cao nhân, vương gia có chịu truyền thụ chăng?
Khang Thân vương lại cười một lúc rồi hỏi lại:
– Giai Đề Đốc là cao thủ tuyệt đỉnh thì cònđưa lễ mời những tay cao thủ đến làm chi?
Giai Đa đắc ý vô cùng cười đáp:
– Vương gia quá khen! Nhớ lại khi trước bọn võ tướng Mãn Châu chúng ta tỷ thí ở Liêu Dương.
Nhiếp Chính vương thân hành ngự lãm.
Vương gia cùng tiểu tướng đều được Nhiếp Chính vương ban thưởng.
Tiểu tướng còn nghe nói: Lần này bọn dư đảng của Ngao Bái đến đây quấy nhiễu, vương gia bắn tên khôngsai phát nào.
Chính tay ngài đã bắn chết hơn hai chục tên phản loạn.
Khang Thân vương chỉ mỉm cười chứ không trả lời.
Hôm ấy thực ra Khang Thân vương có bắn chết hai hội viên của Thiên Địa Hội, bây giờ Giai Đa bảo hơn hai chục tên là hắn tăng lên gấp 10.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Vụ này chính tại hạ cũng được mắt thấy. Lúc đó bên tai chỉ nghe tiếng tên réo vun vút.
Phía trước những tiếng la “úi chao ! úi chao ” vang lên không ngớt.
Còn mặt sau lại lớn tiếng hô: Tên bắn hay quá ! Tên bắn hay quá.
Hồi 42
Tề Nguyên Khải trổ tài thần võ
Khang Thân vương nghe Vi Tiểu Bảo khéo đặt lời để tán dương mình liền liếc nhìn gã bằng cặp mắt đầy cảm kích.
Một vị quan văn không hiểu ý tứ câu nói của ViTiểu Bảo liền hỏi:
– Quế công công ! Tại sao người phía trước lại lớn tiếng la “úi chao ! ” còn người mặt sau lại hô lớn “Tên bắn hay quá ! Tên bắn hay quá ! ” ?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Khang Thân vương bắn tên không sai phát nào. Người phía trước trúng tên đau quá không chịu nổi mới la “úi chao ! ” Còn người mặt sau là ởphe mình dĩ nhiên hoan hô tiến pháp tuyệt diệucủa Khang vương gia. Có điều tiếng reo “Tên bắn hay quá”nhiều hơn tiếng kêu là “úi chao ” đến mấy lần.
Đại nhân có biết tại sao không?
Viên quan kia vuốt râu nói:
– Chắc là người bọn mình đông đảo hơn loạn đảng đến mấy lần.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Đại nhân đoán thế trật lất. Khi đó loạn đảng kéo đến tấn công rất đông.
Khang vương gia lấy số ít mà thắng số nhiều. Phe đối phương tuy đông người, một số bị Khang vương gia bắn trúng cổ họng. Tiếng la “úi chao ” mới ra đến cổ họng chưa ra khỏi cửa miệng thành ra thanh âm nhỏ bé.
Tiển pháp của Khang Thân vương cực kỳ thần diệu, trong loạnđảng nhiều người bội phục quá chừng không nhịn được cũng buộtmiệng hoan hô “Tên bắn hay quá”.
Vì thế mà tiếng hoan hô lấn át cả tiếng la thất thanh.
Viên quan gật đầu lia lịa nói:
– Té ra là thế ! Té ra là thế!
Ngô Ứng Hùng nâng chung rượu lên nói :
– Khang Thân vương tiến pháp tuyệt diệu như thần.
Vãn sinh khâm phục vô cùng !
Xin kính cùng vương gia một chung.
Mọi người đều nâng chung uống cạn.
Khang Thân vương cả mừng nghĩ bụng:
– Chú nhỏ Tiểu Quế Tử quả là tay biết chơi, không trách đức Hoàng thượng ưa thích gã được.
Giai Đa nói:
– Vương gia! Trong quý phủ đã mời được nhiều cao thủ võ công, anh em đều muốn biết tài nghệ của họ được chăng?
Khang Thân vương những muốn khoa trương, nghe Giai Đa nói vậy liền hô bọn thị vệ:
– Bày thêm hai bàn tiệc nữa ở bên này mời bọn Thần Chiếu thượng nhân ra dự tiệc.
Lập tức sai dịch trong vương phủ bày thêm hai bàn tiệc.
Chẳng mấy chốc từ trong hậu đường kéo ra hơn hai chục người, đi đầu là một vị hoà thượng to béo mặc áo càsa đại hồng.
Khang Thân vương đứng dậy niềm nở lên tiếng:
– Mời các vị bằng hữu ra xơi chung rượu cho vui.
Các tân khách thấy Khang Thân vương đứng dậy cũng đều đứng lên nghinh tiếp.
Thần Chiếu thượng nhân cười nói:
– Không dám ! Không dám! Xin liệt vị đại nhân cứ ngồi yên cho.
Thanh âm nhà sư vang dội như tiếng chuông đồng.
Nguyên phần trung khí này đã đủ chứng tỏ nội công nhà sư cực kỳ thâm hậu.
Ngoài ra kẻ cao người thấp, đẹp có, xấu có, chia nhau ngồi vào hai bàn tiệc mới bày.
Giai Đa đã hiếu võ lại nóng tính. Hắn không chờ được nữa.
Bọn võ sư vừa uống xong một tuần rượu y đã nói ngay:
– Vương gia ! Tiểu tướng coi các vị cao thủ võ lâm đây đều tướng mạo đường đường, oai phong lẫm liệt, bản lãnh cực kỳ cao thâm.
Muốn mời các vị bằng hữu này biểu diễn vài môn tuyệt nghệ được chăng?
Thế tử Bình Tây Vương cùng Quế công côngđều là những vị quý khách ít khi mời tới được,chắc hai vị cũng muốn coi thân thủ của hào kiệt dưới trướngvương gia.
Vi Tiểu Bảo là người đầu tiên lên tiếng phụ hoạ.
Ngô Ứng Hùng cũng vỗ tay hoan hô.
Các quan cũng reo lên:
– Hay lắm! Hay lắm!
Khang thân vương cười nói:
– Các vị bằng hữu! Số đông các vị tân khách đây đều muốn coi công phu của các bạn vì chưa hiểu các bạn luyện võ thế nào?
Một hán tử trung niên ngồi ở đầu mé tả đứng lên dõng dạc đáp :
– Tại hạ cứ tưởng Khang vương gia yêu mến nhân tài mới đến đây nương tựa.
Ngờ đâu vương gia lại đem bọn tại hạ làm lũ giang hồ mãi võ để mua vui.
Nếu liệt vị đại nhân muốn coi khỉ leo dây thì sao không đến Thiên Kiều mà coi? Tại hạ xin cáo từ.
Hắn nói rồi vung tay trái đập đánh “chát ” một tiếng vào ghế ngồi. Lưng ghế bị gãy nát tan tành.
Hắn rảo bước tiến ra cửa.
Mọi người trên tiệc đều kinh ngạc thất sắc.
Một lão già bé nhỏ gầy nhom ngồi cùng bàn lạng mình một cái ra đứng chắn trước mặt hán tử trung niên, nói:
– Lang sư phó ! ông bạn nói vậy thật vô lý! Vương gia đối với chúng ta kính lễ có thừa.
Nay Vương gia yêu cáu chúng ta phô trương tài nghệ.
ông bạn ưng chịu là hay, mà không muốn thì thôi. Vương gia đâu có miễn cưỡng.
Thế mà ông bạn đập bàn đập ghế giữa nhà đại sảnh trong vương phủ.
Dù vương gia đức độ khoan hồng không trách phạt , nhưng còn bao nhiêu anh em dấu mặt vào đâu cho khỏi hổ thẹn?
Võ sư họ Lang cười đáp:
– Mỗi người có một chí hướng.
Đào sư phó, muốn ở lại vương phủ phô trương tài nghệ thì tùy ý Đào sư phó.
Tiểu đệ miễn xin bồi tiếp.
Hắn nói rồi lại cất bước.
Lão họ Đào nói ngay:
– Nếu Lang sư phó muốn đi thật sự thì hãy lạy chào vương gia rồi hãy cáo từ Vương gia mà gật đầu một cái là ông bạn hãy đi có phải đẹp đẽ không?
Võ sư họ Lang cười nhạt nói:
– Tại hạ lại không phải là kẻ nô tài bán mình cho vương phủ.
Trời đã cho tại hạ cặp giò để muốn đi đâu thìđi, sao lão Đào lại ngăn trở tại hạ được?
Gã nói xong lại cất bước.
Lão họ Đào không né tránh, thấy gã họ Lang toan đâm sám vào người mình thì vươn tay ra chụp lấy cánh tay trái gã.
Lão nói:
– Thế nào ta cũng không để ông bạn đi.
Gã họ Lang hạ thấp tay trái xuống rồi đột nhiên xoaylại vung lên đánh xuống lưng lão Đào.
Lão Đào phóng cước đá vào ngực đối phương.
Gã họ Lang đưa tay mặt ra đón thì trúng vào chỗ đầu gối bên chân lão Đào đang đưa cao lên để đá xuống.
Gã đón được đầu gối lão Đào rồi đẩy mạnhmột cái.
Lão Đào té ngửa về phía sau, nhưng thân thủ lão rất mau lẹ.
Lão chống tay mặt xuống đất rổi nhảy vọt đi.
Tuy lão không ngã lăn ra nhưng như thế cũng là thất bại rồi.
Lão thẹn quá mặt đỏ bừng lên.
Hán tử họ Lang cũng không nói gì nữa rảo bướcchạy ra sảnh đường.
Đột nhiên một hán tử gầy nhom ngăn chặn ở trước cửa.
Hán tử gầy nhom lễ phép chắp tay nói:
– Xin Lang huynh trở lại.
Gã họ Lang đang chạy mau thủ thế lại không kịp, mìnhgã xô mạnh tới.
Hán tử gầy nhom không né tránh.
Hai người đụng vào nhau đánh “huỵch” một tiếng.
Gã họ Lang loạng choạng người đi lùi lại đến ba bước.
Hắn đi chênh chếch về mé tả hai bước rồi đột nhiên quanh sang mé hữu chuồn qua cửa sổ.
Nhưng khi gã vừa tới bên cửa đã thấy hán tử gầy nhom đứng chắn trước mặt.
Gã họ Lang vừa đụng vào hán tử một phát đã biết đối phương là tay lợi hại không dám xông tới nữa, vội dừng chân lại.
Trước ngực gã cùng trước ngực đối phương chỉ còn cách nhau không đầy hai tấc.
Mũi hai người đã đụng vào nhau.
Hán tử gầy nhom đứng yên không nhúc nhích, cả cặp mắt cũng không chớp cái nào.
Gã họ Lang đột nhiên lảng tránh sang mé tả.
Nhưng gã vừa đứng vững lạithấy hán tử gày nhom đứngchắn trước mặt rồi.
Gã họ Lang tức quá, vung quyền đánh vù một tiếng nhằm dáng xuống trước mặt đối phương.
Hai người đứng cách nhau rất gán mà thoi quyền này kmh lực rất nặng.
Ai cũng cho là hán tử gầy nhom mà không né tránh thì phải cúi đầu xuống.
Bỗng thấy hán tử giơ tay trái lên chống ở trước mặt.
“Chát” một tiếng. Thoi quyền của gã họ Lang đã đánh trúng vào lòng bàn tay hán tử.
Hán tử gầy nhom không rụt tay về.
Gã họ Lang bị hất lùi lại mấy bước.
Mọi người trong sảnh đường hoan hô nhiệt liệt :
– Hảo công phu ! Hảo công phu !
Gã họ Lang cực kỳ bẽn lẽn, muốn đi không thoát mà động thủ với hán tử cao gầy thì bản lãnh lại thua xa, gã đâm ra luống cuống.
Hán tử gầy nhom chắp tay nói:
– Mời Lang huynh ngồi xuống đi.
Vương gia bảo chúng ta phô diễn mấy đường thì chúng ta đã phô diễn rồi.
Dứt lời hán tử ngồi vào nguyên vị Ở hàng đầu mé hữu.
Mọi người lại hoan hô.
Gã họ Lang cúi đầu ngồi xuống, trong lòng vừa uất hận lại vừa kinh dị.
Gã họ Lang vẽ trò bướng bỉnh làm cho Khang thân vương suýt nữa mất mặt, may được hán tử gầy nhom gỡ lại thể diện bằng cách bức bách gã họ Lang phải về chỗ ngồi.
Vương gia liền hô quan hầu:
– Đi lấy những đmh bạc năm chục lạng ra đây.
Viên quan hầu cười hỏi lại:
– Vị sư phó này võ công rất cao thâm y chẳng hở môi mà ngăn chặn được đối phương, nhưng không hiểuquý tính cao danh là gì?
Khang thân vương vuốt râu ngẫm nghĩ mà chẳng hiểu hán tử gầy nhom tên họ là gì.
Y đến vương phủ từ bao giờ? Vương gia cũng không nhớ đành cười đáp :
– Tiểu vương trí nhớ tồi quá ! Trong lúc nhất thời không nghĩ ra được.
Chỉ trong khoảnh khắc viên qụan hầu đã bưng ra một mâm gỗ lớn phủ nhiễu điều.
Trên mâm đặt hai mươi mấy đĩnh bạc năm mươi lạng. ánhngân quang lấp loá chói mắt.
Khang thân vương cười nói:
– Các vị võ sư phô trương tài nghệ đều được thưởng. Ông bạn kia !
Mời bạn lại đây lấy một đỉnh bạc.
Hán tử gầy nhom tiến đến trước mặt Khang Thân vương khom lưng đón lấy một đĩnh bạc lớn.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Này ông bạn ! Qúy tính đại danh là gì?
Hán tử gầy nhom đáp :
– Tiểu nhân là Tề Nguyên Khải. Đa tạ đại nhân có lòng hỏi tới.
Giai Đa nói:
– Những võ sư ở trong phủ Khang Thân vương quả nhiên đều mang tuyệt kỹ.
Tiểu tướng còn muốn coi bản lãnh của các võ sư dưới trướng Bình Tây Vương.
Thế tử điện hạ ! Xin điện hạ lựa lấy một vị ta biểu diễn cùng Tề sư phó được chăng?
Hắn thấy Ngô Ứng Hùng trầm ngâm chưa đáp liền tiếp :
– Dĩ nhiên chỉ điểm tới là thôi, không được làm tổn thương đến hoà khí.
Ai thắng ai bại cũng chẳng can gì.
Khang Thân vương ưa thích vui nhộn cũng nói:
– Giai Đề Đốc có ý kiến rất haỵ Để võ sư hai bên tỷ thí cho vui.
Người thắng được thưởng một đĩnh bạc lớn, kẻ không thắng cũng lãnh một đỉnh bạc nhỏ.
Lấy thêm những đỉnh bạc hai chục lạng ra đây.
Viên quan hầu dạ một tiếng rồi đi vào nội đường.
Hai mâm bạc nén để trên bàn ánh sáng chiếu vào, hào quang sáng rực.
Khang Thân vương cười nói:
– Bên tiểu vương sẽ do Tề Nguyên Khải sư phó ra tay, còn bên phủ Bình Tây Vương không hiểu vị sư phó nào sẽ động thủ?
Mọi người nghe vương gia nói vậy lại hoan hô ầm ĩ.
Ai nấy đều nhìn vào mười sáu tên tùy tùng Ngô ứng Hùng.
Quần hào còn biết bọn họ tuy chỉ là những tênvõ sư sắp ra tỷ võ với nhau mà thực ra đây làcuộc so tài giữa hai vương phủ Khang Thân vương và Bình Tây Vương.
Nguyên Ngô Tam Quế oai danh lừng lẫy một phương trời, các bậc vương công đại thần trong kinh đều mong cho hắn bị thua một phen để cười chơi.
Nếu những võ sĩ ở phủ Khang Thân vương đánh được bọnthủ hạ Ngô Ứng Hùng thua liểng xiểng thì mọi người lấylàm thích lắm.
Vừa rồi ai nấy đã được coi Tề Nguyên Khải phô diễn công phu, đều nghĩ rằng bọn võ sĩ ở Vân Nam khó cóngười thắng hắn được.
Ngô Ứng Hùng trầm ngâm chưa kịp trả lời thì một người trong bọn 16 tên thủ hạ của gã vượt đồng bạn tiến ra khom lưng nói:
– Khải bẩm vương gia ! Bọn tiểu nhân tùy tùng thế tử lai kinh chỉ phụ trách trông nom cơm nước cùng hầu hạ thái tử trong khi đi đường.
Bình Tây Vương đã dặn dò không được sinh sự thủ động với bất cứ ai, trong những người thị phụng dưới trướng các bậc vương gia cùng các quan đại thần ở trong triều. Bình Tây Vương đã ban lệnh như vậy, bọn tiểu nhân khi nào dám vi phạm.
Khang Thân vương cười nói:
– Bình Tây Vương cẩn thận quá ! Đây bất quá là cuộc diễn võ, chứ có phải sinh sự đánh nhau đâu.
Tráng sĩ cứ việc phô diễn tài nghệ.
Bình Tây Vương có hỏi đến thì nói là bản vương gia muốn các vị ra tay biểu diễn.
Gã kia khom lưng đáp :
– Xin vương gia tha tội chọ Tiểu nhân không dám tuân mệnh.
Khang Thân vương trong lòng tức giận, mắng thầm:
– Trong đầu óc mi chỉ có một mình Bình Tây Vương, còn Khang Thân vương mi chẳng coi vào đâu.
Có khi đức Hoàng thượng hạ chỉ, mi cũng chẳng nghe theo.
Khang Thân vương nghĩ vậy liền hỏi:
– Tỷ như có người vung quyền đánh vào mình các vị, chẳng lẽ các vị cũng không trả đòn ư?
Gã kia đáp:
– Tiểu nhân ở Vân Nam thường được nghe người ta nói: Các văn võ bá quan dưới chân thiên tử cũng như quân dân đều là những người biết đạo lý.
Bọn tiểu nhân đã không dám hỗn xược với ai thì tự nhiên vô cớ chẳng có ai đụng đến mình bọn tiểu nhân cả.
Gã này thân thế cao lớn, tướng mạo tinh nhanh, lời lẽ sắc bén.
Gã đã nói mấy câu này mà Khang Thân vương cứ kêu bọn võ sai thủ hạ gây hắn thì thành ra không đếm xỉa gì đến đạo lý nữa.
Khang Thân vương lại càng tức giận, quay đầu sang bênkia hỏi:
– Thần Chiếu thượng nhân ! Tề sư phó ! Các bạn hữu ởVân Nam nhất định không chịu nể lời chúng ta, thìchúng ta chẳng còn biện pháp nào nữa.
Thần Chiếu thượng nhân cười ha hả đứng dậy nói:
– Vương gia ! ông bạn ở nhân vật này chỉ sợ thua làm cho mất mặt.
Có lý nào người ta đánh vào chỗ yếu điểm trong người chúng mà chúng lại không ra tay phản kích được?
Thượng nhân nói tới đây lạng người một cái đếnbên gã kia cười nói:
– Luồng lực đạo trên tay bần tăng cũng tầm thường thôi , nhưng so với ông bạn họ Lang chắc còn hơn được một chút.
Thưa vương gia : Nếu bần tăng làm bể một viên gạch lát sảnh đường. Vương gia có hỏi tội không?
Khang Thân vương biết trong bọn võ sư mình mời mời đến thì Thần Chiếu thượng nhân là người bản lãnh cao hơn hết. Cả nội ngoại công phu đều vào hàng thượng thặng.
Vương gia nghe nhà sư nói vậy biết là lão muốn trổ võ công cho mọi người coi thì cả mừng đáp:
– Thượng nhân cứ việc tùy tiện.
Đừng nói Thượng nhân làm bể một viên gạch mà có bể cả trăm viên nữa cũng là chuyện nhỏ không đáng kể.
Thần Chiếu thượng nhân lún thấp người xuống. Tai trái khẽ vỗ xuống đất một cái.
Lúc giơ lên một viên gạch xanh lớn đã dính vào bàn tay lão.
Viên gạch xanh này vuông vắn chừng một thước rưỡi, tuy không lấy gì làm nặng lắm nhưng đã gắn vào nền nhà, mà lòng bàn tay thượng nhân tựa hồ có keo sơn gắn chặt lấy hòn gạch kéo ở dưới đất lên dính vào bàn tay rồi không rớt xuống nữa.
Vi Tiểu Bảo reo lên:
– Hay quá !
Mọi người cũng vỗ tay hoan hô
Thần Chiếu thượng nhân tủm tỉm cười giơ tay trái lên.
Hấp lực ở bàn tay tan đi. Viên gạch rớt xuống.
Khi viên gạch tới trước ngực hai ở cánh tay từ ngoàiđưa vào.
Hai bàn tay chắp lại giữ lấy mép viên gạch.
Bỗng nghe đánh “rầm” một tiếng. Viên gạch nát vụn rớt xuống lả tả.
Cạnh viên gạch dầy chừng độ 4, 5 tấc bị bàn tay bóp.
Thế là chưởng lực làm nát cả viên gạch.
Miếng nào to nhất cũng chỉ còn được một, hai tấc.
Như vậy luồng nội lực của thượng nhân thật ghê gớm vô cùng!
Thần Chiếu thượng nhân lại tiến đến bên hán tử tùy tùng Ngô Ứng Hùng chắp tay hỏi:
– Cao tính đại danh tôn giá là gì?
Gã kia đáp:
– Chưởng lực của đại sư thật đến trình độ kinh người.
Bửa nay bọn tiểu nhân được mở rộng tầm mắt.
Tiểu nhân là hạng vô danh tiểu tốt ở chốn biên thùy chẳng có chi đáng kể.
Thần Chiếu thượng nhân cười hỏi :
– Dù tôn giá ở chốn hoang dã biên thùy thì cũng phải có tên có họ chứ ?
Người kia dương cặp mắt lên , nét mặt thoáng lộ vẽ tức giận , nhưng trở lại bình tĩnh ngay tựa hồ như không có chuyện gì , gã đáp :
– Kẽ thất phu ở nơi sơn dã dù có tên tuổi cũngchỉ gọi là con mèo , con chó , đại sư có biếtcũng bằng vô dụng.
Thần Chiếu thượng nhân cười nói :
– Công phu hàm dưỡng của các hạ rất cao thâm.
Nhưng bữa nay Khang thân vương đại yến tân khách, caonhân ngồi khắp đại sảnh.
Thật là một cuộc thính hội ít có trong thành Bắc Kinh.
Vương gia đã có lời yêu cầu chúng ta phô trương tài nghệ để giúp vui cho vương gia , thế tử cùng liệt vị đại nhân.
Nếu các hạ không chịu tứ giáo, há chẳng là kiêu kỳ thái quá ư?
Người kia đáp :
– Tại hạ mới học được mấy chiêu thức trong vài năm của nhà nông ở chốn thôn quê thì làm sao địch lại được? Thần Chiếu thượng nhân chùa Thiết Phật ở Thương Châu?
Đại sư nhất định đòi tỷ võ thì tại hạ xin chịu thua trước, để đại sự lại lãnh bạc thưởng.
Gã nói xong toan trở gót lùi lại.
Thần Chiếu thượng nhân quát lên:
– Hãy khoan.
Bần tăng muốn tỷ thí võ công với các hạ.
Song quyền của bần tăng ra chiêu “Chung cổ tề minh” để đánhvào hai huyệt Thái dương các hạ, xin các hạ trảđòn.
Người kia lắc lư cái đầu.
Thần Chiếu thượng nhân lại quát to một tiếng. Tấm áocà sa màu đại hồng khoác ngoài , bên tronglà áo tăng bào, đột nhiên tay áo phồnglên tỏ ra vẫn đầy đủ nội lực.
Hai cánh tay thượng nhân vươn ra rồi cong lại.
Hai thoi quyền lớn bằng cái bát nhằm đập xuống hai huyệt Thái dương đối phương.
Quần hào vừa nhìn thấy Thượng nhân tay vận kình lực bóp nát viên gạch xanh, không nhịn được bật tiếng la:
– Trời ơi !
Ai cũng chắc người kia có muốn né tránh cũng không kịp nữa, nếu không ra tay đón đỡ thì cái đầu gã sẽ bị nát vụn như viên gạch xanh vừa rồi, chứ không còn nghi ngờ gì nữa.
Dè đâu người kia vẫn không nhúc nhích. Tay không giơ lên, chân chẳng cất bước.
Đầu không né tránh. Mắt cũng không chớp. Gã đứng trơ như tượng gỗ
Lúc Thần Chiếu thượng nhân ra tay, chỉ có ý bức bách đối phương trả đòn, lại thấy gã đứng trơ không nhúc nhích thì trong lòng kinh hãi nghĩ thầm:
– Song quyền của ta mà đánh xuống sức nặng có đến ngàn cân.
Nhưng thế tử Bình Tây Vương là quý khách của Khang Thân vương, nếu ta lỗ mãng đánh chết ngườitùy tùng của y thì không ổn chút nào.
Thượng nhân nghĩ vậy nên lúc song quyền sắp đụng vào da đối phương , vội hất ngược lên đánh véo một tiếng.
Song quyền chỉ lướt qua hai bên huyệt Thái dương hántử.
áo tăng bào của thượng nhân phất vào mặt gã.
Người kia tủm tửn cười nói:
– Quyền pháp của đại sư thật là lợi hại!
Quần hào trong sảnh đường thấy vậy đều ngẩn người nghĩ bụng:
– Định lực của gã này không phải tầm thường.
Giả tỷ hai thoi quyền của Thần Chiếu thượng nhân giữa đường không chuyển hướng cứ để đánh trúng
vào huyệt Thái dương gã thì còn đâu là tính mạng.
Gã coi mạng sống như thế , thì ra gã điên rồi.
Thần Chiếu thượng nhân chuyển hướng thoi quyền một cách quá gấp rút khiến hay cánh tay mình bị chấn động thành ra tê chồn.
Bất giác thượng nhân trợn mắt lên nhìn gã hồi lâu.
Lão không hiểu con người đứng trước mặt mình là kẻ cuồng ngạo hay người si ngốc.
Thượng nhân tự nghĩ:
– Nếu cứ thế này mình bỏ về chỗ ngồi thì không tiện chút nào.
Thượng nhân nghĩ vậy liền nói:
– Các hạ nhất định không nể mặt thì bần tăng đành phải đắc tội chứ không còn cách nào khác.
Bây giờ bần tăng phóng quyền “Hắc hổ thâu tâm” để đánh vào trước ngực các hạ.
Nguyên “Chung ccổ tề minh” và “Hắc hổ thâu tâm”là những quyền chiêu rất thô thiển.
Bất cứ một ai học qua mấy tháng võ công cũng đều luyện những chiêu này rồi.
Thượng nhân hô trước rồi mới phóng quyền là có ý dùng kình lực để thủ thắng.
Đồng thời thượng nhân phóng chiêu thô thiểnđể tỏ ra coi thường đối phương.
Người kia chỉ tủm tỉm cười chứ không trả lời.
Thần Chiếu thượng nhân tức mình nghĩ bụng:
– Ta đánh thoi quyền này cho gã bị trọng thương nhưng không đến nỗi chết ngay.
Như vậy cũng chẳng làm mất mặt thế tử của Bình Tây Vương.
Thượng nhân đứng thủ thế quát lên một tiếng rồi vung quyền tay mặt đánh ra đến “chát” một tiếng.
Thoi quyền đập trúng ngực đốl phương.
Người kia loạng choạng một cái rồi lùi lại một bước cười nói:
– Đại sư thắng rồi. Tiểu nhân phải lùi lại một bước.
Thần Chiếu thượng nhân phóng thoi quyền này tuy chưavận toàn lực nhưng đường kình đạo cũng đã ghêgớm.
Ngờ đâu người kia thản nhiên như không thấy gì.Gã nói hời hợt vài câu, tỏ ra chưa bị thương chút nào.
Bọn văn quan không hiểu rõ lý lẽ nội vụ, nhưng ai đã là người học võ đều hiểu gã có ý nhường nhịn.
Thần Chiếu thượng nhân tự phụ nổi tiếng trong võ lâm,khi nào lão chịu kể như thế là thắng cuộc?
Nét mặt ẩn hiện một làn hắc khí, thượng nhân nói:
– Nếu vậy các hạ lại xơi một quyền nữa của bần tăng.
Thoi quyền đánh ra đến “vèo” một cái vẫn nhằm vào trước ngực đối phương.
Lần này thượng nhân đã vận đến bảy thành nội lực thì dù người kia có bị đánh hộc máu cũng là một chuyện dĩ nhiên.
Hồi 43
Bình tây Vương hiệu lệnh nghiêm minh
Những người võ công khá cao thâm trong sảnh đường đều nhận ra kình lực thoi quyền này của Thần Chiếu thượng nhân nặng gấp đôi thoi quyền trước.
Những người đương thời vị tất có ai chịu nổi.
Ngờ đâu quyền phong của thượng nhân sắp đụng vào áo người kia, đột nhiên gã hóp bụng vào, người lùi lại phía sau nhảy ra xa nửa trượng tựa hồ bị quyền lực của đối phương bắn đi.
Thực ra gã đã thừa cơ thoi quyền đánh tới màtránh khỏi quyền kinh.
Nếu chẳng phải là người võ công cao cường thìkhông thể nhận ra chỗ ảo diệu bên trong.
Thần Chiếu thượng nhân lại đánh một thoi quyền nữa vào quãng không, lão tức giận quá không chịu nổi, quát lên một tiếng thật to, vung cước bên phải nhằm đá vào bụng dưới đối phương thật mạnh.
Người kia la lên:
– Trời ơi ! Nguy mất rồi !
Ai trông thấy cũng cho là đòn cước này thế nào cũng đá trúng.
Quần hùng trong dạ hoang mang bất giác đứng cả lên thì thấy người kia ngửa mình về phía sau.
Hai chân như đóng đinh xuống đất. Đầu gối co lại. Từ đùi trở lên đến đầu tức là quá nửa người coi chẳng khác gì một khúc gỗ lơ lửng trên không, cáchmặt đất chừng hơn thước.
Đòn cước của Thần Chiếu thượng nhân lại đá sểnh,chân lão lướt trên không cách đùiđối phương độ vài tấc.
Thần Chiếu thượng nhân đánh đến kỳ cùng chứ chẳng chịu thôi.
Uyên ương cước của lão đã đá ra theo thế liên hoàn. Chân trái lão ra chiêu “ô long tảo địa” quét ngang một cái đá vào hai chân đối phương.
Người kia vẫn không biến đổi tư thế, giữ nguyên thân pháp “Thiết bản kiều”.
Hai chân gã chí xuống đất cho toàn thândâng cao lên một thước.
Chân trái của Thần Chiếu thượng nhân quét qua dưới gần hai bàn chân gã.
Người kia lại từ từ hạ xuống, mình vẫn không đứng thẳng lên.
Quần hào trong sảnh đường nổi tiếng hoan hô như sấm dậy.
Thần Chiếu thượng nhân đến lúc này mới biết bản lãnh của đối phương còn cao hơn mình một bậc.
Giả tỷ gã động thủ phản kích thì lão tất bị thất bại liểng xiểng.
Thượng nhân liền chắp tay nói:
– Hảo công phu ! Bần tăng rất khâm phục !
Người kia đón tiếp năm chiêu liền của Thần Chiếu thượng nhân mà thủy chung không trả lại một đòn nào. Nét mặt vẫn thản nhiên như không có chuyện gì.
Khang Thân vương nói:
Võ công của hai vị đều rất cao thâm. Thế tử điện hạ !Người của điện hạ thật là lịch sự, nhất định không chịu trảđòn thì ai muốn tỷ thí cũng không tỷ thíđược.
Lại đây! Cả hai vị cùng lãnh một thoi bạc lớn gọi là tiền thưởng.
Người kia khom lưng đáp:
– Đã không có công trạng, khi nào dám hưởng lộc?
Thần Chiếu thượng nhân thấy gã không chịu lại lảnh bạc.
Thượng nhân cũng không tiện đến lãnh một mình.
Khang Thân vương quay lại bảo quan hầu:
– Cầm hai đĩnh bạc đưa tặng hai vị.
Người kia tạ Ơn bạc thưởng. Thần Chiếu thượng nhân cũng lụi cụi thu lấy.
Khang Thân vương biết rõ những biến diễn vừa rồi tuy không phải là một cuộc tỷ võ chính thức mà thực rabên mình đã thất bại.
Thân vương thưởng năm chục lạng bạc cho Thần Chiếu thượng nhân bất quá là để che thẹn cho lão và cũng là để xí xoá bên mình thua cuộc, tỏ ra bất phân thắng bại.
Khang Thân vương một là chưa cam lòng, hai làvẫn còn hy vọng, liền bụng bảo dạ:
– Gã này võ công cố nhiên rất cao thâm, nhưng còn những tên tùy tùng kia của Ngô Ứng Hùng nhất định không bằng gã đó, bọn võ sư thủ hạ của mình đều là những tay nghệ thuật kinh người.
Ngay võ công Tề Nguyên Khải so với Thần Chiếu hoà thượng cũng không kém, không chừng còn có phần hơn.
Nguyên Vương gia vẫn kêu Thần Chiếu bằng thượng nhân. Nhưng từ lúc lão phô trương võ công rồi, Vương gia đối với lão giảm phần tôn trọng, nên “thượng nhân” mới biến thành “hoà thượng”.
Vương gia nghĩ vậy liền dõng dạc nói:
– Cuộc tỷ võ vừa rồi không thành, nên còn có chỗ… có chỗ không được mỹ mãn.
Tề Nguyên Khải sư phó ! Xin sư phó mời mười lăm vị võ sư, cả thảy là mười sáu vị.
Các vị lấy binh khí ra để cùng mười sáu vị tùy tùng thế đủ nhất tề động thủ ra chiêu.
Rồi vương gia quay lại bảo Ngô Ứng Hùng:
– Ngô huynh! Ngô huynh bảo họ lấy binh khí ra.
Ngô Ứng Hùng đáp :
– Vãn sinh đến làm tân khách ở phủ vương gia,khi nào dám đem theo binh khí.
Khang Thân vương cười nói:
– Điện hạ khách sáo quá ! Lệnh tôn cùng tiểu vương đều là võ tướng, suốt đời sống ở trong đống đaothương kiếm kích, sao lại còn có những điều uýkỵ như các bà mẹ?
Lại đây! Lấy đủ mười tám thứ binh khí mỗi thứ mấy cây để những tay cao thủ ở phủ Bình Tây Vương lựa chọn.
Khang Thân vương vốn là một chiến tướng từ ngoài quan ải đánh vào Trung Nguyên nên khí giới trong phủ rất là đầy đủ.
Vương gia vừa hô một tiếng, quan hầu lập tức khuân ra một đống khí giới, dài có ngắn có, xếp ở trước mặt mười sáu tên tùy tùng.
Lúc này Tề Nguyên Khải đã mười thêm mười bốn vị võ sư và yêu cầu Thần Chiếu thượng nhânthống lãnh bọn võ sư.
Thần Chiếu thượng nhân đã muốn gỡ thể diện, chỉ nói khách sáo mấy câu rồi nhận ngay không từ chối nữa.
Lão nghĩ thầm:
– Hay dở cũng phải đả thương mấy tên nam man tử thì mới hả được mối uất giận này.
Bao nhiêu ý nghĩ thế tử Bình Tây Vương là quý khách gì gì đó cùng ý niệm phải giữ thể diện cho y, bây giờ lão quên hết.
Lúc này khí giới của bọn Thần Chiếu thượng nhân, Tề Nguyên Khải đã do thủ hạ đưa cả vào sảnh đường.
Thần Chiếu thượng nhân mỗi tay cầm một thanh giới đao lớn bằng thép xanh.
Thượng nhân hướng về phía Khang thân vương chắp tay hành lễ.
Hai thanh giới đao cắp vào giữa hai bàn tay.
Bọn Khang Thân vương khẽ nghiêng mình gật đầu đáp lễ.
Vi Tiểu Bảo trong lòng đắc ý nghĩ thầm:
– Con mẹ nó! Bọn này toàn là những nhân vật võ nghệ cao cường có tên tuổi trên chốn giang hồ mà phải cúi đầu hành lễ với lão gia.
Lão gia bệ vệ ngồi trên chỉ khẽ gật đầu một cái để đáp lễ, so với bọn chúng thật oai phong gấp mười.
Thần Chiếu thượng nhân quay về phía bọn tùy tùng Ngô Ứng Hùng lớn tiếng hô:
– Các vị bằng hữu ở Vân Nam! Các vị hãy lựa khí giới đi !
Đại hán thân hình cao lớn đã đón tiếp năm chiêu của thượng nhân vừa rồi lại lên tiếng:
– Bọn tại hạ vâng tướng lệnh của Bình Tây Vương nhất quyết không động thủ với bất cứ ai tại thành Bắc Kinh.
Thần Chiếu thượng nhân hỏi:
– Chẳng lẽ người ta vung cương đao chém vào đầu, các vị cũng không trả đòn?
Người ta chặt đầu, các vị cũng vươn cổ ra hay rụt đầu xuống cổ?
Câu sau cùng của thượng nhân nói như vậy là nhục mà đối phương quá chừng.
Nên biết trên đời chỉ có loài rùa mới rụt đầu thụt vào trong cổ.
Mắng người như loài rùa là tàn tệ nhất, khinh khi nhứt.
Thượng nhân vừa nói câu này, bọn tùy tùng thế tử của Bình Tây Vương đều tức giận đến xám mặt lại.
Hán tử thân hình cao lớn kia dường như là trưởng toán vẫn cười ruồi đáp :
– Quân lệnh của Bình Tây Vương coi nặng bằng non.
Bọn tại hạ mà vi phạm tướng lệnh thì về tới Vân Nam sẽ bị chặt đầu cũng vậy mà thôi.
Thần Chiếu nói:
– Được lắm ! Chúng ta hãy thử coi.
Thượng nhân vẫy tay ra hiệu cho mười lăm tên võ sư vào góc nhà đại sảnh cùng nhau nói nhỏ thương nghị.
Thần Chiếu khẽ hỏi:
– Chúng ta hết thảy cầm khí giới đánh vào chỗ yếu huyệt bọn chúng, thử xem bọn chúng có trả đòn không?
Tề Nguyên Khải đáp :
– Chúng ta mà đả thương người thật sự là không ổn đâu, chỉ nên bức bách họ trả đòn là được.
Một người khác nói:
– Chúng ta ra tay phải coi chừng.
Thần Chiếu nói:
– Được rồi ! Động thủ đi thôi!
Thượng nhân hú lên một tiếng, cử động giới đao. ánh bạch quang lấp loáng nhằm mười sáu tên tùy tùng của Bình Tây Vương chém tới.
Mười lăm người kia hoặc sử trường kiếm, hoặc sử đinh hoa thương hoặc vung cương tiên, hoặc múa đồng truỳ, mười sáu ban binh khí tới tấp cử động.
Mười sáu tên tùy tùng Ngô Ứng Hùng đứngyên không nhúc nhích, hai tay buông thõng,bàn tay để sát bên đùi, mục quang ngó thẳngvề phía trước tựa hồ không trông thấy mười sáutay võ sư ở phủ Khang Thân vương.
Mười sáu võ sư thấy đối phương không nhúc nhích, đều muốn phô trương thủ đoạn trước mặt Khang Thân vương và tân khách, liền thi triển binh khí bằng những chiêu số tinh xảo kỳ diệu nhất, hoặc đâm xiên phóng thẳng ,hoặc quét ngang bổ dọc.
Mười sáu thứ binh khí ánh đèn lửa chiếu lấp loáng đan liền với nhau thành một bức màn ánh sángvây bọc lấy mười sáu tên tùy tùng ở Vân Nam.
Những người bàng quan thấy thế kinh hãi giật gân.
Bọn văn quan không hiểu rõ chỗ nguy hiểm bên trong chỉ nói:
– Coi chừng ! Coi chừng!
Còn những ai đã học võ đều nhìn rõ bao nhiêu cây binh khí đều nhằm vào những nơi yếu huyệt trong người chỉ còn cách chừng một tấc.
Nếu nhả thêm một chút khí lực là lập tức đối phương phải uổng mạng.
Mười sáu tên tùy tùng vẫn giương mắt nhìn về phía trước tựa hồ đã gác ra ngoài chuyện sinh tử không nghĩ gì tới nữa.
Nếu đối phương muốn hạ thủ thực sự thì chúng sẵn sàng đưa tính mạng vào tay họ.
Bọn Thần Chiếu thượng nhân sử binh khí mỗi lúc một mau, thỉnh thoảng khí giới đụng chạm nhau bật lên tiếng chát chúa. Tia lửa bắn ra tung toé.
Tình thế này lại càng nguy hiểm hơn vì họ tuy không có ý sát thương bọn thủ hạ Bình Tây Vương, nhưng đao, kiếm, tiên, trùy đụng nhau kình lực rất mạnh mà lại gần kề bọn kia thì sức phản chấn cũng đủ làmcho chúng bị thương, khó lòng kiềm chế được.
Quả nhiên bỗng nghe đánh chát một tiếng. Thanh thiếtcương và cây đồng trùy đụng nhau rồi bật ra đánh trúng vào vai một tên tùy tùng.
Tiếp theo một người cầm đao chém chênh chếch tới lướt qua nửa mặt bên phải một tên tùy tùng khác. Ngờ đâu thanh kiếm bên cạnh vung tới đánh ‘choang” một tiếng.
Đao kiếm đụng nhau, thanh cương đao hất ngược lại chém vào mặt tên tùy tùng đó.
Máu tươi chảy ra lênh láng.
Hai tên tùy tùng đều bị thương khá nặng mà không một tiếng rên la, vẫn đứng ngay như tượng gỗ.
Khang Thân vương biết rằng nếu còn tiếp tục biểu diễn thì số người bị thương sẽ nhiều hơn.
Vương gia liền hô lớn:
– Võ công hay ! Định lực lại càng tuyệt ! Các vị dừng tay thôi !
Thần Chiếu thượng nhân thét lên một tiếng, quét ngang hai thanh giới đao làm cho cái mũ đội trên đầumột tên tùy tùng rớt xuống.
Đồng bọn của thượng nhân cũng làm theo, hươi lưỡi đao thương kiếm kích tới tấp hất mũ của bọn tùy tùng Ngô Ứng Hùng.
Mười sáu tay võ sư ở phủ Khang Thân vương nổi lên tràng cười ha hả, thu khí giới về, nhảy lùi lại phía sau.
Vi Tiểu Bảo ngó lại trong bọn tùy tùng, quả nhiên thấy có bảy người đầu trọc lóc, nhẵn thín và sáng bóng.
Vi Tiểu Bảo thấy một số người trong bọn tùy tùng đầu trọc lóc liền vỗ tay cười ha hả nói:
– Giai Đề Đốc ! Đề Đốc thật có cặp mắt tinh đời coi người rất đúng. Quả nhiên phần lớn bọn họ đầu…
Gã toan nói đầu trọc tếu nhưng chưa hết câu vội dừnglại vì gã chợt để ý tới mười sáu tên tuỳtùng của Bình Tây Vương phủ vẫn đứng nguyên khôngnhúc nhích, nhưng vẻ mặt cực kỳ phẫn nộ, khoé mắt cơhồ muốn toé lửa.
Vi Tiểu Bảo ở chốn đầu đường xó chợ từ thưở nhỏ hoà mình với bọn du côn gây thành tính vô loại mà cũng nhận thấy bọn Thần Chiếu thượng nhân hành động không được lỗi lạc, chẳng nể mặt người ta chút nào.
Nên biết bọn lưu manh đầu đường xó chợ chuyên nghề ăncắp, ăn trộm lật lọng, cướp giựt, chẳng tử tế gì, nhưng khi tranhđấu với người, chúng vẫn chừa lại mấy phần chứ không tận tình.
Khắp hai miền nam bắc sông Đại Giang chỗ nào cũng vậy.
Trong lầu hồng kỹ viện, khách làng chơi say đắm phong hoa tuyết nguyệt, đem theo hàng vạn lạng bạc vào ổ đ điếm chơi bời, cho kỳ đến lúc trong túi không còn một đồng một chữ.
Mụ giàu cũng cấp cho chúng mấy lạng làm tiền lộ phí để chúng khỏi phiêu bạt tha hương rồi đi đến chỗ treo cổ quyên sinh, nhảy xuống sông tự tử.
Những hành động đó là một kế hoạch để tiếp tục làm ăn lâu dài một cách bình yên.
Vi Tiểu Bảo đánh bạc cùng người, vẫn giở ngón cờ gian bạc lận lấy hết tiền bạc của đối phương, nhưng gã có được một lạng thì lúc tối hậu cũng để đối phương ăn lại một vài đồng cân.
Nếu gã được một trăm đồng thì sau cũng để cho người ta thuvề một vài chục đồng.
Gã làm thế thì một là cách làmăn mới bền bỉ, hai là khiến đối phương khỏi nghi ngờ.
Đồng thời tránh được trường hợp đối phương thẹn quá hoá giận chẳng nghi ngờ gì nữa, thượng cẳng chân hạ cẳng tay đánh cho nhừ đòn.
Bây giờ Vi Tiểu Bảo thấy thái độ phẫn nộ của bọn tùy tùng Ngô Ứng Hùng, trong lòng rất đỗi băn khoăn.
Sau khi xoay chuyển ý nghĩ, gã liền đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, tiến lại trước bọn võ sĩ ở Vân Nam cúi lượm cái mũ của hán tử người cao lớn lên, ôn tồn nói:
– Chắc các hạ buồn lắm thì phải?
Hai tay gã cầm mũ đội lên đầu cho hắn.
Hán tử khom lưng nói:
– Đa tạ công công !
Vi Tiểu Bảo lại lượm cả mười lăm cái mũ kia lên, cười nói:
– Bọn họ làm thế này thật là đắc tội với cácbạn.
Gã không biết mũ nào của ai liền cầm trong tay đưa ra để bọn tùy tùng lựa lấy mà đội lên đầu.
Mười sáu tên tùy tùng thấy Vi Tiểu Bảo ngồi bên thế tử điện hạ trong bản phủ thì biết là một vị đại quý khách của Khang Thân vương mời đến dự yến.
Đồng thời lại thấy mọi người trên tiệc đều tỏ ra cực kỳ cung kính đối với gã mà bây giờ gã tự cúi xuống lượm mũ cho chúng, khiến chúng trong lòng áy náy, vội dâng lời vấn an, thốt ra những điều cảm kích:
– Bọn tiểu nhân không dám! Không dám ! Công công làm thế này khiến bọn tiểu nhân phải tổn thọ.
Nguyên Vi Tiểu Bảo đối với bọn tùy tùng ở phủ Bình Tây Vương chẳng có gì hảo cảm.
Mỗi khi gã nghĩ tới Ngô Tam Quế là lại muốn cho bọn này phải khổ nhục.
Nhưng thấy bọn Thần Chiếu thượng nhân hai lần hiếp bức chúng mà vẫn nhẫn nại không khỏi nổi lòng hào hiệp trừ kẻ cường mạnh giúp người yếu đuối.
Bây giờ gã lại thấy bọn tùy tùng Ngô Ứng Hùng cảm kích mình một cách chân thành thì trong lòng khoan khoái, quay lại nói với Khang Thân vương :
– Khang vương gia ! Tiểu đệ cần mượn mấy lạng bạc để sửừ dụng !
Khang Thân vương cười nói:
– Quế huynh đệ ! Huynh đệ muốn xài bao nhiêu cứ tùy tiện lấy mà xài.
Mười vạn lạng đủ chưa?
Vi Tiểu Bảo cười đáp :
Làm gì mà xài nhiều thế?
Gã quay lại bảo quan hầu trong vương phủ:
– Đi mua cho mười sáu cái mũ thật đẹp về đây, càng mau càng tốt.
Viên quan hầu vâng dạ đi ngay.
Ngô Ứng Hùng chắp tay nói:
– Quế công công vị thần nể cả cây đạ Tại hạ cảm kích vô cùng !
Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng:
– Vì thần mà nể cả cây đa nghĩa làm sao? Cây đa nào? Ngươi chỉ là con rùa đen.
Khang Thân vương thấy bọn Thần Chiếu thượng nhân khều rớt mũbọn tùy tùng ở phủ Bình Tây Vương thì trong lòng rất áy náy, chỉ sợ đắc tội với Ngô Ứng Hùng, nhưng nếu vương gia tự ngỏ lời xin lỗi cũng không tiện, vương gia thấy Vi Tiểu Bảo xử sự như vậy rất hài lòng, lại hô lớn:
– Người nhà đâu? Lấy bạc thưởng cho mỗi thủ hạ của Ngô thế tử năm chục lạng.
Rồi vương gia lại nghĩ: nếu chỉ thưởng cho đối phương há chẳng làm bọn võ sư dưới trướng mình mất mặt?
Vương gia liền nói tiếp :
– Cả mười sáu vị võ sư bên bản phủ cũng đều thưởng năm chục lạng.
Quần hào trong nhà đại sảnh lại hoan hô vang dội.
Giai Đa đứng lên rót rượu cho mọi người trên tiệc, nói:
– Thế tử điện hạ ! Lệnh tôn dụng binh như thần! Bữa nay Giai mỗ chứng kiến vụ này thì quả nhiên danh bất hư truyền.
Lệnh tôn tướng lệnh nghiêm minh, ba quân dưới trướng liều chết hết lòng, trách nào chẳng đánh đâu được
đấy.
Nào ! Chúng ta ở xa kính mừng Bình Tây Vương một chung.
Ngô Ứng Hùng vội đứng lên nâng chung đáp:
– Vãn sinh kính cẩn thay mặt gia nghiêm uống chung rượu này và xin đa tạ hậu ý của các vị.
Mọi người đều nâng chung uống cạn, Ngô Ứng Hùng lại nói:
Gia nghiêm trấn thủ đất Nam Cương, chốn biên thùy bình tĩnh, đều là nhờ hồng phúc của thánh thượng, thêm vào các vị vương, công, đại thần trong triều xếp đặtđâu ra đấy, chỉ đạo có phương pháp.
Gia nghiêm chỉ biết tận trung với chúa, vâng theo huấn trị của đại thần chứ chẳng có công lao gì đáng kể.
Rượu được vài tuần, viên quan hầu trong vương phủ đãmua được mười sáu cái mũ mới đem về, hai tay dâng lên trước mặt Vi Tiểu Bảo.
Vi Tiểu Bảo cười nói:
– Khang vương gia ! Các vị sư phó trong vương phủ đã lỡ tay đánh rớt mũ của người tạ Vậy vương gia nên thưởng các vị sư phó của thế tử điện hạ mỗi vị một tấm mũ mới.
Khang Thân vương cười đáp :
– Phải lắm! Phải lắm! Quế huynh đệ nghĩ vậy là rất chu đáo.
Rồi sai quan hầu đưa mũ mới trả lại cho mười sáu tên tùy tùng Ngô Ứng Hùng.
Bọn chúng đón lấy mũ xong khom lưng nói:
– Đa tạ vương gia ! Cảm ơn Quế công công.
Chúng gấp mũ lại cất vào bọc, trên đầu vẫn đội mũ cũ.
Khang Thân vương và Giai Đa đưa mắt nhìn nhau.
Hai vị đều biết rằng sở dĩ họ chưa đổi mũ mới ngay là cố ýtôn trọng Ngô Ứng Hùng.
Cử toa. lại ăn uống một hồi nữa, ban hát trong vương phủ chuẩn bị diễn tuồng.
Khang Thân vương yêu cầu Ngô Ứng Hùng chấm vở hát.
Ngô Ứng Hùng liền chấm vở tuồng “Mãn sàng hốt’!.
“Mãn sàng hốt” là một vở tuồng vui nhộn diễn tích Quách Tử Nghi mừng thọ, bảy con trai và tám con rể dâng tuổi thọ cho lão.
Quách Tử Nghi là một nhà đại phú quý lại sống lâu, công danh trọn vẹn.
Đạo quần thần rất nên tương đắc.
Ngô Ứng Hùng chấm vở tuồng này vừa có ý nghĩa chúc mừng Khang Thân vương, vừa nói lên hiện trạng của gia gia gã là Ngô Tam Quế. Gã lựa vở tuồng này thật là hợp cảnh.
Khang thân vương chờ Ngô Ứng Hùng chấm tuồng rồi lại đưa vở cho Vi Tiểu Bảo nói:
Quế huynh đệ ! Huynh đệ cũng chấm một vở đi !
Vi Tiểu Bảo chẳng biết chữ gì liền cười đáp:
– Tại hạ không quen chấm tuồng. Nhờ vương gia chấm dùm một tấu, yêu cầu vương gia lựa một tấm tuồng diễn võ.
Khang thân vương cười nói:
– Tiểu huynh đệ thích tuồng võ là phải. Vậy chúng ta lựa vở tuồng một chàng thiếu niên anh hùng đánh bại người ỉớn để tiêu biểu cho tiểu huynh đệ đã bắt được Ngao Bái. à phải rồi!
Chúng ta cho diễn tích “Bạch thuỷ than”.
Trong vở này vị tiểu anh hùng Thập Nhất Khang đánh ngã Thanh Diện Hồ.
Thanh Diện Hồ lồm cồm bò dậy rồi lại bị đánh ngã mấy lần.
Khi hai tấn “Mãn sàng hốt” và “Bạch thủy than” diễnxong rồi, liền diễn sang tấn thứ ba là “Du viên kinh mộng”.
Hai tên kép thi nhau hát oang oang.
Vi Tiểu Bảo chẳng hiểu tuồng tích ra làm sao, gã không nhẫn nại được nữa liền bỏ ra hành lang thì thấy mấy bàn cờ bạc đang đánh.
Chỗ thì đánh bài cẩu, nơi thì đánh tài xỉu.
Vi Tiểu Bảo không đem theo bộ xúc xắc giả, nhưng bên mình lại có nhiều tiền, gã chẳng kể gì đến được thua, máu cờ bạc càng lên cao.
Nhà cái cũng là một vị tướng quân, trước mặt để đống tiền to sù sù đang hên vận được nhiều.
Hắn vừa trông thấy Vi Tiểu Bảo liền nói:
– Quế công công ! Lão gia cũng đánh chơi mấy bàn chứ?
Vi Tiểu Bảo cười đáp :
– Phải rồi !
Gã liếc mắt nhìn thấy tên thủ hạ cao lớn của Ngô ứng Hùng đứng bên mà gã vẫn có lòng hảo cảm liền vẫy lại.
Hán tử kia bước tới khom lưng hỏi:
Quế công công có điều chi dạy bảo?
Vi Tiểu Bảo cười đáp :
– Trong bàn bạc cha con cũng vậy mà thôi lão ca bất tất phải khách sáo.
Qúy tính đại danh lão ca là gì?
Lúc này Thần Chiếu thượng nhân hỏi tên họ, người này không chịu trả lời, nhưng vì Vi Tiểu Bảo đã gỡ thể diện cho bọn chúng ở trước mặt tân khách, bây giờ lại hỏi một cách rất lịch sự, y không thể chối từ được nữa, liền đáp :
– Tiểu nhân họ Dương, tên gọi Dật Chi.
Vi Tiểu Bảo đã chẳng biết hai chữ Dật Chi viết thế nào, lại không hiểu ý nghĩa ra làm sao, cũng nói luôn :
– Tên hay lắm ! Tên hay lắm! Nhà họ Dương sản xuất rất nhiều anh hùng.
Dương lão Linh Công, Dương Lục Lang, Dương Tôn Bảo, Dương Văn Quảng, Dương gia tướng đều là những bậc anh hùng hảo hán.
Dương đại ca !
Anh em mình chung nhau đánh mấy bàn.
Dương Dật Chi nghe Vi Tiểu Bảo ca tụng tổ tôn nhà họ Dương thì trong lòng rất khoan khoái, mỉm cười đáp :
– Tiểu nhân không biết đánh bạc.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Khó gì ! Để tại hạ dạy cho một lúc là biết ngaỵ Thoi bạc lớn của Dương ca đâu lấy ra đi !
Dương Dật Chi liền lấy đỉnh bạc lớn mà Khang Thân vương vừathưởng đưa ra.
Vi Tiểu Bảo cũng thò tay vào bọc lấy tấm ngân phiếu đặt xuống bàn cười nói:
– Tại hạ cùng Dương huynh đây chung nhau đặt một trăm lạng.
Nhà cái cười đáp:
– Tốt lắm! Càng nhiều càng hay!
Hắn gieo xúc xắc xuống thành nước “Thương địa bài”.
Vi Tiểu Bảo gieo được có bảy điểm, thế là thua mất trăm lạng.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Lại đặt trăm lạng nữa.
Bàn này gã ăn.
Đánh luôn 16, 17 bàn, bàn được bànthua, Vi Tiểu Bảo nóng ruột nghĩ thầm:
– Mình có thua mấy trăm lạng cũng chẳng cần gì, nhưng để gã họ Dương mất đĩnh bạc thì không tiện.
Gã liền cầm lấy bộ xúc xắc, ngấm ngầm đẩy kình lực đồng thời la lên:
– “Giam vào đi! ”
Gã gieo được hai con lục thành “Trương thiên bài”.
Dĩ nhiên nhà cái phải giam.
Thế là một trăm lạng biến thành hai trăm lạng.
Gã đánh luôn ba tiếng.
Hai trăm thành bốn trăm, bốn trăm thành tám trăm.
Gã được tám trăm lạng rồi.
Hồi 44
Trôm kinh rồi bị phỏng tay trên
Vị tướng quân làm cái cười nói:
– Quế công công đỏ vận thật !
Vi Tiểu Bảo cưởi nói:
– Tướng quân đã bảo vận đỏ thì bọn tiểu đệ thử đánh hai tiếng nữa.
Gã đẩy tám trăm lạng bạc ra đặt bàn rồi gieo xúc xắc được nước “nhân bài”.
Nước bài này khá cao, phần thắng nhiều hơn phần bại.
Nhà cái gieo thành hai con “tam” tức là “trường tam”.
Thế là nhà cái lại thua.
Vi Tiểu Bảo quay sang hỏi tên tùy tùng họ Dương:
– Dương đại ca ! Chúng ta đánh nữa hay thôi?
Dương Dật Chi đáp :
– Xin tùy ý Quế công công !
Hắn nghĩ thầm trong bụng:
– Đã được liền năm tiếng, nên thôi là phải.
Vi Tiểu Bảo để nguyên tám trăm lạng trước, thêm vào tám trăm lạng nhà cái mới giam, cộng thành một ngàn sáu trăm lạng.
Gã đẩy ra, cười nói:
– Đánh liều một tiếng nữa cho thích.
Trong phủ Khang Thân vương mỗi khi mở cuộc đổ bác, các vương công đại thần thường đánh lớn, nhưng ít ai đặtbàn đến trên một ngàn lạng.
Bây giờ thấy cuộc đánh bạc hiếm có, mọi người đều xúm lại coi.
Vi Tiểu Bảo cám quân xúc xắc trong tay vừa gieo xuống vừa hô :
– Giam vào đi!
Con xúc xắc gieo xuống quay tít chạy loạn lên một lúc rồi nằm ngửa ra con “lục”. Còn con xúc xắc nữa vẫn chạy quanh.
Vi Tiểu Bảo tay bắt quyết chỉ mong con này cũng thành con “lục” là ‘Trương thiên bài” thì ăn chắc.
Nhưng quân xúc xắc này không phải của gã mang đến, vì bài lạ nên gã chưa gieo được tinh thục.
Lúc con bài nằm ngửa ra lại thành con “nhị” cộng là tám điểm.
Nước bạc này gã nắm chắc phần thua, gã tức mình mắng liền:
– Tổ bà con xúc xắc thối tha này không chịu giúp mình.
Nhà cái cười khà khà nói:
– Quế công công ! Phen này chắc tiểu tướng ăn được công công rồi.
Y gieo xúc xắc thì một con lật mặt ngũ lên, còn một c on quay tít và chạy vòng tròn hoài.
Vi Tiểu Bảo lại hô lớn:
– Nhị nào ! Có giỏi thì nhị nằm xuống!
Nên biết rằng con xúc xắc này mà là con “nhất” thì thành “yêu ngũ”, con “tam” thì thành tám điểm.
Hai bên cùng tám là nhà cái ăn.
Con “tứ” thành chín điểm, con “ngũ” thành “mai hoa”, con “lục” thành “ngưu đầu” đều lớn hơn tám điểm. Nói tóm lại, có chỉ là một con nhị cộng thành bảy điểm thì nhà cái mới thua.
Vi Tiểu Bảo quát tháo không ngớt.
May sao , con xúc xắc xoay mình mấy cái nữa rồi đứng lại trong lòng chén quả nhiên là con “nhị”.
Vi Tiểu Bảo sướng quá hô lên:
– Tướng quân ! Bữa nay thủ khí của tướng quân thật là không tốt rồi.
Vị tướng quân kia cười nói:
– Cái xui ! Cái xui ! Quế công công đang hồi vận đỏ, làm việc gì cũng được như ý muốn, dĩ nhiên tiểu tướng thua công công là phải.
Hắn vừa nói vừa lấy ra ba tấm ngân phiếu năm trăm lạng, và đỉnh bạc lớn một trăm lạng.
Vi Tiểu Bảo lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi cười nói:
– Cám ơn tướng quân ! Cám ơn tướng quân !
Gã quay sang bảo Dương Dật Chi:
– Dương đại ca ! Chúng ta chỉ được đến thế này thôi,bây giờ không đánh nữa.
Gã cầm một ngàn sáu trăm lạng bạc dúi vào tay tên tùy tùng họ Dương.
Dương Dật Chi bỗng dưng vớ được hoạnh tài, trong lòng vui sướng, khẽ hỏi Vi Tiểu Bảo :
– Quế công công ! Vị tướng công đó quan danh là gì?
Vi Tiểu Bảo ngẩn người ra, khẽ đáp :
– Cái đó tại hạ cũng chưa hỏi y.
Gã liền quay sang hỏi viên tướng kia:
– Đại tướng quân! Tôn tính đại danh tướng quân là gì?
Viên tướng kia đứng dậy hớn hở tươi cười, kính cẩn đáp:
– Tiểu tướng là Hồ Bách Thắng, làm Tổng Binh ở Thiên Tân, vẫn phục vụ dưới trướng Khang Thân vương.
Vi Tiểu Bảo cười nói:
– Hồ tướng quân! Tướng quân đánh giặc thì trămtrận thắng cả trăm nhưng đánhh bạc thì e rằng không được.
Hồ Bách Thắng cười đáp:
– Tiểu tướng đánh bạc với người ta thì có thể nói là bách chiến bách thắng, nhưng mình giỏi hơn còn có người giỏi hơn.
Tỷ như nay gặp phải công công thì Hồ Bách thắng biến thành Hồ Bách Bại.
Vi Tiểu Bảo cười ha hả bỏ đi.
Bỗng gã tự hỏi:
– Anh chàng họ Dương này tại sao lại muốn hỏi tên ông tướng?
Gã vừa ngẫm nghĩ vừa liếc mắt ngó lại thấy Hồ Bách Thắng cầm con xúc xắc co tay lại gieo.
Thủ pháp cực kỳ thuần thục. Chính là một tay hảo thủ về cờ bạc trên chốn giang hồ.
Lập tức gã tỉnh ngộ:
– à phải rồi ! Té ra hắn cố ý thua mình.
Thảo nào mình ăn liền năm tiếng bạc, chứ có phải mình hên vận thật đâu.
ít lâu nay ở trong nội cung, cũng như ra ngoài, gã được mọi người tâng công nịnh nọt quen rồi nên không để ý.
Bây giờ bất giác gã ngẫm nghĩ rồi tự hỏi:
– Tại sao cả viên tổng binh trước nay mình chưa từng quen biết cũng cố ý thua bạc để cho mình ăn?
Dĩ nhiên vì mình thường thường ở trước mặt đức Hoàng thượng, họ mong mình nói tốt cho họ khi có cơ hội.
Hay mình không nói tốt thì ít ra cũng không đưa lời dèm pha họ đến tai nhà vua.
Mẹ kiếp ! Lão gia chẳng cần nói tốt xấu cho ai cứ làm đến thái giám giả hiệu là đại phát tài.
Vi Tiểu Bảo dã biết người ta cố ý thua tiền mình, gã có là có thắng cũng chẳng thích gì nên không trở lại đánh nữa.
Gã về chỗ ngồi trên bàn tiệc vừa ăn uống vừa coi hát bội.
Lúc này ban hát đang diễn tấn “Tư phàm”.
Một vị ni cô vừa ra điệu bộ vừa cất tiếng hát.
Cửa toa. ngồi coi không ngớt vỗ tay hoan hô.
Vi Tiểu Bảo chẳng hiểu vị ni cô trên sân khấu làm trò gì cảm thấy bực mình liền đứng dậy.
Khang Thân vương cười hỏi:
– Tiểu huynh đệ muốn coi trò gì bất tất phải khách sáo , chỉ cần nói ra một tiếng là được.
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Tại hạ tự tìm lấy thú vui. Vương gia bất tất phải săn sóc đến tại hạ.
Gã đưa mắt nhìn ra hành lang thấy mọi người đang gọi những tiếng bạc rất vui nhộn thì trong lòng gã lại ngứa ngáy, tự hỏi:
– Mắt nhìn thấy thì không yên lặng được. Bữa nay ta có nên đánh nữa không?
Lần trước Vi Tiểu Bảo đến phủ Khang Thân vương hãy còn nhớ láng máng những toà nhà trong phủ.
Tiện chân gã bước đi vào hậu đường.
Bữa nay trong phủ chỗ nào cũng đèn lửa huy hoàng.
Người nào gặp hắn cũng thõng tay đứng nghiêm chỉnh ra chiều rất cung kính.
Vi Tiểu Bảo đang thả bước, chợt mắc đi tiểu.
Gã ngần ngại không muốn hỏi nhà cầu ở chỗ nào, ngó thấy mé tả là một vườn hoa nhỏ, gã liền mở cửa
vườn đi vào tìm chỗ tối.
Gã dừng lại vén quần lên toan tiểu tiện, bỗng nghe bên kia bụi hoa có tiếng người nói:
– Đưa tiền ra trước rồi tại hạ sẽ dẫn đi.
Một người khác đáp:
– Ngươi cứ dẫn ta đi kiếm thấy cái đó đã còntiền tiền bạc ta quyết không thiếu một đồng.
Người nói trước lại lên tiếng:
– Tiền trao cháo múc. Các hạ lấy được cái đó rồi không chịu trả tiền bỏ ngay đi thì tại hạ biết đâu mà kiếm?
Người kia đáp :
– Được rồi. Đây ta hãy đưa trước hai ngàn lạng bạc, tức là một thành.
Vi Tiểu Bảo động tâm tự hỏi:
– Hai ngàn lạng bạc mới được một thành. Vậy đây là chuyện gì mà nhiều tiền dữ vậy?
Gã liền nín nhịn không tiểu tiện nữa, chú ý lắng tai nghe thì thấy người thứ nhất nói:
– Phải đưa một nửa trước không thì thôi. Đây là việc lớn có thể mất đầu, há phải trò đùa?
Người thứ hai trầm ngâm một chút rồi đáp :
– Được rồi ! Đây là tấm ngân phiếu một vạn lạng bạc ngươi hãy cầm lấy cất đi.
Người thứ nhất đáp :
– Đa tạ !
Tiếp theo là tiếng sột soạt đếm ngân phiếu.
Người thứ nhất nói tiếp:
– Các hạ hãy theo tại hạ.
Vi Tiểu Bảo động tính hiếu kỳ nghĩ bụng:
– Chuyện gì mà việc lớn có thể mất đầu? Ta phải theo dõi coi mới được.
Gã nghe tiếng hai người cất bước đi về phía Tây liềntừ trong bụi hoa chuồn ra theo hút một quãng xa xạ Gãthấy bóng sau sưng hai người vừa đi vừa ẩn thân vào nhữngbụi cây.
Chúng đi được mấy trượng lại dừng bước ngó tả, ngó hữu, dường như chỉ sợ có người phát giác.
Vi Tiểu Bảo bụng bảo dạ:
– Chúng đã hành động lén lút thì dĩ nhiên không phải là chuyện tử tế.
Khang vương gia rất hậu tình với ta.
Đêm nay ta phải bắt hai tên gian này để tỏ thủ đoạn của Quế công công.
Gã cúi xương lấy trong ống giày ra thanh đao truỷ thủ chặt sắt như cắt bùn và gã cảm thấy mạnh bạo hơn nhiều.
Hai người kia xuyên qua vườn hoa đi tới một căn nhà nhỏ xinh xắn.
Vi Tiểu Bảo nhón gót đến gần thấy ánh đèn trong nhà lọt qua cửa sổ chạm hoa ra ngo ài. Gã liền đi quanh ra cửa sổ phía sau.
Gã dấp nước miếng vào ngón tay để chọc thủng giấy dán cửa ghé mắt nhìn vào.
Trong nhà có một bàn thờ Phật.
Trên bàn thờ đặt pho tượng Như Lai.
Phía trước tượng thần có thắp ngọn đèn dầu.
Một người ăn mặc như kẻ bộc dịch khẽ nói:
– Tại hạ phải phí mất hơn một năm trời mới điều tra ra chỗ cất vật này.
Hai vạn lạng bạc của các hạ cũng đáng lắm.
Người thứ hai xây lưng về phía Vi Tiểu Bảo, hỏi:
– Ở chỗ nào?
Tên bộc dịch nói:
– Đưa đây!
Người kia hỏi:
– Đưa cái gì?
Nguyên người này mặt mũi gầy nhom và chính là Tề Nguyên Khải.
Gã vừa mới ngăn cản tên võ sư họ Lang không cho đi ở trên nhà đại sảnh lúc nãy.
Người bộc dịch cười đáp :
– Các hạ đã biết rồi còn giả vờ hỏi. Dĩ nhiênlà vạn lạng bạc còn thiếu.
Tề Nguyên Khải nói:
– Ngươi ráo riết quá !
Rồi lấy trong bọc ra một xấp ngân phiếu.
Người bộc dịch đem ra trước đèn đếm từng tấm một.
Vi Tiểu Bảo trong lòng kinh hãi vì gã biết võ công Tề Nguyên Khải rất cao thâm mà việc chúng làm đây nhất định là một âm mưu trọng đại.
Nếu họ Tề phát giác ra tất hắn giết gã để bịt miệng.
Trong lòng sợ hãi, Vi Tiểu Bảo bất giác vãi tiểu tiện ra.
Gã đành liều để tự nhiên cho nước tiểu theo đùi chảy xuống để khỏi phát ra thanh âm.
Người bộc dịch đếm ngân phiếu đủ số rồi cười nói:
– Đúng lắm!
Gã hạ thấp giọng xuống ghé vào tai Tề Nguyên Khải nói mấy câu.
Vi Tiểu Bảo đứng ngoài ngó thấy Tề Nguyên Khải gật đầu luôn mấy cái, chứ không nghe rõ câu gì.
Lại thấy Tề Nguyên Khải đột nhiên tung mình nhảy lên bàn thờ.
Đoạn hắn qụay đầu nhìn lại dường như để quan sát xem có chuyện gì xảy ra không.
Tiếp theo hắn thò tay vào lỗ tai bên trái tượng Phật mà mò.
Tề Nguyên Khải sờ mò một lúc lấy ra một vật bé rồi nhảy xuống đất.
Hắn soi vào dưới ánh đèn thì đó là chiếc chìa khóa ánh vàng rực rỡ, đúc bằng hoàng kim.
Chiếc chìa khoá này lớn bằng ngón tay út không đầy một lạng vàng.
Tề Nguyên Khải sung sướng lộ ra nét mặt.
Hắn cúi xuống đếm hàng ngang mười viên gạch, xong lại đếm hàng dọc mười mấy viên nữa.
Đoạn hắn rút trong ống giày ra một thanh đoản đao nậy một viên gạch vuông lên, khẽ bật tiếng hoan hô.
Tên bộc dịch nói:
– Các hạ thấy chưa? Tiền thật của thật, tại hạ có lừa gạt đâu?
Tề Nguyên Khải tra chìa khoá vào lỗ ở phía dưới viên gạch, miệng không nói gì.
Bỗng nghe mấy tiếng lách cách khẽ vang lên, dường như khoá đã mở rồi.
Tề Nguyên Khải lộ vẻ ngơ ngác hỏi:
– Sao lại không kéo lên được? Ta e rằng không đúng.
Tên bộc dịch đáp:
– Có lý nào thế được? Chính vương gia đã mở khoá, tại hạ đứng ngoài cửa sổ nhìn rõ mồn một.
Gã vừa nói vừa cúi xuống nắm lấy vật gì kéo mạnh lên.
Bỗng nghe đánh “véo ” một cái. Một cây nỏ máy từ dưới bắn vọt lên trúng vào ngực tên bộc dịch.
Gã bật tiếng la:
– Úi chao !
Rồi ngã ngửa về phía sau.
Tấm nắp hầm bằng sắt trong tay gã bị hất văng đi
Tề Nguyên Khải thân thủ rất mau lẹ.
Hắn nhoai mình vươn tay nắm được cái nắm sắt không để rớt xuống đất cho khỏi phát ra tiếng động. Đoạn hắn cúi xuống sau lưng người bộc dịch, tay phải bưng lấy miệng gã để phòng ngừa gã bật lên tiếng la làm kinh động đến người ngoài.
Tay trái hắn nắm lấy cổ tay trái tên bộc dịch đưa vào trong hầm sờ soạng.
Vi Tiểu Bảo thấy thế không khỏi trợn mắt há miệng nghĩ thầm:
– Chắc trong hầm còn có cơ quan khác nữa, thằng chahọ Tề này thật là thâm hiểm.
Nhưng lần này không thấy tên nỏ bắn ra.
Tề Nguyên Khải mới tự thò tay mình vào để sờ soạng.
Hắn lấy ra một cái bọc.
Tay mặt Tề Nguyên Khải hất mạnh một cái đẩy tên bộc dịch té xuống đất.
Tề Nguyên Khải đứng thẳng người lên.
Hắn đạp chân phải lên miệng người bộc dịch, không để gã hô hoán.
Đồng thời hắn nghiêng mình đặt cái bọc lênmặt bàn thờ phía trước thần tượng, tay mở bọc ra.
Vi Tiểu Bảo hít mạnh một hơi chân khí.
Gã chú ý nhìn vào thì biết tên cuốn “Tứ Thập Nhị Chương Kinh”.
Pho sách này đúng là bộ “Tứ Thập Nhị Chương Kính”.
Vi Tiểu Bảo ngó thấy bộ Tứ Thập Nhị Chương Kinh này là bộ thứ tư rồi.
Pho kinh này cũng giống hệt những pho mà gã lấy ở phủ Ngao Bái.
Có điều pho sách này đút vào trong một cái túi bằng lụa màu lam, viền đoạn màu hồng.
Tề Nguyên Khải bọc pho kinh lại như cũ.
Hắn giơ chân trái lên đạp mạnh vào chuôimũi tên ở trước ngực tên bộc dịch nghe đánh “sột” mộttiếng. Mũi tên đâm sâu vào ngập tận chuôi.
Tên bộc dịch trước đã bị trọng thương.
Bây giờ mũi tên đâm vào trái tim chết ngay lập tức.
Miệng gã lại bị chân phải Tề Nguyên Khải dẫm lên.
Gã chỉ khẽ rên lên một tiếng trong cổ họng, người dãy đành đạch mấy cái rồi nằm yên không nhúc nhích.
Vi Tiểu Bảo ngó màn kịch khủng khiếp này trống ngựcđánh hơn trống làng.
Lúc nãy gã đã tiểu tiện rồi mà bây giờ sợ quá lại tiểu ra đũng quần.
Tề Nguyên Khải cúi xuống móc trong bọc tên bộcdịch ra tập ngân phiếu mà hắn đã đưa cho gã lúc trước. Hắn cất tập ngân phiếu rồi cười lạt, nói:
– Bữa nay thật đại phát tài !
Đoạn hắn rảo bước ra sân.
Vi Tiểu Bảo tự hỏi:
– Thế là hắn trốn chạy rổi ! Bây giờ ta hô hoán lên hay là im tiếng?
Bóng người thấp thoáng.
Tề Nguyên Khải nhảy lên nóc nhà.
Vi Tiểu Bảo người co rúm lại không dám nhúc nhích.
Bỗng nghe trên nóc nhà có tiếng ngói động lạch cạch.
Sau một lát Tề Nguyên Khải lại nhảy xuống đất đàng hoàng cất bước ra đi.
Vi Tiểu Bảo bụng bảo dạ:
– Phải rồi ! Hắn để kinh sách ở dưới viên ngói để lúc nào tiện dịp sẽ trở lại lấy.
Chà ! Khi nào ta để gã nuốt trôi sách một cách dễ dàng?
Vi Tiểu Bảo chờ một lúc cho Tề Nguyên Khải đi xa rồi mới nhảy lên nóc nhà khẽ lật những phiến ngói chỗ vừa rồi để tìm kiếm.
Gã lật mười mấy tấm ngói thì trông thấy một gói bọc lờ mờ hiện ra trong bóng đen.
Gã liền cầm lấy cái bọc rồi đặt những phiến ngói lại như cũ.
Vi Tiểu Bảo tự hỏi:
– Pho Tứ Thập Nhị Chương Kinh không hiểu đáng tiền ở chỗ nào?
Tại sao Hải lão con rùa, Hoàng thái hậu, gã họ Tề này, lại còn Ngao Bái, Khang Thân vươngai cũng coi là vật báu vô giá?
Nếu Vi Tiểu Bảo không phỗng tay trên để làm món hoạnh tài chẳng hoá ra cũng uổng với cái tên Vi Tiểu Bảo?
Gã nghĩ vậy liền mở bọc lấy bốn cuốn kinh đặt vào sau lưng.
Gã lại thắt chặt dây lưng cho khỏi tụt xuống.
Còn cái túi sách thì gã nhét vào trong bọc.
Vi Tiểu Bảo mặc áo bào rộng thùng thình nên coi bề ngoài không thấy gì hết.
Vi Tiểu Bảo thu cất pho kinh cẩn thận vào trong mình rồi liệng cái bọc ngoài vào trong bụi hoa, đoạn trở gót trở về nhà đại sảnh ngồi uống rượu.
Tình trạng nhà đại sảnh vẫn y nguyên như lúc trước khi Vi Tiểu Bảo bỏ đi.
Chỗ đánh bạc vẫn đánh bạc , nơi hát bội vẫn hát bội.
Trên sân khấu vai đào ni cô vừa uốn éo thân hình vừa hát véo von không ngớt.
Vi Tiểu Bảo hỏi Sách Ngạch Đồ:
– Cô gái kia làm bộ làm tịch, đóng vaigì thế?
Sách Ngạch Đồ cười đáp:
Vị tiểu ni cô này đang ở am chiền nhớ tới chàng trai.
Công công hãy coi gương mặt có xuân tình hơ hớ. Cặp mắt lẳng lơ đưa đẩy cho mọi người…
Lão nói tới đây sực nhớ ra Vi Tiểu Bảo là mộttên thái giám không nên nói nhiềuchuyện trai gái với gã khiến gã phải phiền lòng.
Lão liền đổi sang chuyện khác :
– Tấn tuồng này chán quá ! Quế công công ! (Tuy hai người đã kết nghĩa anh em, nhưng trước mặt công chúng Sách Ngạch Đồ vẫn giữ ý, không hô huynh gọi đệ với Vi Tiểu Bảo).
Để tại hạ chấm cho một tấn khác. à phải rồi!
Chúng ta bảo họ đóng tấn” Nhã quan lâu, Lý Tôn Hiếu đả hổ”.
Lý Tôn Hiếu là một tay thiếu niên anh hùng trên đời ít ai bì kịp.
Tiếp theo là tấn “Chung Húc giá muội”.
Chung Húc có năm tên thủ hạ vào loại tiểu quỷ.
Tấn này đánh võ rất nhiệt náo.
Vi Tiểu Bảo vỗ tay hoan hô.
Nhưng rồi gã lại nói:
Có điều tại hạ phải về cung không thể ở lại coi được nữa.
Gã liếc mắt nhìn thấy Tề Nguyên Khải đang cùng một tên võ sư biểu diễn quyền thuật “Ngũ Kinh khôi thủ” và “Bát tiên quá kiều”. Quyền pháp mãnh liệt kinh người.
Hắn đi xong bài quyền, đột nhiên lớn tiếng hỏi:
– Thần Chiếu đại sư ! ông bạn họ Lang đâu?
Bọn võ sư trên tiệc đều đáp :
Đã lâu chẳng thấy y đâu, có lẽ y chuồn rồi!
Thần Chiếu thượng nhân cười lạt nói:
– Hắn là người bất lịch sự, chắc không còn mặt mũi nào ngồi lại trong vương phủ nữa.
Tề Nguyên Khải nói:
– Chắc hắn chuồn rồi. Coi bộ hắn thập thò lén lút như kẻ ăn cắp, không chừng hắn lấy được vật gì rồi cút mất.
Một tên võ sư khác nói:
– Cái đó thật không biết đâu được.
Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng:
– Thằng cha họ Tề hành động quả là chu đáo.
Lúc nãy hắn làm cho gã họ Lang phải mất mặt,bắt buộc phải lén lút chuồn đi.
Có thế thì rồi đây vương phủ phát giácra việc đánh chết người, lấy cắp đồ, mọi người mới đem lòng
ngờ vực họ Lang.
Hay lắm! Đây là một bài học kẻ khôn ngoan nên thuộc lòng.
Trước khi hành động phải tìnl lấy kẻ chịu chết thay cho mình.
Vi Tiểu Bảo thấy đêm đã khuya đứng dậy cáo từ.
Khang Thân vương biết chẳng bao lâu nữa cửa cung đónglại, nên không dám giữ, liền cười hì hìtiễn chân gã ra về.
Bọn Ngô Ứng Hùng, Sách Ngạch Đồ, Giai Đa đềutiễn chân Vi Tiểu Bảo ra đến cổng ngoài.
Vi Tiểu Bảo vừa vào kiệu ngồi yên thì Dương Dật Chi đã chạy đến trước mặt hai tay bưng một cái bọc đưa lên nói:
– Đây là chút lễ mọn của thế tử, bọn tiểu nhân đưa kính tặng công công.
Mong công công thu nạp.
Vi Tiểu Bảo cười nói:
– Tại hạ có lời đa tạ thế tử.
Gã đưa hai tay ra đón lấy, cười nói:
– Dương đại ca ! Chúng ta mới gặp nhau một lần mà chẳng khác chi tình cố cựu.
Ta đã coi Dương đại ca như người bạn tốt mà còn đưatiền thưởng thành ra đánh giá đại ca thấp quá.Hôm nào đại ca rảnh mời đến chỗ ta uống rượu.
Dương Dật Chi sung sướng cười đáp :
– Công công đã thưởng cho một ngàn sáu trăm lượng bạc chẳng lẽ còn chưa đủ hay sao?
Vi Tiểu Bảo cười khanh khách nói:
– Cái đó là lấy ở túi người ta, không thể kể được.
Rèm kiệu buông xuống, Vi Tiểu Bảo nóng ruột mở liền bọc ra coi thấy bên trong có ba cái hộp gấm.
Một hộp đựng đôi gà bằng ngọc phỉ thuý.
Một con trống, một con mái đều trạm trổ rết tinh vi.
Cái hộp thứ hai đựng hai chuỗi minh châu, mỗi chuỗi một trăm hạt.
Những hạt minh châu này tuy không lớn bằng mấy hạt mà gã đã nghiền nát để trát vào mặt tiểuQuận chúa.
Nhưng được cái cả hai trăm hạt đều nhau như chọn, tròn trĩnh mà không dấu vết nên cũng quý lắm.
Vi Tiểu Bảo mừng thầm nghĩ bụng:
– Ta gạt tiểu Quận chúa bảo đi mua minh châu.
Ngờ đâu Ngô ứng Hùng lại giúp ta nói dối thành sự thật.
Còn cái hộp thứ ba trong đựng hai tập kim phiếu, mỗi tấm mười lạng hoàng kim, cộng là hai mươi tấm tức hai trăm lạng hoàng kim.
Hai xấp kim phiếu này đều là của tiệm vàng lớn “Dụ Long Thịnh” ở thành Bắc Kinh.
Vi Tiểu Bảo về tới cung, may cửa cung chưa đóng.
Gã lật đật về phòng, cài then cửa lại.
Gã thắp đèn lên, mở màn cười hỏi:
– Ngươi chờ ta buồn bực lắm phải không?
Tiểu Quận chúa vẫn nằm ỳ ra không nhúc nhích.Cặp mắt mở thao láo.
Mấy tấm bánh đã vào miệng vẫn còn nguyên, cô chưa ăn tấm nào.
Vi Tiểu Bảo lấy hai chuỗi chân trâu ra giơ lên cười nói:
– Ngươi hãy coi đây! Ta vừa mua hai chuỗi chân trâu đẹp thế này, để nghiền nát ra đồ mặt cho ngươi. Nếu ngươi không trở nên một tiểu mỹ nhân đệ nhất thiên hạ thì ta không… không phải là họ Quế nữa.
Gã ngừng lại một chút rồi hỏi tiếp :
– Ngươi có đói không ? Sao ngươi lại không ăn bánh?
Bây giờ ta đỡ ngươi dậy để ngươi ăn cho khỏi đói.
Vi Tiểu Bảo đưa tay ra nâng tiểu Quận chúa ngồi dậy.
Đột nhiên gã cảm thấy dưới nách tê chồn.
Tiếp theo trước ngực lại nổi cơn đau kịch liệt.
Hồi 45
Vi Tiểu Bảo giằng co Quận Chúa
Vi Tiểu Bảo “ối” lên một tiếng.
Hai chân nhũn ra ngã lăn xương đất không nhúc nhích được.
Tiểu Quận chúa bật lên tiếng cười khanh khách, tung chăn ngồi dậy xuống giường, cô hỏi:
Huyệt đạo ta đã được giải khai, chờ ngươi lâu lắm rồi. Sao bây giờ ngươi mới về?
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Ai giải khai huyệt đạo cho ngươi?
Tiểu Quận chúa đáp :
– Ngươi huyệt đạo bị phong toa? cứ qua một thời gian chừng bảy, tám giờ chẳng cần ai giải, tự nhiên nó cũng khai thông. Ta đỡ ngươi lên giường nằm rồi ta đi đây.
Vi Tiểu Bảo bồn chồn nói:
– Không được ! Không được ! Những vết thương trên mặt ngươi chưa lành,cần phải ta đồ thuốc tiêm thêm cho mới khỏiđược hoàn toàn.
Tiểu Quận chúa cười hì hì nói:
– Ngươi thật là hư đốn toàn nói lừa bịp tạ Mặt ta có bị chạm hoa đâu?
Ngươi làm ta bở vía nửa ngày.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Sao ngươi biết?
Tiểu Quận chúa đáp :
– Ta đã xuống giường đi soi gương thì mặt mũi còn nguyên không sao hết.
Bây giờ Vi Tiểu Bảo mới nhìn kỹ lại mặt cô thấy sạch sẽ trắng mịn.
Bao nhiêu bột đậu cùng các thứ trộn lẫn đã rửa sạch hết.
Gã khen thầm:
– Mlnh thật là lỗ mãng không ngó mặt thị trước.
Nếu biết thị rửa hết rồi thì nhất định không mắc bẫy.
Gã vẫn cãi:
– Ta có đồ linh đan diệu được thì ngươi mới khỏi được.
Nếu không thì sao ta lại lật đật đi mau trân châu cho ngươi? Ngươi coi đây này!
Ta chạy khắp các tiệm châu báu trong thành Bắc Kinh mới mua được cho ngươi hai chuỗi trân châu thật đẹp.
Ta còn mua một đôi đồ chơi tuyệt hảo cho ngươi nữa.
Tiểu Quận chúa hỏi ngay:
– Đồ chơi gì vậy?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Ngươi khai huyệt đạo rồi ta lấy cho ngươi coi.
Tiểu Quận chúa nói:
– Được rồi!
Cô toan đưa tay ra giải khai huyệt đạo cho Vi Tiểu Bảo, chợt thấy cặp mắt gã láo liên không ngớt, bất giác động tâm, cười nói:
– Xuýt nữa ta mắc lừa. Ta giải khai huyệt đạo cho ngươi, tất ngươi không cho ta đi nữa.
Vi Tiểu Bảo vội đáp :
– Không có đâu! Không có đâu! Bậc đại trượng phu đã thốt lời ra khỏi cửa miệng thì con ngựa ấy cũng không đuổi kịp.
Tiểu Quận chúa nói:
– Ngựa tứ không đuổi kịp, chứ ngựa ấy là ngựa gì?
Vi Tiểu Bảo cãi:
– Ngựa ấy so với ngựa tứ còn chạy nhanh hơn nhiều. Ngựa ấy đã không đuổi kịp thì ngựa tứ dĩ nhiên càng không đuổi kịp.
Gã biết mình nói trật mà vẫn không chịu nhận lỗi, cãi cối chơi.
Tiểu Quận chúa bán tín bán nghi vì cô không hiểu ngựa ấy là ngựa gì. Cô nói:
Bây giờ ta mới nghe người nói vậy là lần thứ nhất.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Bữa nay ta dạy khôn cho ngươi đó. Món đồ chơi kia ngộ lắm. Nó có một đôi một con đực một con cái.
Tiểu Quận chúa hỏi:
– Có phải đôi bạch thỏ không?
Vi Tiểu Bảo lắc đầu đáp:
– Không phải. So với bạch thỏ nó còn đẹp gấp mười.
Tiểu Quận chúa hỏi:
– Vậy có phải là cá vàng không?
Vi Tiểu Bảo cũng lắc đầu mạnh hơn đáp:
– Cá vàng có chi là đẹp? Nó còn đẹp gấp trăm cá vàng.
Tiểu Quận chúa lại đoán mấy thứ đồ chơi đều không trúng. Cô giục :
– Vậy ngươi lấy ra đi xem nó là cái gì?
Vi Tiểu Bảo muốn dụ cô giải khai huyệt đạo, liền nói:
Ngươi cứ giải huyệt cho ta là ta cho ngươi tức khắc.
Tiểu Quận chúa lắc đầu nói:
– Không được ! Ta phải về ngaỵ Ca ca không thấy tất phải nóng ruột mong đợi.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Ngươi bảo huyệt đạo tự giải khai đã lâu mà sao không đi ngay còn chờ ta về?
Tiểu Quận chúa đáp :
– Ngươi có lòng tốt đi mua trân châu cho ta, nên ta phải chờ ngươi về cám ơn và ngỏ lời từ biệt.
Nếu bỏ đi ngay thì sao cho phải lẽ?
Vi Tiểu Bảo cười thầm nghĩ bụng:
– Té ra con nhỏ này ngốc thật. Những người trong Mộc vươngphủ đều là hạng ngốc, hèn chi chúng lấy họ Mộc là phải lắm.
Gã nói:.
– Phải rồi ! Ta lo cho ngươi một mình ở nhà vừa nóng ruột vừa sợ hãi nên chạy bở hơi tai, chỉ mong mua được trân châu cho lẹ, nhưng các tiệm châu báu ta vào coi rồi chẳng được chuỗi nào vừa ý.
Trong dạ bồn chồn, ta vấp ngã mấy cái liền, ngưởi lăn longlóc.
Tiểu Quận chúa khẽ la lên:
– Trời ơi! Ngươi té có đau lắm không?
Vi Tiểu Bảo nhăn mặt đáp :
– Một lần ta té xuống, ngực đập mạnh vào khối đá lớn đau đến chết đi sống lại.
Tiểu Quận chúa hỏi:
– Bây giờ đã đỡ chưa?
Vi Tiểu Bảo rên khừ khừ đáp :
– Thương thế rất nặng vì đập vào đá, mỗi lúcmột đau thêm. Ngươi… điểm huyệt. .. không chịu giải khai. ..ta không thể đề tụ chân khí… Tạ.. Tạ ..
Vi Tiểu Bảo thanh âm mỗi lúc một nhỏ.
Đột nhiên gã ngước mặt lên để lộ toàn lòng trắng như người ngất đi.
Tiểu Quận chúa hết hoảng hỏi luôn mấy câu:
– Ngươi… ngươi làm sao thế? Đau lắm phải không?
Vi Tiểu Bảo thều thào đáp :
– Ta… sắp chết đến nơi rồi… Cái đó cũng không cần. Nhưng… có điều chưa được yên lòng.
Tiểu Quận chúa khẽ hỏi:
– Điều gì chưa yên lòng?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Đây là nơi… cực kỳ nguy hiểm. Sau khi ta… chết rồi… Không còn ai chiếu cố cho ngươi… Bao nhiêu kẻ độc ác… bắt ngươi đem đi để hạ sát.
Tiểu Quận chúa nói:
– Ngươi không chết đâu, cứ ngủ đi một lúc là khỏi. Ta phải đi cho lẹ.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Ta muốn nghẹt thở rồi.
Gã cố sức ngừng thở. Tiểu Quận chúa đưa tay lên sờ lỗ mũi gã thì quả nhiên thấy không thở nữa.
Cô hết hoảng la lên một tiếng. Giọt châu tầm tãtuôn rơi.
Vi Tiểu Bảo cười thầm nghĩ bụng :
– Con nhỏ hạng thứ chín này quả là đầu óc đán độn, chẳng hiểu cóc gì hết.
Tiểu Quận chúa nghẹn ngào hỏi:
Sao ngươi lại chết được?
Vi Tiểu Bảo nói nhát gừng:
– Ngươi… điểm lầm vào… tử huyệt. .. của ta rồi.
Tiểu Quận chúa vội cãi:
– Không có lý! Không có lý! Sư phụ đã dạy cách điểm huyệt cho ta quyết không thể nào sai lầm được. Hiển nhiên ta điểm vào hai huyệt “Linh Khu”, ‘Bộ Lạng” trong mình ngươi.
Sau ta điểm thêm huyệt Kiên Trì nữa.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Vì ngươi… vội vã… thành ra điểm trật. .. úi chao ! … Khí huyết trong mình tạ.. đảo lộn hết rồi…kinh mạch chạy ngược đường. .. Ngũ tạng thay đổi bộ vị Ta bị tẩu… tẩu hoảnhập … nhập. ..
Tiểu Quận chúa hỏi:
– Tẩu hoa? nhập ma ư?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Đúng thế!. .. Tẩu hoa? nhập mạ.. Trời ơi! … Sao ngươi lại hồ đồ đến thế?…
Công phu điểm huyệt chưa luyện được thành thuộc… điểm bừađiểm bãi có chết người không?… Không phải ngươiđiểm vào những huyệt Thiên Trì… Bộ Lang gì hết… mà đúng là Tử huyệt. .. huyệt. ..
Gã không hiểu tên tử huyệt là những gì,không thì đã nói bừa mấy tên ra rồi.
Tiểu Quận chúa hãy còn nhỏ tuổi thì dĩ nhiên công phu điểm huyệt chưa luyện được đến chỗ xuất thần nhập hoá.
Nguyên công phu điểm huyệt rất phức tạp.
Những đại huyệt trong người có hàng mấy trăm chỗ, cách nhau chỉ vài phân thì trong lúc hoang mang điểm
trật là thường.
Tiểu Quận chúa được minh sư chỉ bảo, ba huyệt đạo kia cô điểm rất đúng.
Kình lực thấu vào đáy huyệt, không sai trật chút nào. Có điều cô mới học nghề thì lúc áp dụng dĩ nhiên chưa thể tự tin lắm được.
Tiểu Quận chúa thấy Vi Tiểu Bảo vẻ mặt thiểu não, giả bộ rất khéo, nên cô tưởng mình điểm trật vào tử huyệt thật sự. Cô vội hỏi:
– Phải chăng… phải chăng ta điểm vào huyệt Đản Trung trong mình ngươi?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Đúng rồi !… Đúng là huyệt Đản Trung. .. Tiểu Quận chúa ! Ngươi bất tất phải hối hận. .. vì không phải ngươi… cố ý như vậy. .. Sau khi ta chết rồi… nhất định ta không oán thù ngươi… Đức Diêm Vương có hỏi, ta nhất định không nói… là ngươi điểm huyệt cho ta chết mà chỉ tâu… vì ta không cẩn thận để đầu
ngón tay mình lỡ đâm phải tử huyệt. .. rồi uổng mạng.
Tiểu Quận chúa nghe Vi Tiểu Bảo nói sẽ che dấu tội lỗi chomình thì trong lòng vừa cảm kích lại vừa hốihận.
Cô vội nói:
Hãy giải khai huyệt đạo rồi sẽ tính. May ra còn có thể cứu được.
Cô vội đưa tay ra nắm vào trước ngực và dưới nách Vi Tiểu Bảo mấy cái để giải huyệt cho gã.
Vi Tiểu Bảo có thể cử động được rồi, nhưng gã vẫn rên rỉ nói:
– Hỡi ơi ! Đã điểm vào tử huyệt… thì còn cứu sống làm sao được?
Tiểu Quận chúa vội nói:
– Cái đó chưa chắc, không chừng cứu sống được cũng nên. Ta bất cẩn một chút mà điểm lầm, thật… trong lònghối hận vô cùng!
Vi Tiểu Bảo nói:
– Ta cũng biết ngươi là người tết. Sau khi chết rồi. .. ta ở cõi âm mà vẫn bảo vệ cho ngươi… Từ sáng đến tối, linh hồn ta lẩn quẩn theo dõi bên mình ngươi.
Nếu kẻ nào định gia hại ngươi… ta sẽ làm cho họ mêđi không còn biết gì nữa.
Tiểu Quận chúa thét lên một tiếng hỏi:
Sao? Linh hồn ngươi cứ quấn quít lấy mình ta hoài ư?
Vi Tiểu Bảo đáp:
Ngươi đừng sợ gì hết … Linh hồn ta không làm hại ngươi… Nhưng theo lề luật thì ta bị ai giết chết, cái linh hồn nó cứ bám sát lấy người đó.
Tiểu Quận chúa càng nghĩ càng bồn chồn. Cô nói:
– Có phải ta cố ý giết ngươi đâu mà linh hồn ngươi lại ám ảnh ta hoài?
Vi Tiểu Bảo thở dài hỏi:
– Tiểu Quận chúa ! Tên ngươi là gì?
Tiểu Quận chúa lùi lại một bước, cô hỏi lại:
– Ngươi hỏi tên ta làm chi?
Nét mặt đầy vẻ kinh nghi, cô hỏi tiếp :
– Có phải ngươi định lấy tên để kiện ta ở dưới âm cung? Ta không nói đâu!
Tiểu Quận chúa không thấy gã trả lời liền hỏi tiếp :
– Vậy ngươi hỏi tên họ ta làm chi?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Ta muốn biết tên họ ngươi để khi xuống cõi âm còn bảo vệ cho ngươi. Ở cõi âm thiếu gì ma quỷ bạn bè. Ta kêu bọn họ phù hộ ngươi. Ngươi đi tới đâu cũng có hàng trăm cái quỷ quanh quẩn bên mình.
Tiểu Quận chúa giận quá thét lên một tiếng rồi nói:
– Không, không ! Ta không muốn ma quỷ theo ta.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Ngươi có sợ là sợ bọn quỷ chết treo, quỷ trọc đầu, quỷ đứt cổ, còn quỷ tử tế thì việc gì mà sợ?
Nếu ngươi không ưng cho lũ quỷ sứ đi theo thì quỷ hồn của một mình ta chắc là ngươi chịu lắm?
Tiểu Quận chúa ngần ngừ một chút rồi đáp :
– Nếu ngươi đi theo mà không trêu cợt, hăm doa. thì… cũng không cần lắm.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Dĩ nhiên ta không hăm doạ, không trêu cợt ngươi.
Ban ngày ngươi ngồi đâu thì quỷ hồn ta xua ruổi cho ngươi. Ban đêm ngươi ngủ quỷ hồn ta đuổi muỗi cho ngươi.
Ngươi buồn hay ngươi sợ quỷ hồn ta báo mộng, hoặc kể chuyện cổ tích cho ngươi nghe để ngươi vui dạ.
Tiểu Quận chúa hỏi:
– Tại sao ngươi đối đãi tử tế với ta như vậy?…
Cô buồn rầu thở dài nói tiếp :
– Ngươi đừng chết là hay hơn hết.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Có một điều ngươi đã ưng chịu với ta mà chưa làm. Hỡi ôi ! Ta chết cũng không nhắm mắt được.
Tiểu Quận chúa hỏi:
– Điều gì? Ta có ưng thuận với ngươi điều gì đâu?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Ngươi đã ưng thuận chịu kêu ta ba câu “Hảo ca ca” !Vậy trước khi ta lâm tử có được nghe ngươi gọi thì tachết mới nhắm mắt được.
Tiểu Quận chúa sinh trưởng trong vương phủ đời đời trấn thủ ở Vân Nam.
Song thân và huynh trưởng cô đều sủng ái vô cùng.
Về sau tuy quốc phá gia vong, nhưng cô là dòng dõi thế thần gia tướng, nên những nô tỳ bộc dịch đều
thương yêu, hộ vệ cho vị tiểu Quận chúa cành vàng lá ngọc này, săn sóc cô từng ly từng tý.
Trước nay cô chưa bị ai lừa gạt, doa. dẫm.
Từ ngày cô ra đời, cô chưa từng nghe một lời giả dối nào.
Vì thế mà Vi Tiểu Bảo nói trăng nói cuội, ban đầu cô đều cho là thật.
Sau gã càng nói càng phấn khởi tinh thần, nhất là lúc gã bảo cô kêu ba tiếng “Hảo ca ca ! “, mắt gã sáng lấp loáng những tia giảo quyệt.
Bất quá cô chỉ là người chất phác lương thiện, chứ không phải là hạng ngu ngốc, liền biết gã trêu cợt cô lùi lại một bước, nói:
– Ngươi gạt ta rồi. Ngươi không chết đâu.
Vi Tiểu Bảo cười khanh khách nói:
– Hiện thời ta tạm thời chưa chết ngay, nhưng sau mấy bữa cũng đến chết mà thôi.
Tiểu Quận chúa nói:
– Sau mấy bữa cũng không chết được.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Dù sau mấy bữa chưa chết thì mai hậu cũng phải chết.
Ngươi mà không hô ba tiếng “Hảo ca ca ! ” thì quỷ hồn ta ngày nào cũng lẩn quất bên ngươi, khôngngớt kêu: “Hảo muội muội! Hảo muội muội! ”
Gã bóp cổ họng, kéo dài thanh âm nghe rất thê thảm, cực kỳ đáng sợ.
Gã lại lè lưỡi ra như quỷ chết treo coi càng gớm ghiếc.
Tiểu Quận chúa la lên một tiếng “Trời ơi! ” rồi xoay mình xông lại cửa phòng.
Vi Tiểu Bảo chạy theo thấy cô đưa tay rút then cửa, liền nhoai lưng ra ôm chặt lấy cô nói:
– Không đi được đâu. Bên ngoài có rất nhiều ác nhân ác quỷ!
Tiểu Quận chúa vội nói:
– Buông ta ra ! Ta phải về nhà!
Vi Tiểu Bảo nói:
– Muốn về cũng không được đâu.
Tiểu Quận chúa vung cườm tay phải lên chém xuống cổ tay mặt gã.
Vi Tiểu Bảo xoay bàn tay trái bắt lấy cánh tay tiểuQuận chúa.
Tiểu Quận chúa huých khuỷu tay về phía sau.
Đồng thời tay trái cô nắm lại thành quyền đập xuống đầu Vi Tiểu Bảo.
Người Vi Tiểu Bảo vội hạ thấp xuống tránh khỏi thoi quyền, đồng thời ôm lấy đùi tiểu Quận chúa.
Tiểu Quận chúa ra chiêu “Hồ vĩ tiên” , tay trái chém xéo xuống.
Vi Tiểu Bảo không tránh kịp.
Bàn tay của tiểu Quận chúa đập xuống vai gã đánh “chát” một tiếng.
Gã giật mạnh một cái, tiểu Quận chúa đứng không vững ngã lăn xuống đất.
Vi Tiểu Bảo đè lên toan ghì chặt lấy tiểu Quận chúa.
Tiểu Quận chúa vung chân phóng chiêu “Uyên ương liên hoàn thoái” đá ngược lên mặt gã.
Vi Tiểu Bảo lăn mình đi, lại giữ chặt được cánh tay trái tiểu Quận chúa.
Về công phu quyền cước, tiểu Quận chúa được minh sư truyền thụ, so với Vi Tiểu Bảo cô còn tinh thâm hơn nhiều.
Giả tỷ là cuộc đấu võ chân chính thì Vi Tiểu Bảo nhất quyết không thể địch nổi tiểu Quận chúa.
Nhưng lúc này hai người chỉ giằng co nhau.
Một người muốn trốn chạy, còn một người nhất định giữ lại không chịu buông tha.
Về công phu giằng co, đô vật, Vi Tiểu Bảo đã được luyện tập một thời gian khá lâu.
Hơn một năm trời, hàng ngày gã tỷ thí cùng vua Khang Hy.
Mặt khác Hải lão công truyền nội công cho gã tuy là công phu giả tạo, nhưng môn cầm nã tỷ đấu xáp lá cà thì lão lại dạy gã môn võ công thượng thặng của phái Thiếu Lâm về cách đánh gần.
Bây giờ gã cùng tiểu Quận chúa quần thảo nhaumấy hiệp, tuy gã bị trúng hai quyền vào ngực, nhưngđã nắm được tay mặt tiểu Quận chúa liền xoay lại cười hỏi:
– Ngươi đã chịu đầu hàng chưa?
Tiểu Quận chúa đáp :
– Không đầu hàng.
Vi Tiểu Bảo đầu gối bên trái quỳ trên lưng cô hỏi:
– Có đầu hàng không?
Tiểu Quận chúa trước nay chưa từng bị ai vũ nhục đến thế.
Tuy cô đã bị người điểm huyệt đặt vào bụng heo khiêng đi khiêng lại, nhưng cũng chưa đến nỗi nhục nhã như lần này bị đè xuống đất, không nhúc nhích được.
Cô vẫn đáp :
– Không hàng !
Vi Tiểu Bảo bóp mạnh tay hơn lại đưa cánh tay cô bắtquặt về sau lưng rồi kéo mạnh một cái.
Tiểu Quận chúa thét to một tiếng, khóc oà lên.
Vi Tiểu Bảo tỷ võ với vua Khang Hy, bất luận hai người đau đớn thế nào cũng chẳng kêu la, dĩ nhiên không cóchuyện khóc lóc.
Khi bị đối phương kiềm chế không còn cách nàophản kháng thì hô một tiếng : “Đầu hàng” và coi bộ bị thua một keo, rồi lại tỷ đấu hiệp khác.
Gã không ngờ tác phong của tiểu Quận chúa khác hẳn vua Khang Hy vừa thua một keo đã khóc rống lên.
Vi Tiểu Bảo cười nói:
– Đừng giở trò trẻ nít nữa !
Đoạn gã buông cô ra.
Tiểu Quận chúa nhẩy bật ra chiêu “Tinh hoa? minh diệt”.
Tay trái cô vung hờ một cái.
Cô chờ cho Vi Tiểu Bảo cúi đầu xuống mới đập đánh “chát ” một tiếng.
Thoi quyền của cô dáng trúng vào sống mũi gã.
Tiếp theo tiểu Quận chúa lại ra chiêu “Yến song phi”.
Tay trái chém xéo lên hớt vào phía dưới cằm gã bên trái. Tay mặt hớt qua mé tả.
Vi Tiểu Bảo ngã ngồi xuống.
Tiểu Quận chúa lại xoay mình rút then cửa.
Vi Tiểu Bảo xô cả người lên, ôm lấy đầu tiểu Quận chúa.
Tiểu Quận chúa thúc hai khuỷu tay về phía sau, sử chiêu ” Sơn phong lãnh yên”. ‘Bốp, bốp ” hai tiếng. Trước ngực Vi Tiểu Bảo bị trúng đòn, tuy tý lực của tiểu Quận chúa hãy còn yếu ớt không đánh gãy được xương sườn gã, nhưng cũng làm cho đau thấu tâm can.
Vi Tiểu Bảo biết rằng nếu để tiểu Quận chúa trốn ra ngoài tất bị bọn thị vệ trong cung bắt được truy cứu ra thì gã đến phải tội mất đầu.
Gã cố nhịn đau, hết sức giữ chặt lấy đầu tiểu Quận chúa.
Tiểu Quận chúa cục cựa xoay mình lại thấy mặt gã máu chảy đầm đìa thì giật mình kinh hãi hỏi:
– Ngươi. .. Ngươi làm sao lại chảy máu?
Nguyên Vi Tiểu Bảo vừa rồi bị một thoi quyền đánh trúng sống mũi nên máu mũi tuôn ra.
Nên biết mũi là nơi rất dễ chảy máu. Nhưng dùmáu ra nhiều cũng chỉ bị thương nhẹ.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Ngươi không đi được.
Tiểu Quận chúa nói:
– Mau buông ta ra !
Vi Tiểu Bảo ôm chặt hơn đáp:
– Ta không buông.
Tiểu Quận chúa thấy gã ra máu nhiều quá đâm lo hỏi:
– Ngươi… có đau lắm không?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Ta đau muốn chết rồi đây. Chẳng lẽ lần này ta còn chưa bị ngươi đánh chết?
Gã sợ bị điểm huyệt hai tay ôm quàng lấy tiểu Quận chúa như đóng đai.
Tiểu Quận chúa nói:
– Ngươi cũng không chết đâu. Sống mũi bị giáng một quyền làm sao mà chết được?
Vi Tiểu Bảo nói:
– Máu ta cứ chảy hoài, chảy đến lúc khô kiệt rồi ngươi coi xem có chết không?
Ta biến thành cái xác cứng đơ, cứ ôm ngươi chằng chằng nhất định không buông.
Tiểu Quận chúa nói:
– Để ta lấy bông nút lỗ mũi cho là máu không chảy nữa.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Ta thích để máu chảy, chảy càng nhiều càngchóng hết để ta sớm biến thành cái xác cứng đơ.
Tiểu Quận chúa nói:
– Ngươi đừng biến thành xác chết. Ta năn nỉ ngươi đừng chết.
Vi Tiểu Bảo nói:
Ngươi có hứa là không bỏ đi thì ta mới không chết.
Tiểu Quận chúa nghĩ bụng:
– Ta cứu sống gã rồi hãy chạy đi.
Cô đáp :
– Được rồi. Ta không đi nữa là xong.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Ngươi mà ra cửa là ta lấy đao tự đâm mình cho chết.
Gã nói rồi buông taỵ Tiểu Quận chúa thở dài nói:
– Ngươi nằm lên giường mau để ta cầm máu cho.
Ngày trước ta bị té cũng chảy nhiều máu mũi mà cũng không chết.
Cô đưa tay nâng đỡ Vi Tiểu Bảo.
Gã giả vờ chân bước loạng choạng để sức nặng toàn thân tựa vào cánh tay tiểu Quận chúa.
Tiểu Quận chúa đỡ Vi Tiểu Bảo lên giường nằm yên rồi,lấy khăn tay xấp nước phủ lên đầu gã, lại dùng khăn mặtlau sạch những vết máu.
Cô nói:
– Ngươi nằm nghỉ một lát là máu không ra nữa.Vừa rồi ta đánh ngươi đau, trong lòng rất hối hận.
Bây giờ ta muốn đi thật. Ngươi đừng bắt ta nữa.
Nếu bắt là ta lại đánh.
Vi Tiểu Bảo bỗng la hoảng:
– Trời ơi ! Phía sau tai ta cũng chảy nhiều máu lắm.
Tiểu Quận chúa kinh hãi hỏi:
– Thật không?
Cô cúi xuống nhìn.
Vi Tiểu Bảo liền giang hai tay ôm chặt lấy lưng cô.
Gã sử chiêu “Đằng la thức “.
Hai tay gã nắm vào những đốt xương ở sau lưng.
Tiểu Quận chúa toàn thân nhũn ra, cựa cạy mấy cái chẳng thấy công hiệu gì
Giữa lúc ấy bỗng nghe cửa sổ có tiếng gõ lách cách.
Vi Tiểu Bảo khẽ nói:
– Đừng lên tiếng. Có ma quỷ!
Hồi 46
Trong Hoàng Cung xảy biến lúc canh khuya
Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hãi, baonhiêu lực lượng tiêu tan hết.
Nguyên lúc gã thi triển “Đằng la thức ” ômngang lưng tiểu Quận Chúa, lập tức cô vung song chưởng đánh vào mặt gã, bắt buộc gã phải buông taỵ Lúc này toàn thân cô cũng nhún ra.
Vi Tiểu Bảo đã hai tay từ sau lưng qua hai vai ngược lên giữ lấy hàm dưới cô.
Đó là “Thác thiên thức” trong Cầm nã thủ pháp.
Hai tay tiểu Quận Chúa đưa đưa ra ngoài cửa, không thể co về để công kích.
Cô lâm vào tình thế không tự giải cứu được.
Giả tỷ hai người đứng đối diện thì tiểu Quận Chúa còn có thể phóng đầu gối đá vào hạ bộ hoặc bụng đối phương, nhưng cũng phải vung chân rất mau lẹ, không thì đối phương tăng gia kình lực vào hai tay là vặn đứtxương cổ cô ngay.
Đây chính là một sát thủ ghê gớm đểđả thương chí mạng trong phép cầm nã.
Lúc này Vi Tiểu Bảo nằm trên giường mà hai chân tiểu Quận Chúa đứng dưới đất, khó bề vung cước phản công, nên cô biến thành cục diện bị kiềm chế.
Lại nghe tiếng lách cách vang lên rồi cừa sổ bị người đẩy bật ra.
Trường hợp này khiến cho Vi Tiểu Bảo cũng phải giật mình kinh hãi.
Hồi trước Hải lão công mắc bệnh ho suyễn, sợ gió, nên cửa sổ đã đóng đinh chặt lại để tránh phong hàn.
Sau Hải lão công chết rồi, Vi Tiểu Bảo lại sợ có người dòm nom những chuyện bí mật, nên cửa sổ vẫn đóng chặt như cũ.
Bây giờ có người đẩy cửa sổ ra là một chuyện khác thường, trước nay chưa từng xảy đến.
Vi Tiểu Bảo cất tiếng run sợ nói :
– Có quỷ thật rồi.
Tiểu Quận Chúa nhảy xổ lên giường chúi đầu vào trước ngực gã. Toàn thân cô run bần bật.
Cửa sổ mở từ từ ra rồi, một thanh âm lạnh lẽo cất lên hô hoán:
– Tiểu Quế Tử! Tiểu Quế Tử! …
Ban đầu Vi Tiểu Bảo cho là quỷ hồn Hải lão công xuấthiện.
Nhưng sau gã nghe tiếng hô hoán lại là khẩu âm đàn bà, càng bở vía cất tiếng run run la lên:
– Đúng là quỷ cái!
Lúc này hai tay Vi Tiểu Bảo nắm giữ được tiểu Quận Chúa đã buông ra rồi.
Trái lại, tiểu Quận Chúa lại ôm khư khư lấy gã, vì cô sợ hết hồn.
Đột nhiên một cơn gió mạnh lùa vào. Đèn lửa trong phòng tắt phụt.
Vi Tiểu Bảo hoa mắt lên. Trong phòng đã thêm một người.
Lại nghe “quỷ cái” cất tiếng âm u lạnh lẽo gọi luôn mấy câu:
– Tiểu Quế Tử! Tiểu Quế Tử! Đức Diêm Vương kêu ngươi đi đó.
Diêm Vương gia bảo ngươi sát hại Hải lão công.
Vi Tiểu Bảo chẳng còn hồn vía nào nữa. Gã muốn cãi:
– Hải lão công đâu có phải nô tàihạ sát?
Nhưng gã líu lưỡi, miệng há hốc mà không sao thốt nên lời được.
Lại nghe quỷ cái nói:
– Diêm Vương gia bắt ngươi đem đi liệng trên núi đao,hay quẳng vào vạc dầu.
Tiểu Quế Tử! Bữa nay ngươi đừng hòng trốn thoát nữa.
Vi Tiểu Bảo nghe mấy câu này đột nhiên phát giác, gã la thầm:
– Té ra là Thái Hậu chứ không phải là quỷ cái.
Tuy gã đã biết đây là người chứ không phải là quỷ, nhưng gã càng sợ hãi hơn, vì người này chính là Thái Hậu. Gã lẩm bẩm:
– Nếu là quỷ cái đến bắt thì hoặc giả ta không chịu đi còn được nhưng Thái Hậu thì chẳng cóhy vọng gì sống nữa. Thế nào mụ cũng giết mình để bịtmiệng.
Thực ra trước kia gã vẫn lo ngay ngáy có ngày bị Thái Hậu giết chết để phòng ngừa gã tiết lộ việccơ mật. Nhưng lâu nay vẫn không thấy động tĩnh gì.
Thời gian làm nhạt dần mối lo âu trong lòng gã.
Gã cho là Thái Hậu chưa hay là mình đã hiểu chuyện bí mật của bà, hoặc lại tin là gã có biết cũng không dám tiết lộ.
Đồng thời bà nghĩ tới tiểu Hoàng Đế thương yêu gã nên bà không nỡ gia hại.
Thực ra Thái Hậu sở dĩ chần chừ chưa hạ sát Vi Tiểu Bảo là vì hôm bà động thủ cùng Hải lão công đã bị nội thương cực kỳ trầm trọng.
Bà lại thấy Hải lão công phóng chưởng, phóng cước đá gã bay đi mà không chết thì cho rằng nội công của gã không phải tầm thường.
Nội thương bà chưa hoàn toàn khỏi hẳn, công lực chưa phục hồi, bà không hành động mạo hiểm.
Chuyện giết người để bịt miệng không thể mượn kẻ khác làm thay mình,cần phải chính bà động thủ.
Thái Hậu là người tính tình thâm hiểm mà chuyện bí mật lại liên quan đến việc lớn tày đình thì khi nào bà chịu dung cho Vi Tiểu Bảo cònsống ở thế gian.
Đừng nói gã chỉ là một tên tiểu thái giám, địa vị thấp hèn chẳng có chi đáng kể, dù gặp tay đại quyền thế như Hậu Phi, Thái tử, Tướng quân, Đại thần mà có liên quan đến vụ cơ mật trọng đại này, số người lên tới trăm người bà giết cả một trăm, lên tới ngàn người bà cũng giết cả một ngàn.
Thái Hậu chờ đợi đã lâu ngày, hiện giờ công lực bà cũng chưa hồi phục, nhưng bà nghĩ rằng nấn ná một ngày là thêm một phần nguy hiểm vì việc cơ mật có thể bị tiết lộ.
Thái Hậu không thể chờ đợi được nữa liền đến cạy cửa sổ phòng Vi Tiểu Bảo để vào hạ sát thủ.
Bà đứng bên ngoài chớt nghe tiếng Vi Tiểu Bảo la “Có quỷ” liền giả vờ làm quỷ.
Thái Hậu vào phòng rồi không biết trên giường còn có người nằm.
Bà từ từ ngưng tụ kình lực, giơ tay mặt lên, đi từngbước tiến lại trước giường.
Võ công của Thái Hậu so với Hải lão công cũng chỉ kém một chút.
Kình lực trên bàn tay bà dĩ nhiên không phải tầm thường.
Bà biết rằng phát chưởng của mình dáng xuốngthì dù Vi Tiểu Bảo có đến mười mạng cũng khôngsống
sót được.
Vi Tiểu Bảo thấy Thái Hậu vung chưởng đánh xuống, còn cách mấy thước,chưởng phong đã quét vào mặt rát như dao thứa, gã biết rằng không thể chống cự nổi liền co mình chui vào trong chăn.
Phát chưởng của Thái Hậu dáng xuống đánh “binh” một tiếng trúng cả Vi Tiểu Bảo lẫn tiểu Quận Chúa. May ở chỗ cách tấm chăn bông dày, kình lực đã giảm đi quá nửa.
Thái Hậu biết đánh một chưởng này Vi Tiểu Bảo tất chưa chết.
Bà giơ tay lên phóng phát chưởng thứ hai.
Lần này bà vận động kình lực nặng hơn lần trước.
Bàn tay vừa đụng vào chăn bỗng đau nhói lên.
Bà cho là mình bị thương về một thứ khí giớisắc bén, bất giác la lên một tiếng, nhảy lùi lạiphía sau.
Giữa lúc ấy bỗng nghe ba, bốn người đồng thanh hô lớn:
– Có thích khách! Có thích khách!
Thái Hậu giật mình kinh hãi tự hỏi:
– Sao lại có người biết chóng thế !
Bà nghĩ tới địa vị tôn quý của mình, quyết chẳng thể để ai trông thấy chính bà đã ra tay hạ sát một tên tiểu thái giám.
Bàn tay bị thương đau thấu tâm can, Thái Hậu không rảnh để coi Vi Tiểu Bảo đã chết chưa, bà điểm hai chân xuống vọt mình qua cửa sổ nhảy ra.
Chân chưa chấm đất, Thái Hậu đã thấy có hai người tập kích phía sau lưng.
Bà vung song chưởng ra chiêu “Hậu cố vô ưu” đánh ngược lại.
Sau lưng Thái Hậu tựa hồ cũng có mắt, kình lực songchưởng của bà dĩ nhiên cực kỳ lợi hại đánh trúngvào cả hai người.
Hai người kia đều bị trúng chưởng vào ngực ngã lăn ra.
Tiếp theo Thái Hậu nghe thấy từ phía xa xa có tiếngngười hô:
– Đội thứ nhất và đội thứ hai bảo hộ Hoàng Thượng. Đội thứ ba bảo hộ Thái Hậu. Không được ai bỏ đi.
Sau toà núi giả mé Đông cũng có tiếng người la :
– Bên này có thích khách. Quân tặc tử to gan định gia hại Quế công công !
Thái Hậu biết đây là bọn thị vệ Ở trong cung.
Tên nào cũng võ công cao thâm, chỉ giao đấu vài chiêu là thân phận bà sẽ bị bại lộ.
Thái Hậu liền co người lại ẩn mình vào bên bụi hoa. Bàn tay bà mỗi lúc nổi một cơn đau kịch liệt.
Bóng người lay động.
Bảy, tám tên đang đánh nhau loạn xà ngầu.
Tiếng binh khí đụng chạm bật lên choang choảng như gió táp mưa sa.
Thái Hậu bụng bảo dạ:
– Té ra trong cung quả có thích khách xâm nhập.
Không hiểu đây là bạn bè của Hải lão công hay dư đảng của Ngao Bái?
Bà lại nghe những tiếng truyền lệnh từ đằng xa vọng lại không ngớt.
Trong bóng tối đen ánh lửa cùng đèn ló từ bốn mặt tám phương chiếu cả vào một chỗ.
Thái Hậu nhủ thầm:
– Bây giờ mà mình không chạy thì chỉ lát nữa là khó có đường thoát thân được.
Bà lún mình xuống, từ phía sau bụi hoa nhảy vọt ra, hấp tấp chạy thẳng về tẩm cung của mình.
Thái Hậu vừa chạy được mấy trượng thì một người nhảy xổ đến trước mặt.
Người này hai tay cầm hai ngọn cương trùy đâm lẹ vàotrước mặt Thái Hậu.
Miệng hắn lớn tiếng quát :
– Tên phản tặc lớn mật! Mi dám lẻn vào cung quấy rối!
Thái Hậu hơi nghiêng mình đi. Tay mặt bà ra hư chiêu. Tay trái phóng chưởng đánh tới bả vai đối phương.
Người kia hạ thấp vai xuống tránh khỏi. Tay trái hắn cầm cương trùy đâm ngược lên, khí thế cực kỳ mãnhliệt.
Thái Hậu lạng người qua bên trái, xoay tay mặt đánh xéo lại.
Chỉ trong chớp mắt hai bên đã trao đổi mười mấy chiêu.
Người kia miệng không ngớt quát tháo :
– Quân phản tặc giỏi thật ! Té ra là một mụ đàn bà.
Thái Hậu thấy tên thị vệ này võ nghệ không phải tầm thường. Nếu còn tiếp tục đánh nhau thì chỉ trong vòng hai, ba chục chiêu, e rằng bọn thị vệ khác trong cung sẽ đến tiếp viện.
Bà nghe tiếng bọn thị vệ mỗi lúc một vây gần lại. Trong lúc cấp bách, bà lớn tiếng quát:
Quân nô tài lớn mật ! Mi dám động thủ đánh Thái Hậu !
Tên thị vệ giật mình kinh hãi dừng tay hỏi:
– Sao?
Thái Hậu đáp:
– Ta đây là Thái Hậu!
Trong đêm tối gã nhìn không rõ, còn đang ngần ngừ, thì Thái Hậu đã vung song chưởng đánh “sầm” một tiếng trúng vào ngực đối phương.
Tên thị vệ kia tan nát ngũ tạng chết ngay lập tức.
Thái Hậu đề khí nhảy vọt đi chuồn vào trong bụi hoa.
Đây nhắc lại Vi Tiểu Bảo chui vào chăn rồi bị Thái Hậu phóng chưởng đánh trúng lưng cơ hồ chết giấc. Trong lúc nguy cấp gã rút truỷ thủ trong ống giầy ra cầm chổng ngược mũi lên ở trong chăn. Chỗ chăn này cao gồ lên.
Phát chưởng thứ hai của Thái Hậu nhằm chỗ cao dáng xuống liền trúng phải mũi truỷ thủ.
Thanh gươm truỷ thủ này sắc bén dị thường, có thể chém tan vàng vỡ đá mà bàn tay của Thái Hậu lại đánh xuống cực mạnh. Mũi truỷ thủ lập tức xuyên qua chăn bông đâm suốt bàn tay Thái Hậu từ đằng trước ra đằng sau.
Vi Tiểu Bảo chờ cho Thái Hậu vọt ra ngoài cửa sổ rồi mới vén một góc chăn lên thì thấy bên ngoài tiếng người lác đác xôn xao. Gã nghĩ bụng:
– Chắc Thái Hậu phái người đến bắt ta rồi!
Gã từ trên giường nhảy xuống đất, mở cửa ra nói:
– Chúng ta chạy chốn cho mau!
Tiểu Quận Chúa vừa khóc vừa nói:
– Ta đau… đến chết người!
Nguyên phát chưởng thứ nhất của Thái Hậu đánhtrúng sau lưng Vi Tiểu Bảo đồng thời đánh trúng vàođùi bên trái tiểu Quận Chúa.
Tiểu Quận Chúa hứng chưởng lực nhiều hơn. Xương đùi bên trái cô bị gãy rời.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Ngươi làm sao thế?
Gã nắm lấy cổ áo tiểu Quận Chúa giục:
– Trốn cho mau! Trốn cho mau !
Rồi gã kéo cô ra khỏi giường.
Chân phải tiểu Quận Chúa rớt xuống đất, cô cảm thấy đùi đau thấu tâm can. Cô nghiêng mình lăn lộn dưới đất, vừa khóc vừa nói:
– Tạ .. ta bị gãy xương đùi rồi.
Vi Tiểu Bảo trong lòng nóng nảy cất tiếng thoá mạ :
– Con mẹ nó! Sao không gãy sớm, hay gãy muộn hơn…
Gã tự nhủ:
– Lão gia cần trốn thoát thân, đừng nói thị gãy một xương đùi, mà gãy bốn xương đùi, tám xương đùi, thành mười bảy, mười tám đoạn thìlão gia cũng chẳng quan tâm.
Gã xoay mình nhảy tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Nếu không có người là gã nhảy ra. Nhưng gã vừa trông thấy Thái Hậu vung song chưởng đánh về phía sau.
Tiếp theo hai người bay tung lên té huỵch xuống đất thật mạnh. Một người ngã lăn dưới cửa sổ.
Vi Tiểu Bảo lờ mờ nhìn thẩy người này mặc sắc phục thị vệ Ở trong cung thì rất lấy làm kỳ, tự hỏi:
Tại sao Thái Hậu lại đánh thị vệ Ở trong cung?
Lại thấy Thái Hậu xẹt mình ẩn vào trong bụi hoa. Ngoài xa mấy trượng sáu, bảy người đánh đánh nhau, trong tay đều cầm binh khí.
Cuộc chiến đấu vô cùng khốc liệt.
Từ đằng xa có tiếng người hô lớn:
– Bắt thích khách! Bắt thích khách!
Vi Tiểu Bảo vừa kinh hãi vừa mừng thầm, bụng bảo dạ:
– Té ra trong cung có thích khách lẻn vào, chứ không phải họ định bắt ta.
Gã lại chú ý nhìn ra thấy Thái Hậu đang đánh nhau với một tên thị vệ.
Tên thị vệ này sử một cặp cương trùy phát ra ánh sáng lấp loáng rọi tới.
Lát sau Thái Hậu lại đánh chết tên thị vệ rồitung mình ẩn vào trong bóng tối
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:
– Bọn thị vệ trong cung không phải đến bắt ta, chẳng lẽ chúng lại vâng mệnh Hoàng Thượng đi bắt Thái Hậu? Nếu vậy lão gia bất tất phải trốn nữa.
Gã quay lại nhìn tiểu Quận Chúa thấy cô ngồi dậy rồi, miệng khẽ bật tiếng rên rỉ.
Vi Tiểu Bảo biết mình không có gì nguy hiểm, trong lòng lại vui vẻ, gã đến bên tiểu Quận Chúa khẽ hỏi:
– Ngươi có đau lắm không? Bên ngoài lại có người bắt ngươi đó, chớ có lên tiếng.
Tiểu Quận Chúa sợ quá không dám rên nữa.
Bỗng nghe bên ngoài có tiếng hô :
– Giống chó chân đen nanh sắc ghê gớm! Lên núi Điểm Thương quách!
Tiểu Quận Chúa “ủa ” lên một tiếng, nói:
– Họ là người nhà ta.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Chẳng lẽ là bạn với ngươi ư? Sao ngươi lại biết?
Tiểu Quận Chúa đáp:
– Bọn chúng hô ám hiệu ở trong Mộc vương phủ nhà tạ Đưa ta ra coi… Lẹ lên! Lẹ lên!
Vi Tiểu Bảo lại hỏi:
Có phải bọn chúng sắn vào Hoàng cung để cứu ngươi không ?
Tiểu Quận Chúa đáp :
– Ta không biết. Đây là Hoàng cung hay sao?
Vi Tiểu Bảo không đáp, bụng bảo dạ:
– Nếu chúng mà biết con tiểu nha đầu này ở đây tất xông vào để cứu thị.
Lão gia một mình khó địch nổi số đông.
Gã liền giơ tay ra giữ chặt lấy miệng tiểu Quận Chúa nói:
– Ngươi chớ có lên tiếng để người ngoài phát giác thì tất cả cái đùi kia của ngươi cũng bị gãynốt, ta quyết không tha.
Bên ngoài vang lên những tiếng la “ối ối” ! vàtiếng reo hò:
– Giết được hai tên thích khách rồi.
Lại có người hô:
– Thích khách trốn về phía Đông, chúng ta phải rượt cho lẹ.
Tiếng người mỗi lúc một xa.
Vi Tiểu Bảo buông tay ra, nói:
– Bè lũ của ngươi trốn chạy hết rồi.
Tiểu Quận chúa cãi:
– Không phải họ trốn chạy đâu, họ bảo nhau lên núi Điểm Thương, nói tức là tạm thời rút lui trong chốc lát mà thôi.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Chó chân đen là ai?
Tiểu Quận Chúa đáp :
– Chó chân đen là bọn võ sĩ dưới trướng Hoàng đế nhà Mãn Thanh.
Tiếng người truyền lệnh ở đằng xa vẫn còn văng vẳng vọng lại không ngớt.
Hiển nhiên trong cung đang điều động thị vệ vây bắt thích khách.
Đột nhiên phía dưới cửa sổ có người rên ư ư? hai tiếng mà lại là thanh âm phụ nữ.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Còn tên thích khách chưa chết ta ra đâm cho thị hai đao. Thị vệ trong cung toàn là đàn ông, vậy tiếng rên đàn bà dĩ nhiên là thích khách.
Tiểu Quận Chúa cản lại nói:
– Đừng đừng ! … Đừng giết y, không chừng là ngườitrong phủ ta.
Cô bám lấy vai Vi Tiểu Bảo đứng lên, không thể nghĩ đến chân bên phải bị đau được nữa, chân trái cô nhảy cà nhắc đến bên cửa sổ. Cô thấy dưới cửa sổ có hai người, liền cất tiếng hỏi:
– Có phải Thiên Nam, Địa Bắc …
Vi Tiểu Bảo vội đưa tay bưng miệng cô.
Người đàn bà dưới cửa sổ đáp:
– Thuộc hạ Ở dưới trướng Khổng Tước Minh Vương. Cô là… tiểu Quận Chúa phải không?
Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng:
– Người đàn bà này đã phát giác ra tông tích tiểu Quận Chúa thì tai vạ không nhỏ.
Gã giơ gươm truỷ thủ lên toan liệng xuống. Bỗng cổ tay bị rít chặt, thì ra bị tiểu Quận Chúa nắm rồi.
Tiếp theo dưới nách gã đau nhói.
Vi Tiểu Bảo cảm thấy toàn thân tê chồn. Thanh gươm truỷ thủ xuýt nữa tuột tay, gã không còn sức để liệng xuống.
Bỗng nghe tiểu Quận Chúa hỏi:
– Có phải sư tỷ đấy không?
Người đàn bà ở dưới cửa sổ đáp:
– Ta đây. Ngươi… làm gì ở trong đó?
Tiểu Quận Chúa chưa trả lời, Vi Tiểu Bảo đã lên tiếng:
– Con mẹ nó! Ngươi đến đây làm chi?
Tiểu Quận Chúa cản lại nói:
– Ngươi… Ngươi đừng thoá mạ ỵ Y là sư tỷ của tạ Sư tỷ ơi ! Sư tỷ bị thương rồi phải không? Hỡi ôi ! Ngươi… ngươi mau nghĩ cách gì để giải cứu sư tỷ tạ Sư tỷ đối với ta rất tửtế.
Cô nói mấy câu này với cả hai người nhưng lộn xộn, không minh bạch.
Người đàn bà dưới cửa sổ bật tiếng rên rồi nói:
– Ta không muốn cho thằng lỏi đó cứu trợ, vì gã chẳng có bản lãnh gì thì còn cứu ta thế nào được?
Hiện giờ khí huyết Vi Tiểu Bảo đã lưu thông như thường. Gã cựa mạnh một cái, rồi lại thoá mạ:
– Con đượi thối tha kia ! Lão gia không đủ bản lãnh để cứu ngươl ư ?
Bất quá ngươi là một tên tiểu nha đầu hạng chín. Hừ! Lão gia chỉ đưa một ngón tay út ra là con mẹ nó… Cứu được hai ba mươi tên , bảy tám chục tên.
Lúc này ở đằng xa lại vang lên những tiếng hô “Bắt thích khách! Bắt thích khách! ”
Tiểu Quận Chúa trong bụng rất đỗi hoang mang, miệng lắp bắp:
– Ngươi mau cứu sư tỷ ta đi ! Tạ.. hô luôn ba câu: Hảo ca ca ! Hảo ca ca ! Hảo ca ca !
Lúc trước Vi Tiểu Bảo giục mãi cô không chịu hô ba tiếng này.
Nhưng hiện giờ cô thấy cứu người là gấp liền hô luôn mấy câu.
Vi Tiểu Bảo cao hứng cười ha hả, hỏi:
– Hảo muội muội! Muội muội muốn ca ca làm gì?
Tiểu Quận Chúa đỏ mặt lên đáp :
– Ta yêu cầu ngươi cứu thoát sư tỷ ta.
Người đàn bà dưới cửa sổ gắng gượng lên giọng quật cường nói:
– Tiểu Quận Chúa ! Đừng năn nỉ gã vô ích.Thằng lỏi này ốc chưa lo nổi mình ốc thì cònnói gì đến chuyện cứu ai nữa?
Vi Tiểu Bảo nói:
– Hừ! Ta nể mặt hảo muội muội của ta mà ta phải cứu ngươi. Hảo muội muội ! Những điều gì chúng ta đã nói thì phải nhớ tới sau này đừng có cãi chối.
Ngươi yêu cầu ta cứu sư tỷ những. Vậy từ nay ngươi không được đổi giọng, mà vĩnh viễn phải kêu ta bằng “Hảo ca ca”.
Tiểu Quận Chúa đáp :
– Ngươi muốn ta kêu bằng gì cũng được. Hảo bá bá! Hảo thúc thúc, Hảo công công ! …
Vi Tiểu Bảo bật cười ngắt lời:
– Ta chỉ làm hảo ca ca của ngươi thôi. Cho những người kêu ca bằng công công thì chẳng thiếu gì. Đâu ta có ham?…
Tiểu Quận Chúa nói:
– Được rồi ! Ta vĩnh viễn… kêu ngươi bằng hảo… hảo. ..
Vi Tiểu Bảo hỏi gạn:
– Hảo cái gì?
Tiểu Quận Chúa đáp :
– Hảo… hảo ca ca !
Cô nói rồi khẻ đẩy lưng Vi Tiểu Bảo một cái.
Vi Tiểu Bảo nhảy ra ngoài cửa sổ thì thấy một cô gái mình mặc áo đen ngồi co ro vào tường.
Gã nói:
– Bọn thị vệ trong cung đến bắt ngươi đem chém nát ra như tương làm mắm ăn.
Nữ lang nói:
– Ta có cần gì? Sẽ có người trả thù cho ta.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Con tiểu nha đầu này ăn nói quật cường. Bọn thị vệ chưa giết ngươi ngay đâu.
Trước hết chúng còn lột trần truồng ngươi ra rồi lấy ngươilàm… làm vợ.
Nữ lang kia quả nhiên trong lòng hồi hộp không dám bướng nữa, liền nói:
– Ngươi chém bản cô nương một đao phứt đi cho rồi.
Vi Tiểu Bảo cười đáp :
– Sao ta lại giết ngươi? Ta cũng muốn lột quần áo ngươi vàbắt ngươi làm vợ.
Gã nói rồi cúi xuống ôm nữ lang.
Nữ lang hốt hoảng vung chưởng đánh gã một cái bạt tai. Nhưng nàng đang bị trọng thương, bàn tay chẳng có chút kình lực nào, chỉ phết nhẹ vào mặt Vi Tiểu Bảo một cái.
Vi Tiểu Bảo cười nói:
– Ngươi chưa làm vợ mà đã gãi ngứa cho chồng.
Đoạn gã ôm nữ lang chạy vào phòng.
Tiểu Quận Chúa mừng quá chạy lại ôm nàng đặt lên giường.
Ngoài cửa sổ có tiếng người khẽ nói:
– Quế công công! … Cô gái này… là tên phản tặc … không cứu thị được đâu.
Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hãi, cất giọng run run hỏi:
– Ngươi… ngươi là ai?
Người kia đáp :
– Tiểu nhân là. .. thị vệ… Ở trong cung.
Vi Tiểu Bảo hiểu ngay là tên thị vệ vừa bi Thái Hậu đánh cho một chưởng.
Gã mới bị thương chứ chưa chết. Nghe tiếng nối nhát gừng ai cũng hiểu thương thế gã rất trầm trọng.
Vi Tiểu Bảo tự nhủ:
– Nếu ta đem con nhỏ áo đen này đã ra tất làđược công lớn. Nhưng còn tiểu Quận Chúa thì làm thế nào? Nếu vụ này bị tiết lộ là một mối hoa. lớn.
Gã nhảy ra ngoài cửa sổ hỏi:
– Ngươi bị thương rồi ư?
Người kia ấp úng đáp :
– Tiểu nhân. .. trước ngực …
Vi Tiểu Bảo cầm gươm truỷ thủ đâm vào trước ngực tên thị vệ.
Tên thị vệ chết ngay lập tức.
Hồi 47
Tiểu Công Công giỡn cợt giai nhân
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:
– Quanh đây không chừng còn có người bị thươngchưa chết. âu ta phải tìm giết cho kỳ hết để bịt miệng.
Gã liền đi kiếm trong bụi hoa cùng bên toà núi giả hết một lượt thì thấy dưới đất có tất cả năm xác chết: ba người là thị vệ trong cung và hai tên thích khách ở ngoài vào.
Chúng đều tắt hơi hết cả rồi.
Vi Tiểu Bảo ôm xác chết một tên thích khách đặt lên cửa sổ để quay đầu vào trong, chân hướng ra ngoài. Đoạn gã cầm gươm truỷ thủ đâm vào lưng xác chết mấy cái.
Tiểu Quận chúa kinh hãi hỏi:
Y là người trong vương phủ chúng ta đã chết rồi. Sao ngươi còn đâm y làm chi?
Vi Tiểu Bảo “hừ” một tiếng rồi đáp:
– Vì ta muốn cứu con điếm thối tha sư tỷ của ngươi nên ta làm thế này.
Nữ lang kia đang nằm trên giường vội lên tiếng:
– Ngươi mới là một đứa thối tha.
Vi Tiểu Bảo vừa cười vừa hỏi:
– Ngươi đã ngửi đâu mà biết ta thúi?
Nữ lang đáp :
Trong phòng này toàn một mùi hôi thúi.
Vi Tiểu Bảo cười nói:
– Trong phòng trước vẫn thơm tho, từ lúc ngươi vào mới thành mùi thúi.
Tiểu Quận chúa vội gạt đi:
– Các người chưa từng quen biết nhau, mới gặp nhau lần đầu đã gây lộn om sòm.
Thôi đừng cọ miệng nhau nữa.
Sư tỷ! Sao sư tỷ lại vào đây? Phải chăng sư tỷ vào… để cứu tiểu muội?
Nữ lang kia đáp :
– Chúng ta không biết ngươi vào đây.
Mọi người kiếm không thấy ngươi, liền đoán là ngươi bi…. bị bọn Thất Đát …
Nàng nói tới đây rồi hơi thở không kể tiếp được.
Vi Tiểu Bảo xen vào :
– Đã không đủ hơi sức để nói thì nín đi được không?
Nữ lang kia tức mình đáp :
– Ta cứ nói, ta cứ nói ! Ngươi làm gì ta?
Vi Tiểu Bảo nói:
– Ngươi có bản lãnh thì nói đi !
Tiểu Quận Chúa ôn nhu văn nhã thế kia, đâu có mồm loa mép giải như hạng đỉ điếm.
Tiểu Quận Chúa can ngăn:
Đừng đừng. .. ! Ngươi không biết đó thôi. Sư tỷ ta là người rất tốt.
Ngươi đừng thoá mạ y thì y không tức mình vớingươi.
Sư tỷ ơi. Sư tỷ bị thương chỗ nào? Thương thế có nặng lắm không?
Nữ lang chưa kịp đáp, Vi Tiểu Bảo đã cướp lời:
– Bản lãnh thị kém cỏi lại không biết tự lượng, sấn vào cung một cách càn rỡ thì dĩ nhiên là bị thương rất nặng. Ta xem chừng thị không sống nổi ba giờ nữa. Chỉ đến sáng là về chầu trời.
Tiểu Quận Chúa ngập ngừng nói:
– Không có đâu ! Hảo. .. hảo ca cạ.. nghĩ cách gì cứu cho sư tỷ đi.
Nữ lang kia tức giận nói:
– Chẳng thà ta chết còn hơn chứ không thèm cầu gã cứu. Tiểu Quận Chúa !
Thằng lỏi này là đứa lẻo mép, sao tiểu Quận Chúa lại kêu gã… kêu gã như vậy !
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Kêu ta bằng gì ?
Nữ lang kia không mắc hợm liền đáp :
– Kêu ngươi bằng con khỉ.
Vi Tiểu Bảo cười nói :
– Ta là con khỉ ông, ngươi là con khỉ bà.
Về chuyện đối điều với đàn bà con gái, gã ở Lệ Xuân viện đã được “rèn luyện” lâu ngày và trải qua biết bao nhiêu “trận lớn”. Khi nào gã chịuthua ai?
Nữ lang nghe Vi Tiểu Bảo nói toàn những câu thô bỉ, vô loại liền không ngó đến gã nữa mà chỉ nằm thở hồng hộc.
Vi Tiểu Bảo cầm cây đèn nến trên bàn giơ lên nói:
– Để ta coi xem thị bị thương chỗ nào?
Nữ lang la lên :
– Ta không cần. Đừng nhìn ta ! Đừng nhìn ta !
Vi Tiểu Bảo quát:
– Đừng lớn tiếng ! Ngươi muốn người ta bắt ngươi đem đi làm vợ chăng?
Gã soi đèn gần vào thì thấy nưa mặt nữ lang nhuộm đầy máu tươi. Nàng lối 17, 18 tuổi.
Khuôn mặt trái xoan. Dung mạo cực kỳ xinh đẹp.
Vi Tiểu Bảo không nhịn được cất tiếng khen:
– Té ra con điếm thối tha này là một mỹ nhân.
Tiểu Quận Chúa lại can ngăn:
Ngươi đừng mắng nhiếc sư tỷ tạ Y vốn là người đẹp.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Vậy ta phải nhất định lấy thị làm vợ.
Nữ lang kinh hãi muốn cựa quậy ngồi dậy đánh Vi Tiểu Bảo, nhưng nàng vừa nghiêng mình đã “ối” lên một tiếng rồi lại té xuống giường.
Vi Tiểu Bảo dĩ nhiên hiểu về chuyện nam nữ rất sớm. Nhưng tuy gã nói:
– “Bắt thị làm vợ” hay gì gì mà vẫn không đụng lòng sắc dục.
Có điều bản tính gã thích diễu cợt.
Gã thấy nữ lang nghe mình bảo bắt nàng làm vợ khiến nàng rất đỗi bồn chồn, liền trêu ghẹo không ngừng, nhăn nhở cười hỏi:
– Ngươi làm gì mà nóng thế? Chưa bái đường thì đã thành phu thê thế nào được?
Trời ơi ! Vết thương ngươi vẫn chảy máu, làm ô uế cảgiường ta.
áo nữ lang máu tươi vẫn ứa ra không ngớt đủ tỏ thương thế nàng khá nặng.
Bỗng nghe tiếng bước chân người chạy nhộn nhịp, lại có tiếng gọi:
– Quế công công ! Quế công công ! Công công không việc gì chứ?
Nguyên bọn thị vệ trong cung đánh lui bọn thích khách, bảo vệ Hoàng Thượng, Thái Hậu, cùng những phi tần địa vị cao hơn rồi đến những thái giám có chức nghiệp.
Vi Tiểu Bảo là một tên thái giám hầu cận Hoàng Đế, dĩ nhiên mười mấy tên thị vệ chạy đến để tân công.
Vi Tiểu Bảo giục tiểu Quận Chúa:
– Lên giường đi !
Đoạn gã kéo chăn bông đắp kín lên hai người, buông màn xong hô :
– Các ngươi lại đây mau! ở đây có thíchkhách!
Nữ lang sợ hãi vô cùng, nhưng mình bị trọng thương thì còn cục cựa thế nào được?
Tiểu Quận chúa vội nói:
– Ngươi đừng lên tiếng và đừng kêu người đến bắt sư tỷ ta.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Thị không chịu làm vợ ta, sao ta phải nể thị?
Gã vừa nói dứt lời thì mười mấy tên thị vệ đã chạy đến trước cửa sổ.
Bỗng một tên la lên:
– Úi chao ! ở đây có thích khách!
Vi Tiểu Bảo cười đáp :
– Các ngươi bất tất phải hoang mang.
Tên này muốn mò vào phòng ta nhưng bị ta phóng đao phát lạc xong rồi.
Bọn thị vệ giơ đuốc lên soi quả thấy trên lưng người này có mấy vết thương. áo quần và cửa sổ hãy còn huyết tích.
Một tên khác nói:
– Quế công công phải một phen kinh hãi?
Một tên khác cãi:
– Làm sao Quế công công phải kinh hãi? Quế công công võ công trác tuyệt, chỉ cất tay một cái là giết chết được thích khách. Nếu còn mấy tên nữa đến tất cũng bị giết.
Bọn thị vệ hùa nhau tâng bốc, tán dương Vi Tiểu Bảo giỏi giang, đêm nay lại lập công lớn.
Vi Tiểu Bảo cười nói:
– Có gì đáng công lao đâu? Tên thích khách lạ này đã bị thương rồi, giết gã chẳngkhó khăn gì.
Một tên thị vệ thở dài nói:
– Thi lão lục và Hùng lão nhị chết về phận sự.
Bọn thích khách này thật hung ác.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Các vị đi bảo vệ Hoàng Thượng là điều khẩn yếu. Ta ở đây không sao cả.
Một tên nói:
– Trước tẩm cung của Hoàng Thượng đã có hơn hai tram người canh gác.
Bọn thích khách tên nào chết đã chết rồi, tên nào trốn đã trổn rồi.
Trong cung trở lại yên tĩnh.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Anh em thị vệ bỏ mình vì chức vụ, chúng ta phải mai táng tâu xin Hoàng Thượng ban phủ tuất cho.
Các anh em vất vả đêm nay tất được Hoàng Thượng trọng thưởng.
Bọn thị vệ cả mừng ngỏ ý cảm ơn.
Vi Tiểu Bảo tự nhủ:
– Mình không mất tiền, tội gì chẳng xin cho họ?
Gã liền nói:
– Tên họ các vị ta không nhớ rõ. Vậy các vị báo danh đi.
Nếu Hoàng Thượng hỏi đến những ai đã gắng sức đêm nay, ta biết chừng mà nhắc dùm.
Bọn thị vệ càng mừng rỡ hơn, vội báo họ tên.
Vi Tiểu Bảo trí nhớ rất hay.
Mười mấy họ tên mà gã chỉ nghe qua một lượt đã ghi nhận được không trật một ai.
Gã nói:
– Các vị lại đi tuần khắp nơi. Không chừng còn có thích khách ẩn nấp trong bóng tối và những nơi hiu quạnh. Nếu bắt sống được đàn ông thì khảo đả thật kỹ, đàn bà thì lột trần quần áo bắt làm vợ.
Bọn thị vệ liền nổi lên tràng cười ha hả, vâng dạ luôn miệng.
Vi Tiểu Bảo lại bảo chúng:
– Khiêng xác chết này đi !
Bọn thị vệ vâng lời, vấn an rồi khiêng xác chết đem đi.
Vi Tiểu Bảo đóng cửa sổ lại, xoay mình trở vào, móc màn lên rồi mở chăn ra.
Tiểu Quận chúa cười nói:
– Ngươi thật tệ quá ! Làm chúng ta sợ hết hồn… Trời ơi ! …
Cô chợt thấy chan đệm toàn những máu tươi mà sư tỷ cô sắc mặt lợt lạt, hơi thở yếu ớt, nên bật tiếng la hoảng.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Y bị thương chỗ nào? Phải cầm máu cho y mau !
Nữ lang kia lên tiếng:
– Ngươi… ngươi đi đi ! Tiểu Quận Chúa ! Tạ.. bị thương ở ngực.
Vi Tiểu Bảo muốn nói mẩy câu đùa cợt, nhưng thấy máu ra nhiều quá, sợ nàng bị thương nặng mà chết, liền quay ra chỗ khác nói:
– Vết thương chảy máu, hay gì mà coi? Ngươi có phải là tấm gương trong đâu mà ngươi thích tanhìn vào? Tiểu Quận Chúa ! Ngươi có đem thuốcdấu không?
Tiểu Quận chúa đáp :
– Ta không Có đâu.
Vi Tiểu Bảo lại hỏi :
– Còn con điếm thối tha kia ! Bên mình ngươi có thuốc không?
Nữ lang đáp :
– Không có. Ngươi mới là đứa thối tha.
Bỗng nghe tiếng sột soạt. Tiểu Quận Chúa đã cởi áonữ lang. Cô bỗng la hoảng:
Trời ơi! … Làm thế nào bây giờ?
Vi Tiểu Bảo quay đầu nhìn lại thấy phía dưới nhũ phong bên mặt có vết thương dài đến hai tấc.
Máu tươi vẫn ứa ra không ngớt.
Tiểu Quận Chúa còn nhỏ tuổi chưa biết gì. Cô cuống lên khóc nói:
– Ngươi… ngươi mau cứu sư tỷ ta… !
Nữ lang vừa kinh hãi vừa hổ thẹn nói:
Đừng cho gã coi !
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Hừ! Ta không thèm đâu!
Gã thấy máu vẫn chảy hoài, liếc mắt nhìn vào trong nhà kiếm chút bông nhét vào vết thương.
Gã lại ngó thấy trong bát thuốc còn đựng đếnquá nửa bột hạt sen hoà với đường mật và trânchâu thì cả mừng nói:
– Đây là một thứ linh đan diệu dược chuyên để cầmmáu.
Gã bốc một nắm bôi vào vết thương trước ngực nữ lang.
Thứ bột này có mật, sức dính rết mạnh nên trát vào vết thương máu ngừng chảy ngay.
Vi Tiểu Bảo vét cả bát hồ đắp lên vết thương.
Tay gã còn dính đầy đường mật, gã thấy đầu nhũ phong nữ lang rung động, tính tinh nghịch lại nổi lên
không kiềm chế được, liền trát tay vào nhũ phong.
Nữ lang tức quá cơ hồ ngất đi.
Nàng la lên:
Tiểu. .. tiểu Quận Chúa! Giết gã… đi cho ta !
Tiểu Quận chúa đáp :
– Sư tỷ. Sư tỷ hãy nằm yên, để gã trị thương cho !
Nữ lang tức giận cơ hồ ngất đi mà chẳng làm thế nàođược.
Vi Tiểu Bảo xúi giục tiểu Quận Chúa:
Ngươi điểm huyệt thị lẹ đi. Đừng để thị nói năng và cửđộng càn rỡ,không thì máu chảy hoài và nguy đến tính mạng.
Tiểu Quận Chúa đáp :
– Phải rồi !
Cô điểm vào mấy chỗ huyệt đạo ở nơi bụng, dưới nách và trên đùi nữ lang.
Miệng cô khuyên dỗ:
– Sư tỷ! Chớ có cử động !
Lúc này chỗ xương đùi gãy của tiểu Quận Chúa cũng đau đớn phi thường.
Cô không nhẫn nại được, nước mắt trào ra.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Cả ngươi cũng nằm yên đừng cừ động.
Gã còn nhớ thưở nhỏ ở Dương Châu đánh vật vớibạn bè có người bị té gãy xương tay rồi thầylang lấy hai mảnh tre buộc chặt cánh tay bị gãy, bênngoài rịt thuốc dấu.
Gã cũng tháo hai chân ghế ra buộc vào hai bên đùi gãy của tiểu Quận Chúa rồi tự hỏi:
– Bây giờ ta đi đâu để kiếm thuốc trị thương?
Gã ngẫm nghĩ một lúc có chủ ý rồi nhìn tiểu Quận Chúa nói:
– Các ngươi nằm yên trên giường và phải nhớ luôn đừng có lên tiếng.
Đoạn gã buông màn thổi tắt đèn đi, rút then mở cửa.
Tiểu Quận Chúa vội hỏi:
– Ngươi… đi đâu thế?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Ta đi lẩy thuốc chữa đùi cho ngươi.
Tiểu Quận Chúa dặn:
– Ngươi đi mau rồi trở về cho lẹ.
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Phải rồi !
Gã nghe giọng nói của tiểu Quận Chúa đầy vẻ trông cậy vào mình thì rất lấy làm đắc ý.
Gã xoay tay khép cửa lại toan đi, nhưng nghĩ lại cảm thấy có điều không ổn liền đẩy cửa tiến vào.
Gã đóng cửa cài then rồi nhảy qua cửa sổ ra ngoài xong khép lại.
Gã cho là mình làm như vậy thì ở trong cung trừ Thái Hậu và Hoàng Thượng không còn ai dám thiện tiện tiến vào phòng gã nữa.
Vi Tiểu Bảo đi được hơn chục bước, thấy sau lưng ngâm ngẩm đau thì nghĩ bụng:
– Mụ Hoàng Thái Hậu đỉ điếm hạ độc thủ đánh lão gia. Nếu lão gia còn nấn ná ở lại trong cung mãi thì sớm muộn gì cũng có ngày mất mạng, vậy phải từn cách chuồn đi sớm là hơn.
Vi Tiểu Bảo chạy về chỗ có ánh lửa đến chỗ mấy tên thị vệ đang đi tuần.
Bọn thị vệ thấy gã đến liền chạy lại nghinh tiếp.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Có bao nhiêu anh em thị vệ bị thương ở trong cung?
Một tên đáp :
– Bẩm công công ! Có 7 , 8 người bị trọng thương và 14, 15 người bị thương nhẹ.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
Họ trị thương ở đâu? Ta muốn ghé thăm họ.
Bọn thị vệ đồng thanh nói:
– Công công có dạ quan hoài đến anh em thị vệ khiến mọi người ai cũng cảm kích.
Hai tên dẫn Vi Tiểu Bảo đến chỗ ở của bọn thị vệ, quả nhiên thấy hai chục tên bị thương nằm trên chõng mây trongtoà nhà đại sảnh.
Bốn viên thái y đang chật vật chữa thương cho chúng.
Vi Tiểu Bảo tiến vào thăm hỏi.
Gã không ngớt tán dương tinh thần anh dũng của mọi người đảnh giết bên địch để bảo vệ Hoàng Thượng, không nghĩgì đến thân mình, tinh thần hy sinh rất cao cả !
Gã hỏi tên họ từng người bị thương.
Bọn thị vệ nghe gã nói phấn khởi tinh thần, tưởng chừng không còn đớn đau gì nữa.
Vi Tiểu Bảo lại hỏi:
– Bọn phản tặc đó ở đâu đến? Phải chăng chúng là dư đảng của Ngao Bái?
Một tên thị vệ đáp:
– Dường như chúng đều là người Hán. Nhưng không hiểu có bắt sống được tên nào không?
Vi Tiểu Bảo hỏi han bọn thị vệ về tình hình chiến đấu với thích khách, nhưng mắt gã đặc biệt lưu ý đến bọn thái y dùng thuốc trị thương.
Bọn thị vệ nếu không bị ngoại thương về gươm đao thì bị nộithương vì quyền chưởng.
Cũng có kẻ xương gãy gân bong.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Bên mình tại hạ tưởng cũng nên trữ một ít lương dược này để đề phòng anh em thị vệ trong cung bị thương mà không kịp triệu các vị thái y, tại hạ có thể cấp thời điều trị cho họ.
Chà ! Bọn thích khách này thật là cùng hung cực ác, to gan lớn mật !
Bữa nay chưa quét hết được bọn chúng thì khómà giữ được sau này chúng không trở lại.
Mấy tên thị vệ đồng thanh nói:
– Quế công công nghĩ đến anh em thị vệ một cách rất chu đáo.
Vi Tiểu Bảo dặn bọn thái y gói các thứ thuốc cho mình mỗi thứ một ít.
Gã còn hỏi cách trị bịnh trong uống ngoài thoa thế nào rồi cất thuốc vào bọc.
Sau gã lại ủy lạo, tán dương mọi người một hồi rồi mới bỏ đi.
Dù sao kiến thức gã cũng còn ấu trĩ, ăn nói lộn xộn, không đắc thể như người lớn.
Những câu khoa trương hoặc an ủi thường pha những tiếng thô bỉtục tằn ở nơi đầu đường xó chợ vào. May mà bọn thị vệ vốn là hạng võ biền thô lỗ nên đối với những danh từ “Tổ bà nó” , “ông cha mười tám đời” chúng nghe đã quen tai, chẳng lấy gì làm quan trọng.
Hơn nữa chúng bị thích khách đả thương, tự biết mình nghệ thuật kém cỏi, rất đỗi buồn rầu chán nản, mà
bây giờ đột nhiên được Quế công công khen ngợi, cổ võ tinh thần hy sinh chẳng khác gì được đức Hoàng Thượng truyền chỉ ban ơn, dù có bị gã thoá mạ một phen, trong lòng cũng vẫn lấy làm sung sướng.
Huống chi Vi Tiểu Bảo lại tán thưởng không hết lời !
Bọn thị vệ hêt thảy trong lòng khoan khoái, tự hận mình vết thương không rộng thêm mấy tấc.
Vi Tiểu Bảo về đến phòng mình đứng ngoài cửa sổ lắng tai nghe ngóng một hồi không thấy động tĩnh gì mới khẽ lên tiếng:
– Tiểu Quận Chúa l Ta đã về đâyl
Gã sợ mình chuồn ngay vào phòng bị nữ lang kia chém một đao hay đâm một kiếm, nên phải lên tiếng trước.
Tiểu Quận Chúa cả mừng đáp :
– Ồ ! Chúng ta đợi ngươi lâu quá rồi.
Vi Tiểu Bảo nhảy vào phòng, đóng cửa sổ lại, thắp đèn lên, mở màn ra thấy hai người vẫn nằm song song.
Mục quang của nữ lang vừa chạm vào mặt Vi Tiểu Bảo liền nhắm lại ngay.
Tiểu Quận Chúa vẫn dương cặp mắt trong suốt nhìn gãra chiều cảm kích.
Vi Tiểu Bảo nói:
Tiểu Quận Chúa ! Để ta buộc thuốc cho ngươi.
Tiểu Quận Chúa đáp :
– Không! Hãy trị thương cho sư tỷ ta trước. Ngươi đưa thuốc cho ta để ta buộc vết thương cho y!
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Sao ngươi lại không hô một câu cho ta vui lòng?
Tiểu Quận Chúa hỏi lại:
– Tên họ ngươi là gì? Ta nghe bọn họ kêu ngươibằng Quế công công.
Vi Tiểu Bảo ngắt lời:
– Danh từ Quế công công là để người ta xưng hô,người kêu ta bằng gì?
Tiểu Quận Chúa nhắm mắt lại khẽ đáp :
– Ta hô ngươi ở trong lòng bằng … Hảo ca ca là đủ rồi.
Ngoài miệng xưng hô như thế mãi không. .. không tốt.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Được rồi ! Chúng ta đã hiểu nhau. Vậy khi có người ngoài ta kêu ngươi bằng tiểu Quận Chúa, còn ngươi kêu ta bằng Quế đại cạ Lúc không có ai ta hô ngươi bằng Hảo muội tử, ngươi hô ta là Hảo ca ca.
Tiểu Quận Chúa chưa trả lời thì nữ lang đã trợn mảtlên nỏi:
– Tiểu Quận Chúa l Gã hư đốn kia muốn vành cạnh ngươi đó. Ngươi chớ nghe lời gã.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Hừ ! Ta có bảo ngươi hô đâu mà ngươi rắc rối? Ngươi có hô ta bằng Hảo ca ca ta cũng không thích.
Tiểu Quận Chúa hỏi:
– Vây ngươi muốn y kêu bằng gì?
Vi Tiểu Bảo cười đáp :
– Ta muốn thị kêu ta bằng Hảo lang quân hay Thân ái lang quân !
Nữ lang đỏ mặt lên khinh khỉnh đáp :
– Ngươi muốn làm lang quân thì hãy chờ kiếp sau đầu thai vào nơi khác.
Tiểu Quận Chúa can:
– Thôi thôi! Hai người đã không phải là oan gia kiếp trước mà sao hễ thấy mặt nhau là gây lộn?
Quế đại ca ! Đại ca lấy thuốc cho tiểu muội.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Ta hãy buộc thuốc cho muội muội trước.
Gã mở chăn, xắn ống quần tiểu Quận Chúa lên, rịt thuốc vào chỗ xương gẫy
Tiểu Quận Chúa nói:
– Đa tạ đại ca.
Cô nói bằng một giọng rất thành thực.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Mụ vợ ta tên họ là gì?
Tiểu Quận Chúa sửng sốt hỏi:
– Vợ đại ca ư?
Cô thấy Vi Tiểu Bảo chõ miệng về phía nữ lang bĩu môi liền cười nói:
– Đại ca chỉ thích nói giỡn. Sư tỷ của tiểu muội họ Phương tên gọi…
Nữ lang kia vội chặn lời:
– Đừng nói cho gã biết.
Vi Tiểu Bảo nghe nữ lang họ Phương liền nhớ tới ngày trước ở trên đường Tô Bắc đã gặp một trai, một gái họ Phương ở Mộc vương phủ. Mao Thập Bát sợ hết hồn cầm roi ngựa quất túi bụi khiến gã toàn thân máu chảy đầm đìa.
Nhưng nữ lang này so với cô kia còn nhỏ hơn mấy tuổi.
Vi Tiểu Bảo nói:
Thị họ phương thì dĩ nhiên là ta biết. Ta còncó một vị đại di tử và một vị đại cửu tử.
Tiểu Quận Chúa lấy làm kỳ hỏi:
– Sao lại đại cửu với đại di?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Thị còn có một cô chị và một cậu anh phải không? Nên ta kêu bằng đại di tử và đại cửu tử.
Tiểu Quận Chúa vẫn chưa hiểu, lấy làm kỳ nói:
– Té ra hai vị là chỗ thân thích.
Cô hãy còn ngây thơ chất phác, không hiểu Vi Tiểu Bảo muốn nói đại cửu tử, đại di tử là anh chịcủa người vợ.
Nữ lang gạt đi:
– Tiểu Quận Chúa ! Đừng nói với gã. Thằng lỏi này hư đốn lắm!
Gã không phải là thân thích gì ta đâu.
Kẻ nào thân thích với gã thì thật vô phước !
Vi Tiểu Bảo cười khanh khách lấy thuốc buộc cho tiểu Quận Chúa rồi ghé miệng vào bên tai cô khẽ nói:
– Hảo muội tử! Tên thị là gì nói nhỏ cho đại ca nghe.
Nhưng hai người nằm cạnh nhau nên Vi Tiểu Bảo tuy nói rất khẽ cũng bị nữ lang nghe tiếng.
Nàng vội ngăn tiểu Quận Chúa :
– Đừng nói !
Vi Tiểu Bảo cười đáp :
– Không nói cũng được, nhưng phải hôn hai bên má ta hai cái.
Ngươi muốn hôn hay muốn nói tên?
Nữ lang không cử động được bị gã trêu tức đến uất người.
May ở chỗ một là gã còn nhỏ tuổi, hai là vừanghe bọn thị vệ xưng hô biết gã là một tên thái giám, bất quá chỉ nói càn nói rỡ ở ngoài miệng chứ không thể có hành vi phi lễ một cách chân chính nên trong lòng nàng cũng không đến nỗi sợ hãi.
Nàng thấy Vi Tiểu Bảo dã ghé mặt vào gần hiển nhiên chờ đợi cái hôn, vội nói:
– Được rồi ! Được rồi ! tiểu Quận Chúa hãy nói tên cho gã tiểu quỷ này nghe.
Hồi 48
Vi Tiểu Bảo ba phen gặp nạn
Tiểu Quận Chúa cười nói:
– Sư tỷ của tiểu muội họ Phương tên Di. Chữ Di một bên chữ Tâm và một bên chữ Thái.
Vi Tiểu Bảo chẳng biết chữ Di viết thế nào, cũng gật đầu nói:
Hừ! Cái tên này nghe hung hăng, chẳng hay ho gì hết.
Tiểu Quận Chúa ! Tên họ ngươi là gì?
Tiểu Quận Chúa đáp :
– Tiểu muội là Mộc Kiếm Bình. Chữ Bình là bình phong chứ không phải Bình là bèo.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Cái tên này nghe được đây, nhưng khôngphải là hạng nhất.
Phương Di hỏi:
– Tên ngươi là đệ nhất, vậy “tôn tính đại danh” không hiểu nó hay ho ở chỗ nào?
Vi Tiểu Bảo chưng hửng nghĩ thầm:
– Ta không thể đưa tên thật ra được. Mà cái tên Tiểu Quế Tử dường như không có gì bảnh bao.
Gã nghĩ vậy liền đáp :
– Ta họ Ngộ Chữ Ngô là tạ Vi ta làm thái giám ở trong cung nên mọi người kêu bằng Ngô lão công (Ngô lão công còn có nghĩa là chồng ta).
Phương Di cười lạt nhắc lại:
– Ngô lão công, Ngô lão công. Cái tên này…
Nàng nói tới đây chợt tỉnh ngộ, biết mình mắchợm liền “hừ” một tiếng :
– Nói láo, nói láo !
Tiểu Quận Chúa Mộc Kiếm Bình nói:
– Đại ca lại gạt rồi.
Tiểu muội nghe người ta kêu đại ca bằng Quế công công,chứ không phải họ Ngô.
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Đàn ông kêu ta bằng Quế công công, đàn bà kêu bằng Ngô lão công.
Phương Di nói:
– Ta biết tên ngươi là gì rồi !
Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hãi nói:
– Sao ngươi lại biết?
Phương Di đáp :
– Ta biết ngươi họ Hồ, tên Thuyết, tự là Bát Đạo(Hồ Thuyết bát đạo nghĩa là nói nhăng nói càn, Phương Di có ý xỏ xiên Vi Tiểu Bảo).
Vi Tiểu Bảo nổi lên tràng cười khanh khách.
Gã thấy Phương Di nói một lúc rồi lại thở hồng hộc liền bảo tiểu Quận Chúa:
– Hảo muội tử! Ngươi rịt thuốc cho thị đi, không thì thị đau đến chết mất.
Ngô lão công này chỉ có một cô vợđó.
Thị mà chết thì ta khó lấy được người thứ hai.
Mộc Kiếm Bình nói:
– Sư tỷ bảo đại ca nói nhăng nói càn quả là không sai.
Cô nói rồi buông màn, mở chăn, rịt thuốc cho Phương Di và hỏi:
– Quế đại ca ! Lúc trước đại ca rịt thuốc cầm máu gì vậy?
Vi Tiểu Bảo hỏi lại:
– Máu đã hết chảy chưa?
Mộc Kiếm Bình đáp:
– Hết chảy rồi.
Nguyên mật cũng đủ cầm máu vì nó dính chặt vào miệng vết thương, dĩ nhiên máu không chảy ra được. Còn bột đậu, bột hạt sen tuy không phải là thuốc nhưng đắp vào vết thương cũng ngăn được máu chảy.
Vi Tiểu Bảo cả mừng nói:
– Thứ linh đan diệu dược đó hiệu nghiệm hơn cả tiên đan củaBồ Tát.
Tiểu muội tin rồi chứ. Chỉ đáng tiếc là trong đó có nhiều bột trân châu mà đồ vào trước ngực thị thì sau này khỏi rồi, trước ngực thị dù có đẹp đến nguyệt thẹn hoa nhường cũng không ai nhìn thấy.
Mộc Kiếm Bình cười hích hích nói:
– Đại ca nói nghe thú quá !
Vi Tiểu Bảo nói:
– Muội muội lấy chút linh dược chỉ huyết khẽ bôi vàorồi hãy rịt thuốc trị thương lên trên…
Mộc Kiếm Bình gật đầu.
Giữa lúc ấy bỗng nghe ngoài cửa có người chạy đến hỏi:
– Quế công công ! Công công đã ngủ chưa?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Ngủ rồi. Ai đó? Có việc gì sáng mai sẽ tính.
Người ngoài cửa nói:
– Hạ quan là Thuỵ Đống.
Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hãi nói:
– Ủa ! Té ra là Thuỵ tổng quản. Có việc gì vậy?
Nguyện Thuỵ Đống là Ngự Tiền thị vệ Phó tổng quản.
Vi Tiểu Bảo ngày thường nói chuyện với bọn thị vệ, ai cũngkhen Thuỵ phó tổng quản võ công cao cường. Y làmộtnhân vật xuất sắc trong đội thị vệ.
Nhưng gần đây, y thường phục vụ Ở ngoài nên Vi Tiểu Bảo chưa được gặp qua.
Thuỵ Đống đáp:
– Hạ quan có việc gấp làm kinh động Quế công công và Anh công công,muốn cùng công công thương nghị.
Vi Tiểu Bảo có tật giật mình, tự hỏi:
– Nữa đêm hắn còn đến phòng mình làm gì?
Chắc là hắn biết trong phòng ta có dấu thíchkhách nên đến xục tìm.
Biết làm thế nào bây giờ?
Nếu ta không mở cửa hắn cũng sấn vào mà hai con đượithối tha này đều bị thương, muốn trốn cũng không kịp.
Ta đành tùy cơ ứng biến.
Ta nghe tiếng bước chân dường như chỉ có mình hắn, vậy ta lừa lúc hắn không kịp đề phòng hạ thủ giết quách đi, chần chờ được lúc nào hay lúc ấy.
Thuỵ Đống lại nói:
– Việc này rất quan trọng.
Nếu không đã chẳng dám đến quấy nhiễu giấc ngủ của công công.
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Được rồi ! Để tại hạ ra mở cửa !
Gã thò đầu vào màn khẽ dặn:
– Chớ có lên tiếng.
Rồi chạy ra cửa phồng, đánh liều mở cửa ra thì thấy một đại hán thân thể cao lớn đứng sừng sững trước cửa.
Đại hán cao hơn gã cả một cái đầu.
Thuỵ Đống chắp tay nói:
– Hạ quan đến quấy nhiễu. Xin công công tha lỗi.
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Không dám! Không dám!
Rồi gã ngửng đầu nhìn mặt đối phương.
Vi Tiểu Bảo thấy nét mặt Thuỵ Đống chẳng vui tươi, cũng chẳnggiận dữ,nên khó mà đoán được tâm ýcủahắn.
Gã hỏi:
– Thuy tổng quản có việc chi cần kíp?
Gã không dám mời khách vào nhà,vì sợ hắn phát giác ra tiểu Quận Chúa vàPhương Di.
Thuy Đống đáp :
– Hạ quan vâng ý chỉ Thái Hậu.
Ngài nói: bọn thích khách vào cung đêm nay là do Quế công công dẫn tới.
Vi Tiểu Bảo vừa nghe nói bốn chữ “ý chỉ Thái Hậu” đã biết là nguy rồi, liền nói:
– Sao lại có chuyện lạ thế được?
Vừa rồi tại hạ đến thỉnh an Hoàng thượng lại nghe ngài bảo: “Tên nô tài Thuỵ Đống thật là lớn mật.
Gã vừa về tới cung. Hừ hừ. ..”
Thuỵ Đống giật mình kinh hãi.
Nguyên hắn vâng mệnh Thái Hậu, bà nói là bọn thích khách vào cung đêm nay để ngấm ngầmcấu kết với Tiểu Quế Tử và phải lập tức giết gã đi.
Bây giờ hắn không hiểu sao Hoàng Thượng lại nói vậy và sợ toát mồ hôi.
Hắn còn biết Tiểu Quế Tử là tên thái giám thân tín của Hoàng Thượng.
Hắn cũng hơi tin lời Vi Tiểu Bảo, vội hỏi lại:
– Hoàng Thượng còn nói gì nữa?
Vi Tiểu Bảo bịa chuyện nói nhăng nói càn cốt để kéo dài thời gian đặng nghĩ cách đào tẩu cho thoát thân.
Gã thấy vừa nói một câu đã dụ được đối phươngmắc bẫy, liền đáp:
– Hoàng Thượng dặn tại hạ: “Sáng sớm mai ngươi phải lập tức hỏi dò bọn thị vệ xem tên nô tài Thuỵ Đốngđã vâng lời sai khiến của ai ngấm ngầm đưa thích kháchvào cung?
Đồng thời ngươi phải điều tra xem gã có âm mưu gì? Đồng đảng của gã còn những ai nữa?”
Thuỵ Đống giật mình kinh hãi lắp bắp hỏi:
– Hoàng. .. Hoàng Thượng bảo sao?. .. Ngài bảo hạ quan. .. cấu kết với thích khách đưa vào cung ư? Không hiểu tên gian đồ nào đã đặt điều vu hãm hạ quan tâu lên Hoàng Thượng như vậy?
Họ làm thế. .. há chẳng để hạ quan phải chịu tội oan tầy đình ư?
Tuy hắn võ nghệ cao cường lại là người rất tinh tế, nhưng đột nhiên phải gánh tội toàn gia tru lục thì làm sao mà không hoang mang dược?
Vi Tiểu Bảo nói:
– Hoàng thượng đã căn dặn tại hạ phải ngấm ngầm điều tra.
Ngài còn phán: “Tên nô tài đó mà nghe phong phanh thấy vụ này tất đến giết ngươi đó.
Ngươi phải cẩn thận lắm mới được”.
Gã ngừng lại một chút rồi nói tiếp :
– Tại hạ liền tâu: “Xin thánh thượng vạn an. Tên nô tài Thuỵ Đống dù lớn mật đến đấu cũng chẳng dámđến hành hung giết người ở trong cung.”
Thuỵ Đống hỏi:
– Quế công công tâu vậy thì Hoàng Thượngphán thế nào?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Hoàng Thượng phán: “Hừ! Cái đó chưa chắc đâu. Hắn đã có gan dám dẫn thích khách vào cung toan hành động bất lợi đến mình trẫm thì còn việc gì gã không dám làm?”
Thuỵ Đống nói ngay:
– Quế công công. .. nói bậy. Hạ quan không cấu kết, dẫn dụ thích khách vào cung.
Hoàng Thượng. .. có bao giờ làm tội oan người tốt?
Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng:
– Ta phải đến cáo số tên này với Hoàng Thượngtrước để giữ mình qua khỏi đêru nay, chờ lúc trời sáng sẽ trốn ra khỏi Hoàng cung.
Nhưng còn tiểu Quận Chúa và Phương Di thì làm thế nào? Chà! ốc chưa lo nổi mình ốc thì hơiđâu mà lo cho kẻ khác? Ta hãy thoátthân rồi sẽ tính. Cần gì phải nghĩ đến tiểu Quận Chúavớiđại Quận Chúa?
Gã nghĩ vậy liền hỏi:
– Nói vậy thì ra bọn thích khách này không phải do Thuỵ tổng quản dẫn vào cung?
Thuỵ Đống đáp:
– Dĩ nhiên không phải hạ quan.
Chính miệng Thái Hậu bảo là công công dẫn chúng vào đó.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Nếu vậy thì e rằng cả hai chúng ta đều bị gian nhân vu cáo.
Thuỵ tổng quản. Tổng quản bất tất phải lo âu.
Tại hạ sẽ biện bạch dùm tổng quản trước long nhan.
Vấn đề là ở chỗ đúng không phải tổng quản đã cấu kết với thích khách mà thôi.
Đức Hoàng Thượng tuy còn nhỏ tuổi nhưng ngài rất anh minh và có ý tín nhiệm tại hạ.
Vụ này thế nào rồi cũng điều tra ra được gốc ngọn.
Thuỵ Đống nói:
– Hay lắm! Đa tạ Quế công công. Bây giờ côngcông đi theo hạ quan đến bái kiến Thái Hậu.
Nguyên Thái Hậu dặn Thuỵ Đống hễ gặp Tiểu Quế Tử là phải giết gã liền,nhưng Thuỵ Đống biết gã được Hoàng Thượng rất sủng ái không dám hạ sát ngay.
Sau khi nghe hắn thuyết một hồi lại càng không dám động thủ, vì hắn sợ giết Vi Tiểu Bảo rồi mà Hoàng Thượngvấn tội thì hết đường biện bạch.
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Đang lúc đêm khuya đến bái kiến Thái Hậu thế nào được?
Tại hạ cho là sáng sớm mai mình lên bái kiến Hoàng Thượng hay hơn.
Tại hạ còn sợ ngay bây giờ có người vâng chỉ đến bắt Thuỵ tổng quản. Thuỵ tổng quản.
Tại hạ dặn trước nếu bọn thị vệ đến bắt thì tổng quản chớ có kháng cự.
Chống lại lệnh Hoàng Thượng thì chẳng tài nào thoát tội được.
Thuỵ Đống tuy không hoàn toàn tin lời Vi Tiểu Bảo, nhưng hắn gặp đại biến một cách đột ngột, không khỏi ruột rối như mớ bòng bong.
Hắn còn mong Vi Tiểu Bảo biện bạch cho hắn trước mặt HoàngThượng nhưng mệnh lệnh của Thái Hậu cũng cực kỳ nghiêm khắcvì bà đã nói nếu để Tiểu Quế Tử chạy thoátlà phạm tội giúp kẻ phản nghịch. Hắn đành định dẫn ViTiểu Bảođến gặp Thái Hậu để phúc bẩm.
Hắn nghĩ vậy rồi nói:
– Hạ quan không phạm tội thì khi nào lại chống đối người đến bắt.
Bây giờ Quế công công phải đến bái kiến Thái Hậu mới xong.
Vi Tiểu Bảo nghiêng mình khẽ nói:
– Thuỵ tổng quản hãy coi kìa ! Người bắt tổng quản đã tới đó !
Thuỵ Đống sắc mặt tái mét quay đầu nhìn lại.
Vi Tiểu Bảo liền xoay mình nhảy vào trong phòng.
Thuỵ Đống quay lại ngó phía sau không thấy ai liền biết là bị lừa.
Hắn tung mình vươn tay chụp lấy sau lưng Vi Tiểu Bảo.
Sự thực Thuỵ Đống bị Vi Tiểu Bảo hăm doa. một phen đã sợ bủn rủn cả người.
Giả tỷ gã kiên trì bắt hắn phải đi bệ kiến vua KhangHy, hắn cũng không dám cưỡng lại.
Nhưng trong phòng Vi Tiểu Bảo lại dấu hai cô gái mà một cô quả là thích khách vào náo loạn trong Hoàng cung.
Vi Tiểu Bảo cho rằng vụ này đã bị bại lộ nên Thái Hậu vừa rồi đã thân hành đến để giết gã.
Khi nào gã còn dám đi bái kiến vua Khang Hy để tâu bày?
Vi Tiểu Bảo gạt cho Thuỵ tổng quản ngoảnh đầu nhìn lại phía sau.
Đồng thời gã lập tức chạy vào phòng, tính chuyện chuồn cửa sổ khác trốn đi.
Gã nghĩ rằng trong vườn chỗ nào cũng có núi giả cùng bụi hoa mà đang lúc đêm tối ẩn nấp thì chưa dễ gì bắt ngay được gã.
Không ngờ thân thủ Thuỵ Đống cực kỳ mau lẹ.
Vi Tiểu Bảo vừa chạy đến cửa phòng, Thuỵ Đống đã rượt tới nơi.
Vi Tiểu Bảo tung mình nhảy lên, chân còn đạp vào khung cửa sổ chưa kịp chuồn vào, Thuỵ Đống đã phóng chưởng đánh ra.
Một luồng chưởng phong mãnh liệt xô tới sau lưng gã.
Vi Tiểu Bảo cặp giò nhũn ra té xuống liền.
Thuỵ Đống vươn tay trái ra chụp lấy sau lưng Vi Tiểu Bảo.
Vi Tiểu Bảo thi triển cầm nã thủ pháp, vung hai tay hết sức đẩy mạnh, nhưng người gã nhỏ bé, sức lực yếu ớt.
Thân hình gã lảo đảo té vào lu nước đánh “bõm” một tiếng.
Nguyên lu nước này ngày trước Hải lão công đặt ở đây để dùng vào việc dưỡng bệnh.
Hải lão công chết rồi, Vi Tiểu Bảo vẫn không bảo người khiêng đi
Thuỵ Đống cười khanh khách, thò tay vò lu nhưngchụp vào chỗ không.
Nguyên Vi Tiểu Bảo đã ngồi co ro dưới đáy lu.
Có điều cái lu này chẳng lấy gì làm lớn cho lắm.
Thuỵ Đống chụp lần thứ hai túm được cổ áo gã, xách gã lên người ướt đầm đìa.
Vi Tiểu Bảo há miệng phun nước vào mặt Thuỵ Đống.
Đồng thời người gã xô mạnh về phía trước đâm vào lòng đối phương.
Tay trái gã ôm cổ hắn.
Thuỵ Đống bỗng rú lên một tiếng. Người hắn run bần bật.
Bàn tay mặt hắn nắm cổ áo Vi Tiểu Bảo phải từ từ buông ra.
Đôi mắt hắn lồi trô trố. Vẻ mặt hắn rất đỗi hoang mang kinh hãi.
Cổ họng hắn khằng khặc mấy tiếng.
Dường như hắn muốn nói mà không thốt lên lời.
Bỗng nghe đánh “sột ” một tiếng.
Một lưỡi đao rạch từ trước ngực xuống đến bụng dưới Thuỵ Đống thành một vệt dài.
Thuy Đống giương mắt nhìn lên lưỡi đao mà chẳng hiểu lưỡi đao đó ở đâu ra, hắn cũng không biết bàn tay nào đã cầm chuôi đao rạch bụng hắn.
Từ ngực xuống bụng Thuy Đống máu tươi phun ra ồng ộc.
Đột nhiên người Thuỵ Đống ngã ngửa về phía sau.
Cho đến lúc chết, hắn vẫn không hiểu Vi Tiểu Bảo đã dùng cách gì để hạ sát hắn.
Vi Tiểu Bảo bật lên tiếng cười khành khạch. Tay tráigã đón lấy lưỡi truỷ thủ.
Tay mặt từ trong áo trường bào thò ra.
Nguyên Vi Tiểu Bảo rớt vào trong lu nước rồi.
Lúc gã thu mình lại, đã cầm dao truỷ thủ dấutrong áo trường bào, lưỡi đao chìa ra ngoài.
Vi Tiểu Bảo phun nước vào mặt Thuỵ Đống cho hắn không mở mắt được.
Đoạn gã xổ mình về phía trước ôm lấy đối phương thì lưỡi đao truỷ thủ sắc bén cắt sắt như cắt bùn đã đâm vào ngực hắn.
Giả tỷ hai bên chiến đấu thực sự thì đến mười gã Vi Tiểu Bảo vị tất đã chống nổi Thuỵ Đống, nhưng kỳ biến xảy ra tronglúc đột ngột khiến tên phó tổng quản nổi danh lừng lẫylàThụy Đống đã bị ám toán.
Vi Tiểu Bảo cùng Thụy Đống hai người nhảy xổ vào phòng thế nào
Phương Di và Mộc Kiếm Bình đều đã nhìn rõ.
Nhưng Thuỵ Đống túm Vi Tiểu Bảo ở trong lu nước xách ra rồi bị chết ngay lập tức, Vi Tiểu Bảo đã dùng thủ pháp gì? Cả hai cô Phương, Mộc đều không hiểu được.
Vi Tiểu Bảo muốn ba hoa khoác lác mấy câu liền lên tiếng :
– Ta… ta… vụ này… vụ này…
Chỉ nghe thấy thanh âm gã ấm ớ chớ không thốt nên lời.
Nguyên gã đánh một đòn ngầm thành công, khác nào người đã bước vào ngưỡng cửa Quỷ môn quan lại được trở về dương thế.
Lòng gã cực kỳ hồi hộp, tâm thần vô chủ nên nói không ra lời.
Mộc Kiếm Bình nói:
– Tạ Ơn trời đất ! Đại cạ.. giết được tên Thát Đát rồi !
Phương Di cũng lên tiếng:
– Thằng cha Thuy Đống ngoại hiệu là thiết chưởng vô địch, đêm nay đã giết chết ba người anh em của Mộc vương phủ chúng ta.
Ngươi giết hắn tức là báo thù thay cho chúngtạ Hay lắm! Hay lắm!
Bây giờ Vi Tiểu Bảo đã hơi trấn tĩnh tinh thán, gã lại ba hoa khoác lác :
– Thiết chưởng vô địch thì thiết chưởng vô địch chư địch làm sao lại Tiểu Quế Tử?
Ta đây là cao thủ bậc nhất về võ học tất nhiênphải có chỗ khác người.
Gã thò tay vào bọc Thuỵ Đống để xem có vật gì không.
Gã lấy ra một cuốn sách mỏng toàn chữ nhỏ ly ty và mấy đạo công văn.
Vi Tiểu Bảo vốn chẳng biết chữ nghĩa gì liền bỏ cả xuống một bên.
Bỗng gã đụng tay vào vật gì cứng rắn dấu ở sau lưngThuỵ Đống.
Gã liền dùng đao truỷ thủ rạch áo bào ra thì thấy đây là một gói bọc vải dầu, liền nói:
– Cái này là bảo bối gì đây mà hắn dấu kỹ thế?
Vi Tiểu Bảo lại cắt sợi chỉ khâu ngoài mở bọc ra thìbên trong là một bộ sách.
Hộp bọc sách hiển nhiên viết năm chữ “Tứ Thập Nhị Chương Kính “.
Vi Tiểu Bảo la lên:
– Trời ơi !
Gã vội thò tay vào sau lưng lấy bộ Tứ Thập Nhị Chương Kinh mà gã đã ăn cắp được ở phủ Khang Thân Vương.
May mà gã vừa rớt vào lu nước, Thuỵ Đống lập tức túm lấy kéo ra nên mới ướt bìa bọc ngoài chứ chưa thấm vào trong sách.
Vi Tiểu Bảo đặt hai bộ kinh lên bàn thì giống hệt như nhau.
Từ trước đến giờ gã đã được coi năm bộ Tứ Thập Nhị Chương Kinh.
Hiện ba bộ Ở trong tay Thái hậu.
Còn gã giữ hai bộ. Gã nghĩ bụng:
– Trong pho kinh này nhất định có nhiều chuyện cổ quái.
Đáng tiếc là mình không biết chữ.
Nếu nhờ tiểu Quận chúa và Phương cô nương coi dùm là hiểu rõ ngay.
Nhưng làm như vậy há chẳng để chúng coi thường mình?
Gã liền kéo ngăn bàn bỏ hai pho kinh vào đó.
Tiểu Quận chúa hỏi:
– Đại ca giết được người này rồi e rằng còn kẻ khác đến thì làm thế nào?
Vi Tiểu Bảo tự nhủ:
– Vừa rồi Thái Hậu thân hành đến đây giết ta là mụ sợ ta đã biết những điều bí mật của mụ sẽ đem tiết lộ ra ngoài.
Sau mụ lại phái Thuỵ Đống đến hạ sát ta, còn đổtội bừa bãi lên đầu ta bảo là cấu kết với bọn thích khách dẫn vào đại náo Hoàng cung.
Vụ này ta phải hạ thủ trước mới được.
Chờ đến sáng mai, ta trốn khỏi Hoàng cung không trở lại nữa.
Đoạn gã nhìn phương Di nói:
– Ta phải đi phao ngôn Thuỵ Đống cấu kết với bọn Mộc vương phủ.
Hảo lão… lão. .. Phương cô nương ! …
Gã muốn hô Hảo lão bà ! Nhưng thấy cục diện khẩn trương, không tiện đùa cợt để làm lỡ việc lớn, nên mới đổi lại hô Phương cô nương.
Gã ngừng một chút rồi tiếp :
– Đêm nay các cô đến Hoàng cung là có dụng ý gì?
Phương Di đáp :
– Ngươi đã là người nhà, ta nói ra cũng không hề chi.
Chúng ta giả làm thủ hạ Ngô Tam Quế đi theo con traihắn là Ngô Ứng Hùng đến Hoàng cung để hànhthích Hoàng Đế Thát Đát.
Nếu thành sự là hay quá rồi.
Bằng không cũng khiến cho Hoàng đế nổi giận xuống chiếu giết chết Ngô Tam Quế.
Vi Tiểu Bảo thở phào một cái hỏi:
– Diệu kế, chân diệu kế! Các cô dùng cách gì để hãm hại Ngô Tam Quế?
Phương Di đáp :
– Lần áo trong chúng ta đã cố ý lưu lại ký hiệu bộ thuộc trong phủ Bình Tây Vương.
Cả binh khí, ám khí cũng khắc chữ giống như ở phủ Bình Tây Vương.
Lại có mấy thứ binh khí trên khắc hàng chữ: “Phủ Tổng Binh ở Sơn Hải Quan nhà Đại Minh”.
Vi Tiểu Bảo biết Ngô Tam Quế trước khi đầu hàng nhà Mãn Thanh đã làm Tổng Binh ở Sơn Hải Quan về triều nhà Minh, liền cười nói:
– Kế này quả nhiên lợi hại.
Phương Di nói:
– Chuyến này chúng ta vào cung đã chắc trướccó người hy sinh vì nước,địch nhân liền phát giác ra ký hiệu trên áo.
Nếu ai bị bắt, ban đầu không chịu cung xưng, chờ cho bọn Thát Đát khảo đã chết đi sống lại rồi mới tự thú nhận là tuân lệnh Bình Tây Vương đến đây hành thích Hoàng Đế.
Chúng ta tiến vào cung rồi liền bỏ khí giới có khắc chữ rải rác khắp nơi.
Nếu may mà toàn quân trở về cũng còn lưu lại chứng cớ.
Nàng càng nói càng hăng hái, nhưng hơi thở dấn cấp bách, má nàng đỏ bừng lên.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Thế ra các ngươi vào đây không phải để cứu tiểu Quận Chúa ư?
Phương Di đáp :
– Dĩ nhiên không phải. Vả lại bọn ta đâu phải là thần tiên mà biết dược tiểu Quận Chúa hiện ở trong cung?
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Bên mình cô có binh khí khắc chữ không?
Phương Di đáp :
– Có.
Nàng lấy ra một thanh Liễu diệp đao, nhưng cánh tay mất sức không giơ cao lên được.
Vi Tiểu Bảo cười nói:
– May mà ta chưa nằm bên cô không thì bịđâm một đao chết rồi.
Phương Di đỏ mặt lên, trợn mắt nhìn Vi Tiểu Bảo.
Vi Tiểu Bảo đón lấy đao dấu vào sau lưng thi thể Thuỵ Đống cười nói:
– Ta đi tố cáo nói là Thuỵ Đống cùng về phe với bọn thích khách.
Bấy nhiêu là đủ chứng cớ rồi.
Phương Di lắc đầu hỏi:
– Ngươi thử coi lại xem trên đao khắc những chữ gì?
Vi Tiểu Bảo hỏi lại:
– Khắc chữ gì vậy?
Gã có trông vào cũng chẳng biết, nên không thèm trông đến.
Phương Di nói:
– Trên đao khắc tám chữ: “Đại Minh Sơn Hải Quan, Tổng Binh phủ”. Thuỵ Đống là người Mãn Châu, chưa từng làm bộ hạ dưới trướng tổng binh ở Sơn Hải Quan nhà Đại Minh bao giờ.
Vi Tiểu Bảo “ồ” một tiếng rồi thu thanh Liễu diệp đao về để trên giường hỏi:
– Biết để vật gì vào người hắn được bây giờ?
Xoay chuyển ý nghĩ rồi nói:
– Hay lắm rồi ! âu là ta nhét hai chuỗi minh châu, một cặp ngọc kê và mấy tấm ngân phiếu mà Ngô Ứng Hùng đã tặng cho vào trong bọc của Thuỵ Đống.
Gã biết ngân phiếu này do một tiệm vàng ở BắcKinh phát ra.
Ngô Ứng Hùng đã phái người đi mua bạc về.
Chỉ cần điều tra cửa tiệm phát phiếu là hiểu rõ gốcngọn ngay.
Cách phao tang vật như vậy thật là kín đáo không còn sơ hở chút nào.
Vi Tiểu Bảo quyết định rồi lẩm bẩm:
– Ngô thế tử hỡi Ngô thế tử! Lão gia cần phải thoát thân, đành là có điều không phải với thế tử.
Vi Tiểu Bảo ôm xác Thuỵ Đống lên toan đi vào trong vườn hoa, nhưng gã mới lê được một bước, bỗng nghe bên ngoài có tiếng mấy người đi tới.
Vi Tiểu Bảo liền nhẹ nhàng đặt thi thể Thuỵ Đống xuống để nghe động tĩnh.
Hồi 49
Công Công chết vì tham bạc
Bỗng nghe có tiếng người hô :
– Thánh Thượng xuống chỉ triệu Tiểu Quế Tử lập tức ứng hầu.
Vi Tiểu Bảo cả mừng nghĩ bụng:
– Đêm nay ta đang lo không tìm được cơ hội bái kiến Hoàng Thượng để tâu trình về vụ lộn xộn này.
Ngờ đâu Hoàng Thượng lại xuống triệu tuyên chỉ thì còn gì hay bằng?
Xác chết Thuỵ Đống đành bỏ lại vậy, không đem rađược.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, miệng lên tiếng đáp :
– Xin chờ nô tài mặc áo rồi lập tức ra ngay.
Gã nhẹ nhàng đẩy xác chết Thuỵ Đống vào gầm giường rồi giơ tay ra hiệu cho tiểu Quận Chúa và Phương Diđừng nhúc nhích và đừng lên tiếng.
Vi Tiểu Bảo toan bước ra khỏi cửa, chợt động tâm tự nhủ:
– Con điếm họ Phương này không thể tin cậy được. Biết đâu thị chẳng lấy cắp đồ của mình?
Gã liền cầm hai cuốn võ công đồ phổ và những tập kim phiếu, ngân phiếu đút vào bọc rồi mới tắt đèn bước ra khỏi phòng.
Ngoài cửa phòng đã có bốn tên thái giám đứng đó, nhưng toàn là lạ mặt chưa từngquen biết.
Tên thái giám đi đầu cười nói:
– Quế công công ! Nửa đêm mà Hoàng Thượng còn có lệnh triệu công công đủ tỏ ra lượng thánh bao la, đối với công công không phải tầm thường.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Có thích khách lẻn vào cung, tại hạ đương mong được bái kiến Hoàng Thượng để vấn an long thể, nhưng chưa thấy tuyên triệu, đêm khuya không dám thiện tiện vào kiến giá.
Viên thái giám kia nói:
– Quế công công tận trung như vậy, trách nào Hoàng Thượng chẳng thương yêu.
Hắn nói rồi xoay mình cất bước đi trước dẫn đường.
Vi Tiểu Bảo ngấm ngầm buồn bực tự hỏi:
– Ta làm Tổng Quản thái giám ở Thượng Thiện Giám, chức vị còn cao hơn thằng cha này nhiều mà sao hắn lại được đi trước ta?
Hắn đã nhiều tuổi thế này thì chẳng phải là hắn không hiểu phép tắc ở trong cung.
Gã nghĩ vậy liền hỏi:
– Qúy tính công công là gì ? Trước nay tại hạ ít khi được gặp.
Tên thái giám kia cười đáp :
– Quế công công là đại nhân đường bệ Ở trong cung, bọn tại hạ chức phận nhỏ mọn, dĩ nhiên công công không nhận ra được.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Công công đã được Hoàng Thượng phái tới kêu tại hạ thì khi nào còn là hạng tiểu giám tầm thường?
Hai người còn đang nói chuyện, bỗng thấy thái giám kia rẽ về hướng Đông, mà tẩm cung của Hoàng Đế lại ở phía Đông Nam.
Vi Tiểu Bảo liền cười hỏi:
– Công công đi lầm đường rồi phải không?
Gã nghĩ bụng:
– Tên thái giám này quả là hồ đồ.
Thậm chí nẻo đường đến tẩm cung của Hoàng Thượng hắn cũng đi trật.
Thái giám kia đáp :
– Không lầm đâu. Hiện giờ Hoàng Thượng đang vấn an Thái Hậu vì ngài sợ mẫu hậu bị kinh động.
Bây giờ chúng ta đến tẩm cung của Thái Hậu.
Vi Tiểu Bảo nghe nói phải đến cung Thái Hậu thì giật mình kinh hãi liền dừng bước lại.
Ba tên thái giám đang đi sau gã, hai tên đột nhiên chia ra đứng hai bên vây gã vào giữa.
Vi Tiểu Bảo càng kinh hãi hơn, la thầm:
– Hỏng bét ! Hỏng bét ! Có phải Hoàng Thượngkêu mình đâu.
Hiển nhiên Thái Hậu cho người đến bắt mình rồi.
Tuy gã không biết bốn tên này có hiểu võ công hay không nhưng lấy một chọi bốn nhất định gã không địch nổi. Vả lại làm náo loạn lên, bọn thị vệ nghe tiếng kéo đến thì chạy đâu cho thoát?
Vi Tiểu Bảo trống ngực đánh hơn trống làng, mà ngoài miệng cười hề hề hỏi:
– Đến tẩm cung của Thái Hậu ư? Nếu vậy càng hay.
Mỗi lần Thái Hậu thấy mặt tại hạ thì chẳng cho tiền cũng cho kẹo bánh.
Hoàng Thái Hậu đối đãi với bọn nô tài rất tử tế.
Ngài thường bảo tại hạ còn trẻ nít, tham ăn, nên ngài ban thưởng rất nhiều.
Gã nói rồi theo dẫy hành lang thông tới tẩm cung của Thái Hậu.
Bốn tên thái giám kia thấy gã lờ mờ không biết liền trở về vị trí một tên đi trước và ba tên đi sau như trước.
Vi Tiểu Bảo lại nói:
– Lần trước tại hạ bái kiến Thái Hậu thật là hên vận.
Ngài thường cho năm ngàn lạng vàng, hai ngànlạng bạc.
Tại hạ khí lực nhỏ bé yếu đuối thì mang làm sao được hết?
Thái Hậu liền bảo: “Không mang được hết thì thủng thẳng đem đi dần dần.
Tiểu Quế Tử! Ta ban tiền bạc cho ngươi thì ngươi xài phí bằng cách nào?
Gã ngừng lại một chút rồi tiếp :
– Tại hạ liền tâu: “Khải bẩm Thái Hậu! Nô tài bản tính thích kết giao bằng hữu. Trong mình có vàng, có bạc thì trong bọn thái giám những ai thân mật với nô tài, nô tài cũng tặng cho họ để họ tiêu xài. ”
Vi Tiểu Bảo miệng nói ba hoa xích đế mà trong đầu óc vẫn xoay chuyển ý nghĩ tìm kế thoát thân.
Bốn tên thái giám kia nửa tin nửa ngờ.
Một tên đi đằng sau bỗng cất tiếng hỏi:
– Sao Thái Hậu lại ban thưởng nhiều như vậy?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Ha ha ! ông bạn không tin ư? Coi đây nè !
Gã rút trong bọc ra một tập lớn vừa kim phiếu, vừa ngân phiếu.
Những tấm phiếu này có tám trăm lạng, có tấmmột ngàn lạng, lại có tấm đến hai ngàn lạng.
Dưới ánh đèn lồng, bốn tên thái giám ngó thấy mà ngột ngạt cơ hồ hơi thở không thông.
Vi Tiểu Bảo rút mấy tâm ngân phiếu vừa cười vừa nói:
– Hoàng Thượng và Hoàng Thái Hậu thỉnh thoảng thưởng vàng bạc cho tại hạ luôn, một mình tại hạ tiêu xài thế nào cho hết được?
Bây giờ tại hạ đưa ra bốn tấm ngân phiếu.
Có tấm hai ngàn lạng, có tấm một ngàn lạng.
Bốn vị huynh đệ thử xem khí vận mình hên hay xui bằng cách mỗi vị rút lấy một tấm.
Mấy tên thái giám không tin, bụng bảo dạ:
– Dù gã có hào phóng đến đâu cũng không thể đem hàng mấy ngàn lạng bạc cho người ta được.
Vi Tiểu Bảo nói :
Trong mình có nhiều tiền bạc không chỗ tiêu xài lắm lúc cũng bực mình.
Bây giờ tiểu đệ bái kiến Thái Hậu cùng Hoàng Thượng, không chừng các ngài lại thưởng bạc cho nữa.
Gã vừa nói vừa giơ cao mấy tấm ngân phiếu lên trước gió bay lất phất.
Đồng thời gã liếc mắt nhận định hình thể chung quanh.
Một tên thái giám cười hỏi:
Quế công công ! Công công đem ngân phiếu cho bọn tiểu đệ thật sự hay công công muốn giỡn cợt?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Sao lại có chuyện giỡn cợt ?
Những anh em trong Thượng Thiện Giám chẳng ai là không được tại hạ thưởng tiền không một ngàn thì cũng bảy tám trăm.
Các vị hãy lại đây thử vận khí coi. Vị nào muốn rút trước?
Một tên thái giám cười hề hề nói:
– Để tiểu đệ rút trước.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Hãy khoan! Các vị hãy coi cho rõ đã!
Gã giơ bốn tấm ngân phiếu gần vào ánh đèn.
Bốn tên thái giám đều nhìn rõ.
Quả nhiên là những tấm ngân phiếu một ngàn và hai ngàn lạng.
Tên nào trống ngực cũng đánh thình thình.
Nên biết bọn thái giám đã không thể lấyvợ sinh con, lại không được đầu quân, làm quan.
Cuộc đời của họ không có lạc thú như người thường, chỉ có tiền bạc là món sở thích nhất của bọn chúng.
Bọn thái giám phục vụ Ở trong cung, nhưng chưa từng được thấy những tấm ngân phiếu hàng ngàn lạng.
Vi Tiểu Bảo lại giơ tay lên cho ngân phiếu nhảy múa trước gió.
Gã cười nói:
– Nào. Vị đại ca này hãy rút trước đi!
Tên thái giám vươn tay ra rút nhưng ngón tay chưa đụng vào ngân phiếu, Vi Tiểu Bảo đã buông tay, bốn tấm ngân phiếu bị gió thổi bay lập lờ rồi rớt xuống bụi hoa.
Vi Tiểu Bảo la lên:
– Ô hay ! Sao đại ca không nắm chặt ? Bây giờ các vị mau mau tranh thủ đi !
Ai cướp được tấm nào lấy tấm đó.
Bốn tên thái giám vâng lệnh Thái Hậu đến phòng Vi Tiểu Bảo.
Bà chỉ dặn bọn chúng là Hoàng Thượng triệu gã đến tẩm cung của bà, nếu gã kháng cự thì bắtgã đưa đến.
Nguyên Thái Hậu đã sai Thuỵ Đống đi hạ sát Vi Tiểu Bảo.
Thuỵ Đống võ công cao cường, lại là người tinh tế, Thái Hậu chắc hắn làm được ổn thoả.
Nhưng bà lại nghĩ thầm:
Gã Tiểu Quế Tử rất nhiều quỷ kế.
Chính mình vung chưởng đánh gã còn bịgã ngấm ngầm dựng đao truỷ thủ làm cho tay mình bị trọngthương.
Mình còn mắc bẫy gã thì biết đâu Thuỵ Đống lại không bị gã lừa gạt?
Nhưng gã đã ở trong cung thì bay lên trời cũng không thoát.
Bà nghĩ thế nên chỉ dặn bốn tên thái giám là đi triệu Tiểu Quế Tử chứ không lộ ra bản ý muốn giết gã.
Bốn tên thái giám chẳng bao giờ Vi Tiểu Bảo dám kháng cự chủ ý của Thái Hậu.
Vừa rồi chúng vây gã vào giữa chẳng qua là làm bộ tác oai tác phúc mà thôi.
Bây giờ chúng nhìn thấy ngân phiếu theo gió bay đi khi nào bỏ qua được?
Dĩ nhiên chúng xoay mình rượt theo.
Vi Tiểu Bảo vẫn la :
– Bắt lấy cho mau ! Đừng để bay mất !
Đoạn gã lún thấp người xuống chuồn vào trong hang núi giả mà gã đã ngó thấy từ trước.
Trong Ngự hoa viên này đặt rất nhiều núi giả. Sơn động quanh co vòng vèo.
Gã chuồn vào hang núi rồi thì trong lúc nhất thời chưa dễ gì kiếm thấy được.
Bốn tên thái giám đuổi theo ngân phiếu, kẻ trước người sau lượm lấy.
Trong bọn này, một người lượm được hai tấm và một người không lượm được tấm nào.
Thế là hai người gây lộn.
Một tên nói:
– Ai đoạt được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu. Ta lượm được hai tấm là về phần ta hết.
Tên kia cãi:
– Nói bậy! Mỗi người chỉ được một tấm. Vậy ngươi phải chia cho tamột tấm.
Ta chỉ đòi tấm một ngàn lạng cũng được rồi.
Tên này không chịu đáp :
– Ngươi nói dễ nghe nhỉ? Một lạng ta còn không cho huống chi một ngàn lạng.
Tên thái giám không lượm được ngân phiếutúm lấy ngực tên này hỏi:
– Ngươi có cho ta một tấm hay không?
Nếu ngươi không chịu thì ta đưa ngươi lại xin Quế công công xử vụ này.
Hắn xoay mình ngó lại không thấy Vi Tiểu Bảo đâu nữa.
Bốn tên thái giám giật mình kinh hãi đồng thanh la hoảng.
Chúng chia nhau đi tìm các ngả. Nhưng một tênkhông lượm được ngân phiếu vẫn chưa chịu thôi, cứ túmchặt lấy áo người đồng bọn đã lượm được hai tấm và nằngnặc đòi chia cho một tấm.
Lúc này Vi Tiểu Bảo đã chuồn vào sơn động và đi xa đến mười mấy trượng rồi.
Gã còn nghe rõ tiếng hai tên thái giám gây lộn và trong bụng không khỏi cười thầm.
Gã tự nhủ:
– Ta ẩn quanh đây chờ đến lúc trời sáng rồi theo cửangách chuồn ra ngoài cung, nhất quyết không bao giờ quaytrở lại nữa.
Bỗng nghe tiếng bước chân vang lên. Mấy người từ mé Tây tiến gần lại.
Một người nói:
– Đêm nay trong cung xảy ra vụ thích khách lẻn vào náo loạn. E rằng sáng mai bọn mình tất bị trách phạt.
Vi Tiểu Bảo nghe nói biết chúng la bọn thị vệ trong cung.
Một người khác nói:
– Chỉ mong sao được Quế công công nói mấy câu che chở trước mặt Hoàng Thượng thì đỡ quá.
Lại một người nữa nói:
– Quế công công tuy nhỏ tuổi nhưng khôn ngoan và rất tử tế, thật khó mà kiếm được người như y.
Vi Tiểu Bảo cả mừng từ trong hang núi giả chui ra khẽ nói:
– Này các anh em! Chớ có lên tiếng.
Hai tên thị vệ cầm đèn lồng đi trước nhận ra gã khẽ hô:
– Quế công công !
Vi Tiểu Bảo thấy bọn thị vệ này có đến 15, 16 tên và chính là toán người vừa đến dưới cửa sổ lúc nãy. Gã đã nhớ tên họ chúng liền nói:
– Trương đại ca ! Triệu đại ca ! Bên kia có bốn tên thái giám cấu kết với bọn thích khách.
Các vị mau bắt lấy chúng. Công này không nhỏ đâu.
Đoạn gã lại gọi tllêm mấy tên nữa :
– Vương đại ca ! Thạch đại ca ! Trước hết hãy điểm vào á huyệt bốn tên đó.
Bằng không thì đấm trẹo quai hàm, đừng để chúng la lối om sòm làm kinh động đến thánh thượng.
Bọn thị vệ nghe nói là bốn tên thái giám thì không coi vào đâu.
Chúng đánh tay ra hiệu, thổi tắt đèn đi cúi thấp người xuống bò dần lại.
Bốn tên thái giám thì hai tên ở trong sơn động kiếm Vi Tiểu Bảo, còn hai tên đang tranh chấp ngân phiếu, để hết tâm thần vào công việc của chúng.
Bọn thị vệ đứng thành thế bao vây rồi khẽ huýt một tiếng còi.
Bốn mặt tám phương ùa ra. Ba bốn tên coi một thái giám giữ chặt lấy chúng đè xuống đất
Bọn thị vệ này võ công tầm thường không biết điểm huyệt.
Chúng liền dùng cầm nã thủ pháp hay vung quyền đánh vào quai hàm bốn tên thái giám.
Hàm dưới bốn tên này trật khớp, há hốc miệng ra mà chỉ kêu be be mấy tiếng chứ không thốt nên lời.
Vi Tiểu Bảo trỏ vào gian nhà gần đó nói:
– Các vị kéo chúng vào trong kia tra khảo.
Bọn thị vệ liền lôi bốn tên thái giám xềnh xệch kéo vào sương phòng.
Một tên thị vệ thắp đèn lồng giơ cao lên.
Vi Tiểu Bảo ngồi ở giữa nhà.
Bọn thị vệ kéo bốn tên thái giám đến trước mặt gã và bắt quỳ xuống.
Bốn tên này vâng lệnh Thái Hậu đi bắt nhiều, dĩ nhiên chúng không chịu quỳ.
Bọn thị vệ quyền đấm, chân đá rồi ấn bốn tên thái giám quỳ xuống đất.
Vi Tiểu Bảo cất tiếng hỏi:
– Vừa rồi bốn người thập thò lén lút tranh nhau cái gì vậy? Các ngươi bảo một ngàn lạng cũng của ta, hai ngàn lạng cũng của ta nghĩa làm sao? Các ngươi còn nói những gì bạn hữu ở ngoài đến. .. chuyến này vận khí không may, bị bọn thị vệ chó má sát hại mất không phải là ít.
Ta hãy hỏi các ngươi:
– Bạn hữu nào? Tại sao các ngươi lại kêu anh em thị vệ là bọn thị vệ chó má?
Bọn thị vệ nghe nói nổi hung, vung cước đá vào lưngbốn tên thái giám huỳnh huỵch.
Bốn tên thái giám la thầm trong bụng:
– Oan uổng cho chúng ta !
Nhưng chúng không thốt nên lời được.
Vi Tiểu Bảo lại hỏi:
– Ta theo sau bọn ngươi, thấy một tên nói: “Ta là người dẫn đường thì hai tấm ngân phiếu này họ cho ta hết, sao ta lại phải chia cho ngươi?”
Gã vừa nói vừa trỏ vào tên thái giám lượm được hai tấm ngân phiếu.
Vi Tiểu Bảo lại trỏ vào tên thái giám không cướp được ngân phiếu hỏi:
– Có phải ngươi đã trả lời tên kia: Đây là một đại sự mấy người làm chung nhau.
Giết người đốt nhà là cùng một tội phạm. Sao ngươi lại không chia cho ta?
Không được ! Nhất định ngươi phải chia mới xong”…
Vi Tiểu Bảo ngừng lại một chút rồi hỏi tiếp:
– Các ngươi chung nhau làm đại sự thì việc đó là việc gì?
Tại sao lại nói đến tội giết người đết nhà gì gì đó?
Mấy tên thị vệ nói ngay:
– Bọn chúng đã dẫn đường cho thích khách dĩ nhiên phạm vào đại tội giết người đốt nhà.
Còn vụ chúng chia chác những gì thì chỉ việc xục tìm trong người chúng là ra ngay.
Bọn thị vệ lục soát liền thấy ngay trong mình bốn tên thái giám có bốn tấm ngân phiếu.
Trong bốn tên này thì một tên có hai tấm, một tên không có.
Còn hai tên nữa mỗi tên một tấm.
Bọn thị vệ thấy bốn tấm ngân phiếu này đều ghi một món tiền lớn, bất giác lớn tiếng la ó.
Nên biết lương tháng mỗi tên thái giám bất quá từ hai lạng đến bốn lạng bạc, mà đột nhiên trongmình chúng đều có khoản tiền lớn thì hiển nhiêntang chứng rành rành không còn giả dối vàođâu được.
Một tên thị vệ nói:
– Phải rồi ! Bọn thích khách cho các ngươi nhiều bạc thế này nên các ngươi mới dẫn đường cho chúng, và kêu chúng là bạn hữu ở ngoài đến.
Còn chúng ta các người kêu bằng bọn thị vệ chó má ! Tổ bà nó! Láo thật !
Hắn vung cước đá một cái thật mạnh.
Một tên thái giám lồi mắt ra, chết ngay lập tức.
Một tên thị vệ khác nói:
– Chúng ta chớ nên lỗ mãng. Cứ từ từ mà thẩm vấn.
Tên này là một người lão thành, thận trọng.
Hắn cúi xuống đưa tay ra nắm lại quai hàm một tên thái giám đặt vào khớp.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Các ngươi làm công việc động trời này là nghe lời ai sai khiến?
Các ngươi thật là lớn mật ! Hãy thú nhận mauđi để khỏi ăn đòn.
Tên thái giám kia la lên:
– Oan uổng ! Thật là oan uổng cho bọn tại hạ ! Đây là Thái Hậu truyền bọn tại ha….
Vi Tiểu Bảo không để hắn nói hết lời đã nhảy xổ đến trước mặt, đưa tay trái ra đè lấy miệng đối phương lớn tiếng quát:
– Không được nói càn!
Tay mặt gã vung quyền đánh xuống đỉnh đầu tên thái giám một đòn rất nặng, xuýt nữa hắn ngất đi.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Các vị đại ca ! Hắn nói Thái Hậu sai khiến. Vụ này… vụ này thật là đại hoa. đến nơi rồi.
Bọn thị vệ cả kinh thất sắc tự hỏi:
Thái Hậu truyền cho bọn này dẫn thích khách vào cung ư?
Chúng biết đức Hoàng Thượng không phải là conruột của Thái Hậu, mà Thái Hậu trước nay là ngườitinh tế, cả quyết chẳng lẽ đức Hoàng Thượng có điều chi đắctội với Thái Hậu?
Ai mà biết được… trong chốn cung vì cũng có chuyện âm mưu, những cuộc đấu trí cực kỳ khủng khiếp ! Chúng còn lo nội vụ liên can đến mình. lình thế nguy hiểm này nghĩ tới không rét mà run.
Vi Tiểu Bảo lại hỏi tên thái giám kia:
– Có thật Thái Hậu phái các ngươi làmviệc này không?
Đây là một vụ rất quan trọng, không thể ăn nói hồ đồ. Các ngươi phải nói cho thật. Có đúng Thái Hậu sai khiến các ngươi không?
Tên thái giám kia không nói nên lời, chỉ gật đầu lia lịa.
Vi Tiểu Bảo lại hỏi:
– Mấy tấm ngân phiếu này cũng của Thái Hậu ban cho hay sao?
Ba tên thái giám đều lắc đầu.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Các ngươi vâng lệnh thi hành chứ chẳng phải chủ ý của mình, có đúng thế không?
Ba tên thái giám lại gật đầu luôn mấy cái.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Các ngươi muốn chết hay muốn sống?
Câu hỏi này khó mà trả lời bằng cái gật đầu hay lắc đầu. Trong ba tên thái giám thì một tên gật đầu, một tên lắc đầu, còn một tên lúc trước gật đầu rồi sau lại lắc đầu.
Sau cùng hắn ngẫm nghĩ dường như cảm thấy lắc đầu là không phải, nên hắn lại gật đầu.
Vi Tiểu Bảo đặt lại câu hỏi:
– Các ngươi muốn chết ư?
Ba tên thái giám lắc đầu.
Vi Tiểu Bảo lại hỏi:
– Vậy ra các ngươi muốn sống hay sao?
Ba tên thái giám gật đầu rất mau lẹ.
Vi Tiểu Bảo dắt hai tên thị vệ đứng đầu ra ngoài căn nhà.
Gã khẽ nói:
– Trương đại ca! Triệu đại ca ! Vụ này thật nguy cho chúngta !
Gã họ Trương tên là Trương Khang Niên, còn gã họ Triệu tên gọi Triệu Tề Hiền đều sợ hãi rụng rời. Chúng đồng thanh hỏi:
– Làm thế nào bây giờ?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Tiểu đệ không có chủ ý gì hết. Trương đại ca và Triệu đại ca thử tính xem phải làm sao cho ổn?
Trương Khang Niên nói:
– Nếu vụ này tiết lộ thì còn gây ra không biết bao nhiêu là chuyện !
Tại hạ tưởng nếu dấu nhẹm được thì ta ứng đi là hơn.
Triệu Tề Hiền nói theo :
– Phải đấy! Chi bằng buông tha ba tên thái giám kia, cứ tảng lờ như không biết gì là xong.
Trương Khang Niên nói:
– Nhưng e rằng người không muốn giết cọp mà cọp lại muốn vồngười.
Huống chi chúng ta đã giết chết một tên trong bọn họ.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Tha họ là phải lắm. Có điều đừng để họ đi bẩm rõ với Thái Hậu. Nếu không thì Thái Hậu nổi lôi đình cũng giết người để bịt miệng. Ba tên thái giám dĩ nhiên là không sống được. Còn chúng ta mười bảy anh em chắc cũng bị chặt làm 34 khúc.
Hai tên Trương, Triệu nghe nói phát run lên.
Trương Khang Niên giơ tay mặt lên ra hiệu phóng chưởng.
Vi Tiểu Bảo nhìn Triệu Tề Hiền để dò xem ý kiến củahắn thế nào thì hắn gật đầu rồi hỏi:
– Còn bốn tấm ngân phiếu trong mình chúng thì sao?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Món tiền sáu ngàn lạng bạc đó các vị đại ca chia nhau mà lấy. Tiểu đệ đã sợ bở vía, chỉ cầu vụ này đừng liên can gì đến mình là hay rổi. Còn tiền bạc thì không lấy đâu.
Hai tên Trương, Triệu nghe nói có sáu ngàn lạng bạc chia nhau tính ra mỗi người được bốn trăm lạng chúng không ngần ngừ gì nữa, quay vào trong nhà kêu ba tên đồng bọn thân tín ghé tai dặn nhỏ mấy câu. Ba tên kia gật đầu dắt ba tên thái giám đứng dậy nói:
– Các vị đã là người chầu chực bên mình Thái Hậu, vậy các vị về đi.
Ba tên thái giám mừng rỡ như được lệnh ân xá, chạy ra ngoài nhà. Ba tên thị vệ cũng đi theo.
Bỗng nghe bên ngoài rú lên mấy tiếng thêthảm “ối ối ối”.
Một tên thị vệ la hoảng:
– Có thích khách! Có thích khách!
Một tên khác kêu:
– Trời ơi ! Thích khách giết chết bốn vị thái giám rồi!
Ba tên thị vệ chạy vào phòng nhìn Vi Tiểu Bảonói:
– Quế công công ! Bên ngoài thích khách lại xuất hiện, giết chết bốn vị công công !
Vi Tiểu Bảo thở dài hỏi:
– Đáng tiếc ôi đáng tiếc. Thích khách trốn rồi ư? Có đuổi kịp được không?
Một tên thị vệ đáp:
– Thích khách đã bị bọn ty chức đập chết rồi.
Vi Tiểu Bảo khen:
– Hay lắm! Hay lắm! Các vị đã là anh dũng lại tận tâm với chức vụ.
Thật là đáng quý! Bốn vị công công bị thích khách đánh chết các vị bẩm rõ cho thị vệ tổng quản lão gia biết.
Bọn thị vệ mỉm cười đồng thanh đáp:
– Dạ dạ !
Vi Tiểu Bảo không nhịn được nữa bật lên tràng cười hahả.
Bọn thị vệ cũng cười theo :
Vi Tiểu Bảo nói:
– Chúng vị đai ca ! Kính mừng các vị đại ca phát tài. Chúng ta về thôi.
Vi Tiểu Bảo từ biệt mọi người lật đật về phòng.
Gã vừa tới cửa, bất thình lình trong bụi hoa có người lạnh lùng lên tiếng:
Tiểu Quế Tử! Ngươi vẫn bình yên chứ…?
Vi Tiểu Bảo nghe rõ thanh âm Thái Hậu thì chẳng còn hồn vía nào nữa, vội xoay mình chạy trốn.
Gã mới chạy được năm, sáu bước, bỗng cảm thấy một bàn tay đặt lên vai bên trái gã, lập tức toàn thân gã nhũn ra, tưởng chừng một phiến đá nặng mấy trăm cân đè lên người.
Gã không thể cất bước được nữa.
Vi Tiểu Bảo cúi xuống thò tay rút lưỡi đao truỷ thủ, nhưng ngón tay vừa đụng vào chuôi đao thì cánh tay mặt bị trúng chưởng.
Gã không nhịn được “ối” lên một tiếng.
Thái Hậu khẽ bảo gã:
– Tiểu Quế Tử! Mi còn nhỏ tuổi mà thủ đoạn cực kỳ lợi hại ! Mi đã giết bốn tên thái giám của ta một cách êm ru, còn phao tang gieo vụ. Chà chà! Mi dám đặt điều hãm hại cả ta nữa.
Vi Tiểu Bảo la thầm:
– Tên khốn kiếp Vi Tiểu Bảo ! Con bà mi! Đêm nay mà mi còn thoát chết thì không phải là họVi nữa !
Trong lòng cực kỳ xao xuyến, gã yên trí Thái Hậu căm hận mình thấu xương, có năn nỉ đến mấy cũng bằng vô dụng.
Gã định bụng gác bỏ sống chết ra ngoài, khôngnghĩ gì đến nữa, chỉ tìm lời bướng bỉnh hăm doa. TháiHậu để kéo dài thời gian rồi sẽ tìnl kế thoátthân.
Quyết định chủ ý rồi. Vi Tiểu Bảo lạnh lùng đáp :
– Tâu Thái Hậu! Bây giờ Thái Hậu có giết nô tài thì cũng chậm mất rồi!
Đáng tiếc ôi đáng tiếc !
Thái Hậu cất tiếng the thé hỏi:
– Điều chi đáng tiếc?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Thái Hậu định giết nô tài là cốt để bưng kín miệng bình, vĩnh viễn không sợ tiết lộ bí mật.
Đáng tiếc bây giờ Thái Hậu mới hạ thủ thành ra hơi chậm.
Bọn thị vệ vừa nói với nhau những chuyện gì, chắc… chắc Thái Hậu… nghe rõ cả rồi.
Thái Hậu cất giọng âm trầm hỏi:
– Mi bảo ta phái bốn tên thái giám vô dụng đó đi cấu kết với bọn thích khách và dẫn chú vào cung, nhưng hành động đó có mục đích gì?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Nô tài hiểu thế nào được mục đích của Thái Hậu?
Hoặc giả chỉ có đức Hoàng Thượng biết được mà thôi.
Trong mười phần, gã chắc chín phần là mình không thoát chết, nên chẳng sợ hãi gì nữa, mới thếtlời chống đối vừa bướng bỉnh vừa có ý hăm doạ.
Thái Hậu giận đến uất người, bụng bảo dạ:
– Bây giờ ta chỉ nhả kình lực ra là lập tức gã toi mạng, nhưng làm thế há chẳng là phước đức cho tên tiểu tặc này ư?
Thái Hậu còn đang ngẫm nghĩ lại nghe Vi Tiểu Bảo nói tiếp :
– Thái Hậu mà xô kình lực ở bàn tay ragiết chết Tiểu Quế Tử thì chỉ sáng sớm mai là bao nhiêu người trong cung đều hiểu rõ hết.
Đây là những câu vấn đáp sẽ được nêura:
– Tiểu Quế Tử chết trong trường hợp nào? Dĩ nhiên làThái hậu giết.
– Tại sao Thái Hậu lại giết gã? Vì gã đã phanh phui những điều bí mật của Thái Hậu.
– Những điều bí mật gì? Vấn đề này khá dài. Xin Thái Hậu vào trong nhà để nô tài trình bày cho Thái Hậu nghe.
Thái Hậu bụng bảo dạ:
– Gã tiểu tặc này nói vậy cũng không phải hoàn toàn vô lý.
Bà tức quá, bàn tay đặt trên vai Vi Tiểu Bảo run lên không ngớt.
Bà hít một hơi chân khí rồi hỏi:
– Bất quá chỉ có mười mấy tên thị vệ hiểu nội vụ.
Ta giết mi rồi lập tức hạ lệnh cho Thuỵ Đống bắt mười mấy tên đó đem xử tử thì còn lo gì nữa?
Vi Tiểu Bảo nổi lên tràng cười hô hố.
Thái hậu giận xám mặt lại nói:
– Mi chết đến gáy rồi mà còn cười được ư?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Thái hậu muốn sai Thuỵ Đống giết người ư? Hắn… ha hạ..
Thái Hậu hỏi:
– Hắn làm sao?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Hắn đã bị nô tài…
Gã định nói: Hắn bị nô tài chém chết rồi, chơt động tâm linh liền bật lên mấy tiếng cười ha hả.
Thái Hậu hỏi ngay:
– Hắn bị ngươi làm gì?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Hắn bị nô tài thuyết phục, không nghe lời Thái Hậu nữa.
Thái Hậu cười khẩy nói:
– Một tên tiểu quỷ như mi có tài năng gì mà thuyết phục được một vị phó
tổng quản để hắn không tuân lệnh ta?
Vi Tiểu Bảo hững hờ đáp :
– Nô tài là một tên tiểu thái giám dĩ nhiên chẳng làm gì được, nhưng Thuỵ phó tổng quản sợ một nhân vật khác.
Thái hậu cất tiếng run run hỏi:
– Hắn sơ…. Hoàng Thượng phải không?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Bọn nô tài thì dĩ nhiên phải sợ HoàngThượng, tưởng không nên trách hắn.
Thái Hậu hỏi:
– Mi đã nói những chuyện gì với Thuỵ Đống?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Chuyện gì cũng nói hết.
Thái hậu hầm hầm nhắc lại: Chuyện gì cũng nói hết?
Bà trầm ngâm một lúc rồi hỏi:
– Hiện giờ hắn. .. Ở đâu?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Hắn đi xa rồi, xa lắc xa lơ, không bao giờ trở lại nữa.
Thái Hậu! Thái Hậu muốn gặp hắn không phải chuyện dễdàng.
Thái hậu càng kinh hãi hơn hỏi:
– Có phải mi muốn nói hắn ra khỏi Hoàng cung rồi?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Đúng thế! Hắn bảo đã sợ Hoàng Thượng, lại sợ Thái Hậu thành ra bị chết chẹt ở giữa hai người, e rằng có ngày phải hoa. sát thân, nên phải cao chạy xa bay cho sớm.
Thái Hậu chữa lại:
– Xa chạy cao bay.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Đúng rồi ! Sao Thái Hậu cũng biết? Có phải Thái Hậu nghe hắn nói là xa chạy cao bay rồi hay không?
Thái Hậu đặng hắng một tiếng rồi hỏi:
Đến làm quan mà hắn cũng không thiết nữa ư? Hắn trốn đi đâu?
Vi Tiểu Bảo ngập ngừng đáp : ‘
Hắn… hắn đến.
Chợt động tâm cơ, gã nói tiếp :
– Hắn bảo đến cái gì. .. Đài Sơn… dường như Lục Đài, Thất Đài, Bát Đài Sơn gì đó.
Thái hậu hỏi ngay:
– Có phải Ngũ Đài Sơn không?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Đúng, đúng ! Đúng Ngũ Đài Sơn rồi. Cái gì Thái Hậu cũng biết hết.
Thái Hậu hỏi:
– Hắn còn nói gì nữa?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Hắn không nói gì nữa, mà chỉ bảo… nô tài uỷ thác cho hắn việc gì thì bất luận thếnào hắn cũng phải làm đến nơi. Hắn còn tuyên lờitrọng thệ những gì ngàn đao phanh thây, tuyệt đường tửtôn…
Thái Hậu hỏi:
– Ngươi uỷ thác cho hắn làm việc gì?
Vi Tiểu Bảo đáp:
Kể ra cũng không có chuyện gì. Thuỵ phó tổng quản đã nói là làm qụan hay chẳng làm quancũng không sao. Có điều lúc ra đi không kiếm đượctiền hành phí, phải lo một năm hay dăm bảy năm thángmới đủ. Nô tài liền tặng cho y hai vạn lạng bạc.
Thái Hậu hỏi:
– Ngươi phát tài lắm nhỉ? Lấy đâu ra được nhiều tiềnthế.
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Cái đó cũng của người ta chọ Nào Khang Thân Vương tặng, nào Sách Ngạch Đồ đại nhân thưởng. Trong Thượng Thiện giám cũng có người đưa một ít.
Hồi 50
Hóa cốt miên chưởng đã thương Tiểu Bảo
Thái Hậu biết gã nói đúng, liền hỏi:
– Ngươi hào phóng như vậy, dĩ nhiên Thuỵ Đống mang ơn phải trả ơn.
Ngươi uỷ thác cho hắn làm việc gì?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Nô tài không dám tâu.
Thái Hậu lớn tiếng:
– Ngươi có nói hay không thì bảo?
Vi Tiểu Bảo thở dài đáp :
– Thuỵ tổng quản hứa lời hễ nô tài ở trong cung bị người sát hại thì y đem nguyên nhân nội vụ tâu bàytường tận lên Thánh Thượng. Y bảo sẽ viết sẵn một bản tâuđể bên mình và ước định cùng nô tàicứ hai tháng một lần nô tàì nô tài sẽ…
Thái Hậu run lên, hỏi:
– Hai tháng một lần ngươi làm sao?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Hai tháng một lần nô tài đến chỗ người. .. bán đường phèn, hỏi gã: “Có đường phèn đựng trong bình bằng phỉ thúy mã não bán không?”
Gã sẽ trả lời : “Có, mỗi bình một trăm lạng”.
Nô tài hỏi: ” Sao đắt thế ! Ta trả năm trăm lạng một bình có bán không?”
Gã hỏi lại: “Ngươi chưa về chầu trời ử”
Nô tài đáp : “Ngươi cứ về nói với lão gia ngươi đi! ”
Thế là gã sẽ thông tri cho Thu tổng quản.
Trong lúc cấp bách, Vi Tiểu Bảo không nghĩ ra được thiên cố sự gì mới lạ,liền rập mẫu những lời chỉ điểm của Trần Cận Nam,biến cải đi một ít rồi đưa ra.
Thái Hậu nghe nói, nghĩ bụng: “Đây đúng là cách liên lạc của con nhà võ trên chốn giang hồ, chắc thằng giặc non này không bịa ra được ! ”
Bà càng nghĩ càng kinh hãi trong lòng, lại có ý hối hận mình không dằn lòng nhẫn nại được.
Sau khi bà bị thương ở tay, căm hận quá chừng mới đụng phải bọn thích khách xuất hiện ở trong cung.
Bà thừa cơ Thuỵ Đống đến canh gác ngoài tẩm cung liền phái hắn đi giết Tiểu Quế Tử.
Không ngờ gã này lại thổ lộ việc cơ mật với hắn và hăm doa. hắn đến phải bỏ chức chạy trốn.
Bà lại nghĩ:
– Tên tiểu tặc này đem việc đại sự cơ mật nói ra thì bất cứ là ai cũng phải kinh tâm động phách.
Thuỵ Đống tránh vạ để giữ mình là chuyện thường.
Hắn. .. vẫn còn nghĩ đến tiên đế mới lên Ngũ Đài sơn.
Thái Hậu trong lòng xoay chuyển ý nghĩ hồi lâu, bà lại hỏi:
– Nếu đến thời hạn mà ngươi không đi kiếm tên bán đường phèn được thì làm thế nào?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Thuỵ tổng qụa?n nói là y chờ nô tài chừng mười bữa hay nửa tháng vẫn không thấy nô tài tìm đến tức là nô tài đã uổng mạng rồi.
Khi đó y… y sẽ tìm cách đưa bản tâu lên Hoàng Thượng …
Gã ngừng lại một chút rồi thở dài, nói tiếp:
– Nô tài chết là hết đời, chẳng còn chuyện gì hay ho nữa.
Nhưng nô tài thuỷ chung giữ vẹn lòng trung, chỉ xin Thánh Thượng gia tâm đề phòng, oán thì trả oán, hờn cũng rửa hờn, đừng để người ta ám toán.
Tấc dạ sắt son của nô tài cùng Thuỵ tổng quản hết lòng vì chúa là ở chỗ đó.
Thánh Thượng được muôn năm trường trị thì kẻ vi thầncũng ngậm cười nơi chín suối.
Thái Hậu lẩm bẩm nhắc lại:
– Oán thì trả oán, hờn cũng rửn hờn. Thế là hay lắm.
Vi Tiểu Bảo lại nói:
– Bấy lâu nay nô tài chầu hầu Hoàng Thượng, việc gì cũng bưng kín miệng bình, không dámhé răng hé lợi đả động tới những điều cơ mật đại sự vìnô tài chỉ mong sao thân mình được sống bìnhyên.
Cho dù nô tài được mãn đại chầu chực bên mình Thánh Thượng cũng chỉ cầu những điều đó vĩnh viễn
đừng đến tai Thánh Thượng là hơn.
Thái Hậu nghe gã nói vậy cũng hơi yên lòng, cất tiếng khen:
– Xét cho cùng, ngươi là một kẻ thần tử rất tốt.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Hoàng Thượng có lòng đoái thương nô tài, Thái Hậu đối đãi với nô tài cũng chẳng tệ tình gì.
Nô tài hết dạ trung thành cùng Thái Hậu, biết đâu ngài chẳng vui lòng mà ban thưởng cho.
Như vậy há chẳng là một việc tốt đẹp cho hết thảy mọi người?
Không ai còn điều gì phải oán hận nữa.
Thái Hậu cười khành khạch hỏi:
– Mi còn mong ta ban thưởng cho cái gì? Thật là quân mặt dầy!
Tiếng cười của bà đượm vẻ hân hoan.
Lúc Thái Hậu mới nghe Vi Tiểu Bảo nói “Thuỵ Đống lên Ngũ Đài sơn” thì tưởng là hắn sẽ tìm cách đem những điều cơ mật mà gã đã cho hay tâu trình Hoàng Thượng, nên trong lòng hồi hộp dịthường.
Trong lúc nhất thời bà không biết nên làm thế nào cho phải?
Bà biết rằng muốn giết gã thật dễ như trở bàn tay, nhưng hạ sát gã rồi mọi việc càng tiết lộ mau chóng..
Sau bà nghe gã nói không dám hérăng hé lợi nửa câu với Hoàng Thượng thì bàcho là dù có bị gã kiềm chế, nhưng hiện giờ tạmthời không xảy ra vạ lớn.
Bà định bụng để thủng thẳng rồi sẽ nghĩ kế hoạch vẹn toàn cũng chưa muộn.
Bất giác trong lòng bà rất cao hứng.
Vi Tiểu Bảo là một đứa nhỏ rất tinh khôn.
Gã nghe tiếng cười của Thái Hậu biết tâm trạng bà đã biến đổi, vội đáp:
– Nô tài còn tham tiền của làm chi nữa?
Chỉ mong Thái Hậu cùng Hoàng Thượng bình yên hoan lạc là kẻ vi thần được hưởng phúc lớn rồi!
Gã ngừng lại một chút rồi tiếp :
– Nô tài cầu Trời, Phật độ trì thánh thể của Thái Hậu đặng bình yên.
Sáng mai nô tài sẽ tới Thiên Kiều kiếm gã hán tử bán đường phèn, bảo gã thông tri cho Thụy tổng quản phải bưng kín miệng bình, không được tiết lộ mảy may những chuyện đã xảy ra.
Nô tài sẽ giả hán tử… đưa thêm cho Thụy tổngquản ba ngàn lạng bạc, nói là của Thái Hậu banthưởng cho…
Thái Hậu “hừ”, một tiếng, ngắt lời:
– Đối với kẻ đã bất lực trong công việc sai phái, lại bỏ chức vụ lẩn trốn, ta không chặt đầu đã là phước lắm rồi, còn mong ta thưởng bạc nữa ư?
Vi Tiểu Bảo vội nói ngay:
– Dạ ! Dạ ! Ba ngàn lạng bạc này cũng do nô tài xuất ra. Khi nào còn dám xin tiền của Thái Hậu để thưởng y?
Thái Hậu từ từ buông bàn tay đè trên vai Vi Tiểu Bảo xuống rồi chậm rãi hỏi:
– Tiểu Quế Tử! Có thật ngươi hết dạ trung thành với ta chăng?
Vi Tiểu Bảo quỳ mọp ngay xuống, đập đầu “binh, binh” tâu:
– Nô tài có tận trung với Thái Hậu mới được hàng ngàn hàng vạn điều hay.
Nếu nô tài đem lòng phản bạn thì cái đầu cũng không giữ được.
Tiểu Quế Tử này tuy đầu óc hồ đồ, nhưng đối với thủ cấp của mình lại coi là một điều rất quan trọng.
Thái hậu gật đầu nói:
– Hay lắm! Hay lắm! Hay lắm!
Mỗi tiếng “Hay lắm ! ” bà lại đập một phát chưởng xuống lưng gã.
Bà hô ba tiếng, đánh luôn ba chưởng.
Vi Tiểu Bảo quỳ dưới đất liền cảm thấy đầu nhức mắt hoa, lợm giọng buồn nôn.
Trong cổ họng những tiếng “òng ọc” vang lên không ngớt.
Thái Hậu nói:
– Tiểu Quế Tử! Đêm hôm ấy tên lão tặc Hải Đại Phú đã nói trên thế gian có môn công phu kêu bằng “Hoá cốt miên chưởng” mà luyện được đến chỗ tinh vi thì khi đánh trúng vào ai có thể khiến cho xương cết toàn thân người đó bị gẫy nát.
Công phu này rất khó luyện và dĩ nhiên ta không biết sử dụng.
Có điều ta thấy ngươi là một thằng nhỏ rất tinh khôn, rất lanh lợi nên đánh ba phát chưởng vào lưngngươi chơi, kể ra cũng thú !
Vi Tiểu Bảo thấy khí huyết trong ngực trong bụng lộn nháo lộn nhào.
Gã không nhẫn nại được nữa, “ọc” một tiếng rồi thổ máu tươi và nước trong ra rất nhiều.
Gã mắng thầm:
– Con điếm già này không tin lời ta, mụ hạ độc thủ rồi.
Thái Hậu lại nói tiếp:
– Ngươi bất tất phải khiếp sợ. Ta không đánh chết ngươi đâu.
Ngươi mà chết thì ai đến Thiên Kiều kiếm gã hán tử bán đường phèn cho?
Bà ngừng lại một chút rồi tiếp :
– Sáng sớM mai ngươi đến cung Từ Ninh, ta cho ngươi ba chục viên thuốc,mỗi ngày uống một viên là ngươi bảo toàn được tính mạng trong ba chục ngày.
Sau khi uống hết ba chục viên rồi, ta lại cho ngươi ba chục viên nữa.
Vi Tiểu Bảo tâu:
– Đa tạ hồng ơn của Thái hậu.
Gã từ từ đứng dậy nhưng thân hình lảo đảo lại phải ngồi phệt xuống đất,miệng thổ ra mấy búng vừa máu vừa nước.
Gã lại nói:
– Nô tài hàng ngày cầu đảo đức Bồ Tát độ trì cho Thái Hậu trường sinh bất lão, thọ tỷ Nam Sơn.
Nếu không thế, Thái Hậu bị cảm mạo phát ho phát nóng thì ai ban thuốc cho nô tài?
Cái mạng nô tài… phải chết non… không bằngmạng sống của con rùa.
Thái Hậu cười khanh khách nói:
– Ngươi biết vậy là hay!
Rồi bà trở gót cất bước, biến vào trong bụi hoa.
Vi Tiểu Bảo gắng gượng đứng lên.
Gã trấn tĩnh tâm thần từ từ cất bước quanh ra cửa sổ phía sau nhà.
Gã muốn nhảy vào nhưng không đủ sức, phải nằm gục xuống khung cửa thở một lúc rồi mới trèo lên cửa sổ tiến vào.
Tiểu Quận chúa Mộc Kiếm Bình khẽ hỏi:
– Quế đại ca ! Có phải đại ca đấy không?
Vi Tiểu Bảo đang bực mình mắng luôn:
– Con bà nó! Không phải ta.
Phương Di lên tiếng chất vấn:
– Tiểu Quận chúa vì lòng tử tế mà hỏi han ngươi, sao ngươi lại mở miệng mắng người?
Vi Tiểu Bảo trèo lên được thành cửa rồi đáp :
– Ta…
Rồi gã hết hơi không nói được nữa.
“Huỵch” một tiếng! Gã té vào trong cửa, nằm thẳng cẳng dưới đất, không đứng dậy được.
Phương Di và Mộc Kiếm Bình đồng thanh la:
– Trời ơi !
Mỗi cô hỏi một câu:
– Ngươi làm sao thế?
Đại ca bị thương rồi ư?
Vi Tiểu Bảo tuy trúng Hoá cốt miên chưởng của Thái Hậu nhưng chưa đến nỗi chết ngay trong một vài giờ.
Có điều gã bị té một cái khá nặng mà trong lòng lại khoan khoái.
Gã cười ha hả đáp:
– Hảo muội tử và hảo lão bà đều bị thương.
Nếu ta không bị thương một chút thì sao gọi là cùng hưởng phúc lành, cùng chia hoạn nạn được?
Mộc Kiếm Bình hỏi:
– Quế đại ca ! Đại ca bị thương ở chỗ nào? Có đau lắm không?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Hảo muội tử! Muội tử thật là người có lương tâm mới hỏi ta “có đau lắm không?”.
Kể ra ta bị đau khá nặng, nhưng được muội muội hỏi một câu là ta tưởng chừng hết đau ngay.
Muội muội bảo thế có kỳ không?
Mộc Kiếm Bình cười nói:
– Đại ca lại gạt người ta rồi.
Vi Tiểu Bảo vịn tay vào bàn, đứng dậy.
Gã nghĩ bụng:
– Ta mà còn sống đến bây giờ là hoàn toàn trông vào vị Thuỵ tổng quản này nâng đỡ.
Giả tỷ Thái Hậu mà biết hắn chết rồi thì cáimạng nhỏ xíu của ta khi nào còn chống chọi được nửagiờ?
Gã chậm chạp bước đến bên tủ áo, mở tủ lấy cái rương thuốc ra.
Vi Tiểu Bảo tìnl lấy bình thuốc hình tam giác mầu xanh có điểm trắng đựng thuốc bột.
Trong rương thuốc của Hải lão công có rất nhiều bình thuốc, nhưng Vi Tiểu Bảo nhận được bình này đựng Hoá thi phấn.
Ngày trước Hải lão công và Vi Tiểu Bảo đã dùng thứ thuốc bột này để tiêu hoá thi thể của Tiểu Quế Tử.
Vi Tiểu Bảo lấy được bình thuốc hoá thi rồi lôi thi thể Thuỵ Đống ở dưới gầm giường ra.
Gã lấy lại ngân phiếu cùng đồ trân quý trong bọc hắn nhét vào bọc mình.
Mộc Kiếm Bình ngập ngừng nói:
– Đại ca mãi không về. Xác chết này… xác chết này lại để dưới gầm gIường bọn tiểu muội, khiến cho bọn tiểumuội sợ muốn chết luôn.
Vi Tiểu Bảo cười đáp :
– Nếu hai người mà chết luôn thì anh chàng này há chẳng thêm được hai cô bạn gái?
Phương Di tức mình lên tiếng:
– Hừ! Tiểu Quận chúa đừng nói chuyện với gã nữa được không?
Vi Tiểu Bảo nói:
– Bây giờ ta làm trò biến hình. Các ngươi có muốn coi không?
Phương Di buông thõng:
– Không coi !
Vi Tiểu Bảo nói:
– Không coi thì nhắm mắt lại.
Phương Di nhắm mắt lại ngay, còn Mộc Kiếm Bình nhắm mắt rồi lại mở ra.
Vi Tiểu Bảo lấy chiếc chìa khoá bạc ở trong rương thò vào nậy nắp bình thuốc lấy ra một ít Hoá thiphấn để vào miệng vết thương.
Chỉ trong khoảng khắc, miệng vết thương bốc khói lên.
Tiếp theo, một mùi hôi thối mãnh liệt xông lên.
Sau một lúc, miệng vết thương chảy rất nhiều nước vàng và mỗi lúc một cháy rộng ra.
Mộc Kiếm Bình la lên một tiếng :.
– Trời ơi!
Phương Di động tính hiếu kỳ mở mắt ra nhìn.
Trước tình cảnh này cặp mắt nàng giương lên thật lớn rồi không nhắm lại được nữa.
Thịt xương gặp nước vàng liền hủ nát ngaỵ Nước vàng càng nhiều thi thể càng tan mau.
Vi Tiểu Bảo thấy hai cô đều lộ vẻ kinh hãi, liền hăm doạ:
– Một cô nào trong các người mà không nghe lời ta là ta rắc chút phấn quý báu này lên má, lập tức mặt bị cháy sém ngay.
Mộc Kiếm Bình bở vía la:
– Đại ca… đừng hăm người nữa…
Phương Di trừng mắt lên nhìn Vi Tiểu Bảo ra chiều tức giận nhưng nàng vẫn không dấu được vẻ khủng khiếp.
Vi Tiểu Bảo rất lấy làm đắc ý, cất bình thuốc vào bọc.
Lúc này xác Thuy Đống đã bị cháy đứt làm hai đoạn.
Vi Tiểu Bảo cầm ghế lên, dùng hai chân ghế đẩy hai khúc xác người vào cả đống nước vàng.
Sau chừng nửa giờ toàn thể đều biến ra nước.
Gã thở phào một cái, nghĩ bụng:
– Bây giờ mụ điếm có sai hàng trăm vạn quân lên Ngũ Đài sơn bắt Thuỵ Đống cũng không được nữa.
Gã múc nước ở trong lu ra rửa sạch nước vàng do xác chết gây nên.
Nhưng mới múc được vài gáo thì người gã xiêu đi, ngã lăn xuống giường vì mỏi mệt quá.
Mi mắt nặng trĩu, gã ngủ thiếp đi.
Khi Vi Tiểu Bảo tỉnh giấc thì trời đã sáng rõ.
Gã cảm thấy miệng đắng và buồn nôn nhưng khôngmửa ra được.
Bỗng nghe Mộc Kiếm Bình cất giọng thiết tha hỏi:
Quế đại ca ! Đại ca có đỡ không?
Vi Tiểu Bảo ngồi dậy mới biết là mình nằm ngủ ở dưới chân hai cô Phương, Mộc.
Gã thấy trời không còn sớm nữa, vội bước xuống grường nói:
– Ta phải đi chầu hầu Hoàng Đế.
Các ngươi nằm yên đây đừng có cử động.
Gã toan nhảy qua cửa sổ chuồn đi nhưng cảm thấy mình bất lực , đành mở cửa chính ra rồi khoá trái lại.
Vi Tiểu Bảo vào trong Ngự thư phòng ngồi đợi không đầy nửa giờ thì vua Khang Hy lui chầu tới nơi.
Đức vua vừa thấy Vi Tiểu Bảo liền cười hỏi:
– Tiểu Quế Tử! Trẫm nghe nói đêm qua ngươi lại giết người phải không?
Vi Tiểu Bảo dâng lời vấn an, tâu:
– Tâu Thánh Thượng ! Nô tài những mong thánh thể an khang.
Vua Khang Hy cười phán:
– Ngươi hên vận lắm mới được giao thủ cùng bọn thíchkhách. Còn trẫm đây đến mặt thích kháchcũng chưa được nhìn thấy. Võ công tên thíchkhách mà ngươi giết đó thế nào? Ngươi đãdùng chiêu số gì hạ sát hắn?
Vi Tiểu Bảo thực ra chưa từng cùng thích khách độngthủ ra chiêu.
Gã tự nhủ:
– Võ công Hoàng Thượng không phải hạng kém cỏi. Ta chớ nên buột miệng nói quàng.
Hồi 51
Tiểu Hoàng đế đoán việc như thần
Gã Chợt nhớ tớ; lúc ở nhà họBạch, Phong Tế Trung cùng Bạch Hàn Phong động thủ, liền tâu:
– Trong đêm tối, nô tài chỉ nhắm mắt đánh bừa.
Đột nhiên thấy hắn đưa chân trái quét qua bên tay mặt, tay mặt quét sang bên trái…
Gã vừa nói vừa khoa chân vòng tay.
Vua Khang Hy vỗ tay nói:
– Đúng rồi ! Đúng rồi! Chính là chiêu đó.
Vi Tiểu Bảo làm bộ sửng sốt hỏi:
– Thánh Thượng cũng biết chiêu này ư?
Vua Khang Hy vừa cười vừa hỏi lại:
– Ngươi có biết chiêu đó kêu bằng gì không?
Vi Tiểu Bảo biết đó là chiêu “Hoành tảo thiên quân”, nhưng miệng tâu:
– Nô tài không hiểu.
Vua Khang Hy cười nói:
– Vậy trẫm dạy khôn chọ Cái đó kêu bằng “Hoành tảo thiên quân”.
Vi Tiểu Bảo ra chiều kinh hãi nói:
– Cái tên này nghe hay quá!
Vua Khang Hy hỏi:
– Hắn sử chiêu đó đánh ngươi thì ngươi đối phó thế nào?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Trong lúc hoang mang, nô tài bối rối trong lòng, xem chừng không đối phó được, chợt nhớ tới khi ThánhThượng tỷ võ với nô tài, nhớ được chiêu số tuyệtdiệu mà Thánh Thượng đã hất nô tài vọtqua đỉnh đầu Thánh Thượng té xuống, tựa hồ chiêu “Phivân thủ”, trong Miên chưởng của phái Võ Đang.
vua Khang Hy cả mừng reo lên:
– Ngươi đã dùng võ công của trẫm để phá chiêu “Hoành tảo thiên quân” của địch ư?
Vi Tiểu Bảo tâu:
– Chính thế! Võ công mà nô tài học được vốn chẳng có gì cao minh.
May ở chỗ Thánh Thượng cùng nô tài tỷ võ lâu ngày nên những thủ pháp của Thánh Thượng nô tài nhớ đến quá nửa. ..
Vua Khang Hy mặt rồng hớn hở phán:
– Phải đó! Phải đó! Chiêu này kêu bằng Phi vân thủ hay Chiết mai thủ.
Vi Tiểu Bảo tự nhủ:
– Mình xu nịnh nhà vua nhưng phải khéo léo lắm mới được.
Gã nói tiếp :
– Nô tài học thủ pháp của Thánh Thượng đã nắm được tay gã rồi, đáng tiếc là khí lực không đủ và bộ vị cũng không đúng lắm nên bị gã hất mạnh một cái, giật ra được.
Vua Khang Hy nói:
– Đáng tiếc ôi là đáng tiếc ! Bây giờ Trẫm cho ngươi hay là ngươi phải nắm trúng vào chỗ giữa huyệt Nội Tông và huyệt Ngoại Quan thì bất luận gã cạy quạy thế nào cũng không thoát được.
Nhà vua nói rồi vươn tay ra nắm lấy huyệt đạo ở cổ tay Vi Tiểu Bảo.
Vi Tiểu Bảo vận động kình lực cựa cạy mấy lần mà quả nhiên không tài nào thoát ra được.
Gã liền tâu:
– Thánh Thượng mà chỉ dạy cho sớm thì sau này nô tài ít gặp nguy hiểm.
Vua Khang Hy cười hỏi:
– Rồi sau sao nữa?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Gã cựa thoát rồi xoay mình đến sau lưng nô tài, vung song chưởng đánh tới
Vua Khang Hy la lên:
– “Cao sơn lưu thuỷ” !
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Chiêu đó kêu bằng “Cao sơn lưu thuỷ” ư?
Lúc đó nô tài bị gã làm cho bở vía khác nào hoa rụng nước trôi.
Gặp tình thế cấp bách, nô tài lại phải dùng đến chiêu số của Thánh Thượng.
Vua Khang Hy cười hỏi:
– Không biết rõ ! Đi đánh nhau với người ta sao ngươi không dùng công phu của sư phụ truyền dạy mà lại toàn dùng chiêu số của Trẫm?
Vi Tiểu Bảo tâu:
– Sư phụ dạy chiêu số là luyện theo cách từ đầu đến đuôi, nhưng khi liều mạng với người ta ngờ đâu hoàn toàn không hề dùng đến mà phải dùng những chiêu số của Thánh Thượng, vì lúc đó nô tài chợt nhớ tới mới phát chiêu được.
Gã ngừng lại một chút rồi tiếp :
– Lúc đó cườm tay địch nhân đã đánh xuống lưng nô tài, nô tài chẳng còn hồn vía nào nữa thì còn biết dùng chiêu số gì?
Nô tài bèn mượn thế nhảy xô về phía trước rồi lạng sang mé hữu.
Vua Khang Hy phán:
– Đó là “Hồi phong bộ”.
Vi Tiểu Bảo tâu:
– Đúng thế! Nô tài tránh khỏi đòn của địch thủ liền thừa cơ rút truỷ thủ ra,xoay tay đâm lại một nhát,miệng lớn tiếng la:
– Tiểu Quế Tử! Ngươi có chịu đầu hàng không?
Vua Khang Hy cười ha hả hỏi:
– Sao ngươi lại hô Tiểu Quế Tử?
Vi Tiểu Bảo tâu:
– Trong lúc nguy cấp, nô tài học chiêu số của Thánh Thượng thì phải học cho đầy đủ.
Nguyên trước Thánh Thượng xoay tay phóng chưởng đánh vào lưng nô tài, Thánh Thượng đã hô lớn:
– “Tiểu Quế Tử! Ngươi có chịu đầu hàng không?”
Nô tài không nghĩ đến mình nữa mà chỉ nhớ tới Thánh Thượng lúc ra chiêu nên miệng hô như vậy.
Địch nhân vừa rên lên một tiếng chứ chưa kịp hô “Xin đầu hàng ! ” thì đã chết ngoẻo rồi.
Vua Khang Hy cười rộ phán:
– Tuyệt diệu! Tuyệt diệu ! Trẫm xoay tay phóng chưởng như vậy gọilà “Cô vân xuất trục”.
Nguyên vua Khang Hy sau khi luyện võ ra tỷ thí với Vi Tiểu Bảo chỉ ra chiêu hờ chứ không phải đánh chí mạng như đối phó với địch nhân thực sự.
Bây giờ Vi Tiểu Bảo dùng chiêu số này của nhà vua để đâm chết địch nhân thì dĩ nhiên nhà vua cao hứng vô cùng.
Vua Khang Hy tự nghĩ: “Nếu mà mình ra tay thì còn tinh thâm hơn Tiểu Quế Tử gấp mười.”
Vua Khang Hy lại phán:
– Tên thích khách này quả là lớn mật, nhưng võ công gã hãy còn tầm thường.
Vi Tiểu Bảo tâu:
– Muôn tâu Thánh Thượng! Võ công bọn thích khách đó không phải. là kém cỏi.
Các nhân viên thị vệ trong Hoàng cung có mấy anh em bị tử thương về tay chúng.
Kể ra Tiểu Quế Tử này phúc đức khá lớn, được chầu hầu Thánh Thượng luyện võ bấy lâu mới đánh cắp được đôi ba chiêu thức, không thì… Hà hà! Tâu Thánh Thượng!
Bữa nay bệ hạ đã ban ra một đạo chiếu chỉ phủ tuất cho kẻ trung thần bỏ mình vì chức vụ là tên tiểu thái giám Tiểu Quế Tử và ban cho một ngàn lạng bạc.
Vua Khang Hy cười phán:
– Ngàn lạng thì đủ thế nào được? ít ralà phải vạn lạng.
Cả hai người cùng cười khanh khách.
Vua Khang Hy lại hỏi:
– Tiểu Quế Tử! Người có biết mấy tên thích khách đó là hạng người nào không?
Vi Tiểu Bảo tâu:
– Nô tài không hiểu. Thánh thượng biết rõ gia số võ công của bọn chúng,chắc ngài đã đoán ra là ai rồi?
Vua Khang Hy nói:
– Trẫm vẫn chưa nắm vững. Vừa rồi ngươi đã vạch rõ chiêu số, lại được thêm một tầng chứng minh.
Nhà vua vỗ tay một cái rồi hạ lệnh cho tên thái giám chầu hầu trong Ngự thư phòng :
– Triệu Sách Ngạch Đồ và Đa Long vào đây !
Hai lão này đã chờ sẵn ở ngoài Ngự thư phòng, vừa nghe đức Hoàng đế truyền chỉ đã chạy vào sụp lạy.
Đa Long nguyên là quan Đô Thống trong đạo cờ màu lam của Mãn Châu.
Khi tiến quân vào quan ải, hắn đã từng lập được nhiều chiến công.
Bản lãnh hắn lại không phải hạng tầm thường.
Trước kia hắn bị Ngao Bái chèn ép nên gặp nhiều điều bất như ý trong chốn quan trường.
Sau Ngao Bái bị hạ, Đa Long vừa mới được vua Khang Hy thăng lên chức Ngự tiền thị vệ Đô tổng quản. Đa Long mới nhậm chức thì đột nhiên trong cung xẩy ra vụ thích khách đến náo loạn.
Suốt đêm hắn không sao ngủ được, trằn trọc lo âu, chỉ sợ Hoàng đế cùng Thái Hậu hạch tội.
Vua Khang Hy thấy Đa Long cặp mắt nổi nhiều tia đỏ liền phán hỏi:
– Những tên thích khách bắt được đã thẩm vấn chưa?
Đa Long tâu:
– Binh khí của phản tặc bỏ lại còn khắc rõ mấy chữ “Bình Tây vương phủ”.
Những tên phản tặc bị giết, ở lần áo trong cũng có tiêu ký của Bình Tây Vương phủ.
Những phản tặc vào cung quấy nhiễu đêm qua có đủ chứng cớ xác thực là bọn thủ hạ của Ngô Tam Quế. Dùcho không phải Ngô Tam Quế đã phái chúnghành động bạo thiên nghịch địa, nhưng y… cũng khôngthoátkhỏi mối liên can trong vụ này.
Đức vua lại phán hỏi Sách Ngạch Đồ:
Khanh đã điều tra chưa?
Sách Ngạch Đồ tâu:
– Binh khí cùng áo trong của phản tặc, nô tài đã tra xét.
Một mặt Đa tổng quản chất cung, chúng đã thú nhận như vậy đều là sự thực.
Vua Khang Hy nói:
– Các khanh cho đem binh khí cùng áo trong của chúng vào đây để trẫm duyệt lại.
Đa Long tâu:
– Xin tuân mệnh!
Hắn biết đức Hoàng đế tuy còn nhỏ tuổi, nhưng trí tuệ rất tinh minh.
Vụ này vô cùng hệ trọng, sơ sót một chút là không được.
Hắn đã gói cẩn thận những tang chứng lại và sai tên thị vệ thân tín ôm đồ đứng chờ sẵn ở ngoài thưphòng.
Đa Long dứt lời liền chạy đi lấy bọc mang vào mở ra, đặt trên án rồi lùi lại mấy bước.
Nên biết nhà Mãn Thanh phải bách chiến mới thâu được thiên hạ.
Những vị Hoàng đế khai quốc đều thông hiểu võ công, vốn không úy ky khí giới,nhưng ở trong thư phòng, kẻ thấn tử đưa khí giới trước mặt Hoàng đế là một việc tối kỵ.
Vì thế Đa Long phải giữ gìn cẩn thận, đặt khí giới xong phải lùi ra xa ngay.
Vua Khang Hy bước lại bên án cầm đao kiếm lên coi thì thấy trên chuôi một thanh đơn đao có khắc những chữ “Đại Minh Sơn Hải quan, Tổng binh phủ”.
Nhà vua mỉm cười nói:
– Cái gì đã muốn dấu tất nhiên không đểlộ, cái gì đã muốn lộ là có ý hý lộng quỷ thần, càng khiến cho người ta khả nghi.
Đoạn ngài quay lại hỏi Sách Ngạch Đồ:
– Nếu Ngô Tam Quế phái người lẻn vào cung hành thích thì dĩ nhiên hắn phải lo mưu tính kế sâu xa.
Sao hắn không dùng khí giới gì mà lại dùng đao kiếm có khắc chữ?
Gia dĩ bọn chúng đường xá muôn dặm từ Vân Nam lần đến kinh thành, dọc đường sao chúng không nghĩ tới những đao kiếm này có thể bị thất lạc ở trong cung?
Sách Ngạch Đồ tâu:
Dạ ! Dạ ! Chúa thượng thật là bậc thánh minh, nô tài rất lấy làm bội phục !
Vua Khang Hy quay lại hỏi Vi Tiểu Bảo :
– Tiểu Quế Tử! Tên phản tặc mà ngươi hạ sát được đã thi triển chiêu số gì?
Vi Tiểu Bảo tâu:
– Gã thi triển chiêu “Hoành tảo thiên quân”, rồi lại sử chiêu “Cao sơn lưu thuỷ”.
Vua Khang Hy hỏi Đa Long:
– Đó là những công phu nào?
Đa Long tuy là kẻ quyền quý ở Mãn Châu, nhưng hắn hiểu rất sâu rộng về võ công các nhà các phái. “Hoành tảo thiên quân”, “Cao sơn lưu thuỷ” lại là hai chiêu số chẳng có gì đặcbiệt, hắn biết ngay, liền tâu:
– Dường như đó là võ công của Mộc vương phủ ởVân Nam.
Vua Khang Hy vỗ tay nói:
– Phải rồi ! Phải rồi ! Đa Long ! Kiến văn nhà ngươi khá quảng bác đấy!
Đa Long được đức vua tán dương một câu, sung sướng bủn rủn cả người,nét mặt tươi lên, quỳ xuống dập đầu tâu:
– Tạ Ơn Thánh thượng ban khen.
Vua Khang Hy phán:
– Các ngươi thử nghĩ mà coi: Nếu Ngô Tam Quế phái người vào Hoàng cung hành thích thì chẳng khi nào y lại lựa chọn thời cơ vào những ngày con ycòn ở Bắc Kinh.
Việc phái thích khách hành động bất cứ ngày nào cũng được, y dại gì mà cho người hành động phản nghịch vào giữa buổi con đến triều kiến.
Đó là một điều đáng ngờ.
Ngô Tam Quế là tay dùng binh rất giỏi,mưu sự cực kỳ kín đáo.
Nếu y phái nghịch tặc vào cung hành động với một nhân số ít ỏi, võ công lại tầm thường thì thành công thế nào được?
Y đã biết không nắm chắc được phần nào thì chẳng bao giờ y hành động.
Điểm này không hợp với tính cách Ngô Tam Quế.
Đó là hai điều đáng ngờ.
Sau nữa, dù cho thích khách đâm chết được trẫm thì có lợi gì cho y?
Chẳng lẽ y muốn dấy quân tạo Phản?
Trường hợp y định tạo phản thì sao còn phái con y tới Bắc Kính?
Chăng lẽ y cố đưa con vào đây cho người ta giết hộ hay sao?
Đó là ba điều đáng ngờ.
Vi Tiểu Bảo hôm trước nghe Phương Di nói tới kế hoạch hãm hại Ngô Tam Quế, gã đã cho là tuyệt diệu. Bây giờ gã thấy nhà vua phân tách từng điểm một liền phát giác ra biết bao nhiêu chỗ sơ hở.
Trong lòng gã kính phục nhà vua đến cùng cực.
Sách Ngạch Đồ tâu:
– Hoàng Thượng là bậc Thánh minh, bọn vi thần kiến thức nông cạn thật không kịp được phần nào.
Vua Khang Hy lại đặt vấn đề:
– Bây giờ chúng ta lại suy xét: Trường hợp màthích khách không phải thủ hạ của Ngô Tam Quế,vậy thì đeo binh khí phủ Bình Tây vương làcó dụng ý gì?
Dĩ nhiên là để hãm hại y…
Nhà vua ngừng lại một chút rồi nói tiếp :
– Ngô Tam Quế giúp nhà Đại Thanh ta bình định thiên hạ.
Công lao của y cực kỳ lớn lao, vậy số người thù hận, ghen ghét y dĩ nhiên không phải là ít.
Vậy đám phản tặc này do ai cầm đầu?
Đó là một điểm cần phải thẩm vấn cho ra mới được.
Sách Ngạch Đồ và Đa Long đồng thanh vâng dạ.
Đa Long lại tâu:
– Nếu không được Hoàng Thượng là bậc Thánh minh chỉ thị cho thì bọn nô tài làm việc một cách hồ đồ, chẳng những mắc mưu kẻ địch mà còn ghép tội oan cho người ngay.
Vua Khang Hy nhắc lại:
– Ghép tội oan cho người ngay! … Ha ha !
Sách Ngạch Đồ cùng Đa Long không thấy Hoàng đế dặn bảo gì nữa liền cúi đầu tạ Ơn, lui ra.
Vua Khang Hy lại hỏi Vi Tiểu Bảo:
– Tiểu Quế Tử! Ngươi có đoán được tại sao trẫm hiểu hai chiêu “Hoành tảo thiên quân” và “Cao sơn lưu thuỷ” đó không?
Vi Tiểu Bảo tâu:
– Đó là một điều mà nô tài đang lấy làm kỳ. Xin Thánh Thượng cho hay tại sao ngài lại hiểu hai chiêu đó?
Vua Khang Hy đáp :
– Sáng sớm hôm nay, trẫm đã truyền chỉ cho bọn thị vệ tới đây để hỏi chúng về tình hình chiến đấu với bọn thích khách đêm qua.
Cuộc điều tra đã đem lại kết quả là một số chiêu thức võ công của Mộc vương phủ.
Ngươi thử nghĩ coi: Nhà họ Mộc vốn là một nhà đời đời làm trấn thủ ở Vân Nam.
Sau khi nhà Đại Thanh ta khai sáng nghiệp rồng, triều đình phong cho Ngô Tam Quế trọng trấn tỉnh Vân Nam, trách nào Mộc gia chẳng căm hận?
Huống chi vị Mộc vương gia cuối cùng là Mộc Thiên Balại chết về tay Ngô Tam Quế.
Nhà vua ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
– Trẫm lại triệu người đến biểu diễn những chiêu số lợi hại nhất của nhà họ Mộc.
Trong đó có hai chiêu đáng kể là “Hoành tảo thiên quân” và “Cao sơn lưu thuỷ”.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Chúa thượng quả là bậc Thánh minh, đoán việc như thần.
Miệng gã nói vậy mà trong lòng không khỏi xao xuyến, tự hỏi:
– Chẳng hiểu nhà vua đã biết trong phòng mình có dấu hai cô gái của Mộc gia chưa?
Vua Khang Hy lại cười hỏi:
– Tiểu Quế Tử! Ngươi có muốn phát tài không?
Vi Tiểu Bảo tâu:
– Chúa thượng không cho tiểu tử phát tài thì tiểu tử không dám phát tài.
Chúa thượng bảo tiểu tử phát tài thì Tiểu Quế Tử cũng lại chẳng dám không phát.
Vua Khang Hy cười phán:
– Hay lắm. Trẫm cho ngươi phát tài. Ngươi hãy đem những đao kiếm cùng áo trong lột ở người thích khách ra và cả khẩu cung của thích khách đưa cho một người là ngươi được dịp đại phát tài.
Vi Tiểu Bảo ngơ ngác một chút, gã đột nhiên tỉnh ngộ la lên:
Đưa cho Ngô Ứng Hùng.
Vua Khang Hy nói:
– Ngươi khá thông minh đấy. Vậy ngươi đi đi !
Vi Tiểu Bảo tâu:
– Gã tiểu tử Ngô Ứng Hùng chuyến này số phận cao thật !
Ha ha ! Tánh mạng toàn gia gã đều của Hoàng Thượng ban cho.
Vua Khang Hy hỏi:
– Ngươi định bảo gã thế nào?
Vi Tiểu Bảo tâu:
– Nô tài sẽ nói với gã: Họ Ngô kia ! Đức Hoàng thượng của chúng ta mắt soi muôn dặm. Cha con ngươi ở Vân Nam làm việc, chẳng một hành động nào là ngài không haỵ Các ngươi không tạo phản Hoàng thượng đã thấy rõ.
Trái lại, ha ha ! Các ngươi có hai lòng hai dạ, Hoàng Thượng cũng soi thấu tâm can. Vậy cha con ngươi biết điều thì phải khôn ngoan đối với ta.
Vua Khang Hy cười khanh khách nói:
– Ngươi thông minh thật. Dù ngươi không đọc sách, nói năng có điều thô lỗ nhưng cũng hợp ý trẫm.
Con mẹ nó ! Cha con ngươi biết điều thì phải ngoan ngoãn với tạ Ha ha…
Vi Tiểu Bảo nghe đức Hoàng đế học lại câu “Con mẹ nó” của mình, bất giác gã nức lòng hởi dạ, nổi lên tràng cười ha hả.
Gã ôm đao kiếm cùng mọi vật bước ra khỏi thư phòng.
Đột nhiên sau lưng gã nổi cơn đau kịch liệt.
Vi Tiểu Bảo cảm thấy choáng váng lại buồn nôn, liền bụng bảo dạ :
– Mình phải đi gặp mụ điếm để xin thuốc uống rồi sẽ tính.
Gã trấn tĩnh tâm thần, quay sang bảo tên thái giám ở mé tả:
– Ông bạn mang dùm ta cái này.
Ta phải đến vấn an Thái hậu ở cung Từ Ninh.
Tên thái giám kia vội đáp :
– Dạ dạ !
Rồi đón lấy cái bọc của Vi Tiểu Bảo.
Vi Tiểu Bảo đến cung Từ Ninh, liền nhờ thông báo xin vào bái kiến Thái Hậu.
Một lát sau, tiểu cung nữ Nhị Sơ chạy ra khẽ nói:
– Quế công công ! Thái Hậu đang nổi nóng.
Ngài bảo không rảnh để tiếp công công. Vậy công công có việc gì sáng mai sẽ tới.
Vi Tiểu Bảo ngơ ngác thầm nghĩ:
– Sáng mai sẽ tới ư? Biết đâu cái mạng của ta còn sống được đến sáng mai không?
Đêm qụa Thái Hậu đã bảo gã đến cung Từ Ninh để cho thuốc uống, không ngờ bây giờ Thái Hậu lại giởquẻ.
Gã xoay chuyển ý nghĩ rổi bảo Nhị Sơ:
– Tiểu muội tử! Nhờ muội muội trở vào tâu Thái Hậu là Tiểu Quế Tử này không sống được đến sáng mai. Muội muội nói thêm là ta coi cái mạng không vào đâu. Có cho thuốc ta cũng chẳng uống.
Nhị Sơ sửng sốt hỏi lại:
– Công công… công công bảo sao?
Khi nào tiểu muội dám tâu lên Thái hậu những lời vô lễ như vậy?
Vi Tiểu Bảo cười khành khạch đáp:
– Ta sắp chết đến nơi rồi thì vô lễ hay chẳng vô lễ ta cũng không cần nghĩ tới nữa.
Gã dứt lời liền trở gót đi về phòng mình.
Gã đón lấy cái bọc cho tên thái giám kia về rồi mới mở khoá tiến vào phòng.
Gã ngồi xuống ghế mà thở hổn hển.
Mộc Kiếm Bình băn khoăn cất tiếng hỏi:
– Đại ca ! … Trong mình đại ca khó chịu hay sao?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Khó chịu thì có khó chịu thật, nhưng trông thấy tấm dung nhan nguyệt thẹn hoa nhường của muội muội là tiểu huynh lại thấy trong mình khoan khoái ngay.
Mộc Kiếm Bình cười nói:
– Dung nhan của sư tỷ tiểu muội mới đúng là nguyệt thẹn hoa nhường.
Còn trên mặt tiểu muội có hình con rùađen trông xa như quỷ dạ xoa.
Vi Tiểu Bảo thấy cô cười cười, nói nói, lập tức tâm tình trở lại dễ chịu.
Gã cười hỏi:
– Sao trên mặt muội muội lại có con rùa đen?
à! Ta hiểu rồi. Hảo muội tử!
Gương mặt của muội muội vừa nhẵn vừa bóng, vừa trắng vừa trong khác nào một tấm gương.
Vì vậy mà có con rùa đen.
Mộc Kiếm Bình không hiểu gã nói thế lànghĩa làm sao, liền hỏi lại:
– Tại sao thế ?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Tiểu muội ngủ với ai, bộ mặt cũng như tấm gương soi rõ diện mạongười bên cạnh.
Vì thế mà trên mặt muội muội mới có con rùa đen.
Phương Di phì cười nói:
– Ồ ! Ngươi thử lại soi mặt coi.
Vi Tiểu Bảo cười đáp :
– Ta mà soi vào thì trên bộ mặt sáng sủa của hảo muội tử lại có bóng dáng một vị đại lão gia tươi tỉnh.
Hai cô Phương, Mộc đều cười khúc khích.
Phương Di lại cười hỏi:
– Con rùa mà biến thành đại lão gia thì ra ô quy đại lão gia hay sao?
Ba người cùng cười ồ, nhưng không dám cười lớn.
Phương Di bỗng hỏi:
– Này! Chúng ta làm thế nào để trốn thoát khỏi Hoàng cung?
Ngươi thử nghĩ dùm coi có biện pháp nào chăng?
Những ngày Vi Tiểu Bảo ở trong Hoàng cung được mọi người chiều chuộng nịnh nọt, nhưng lúc về phòng riêng lại cảm thấy cực kỳ cô độc quạnh hiu.
Bỗng nhiên gã được hai cô gái nhỏ tuổi là Mộc Kiếm Bình và Phương Di kề cận, tuy lúc nào gã cũng lo âu sợ bị người ta bắt gặp thì thật nguy hiểm vô cùng!
Nhưng thực sự gã không muốn buông tha hai cô rời khỏi phòng mình.
Gã liền đáp :
– Vụ này để thủng thẳng lo nghĩ phương pháp.
Bây giờ hai ngươi mình còn
bị thương, chỉ ra khỏi phòng này một bước là lập tức bị người bắt liền.
Phương Di lại hỏi:
– Những bạn ta vào cung đêm qua không hiểu bao nhiêu người bỏ mạng?
Bao nhiêu người bị bắt? Những người bị nạn tên là gì, ngươi có biết không?
Vi Tiểu Bảo lắc đầu đáp:
– Không biết. Có điều nàng đã quan tâm thì rồi ta sẽ hỏi dò cho.
Phương Di khẽ nói:
– Cám ơn ngươi.
Vi Tiểu Bảo từ ngày gặp Phương Di đến giờ, nay mới được nghe nàng nói một câu tử tế.
Trong lòng gã đang lấy làm kỳ, thì Mộc Kiếm Bình nói:
– Nhất là đại ca hỏi dùm xem một vị họ Lưu có bình yên thoát nạn không?
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Họ Lưu ư? Nhưng tên là gì?
Mộc Kiếm Bình đáp:
– Đó là Lưu sư ca của chúng tạ Y tên là Lưu Nhất Chụ Y… Y là ý trung nhân của sư tỷ đây… Cái đó… cái đó…
Cô chưa nói dứt câu, bỗng bật lên tiếng cười khúc khích vì Phương Di cù lét cô, không để cô nói nữa.
Vi Tiểu Bảo “ồ” lên một tiếng rồi đáp :
– Lưu Nhất Chu ư? Hừ! … Vụ này… vụ này không hayđâu. ..
Phương Di trong dạ bồn chồn, nàng không nhịn được, vội hỏi:
– Y làm sao?
Vi Tiểu Bảo hỏi lại:
– Có phải y người cao cao, mặt mũi trắng trẻo, lối hai mươi tuổi?
Y là một thanh niên diêm dúa phải không?Võ công y rất tinh thâm. Có đúng thế không?
Hồi 52
Chẳng để ai mua chuột lòng người
Thực ra vi Tiểu Bảo chẳng biết Lưu Nhất Chu là người thế nào.
Gã chỉ đoán hắn là ý trung nhân của Phương Di tất nhiên phải là chàng trai tuấn tú.
Đồng thời hắn lại là sư ca của hai cô, chắc võ công cũng vào hạng khá, gã liền nói bịa ra như vậy.
Quả nhiên Mộc Kiếm Bình đáp:
– Đúng rồi! Đúng rồi! Chính y đấy. Y làm sao?
Vi Tiểu Bảo thở dài nói:
– Hỡi ơi! Té ra vị Lưu sư phó này là người yêu của Phương cô nương…
Gã nói tới đây, bỗng ngoài cửa có tiếng bước chân đi tới rồi một người cất tiếng gọi:
– Quế công công ! Thái Hậu ban thưởng đây…
Vi Tiểu Bảo mừng thầm, nghĩ bụng:
– Mẹ kiếp ! Mụ điếm không đến gặp lão gia, lão gia cũng không đến bái kiến mụ thì đã sao?
Lão gia không sợ mình chết, trái lại mụ lại sợ lão gia chết.
Đoạn gã dõng dạc đáp :
– Tạ Ơn ban thưởng.
Vi Tiểu Bảo mở cửa bước ra nhìn tên thái giámmang đồ vật đến, cúi đầu tạ Ơn Thái Hậu ban thưởng.
Gã cầm lấy cái hộp gỗ chạm trổ mở ra coi thì thấy bên trong quả nhiên có đặt một bình thuốc.
Gã liền móc túi lấy tấm ngân phiếu năm mươi lạng bạc thưởng cho tên thái giám kia.
Tên thái giám mừng như bắt được của rơi.
Gã không ngờ làm một việc dễ dàng mà được đến năm chục lạng bạc.
Vi Tiểu Bảo trở vào phòng rồi mở bình lấy một viên thuốc uống.
Phương Di hỏi:
– Quế đại ca! vị Lưu. .. Lưu sư ca đó tình trạng thế nào?
Vi Tiểu Bảo lẩm bẩm:
– Con đượi thối tha này trước nay chưa được câu nói nào tử tế với mình.
Từ lúc thị nhắc đến Lưu sư ca mới kêu mình bằng Quế đại ca.
Chi bằng ta hăm thị một phen cho bõ ghét.
Gã liền thở dài, lắc đầu đáp:
– Đáng tiếc ôi là đáng tiếc !
Phương Di cả kinh, ấp úng hỏi:
– Sao? Y… y… bị thương, hay là… y chết rồi?
Vi Tiểu Bảo cười ha hả đáp :
– Trước nay lão gia chẳng biết Lưu Nhất Chu hay Lưu Nhất Đếchchi hết.
Cô muốn biết hắn sống hay hắn chết thì phải kêu ta batiếng “Hảo lang quân ! “, ta mới cất công điều tra dùm.
Ban đầu Phương Di thấy gã lắc đầu, thở dài, kêu “đáng tiếc ” luôn miệng thì tưởng là Lưu Nhất Chu chắc chắn dữ nhiều, lành ít.
Sau nàng nghe gã nói vậy thì trong bụng mừngthầm, hỏi:
– Sao đại ca không ăn nói đứng đắn?
Đại ca cho hay câu nào thật, câu nào dối được không?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Hừ! Thằng cha Lưu Nhất Chu mà lọt vào tay ta thì ta cột hắn lại, đánh cho tan xác để tra hỏi hắn đã dùng những lời đường mật gì để làm xiêu lòng vợ ta, rồi ta mới vung đao chém một nhát cho rồi đời tên lưu manh chuyên đi dụ dỗ vợ người…
Mộc Kiếm Bình hỏi lại:
– Đại ca đã giết y rồi chăng?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Không phải! Ta mới cắt hai hột của hắn để biến hắn thành một tên thái giám.
Mộc Kiếm Bình không hiểu gã nói thế lànghĩa làm sao, còn Phương Di đã hiểu rõ ràng, nên mặt nàng đỏ bừng lên, cất tiếng mắng nhiếc :
– Ngươi chỉ thích nói càn, nói bậy, chẳng còn ra thể thống gì.
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Lưu sư ca của cô mười phần chắc đến chín là bị bắtrồi. Cô có muốn cho gã làm thái giámkhông?
Quế công công này mà nói ra một câu thì chẳng thiếu gì người nghe theo.
Còn Phương cô nương ! Cô có năn nỉ ta không?
Phương Di lại đỏ mặt lên.
Mộc Kiếm Bình xen vào :
– Quế đại ca ! Người ta gặp bước gian nan mà đại ca không cần người năn nỉ cũng ra tay giúp đỡ mới phải là anh hùng nghĩa hiệp.
Vi Tiểu Bảo lắc đầu đáp:
– Không được ! Không được ! Ta chỉ thích nghe người cầu khẩn.
Nhất là cô nào kêu ta bằng “Hảo lang quân” , “Thân ái lang quân! ” một cách thiết tha thì ta càng phấn khởi tinh thần để giúp việc cho.
Phương Di ngần ngừ một chút rồi hô:
– Quế đại ca ! Hảo đại ca ! Tiểu muội năn nỉ đại ca.
Vi Tiểu Bảo vênh mặt lên nói:
– Phải kêu ta là “Hảo lang quân” mới được.
Mộc Kiếm Bình lại xen vào:
– Đại ca nói thế là không phải. Sư tỷ của tiểu muội đã hứa hôn với Lưu sư ca rồi.
Lưu sư ca mới là lang quân của ỵ Khi nào y chịu kêu đại ca bằng ” lang quân” ?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Không được ! Y lấy Lưu Nhất Chu thì lão gia phải nổi cơn ghen, ghen tới long trời lở đất.
Mộc Kiếm Bình khuyên giải:
Đại ca đừng làm thế, Lưu sư ca là người rất tử tế!
Vi Tiểu Bảo nói:
– Hắn càng tử tế bao nhiêu, ta càng ghen tức bấy nhiêu.
Trời ơi! Ghen đến phát điên! Ghen đến chết người!
Ghen càng cay đắng càng ghen cho nhiều !
Ha ha! Ha ha ! …
Gã vừa cười vừa ôm cái bọc đi ra khỏi phòng.
Vi Tiểu Bảo khoá trái cửa lại rổi kêu bốn tên thái giám tùy tùng, cùng lên ngựa đến phủ Bình Tây Vương đường Trường An, phía Tây thành Bắc Kinh.
Ngô Ứng Hùng nghe báo có Khâm Sứ đến, lật đật chạy ra cúi đầu nghênh tiếp
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Đức Hoàng Thượng phái tiểu đệ đem những vật này cho Tiểu Vương Gia coi thử.
Tiểu Vương Gia ! Tiểu Vương Gia có to gan lớn mật không?
Ngô Ứng Hùng đáp :
– Ty chức cực kỳ nhát gan, không chịu nổi những điều khủng khiếp.
Vi Tiểu Bảo làm bộ sửng sốt rồi cười hỏi:
– Tiểu Vương Gia không chịu nổi những cơn kinh khủng ư? Vậy mà lúc làm việc lại rất gan dạ.
Ngô Ứng Hùng đáp :
– Ty chức chưa hiểu ý tứ của công công. Xin công công nói rõ hơn.
Đêm trước ở phủ Khang Thân Vương, Ngô Ứng Hùng tự xưng là tại hạ.
Bữa nay gã thấy Vi Tiểu Bảo vâng chỉ tới đây, ngấm ngầm cảm thấy tình thế bất lợi liền tự xưng là ty chức.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Đêm hôm qua Tiểu Vương Gia phái bao nhiêuthích khách vào cung?
Đức Hoàng Thượng sai tại hạ tới đây hỏi về vụ đó.
Ngô Ứng Hùng đã nghe tin về vụ thích khách đêm qua vào náo loạn Hoàng cung, bây giờ đột nhiên hắn thấy Vi Tiểu Bảo hỏi vậy thì sợ hãi vô cùng.
Hắn co đấu gối, quỳ mọp ngay xuống, trông ra sân. Vừa dập đầu vừa kêu:
– Hoàng Thượng đối đãi với cha con kẻ vi thần ơn nặng tầy non.
Dù cha con nô tài có làm thân trâu, ngựa cũng chưa đủ báo đền trong muôn một.
Cha con nô tài là Ngô Tam Quế và Ngô Ứng Hùng thà cam tâm chết vì Hoàng thượng, quyết chẳng hai lòng.
Vi Tiểu Bảo cười nói:
– Tiểu Vương Gia hãy dậy đi, thủng thẳng rồi hãy dập đầu cũng chưa muộn.
Tiểu Vương Gia ! Tại hạ hãy cho Tiểu Vương Gia coi những thứ này…
Gã vừa nói vừa cởi bọc, mở ra để trên bàn.
Ngô Ứng Hùng đứng dậy ngó thấy y phục cùng khí giới trong bọc thì khiếp sợ không biết đến thế nào mà kể ! Bất giác hai tay hắn run lên bần bật,miệng ấp úng :
Vụ này… vụ này…
Hắn cầm tờ khẩu cung lên coi thấy viết rõ ràng thích khách vâng lệnh Bình Tây Vương Ngô Tam Quế vào cung hành thích, cố ý hạ sát Hoàng đế Thát Đát, để lập Ngô Tam Quế lên làm chúa vân vân. .. mà lúc này hồn vía lên mây.
Hai chân hắn nhũn ra, lại quỳ xuống lắp bắp năn nỉ:
– Quế công công! … Vụ này… vụ này nhất quyết không phải là sự thật.
Bọn nô tài… bị gian nhân hãm hại. Nô tài hy vọng công công tâu lên thánh thượng…tâu. .. tâu…
Vi Tiểu Bảo nói:
Những khí giới này đều là do bọn phản tặc đem vào trong cung mưu đồ việc tày đình.
Trên binh khí đều khắc chữ hiệu của quý phủ mới thậtlà kỳ!
Ngô Ứng Hùng đáp :
– Cha con nô tài có rất nhiều kẻ thù. Đây nhất định là gian kế của cừu gia.
Vi Tiểu Bảo trầm ngâm một lúc rồi nói:
– Những lời của Tiểu Vương Gia cũng có lý phần nào.
Song chúng ta chưa hiểu đức Hoàng Thượng có tin nhưvậy không?
Ngô Ứng Hùng nói:
– Đây toàn là trông cậy vào ơn cao đức cả của công công.
Nếu công công chịu phân tích rõ ràng dùm cho cha con ty chức, được Hoàng Thượng tin lời.
Tính mệnh cha con ty chức còn bảo toàn được tức là của công công đã ban cho.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Tiểu Vương Gia! Tiểu Vương Gia hãy đứng dậy! Đêm rồi Tiểu Vương Gia tặng cho tại hạ một phần lễ trọng hậu dường như đã liệutrước có vụ này xảy ra phải không? Ha ha ! Ha ha !
Ngô Ứng Hùng toan đứng lên, nhưng nghe Vi Tiểu Bảo nói mấy câu nghiêm trọng này lại quỳ xuống cái rụp, kêu van:
– Công công minh xét cho ! Công công chỉ cần phân tích mấy lời về cha con ty chức trước mặt HoàngThượng, ngài là bậc thánh minh, nhất định tin lời công công.
Vi Tiểu Bảo nói:
Vụ này đã thành chuyện động trời ! Sách Ngạch Đồ đại nhân, quan thị vệ Đô Đầu Đa Long đại nhân đều đi báo kiến Hoàng Thượng và đã phúc bẩm bản cung trạng của bọn thích khách, Tiểu Vương Gia biết rồi đó.
Việc tạo phản là một vấn đề trọng đại, dù ai lớn mật đến đâu cũng không dám lấp liếm hay tâu trình một cách hồ đồ mà bảo phân tích một vài câu trước mặt Hoàng Thượng mà xong được ư?
Nhưng tại hạ nghĩ rằng chúng ta chưa đến nỗi hết đường.
Tại hạ cần phải nghĩ mưu chước tuyệt diệu, dù mười phần không ăn chắc cả mười, cũng hy vọng rất nhiều rửa sạch tội danh cho cha con Tiểu Vương Gia.
Có điều vụ này phải tốn công lắm mới được.
Ngô Ứng Hùng cả mừng nói:
– Trăm điều trông cậy vào phương lược giải cứu của công công.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Tiểu Vương Gia hãy đứng dậy cùng nhau nói chuyện cho tiện.
Ngô Ứng Hùng đứng lên rồi miệng không ngớt ngỏ lời cảm tạ.
Vi Tiểu Bảo hỏi vặn:
– Bọn thích khách này đúng không phải Tiểu Vương Gia phái đến chứ?
Ngô Ứng Hùng đáp :
– Nhất định là không phải. Ty chức khi nào dám làm việc động trời, muôn thác cũng không đủ đền tội?
Vi Tiểu Bảo nói:
– Được rồi! Tại hạ đã cùng Tiểu Vương Gia kết bạn, lầnnày hãy tạm tin lời.
Trường hợp mà thích khách do Tiểu Vương Gia phái đến tức là đào lỗ để chôn tại hạ đó.
Ngô Ứng Hùng nói ngay:
Xin công công yên lòng, nhất quyết không phải ty chức.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Vậy theo ý Tiểu Vương Gia thì những tên phản tặc kia do ai phái đến?
Ngô Ứng Hùng đáp :
– Vì ty chức rất nhiều kẻ thù nên trong lúc nhất thời khó mà xác định được.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Tiểu Vương Gia đã muốn cho tại hạ trình bày trướclong nhan thì ít nhất phải đưa ra một vài kẻ thù,thánh thượng mới tin được.
Ngô ứng Hùng đáp : ,.
– Dạ dạ ! Gia nghiêm thay nhà Đại Thanh bình thiên hạ, tiễu trừ phản nghịch không phải là ít.
Bọn phản nghịch thù hận sâu cay gia nghiêm đại khái là dư đảng của Lý Sấm, bè phái của ĐườngVương, Quế Vương triều nhà Minh, hay dư đảng của Mộc gia ở VânNam.
Bọn chúng đã thù hận thấu xương thì bất cứ việc phản loạn hay bạo thiên nghịch địa chúng cũng dám
làm.
Vi Tiểu Bảo gật đầu hỏi:
– Những bè phái Lý Sấm, dư đảng của Mộc ThiênBa gì gì đó, gia số võ công của họ thếnào?
Tiểu Vương Gia dạy tại hạ mấy chiêu để đến biểu diễn trước mặt long nhan.
Tại hạ sẽ nói là đêm qua chính mắt mình đã trông thấy thích khách thì triển những chiêu số này, quyết không lầm lẫn. Có thế Thánh hoàng mới tin được.
Ngô Ứng Hùng cả mừng đáp :
– Kế này của công công thật là tuyệt diệu. Có điều ty chức hiểu võ công rất ít.
Để ty chức đi hỏi thủ hạ.
Thưa công công ! Xin công công hãy ngồi chơi một chút.
Ty chức vào trong giây lát rồi lập tức trở ra ngay.
Hắn nói xong lại vấn an một câu, rồi lật đật đi vào nhà trong.
Chỉ trong khoảnh khắc, Ngô Ứng Hùng dẫn một người theo ra.
Gã chính là tên đứng đầu bọn tùy tùng tên gọi Dương Dật Chi.
Đêm qua Vi Tiểu Bảo đã đánh bạc giúp gã này được một ngàn sáu trăm lạng.
Dương Dật Chi vừa thấy Vi Tiểu Bảo vội tiến lại dâng lời vấn an, sắc mặt gã đầy vẻ lo âu.
Dĩ nhiên Ngô Ứng Hùng đã nói rõ đầu đuôi cho gã biết.
Vi Tiểu Bảo cười nói:
– Dương đại ca ! Đại ca bất tất phải lo lắng. Đêm qua đại ca đánh bạc ở phủ Khang Thân Vương, chẳng thiếu gì văn võ đại thần đã gặp mặt, quyết không ai dám bảo đại ca vào cung hành thích.
Dương Dật Chi đáp :
Dạ dạ ! Tiểu nhân sợ là sợ bọn gian nhân hãm hại. Họ dám nói thế tử một mặt đưa bọn tiểu nhân vào phủ Khang Thân gia để mọi người chứng kiến, một mặt ngấm ngầm phái bọn nghịch tặc vào cung gây việc động trời.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Cũng có lý như vậy.
Dương Dật Chi lại nói:
– Theo lời thế tử thì công công đã chịu giữ công đạo, đến phân tích trình bày trước Thánh hoàng để nâng đỡ bọn tiểu nhân. Công côngthật là một vị đại ân nhân của Ngô gia.
Những kẻ thù Bình Tây Vương nhiều quá kể không xiết được.
Gia số võ công của họ cực kỳ phức tạp.
Chỉ có Mộc vương phủ đã dựng ra những môn võ riêng biệt cho một nhà nên nhận được dễ dàng.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Chà! Đáng tiếc đây không tìm đượcngười nào trong Mộc vương phủ để bảo họ biểu diễn mấy chiêuthức cho coi.
Dương Dật Chi nói:
– Mộc gia quyền và Mộc gia kiếm đã lưu truyền ở Vân Nam lâu ngày, nên tiểu nhân nhớ được một ít.Tiểu nhân xin biểu diễn mấy đường, nhờ công công chỉ điểmcho.
Bọn thích khách vào cung đã đem theo đao kiếm, vậy tiểu nhân biểu diễn môn “Hồi phong kiếm” của Mộc gia được chăng?
Vi Tiểu Bảo cả mừng đáp:
– Đại ca đã hiểu võ công của Mộc gia thì còn gì hay hơn nữa?
Có điều tại hạ chẳng hiểu gì về kiếm pháp màtrong lúc vội vàng có học cũng không nhớ được.
Vậy đại ca biểu diễn mấy chiêu Mộc gia quyền cho coi.
Dương Dật Chi đáp :
– Dạ ! Tiểu nhân xin tuân lệnh. Ngày trước côngcông đã ra sức bắt Ngao Bái, lừng danh bốn biển.
Công phu quyền cước của công công nhất định cao thâm khôn lường !
Tiểu nhân thi triển có chỗ nào không đúng, xin công công chỉ điểm cho !
Gã nói rồi đứng giữa sảnh đường từ từ thi triển từng chiêu từng thức.
Mộc gia quyền nguyên từ đời Mộc Anh truyền lại đã trên hai trăm năm là một công phu rèn luyện đến trăm ngàn lần nên cực kỳ tinh diệu.
Về quyền pháp Dương Dật Chi không chuyên chú nên ít sở trường.
Nhưng đường quyền này ở Vân Nam rất nhiều người biết, võ công gã lại rất cao thâm, thêm phần kiến văn quảng bác, nên những chiêu thức gã phô diễn được tới trình độ khá tinh diệu.
Vi Tiểu Bảo coi đến chiêu “Hoành tảo thiên quân” bất giác cất tiếng khen:
– Chiêu này hay tuyệt !
Sau gã sử đến chiêu “Cao sơn lưu thủy”, Vi Tiểu Bảo lại khen:
– Chiêu này cũng không dở.
Gã chờ Dương Dật Chi sử Mộc gia quyền xong rồi hỏi:
– Hay lắm! Hay lắm!
Trong lúc nhất thời, tại hạ chẳng thể học được nhiều,chỉ cần một vài chiêu để trình diễn trước mặt Hoàng Thượng làđủ.
Hoàng Thượng sẽ vời mấy tay cao thủ võ công trong cung đến nhận xét.
Đại ca tính thử coi liệu họ có nhận ra được lai lịch môn võ này không?
Vi Tiểu Bảo nói rồi vung tay khoa chân y thức sử hai chiêu “Hoành tảo thiên quân” và “Cao sơn lưu thuỷ”.
Dương Dật Chi mừng rỡ đáp :
– Công công sử hai chiêu “Hoành tảo thiênquân” và “Cao sơn lưu thuỷ” đã đến chỗ tinh vi.
Những tay hảo thủ nhìn tới liền biết ngay là quyền pháp của Mộc gia.
Công công quả là một nhân vật thông minh mẫn tiệp hơn đời,vừa ngó qua đã sử đúng ngay.
Như vậy Ngô gia của bọn tiểu nhân rất nhiều hy vọng được thoát nạn.
Ngô Ứng Hùng xá dài luôn mấy cáinói:
– Cả nhà họ Ngô của ty chức hơn trăm người, hoàn toàn trông vào công công cứu mạng cho.
Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng:
– Trong cả nhà Ngô Tam Quế có cả non vàng núi bạc, ta bất tất phải nhắc tới chuyện tiền nong cho gã khinh mình.
Gã liền chắp tay đáp lễ nói:
– Chúng ta là bạn kết giao, sao Tiểu Vương Gia còn nói đến những chuyện ơn đức cùng cứu mạng làm chi?
Như vậy chẳng hoá ra tiểu vương gia coi tại hạ là người ngoài ư?
Vả lại tại hạ chỉ biết hết sức hành động, không nghĩ gì đến chuyện khác, mà cũng chẳng hiểu có đắc dụng haykhông?
Ngô Ứng Hùng vâng dạ luôn mấy tiếng.
Vi Tiểu Bảo gói bọc binh khí lại cắp vào nách tự nghĩ:
– Ta không nên giao cái bọc này cho y vội.
Gã chợt nhớ tới điều gì liền hỏi:
– Tiểu Vương Gia ! Hoàng Thượng còn truyền cho tại hạ hỏi Tiểu Vương Gia một điều: Những người ở tỉnh Vân Nam có ai là Dương Nhất Phong đến làm quan trong kinh không?
Hoặc giả có nhân vật nào trùng danh hiệu như vậy không?
Ngô Ứng Hùng sửng sốt nghĩ thầm:
– Dương Nhất Phong bất quá là một viên quan nhỏ mọn.
Hắn lai kinh bệ kiến, chưa vào bái yết thánh thượng, mà sao thánh thượng đã biết hắn?
Gã nghĩ vậy liền đáp :..
– Dương Nhất Phong là người mới được uỷ nhiệm lãnh chức Tri Huyện huyện Khúc Tĩnh, tỉnh Vân Nam. Hiện nay hắn cũng lai kinh chờ đợi bái kiến thánh thượng.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Hoàng Thượng phái tại hạ hỏi Tiểu Vương Gia về vụ mấy bữa trước đây Dương Nhất Phong đã lấn át lương dântrên một toà tửu lầu. Hắn dong cho bọn nô bộc tànác đánh người.
Chẳng hiểu hiện nay hắn đã thay đổi tính tình chưa?
Nguyên Dương Nhất Phong được Ngô Tam Quế uỷ cho làm Tri Huyện Khúc Tĩnh là vì hắn đã đút lót hơn bốn vạn bạc.
Trong khoản này, Ngô Ứng Hùng đã rút lấy trên ba ngàn lạng.
Bây giờ gã nghe Vi Tiểu Bảo nói vậy thì chẳngcòn hồn vía nào nữa, vội đáp ngay:
– Ty chức xin dạy bảo hắn.
Đoạn gã quay ra bảo Dương Dật Chi:
– Ngươi đi kêu Dương Nhất Phong đến đây lập tức, hãy đánh hắn năm chục trượng lớn rồi sẽ liệu.
Ngô Ứng Hùng lại đưa lời vấn an Vi Tiểu Bảo và nói:
– Công công ! Xin công công khải tấu Thánh hoàng cho : kẻ vi thần Ngô Tam Quế xét người không được tinh minh, tiến cử một tên chẳng ra gì. Xin Thánh hoàng giáng chỉ hành tội, kẻ vi thần không dám oán thán. Tên Dương Nhất Phong lập tức bị cách chức, vĩnh viễn không được thu dụng.
Đồng thời kẻ vi thần thỉnh cầu bộ đại nhân uỷ nhiệm bậc hiền tài khác sung vào chức đó.
Vi Tiểu Bảo cười đáp :
– Tưởng bất tất phải dùng hình phạt nghiêm trọng đếnthế.
Ngô Ứng Hùng nói:
Dương Nhất Phong lớn mật làm càn đã đến tai thánh thượng thật tội đáng chu di.
Dật Chi! Ngươi cứ phạt đòn thật nặng cho ta !
Dương Dật Chi đáp :
– Xin tuân mệnh!
Vi Tiểu Bảo cười ha hả nghĩ bụng :
Thế là tên quan họ Dương e rằng khó toàn mạng
Gã nói:
– Tại hạ trở về phúc trình Hoàng thượng sẽ ráng biểu diễn hai chiêu “Hoành tảo thiên quân” và “Cao sơn lưu thủy” cho thật đúng mới được.
Gã nói rồi cáo từ đi ra.
Ngô ứng Hùng lấy trong tay áo ra một gói lớn hai tay dâng lên nói:
– Quế công công ! Đại ơn đại đức của công công không thể báo đáp một cách dễ dàng.
Lại nhờ Đa tổng quản, Sách đại nhân cùng các vị Ngự tiền thị vệ đại thần hết lòng bảo vệ, ty chức gọi là có chút quà mọn để tỏ lòng thành kính.
Ty chức cảm phiền Quế công công vị tình chuyển giao dùm tới các vị đó.
Thánh thượng có hỏi đến, mỗi vị tâu giúp một câu thì nỗi oan uổng của cha con kẻ vi thần mới rửa được.
Vi Tiểu Bảo đón lấy cái bọc cười hỏi:
– Phải chăng Tiểu Vương Gia muốn tại hạ thay mặt tỏ thân tình với mấy vị đó?
Vụ này dễ lắm, tại hạ có thể làm được.
Gã ở trong cung hơn một năm, tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã học được cách ăn nói của bọn thái giám rất đầy đủ. Giả tỷ bây giờ gã mới bắt đầu mạo danh Tiểu Quế Tử thì Hải lão công đui mắt khó lòng phát giác ra được.
Ngô Ứng Hùng và Dương Dật Chi kính cẩn đưa gã ra tận cổng ngoài.
Vi Tiểu Bảo ngồi trên kiệu mở bọc ra coi thấy toàn là ngân phiếu, tổng số đúng mười vạn lạng bạc.
Gã lẩm bẩm:
– Con mẹ nó ! Lão gia lấy năm vạn trước.
Rồi gã cất ngân phiếu vào bọc. Còn năm vạn lạng vẫn để nguyên trong gói.
Công việc đầu tiên của Vi Tiểu Bảo là đến Ngự thư phòng bái kiến vua Khang Hy để phúc trình sứ mạng đã làm xong.
Gã nói: Ngô ứng Hùng đối với bậc chúa thượng thánh minh bằng một tấm lòng cảm kích không bút nào ta?
xiết !
Vua Khang Hy cười nói:
– Chắc gã sợ giật bắn người lên!
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Gã sợ đến té đái vãi phân. Sau nô tài lại bảo gã: Minh kiến của thánh thượng soi xa muôn dặm.
Ngài điều tra võ công của thích khách đoán ngay được là hành vi của bọn phản tặc họ Mộc ở Vân Nam. Ngô Ứng Hùng vừa kinh hãi vừa mừng thầm, gã cười híp mắt lại.
Vua Khang Hy nổi lên tràng Vi Tiểu Bảo ha hả.
Vi Tiểu Bảo móc trong bọc lấy gói ngân phiếu ra tâu:
– Ngô ứng Hùng cảm kích đến độ móc ra một nắmngân phiếu lớn nói là tặng cho nô tài mộtvạn lạng. Còn bốn vạn lạng gã yêu cầu nô tàiđem chia cho bọn thị vệ Ở trong cung đã ra sức chiến đấu đêmquạ Muôn tâu Thánh thượng! Thánh thượng coi đâyđủ rõ bọn nô tài được một dịp đại phát tài.
Mớ ngân phiếu này mỗi tấm đều năm trăm lạng.
Tất cả một trăm tấm chồng lên thành một xấp dầy.
Vua Khang Hy cười nói:
– Ngươi còn là một đứa nhỏ thì một vạn lạng cũng không xài hết được.
Vậy còn bốn vạn lạng ngươi đem chia cho bọn thị vệ.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:
– Hoàng Thượng tuy thông minh nhưng cũng không đoán được trong mình Vi Tiểu Bảo này có hàng mấy chục vạn lạng bạc.
Gã lại tâu:
– Tâu Thánh Thượng! Nô tài chầu hầu Thánh Thượng, thứ gì cũng đủ hết, có bạc cũng chẳng dùng làm gì! Nô tài thờ chúa giữ vẹn lòng trungđã được Thánh Thượng chiếu cố đủ điều.
Vậy năm vạn lạng bạc này xin đem thưởng hết cho bọn thị vệ, nô tài sẽ bảo với chúng đây là của Thánh Thượng ban thưởng, bất tất phải nhắc tới Ngô Ứng Hùng để mua chuộclòng người cho gã.
Vua Khang Hy không muốn mạo danh ban thưởng, nghe đến bốn chữ “muachuộc lòng người” nhà vua không khỏi động tâm.
Hồi 53
Quế Công Công song thủ bảo giai nhân
Vi Tiểu Bảo thấy vua Khang Hy trầm ngâm không nói gì, liền tâu:
– Muôn tâu Thánh Thượng ! Ngô Tam Quế phái con trai lai kinh, đem theo vô số vàng bạc, thấy ai cũng đút lót, chưa chắc đã phải vì lòng tết. Trăm họ cùng kim ngân châu báu khắp nơi trong thiên hạ đều là của chúa thượng. Vậy mà thằng lỏi Ngô Tam Quế ngang ngược càn rõ, dám coi tỉnh Vân Nam như đất của họ Ngô nhà hắn.
Vua Khang Hy gật đầu phán:
– Ngươi nói rất có lý. Vậy số bạc này ngươi cứ bảo là của trẫm ban thưởng cũng được.
Vi Tiểu Bảo liền qua phòng thị vệ Ở ngoài Ngự thư phòng. Gã nhìn quan Ngự tiền thị vệ đô tổng quản là Đa Long nói:
– Đa tổng quản! Hoàng Thượng truyền dạy đêm qua những tên thị vệ nào hộ giá có công, ngài khâm ban năm vạn lạng bạc bạch ngân để thưởng cho họ.
Đa Long cả mừng quỳ mọp ngay xuống tạ Ơn.
Vi Tiểu Bảo cười nói:
– Hiện giờ Hoàng Thượng đang lúc cao hứng, vậy Đa tổngquản vào ngay Ngự thư phòng tạ Ơn ngài ban thưởng đi.
Gã nói rồi giao năm vạn lạng bạc bằng ngân phiếu choĐa Long.
Đa Long theo Vi Tiểu Bảo tiến vào thư phòng quỳ xuống dập đầu tâu:
– Muôn tâu Thánh Thượng ! Thánh Thượng ban thưởng, nô tài là Đa Long cùng đoàn thị vệxin dập đầu bái tạ,..
Vua Khang Hy tươi cười gật đầu luôn mấy cái.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Chỉ ý của Thánh Thượng là ban thưởng cho công bằng. Vậy tổng quản đem năm vạn lạng bạc này liệu mà chiacho bọn thị vệ. Ai giết giặc có công hoặc anh dũng chiến đấumà phải bị thương thì cho phần hơn.
Đa Long đáp :
– Dạ dạ ! Nô tài xin tuân chỉ.
Vua Khang Hy bụng bảo dạ :
– Gã nô tài Tiểu Quế Tử đã hết lòng trung lại không tham tiền bạc, kể cũng hiếm có. Gã đem cả năm vạn lạng bạc tận số để thưởng cho thị vệ, còn chính gã không lấy một đổng nào. Thật là đáng khen.
Vi Tiểu Bảo cùng Đa Long tạ Ơn lui ra.
Đa Long đếm một tập ngân phiếu cộng một vạn lạng, cười nói:
– Quế công công ! Đây là bọn thị vệ tỏ lòng hiếu kính công công. Xin công công vui lòng thu nạp để chia cho bọn tiểu công công ở trong cung.
Vi Tiểu Bảo cười đáp :
– Ô hay! Đa tổng quản ! Tổng quản nói vậy thì không phải là bạn hữu rồi.
Tiểu Quế Tử này bình sinh chỉ kính trọng những bạn võ công cao cường.
Năm vạn lạng bạc này nếu đức Hoàng Thượng mà thưởngcho bọn quan văn thì Tiểu Quế Tử này tất được chia một, haivạn lạng. Nhưng đây là Hoàng Thượng thưởng cho Đatổng quản cùng đoàn thị vệ, thì dù tổng quảncó cho một phân một lạng, tại hạ cũng không thể thu nhậnđược.
Đa Long cười nói:
– Anh em thị vệ đều nói là trong cung có rất nhiều vị công công nhưng đặc biệt Quế công công nhỏ tuổi nhất mà lại là một ông bạn tử tế nhất, tiếng đồn quả đã không ngoa.
Vi Tiểu Bảo chợt nhớ ra điều gì liền nói:
– Đa tổng quản ! Tổng quản tra dùm tại hạ xem trong những tên phản tặc bị bắt đêm qua có ai là Lưu Nhất Chu không? Nếu có tên này thì chúng ta phải điều tra cho biết gốc gác của gã.
Đa Long đáp :
– Dạ dạ ! Dĩ nhiên bọn phản tặc khai tên giả, nhưng tại hạ sẽ từn cách điều tra.
Vi Tiểu Bảo về gần tới cửa phòng thì thấy một tên tiểu thái giám đã đứng chờ sẵn ở đó.
Tên tiểu thái giám này chạy lại đón gã, khẽ nói:
– Quế công công! Vị Tiền lão bản bữa trước lại đưa một con heo đến. Con heo bữa nay kêu bằng “Địa hoàng nhân sâm trư”. Y nói đem kính biếu công công, hiện còn chờ công công ở nhà bếp.
Vi Tiểu Bảo chau mày nghĩ bụng :
– Lần đầu hắn đưa đến con “Hoa điêu phục linh trư”, còn chưa thu xếp được ổn thoa? mà nay hắn lại đưa đến con “Địa Hoàng nhân sâm trư” gì đó?
Chốn Hoàng cung há phải là cái cũi đựng heo?
Rồi gã lẩm bẩm:
– Nhưng hắn đã đến, mình chẳng thể không tìm cách phát lạc !
Vi Tiểu Bảo đi thẳng xuống nhà bếp. Quả nhiên thấy Tiền lão bản đứng lên tươi cười thi lễ nói:
– Quế công công ! Con “Hoa điêu phục linh trư” bữa trước của tiểu nhân là một món ăn bổ ích phi thường. Quế công công xơi vào rồi tinh thần tráng kiện, mặt mũi hồng hào. Vì tấm lòng cảm kích đối với công công đã hết lòng chiếu cố, nay tiểu nhân lại đưa đến biếu công công con heo đặc biệt này.
Hắn nói rồi trỏ sang mé bên.
Vi Tiểu Bảo thấy đây là một con heo còn sống, toàn thân lông trắng coi rất đẹp. Nó đang đi quyện trong cái cũi tre.
Vi Tiểu Bảo không hiểu Tiền lão bản muốn giở trò gì với mình, nhưng gã cũng gật đầu luôn mấy cái.
Tiền lão bản tiến đến bên cầm lấy tay Vi Tiểu Bảo nói:
– Chà chà! Quế công công ăn thịt heo “Hoa điêu phục linh trư” rồi, kinh mạch rất thịnh vượng, quả nhiên khác trước nhiều.
Vi Tiểu Bảo thấy Tiền lão bản chuồn vào trong tay gã một mảnh giấy vo tròn. Nhưng vì ở nhà bếp đông người, gã không tiện hỏi nhiều.
Tiền lão bản lại nói:
– Con Địa hoàng nhân sâm trư này không thể nuôi nấng như heo thường được..Xin công công dặn nhà bếp lấy thứ dấm rượu thượng hảo hạng cho nó ăn trong mười ngày. Qua kỳ hạn này tiểu nhân lại đến coi và mổ cho công công hưởng thụ.
Vi Tiểu Bảo chau mày nói:
– Lần đầu con Hoa điêu phục linh trư đã làm cho ba hồn bảy vía tiểu đệ lên mây rồi, vậy bây giờ nhất định là Nhân sâm trư, Yến sào trư hay gì gì trư đi nữa thì Tiền đại ca cũng tự liệu mà gánh vác lấy, tiểu đệ ăn không tiện đâu.
Tiền lão bản cười ha hả nói:
– Đây là lòng hiếu kính của tiểu nhân, chứ không dám làm phiền luỵ đến công công đâu, mà công công phải ngần ngại.
Hắn nói rồi xá liền mấy cái, trở gót đi ra.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:
– Trên mảnh giấy này chắc là có viết chữ, mà chữ nghĩa của mình không được một rúm mới thật rắc rối!
Gã đành dặn bọn nhà bếp liệu mà chăn nuôi con heo.
Đoạn gã trở về phòng vừa đi vừa bụng bảo dạ:
– Thằng cha Tiền lão bản này thật là thông minh!
Chuyến trước hắn dùng con heo chết để dấu người sống vào trong cung.
Nếu lần này lại đem con heo mổ rồi vào cung tất không khỏi khiến cho người ta sinh lòng ngờ vực, nên hắn đưa một con heo sống cho bọn Ngự trù phòng nuôi dưỡng để chứng tỏ chẳng có trò chi hết.
Như vậy dù trước kia có kẻ hoài nghi thì bây giờ lòng ngờ vực cũng tiêu tan hết.
Phải lắm! Phải lắm !
Kẻ khôn ngoan muốn bịp người, chẳng những phải suy nghĩ chu đáo trước khi hành động, mà sau khi
xong việc rồi, nếu có cơ hội cũng nên vá kín những chỗ sơ hở.
Rồi gã tự nhủ:
– Còn mảnh giấy này ta đành đưa cho tiểu Quận Chúa đọc giùm. Mẹ kiếp !
Có việc gì sao không nói huỵch toẹt ra, lại còn viết chữ con bà nó gì đây, để mình nóng ruột, và phải nhờ kẻ khác đọc cho nghe thì giữ bí mật thế đếch nào được !
Vi Tiểu Bảo về tới, vừa mở khoá vào phòng, Mộc KiếmBình đã nói ngay:
– Quế đại ca ơi! vừa có người tới ngoài cửa, dường như đemcơm đến thì phải. Họ thấy cửa khoá cũng không gõcửa, bỏ đi ngay.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Sao muội muội biết họ đem cơm đến? Ha ha! Chắc các cô này ngửi thấy mùi cơm thịt lại càng đói ngấu phải không? Đói thì sao không lấy bánh mà ăn?
Mộc Kiếm Bình cười khúc khích đáp:
– Nói thực cho đại ca hay, bọn tiểu muội đã lấy ăn rồi.
Phương Di ngập ngừng hỏi:
– Quế… Quế đại cạ Đại ca đã. ….
Nàng tính hỏi: “Đại ca đã được tin tức gì về Lưu Nhất Phong chưa?”
Nhưng lại hổ thẹn ấp úng không nói nên lời !
Vi Tiểu Bảo đáp ngay:
– Ta chưa điều tra xong vụ Lưu sư ca của nàng. Theo lời bọn thị vệ trong cung thì những đứa bị bắt, chẳng có tên nào họ Lưu.
Phương Di khẽ nói:
– Đa tạ đại ca ! Chỉ mong không bắt được y là hay rồi.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Cái đó chẳng có gì là haỵ Gã ở ngoài nhớ nàng, nàng ở trong cung nhớ gã.Một đằng nàng nhớ ta, ta nhớ nàng. Các anh cácchị nhân tình không được nhìn thấy mặt nhau tấtbị mối tương tư hành hạ cực kỳ đau khổ, chứ chẳng quý hoágì.
Phương Di đỏ mặt lên nói:
– Sao lại bảo tiểu muội ở trong cung nhớ nhung ai?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Các cô nàng đã vào cung thì đừng hòng có ngày ra được nữa. Tỷ như nàng nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn, Tiểu Quế Tử vừa trông thấy đã muốn làm vợ. Nếu đức Hoàng đế mà ngó thấy, nhất định đòi phong làm Hoàng hậu nương nương. Phương cô nương ơi ! Ta khuyên cô làm Hoàng hậu nương nương quách!
Phương Di dẫy nẩy lên nói:
– Tiểu muội không nói chuyện với đại ca nữa. Mỗi câu nói của đại ca lại làm cho tiểu muội tức mình.
Tiểu muội muốn nổi nóng rồi đây.
Vi Tiểu Bảo bật cười. Gã cầm mảnh giấy đưa cho Mộc Kiếm Bình nói:
– Tiểu Quận Chúa! Muội muội đọc thử mảnh giấy này cho ta nghe !
Mộc Kiếm Bình cầm lấy đọc :
– Ở quán trà Cao Thăng toàn nói về Anh Liệt Truyện.
Rồi cô hỏi:
– Vụ này là thế nào đây?
Vi Tiểu Bảo vừa nghe đã hiểu ý: Khi người Thiên Địa Hội có việc muốn gặp gã là lại mời gã ra quán trà Cao Thăng để nghe thầy đồ giảng về Anh Liệt Truyện.
Gã liền cười đáp:
– Anh Liệt truyện mà muội muội không biết ư?
Mộc Kiếm Bình nói:
– Dĩ nhiên tiểu muội hiểu lắm. Anh Liệt truyện là một thiên cố sự nói về công cuộc khai sáng nghiệp rồng của Đức Thái Tổ Hoàng đế.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Trong sách có một hồi: “Mộc vương gia tam tiến hạ Vân Nam, Quế công song thủ bão giai nhân”, muội muội đã nghe chưa?
Mộc Kiếm Bình bĩu môi đáp :
– Vụ Kiềm Ninh Vương gia gia bình định Vân Nam dĩ nhiên là có ở trong liệt truyện. Còn vụ Quế công công song thủ… gì gì đó là bịa ra.
Vi Tiểu Bảo nghiêm trang hỏi:
– Muội muội bảo không có vụ “Quế công công songthủ bão giai nhân” ư?
Mộc Kiếm Bình đáp:
– Nhất định không có. Đây chỉ là đại ca bịa ra.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Chúng ta đánh cuộc nào ! Nếu có thìlàm sao? Không có thì làm sao?
Mộc Kiếm Bình nói:
– Những thiên cố sự trong Anh Liệt truyện tiểu muội đã thuộc lòng cả rồi, dĩ nhiên không có vụ đó.
Đại ca muốn đánh cuộc thế nào, tiểu muội cũng ăn đứt Phương sư tỷ!
Chẳng làm gì có vụ này phải không sư tỷ ?
Phương Di chưa kịp trả lời.
Vi Tiểu Bảo đã nhảy bổ lên giường, để nguyên cả giầy chui vào trong chăn nằm giữa hai cô.
Tay trái gã ôm cổ Phương Di,tay mặt ôm ngang lưng Mộc Kiếm Bình.
Đoạn gã nói:
– Ta đã bảo có là nhất định phải có.
Phương Di và Mộc Kiếm Bình đồng thời bật tiếng la:
– Trời ơi!
Các cô không kịp né tránh, bị Vi Tiểu Bảo ôm chằng chằng.
Mộc Kiếm Bình đưa tay mặt ra hết sức đẩy mạnh một cái. Vi Tiểu Bảo liền thừa cơ quay đầu vào trong đưa môi ra hôn miệng Phương Di rồi khen:
– Thơm quá !
Phương Di muốn cục cựa nhưng người nàng vừa khẽ cử động thì mấy rẻ xương sườn trước ngực bị gẫy khiến nàng đau đớn tâm can. Nàng xoay tay trái tát vào mặt Vi Tiểu Bảo đánh “bốp ” một cái.
Vi Tiểu Bảo vừa cười vừa la:
– Gái lăng loàn mưu giết thân phu !
Rồi gã nhảy vọt ra ngoài chăn.
Gã ôm lấy Mộc Kiếm Bình hôn cô một cái nói:
– Cũng thơm quá !
Đoạn gã cười khanh khách chạy ra khỏi phòng xoay tay khoá cửa lại.
Phòng của Vi Tiểu Bảo ở phía Nam phòng Ngự thiện.
Vi Tiểu Bảo đi về phía Bắc quanh qua Dưỡng Tâm điện rồi rẽ sang phía Tây.
Gã xuyên qua ba nhà sảnh đường rồi qua cửa Dưỡng Hoa, cửa Thọ An.
Gã lại quay lên phía Bắc qua cung Thọ An, lướt qua điện Anh Hoa rồi chuyển sang mé Đông qua cửa Tây thiết.
Từ đây Vi Tiểu Bảo đi lên hướng Bắc ra cửa Thần Võ.
Cửa Thần Võ là cổng sau Tử Cấm Thành.
Ra ngoài cửa Thần Võ là rời khỏi Hoàng cung.
Vi Tiểu Bảo đến thẳng quán Cao Thăng.
Gã vào quán ngồi, chủ quán pha trà mang lại.
Bỗng thấy Cao Ngạn Siêu từ từ đi tới đưa mắt ra hiệu.
Vi Tiểu Bảo gật đầu.
Gã thấy Cao Ngạn Siêu ra khỏi quán trà liền nghĩ bụng:
– Chắc hắn ra ngoài đợi ta.
Gã uống cạn chung trà, bỏ đlnh bạc xuống bàn, nói:
– Bữa nay mắc bận không nghe giảng sách được.
Đoạn gã từ từ đứng lên cất bước đi ra.
Quả nhiên Cao Ngạn Siêu đang chờ gã ở góc.
Hai người đi được mấy bước thì thấy có người khiêng tới hai cỗ kiệu.
Cao Ngạn Siêu để Vi Tiểu Bảo ngồi lên một cỗ.
Còn gã đi một quãng nữa, đảo mắt nhìn quanh không thấy ai theo dõi, mới lên ngồi cỗ kiệu thứ hai.
Những tên kiệu phu khiêng kiệu chạy nhanh như bay.
Hai cỗ kiệu đi trong khoảng thời gian chừng ăn xong bữa. cơm thì dừng lại.
Vi Tiểu Bảo thấy nơi dừng kiệu là một toà tiểu điện bốn mặt có vách tường vây.
Gã theo Cao Ngạn Siêu vào trong.
Vừa chuyển qua bức tường vách đã thấy anh em Thiên Địa Hội chạy ra nghênh tiếp.
Mọi người khom lưng thi lễ cùng Vi Tiểu Bảo. Gã nhận ra Phàn Cương,Phong Tế Trung, Huyền Trinh đạo nhân. Cả Tiền lão bảncũng ở trong đám này.
Vi Tiểu Bảo cười hỏi:
– Tiền đại ca ! Tôn tính đại danh là gì?
Tiền lão bản đáp :
– Không dám ! Thuộc hạ quả thực họ Tiền, tên gọi Lão Bản. Bản đây là vốn liếng.
Chứ không phải Lão Bản là tấm ván cũ. ý nói làm nghề thương mại thì phải trường vốn.
Vi Tiểu Bảo cười ha hả nói:
– Đại ca là người rất khôn ngoan ! Nếu thực sự làm nghề thương mại thì bao nhiêu vốn liếng của người ta sẽ vào tay đại ca hết.
Tiền Lão Bản mỉm cười nói:
– Vi Hương chủ ! Hương chủ quá khen thuộc hạ mà thôi.
Mọi người nhường chỗ cao cho Vi Tiểu Bảo ngồi.
Phàn Cương nóng nảy nói ngay:
– Vi hương chủ ! Xin hương chủ coi đây!
Hắn nói rồi cầm tờ thiếp đại hồng điểm xuyết màu vàng đưa lên. Trên tấm thiếp có viết mấy hàng chữ bằng mực đen láy.
Vi Tiểu Bảo nói ngay:
– Họ viết chữ nghĩa gì đó? Bọn họ nhận ra mình, nhưng chưa có mối giao tình gì với ta.
Chắc đây là cuộc tương hội đầu tiên.
Tiền Lão Bản đáp :
– Vi hương chủ! Đây là thiếp mời chúng ta đến ăntiệc !
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Vậy thì hay lắm! Ai mà kính trọng chúng tathế ?
Tiền Lão Bản đáp :
– Trên thiếp ghi là Mộc Kiếm Thanh.
Vi Tiểu Bảo sửng sốt hỏi:
– Mộc Kiếm Thanh ư?
Tiền Lão Bản đáp :
– Y là Tiểu vương gia trong Mộc Vương Phủ.
Vi Tiểu Bảo gật đầu hỏi:
– Phải chăng là ca ca của con heo “Hoa điêu phục linh”?
Tiền Lão Bản đáp :
– Chính hắn!
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Hắn mời cả bọn chúng ta hay sao?
Tiền Lão Bản đáp :
– Lời lẽ trên thiếp rất lịch sự. Hắn mời Vi hương chủ ở Thanh Mộc đường trong Thiên Địa Hội cùng chúng vị anh hùng phó yến vào tối hôm nay ở trong hẻm Tây Khanh.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Tiền đại ca thử nghĩ xem hắn có dụng ý gì? Liệu có pha thuốc độc hay con mẹ nó vào rượu không?
Tiền Lão Bản đáp :
– Theo lẽ ra thì Mộc Vương Phủ ở Vân Nam cũng nổi danh trên chốn giang hồ.
Mộc Kiếm Thanh lại là Tiểu Vương Gia, một nhân vật có địa vị ngang hàng với Trần tổng đà chủ của chúng ta, quyết chẳng dám dùng thủ đoạn đê mạt đó.
Có điều cuộc hội họp này chưa chắc đã là cuộc hội diện tử tế, yến tiệc chưa chắc đã là yến tiệc ngon lành. Vi Hương Chủ lo như vậy cũng phải.
Chúng ta chẳng thể không đề phòng.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Vậy chúng ta có nên đi dự bữa tiệc này không? Chà chà ! Thịt đùi Tuyên oai bỏ vào lò quay, xôi thổi cách bức , gà nướng hơi ở Vân Nam đều là những thứ ăn được.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Trong lúc nhất thời, không ai nói gì.
Hồi lâu, Huyền Trinh đạo nhân mới lên tiếng:
– Toàn thể anh em đều xin chỉ thị của Vi Hương Chủ!
Vi Tiểu Bảo cười đáp :
– Bữa cơm rượu thịnh soạn tối hôm nay bề nào các vị cũng có mặt. Các vị muốn ăn uống bình yên chẳng longại gì thì để tiểu đệ đứng ra làm chủ nhân thiếtđãi. Cơm no rượu say rồi vị nào muốn đánh bàithì đánh bài, vị nào muốn kêu những ả màyngài đến bồi tiếp cũng được, nhất thiết đều do tiểu đệ trả tiền.
Bằng các vị muốn hà tiện cho tiểu đệ thì chúng ta đến quấy nhà họ Mộc.
Gã nói mấy câu này một cách rất khảng khái ra tuồng kẻ cả.
Nhưng thật tình gã rất láu lỉnh, không chịu đưa ra chủ ý có nên đi phó yến hay không?
Phàn Cương nói:
– Vi Hương Chủ thết đãi anh em ăn uống vui chơi là một điều ai cũng thích thú.
Nhưng họ Mộc đã mời mà chúng ta không đi thì e rằng chúng ta sợ chúng, không khỏi tổn hại đến oaiphong của Thiên Địa Hội.
Vi Tiểu Bảo liền hỏi:
– Phàn huynh nói vậy thì chúng ta nên đi ngay sao?
Gã đảo mắt ngó bọn Huyền Trinh, Phong Tế Trung, Tiền Lão Bản, Cao Ngạn Siêu thì thấy những ngưởi này từ từ gật đầu.
Vi Tiểu Bảo lại nói tiếp :
– Các vị đều đồng ý đi, thì chúng ta cứ đến ăn thịt hắn. Quân đến thì tướng ngăn. Nước đến thì đất lấp. Trà đưa đến thì giơ tay ra đón. Cơm đưa đến thì há miệng đớp. Còn thuốc độc đến thì sao? Chúng ta cũng nuốt ực một tiếng.
Con mẹ nó! Thuốc uống vào bụng rồi muốn ra sao thì ra.
Cái đó kêu bằng “anh hùng vô úy tử, úy tử bất anh hùng.”
Huyền Trinh nói:
– Chúng ta chỉ cần để ý coi chừng là có thể nhận ra manh mối.
Chúng ta hãy bàn nhau trước : Người thì nhịnuống trà, kẻ thì đừng uống rượn.
Rượu cũng kẻ uống người không. Người kiêng ăn thịt, kẻ cữ ăncá. Như vậy bọn chúng có hạ độc cũng không thểtung một mẻ lưới là quét hết được bọn ta.
Bằng tất cả mọi người đều chẳng ăn uống gì là làm trò cười cho chúng.
Mọi người bàn định xong rồi.
Vi Tiểu Bảo cởi sắc phục thái giám ra, ăn mặc trá hình làm một chàng công tử.
Mũ áo cùng đồ trang sức của gã đã do Cao Ngạn Siêu chuẩn bị từ trước.
Vi Tiểu Bảo vẫn ngồi kiệu để mọi người đưa tới hẻm Tây Khanh.
Gã tự nhủ:
– Ta ở trong cung đêm ngày nơm nớp lo âu, chỉ sợ mụ điếm đến giết mình.
Chẳng bao giờ được tiêu dao khoái lạc như làm Hương Chủ Thanh Mộc Đường.
Có điều sư phụ đã truyền cho ta thám thính mọi việc trong cung mà ta tự tiện ra ngoài thì e rằng cái chức hương chủ cố nhiên là không còn.
Mặc khác cái mạng nhỏ xíu có giữ nổi hay không ta cũng chẳng cần, miễn là được cưỡi lừa đi coi hát cho khoái chí.
Ngõ Tây Khanh ở ngoài thành cách chừnghai dặm.
Kiệu vừa dừng lại đã nghe tiếng ca nhạc, đàn, sáo.
Vi Tiểu Bảo từ trong kiệu bước ra, thấy hai bên cổ xúy xôn xao, gã tự hỏi:
– Họ cưới vợ cho con hay làm gì mà nhộn thế ?
Bỗng thấy cổng toà đại viện mở rộng.
Mười mấy người mũ áo chỉnh tề đứng ở ngoài cổng nghinh tiếp.
Người đi đầu là một thanh niên lối 25 , 26 tuổi.
Người này thân hình cao mà gấy, tướng mạo anhtuấn tự giới thiệu:
– Tại hạ là Mộc Kiếm Thanh, xin kính cẩn nghênh tiếpđại giá Vi Hương Chủ.
Vi Tiểu Bảo lâu nay đã giao kết với quan tư quý hiển, nên cách giao thiệp cung kính lễ mạo gã đã quen rồi.
Người ta có câu: “ở bầu thì tròn, ở ống thì dài”.
Hằng ngày Vi Tiểu Bảo kề cận Hoàng Đế, các vị Thân Vương quý tộc, các quan lớn trong triều đình vào
hàng Thượng Thư, Tướng Quân, nên việc chạm mặt chào hỏi các vị đại nhân hàng ngày diễn ra như cơmbữa, chẳng có gì khó khăn. Vì thế mà tuygã còn nhỏ tuổi, tự nhiên có phong độ uy nghiêm.
Mộc Kiếm Thanh tuy đã nổi danh nhưng địa vị chưa tôn quý bằng Khang Thân Vương, Ngô Ứng Hùng.
Vi Tiểu Bảo thấy Mộc Kiếm Thanh thân hành ra đón tiếp mình, liền chắp tay nói:
– Tiểu Vương Gia lễ độ quá chừng khiến tại hạ rất áy náy.
Gã nhắm tướng mạo đối phương thì thấy nước da hơi đen, mắtmũi hao hao giống Mộc Kiếm Bình.
Mộc Kiếm Thanh đã biết trước Vi Hương Chủ, vị thủ lãnh Thanh Mộc Đường trong Thiên Địa Hội, còn là một đứa trẻ nít.
Bạch Hàn Phong lại cho y biết là võ công thằng nhỏ này rất thấp kém, chỉ có miệng lưỡi trơn như mỡ
đổ Nói cho đúng gã là một tên lưu manh, một tên láu cá bé nhỏ. Họ đoán ra gã dựa vào thế lực rất hùng hậu của Trần Cận Nam mới lên làm hương chủ được.
Bây giờ Mộc Kiếm Thanh thấy Vi Tiểu Bảo vẻ người đỉnh đạc, thần sắc trấn tĩnh lại ra chiều coi thường mọi sự thì nghĩ thầm trong bụng:
– Thằng nhỏ này e rằng cũng có chút lai lịch, chứ không phải hạng tầm thường.
Mộc Kiếm Thanh đứng sang bên để nhường lối cho Vi Tiểu Bảo tiến vào.
Vi Tiểu Bảo đảo mắt nhìn cách bài trí trong sảnh đường thì thấy bàn ghế đều bọc đoạn màu hồng, trải đệm gấm.
Mọi người chia ra chủ khách mà ngồi.
Thánh thủ cư sĩ Tô Cương, Bạch Hàn Phong cùngmười mấy người đềuthõng tay đứng ở phía sau Mộc Kiếm Thanh.
Mộc Kiếm Thanh cùng bọn Phàn Cương thông tên họ với nhau cùng đưa ra những lời khách sáo hâm mộ nhau, kính trọng nhau.
Bọn Phàn Cương đều nghĩ bụng:
– Vị tiểu Vương Gia họ Mộc này không thấy có gì khác người cho lắm.
Cách nói năng của hắn vừa đủ lề lối thông thường trong võ lâm.
Bọn gia nhân bưng trà thơm vào. Ngoài cửa sảnh đường ban nhạc công thổi sáo gẩy đàn tấu khúchoan nghênh quý khách rất là long trọng.
Hồi 54
Nghe trẻ ba hoa ông già ngơ ngác
Tiếng âm nhạc còn đang réo rắt, Mộc Kiếm Thanh hô lớn:
– Mời các vị nhập tiệc.
Y dẫn mọi người tiến vào sảnh đường.
Giữa lúc nhà khách sảnh kêu một cỗ bànbát tiên phủ gấm thêu hoa.
Hai bên tả hữu đều kê một bàn. Những đũa chén bày bàn tuy không sang trọng bằng ở phủ Khang Thân Vương nhưng cũng khá lịch sự.
Mộc Kiếm Thanh hơi cúi người xuống nói:
– Mời Vi Hương Chủ thượng toa. cho Vi Tiểu Bảo coi cục diện bữa nay nhận thấy thủ tịch dành cho mình liền đáp :
– Đã vậy tại hạ không dám khách sáo.
Mộc Kiếm Thanh ngồi mé dưới bồi tiếp.
Mọi người an vị rồi, Mộc Kiếm Thanh lại hô:
– Vào mời sư phụ.
Tô Cương và Bạch Hàn Phong tiến vào nội thất đón một lão già ra.
Mộc Kiếm Thanh đứng dậy nghinh tiếp nói:
– Thưa sư phụ ! Bữa nay có Vi Hương Chủ ở Thanh Mộc Đường trong Thiên Địa Hội giá lâm, thật hân hạnh cho chúng ta.
Đoạn y quay lại giới thiệu với Vi Tiểu Bảo :
Vi Hương Chủ! Vị này là Liễu lão sư phó, ân sư của tại hạ.
Vi Tiểu Bảo chắp tay chào, nói:
– Tại hạ ngưỡng mộ đại danh từ lâu.
Lúc này thân hình cao lớn, mặt mũi hồng hào. Tóc bạc đã rụng hết, trên đầu không còn sợi nào.
Hiển nhiên lão đã ngoài 70 tuổi, nhưng tinh thần quắc thước.
Cặp mắt lấp loáng ánh thần quang.
Lão đưa mắt nhìn Vi Tiểu Bảo cười ha hả nói:
– Gần đây thanh danh Thiên Địa Hội rất hưng thịnh…
Thanh âm lão vang dội khác thường. Lão nói câu này một cách bình thường mà cũng bằng người khác lớn tiếng quát tháo nghe rất chóitai.
Lão nói tiếp :
– Quả nhiên sản xuất ra lắm nhân tài. Vi Hương Chủ còn nhỏ tuổi thế này đã thành bậc kỳ tài hiếm có trong võ lâm.
Vi Tiểu Bảo cười đáp :
– Tại hạ không phải bậc anh tài mà cũng chẳng phải hạng kỳ tài, có thể nói ngu xuẩn nữa là đằng khác. Bữa trước tại hạ bị Bạch sư phó vặn tay không nhúc nhích được, xuýt nữa phải la làng gọi mẹ.
Còn võ công tại hạ lại rất tầm thường. Ha ha! …
Mọi người nghe gã nói vậy đều ngạc nhiên biến sắc.
Nét mặt Bạch Hàn Phong càng cổ quái hơn.
Lão già cũng cười hô hố một hồi rồi nói:
– Vi Hương Chủ tính tình bộc trực. Quả nhiên là bản sắc của đấng anh hùng, khiến lão phu phải khâm phục đến ba phần.
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Ba phần khâm phục thì nhiều qụá! Con mẹ nó!Tại hạ chỉ mong được nửa phần hay một phần không coi tại hạ làthằng nhỏ ăn xin, thằng khỉ thối tha cũng đủ lấy làm thoa? mãn.
Lão kia càng cười lớn hơn nói:
– Vi Hương Chủ thật khéo nói giỡn!
Huyền Trinh đạo nhân hỏi:
– Lão tiền bối danh chấn động Thiên Nam. Phải chăng người trong võ lâm đều kêu bằng Thiết bối thương long Liễu lão anh hùng?
Lão già cười đáp:
– Không dám! Huyền Trinh đạo trưởng cũng biết đến tiện danhcủa lão phu thì thật là hân hạnh.
Huyền Trinh trong lòng run sợ nghĩ thầm:
Mình chưa thông danh tính mà lão đã biết tên. Xem thế đủ tỏ chuyến này Mộc gia chuẩn bị cực kỳchu đáo. Đã có mặt lão này, bọn chúng bất tất phải hạ độc dược.
Nguyên bề võ công họ cũng đủ quyết thắng rồi, vì bên mình chẳng có anh em nào là địch thủ của lão.
Đạo nhân liền khom lưng nói:
– Ngày trước Liễu lão anh hùng tru diệt Tam Bá ở Nộ Giang, truy sát quân Thanh ở Đằng Xung, hiệp danh đồn đại khắp thiên hạ. Bọn hậu sinh tiểu tử trên chốn giang hồ nghe tiếng lão anh hùng chẳng ai là không kỉnh ngưỡng.
Lão già cười khành khạch đáp:
– Đó là việc ngày trước, đạo trưởng còn nhắc tới làm chi?
Tuy lời lẽ khiêm nhượng mà giọng nói đầy vẻ thoa? mãn.
Nguyên Thiết bối thương long Liễu Đại Hồng nổi danh từ lâu.
Ngày trước Mộc Thiên Ba đối với lão cũng cực kỳ kính trọng.
Hồi quân Thanh đánh tới Vân Nam, Liễu Đại Hồng đem toàn lực bảo vệ di cô nhà họ Mộc.
Mộc Kiếm Thanh chính là đệ tử truyền nhân của lão.
Trong Mộc vương phủ hiện nay, trừ Mộc Thiên Thanh, lão là nhân vật đệ nhất.
Mộc Kiếm Thanh nói:
– Thưa sư phụ ! Xin lão nhân gia bồi tiếp Vi hương chủ cho.
Liễu Đại Hồng đáp :
– Được rồi!
Đoạn lão ngồi xuống bên Vi Tiểu Bảo.
Chiếc bàn bát tiên này mé ngoàibỏ trống một bên.
Mé trên có hai người ngồi là Vi Tiểu Bảo và Liễu Đại Hồng. Bên tả là Phàn Cương và Phong Tế Trung. Mé hữu là Mộc Kiếm Thanh.
Bên y còn một ghế bỏ trống để chờ ai.
Quần hào trong Thiên Địa Hội đều tự hỏi:
– Không hiểu Mộc vương phủ còn mời nhân vật lợi hại nào đây?
Bỗng nghe Mộc Kiếm Thanh lên tiếng :
– Đỡ Từ sư phó ra ngồi đây để các vị bằng hữu được yên lòng.
Tô Cương đáp :
– Xin vâng !
Rồi hắn vào nhà đỡ một người đi ra.
Bọn Phàn Cương ngó thấy đều vừa kinh ngạc vừa vui mừng, đồng thanh cất tiếng gọi:
– Từ đại ca !
Người này lưng còng. Y chính là Bát thủ viên hầu Từ Thiên Xuyên.
Từ Thiên Xuyên da mặt vàng đảm, thương thế chưa lành, nhưng hiển nhiên tính mệnh lão không cógì đáng ngại nữa.
Quần hào trong Thiên Địa Hội bu quanh lại, hỏi han rối rít. Nỗi mừng biết lấy chi cân.
Mộc Kiếm Thanh trỏ cái ghế bên trái nói:
– Mời Từ sư phó ngồi bên này.
Từ Thiên Xuyên tiến lên một bước nhìn Vi Tiểu Bảo khom lưng thi lễ chào:
– Thưa Vi Hương Chủ! Hương Chủ mạnh giỏi a!
Vi Tiểu Bảo chắp tay đáp lễ hỏi:
– Từ tam ca! Tam ca bình yên chứ? Gần đây bán thuốc cao có phát tài không?
Từ Thiên Xuyên thở dài nói:
– Lâu nay không buôn bán gì hết. Thuộc hạ bị bọn chó săn thủ hạ của Ngô Tam Quế bắt đem đi, xuýt nữa bỏ mạng. May nhờ được Mộc tiểu vương gia và Liễu lão anh hùng cứu viện.
Quần hào trong Thiên Địa Hội nghe Từ Thiên Xuyên nói câu này đều sửng sốt.
Phàn Cương nói:
– Từ tam ca ! Té ra hôm trước bọn Hán gian NgôTam Quế đa nhúng tay vào vụ này ư?
Từ Thiên Xuyên đáp:
– Chính thế! Bọn Hán gian kia sấn vào Hồi Xuân Đường bắt tại hạ đưa đi.
Tên Dương… tên cẩu tặc Dương Nhất Phong thối tha thoá mạ tại hạ một hồi rồi dùng một lá thuốc cao dán lên miệng và bảo làm cho “con khỉ già” phải chết đói.
Mọi người nghe nói có Dương Nhất Phong dính vào vụ này thì biết là không sai được nữa.
Bọn Phàn Cương, Huyền Trinh nhìn Tô Cương, Bạch Hàn Phong nói:
– Bữa trước bọn tại hạ có nhiều điều xúc phạm đến chúng vị anh hùng, xin các vị vì nghĩa khí anh hùng mà miễn thứ chọ Toàn thể bọn tại hạ trong Thiên Địa Hội đều cảm kích vô cùng!
Tô Cương đáp :
– Không dám ! Bọn tại hạ bất quá vâng lệnh Tiểu Vương Gia mà làm việc, không dám nhận công trạng chi hết.
Bạch Hàn Phong hắng dặng một tiếng. Hiển nhiên gã rất lấy làm thoa? mãn về việc phe mình đã cứu viện Từ Thiên Xuyên.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:
– Thằng cha Tiểu Vương Gia này thật là khôn ngoan tinh tế. Em gái hắn bị mình bắt giữ, gã liền cứu Từ lão nhi ra trước để mình phải buông tha em hắn.
Nhưng mình cứ giả vờ như không biết gì để xem hắn nói sao.
Lúc này bọn gia nhân đã rót rượn ra. Đồ nhắm bày đầy vào bát đa rất là thịnh soạn.
Quần hào trong Thiên Địa Hội một là thấy Từ Thiên Xuyên được bọn họ cứu thoát, hai là lại có Thiết bối thương long Liễu Đại Hổng, một lão anh hùng tiếng tăm lừng lẫy, cũng ngồi dự tiệc, liền chắc rằng bọn họ không pha thuốcđộc vào rượn cùng món ăn.
Mọi người đã hết dạ nghi ngờ nên ăn uống thả cửa rất là khoái lạc.
Liễu Đại Hồng uống ba tuần rượu rồi vuốt râu hỏi:
Các vị lão đệ ! Ai là nhân vật đứng đầu vùng kinh thành và Trực Lệ trong quý hội?
Phàn Cương đáp :
– Một dải Bắc Kinh, Trực Lệ, chức vị tôn cao nhất trong tệ hội là Vi Hương Chủ.
Liễu Đại Hồng gật đầu nói:
– Hay lắm! Hay lắm!
Lão uống một chung rượu nữa rồi hỏi:
– Nhưng lão phu chưa hiểu vị tiểu lão đệ đây đối vớimối giao thiệp của hai bên chúng ta có thể gánhvác được cả mọi việc không?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Lão bá bá ! Lão bá có điều chi xin cứ nói cho nghe.
Vi Tiểu Bảo này người bé vai non, việc nhỏ thì còn đảm đương được một phần hay nửa phần.
Còn việc lớn mà đè lên lưng thì tiểu điệt phải gẫy xương sống mất.
Quần hào cả hai bên nghe gã nói khôi hài một cách vô ý thức không khỏi chau mày nghĩ thầm:
– Thằng lỏi này giở giọng lưu manh quá đỗi. Hễ gã mở miệng là thốt ra toàn điều vô lại, chẳng có tác phong của bậc anh hùng hảo hán chút nào hết.
Liễu Đại Hồng lạnh lùng nói:
– Tiểu lão đệ không gánh vác được thì việc này cũng chẳng thể bỏ quạ Vả đây chỉ cần nhờ tiểu lão đệ báo về cho lệnh tôn sư mời Trần tổng đà chủ đến đây xử lý.
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Lão bá bá có việc gì cần nóivới sư phụ của tiểu điệt thì xin viết một phong thơ để tiểu điệt saingười cầm đi là đủ.
Liễu Đại Hồng cười khanh khách nói:
– Việc này ư? Chính là vụ Bạch Hàn Tùng huynh đệ đã chết về tay Từ tam gia không hiểu kết thúc bằng cách nào, cần được Trần tổng đà chủ tuyên bố một lời để giải quyết.
Từ Thiên Xuyên đứng dậy hiên ngang đáp :
– Thưa Mộc tiểu Vương Gia cùng Liễu lão anh hùng ! Bên các vị đã cứu tại hạ ra khỏi bàn tay bọn Hángian khiến tại hạ không bị lũ ác đồ xỉ nhục, tại hạ lấy làm cảm kích vô cùng! Còn vụ Bạch đại hiệp bị tạihạ làm cho uổng mạng thì tại hạ xin bồi thường cái mạng già này. Hà tất phải hỏi đến Trần tổng đà chủ và Vi hương chủ! Phàn huynh đệ ! Huynh đệ cho tiểu huynh mượn thanh bội đao một chút.
Lão nói rồi đưa tay về phía Phàn Cương.
ý kiến của Từ Thiên Xuyên thật đã rõ ràng.
Lão muốn tự vẫn ngay đường trường để kết thúc vụ công ăn này.
Vi Tiểu Bảo ngăn lại nói:
– Hãy khoan! Hãy khoan. Từ tam ca ! Tam ca cứ ngồi xuống, bất tất phải nóng nảy.
Tam ca đã khá nhiều tuổi mà hoa? khí còn vượng thế!
Có phải tiểu đệ làm Hương Chủ trong Thiên Địa Hội không?
Tam ca không chịu nghe lời tiểu đệ là coi thường tiểu đệ rồi.
Theo lề luật trong Thiên Địa Hội thì bất tuân thượng lệnh là tội rất nặng.
Từ Thiên Xuyên vội khom lưng đáp :
– Từ Thiên Xuyên này biết mình phạm tội. Xin kính tuân hiệu lệnh của Hương Chủ. ,.
Vi Tiểu Bảo rất lấy làm đắc ý nói:
– Bạch đại hiệp chết thì đã chết rồi. Dù Từ tam ca có thường mạng, y cũng không sống lại được nữa.
Nếu là việc buôn bán thì trả cả vốn lẫn lãi, nhưng đây không phải là việc buôn bán.
Mọi người đều trợn mắt nhìn thẳng vào mặt Vi Tiểu Bảo, không hiểu gã còn nói ba hoa những gì nữa.
Nhất là quần hào trong Thiên Địa Hội lại càng băn khoăn trong dạ, nghĩ thầm:
– Không khéo thanh danh bản hội trong võ lâm bị tên Hương Chủ lỏi con chẳng hiểu một tý gì này làm mất hết oai phong. Nếu những câu nói trăng nói cuội của gã đồn đại ra ngoài giang hồ thì từ nay chúng ta chẳng còn mặt mũi nào mà trông thấy ai nữa.
Lại nghe Vi Tiểu Bảo nói tiếp :
– Tiểu Vương Gia ! Chuyến này tiểu Vương Gia từ Vân Nam lên đến Bắc Kinh mà chỉ đem theo có mấy vị bằng hữu nàythì e rằng có điều khiếm khuyết.
Mộc Kiếm Thanh hắng dặng một tiếng rồi hỏi:
– Vi Hương Chủ nói vậy là có dụng ý gì?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Chẳng có dụng ý gì hết, nhưng tại hạ nghĩ rằng: Cái mạng của tiểu Vương Gia tôn quý như vậy, khác hẳn với Vi Tiểu Bảo này. Vậy tiểu Vương Gia đến Bắc Kinh không đem theo nhiều người đi hộ vệ, chỉ sơ ý một chút là để bọn chó săn Thát Đát bắt được chẳng há là một điều rất nguy hiểm?
Mộc Kiếm Thanh giương cặp lông mày lên hỏi:
– Bọn chó săn Thát Đát muốn bắt tại hạ đâu phải chuyện dễ dàng!
Vi Tiểu Bảo cười nói:
– Võ công tiểu Vương Gia đã đến trình độ kinhngười, khắp thiên ha…. ha ha… khó mà tìm đượctay đối thủ. Dĩ nhiên bọn Thát Đát không bắtđược tiểu Vương Gia.
Nhưng… các bạn khác trong quý phủ chưa chắc đã được như tiểu Vương Gia.
Chúng mời mấy vị đi tưởng cũng phiền cho mình.
Mộc Kiếm Thanh hỏi:
– Phải chăng Vi Hương Chủ nói câu này là có ý chê bai tại hạ?
Miệng y nói vậy, sắc mặt càng khó coi hơn.
Vi Tiểu Bảo đáp ngay:
– Không phải đâu là không phải đâu. Suốt đời tại hạ chỉ có bị người ta khỉnh bỉ chê bai, còn tại hạ quyết chẳng khinh mạn ai. Người ta chụp lấy cổ tay của tại hạ, tiểu vương gia hãy coi đây, vết tím bầm đến nay vẫn chưa tan hết. Tại hạ đau đến chết đi sống lại.
Bạch nhị hiệp đây. .. ha ha… thủ kình thật ghê gớm !
Hai chiêu “Hoành tảo thiên quân” và “Caosơn lưu thuỷ” quả nhiên không phải tầm thường.
Nếu đem hai chiêu đó đi để cứu viện các bạn thì thật là đắc dụng:
Cờ khai đắc thắng, mã đáo thành công.
Nhất là để tiện tay dắt cừu, quay lại dắt trâu càng tuyệt diệu.
Bạch Hàn Phong sắc mặt xám xanh, phẫn nộ cơ hồ khôngchịu nổi.
Gã toan nổi nóng gây lời, nhưng lại cố nhịn không lên tiếng.
Mộc Kiếm Thanh và Liễu Đại Hồng đưa mắt nhìn nhau, ra chiều nghi hoặc.
Cả hai người cùng cho là trong lời nói của Vi Tiểu Bảo có điều chi bí ẩn.
Lão gia Liễu Đại Hồng lên tiếng hỏi:
– Tiểu huynh đệ ! Lời nói của tiểu huynh đệ cao thâm khôn lường, lão phu không thể hiểu nổi.
Tiểu huynh đệ nói rõ hơn được chăng?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Lão gia tử lại khách sáo rồi ! Lời nói củatại hạ cực kỳ nông cạn. Vậy bốn chữ “cao thâm khôn lường”tại hạ không dám đâu. Đúng là nông cạn, nông cạn lắm!
Liễu Đại Hồng hỏi:
– Tiểu huynh đệ bảo là trong Mộc vương phủ của lão phu có người bị bọn Thát Đát bắt đi.
Không hiểu câu đó có dụng ý gì?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Tuyệt không có một chút dụng ý gì hết. Tiểu vương gia cùng lão gia tử!
Dù tại hạ có uống rượu say nói nhăng nói càn thì con mẹ nó cũng chẳng kể vào đâu.
Mộc Kiếm Thanh hắng dặng một tiếng, cố nén giận nói:
– Té ra Vi Hương Chủ chỉ muốn tiêu khiển.
Vi Tiểu Bảo hỏi ngay:
– Tiểu Vương Gia ! Tiểu Vương Gia có muốn tiêu khiển không?
Tiểu Vương Gia đã đi tiêu khiển trong thành Bắc Kinhchưa?
Mộc Kiếm Thanh hỏi lại: ,.
– Vi Hương Chủ nói câu đó làm chi?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Thành Bắc Kinh lớn lắm! Thành Côn Minh tỉnh Vân Nam của các vị so với thành Bắc Kinh thật chưa vào đâu. Có đúng thế không?
Mộc Kiếm Thanh càng tức giận hỏi:
– Thế thì làm sao?
Phàn Cương nghe Vi Tiểu Bảo càng nói càng dông dài, chẳng ăn thua vào đâu liền lên tiếng:
Thành Bắc Kinh là một giang sơn gấm vóc. Đáng tiếc là để bọn Thát Đát chiếm mất rồi.
Phàm người đã có huyết tính chẳng ai là không phẫn nộ.
Vi Tiểu Bảo không lý gì đến Phàn Cương lại nói tiếp :
– Tiểu Vương Gia ! Bữa nay tiểu Vương Gia mời tại hạ uống rượu chẳng biết lấy gì báo đáp.
Khi nào rảnh, tại hạ dẫn tiểu Vương Gia đi chơi khắp nơi trong thành Bắc Kinh.
Cần phải có người thuộc đường hướng dẫn mới khỏi lạc lối.
Bằng không cứ đi càn đi ẩu mà tiến vào Hoàng cung của bọn Thát Đát thì dù võ công của tiểu Vương Gia có cao thâm đến đâu cũng xảy chuyện rắc rối to.
Liễu Đại Hồng hỏi:
– Lời nói của tiểu huynh đệ còn có ý khác.
Chúng ta đã là người trong một nhà sao không nói rõ hơn?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Tại hạ đã nói rõ lắm, tưởng không còn thế nào nói rõ hơn được. Các bạn hữu trong Mộc vương phủ võ công đều rất cao minh. Những chiêu “Hoành tảo thiên quân”, “Cao sơn lưu thuỷ” , gì gì đó có thi triển lợi hại đến mấy đi nữa, thì ở thành Bắc Kinh không thuộc đường đất cũng là một điều đáng tiếc.
Các bạn đi chơi trên đường phố mà đi bừa bãi là lạc vào tử cấm thành dễ như chơi.
Liễu Đại Hồng và Mộc Kiếm Thanh đưa mắt nhìn nhau rồi ngó Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Thế thì làm sao?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Tại hạ nghe nói trong Tử cấm thành đường lối chằng chịt,cửa ngõ rất nhiều, lại điện đài như bát úp.
Nếu ai đi bừa đi bãi, không được Hoàng đế hay Hoàng thái hậu chỉ dẫn thì lạc đường là cái chắc, có khi không tìm được lối ra cũng chưa biết chừng.
Tại hạ chưa được thấy rõ sự tình, chẳng hiểu Hoàng đế và Hoàng thái hậu có rảnh việc để ban ngày cũng như đêm tối dẫn đường cho mọi người hay không?
Hoặc giả tiểu Vương Gia ở Mộc phủ mặt to tai lớn, các vị bằng hữuthủ hạ chỉ đưa danh hiệu tiểu Vương Gia ra là đủ làm cho vịHoàng đế con nít cùng mụ điếm Hoàng tháihậu sợ hãi ngã lăn đùng, bằng không thìkhó nói chuyện lắm.
Gã chỉ là một tên hầu nhỏ bé chuyên quét trại, pha trà cho bọn thị vệ.
Tại hạ nói ra lại mắc cỡ: người ta thường gọi hắn là tên phong cùi Tiểu Tam Tử,chứ làm gì có tôn tính đại danh? Bọn thích khách bị giam cầm, trước tại hạ đã bảo tên phong cùi Tiểu Tam Tử lấy thực vật đưalên cho chúng ăn.
Bây giờ Liễu lão gia cho hay chúng là thủ hạ của đại Hán gian thì tại hạ muốn bảo Tiểu Tam Tử cầm dAo đâm chém thêm vào đùi chúng mấy nhát để cho bọn rùa đen phường khốn kiếp đó hết đường trốn thoát.
Liễu Đại Hồng liền nói gỡ:
– Lão phu chỉ đoán vậy mà thôi chứ chưa biết đích xác.
Dù sao bọn họ có gan dám vào Hoàng cung hành thích thì cũng là những trang hào kiệt dũng cảm.
Nếu Vi Hương Chủ có thể gửi ông bạn quý đó chiếu cố cho họ được phần nào thì cũng là hành động nghĩa khí trên chốn giang hồ.
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Gã phong cùi Tiểu Tam Tử rất thân với tại hạ.
Lần nào gã thua bạc hết nhẵn tiền, tại hạ cũng cấp cho bảy, tám lạng hay mười lạng bạc.
Kể ra khá nhiều rồi mà tại hạ chưa từng đòi hỏi gã bao giờ.
Tiểu Vương Gia cùng lão gia tử có điều chi dạy bảo thì tại hạ chỉ hé miệng một tiếng là Tiểu Tam Tử hết
sức giúp dùm ngay, chẳng khi nào gã dám khước từ.
Liễu Đại Hồng hỏi:
– Nếu vậy thì hay quá ! Không hiểu trong cung đã bắt được cả thảy bao nhiêu thích khách? Tên họlà gì? Những thích khách này gan dạ khôngphải tầm thường, bọn lão phu rất kính phục.
Hiện giờ chẳng hiểu họ bị tra tấn hoặc hành hạ đau khổ gì chưa?
Lão phu mong rằng Vi hương chủ vì mối tình thân mật giữa chúng ta mà từn cách chiếu cố cho họ.
Vi Tiểu Bảo vỗ ngực đáp:
– Cái đó dễ lắm! Có điều đáng tiếc làbọn thích khách lại chẳng phải là anh em thủ hạ củaVương gia. Bằng không thì tại hạ tìm cách cứulấy một người ra giao trả tiểu vương gia để một mạng đổi một mạng. Như vậycó thể thủ tiêu được món nợ Từ đại ca đã lỡ taylàm uổng mạng Bạch đại hiệp.
Liễu Đại Hồng đưa mắt nhìn Mộc Kiếm Thanh từ từ gật đầu.
Mộc Kiếm Thanh nói:
– Hiện giờ chúng ta chưa biết rõ những vị khách kialà ai, nhưng họ đã can trường lần vào Hoàng cungđịnh hành thích Hoàng đế Thát Đátthì nhất định là anh hùng nghĩa sĩ trong thiênhạ và cùng một chủ trương phản Thanh phục Minh theo đường lốicủa chúng ta.
Y ngừng lại một chút rồi tiếp :
– Vi Hương Chủ! Nếu Hương Chủ chịu nghĩ cách giải cứu cho họ thì bất luận có thành công hay không, Mộc Kiếm Thanh này cũng vĩnh viễn cảm ơn đại đức chẳng bao giờ quên được.
Việc đáng tiếc đã xảy ra giữa Từ tam gia và Bạch đại ca dĨ nhiên không đề cập tới nữa.
Vi Tiểu Bảo liếc mắt nhìn Bạch Hàn Phong nói:
– Tiểu Vương Gia không nhắc đến đã đành, nhưng còn e Bạch hiệp không chịu bỏ qua.
Lần sau nhị hiệp gặp tại hạ nắm lấy cổ tay mà bóp khiến cho tại hạ phải la làng khóc lóc thì mùi vị đó thật khó tiêu lắm!
Hồi 55
Diệu kế bằng Gia Cát Lượng
Bạch Hàn Phong đứng phắt dậy, dõng dạc lên tiếng :
– Nếu Vi Hương Chủ cứu được bọn tại ha…. à quên… cứu được những hào kiệt nghĩa sĩ bị giam hãm trong Hoàng cung thì Bạch mỗ nguyện chặt một cánh tay này để tạ tội,vì nó đã gây nên tội lỗi với Hương Chủ.
Vi Tiểu Bảo cười đáp :
– Bất tất phải thế! Bất tất phải thế! Bạch đại hiệp có chặt cánh tay đưa cho tại hạ, tại hạ cũng chẳng dùng làm gì được. Huống chi gã phong cùi bạn của tại hạ chẳng có bản lãnh gì, thì việc gã có cứu nổi người trong Hoàng cung hay không, cái đó ai dám nói quyết?
Mấy vị thích khách kia vào cung định hành thích Hoàng đế là phạm tội rất nặng.
Người họ phải đeo không biết bao nhiêu xiềng xích và khoá sắt, lại cũng không hiểu bao nhiêu quan quân canh giữ cực kỳ nghiêm mật.
Tại hạ nói đi cứu người bất quá còn là chuyện hoang đường vậy các vị hãy coi đó như chuyện mò trăng đáy biển, làm trò tiêu khiển mà thôi.
Mộc Kiếm Thanh nói:
– Việc cứu người trong Hoàng cung dĩ nhiên là thiên nan vạn nan, bọn tại hạ cũng không dám kỳ vọng có thể thành công, mà chỉ mong Vi Hương Chủ vì bọn tại hạ mà gắng sức hết lòng, được tới đâu hay tới đó. Bất luận vụ này có thành công hay không, hết thảy bọn tại hạ cũng vô cùng cám ơn đức của Hương Chủ.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Vậy thì được ! Bây giờ bọn tại hạ ăn uống no say rổi, tạihạ đến tìm người bạn kia để thương nghị với gã về côngviệc hành động.
Con mẹ nó! Tại hạ được coi thủ đoạn của gã cũng là một điều thú vị.
Vi Tiểu Bảo thò tay vào bọc móc trong mình ra bộ đồ chơi rồi liệng xuống bàn Bát tiên.
Mọi người để ý nhìn thì hiển nhiên là bốn con xúc xắc.
Cả bốn con xúc xắc xoay đi mấy vòng rồi nằm yên bốn điểm đỏ chói hướng cả lên trên.
Vi Tiểu Bảo vỗ tay reo :
– Mãn Đường Hồng ! Mãn Đường Hồng! Thật là một quẻ đại cát! Hỡi ôi!
Quẻ này tượng trưng mọi người đều máu chảy đầu rơi, phải giết cho kỳ hết, đầy nhà ngập máu đỏ hồng !
Mọi người nhìn nhau thất sắc, ai cũng kinh ngạc.
Vi Tiểu Bảo thu lấy bộ xúc xắc cất đi rồi chắp tay nói:
– Bọn tại hạ đến quấy quả quý vị nhiều rồi.
Bây giờ xin cáo từ. Liệu các vị có thể cho Từtam ca đi theo bọn tại hạ được không?
Mộc Kiếm Thanh đáp :
– Vi Hương Chủ khách sáo quá ! Bọn tại hạ xin kính cẩn đưa chân Vi Hương Chủ, Từ tam gia cùng các vị bằng hữu trong Thiên Địa Hội.
Vi Tiểu Bảo liền cùng Từ Thiên Xuyên và bọn Phàn Cương rời khỏi bàn tiệc đi ra cửa.
Mộc Kiếm Thanh và bọn Liễu Đại Hồng tiễn chân quần hào đến tận cổng ngoài; chờ cho Vi Tiểu Bảo lên kiệu rồi mới trở lại.
Quần hào về đến viện Tứ Hợp, Phàn Cương nóng tính hỏi ngay:
– Vi Hương Chủ! Đêm qua có thích khách lẻn vào Hoàng cung ư? Coi vẻ mặt mọi người trong Mộc vương phủvà thái độ hoang mang của họ, thì e rằng những thíchkhách đó là người của bọn họ phái đi. Chẳng hiểucó đúng không?
Vi Tiểu Bảo cười đáp :
– Đúng thế! Việc thích khách vào cung đêm qua không dám tiết lộ với ai,nên bên ngoài chẳng một người nào haỵ Vậy mà bọn Mộc vương phủ tuyệt không lộ vẻ kinh ngạc, lai ra dáng lo âu thì dĩ nhiên bọn thích khách là người trong phe của họ rồi, không còn nghi ngờ gì nữa.
Huyền Trinh hỏi:
– Bọn này lớn mật dám vào cung định hành thích Hoàng đế Thát Đát thì ra họ có gan nuốt búa, thật là đáng kính.
Vi Hương Chủ! Liệu Hương Chủ có cứu được họ ra không?
Thuộc hạ e rằng vụ này khó hơn cả lên trời.
Lúc Vi Tiểu Bảo ngồi trên bàn tiệc đối đáp với Mộc Kiếm Thanh và Liễu Đại Hồng, đã có chủ ý ở trong lòng. Việc cứu thích khách bị giam giữ, gã tự lượng quyết không thể làm được, nhưng trên giường trong phòng gã đã có hai cô nằm ườn ra đấy là tiểu Quận Chúa và Phương Di.
Tiểu Quận Chúa không phải là thích khách.
Cô bị người Thiên Địa Hội bắt đem vào cung thì có tha cô ra cũng không đáng kể.
Nhưng còn Phương Di đúng là thích khách lẻn vào Hoàng cung, bây giờ gã chỉ cần nghĩ cách đưa nàng ra mà việc này chẳng khó khăn gì.
Vi Tiểu Bảo nghe Huyền Trinh hỏi vậy liền mỉm cười đáp :
– Nhiều thì không được nhưng cứu và đưa một người thì có thể làm nổi.
Từ tam ca chỉ giết có một mình Bạch Hàn Tùng, vậy chúng ta đưa một người ra trả họ.
Thế là một mạng đổi lấy một mạng, bọn họ cũn không lỗ vốn.
Huống chi chúng ta giả cả vốn lẫn lời, tức là cả vị tiểu cô nương mà Tiền Lão Bản đã bắt được giao cho tại hạ. Bây giờ mình trả hai người cho họ thì họ còn nóigì được nữa?
Đoạn gã quay sang bảo Tiền Lão Bản:
– Tiền đại ca! Sáng sớm mai đại ca đem hai con heo chết đến ngự trù phòng và chờ tại hạ về phòng lấy người nhét vào bụng heo. Tại hạ xuống ngự trù phòng sẽ nồi cơn th.i.nh nộ thoá mạ đại ca, chửi như tưới hạt sen lên đầu,chửi như tát nước vào mặt rồi bảo hai con heo đó không dùng được, bức bách đại ca phải khiêng về ngay lập tức.
Tiền Lão Bản vỗ tay cười nói:
– Vi Hương Chủ! Kế ấy tuyệt diệu! Muốn đặt tiểu cô nương vào bụng heo còn là việc dễ dàng, nhưng con thứ hai phải lớn hơn nhiều mới đủ chỗ cho cô lớn.
Vi Tiểu Bảo lại qụay sang an ủi Từ Thiên Xuyên, hỏi han lão mấy câu đoạn gã mỉm cười nói:
– Từ tam ca ! Tam ca đừng buồn rầu.
Tên cẩu tặc Dương Nhất Phong đắc tội với tam ca thì để rồi tiểu đệ bảo Ngô ứng Hùng chặt chân thằng chó má đó đi
Từ Thiên Xuyên đáp:
– Dạ dạ ! Đa tạ Vi Hương Chủ !
Tuy miệng lão nói vậy, nhưng trong lòng khôngtin tưởng một chút nào.
Lão tự nhủ:
– Thằng nhỏ này chỉ nói ba hoa thì không ai bằng. Ngô Ứng Hùng là thế tử của Bình Tây Vương, địa vị hiển hách một phương trời. Khi nào hắn chịu nghe lời gã?
Vi Tiểu Bảo về tới Hoàng cung, vừa tiến vào cửa Thần Võ, đã thấy hai tên thái giám chạy ra đón,hô:
– Quế công công ! Hoàng thượng triệu công công đó ! Lẹ lên ! Lẹ lên!
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Việc chi mà cần kíp vậy?
Một tên thái giám đáp :
– Hoàng thượng đã thúc giục mấy lần, dường như có việc gấp.
Hiện Hoàng thượng đang ngồi trong Ngự thư phòng đợi công công.
Vi Tiểu Bảo rảo bước chạy đến Ngự thư phòng thấy nhà vua đang bước lui rồi lại bước tới.
Vua Khang Hy vừa thấy Vi Tiểu Bảo tiến vào, mặt rồng hớn hở, cất tiếng mắng:
– Con mẹ nó! Ngươi đi chết ở đâu mà kiếm khôngra?
Vi Tiểu Bảo biết vị tiểu Hoàng đế này đã học được ba tiếng “con mẹ nó” chỉ khi nào có một mình gã, ngài mới đem ra sử dụng. Gã liền đáp:
– Khải tấu Thánh thượng ! Nô tài nghĩ rằng bọn thích khách này thật to gan lớn mật, nếu một mẻ lưới khôngquét hết sạch thì e rằng còn sinh chuyện rắc rối, cầnphải tìm cho ra người cầm đầu bọn chúng mới yên được.Vì thế mà nô tài chạy khắp đường lớn hẻm nhỏ,lại ăn mặc trá hình để dò la xem nhân vật chủchốt là ai? Hắn còn ở trong Hoàng thành hay không?
Vua Khang Hy hỏi:
– Hay lắm ! Ngươi có do thám được tin tức gì không?
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm trong bụng:
– Nếu mới đi do thám một lần mà đã điều tra ra manhmối thì ra công việc dễ dàng quá !
Gã liền tâu:
– Nô tài chạy suốt nửa ngày trời mà không gặp một nhân vật nào khả nghi.
Sáng mai nô tài lại muốn đi dò xét bằng đường lối khác.
Vua Khang Hy nói:
– Ngươi cứ chạy quanh quẩn thì chưa chắc đã được việc gì. Trẫm nghĩ ra một kế hoạch…
Vi Tiểu Bảo cả mừng nói ngay:
– Kế hoạch của Thánh Thượng nhất định là hay rồi. ~
Vua Khang Hy nói:
– Vừa rồi Đa Long đã đến bẩm báo. Hắn tâu những tên thích khách bị bắt bất luận khảo đả hay dụ dỗ thế nào, thuỷ chung chúng vẫn khai là do Ngô Tam Quế sai phái.
Xem chừng dù có giết chết, bọn chúng cũng không chịu thú thật.
Trẫm tưởng tha quách bọn chúng ra.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Buông tha chúng ư? Như vậy… chẳng hoá ra phúc đức cho chúng quá?
Vua Khang Hy mỉm cười đáp :
– Có tha con lang nhỏ thì mới hòng bắt được con lang mẹ.
Vi Tiểu Bảo cả mừng vỗ tay cười nói:
– Tuyệt diệu! Tuyệt diệu! Ta tha bọn thích khách rồi ngấm ngầm theo dõi.
Bọn chúng tất đi tìm bọn phản tặc để tụ hội.
Thần cơ diệu toán của Thánh Thượng còn cao thâm gấp ba Gia Cát Lượng.
Vua Khang Hy cười hỏi:
– Cái gì mà gấp ba Gia Cát Lượng?
Ngươi nói thế chẳng hoá ra tâng bốc trẫm tháiquá. Có điều cần theo dõi thích kháchthế nào đừng để chúng phát giác thật khôngphải dễ dàng.
Tiểu Quế Tử! Trẫm giao cho ngươi một việc.
Ngươi cải trang làm người hào kiệt cứu bọn chúng rakhỏi Hoàng cung.
Bọn thích khách kia sẽ tưởng ngươi là đồng đạo, tự nhiên dẫn ngươi đi theo.
Vi Tiểu Bảo trầm ngâm một chút rồi ngập ngừng:
– Cái đó…
Vua Khang Hy nói ngay:
– Dĩ nhiên việc này rất nghy hiểm. Nếu để chúng phát giác là lập tức cái mạng nhỏ của ngươi phải đi đời.Đáng tiếc trẫm là một vị Hoàng đế không thìthử đi làm một chuyến, tưởng cũng thú vị.
Vi Tiểu Bảo tâu:
– Thánh thượng đã phái nô tài hành động, dĩ nhiên nô tài phải tuân mệnh,dù nguy hiểm đến đâu cũng chẳng sờn lòng.
Vua Khang Hy cả mừng, vỗ vai Vi Tiểu Bảo cười nói:
– Trẫm đã biết ngươi vừa thông minh vừa gan dạ, rất thích làm việc này thay trẫm.
Ngươi chỉ là một thằng lỏi con, bọn thích khách không ngờ vực lắm.
Trẫm toan phái hai tên thị vệ võ công cao thâm hành động, nhưng bọn thích khách này chẳng phải là hạng người ngu dại, vị tất chúng đã mắc bẫy.
Đã thử một lần không thấy linh nghiệm thì không nên thử đến lần thứ hai.
Nhà vua ngừng lại một chút rồi tiếp :
– Tiểu Quế Tử! Ngươi làm việc này cũng như trẫm thânhành làm lấy vậy.
Nguyên vua Khang Hy đã học võ công, cũng hăng say muốn thử tài mình tự xông vào những vụ nguy nan. Nhưng ngài lại nghĩ rằng, mình là thân phận một vị Hoàng đế, không nên mạo hiểm như vậy, ngài mới phái Vi Tiểu Bảo làm thay cho mình.
Vua Khang Hy nhủ thầm:
– Võ công Tiểu Quế Tử không bằng ta, tuổi gã cũng kém ta một chút. Gã lại không thông minh kịp ta, nếu gã làm được thì dĩ nhiên ta cũng làm được.
Dù ta không thân hành mạo hiểm, song chắc mình sẽ thành công.
Nhà vua nghĩ vậy liền nói:
– Ngươi trá hình giống được chừng nào tốt chừng ấy.Hay hơn hết là ngươi giết một vài tên thị vệ canh gác ở trước mặt bọn thích khách, khiến chúng không nghi ngờ gì nữa.
Trẫm sẽ dặn Đa Long tra xét một cách lỏng lẻo để ngươicó thể dẫn chúng ra khỏi Hoàng cung.
Vi Tiểu Bảo tâu:
– Dạ ! Nô tài hiểu rồi. Có điều võ côngcủa bọn thị vệ cao hơn nô tài nhiều,e rằng không giếtnổi họ.
Vua Khang Hy nói:
– Ngươi liệu mà tùy cơ ứng biến và phải nhớ kỹ chớ để bọn thị vệ hạ sát ngươi trước.
Vi Tiểu Bảo lè lưỡi ra nói:
– Nếu để bọn thị vệ hạ sát thì cái chết của nô tài làm cho Tiểu Quế Tử thành ra đồng đảng với bọn phản tặc.
Vua Khang Hy xoa mạnh hai bàn tay vào nhau ra chiều cao hứng hỏi:
– Tiểu Quế Tử! Sau khi ngươi làm xong việc này ngươi muốn trẫm ban thưởng thứ gì?
Vi Tiểu Bảo tâu:
– Nô tài mà thành công trong vụ này nhất định làm cho long tâm hớn hở.
Chỉ cầu Thánh thượng vui lòng là nhất. Còn Thánh thượng muốn ban thưởng thứ gì cũng là quý lắm !
Lần sau Thánh thượng nghĩ ra được việc gì hứng thú thì dù là việc nguy hiểm đến đâu mà được Thánh thượng phái nô tài hành động là nô tài đã lấy làm mãn nguyện lắm rồi.
Vua Khang Hy mặt rổng hớn hở phán:
– Nhất định là thế! Nhết định là thế! Hỡi ôi ! Tiểu Quế Tử! Đáng tiếc người làm thái giám, không thì trẫm nhất định phong cho ngươi làm một chức quan to.
Vi Tiểu Bảo động tâm đáp :
– Bái tạ Thánh thượng ban lời vàng ngọc.
Gã nghĩ thầm trong bụng:
– Một ngày kia Hoàng thượng phát giác ra mình là tên thái giám giả mạo ,không hiểu khi đó ngài tức giận đến thế nào?
Gã nói tiếp :
– Tâu Thánh thượng! Nô tài xin Thánh thượng ban đặc ân cho một việc.
Vua Khang Hy cười hỏi:
– Muốn làm quan phải không?
Vi Tiểu Bảo tâu;
– Không phải ! Nô tài giữ dạ sắt son tận trung với chúa. Nếu sau này lỡ lầm gây nên tai hoa. khiến Thánhthượng nổi lôi đình, nô tài chỉ xin Thánhthượng tha cho cái mạng nhỏ xíu này đừng hạ sát.
Nhà vua phán:
– Trẫm chỉ cần ngươi nhất tâm trung thành với trẫm thì cái đầu củ chuối của ngươi vẫn giữ được bình yên trên cổ.
Nhà vua nói rồi cười khanh khách.
Vi Tiểu Bảo ở Ngự thư phòng đi ra nghĩ thầm:
– Bản tâm ta muốn tha tiểu Quận chúa và Phương Di vềMộc vương phủ mà bây giờ biến thành phóng thích khách. Hai vị tiểu cô nương chẳng phải khó nhọc gì mà tha ra được.
Bọn cầm đầu thích khách, lão gia vừa ăn uống với họ, chăng hiểu mình có nên tâu rõ với Hoàng thượng để phái người đến bắt tên Mộc Kiếm Thanh con rùa và lão già Liễu Đại Hồng hay không?
Con mẹ nó! Nếu sư phụ mà biết rõ việc này nhất định lão nhân gia chẳng chịu buông tha.
Không hiểu mình có nên làm Hương Chủ trong Thiên Địa Hội nữa hay thôi?
Gã ở trong cung được mọi người tâng công nịnh nọt, vua Khang Hy cũng tin yêu.
Trong lúc nhất thời gã muốn ở lại trong cung để làmthái giám.
Nhưng gã chợt nhớ tới Hoàng thái hậu, bất giác lại ớn lạnh xương sống, bụng bảo dạ:
– Mụ điếm này thế nào rồi cũng kiếm lão gia để trả thù.
Thế thì lão gia còn ở lại trong cung lâu dài làm sao được?
Vi Tiểu Bảo tiến về phía phòng thị vệ Ở phía Tây Thanh cung.
Người cầm đầu bọn thị vệ này là Triệu Tề Hiền.
Đêm hôm qua Triệu Tề Hiền đã được chia bạc, bữa nay lại được thị vệ tổng quản Đa Long ban thưởng, hắn biết đây là nhờ Vi Tiểu Bảo đã nói tốt cho bọn chúng ở trước mặt Hoàng thượng.
Hắn vừa thấy gã tới đã mừng như bắt được của, nhảy vèo lại nghênh tiếp, tươi cười hỏi:
– Quế công công! Cơn gió đặc biệt nào đã thổi đại giá quang lâm?
Vi Tiểu Bảo cười đáp :
– Tại hạ đến coi mấy tên phản tặc to gan lớn mật.
Gã ghé vào tai hắn nói nhỏ:
– Hoàng thượng sai tại hạ đến giúp các vị lấy khẩu cung để điều tra xem nhân vật sai khiến chúng đến hành thích là ai?
Triệu Tề Hiền gật đầu dạ một tiếng rổi nói khẽ:
– Ba tên phản tặc này gan góc lắm.
Tiểu nhân đã đánh gãy bốn cây roi da mà chúng vẫn một mực khai là do Ngô Tam Quế pháiđến.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Để tại hạ đến thẩm vấn coi.
Gã tiến vào Tây sảnh thì thấy ba hán tử bị trói vào cột nhà.
Tên nào cũng mình trần trùng trục, toàn thân bị đánh nát da, máu thịt bầy nhầy.
Trong ba hán tử có một người lớn râu quăn, còn hai gã đều là thanh niên lối ngoài 20 tuổi, đều nước da trắng bóng, một gã khắp mình xâm thành nhiều hình quái gở, trước ngực xâm một chiếc đầu cọpdữ tợn.
Vi Tiểu Bảo tự hỏi:
– Không hiểu trong hai tên này có tên nào là Lưu Nhất Chu không?
Gã quay lại bảo Triệu Tề Hiền:
– Triệu đại ca ! E rằng các vị bắt lầm người rồi. Triệu đại ca hãy ra ngoài một lúc.
Triệu Tề Hiền “dạ” một tiếng mới trở gót đi ra khép cửa lại.
Vi Tiểu Bảo hỏi ba hán tử:
– Tôn tính đại danh ba vị là gì? ,.
Đại hán râu quăn tức giận, giương cặp mắt tròn xoe, cả tiếng mắng liền:
– Tên thái giám chó đẻ kia ! Ngươi không đáng hỏi tên tuổi lão gia đâu.
Vi Tiểu Bảo khẽ nói:
– Tại hạ chịu lời uỷ thác của người đến cứu một vị bằng hữu là Lưu Nhất Chu…
Gã vừa nói câu này, ba hán tử đều lộ vẻ kinh dị, đưa mắt nhìn nhau.
Đại hán tóc quăn dịu giọng hỏi:
– Các hạ chịu lời uỷ thác của ai?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Trong các vị có ai là Lưu Nhất Chu không? Nếu có, tại hạ muốn nói với y mấy câu, bằng không thì thôi.
Ba hán tử lại ngơ ngác nhìn nhau, đầy vẻ ngần ngại.Chúng chỉ sợ mắc mưu bên địch.
Đại hán râu quăn lại hỏi:
– Các hạ là ai?
Vi Tiểu Bảo hỏi lại:
– Hai ông bạn uỷ thác tại hạ thì một vị họ Mộc, một vị họ Liễu. Các vị có nhận biết Thiết Bối Thương Long không?
Đại hán râu quăn lớn tiếng:
– Một nhân vật như Thiết bối thương long Liễu Đại Hồng thì suốt một giải Vân, Quý, Tứ Xuyên còn ai không biết? Mộc Kiếm Thanh là con Mộc Thiên Ba lưu lạc giang hồ, hiện giờ không còn biết sống hay chết rồi.
Vi Tiểu Bảo gật đầu nói:
– Ba vị đã không quen biết tiểu vương gia nhà họ Mộcvà Liễu lão gia thì nhất định không phải làbằng hữu với những nhân vật đó, đồng thời cũng không hiểuđược những chiêu thức này.
Gã nói rồi thủ thế thi triển mấy chiêu, chínhlà chiêu số về Mộc gia quyền và dĩ nhiên trongđó có hai chiêu “Hoành tảo thiên quân”và “Cao sơn lưu thuỷ”.
Hán tử nhỏ tuổi ngực xâm đầu cọp “ồ” lên một tiếng.
Vi Tiểu Bảo dừng tay hỏi:
– Ông bạn bảo sao?
Hán tử đáp :..
– Chẳng sao cả.
Đại hán râu quăn hỏi:
– Mấy chiêu này ai đã dạy thái giám?
Vi Tiểu Bảo cười đáp :
– Đó là hiền thê dạy tại hạ.
Đại hán râu quăn “phì” một tiếng rổi hỏi:
– Thái giám mà cũng có vợ ư?
Hắn tính thoá mạ Vi Tiểu Bảo là “tên thái giám chó đẻ”.
Nhưng hắn nghe gã nói có điều khác lạ, hành động kỳ dị, nên mới bỏ hai chữ “chó đẻ’ đi.
Vi Tiểu Bảo hỏi lại:
– Tại sao thái giám lại không lấy vợ được? Người ta bằng lòng lấy tại hạ,chẳng lẽ ông bạn ngăn cấm được chăng? Hiền thê của tại hạ họ Phương tên Di…
Gã vừa nói tới Phương Di thì hán tử nhỏ tuổinước da trắng trẻo quát lên:
– Nói bậy!
Vi Tiểu Bảo thấy y trán nổi gân xanh, mắt dường toé lửa, vẻ mặt ra chiều nóng giận đến cực điểm.
Gã đoán chắc hán tử này là Lưu Nhất Chu mới nổi lòng ghen tức như vậy, thì trong bụng mừng thầm.
Vi Tiểu Bảo nhìn lại thiếu niên thấy mặt y vuông, tướng mạo anh tuấn.
Nhưng y đang tức giận nên coi bộ hung dữ, khủng khiếp.
Gã liền cười hỏi:
– Sao lại nói bậy? Hiền thê của ta là dòng dõi họ Phương trong bốn đại gia tướng Lưu, Bạch, Phương, Tô ở Mộc vương phủ. Người làm mai trong vụ này là Tô Cương, ngoại hiệu Thánh thủ cư sĩ. Ngoài ra còn có ông mai nữa người họ Bạch. Huynh trưởng y là Bạch Hàn Tùng mới bị người đánh chết. Anh chàng Bạch Hàn Phong thật khó chơi quá. y làm mai để lấy tiền chôn cất cho huynh trưởng…
Hán tử nhỏ tuổi càng nghe càng phẫn nộ, gầm lên:
– Ngươi… ngươi… ngươi…
Đại hán râu quăn vội gạt đi:
– Huynh đệ ! Huynh đệ chớ lên tiếng !
Rồi hắn quay lại nói với Vi Tiểu Bảo :
– Các hạ biết khá nhiều chuyện ở Mộc vương phủ đấy!
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Tại hạ là nữ tế ở Mộc vương phủ thì dĩ nhiên phải biết những việc trong nhà nhạc gia. Nguyên Phương cô nươngtrước không chịu lấy tại hạ. Cô bảo đã đính hôn với sư ca của cô là Lưu Nhất Chu.
Nhưng nghe đâu anh chàng họ Lưu lại chẳng ra gì vì quy đầu làm bộ hạ tên đại Hán gian Ngô Tam Quế, lẻn vào Hoàng cung hành thích.
ông bạn thử nghĩ coi: Tên đại Hán gian Ngô Tam Quế…
Gã nói tới đây hạ thấp giọng xuống tiếp :
– Cấu kết với bọn Thát Đát đem giang sơn gấm vóc của Thiên tử nhà Đại Minh ta dâng cho bọn cẩu tặcMãn Thanh. Đã là người Hán chẳng ai khônguất hận Ngô Tam Quế những muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Thằng lỏi LưuNhất Chu, thiếu gì chỗ quy thuận, sao lại đầu Tam Quế. Phương cônương dĩ nhiên không còn mặt mũi nào lấy một thằngchồng như gã được.
Hán tử nhỏ tuổi trợn mắt hỏi:
– Tạ.. tạ.. tạ ..
Đại hán râu quăn đỡ lời:
– Mỗi người có một chí hướng. Các hạ làm thái giám ở Thanh cung thì có tốt đẹp gì?
Vi Tiểu Bảo nói ngay:
– Phải lắm! Phải lắm ! Dĩ nhiên tại hạ cũng chẳng vinh hạnh gì, nên cô vợ chưa quên được người tình cũ, bảo tạihạ đến điều tra xem Lưu Nhất Chu đã chết chưa?
Nếu y chết thật rồi nàng mới yên tâm chịu lấy tại hạ.
Ba vị bằng hữu! ở đây chẳng có ai là Lưu Nhất Chu phải không? Vậy tại hạ quay về phúc trình Phương cônương để đêm nay làm lễ bái đường, kết duyên tơtóc.
Gã dứt lời trở gót đi ra.
Hán tử trẻ tuổi vội nói:
– Ta chính là…
Hán tử thanh niên chưa dứt lời thì đại hán râu quăn đã quát lên:
– Hãy coi chừng! Không thì bị mắc lừa.
Hán tử thanh niên cố sức rãy rụa mấy cái, tứcgiận nói :
– Gã… gã…
Đột nhiên y nhổ một bãi nước miếng về phía Vi Tiểu Bảo.
Vi Tiểu Bảo nghiêng mình né tránh.
Gã thấy chân tay ba người đều bị trói vào cộtbằng gân bò thì dù có cựa quậy đến mấycũng chẳng thể nào thoát ra được.
Gã bụng bảo dạ:
– Chàng thanh niên kia chẳng phải Lưu Nhất Chu thì còn ai nữa?
Gã toan thú nhận thì bị tên râu quăn ngăn cản.
Vi Tiểu Bảo trầm ngâm nghĩ ra một kế hoạch rồi nói:
– Các vị hãy chờ đây để ta đi hỏi hiền thê coi.
Gã ra đến ngoài sân, khẽ bảo Triệu Tề Hiền:
– Tại hạ đã hỏi ra được chút manh mối.
Đại ca đừng đánh chúng nữa. Lát sau tại hạ sẽ trở lại.
Hồi 56
Phải chăng hai vợ chồng nỗi cơn ghen
Vi Tiểu Bảo liền nhắm thẳng lối trở về phòng.
Lúc này trời đã tối đen.
Nghĩ tới Phương Di và Mộc Kiếm Bình hẳn đang đói lắm, gã không về phòng ngay, còn ghé vào trù phòng dặn bọn thái giám thủ hạ sắp cho một bữa tiệc thịnh soạn đem đến phòng mình.
Gã nói là đêm qua bọn thị vệ có công bắt thích khách, nên bữa nay mở tiệc khánh hạ.
Nhưng trên tiệc chỉ bàn về việc bắt giặc cùng những đại sự cơ mật, bọn tiểu thái giám không phải phục thị.
Vi Tiểu Bảo mở khoá vào phòng rồi khẽ đẩy cửa vào nội thất.
Mộc Kiếm Bình hắng giọng một tiếng, ngồi nhổm dậy hỏi:
– Sao bây giờ đại ca mới về?
Vi Tiểu Bảo cười đáp :
– Chắc muội muội chờ ta nóng ruột lắm phải không? Ta đã nghe được tin rất hay!
Phương Di nghe nói ngửng đầu lên hỏi:
– Tin tức gì mà hay lắm?
Vi Tiểu Bảo khêu ngọn đèn trên bàn cho sáng tỏ hơn.
Gã thấy Phương Di hai mắt đỏ hoe, hiển nhiên nàng đã khóc rất nhiều, liền thở dài đáp:
– Tin này chỉ hay cho nàng thôi, còn đối với ta thì lại nát bét.
Cô vợ vừa cầm vào tay sắp bay đi mất.
Trời ơi! Thằng cha Lưu Nhất Chu chưa chết đâu.
Phương Di hô lên một tiếng:
– ái chà!
Tiếng reo của nàng không dấu được nỗi vui mừng.
Mộc Kiếm Bình cũng hoan hỉ hỏi:
– Lưu sư ca của bọn tiểu muội bình yên vô sự ư?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Gã chết thì chưa chết, nhưng muốn sống không phải là chuyện dễ. Gã bị bọn thị vệ trong cung bắt được rồi. Chúngtra tấn, gã vẫn khăng khăng một mực nói là được tên đại Hán gian Ngô Tam Quế phái vào cung hành thích. Dĩ nhiên gã khó lòng tránh khỏi tội chết. Việc này đồn đại ra ngoài thì anh hùng hảo hán trong thiên hạ đều phỉ nhổ gã là chó săn của Ngô Tam Quế. Vậy sau khi bị hành hình, gã còn để lại tiếng xấu muôn đời.
Phương Di cố nghển người lên nói:
– Trước khi bọn ta vào Hoàng cung đã nghĩ đến điều này, những mong tử tội đổ lên đấu tên gian tặc Ngô Tam Quế để rửa mối thâm cừu đại hận cho đức Tiên đế cùng Tiên vương của chúng tạ Như vậy là chúng ta quyết giữ mối trung can với nhà Đại Minh, còn tính mạng và thanh danh của mmh đã gác ra ngoài không nghĩgì đến.
Vi Tiểu Bảo chĩa ngón tay cái thẳng lên nói:
– Hay lắm! Như vậy mới là người có khí tiết. Quế lão công này rất khâm phục. Phương cô nương ! Chúng ta còn một việc lớn phải thương nghị.
Phương Di hỏi:
– Đại ca muốn thương nghị điều chi?
Vi Tiểu Bảo hỏi lại:
– Nếu ta cứu sống được Lưu sư ca cho nàng thì nàng tính sao?
Cặp mắt lộ ánh tinh quang, hai má ửng hồng, Phương Di đáp :
– Nếu đại ca quả cứu được Lưu sư ca của tiểu muội thì tiểu muội dù có phải làm tôi mọi cho đại ca cũng cam lòng.Hơn nữa, bất luận đại ca sai bảo tiểu muội làm việc gì dù nguy hiểm đến đâu, Phương Di này cũmg quyết chẳng chau mày.
Nàng nói mấy câu này bằng một giọng quả quyếtnhư đanh đóng cột.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Chúng ta giao ước với nhau một điều được không? Cótiểu Quận Chúa đây làm chứng cho: nếu ta cứu được Lưusư cả của nàng đem giao cho Tiểu vương gia Mộc Kiếm Thanh vàThiết Bối Thương Long Liễu Đại Hồng lão gia. ..
Mộc Kiếm Bình ngắt lời:
– Đại ca cũng biết ca ca cùng sử phụ của tiểu muội ư?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Tiểu vương gia và Thiết bối thương long ở Mộc vương phủ đại danh lừng lẫy thiên hạ thì còn ai không hiểu? Còn ai không biết?
Mộc Kiếm Bình nói:
– Đại ca là người rất tử tế! Nếu đại ca cứu được Lưu sư ca thì toàn thể Mộc vương phủ đều thâm cảm mối ơn sâu của đại ca.
Vi Tiểu Bảo lắc đầu nói:
– Ta chẳng tử tế gì đâu mà chỉ là một tên thương mại. Thằng cha Lưu Nhất Chu không phải hạng tầm thường, dĩ nhiên chẳng phải món hàng rẻ rúng. Gã là một tên khâm phạm định hành thích nhà vua.
Ta cứu gã là đem tính mạng mình ra đặt cuộc , nguy hiểm tày đình. Có đúng thế không?
Mộc Kiếm Bình và Phương Di chưa kịp đáp lời, Vi Tiểu Bảo lại nói tiếp :
– Quan nha tra xét ra thì chẳng những ta mất chỗ đội nón mà cả ông nội,bà nội, ba ba, má má, bangười anh trai, bốn cô em gái của ta cũng bị hành hình. ấy là chưa kể đến họ ngoại bà dì, chú dượng,ông cô, bà cậu, ông ngoại,bà ngoại, rồi biểuca, biểu đệ, biểu tỷ, biểu muội đều phải đầu rụng như sung.
Có đúng thế không? Cái đó kêu bằng năm môn tru lục.
Thế rồi nào tiền, nào bạc, nào cửa, nào nhà, nào câu đối đỏ, nào mành mành hoa, đềubị sung công.
Có đúng thế không?
Mộc Kiếm Bình nghe gã hỏi chỉ gật đầu lia lịa.
Phương Di đáp :
– Đúng thế! Vụ này quả liên luỵ rất trọng đại, tiểu muội không tiện xin đại ca làm cho.
Lưu sư ca… chết rồi, tiểu muội cũng không sống được nữa.
Thôi thì đại cuộc phó cho số mạng.
Nàng nói xong hai hàng châu lệ lã chã tuôn rơi.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Nàng đừng vội khóc ! Nàng đừng vội khóc ! Con người nguyệt thẹn hoa nhường như nàng mà châu lệ tuôn nhỏ thì lòng ta bủn rủn khôn cầm.
Phương cô nương ! Đã vì cô nương thì việc gì ta cũng dám làm.
Ta nhất định cứu Lưu sư ca của nàng thoát nạn mới nghe.
Vậy chúng ta ước hẹn một điều.
Nếu ta không cứu được Lưu sư ca của nàng thì ta quyết làm tôi mọi cho nàng.
Trường hợp mà ta cứu thoát Lưu sư ca thì nàng sẽ làm vợ ta.
Bậc đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, cái gì mã nan truy.
Lời hứa của chúng ta là như vậy đó nàng có chịu không?
Phương Di ngơ ngác nhìn Vi Tiểu Bảo.
Màu hồng trên mặt nàng dần tiêu tan rồi biến thành lợt lạt.
Nàng đáp:
– Quế đại ca ! Tiểu muội vì việc cứu mạng Lưu sư ca, xin ưng chịu… bất cứ là việc gì.
Nếu Quế đại ca cứu được y bình yên thoát khỏi tai nạn thì bảo tiểu muội… hầu hạ cũng được.
Nhưng… nhưng…
Nàng nói tới đây thì bên ngoài có tiếng bước chân vang lên, rồi tiếng người hô:
– Quế công công ! Cơm rượu đã đưa lên.
Phương Di lập tức im bặt.
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Hay lắm!
Đoạn gã ra khỏi phòng đóng cửa lại rồi mới mở cửa ngoài.
Bốn tên thái giám bưng cơm rượn cùng đồ nhắm vào nhà ngoài.
Vi Tiểu Bảo đã bảo chúng không phải chờ đợi.
Vì thế mười hai bát lớn vừa cơm vừa thức nhắm đều nấu chín cả một lượt đem lên.
Bốn tên thái giám bày đũa bát cùng thức ăn ra bàn xong kính cẩn hỏi:
– Quế công công ! Còn thiếu gì nữa không?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Đủ rồi! Nếu ta không kêu thì anh em bất tất phải vào nữa.
Gã lấy tiền thưởng cho mỗi tên năm lạng bạc.
Bốn tên thái giám vui mừng khôn xiết, ngỏ lời tạ Ơn rồi rút lui.
Vi Tiểu Bảo cài then cửa lại.
Gã bưng mười hai bát thức ăn vào phòng rồi đẩy cái bàn đến bên giường.
Gã lại rót ra ba chung rượu, xới cơm vào ba bát,gã cười hỏi:
– Phương cô nương ! Vừa rồi nàng bảo : nhưng. .. nhưng… mà nói chưa hết lời.
Nhưng làm sao? Bây giờ nàng nói cho ta nghe.
Lúc này Phương Di đã được Mộc Kiếm Bình đỡ ngồi dậy.
Nàng nghe Vi Tiểu Bảo hỏi vặn, bất giác lại đỏ mặt lên, cúi đầu xuống, hồi lâu khẽ cất tiếng hỏi lại:
– Tiểu muội nghĩ rằng Quế đại ca phục vụ Ở trong nội cung thì …lấy vợ làm sao được?
Nhưng bất luận trường hợp nào, hễ Quế đại ca mà cứu mạng cho Lưu sư ca được, tiểu muội cũng vui lòng hầu hạ đại ca.
Dưới ánh đèn, nét mặt nàng bón,g như ngọc, dung nhan cực kỳ kiều diễm.
Vi Tiểu Bảo tuy còn nhỏ tuổi mà trông thấy nàng cũng phải động tâm, gã cười đáp :
– Té ra nàng bảo ta làm thái giám là không lấy vợ được.
Vấn đề lấy vợ được hay không là chuyện riêng của ta, nàng bất tất phải quan tâm.
Ta chỉ hỏi nàng một câu: nàng có chịu làm vợ ta không?
Phương Di cặp lông mày nhní lại, vẻ mặt ra chiều bựctức.
Nàng trầm ngâm một lúc rồi quyết định chủ ý rồi dõng dạc nói:
– Đừng nói chuyện tiểu muội làm vợ đại ca mà dù cho đại ca có đem tiểu muội vào lầu hồng kỹ viện, tiểu muội cũng cam lòng, chẳng cán thán chi hết.
Giả tỷ một chàng trai nào khác nghe nàng nói câu này tất không khỏi nổi giận.
Nhưng Vi Tiểu Bảo vốn xuất thân từ nơi kỹ viện, nên gã chẳng thấy chi là nhục nhã.
Vi Tiểu Bảo cười hì hì nói:
– Hay lắm! Hay lắm! Vậy chúng ta áN thế.
Nào mời hảo hiền thê ! Hảo muội tử! Ba chúng ta hãy uống cạn một chung.
Nguyên Phương Di ban đấu coi tên tiểu thái giám này chẳng đâu vào đâu.
Sau nàng thấy chính gã ra tay đâm chết Thuy Đống rồi dùng thứ thuốc kỳ dị tiêu hoá xác chết, lại thấy những tên thái giám khác ở trong cung đối với gã cực kỳ kính trọng mới tin gã là một nhân vật không phải tầm thường.
Lưu Nhất Chu là ý trung nhân của Phương Di, nàng yêu gã một cách tha thiết.
Tuy hai bên chưa có hôn ước chính thức mà thực ra hình bóng người nọ đã in vào tâm khảm người kia. Phương Di nhất định lấy Lưu Nhất Chu làm chồng, mà Lưu Nhất Chu cũng nhất quyết không lấy được nàng thìchẳng lấy ai nữa.
Đêm qua cả hai người cùng lẻn vào trong cung mưuđồ đại sự, Phương Di trông thấy Lưu Nhất Chu sểnh tay bị bọn thị vệtrong cung bắt được, khốn nỗi chính nàng cũng bị thương rồicòn cứu ai được nữa?
Nàng yên trí tình lang nhất định phải chết. Dè đâu tên tiểu thái giám này lại cho nàng hay tin chẳng những y chưa chết mà gã còn từng cứu y thoát nạn liền bụng bảo dạ:
– Chỉ cần sao cho Lưu lang bình yên vô sự, dù ta có phải suốt đời đau khổ đến đâu cũng không quản ngại. Ta còn cảm tạ đức Thượng đế đối đãi với ta được vậy là phước đức quá.
Rổi nàng tự hỏi:
– Sao tên tiểu thái giám này lại đòi lấy ta làm vợ?
Bất quá gã chỉ nói cho sướng miệng, chi bằng ta cũng tiện nghi cho cái miệng của gã.
Nàng nghĩ thế rồi tựa hồ hiểu rõ chi tiết đối phương chẳnglàm gì được mình một cách thực sự, nàngyên tâm nlửn cười cám chung rượu giơ lên nói:
– Tiểu muội uống theo đại ca một chung này. Nhưng nếu đại ca mà không cứu được Lưu sư ca thì khó lòng tránh khỏi kiếp quả cụt đầu dưới lưỡi đao của tiểu muội.
Vi Tiểu Bảo thấy nàng cười tươi như hoa nở, trong lòng gã khoan khoái vô cùng!
Gã cũng nâng chung rượn lên hỏi:
– Chúng ta đã nói sao phải đúng như vậy, không được chối cãi.
Trường hợp mà ta cứu được Lưu sư ca của cô rồi cô hốihận lại muốn trở về với hắn thì làm thế nào?
Bên cô hai người hợp lực giáp công, ta tất không địch nổi.
Hắn vung đao chém tới, cô hươn kiếm đâm qua, thì Quế công công chỉ còn đường chia thành bốn khúc ! Vụ này chẳng thể không đề phòng được.
Phương Di thu nụ cười lại nét mặt nghiêm nghị tuyên thệ:
– Trên có Hoàng Thiên, dưới có Hậu Thổ.Nếu Quế công công mà cứu được Lưu Nhất Chu thoátnạn một cách bình yên thì tiểu nữ là Phương Di nguyện lấy Quế công công làm chồng. Suốt đời giữ dạ trung trinh với trượng phu quyết chẳng hai lòng. Nếu tiểu nữ lòng chim dạ cá thì xin thượng đế bắt chết một cách cực kỳ thê thảm, vạn kiếp không được siêu sinh.
Nàng thề rồi cầm chung rượu đổ xuổng đất nói tiếp :
– Xin tiểu Quận chúa chứng kiến vụ này.
Vi Tiểu Bảo khoan khoái ngó Mộc Kiếm Bình hỏi:
– Hảo muội tử! Muội muội có ý trung nhân nào bị bắt muốn nhờ ta cứu ra không?
Mộc Kiếm Bình đáp:
– Không có ai cả !
Vi Tiểu Bảo nói:
– Đáng tiếc ôi đáng tiếc !
Mộc Kiếm Bình hỏi:
– Điều chi đáng tiếc?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Giả tỷ muội muội có ý trung nhân cần ta cứu ra, tất muội muội cũng chịu lấy ta làm chồng, có phải vậy không?
Mộc Kiếm Bình bĩu môi nói:
– Thôi đi! Đã một vợ rồi còn chưa đủ hay sao?
Được trâu rổi còn muốn luôn cả bò nữa. Saomà tham thế !
Vi Tiểu Bảo cười nói:
– Cóc ghẻ muốn ăn thịt ngỗng trời là như vậy.
Trời ơi! Hảo hiền thê ! Cùng bị bắt với Lưu sư ca của nàng còn hai người: một người râu quai nón…
Mộc Kiếm Bình ngắt lời:
– Đó là Ngô sư thúc.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Còn một người nữa chám đầy mình. Trước ngực chẠm cái đầu cọp.
Mộc Kiếm Bình nói:
– Đó là Thanh mao hồ Ngao Bưu, đổ đệ của Ngô sư thúc.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Ngô sư thúc tên họ là gì?
Mộc Kiếm Bình đáp:
Ngô sư thúc đại danh là Ngô Lập Thân, ngoại hiệu là Dao đầu sư tử.
Vi Tiểu Bảo cười nói:
– Cái ngoại hiệu này hay đấy. Bất luận ai nói gì, lão cũng lắc đầu tràn.
Mộc Kiếm Bình nói:
– Quế đại ca! Đại ca đi cứu Lưu sư ca thì nhân tiện cứuluôn cả Ngô sư thúc và Ngao Bưu ra nữa !
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Ngô sư thúc và Ngao Bưu có ý trung nhân xinh đẹp không?
Mộc Kiếm Bình đáp:
– Tiểu muội không haỵ Đại ca hỏi làm chi?
Vi Tiểu Bảo nói:
– Vậy ta phải hỏi họ trước có bạn gái đẹp và có chịu để cho ta chiếm phần tiện nghi chăng?
Nếu không thì ta liều mạng cứu họ uổng công, mình vất vả mà chẳng ăn thua gì.
Bất thình lình trước mặt gã bóng đen thấp thoáng.
Một vật gì bay tới trước mặt gã.
Vi Tiểu Bảo vội cúi đầu xuống thì đã không kịp nữa. Vật kia đập vào trán gã đánh “chát” một tiếng vỡ tan tành. Gã nhìn lại thì ra một chiếc chung.
Vi Tiểu Bảo và Mộc Kiếm Bình đồng thanh la hoảng:
– Úi chao !
Vi Tiểu Bảo bị sứt trán, máu chảy đầm đìa rớt vào chung rượn thành đục lờ lờ.
Bỗng nghe Phương Di quát :
– Ngươi đi hạ sát Lưu sư ca ngay lập tức, bản cô nương cũngkhông muốn sống nữa để khỏi phải suốt ngày chịu ngươi khinhrẻ một cách vô lý.
Nguyên chiếc chung vừa rồi chính Phương Di đã liệng tới.
May mà nàng bị trọng thương, kình lực trên tay mất hết.
Tuy chiếc chung đập trúng vào trán Vi Tiểu Bảo mà thương tích không nặng lắm.
Mộc Kiếm Bình nói:
– Quế đại ca ! Lại đây cho tiểu muội coi vết thương, chớ để mảnh sành dính lại trong thịt.
Vi Tiểu Bảo hậm hực đáp:
– Ta không lại. Cô vợ ta mưu đồ giết chồng.
Mộc Kiếm Bình nói:
– Ai bảo đại ca nói càn, đòi chiếm tiện nghi của vợngười tả Đến tiểu muội cũng nổi nóng.
Vi Tiểu Bảo cười hô hố nói:
– Ồ ! Ta hiểu rồi. Té ra các cô ăn phải dấm chua, nên nghe ta nói muốn chiếm vợ người thành ra vợ lớn, vợ bé đều nổi cơn ghen.
Mộc Kiếm Bình cầm chiếc chung lên xẵng giọng hỏi:
– Đại ca bảo sao? Tiểu muội cũng muốn liệng cái chung này vào mặt.
Vi Tiểu Bảo đưa tay áo lên lau mặt, gã thấy Mộc KiếmBình làm bộ giận dữ mà khoé miệng lại mĩm cười.Gã còn thấy Phương Di lộ vẻ hối hận, nên tuy bị đau ởtrán mà trong lòng rất khoan khoái.
Gã nói:
– Cô vợ lớn liệng chung vào mặt ta; nếu cô vợ nhỏ không liệng chẳng hoá ra bất công ư?
Mộc Kiếm Bình nói:
– Hay lắm!
Cô giơ tay lên hất rượu vào Vi Tiểu Bảo. Gã không né tránh. Lưng chung rượn hất cả vào mặt. Gãthè lưỡi ra liếm máu tươi cùng nước rượu nuốt vàobụng, miệng tấm tắc khen:
– Hay quá! Hay quá! Vợ lớn đánh cho chảy máutrán, vợ nhỏ lại hất rượu vào mặt.
Trời ơi! Chết cha mình rồi! Chết cha mình rồi!
Mộc Kiếm Bình nghe gã nói phải phì cười.
Phương Di không nhịn được cũng bật lên tiếng cười khúc khích.
Nàng vừa cười vừa mắng:
– Thật đồ vô loại !
Nàng móc trong bọc ra một tấm khăn tay đưa cho Mộc Kiếm Bình nói:
– Tiểu Quận chúa lau mặt cho gã đi.
Mộc Kiếm Bình cười đáp:
– Sư tỷ đả thương người ta, sao lại bảo tiểu muội lau máu?
Phương Di bưng miệng hỏi:
– Tiểu Quận chúa chẳng phải vợ nhỏ của gã là gì?
Mộc Kiếm Bình cười hích hích đáp:
– Bêu bêu! Sư tỷ miệng đã tuyên bố lấy y, chứ tiểu muội có hứa lời đâu?
Phương Di cười nói:
– Sao còn bảo là chưa hứa? Gã giục: vợ nhỏ cũng liệng chung đi, thì tiểu Quận chúa hất rượu vào mặt gã. Như vậy mà còn cãi là chưa hứa lời làm vợ nhỏ gã ư?
Vi Tiểu Bảo cười nói:
– Phải lắm ! Phải lắm! Ta được vợ lớn thương, vợ nhỏ cũng thương thì sung sướng quá rồi.
Hai nàng cứ yên lòng, ta không đi chim chuột người khác nữa đâu.
Phương Di nghĩ thầm trong bụng:
– Gã đã là thái giám thì còn lấy ai được nữa, bất quá gã chỉ nói cho sướng miệng.
Mộc Kiếm Bình hãy còn nhỏ tuổi, về mối tình nam nữ, cô nửa hiểu nửa không, nên thấy Vi Tiểu Bảo nói ba họa, cô cũng vui vẻ. Câu gã bảo vợ lớn, vợ nhỏ gì đó chẳng qua là câu đùa cợt.
Ba người nói nói cười cười khiến cho bầu không khí trong phòng đầy vẻ đầm ấm.
Phương Di kêu Vi Tiểu Bảo lại gần để coi vết thương trên trán.
Nàng không thấy có mảnh sành nào dính vào thịt, liền lau khô máu cho gã.
Sau một lúc, máu cũng ngừng chảy.
Cả ba người đều không biết uống rượu mà bụng đói rồi, nên chỉ ăn lấy ăn đê?
Cơm nước xong, Vi Tiểu Bảo ngáp dài nói:
– Không biết đêm nay ta ngủ với vợ lớn, hay ngủ với vợ nhỏ?
Phương Di sa sầm nét mặt, xẵng giọng :
– Đại ca nói giỡn thế nào thì nói, nhưngnếu còn chui vào chăn là tiểu muội… chém chomột dao chết tươi…
Vi Tiểu Bảo thè lưỡi ra nói:
– Tất có một ngày kia phải chết về tay nàng.
Gã chợt nhớ bữa nay chưa uống thuốc của Thái hậu, liền lấymột viên bỏ vào miệng nuốt.
Đoạn gã khuân bát da đem ra phòng ngoài rồi lấy chiếu giải xuống đất,để nguyên quần áo nằm ngủ.
Bữa nay gã mệt quá rồi, nên vừa đặt lưng xuống đã ngủ ngay.
Sáng sớm hôm sau Vi Tiểu Bảo tỉnh giấc thấy người mình nóng hổi, liền mở mắt ra nhìn thì trên mình đã đắp chăn bông.
Gã lại thấy trên đầu có gối hẳn hoi mới biết là tiểu Quận chúa đã gượng dậy sắp đặt cho mình.
Vi Tiểu Bảo ngồi nhỏm dậy thấy trên giường màn vẫn buông rủ.
Gã nhìn vào thấp thoáng Phương Di và Mộc Kiếm Bình gối đầu chung nhau mà ngủ.
Gã rón rén đứng dậy khẽ mở màn ra ngóthấy Phương Di kiều diễm, Mộc Kiếm Bình thanh nhã.
Hai cô tiểu mỹ nhân mặt chỉ cách nhau mấy tấc, giúp ánh huy hoàng cho nhau như minh châu với bảo ngọc, khiến người ngó thấy phải rạo rực trong lòng.
Vi Tiểu Bảo nhịn không nổi, muốn cúi xuống hôn mỗi cô một cái nhưng lại sợ làm kinh động cho hai cô tỉnh giấc, gã lẩm bẩm:
– Mẹ kiếp ! Hai con đượi này nếu là vợ lớn, vợ nhỏ của mình thật thì sướng cả một đời lão gia.
Trong Lệ Xuân viện làm gì có những con đượi xinh đẹp đến thế.
Gã nhẹ nhàng ra mở cửa.
Cánh cửa bật lên tiếng kẹt làm cho Phương Di tỉnh dậy.
Phương Di vừa trông thấy Vi Tiểu Bảo liền mỉm cười nói:
– Quế… Quế… đại ca dậy sớm thế?
Vi Tiểu Bảo cười hỏi:
– Quế cái gì? Sao nàng không kêu ta bằng Hảo lang quân?
Phương Di đáp :
– Nhưng đại ca chưa cứu được người ra.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Nàng cứ yên tâm. Bây giờ ta đi cứu người đây.
Lúc này Mộc Kiếm Bình cũng tỉnh ngủ rồi, cô hỏi:
– Mới sáng sớm mà hai người đã chuyện trò gì lắm thế?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Đêm qua chúng ta không ngủ, hai người nói chuyện cho đến sáng.
Gã ngáp dài nói tiếp:
– Mệt quá! Mệt quá! Bây giờ mình mới buồn ngủ.
Phương Di đỏ mặt lên hỏi:
– Đối với đại ca thì có chuyện khỉ gì hay mà nói được suốt đêm?
Vi Tiểu Bảo cười nói:
– Hảo hiền thê! Bây giờ chúng ta nói chuyện đứng đắn. Nàng viết một phong thơ để ta cầm đưa cho Lưu Nhất Chu, gã mới chịu tin tạ Bằng không gã nhất định cho ta là thuộc hạ của Ngô Tam Quế và gã sợ mắc lừa.
Phương Di đáp:
– Đại ca nói phải đó. Nhưng. .. nhưng tiểu muội biết viết sao bây giờ?
Vi Tiểu Bảo nói:
– Nàng muốn viết gì thì viết, tỷ như ta là trượng phu của nàng, là người tốt,người hào hiệp nhất thiên hạ.
Ta chịu lời uỷ thác của nàng đến cứu gã, tuyệt đối không có điều gì giả dối.
Gã vừa nói vừa đi lấy nghiên bút và giấy trắng của Hải Đại Phú đem ra.
Gã mài mực và mở tờ giấy trắng đặt lên bàn rồi đẩy bàn đến trước giường.
Phương Di ngồi dậy.
Nàng vừa cầm bút lên, bất giác hai hàng châu lệ lã chã tuôn rơi.
Nàng nghẹn ngào hỏi:
– Ta viết thế nào cho được?
Vi Tiểu Bảo thấy nàng sầu khổ, rất đáng tội nghiệp, liền sinh lòng thương xót, cất giọng ôn nhu nói:
– Cô muốn viết thế nào cũng được, chứ ta đây không biết chữ.
Cô đừng bảo lấy ta làm chồng, không thì Lưu sưca lại nổi giận không để ta cứu ra nữa.
Phương Di hỏi: ‘..
– Đại ca không biết chữ ư? Đại ca muốn gạt tiểu muội chăng?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Ta mà biết chữ thì ta là quân rùa đen, là quân chó đẻ, không phải là chồng nàng mà là con cháu mười tám đời của nàng.
Hồi 57
Kế chưa thành lại sinh biến cố
Phương Di hai mắt đẫm lệ dương mắt lên nhìn Vi Tiểu Bảo rồi cúi đầu xuống khóc.
Khoé mắt nàng lộ vẻ mừng vui, vừa cảm kích nàng vẩy bút viết luôn mấy hàng chữ rồi gấp giấy lại cho vuông vắn, miệng nói:
– Xin… xin công công đưa cái này cho y.
Vi Tiểu Bảo mắng thầm trong bụng:
– Mẹ kiếp ! Ngươi chỉ biết phần ngươi, chẳng nghĩ gì đến tạ Thậmchí không thèm kêu một tiếng đại ca nữa. Thật làqua sông đạp gẫy cầu, hết tai nạn không làm hoàthượng.
Nhưng gã đã trót nổi máu anh hùng hảohán, vẫn làm bộ hào khí ngất trời, chẳng thểtrở lại bức bách Phương Di làm vợ được.
Vi Tiểu Bảo đón lấy phong thư nhét vào bọc xong đi thẳng ra cửa không buồn quay đầu lại.
Gã tự nhủ:
– Muốn làm đấng anh hùng thì đành phải chịu thiệt thòi.
Cô vợ đã lấy được rồi lại phải hai tay bưng cho kẻ khác.
Gã tới ngoài phòng thị vệ liền dừng bước.
Lúc này đã đổi ban, trưởng toán thị vệ là Trương Khang Niên.
Hắn đã nhận mật lệnh của Đa Long là phải giúp đỡ Quế công công cứu bọn thích khách đưa ra khỏi Hoàng cung và phải làm cho thật kín đáo, không lộ ra vết tích gì, khiến bọn thích khách sinh lòng ngờ vực.
Trương Khang Niên vừa thấy Vi Tiểu Bảo đến vội vàng tiến lại đưa mắt ra hiệu cho gã đi cùng tới bên toà núi giả.
Hắn khẽ hỏi:
– Quế công công ! Công công định cứu người bằng cách nào?
Vi Tiểu Bảo thấy hắn lộ vẻ thân mật liền bụng bảo dạ:
– Hoàng thượng dặn ta hạ sát một tên thị vệ rồi hãy cứu người để bọn Lưu Nhất Chu không nổi dạ hoài nghị Anh chàng họ Trương này đối với ta rất tử tế nếu ta giết hắn thì thật là tội nghiệp.
May ở chỗ con đượi thối tha kia đã có thơ đưa cho thằng cha họ Lưu thì nhất định tên khốn kiếp đó tin tưởng lắm rồi.
Gã trầm ngâm một lúc rồi đáp:
– Ta lại đến thẩm vấn ba tên con rùa đó rồi sẽ tùy cơ ứng biến, bây giờ chưa biết nói thế nào.
Trương Khang Niên tươi cười nói:
– Đa tạ Quế công công !
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Có điều chi mà đa tạ?
Trương Khang Niên đáp:
– Tiểu nhân được Quế công công sai phái, nhất định sau này công công sẽ đề bạt cho.
Tiểu nhân được thăng quan phát tài là điều cấm chắc không đi đâu mất được.
Vi Tiểu Bảo nlửn cười đáp:
– Trương đại ca một lòng son sắt giữ dạ trung trinh với Thánh thượng thì tương lai e rằng…
Trương Khang Niên giật mình kinh hãi ngắt lời:
– E điều chi vậy? Thưa Quế công công !
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Tại hạ e rằng cái kho của Trương đại ca nhỏ quá không đủ chỗ đựng bạc.
Trương Khang Niên cười khanh khách. Đoạn gã thu tiếng cười lại nói:
– Thưa công công! Bọn tiểu nhân mười mấy tên thịvệ đã thương lượng ngầm với nhau hết sức giúp công công cho nên việc, và cầu mong công công lên đến chức thái giám tổng thủ lãnh ở trong cung.
Vi Tiểu Bảo cười đáp :
– Thế thì còn gì hay bằng? Nhưng hãy chờ tạihạ lớn thêm mấy tuổi nữa đã
Gã tiến vào phòng thị vệ đi tới chỗ cột bọn Lưu Nhất Chu ở trong sảnh đường
Qua một đêm không gặp, tinh thần ba tù nhân lạimỏi mệt thêm nhiều.
Tuy chúng không bị khảo đả nữa, nhưng ròng rãhai ngày, hai đêm chưa được ăn uống thì dù là những con người đúc bằng sắt cũng không chịu nổi.
Bảy, tám tên thị vệ canh gác ở sảnh đường đều nhìn Vi Tiểu Bảo vấn an, tỏ vẻ cực kỳ cung kính.
Vi Tiểu Bảo lớn tiếng tuyên bố:
– Hoàng thượng xuống chỉ lập tức chém đầu ba tên đạinghịch tặc này để răn trăm họ.
Mau đi lấy rượu thịt cho chúng ăn no một bữa để chúng chếtxuống âm phủ khỏi biến thành lũ quỷ đói.
Bọn thị vệ đồng thanh vâng dạ.
Đại hán râu quai nón tức Ngô Lập Thân thét lên:
– Chúng ta vì tận trung với Bình Tây Vương mà thiệt mạng thì có chết đi cũng để lại tiếng thơm muôn đời, còn hơn bọn súc sinh các ngươi đến ngànlần, cam tâm làm tôi mọi cho lũ Thát Đát.
Một tên thị vệ vung roi lên quất hắn một cái, lớn tiếng thoá mạ:
– Tên phản tặc Ngô Tam Quế của các ngươi cũng sắp bị toàn gia tru lục đến nơi rồi.
Lưu Nhất Chu lộ vẻ kích động ngửa mặt lên trời, môi miệng mấp máy không hiểu hắn nói gì.
Lát sau bọn thị vệ đem đến ba bát cơl[n thịt và ba bát rượu lớn.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Ba tên phản tặc này nghe tin sắp bị hành hình, chúng đều bở vía, toàn thân run bần bật, e rằng uống rượu không trôi, cơm cũng không nuốt xuống được.
Vậy ba vị huynh đệ hãy chịu khó một chút, bón cho mỗi tên hai tợp rượu, chứ đừng cho uống nhiều.
Còn cơm thì cho chúng ăn kỳ no.
Gã ngừng lại một chút rồi tiếp:
– Sở dĩ ta không nên cho chúng uống rượn say là vì lúc đem hành hình,chúng chẳng còn biết đau đớn là gì nữa, thành ra phúc đức cho chúng quá.
Mặt khác, chúng xuống cõi âm, đức Diêm vương ngó thấy ba tên tửu quỷ,ngài không khỏi nổi lôi đình, đét mỗi tên ba trăm côn. Như vậy cũng tội nghiệp cho chúng.
Bọn thị vệ nghe Vi Tiểu Bảo nói vậy đều phì cười. Chúng lấy cơm rượu bón cho ba tên phạm nhân.
Ngô Lập Thân uống một tợp rượu lớn, ăn một miếng cơm to rồi vẻ mặt thản nhiên.
Ngao Bưu ăn mỗi miếng cơm lại mắng một câu: “Bọn tôi mọi chó đẻ”.
Lưu Nhất Chu sắc mặt lợt lạt, ăn không được nửa bát cơm rồilắc đầu.
Vi Tiểu Bảo bảo mấy tên thị vệ:
– Anh em hãy ra ngoài kia. Hoàng thượng sai ta hỏi mấy câu nữa rồi mới hành hình.
Trương Khang Niên khom lưng đáp :
– Xin vâng !
Rồi dẫn bọn thị vệ ra ngoài, xoay tay khép cửa lại.
Vi Tiểu Bảo nghe tiếng bước chân bọn chúng đi xa rồi mới hắng dặng một tiếng, ngoảnh mặt ngó bọn Ngô Lập Thân.
Gã lộ một nụ cười thần bí.
Ngô Lập Thân cất tiếng thoá mạ:
– Tên cẩu thái giám kia ! Có điều chi đáng cười?
Vi Tiểu Bảo vẫn cười hỏi lại:
– Ta cười ở miệng ta, việc gì đến ông bạn?
Lưu Nhất Chu đột nhiên tự giới thiệu:
– Công công ! Tại ha…. là Lưu Nhất Chu.
Vi Tiểu Bảo sửng sốt chưa kịp trả lời thì Ngô Lập Thân và Ngao Bưu đã quát hỏi:
– Ngươi nói nhăng gì thế?
Lưu Nhất Chu không trả lời chúng, lại nói với Vi Tiểu Bảo:
– Công công ! … Công công. .. cứu bọn tại ha…. một phen.
Ngô Lập Thân mắng liền:
– Tham sống sợ chết thì đâu phải là anh hùng hảo hán? Sao ngươi lại mở miệng năn nỉ người ta?
Lưu Nhất Chu đáp:
– Y y đã nói là tiểu vương và sư phu…. uỷ thác y đến cứu chúng tạ ..
Ngô Lập Thân tức mình hỏi:
– Những câu lừa gạt của gã mà ngươi cũng tin được ư?
Vi Tiểu Bảo cười nói:
– Dao đầu sư tử Ngô lão gia ơi! Lão gia nên nểmặt tại hạ mà lắc đầu ít đi được không?
Ngô Lập Thân kinh hãi, ấp úng:
– Ngươi… ngươi…
Vi Tiểu Bảo cười nói:
– Tại hạ biết rõ các vị rồi. Vị này tên gọi Thanh mao hồ Ngao Bưu đại ca,một đệ tử rất yêu mến của lão gia. Có đúng thế không? Bậc danh sư hẳn có cao đồ. Tại hạ khâm phục lắm.
Ngô Lập Thân nghe Vi Tiểu Bảo kêu rõ tên họ cùng ngoại hiệu của hắn,trong lòng rất đỗi hoài nghi, không biết hư thực thế nào.
Vi Tiểu Bảo lấy lá thư của Phương Di ở trong bọc ra mở đưa đến trước mặt Lưu Nhất Chu rồi cười hỏi:
– Ông bạn thử coi xem chữ này của ai viết đây?
Lưu Nhất Chu vừa ngó thấy đã mừng quýnh run lên đáp :
– Đây đúng là bút tích của Phương sư muội. Ngô sư thúc ! Phương sư muội nói là… vị công công này đến cứu bọn tạ Nàng còn dặn chúng ta nhất thiết phải nghe lời y.
Ngô Lập Thân nói:
– Để ta coi xem sao đã.
Vi Tiểu Bảo lại cầm lá thơ đưa đến trước mặt Ngô Lập Thân.
Gã tự hỏi:
– Không hiểu trên giấy viết những gì? Cô vợ củamình mà không biết thẹn thì những điều thânnhiệt, cô đều viết ra hết.
Bỗng nghe Ngô Lập Thân đọc :
– “Lưu sư ca ! Quế công công nghĩa khí cao ngất từng mây mà cũng là người nhà. Y mạo hiểm đến cứu thìđại ca nên nghe những lời chỉ thị để thoát nơi hang cọp. Dimuội thủ bút.”
Ngô Lập Thân đọc xong thơ nói tiếp :
– Ừ ! Trên thơ còn vạch dấu hiệu của Mộc vương phủ thì đúng là thật rồi.
Vi Tiểu Bảo nghe Ngô Lập Thân đọc thư của Phương Di khen mình nghĩa khí cao ngất tầng mây, tuy gã không hiểurõ ý nghĩa mấy chữ này, nhưng cũng biết là mộtcâu tán dương gã ghê gớm.
Gã lại thấy trong thơ Phương Di không nhắc gì đến những lời bỉ ổi của gã cho Lưu Nhất Chu hay thì trong
lòng càng hoan hỉ.
Gã nói:
– Còn giả thế nào được?
Lưu Nhất Chu hỏi:
– Công công ! Phương sư muội của tại hạ hiện giờ ở đâu?
Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng:
– Tuy thị hiện đang nằm trên grường ta, nhưng ta nói thật thế nào được?
Gã đáp:
– Hiện giờ y ẩn thân ờ một nơi rất yên ổn. Sau khi tại hạ cứu các vị ra rồi,sẽ tìm cách cứu y để cùng nhautương hội.
Lưu Nhất Chu hai mắt đẫm lệ, nghẹn ngào nói:
– Công công ! ơn đức cao cả của công công khó lòng đền đáp được.
Vừa rồi gã nghe Vi Tiểu Bảo nói cho ăn cơnl uống rượu xongsẽ đem ra hành hình.
Gã vốn là người lớn mặt, nhưng đến lúc lâm tửcũng khó lòng kiềm chế nổi mối khiếp sợ, gã khôngnhịn được phải tự giới thiệu là Lưu Nhất Chu,chỉ mong lúc ởvào tình thế ngàn cân treo đầu sợi tócđược thoát chết. Khi gã coi thơ của Phương Di đã hyvọng có thể sống được, bây giờ thì nỗi vui mừng của gãthật không bút nào tả xiết.
Ngô Lập Thân là tay hảo hán lúc lâm nguy cũng không khiếp sợ, bình tĩnh hỏi:
– Lão phu xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ? Vì lẽ gì các hạ chịu ra tay cứu viện?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Tại hạ đánh bạo nói rõ đầu đuôi cho các vị nghe: Bạn hữu của tại hạ đều kêu tại hạ là tên phong cùi Tiểu Tam Tử. Các vị đừng lấy làm kỳ. Ngày trước tại hạ mặt mũi sần sùi như kẻ phong cùi, nhưng bây giờ thì hết rồi.
Gã ngừng lại một chút rồi tiếp:
– Tại hạ có người bạn thân tên gọi Vi Tiểu Bảo, hiện làm hương chủ Thanh Mộc đường ở Thiên Địa Hội. Y nói: TrongThiên Địa Hội có người giết chết mất Bạch Hàn Tùngcủa Mộc vương phủ.
Tiểu vương gia nhà họ Mộc không chịu bỏ qua.
Nhưng người đã chết rồi chẳng làm thế nào sống lại được.
Vì thế mà Vi Tiểu Bảo uỷ thác tại hạ cứu ba vị thoát khỏi lao lung để đền lại Mộc vương phủ, cho vẹn toàn nghĩa khí của hai bên.
Những việc giao thiệp giữa Thiên Địa Hội và Mộc vương phủ Ngô Lập Thân đều hiểu rõ hết, lão không hoài nghi gì nữa, gật đầu nói:
– Thế thì phải rồi. Lúc nãy bọn lão phu đã có lời xúc phạm, thực đắc tội với công công !
Vi Tiểu Bảo cười đáp :
– Lão gia dạy quá lời. Tại hạ không dám đâu. Có điều bây giờ làm thế nào ra khỏi Hoàng cung?
Chúng ta cần phải nghĩ ngay một diệu kế.
Lưu Nhất Chu nói:
– Mưu kế của Quế công công tất là tuyệt diệu.
Bọn tại hạ nhất nhất nghe theo lời chỉ thị của công công là xong.
Vi Tiểu Bảo lẩm bẩm:
– Nhưng mình đã nghĩ được kế hoạch cóc gì đâu?
Rồi gã hỏi Ngô Lập Thân:
– Ngô lão gia có mưu mẹo gì chăng?
Ngô Lập Thân đáp :
– Trong Hoàng cung bọn thị vệ chó đẻ đông đảo quá, ban ngày chúng ta khó mà ra được.
Đành chờ đến đêm, công công tìm cách chặt đứt dây gân bò cột tay chân bọn lãophu, chờ lúc đêm tối xông ra mới được.
Vi Tiểu Bảo gật đầu nói:
– Kế ấy rất hay, nhưng chưa phải là chước vẹn toàn.
Gã bước lui rồi lại bước tới trong sảnh đường, xoay chuyển ý nghĩ trong đầu óc đặng lo mưu thiết kế.
Ngao Bưu bỗng lên tiếng:
– Cứ xông bừa ra là hay nhất. Nếu không ra được thì chết là cùng.
Lưu Nhất Chu gạt đi:
– Ngao sư ca ! Sư ca đừng nói làm đứt đoạn luồng tư tưởng của Quế công công !
Ngao Bưu trợn mắt nhìn gã ra chiều tức giận, mắng thầm:
– Thật là tên tiểu quỷ nhát gan, tham sống sợ chết.
Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng:
– Hay hơn hết là có thuốc mê hồn làm cho bọn thị vệ ngã lăn ra hết mới khỏi phải giết người.
Gã nghĩ vậy rồi chạy ra ngoài bảo Trương Khang Niên:
– Trương đại ca! Tại hạ muốn dùng một ít mông hãn dược. Liệu đại ca có thể tìm được ngay không?
Trương Khang Niên cười đáp :
– Được được ! Chắc trong mình Triệu huynh đệ có sẵn, tiểu nhân ngay lập tức lấy cho công công.
Vi Tiểu Bảo cười hỏi:
– Triệu nhị ca có thuốc mê trong mình ư? Y đem theo làm gì vậy?
Trương Khang Niên khẽ đáp :
– Chẳng dấu gì công công : mấy bữa trước, Thuỵ phó tổng quản sai bọn tiểu nhân đi bắt hai người mà lại là những tay bản lãnh cao thâm. Bọn tiểu nhân sợ dùng gươm đao động thủ làm chết nhiều người mà khó lòng bắt sống được chúng. Thế rồi Triệu huynh đệ đi lùng mua thuốc mê đem về hạ thủ.
Vi Tiểu Bảo tự nghĩ:
– Làm gì mà phải giết nhiều người và khó bắt sống ai? Bất quá các ngươi không địch nổi người ta chứ gì?
Gã liền hỏi:
– Kết quả vụ đó thế nào?
Trương Khang Niên cười đáp :
– Cờ ra đắc thắng, mã đáo thành công.
Vi Tiểu Bảo nghe nói là công việc của Thuỵ Đống,gã không nhịn được hỏi thêm mấy câu:
– Các vị bắt những ai? Chúng phạm tội gì?
Trương Khang Niên đáp :
– Bắt hai vị thống lãnh trong phủ tôn nhân. Nghe đâu họ đắc tội với Thái Hậu. Thuỵ phó tổng quản bắt được bọn họ rồi đoạt lấy một cuốn binh sách.
Sau đó Thuỵ phó tổng quản dán giấy da lên miệng và mũi cho họ phải chết ngạt.
Vi Tiểu Bảo nghe nói ngấm ngầm kinh hãi, bụng bảo dạ:
– Té ra mụ điếm già muốn đoạt pho Tứ Thập Nhị Chương Kinh.Nhưng sao Thuỵ Đống lấy được kinh rồi không giao ngay cho mụ điếm,lại dấu ở trong mình hắn? Chắc hắn cũng muốn nuốt pho kinh này.
Vi Tiểu Bảo lại hỏi:
– Pho kinh sách gì mà quan hệ thế?
Trương Khang Niên đáp :
– Tiểu nhân không rõ. Để tiểu nhân đi lấy mông hãn dược.
Vi Tiểu Bảo dặn:
– Tại hạ lại phiền đại ca kêu bọn trù phòng sắp lấy hai bàn tiệc đem đến đây để tại hạ mời các vị một bữa.
Trương Khang Niên mừng nói:
– Công công lại cho ăn uống. Mong sao được theo hầu công công là chẳng thiếu gì rượu thịt.
Chỉ trong khoảnh khắc, Trương Khang Niên mang lại một gói thuốc lớn đến hơn một cân.
Gã tươi cười khẽ nói:
– Gói này đủ đánh thuốc cho cả ngàn người. Nếu công công dùng cho một tên thì chỉ xúc vào móng tay một chút pha với rượn hoặc nước trà là đủ rồi.
Đoạn gã dặn thị vệ bày bàn ghế ra và chochúng hay là Quế công công sắp thưởng chúnguống rượu.
Bọn thị vệ hoan hỉ vội bày bàn.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Bữa tiệc này đặt trong sảnh đường trước mặt phạm nhân. chúng ta ăn uống vui chơi để cho tổ bà ba quân thích khách nhìn thấy phải mắt đỏ ngầu và thèm nhỏ nước miếng.
Tên quản sự thái giám cùng bọn nô dịch trong ngự trù phòng sắp tiệc rượu rồi gánh đến bàyra để trên bàn.
Vi Tiểu Bảo nhìn phạm nhân cười nói:
– Ba tên phản tặc các ngươi theo tên đại nghịch Ngô Tam Quế toan làm việc động trời.
Bây giờ các ngươi chết đến gáy rồi có già họng được nữa không?
Gã ngừng lại một chút rồi tiếp:
– Các vị lão gia uống rượn ăn thịt, nếu các ngươi bụng đói miệng thèm không nhịn được thì giả làm tiếng chó kêu “ẳng ẳng”, lão gia sẽ thưởng cho mẩu xương mà gặm.
Ngô Lập Thân làm bộ phẫn nộ quát mắng:
– Quân thị vệ chó đẻ ! Bình Tây Vương của chúng ta chỉ sáng mai là khởi binh từ Vân Nam đánh tới Bắc Kính sẽ bắt hết cả bọn thị vệ lẫn thái giám chúng bay chém đầu quẳng sông để nuôi loài rùa dưới nước.
Vi Tiểu Bảo thò tay vào bọc móc lấy một nắm thuốc mê cầm dấu trong lòng tay.
Tay trái cầm hồ rượn, gã tiến đến trước mặt Ngô Lập Thân.
Giơ cao hồ rượu lên cười hỏi:
– Quân phản tặc kia! Ngươi có muốn uống rượu không?
Ngô Lập Thân không hiểu gã có dụng ý gì, lớn tiếng đáp :
– Uống cũng vậy mà không uống cũng vậy. Hễ đại binh của Bình Tây Vương tới đây là bọn thái giám các ngươi đừng hòng toàn mạng.
Vi Tiểu Bảo cười lạt nói:
Cái đó chưa chắc.
Gã giơ cao hồ rượu ngửa đầu lên rót rượn từ trên không chảy xuống. Gã há miệng ra uống một hơi rồi khen:
– Rượu ngon quá !
Đoạn gã tay trái đặt trước ngực, dùng ngón trỏ mở nắp hồ ra, tay mặt cho thuốc mê vào trong hồ, đậy nắp lại.
Tay trái gã lại cầm hồ rượu giơ lên vừa lắc vừa cườinói:
– Quan phản tặc to gan thật ! Chết đến gáy hãy còn nói láo !
Lúc gã cho thuốc vào hồ rượu đã xoay lưng rangoài để che đi.
Ngoài Ngô Lập Thân không ai nhìn thấy.
Gã lắc hồ như vậy là để thuốc tan vào rượu.
Ngô Lập Thân ngó thấy liền tỉnh ngộ ngaỵ Lão mừng thầm trong dạ, miệng vẫn lớn tiếng:
– Bậc đại trượng phu sống chẳng lấy gì làm vinh, chết cũngchẳng có chi đáng tiếc.
Kẻ nào mở miệng ra van lơn sao phải là hảo hán?
Hồ rượu của ngươi có nhường thì lão gia cũng uống cho phỉ chí.
Vi Tiểu Bảo cười rộ reo lên:
– Ha ha ! Ngươi thèm rượu rồi, nhưng ta không cho ngươi uống.
Gã quay lại bàn tiệc rót ra chung cho bọn thị vệ.
Bọn Trương Khang Niên đều đứng dậy nói:
– Bọn tiểu nhân không dám đâu. Khi nào lại để cho công công rót rượu cho.
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Cùng là anh em trong nhà, hà tất các vị phải khách khí!
Gã nâng chung rượu lên nói:
– Nào ! Mời anh em!
Bọn thị vệ toan nâng chung rượú lên uống, bỗng ngoài cửa có người lớn tiếng hô:
– Hoàng Thái Hậu truyền chỉ xuống cho Tiểu Quế Tử có ở đây không?
Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hãi đáp:
– Nô tài ở đây !
Gã đặt chung rượu xuống tự hỏi:
– Không hiểu mụ điếm kêu mình có việc gì?
Gã chạy ra nghênh tiếp thấy bốn tên thái giám. Người đi đầu phưỡn ngực ra coi có vẻ bất thiện.
Gã liền quỳ xuống hô:
– Nô tài là Tiểu Quế Tử xin tiếp chỉ!
Tên thái giám kia nói:
– Hoàng Thái Hậu có việc cần kíp, ngươi lập tức đến cung Từ Ninh bái kiến!
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Dạ dạ ! Xin tuân mệnh !
Gã đứng lên nghĩ bụng:
Rượn rót ra rồi mà ta bỏ đi, bọn thị vệ uống vào tất cơ mưu bại lộ thì thật là hỏng bét.
Gã liền cười hỏi:
– Qúy tính đại danh công công là gì? Sao tiểu đệ chưa được gặp lần nào?
Tên thái giám kia đáp:
– Ta là Đổng Kim Khôi. Ngươi đi đi kẻo Thái Hậu đang chờ. Bọn ta kiếm mãi mới thấy ngươi ở đây.
Vi Tiểu Bảo nắm chặt lấy tay hắn nói:
– Đổng công công hãy vào đây coi mộtviệc hứng thú đã.
Rồi gã kéo hắn đi.
Đổng Kim Khôi nghe nói có việc thú vị liền theo vào sảnh đường thì thấy hai bàn tiệc rượu.
Hắn liền lớn tiếng:
– Giỏi quá ! Bọn ngươi hạnh phúc lắm nhỉ? Tiểu Quế Tử! Thái Hậu phái ngươi trông coi phòng ngự thiện mà ngươi dám lấy của công làm việc tư,vung vãi tiền bạc của Hoàng Thượng…
Vi Tiểu Bảo tươi cười ngắt lời:
– Anh em thị vệ bắt giặc có công. Hoàng Thượng sai tiểu đệ khao thưởng ba quân.
Mời Đổng công công cùng ba vị công công. hãy ngồi xuống đây uống một chung đã.
Đổng Kim Khôi lắc đầu đáp:
– Ta không uống. Thái Hậu đã truyền chỉ, sao ngươi không đi ngay, còn chần chờ mãi?
Vi Tiểu Bảo cười đáp :
– Các thị vệ đại nhân đây đều là bạn tốt cả. Công công mà không uống với họ một chung thì ra lạnh nhạt với họ quá.
Đổng Kim Khôi vẫn một mực:
– Ta không uống rượu.
Vi Tiểu Bảo đưa mắt cho Trương Khang Niên rồi nói:
– Trương đại ca ! Đổng công công đây địa vị không nhỏ, y không chịu uống rượu với chúng ta.
Trương Khang Niên liền bưng một chung rượu đưa vào tay Đổng Kim Khôi cười nói:
– Đổng công công ! Công công hãy vui lòng xơi một chung để anh em khỏi bẽ mặt.
Đổng Kim Khôi không sao được đành đón lấy chung rượu uống cạn.
Vi Tiểu Bảo cười nói:
– Có thế mới phải tình bằng hữu. Ba vị công công kia cũng xơi một chung đi !
Ba tên thái giám đành đón lấy chung rượn ở tay bọn thị vệ uống ngay.
Vi Tiểu Bảo lại nói:
– Hay lắm ! Tiểu đệ xin mừng một chung nữa.
Rồi rót đầy rượu vào chung cho bốn tên thái giám.
Bọn thị vệ nhất tề nâng chung lên uống.
Lúc Vi Tiểu Bảo nâng chung đã dùng tay áo che đi, đổ chung rượu có thuốc vào trong tay áo.
Gã lại sợ một chung chưa đủ sức , toan cầm hồ rót nữa thì một tên thị vệ đón lấy nói:
– Để tiểu nhân rót cho.
Đổng Kim Khôi chau mày giục:
– Quế công công! Theo lề luật trong cung của chúng tathì một khi được lệnh Thái hậu tuyên triệu làlập tức phải chạy đi ngaỵ Công công còn uống rượu thếnày là phạm tội đại bất kính.
Hồi 58
Trăm tội đỗ lên đầu Thái Giám
Vi Tiểu Bảo cười đáp:
– Cái đó cũng có lý dọ Nào mời các vị hãy uống một chung này nữa, rồi tiểu đệ hãy nói cho các vị nghe.
Trương Khang Niên nâng chung rượu lên nói theo:
– Xin mời Đổng công công !
Đổng Kim Khôi đáp :
– Tại hạ không có thì giờ để uống mãi.
Hắn vừa dứt lời, bỗng người lảo đảo.
Vi Tiểu Bảo biết là thuốc mê đã bắt đầu phát tác. Đột nhiên gã co rúm người lại, bật tiếng la :
– Trời ơi! Đau bụng quá !
Bọn thị vệ đều cảm thấy choáng váng đầu. Một tên hỏi:
– Sao? Chắc thứ rượu này làm sao rồi?
Vi Tiểu Bảo lớn tiếng:
– Đổng công công ! Phải chăng công công vâng mệnh Thái Hậu ban rượu độc cho chúng ta uống? Tại sao công công lại bỏ thuốc độc vào rượu?
Đổng Kim Khôi ấp úng đáp :
– Làm… làm gì có chuyện đó?
Vi Tiểu Bảo lại xẵng giọng hỏi:
– Có phải công công vì muốn báo thù cho bốn tên thái giám chết đêm qua mà hạ độc?
Chúng vị huynh đệ ! Anh em liều mạng với hắn đi!
Bọn thị vệ đầu nhức mắt hoa, chân tay lóng cóng.
Bỗng nghe “huỵch, huỵch” hai tiếng vang lên.
Hai tên thái giám không chống nổi thuốc mê, ngã lăn ra trước.
Tiếp theo Đổng Kim Khôi, Trương Khang Niên, cả bọn thị vệ và tên thái giám còn lại cũng lục tục té nhào. Chúng xô đổ bàn đá đĩa bát tung toé rớt xuống đất.
Vi Tiểu Bảo nhảy xổ lại đá Đổng Kim Khôi một cước.
Đổng Kim Khôi la lên một tiếng, chân tay khẽ cử động một chút rồi hai mắt nhắm lại không mở ra được.
Vi Tiểu Bảo cả mừng. Gã đóng cửa lại rút gươm truỷ thủ ra đâm Đổng Kim Khôi và ba tên thái giám mỗi người một đao vào trước ngực.
Lưu Nhất Chu “úi” lên một tiếng ra chiều kinh ngạc.
Vi Tiểu Bảo lại dùng gươm truỷ thủ chặt đứt hết dây gân bò cột chân tay bọn Ngô Lập Thân, Lưu Nhất Chu và Ngao Bưu. Thanh truỷ thủ của gã chém sắt như cắt bùn nên chặt đứt gân bò chẳng khó khăn gì.
Bọn Ngô Lập Thân ba người võ công không phải tầm thường, nhất là Ngô Lập Thân càng cao thâm hơn. Ba người tuy bị khảo đả, nhưng chỉ bị thương ngoài da thịt, không tổn hại gì đến gân cốt. Chúng thoát ra khỏi vòng trói buộc liền cử động được tự do.
Lưu Nhất Chu mừng quýnh, líu lưỡi lại nói:
– Công công ! Bây giờ chúng ta… chúng ta làm sao trốn ra được?
Vi Tiểu Bảo nói:
– Ngô lão gia! Ngao sư huynh! Hai vị kiếm hai tên thịvệ tương tự như mình đổi lấy quần áo của chúng mà mặc vào.
Gã lại bảo Lưu Nhất Chu:
– Lưu sư huynh! Sư huynh không có râu, giả làmthái giám được. Vậy sư huynh đổi lấy quần áo của họĐổng.
Lưu Nhất Chu hỏi:
– Tiểu đệ cũng giả làm thị vệ được chăng?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Không được ! Lưu sư huynh phải giả làm thái giám.
Lưu Nhất Chu không dám trái lời, gật đầu luôn mấy cái.
Ba người hối hả thay đổi y phục.
Vi Tiểu Bảo lại dặn:
– Các vị đi theo tiểu đệ, bất luận là ai ở trong cung nói gì, các vị cũng giả vờ làm người câm, chớ có đáp lời với họ.
Gã lấy trong bọc ra gói thuốc Hoá thi phấn, rồi kéo xác Đổng Kim Khôi vào góc sảnh đường. Gã lại cầm gươm truỷ thủ đâm mấy nhát vào người hắn,rắcthuốc lên cho thi thể tiêu hủy thật mau.
Vi Tiểu Bảo mở cửa sảnh đường dẫn ba người đi ra. Gã ra khỏi phòng thị vệ xoay tay khép cửa lại, đi thẳng xuống ngự thiện phòng.
Phòng ngự thiện ở mé Đông Càn Thanh cung,cách phòng thị vệ rất gần,chớp mắt đã tới nơi.
Tại đây, Tiền Lão Bản đã đứng chờ sẵn một cách rất cung kính.
Mấy tên hán tử thủ hạ của hắn khiêng đến con heo mổ rồi và làm lông rất sạch sẽ.
Vi Tiểu Bảo sa sầm nét mặt, quát lớn:
– Lão Tiền kia ! Mỗi ngày ngươi một hư đốn, làm ăn chẳng còn ra gì nữa.
Ta bảo ngươi đem đến mấy con heo ngon lành, không ngờ ngươilại đem heo cái, vừa già vừa gầy cho lão gia. Mẹ kiếp! … Ngươi… ngươi… không muốn ăn chén cơm này nữachăng?
Vi Tiểu Bảo mắng một câu, Tiền Lão Bản lại ra chiều sợ sệt cúi rạp người xuống, miệng lắp bắp :
– Da…. da….
Bọn thái giám trong Ngự thiện phòng thấy Tiền Lão Bản thật ra khiêng tới những con heo vừa lớn vừa mập và để xảy ra cách đưa hàng không ổn.
Nguyên tên qụa?n sự thái giám trong Ngự thiện mà không được ăn của đút thì bất luận người chuyên biện đưa đến những dê, bò, gà, vịt vào hạ tếtnhất cũng biến thành thứ hàng vứt đi, cho ăn mày không đắt.
Nếu kẻ đưa đồ mà có phong bao tiền bạc đưa lên trướcthì dù là đồ ươn thối cũng thành được thực vậtrất tinh vi đáng dâng lên Hoàng Thượng cùngHoàng Hậu.
Bọn thái giám thấy Vi Tiểu Bảo nói vậy liền hiểu ý ngaỵ Chúng cũng theo hùa lớn tiếng quát tháo :
– Khiêng ra đi! Hai con heo ươn này còn ai ăn uống thế nào được, chỉ dùng vào việc bón rau mà thôi.
Vi Tiểu Bảo càng quát mắng càng nổi cơn thịnh nộ. Gã vẫy bọn Ngô Lập Thân lại nói:
– Hai thị vệ đại ca và cả vị công công kia nữa ! Ba vị hãy đưa tên này ra ngoài cửa cung, tống cổ cha nó đi, không cho trở vào nữa.
Tiền Lão Bản không hiểu chỗ dụng ý của Vi Tiểu Bảo.Vẻ mặt sầu khổ,hắn năn nỉ:
– Xin công công lượng thứ chọ Tiểu… tiểu nhân về lấy heo khác ngon lành đưa vào thaỵ Chút. .. lễmọn này… xin để kính biếu mấy vị công công. Lầnnày… tiểu nhân trót dại… xin công côngrộng lượng bao dung.
Vi Tiểu Bảo gạt đi:
– Khi ta cần heo sẽ cho người ra kêu ngươi. Cút đi ! Cút đi cho khuất mắt ta.
Tiền Lão Bản lại khom lưng đáp :
– Dạ dạ ! …
Bọn thái giám trong phòng Ngự thiện nhìn nhau hý hửng. Chúng nghĩ bụng:
– Lão đã có lễ biếu, dĩ nhiên Quế công công không đuổi lão đâu.
Ngô Lập Thân, Lưu Nhất Chu và Ngao Bưu ba người đi theo Tiền Lão Bản, kẻ lôi người đẩy ra khỏi trù phòng.
Vi Tiểu Bảo cũng đi theo sau. Khi vào dãy hành lang, gã nhìn bốn mặt không thấy ai liền nói:
– Tiền lão huynh! Ba vị này là những bậc anh hùng trong Mộc vương phủ.
Vị thứ nhất đây oai danh lừng lẫy là Dao đầu sư tử Ngô lão gia.
Tiền Lão Bản “ủa” một tiếng rồi nói:
– Tiểu nhân đã được nghe danh từ lâu, nhưng không tiện hô hoán. Xin ba vị miễn trách.
Ngô Lập Thân biết hắn là đồng bọn với Vi Tiểu Bảo thì trong bụng cả mừng, vội đáp :
– Mình đang ở nơi hiểm địa, dĩ nhiên cần phải như vậy.
Vi Tiểu Bảo lại dặn:
– Tiền lão ca! Nhờ lão về nói lại với vị hảo hữu của tại hạ là Vi Hương Chủ rằng: Gã phong cùi Tiểu Tam Tử đã tận lực giúp y làm cho nên việc. Bây giờ đại ca dẫn ba vị bằng hữu đến đây ra mắt Mộc Tiểu vương gia và Liễu lão gia tư?
Rổi gã bảo mọi người:
– Các vị đi khỏi rồi, trong cung sẽ phái người truy nã thích khách. Vậy các vị chớ trở lại Hoàng cung nữa, cả Tiền lão ca cũng vậy.
Tiền Lão Bản đáp :
– Dạ dạ ! Tệ hội từ trên xuống dưới đều cảm kích ơn đức củacông công.
Ngô Lập Thân hỏi:
– Tiền bằng hữu đây là anh em trong Thiên Địa Hộiư?
Tiền Lão Bản đáp :
– Chính thị!
Năm người rảo bước đến bên cửa Thần Võ. Tên thị vệ giữ cửa cung này vừa thấy Vi Tiểu Bảo đã kính cẩn ngỏ lời vấn an:
– Quế công công ! Công công mạnh giỏi a !
Vi Tiểu Bảo tươi cười đáp :
– Anh em vui vẻ cả chứ?
Mấy tên thị vệ tuy thấy bọn Ngô Lập Thân ba người lạ mặt, nhưng chúng lại dắt tay nhau đi bên Vi Tiểu Bảo, nên chẳng ai dám hỏi han gì.
Năm người ra khỏi cửa Thần Võ, đi thêm mấy chục bước, Vi Tiểu Bảo nói:
– Tại hạ phải về cung. Sau này sẽ có dịp tái bội. Các vị bất tất phải thủ lễ.
Ngô Lập Thân đáp:
– Ơn cứu mạng của công công, bọn lão phu không dám mong đền đáp.
Sau này Thiên Địa Hội nếu có việc sai khiến, bọnNgô mỗ dù có phải nhảy vào nước lửa cũng chẳngtừ nan.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Không dám!
Lưu Nhất Chu rảo bước đi trước quay đầu nhìn lại thấy Ngô Lập Thân không đi lẹ thì lộ vẻ ngạc nhiên vìchỗ này cách cửa cung chưa xa, hãy còn nguy hiểmlắm.
Vi Tiểu Bảo tủm tĩm cười trở về cửa Thần Võ nhìn hai tên thị vệ canh cửa nói:
– Mấy vị thái giám thân tín của Hoàng Thái Hậu nói là vâng lệnh dụ của bà phái coi tại hạ đưa mấy người ra khỏi cung. Con mẹ nó! Chẳng hiểu bọn chúng ở phe nào?
Tên thị vệ gác cửa hỏi:
– Làm gì mà họ khệnh khạng thế? Sao chúng dám yêu cầu đại giá của Quế công công đưa rả Chẳnglẽ chúng là hoàng thân quốc thích?
Một tên thị vệ khác nói:
– Dù họ có là hoàng thân quốc thích cũng chẳng thể yêu cầu Quế công công phải thân hành đưa đi.
Vi Tiểu Bảo lắc đầu đáp:
– Thái Hậu đã sai phái thì còn ai dám hỏi nữa. Tại hạ coi bốn người này không phải là hảo nhân, trong lòng đã sinh nghi, nhưng vì có hai tên thái giám cầm bút tích của Thái Hậu đến nên bọn nô tài chúng ta phải tuân theo.
Có đúng thế không?
Mấy tên thị vệ đồng thanh:
– Dạ dạ ! Dĩ nhiên chúng ta không thể nào khác được.
Vi Tiểu Bảo trở về phòng thị vệ thấy mọi người hãy còn hôn mê chưa tỉnh,liền lấy thau nước lạnh vẩy vào mặt Trương Khang Niên.
Trương Khang Niên tỉnh lại mĩm cười hỏi:
– Quế công công ! Tại sao bữa nay chóng say thế?
Hắn từ từ ngồi dậy thấy quang cảnh bề bộn trong sảnh đường, giật mình kinh hãi hỏi:
– Bọn thích khách… đi hết rồi ư?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Thái Hậu phái Đổng thái giám đem thuốcmê làm cho chúng ta ngã ra rồi cứu ba tênthích khách đem đi.
Thuốc mê hiển nhiên là Trương Khang Niên đã đưa cho Vi Tiểu Bảo, bây giờ hắn nghe gã nói vậy trong lòng không tin, nhưng vừa tỉnh lại đầu óc cònhồ đồ cũng chẳng hỏi lại nữa.
Vi Tiểu Bảo giả vờ hỏi:
– Trương đại ca ! Có phải Đa tổng quản đã sai đại ca ngấm ngầm thả bọn thích khách ra không?
Trương Khang Niên gật đầu đáp:
– Phải rồi! Đa tổng quản nói là vâng mật chỉ củaHoàng Thượng buông tha thích khách để ngấm ngầmđiều tra xem tên cầm đầu bọn phản tặc là ai?
Vi Tiểu Bảo nói:
– Phải rồi ! Nhưng để thích khách tẩu thoát, kẻ phụtrách việc canh giữ có tội gì không?
Trương Khang Niên nghe Vi Tiểu Bảo hỏi câu này bất giác giật mình kinh hãi, ấp úng đáp :
– Cái đó… cái đó dĩ nhiên làcó tội. Nhưng… nhưng đây là chỉ thị của Đa tổngquản, mà bọn tiểu nhân là kẻ thuộc hạ dĩ nhiênphải thi hành mệnh lệnh của cấp trên.
Vi Tiểu Bảo lại hỏi:
– Đa tổng quản có đưa thủ lệnh cho đại ca không?
Trương Khang Niên càng kinh hãi hơn đáp :
– Không có! Lão gia chỉ truyền miệng, chẳng bao giờ… có thủ lệnh chi hết.
Đa tổng quản còn nói đây là khâm tuân chỉ ý của thánh thượng.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Đa tổng quản có đưa ngự bút của chúa thượng cho đại ca coi không?
Trương Khang Niên ngập ngừng đáp :
– Không. .. không có. Chẳng lẽ… chẳng lẽ lời truyền của Đa tổng quản còn giả được ư?
Hắn nói mấy câu này toàn thân run bần bật. Hai hàm răng đụng vào nhau bật lên những tiếng lách cách.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Dĩ nhiên không có chuyện giả trá. Tại hạ sợ là sợ Đa tổng quản lúc lâm sự không chịu nhìnnhận, đổ tội lên đầu đại ca thì nguy lắm đó.
Gã lại hỏi:
– Trương đại ca ! Tại sao Hoàng Thượng lại thả bọn thích khách rả Đại ca có biết không?
Trương Khang Niên đáp :
– Theo lời Đa tổng quản thì Hoàng Thượng muốn truy cứưở ba tên thích khách này xem ai là kẻ đứng đằng sau lưng giật dây chúng, vì chúng bất quá là những kẻ thuộc hạ cho nhân vật khác sai khiến.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Sự tình đúng là như vậy. Có điều trong cung đã thả thích khách rồi mà không tra xét được thì thật uổng..Tại hạ thấy vụ này cũng khó khăn chứ không phải dễ dàng. Ngay mấy tên thích khách mình còn chưa tin được thì người đứng sau màn giật dây chưa chắc đã điều tra ra sự thật. Không chừng đức Hoàng Thượng cho giết mấy ông bạn đây để bọn thích khách trông thấy khỏi sinh lòng ngờ vực.
Vi Tiểu Bảo nói mấy câu này không phải đổ oan cho Hoàng đế. Chính vua Khang Hy đã bảo gã giết mấy tên thị vệ để bọn thích khách tin tưởng.
Trương Khang Niên nghe Vi Tiểu Bảo nói mấy câu sau cùng sợ bở vía,bụng bảo dạ:
– Hoàng Thượng muốn giết bọn mình cũng chẳng phải là chuyện kỳ quái.
Hắn quỳ mọp ngay xuống năn nỉ:
– Xin công công cứu mạng cho !
Hắn vừa nói vừa dập đầu lạy như tế sao.
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Trương đại ca bất tất phải đa lễ.
Gã để Trương Khang Niên đứng lên rồi cười nói:
– Hiện giờ có mấy ông bạn tốt chịu tội thay rồi. Chúng ta cứ đổ lên đầu bốn vị thái giám, phao ngôn cho bọn họ dùng thuốc mê đánh ngã mọi người để thả thích khách ra. Như thế là không can gì đến đại ca nữa. Hoàng Thượng nghe nói bốn tên thái giám của Thái Hậu phái đi quyết không truy cứu nữa.
Thật ra Hoàng Thượng không muốn giết các vị mà chỉ cần có người chịu tội để lấp liếm chuyện cố ý thả thích khách này, có khi ngài còn thưởng bancho các vị đại ca nữa.
Trương Khang Niên cả mừng nói:
– Mưu kế của công công thật là tuyệt diệu! Đa tạ công công đã giúp kế hoạch cứu mạng cho bọn tiểu nhân.
Vụ này tuy không phải Vi Tiểu Bảo cứu mạng cho Trương KhangNiên,nhưng vừa rồi hắn hôn mê bất tỉnh mà gãkhông chém chết cũng là tha mạng.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Bây giờ chúng ta phải cứu các anh em tỉnh dậy cho mau để dặn họ chúng khẩn đồng tử buộc tội bốn tên thái giám buông tha thích khách.
Trương Khang Niên vội đáp :
– Dạ dạ !
Nhưng hắn nghĩ tới chưa chắc mình đã thoát tội, trong lòng ngấm ngầm kinh hãi, chân tay bủn rủn.
Hắn lấy nước lạnh vẩy vào mặt bọn thị vệ cho chúng tỉnh lại.
Mọi người nghe nói thái giám Đổng Kim Khôi đánh thuốc mê cho ngã ra,rồi giết ba tên thái giám kia để cứu bọn thích khách, thì căm tứcvô cùng, lớn tiếng thoá mạ. Ai cũng sinh lòngngờ vực tự hỏi:
– Tại sao Thái Hậu lại thả thích khách? Phải chăng bọn thích khách này do Thái Hậu gọi đến?
Nhưng là chuyện liên can đến Thái Hậu, nên họ chỉ nghĩ thầm trong bụng chứ không dám nói ra miệng.
Lúc này thi thể và quần áo Đổng Kim Khôi đã tiêu tan hết, bọn thị vệ cho là họ Đổng dẫn bọn thích khách trốn khỏi Hoàng cung rồi.
Vi Tiểu Bảo về phòng, Mộc Kiếm Bình hỏi ngay:
– Quế đại ca có tin tức gì không?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Quế đại ca thì chẳng có tin tức gì, nhưng hảo đạica lại có rất nhiều tin tức.
Mộc Kiếm Bình mỉm cười nói:
– Tin tức của đại ca tiểu muội không nóng nghe, đã có người khác nóng ruột kêu đại ca bằng “hảo ca ca”
Phương Di đỏ mặt lên, khẽ hỏi:
– Hảo huynh đệ ! Ngươi nhỏ tuổi hơn, ta kêu bằng hảo huynh đệ đượckhông?
Vi Tiểu Bảo thở dài đáp :
– Một cô hảo hiền thê bỗng biến thành hảo tỷ tỷ. Thậtlà trong nháy mắt gà biến thành vịt. Xong việcrồi, họ đã được cứu ra khỏi Hoàng cung.
Phương Di đột nhiên ngổi nhỏm dậy, cất giọng run run hỏi:
– Huynh đệ ! … Hảo huynh đệ đã cứu được Lưu sư ca rồi ư?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Đại trượng phu nhất ngôn ký xụất, cái gì mã nan truỵ Ta đã hứa cứu người là phải cứu cho bằng được.
Phương Di hỏi:
– Hảo huynh đệ làm sao mà cứu được?
Vi Tiểu Bảo cười đáp :
– Dĩ nhiên mình phải có diệu kế. Bao giờ cô gặp Lưu sư ca, gã sẽ nói cho cô nghe.
Phương Di thở phào một cái, ngửng mặt trông lên nóc nhà nói:
– Tạ Ơn trời đất! Quả là nhờ đức Bồ Tát bảo vệ cho được antoàn.
Tiểu Bảo thấy Phương Di lộ vẻ vui mừng quá độ, vui từ tâm khảm vui ra thì gã lấy làm khó chịu, khẽ hắng dặng một tiếng chứ không nói gì.
Mộc Kiếm Bình biết ý lên tiếng:
– Sư tỷ ơi ! Sư tỷ tạ Ơn trời đất cùng đức Bồ Tát mà sao lại không tạ Ơn vị hảo huynh đệ kia?
Phương Di đáp :
– Ơn đức của hảo huynh đệ rộng như trời biển, há phải một lời tạ Ơn mà được? Người ta thường nói: Đại ơn không thể nói chuyện báo đáp, vậy ta chỉ ghi nhớ trong lòng.
Vi Tiểu Bảo nghe nàng nói vậy lại khoan khoái vô cùng, cười ha hả nói:
– Cái đó cô không phải báo đáp chi hết.
Phương Di hỏi gã:
– Hảo huynh đệ ! Lưu sư ca có nói gì không?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Y chẳng nói chi hết, chỉ năn nỉ ta cứu y ra.
Phương Di “hừ” một tiếng, hồi lâu mới hỏi:
– Y có hỏi gì đến ta không?
Vi Tiểu Bảo ngoẹo đầu ngẫm nghĩ rồi đáp :
– Không. Ta đã bảo y là cô hiện ở một nơi yên ổn và khuyên y cứ yên lòng.
Chẳng bao lâu ta sẽ đưa cô đi hội diện với y.
Phương Di gật đầu. Đột nhiên hai hàng lệ lã chã khôn cầm.
Mộc Kiếm Bình hỏi:
– Sư tỷ! Vì lẽ gì sư tỷ lại sụt sùi sa lệ?
Phương Di đáp :
– Ta… vui mừng và xúc động quá chừng !
Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng:
– Hoàng thượng sai ta tra xét kẻ cầm đầu bọn thích khách là ai? Vậy ta phải ra ngoài chạy tếu một hồi rồi trở về báo cáo.
Gã nghĩ vậy liền ra khỏi Hoàng cung thả bước về phía Thiên Kiều rong chơi.
Mé tả Thiên Kiều là nơi tụ tập của những loại người phức tạp trên chốn giang hồ. Nơi đây toàn những tiệm tạp hoá cùng rạp hát.
Vi Tiểu Bảo chưa tới gần, bỗng thấy ngoài hai chục tên sai dịch ào ào kéo tới.
Bọn này do hai tên bộ khoái thống lãnh. Chúng dùng xích sắt trói năm tên bán hàng rong, quần áo lam lũ.
Trong tay bọn sai dịch còn cầm 7, 8 xâu đường phèn. Năm tên hàng rong này hiển nhiên là bọn bán đường phèn.
Vi Tiểu Bảo chấn động tâm thần, đứng nép vào một bên thì thấy bọn sai dịch khoá năm tên hàng rong dẫn đi.
Lại nghe trong đám đông có tiếng một lão già thở dài nói:
– Năm nay đến cả bọn bán đường phèn cũng phạm pháp.
Vi Tiểu Bảo đang muốn hỏi cho biết chuyện, bỗng nghe một tiếng hắng dặng.
Một lão già râu tóc bạc phơ đến gần gã. Lão chính là người lưng gù tên gọi Bát tý viên hầu Từ Thiên Xuyên.
Từ Thiên Xuyên đưa mắt ra hiệu cho Vi Tiểu Bảo rồi lập tức trở gót đi ngay.
Vi Tiểu Bảo liền đi theo lão.
Đến một nơi vắng vẻ, Từ Thiên Xuyên nói:
– Vi Hương Chủ! Thật là một chuyện đáng mừng lớn tày trời!
Vi Tiểu Bảo mỉm cười, nghĩ bụng :
– Chắc lão này biết việc ta cứu thoát bọn NgôLập Thân ra rồi.
Gã liền đáp:
– Cái đó có chi đáng kể?
Từ Thiên Xuyên trợn mắt lên hỏi:
– Tổng đà chủ đã tới mà Hương Chủ bảo không có gì đáng kể ư?
Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hãi, ngập ngừng hỏi lại:
– Sư phụ của tiểu đê…. đã đến ư?
Từ Thiên Xuyên đáp:
– Đúng thế! Nửa đêm hôm qua lão nhângia mới tới nơi. Thuộc hạ đang tìm cách thông tri choVi Hương Chủ, không ngờ lại được gặp đây. Bây giờ HươngChủ hãy đến bái kiến lão nhân gia ngay lập tức.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Dạ da….
Hồi 59
Người áo xanh thình lình xuất hiện
Trong khi đi đường, Vi Tiểu Bảo đã dự tính mọi điều đối đáp với sư phụ trong khi người hỏi đến việc rèn luyện võ công. Gã biết sư phụ là một nhân vật rất tinh tế, không thể lừa bịp một cách dễ dàng,chỉ có đường liệu mà tùy cơ ứng biến.
Gã không ngờ sư phụ vừa thấy mặt đã hỏi ngay đến vấnđề luyện võ, gã không khỏi hoang mang, ấp úngđáp :
– Thưa sư phụ. Những chỗ đệ tử… không hiểu rõ rất nhiều. Đệ tử mong mỏi… sư phụ giá lâm để xin chỉ điểm.
Trần Cận Nam vốn tính ôn hoà, mỉm cười đáp :
– Hay lắm! Nếu vậy chuyến này ta vì ngươi mà nán lại mấy ngày để chỉ điểm cho ngươi.
Trần Cận Nam nói tới đây thì một người anh em giữ cửa lật đật tiến vào khom lưng bẩm:
– Kính trình Tổng đà chủ ! Có người lên bái sơn, tự xưng là Mộc Kiếm Thanh và Liễu Đại Hồng ở Mộc vương phủ tại Vân Nam.
Trần Cận Nam mừng rỡ, đứng dậy nói:
– Chúng ta mau ra nghênh tiếp.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Đệ tử chưa kịp cải trang, không tiện gặp bọn họ.
Trần Cận Nam gật đầu đáp :
– Phải rồi ! Ngươi hãy ở mé sau chờ ta nghe !
Bọn người Thiên Địa Hội ra ngoài đón khách.
Vi Tiểu Bảo chuyển vào phía sau giáp vách sảnh đường, gã kêu ghế ngồi một lát đã nghe Liễu Đại Hồng cười hô hố.
Lão nói:
– Chí nguyện bình sinh của tại hạ là được ra mắt một vị nổi danh thiên hạ như Tổng đà chủ. Bữa nay thế làmãn nguyện, dù có phải chết ngay cũng không uổngmột đời.
Trần Cận Nam đáp:
– Liễu lão anh hùng có lòng quá yêu đề cao tại hạ, khiến tại hạ rất lấy làm hổ thẹn.
Tổng đà chủ vừa nói vừa dẫn khách vào sảnh đường, chia ngôi tân chủ an toạ.
Lại nghe Mộc Kiếm Thanh hỏi:
– Trong quý hội có một vị là Vi Hương Chủ không ở đây ư? Tại hạ muốn chính mình được ngỏ lời tạ Ơn Hương Chủ. Ơn sâu đức cả của Vi Hương Chủ khiến cho tệ xứ từ trên xuống dưới, chẳng ai là không cảm kích.
Trần Cận Nam chưa biết vụ này, lấy làm kỳ hỏi:
– Vi Tiểu Bảo là một đứa trẻ nít làm gì mà có công đức với quý phủ? Tiểu vương gia bao dong gã như vậy là đề cao quá đỗi.
Bỗng nghe một người lớn tiếng:
– Thầy trò tại hạ và Lưu sư điệt đây được toàn là nhờ Vi Hương Chủ cứu chọ Tại hạ đã hứa lời với Tiền sư phó ở quý hội là khi nào quý hội có sai phái tới, thầy trò Ngô mỗ xin hết sức tuânmệnh, dù gặp nguy hiểm đến đâu cũng không lùi bước.
Người nói câu này chính là Dao đầu sư tử Ngô Lập Thân.
Trần Cận Nam không hiểu nội vụ, liền hỏi Tiền Lão Bản:
– Tiền huynh đệ ! Vụ này là thế nào đây?
Nguyên Tiền Lão Bản đã cùng bọn Ngô LậpThân ba người từ trong cung ra đến thẳng chỗ ở của Mộc Kiếm Thanh.Lão được bọn người Mộc phủ giữ lại khoản đãi.
Ăn uống xong, Mộc Kiếm Thanh và Liễu Đại Hồng thân hành đưa mọi người đến trụ sở của Thiên Địa Hội để tạ Ơn. Tiền Lão Bản dẫn đường cho bọn này.
Không ngờ đoàn người vừa tới nơi lại hay tin Tổng đàchủ giá lâm.
Tiền Lão Bản nghe Trấn Cận Nam hỏi tới liền kể sơ lược những chuyện đã xảy ra. Lão nói Vi Hương Chủ có một ngườibạn thân làm thái giám ở Thanh cung. Viênthái giám này nhận lời uỷ thác của Vi Tiểu Bảokhông từ nguy hiểm, cứu bọn Ngô Lập Thân ba người ra khỏiHoàng cung.
Trấn Cận Nam nghe nói vậy liền hiểu ngay Vi Hương Chủ cùngngười bạn tốt nào đó cũng chỉ là Vi Tiểu Bảo, một mình gã đóng hai vai trò. Ông mừng thầm trong bụng, cười nói:
– Tiểu vương gia ! Liễu lão gia tử! Ngô đại ca ! Ba vị thậtkhách sáo quá !
Tệ hội cùng quý phủ như cây liền cành, tình đồng thủ túc. Cùng là người nhà với nhau, ai gặp nạn là mình viện trợ được, lẽ đương nhiên phải gắng sức hết lòng. Sao ba vị lại nói đến chuyện đền ơn trả nghĩa? Vi Tiểu Bảo bất qụá là tên tiểu đồ của tại hạ. Gã còn nhỏ tuổi chưa hiểu việc đời. Có điều gã coi rấttrọng hai chữ nghĩa khí…
ông nói tới đây, nghĩ thầm trong bụng:
– Tiểu Bảo trà trộn vào Thanh cung để ngấm ngầm do thám những điều ẩn bí. Ta chỉ mong gã dò la được những điều cơ mật trọng yếu của Thanh triều, có lợi cho công cuộc phảnThanh phục Minh, làm nên nghiệp lớn. Bây giờ những chuyệntày đình đã xảy ra thế này, lai lịch gãtất bị bại lộ. Chẳng sớm thì muộn người giang hồ sẽ biết hết. Nếumình còn giấu diếm Mộc vương phủ thì hiển nhiênkhông hết tình bằng hữu chi thân.
Ngô Lập Thân nói:
– Bọn tại hạ rất mong được gặp Vi Hương Chủ để ngỏ lời cảm tạ.
Trần Cận Nam cười đáp:
– Vụ này tuy không phải chuyện tầm thường, nhưng chúng ta đã là chỗ bạn thân, tại hạ không dámdấu diếm: tên tiểu đồ Vi Tiểu Bảo của tại hạ hiện trà trộn vào làm tiểu thái giám ở trong cung. Vậy tiểu thái giám kia cũng là gã đó
Rồi ông cất tiếng gọi:
– Tiểu Bảo đâu? Ngươi ra bái kiến các vị tiền bối đi.
Vi Tiểu Bảo ở sau vách sảnh đường lên tiếng:
– Dạ ! Xin tuân lời sư phụ !
Đoạn gã xoay mình tiến ra, chắp tay cùng mọi người thi lễ.
Bọn Mộc Kiếm Thanh, Liễu Đại Hồng, Ngô Lập Thân đều đứngdậy. Ai cũng lấy làm kinh dị vô cùng !..
Bọn Mộc Kiếm Thanh không ngờ Vi Hương Chủ lại là thái giám.
Bọn Ngô Lập Thân, Ngao Bưu, Lưu Nhất Chu cũng không ngờ tên tiểu thái giám đã cứu mạng cho bọn họ lạilà Vi Hương Chủ và là đồ đệ của Trần Cận Nam ở ThiênĐịa Hội.
Vi Tiểu Bảo cười hì hì nhìn Ngô Lập Thân nói:
– Ngô lão gia tử! Vừa rồi ở trong Hoàng cung, vãn bối đã đưa tên giả ra với lão tiền bối, xin lão tiền bối miễn trách cho.
Ngô Lập Thân đáp :
– Lúc mình ở chỗ nguy hiểm dĩ nhiên phải thế, lão phu đã từng bảo Ngao Bưu: vị thiếu niên anh hùng này hành động rất lanh lợi, chẳng những có đảm lược, còn đầy lòng khảng khái. Trong cung bọn Thát Đát sao lại có nhân tài đến như vậy? Bọn lão phu rất lấy làm kỳ. Té ra là một vị Hương Chủ trong Thiên Địa Hội. Ha ha! Thế thì không trách được ! Không trách được !
Lão vừa nói vừa chìa ngón tay cái lên.
Ngô Lập Thân là sư đệ của Liễu Đại Hồng, oai danhcũng lừng lẫy trên chốn giang hồ.
Trần Cận Nam thấy lão tán dương đồ đệ của mình, cũng nức lòng hởi dạ,cười nói:
– Ngô huynh tán dương gã như vậy là quá cưng trẻ nít làm cho gã hư thân đó
Liễu Đại Hồng ngửa mặt lên cười hô hố nói:
– Trần Tổng đà chủ ! Bao nhiêu tiện nghi trong võ lâm đều bị Tổng đà chủ chiếm mất hết cả. Võ công đã cao thâm khôn lường, thanh danh lại lẫy lừng thiên hạ.Một tay gây dựng nên Thiên Địa Hội hưng vượng là thế! Đến việc thu đồ đệ cũng làm cho nở mặt nở mày.
Trần Cận Nam chắp tay cười nói:
– Liễu lão gia tử nói vậy là cưng chiều cả tại hạ đến thành hư đốn mất!
Liễu Đại Hồng lại nói:
– Trần tổng đà chủ ! Bình sinh Liễu mỗ chưa khâm phục mấy người. Thế mà phong độ của Tổng đà chủ khiến cho lão phu phải phục sát đất. Ngày sau đuổi được bọn Thát Đát đi rồi, Chu ngũ thái tử của chúng ta khôi phục cơ đồ, lên ngôi Hoàng đế, thì chức Tể tướng đương triều phải mời Tổng đà chủ nắm lấy, chẳng còn ai hơn nữa.
Trần Cận Nam tủm tỉm cười đáp :
– Tại hạ đức thiển tài sơ, khi nào dám giữ ngôi cao.
Tiền Lão Bản bỗng xen vào :
– Liễu lão gia tử! Ngày sau đuổi được quân Thát Đát rồi, Chu tam thái tử lên ngôi Hoàng đế, trung hưng cơ nghiệp nhà Đại Minh. Toàn thể anh emnhất định cử Liễu lão gia lên cầm quyền Đại nguyênsoái thống lãnh binh mã trong thiên hạ !
Liễu Đại Hồng trợn mắt lên hỏi:
– Lão. .. bảo sao? Chu tam thái tử nào?
Tiền Lão Bản đáp :
– Long Võ thiên tử bỏ mình vì nước, còn để lại Chu tam thái tử hiện thời tạm lánh ngoài đảoĐài Loan. Ngày sau thu phục giang sơn, dmhiên Chutam thái tử lên ngôi Hoàng đế là đúngvị nhân quân.
Liễu Đại Hồng đứng phắt dậy, lớn tiếng:
– Chuyến này Thiên Địa Hội đã cứu thoát sư đệ cùng đồ đệ của lão phu, dĩ nhiên toàn thể bọn lão phải mang nặng mối ân tình đó. Nhưng vị Hoàng đế chính thống thì nhất định không thể nào sai trật được. Tiền lão đệ ! Chân mệnh thiên tử hiển nhiên là Chu ngũ thái tử mới đúng. Vĩnh Lịch thiên tử là vị nhân quân chính thống nhà ĐạiMinh, thiên hạ ai ai cũng biết. Vậy lão đệ không đượcnói càn.
Bữa trước giữa Từ Thiên Xuyên và anh em họ Bạch xảy chuyện động thủ cũng chỉ vì chuyện tranh chấp hai vị Hoàng đế Long Võ và Vĩnh Lịch ở ngôi chính thống mà ra.
Trịnh Thành Công và Thiên Địa Hội ở Đài Loan một mực phò tá Đường Vương. Còn phe Mộc vương phủ lại bảo vệ Quế vương. Hiện giờ nhà Mãn Thanh đang cầm quyền thiên hạ mà việc tranh chấp giữa hai phe Đường Vương cùng Quế Vương vẫn tiếp tục khai diễn, thuỷ chung không giải quyết được.
Trần Cận Nam là một nhân vật rất thông hiểu đại cuộc. Ông biết rằng công việc trước mắt là phải liên kết hào kiệt trên chốn giang hồ, hiệp lực chống nhà Mãn Thanh. Chưa thu phục lại giang sơn đã đề cập đến chuyện Chu tam thái tử lên làm Hoàng đế thì còn sớm quá. Điều cần nhất là đừng làm tổn thương hoà khí giữa những người lo chung công cuộc lớn lao.
ông liền mỉm cười nói:
– Liễu lão gia tử! Lão gia bất tất phải động nộ. Ngôi chính thống nhà Đại Minh thuộc về ai là một việc lớn. Chúng ta bất quá là kẻ thần tử thì trong lúc nhất thời khó mà tranh chấp cho ra lẽ phải.
Đoạn ông hô người bày tiệc rượu và nói tiếp :
– Nào ! Mời các vị hãy uống say một bữa cho thoa? thích. Chỉ mong sao toàn thể chúng ta đồng tâm hiệp lực quét sạch bọn Thát Đát. Còn bất cứ việc gì hãy để về sau sẽ thương lượng cũng chưa muộn.
Mộc Kiếm Thanh lắc đầu nói:
– Trần Tổng đà chủ nói vậy là sai. Danh khôngchính thì ngôn không thuận. Ngôn khôngthuận thì việc không thành. Bọn tại hạ khuông phòChu ngũ thái tử quyết chẳng phải vì mưu đồ vinh hoa phúquý. Tưởng Tổng đà chủ nên hiểu thiên mệnh về đâu,người đó mới là chính thống. Ai tận trung với Chu ngũthái tử thì bọn Mộc vương phủ từ trên xuống dưới đềuvâng theo răm rắp. Nếu Trần Tổng đà chủ cũng đồng quan điểmthì bọn tại hạ dù có làm kẻ dong xe ruổi ngựacũng không dám trái lệnh.
Trần Cận Nam mĩm cười lắc đầu đáp:
– Trời không hai mặt, nước chẳng hai vuạ Chu tam thái tử hãy còn đường hoàng ở Đài Loan. Mấy chục quândân trên hải đảo cùng mời mấy vạn anh em trong ThiênĐịa Hội đã dốc dạ phò Chu tam thái tử.
Liễu Đại Hồng tính nóng như lửa, mắt trợn tròn lớn tiếng hỏi:
– Trần Tổng đà chủ nói những gì mà mấy chục vạn quân dân, mười mấy vạn anh em? Phải chăng Tổng đà chủy? vào số đông để thủ thắng cậy thế lớn ăn hiếp người? Nhưnghàng ức triệu bách tính trong thiên hạ đều biếtVĩnh Lịch thiên tử bỏ mình vì nước ở đất Diến Điệnlà vị Hoàng đế tối hậu của nhà Đại Minh. Chúngta không lập con cháu Vĩnh Lịch thiên tử thì đốivới một vị thiên tử nhà Đại Minh chịu muôn vàngian khổ và chết bất đắc kỳ tử sao cho phải đạo?
Lão nói tới đây khản tiếng phải dừng lại.
Trần Cận Nam chuyến này lên Bắc Kinh cốt để hỏi cho biết rõ vụ tranh chấp ngôi chính thống thuộc Đường Vương và Quế Vương giữa Bát tý viên hầu Từ Thiên Xuyên cùng anh em ho Bạch trong Mộc vương phủ để xảy việc lỡ tay đánh chết Bạch Vạn Tùng. Ông là người cơ trí thâm trầm, bụng dạ quảng bác đã biết trước việc lớn phản Thanh phục Minh cần phải liên lạc với hào kiệt người Hán trong thiên hạ, chung lưng đấu cật, mưu đồ nghĩa cử, mới mong thành tựu. Nếu chưa đánh đuổi được bọn Thát Đát đã tranh chấp nhau gây cuộc rối loạn xà ngầu là một trở ngại rất lớn cho việc chống đối nhà Thanh.
Vì thế nên khi vừa hay tin kia, lập tức ông bỏ hết mọi việc lại, đi ngay đêm đến Bắc Kinh, chỉ mong sao giữ được mối giaohảo với Mộc vương phủ dù có phải nhường nhịn cũng đành…
Khi tới kinh, ông hỏi ra cục diên đã trở lại hoà hoãn, không đến nỗi nghiêm trọng như ông đã tiên liệu. Ông biết cả việc anh em trong Thiên ĐịaHội ở kinh đô Vi Tiểu Bảo thống lãnh đã đến tương hộivới những nhân vật đầu não của Mộc Vương Phủ hai đôi bên chưa đến nỗi mất mặt với nhau mà còn có cơ trở lại hoà hảo.
Trần Cận Nam đã mừng thầm trong bụng, lại nghe nói Vi TiểuBảo vừa cứu thoát được bọn Ngô Lập Thân ba người của MộcVương phủ, thì vụ Thiên Xuyên ngộ sát Bạch HoaTùng nhất định thông qua được, không còn nghi ngờgì nữa.
Bây giờ Mộc Kiếm Thanh và Liễu Đại Hồng lại gợi ra việctranh chấp Đường vương cùng Quế Vương, tình thế dần dầnđi đến chỗ gay go sắp thành cục diện kiếm tuốt cung dương.
ông thấy Liễu Đại Hồng vừa nhắc tới vụ Vĩnh Lịch Hoàng đế bỏ mình vì nước, hai hàng lão lệ lã chã tuôn rơi bất giác lòng ông se lại chậm rãi lên tiếng:
Việc đức Vĩnh Lịch bệ hạ bỏ mình vì nước khiến cho trời đất cùng thán nhân đều phẫn nộ. Mộc tiểu vương gia ! Liễu lão gia tử! Chúng ta chưa trả xong mối đại cừu sao đã gây nên cuộc tranh chấp giữa người nhà? Kế hoạch ngày nay là chúng ta nên đồng tâm hiệp lực giết chết Ngô Tam Quế để báo thù cho Vĩnh Lịch bệ hạ, cùng rửa hận cho Mộc lão vương gia.
Trần Cận Nam vừa nói đến mấy câu sau cùng, bọn Mộc Kiếm Thanh, Liễu Đại Hồng, Ngô Lập Thân đều đứng cả dậy đồng thanh nói:
– Trần Tổng đà chủ nói phải lắm! Phải lắm!
Rồi người thì nước mắt đầm đìa, kẻ thì toàn thân phát run. Ai nấy đều kích động vô cùng !
Trần Cận Nam lại nói tiếp :
– Còn việc đức Long Võ hay đức Vĩnh Lịch là ngôi chính thống thì lúc này ta chưa cần bàn đến. Mộc vương gia ! Liễu lão gia tử! Anh hùng thiênhạ chẳng ai là không căm hận Ngô Tam Quế thấu xương. Chỉmong sao có người giết được Ngô Tam Quế là toànthể anh em đều vâng lệnh nhân vật đó.
Phụ thân của Mộc Kiếm Thanh là Mộc Thiên Ba bị Ngô Tam Quế giết chết, nên Mộc Kiếm Thanh ngày cũng như đêm chỉ nghĩ sao giết được Ngô Tam Quế. Y nghe Trần Cận Nam nóivậy liền hô lên trước:
– Chính thế! Ai mà giết được Ngô Tam Quế là anh hùng thiên hạ nhất nhất tuân theo mệnh lệnh của vị đó.
Trần Cận Nam nói: ,.
– Mộc Vương gia ! Bây giờ quý phủ cùng tệ hội lập lời thề ước với nhau.
Nếu vị anh hùng nào ở quý phủ mà giết được Ngô Tam Quế thì Thiên Địa Hội từ trên xuống dưới đều tuân theo hiệu lệnh của Mộc vương phủ…
Mộc Kiếm Thanh nói theo :
– Nếu người giết được Ngô Tam Quế là một vị anh hùngtrong Thiên Địa Hội thì Mộc gia ở Vân Nam từ Mộc KiếmThanh này trở xuống, ai ai cũng tuân theo mệnh lệnh của TrầnTổng đà chủ trong Thiên Địa Hội.
Hai người cùng giơ tay ra vỗ một tiếng.
Thời bấy giờ trên chốn giang hồ nếu đã vỗ tay ba tiếng để tuyên lời trọng thệ thì nhất quyết không hối hận nữa.
Trần Cận Nam cùng Mộc Kiếm Thanh mới vỗ tay một tiếng. Tiếng thứ hai sắp bắt đầu thì đột nhiên trên nóc nhà có người nổi lên tràng cười rồi lớn tiếng hỏi:
– Nếu ta giết được Ngô Tam Quế thì sao?
Tiếp theo trên nóc nhà phía Đông và phía Tây đồng thời có tiếng quát hỏi:
– Ai?
Những người Thiên Địa Hội canh gác trên nóc nhà nhảy xổ lại.
Kế đó một tiếng “bịch” khẽ vang lên. Một người từ trên nóc nhà đã nhảy xuống sân.
Cửa sổ không có gió tự nhiên mở ra. Một bóng xanh mau lẹ phi thường lạng mình chuồn vào.
Mé Đông có Phong Tế Trung và Từ Thiên Xuyên, mé Tây Liễu Đại Hồng và Ngô Lập Thân giang tay ra ngăn lại.
Người kia nhẹ nhàng nhảy cao lên lướt qua đỉnh đầu bốn người, đến đứng sững trước mặt Trần Cận Nam và Mộc Kiếm Thanh.
Phong Tế Trung, Từ Thiên Xuyên, Liễu Đại Hồng và Ngô Lập Thân đều là những tay cao thủ hạng nhất trên chốngiang hồ hiện naỵ Vậy mà cả bốn người hợp lực vẫn không cảnđược người kia để họ nhảy vào thì thật là một điều khóai tin tưởng.
Người kia vừa đứng xuống đất, bọn Phong, Từ, Liễu, Ngô đã vươn tay ra chụp lấy người hắn.
Phong Tế Trung nắm vai bên phải, Từ Thiên Xuyên chụp trúng nách bên phải đối phương.
Liễu Đại Hồng nắm được cánh ‘tay trái. Ngô Lập Thân vung cả hai tay chụp được sau lưng đối phương.
Bốn người đều thi triển cầm nã thủ pháp vào hạng thượng thặng.
Người kia tuyệt nhiên không phản kháng, bật cười hỏi:
– Thiên Địa Hội và Mộc vương phủ đối đãi với hảobằng hữu thế này ư?
Mọi người bây giờ nhìn lại thì người lạ mặt là một thiếu niên lối 23 , 24 tuổi, mặc áo bào xanh. Thân hình cao và gầy, có dáng văn nhược thư sinh.
Trần Cận Nam chắp tay hỏi:
– Tôn tính đại danh túc hạ là gì? Có phải là hảo bằng hữu với bọn tại hạ không?
Gã thư sinh kia cười đáp :
– Nếu chẳng phải là hảo bằng hữu thì đã khôngđến.
Đột nhiên người gã co lại như trái banh thịt.
Bọn Phong Tế Trung bốn người bỗng tuột tay ra nắm vào quãng không.
Lại thấy một làng bóng xanh bay vọt lên không.
Trần Cận Nam nổi lên tràng cười, vươn tay mặt ra chụp nhanhnhư chớp.
Gã thư sinh thoát được bàn tay bốn người, nhưng bỗng cảm thấy gót chân trái bị nắm chặt như đóng đai sắt.
Giữa những tiếng sột soạt như xé lụa, gã nổi lên tràng cười ha hả, vung chân phải đá vào mặt Trần Cận Nam. Phát đá này kình lực rất mạnh.
Trần Cận Nam tiện tay cầm lấy chiếc kỷ trà bên cạnh giơ lên đỡ.
“Chát” một tiếng vang! Chiếc kỷ trà gỗ hồng lập tức vỡ tantành.
Trần Cận Nam hất tay mặt ra liệng gã thư sinh xuống đất.
Mông gã thư sinh vừa chấm đất, không hiểu gã phát huy luồng kình lực gì khiến cho người gã như một mảnh gói đánh thia lia trên mặt nước lướt qua nền gạch xanh ra xa mấy trượng. Lưng gã bỗng thẳng lên, gã đứng tựa vào tường.
Trong tay bọn Từ Thiên Xuyên, Liễu Đại Hồng, Ngô Lập Thân, Phong Tế Trung còn cầm một nắm vải. Té ra áo trường bào của gã thư sinh đã bị họ nắm rách. Tiếng sột soạt vừa rồi như xé lụa tức là những mảnh áo rách này gây ra.
Động tác của thư sinh cực kỳ mau lẹ. Sáu người đã ra tay là những tay cao thủ danh gia rất lanh lợi đứng bàng quan đều trông thấy rõ không nhịn được đều lớn tiếng hoan hộ.
Trong những người reo hò này thanh âm vang dội nhất là Thiết bối thương long Liễu Đại Hồng.
Dao đầu sư tử Ngô Lập Thân chỉ lắc đầu quày quạy. Lão vừa lộ vẻ bẽ bàng vừa thán phục.
Trần Cận Nam mỉm cười hỏi thư sinh:
– Các hạ đã nhận là hảo bằng hữu sao lại không ngồi chơi xơi nước đã?
Thư sinh chắp tay đáp:
– Tại hạ xin quấy quả chung trà này.
Gã bệ vệ chắp tay xá mọi người xung quanh rồi tiến lại ngồi xuống chiếc ghế ở dưới cùng.
Nếu vừa rồi quần hùng không chính mắt mình trông thấy thư sinh thi triển võ công tuyệt đỉnh thì chẳngthể nào tin được con người văn nho lả lướt như vậy lại mang một bảnlãnh cao cường vào hàng thượng thặng đến như thế.
Trần Cận Nam cười nói:
– Sao các hạ lại quá khiêm như vây? Mời các hạ ngồi trên này.
Gã thư sinh lắc đầu đáp :
– Không dám! Không dám! Tại hạ đã được ngồi chung với chúng vị anh hùng thế này là một điều đại hân hạnh lắm rồi. Khi nào còn dám ngồi trên?
Gã ngừng lại một chút rồi tiếp :
– Thưa Trần Tổng đà chủ ! Vừa rồi Tổng đà chủ hỏi tên họ mà tại hạ chưa kịp phúc đáp, xin cam tội thất kính. Tại hạ họ Lý tên gọi Tây Hoa.
Bọn Trần Cận Nam, Liễu Đại Hồng nghe gã xưng danh đều nghĩ bụng:
– Trong võ lâm mình chưa từng nghe nhân vật nào mang danh hiệu Lý Tây Hoa. Đây chắc chỉ làtên giả. Nhưng trong lớp thiếu niên anh hùng, mìnhcũng chưa thấy vị nào bản lãnh cao thâm như gãnày.
Trần Cận Nam đáp :
– Tại hạ là kẻ hủ lậu, kiến văn hẹp hòi, chưa được biết một vị đại anh hùng trên chốn giang hồ như các hạ, thật lấy làm hổ thẹn.
Lý Tây Hoa cười khanh khách nói:
– Người ta đồn Trần Tổng đà chủ ở Thiên Địa Hội đối đãi với mọi người một dạ chí thành, quả nhiên tiếng đồn không ngoa. Giả tỷ Tổng đà chủ nghe tạì hạ xưng tiện danh rồi đáp lại bằng câu “Hâm mộ đại danh từ lâu”, thì tại hạ tuy không nói ra miệng, nhưng trong lòng cũng có ý nghĩ không đẹp. Tại hạ mới ra khỏi lều danh, chẳng có chút tiếng tăm gì trên chốn giang hồ.
Chính tại hạ cũng chưa biết mình thế nào, chứ đừng nói người ngoài. Ha ha ! Ha ha !
Trần Cận Nam mỉm cười nói:
– Cuộc tương hội bữa nay sẽ khiến cho đại danh của Lý huynh lừng lẫy khắp giang hồ. Từ đây trở đi, bất cứ ai gặp Lý huynh cũng nói câu “hâm mộ đại danh từ lâu”.
Trần Cận Nam nói câu này thật cao minh, ai nghe cũnghiểu ngay là một lời kín đáo mà thànhthực.
Nên biết bốn tay đại cao thủ ở Mộc vương phủ và ThiênĐịa Hội không ngăn cản được thư sinh lẻn vào, lại nắm không chắc để gã thoát thân. Trần Cận Nam đối phó với gã hai chiêu chỉ chiếm được một chút thượng phong.
Như vậy thì thân pháp của thư sinh dĩ nhiên khắp giang hồ đều cảm phục.
Lý Tây Hoa lắc đầu đáp :
– Không phải thế ! Vừa rồi tại hạ phô trương bất quá là mấy môn công phu nhỏ mọn, không khỏi có vẻ bàng môn tả đạo. Liễu lão gia tử đây đã sử chiêu “Vân trung hiện trảo” nắm được cánh tay tại hạ xuýt bị gãy rời. Còn vị ưa lắc đầu với chòm râu rậm thì hai tay nắm được lưng tại hạ. Chắc đó là chiêu “Đoán thỏ thủ”. Y nắm chặt đến độ tại hạ phải giở khóc giở mếu. Còn vị lão công công râu bạc ra chiêu “Bạch thiên thủ đao” nắm lấy khối thịt dưới nách tại hạ chằng chằng không chịu buông ra. Vị bằng hữu này sử. .. một chiêu xảo diệu phải chăng là “Thành hoàng tiểu quỷ”?
Phong Tế Trung chĩa ngón tay cái bên trái lên, tuy không nói gì, nhưng đã thừa nhận là thư sinh nói đúng. Đó quả là chiêu”Tiểu quỷ phản thành hoàng”.
Gã thư sinh nói ngược lại cho có vẻ khiêm nhượng.
Hồi 60
Thần Trảo giết người không dấu vết
Bọn Phong Tế Trung bốn người cùng ra tay một lúc nắm được Lý Tây Hoa. Kế đó y cựa thoát nhảy vọt cao lên, bao nhiêu cử động chỉ diễn ra trong giây lát.
Sau lưng không có mắt mà Lý Tây Hoa cũng nhận được chiêu số từng người không sai trật chút nào, tựa hồ những môn võ công đó của chính gã phát ra.
Liễu Đại Hồng nói:
– Lý huynh! Chẳng những thân thủ Lý huynh đã cao thâm mà nhãn quang cũng đến trình độ phi thường.
Lý Tây Hoa xua tay đáp:
– Liễu lão gia tử quá khen mà thôi. Những chiêu số thi triển vào mình tiểu đệ bất luận chiêu nào cũng có thể giết người được. Nhưng các vị chỉ điểm tới liền dừng tay lại, không làm cho tiểu đệ bị thương chút nào. Tiểu đệ rất lấy làm cảm kích các vị đã nươngtay!
Bọn Phong Tế Trung nghe nói rất lấy làm hài lòng.
Nên biết Lý Tây Hoa nói vậy là đúng sự thật. Trong bốn chiêu “Vân trung hiện trảo”, “Đoàn thể thủ” , “Bạch thủ viên đào” , “Tiểu quỷ phản thành hoàng” chiêu nào cũng có thể biến thành sát thủ rất lợi hại, chỉ tăng thủ kình một chút là xong. Lý Tây Hoa nêu ra điểm này quả làm cho bốn người thêm phần hãnh diện.
Trần Cận Nam hỏi:
– Lý huynh quang lâm, không hiểu có điều chi dạy bảo?
Lý Tây Hoa đáp:
– Trước hết tại hạ có lời xin lỗi quý vị. Nguyên tạihạ rất ngưỡng mộ thanh danh của Trần Tổng đà chủ lại hay tin dịp này Trần Tổng đà chủ đến Bắc Kinh nên cố tìm tới nơi chiêm ngưỡng dung quang. Vì không có người giới thiệu, tạihạ phải mạo muội vào đây một cách đột ngột. Lúctại hạ ngồi trên nóc nhà đã nghe lén câu chuyện giữa quý vị. Tại hạ cũng căm hận tên gian tặc Ngô Tam Quế thấu xương, giận mình không thể băm xác hắn ra làm muôn đoạn. Trong khi bồng bột không nhịn được tạihạ đã thốt lời huyênh hoang vô lễ. Mong liệt vị thứ tộicho.
Y nói rồi đứng dậy khom lưng hành lễ.
Quần hùng cũng đứng lên đáp lại.
Mộc Kiếm Thanh nói:
– Các hạ coi Ngô tặc là kẻ thù thì chúng ta vừa là đồng đạo, vừa là đồng chí, việc liên kết với nhau cung mưu đồ tru diệt tên đại gian tặc đó chẳngcó điều chi trở ngại.
Lý Tây Hoa đáp:
– Đúng thế! Đúng thế! Lúc nãy tiểu vương gia cùng Trần Tổng đà chủ đang vỗ tay tuyên thệ dở dang rồi bị tại hạ đường đột cắt ngang vụ đó, vậy bây giờ hai vịtiếp tục đi! Sau khi hai vị vỗ tay xong, tại hạ cũng vỗ tay ba phátđược chăng?
Liễu Đại Hồng hỏi:
– Theo lời các hạ thì giả tỷ các hạ giết được Ngô Tam Quế quần hào trong Thiên Địa Hội và Mộc vương phủ đều phải nghe theo mệnh lệnh của các hạ hay sao?
Lý Tây Hoa đáp:
– Tại hạ không dám thế. Bất quá là một kẻ hậusinh tiểu tử, tại hạ chỉ mong được theo gót các vị anh hùng lấy làm mãn nguyện lắm rồi. Khi nào dám ra hiệu lệnh cho hào kiệt thiên hạ?
Liễu Đại Hồng gật đầu hỏi:
– Theo nhận xét của các hạ thì trong hai vị tiên đế Long Võ và Vĩnh Lịch ai là ngôi chính thống của nhà Đại Minh?
Nguyên ngày trước Liễu Đại Hồng theo Vĩnh Lịch Hoàng đế cùng Mộc Thiên Ba chuyển xuống vùng Tây Nam, từ Vân Nam qua Diến Điện phải trải qua nhiều phen gian nan nguy hiểm vô cùng. Kết quả là Vĩnh Lịch Hoàng đế bị Ngô Tam Quế giết chết. Lão đã lập lời huyết thệ xin cúc cung tận tuy phò tá dòng dõi vua Vĩnh Lịch đoạt lại ngôi Hoàng đế.
Trần Cận Nam thì để hết tâm nguyện vào đại cuộc, không muốn vì vụ này mà xảy chuyện tranh chấp, nhưng vị lão anh hùng kia thuỷ chung ôm một bầu nhiệt huyết nghĩ tới vụ này.
Lý Tây Hoa nghe lão hỏi vậy liền đáp :
– Tại hạ có một điều khó nghe nói ra xin cácvị miễn trách.
Liễu Đại Hồng tính nớng như lửa, không nhịn được, biến đổi sắc mặt hỏi ngay:
– Phải chăng các hạ là bộ thuộc cũ của Lỗ Vương?
Nguyên ngày trước Sùng Trinh Hoàng đế nhà Minh chết rồi, các nơi đều tự lập lên phong trào phản kháng nhà Thanh. Thoạt tiên có Phúc Vương sau có Đường Vương, Lỗ Vương và Quế Vương.
Liễu Đại Hồng vừa nói ra khỏi cửa miệng, liền biết ngay thuyết của mình trật rồi. Lý Tây Hoa hãy còn nhỏ tuổi, sinh sau hồi quân Thanh vào quan ải,nhất quyết không phải là cựu bộ của Lỗ Vương. Lão liền đặt lại câu hỏi:
– Tiền nhân của các hạ là bộ thuộc của Lỗ Vương phảikhông?
Lý Tây Hoa không trả lời câu hỏi của lão, gã nói:.
– Sau này hễ ai đuổi được quân Thát Đát thì các vị con cháu Sùng Trinh,Phúc Vương, Đường Vương, Lỗ Vương hay Quế Vương đều có thể lên làm Hoàng đế. Hơn thế nữa hễ là người Hán chúng ta thìbất luận ai làm Hoàng đế cũng được. Mộc tiểu vương gia, Liễulão gia tử muốn làm cũng được.
Trịnh Vương gia, Trần Tổng đà chủ ở Đài Loan, cũng chẳng có điều chi không được. Đức Thái tổ Hoàngđế nhà Đại Minh đuổi Hoàng đế Mông Cổ chạy rồi có đi mời con cháu họ Triệu nhà Tống lên làm Hoàng đế đâu? Chính ngài lên ngôi đại bảo, vẫnđược nhân dân vui lòng thấn phục.
Lý luận này quần hùng hồi lâu chưa ai nêu ra, bây giờ nghe Lý Tây Hoa nói vậy đều biến sắc, những muốn lên tiếng bài xích. Nhưng sau nghĩ lại một chút thấy lời nghị luận đó không phải hoàn toàn vô lý.
Liễu Đại Hồng đập xuống kỷ trà đánh “chát” một tiếng rồi thét lên:
– Ngươi nói mấy câu này thật là kẻ đại nghịchvô đạo. Chúng ta là nhân dân nhàĐại Minh. Kẻ vi thần chỉ cầu mong khôi phục nhà ĐạiMinh, có lý đâu lại lòng lang dạ thú nhưthế được?
Lý Tây Hoa tuyệt không nổi nóng, tươi cười hỏi:
– Liễu lão gia tử! Vãn bối có điều chưa rõ muốn thỉnh giáo lão gia. Đó là điều lão gia vừa đề cập đến. Hồi cuối nhà Đại Tống, quân Thát Đát ở ngoài Mông Cổ xâm chiếm giang sơn gấm vóc của người Hán chúng tạ Đức Thái tổ nhà Đại Minh là Hồng Võ Hoàng đế dấy nghiệp ở PhụngDương đuổi được quân Thát Đát, sao ngài không tái lập con cháu họ Triệu lên làm Hoàng đế?
Liễu Đại Hồng hắng dặng một tiếng rồi đáp :
– Khí số nhà Triệu đã hết. Giang sơn này do đức Thái tổ Hoàng đế nhà Đại Minh ta dầy cônghuyết chiến mới thu về được, dĩ nhiên ngài không phảihai tay bưng lên cho họ Triệu. Huống chi con cháu họ Triệu không một tấc công lao trong việc đánh đuổi quân Thát Đát. Dù đức Thái tổ Hoàng đế ta có chịu nhường ngôi cho họ Triệu thì trăm họ và tướng sĩ trong thiên hạ cũng không phục.
Lý Tây Hoa nói:
– Lão gia nói đúng lắm! Mai đây con cháu họ Chu có tấc công lao nào hay không cái đó chưa biết được. Nếu họ lập đại công thì tự nhiên mọi người sẽ suy tôn lên. Ngôi Hoàng đế người ngoài muốn tranh cướp cũng không được.
Bằng họ chẳng chút công lao thì có ngồi lên bảo vị e rằng cũng không yên được. Liễu lão gia tử! Công cuộc phản Thanh này có muôn ngàn đường lối.
Lúc thì nên gấp rút, khi cần phải từ từ. Tỷ như việc hạ sát Ngô Tam Quế nên gấp rút mà việc lập tân Hoàng đế hãy thong thả.
Liễu Đại Hồng bị Lý Tây Hoa thuyết một hồi khiến lão cứng lưỡi, há miệng mà không dáp lên lời. Lão lảm nhảm:
– Cái gì mà gấp với khoan? Lão phu nhận thấymọi việc đều cần kíp hận mình chẳng thể làm một lúc cho xong hết.
Lý Tây Hoa hỏi:
– Sở dĩ việc giết Ngô Tam Quế nên cấp bách là vì Ngô tặc đã tuổi cao, nếu không giết mau thì hắn chết một cách yên lành, há chẳng để hào kiệt nghĩa sĩ trong thiên hạ phải ôm mối đại hận suốt đời? Còn việc lập tân quân sẽ diễn ra sau khi đuổi được quân Thát Đát, chúng ta chỉ nên lo vụ này để khôi phục giang sơn. Thành sự rồi khó gì không từnđược môt đấng minh quân? Phải vậy không?
Trần Cận Nam nghe Lý Tây Hoa giải thích rất rõ ràng lại hợp tình hợp lý,nên trong lòng rất bội phục, ông nói:
– Lý huynh nói rất đúng ! Nhưng tại hạ chưa hiểu chúng ta phải làm thế nào để tru diệt tên gian tặc Ngô Tam Quế. Mong rằng Lý huynh cho nghe lời cao luận.
Lý Tây Hoa đáp:
– Tiểu đệ không dám. Đó chính là điều cốt yếu mà tiểu đệ muốn lãnh giáo ở các vị.
Mộc Kiếm Thanh hỏi: ,
– Trần Tổng đà chủ có cao kiến gì chăng?
Trần Cận Nam đáp :
– Theo nhận xét của tại hạ thì Ngô tặc đã gây nên tội nghiệt quá lớn. Giết một mình hắn chưa đủ đền tội trong muôn một. Vậy cần phải làm cho hắn thân danh tan nát, giết cho kỳ hết già trẻ lớn bé nhà hắn. Nhất thiết những binh tướng bộ thuộc đã theo hắn làm càn làm bậy đều phải tung mẻ lưới quét sạch mới hả lòngphẫn nộ của trăm họ.
Liễu Đại Hồng vỗ bàn la lên:
– Phải lắm! Phải lắm! Lời nói của Tổng đà chủ đúng vào tâm khảm của lão phụ Trần lão đệ ! Ta nghe lão đệ nói mà chân tay ngứa ngáy, máu nóng sôi lên. Bây giờ phải dùng diệu kế gì đểgiết cho kỳ hết đám giặc trong phủ Bình Tây Vương, không để sống sót một mống?
Lão nắm lấy cổ tay Trần Cận Nam vừa lắc vừa giục:
– Nói lẹ đi! Nói lẹ đi!
Trần Cận Nam mỉm cười đáp :
– Đó là điều mong đợi của toàn thể anh em. Tại hạ chưa có kỳ mưu diệu kế gì để tru lục Ngô Tam Quế.
Liễu Đại Hồng “ủa” một tiếng, buông tay Trần Cận Nam. Nỗi thấtvọng lộ ra ngoài mặt.
Trần Cận Nam giơ tay ra nhìn Mộc Kiếm Thanh nói:
– Tiểu vương gia! Chúng ta còn hai cái vỗ tay nữa. ..
Mộc Kiếm Thanh ngắt lời:
– Phải rồi !
Hai người giơ tay đập vào nhau hai phát.
Trần Cận Nam quay lại nhìn Lý Tây Hoa hỏi:
– Chúng ta lại vỗ tay ba phát nên chăng?
ông vừa nói vừa xoè tay ra.
Lý Tây Hoa đứng dậy cung kính đáp:
– Trần Tổng đà chủ mà giết được Ngô tặc thì dĩ nhiên Lý mỗ xin kính cẩn vâng theo hiệu lệnh của Thiên Địa Hội. Còn Lý mỗ nếu may mắn mà trừ được tên đại gian ác đó, chỉ mong Trần Tổng đà chủ chiếu cố công Lý mỗ kết nghĩa kim lan, đồng thời nhườngcho tại hạ tôn Tổng đà chủ làm huynh trưởng. Ngoài vụ này, Lý mỗ không dám mong gì hơn nữa.
Trần Cận Nam cười khanh khách nói:
– Lý hiền đệ ! Thế thì hiền đệ quá yêu tiểu huynh rổi. Hay lắm! Bậc đại trượng phu nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy.
Vi Tiểu Bảo đứng bên thấy quần hùng lộ vẻ hiên ngang khảng khái, gã không nhịn được, bao nhiêu mạch máu căng phồng lên, hận mình không lớn tuổi ngay lập tức cho bằng anh em. Gã còn muốn võ công cũng lập tứccao thâm như Lý Tây Hoa để phô trương tàinghệ trước mặt chúng anh hùng.
Gã nghe sư phụ nói đến câu: Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy, bất giác miệng lẩm bẩm:
– Con mẹ nó ! Tứ mã là ngựa khỉ gì? Sao nó chạy mau thế?
Trần Cận Nam liền truyền cho thuộc hạ bày yến tiệc khoản đãi quần hùng.
Trên tiệc Lý Tây Hoa niềm nở tươi cười, ăn nóihoạt bát, mà thuỷ chung vẫn không để lộ lai lịch, môn phái của hắn.
Tiếp theo, Huyền Trinh đạo nhân cùng Tô Cương giới thiệu Vi Tiểu Bảo với quần hùng.
Lý Tây Hoa thấy Vi Tiểu Bảo còn nhỏ tuổi mà đã làm đến Hương Chủ Thanh Mộc Đường trong Thiên Địa Hội thì không khỏi ngạc nhiên. Sau hắn biết gã là đồ đệ Trần Cận Nam, miệng lẩm bẩm:
– Té ra là thế!
Hắn ngồi uống mấy chung rượu rồi ngỏ lời cáo biệt.
Trần Cận Nam đưa chân hắn ra cửa, ghé tai nói nhỏ:
– Lý hiền đệ ! Lúc nãy tiểu huynh chưa hiểu hiền đệlà bạn hay là thù, thành ra có điều đắctội. Nguyên lúc tiểu huynh nắm gót chân hiền đệđã sử dụng ám kình. Sau hai giờ luồng kình lựcnày sẽ phát tác. Khi bệnh lên cơn, hiền đệ chớcó tự mình phát huy kình lực để hoá giải,cứ đào huyệt dưới đất, chôn vùi toàn thânxuống, chỉ để hơ mũi và miệng ra hô hấp. Mỗi ngày ngâmmình dưới đất bốn giờ, làm như vậy trong bảy ngày làkhông lo gì nữa.
Lý Tây Hoa giật mình kinh hãi hỏi:
– Phải chăng tiểu đệ đã trúng “Ngưng huyết thần trảo ” củađại ca?
Trần Cận Nam đáp :
– Hiền đệ bất tất phải lo âu, cứ theo phương pháp hoá giải đó là không sợ nguy hiểm gì nữa. Tiểu huynh lỗ mãng, mong hiền đệ miễn trách.
Lý Tây Hoa nghe nói liền dấu vẻ kinh hoàng, cười nói:
– Cái đó là tiểu đệ mình làm mình chịu, trách đại ca thế nào được?
Gã thở dài nói tiếp:
– Bữa nay tiểu đệ mới biết ngoài vòm trời này còn vòm trời khác, ngoài cõi người này còn cõi khác.
Đoạn gã khom lưng thi lễ rồi băng băng ra đi.
Liễu Đại Hồng hỏi:
– Trần Tổng đà chủ ! Tổng đà chủ đã thi triển “Ngưng huyết thần trảo” vào trong người gã rồi ư? Lão phu nghe nói ai trúng phải “Thần trảo” này chỉ trong ba ngày là huyết dịch toàn thân dần dần ngưng kết lại, biến thành đặc sệt như hồ, chẳng còn thuốc nào chữa được, phải vậy không?
Trần Cận Nam đáp :
– Môn công phu này rất hiểm độc, tiểu đệ vốn không muốn sử dụng một cách khinh suất, chỉ vì thấy võ công gã cực kỳ lợi hại, lại lén lút nghe việc cơ mật củachúng ta, không hiểu gã định âm mưu chuyện gì,nên bất đắc dĩ phải ám toán gã. Đólà hành động kém quang minh lỗi lạc, nghĩ tới lại hổthẹn.
Mộc Kiếm Thanh nói:
– Nếu gã là quân chó săn của bọn Thát Đát, hoặc bộ thuộc của Ngô Tam Quế mà Trần Tổng đà chủ không ngăn chặn ngay thì việc cơ mật của chúng ta tất bị tiết lộvà gây nên vạ lớn. Trần Tổng đà chủ chỉ cất taymột cái là kiềm chế được địch nhân, lại điểm gãbị tổn thương mà gã không hay biết.
Môn thần công lợi hại như vậy thật khiến cho tiểu đệ khâm phục vô cùng!
Quần hùng uống thêm vài tuần rượn nữa rồi bọn Mộc Kiếm Thanh đứng dậy cáo từ.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Tiểu vương gia ! Các vị liệu mà giải tán đi là hơn. Chẳng sớm thì muộn,bọn Thát Đát cũng phái binh đến quấy nhiễu. Đã hay rằng các vị chẳng sợ gì chúng, nhưng quân Thát Đát đến mỗi lúc một nhiều, e rằng không thể giết hết được.
Liễu Đại Hồng cười khanh khách nói:
– Tiểu huynh đệ nói phải lắm! Đa tạ tiểu huynh đệ có dạ quan hoài, bọn lão phu sẽ giải tán ngay là xong.
Mộc Kiếm Thanh nói:
– Việc lớn ở đây đã xong xuôi. Bữa nay chúng ta nên ra khỏi thành. Thưa Trần Tổng đà chủ! Vi Hương Chủ! Cùng các vị bằng hữu! Non xanh vẫn đó, nước biếc còn đây. Chúng ta sẽ có ngày tái hội.
Bọn Mộc vương phủ từ biệt ra đi rồi, Trần Cận Nam hỏi:
– Tiểu Bảo ! Ngươi hãy theo ta lại đây để ta coi ngươi luyện công mấy tháng nay, học nghệ đến đâu rồi?
Vi Tiểu Bảo trống ngực đánh thình thình, sắc mặt tái mét, đáp :
– Đệ tử liên tiếp bị trọng bệnh. Hễ luyện công làlại nhức đầu, đau bụng…
Trần Cận Nam hơi lấy làm kỳ hỏi:
– Ngươi mắc trọng bệnh ư?
ông liền đưa gã vào sương phòng phía Đông, đóng cửa lại. Ông chẩn mạch gã nơi tay phải rồi bật tiếng la kinh dị. Ông lại chẩn mạch tay trái xong trầm ngâmmột lúc, miệng ngập ngừng:
– Cái này… Cái này… Cái này…
ông ngẫm nghĩ hồi lâu rồi hỏi:
– Ngươi đã bị trọng thương lại trúng phải kịch độc. Ngươi còn bé nhỏ thế này mà sao lại kết mối oan thù với hai tay đại cao thủ?
Vi Tiểu Bảo ở trước mặt mọi người muốn tỏ ra là bậc anh hùng hảo hán nhưng chỉ là cố gắng gượng. Bây giờ gã nghe sư phụ hỏi vậy, trong lòng xúc động, không nhịnđược, bỗng khóc oà lên, đáp:
– Đó là lão con rùa và mụ điếm già đã gia hại đệ tử.
Trần Cận Nam hỏi:
– Lão con rùa và mụ điếm già nào?
Vi Tiểu Bảo liền đem chuyện Hải lão công cho gã uốngthuốc độc thế nào,cùng Hoàng Thái Hậu đánhgã mấy chưởng ra sao lược thuật lại.
Trần Cận Nam vẻ mặt nghiêm trang hỏi:
– Thuốc hoàn mà Thái Hậu cho ngươi uống có đem theo ở trong mình không?
Vi Tiểu Bảo đáp ngay:
– Có! Có!
Gã liền thò tay vào bọc lấy bình thuốc hoàn đưa cho sư phụ.
Trần Cận Nam móc ra ngắm, lại lấy một viên bỏ vào miệng nhấm rồi nhổ xuống đất, đoạn cất tiếng thoá mạ:
– Trong hoàn thuốc của “mụ điếm” già có chất độc, mụ muốn làm cho ngươi chết dần chết mòn.
Vi Tiểu Bảo nghe sư phụ cũng bắt chước gã mắng Thái Hậu là “mụ điếm già” , thì không nhịn được, bật lên tiếng cười khúc khích.
Vi Tiểu Bảo nghĩ tới mình bị trọng thương, chẳng hiểu có khỏi được không, gã lại khóc oà lên.
Khi gã ờ Hoàng cung, vẫn cố gắng làm bộ người lớn. Bây giờ đứng trước mặt sư phụ, đột nhiên gã trở về tính trẻ nít.
Trần Cận Nam hỏi:
– Võ công của Hải Đại Phú và HoàngThái Hậu, thuộc gia số nào, ngươi có biết không?
Vi Tiểu Bảo liền đem việc mắt thấy tai nghe ở trong vườn hoa cung Từ Ninh đêm hôm ấy về cuộc đối thoại giữa Hải lão công cùng Hoàng Thái Hậu thuật lại những điểm cốt yếu. Còn vụliên quan đến Thuận Trị Hoàng đế xuất gia và tìnhhình Thái Hậu gia hại mẹ con Đổng Ngạc Phi thì lượcđi không kể đến.
Trần Cận Nam trầm ngâm một chút rồi nói:
– Một người thuộc phái Không Động, còn một ngườilại sử dụng công phu trên đảo Rắn. Hai người này ở ẩntrong Hoàng cung, e rằng có cuộc mưu đồ trọng đại. Ngươi nói đêm hôm ấy trúng phải mấy chưởng của hai người mà sao lại không chết? Điều này khiến cho người ta không đoán ra được.
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Vạt áo trước ngực và sau lưng của đệ tử bị thủng in vết bàn tay khác nào dùng dao cắt xén.
Trần Cận Nam hỏi:
– Đó là một thứ chưởng lực cực kỳ lợi hại mà ngươi chịu nổi mới kỳ. Khi đó trong mình ngươi có mặc thiết giáp hay đeo bối tâm kính gì không?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Không có chi hết !
Gã chợt nhớ hôm vào lục soát trong phủ Ngao Bái thấy một tấm áo trong đen sì rất cổ quái. Bảo đao cũng không cắt đứt. Sách Ngạch Đồ đoán là một bảo vật liền bảo gã mặc vào mình. Đêm hôm gã bị Hải Đại Phú và Hoàng Thái Hậu đánh trúng mấy chưởng, mình gã có mặctấm áo này. Nhưng sau gã thấy
áo rộng quá không hợp với thân mình, nên không mặc nữa. Gã liền đem vụ này ra kể cho sư phụ nghe.
Trần Cận Nam vỗ đùi nói:
– Thế thì phải rồi. Đó nhất định là một tấm bảoy để hộ thân. Chính nó đã cứu mạng cho ngươi.Vậy từ nay ngày cũng như đêm, ngươi mặc luôn luôntrong mình, đừng lúc nào bỏ ra. Ngươi bị Hải ĐạiPhú hạ độc dược, nhưng trong lúc nhất thời, khó màđiều tra cho biết rõ là chất gì. Vậy trước hết ngươicứ theo môn nội công tâm pháp ta đã truyềncho mà rèn luyện chuyên cần. Cái đó cũngbổ ích cho việc giải độc trị thương.
Vi Tiểu Bảo vâng lời. Gã nghĩ bụng:
– Nội công trong cuốn sách của lão con rùa tađã luyện được bảy tám thành. May mà sư phụ bảota trúng kịch độc lại bị nội thương , mạch trong mình ta ởvào tình trạng hồ đồ không điều tra ra được.
Gã chỉ sợ sư phụ tiếp tục khảo vấn công mà vị sư phụnày lại tinh minh ghê gớm. Ông chỉ hỏi thêm mấycâu là gã phải lòi đuôi.
Gã liền nói:
– Thưa sư phụ! Hoàng đế phái đệ tử tra xét địa chỉ bọn thích khách, đệ tử phải về cung báo cáo.
Trần Cận Nam hỏi:
– Địa chỉ bọn thích khách nào?
Nguyên nửa đêm qua ông mới tới nơi nên vụ thích khách náo động Hoàng cung chưa được hiểu rõ.
Vi Tiểu Bảo liền đem việc quần hào Mộc vương phủ lẻn vào cung hành thích, đồng thời đổ vạ cho Ngô Tam Quế, không ngờ vụ này bị tiểu Hoàng đế điều tra biết rõ chân tướng, kể lại cho sư phụ nghe.
Trần Cận Nam thở phào một cái rồi hỏi:
– Có chuyện đó ư?
Tuy ông là người từng trải sóng gió đãnhiều mà nghe vụ này cũng không khỏi chấn động tâmthần.
ông nói:
– Những ông bạn đó ở Mộc gia đởm khí hào hùng, nóng nảy, dám cử động trong Hoàng cung như vậy. Ta cứ tưởng mấy người bọn họ vào cung hành thích Hoàng đế rồi bị bắt. Té ra họ còn định đối phó cả với Ngô tặc. Ngươi cứu bọn Ngô Lập Thân ba người còn trở về cung mà không sợ nguy hiểm ư?
Vi Tiểu Bảo muốn sính chí anh hùng, dĩ nhiên gã không nói vụ thả thích khách là do ý kiến của Hoàng đế và gã tuân mệnh của nhà vuạ Bây giờ gã trở về cung thực ra chẳng có chi nguy hiểm, gã liền khoác lác :
– Đệ tử phái mấy tên tử quỷ, đổ trách nhiệm lên đầu chúng. Chắc trong một vài giờ, chưa ai ngờ đến đệ tử. Sư phụ bảo đệ tử ở trong cung đặng dò tin tức. Nếu vì việc cứu ba người của Mộc vương phủ mà từ nay không dám về cung, há chẳng làm hư đại sự của sự phụ?
Trần Cận Nam cả mừng nói:
– Tiểu Bảo ! Ngươi nói vậy đúng lắm! Chúng ta đã kích chưởng lập thệ với Mộc Kiếm Thanh, nếu để bọn họ hạ được Ngô tặc trước, Thiên Địa Hội ta phải tuân theo hiệu lệnh củaMộc vương phủ thì thật là mất mặt. Theo lẽ số người của Mộcvương phủ còn lại chẳng được bao nhiêu, quyết chẳng phải là đối thủ của Thiên Địa Hội. Ta lập điều ước này với bọn họ một là để tránh khỏi vụ tranh chấp về ngôi chính thống giữa Đường Vương và Quế Vương có thể làm tổn thương đến hoà khí của hai nhà. Chưa tiêu diệt được quân Thát Đát mà giữa đám anhhùng hào kiệt đã xảy cuộc tàn sát lẫnnhau thì làm nên đại sự thế nào được? Hai lànếu mình thu phục được phe Mộc vương phủ vào bản hội thìlực lượng của Thiên Địa Hội ta tăng cường lên rất nhiều.
Nhưng bọn họ đã vào đại náo Hoàng cung, đủ tỏ họ dùng mọi cách để đánh đổ Ngô tặc. Vậy chúng ta cũng phải gắng sức hết lòng, không thì để họ tranh tiên mất là hỏng bét.
Hồi 61
Theo Đức Vua vào Cung Thái Hậu
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Đúng thế! Mộc tiểu vương gia có bản lãnh gì đâu, bất quá hắn dựa vào thế gia hắn mà thôi. Nếu đệ tử đầu thai vào trong bụng mẫu thân hắn thì cũng là một tên Mộc tiểu vương gia. Một nhân vật đại anh hùng đại hào kiệt như sư phụ mà phải nghe lệnh hắn thì khiến cho đệ tử tức đến chết người.
Trong đời người, Trần Cận Nam đã nghe không biết bao nhiêu lời tân công nịnh hót, nhưng mấy câu nàytừ miệng đứa trẻ nít mười mấy tuổi nói ra mới thật làchân thành. Ông không khỏi mừng thầm, tủm tỉm cười.
ông chưa hiểu bản tính Vi Tiểu Bảo rất láu lỉnh, vả lại kỹ viện cùng Hoàng cung là hai nơi trá ngụy nhất thiên hạ. Vi Tiểu Bảo đã hoà mình vào hai nơi gian trá này thì gã còn giảo quyệt hơn cả người lớn ở chỗ bình thường.
Trần Cận Nam ở trong Thiên Địa Hội hàng ngày tiếp xúc với những hán tử hào kiệt, đối đãi với nhau như tình phế phủ thì khi nào còn nghĩ đến lời nói của một tên đệ tử nhỏ bé lại không tự đáy lòng phát rả Thực tình trong mười câu của gã e rằng có đến năm sáu câu không thể tin được.
ông vỗ vai gã mỉm cười hỏi:
– Trẻ thơ nào đa biết chỉ Sao ngươi hiểu Mộc Vương gia không có bản lĩnh gì?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Hắn phái người vào Hoàng cung hành thích để chết uổng khá nhiều thủ hạ mà chẳng làm hại Ngô Tam Quế được chút gì. Thế là tuyệt vô bản lãnh, có thể nói dốt nữa là khác.
Trần Cận Nam hỏi:..
– Sao ngươi biết Ngô Tam Quế không tổn hại chút gì?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Gã Mộc tiểu vương gia kia dùng kế hoạch rất ngư xuẩn. Hắn bảo bọn người vào cung hành thích mặc áo lót có thêu chữ Bình Tây Vương phủ.
Những binh khí cũng khắc chữ “Bình Tây Vương phủ” hoặc “Đại Minh sơn hải quan tổng binh phủ”. Bọn Thát Đát lại không phải hạng ngu đần, dĩ nhiên chúng nghĩ ngayđến nếu quả thích khách là thủ hạ của Ngô TamQuế thì khi nào lại khắc chữ như vậy vào binh khí?
Trần Cận Nam lẩm nhẩm gật đầu nói:
– Quả đúng thế thật !
Vi Tiểu Bảo lại nói:
– Con trai Ngô Tam Quế là Ngô Ứng Hùng hiện cũng lai kinh, gã đem theo rất nhiều tiền bạc châu báu đểtiến cống Hoàng đế. Nếu Ngô Tam Quế thực có ýmuốn hành thích nhà vua, tất không lựa thời cơnày. Hơn nữa hắn hành thích Hoàng đế làmchỉ Có ra chăng nữa là muốn dấy binh tạo phản để làmHoàng đế. Con hắn đang ở kinh mà dấy binh thì tất nhiênnhà Mãn Thanh lập tức bắt gã. Như vậy chẳng lẽ hắn pháicon lên Bắc Kinh để nộp mạng?
Trần Cận Nam gật đầu đáp :
– Đúng thế!
Thực ra Vi Tiểu Bảo dù có khôn ngoan cũng chỉ là đứa trẻ nít thì việc quân quốc đại sự đến người lớn còn chưa hiểu được, huống chi là gã.
Những lý do vụ này Vi Tiểu Bảo không nghĩ ra được nửa điều. Khéo sao vua Khang Hy đã giải thích cho gã nghe. Bây giờ ở trước mặt sư phụ, gã nhận ngay ý kiến đó là của mình.
Trấn Cận Nam nghe nói rất lấy làm kinh dị, vì đồ đệông xét việc tinh minh như vậy thật là hiếm có.Trong Thiên Địa Hội tuy nhiều nhân tài, bọn đầu nãohiểu việc như vậy cũng chẳng được mấy người. Lúc ông đặt thằngnhỏ này lên làm hương chủ Thanh Mộc Đường bất quálà để tránh khỏi sự tranh chấp giữa hai phe, đồng thời đúngvới lời thề của mọi người. Nhưng ông vẫn định bụng sẽ từ từ lập kẻhiền năng. Vi Tiểu Bảo là đệ tử của ông thì lúcnào ông bảo gã nhường ngôi mà chẳng được?Bây giờ ông nghe gã thuyết một hồi như vậy thìnghĩ thầm:
– Thằng nhỏ này đã có đởm lược, lại rộng kiến thức.Hiện nay gã đã linh lợi như vậy mà được rèn luyệnthêm mấy năm thì so với chín vị hương chủ kia, vị tấtgã đã thua ai.
ông lại hỏi:
– Bọn Thát Đát đã biết chưa?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Hiện giờ họ chưa rõ lắm, nhưng dường như Hoàng đế đã sinh lòng ngờ vực. Sáng sớm hôm nay, nhà vuatriệu tập bọn thị vệ, bảo chúng diễn lại võ công cùng gia số của bọn thích khách. Một tên thị vệ diễn mấy chiêu để mọi người nghị luận. Đệ tử đứng bên coi cũng còn nhớđược mấy chiêu.
Đoạn gã thi triển những chiêu “Cao sơn lưu thuỷ”, “Hoành tảo thiên quân”.
Trần Cận Nam thở dài nói:
– Quả nhiên Mộc vương phủ không có nhân tài. Đây rõ ràng là Mộc gia quyền. Bọn thị vệ trong Thanh cung thiếu gì cao thủ? Khi nào họ không nhận ra được?
Vi Tiểu Bảo nói:
– Đệ tử đã thấy Phong Tế Trung đại ca cùng Huyền Trinhđạo trưởng diễn qua, chắc bọn thị vệ Thát Đát đều nhậnra được. Vì vậy mà vừa rồi đệ tử khuyên Mộc tiểu vươnggia nên ra khỏi thành lánh đi cho sớm là hơn.
Trần Cận Nam gật đầu luôn mấy cái đáp :
– Phải lắm! Phải lắm! Bây giờ ngươi cũng nên về cung thôi. Sáng mai ngươi lại tới đây để ta coi kỹ vết thương cùng chất độc trong mình ngươi,đặng nghĩ phương pháp hoàn thiện điều trị.
Vi Tiểu Bảo thấy sư phụ không tra khảo võ công của gã nữa, thì trong bụng mừng thầm, vội thi lễ cáo từ.
Vi Tiểu Bảo về cung đến ngay Ngự thư phòng.
Vua Khang Hy đang ngồi phê duyệt các bản tâu, ngài vừa thấy gã đã hỏi ngay:
– Ngươi do thám được tin tức gì chưa?
Vi Tiểu Bảo tâu:
– Thánh thượng liệu việc như thần, không sai chút nào. Kẻ cầm đầu bọn thích khách quả là người nhà họ Mộc ở Vân Nam.
Vua Khang Hy cả mừng, cười hỏi:
– Thiệt thế ư? Vậy mà Đa Long vẫn có vẻ chưa tin. Cuộcdo thám của ngươi thế nào?
Vi Tiểu Bảo tâu:
– Ba tên thích khách bị bắt vẫn một mực khai là bộ thuộc của Ngô Tam Quế. Đa tổng quản khảo đả chúng đến chết đi sống lại mà chúng vẫn không thay đổi lời cung.
Vua Khang Hy cười nói:
– Võ công của Đa Long khá thật, nhưng hắn chỉ là một tên dõng phu lỗ mãng.
Vi Tiểu Bảo tâu:
– Nô tài vâng thánh dụ của chúa thượng đã dùng mông hãn dược khiến cho bọn thị vệ canh giữ phải ngã ra. Ngay lúc đó Hoàng Thái Hậu phái bốn tên thái giám tới truyền cho lập tức động thủ xửtử bọn thích khách. Nô tài lớn mật tuântheo kế hoạch của chúa thượng đã an bài, hạ sátbốn tên thái giám ở trước mặt bọn thích khách rồi thả chúng và dẫn ra ngoài Hoàng cung. Batên phản tặc này quả nhiên không nghi ngờ gìnữa…
Vua Khang Hy thấy rất đắc ý, mĩm cười ngắt lời:
– Vừa rồi Đa Long vào đây báo cáo lại nói là một tên thái giám thủ hạ của Thái Hậu thả thích khách. Trẫm đang lấy làm kỳ, thì ra đó là thủ đoạn của ngươi.
Vi Tiểu Bảo tâu:
– Xin Thánh Thượng đừng nói cho Thái Hậu hay, không thì cái mạng nhỏ xíu của nô tài chẳng thế nào an toàn được. Thái Hậu đã từng thoá mạ nô tài về tội chỉ biết tận trung với Thánh Thượng, mà không tận trung với lệnh bà.
Thực ra giữa Thái Hậu và Thánh Thượng làm gì có chuyện khác biệt. Hơn nữa, trời không hai mặt, nước chẳng hai vuạ Chỉ có thánh chỉ của chúa thượng là đáng kể. Thái Hậu không hỏi qua thánh thượng đã hạ chỉ giết thích khách là không hợp đạo lý.
Vua Khang Hy hỏi:
– Dĩ nhiên ta không nói với Thái Hậu. Về sau ba tên thích khách đó ra làm sao?
Vi Tiểu Bảo tâu:
– Nô tài lãnh bọn chúng ra khỏi Hoàng cung. Bọn chúng liền nói rõ họ tên thực cho nô tài biết. Lão già tên là Dao đầu sư tửNgô Lập Thân. Còn hai thiếu niên thì mộtlà Ngao Bưu và một là Lưu Nhất Chu.
Gã ngừng lại một chút rồi tiếp :
– Bọn chúng vô cùng cảm kích nô tài, muôn ngàn tạ Ơn. Sau chúng bị nô tài lừa gạt liền dẫn về yến kiến chủ nhân của chúng thì quả nhiên không ra ngoài sự tiên liệu của Thánh Thượng. Nhân vật ngồi trong bóng tối chủ trương cuộc phản loạn là một thanh niên. Bọn phản tặc kêu hắn bằng tiểu vương gia,tên là Mộc Kiếm Thanh. Trong bọn thủ hạ của Mộc Kiếm Thanh có một lão già bản lãnh rất cao thâm tên gọi Thiết Bối Thương Long Liễu Đại Hồng gì đó Ngoài ra còn bọn Thánh thủ cư sĩ Tô Cương, Bạch nhị hiệp Bạch Hàn Phong trong Bạch thị song hiệp và nhiều người nữa. Chúng chia racư trú ở hai nơi là hẻm Dương Liễu và hẻm Mạo Nhi.
Vua Khang Hy hỏi:
– Ngươi gặp cả chúng rồi ư?
Vi Tiểu Bảo tâu:
– Nô tài gặp cả rồi. Bọn chúng bảo trăm họ trong thiên hạ đều ca tụng Thánh Thượng tuy chưa lớn tuổi, nhưng là bậc thánh minh tuyệt thế. Dù bọn chúng lớn mật đến đâu cũng không dám đụng đến Thánh thượng. Đêm trước chúng vào Hoàng cung đại náo, hoàn toàn vì muốn hãm hại Ngô Tam Quế để trả mối hận đãgiết Mộc Thiên Ba.
Mấy câu này gã nịnh hót quá đáng vì vua Khang Hy lên cầm quyền chưa được bao lâu. Trămhọ trong thiên hạ chưa chắc đã có ai ca tụng côngđức ngài. Nhưng con người sáng suốt đến đâu cũng khó lòng tránh khỏi tính tự tôn.
Nhà vua nghe Vi Tiểu Bảo nói trăm họ đều ca tụng ngài cả mấy ngàn năm khó được một vị Hoàng đế côngcao đức cả như mình thì không khỏi lấy làm khoankhoái. Ngài mĩm cười hỏi:
– Trẫm cũng chưa làm được ơn đức gì đáng để cho muôn dân. Vậy mà ngươi nói những gì Thánh minh, những gì nhân hậu trẫm e rằng ngươi đã tự soạn ra thiên cố sự này phải không?
Vi Tiểu Bảo vội tâu:
– Không có ! Không có ! Đó chính là miệng chúng nói ra. Chúng còn bảo Ngao Bái là một tên đại gian thần, tàn hại lương dân, khiến cho trăm họ căm hận thấu xương. Thánh Thượng vừa lên ngôi báu đã hạ sát hắn. Đó là một việclớn làm cho muôn dân nức lòng hởi dạ.
Vi Tiểu Bảo ngừng lại một chút rồi tiếp:
– Bọn chúng lại tôn sùng Thánh Thượng như là Ngưu Thuận, Ngũ Thang gì gì đó mà nô tài không hiểu. Chỉ biết đó là những lời ca tụng thánh đức, nô tài nghe rất lọt tai.
Vua Khang Hy ngơ ngác một lúc, nhưng rồi ngài hiểu ngay, nổi lên tràng cười khanh khách, phán:
– Té ra chúng ví ta với Nghiêu, Thuấn, Vũ, Thang. Con mẹ nó! Ngưu, Thuận, Ngũ, Thang là nghĩa làm sao?
Nhà vua nghĩ ngay đến người ta xưng tụng mình là Nghiêu, Thuấn, Vũ, Thang liền cho là Vi Tiểu Bảo quyết không thể nào bịa ra được. Thậm chí gã còn nói chữ nọ xọ chữ kia.
Nhà vua có biết đâu Vi Tiểu Bảo khi nghe thầy đồ giảng Anh Liệt truyện đã nói đến quần thần không ngớt ca tụng vua Thái Tổ nhà Đại Minh Chu Nguyên Chương là Nghiêu, Thuấn, Vũ, Thang gã đã thuộc lòng. Tuy gã chẳng hiểu ý nghĩa nhưng cũng biết “Ngưu, Thuận, Ngũ, Thang” là câu chuyện để nịnh hót nhà vuạ Mỗi lần Chu Ngụyên Chương nghe quần thân ca tụng mình là “Ngưu, Thuận, Ngũ, Thang” lại mặt rồng hớn hở.
Vi Tiểu Bảo bịa ra câu này nịnh hót tiểu Hoàng đế, quả nhiên vua Khang Hy mặt rồng hớn hở, nổi lên tràng cười khoan khoái. Gã biết mình bợ đỡ đúng đường, liền hỏi:
– Tâu Thánh thượng! “Ngưu, Thuận, Ngũ, Thang” là cái gì vậy?
Vua Khang Hy lại bật cười phán:
– Không phải Ngưu thuận ngũ thang đâu mà là Nghiêu, Thuấn, Vũ, Thang.
Ngươi thật chẳng có chút học vấn nào hết. Nghiêu, Thuấn, Vũ, Thang là những đấng minh quân thời xưa. Các ngài là những bậc Hoàng đế đại trí, đại đức cổ kim không ai sánh kịp.
Vi Tiểu Bảo tâu:
– Thảo nào ! Thảo nào ! Nếu bọn phản tặc đó biết vậy thì chẳng phải là hạng hoàn toàn khônghiểu nghĩa lý.
Vua Khang Hy lại nói:
– Tuy nhiên không thể để bọn chúng trốn chạy. Ngươi đi kêu Đa Long vào đây ngay cho trẫm.
Vi Tiểu Bảo vâng lệnh lui ra truyền Ngự tiền thị vệ tổng quản Đa Long lập tức đến Ngự thư phòng bệ kiến.
Đa Long vào tới nơi, đức vua phán:
– Phản tặc quả nhiên là Mộc gia ở Vân Nam. Ngươi lập tức thống lãnh đội thị vệ đi đuổi bắt.
Nhà vua lại nhìn Vi Tiểu Bảo phán:
– Tiểu Quế Tử! Bọn phản tặc có những ai, ngươi hãy nói cho Đa tổng quản biết !
Vi Tiểu Bảo liền kể họ tên Mộc Kiếm Thanh, Liễu Đại Hồng cho Đa Long nghe.
Đa Long giật mình kinh hãi tâu.
Té ra vụ này do Thiết Bối Thương Long đứng trong bóng tối cầm đầu.
Bọn phản tặc này lai lịch không phải tầm thường. Cả tên Dao đầu sư tử Ngô Lập Thân, nô tài cũng đã được nghe danh tự hắn. Không ngờ đã giam chúng một ngày một đêm trong cung mà không tra ra lai lịch. Giả tỷ nô tài thông minh một chút, thấy hắn cứ lắc đầu hoài thì nghĩ ra được rồi. Nếu Thánh Thượng không quyết đoán minh mẫn thì bọn nô tài đều nhất định là Ngô Tam Quế cầm đầu.
Vua Khang Hy mĩm cười phán:
– Không chừng bây giờ chúng đã xa chạy cao bay, khó lòng bắt được.
Nhà vua ngừng lại một chút rồi tiếp :
– Mình đã biết mấu chốt thì dù bữa nay chưa bắt được cũng không ngại gì.
Điều đáng sợ là mình bị bưng mắt, mắc bẫy ngườita mà không hiểu.
Đa Long gật đầu cáo từ lui ra, lập tức điểm nhân mã rượt theo.
Vua Khang Hy nói:
– Tiểu Quế Tử! Trẫm đến cung Từ Ninh vấn an Thái Hậu. Ngươi hãy đi theo trẫm.
Vi Tiểu Bảo tâu:
– Xin tuân mệnh.
Gã nghĩ tới phải chạm trán với Thái Hậu, không thể tự chủ được nỗi sợ lộ ra ngoài mặt.
Vua Khang Hy an ủi gã:
– Ngươi bất tất phải nhăn nhó buồn phiền. Trẫm dẫn ngươi đi bái kiến Thái Hậu là cốt để giữ vững cái đầu trêncổ ngươi.
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Dạ dạ !
Đến cung Từ Ninh, vua Khang Hy vấn an Thái Hậu rồi bẩm rõ lai lịch bọn thích khách và nói rõ đã phái Tiểu Quế Tử cố ý thả bọn thích khách đểđiều tra chân tướng chúng.
Thái Hậu mỉm cười nói:
– Tiểu Quế Tử! Ngươi là một thằng nhỏ rất được việc.
Vi Tiểu Bảo quỳ mọp xuống dập đầu tâu:
– Đây hoàn toàn nhờ ở Hoàng Thượng đoán việc như thần. Nhất thiết do ngài định đoạt. Nô tài bất quá vâng mệnh đức vua mà thôi.
Thái Hậu lại cười hỏi móc :
– Tiểu hài tử! Ngươi được ra ngoài Hoàng cung chắc đã đi chơi khắp chỗ.
Ngươi có đến Thiên Kiều coi hát không? Ngươi đã mua được đường phèn ăn chưa?
Vi Tiểu Bảo nhớ lại bữa trước đến Thiên Kiều gặp bọn thị vệ đang tróc nã bọn bán đường phèn, biết là do Thái Hậu sai khiến. Bà sợ bọn này đưa tin tức lên Ngũ Đài Sơn cho Thuỵ Đống, nên chẳng phân biệt ngay gian, đen trắng, cho bắt hết bọn bán đường phèn. Dĩ nhiên bà chẳng hỏi phải trái chi hết và đem toàn bọn chém cả rồi.
Gã nghĩ tới thủ đoạn tàn ác của Thái Hậu không nhịn được run bắn người lên, tâu:
– Dạ dạ !
Thái Hậu cười ruồi hỏi:
– Ta hỏi đây: Ngươi đã ăn đường phèn chưa?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Tâu Thái Hậu! Nô tài đi ngoài đường phố nghe nói mấy bữa nay ở Thiên Kiều rất bình tĩnh. Quan cửu môn đề đốc phái người bắt hết bọn bán đường phèn và nói là trong đó có nhiều gian nhân. Vì thế mà hiện giờ không còn ai bán đường phèn nữa. Họ đổi nghề hoặc bán bánh cuốn, hoặc bán đậu phụng,hay bán trái cây, kẹo mứt. Bọn người đó nô tài đã gặp nhiều lần nên quen mặt. Chúng đều nói là thôi không bán đường phèn nữa. Lại có một tên thật đáng tức cười. Hắn nói là lên Ngũ Đài Sơn, Lục Đài Sơn gì gì đó bán bánh bao cho sư ăn.
Thái Hậu trong lòng tức giận vô cùng, bụng bảo dạ:
– Tên tiểu nô tài này nói thế thì ra còn có người đưa tin cho Thuỵ Đống chứ chưa bị bắt.
Bà cười khẩy nói:
– Hay lắm ! Ngươi ngoan ngoãn mà được việc. Ta khen cho ngươi đó.
Rồi bà hỏi vua Khang Hy:
– Hoàng nhi! Ta muốn gã này ở bên mìnhgiúp việc thì nhà vua tính sao?
Mấy bữa nay vua Khang Hy sai phái Vi Tiểu Bảo làm việc rấtđắc lực. Nhà vua coi gã như cánh tay mặt. Nay đột nhiên nghe mẫu hậu đòi giữ gã ở lại
cung Từ Ninh thì không khỏi sững sờ.
Nhà vua thờ mẹ vốn một lòng hiếu thảo. Thái Hậu tuy không phải là mẹ ruột, song đức vua được Thái Hậu nuôi nấng dạy dỗ từ thưở nhỏ, chẳng khác gì mẫu thân.
Nhà vua không dám trái ý, mỉm cười nói:
– Tiểu Quế Tử ! Mẫu Hậu đã sẵn lòng thương, sao ngươi còn chưa tạ Ơn?
Vi Tiểu Bảo vừa nghe Thái Hậu mở miệng yêu cầu nhà vua cho gã ở lại với bà, gã đã hồn vía lên mây, tâm trạng hồ đồ, những muốn co cẳng trốn chạy ra khỏi Hoàng cung không bao giờ trở lại.
Bây giở gã nghe vua Khang Hy nói vậy, cuống quít tâu:
– Dạ dạ ! Nô tài xin tuân mệnh !
Đoạn gã đập đầu đánh binh binh nói tiếp:
Đa tạ hồng ân của Thái Hậu. Đa tạ đại đức của Thánh hoàng.
Thái Hậu cười lạt hỏi:
– Sao? Ngươi chỉ muốn chầu hầu Hoàng Thượng chứ không ưng phục thị ta phải chăng?
Vi Tiểu Bảo tâu:
– Chầu hầu Thái Hậu hay phục thị Thánh hoàng cũng vậy thôi. Nô tài chỉ biết một dạ trung trinh, hết sức tuân theo mệnh lệnh mà làm việc.
Thái Hậu hỏi :
– Vậy là hay lắm! Từ nay công việc trong Ngự thiện phòng ngươi không phải phụ trách nữa, chuyên ở cung Từ Ninhvới ta mà thôi.
Vi Tiểu Bảo tâu:
– Dạ dạ ! Đa tạ hồng ơn của Thái Hậu!
Vua Khang Hy thấy Thái Hậu lấy mất Vi Tiểu Bảo, trong lòngbịn rịn không vui. Ngài nói mấy câu chuyện phiếmnữa rồi cáo từ về cung.
Vi Tiểu Bảo theo nhà vua ra cửa. Thái Hậu gọi giật lại:
– Tiểu Quế Tử! Ngươi ở lại đây, để người khác đưa chân Hoàng Thượng.
Ta có việc giao ngươi làm ngay.
Vi Tiểu Bảo dạ một tiếng, ngước mắt ngó sau lưng nhà vua ra khỏi cung Từ Ninh, bụng than thầm:
– Nhà vua ra đi chuyến này là hỏng bét rồi. Chẳng biết đến bao giờ mới lại thấy mặt long nhan?
Thái Hậu ngồi thong thả uống trà, mắt vẫn ngó Vi Tiểu Bảo thấy gã sợ sệt quá chừng.
Hồi lâu Thái Hậu mới hỏi:
Thằng cha lên Ngũ Đài Sơn bán bánh bao bao giờ mới trở lại Bắc Kinh?
Vi Tiểu Bảo tâu:
– Nô tài cũng không biết.
Thái Hậu lại hỏi:
– Bao giờ ngươi đi gặp hắn?
Vi Tiểu Bảo hàm hồ đáp:
– Nô tài đã ước hẹn với hắn trong vòng một tháng sẽ lại gặp nhau, nhưng lần này không ở Thiên Kiều.
Thái Hậu hỏi:
– Không ở Thiên Kiều thì ở đâu?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Hắn bảo đến lúc bấy giờ sẽ tìm cách thông tin cho nô tài.
Thái Hậu gật đầu nói:.
– Vậy ngươi ở cung Từ Ninh chờ tin tức hắn.
Bà vỗ tay một cái. Một gã cung nữ từ trong nội thấtđi ra. Thị chừng 15 ,16 tuổi, thân thể đẫy đà, chân bướcmau lẹ. Mặt tròn như vành trăng, luôn luôn cườitoe toét ra kiểu con người vui vẻ. Thị nhìn Thái Hậukhom lưng vấn an.
Thái Hậu nói:
– Tên tiểu thái giám này tên là Tiểu Quế Tử vừa lớn mật vừa làm càn, song ta vẫn thích gã.
Ả cung nữ mĩm cười tâu:
– Dạ ! Vị tiểu huynh đệ này quả là con người thông minh mẫn tiệp. Tiểu huynh đệ ! Tên ta là Liễu Yến. ngươi kêu ta bằng tỷ tỷ, nghe !
Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng:
– Con mẹ nó! Tỷ tỷ cái gì mà mập như heo quay !
Nhưng ngoài miệng gã cười đáp:
– Dạ ! Liễu Yến tỷ tỷ! Danh tự của tỷ tỷ hay quá. Người tỷ tỷ thathướt như cành dương liễu, chân tỷ tỷ thoăn thoắt mau lẹ chẳngkhác gì chim yến.
Trước mặt Thái Hậu, những cung nữ cùng thái giám khi nào dám mở miệng nói nửa câu đùa cợt như vậy..Nhưng Vi Tiểu Bảo biết rằng không sao.
Những câu này nói ra cũng vậy mà không nói ra cũng vậy.
Liễu Yến cười khúc khích nói:
– Tiểu huynh đệ ! Cái miệng ngươi lẻo bẻo quá!
Thái Hậu xen vào :
– Miệng gã lẻo bẻo mà chân gã cũng lẹ lắm! Liễu Yến! Ngươi có cách gì khiến gã đừng chạy loạn lên trong Hoàng cung không?
Liễu Yến tâu:
– Xin Thái Hậu giao gã cho nô tài để nôtài cai quản là xong.
Thái Hậu lắc đầu đáp:
– Con khỉ này chuồn lẹ lắm, ngươi coi gã không được đâu. Ta phái Thuỵ Đống kêu gã đến. Vậy mà gã dùng hoa ngôn xảo ngữ khiến cho tên tiểu quỷ nhát gan Thuỵ Đống sợ quá phải chạy đi. Lần thứ hai ta pháibốn tên thái giám truyền gã đến, gã liềncấu kết với bọn thị vệ hạ bốn tên thái giám của ta.
Sau đó ta lại phái bốn tên nữa đi, không hiểu gã dùng thủ pháp gì mà giết chết được bọn này trong đó có Đổng Kim Khôi.
Liễu Yến tắc lưỡi luôn mấy tiếng, cười nói:
– Trời ơi ! Tiểu huynh đệ ! Thế thì ngươi liều lĩnh thật! Nhưng đối phó với ngươi cũng chẳng khó khăn gì.
Đoạn gã quay lại tâu Thái Hậu:
– Bẩm Thái Hậu! Nô tài xem chừng chỉ còn cách chặt đôi giò của gã đi là gã phải ngoan ngoãn nằm im. Có thế mới yên được.
Thái Hậu thở dài đáp:
– Ta cũng nghĩ chỉ còn cách đó.
Vi Tiểu Bảo tung mình nhảy vọt ra ngoài cửa toan chạy.
Chân trái gã vừa bước qua cửa, đột nhiên da đầu cứng nhắc, món tóc đuôi sam của gã bị người nắm chặt. Tiếp theo đầu gã bị giật ngửa về phía sau.
Người gã không tự chủ lăn đi mấy vòng. Trái tim đau nhói, một bàn chân đạp lên ngực gã.
Vi Tiểu Bảo định thần nhìn lại thấy bàn chân này lớn và mập xỏ giày màu hồng thêu hoa vàng. Té ra là bàn chân Liễu Yến.
Đang cơn nóng giận, Vi Tiểu Bảo cất tiếng thoá mạ:
– Con đượi thối tha này! Có buông cái chân thối tha của mi ra không?
Liễu Yến nhả thêm kình lực ở bàn chân. Mười mấy rẻ xương sườn trước ngực Vi Tiểu Bảo bật lên những tiếng lách cách, cả hơi thở cũng cơ hồ bị nghẹt.
Bỗng nghe Liễu Yến cười, nói móc họng:
– Cặp giò của ngươi thơm quá, ta muốn chặt ra để ngửi.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:
– Mụ điếm già này căm hận ta thấu xương. Chắc mụ chặt chân ta rồi phái người khiêng đến chỗ kẻ đưa tin cho Thuỵ Đống. Thế nào mụ cũng ngấm ngầm phái mấy tay cao thủ theo lên Ngũ Đài Sơn để sát hại Thuy Đống.
Nhưng trên đời làm gì còn Thuy Đống nữa mà kiếm? Việc khẩn yếu trước mắt là ta phải từn cách giữ lại đôi chân. Bây giờ ta có sợ hãi cũng vô ích, phải dùng mồi nhử mới xong.
Gã nghĩ vậy liền lạnh lùng nói:
– Thái Hậu! Thái Hậu chặt chân nô tài chẳng ăn thua gì, dù có chặt cụt đầu thì con ngườiTiểu Quế Tử này bất quá cũng chỉ ngắn đi mất một khúc. Có điều đáng tiếc là pho Thập nhị chương kinh… haha…
Thái Hậu vừa nghe Vi Tiểu Bảo nói đến bốn chữ “Thập nhị chương kinh” đang ngồi bỗng đứng phắt dậy hỏi:
– Ngươi bảo sao?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Nô tài nói là còn để lại mấy bộ Thậpnhị chương kinh, không khỏi có điều đáng tiếc.
Thái hậu truyền bảo Liễu Yến:
– Buông tha gã dậy.
Liễu Yến nhấc chân trái lên rời khỏi trước ngực Vi Tiểu Bảo rồi đút xuống dưới người gã hất một cái cho mình gã tung lên. Đoạn thị vươn tay trái ra nắm lấy cổ áo gã nhấc bổng lên không rồi dáng mạnhxuống.
Vi Tiểu Bảo bị Liễu Yến hành hạ như một đứa trẻ nít, không kháng cự được chút nào.
Gã toan cất tiếng thoá mạ:
– Con đượi thối tha này!
Nhưng lời nói vừa ra tới cửa miệng, gã sợ quá lại nuốt vào bụng.
Thái Hậu lại hỏi:
– Pho Thập nhị chương kinh nào đó, ngươi nghe ai nói tới?
Vi Tiểu Bảo đáp:.
– Cặp giò của nô tài sắp bị Thái Hậu chặt rồi, nô tài còn nói làm chi nữa?
Thế là có vay có trả, nô tài sợ mất chân, cụt đầu, thì Thái Hậu cũng không lấy được Thập nhị chương kinh.
Liễu Yến nói xen vào:
– Tiểu huynh đệ ! Ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn phúc đáp Thái Hậu là hơn.
Vi Tiểu Bảo hậm hực đáp:
– Phúc đáp cũng chết mà không phúc đáp cũng chết, thì còn phúc đáp làm chỉ Dù có phải chịu bao nhiêu hình phạt ta cũng khôngsợ.
Liễu Yến nắm lấy tay trái gã cười nói:
– Tiểu huynh đệ! Những ngón tay của tiểu huynh đệ nhỏ mà dài coi xinh gớm!
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Bất quá ngươi chặt cụt ngón tay ta là cùng, chứ có chi…
Gã chưa dứt lời, bỗng mấy tiếng “ráu ráu” khẽ vang lên. Gã đau thấu tâm can rú lên :
– Úi chao !
Hồi 62
Giết Liễu Yến mau chân lánh nạn
Nguyên Liễu Yến đã dùng hai ngón tay kẹp chặt ngón trỏ tay trái gã làm cho gãy mất một đốt.
Cô gái béo mập miệng cười tý toét bề ngoài có vẻ khả ái dễ thân mà hạ thủ tàn độcnhư vậy. Luồng lực đạo ở ngón tay thị càng ghê gớm! Haingón tay bị kẹp tưởng chừng mạnh hơn cả kìm sắt.
Vi Tiểu Bảo bị vố này đau quá. Nước mắt đầm đìa, gã kêu ầm lên:
– Thái Hậu! Thái Hậu mau mau giết nô tài đi. Còn mấy pho Thập nhị chương kinh kia thì chỉ như mèo ngửi thấymùi cá mà không được ăn, đừng hòng lấylại nữa.
Thái Hậu dỗ dành gã:
– Hễ ngươi đem thực sự về vụ Thập nhị chương kinh nói rõ cho ta hay thì ta tha mạng ngươi.
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Nô tài không cần Thái Hậu tha mạng. Vụ kinh sách này nô tài nhất định không nói.
Thái Hậu chau mày tự nghĩ:
– Thằng lỏi này rất quật cường ! E rằng dùng cực hình cũng uổng công. Gã đã nhắc tới Thập nhị chương kinh thì chắc gã biết trong có nhiều chi tiết trọng đại. Bây giờ muốn gạt gã để lấy được khẩu cung là một việc rất khó.
Thái Hậu ngẫm nghĩ hồi lâu rồi chậm rãi nói:
– Liễu Yến ! Nếu gã không nói thì ngươi móc cặp tròng mắt của gã ra.
Liễu Yến dạ một tiếng rồi cười bảo Vi Tiểu Bảo :
– Hay lắm! Tiểu huynh đệ ! Ta hãy móc tròng mắt củangươi trước. Tròng mắt ngươi rất linh động, nó vừa đen vừatròn mà bây giờ móc ra thành xấu quá.
Thị nói rồi phóng ngón tay vào mí mắtbên phải gã khẽ ấn một chút.
Vi Tiểu Bảo thấy con mắt bị đau kinh khủng, đành chịu khuất phục là lên:
– Đừng móc mắt nữa để ta nói !
Liễu Yến buông tay ra mỉm cười bảo :
– Có thế mới là đứa bé ngoan ngoãn. Ngươi nói lẹ đi ! Thái Hậu thương ngươi lắm.
Vi Tiểu Bảo giơ tay lên dụi mắt, chớp luôn mấy cái rổi nhắm một bên lại,gã ngoẹo đầu ngó Liễu Yến một hồi rồi lắc đầu nói:
– Hỏng rồi. Hỏng rồi!
Liễu Yến hỏi:
– Cái gì hỏng rồi? Thôi đừng làm bộ làm tịch nữa ! Thái Hậu vừa hỏi điều gì ngươi cứ thực mà tâu đi.
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Tròng mắt bên này của ta ngươi làm hư rồi, bây giờ trông cái gì cũng biến hình hết trọi. Ta thấy ngươi thân hình là con người mà sao trên cổ lại mọc cái đầu heo vừa lớn vừa mập?
Liễu Yến vẫn không tức giận, cười tý toét nói:
– Như thế càng đẹp chứ sao? Ta muốn chọc cả cái tròng mắt bên trái ngươi cho hư hết.
Vi Tiểu Bảo lùi lại một bước đáp :
– Ngươi dừng làm thế. Ta cám ơn ngươi.
Gã nhắm mắt bên trái lại, mở mắt bên phải coi Thái Hậu rồi cũng lắc đầu quày quạy.
Thái Hậu tức giận vô cùng, bụng bảo dạ:
– Thằng tiểu quỷ này nhắm một mắt nhìn Liễu Yến bảo trên cổ thị mọc đầu heo. Bây giờ gã lại cũng ngó ta bằng cách đó, miệng gã không nói ra nhưng chẳng hiểu trong lòng gã thoá mạ ta thế nào? Chắc gã lại muốn nói trên cổ ta mọc cái đầu giống súc sinh gì đây.
Bà lạnh lùng nói:
– Liễu Yến! Ngươi móc tròng mắt gã ra đi để gã hết ngó lui ngó tới.
Vi Tiểu Bảo vội hỏi:
– Mắt không tròng thì làm sao lấy được Tứ Thập Nhị Chương Kính cho Thái Hậu?
Thái Hậu hỏi lại ngay:
– Ngươi có pho Tứ Thập Nhị Chương Kinh nào? Pho đó bây giờ ngươi để đâu?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Pho này Thuỵ Đống đưa cho nô tài. Y dặn nô tài phải giữ lấy và cất vào một nơi thật kínđáo. Y còn bảo: “Tiểu Quế Tử huynh đệ ! Trong Hoàngcung rất nhiều người muốn hại ngươi. Nếu sau này ngươi có bềnào hoặc bị chặt chân tay hay móc mắt thì phokinh này từ đây trở đi không còn ra ánhsáng mặt trời được nữa. Người nào đó hại ngươi tuy cómắt mà không được coi bộ kinh sách quý báunày, thì cũng chẳng khác chi kẻ đui mù. Cáiđó kêu bằng mình làm mình chịu.
Thái Hậu không tin là Thuỵ Đống đã nói câu này, nhưng bà sai hắn đi xử tử một người quốc thích Mãn Châu lấy được pho Tứ Thập Nhị Chương Kỉnh là chuyện có thật.
Hôm ấy Thụy Đống về báo đã lục soát rất kỹ trong phủ vị quốc thích đó mà chẳng thấy kinh sách đâu. Té ra hắn đã giấu đi làm của riêng.
Thái Hậu nghĩ vậy vừa tức giận vừa mừng thầm. Bà tức giận vì Thụy Đống là con người gian trá, bà mừng ở chỗ đã thám thính ra được pho kinh sách kia.
Bà nói:
– Đã vậy thì được ! Liễu Yến! Ngươi đi theo tên tiểu quỷ này lấy kinh sách về cho tạ Nếu pho kinh đó không phải là của giả, ta sẽ tha mạng cho gã và giao trả về nơi Hoàng đế, vĩnh viễn không cho gã đến cung Từ Ninh nữa để ta khỏi bực mình.
Liễu Yến nắm tay phải Vi Tiểu Bảo cười nói:
– Chúng ta đi thôi !
Vi Tiểu Bảo hất mạnh tay một cái nói:
– Ta là trai, ngươi là gái, mà dắt dúm nhau thế này thì còn ra thể thống gì nữa?
Liễu Yến chỉ hời hợt nắm bàn tay Vi Tiểu Bảo, ngờ đâu mười dấu ngón tay thị dường như có sức hút mãnh liệt gắn chặt vào bàn tay gã. Gã hất mạnh mà vẫn không thoát ra được.
Liễu Yến cười hỏi:
– Ngươi là gã trai ư? Dù ngươi đúng là nam tử hán, cũng chỉ là một tên tiểu quỷ bé nhỏ chưa đáng là con ta.
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Phải rồi ! Ngươi muốn làm má ta thì đủ biết má ngươi và má ta cũng cùng một loại như nhau.
Liễu Yến có biết đâu gã nói vòng quanhđể mắng thị là con nhà đĩ điếm.
Thị cười khúc khích nói:
– Bản cô nương là Hoàng hoa khuê nữ, ngươi chớcó nói càn.
Thị nói rồi kéo tay gã ra ngoài cửa.
Ra tới dẫy hành lang, Vi Tiểu Bảo xoay chuyển ý nghĩ chỉ mong tìm được diệu kế để thoát khỏi bàn tay Liễu Yến.
Thanh gươm truỷ thủ cực kỳ sắc bén của Vi Tiểu Bảo cài trong ống giày.
Gã thò tay trái xuống toan rút ra, nhưng lạinghĩ:
– Con đượi này võ công rất cao thâm, dùcả hai tay mình đều có khí giới chưa chắc đãđấu lại với thị được vài ba chiêu.
Rồi gã lẩm bẩm:
– Con mẹ nó! Chẳng hiểu con heo mập này ở đâu? Hôm trước mụ điếm già cùng lão con rùa động thủ,nhất định con heo cái này chưa đến Từ Ninh cung, khôngthì nó đã ra tiếp tay mụ điếm đánh lãocon rùa phải chết ngay lập tức. Đúng là con heocái này mới đến cung vài ba bữa. Không thìsao mấy hôm trước mụ điếm già lại không sai nóđi giết ta, mà chính mụ phải thân hành đi độngthủ?
Gã nghĩ tới đây trong lòng chợt nảy ra kế hoạch, liền dẫn Liễu Yến đi theo hướng Đông về phía Ngự thư phòng ở cạnh Càn Thanh cung.
Gã cho là hiện giờ chỉ có cách cầu vua KhangHy cứu mạng. Gã hy vọng Liễu Yến mới tới đây chưa bao lâu, và không quen thuộc đường lối cùng điện đài trong Hoàng cung.
Vi Tiểu Bảo khoa chân rẽ về hướng Đông, nhưng gã vừa đi được hai bước sau gãy đã bị chặt cứng. Gã bị Liễu Yến túm lấy cổ áo. Thị cười khúc khích hỏi:
– Hảo huynh đệ ! Ngươi định đi đâu?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Ta về phòng lấy kinh chứ còn đi đâu?
Liễu Yến vặn hỏi:
– Sao ngươi lại đi về phía Ngự thư phòng? Phải chăng ngươimuốn đi cầu cứu Hoàng Thượng?
Vi Tiểu Bảo không nhịn được lớn tiếng thoá mạ :
– Con heo thối tha này! Ngươi nhận biết cả đường lối trong cung rồi ư?
Liễu Yến cười đáp:
– Chỗ khác thì ta chưa biết. Còn cung Càn Thanh, cung Từ Ninh và chỗ ở của tiểu huynh đệ thì ta khônglầm được.
Thị nắm cổ Vi Tiểu Bảo xoay về phía Tây cười nói:
– Ngươi nên ngoan ngoãn mà đi, đừng dở trò nữa.
Thị ăn nói mềm mỏng mà công lực thị nhả ra rất nặng.Thị vặn cổ Vi Tiểu Bảo bật lên tiếng lách cách, khiếncho gã đau điếng người tưởng chừng bị gãy cổ.
Vi Tiểu Bảo chợt nghe tiếng hai tên thái giám ở chỗ khác, gã quay đầu nhìn chúng.
Liễu Yến khẽ bảo gã:
– Thái Hậu đã dặn ta: Nếu ngươi định chạy trốn hay hô hoán lên là ta giết ngươi lập tức.
Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng:
– Dù ta có kêu la cầu cứu làm kinh động đến Hoàng đế thì nhà vua cũng không dám trái lệnh mẫu hậu. Hoàng đế tuy thương ta, song chẳng khi nào vì một tên tiểu thái giám mà khiến cho mẫu thân phải bực mình. Hay hơn hết là ta gặp được mấy tên thị vệ, mớm lời cho chúng giết ả này đi là êm chuyện.
Bỗng lưng gã đau nhói lên. Liễu Yến đã thúc khuỷu tay vào lưng gã hỏi:
– Ngươi đang tính quỷ kế gì đây?
Vi Tiểu Bảo không sao được đành phải tiếp tục đi về phòng mình. Gã tính thầm trong bụng :
– Trong phòng ta tuy có thêm hai tay trợ thủ, nhưng Phương Di và tiểu Quận Chúa trong mình đều bị thương chưa khỏi thì bọn mình ba người cũng không đánh nổi mộtcon heo mập thù lù này. Nếu thị phát giácra hai cô, chỉ tổ làm uổng mạng thêm hai người nữa.
Đến cửa ngoài, Vi Tiểu Bảo lấy chìa khoá ra mở. Gã cố ý để chìa khoá đụng vào khoá cho bật tiếng kêu leng keng. Đoạn gã lớn tiếng:
– Con đượi thối tha này! Nay mi hành hạ ta rồi có ngay ta cho mi chẳng được chết yên lành!
Liễu Yến cười đáp:
– Ngươi chưa lo xong cái xác ngươi có chết được yên lành không thì hoài công đâu mà lo chuyện kẻ khác?
Vi Tiểu Bảo đẩy cửa đánh “binh” một cái, mở ra nói:
– Bộ kinh sách kia không đưa cho Thái Hậu cũng chết mà đưa ra cũng chết.
Đằng nào ngươi cũng giết ta, ngươi tưởng ta ngu ngốc đến độ còn hòng sống chăng?
Liễu Yến cười đáp :
– Thái Hậu đã bảo tha ngươi thì chắc Thái Hậu không giết, nhiều lắm là móc cặp tròng mắt và chặt hai chân ngươi mà thôi.
Vi Tiểu Bảo mắng liền:
– Mi tưởng Thái Hậu tử tế với y lắm ư? Mi giết ta rồi, Thái Hậu cũng giết mi để bịt miệng.
Câu này dường như trúng vào tâm sự của Liễu Yến. Thị ngẩn ra một chút,nhưng rồi thị lại đẩy mạnh lưng gã một cái.
Vi Tiểu Bảo đứng không vững bị hất vào trong cửa phòng.
Lúc ở ngoài gã đã nói nhiều, Phương Di và tiểu Quận chúa đều nghe rõ.
Hai cô biết là có địch nhân rất hưng áctới nơi, nằm co rúm vào trong chăn, không dámthở mạnh.
Liễu Yến cười lạt nói:
– Không còn sớm sủa gì nữa, ta chẳng rỗi hơi mà chờ ngươi mãi. Ngươi lấy mau đi!
Thị vừa nói vừa thúc vào lưng Vi Tiểu Bảo.
Vi Tiểu Bảo lại xô về phía trước. Bỗng gã ngóthấy hai đôi giày đàn bà đặt ngay ngắn trước giường.
Lúc này trời đã tối, trong phòng lại không thắp đèn nên Liễu Yến chưa phát giác.
Vi Tiểu Bảo la thầm:
– Hỏng bét !
Gã mượn đà xông về phía trước, đẩy hai đôi giày vào gầm giường. Người gã chuồn vào theo. Gã muốn dùng phương pháp lần trước đã giết Thuỵ Đống để sát hại ả cung nữ béo ỵ này.
Vi Tiểu Bảo chuồn vào gậm giường rồi, đưa tay mặt vào trong ống giày định rút gươm truỷ thủ ra. Bất giác mắt cá chân phải gã bị xiết chặt.
Liễu Yến nắm lấy chân Vi Tiểu Bảo quát hỏi:
– Ngươi làm gì vậy?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Ta kiếm kinh sách. Pho kinh này ta giấu ở dưới gậm giường.
Liễu Yến nói:
– Được rồi !
Thị thấy gã ở trong gầm giường chắc không trốn đâu được liền buông tay ra.
Vi Tiểu Bảo co người lại, rút truỷ thủ ra cầm tay.
Liễu Yến lại giục :
– Lấy sáchh ra lẹ đi!
Vi Tiểu Bảo bỗng la lên:
– Trời ơi ! Dường như sách bị chuột cắn nát cả rồi.
Liễu Yến nói:
– Ở trước mặt ta, ngươi đừng hòng hý lộng quỷ thấn vô ích. Ra đây mau !
Thị vươn tay ra chụp nhưng không trúng, vì Vi Tiểu Bảo đã co mình vào áp tường.
Liễu Yến rướn người đi hai thước nữa, người thị cũng chui vào gầmgiường rồi lại vươn tay ra chụp.
Vi Tiểu Bảo xoay mình rút lưỡi gươm truỷ thủ ra không một tiếng động.
Liễu Yến đã võ công tinh thâm, lại phản ứng cực kỳ thần tốc. Mũi gươm vừa đụng vào mu bàn tay, thị liền xoay tay mặt nắm lấy cổ tay Vi Tiểu Bảo bóp mạnh một cái.
Vi Tiểu Bảo mất hết kình lực ở tay đành buông lưỡi trủy thủ ra.
Liễu Yến cười hỏi:
– Ngươi định giết ta ư? Ta hãy móc một tròng mắt ngươi đã.
Tay phải thị chịt lấy cổ họng Vi Tiểu Bảo, tay trái đưa lênmóc mắt gã.
Vi Tiểu Bảo thét lên:
– Trời ơi ! Có con rắn độc …..
Liễu Yến giật mình kinh hãi hỏi:
– Rắn đâu?
Đột nhiên thị “ối” lên một tiếng. Bàn tay chịt cổVi Tiểu Bảo từ từ buông ra. Người thị giãy dụa mấy cáirồi nằm co lại.
Vi Tiểu Bảo vừa kinh hãi vừa mừng thầm. Gã từ trong gậm grường chui ra.
Bỗng nghe Mộc Kiếm Bình hỏi:
– Đại ca! … Đại ca có bị thương không?
Vi Tiểu Bảo vén mùng ra ngó, thấy Phương Di ngồi trên giường, hai tay nắm giữ chuôi kiếm mà thở hồng hộc. Mũi kiếm xuyên qua lần chăn đâm xuống gậm giường ngập tận chuôi.
Nguyên Phương Di thấy Vi Tiểu Bảo lâm vào tìnhtrạng nguy cấp, liền ngồi trên giường phóng kiếm xuống. Thanhtrường kiếm xuyên qua chăn và giát giường đâm trúng lưng Liễu Yến.
Vi Tiểu Bảo phóng cước đá vào đít Liễu Yến thấy thị không nhúc nhích.
Gã mừng quá rú lên:
– Hảo… hảo tỷ tỷ! Tỷ tỷ đã cứu mạng cho tiểu đệ !
Nên biết võ công của Liễu Yến không phải tầm thường. Dù Phương Di đánh lén thị trong đêm tối cũng khó mà thành công. Nhưng từ lúc Vi Tiểu Bảo mở khoá phòng rồi, thị tuyệt không ngờ trong phòng cóngười ẩn nấp.
Nhát kiếm này lại từ trên giường và cách một lần chăn đâm xuống chẳng có một chút triệu chứnggì trước khi động thủ. Khi thị giật mình phát giácthì mũi trường kiếm đã xuyên qụa trái tinl. Trongtrường hợp này dù là người bản lãnh cao cườnggấp mười lần cũng không thể nào tránh được. Cóđiều những tay cao thủ võ công bậc nhất thường tự trọng, quyếtchẳng chịu chui vào gậm giường để bắt người như Liễu Yến.
Vi Tiểu Bảo vẫn còn lo sợ Liễu Yến chưa chết. Gã rút trường kiếm ra đâm qua lần chăn xuống dưới hai nhát nữa.
Mộc Kiếm Bình hỏi:
– Tên nữ ác nhân này là ai vậy? Sao thị hung tàn đến thế? Đại ca làm gì mà thị định móc tròng mắt?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Thị là thủ hạ của mụ điếm già Hoàng Thái Hậu đó.
Gã lại hỏi Phương Di:
– Vết thương của tỷ tỷ đau lắm phải không?
Phương Di chau mày đáp :
– Không hề chi.
Thực ra nàng phóng nhát kiếm vừa rồi đã dùng sức quá mạnh, làm đụng đến vết thương đau điếng người cơ hồ ngất xỉu. Trán toát mồ hôi nhỏ giọt.
Vi Tiểu Bảo nói:
Chỉ lát nữa mụ điếm già lại phái người đến bắt tại hạ. Vậy chúng ta phải nghĩ cách trốn đi bây giờ.
ồ ! Hai cô hãy cải trang làm thái giám. Chúng ta trà trộn với họ trốn ra khỏi Hoàng cung. Hảo tỷ tỷ! Tỷ tỷ có đi được không?
Phương Di đáp :
– Có thể gắng gượng được.
Vi Tiểu Bảo lấy hai tấm áo dài ra đưa cho hai cô nói:
– Các cô thay áo đi !
Gã lôi xác Liễu Yến ở trong gầm giường ra, lượm lưỡiđao truỷ thủ cất đi rồi lấy Hoa thi phấn rắc lên mình thị.
Một mặt gã thu xếp mau lẹ những ngân phiếu, bí lục võ công, ba pho Tứ Thập Nhị Chương Kinh cùng một ít tiền bạc, châu báu, gói vào trong bọc.
Vi Tiểu Bảo sực nhớ tới lời sư phụ dặn bảo là tấm áo màu đen có thể bảo vệ con người, gã liền mở lấy rương ra, liệng vào trong màn nói:
– Hảo tỷ tỷ! Tỷ tỷ mặc tấm áo này vào mình là đao thương đâm chém không thủng.
Phương Di đáp :
– Đệ đệ tự mặc vào mình hay hơn, vì tínhmạng của đệ đệ lúc này rất quan hệ.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Trong người tỷ tỷ bị thương, nếu gặp bọn thị vệ trong cung mà xảy ra cuộc động thủ thì nguy hiểm vô cùng ! Tỷ tỷ mặc vào lẹ đi!
Phương Di vẫn không chịu bảo Mộc Kiếm Bình:
– Tiểu Quận Chúa mặc đi !
Mộc Kiếm Bình đáp:
– Thương thế của tỷ tỷ nặng hơn tiểu muội nhiều, y muốn dành cho tỷ tỷ.
Sao tỷ tỷ còn chối hoài?
Phương Di lại bảo Vi Tiểu Bảo :..
– Thái Hậu muốn hại đệ đệ, vậy đệ đệ mặc vào hay hơn.
Nàng vừa nói vừa liệng tấm áo ra ngoài.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Tỷ tỷ không chịu mặc. Để tiểu đệ mặc vào cho.
Gã nói rồi vén màn toan chui vào.
Mộc Kiếm Bình la lên:
– Đại ca ra đi ! Ra đi ! Để chị em tỷ tỷ thay áo !
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Y không chịu mặc, nên ta phải ra tay.
Phương Di thở dài nói:
– Thôi được ! Đệ đệ đưa cho ta !
Nàng thò tay ra ngoài màn lấy áo mặc.
Vi Tiểu Bảo kiểm lại những di vật của Hải lão công, lấy thêm mấy bình thuốc..
Mộc Kiếm Bình thay áo rồi bước xuống trước, Vi Tiểu Bảo khen:
– Thật là một vị tiểu thái giám hình dong tuấn tú ! Để ta búi tóc cho !
Lát sau Phương Di cũng ra khỏi giường. Người nàng cao hơn Vi Tiểu Bảo nên mặc áo gã vừa chật vừa ngắn. Nàng soi gương không nhịn được phải phì cười.
Hồi 63
Cung Từ Ninh xảy cuộc phong ba
Mộc Kiếm Bình cười nói:
– Để tiểu muội búi tóc cho sư tỷ, còn đại ca búi tóc cho tiểu muội !
Vi Tiểu Bảo nắm lấy mớ tóc dài trên đầu Mộc Kiếm Bình quấn bừa vào thành một búi to tướng.
Mộc Kiếm Bình la lên:
– Trời ơi! Đại ca làm xấu quá coi không được. Tiểu muội phải làm lại.
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Để lúc nào rảnh hãy làm lại. Bâygiờ trời tối rồi, chưa ra khỏi cung được. Mụ điếm già khôngthấy con heo mập về báo, e rằng mụ sẽ phái người tới bắt tangaỵ Chúng ta trước hết hãy tìm nơi ẩn mình. Sáng sớm mai sẽ ra khỏi Hoàng cung.
Phương Di hỏi:
– Thái Hậu không phái người đi tra xét các nơi ư?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Mình hãy biết ra khỏi nơi đây rồi. sẽ tùy cơ ứng biến.
Gã sực nhớ tới căn phòng ngày trước đã cùng vua Khang Hy tỷ võ là một nơi tĩnh mịch. Trước nay chưa có người thứ ba nào bước vào.
Gã liền dìu hai cô đi về phía căn nhà đó.
Mộc Kiếm Bình bị thương ở chân không nặng lắm còn gắng gượng đi được. Nhưng Phương Di hễ cất bước là trước ngực đau nhói lên không chịu nổi.
Vi Tiểu Bảo đưa tay mặt ra giữ lấy lưng nàng nửa đỡ nửa ôm,tiến về phía trước. May lúc này trời đã về đêm, gã hết sức tránh né, tìm những đường vắng mà đi. Thỉnh thoảng gặp mấy tên thái giám, nhưng chẳng ai chú ý.
Ba người vào căn nhà đó rồi mới thở phào mộtcái nhẹ nhõm!
Vi Tiểu Bảo xoay tay đóng cửa cài then, đoạn đỡ Phương Di ngồi xuống ghế, khẽ nói:
– Chúng ta ở trong này đừng có lên tiếng, vì bên ngoài là dãy hành lang, chứ không tĩnh mịch vắng vẻ như gian phòng của tại hạ.
Bóng tối mỗi lúc một dày đặc. Ban đầu ba người nhìn còn rõ mặt nhau, về sau chỉ thấy bóng người lờ mờ.
Mộc Kiếm Bình nhớ tới búi tóc Vi Tiểu Bảo quấn không coi được, cô liền tháo ra búi lại.
Phương Di nắn búi tóc của nàng đột nhiên khẽ bật tiếng la:
– Ô hay!
Vi Tiểu Bảo khẽ hỏi:.
– Chuyện gì vậy?
Phương Di đáp :
– Không có chuyện gì đâu. Tỷ tỷ rớt mất cành thoa.
Mộc Kiếm Bình nói ngay:
– à phải rồi! Tiểu muội cởi mớ tóc của sư tỷ, đã cầm cây ngân thoa đặt xuống bàn. Khi búi tóc xong cho sư tỷ, quên chưa cài vào đầu. Thế thì hỏng bét ! Có phải cành thoa này của Lưu sư ca đã tặng cho sư tỷ không?
Phương Di gạt đi:
– Cành ngân thoa có chi đáng kể? Mất thì thôi.
Vi Tiểu Bảo nghe nàng bảo không cần gì mà thực ra thanh âm có vẻ luyến tiếc. Gã nghĩ bụng:
– Đã là người tử tế thì làm việc gì cũng phải cho đến nơi. Ta phải lén về phòng lấy cho y mới được.
Gã nghĩ vậy, ngồi lẳng lặng một lúc lâu mới nói:
– Đói bụng quá rồi. Chờ đến sáng mai e không còn sức để lên đường. Tại hạ đi kiếm gì về ăn mới được.
Mộc Kiếm Bình dặn:
– Đại ca đi mau rồi trở về nghe !
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Được rồi!
Gã đứng tựa cửa nghe ngóng bên ngoài không có người, mới mở cửa bước ra.
Gã bước lẹ về phòng mình, chỉ sợ Thái Hậu đã phái thủ hạ tới canh giữ rồi.
Gã quanh ra phía sau, lắng tai nghe hồi lâu, biết đích xác trong nhà cũng như bên ngoài không có người mới đẩy cửa sổ chuồn vào.
Lúc này ánh trăng chênh chếch chiếu vào, soi rõ cành ngân thoa để trên bàn.
Vi Tiểu Bảo cầm lấy cành thoa bạc thấy cách chế tạo thô sơ không đáng mấy đồng cân bạc thì nghĩ bụng :
– Lưu Nhất Chu là một thằng lỏi nghèo kiết mới dùngthứ lễ vật rẻ tiền này tặng Phương cô nương.
Gã nhổ nước miếng vào cành thoa ra chiều khinh bỉ. Sau gã lại lau đi bỏ vào bọc.
Vi Tiểu Bảo thò tay vào đầu giường nhắc lấy cái bình thiếc đựng bánh hãy còn đến quá nửa. Gã cầm bình bánh toan bò ra ngoài cửa sổ ra ngoài, nhưng dưới ánh trăng gã nhìn rõ trước giườngcó một đôi hài thêu màu hồng chìara ngoài còn cả chân người xỏ vào.
Ngưyên thi thể Liễu Yến bị chất hoá thi tán làm cho tiêu tan rồi, nhưng mặt đất gần giường lại không bằng phẳng dốc vào phía trong. Nước vàng ở xác chết tanra đọng xuống cuối giường. Hai cái chân vì nước vàng không chảy tới nên vẫn còn nguyên chưa tiêu hoá.
Vi Tiểu Bảo lúc vừa ngó thấy không khỏi giật mình kinh hãi. Dưới ánh trăng tỏ đôi chân xỏ giày hồng là một cảnh tượng khủng khiếp. Gã quay lại toan cầm đôi chân đã đứt rời liệng vào vũng nước vàng, nhưng lúc này vũng nước khô rổi mà Hoá thi tán gã lại bỏ vào bọc đem để ở chỗ Phương Di và Mộc Kiếm Bình.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, dạ trẻ thơ lại nổi lên. Gã lẩm bẩm:
– Mẹ kiếp ! Phen này lão gia ra khỏi Hoàng cung không bao giờ trở lại trông mặt mụ điếm già nữa. âu là ta đem hai cái chân này bỏ vào cung để hăm mụmột phen cho phải sợ chết người.
Gã liền lấy mảnh áo dài quấn hai chiếc chân lại cẩn thận rồi mới bò ra ngoài cửa sổ, lén lútđi về phía cung Từ Ninh.
Khi gần tới nơi gã không dám theo đường chính, ẩn mình vào sau bụi hoa rón rén đi từng bước, vừa đi vừa nghe ngóng.
Gã nghĩ bụng :
– Nếu mình sơ ý một chút để mụ điếm bắt được tức là tự chui đầu vào bẫy.
Gã vừa khiếp sợ vừa cảm thấy hứng thú, tiếp tục đi từng bước một lại gần tẩm cung của Thái Hậu.
Lòng bàn tay Vi Tiểu Bảo ướt đẫm mồ hôi. Gã nghĩ thầm:
– Ta mà để cặp “giò heo” này ở trên bậc đá ngoài cửa, sáng mai mụ trông thấy liệng xuống sân thì hỏng bét.
Gã liền rón rén đi thêm mấy bước chợt nghe có tiếng đlàn ông cất lên:
– A Yến đến bây giờ sao chưa thấy về? Hay y làm gặp chuyện gì rồi?
Vi Tiểu Bảo rất lấy làm kỳ tự hỏi:
– Trong phòng sao lại có đàn ông? Thanh âm người này đúng không phải thái giám, chẳng lẽ mụ điếm già này cũng có làng chơi? Ha ha!Lão gia phải bắt gian mới được.
Gã nghĩ tới hai chữ “bắt gian” , tuy khoan khoái nhưng dù lớn mật đến đâu cũng chẳng dám làm. Có điều gã động tính hiếu kỳ, không chịu đặt đôi chân xuống rồi bỏ đi.
Gã nhón gót tiến thêm mấy bước về phíaphát ra thanh âm. Mỗi bước gã cất chân rất khẽ,đặt xuống càng chậm chạp hơn để đề phòng dẫm lên cànhkhô không phát ra tiếng động.
Lại nghe tiếng đàn ông hắng dặng rồi nói tiếp :
– Ta e rằng không khéo lại phát sinh biến cố. Thái Hậu đã biết gã tiểu quỷ đó xảo quyệt phi thường thì sao lại để một mình A Yến dẫn gã đi?
Vi Tiểu Bảo tự nhủ:
– Té ra họ nói chuyện mình, vậy mình phải nghe coi mới được !
Tiếp theo thanh âm đàn bà đáp lại:
– Võ công của A Yến cao thâm gấp mười gã. Y còn là người cơ cảnh dị thường, đề phòng từng bước thì còn xảy chuyện gì được nữa?
Đúng là thanh âm Thái Hậu. Bà ngừng lại một chút rồi tiếp :
– Chắc mấy pho kinh đó gã tiểu quỷ cất ở nơi xạ A Yến còn áp giải gã đi lấy nên về chậm.
Tiếng đàn ông nói:
– Lấy được kinh sách về là hay, bằng không thì… hừ hừ… !
Giọng nói người này có vẻ gay gắt. Đối với Thái Hậu mà hắn ăn nói như vậy thật là vô lễ quá chừng!
Vi Tiểu Bảo càng nghe càng lấy làm lạ, tự hỏi:
– Trong thiên hạ còn ai dám ăn nói với mụ nhưvậy? Phải chăng là lão Hoàng đế từ Ngũ ĐàiSơn trở về?
Vi Tiểu Bảo nghĩ tới vua Thuận Trị trở về Hoàng cung thì cao hứng vô cùng ! Gã muốn mần tuồng mấy câu cho khoái.
Lại nghe Thái Hậu đáp :
– Đại ca nên biết ta đã hết sức làm việc này. Một người có địa vị như ta chẳng thể tự mình áp giải một tên tiểu thái giám đi lại trong Hoàng thành. Ta chỉ ra khỏi cung Từ Ninh một bước là bọn cung nữ cùng thái giám đi theo một chuỗi dài thì còn làm gì được?
Người đàn ông hỏi:
– Sao Thái Hậu không đợi đến đêm khuya hãy dong gã đỉ Không thế thì báo cho tay hay để ta dẫn gã đi lấy kinh sách.
Thái Hậu đáp:
– Ta không dám phiền đến đại cạ Đại ca ở trong này chẳng thể lộ hình tích được.
Người đàn ông kia cười lạt hỏi:
– Đã làm việc lớn thì còn úy ky thế nào được? Ta biết rồi! Thái Hậu không muốn thông tri cho ta sợ ta đoạt mất công lao của Thái Hậu.
Thái Hậu đáp:
Ta còn muốn công lao làm gì nữa? Có công lao cũng vậy mà chẳng công lao cũng thế.
Giọng nói của bà đầy vẻ oán hận.
Nếu Vi Tiểu Bảo không nghe được rõ là thanh âmcủa Thái Hậu thì gã cũng chỉ cho là mụ cung nữgià bị người ta trách phạt rồi nổi giọng hờn oán.
Hai người trong phòng hạ thấp giọng nói rất khẽ, nhưng gã đã đứng gần lại đêm khuya tĩnh mịch, không một tiếng động nào khác, nên gã mới nghe rõ vàkhông thể sai lầm được.
Nhưng gã nghe hai người nói những gì tranh đoạt công lao thì ra người đàn ông kia lại không phải là Thuận Trị Hoàng đế.
Vi Tiểu Bảo không tài nào dẹp nổi tính hiếu kỳ. Gã chậm chạp bò đến bên cửa sổ dòm qua khe hởvào trong thì thấy Thái Hậu nghiêng người trênghế.
Một cung nữ hai tay chắp để sau lưng đi đi lại lại tròng phòng. Ngoài hai người không còn ai hết.
Vi Tiểu Bảo tự hỏi:
– Thằng cha đàn ông kia đi đâu mất rồi?
Bỗng thấy ả cung nữ quay lại nói:
– Ta phải đi coi xem, không thể chờ được nữa.
Thị mở miệng khiến Vi Tiểu Bảo giật bắn người.
Nguyên ả cung nữ này nói tiếng đàn ông.Vừa rồi cũng là thị nói nhưng Vi Tiểu Bảo bò rạp dướiđất không ngửng lên nhìn mặt thị.
Thái Hậu nói:
– Ta cùng đi với đại ca.
Ả cung nữ cười khẩy hỏi lại:
– Thái Hậu ngồi nhà không yên tâm chớ gì?
Thái Hậu đáp:
– Ta chẳng có điều chi không yên lòng. Nhưng ta sợ A Yến có hành động cổ quái thì hai chúng ta liên thủ kiềm chế y dễ hơn.
Ả cung nữ kia gật đầu đáp :
– Cái đó cũng nên đề phòng lỡ ra có thể chết đuối đa đèn.
Thái Hậu gật đầu rồi tiến lại bên giường lật chăn đệm lên lại mở một tấm ván.
Dưới ánh đèn, ánh thanh quang lấp lánh. Trong tay Thái Hậu đã cầm một thanh đoản kiếm.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:
– Té ra trên đầu giường mụ còn có cơ quan này. Mụ đề phòng người đến hành thích, đoản kiếm không tra vào vỏ mà để trần là phòng khi thò tay chụp lấy có thể giết người được ngay, không phải rút kiếm ra khỏi vỏ nữa. Thế mới biết trong lúc muôn phần khẩn cấp họ tranh thủ thời gian cả một nháy mắt.
Thái Hậu cùng cung nữ ra khỏi cung Từ Ninh, trong phòng vẫn để đèn lửa.
Vi Tiểu Bảo tự nhủ:
– Ta đem cặp “giò heo ” này đặt vào cái hộp ở đầu giường của mụ điếm, để khi mụ cất đoản kiếm vào đó, đột nhiên sờ thấy giò heo, nhất định mụ phải chết khiếp cho bõ ghét.
Gã cảm thấy chủ ý của mình là tuyệt diệu liền lạng người tiến vào phòng.
Gã vừa lật chăn đệm lên thì thấy trên mặt tấm ván ở đầu giường có cái khay đồng nhỏ, thò ngón tay vào kéo được lên ngaỵ Tấm ván rộng chừng mộtthước, dài hai thước. Phía dưới là cái hộp gỗkhông có nắp. Trong hộp hiển nhiên đựng ba bộ kinh sách.Chính là ba pho Tứ Thập Nhị Chương Kinh mà gãđã thấy trước rồi.
Ba pho tượng kinh này của Thái Hậu một pho, còn lạihai pho Vi Tiểu Bảo đã lấy được trong phủ Ngao Bái đem về chobà.
Vi Tiểu Bảo cả mừng lẩm bẩm:
– Chẳng hiểu ba pho kinh này dùng làm cái đếch gì mà người nào cũng trân trọng? Tiện đây ta lấy đi để mụ điếm già tức đến uất người.
Trong hộp còn mấy cuốn sách khác và đồ vặt. Nhưng trong lúc hoang mang gã không dám coi lâu. Gã hấp tấp lấy ra hết cùng ba bộ kinh sách. Gã kéo tấm khăn giải bàn gói lại thành một bọc.
Vi Tiểu Bảo lại mở đôi chân của Liễu Yến gói vào mảnh áo trường ra đặt vào hộp gỗ rồi đạy tấm ván lên, kéo chăn đệm lại như cũ.
Gã toan xoay mình trở ra, bỗng nghe cửa phòng kẹt mở. Có người đẩy cửa tiến vào.
Vi Tiểu Bảo nghe tiếng chẳng còn hồn vía nào nữa. Gã yên trí là Thái Hậu cùng ả cung nữ kiatrở về.
Gã không hiểu tại sao họ về lẹ thế, nhưng cũng không kịp suy nghĩ nhiều, hết hoảng chui xuống gậm giường. Trong lòng lo lắng than thầm:
– Khổ quá ! Phen này thật là nguy to !
Gã chỉ còn hy vọng Thái Hậu bỏ quên vật gì quay trở lại lấy rồi lại ra đi tìm mình. Gã lại mong vật gì mà bà quên đó không phải để ở trong hộp gỗ trên đầu giường.
Bỗng nghe tiếng bước chân vừa nhẹ vừa mau. Người tiến vào lại là một nữ nhân.
Người đàn bà này chân đi hài màu lục, qụần cũng màu lục. Vi Tiểu Bảo trông quần nhận ra là tên cung nữ. Gã tự hỏi:
– Té ra đây là một tên cung nữ phục thị Thái Hậu. Chẳng hiểu y có phải là Nhị Sơ không? Nếu y không ra lập tức thì ta đành phải giết ỵ Nhưng hay hơn hết là chờ y tiến lại trước giường ta sẽ động thủ.
Gã rút dao truỷ thủ ra cầm sẵn trong tay, lăm lăm chờ ả cung nữ đi tới là phóng đao từ dưới chân đâm lên nhằm vào bụng thị. Gã chỉ mong cho thị mất mạng mà không hiểu vì đâu.
Lại nghe tiếng cung nữ mở ngăn kéo rồi mở tủ, động tác cựckỳ mau lẹ.
Gã không hiểu thị kiếm vật gì mà thuỷ chung không tiến về phía trước giường.
Tiếp theo những tiếng sột soạt vang lên ! Vi Tiểu Bảo biết thị dùng lợi khí sắc bén để phá rương.
Gã giật mình kinh hãi tự hỏi:
– Ả này không phải cung nữ tầm thường mới dám vào phòng Thái Hậu ăn cắp đồ vật. Phải chăng thị cũng muốn ăn cắp ba pho Tứ Thập Nhị Chương Kinh? Trong tay thị đã có đao kiếm, tất nhiên võ nghệ cao cường. Nếu ta ra mặt thì đừng nói chuyện giết thị mà e rằng thị giết mình trước.
Gã lại nghe tiếng cung nữ lục soát trong rương một hồi.
Sau đó thị lại phá ba cái rương ở mé tây để tìm kiếm.
Vi Tiểu Bảo nóng ruột mắng thầm:
– Con đượi này mãi không chạy đi. Mụ điếm giàsắp trở về rồi đó. Mi bị uổng mạng thì cũng chẳng cóchi đáng tiếc, nhưng làm luỵ lão gia phải theo mi vềchầu trời thì ra cái mật mi lớn quá !
Người kia không kiếm được vật gì dường như cũng bồn chồn trong dạ, thị lục lọi rất mau trong các rương gỗ.
Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng:
– Chi bằng ta liệng kinh sách ra cho thị để thị chạy lẹ đị..
Giữa lúc ấy ngoài cửa có tiếng bước chân người vang lên. Tiếp theo là tiếng Thái Hậu nói:
– Ta chắc con tiện nhân Liễu Yến lấy được kinh sách rồi bỏ đi mất hút.
Cung nữ ở trong phòng nghe tiếng người nói không kịptrốn chạy liền đứng ẩn vào trong tủ rồi đóng cửa lại.
Ả cung nữ nói tiếng đàn ông cất lên hỏi:
– Thái Hậu có sai Liễu Yến đi lấy kinh sách thật không? Ta biết đâu được lời Thái Hậu là chân hay giả?
Thái Hậu tức giận hỏi lại:
– Đại ca bảo sao? Ta không sai Liễu Yến đi lấy kinh sách ư? Vậy ta sai y đi làm gì?
Ả cung nữ đáp :
– Thái Hậu muốn giở trò quỷ gì thì ta biết thế nào được? Không chừng Thái Hậu muốn trừ khử Liễu Yếnnhư nhổ chiếc đinh trước mắt. Có khi y bị giết chết rồi.
Thái Hậu tức quá hắng dặng hai tiếng rồi hỏi:
– Ngươi là sư huynh mà còn thốt ra những lời chẳng có nghĩa lý chi hết.
Liễu Yến là sư muội của ta khi nào ta lại lớn mật hành động như vậy?
Ả cung nữ cười khẩy nói móc:
– Thái Hậu vốn là người lớn mật, tâm địa hung tàn, thủ đoạn độc ác, bất cứ việc gì cũng dám làm.
Vi Tiểu Bảo nghe Thái Hậu kêu ả cung nữ bằng sư huynh và Liễu Yến là sư muội thì càng lấy làm kỳ.
Hai người vừa nói vừa tiến vào phòng.
Vừa ngó thấy hòm xiểng trong phòng bị phá tan, đồ vật quăng đầy ra mặt đất hai người đồng thời bật tiếng la :
– Ô hay!
Nét mặt lộ vẻ kinh hãi không biết đến thế nàomà nói.
Thái hậu bật tiếng la:
– Có người đến ăn trộm kinh sách!
Bà chạy lại đầu giường lật chăn đệm, mở tấm ván gỗ ra thì kinh sách trong hộp biến mất rồi. Bà không tự chủ được, la hoảng:
– Trời ơi!
Thái Hậu ngó lại thấy cái bọc chân gãycủa Liễu Yến, thất kinh hỏi:
Cái gì thế này?
Người cung nữ kia vươn tay ra cầm lấy đáp:
– Chân người đàn bà.
Thái Hậu run lên nói:
– Thế thì Liễu Yến rồi… Y bị người giết chết. ..
Cung nữ kia cười lạt nói:
– Ta nói có sai đâu?
Thái Hậu vừa kinh hãi vừa tức giận hỏi:
– Nói cái gì không sai?
Cung nữ đáp:
– Chỗ dấu kinh là nơi bí mật. Cả thiên hạ chỉ mình Thái Hậu biết. Liễu sư muội mà không bị Thái Hậu sát hại thì sao chân y lại ở đây?
Thái Hậu hằn học hỏi:
– Lúc này mà sư huynh còn nói chuyện nhắm mắt được ư? Kẻ lấy cắp kinh sách chắc chưa chạy xạ Chúng ta rượt theo cho mau.
Tên cung nữ đáp :
– Đúng thế! Không chừng nó còn ở trong cung Từ Ninh này!
Thái Hậu xoay mình lại ngó vào cái tủđứng, cất bước đi tới, dường như bà
đã sinh lòng ngờ vực.
Vi Tiểu Bảo hồn vía lên mây. Trái tim đập thình thình, tưởng chừng muốn
nhảy ra ngoài lồng ngực.
Ngọn đèn lay động, ánh đao thấp thoáng chiếu xuống mặt đất.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:
– Thái Hậu mà tay trái mở tủ, tay mặt cầm đao phóng vào thì ả cung nữ trong tủ không còn thể ẩn nấp được nữa.
Gã ngó thấy Thái Hậu khoa chân cất bước đã tới gần tủ đứng, còn cách không đầy hai thước.
Đột nhiên “sầm” một tiếng vang lên. Cái tủ đổ xuống về phía Thái Hậu.
Thái Hậu giật mình vội nhảy lùi lại.
Quần áo trong tủ đủ màu sắc tới tấp bay ra quấn lên đầu Thái Hậu.
Thái Hậu vội đưa tay lên hất đi thì lại một túm áo lớn liệng tới trước mặt,rồi bà rú lên một tiếng “úi chao ! ”
Nguyên trong túm quần áo này có người.a? cung nữ ẩn bên trong làm đổ tủ xuống lại liệng áo rakhiến Thái Hậu chân tay luống cuống, rồi thị đánh mộtđòn mà thành công.
Ả cung nữ nói tiếng đàn ông ban đầu đứng ngoài chớ không trợ lực. Bây giờ hắn nghe tiếng Thái Hậu rú lên liền phóng chưởng đánh về phía túmáo.
Vi Tiểu Bảo thấy, cung nữ quần áo màu lục từ trong túm áo nhảy ra. Tay thị cầm không biết thứ binh khí gì nhảy xổ về phía cung nữ nói tiếng đàn ông.
Cung nữ này phóng chưởng đánh ra, cung nữ áolục nghiêng mình né tránh rồi lại xông vào. Thân pháp thị cực kỳ mau lẹ !
Vi Tiểu Bảo nép mình dưới gấm giường chỉ nhìn thấy bốn chân của hai người. ả cung nữ nói tiếng đàn ông mặc quần màu xám, đi giày bằng đoạn đen..
Gã lại thấy hai chân đi giày màu lục chợt tiến chợt thoái, lúc nhảy lên lúc hạ xuống. Còn đôi chân đi giày đen thì thỉnh thoảng mới tiếnlên hay lùi lại một bước.
Hai ả cung nữ đánh nhau kịch liệt mà không thấy tiếng binh khí chạm nhau. Hiển nhiên mụ cung nữ nói tiếng đàn ông không có khí giới, nên chỉ nghe chưởng phong rít veo véo.
Hai bên chiến đấu một lúc, đột nhiên trước mặt tối sầm lại. Trong ba cây đèn nến, một cây đã bị chưởng phong quạt tắt.
Vi Tiểu Bảo lẩm bẩm:
– Tạ Ơn trời đất ! Còn hai ngọn nến nữa mà tắt hết thì ta có thể nhớ bóng tối yểm hộ để trốn ra.
Quả nhiên chưởng phong rít lên. Thêm một cây nến nữa tắt phụt.
Hai ả cung nữ cứ lẳng lặng chiến đấu, không một ai mở miệng. Dườngnhư họ sợ kinh động người ngoài.
Nguyên cung Từ Ninh trước nay rất đông thái giám cùng cung nữ. Trong cung xảy ra cuộc đại náo, đáng lý chúng phát giác và kéo đến nơi rồi mới phải. Thế mà cho đến bây giờ chung quanh vẫn lặng ngắt như tờ. Phải chăng Thái Hậu đã ra nghiêm lệnh nếu không hô hoán thì không ai được dòm ngó?
Lại một hồi loảng choảng vang lên. Bàn ghế gãy nát, những mảnh gỗ bắn tung toé.
Vi Tiểu Bảo ngấm ngầm kinh hãi nghĩ thầm:
– Mụ cung nữ nói tiếng đàn ông kia võ công rất ghê gớm. Chưởng phong của mụ vọt ra làm cho bàn ghế gãy nát.
Bất thình lình có tiếng người khẽ la , ánh bạch quang lấp loáng. Tiếp theo nghe đánh “sột” một cái,dường như khí giới của cung nữ áo lục bị tuột tay bay lêncắm vào xà nhà.
Kế đó đột nhiên không thấy bốn bàn chân đâu nữa. Cả hai người cùng ngã lăn xuống đất quần thảo với nhau.
Lúc này Vi Tiểu Bảo nhìn rất rõ. Gã thấy hai người bốn tay đang thi triển cầm nã thủ pháp vàcách nhau trong vòng hai thước. Những chiêu tấn côngcũng như phòng vệ đều nguy hiểm vô cùng !
Võ công Vi Tiểu Bảo rất thấp kém, nhưng về cầm nã thủ pháp gã đã luyện được một thời gian khá lâu, lại hàng ngày cùng vua Khang Hy chiết giải. Bây giờ gã thấy hai tên cung nữ ra chiêu cực kỳ thần tốc.
Gã còn nhận ra chiêu nào cũng lợi hại. Nào móc mắt, nào đấm ngực, nào bẻ cổ, nào khoá họng, nào điểm huyệt, nào chận mạch, nào vặn taỵ Chiêu nào cũng nhằm đánh vào chỗ trọng yếu. Còn đối phương vừa thủ vừa công.
Cả hai bên ra chiêu mỗi lúc một hiểm độc khủng khiếp.
Hồi 64
Tiểu Công Công thổ lộ chân tình
Vi Tiểu Bảo coi cuộc đấu sinh tử hồi lâu, hai người dần dần đã phân cao thấp.
Cung nữ áo lục ra chiêu rất mau lẹ, thủ pháp cũng cực kỳ lợi hại. Còn cung nữ nói tiếng đàn ông mặcáo xám thì thủ pháp ban đầu cũng rất thấn tốcnhưng về sau dần dần chậm lại. Đối phương đánh ba bốn chiêumụ mới trả lại một chiêu. Có điều chiêu số của mụ để chốnglại đối phương.
Vi Tiểu Bảo cảm thấy trái tim mình cũng đập tùy theo thủ chưởng của hai người mà lúc nhanh lúc chậm. Trong lòng gã thủy chung mong mỏi một điều:
– Còn một ngọn nến kia, làm sao mãi không tắt?
Sự thực lúc này hai người đang chiến đấu kịch liệt, bao nhiêu tâm tư tập trung hết vào cuộc đấu, dù gã cứ đường hoàng từ dưới gầm giường chui ra rồi đường hoàng dông tuốt thì hai mụ cung nữ có nhìn thấy cũng chỉ kinh ngạc đôi chút, chứ chẳng ai rảnh mà ra tay cản trở.
Đột nhiên ánh nến tối đi, rồi nghe thanh âm đàn bà khẽ rên một tiếng.
Ngọn nến sáng trở lại. Vi Tiểu Bảo nhận thấy ả cung nữ mặc áo xám đã đè được lên người cung nữ mặc áo lục. Khuỷu tay mặt mụ đặt ngang trên cổ họng đối phương.
Tay trái cung nữ mặc áo lục cũng bị địch nhân đưa rangoài cửa, còn tay mặt thị nào đâm, nàochụp ra chiêu tới tấp nhưng đều bị tay trái đối phương hoágiải.
Luồng lực đạo đè lên cổ họng cung nữ áo lục mỗi lúc một nặng cơ hồ nghẹt thở.
Tay mặt cung nữ áo lục ra chiêu. mỗi lúc một chậm lại. Thị vung hai chân đá bổ thượng loạn lên. Xem chừng thị sẽ bị địch nhân đè chết trong khoảnh khắc.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:
– Mụ cung nữ áo xám này bóp chết được đối thủ rồi, nếu mụ lại cúi đầu xuống kiếm kinh sách thì ViTiểu Bảo này sẽ biến thành Vi Tử Bảo.
Lúc này gã không nghĩ nhiều được nữa, nhích gần người ra khỏi gầm giường.
Bỗng gã giơ tay lên phóng dao truỷ thủ đâm vào sau lưng ả cung nữ áo xám rồi rạch ngược lên thành một vệt dài. Đoạn gã lập tức nhảy lùi lại.
Cung nữ áo xám kêu thét lên một tiếng nhảy xổ tới. Hai tay mụ chít cổ Vi Tiểu Bảo mà bóp thật mạnh.
Vi Tiểu Bảo bị bóp đến lè lưỡi ra. Trước mặt gã tốisầm lại từng hồi.
Cung nữ áo lục nhảy vọt tới vung cườm tay mặt lên chém xuống má bên trái cung nữ áo xám. Tay trái thì túm lấy đầu tóc mụ giật mạnh về phía saumột cái.
Đột nhiên tay thị nhẹ bỗng. Nếu tóc kia thị đã lôi ra khỏi đầu đối phương để lộ cái đầu trọc tếu.
Nguyên mớ tóc này chỉ là tóc giả.
Cung nữ áo xám hai tay đang chịt cổ Vi Tiểu Bảo tự nhiên buông ra. Mụ ngoẹo đầu mấy cái rồi co rúm lại. Máu tươi ở sau lưng tuôn ra như suối, xem chừng sắp chết đến nơi.
Ả cung nữ áo lục nói:
– Đa tạ tiểu công công đã cứu mạng cho nô tài !
Vi Tiểu Bảo gật đầu. Gã vẫn chưa hết khiếp sợ, đưa tay mặt lên sờ đầu mình, giơ tay trái trỏ vào cái đầu trọc của cung nữ áo xám, ấp úng hỏi:
– Mu…. mu….
Cung nữ áo lục đáp :
– Hắn là đàn ông cải dạng nữ trang để trà trộn vào cung.
Thị chưa dứt lời, ngoài cửa có tiếng người la:
– Có thích khách! Có thích khách!
Giọng nói ái nam, ái nữ. Đúng là thanh âm của thái giám.
Cung nữ mặc áo màu lục một tay cắp Vi Tiểu Bảo, một tay phá cửa sổ chuồn ra.
Thị vung tay trái lên. Bỗng nghe đánh “huỵch” mồt tiếng, tiếp theo là tiếng rú thê thảm.
Nguyên tên thái giám kia đã bị trúng ám khí, té nhào xuống đất.
Cung nữ áo lục nhắc người Vi Tiểu Bảo lên chạy thẳng ra hướng Bắc rồi rẽ về phía Tây, tiến vào cửa Dưỡng Hoa theo đường nhỏ đi quanh Vũ Hoa Các, Bảo Hoa điện, đến bên hoa? trường cạnh cung Phúc Kiến, thị mới đặt gã xuống.
Vi Tiểu Bảo ở trong cung hơn một năm, so với lúc gã mới tới đã cao lớn và nặng hơn nhiều.
Ả cung nữ áo lục cũng chỉ cao bằng gã, tấm thân lại mảnh dẻ mà nhấc bổng gã lên chạy thật nhanh, như xách một đứa con nít chẳng khó nhọc chút nào thì đủ biết nội công thị không phải hạng tầm thường.
Vi Tiểu Bảo khen:
– Bản lãnh giỏi quá ! Bản lãnh giỏi quá !
Hoa? trường này ở gần Tây Thiết Môn là nơi để đết những phế vật. Ban đêm yên lặng như tờ.
Cung nữ áo lục hỏi:
– Tiểu công công ! Qúy tính đại danh làgì?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Tại hạ là Tiểu Quế Tử.
Cung nữ “ồ” lên một tiếng rồi nói:
– Té ra công công ngày trước đã ra tay bắt Ngao Bái và là một vị công công được Hoàng Thượng rất sủng ái.
Vi Tiểu Bảo mỉm cười đáp:
– Không dám!
Lúc ở trong tẩm cung của Thái Hậu gã đã thấya? cung nữ này rồi, nhưng lúc đó còn hoảng hốtkhông yên tâm để nhìn kỹ. Bây giờ gãcoi lại thấy ả ít ra đã ngoài bốn chục tuổi, liền hỏi:
– Tỷ tỷ! Cách xưng hô tỷ tỷ thế nào?
Ả cung nữ ngần ngừ một chút rồi đáp :
– Bây giờ chúng ta hoa. phúc có nhau, ta bất tất phải nói dối công công nữa. Ta họ Đào, nên người trong cung kêu bằng Đào Cung Ngạ Ngươi chui xuống gầm giường Thái Hậu làm gì?
Vi Tiểu Bảo buột miệng hàm hồ đáp:
– Tại hạ vâng thánh chỉ đến bắt gian phu của Thái Hậu.
Đào Cung Nga nghe Vi Tiểu Bảo nói vậy, ngạc nhiên hỏi:
– Hoàng Thượng cũng biết người cung nữ đó là đàn ông rồi ư?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Hoàng Thượng chỉ nghe mong manh chứ chưa biết đích thực nội vụ.
Đào Cung Nga nói:
– Ta… ta giết chết Thái Hậu, vụ này chỉ trong nháy mắt là náo động long trời lở đất. Lập tức bọn thị vệ đóng chặt cửa cung mở cuộc lục soát, vậy ta phải trốn ngay đi mới được. Tiểu bằng hữu! Sau này chúng ta sẽ có ngày tái hội !
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm trong bụng:
– Thái Hậu chết rồi là ta ở trong cung được thái bình vô sự. Nhưng nếu họ đóng cửa cung mở cuộc điều tra thì Phương Di và Mộc Kiếm Bình tất bại lộ hành tàng, thật là hỏng bét! Biết làm thế nào bâygiờ?
Gã chợt động tâm cơ đáp :
– Đào tỷ tỷ! Tiểu đệ có cách này, tỷ tỷ xem liệu có trôi không?
Đào Cung Nga hỏi:
– Cách gì? Tiểu bằng hữu thử nói nghe !
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Bây giờ tiểu đệ lập tức vào ra mắt Hoàng Thượng, bẩm báo chính mắt mình trông thấy Thái Hậubị tên cung nữ hạ sát. Hiện Thái Hậu chết rồi, còn tìm đâu ra đối chứng để truy cứu nữa? Vậy tỷ tỷ bất tất phải trốn khỏi Hoàng cung.
Đào Cung Nga trầm ngâm một lúc rồi hỏi lại:
– Kế này không xong rồi, vì còn tên thái giám kia ai đã hạ sát?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Tiểu đệ cũng báo cáo là tên cung nữ giả đã giết hắn.
Đào Cung Nga giải thích:
– Tiểu bằng hữu! Vụ này rất nguy hiểm! Hoàng Thượng tuy sủng ái tiểu bằng hữu, nhưng chắc ngài cũng giết tiểu bằng hữu để bịt miệng.
Vi Tiểu Bảo run lên hỏi:
– Hoàng Thượng mà cũng giết tiểu đệ ử… Tại sao vậy?
Đào Cung Nga cười lạt ‘đáp:
– Thái Hậu là mẫu thân của Hoàng Thượng đi tưthông với đàn ông mà để sự việc tiết lộ ra ngoàithì còn chi thể diện của nhà vuả Ta nghĩ rằng tiểubằng hữu phải bưng kín miệng bình chớ có rỉ răng, HoàngThượng nghe chuyện này, mỗi lần gặp tiểu bằng hữu tất long tâmkhông khỏi hổ thẹn. Sớm muộn gì tiểu bằng hữu cũng bị hoa. sátthân.
Vi Tiểu Bảo ngập ngừng:
– Hoàng Thượng. .. cũng tàn độc đến thế ư?
Nhưng trong lòng gã cho là Đào Cung Nga nói đúng và gã quyết định phải dấu nhẹm chuyện này, không thể tâu lên Hoàng đế.
Giữa lúc ấy mé Nam có tiếng đổng la vang lên.Tiếp theo cả bốn mặt tám phương nổi lên từng hồi báođộng tựa hồ trong cung xảy hoa? tai hay có việc khẩn cấp.
Bao nhiêu thái giám cùng thị vệ cùng lập tức cử động.
Đào Cung Nga nói:
– Chúng ta không trốn ra được rồi. Tiểu bằng hữu giả vờ đi giúp họ xục tìm thích khách, còn ta đành về phòng ngủ rồi sẽ tùy cơ ứng biến.
Mụ vươn tay trái ôm lấy lưng Vi Tiểu Bảo cắp chạy lộn về phía Tây đến bên điện Anh Hoa rồi bỏ gã xuống, khẽ dặn:
– Tiểu bằng hữu hãy coi chừng !
Đoạn mụ xoay mìnhh ẩn vào sau một góc tường.
Vi Tiểu Bảo vẫn băn khoăn về Phương Di và Mộc Kiếm Bình, gã vội chạy tới chỗ dấu hai nàng.
Tiếng đồng la mỗi lúc một khẩn cấp. Tiếp theo là tiếng người huyên náo.
Vi Tiểu Bảo chạy thục mạng đến gian phòng kia, la lên:
– Ta đã trở về đây!
Mộc Kiếm Bình hỏi:
– Họ làm gì mà khua đồng la nhộn thế ! Phải chăng họ truy nã chúng ta?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Không phải đâu. Chúng ta trở về phòng yên ổn hơn.
Mộc Kiếm Bình kinh ngạc hỏi:
– Về phòng mình ư? Nhưng… bọn ta đã giết người…
Vi Tiểu Bảo ngắt lời:
– Bất tất phải sợ hãi. Họ không biết đâu. Đi lẹ lên!
Gã cúi xuống đỡ Phương Di dậy, một tay dắt Mộc Kiếm Bình chạy ra ngoài.
Ba người lật đật chạy được một quãng thì thấy mấy tên thị vệ lao nhanh tới. Tên đi đầu giơ cao cây đuốc lênquát hỏi:
– Ai?
Vi Tiểu Bảo vội đáp :
– Tại hạ đây mà. Các vị mau đi bảo hộ Hoàng Thượng. Thích khách chạy rồi ư?
Gã kia nhận ra Vi Tiểu Bảo vội cầm bó đuốc đưa cho đồng bọn đứng bên cạnh, buông thõng hai tay xuống, kínhcẩn đáp :
– Quế công công ! Nghe nói cung Từ Ninh đã xảyra biến cố.
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Được rồi! Các vị hãy đi trước, tại hạ sẽ đến ngay.
Tên thị vệ kia khom lưng “dạ” một tiếng rồi dẫn đồng đội đi.
Mộc Kiếm Bình nói:
– Dường như bọn này sợ đại ca lắm. Vừa rồi tiểu muội đã tưởng là nguy với chúng.
Vi Tiểu Bảo muốn ba hoa khoác lác mấy câu, nhưng gã đang lo âu về vụ Thái Hậu bị giết gây nên đại sự, chưa hiểu kết quả đi tới đâu, lòng dạ cực kỳ bối rối. Muốn nói giỡn cũng không thốt nên lời.
Dọc đường gã còn gặp mấy tốp thị vệ nhưng cũng khôngsao, trở về phòng mình một cách bình yên.May ở chỗ Phương Di cùng Mộc Kiếm Bình đã cải tranglàm thái giám, bọn thị vệ trong lúc hoang mangnên không chú ý.
Vi Tiểu Bảo dặn hai cô:
– Các cô hãy ở yên đây và phải nhớ kỹ chớ có thay đổi y phục giữ ngưyên bộ quần áo thái giám này.
Gã ra ngoài rồi khoá trái cửa lại chạy lẹ vềphía Càn Thanh cung tiến vào tẩm điện của vua KhangHy.
Vua Khang Hy đã nghe tiếng đồng la báo động. Ngài khoác áo đứng dậy.
Một tên thị vệ vào tâu nói là cung Từ Ninh đã xảy biến cố, nhưng không tâu rõ việc gì.
Nhà vua đang nóng nảy, chợt thấy Vi Tiểu Bảo tiến vào, liền hỏi ngay:
– Thái Hậu có bình yên không? Trong cung Từ Ninh xảy ra biến cố gì vậy?
Vi Tiểu Bảo tâu:
– Thái Hậu truyền cho nô tài bữa nay về phòngmình ngủ, sáng mai sẽ dọn ở lại cung Từ Ninh, không ngờ… trong cung lại xảy ra biến động. Nô tài chưa hiểu việc gì,bây giờ mới định tới coi.
Vua Khang Hy nói:
– Trẫm phải đi vấn an Thái Hậu, ngươi hãy theo trẫm.
Vi Tiểu Bảo tâu:
– Xin tuân mệnh.
Nhà vua đối với mẫu hậu vẫn một lòng hiếu thảo, ngài không kịp vận quần áo chỉnh tề, vội cầm chiếc trường bào khoác vào mình rồi ra cửa.
Nhà vua vừa bước mau vừa hỏi:
– Thái Hậu đã muốn ngươi hầu hạ, sao ngươi còn tới đây?
Vi Tiểu Bảo tâu:
– Nô tài nghe tiếng đồng la báo động, sợ có biến, lại lo bọn thích khách tới. Trong lòng lúc nào cũng nhớ tới Thánh Thượng, hốt hoảng chạy tới đây.
Thật là đáng chết.
Vua Khang Hy vừa ra khỏi tẩm cung, đã thấy tả hữu thái giám cùng bọn thị vệ một toán rất đông chờ nữa.
Mười mấy ngọn đèn lồng vây lấy nhà vua.
Vua Khang Hy thấy Vi Tiểu Bảo đầu bù tóc rối, qụần áo xốc xếch, ngài có biết đâu gã vừa chui ở gầm giường Thái Hậu ra, lại tưởng gã dốc dạ trung thành bảo vệthánh chúa, lúc nào chỉ nghĩ đến mìnhgặp khi biến động, gã hấp tấp không kịp vận quần áo chỉnhtề thì long tâm hoan hỉ.
Nhà vua mới đi được mấy trượng đã thấy hai tên thị vệ chạy đến bẩm báo:
– Thích khách lẻn vào cung Từ Ninh, giết chết một tên thái giám và một tên cung nữ.
Vua Khang Hy vội hỏi:
– Thánh giá Thái Hậu có bị kinh động không?
Tên thị vệ tâu:
– Đa tổng quản đã dẫn người đến bổ vây cung Từ Ninh để bảo vệ Thái Hậu một cách rất nghiêm mật.
Vua Khang Hy nghe nói đã hơi yên lòng.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:
– Dù hắn có điều động đến mười vạn binh mã tới bảo vệ cung Từ Ninh thì cũng chậm quá rồi.
Cung Càn Thanh cách cung Từ Ninh không xa mấy, chỉ qua điện Dưỡng tâm và điện Thái Cực là tới nơi.
Lúc này ở trong cung Từ Ninh đèn đuốc sáng như ban ngày. Mấy trăm tên thị vệ đứng sắp hàng dày đặc. Đừng nói bọn thích khách, ngay một con chuột cũng không chui lọt.
Bọn thị vệ thấy đức vua đến liền quỳ cả xuống.
Vua Khang Hy xua tay ra hiệu cho chúng đứng lên rồi rảo bước tiến vào cung Từ Ninh.
Vi Tiểu Bảo vén rèm cửa lên. Vua Khang Hy vừa bước qua cửa đã thấy trong tẩm điện đồ đạc ngổn ngang, máu chảy đầyđất, hai xác chết nằm lăn ra đó thì trong lònghồi hộp, cất tiếng hô,:
– Thái Hậu! Thái Hậu! …
Trên giường có tiếng người hỏi lại:
– Hoàng nhi đấy ư? Ta không hề chị Hoàng nhi bất tất phải quan tâm.
Đúng là thanh âm Thái Hậu.
Vi Tiểu Bảo nghe rồi chẳng còn hồn vía nào nữa, gã than thầm:
– Té ra mụ điếm già chưa chết. Sao mình lại hồ đồ đến thế, không đâm vào người mụ mấy dao cho xong đời? Mụ không chết thì ta phải chết.
Gã quay lại toan co cẳng chạy trốn, nhưng thấy người ngoàicửa thị vệ đứng đông như kiến. Gã biết rằng chưa chạy được babước đã bị bắt rồi.
Vi Tiểu Bảo sợ quá hai chân nhũn ra, đầu óc bàng hoàng, người muốn té nhào.
Vua Khang Hy tiến lại trước giường nói:
– Tâu Thái Hậu ! Lão nhân gia phải một phen kinh hãi là tại hài nhi không bảo vệ được chu đáo, thật là nặng tội. Bọn thị vệ ăn hại kia sẽ bị trừng phạt hết, không thể dung thứ được.
Thái Hậu thở hổn hển đáp :.
– Không … không có chuyện gì xẩy ra. Bất quá là một tên thái giám và một tân cung nữ gây lộn… rồi đánh nhau đến chết uổng mạng… không can gì đến bọn thị vệ.
Vua Khang Hy hỏi:
– Thân thể Thái Hậu vẫn bình yên chứ? Chúng có làm kinh động gì đến lão nhân gia không?
Thái Hậu đáp:
– Không sao cả. Có điều ta ngó thấy mà tức mình. Hoàng nhi về nghỉ đi và truyền cho bọn chúng giải tán hết.
Vua Khang Hy hạ lệnh:
– Các ngươi mau truyền quan thái y đến chẩn mạch cho Thái Hậu.
Vi Tiểu Bảo đứng sau Hoàng Thượng, người co rúm lại, không dám lên tiếng. Gã đã sợ Thái Hậu trông thấy, lại lo mình mà mở miệng tất bị Thái Hậu nhận ra.
Bỗng nghe Thái Hậu gạt đi:
– Bất tất… bất tất truyền quan thái y vào làm chị Ta chỉ cần ngủ một giấc là khoẻ. Hai người này… cũng cứ để nguyên đó. Lòng ta đang phiền não… rất sợ tiếng người huyên náo. Hoàng nhị .. bảo chúng giải tán ngay đi.
Thanh âm Thái Hậu rất yếu ớt, hơi thở nhát gừng. Hiển nhiên bà bị thương khá nặng.
Vua Khang Hy trong dạ lo âu mà không dám trái lệnh. Nhà vua muốn điều tra xem thái giám vàcung nữ sao lại xảy cuộc đánh lộn khiến cho Thái Hậu phải phiềnlòng? Hai tên này tuy đã chết rồi, nhưng chúngphạm đại tội, đáng lý cần truy cứu đến cả gia thuộc bọn chúng. Nhưng nhà vua nghe Thái Hậu nói vậy biết ý bà không muốn cho vụ này đồn đại thành to chuyện. Cả hai xác chết Thái Hậu cũng không muốn di chuyển đi vội.
Nhà vua đành vấn an Thái Hậu lần nữa rồi lui ra khỏi cung Từ Ninh.
Vi Tiểu Bảo khác nào ra khỏi quỷ môn quan nhưng hai chân gã mất hết sức lực, phải vịn tường bước đi.
Vua Khang Hy cúi đầu ngẫm nghĩ, tự nhủ:
– Sự việc đột ngột xảy ra đến nay, bên trong tất có điều chi bí ẩn. Nhưng hiển nhiên Thái Hậu lại muốn bãibỏ, không để ta truy cứu nữa.
Vua Khang Hy vừa đi vừa cúi đầu ngẫm nghĩ qua một quãng đường dài mới ngoảnh lên nhìn thấy Vi Tiểu Bảo vẫn đang lẽo đẽo theo sau liền hỏi:
– Thái Hậu đã muốn ngươi phục thị lão nhân gia, sao ngươi còn theo trẫm đến đây?
Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng:
– Bất quá ta chỉ còn ở lại Hoàng cung trong mấy giờnữa để đợi trời sáng là dông tuốt không bao giờtrở lại.
Gã liền bịa chuyện đại ra tâu:
– Trước Thái Hậu đã nói: “Hễ thấy mặt bọn thái giám là bực mình”. Nô tài coi chừng Thái Hậu tinh thần không được thoải mái cho lắm thành ra khó tính, nên tránh đi chỗ khác để Thái Hậu khỏi phiền lòng là hơn.
Vua Khang Hy gật đầu.
Về đến tẩm điện, nhà vua chờ bọn thái giám lui về hết, mới bảo Vi Tiểu Bảo :
– Tiểu Quế Tử! Ngươi hãy ở lại đây!
Vi Tiểu Bảo trong lòng xao xuyến nghĩ thầm:
– Hoàng Thượng mà giữ ta ngủ lại đây thì hai món “Bảo bối sống động” ở phòng mình phải bồn chồn trong dạ không biết đến thế nào mà kể.
Vua Khang Hy bước lui rồi lại bước tới từ đầu phòng đến cuối phòng. Đột nhiên ngài cất tiếng phán hỏi:
– Ngươi có hiểu vì lẽ gì mà tên thái giám và tên cung nữ đó lại xảy ra cuộc đánh lộn rồi chết cả đôi không?
Vi Tiểu Bảo tâu:
– Vụ này nô tài không sao đoán ra được.Bọn cung nữ và thái giám ở Hoàng cung số đông cục súc, nóng nảy, động một tý là tranh hơi,gây lộn. Có khi họ còn ngấm ngầm đánh nhau nữa,nhưng không dám để những chuyện rắc rối lọt vào tai mắtThái Hậu cùng Hoàng Thượng mà thôi.
Vua Khang Hy lại gật đầu nói:
– Ngươi đã dặn bọn chúng nhất thiết không được nhắc tới vụ này để khỏi phiền lòng cho Thái Hậu.
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Xin tuân dụ!
Nhà vua giục:
– Ngươi đi đi!
Vi Tiểu Bảo thỉnh an nhà vua rồi trở gót lui. Gã lẩm bẩm:
– Ta từ biệt Hoàng Thượng lần này rổi vĩnh viễn không còn cơ hội nào tái ngộ nữa.
Bất giác gã quay đầu ngó lại.
– Vua Khang Hy cũng đang nhìn gã thấy vậy liền phán:
– Ngươi trở lại đây!
Vi Tiểu Bảo xoay mình trờ lại. Vua Khang Hy mở chiếc hộp vàng ở đầu giường lấy hai tấm bánh vừa đưa cho gã, vừa cười nói:
– Bữa nay ngươi vất vả nửa ngày trời, chắc bây giờ đói bụng lắm.
Vi Tiểu Bảo đưa tay ra đón lấy bánh, trong lòng bănkhoăn nghĩ ngợi:
– Mụ điếm già thâm hiểm, tàn ác, lại ngấm ngầm giấu đàn ông ở trong cung. Tất có ngày mụ dám gia hại Hoàng Thượng mà ngài bị bưng bít không biết chi hết. Ngài đã lấy tình huynh đệ bằng hữu đối xử với ta, mà ta không nói cho ngài hay để ngài phải chết dưới tay độc phụ thì còn chi là nghĩa khí anh hùng?
Gã nghĩ tới đây, bất giác tưởng chừng mắt nhìn thấy gân cốt toàn thân vua Khang Hy đều bị gãynát, thây lăn dưới đất, tử trạng cực kỳ thảm khốc. Lònggã se lại rồi không nhịn được, hai hàng nước mắt tuônxuống như mưa.
Vua Khang Hy mỉm cười hỏi:
– Ngươi làm sao vậy?
Nhà vua lại vươn tay ra khẽ vỗ vai gã cất giọng hiền từ hỏi tiếp:
– ý ngươi muốn theo trẫm phải không? Cái đó dễ lắm. Mấy bữa nữa trẫm lại xin Thái Hậu lấy ngươi về. Thực ra trẫmcũng không bỏ ngươi được.
Vi Tiểu Bảo trong lòng cảm động nghĩ thầm:
– Đào Cung Nga đã dặn ta chớ có môi hở răng lạnh thổ lộ chân tình với Hoàng đế vì sợ nhà vua sẽ giết ta để bịt miệng khỏi đồn tiếng xấu ra ngoài.
Bậc đại trượng phu đã vì đạo nghĩa thì có chết cũng cam lòng.
Gã đặt hai tấm bánh xuống bàn, nắm chặt tay vua Khang Hy, cất giọng run run hỏi:
– Tiểu Huyền Tử! Nô tài kêu Hoàng Thượng như vậy được chăng?
Vua Khang Hy cười đáp:
– Dĩ nhiên là được. Ta đã bảo ngươi. Khi khôngcó ai thì chúng ta cứ tự nhiên như trước. Ngươilại muốn tỷ võ với ta phải không? Hay lắm! “Phóng ngựa”lại đây!
Nhà vua nói rồi xoay tay lại nắm hai tay Vi Tiểu Bảo.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Khoan rồi hãy tính chuyện tỷ võ. Nô tài có việc cơ mật, đại sự cần nói với bạn Tiểu Huyền Tử, quyết chẳng khi nào nô tài dám tâu đức Hoàng Thượng vạn tuế gia gia. Hoàng Thượng mà nghe tâu việc này tất chặt đầu nô tài ngaỵ Còn Tiểu Huyền Tử chỉ là bạn của nô tài thì không sợ.
Vua Khang Hy không hiểu là việc hệ trọng nhưng lòng dạ trẻ thơ rất lấy làm hứng thú. Ngài liền kéo gã sóng vai ngồi xuống long sàng, giục:
– Chuyện chỉ Nói mau ! Nói mau !
Vi Tiểu Bảo hỏi lại:
– Bây giờ ngài là Tiểu Huyền Tử, chứ không là Hoàng đế, phải không?
Vua Khang Hy đáp ngay:
– Đúng ! Đúng ! Bây giờ ta là bạn Tiểu Huyền Tử của ngươi chứ không phải Hoàng đế. Suốt ngày từ sáng đến tối phải làm Hoàng đế, không có lấy một người bạn đồng tâm, ta cũng chán ngấy.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Hay lắm! Tiểu Huyền Tử! Ta nói cho nghe. Ngươi chặt đầu ta thì không được đâu.
Vua Khang Hy tươi cười hỏi:
– Ta giết ngươi làm chỉ Có bao giờ bạn lại giết bạn?
Vi Tiểu Bảo nói:
– Ta chẳng phải Tiểu Quế Tử cũng chẳng là thái giám. Tiểu Quế Tử bị ta giết rồi.
Vua Khang Hy giật mình kinh hãi hỏi:
– Ngươi bảo sao?
Vi Tiểu Bảo liền thuật lại lai lịch cùng thân thế gã, xuất thân ở đâu, cho nhà vua nghe. Đoạn gãkể tiếp những việc gã trải qua: làm đui mắt Hải lãocông thế nào, mạo xưng Tiểu Quế Tử làm sao? Vìlẽ gì Hải lão công truyền thụ võ nghệ cho gãvà truyền thụ thế nào nhất nhất thuật lại.
Hồi 65
Vua Khang Hy mở cuộc điều tra
Vua Khang Hy nghe Vi Tiểu Bảo nói tới đây liền đáp :
– Té ra ngươi không phải là thái giám.Ngươi đã hạ sát Tiểu Quế Tử cũng chẳng có chi quan hệ.Nhưng ngươi chẳng thể ở lại trong cung được nữa.
Bằng không thì ta phải cho ngươi làm tổng quản ngự tiền thị vệ. Đa Long tuy võ công cao cường nhưng làm việc rất hồ đồ.
Vi Tiểu Bảo tâu:
– Nô tài cảm ơn bệ hạ, song rằng không được. Nôtài đã được nghe mấy điều bí mật trọng đại cóliên quan đến Thái Hậu.
Vua Khang Hy hỏi ngay:
– Có liên quan Thái Hậu ư? Chuyện gì vậy?
Lúc nhà vua hỏi hai câu này, trong lòng đã ngấm ngầm cảm thấy có chuyện không hay.
Vi Tiểu Bảo nghiến răng rồi đem câu chuyện đối thoại giữa Thái Hậu và Hải Đại Phú mà gã nghe được đêm trước lược thuật lại.
Vua Khang Hy nghe đến chỗ phụ hoàng Thuận Trị hãy còn tại thế, hiện ở chùa Thanh Lương trên Ngũ Đài Sơn thì giật mình kỉnh hãi. Trong tâm cực kỳ hồi hộp, nhà vua mừng quá tưởng muốn phát điên. Long thể run lên bần bật, ngài nắm chặt tay Vi Tiểu Bảo cất giọng run run hỏi:
– Vụ này… đúng sự thật chứ? Phụ hoàng ta còn sống ở thế gian ư?
Vi Tiểu Bảo tâu:
– Đây là nô tài nghe ở câu chuyện giữa Hải Đại Phú và Thái Hậu. Có sao nói vậy, không dám man trá.
Vua Khang Hy đứng bật dậy, lớn tiếng hô:
– Hay lắm. … Hay lắm! … Vi Tiểu Bảo ! Đợi trời sáng chúng ta lên Ngũ Đài Sơn triều kiến phụ hoàng, rước lão nhân gia về cung.
Nên biết vua Khang Hy làm chúa tể thiên hạ. Mọi việc đều như ý. Trong đời ngài chỉ có một điều đáng tiếc là song thân mất sớm. Thái Hậu tuy không phải là mẹ ruột của nhà vua, nhưng bà đối với ngài hết lòng từ ái chẳng khác chi tình ruột thịt. Còn phụ thân ngài biệt tích, chẳng cònai thay thế được.
Nhiều khi canh khuya thức giấc, nhà vua nhớ phụ hoàng, không nhịn được, cả tiếng khóc ròng.
Bây giờ ngài nghe Vi Tiểu Bảo nói vậy tuy cònbán tín bán nghi mà cũng mừng rỡ, tưởng chừngđiên đảo ruột gan.
Vi Tiểu Bảo tâu:
– Nô tài chỉ e Thái Hậu không vừa lòng.Trước nay ngài đã lừa dối bệ hạ thì trong vụ nàytất có duyên cớ trọng đại.
Vua Khang Hy hỏi:
– Đúng rồi ! Đúng rồi! Nhưng là duyêncớ gì?
Nhà vua được tin phụ hoàng chưa mất, trong lòng mừng quá đỗi quên hết mọi sự, nhưng ngài chỉ ngưng thần một chút là hiện lên không biết bao nhiêu nghi vấn.
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Những đại sự Ở trong cung nô tài không hiểu rõ chi hết, mà chỉ có thể kể lại những điều mình đã nghe được ở nơi Thái Hậu cùng Hải Đại Phú.
Vua Khang Hy lại giục :
– Phải rồi ! Phải rồi! Còn gì nữa, nói mau đi ! Nói mau đi!
Vi Tiểu Bảo nói đến chỗ Đoan Kính Hoàng hậu, Hiếu Khang Hoàng hậu bị người gia hại như thế nào ! Vua Khang Hy giật bắn người la hoảng:
– Ngươi… ngươi bảo Hiếu Khang Hoàng hậu. .. bị người ta sát hại ư?
Vi Tiểu Bảo thấy nhà vua giương cặp long nhãn lên thật lớn, mặt rồng co rúm lại, sợ quá lắp bắp:
– Nô tài… nô tài không biết. .. chỉ được nghe Hải Đại Phú và Thái Hậu nói chuyện với nhau. ..
Vua Khang Hy ngắt lời:
– Họ nói làm sao. ..? Ngươi… ngươi nói lại một lần nữa cho nghe !
Vi Tiểu Bảo trí nhớ rất dai. Gã thuật lại cuộc đối thoại giữa Hải Đại Phú và Thái Hậu một lần nữa. Không những thế gã còn bắt chước giọng nói của hai người nghe giống hệt.
Vua Khang Hy đứng ngẩn người ra hồi lâu rồi hằn học nói:
– Mẫu thân ta… mẫu thân ta bị người giết chết ư?
Vi Tiểu Bảo hỏi lại:
– Hiếu Khang Hoàng hậu. .. là… là… mẹ ruột của Thánh Thượng ư?
Vua Khang Hy gật đầu nói:
– Ngươi nói nữa đi, đừng bỏ sót một câu nào.
Long tâm se lại, hai hàng châu lệ lã chã tuôn rơi.
Vi Tiểu Bảo kể tiếp là hung thủ đã dùng “Hoácốt miên chưởng” gia hại Đoan Kính và Hiếu KhangHoàng hậu. Hắn còn giết cả con Đoan Kính HoàngHậu là Vinh Thân Vương, và Đổng Ngạc Trinh Phi.
Gã kể luôn cả tên áo liệm Hiếu Khang vàTrinh Phi đã vâng lệnh Hải Đại Phú lên NgũĐài Sơn bẩm báo đức Thuận Trị. Đức Thuận Trị lại pháiHải Đại Phú trở về cung để điều tra cho rõ căn nguyênnhững vụ này.
Vi Tiểu Bảo kể cho đến giai đoạn Hải Đại Phú và Thái Hậu đấu chưởng, gã giấu nhẹm vụ Hải Đại Phú bị gã giết chết, mà chỉ nói Hải Đại Phú đui mắt không đánh nổi Thái Hậu rồi bị uổng mạng.
Vua Khang Hy trấn tĩnh tâm thần, tra hỏi tường tận về tình trạng đêm hôm ấy. Ngài nghe Vi Tiểu Bảo nói rồi còn vặn đi vặn lại nhiều lần và tin chắc không phải gã bịa ra vụ này.
Sau cùng ngài phán hỏi:
– Câu chuyện hệ trọng như vậy mà sao đến nay ngươi mới nói với ta?
Vi Tiểu Bảo tâu:
– Vụ này quan hệ tày đình, nô tài đâu dám bạ đâu nói đấy? Đến sáng mai nôtài định trốn khỏi Hoàng cung không bao giờ trở lại nữa.Nô tài cảm kích tấm lòng tri ngộ của ThánhThượng, nhận thấy Thánh Thượng cô thân ở trong Hoàngcung, cực kỳ nguy hiểm, nên lúc sắp ra đi nô tàichẳng thể giấu giếm
Thánh Thượng được nữa.
Vua Khang Hy hỏi:
– Tại sao ngươi muốn xa bỏ Hoàng cung? Phải chăng ngươi sợ Thái Hậu hại ngươi?
Vi Tiểu Bảo tâu:
– Nô tài còn nói để bệ hạ hay người cung nữ chết ở trong cung Từ Ninh đêm nay là một người đàn ông và là sư huynh của Thái Hậu.
Trong cung Thái Hậu mà có người cung nữ là đàn ông thì thật là một điều quá sức tưởng tượng.Nhưng vua Khang Hy được tin phụ hoàng tưởng đã chết rồi mà lại còn sống ở nhân gian trong lòng đã hồi hộp. Sau nhà vua lại nghe nói mẫu thân mình bị bà Thái Hậu rất đoan trang từ ái hãm hại cũng là một chuyện phi thường, nên ngài coi vụ cung nữ là nữhay nam chẳng lấy chi làm kỳ nữa.
Nhà vua lạnh lùng hỏi:
– Sao ngươi lại biết thế ?
Vi Tiểu Bảo tâu:
– Đêm hôm ấy nô tài vì nghe được câu chuyện bí mật giữa Hải Đại Phú và Thái Hậu, nên Thái Hậu đã lập tâm giết nô tài để bịt miệng ngay từ lúc bà phát giác.
Gã liền đem chuyện Thái Hậu phái Thuỵ Đống, Liễu Yến cùng bọn thái giám trước sau mấy lần đến gia hại gã nhất nhất thuật lại.
Sau gã mới nói tới vụ được nghe Thái Hậu cùng người đàn ông nói chuyện ở cung Từ Ninh. Rồi người đàn ông giả làm cung nữ kia cùng Thái Hậu gây lộn. Hắn bị Thái Hậu giết chết và Thái Hậu cũng bị thương.
Dĩ nhiên câu chuyện này Vi Tiểu Bảo không nói thực hết. Gã không nhắc tới Đào Cung Nga, cũng không nói tự mình giết Thuỵ Đống, Liễu Yến cùng vụ lấy cắp mấy pho Tứ Thập Nhị Chương Kinh.
Vua Khang Hy trầm ngâm hồi lâu rồi hỏi:
– Thằng cha đó là sư huynh Thái Hậu ư? Nghe giọng lưỡi hắn dường như Thái Hậu còn bị một người khác uy hiếp phải không? Người ấy là ai?
Vi Tiểu Bảo lắc đầu tâu:
– Nô tài không thể nghĩ ra được !
Vua Khang Hy truyền:
– Ngươi đi triệu Đa Long vào đây!
Vi Tiểu Bảo “dạ” một tiếng rồi trở gót lui ra. Gã tự hỏi:
– Phải chăng Hoàng đế muốn trở mặt với Thái Hậu mà tuyên gọi Đa Long bắt mụ điếm già để giết đỉ Không hiểu sau khi mụ bị giết rồi mình có cần bỏ đi hay ở lại giúp nhà vuả Thôi ta hãy biết tới đâu hay đó.
Đa Long đang lo sốt vó vì trong cung liên tiếp xảy ra biến động, đầu hắn chưa bị đứt rời, nhưng trên đầu còn có mũ, trên mũ còn có chóp, hắn cảm thấy ở vào tình trạng bất an vô cùng.
Đa Long vừa nghe có lịnh Hoàng đế tuyên triệu lật đật chạy ngay đến Càn Thanh cung.
Vua Khang Hy vừa thấy Đa Long đến liền bảo hắn:
– Cung Từ Ninh không có việc gì. Ngươi lập tức hạ lệnh triệt các thị vệ. Thái Hậu truyền dạy ở ngoài cungcó thị vệ bao vây cũng lấy làm phiền não. Vậyngươi đừng để lại một tên nào hết.
Đa Long mừng quýnh tưởng chừng nghe lịnh đại xái. Hắn vâng luôn miệng rồi chạy đi hạ lệnh giải tán thị vệ.
Vua Khang Hy lại đem những điều nghi vấn trong lòng hỏi kỹ lại ViTiểu Bảo.
Sau một lúc lâu, nhà vua chắc bọn thị vệ đi hết rồi liền bảo:
– Tiểu Quế Tử ! Đêm nay ta cùng ngươi đến dò thám cung Từ Ninh.
Vi Tiểu Bảo hỏi lại:
– Thánh Thượng thân hành đi do thám ư?
Vua Khang Hy đáp :
– Phải rồi !
Một là vụ này rất trọng đại nhà Vua chẳng thể chỉ nghe lời một bên của tên tiểu thái giám đã đem lòng hoài nghi một vị mẫu hậu từng nuôi nấng ngài từ thủa nhỏ. Hai là việc mạo hiểm do thám lúc ban đêm là một việc con người đã học võ phải thử thách. Nhà vua nhân cơ hội này khi nào chịu bỏ qua một cách dễ dàng?
Vua Khang Hy nói:
– Ta là Hoàng đế chẳng thể ra ngoài cung để thí nghiệm thân thủ của mình. Vậy ta hãy làm con người dạ hành ở trong cung cũng còn hơn chẳng làm gì.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Thái Hậu đã giết chết sư huynh, lúc này ngài đang an nghỉ dưỡng thương,e rằng cuộc dò thám này khó đi đến kết quả?
Vua Khang Hy nói:
– Chưa đi do thám sao ngươi đã biết không đem lại kết quả?
Nhà vua liền thay đổi y phục chân đi hài xảo và ăn mặc như ngày đã tỷ võ với Vi Tiểu Bảo rồi theo cửa ngách cung Càn Thanh ra đi.
Bọn thị vệ cùng thái giám vừa trông thấy vội vàng chạy đến. Nhà vua liền quát :
– Các ngươi đứng cả lại không được loạn động.
Đây là thánh chỉ của Hoàng đế thì còn ai dám trái lệnh? Mấy chục tên thị vệ cùng thái giám lập tức đứng nguyên chỗ không dám nhúc nhích.
Vua Khang Hy dẫn Vi Tiểu Bảo đến vườn hoa cung Từ Ninh, quả nhiên thấy vắng lặng không một bóng người. Ngài đứng népvào dưới cửa sổ tẩm cung của Thái Hậu, chú ýlắng tai.
Bỗng nghe Thái Hậu ho hắng không ngớt. Lúc này lòng dạ nhà vua dào dạt như sóng cồn, vừa đau thương lại vừa nóng nảy.
Tiếng ho của Thái Hậu khiến cho nhà vua cực kỳ xúc động muốn xông vào ôm lấy bà mà khóc một hồi. Nhà vua lại muốn nắm lấy cổ bà lớn tiếng chất vấn về tình hình phụ hoàng cùng mẫu hậu của ngài.
Có lúc ngài muốn những lời của Vi Tiểu Bảo đều giả dối, ngài cũng lại mong gã nói vậy là đúngsự thật hết không trật mảy maỵ Long tâm bối rối, toànthân lông tóc dựng đứng cả lên. Những ý nghĩlạnh toát thấu vào xương tuy?
Ngọn đèn trong phòng Thái Hậu chưa tắt, khi tỏ khi mờ chiếu vào cửa sổ dán giấy.
Sau một lúc , bỗng nghe tiếng cung nữ cất lên:
– Tâu Thái Hậu ! Nô tỳ may xong rồi.
Thái Hậu đặng hắng một tiếng rồi bảo:
– Đem tên cung nữ… thi thể tên cung nữ… đặt vào trong túi.
Tên cung nữ kia đáp :
– Dạ! Còn thi thể tên thái giám thì sao?
Thái Hậu tức giận gắt :
– Ta bảo ngươi đặt cung nữ vào túi, sao ngươi… lại hỏi đến thái giám làm chi?
Cung nữ “dạ” một tiếng rồi trong nhà có tiếng động lịch kịch.
Vua Khang Hy không nhẫn nại được ghé mắt nhìn qua khe cửa nhưng bao nhiêu kẽ hở các cửa trong tẩm cung của Thái Hậu đều dán giấy dầu bít kín, không còn lấy một chỗ hở chừng sợi tóc.
Nhà vua đã hàng ngày được nghe Vi Tiểu Bảo thuật lại những yếu quyết cùng những điều cấm kỵ của khách dạ hành trên chốn giang hồ. Dĩ nhiên những điểm này gãđược Mao Thập Bát nói cho biết trong khi đi đường từ DươngChâu đến Bắc Kinh.
Bây giờ nhà vua gặp cảnh ngộ cửa sổ không kẽ hở là trúng vào tâm ý của ngài muốn thử thách. Ngài liền dấp nước miếng vào đầu ngón tay bôilên giấy dán cửa sổ cho mủn ra rồi khẽ chọc một cái.
Quả nhiên giấy rách thủng một lỗ nhỏ, song vẫn không nghe thấy động tĩnh gì.
Nhà vua đưa mắt nlùn vào trong thấy trên giường Thái Hậu màn the rủ thấp. Một tên cung nữ nhỏ tuổi đang chuồn thi thể tên cung nữ bị nạn nằm dưới đất vào trong mộttúi vải lớn.
Xác chết mặc xiêm áo cung nữ, nhưng đầu trọc tếu không còn một sợi tóc.
Tên cung nữ kia nhét xác chết vào túi rồi lượm món tóc giả lên. Thị ngần ngừ một chút rồi nhét luôn cả vào túi.
Bỗng nghe thị lên tiếng:
– Tâu Thái Hậu! … Mọi việc xong cả rồi!
Thái Hậu hỏi:
– Bên ngoài bọn thị vệ giải tán hết chưa? Sao ta nghe dường như có tiếng người?
Tên cung nữ kia liền chạy đến bên cửa ngó ra ngoài quanh một vòng rồi tâu:
– Tâu Thái Hậu! Không còn ai hết !
Thái Hậu vừa ho vừa nói:
– Ngươi kéo cái túi đến bờ ao sen, lượm bốn khối đá lớn bỏ vào trong túi rồi lấy dây… cột chặt miệng túi lại… xong đẩy xuống ao.
Cung nữ đáp :
– Da…. da….
Giọng nói thị run lên ra chiều khiếp sợ.
Thái Hậu lại dặn:
– Đẩy túi xuống ao rồi quẳng lên trên một lớp đấtđể đề phòng có người trông thấy.
Tên cung nữ dạ một tiếng rồi kéo túi đi ra vườn hoa.
Vua Khang Hy lẩm bẩm:.
– Tiểu Quế Tử bảo tên cung nữ đó là đàn ông hoá trang là đúng rồi. Trong vụ này nhất định có điều rất bí mật không thì việc gì Thái Hậu phải sai đêm trầm hà xác chết cho tuyệt tích?
Nhà vua thấy Vi Tiểu Bảo đứng bên bất giác nắm lấy tay gã.
Hai người cùng cảm thấy bàn tay đối phương ướt đẫm mồ hôi lạnh toát.
Lát sau bỗng nghe “bòm” một tiếng. Hai người biết là túi đựng xác chết đã đẩy xuống ao rồi.
Trong khoảnh khắc ả cung nữ kia lại trở về tẩm điện.
Vi Tiểu Bảo nghe thanh âm nhận ra ả cung nữ này là Nhị Sơ, còn vua Khang Hy thì không biết thị.
Thái Hậu hỏi:
– Mọi việc xong xuôi cả rồi chứ?
Nhị Sơ đáp :
– Tâu Thái Hậu. Xong cả rồi !
Thái hậu lại hỏi:
– Hai người chết ở đây sao lại có một xác? Còn cái nữa ở đâu? Sáng mai có người tới thì ngươi bảo sao?
Nhị Sơ ấp úng đáp:
– Nô tài… nô tài không biết chi hết.
Thái Hậu gắt lên:
– Ngươi ở đây hầu hạ ta sao dám nói cái gì cũng không biết?
Nhị Sơ đáp :
– Da…. da….
Thái Hậu tức giận hỏi:
– Ta hỏi ngươi không đáp còn dạ dạ cái gì?
Nhị Sơ dường như phúc đáp tâm linh, liền bịa ra:
– Nô tài thấy xác chết của người cung nữ đứng dậy được thì ra chỉ bị thương chứ không chết. Sau y… chậm chạp cấtbước đi ra ngoài… Khi ấy… khi ấy Thái Hậu đang yêngiấc, nô tài không dám kinh động. Người cung nữđó ra khỏi cung Từ Ninh rồi không biết … không biếtđi đâu.
Thái hậu thở dài nói:
– Té ra là thế. A di đà Phật ! Thị không chết, đi được rồi là hay quá !
Nhị Sơ nói:
– Chính thế! Tạ Ơn trời đất. Y đã thoát chết.
Vua Khang Hy cùng Vi Tiểu Bảo chờ lúc nữa không thấyThái Hậu lên tiếng chắc bà ngủ say rồi. Hai người liềnrón rén cất bước dời khỏi tẩm điện của Thái Hậu trởvề cung Càn Thanh.
Nhà vua thấy bọn thị vệ cùng thái giám vẫn đứng nguyên chỗ không chuyển động liền cười nói:
– Cho các ngươi được giải tán.
Tuy nhà vua cố giữ vẻ thản nhiên nhưng tiếng cười, tiếng nói cũng đượm mùi chua chát.
Vua Khang Hy vào tẩm cung rồi, chăm chú nhìn Vi Tiểu Bảo hồi lâu không nói câu gì.
Đột nhiên ngài sa lệ, ngập ngừng:
– Thái Hậu… Thái Hậu…
Vi Tiểu Bảo không biết nói gì chỉ đứng trơ ra.
Nhà vua ngẫm nghĩ rồi vỗ hai tay một cái. Hai tên thị vệ hầu cận vội chạy đến đứng bên cửa tẩm điện để chờ mệnh lệnh.
Vua Khang Hy nói:
– Có việc cơ mật đại sự này trẫm sai hai người phải làm ngay và nhất thiết không được tiết lộ. Trong ao sen ngoài vườn hoa cung Từ Ninh có một cái túi vải lớn. Hai người xuống mò lên đem về đây. Thái Hậu đang yên nghỉ mà hai ngươi để xảy ra một chút tiếng động khiến ngài phải kinh tỉnh là các ngươi mất đầu.
Hai tên khom lưng vâng dạ đi ngay.
Vua Khang Hy ngồi trên giường nghĩ lui nghĩ tới hồi lâu không nói gì.
Bỗng thấy hai tên thị vệ khiêng một cái túi vải lớn ướt sũng đưa về tới cửa tẩm điện.
Vua Khang Hy hỏi:
– Các ngươi có làm kinh động đến Thái Hậu không?
Hai tên thị vệ đồng thanh tâu:
– Bọn nô tài hết sức thận trọng đâu dám kinh động đến tai Thái Hậu?
Vua Khang Hy gật đầu phán bảo :
– Các ngươi khiêng cái túi đó vào đây.
Hai tên thị vệ vâng mệnh khiêng túi vào.
Nhà vua lại bảo chúng:
– Các ngươi để đó rồi lui ra.
Vi Tiểu Bảo chờ hai tên thị vệ ra khỏi rồi đóng cửa lại. Gã cởi dây cột miệng túi lôi xác chết ra ngoài. Tuy mặt mũi tử thi cạo râu nhẵn thín, nhưng vẫn còn trông thấy gốc râu đen sì, cổ họng có bìu, ngực lép kẹp. Hiển nhiên là một người đàn ông không còn nghi ngờ gì nữa.
Người này thớ thịt lằn lên, đốt ngón tay phình ra. Những cái đó chứng tỏ hắn đã dày công luyện võ. Xem chừng tên giả làm cung nữ và ẩnnấp trong nội cung chưa lâu, vì dung mạo hắn là đàn ông cũng xấu xa quá rồi thì giả làm cung nữ tất bị phát giác.
Vua Khang Hy là con người tinh tế, ngài rút yêu đao rạch quần xác chết ngó xuống hạ bộ cho cẩn thận. Bất giác ngài nổi lôi đình, vung đao đâm liên hồivào xác chết cho nát ra.
Vi Tiểu Bảo tâu:
– Thái Hậu…
Nhà vua tức giận chặn họng:
– Thái Hậu cái gì? Con tiện nhân này sát hại mẫu hậu ta, bức bách phụ hoàng ta phải bỏ đi, lại làm nhơ nhớp cung son, hành vi điều bất nghĩa.
Tạ.. ta muốn băm xác mụ ra thành muôn đoạn, tru lục toàn gia mụ.
Vi Tiểu Bảo thở phào một cái nhẹ nhõm. Trong lòng khoan khoái gã tự nhủ:
– Nhà vua đã không nhận mụ điếm là Thái Hậu thì bất luận mụ làm việc gì bại hoại mà ta biết được có tâu lên cũng không sợ ngài giết chết để bịt miệng như lời cung nữ Đào Cung Nga đã tiên liệu và dặn ta phải bưng kín miệng bình.
Vua Khang Hy cầm yêu đao đâm lia lịa vào xác chết một hồi mà vẫn chưa nguôi giận. Ngài không nhịn được toan hô thị vệ đi bắt Thái Hậu lên tra hỏi, nhưng ngài lại nghĩ:
– Phụ hoàng chưa tạ thế, lão nhân gia đã quy y đầu Phật trên Ngũ Đài Sơn.
Vậy mà ta để việc động trời này tiết lộ ra ngoài làm chấn động quan dân khắp thiên hạ. Ta không thể lỗ mãng được.
Rồi ngài phán:
– Tiểu Quế Tử! Sáng mai ngươi theo trẫm lên Ngũ Đài Sơn để điều tra cho ra sự thực.
Vi Tiểu Bảo tâu:
– Dạ ! Nô tài xin tuân chỉ.
Gã thấy mình được theo Hoàng Thượng lên Ngũ Đài Sơn thì trong lòng khấp khởi mừng thầm. Gã chắc mẩmđược một phen du ngoạn phong cảnh cho thoa? thích, bằng cứ du dúở trong thành Bắc Kinh mãi cũng chán ngấy.
Nhưng kiến thức của nhà vua sáng suốt hơn Vi Tiểu Bảo nhiều, ngài lại suy nghĩ rất thấu đáo, bụng bảo dạ:
– Thiên tử đi tuần thú dân gian là một việc rất trọng thể, ít ra phải trù liệu cùng sắp đặt hàng mấy tháng. Dọc đường trăm quan địa phương phải chuẩn bị nghênh tiếp thánh giá và lo bảo vệ nghiêm cẩn. Cuộc xuất tuần của nhà vua há phải chuyện tầm thường, muốn đi lúc nào là đi ngay lúc ấy được?
Huống chi ta còn nhỏ tuổi, chấp chính chưa được bao lâu. Các vương công, chưa hết dạ khuông phò. Nếu Thái Hậu có dã tâm thừa cơ ta rời khỏi kinh sư thoán đoạt quyền binh, truất phế ta đi, lập tân qụân thì làm thế nào? Lại còn trường hợp phụ hoàng thực sự băng hà, hoặc ngài còn ở nhân gian nhưng dời
khỏi Ngũ Đài Sơn rồi mà ta cờ mở trống rong lên núi triều kiến thì chẳng những việc không thành mà lại làm trò cười cho thiên hạ.
Nhà vua ngẫm nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu nói:
– Không được ! Trẫm chẳng thể tùy tiện dời khỏi kinh độ Tiểu Quế Tử!
Ngươi hãy vì trẫm mà đi một chuyến!
Vi Tiểu Bảo ra chiều thất vọng:
– Một mình nô tài đi thôi ư?
Vua Khang Hy đáp :
– Ngươi hãy đi một mình lên để điều tra cho biết rõ. Nếu quả phụ hoàng trẫm hiện ở trên Ngũ Đài Sơn thì rồi trẫm xếp đặt việc triều chính và nghĩ cách đối phó với con tiện nhân kia cho ổn định. Sau trẫm sẽ cùng ngươi đi một chuyến mới là kế vẹn toàn.
Vi Tiểu Bảo tự nhủ:
– Nhà vua đã quyết định đối phó với Thái Hậuthì việc ngài sai ta lên Ngũ Đài Sơn thámthính là hợp nghĩa lý, ta không nên thoáithác.
Gã liền vui vẻ tâu:
– Nô tài xin phụng mệnh.
Nhà vua lại nói :
– Theo lề luật nhà Đại Thanh thì thái giám chẳng thể dời khỏi kinh sư, trừ trường hợp đi theo trẫm không kể. May ở chỗ ngươi không phải là thái giám.
Tiểu Quế Tử! Từ nay ngươi đừng làm thái giám nữa, đổi sang làm thị vệ qụách. Có điều trong cung ai cũng nhận ra ngươi mà đột nhiên thôi làm thái giám tất chúng phải lấy làm kỳ! ồ! Vụ này hãy tạmgác lại để sau này sẽ tính.
Trẫm có thể tuyên bố về việc hạ sát Ngao Bái mà trẫm cho ngươi tuân thánh chỉ làm thái giám. Nay nguyên hung đã trừ diệt, tự nhiên ngươi không cần phải cải trang nữa. Tiểu Quế Tử! Rồi đây ngươi học lấy ít chữ để trẫm phong cho chức quan to.
Vi Tiểu Bảo cười tâu:
– Được vậy là may cho nô tài. Có điều nô tài hễ cầm đến sách là nhức đầu.
Nhà vua ngồi trên án viết thơ cho phụ hoàng bẩm rõ tội bất hiếu. Đến nay mới biết lão nhân gia vẫn còn ở nhân thế, trong lòng mừng rỡ khôn xiết. Một ngày rất gần sẽ lên rước thánh giá hồi cung để tái hồi sửa trị muôn dân. Phận làm con được chầu chực vua cha là mãn nguyện.
Nhà vua viết mấy hàng chữ rồi lại nghĩ thầm:
– Phong thơ này mà lọt vào tay kẻ khác thì thật có điều không ổn. Tiểu Quế Tử có thể bị bắt haybị giết ở dọc đường và hung thủ xục tìm trong mình gã tất lòi thư ra.
Hồi 66
Từ Thiên Xuyên hộ tống hai cô
Vua Khang Hy nghĩ vậy liền cầm nửa trang giấy viết thơ rồi châm vào lửa đốt đi , nhà vua lại hạ bút viết:
” Sắc lệnh phong cho Vi Tiểu Bảo làm chức Ngự tiền thị vệ phó tổng quản,đồng thời được khâm ban sắc áo choàng màu vàng để đi công cán trên dải núi Ngũ Đài Sơn. Những quan văn quan võ các tỉnh đều phải chịu lệnh y điều động.”
Nhà vua viết xong đóng ngự ấn vào, rồi đưa cho Vi Tiểu Bảo cười nói:
– Trẫm phong cho ngươi một chức quan. Ngươi thử coi xem là chức gì?
Vi Tiểu Bảo giương to cặp mắt lên nhìn thì biết được ba chữ tên mình,ngoài ra nhận được bốn chữ là Ngũ, Sơn, Nhất, Văn, tất cả là bảy chữ. Gã lắc đầu hỏi:
– Nô tài không hiểu là quan chức gì, nhưng Thánh Thượng đã phong cho tất chẳng phải quan nhỏ?
Vua Khang Hy mĩm cười rồi đọc sắc lệnh cho gã nghe.
Vi Tiểu Bảo thè lưỡi ra nói:
– Làm ngự tiền thị vệ phó tổng quản là hách lắm rồi, lại còn được khoác áo choàng màu vàng thì thiên hạ phải lác mắt.
Vua Khang Hy mĩm cười nói:
– Đa Long tuy làm tổng quản nhưng không được khoác áo choàng.
Chuyến này ngươi công cán đắc lực, thì khi trở về cung trẫm lại thăng quan chọ Có điều ngươi còn nhỏ tuổi quá mà làm quan lớn dĩ nhiên không xứng đáng, chúng ta thủng thẳng sẽ tính.
Vi Tiểu Bảo tâu:
– Nô tài không để tâm đến chuyện làm quan lớn, mà chỉ mong thường thường được kề cận long nhan là lấy làm thoa? mãn lắm rồi.
Vua Khang Hy rất bằng lòng phán:
– Người đi chuyến này nhất thiết phải thận trọng, hành động cho kín đáo.
Đạo sắc lệnh này vạn bất đắc dĩ mới phải đưa ra, chứ đừng lấy cho người ta coi. Thôi ngươi đi đi!
Vi Tiểu Bảo bái biệt vua Khang Hy rồi trở gót.
Gã nghĩ thầm trong bụng:
– Chắc hai cô chiêu bây giờ nóng ruột lắm! Ta phải về ngay mới được !
Gã đưa mắt nhìn về hướng Đông thấy chân trời đã rạng hoa lê liền lật đật trở về chỗ dấu Phương Di và Mộc Kiếm Bình.
Gã đẩy cửa bước vào thì thấy hai cô đang ngồi tựa vào tường, gối đầu lên nhau.
Phương Di vẫn chưa ngủ, nàng khẽ hỏi:
– Đệ đệ đã về đấy ư?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Mọi sự đều đại cát. Bây giờ chúng ta ra khỏi Hoàng cung.
Mộc Kiếm Bình đang mơ màng giấc điệp choàng tỉnh dậy nói:
– Sư tỷ rất lo âu, chỉ sợ đại ca gặp điều chi nguy hiểm.
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Không sao cả ! Không sao cả!
Giữa lúc ấy tiếng chuông đổ báo hiệu trời sáng. Cửa cung mở ra để văn võ quan viên lục tục vô triều.
Vi Tiểu Bảo thắp ngọn đèn trên bàn lên, quan sát lại cách hoá trang của hai cô không có chỗ nào sơ hở liền cười nói:
– Hai cô mặt đẹp quá, nên lấy tro bụi đất cát trát vào mặt.
Mộc Kiếm Bình không muốn nhưng thấy Phương Di thò ta ra quệt xuống đất rồi bôi lên mặt, cô cũng làm theo.
Vi Tiểu Bảo gói ba pho kinh sách lấy được ở đầu giường Thái Hậu cất vào bọc. Gã lại móc cành ngân thoa đưa cho Phương Di nói:
– Cành thoa của cô đây!
Phương Di hơi đỏ mặt lên, từ từ đưa tay ra đón lấy. Nàng nói:
– Đệ đệ muôn ngàn mạo hiểm, té rạ.. vì chiếc cành thoa này của ta.
Bỗng lòng nàng se lại, vành mắt đỏ hoe, nàng quay đầu ra chỗ khác.
Vi Tiểu Bảo cười nói:
– Cũng chẳng có chi nguy hiểm.
Gã tự nhủ:
– Vụ này kêu bằng có hảo tâm là được đền đáp. Có đi lấy cành thoa mới được áo choàng màu vàng mà khoác.
Gã dẫn hai cô từ cổng hậu cấm thành qua cửa Thần Võ ra khỏi Hoàng cung.
Lúc này trời đã sáng rõ. Bọn thị vệ gác cửa thấy Quế công công dẫn hai tên tiểu thái giám ra khỏi cửa thành, chúng chỉ tâng công nịnh nọt, khi nào dám hỏi vặn một câu?
Phương Di ra khỏi cửa cung rồi đi chừng hơn mười trượng mới quay lại ngó cửa cung một lần, lòng nàng hồi hộp tưởng mình đã tái sinh.
Vi Tiểu Bảo mướn ba cỗ kiệu nhỏ, dặn phu kiệu khiêng tới đường Tây Trường An.
Gã xuống kiệu rồi lại thuê một cái kiệu khác đi vào trong hẻm có nơi tạm trú của bọn Thiên Địa Hội.
Gã xuống kiệu ở đầu hẻm rồi bảo hai cô:
– Các bạn hữu ở Mộc vương phủ hôm qua đã dời khỏi kinh thành rồi. Vậy ta vào thương nghị cùng mấy ông bạn để xem nên đưa các cô đi đâu cho tiện.
Gã đã làm Ngự tiền thị vệ phó tổng quản lại được khâm ban áo màu vàng tự biết mình đã thành đại nhân rồi. Hơn nữa trong mình mang sứ mạng của nhà vua đi điều tra một đại sự trọng yếu bậc nhất.
Đột nhiên gã ngừng hết mọi vẻ hoạt kê cho ra người lớn. Vả chỗ này gần tới trụ sở của sư phụ, gã không dám ngông cuồng.
Phương Di ngập ngừng hỏi:
– Từ nay trở đị.. đệ đệ đi về đâu?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Ta không dám chần chờ ở lại thành Bắc Kinh mà phải đi đến một nơi càng xa càng tốt. Ta đợi sau khi Thái hậu chết rồi, mọi việc trở lại bình thường, mới dám về kinh.
Phương Di nói:
– Bọn ta có một vị hảo bằng hữu ở Thạch gia trang thuộc tỉnh Hà Bắc. Đệ đệ nếu không rẻ bỏ thì cùng… bọn ta tạm thời lên đó ẩn lánh một thời gian được không?
Mộc Kiếm Bình cũng nói theo :
– Hay lắm ! Đại ca là ân nhân cứu mạng bọn tiểu muội. Chúng ta tình thâm chẳng khác người một nhà. Vậy ba người cùng đi với nhau thì hay quá!
Hai cô chú ý nhìn Vi Tiểu Bảo để chờ gã trả lời. Mộc Kiếm Bình lộ vẻ thân thiết, còn Phương Di có ý thẹn thùng.
Giả tỷ Vi Tiểu Bảo không mang sứ mạng trọng đại trong mình thì bầu bạn với hai vị giai nhân đi đường trường là một thú tiêu dao rất khoái lạc. Lúc này gã đành kiếm cớ thoái thác:
Ta đã nhận lời làm một việc cho người bạn, nên chuyến này chẳng thể cùng lên Thạch gia trang với hai cô được. Hai cô người còn bị thương đi đường bất tiện, vậy ta uỷ thác hai cô cho một ông bạn đưa đi. Chúng ta hãy đi nghỉ, để ăn cơm rồi sẽ tính.
Gã liền đưa hai cô vào trong hẻm, những anh em Thiên Địa Hội canh gác bên ngoài vừa thấy gã liền dẫn vào trụ sở.
Mã Ngạn Siêu ra nghênh tiếp, thấy Vi Tiểu Bảo dẫn hai tên tiểu thái giám đi theo thì không khỏi ngạc nhiên.
Vi Tiểu Bảo liền ghé vào tai hắn khẽ nói:
– Đây là em gái của Mộc tiểu vương gia và một cô sư tỷ của nàng. Tại hạ cứu họ từ trong cung đưa ra đây.
Mã Ngạn Siêu mời hai cô ngồi ở sảnh đường rồi bưng trà đến. Hắn kéo Vi Tiểu Bảo ra một chỗ khẽ nói:
– Tổng đà chủ rời khỏi kình sư tối hôm qua rồi.
Vi Tiểu Bảo mừng thầm trong dạ. Một là gã sợ không muốn gặp mặt sư phụ. Hai là gã không hiểu có nên tố cáo với sư phụ về sứ mạng của vua Khang Hy giao cho gã hay không?
Gã nghe nói sư phụ rời kinh tưởng chừng trút được khối đá nặng ở trong lòng, nhưng ngoài mặt làm bộ cực kỳ thất vọng. Gã dậm chân hỏi:
– Vụ này… vụ này… Hỡi ơi! Sao sư phụ lại bỏ đi lẹ thế?
Mã Ngạn Siêu đáp :
– Tổng đà chủ đã dặn thuộc hạ chuyển lời cho Vi hương chủ hay là lão nhân gia đột nhiên tiếp được tin cấp báo từ Đài Loan đưa đến, phải trở về ngay để xử lý mới được. Tổng đà chủ còn dặn Vi hương chủ nhất thiết mọi việc phải thận trọng và tùy cơ hành động. Nếu ở trong cung không ổn thì Hương chủ tạm thời dời khỏi kinh sư lánh đi. Ngài lại nhắc Vi hương chủ chuyên cần luyện võ. Chứng độc thương trong mình Vi hương chủ mà phát tác nguy kịch thì phải cấp báo về cho Tổng đà chủ rõ.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Dạ ! Sư phụ đã bận rộn mà còn nhớ thương thế cùng võ công của tại hạ,ân cần dặn bảo, khiến tại hạ cảm kích vô cùng !
Gã nói mấy câu này là tình thật vì trong lúc vội vàng, sư phụ cũng không quên gã. Gã lại hỏi:
– Đài Loan đã xảy chuyện gì?
Mã Ngạn Siêu đáp :
– Nghe nói mẹ con họ Trịnh có chuyện bất hoà, hạ sát đại thần, dường như mới phát sinh nội biến. Nhưng uy vọng của Tổng đà chủ rất cao trọng. Bất cứ xảy ra biến loạn gì, lão nhân gia trở về là thu xếp đâu vào đấy ngaỵ Vậy Vi hương chủ bất tất phải lo nghĩ. Phàn đại ca, Phong đại ca, Huyền Trinh đạo trưởng đều theo Tổng đà chủ đi Đài Loan cả rồi. Chỉ có Từ tam ca và thuộc hạ Ở lại Bắc Kinh để vâng lệnh sai phái của Vi hương chủ.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Mã huynh kêu Từ tam ca tới đây giùm.
Gã nghĩ rằng: Bát tý viên hầu Từ Thiên Xuyên võ công cao cường, tinh thần cảnh giác, lại là một ông già thì lão hộ tống hai cô gái đến Thạch gia trang là không còn điều gì đáng ngại.
Bất giác gã lẩm bẩm:
– Ở Đài Loan cũng xảy chuyện mẫu tử bất hoà, giết người sinh sự chẳng khác gì Thái Hậu cùng Hoàng đế ở Bắc Kinh.
Vi Tiểu Bảo lại vào sảnh đường ngồi ăn điểm tâm với hai cô Phương, Mộc.
Mộc Kiếm Bình ăn hết nửa chén miến nhỏ rồi cô không nhịn được hỏi:
– Đại ca không đi với chị em tiểu muội đến Thạch gia trang thật ư?
Vi Tiểu Bảo đưa mắt nhìn Phương Di, thấy nàng dừng đũa không ăn. Nàng lại giương mắt lên nhìn gã, mục quang ra chiều thân thiết khác thường. Bất giác ngực gã nóng lên, những muốn đưa cả hai cô lên Ngũ Đài Sơn, nhưng rồi gã lại tự nhủ:
– Chuyến đi này ta mang sứ mạng trọng đại thế mà còn đèo thêm hai cô gái bị thương để dọc đường vướng víu tay chân lại khiến cho người ta chú ý.
Như vậy nhất định không được rồi.
Gã liền thở dài đáp:
– Sau khi xong việc ta sẽ đến Thạch gia trang thăm viếng. Ông bạn của hai cô tên gì? ở địa phương nào?
Phương Di từ từ cúi đầu xuống, cầm đũa gắp canh nhưng không đưa vào miệng. Nàng khẽ đáp:
– Ông bạn đó mở một tiệm buôn lừa rất lớn ở chợ phía tây Thạch gia trang. Y là Khoái mã Chử Tam.
Vi Tiểu Bảo lập lại:
– Khoái Mã Chử Tam! Được rồi! Ta nhất định sẽ đến thăm các cô.
Mặt gã nhâng nháo khẽ nói:
– Ta không đến thế nào được? Có lý đâu lại bỏ một cô vợ lớn, một cô vợ nhỏ nhan sắc nguyệt thẹn hoa nhường?
Mộc Kiếm Bình cười nói:
– Đại ca ngoan ngoãn chưa được nửa ngày lại nói giỡn rồi.
Phương Di nói:
– Nếu đệ đệ là người bạn tốt của chúng ta… thì chúng ta ngày nào cũng mong đệ đệ đến chơi. Bằng đệ đệ đem lòng khinh bạc, không giữ phẩm giá con người thì. .. đừng đến nữa.
Vi Tiểu Bảo khác nào đụng phải chiếc đinh, gã cụt hứng đáp:
– Được rồi! Cô đã không thích nói giỡn thì từ nay ta không nói nữa là xong.
Phương Di có ý hối hận, dịu dàng giải thích:
– Dù đệ đệ muốn nói đùa thì cũng đến một trình độ nào thôi và phải tùy lúc, tùy nơi mới được. Đệ đệ nổi nóng rồi phải không?
Vi Tiểu Bảo lại cao hứng đáp :
– Không có đâu! Không có đâu! Chỉ cần cô đừng nổi nóng là được rồi !
Phương Di tươi cười khẽ nói:
– Đối với đệ đệ thì chẳng có ai có thể thực sự tức mình được.
ở phương Bắc tiết trời mỗi buổi sơ đông vào tháng 10 đã giá lạnh. Nụ cười của Phương Di trên mặt bôi đất cát cũng không dấu được vẻ quyến rũ mê hồn.
Vi Tiểu Bảo tưởng chừng nụ cười của nàng làm cho gã ấm áp trong mình.
Gã tiếp tục ăn thang miến mà không biết nói thế nào.
Bỗng nghe ngoài sân có tiếng bước chân vang lên. Một lão già đang đi tới.
Chính là Bát tý viên hầu Từ Thiên Xuyên.
Từ Thiên Xuyên đi thẳng tới trước mặt Vi Tiểu Bảo khom lưng thi lễ, nét mặt tươi cười, kính cẩn hỏi:
– Lão nhân gia mạnh giỏi đấy a?
Lão là người cẩn thận, vì thấy Vi Tiểu Bảo ngồi với người ngoài không tiện xưng hô gã bằng hương chủ.
Vi Tiểu Bảo chắp tay đáp lễ cười nói:
– Từ đại ca, tiểu đệ giới thiệu cùng đại ca hai vị bằng hữu. Một vị là cao đồ của Thiết bối thương long Liễu lão gia tử. Cô là tiểu Quận Chúa trong Mộc vương phủ. Còn vị cô nương đây là Phương cô nương, sư tỷ của Mộc tiểu Quận Chúa.
Đoạn gã giới thiệu Từ Thiên Xuyên với hai cô nói:
– Vị này là Từ đại ca, y có quen biết Liễu lão gia tử và Mộc tiểu vương gia.
Gã sợ hai cô Phương, Mộc chưa quên mối thù cũ với Từ Thiên Xuyên, liền nói tiếp :
– Kể ra thì trước kia Từ đại ca có chuyện xích mích nhỏ với Mộc vương phủ, nhưng hiện nay đã hiểu nhau và vui vẻ cả rồi.
Vi Tiểu Bảo chờ cho ba người cùng nhau thi lễ xong rồi nói:
– Từ đại ca ! Tiểu đệ muốn uỷ thác đại ca một việc.
Từ Thiên Xuyên đã nghe nói hai cô gái cải dạng nam trang làm tiểu thái giám này đều là nhân vật trọng yếu trong Mộc vương phủ, lão chắc bọn Mộc Kiếm Thanh đều đã biết rõ lai lịch của Vi Tiểu Bảo thì hai vị cô nương đây dĩ nhiên cũng biết rồi, lão liền đáp :
– Vi hương chủ đã có việc sai phái, dĩ nhiên thuộc hạ phải tuân mệnh.
Phương Di và Mộc Kiếm Bình thực ra chưa hiểu thân thế Vi Tiểu Bảo. Bây giờ hai cô nghe Từ Thiên Xuyên kêu gã bằng Vi hương chủ thì trong lòng rất lấy làm kỳ.
Vi Tiểu Bảo tủm tỉm cười hỏi:
– Hai vị cô nương đây cũng bị hãm trong Hoàng cung như Ngô Lập Thân lão gia, Lưu Nhất Chu đại ca, bây giờ mới thoát ra được. Mộc tiểu vương gia và Lưu Nhất Chu sư huynh đều rời khỏi kinh sư rồi phải không?
Từ Thiên Xuyên đáp:
– Các vị anh hùng ở Mộc vương phủ đã bình yên rời khỏi kinh sư hôm qua rồi.
Mộc Kiếm Bình hỏi:
– Lưu Nhất Chu sư ca cùng đi với ca ca tiểu muội phải không?
Cô hỏi câu này thay cho Phương Di.
Từ Thiên Xuyên đáp:
– Tại hạ đưa các vị chia từng tốp ra khỏi thành. Lưu sư huynh đi với Liễu lão gia tử nhằm phía Nam mà tiến.
Phương Di đỏ mặt lên từ từ cúi đầu xuống.
Vi Tiểu Bảo lẩm bẩm:
– Cô này nghe nói ý trung nhân thoát hiểm một cách bình yên chắc là vui như mở cờ trong bụng.
Gã có biết đâu lần này gã đoán trật rồi. Hiện giờ Phương Di đang có tâm sự, nàng tự nhủ:
– Ta đã chịu lời gã là cứu được tính mạng Lưu sư ca thì lấy gã làm chồng trọn đời không hối hận. Nhưng gã là một tên thái giám thì lấy vợ thế nào được? Gã còn nhỏ tuổi mà đã lắm chuyện. Sao lại còn làm Vi hương chủ gì nữa?
Vi Tiểu Bảo nói:
– Hai vị cô nương đây hết sức chống cự với bọn thị vệ Ở Thanh cung nên các cô bị thương. Bây giờ các cô đến điều dưỡng ở nhà một vị bằng hữu tại Thạch gia trang. Tiểu đệ muốn nhờ Từ đại ca hộ tống các cô đến đó.
Từ Thiên Xuyên vui vẻ đáp :
– Dĩ nhiên thuộc hạ phải hết lòng. Vi hương chủ phái thuộc hạ vào việc này thật hay quá. Thuộc hạ vẫn hối hận với bạn hữu ở Mộc vương phủ vì mình đã có lỗi mà còn nhờ Mộc tiểu vựơng gia cứu thoát nên trong lòng vừa cảm kích vừa thẹn thùng. Chuyến này thuộc hạ hộ tống hai vị cô nương đến nơi cho bình yên để đền đáp trong muôn một.
Mộc Kiếm Bình đưa mắt nhìn Từ Thiên Xuyên thấy lão người bé nhỏ, gầy nhom mà lại lưng còng, không biết sống chết lúc nào. Nếu để lão hộ tống cô cùng sư tỷ thì e rằng dọc đường còn phải chiếu cô cho lão. Hơn nữa, Vi Tiểu Bảo không đi làm cô cực kỳ thất vọng.
Mộc Kiếm Bình nghĩ vậy rồi không nhịn được, vẻ buồn rầu lọ ra ngoài mặt.
Phương Di nói:
– Chị em tiểu muội không dám phiền đến đại giá của Từ lão gia. Bọn tiểu muội chỉ nhờ lão gia mướn cho một cỗ xe lớn cũng lấy làm áy náy lắm rồi.
Chị em tiểu muội tự mmh thượng lộ cũng được, bất tất phải có người hộ tống.
Thương thế của bọn tiểu muội chẳng có chi đáng kể. Hai vị bất tất phải quan tâm.
Từ Thiên Xuyên cười nói:
– Phương cô nương không nên khách sáo nữa. Vi hương chủ đã có lệnh thì thế nào tại hạ cũng phải đưa các cô đến nơi đến chốn. Hai cô võ nghệ cao cường, không cần lão phu ở bên cho bực mình. Vậy hai chữ hộ tống lão phu không đủ bản lãnh mà chỉ xin chạy những việc tạp dịch, tỷ như chầu hầu hai cô vào quán trọ, hoặc mướn xe hay mua đồ vặt. Những cái đó đỡ hai cô ở dọc đường khỏi phải phí lời với bọn mã phu, xa phu hay điếm tiểu nhị.
Phương Di nghe Từ Thiên Xuyên nói vậy biết rằng khó nói chối từ, liền hỏi:
– Mối thịnh tình của Từ lão gia như vậy, sau này bọn tiểu muội biết lấy gì báo đáp cho vừa?
Từ Thiên Xuyên cười khanh khách đáp:
– Làm gì có chuyện báo đáp? Chẳng dấu gì hai vị cô nương trong lòng lão rất khâm phục Vi hương chủ đây. Đừng thấy lão gia nhỏ tuổi mà coi thường.
Tuy người nhỏ tuổi nhưng thần thông quảng đại. Hôm qụa Vi hương chủ làm cho lão hán hả dạ. Lão hán đang nghĩ cách giúp đỡ lão gia mấy việc mới yên tâm. Ngờ đâu bữa nay lão nhân gia lại giao cho lão hán sứ mạng này. Dù hai vị cô nương không cho lão hán đi theo, lão hán cũng đành làm một việc tầm thường, tức là một nhân viên đi trước để khai lộ, gặp núi thì mở đường, gặp sông phải bắc cầu cho hai vị đến được Thạch gia trang. Đừng nói từ Bắc Kinh đến Thạch gia trang chỉ có mấy ngày đường, mà dù Vi hương chủ có sai lão hán đưa hai cô về tận Vân Nam, lão hán cũng quyết đưa tới nơi mới nghe.
Mộc Kiếm Bình thấy Từ Thiên Xuyên tuy bề ngoài xấu xa quê mùa, nhưng ăn nói rất lọt tai.
Cô hỏi:
– Hôm qua Vi hương chủ đã làm gì cho Từ lão gia hả dạ? Y… Ở trong Hoàng cung kia mà.
Từ Thiên Xuyên cười đáp:
– Số là trong bọn thủ hạ của Ngô Tam Quế ở Vân Nam có tên cẩu quan tên gọi Dương Nhất Phong. Dương Nhất Phong bắt lão hán đem đi khảo đả nhục mạ. Lão hán còn thiếu chút nữa là bỏ mạng về tay thằng cha đó. May được lệnh huynh phái người đến cứu lão hán ra. Vi hương chủ đã chấp nhận lời yêu cầu của lão muốn kêu người đánh gãy đôi chân tên cẩu quan này.
Lão ngừng lại một chút rồi tiếp :
– Lão hán nghĩ rằng thằng con chó má của Ngô Tam Quế chuyến này tới Bắc Kinh đem theo rất nhiều cao nhân. Lần trước Dương Nhất Phong đã bị lão hán làm cho đau khổ. Người ta thường nói: “Lần trước phải đau, lần sau phải rát. ” Chắc hắn không dám một mình đi ra ngoài. Như vậy bọn lão hán có muốn trả thù cũng không phải chuyện dễ dàng. Ngờ đâu hôm qua lão hán đang ngồi trong tiệm thuốc Chủng Đức Đường ở phía tây thành, gặp một ông bạn làm y sinh chuyên chữa cho người bị đánh hay té đến bong gân sai khớp
Từ Thiên Xuyên ngừng lại như để sắp đặt câu chuyện rồi nói tiếp:
– Vụ này thật quái lạ ! Y kể chuyện trong ổ chó Bình Tây Vương phái người khiêng một tên quan chó má đi các nơi kiếm y sinh chuyên trị chứng gãy xương. Hết y sinh nọ đến y sinh kia lục tục kéo đến, tất cả hai, ba chục người, nhưng họ không cho y được trị bệnh mà chỉ nói: “Tên cẩu quan này là Dương Nhất Phong làm càn làm bậy nên thế tử của Bình Tây Vương dùng côn đánh gãy hai chân chó của hắn và để hắn phải đau khổ bảy ngày bảy đêm chứ không cho điều trị.”
Phương Di và Mộc Kiếm Bình đều rất lấy làm kỳ, liền hỏi Vi Tiểu Bảo :
– Vụ này nghĩa là làm sao?
Vi Tiểu Bảo cười đáp :
– Vì tên cẩu quan đó đắc tội với Từ đại ca, nên Ngô ứng Hùng dĩ nhiên muốn cho hắn phải đau khổ để chuộc tội với Từ đại ca.
Mộc Kiếm Bình hỏi:
– Bọn người trong ổ chó Bình Tây Vương sao lại sai người khiêng đi khiêng lại tựa hồ để cho nhiều người biết?
Vi Tiểu Bảo mỉm cười đáp:
– Thằng lỏi Ngô Ứng Hùng có ý muốn cho vụ này đồn đến tai Vi mỗ. Ta đã bảo gã đánh gãy cặp giò chó má của tên cẩu quan đó và gã đã làm được đến nơi.
Mộc Kiếm Bình càng lấy làm lạ hỏi:
– Tại sao Ngô Ứng Hùng lại nghe lời của đại ca?
Vi Tiểu Bảo cười đáp :
– Ta chỉ nói nhăng nói càn gạt gã mấy câu là gã tin lời ngay.
Từ Thiên Xuyên nói:
– Lão hán muốn đuổi theo đánh chết tên cẩu quan kia, nhưng lại nghĩ rằng hắn đã bị đánh gãy chân lại đưa đi khắp phố phường để bêu riếu và làm gương cho kẻ khác. Hắn bị đánh gãy chân không được điều trị, nếu lão phu giết chết hắn chẳng hoá ra làm phước cho hắn? Chiều hôm qua chính mắt lão hán trông thấy cái mặt chó má của hắn mười phần chết hết chín. Ống quần kéo lên để hở cặp đùi vừa sưng ụ vừa tím bầm. Chắc hắn chẳng còn sống được mấy ngày nữa. Hai vị cô nương, hai cô thử nghĩ xem như vậy lão hán có hả hê hay không và sung sướng đến chừng nào?
Lúc này Mã Ngạn Siêu đã mướn về hai cỗ xe lớn chờ ở ngoài cửa.
Mã Ngạn Siêu cũng là một nhân vật rất đắc lực trong Thiên Địa Hội.
Nhưng theo lề luật trong hội thì nếu không cần đừng để lộ chân tướng. Vì thế mà Vi Tiểu Bảo không giới thiệu gã với hai cô Phương, Mộc.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:
– Trong bọc ta có cả thảy sáu pho Tứ Thập Nhị Chương Kính. Những kinh sách này đắc dụng thế nào, ta chẳng hiểu chi hết. Nhưng ta thấy bao nhiêu người hy sinh cả tánh mạng để toan lấy cắp thì bên trong tất có nguyên cớ trọng đại. Vậy ta phải đem theo bên mình không để bị thất lạc.
Gã ngẫm nghĩ hồi lâu mới nảy ra một kế, nhìn Mã Ngạn Siêu nói nhỏ:
– Mã đại ca! Trong Hoàng cung, tiểu đệ có một người bạn rất thân bị bọn thị vệ Thát Đát giết chết rồi. Tiểu đệ đem hài cốt của y ra ngoài để tìm nơi an táng thật cẩn thận. Xin đại ca đi mua cho một cỗ quan tài thật tốt.
Mã Ngạn Siêu vâng lời.
Hắn nghĩ thầm:
– Bạn thân của Vi hương chủ mà bị bọn Thát Đát giết thì dĩ nhiên là một tay nghĩa sĩ phản Thanh rồi.
Hắn thân hành ra ngoài lựa mua một cỗ quan tài bằng gỗ ở Liễu Châu rồi đưa về theo cửa sau khiêng vào nhà.
Hồi 67
Bạch điếm bỗng thành ra Hắc điếm
Mã Ngạn Siêu làm việc vừa mau lẹ vừa chu đáo. Hắn biết Vi hương chủ là tay hào phóng, nên số tiền năm trăm lạng bạc mà gã đưa cho hắn xài gần hết,chỉ còn thừa hơn ba chục lạng. Ngoài cỗ qụan tài gỗ, hắn còn sắm nào thọ y,nào bình đựng cốt hôi, nào giấy trắng, vải dầu, linh bài, linh phan, giấy tiền
chẳng thiếu món gì vào việc đưa ma.
Mã Ngạn Siêu còn sắm quần áo giày mũ cho Phương Di và Mộc Kiếm Bình để cải dạng nam trang. Hắn chuẩn bị cả lương khô cho hai cô đi đường ăn.
Mã Ngạn Siêu sắm đủ thứ đưa về nhà thì Vi Tiểu Bảo cùng hai cô đã ngủ được một giấc dài.
Vi Tiểu Bảo thay đổi quần áo mặc như người thường. Gã gói sáu bộ kinh sách bằng vải dầu. Gã lại vào bếp lấy than củi bỏ vào bình cốt hôi bụng bảo dạ:
– Trong quan tài nên đặt một xác người thật đề phòng khi có kẻ quật mồ lên khám nghiệm cũng không nghi ngờ gì nữa. Nhưng trong lúc vội vàng này,ta không thể tìm được kẻ tồi bại giết đi để lấy xác.
Vi Tiểu Bảo lại lấy nước lã quệt lên mắt bôi đầy vào mặt mũi, ra chiều thương xót bạn vàng.
Hai tay gã bưng cái bọc giấy dầu, trong đó có cả bình cốt hôi từ trong phòng đi tới nhà hậu sảnh. Gã đặt bọc giấy dầu cùng bình cốt hôi vào trong quan tài rồi quỳ xuống khóc rống lên.
Từ Thiên Xuyên, Mã Ngạn Siêu và hai thiếu nữ Phương Di, Mộc Kiếm Bình ngồi chờ ở sảnh đường thấy Vi Tiểu Bảo khóc lóc rất thảm thiết thì tin là gã khóc bạn thật sự, nên không nghi ngờ gì cả. Mọi người cũng quỳ xuống hành lễ.
Vi Tiểu Bảo đã được coi người nhà Bạch Hàn Tùng làm lễ điếu tế nên hiểu rõ về tang lễ. Gã thấy ba người hành lễ vội chạy đến bên quan tài gỗ quỳ dập đầu để trả lễ bốn người.
Tiếp theo, tên ngõ tác đặt giấy lụa, thọ y cung mọi vật đính chặt vào nóc quan tài.
Sau nữa, thợ sơn gắn quan tài lại.
Mã Ngạn Siêu hỏi:
– Xin hương chủ cho biết tôn tính đại danh vị nghĩa sĩ này để viết lên quan tài
Vi Tiểu Bảo nức nở:
– Y y y
Gã nghẹn ngào giả vờ khóc để ngẫm nghĩ đặt tên cho người chết một cái tên. Hồi lâu gã mới đáp :
Tên y là Hải Quế Đống.
Hải Quế Đống là tên của ba người: Hải Đại Phú, Tiểu Quế Tử, và Thuỵ Đống hợp lại. Nguyên vừa rồi hắn nghĩ thầm:
– Ta giết chết ba người này thì bây giờ ta cũng dập đầu hành lễ và đốt giấy tiền để họ ăn xài ở dưới âm cung. Như vậy tưởng ba cái oan hồn cũng không oán trách mà quấn quít lấy ta nữa.
Mộc Kiếm Bình thấy Vi Tiểu Bảo khóc lóc bi thiết liền tìm lời khuyên giải. Cô nói:
– Bọn Thát Đát nhà Mãn Thanh sát hại những tay hào kiệt của chúng ta rồi thì cũng có một ngày chúng bị giết sạch không một mống để rửa hận cho bạn hữu.
Vi Tiểu Bảo vừa khóc vừa nói:
– Dĩ nhiên ai cũng muốn giết bọn Thát Đát… nhưng mối thù của mấy vị bằng hữu này thì không trả được nữa rồi.
Mộc Kiếm Bình dương to cặp mắt xinh đẹp, ngơ ngác tự hỏi:
– Tại sao không trả được mối thù này?
Bốn người nghỉ ngơi một lúc nữa rồi từ biệt Mã Ngạn Siêu lên đường.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Tại hạ đưa chân các vị một đoạn đường.
Hai cô Phương, Mộc cùng lộ vẻ vui mừng.
Phương Di và Mộc Kiếm Bình ngồi chung một cỗ xe lớn.
Vi Tiểu Bảo và Từ Thiên Xuyên mỗi người ngồi riêng một xe.
Ba cỗ xe ra khỏi cổng thành, tiến về phía Đông đi chừng vài chục dặm lại rẽ xuống phía Nam.
Từ Thiên Xuyên bảo dừng xe lại, nói:
– Dù đưa nhau ngàn dặm rồi cũng đến lúc phải chia taỵ Trời sắp tối rồi.
Chúng ta vào quán uống trà rồi từ biệt.
Đoàn người vào quán trà bên đường. Ba tên phu xe ngồi riêng một bàn.
Từ Thiên Xuyên nghĩ bụng:
– Chắc Vi hương chủ và hai cô này còn có chuyện muốn nói với nhau.
Lão uống cạn chung trà rồi hai tay chắp để sau lưng ra ngoài ngắm phong cảnh.
Mộc Kiếm Bình hỏi:
– Quế… Quế… Không phải rồi. Họ thật của đại ca là họ Vi phải không? Đại ca còn làm Hương chủ gì nữa?
Vi Tiểu Bảo cười đáp :
– Ta họ Vi tên Tiểu Bảo, là Hương chủ Thanh Mộc đường ở Thiên Địa Hội.
Bây giờ không cần phải dấu diếm cô nữa.
Mộc Kiếm Bình thở dài nói:
– Hỡi ôi ! …
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Tại sao cô lại thở dài?
Mộc Kiếm Bình đáp:
– Đại ca đã đường đường làm Hương chủ ở Thiên Địa Hội thì sao. .. còn đến Hoàng cung làm thái giám? Như vậy há chẳng. ..
Phương Di biết cô sắp nói: “Há chẳng là điều đáng tiếc “. Một là câu nói này không thanh nhã, hai là nàng không muốn cho Vi Tiểu Bảo phải buồn rầu, liền chặn lời:
– Những bậc anh hùng hào kiệt đã vì việc lớn nhà nước thì dù phải chịu nhục nhã cũng đành. Cái đó thật khiến cho người ta phải khâm phục.
Nàng đoán Vi Tiểu Bảo đã vâng lệnh của Thiên Địa Hội mà chịu tự thiến để vào cung nằm vùng. Đó quả là việc đáng kính phục.
Vi Tiểu Bảo mỉm cười tự hỏi:
– Ta có nên nói cho hai cô biết mình chẳng phải là thái giám không?
Bỗng nghe Từ Thiên Xuyên lớn tiếng quát hỏi:
– Này ông bạn ! Đến bây giờ mà ông bạn còn chưa lộ chân tướng ư?
Lão vươn tay đạp vào vai người phu xe mé hữu.
Bàn tay Từ Thiên Xuyên sắp đụng vào vai người phu xe, hắn đã nghiêng mình né tránh, thành ra phát chưởng của Từ Thiên Xuyên đập vào quãng không.
Giữa lúc ấy, tay trái Từ Thiên Xuyên đã nắm lại thành quyền đánh xuống sau lưng người phu xe.
Người phu xe xua tay một cái đẩy được thoi quyền của đối phương ra ngoài.
Khuỷu tay mặt Từ Thiên Xuyên liền huých vào gáy người phu xe.
Người phu xe lại vmlg chưởng đánh dứ vào đỉnh đầu Từ Thiên Xuyên. Nếu Từ Thiên Xuyên tiếp tục huých khuỷu tay vào sau gáy người phu xe tất bị phát chưởng của đối phương đánh trúng đầu.
Từ Thiên Xuyên ngần ngừ một chút vội vận kình lực vào hai chân nhảy lùi lại phía sau.
Chỉ trong nháy mắt Từ Thiên Xuyên đã sử ba chiêu liền: chưởng đánh,quyền đấm, khuỷu tay huých đều là những công phu rất lợi hại, nhưng người phu xe ngồi dưới đất, không đứng lên, cũng không xoay mình, vẫn nguyên một tư thế mà hoá giải ba chiêu của đối phương một cách dễ dàng, tựa hồ như không có chuyện gì xảy ra. Những cái đó đủ chứng tỏ ai thắng ai bại, ai mạnh ai yếu rồi.
Từ Thiên Xuyên vừa kinh hãi vừa tức giận, lại vừa hổ thẹn. Lão nghĩ tới mình vỗ ngực đứng ra bảo đảm đưa hai vị cô nương Phương, Mộc bình yên đến Thạch gia trang. Không ngờ vừa ra khỏi thành Bắc Kinh mười mấy dặm đường đã gặp phải cường địch bình sinh hiếm thấy, khiến lão hoang mang vô cùng !
Từ Thiên Xuyên cho đây là những tay cao thủ trong đại nội vâng lệnh trên đi bắt người. Lão liền xua tay trái luôn mấy cái ra hiệu cho Vi Tiểu Bảo cùng hai cô trốn đi lập tức, để một mình lão liều mình cự địch. Có thế thì ba người kia mới mong thoát thân được.
Nhưng bọn Vi Tiểu Bảo ba người khi nào chịu tỏ ra khiếp nhược, không nghĩ gì đến nghĩa khí hào kiệt?
Phương Di mình bị trọng thương không động thủ được đã đành, nhưng Vi Tiểu Bảo và Mộc Kiếm Bình khi nào chịu thõng tay ngồi nhìn. Hai người cùng rút khí giới ra toan xông vào giáp công.
Người phu xe xoay mình lại, nhưng vẫn ngồi yên dưới đất, cười nói:
– Nhãn lực của Bát tý viên hầu quả nhiên không phải tầm thường.
Thanh âm người phu xe nghe lanh lảnh, sắc bén.
Bốn người thấy sắc mặt hắn vàng ửng, quần áo lam lũ nhơ nhớp, tướng mạo xấu xa quê mùa. Trong lúc nhất thời chưa rõ niên canh hắn bao nhiêu.
Từ Thiên Xuyên nghe tên phu xe kêu rõ ngoại hiệu của lão thì trong lòng càng lấy làm kinh dị. Lão chắp tay hỏi:
– Tôn giá là ai? Sao lại giả làm phu xe để hý lộng quỷ thần?
Tên phu xe từ từ đứng dậy cười đáp :
– Hý lộng quỷ thấn thì không dám đâu. Tại hạ nguyên là bạn hữu với Vi hương chủ. Nay được tin y ra khỏi thành nên đến đây để tiễn chân y.
Vi Tiểu Bảo gãi đầu, ngập ngừng đáp :
– Tại ha…. không quen biết ông bạn. ..
Tên phu xe cười hỏi :
– Đêm hôm qua chúng ta cùng nhau liên thủ kháng địch mà hương chủ đã quên rồi ư?
Vi Tiểu Bảo chợt tỉnh ngộ cười đáp:
– Ủa ! Té rạ.. bạn là… Đào… Đào…
Gã cài đao truỷ thủ vào ống giày rổi chạy lại nắm lấy tay người phu xe.
Bây giờ gã mới biết người phu xe này tức là ả cung nữ Đào Cung Nga đã cải trang.
Đào Cung Nga mặt bôi đầy mỡ bò và nước bột, người ngoài không nhận ra được thị vui mừng hay tức giận. Có điều mắt thị chiếu ra những tia hoan hỷ rõ rệt.
Đào Cung Nga nói:
– Tiện thiếp sợ bọn Thát Đát phái người đi chặn đường, nên mới cải trang để đưa chân một đoạn đường. Không ngờ nhãn lực của Từ lão gia ghê quá,tiện thiếp không dấu nổi pháp nhãn của lão gia.
Từ Thiên Xuyên coi vẻ mặt Vi Tiểu Bảo biết người này là bạn chứ không phải thù thì trong lòng càng thẹn thùng, nghĩ bụng:
– Võ công người này cao thâm hơn ta gấp mười. Nếu thị gia hại thật sự thì cả bốn người đã uổng mạng rồi.
Lão liền chắp tay nói:
– Tôn giá võ công cao cường, lão phu rất khâm phục. Nhân duyên của Vi hương chủ thật là tốt đẹp. Ở ớâu cũng kết giao với cao nhân !
Đào Cung Nga cười hỏi:
– Không dám! Xin hỏi Từ đại ca: Tiểu muội cải trang có chỗ nào sơ hở?
Từ Thiên Xuyên đáp:
– Sơ hở thì không có, nhưng ở dọc đường lão hán thấy tôn giá vung roi ruổi ngựa không giống hạng phu xe tầm thường. Tôn giá không rung động cổ tay, cây roi cũng vươn thẳng ra. Khuỷu tay tôn giá không hất lên mà cây roi cũng tự co về. Đó là phần nội công “Cầm long túng hạc ” vào hàng thượng thặng. Những bạn dong xe ở Bắc Kinh ít có người được như tôn giá.
Bốn người đều cười ồ.
Từ Thiên Xuyên cũng cười nói:
– Tại hạ mà khôn ngoan thì khi biết tôn giá đã luyện công phu này không nên vươn tay ra xúc phạm mới phải. Vì tại hạ chẳng hiểu nếp tẻ gì thành ra lỡ việc. May tôn giá là bạn với Vi hương chủ, nên chưa xảy chuyện gì đáng tiếc.
Đào Cung Nga đáp :
– Từ đại ca dạy quá lời. Đại ca biết rõ tình thế nguy hiểm, vẫn quyết chí hy sinh để mong bạn thoát thân. Đó là cử động của con người nghĩa khí, khiến tiểu muội khâm phục vô cùng !
Từ Thiên Xuyên nói:
– Tại hạ không dám! Xin hỏi tôn tính đại danh?
Vi Tiểu Bảo xen vào:
– Vị bằng hữu đây là bạn sinh tử… của tiểu đệ.
Đào Cung Nga nghiêm nghị nói theo :
– Phải rồi! Đúng là bạn sinh tử. Vi hương chủ đây đã cứu mạng cho tiện thiếp.
Vi hương chủ vội cải chính:
– Sao tiền bối lại nói vậy? Bất quá chúng ta hợp lực giết kẻ tồi bại mà thôi !
Đào Cung Nga cười nói:
– Vi huynh đệ ! Từ đại ca ! Cùng hai vị Phương, Mộc ! Chúng ta tạm biệt nhau từ đây!
Rồi mụ lên xe ngồi vào chỗ xa phu.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Đào… Đào đại ca! Bây giờ đại ca đi về đâu?
Đào Cung Nga cười đáp :
– Ta ở chỗ nào ra đi thì về lại chỗ đó.
Vi Tiểu Bảo gật đầu nói:
– Được rồi! Sau này sẽ có ngày tái hội!
Gã vừa dứt lời đã thấy Đào Cung Nga cho xe chạy đi.
Mộc Kiếm Bình hỏi:
– Từ lão gia ! Võ công người đó cao thâm lắm ư?
Từ Thiên Xuyên đáp:
– Cao thâm gấp mười lão hán. Y là đàn bà lại càng ghê nữa.
Mộc Kiếm Bình lấy làm kỳ hỏi:
– Y là đàn bà ư?
Từ Thiên Xuyên đáp:
– Lúc y nhảy lên xe tấm thân uốn cong rất ngoạn mục. Tư thế như vậy dĩ nhiên là đàn bà.
Mộc Kiếm Bình nói:
– Thanh âm của y lanh lảnh quả không giống đàn ông. Vi ca ca ! Y… Tướng mạo y có đẹp không?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Bốn chục năm trước chắc y cũng đẹp. Nhưng sau bốn chục năm muội muội so với y ngày trước chắc cũng còn đẹp hơn.
Mộc Kiếm Bình cười hỏi:
– Sao ca ca lại đem y bì với tiểu muội? Té ra y là một bà già hay sao?
Từ Thiên Xuyên xen vào :
– Dĩ nhiên y không thể ít tuổi được vì môn “Cám long túng hạc công” và những chiêu cầm nã thủ “Cử trọng nhược khinh” luyện được đến như vậy ít ra là phải ba bốn chục năm…
Vi Tiểu Bảo nghĩ đến chuyện phải chia tay cùng mấy cô thì không khỏi buồn rầu. Gã lại nghĩ tới một mình cô độc thượng lộ bất giác sinh lòng khiếp sợ.
Gã ở Hoàng cung tuy đã trải qua nhiều phen nguy hiểm, nhưng đã làm quen với nhiều người lại thông thuộc đường đất.
Chuyến này gã lên Ngũ Đài Sơn thuộc tỉnh Sơn Tây. Đường này gã chưa từng đi quạ Tiền đồ man mác lại không có người quen biết, dĩ nhiên gã không khỏi băn khoăn. Thực ra gã chưa từng đi xa một mình mà lại còn là đứa trẻ nít thì không khiếp đảm thế nào được?
Từ Thiên Xuyên tưởng Vi Tiểu Bảo trở về Bắc Kinh, liền giục :
– Vi hương chủ ! Chiều trời không còn sớm nữa. Xin hương chủ về đi kẻo cổng thành đóng rồi không vào được.
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Tiểu đệ biết lắm!
Phương Di đưa cho gã một cái bọc nói:
– Đệ đệ giữ lấy chiếc áo này mà mặc.
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Không cần! Để tỷ tỷ mặc hay hơn.
Phương Di nói:
– Bọn ta đã có Từ lão gia hộ tống rất bình yên. Đệ đệ đừng để ta phải lo âu.
Vi Tiểu Bảo thò tay ra đón lấy bọc. Lòng gã vừa cảm thấy êm ái, vừa cảm thấy chua xót mà không thốt nên lời.
Từ Thiên Xuyên mời hai cô lên xe. Lão ngồi bên người phu xe cho xe chạy về phía Nam.
Vi Tiểu Bảo đứng lại bên đường nhìn thấy hai cô Phương, Mộc thò đầu ra ngoài vẫy tay từ biệt. Cỗ xe đi chừng hơn ba chục trượng chuyển vào khúc quanh, thị tuyến của gã bị hàng liễu ngăn cản không trông thấy gì nữa.
Vi Tiểu Bảo lên cỗ xe của mình ngồi rồi bảo phu xe chạy ra hướng Tây chứ không trở về thành Bắc Kinh nữa.
Tên phu xe ngần ngừ, gã liền lấy mười lạng bạc ra đưa cho hắn hỏi:
– Ta mướn ngươi mười lạng bạc trong ba ngày đủ chưa?
Tên phu xe cả mừng đáp:
– Mười lạng thì mướn cả một tháng cũng đủ rồi. Tiểu nhân cảm ơn và xin hết sức hầu hạ công tử cho đến nơi. Công tử muốn đi hay muốn dừng lại lúc nào, tiểu nhân xin làm theo lập tức.
Tối hôm ấy Vi Tiểu Bảo vào ngủ trọ trong một tiểu khách điếm cách thành Bắc Kinh hơn hai mươi dặm về phía Tây Nam.
Dưới ánh đèn, gã mở cái bọc mà Phương Di đưa cho, lấy tấm áo lót màu đen ra mặc. Tay gã đụng vào tưởng chừng hãy còn hơi ấm áp.
Vi Tiểu Bảo cởi áo bào ra mặc áo lót vào rồi lên giường nằm ngủ.
Sáng hôm sau, gã tỉnh dậy rất sớm, cảm thấy đầu nhức như muốn bể. Đôi mắt trầm trọng không sao mở ra được. Chân tay mềm nhũn khó bề cử động,chẳng khác người trong giấc mơ.
Vi Tiểu Bảo muốn mở miệng la lên mà không la thành tiếng.
Sau gã mở được mắt ra nhìn thì dưới đất có ba người nằm sóng sượt. Gã kinh hãi không biết thế nào mà kể, đứng thộn mặt ra hồi lâu. Sau gã trấn tĩnh tâm thần, gắng gượng ngồi dậy thì thấy một người ngồi ở trước giường đang nhìn gã mà cười hì hì.
Vi Tiểu Bảo bỗng la lên thành tiếng :
– Ô hay!
Người kia cười hỏi:
– Bây giờ ngươi mới tỉnh ư?
Nhưng người này chính là Đào Cung Nga.
Vi Tiểu Bảo vững dạ lắp bắp hỏi:
– Đào tỷ tỷ! Đào cô cô ! … Vụ này là thế nào đây?
Đào Cung Nga cười nói:
– Ngươi kêu ta bằng tỷ tỷ hay cô cô thì kêu nguyên một thứ, đừng xưng hô loạn xà ngầu như vậy.
Vi Tiểu Bảo cười đáp :
– Tiền bối đáng là cô cộ Vậy tại hạ kêu bằng cô cô.
Đào Cung Nga mỉm cười hỏi:
– Ngươi thử coi ba người này là ai?
Vi Tiểu Bảo lồm cồm bò dậy, chân gã nhũn ra quỳ hai gối ngồi phệt xuống đất Gã phải chống tay mới đứng dậy được, bỗng nhìn thấy ba xác chết nằm dưới đất toàn là người lạ. Gã kinh ngạc hỏi lại:
– Đào cô cô ! Cô cô đã cứu mạng cho tại hạ ư?
Đào Cung Nga mửn cười nói:
– Từ nay ngươi đi đường một mình, nên coi chừng trong việc ăn uống. Giả tỷ ngươi đi với Bát tý viên hầu Từ Thiên Xuyên thì quyết không mắc bẫy.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Đêm qua có phải tại hạ bị người ta đánh thuốc mê không?
Đào Cung Nga mỉm cười đáp:
– Gần đúng như vậy.
Vi Tiểu Bảo ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
– Chắc là trong nước trà có điều chi cổ quái. Tại hạ uống vào thấy có mùi chua chua lại ngòn ngọt.
Gã cầm hồ trà lên chưa mở nắp ra đã thấy khác lạ. Gã nhớ đêm qua lúc đi ngủ, hồ trà còn đến quá nửa, mà bây giờ tay cầm nhẹ bẫng. Trong hồ hết nước rồi.
Gã dốc ngược hồ lên, quả nhiên không thấy nước chảy ra, liền hỏi:
– Đây có phải là hắc điếm không?
Đào Cung Nga đáp :
– Đây nguyên là bạch điếm, nhưng từ khi ngươi vào rổi nó biến thành hắc điếm.
Vi Tiểu Bảo vẫn còn nhức đầu như búa bổ. Gã đưa hai tay chống lấy trán rồi nói:
– Vụ này tại hạ không hiểu gì hết.
Đào Cung Nga nói:
– Ngươi đến vào điếm chưa bao lâu thì có người trói vợ chồng chủ quán cùng điếm tiểu nhị. Thế là bạch điếm biến thành hắc điếm. Một tên đạo tặc lột áo của điếm tiểu nhị mặc vào mmh. Gã bỏ một nắm thuốc bột vào hồ trà cho ngươi uống. Lúc ấy ta thấy ngươi đang thay áo, định chờ ngươi thay áo xong rồi sẽ lên tiếng cảnh cáo. Không ngờ ngươi cầm tấm áo lót ngồi ngơ ngẩn xuất thần, không hiểu ngươi có tâm sự gì. Ta chờ một lúc trở lại coi thì ngươi đã uống trà rồi. May đó chỉ là thuốc mê chứ không phải độc dược.
Vi Tiểu Bảo nghe mụ nói thế, bất giác thẹn đỏ mặt lên, vì đêm qua lúc gã lấy tấm áo lót, trong lòng nghĩ vơ vẩn là tấm áo này Phương Di vẫn mặc trong mình. Lúc ấy gã mặc nó tưởng chừng như ôm lấy nàng.
Bây giờ gã nghĩ tới chỗ đó lại bẽn lẽn vô cùng.
Đào Cung Nga tuy đã lớn tuổi, nhưng là một vị cung nữ không lấy chồng. Mụ ngó qua cửa sổ thấy Vi Tiểu Bảo cởi trần để thay áo lót, dĩ nhiên mụ không muốn ngó lâu.
Đào Cung Nga nói:
– Hôm qua ta cùng ngươi chia tay rổi trở về cung thì thấy trong ngoài đều bình tĩnh chẳng có chuyện gì, lại cũng chẳng thấy phát tang Thái Hậu. Ta rất lấy làm kỳ, vội vã cải trang đến cung Từ Ninh dò xét thì nhất thiết mọi việc như thường. Té ra Thái Hậu không chết.
Mụ ngừng lại một chút rồi tiếp :
– Thế là hỏng rồi. Ta tưởng Thái Hậu chết thì bọn ta cứ ở lại trong cung cũng được. Đêm qua nhát đao đó mà không đâm chết được bà thì phải lập tức dời khỏi Hoàng cung. Ta còn phải thông tri cho ngươi để ngươi đừng trở về cung mà rước lấy cái chết.
Vi Tiểu Bảo vờ kinh hãi nói:
– Ủa ! Té ra mụ điếm già chưa chết. Nếu vậy thì nguy quá!
Miệng gã nói vậy mà trong lòng không khỏi hổ thẹn, tự nhủ:
– Hôm qua mình vội quá, quên không nhắc mụ vụ này, vì mình tưởng mụ biết rồi.
Đào Cung Nga nói:
– Ta vừa trở gót liền thấy ba tên thị vệ Ở cung Từ Ninh đi ra. Chúng vừa đi vừa nấp nánh khiến ta động mối hoài nghi, tưởng Thái Hhậu sai chúng đi bắt tạ Nhưng ta thấy bọn chúng không đi về phía phòng ngủ của tạ Ta cũng không rảnh để theo dõi xem chúng làm gì, phải trở về phòng thu dọn ít đồ lặt vặt và cải trang xong, liền qua phòng ngự thiện do cửa ngách ra khỏi Hoàng cung.
Vi Tiểu Bảo mỉm cười nói:
– Té ra cô cô đã trá hình bọn đầu bếp của phòng ngự thiện.
Nên biết trong phòng ngự thiện cần dùng rất nhiều đầu bếp. Người chẻ củi, kẻ bốc than. Người mổ gà, rửa rau, nhóm bếp, rửa bát chén cùng bao nhiêu tạp dịch đều do bọn đầu bếp phụ trách. Những người ra vào ngự thiện phòng ít ai để ý đến.
Đào Cung Nga lại nói:
– Ta ra khỏi Hoàng cung liền gặp ba tên thị vệ kia. Dĩ nhiên chúng đã cải trang, mỗi tên tay dắt một con ngựa tỏ ra có cuộc đi xa.
Vi Tiểu Bảo “ồ” lên một tiếng rồi vung chân trái đá vào một xác chết hỏi:
– Phải chăng là ba vị nhân huynh này đến đây mở hắc điếm?
Đào Cung Nga cười đáp :
– Kể ra mình phải tạ Ơn ba ông bạn này mới phải, vì không có họ đưa đường thì ta khó mà tìm ra ngươi. Ai mà biết ngươi đi quanh ra phía Tây. Ta thấy bọn họ ra cửa Tây thành, dọc đường đến phạn điếm nào cũng hỏi có gã thiếu niên chừng mười sáu tuổi đi một mình không? Quả nhiên chúng vâng lệnh Thái Hậu đi bắt ngươi. Đến chiều tối bọn chúng mới điều tra ra nơi đây,ta liền theo chúng đến chốn này.
Vi Tiểu Bảo trong lòng cảm kích nói:
– Giả tỷ không được cô cô cứu cho thì bây giờ đức Diêm Vương có hỏi tại hạ cũng không biết đường nào mà trả lời. Tỷ dụ ngài hỏi: “Vi Tiểu Bảo ! Ngươi chết trong trường hợp nào?” Tại hạ đành đáp: “Tâu đại vương ! Vi thần chết một cách hồ đồ, chẳng hiểu gì cả.”
Hồi 68
Đào Hồng Anh hé màn bí mật
Đào cung Nga ở chốn thâm cung mấy chục năm, ít khi trò chuyện cùng ai. Mụ nghe Vi Tiểu Bảo nói năng bẻm mép cũng lấy làm hứng thú, vừa cười vừa bảo gã:
– Ta chắc Diêm Vương thét tả hữu: “Kéo thằng lỏi này ra đánh cho gã một chập.”
Vi Tiểu Bảo cười hỏi:
– Thật thế không? Nhất định Diêm Vương lão gia nổi lôi đình, râu chổng ngược lên ngài quát: “Lúc sống mi hồ đồ thì còn được, sao chết rồi mi cũng hồ đồ? Nếu nơi trẫm đây toàn loại quỷ hồ đồ thì trẫm cũng thành một vị Diêm chúa hồ đồ hay sao?”
Rồi cả hai cùng cười rộ.
Vi Tiểu Bảo lại hỏi:
– Sau còn gì nữa?
Đào Cung Nga đáp :
– Ta nghe bọn chúng ở dưới bếp bàn khẽ với nhau. Một tên nói: Thái Hậu ban thánh dụ bắt sống được thằng tiểu quỷ đó là hay nhất. Bằng không cứ chém cho gã một đao chết tươi. Có điều phải lục soát trong mình gã hễ thấy thứ gì đều phải đem về phúc trình hết, không được thiếu một vật. Tên khác nói: “Gã tiểu quỷ lớn mật dám lấy cắp cả kinh Phật mà Thái Hậu hàng ngày tụng niệm. Quả gã không muốn sống nữa, trách gì Thái Hậu chẳng nổi nóng.
Thái Hậu còn dặn đi dặn lại vật trọng yếu nhất là mấy bộ kinh Phật của ngài.”
Mụ ngừng lại một chút rồi hỏi:
– Tiểu huynh đệ ! Ngươi có lấy kinh Phật của Thái Hậu thật không? Phải chăng tổng đà chủ của tiểu huynh đệ đã sai ngươi lấy thứ đó?
Mụ vừa hỏi vừa nhìn Vi Tiểu Bảo không chớp mắt.
Vi Tiểu Bảo động tâm. Đột nhiên gã tỉnh ngộ, tự nhủ:
– Phải rồi ! Mụ này đêm trước xục tìm trong phòng Thái Hậu đúng là tìm mấy pho Tứ Thập Nhị Chương Kinh này đây.
Gã làm bộ ngơ ngác hỏi lại:
– Kinh Phật nào? Tổng đà chủ của tại hạ không lạy đức Bồ Tát bao giờ,tại hạ cũng chưa từng thấy lão nhân gia đọc kinh kệ chi hết.
Đào Cung Nga tuy võ công cao thâm, nhưng mụ Ở trong cung cấm từ thưở nhỏ, ít va chạm với người đời nên không hiểu mấy về nhân tình thế cố.
Nên biết ở trong Hoàng cung Vi Tiểu Bảo hàng ngày phải giao thiệp với bọn thị vệ, thái giám, lại thường chạm trán Hoàng đế, Thái Hậu cùng những bậc vương công đại thần, lúc nào gã cũng hoà mình với những người toan dùng âm mưu quỷ kế để đối xử với nhau hoặc khuynh loát nhau. Gã lăn lộn đã nhiều nên cơ biến vô cùng! Có thể nói khắp mình gã là đao là kiếm.
Còn Đào Cung Nga chỉ bầu bạn với mấy mụ cung nữ già. Cả năm thường không nói đến mấy chục câu. Ngoài ra mụ chẳng gặp ai nữa. Vì thế mà giữa mụ cùng Vi Tiểu Bảo, phần cơ trí khác nhau một trời một vực.
Mụ thấy Vi Tiểu Bảo hãy còn ngây thơ thì nghĩ bụng:
– Ta đã cứu mạng gã, tất gã cảm kích vô cùng, chắc chẳng khi nào gã lừa gạt tạ Vả trẻ nít có bao giờ biết nói dối? Huống chi ta đã lục soát những bọc của gã nào có thấy gì đâu?
Mụ gật đầu nói:
– Ta thấy bọn chúng mở bọc của ngươi ra lục soát rất kỹ thì chỉ có hai bản võ công bí quyết. Bọn chúng không quyết định được đó có phải là kinh Phật của Thái Hậu hay không?. ..
Vi Tiểu Bảo la hoảng:
– Trời ơi, đó là bí quyết võ công do sư phụ tiểu đệ viết tay để tiểu đệ rèn luyện. Bọn chúng mà lấy mất thì hỏng bét rồi!
Đào Cung Nga mĩm cười nói:
– Ngươi đừng lo, cái đó còn y nguyên trong bọc của ngươi. Ba tên kia tìm thấy mấy chục lạng bạc, mắt chúng đỏ lên tranh luận phân chia món đó. Ta nghe mà tức mình liền tiến vào liệu lý hết cả. Chỉ có mấy pho kinh Phật là vấn đề trọng đại, ta tưởng ngươi đưa cho Từ Thiên Xuyên và hai cô kia đem đến Thạch gia trang cất dấu. Bọn địch nhân đã trừ khử xong rồi không còn gì đáng ngại, liền để ngươi ngủ yên. Ta lại lên ngựa chạy xuống phía nam, đến bên ngoài một toà khách điếm thấy có cỗ xe lớn đậu tại đó muốn lục soát nhưng Bát tý viên hầu Từ Thiên Xuyên là người cơ cảnh vô cùng. Ta vừa bước lên nóc nhà lão đã biết rồi. Bất đắc dĩ ta lại phải một phen động thủ…
Vi Tiểu Bảo ngắt lời:
– Lão không phải là địch thủ của cô cô…
Đào Cung Nga đáp :
– Ta vốn không muốn đắc tội với bọn Thiên Địa Hội các ngươi, nhưng chẳng còn cách nào khác, ta điểm huyệt cho gã ngã ra và xin lỗi lão đừng có buồn giận. Tiểu huynh đệ ! Lần sau tiểu huynh đệ có gặp lão, ta nhờ ngươi chuyển lời từ tạ. Ngươi nói dùm ta vì bất đắc d mà đã đắc tội với lão.
Mụ ngừng lại một chút rồi tiếp :
– Ta lục soát trong đám hành lý của ba người và tra xét cả trên xe nữa nhưng chẳng thấy chi hết liền giải khai huyệt đạo cho họ. Lúc ra đi ta chạm trán một người võ lâm. Người này nhảy lên nóc nhà nấp nánh nghe ngóng. Ta thấy thân thủ của gã chẳng có gì là cao minh và Từ Thiên Xuyên có thể đối phó được dễ dàng. Mặt khác ta vẫn lo ngươi bị xảy đến những chuyện bất trắc, liền bỏ mặc gã, lên ngựa chạy về đây.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Té ra tiểu đệ nằm ngủ mơ màng chẳng biết gì, mà trong khi đó cô cô đã làm rất nhiều việc.
Đào Cung Nga trầm ngâm một lúc rồi lại hỏi:
– Tiểu huynh đệ! Ngươi theo hầu Hoàng Thượng bấy lâu có nghe ngài nói đến Tứ Thập Nhị Chương Kinh bao giờ chưa?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Dường như Thái Hậu và Hoàng Thượng rất chú ý đến pho kinh Phật con khỉ gì đó. Thực ra nó chẳng được lợi con mẹ gì. Thái Hậu là người tồi bại thì mỗi ngày có niệm đến ngàn lần A Di Đà Phật hay Quan Thế âm Bồ Tát, các ngài cũng chẳng bảo hộ cho…
Đào Cung Nga không để gã hết lời, mụ hỏi ngay:
– Hoàng Thượng và Thái Hậu bảo sao?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Hoàng Thượng phái tại hạ cùng đi với Sách Ngạch Đồ đại nhân đến phủ Ngao Bái lục soát và căn dặn tiểu đệ phải cố từn cho đừợc hai pho Tứ cái gì kinh, dường như có chữ thập và chữ nhị nữa.
Đào Cung Nga lộ vẻ vui mừng hỏi:
– Phải rồi ! Phải rồi ! Đúng là Tứ Thập Nhị Chương Kính. Tiểu huynh đệ có tìm thấy không?
Vi Tiểu Bảo trước ở trong kỹ viện thành Dương Châu đã thạo nghề nói dối. Gã biết rằng nếu phủ nhận ngay tất khiến đối phương sinh lòng ngờ vực,phần lớn phải nói thật chỉ chêm vào một vài câu giả dối thì người nghe khó mà phân biệt được.
Gã liền đáp :
– Tại hạ đã mù chữ thì còn biết nó là Tứ Thập Nhị Chương Kính hay Ngũ Thập Tam Chương Kính con khỉ gì? Sau Sách đại nhân kiếm được đưa cho tại hạ đem về cung giao cho Thái Hậu. Bà mừng quá, thưởng cho vô số bánh trái kẹo mứt. Con mẹ nó! Mụ điếm già thật là keo kiệt. Mụ không cho vàng cho
bạc, lại đi dỗ trẻ nít bằng mấy gói kẹo mứt. Tiểu đệ mà biết sớm mụ tồi tàn như vậy thì đã cho mẹ nó vào bếp lửa làm củi rồi…
Đào Cung Nga vội nói:
– Không đốt được ! Không đốt được !
Vi Tiểu Bảo cười nói:
– Tại hạ cũng biết là không đốt được. Hoàng Thượng mà hỏi Sách đại nhân là khám phá ra ngay.
Đào Cung Nga trầm ngâm một chút rồi hỏi:
– Tiểu huynh đệ nói vậy thì trong tay Thái Hậu ít ra là có đến hai bộ Tứ Thập Nhị Chương Kinh phải không?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– E rằng bà có đến bốn bộ chứ không phải hai.
Đào Cung Nga sửng sốt hỏi:
– Có những bốn bộ ư? Sao ngươi… ngươi lại biết thế?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Nguyên bà có một bộ. Tại hạ đem về hai bộ, bà lấy ra mở để trên bàn đối chiếu với bộ kia quả đúng như nhau. Đêm trước tại hạ nấp ở dưới gầm giường lại nghe bà nói với tên đàn ông hoá trang làm cung nữ là bà đã sai quan Ngự tiền thị vệ phó tổng quản tên gọi Thuỵ Đống đến phủ một vị thân vương lấy một bộ nữa.
Đào Cung Nga nói:
– Phải rồi! Thế là trong tay bà mình tính ra bốn bộ, không chừng bà có đến năm sáu bộ cũng nên.
Mụ đứng lên đi mấy bước rồi hỏi:
– Tiểu huynh đệ ! Đêm hôm trước ngươi nằm dưới gầm giường Thái Hậu làm gì vậy?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Đào cô cô ! Tại hạ có nói với cô cô, cô cô cũng đừng tiết lộ ra ngoài,không thì nguy lắm đó. Có khi bị sư phụ giết chết nữa.
Đào Cung Nga nói:
– Nếu là đại sự cơ mật của Thiên Địa Hội thì tiểu huynh đệ bất tất phải nói với ta.
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Dạ !
Gã ngần ngại một chút rồi tiếp :
– Cô cô là người tốt, tại hạ có nói cũng chẳng hề chị Thiên Địa Hội đã cùng tiểu vương gia ở Mộc vương phủ bắt tay tuyên thệ: Ai mà nghĩ cách đánh đổ được tên đại gian ác Ngô Tam Quế khiến cho cả nhà hắn phải chết chém là có thể truyền hiệu lệnh cho đối phương phải tuân hành. Gia sư sai tại hạ nằm vùng trong Hoàng cung để dò la tin tức xem có chỗ nào hạ được Ngô Tam Quế chăng? Việc này mà thành tựu thì bao nhiêu người trong Mộc vương phủ sẽ do bọn Thiên Địa Hội của tại hạ chỉ huỵ Vì thế mà tại ha.
thường đến nghe ngóng ở nơi Hoàng Thượng và Thái Hậu.
Đào Cung Nga thở phào một cái nói:
– Té ra là thế. Bất luận là ai hất đổ được tên gian tặc Ngô Tam Quế cũng làm cho người thiên hạ khoan khoái vô cùng.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Cô cô! Cô cô có giúp thì giúp tại hạ chứ đừng giúp bọn Mộc vương phủ nhé !
Đào Cung Nga ngần ngừ một chút rồi đáp :
– Bản tâm ta nghĩ không tiện giúp bên nào, nhưng nếu gặp cơ duyên thì ta nhất định giúp tiểu huynh đệ.
Vi Tiểu Bảo cả mừng nói:..
– Đa tạ cô cô !
Đào Cung Nga thở dài nói:
– Đáng tiếc là cả ta lẫn ngươi đều chẳng thể về cung được. Nếu không thì ta giúp được ngươi mà ngươi cũng giúp được ta nữa.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Hoàng Thượng thương yêu tại hạ lắm. Tại hạ có lẻn về cung bái kiến ngài, nhất định ngài không báo cho Thái Hậu haỵ Hơn nữa cô cô đã đâm Thái Hậu một đao khá nặng tuy hiện giờ Thái Hậu chưa chết ngay nhưng chắc bà có thể khỏi được chỗ đao thương đó.
Đào Cung Nga dương cặp lông mày lên nói:
– Phải rồi! Tiểu huynh đệ nói cũng có lý. Tiểu huynh đệ! Công việc mà ta trông chờ ở tiểu huynh đệ là làm sao đánh cắp được mấy pho Tứ Thập Nhị Chương Kinh đó cho ta.
Vi Tiểu Bảo trầm ngâm một lúc rồi đáp :
– Nếu Thái Hậu không sống được, tại hạ e rằng mấy pho kinh sách đó sẽ bỏ vào quan tài chôn theo bà.
Đào Cung Nga nói:
– Không có đâu! Nhất định là không có đâu! Ta chỉ lo giáo chủ Thần long giáo đi nước cờ cao là họ thắng cuộc. Họ nhanh chân hơn sẽ lấy được trước là hỏng bét.
Đây là lần đầu tiên Vi Tiểu Bảo nghe nói đến giáo chủ Thần long giáo, gã hỏi lại:
– Thần long giáo chủ là nhân vật như thế nào?
Đào Cung Nga không trả lời câu hỏi của gã, mụ đi quanh trong phòng mấy lượt, liếc mắt nhìn qua giấy dán cửa sổ đã thấy hơi rõ, biết là trời sắp sáng. Mụ quay lại bảo gã :
– Nơi đây nói chuyện không tiện, e rằng trong vách có tai. Chúng ta đi quách.
Mụ cúi xuống hai tay cắp hai tử thí ra ngoài cửa điếm bỏ vào trong xe rồi trở về phòng đem nốt xác chết thứ ba lên xe.
May ở chỗ mụ dùng thủ kình làm đứt đoạn kinh mạch ba người nên chúng chết mà không đổ máu. Xác đem đi rồi phòng vẫn sạch không.
Mụ nói:
– Chủ quán cùng tên phu xe của ngươi đều bị trói lại. Bây giờ cứ để họ cựa cạy rổi tự cởi lấy.
Mụ cùng Vi Tiểu Bảo lên ngồi vào chỗ xa phu, cho xe chạy về phía Tây.
Đi được chừng bảy, tám dặm thì trời sáng tỏ.
Đào Cung Nga đem ba xác chết bỏ vào trong một cái mả đổ nát giữa đám phần mộ ngổn ngang. Mụ lại lượm đá lấp đi rồi trở ra xe nói:
– Bây giờ chúng ta ngồi trên xe vừa đi vừa nói chuyện thì chẳng còn lo có người nghe tiếng nữa.
Vi Tiểu Bảo cười hỏi:
– Biết đâu dưới gầm xe không có người ẩn nấp?
Đào Cung Nga không khỏi giật mình đáp :
– Phải đấy! Ngươi còn cẩn thận hơn ta.
Mụ cầm roi quất một phát. Cái roi này dường như tự động cong lại chui vào gầm xe đập đánh cách một tiếng.
Đào Cung Nga quất ba phát biết đích không có người liền cười nói:
– Ta không hiểu gì về cách phòng những hành động của người giang hồ.
Lúc này cỗ xe lớn đi trên đại lộ. Bốn mặt là đồng nội hoang vu.
Đào Cung Nga chậm rãi nói:
– Ngươi cứu mạng ta rồi ta lại cứu mạng ngươi. Thế là chúng ta cũng như đôi bạn sinh tử có nhau, hoạn nạn chia sẻ. Từ nay trở đi cuộc tương trợ lẫn nhau càng nhiều hơn. Tiểu huynh đệ, kể tuổi thì ta đáng làm mẫu thân ngươi lại được ngươi không rẻ bỏ kêu bằng cô cộ Vậy ngươi có chịu bái ta làm cô mẫu để ta nhận ngươi làm điệt nhi không?
Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng:
– Làm điệt nhi mụ cũng chẳng mất vốn mất lãi gì. Hiện giờ ta đã kêu mụ bằng cô cô rồi.
Gã vội đáp :
– Vậy thì hay lắm! Nhưng có điều nỗi ta rất xúi, chỉ sợ cô cô hiểu rồi không chịu nhận tại hạ làm cháu nữa.
Đào Cung Nga hỏi:
– Điều chi vậy?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Tại hạ không cha, mà má má lại là một mụ điếm ở kỹ viện!
Đào Cung Nga sửng sốt một chút rồi càng lộ vẻ mừng vui nói:
– Hảo điệt nhi ! Anh hùng nào sợ xuất thân hèn? Đức Thái tổ Hoàng đế của chúng ta đã làm hòa thượng lại làm kẻ lưu manh vô lại thì đã sao đâu? Cả đến chuyện này ngươi cũng không dấu diếm đủ tỏ ngươi rất chân tâm với cô cô thì cô cô còn dấu ngươi thế nào được?
Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng:
– Má má ta làm điếm. Mao Thập Bát đại ca đã biết rồi thì còn dấu ai được nữa? Muốn lừa gạt người đời thì trước hết là phải đem những chuyện bí ẩn không ai nhìn thấy được của mình nói trước cho họ biết.
Gã liền nhảy xuống đất quỳ lạy nói:
– Điệt nhi là Vi Tiểu Bảo xin bái kiến cô cô.
Đào Cung Nga mấy chục năm trời ở chốn thâm cung không một thân nhân, cả câu nói về mặt cảm tình mật thiết cũng chưa từng được nghe. Bây giờ mụ thấy Vi Tiểu Bảo kêu mình một cách tha thiết như vậy, bất giác lòng mụ nhũn ra, vội nhảy xuống xe đỡ gã dậy cười nói:
– Hảo điệt nhi ! Từ nay trở đi, đời ta thêm một thân nhân…
Mụ nói tới đây không nhịn được, hai mắt ứa lệ. Mụ vừa cười vừa lau nước mắt nói:
– Ngươi coi đó! Cô cô cảm xúc đến sa lệ.
Hai người lại lên xe ngồi. Đào Cung Nga tay phải cầm dây cương, tay trái nắm lấy tay mặt Vi Tiểu Bảo. Mụ để cho lừa đi bước một nói tiếp :
– Hảo điệt nhi ! Ta họ Đào. Đó là họ thật. Khuê danh là Hồng Anh. Ta vào cung từ ngày 12 tuổi. Đến năm sau ta được hầu hạ Đại công chúa.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Đại công chúa ư?
Đào Hồng Anh đáp:
– Phải rồi ! Đại công chúa là vị công nương lớn, con đức Sùng Trinh Hoàng đế nhà Đại Minh ta.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Ủa! Té ra cô cô tiến cung từ hồi đức Sùng Trinh nhà Đại Minh đang tại vị ư?
Đào Hồng Anh đáp:
– Đúng thế! Khi đức Sùng Trinh Hoàng đế ra khỏi cung, ngài cầm kiếm chặt đứt cánh tay đại công chúa. Ta đứng bên chính mắt trông thấy đức Sùng Trinh toan chém nữa. Ta liền nhảy xổ lại phục lên trên người công chúa.
Thanh kiếm của đức Hoàng đế chém trúng bả vai sau lưng tạ Ta đau quá ngất đi. Khi tỉnh lại thì không thấy Hoàng đế cùng công chúa đâu nữa. Trong Hoàng cung nhốn nháo cả lên, không ai hỏi gì đến ta.
Đào Hồng Anh ngừng lại một chút rồi nói tiếp :
– Chẳng mấy chốc Sấm tặc tiến vào cung. Sau quân Thát Đát nhà Mãn Thanh lại vào đuổi Sấm tặc, chiếm lấy Hoàng cung! Hỡi ơi! Đó là sự việc xảy ra lâu năm rồi.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Đại công chúa không phải là còn ruột đức Sùng Trinh hay sao mà ngài lại định chém chết nàng?
Đào Hồng Anh thở dài đáp :
– Đại công chúa là con ruột của SùngTrinh Hoàng đế mà ngài lại rất sủng ái Khi đó kinh thành thất thủ quân giặc tiến vào. Đức vua quyết lòng tuẫn quốc, ngài sợ công chúa bị giặc làm ô nhục nên mới giết nàng trước.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Té ra là thế! Việc mình tự động thủ giết con không phải dễ dàng. Nghe nói Sùng Trinh Hoàng đế sau bị chết treo ở Môi Sơn phải không?
Đào Hồng Anh đáp:
Sau ta cũng nghe người ta đồn như vậy. Quan Thát Đát nhà Mãn Thanh do Ngô Tam Quế đưa vào qua cửa ải đánh đuổi Sấm tặc chiếm lấy giang sơn nhà Đại Minh. Những thái giám cùng cung nữ ở trong cung 10 phần có đến 8,9 đều được thả ra, chẳng hiểu có đúng thế không? Khi đó ta còn nhỏ tuổi, lại bị thương nằm trong phòng tối đen chẳng ai hỏi gì tới. Mãi đến ba năm sau ta mới tìm gặp được sư phụ.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Võ công cô cao thâm như vậy thì dĩ nhiên chắc bản lãnh của lệnh sư ghê gớm lắm, khắp thiên hạ khó có người bì kịp, phải không?
Đào Hồng Anh đáp:
– Sư phụ ta bảo : Thiên hạ rất nhiều cao nhân. Võ công của chúng ta chưa đáng kể vào đâu. Sư phụ ta vâng lệnh của Thái sư phụ trà trộn vào cung làm cung nữ.
Mụ vung roi lên không một cái cho nó bật thành tiếng lách cách rồi nói tiếp:
– Sư phụ ta tiến cung với mục đích dò xét tám pho Tứ Thập Nhị Chương Kinh.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Tất cả có tám pho ư?
Đào Hồng Anh đáp:
– Tất cả có tám pho vì người Mãn Châu chia làm tám màu cờ. Vàng, trắng,đỏ xanh bốn màu chính và bốn màu viền. Mỗi vị chủ kỳ giữ một bộ.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Thế thì phải rồi. Tiểu điệt thấy mấy pho kinh của Thái Hậu bất đồng màu sắc với hai pho lấy được ở nhà Ngao Bái. Pho thì bọc bằng bìa tr ắng, pho thì bọc bằng vải viền đỏ.
Đào Hồng Anh nói:
– Nguyên bìa bọc tám pho kinh này là theo màu sắc của “bát kỳ”. Đáng tiếc là ta chưa từng được thấy qua.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:
– Trong tay ta có sáu phọ Vậy còn hai pho nữa không biết ở đâu? Không hiểu tám pho kinh sách này có điều chi cổ quái. Chắc cô cô biết rồi vậy ta phải hỏi cho ra mới được.
Gã giả vờ ngớ ngẩn nói:
– Té ra Thái sư phụ lão nhân gia của cô cô thành tâm niệm đức Bồ Tát.
Những Phật kinh ở trong cung dĩ nhiên là đồ quý trọng đặc biệt, không chừng dùng hoàng kim làm nước mực để viết kinh.
Đào Hồng Anh nói:
– Không phải thế. Hảo điệt nhi ! Bữa nay ta nói cho ngươi nghe, ngươi không được tiết lộ với ai. Vậy ngươi hãy phát thệ đi !
Chuyện phát thệ đối với Vi Tiểu Bảo là rất tầm thường. Bữa nay thề ngày mai gã lại quên ngay thì còn coi vào đâu nữa. Huống chi trong tám pho kinh sách này, gã đã lấy được đến sáu, khi nào gã còn đem những điểm bí mật trong kinh nói cho người khác hay?
Gã liền thề:
– Xin hoàng thiên hậu thổ chứng giám. Đệ tử là Vi Tiểu Bảo nếu đem những điều bí mật trong Tứ Thập Nhị Chương Kính tiết lộ ra ngoài thì bị sét đánh. Bằng không cũng bị chết phanh thây dưới muôn ngàn lưỡi đao còn thảm khốc gấp mười tên sư huynh con khỉ của Thái Hậu giả làm cung nữ vừa bị chết mới đây.
Đào Hồng Anh không nhịn được phì cười nói:
– Cách tuyên thệ của ngươi thật mới mẻ và cổ quái! Ta nói cho ngươi biết:
– Khi bọn Thát Đát nhà Mãn Thanh tiến vào quan ải, không nghĩ đến việc chiếm giang sơn nhà Đại Minh. Người Mãn Châu đã ít, quân số không được nhiều. Bọn chúng chỉ mong vĩnh viễn đóng ở ngoài quan ải là lấy làm mãn nguyện rồi. Sau khi tiến vào cửa quan, bọn quân Bát kỳ thấy tiền bạc châu báu là ra tay cướp giật. Chúng cướp được những gì đều vận ra ngoài quan ải cất giấu. Khi ấy người nắm đại quyền là Nhiếp chính vương, thúc phụ của Thuận Trị Hoàng đế, nhưng bát kỳ ở Mãn Châu thì đạo quân cờ nào cũng có
thế lực. Các kỳ chủ liền mở hội nghị hoa. thành đồ bản về những nơi bí mật cất dáu tài vật. Mỗi vị kỳ chủ đều giữ một bức địa đồ này…
Vi Tiểu Bảo đứng dậy lớn tiếng ngắt lời:
– Ủa ! Tiểu điệt hiểu rồi.
Cỗ xe chuyển động, gã lại ngồi xuống, nói tiếp :
– Tám bức địa đồ này chắc là dấu ở trong tám pho Tứ Thập Nhị Chương Kinh kia.
Đào Hồng Anh nói:
– Ta nghe chừng không hẳn như vậy. Sự thực ra sao chỉ có tám vị kỳ chủ của màu 8 cờ hồi ấy là biết rõ. Còn ngoài ra đừng nói người Hán chúng ta chẳng một ai hay mà cả đến những bậc vương công đại thần người Mãn Châu e rằng cũng ít người biết rõ. Ta nghe sư phụ nói: Người Mãn Châu dấu của báu ở một trái núi có long mạch của bọn chúng. Quan Thát Đát sở dĩ chiếm được giang sơn nhà Đại Minh ta, gây dựng cơ nghiệp làm nên Hoàng đế hoàn toàn nhờ ở long mạch trái núi đó.
Hồi 69
Pho Kinh Phật có gì bí ẩn
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Long mạch là cái gì?
Đào Hồng Anh đáp:
– Đó là một nơi địa thế phong thuỷ rất đẹp. Tổ tiên người Thát Đát ở Mãn Châu táng tại trái núi ấy. Con cháu của họ hiển hách rồi vào làm Hoàng đế đất Trung Nguyên cũng là nhờ ở long mạch nơi đây.
Đào Hồng Anh ngừng lại một chút rồi tiếp:
– Sư phụ ta có nói nếu tìnl thấy toà bảo sơn này mà chặt đứt long mạch rồi đào mả lên thì bọn Thát Đát ở Mãn Châu chẳng những không làm Hoàng đế được mà còn bị chết hết ở ngoài quan ải. Toà bảo sơn đồ quan hệ như vậy nên Thái sư phụ và sư phụ ta đã hao tổn tâm huyết để từn kiếm long mạch đó đâu? Vụ bí mật trọng đại này có ghi trong tám bộ Tứ Thập Nhị Chương Kinh.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Tại sao Thái sư phụ của cô cô lại biết cả vụ bí mật của người Mãn Châu?
Đào Hồng Anh đáp:
– Câu chuyện này dài lắm. Thái sư phụ ta nguyên là một người đàn bà dòng Hán tộc ở đất Cẩm Châu. Thái sư phụ ta còn cho hay quân Thát Đát tiến vào quan ải rồi thấy đất đai Trung Nguyên của chúng ta rộng rãi bao la,nhân dân cực kỳ đông đúc, chúng vừa mừng, vừa sợ. Tám vị kỳ chủ liên tiếp hội nghị mấy ngày trời tranh biện rất sôi nổi mà chưa quyết định được.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Họ tranh luận điều chi?
Đào Hồng Anh đáp:
– Có kỳ chủ muốn chiếm Trung Quốc. Có kỳ chủ lại cho là người Hán đông quá, khi họ tạo phản hàng trăm người Hán xúm lại đánh một người Mãn Châu thì người Mãn còn sống làm sao được? Chỉ nên vào quan ải là cướp bóc một phen rồi rút lui ra ngoài quan ải là ổn thoa? hơn.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Sau bọn họ đi tới giải pháp nào?
Đào Hồng Anh đáp:
– Sau cùng họ theo chủ ý của Nhiếp chính vương một mặt đi cướp bóc lấy tiền bạc châu báu vận ra ngoài quan ải cất dấu, một mặt cứ làm Hoàng đế Trung Quốc. Nếu bọn người Hán tạo phản mà người Mãn Châu lâm nguy thì rút lui ra ngoài Sơn Hải Quan.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Thế ra ngày ấy bọn Thát Đát sợ hãi người Hán chúng ta lắm hay sao?
Đào Hồng Anh đáp:
– Cái đó đã hẳn. Bọn họ bây giờ cũng vẫn sợ. Có điều chúng ta không đồng lòng được mà thôi. Hảo điệt nhi! Hoàng đế Thát Đát thương yêu ngươi,nếu ngươi thám thính ra được tám pho kinh sách kia để ở đâu để chúng ta lấy cắp đem đi tìm long mạch bọn Thát Đát mà phá huỷ. Còn tiền bạc cùng tài vật kia thì dùng làm binh phí cho bọn nghĩa quân. Thế rồi chúng ta khởi binh đánh một trận cũng đủ làm cho quân Thanh bở vía trốn ra ngoài quan ải.
Vi Tiểu Bảo đối với việc phá huỷ long mạch cùng khởi nghĩa binh đánh Mãn Thanh đều chẳng có chút nhiệt tâm nào, nhưng tính đến chuyện vàng bạc châu báu cất dấu ở toà Bảo Sơn kia, gã không khỏi động tâm, liền hỏi:
– Cô cô ! Những điều bí mật trong toà Bảo Sơn đó ghi ở tám bộ kinh sách thật không?
Đào Hồng Anh đáp:
– Thái sư phụ ta đã nói với sư phụ là vị kỳ chủ của đạo quân cờ viền xanh sau mấy ngày nội nghị trong phủ. Nhiếp chính vương có bưng ra một cái bọc rồi đem cất dấu một cách trịnh trọng.
Đào Hồng Anh ngừng lại một chút rồi kể tiếp :
– Một hôm vị kỳ chủ đó uống rượu say rồi nhìn Tiểu Phúc Tấn dặn sau khi y chết pho kinh sách kia sẽ truyền cho con Tiểu Phúc Tấn chớ không truyền cho con Đại Phúc Tấn. Nhưng Tiểu Phúc Tấn không lộ vẻ gì hứng thú. Hắn nói pho kinh Phật đó chẳng có gì quý báu. Vị kỳ chủ kia liền bảo hắn mệnh căn cả Bát kỳ là ở trong đó. Như vậy là nó quan hệ vô cùng. Kỳ chủ còn nói cả đến lai lịch pho Phật kinh cho Tiểu Phúc Tấn nghe. Thái sư phụ ta đứng ngoài cửa sổ nghe lỏm được mới hiểu rõ những điều bí ẩn bên trong.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Thế rồi sao nữa?
Đào Hồng Anh đáp:
– Khi ấy võ công của Thái sư phụ ta đã khá lắm. Sư phụ ta theo học lão nhân gia được nhiều năm. Thái sư phụ liền phái sư phụ trà trộn vào làm cung nữ ở trong cung. Sư phụ ta tiến vào cung chưa bao lâu liền phát giác ra cung cấm là nơi rất sâm nghiêm. Một tên cung nữ không thể đi lung tung khắp chốn. Cả đến mặt Hoàng đế cũng khó lòng được ngó thấy một lần. Việc lấy cắp kinh sách thật khó khăn vô cùng. Sư phụ nói chuyện với ta rồi nghe ta nhắc tới việc đại công chúa vua Sùng Trinh nhà Minh. Ta đã tỏ rõ tấm lòng nhớ mến cựu chủ, nên sư phụ thu ta làm đệ tử.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Thảo nào Thái Hậu tìm trăm phương ngàn kế để lấy cho bằng được những pho kinh sách. Có điều bà là người Mãn Châu thì dĩ nhiên không lấy kinh sách để đi phá long mạch. Có chăng bà chỉ tham lam tiền bạc cất ở trong toà Bảo Sơn kia mà thôi. Nhưng tiểu điệt nghĩ rằng bà ta là một vị Hoàng Thái Hậu muốn chi có nấy còn tham lam tiền bạc cùng châu báu làm chi?
Đào Hồng Anh đáp:
– Không chừng trong toà Bảo Sơn còn có điều chi cổ quái khác nữa mà cả Thái sư phụ ta cũng chưa biết đến. Thái sư phụ ta đã toan hạ thủ lấy căp pho kinh sách của kỳ chủ đạo cờ viền xanh, nhưng bất hạnh hành động của lão nhân gia bị phát giác rồi bị chết sau một cuộc tử chiến. Cả sư phụ ta cũng ở trong cung một thời gian nữa rồi bị bệnh mà mất. Lúc lâm tử lão nhân gia dặn đi dặn lại ta tìm cách lấy cắp pho kinh kia. Sư phụ còn dặn việc lấy cắp kinh sách này cực kỳ gian nan, sức ta không làm nổi thì nên thu một đệ tử ở trong cung có thể tin cậy được mà lưu truyền chuyện bí mật về kinh sách lại cho ỵ Nói tóm lại, vụ này một đời làm không thành thì đời sau lại nối tiếp,chứ không để chuyện bí mật này mai một.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Dạ dạ ! Điều đại bí mật đó mà để thất truyền thì biết bao nhiêu vàng bạc châu báu kia… há chẳng đáng tiếc rủ. ..
Đào Hồng Anh mỉm cười ngắt lời:
– Vàng bạc châu báu thì chẳng cần gì, nhưng giang sơn của người Hán chúng ta mà để bọn Thát Đát nhà Mãn Thanh đời đời chiếm đoạt là một điều rất oán hận !
Vi Tiểu Bảo nói theo chiều:
– Cô cô dạy chí phải !
Nhưng trong lòng gã nghĩ thầm:
– Vàng bạc, châu báu xếp đống bằng hàng ngàn hàng vạn mà không lấy ra phung phí một phen cho thoa? thích mới là điều đáng tiếc nhất!
Nên biết gã còn nhỏ tuổi quá, việc quân Mãn Châu tàn sát người Hán thảm khốc thế nào gã chỉ được nghe người ta kể lại chứ chưa từng trải qua nên không hiểu rõ lắm. Những cảnh bi đát phải chính con người bị nạn mới biết nó thống thiết lâm ly đến thế nào. Thời gian gã ở Hoàng cung chung động với số đông là người Mãn Thanh chỉ thấy một mình Thái Hậu là nhân vật độc ác đáng hận, còn từ nhà vua trở xuống bất cứ ai cũng đối xử với gã tử tế. Gã không trực giác thấy người Mãn Châu hung bạo tàn ác chi hết.
Gã cũng biết nếu gã không được nhà vua sủng ái thì những người quý tộc cùng các đại thần triều Thanh tất không trọng vọng quý hoá gã như vậy,nhưng dù sao gã cũng nhận thấy số đông người Mãn Châu rất hoà ái, mà số hung dữ rất ít, nên mối thù chủng tộc, mối hận quốc gia đối với gã thật lạt lẽo, chẳng thấm thía gì.
Đào Hồng Anh lại nói:
– Ta ở trong Hoàng cung bấy nhiêu năm mà chưa thu được tên đệ tử nào.
Nguyên số cung nữ đã chẳng có bao nhiêu mà ta gặp nếu không phải hạng ngu xuẩn hồ đồ thì cũng là phường yêu mị quỷ quái. Ngày ngày chỉ mong được Hoàng đế để mắt đến đặng từ thân phận cung nữ nhảy lên bậc phi tần.
Đối với những hạng đó thì mình thổ lộ điều đại thần bí thế nào được? Mấy năm nay trong lòng ta canh cánh lo âu. Nếu tình trạng này còn kéo dài, kinh sách không tìnl ra được mảy may manh mối, lại không thu nạp được một tên đệ tử vừa lòng, thì sau khi ta chết đi, điều bí mật kia đành bỏ vào trong quan tài mà chôn sâu dưới đất. Bọn Thát Đát Mãn Châu ngồi yên trên giải giang sơn cẩm tú của người Hán chúng tạ Đối với Thái sư phụ và sư phụ còn chưa đáng kể, ta lại là tội nhân của đất nước. Hảo điệt nhi! Ta vô tình gặp ngươi,thật vui mừng khôn xiết !
Vi Tiểu Bảo nói theo :
– Tiểu điệt cũng hoan hỷ không biết đến thế nào mà nói. Có điều kinh sách gì đó tiểu điệt chăng để vào lòng.
Đào Hồng Anh hỏi:
– Vậy ngươi hoan hỉ điều chi?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Tiểu điệt không có thân nhân, má má lại là con người như vậy. Còn sư phụ khó lòng được gặp mặt. Ngày nay bỗng thêm được một vị cô cộ Hảo cô cô ! Như vậy mà không đáng hoan hỉ cho tiểu điệt ư?
Môi miệng láu lỉnh, gã nói một hồi khiến cho Đào Hồng Anh rất cao hứng.
Mụ cười nói:
– Ta ở trong cung từ thưở nhỏ, tuy được sư phụ truyền dạy võ công, mà tình hình võ lâm chẳng biết chút gì. Ta đã mở coi hai bản võ công bí lục của ngươi ở trong bọc nhận thấy những công phu trong hai bản đó chẳng những không giống nhau mà còn tương phản nữa là khác. Đó có phải là bí lục võ công của sư phụ ngươi truyền cho không?
Vi Tiểu Bảo lắc đầu đáp:
– Không phải. Một bản của gia sư truyền lại, còn một bản là của lão con rùa Hải lão công.
Đào Hồng Anh hỏi:
– Sư phụ ngươi là ai?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Sư phụ của tiểu điệt là Trần Cận Nam lão gia, Tổng đà chủ trong Thiên Địa Hội.
Đến cả nhân vật tiếng tăm lừng lẫy như Trần Cận Nam mà Đào Hồng Anh nay mới được nghe nói đến là lần thứ nhất.
Mụ gật đầu nói:
– Sư phụ ngươi đã làm Tổng đà chủ thì võ công dĩ nhiên cao cường lắm rồi…
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Đáng tiếc thời gian tiểu điệt đi theo sư phụ rất ngắn ngủi, nên chưa học được gì cả. Hảo cô cô! Cô cô truyền thụ võ nghệ cho tiểu điệt được chăng?
Đào Hồng Anh ngần ngừ đáp :
– Nếu trước kia ngươi chưa từng học võ công thì dĩ nhiên ta đem hết những điều sở học truyền thụ cho ngươi chẳng khó khăn gì. Nhưng ngươi đã luyện qua võ công của sư phụ ngươi không cùng một đường lối với môn phái ta thì ta dạy ngươi chỉ có hại chứ chẳng ích gì. Theo ngươi nhận xét thì giữa ta và sư phụ ngươi, võ công ai cao thâm hơn ai?
Vi Tiểu Bảo tuy miệng yêu cầu Đào Hồng Anh truyền thụ võ công, nhưng gã chỉ là buột miệng nói lấy lòng mụ mà thôi, giả tỷ mụ chân tâm dạy gã thì gã lại kiếm cớ thoái thác. Vì gã mà học võ thì trễ nải việc lên Ngũ Đài Sơn.
Và tính gã thích dong chơi hơn học, nên gã nghe mụ nói vậy liền đáp :
– Cô cô ! Trước mặt cô cô, tiểu điệt không dám nói dối…
Đào Hồng Anh ngắt lời:
– Trẻ nít dĩ nhiên phải giữ đạo thành thực là hơn.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Tiểu điệt đã chứng kiến những tay cao thủ võ công cao cường tỷ đấu với sư phụ cũng chỉ được ba chiêu là bị kiềm chế và tỏ ra khâm phục gia sư vô cùng. Bảnh lãnh của cô cô e rằng chưa kịp gia sư.
Đào Hồng Anh mỉm cười nói:
– Đúng thế! Ta cũng tin là còn kém sư phụ ngươi nhiều lắm. Ta liều mạng tỷ đấu với người đàn ông giả làm cung nữ, nếu không được ngươi đâm một đao vào sau lưng hắn thì mạng ta cũng hết rồi. Sư phụ ngươi có lý nào là hạng vô dụng đến thế?
Vi Tiểu Bảo nói:
– Có điều người cung nữ giả đó quả nhiên lợi hại. Bây giờ tiểu điệt nghĩ tới hãy còn phát sợ.
Đào Hồng Anh da mặt co rúm lại. Mục quang lộ vẻ khủng khiếp ngó về phía trước ngơ ngẩn xuất thần.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Cô cô ! Có phải cô cô trong mình khó ở không?
Đào Hồng Anh không trả lời, tựa hồ mụ chưa nghe tiếng.
Vi Tiểu Bảo hỏi lần thứ hai. Đào Hồng Anh run lên đáp :
– Không… không có đâu.
Bỗng nghe đánh “cách” một tiếng. Cây roi ngựa mụ đang cầm trong tay rớt xuống đất.
Vi Tiểu Bảo nhảy xuống lượm cây roi rồi lại tung mình vọt lên xe. Con lừa vẫn chạy, cỗ xe vẫn chuyển động mà gã nhảy lên xe ngồi vào nguyên vị một cách dễ dàng, bằng một thân pháp mau lẹ gọn gàng.
Gã đang lấy làm đắc ý, chờ Đào Hồng Anh tán dương mấy câu, nhưng mụ lắc đầu nói:
– Hài tử! Rồi đây ngươi còn cần phải khổ luyện công mới được. Hiện giờ bản lãnh ngươi làm thái giám ở trong cung thì được, nhưng bôn tẩu giang hồ thì còn kém lắm, không bằng cả người chưa hiểu chút võ công nào.
Vi Tiểu Bảo nghe mụ nói vậy mặt đỏ bừng lên đáp :
– Dạ !
Nhưng gã tự hỏi:
– Võ công mình tuy kém cỏi nhưng sao lại không bằng người chưa hiểu võ công?
Lại nghe Đào Hồng Anh nói:
– Nếu ngươi chưa biết chút võ công thì người ta giết ngươi một cách khinh xuất. Nhưng ngươi đã có võ công, đối phương tất phải đề phòng ngươi phản kích. Khi đó họ ra tay chẳng nể nang gì nữa, há chẳng nguy hiểm lắm ư?
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Giả tỷ gặp bọn mở hắc điếm hay những tên cướp xó thì sao?
Đào Hồng Anh ngẩn người ra không trả lời ngay được. Sau một lúc mụ mới đáp:
– Ngươi nói cũng có lý. Trên chốn giang hồ, những quân trộm cướp lăng nhăng nhiều hơn là những tay cao thủ võ công tinh thâm.
Dường như mụ không trấn tĩnh tâm thần, mụ trỏ vào một cây lớn ở mé hữu mé trước nói:
– Chúng ta đến đó nghỉ một lúc để cho lừa ăn cỏ rồi sẽ đi.
Đào Hồng Anh cao xe chạy đến gốc cây rồi hai người nhảy xuống sóng vai ngồi nghỉ.
Đào Hồng Anh lại ngơ ngẩn xuất thần một lúc rồi đột nhiên cất tiếng hỏi:
– Có nói gì không? Y có nói năng gì không?
Vi Tiểu Bảo không hiểu mụ hỏi ai. Gã ngửng mặt lên nhìn mụ không trả lời Hai người trợn mắt lên ngó nhau để chờ đối phương phúc đáp vì chẳng ai hiểu được ý của ai.
Sau lúc nữa, Đào Hồng Anh nhắc lại câu hỏi:
– Ngươi có nghe y nói gì không? Môi miệng y có mấp máy không?
Vi Tiểu Bảo thấy thái độ mụ vơ vẩn thì ngấm ngầm kinh hãi nghĩ bụng:
– Chắc cô cô bị ma làm hay là bị quỷ nhát.
Gã liền hỏi:
– Cô cô ! Cô cô ngó ai vậy?
Đào Hồng Anh hỏi lại:
– Ai đâu? Y là… người đàn ông hoá trang làm cung nữ phải không?
Vi Tiểu Bảo càng sợ run lên hỏi:
– Cô cô thấy người cung nữ giả đó. .. Ở chỗ nào?
Đào Hồng Anh như người trong mộng choàng tỉnh giấc hỏi lại:
– Ta hỏi ngươi đêm hôm ấy ở trong phòng Thái Hậu lúc ta chiến đấu với người cung nữ giả. Ngươi có thấy y mở miệng nói năng gì không?
Vi Tiểu Bảo thở phào một cái đáp :
– ái chà! Cô cô hỏi việc đêm hôm ấy, tiểu điệt có nghe y nói gì không?
Tiểu điệt không nghe y nói gì hết.
Đào Hồng Anh trầm giọng lắc đầu nói:
– Bản lãnh ta và y kém nhau rất nhiều. Y không cần niệm chú cũng thắng.
Vi Tiểu Bảo chẳng hiểu gì cả liền tìnl lời khuyên giải:
– Cô cô! Cô cô bất tất phải nghĩ đến y nữa. Y đã bị chúng ta giết chết rồi còn sống lại làm sao được?
Đào Hồng Anh lặp lại:
– Y bị chúng ta giết chết rồi không sống lại được nữa.
Câu nói này cốt để cho mụ yên tâm ỉa.i, nhưng miệng mụ lặp lại mà vẫn lộ vẻ khủng khiếp.
Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng:
– Võ công mụ tuy cao cường nhưng lại nhát gan sợ quỷ. Mới giết có một người mà tâm thần đã xao xuyến. Hơn nữa người cung nữ giả kia là ta đâm chết chứ có phải là mụ giết đâu. Mụ giết Thái Hậu nhưng bà ta lại không chết.
Đào Hồng Anh hỏi:
– Y đã chết rồi dĩ nhiên chăng còn sợ gì nữa phải không?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Đúng thế! Dù y có biến thành quỷ cũng không đáng sợ.
Đào Hồng Anh nói:
– Cái gì mà ma với quỷ’ Ta sợ là sợ đệ tử của giáo chủ Thần long giáo. Cái người… mà Thái Hậu kêu bằng sư huynh đó chắc là không phải. Ta coi võ công của hắn chẳng giống chút nào có phải thế không? Đúng là ngươi đã không nhìn thấy hắn máy môi máy miệng chứ?
Vi Tiểu Bảo dĩ nhiên không thể phân biệt được gia số về võ công của người cung nữ giả bữa trước.
Gã liền lớn tiếng:
– Cô cô bất tất phải lo âu. Cô cô nói đúng lắm. Gia số võ công của người cung nữ đó không giống võ công Thần long giáo chủ chút nào. Lúc y động thủ, y không nói gì. Cô ơi ! Thằng cha Thần long giáo chủ là nhân vật như thế nào?
Đào Hồng Anh vội nói:
– Hồng đại giáo chủ Thần long giáo thần thông quảng đại, võ công cao thâm khôn lường. Sao ngươi lại kêu ngài bằng thằng cha ấy, thằng cha kia?
Hài tử! Dù ở sau lưng ngài, cũng phải ăn nói cho có lễ độ không được đắc tội với ngài. Đồ tử đồ tôn của Hồng đại giáo chủ nhiều lắm, tin tức rất mau chóng. Ngươi chỉ thốt ra nửa câu bất kính cũng đến tai ngài và… cái mạng ngươi không còn nữa.
Mụ vừa nói vừa ngơ ngác nhìn ngang nhìn ngửa, tựa hồ ở quanh mình có thuộc hạ của Thần long giáo chủ đứng nghe trộm.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Thần long giáo chủ lợi hại đến thế ư? Chẳng lẽ quyền lực y còn lớn hơn cả đức Hoàng đế?
Đào Hồng Anh đáp:
– Quyền lực ngài chưa chắc đã lớn hơn Hoàng đế, nhưng ngươi đắc tội với Hoàng đế, rồi trốn đi ẩn mình. Hoàng đế chưa chắc bắt được. Bằng ngươi đắc tội với Thần long giáo chủ thì dù ngươi chạy đến bên trời góc biển cũng không có chỗ dung thân.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Nếu vậy thì Thần long giáo hãy còn nhiều người thế lớn hơn Thiên Địa Hội của bọn tiểu điệt nhiều phải không?
Đào Hồng Anh đáp:
– Cái đó khó nói lắm. Thiên Địa Hội các ngươi chủ trương phản Thanh phục Minh, hành động quang minh chính đại. Hảo hán giang hồ ai cũng kính trọng. Còn hành động của Thần long giáo thì khác hẳn. Ta chỉ biết vậy mà thôi.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Có phải cô cô nói bọn hảo hán giang hồ ai cũng sợ Thần long giáo không?..
Đào Hồng Anh ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp:
– Những việc giang hồ ta hiểu rất ít. Chỉ được nghe sư phụ nói cho hay một phần nào. Bản lãnh của Thái sư phụ ta cao thâm như thế mà còn chết về tay thủ hạ của Thần long giáo.
Vi Tiểu Bảo liền ngoác miệng ra thoá mạ :
– Con mẹ nó! Thế thì Thần long giáo là kẻ đại thù của chúng ta rồi. Việc gì chúng ta còn sợ họ?
Đào Hồng Anh lắc đầu thủng thẳng đáp :
– Sư phụ ta nói võ công của Thần long giáo thiên biến vạn hoá, dĩ nhiên vô cùng lợi hại. Ngoài ra trong giáo phái này còn dạy những thần chú ghê gớm.
Khi lâm địch họ niệm chú là khiến cho đối thủ phải kinh tâm động phách. Còn bọn họ càng đánh càng kiêu dũng. Thái sư phụ lấy cắp kinh sách ở phủ kỳ của đạo quân cờ viền xanh rồi xảy cuộc ác chiến với một đệ tử Thần long giáo.
Hiển nhiên Thái sư phụ ta chiếm được thượng phong! Vậy mà người kia miệng lâm râm niệm chú khiến cho quyền phong cùng chưởng lực của Thái sư phụ mỗi lúc một yếu dần. Sau Thái sư phụ trúng chưởng vào bụng mà chết.
Mụ ngừng lại một chút rồi tiếp :
– Lúc ấy sư phụ ta cũng đứng bên, chính mắt lão gia trông thấy. Lão gia muốn xông vào trợ chiến, nhưng vừa nghe tiếng thần chú toàn thân liền nhũn ra, chỉ muốn quỳ xuống đầu hàng, không còn chí phấn đấu nữa. Xong việc rồi nghĩ lại vừa hổ thẹn vừa sợ hãi, lão gia căn dặn ta: Việc thiên hạ tối hung hiểm không gì bằng động thủ với đệ tử Thần long giáo.
Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng:
– Sư phụ của cô cô là hạng nữ lưu vừa thấy đối phương lợi hại đã sợ mất mật chỉ muốn đầu hàng.
Gã liền hỏi:
– Cô cô ! Người kia niệm chú gì? Cô cô đã nghe qua chưa?
Đào Hồng Anh đáp:
– Tả… Ta chưa từng nghe quạ Ta lo rằng người cung nữ giả hôm ấy là đệ tử của Thần long giáo nên ta mới hỏi ngươi, chứ ta chưa nghe họ nói gì lúc động thủ cả. Họ có máy môi hay không, ta cũng chẳng thấy.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Ủa ! Té ra là thế!
Gã nhớ lại những điều tai nghe mắt thấy lúc gã nằm ở gầm giường Thái Hậu rồi đáp:
– Tiểu điệt cũng hoàn toàn không nghe thấy gì hết.
Đào Hồng Anh nói:
– Người cung nữ giả đó võ công cao thâm hơn ta rất nhiều. Ta đem toàn lực ứng chiến, nên nhất thiết chẳng nghe thấy gì. Có điều lúc ta thi triển những chiêu sát thủ mới phóng ra nửa vời, trong lòng đột nhiên run sợ, nghĩ bụng : bản lãnh của đối phương cực kỳ lợi hại, không nên tỷ đấu với họ mà nên quỳ xuống xin đầu hàng là hơn. Trong lòng có ý nghĩ như vậy bất giác ta ra tay chậm lại. Như thế mà những chiêu sát thủ của ta thành ra vô dụng. Sau khi xong việc, ta nghĩ lại rất lấy làm kỳ, tự hỏi: Phải chăng người cung nữ gia?
đó đã thi triển tà pháp gì? Nhưng ta lại nghĩ rằng võ công họ đã cao cường hơn ta nhiều thì họ chẳng cần gì dùng đến tà pháp cũng đủ thắng.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Cô cô ! Từ ngày cô cô học võ đến bây giờ đã động thủ bao nhiêu lần và giết chết bao nhiêu người?
Đào Hồng Anh lắc đầu đáp:
– Trước nay ta chưa từng động thủ với ai và cũng chưa hề giết một người nào.
Vi Tiểu Bảo cười nói:
– Thế thì phải rồi. Sau này cô giết thêm ít người thì có động thủ với ai cũng không còn sợ hãi gì nữa.
Đào Hồng Anh nói:
– Ngươi nói cũng có lý, nhưng ta không muốn cùng người động thủ, nhất là không muốn giết ai. Chỉ mong lấy được tám pho Tứ Thập Nhị Chương Kinh một cách thái bình vô sự để phá long mạch của bọn Thát Đát nhà Mãn Thanh là trong lòng thoa? mãn lắm rồi!
Vi Tiểu Bảo cười thầm nghĩ bụng:
– Sao mụ nói dễ dàng quá thế. Vì mấy pho kinh sách này đã biết bao nhiêu người uổng mạng? Làm gì có chuyện lấy được tám bộ kinh sách một cách thái bình vô sự?
Hồi 70
Lửa hờn ghen đốt cháy tâm can
Đào Hồng Anh đã bôi mặt hoá trang, nên sắc diện mụ thế nào người ngoài không nhìn rõ, song nhãn thần mụ vẫn lộ vẻ hãi hùng.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Cô cô ! Cô cô thử tính xem gia nhập Thiên Địa Hội có tiện không?
Gã nghĩ bụng:
– Thiên Địa Hội ta người nhiều, thế lớn. Thần long giáo có ghê gớm đến đâu cũng không đủ sợ.
Đào Hồng Anh ngơ ngác hỏi:
– Tại sao ngươi lại muốn ta gia nhập Thiên Địa Hội?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Thiên Địa Hội chủ trương phản Thanh phục Minh, tức là cùng một lý tưởng với lệnh Thái sư phụ và lệnh sư.
Đào Hồng Anh nói:
– Vụ này kể ra rất hay, để thủng thẳng rồi sẽ tính. Bây giờ ta muốn trở về Hoàng cung. Còn ngươi định đi đâu?
Vi Tiểu Bảo lấy làm kỳ hỏi:
– Sao cô cô còn trở về Hoàng cung, không sợ Thái Hậu ư?
Đào Hồng Anh thở dài đáp :
– Ta ở trong Hoàng cung từ thưở nhỏ đến khi khôn lớn. Ta đã nghĩ lui nghĩ tới thì chỉ những ngày ở Hoàng cung là không sợ hãi. Những sự việc bên ngoài ta chẳng biết gì hết. Khu vực Hoàng cung rất rộng, ta kiếm một nơi ẩn lánh chắc Thái Hậu không tìm đến nơi được.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Hay lắm! Cô cô trở về Hoàng cung đi. Rồi đây tiểu điệt nhất định sẽ đến thăm. Tiểu điệt phải đi làm công việc mà gia sư đã giao cho.
Đào Hồng Anh thấy gã nói đi làm công việc của Thiên Địa Hội, nên không tiện truy vấn. Mụ hỏi sang chuyện khác:
– Mai đây ngươi trở về Hoàng cung, sẽ gặp ta ở đâu?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Khi tiểu điệt về tới Hoàng cung sẽ cắm cây vào đống loạn thạch ở hoa? trường. Trên cành cây này có vẽ hình con chim sẻ. Đến tối hôm ấy cô cháu ta sẽ hội diện ở hoa? trường.
Đào Hồng Anh gật đầu nói:
– Hay lắm! Vậy chúng ta cứ thế. Hảo hài tử. Trên chốn giang hồ đầy rẫy sóng gió hiểm nghèo. Bất cứ việc gì ngươi cũng phải cẩn thận lắm mới được.
Vi Tiểu Bảo gật đầu đáp :
– Dạ ! Chính cô cô cũng nên lưu tâm từng ly từng tý vì mụ điếm già Thái Hậu tâm địa hiểm sâu tàn độc. Cô cô đừng để mắc bẫy mụ.
Hai người ruổi xe đến một toà thị trấn. Vi Tiểu Bảo mướn một cỗ xe khác rồi chia tay đôi ngả.
Vi Tiểu Bảo thấy Đào Hồng Anh cho xe chạy về hướng Đông. Mụ không ngớt quay lại ngó gã. Bất giác gã thở dài nghĩ bụng:
– Tuy y không phải là cô cô chân chính của ta, nhưng y đối đãi với ta thật tử tế.
Vi Tiểu Bảo ngồi trong xe nhắm mắt ngủ đi một giấc.
Trời xế chiều, bỗng nghe tiếng vó ngựa dồn dập. Một người đàn ông cưỡi ngựa lao nhanh tới, lớn tiếng quát :
– Gã dong xe kia ! Có phải trong xe ngươi có một thằng nhỏ?
Vi Tiểu Bảo nhận ra thanh âm Lưu Nhất Chu, gã không chờ tên phu xe trả lời đã thò đầu ra nhìn rồi cười hỏi:
– Lưu đại ca ! Phải chăng đại ca muốn kiếm tiểu đệ?
Gã thấy Lưu Nhất Chu mồ hôi nhễ nhại, mặt đấy cát bụi.
Lưu Nhất Chu vừa thấy Vi Tiểu Bảo đã la lên:
– Hay quá ! Chung quy ta đã đuổi kịp ngươi!
Hắn cho ngựa nhảy vọt đến trước xe, quát lớn:
– Muốn tốt thì xuống đi !
Vi Tiểu Bảo thấy Lưu Nhất Chu vẻ mặt hung dữ ra chiều bất thiện thì giật mình kinh hãi hỏi:
– Lưu đại ca ! Tiểu đệ có điều chi đắc tội với đại ca đâu mà đại ca lại nổi nóng?
Lưu Nhất Chu tay cầm roi ngựa quất vào đầu con lừa kéo xe đánh chát một tiếng. Con lừa đau quá hét be be rồi đứng thẳng lên như người. Cỗ xe ngửa về phía sau làm cho tên phu xe suýt nữa té nhào.
Tên phu xe quát hỏi:
– Giữa lúc thanh thiên bạch nhật mà có quỷ xuất hiện ư? Ngươi làm gì mà ngang ngược thế?
Lưu Nhất Chu cũng gầm lên:
– Lão gia cứ ngang ngược đấy!
Hắn lại quất roi ngựa quấn lấy cổ tên phu xe, giật mạnh một cái cho nó té xuống đất. Đoạn hắn vung roi ngựa vụt túi bụi vào mình nó, mỗi nhát roi vụt xuống, hắn lại mắng một câu:
– Lão gia ngang ngược chơi đấy! Lão gia ngang ngược chơi đấy!
Tên phu xe giãy giụa lồm cồm bò dậy mà không được. Miệng nó không ngớt vừa kêu cha vừa kêu mẹ, vừa thoá mạ ầm ỹ vì tính nó bướng bỉnh.
Lưu Nhất Chu ra đòn mỗi lúc một nặng hơn. Tên phu xe đầy mình máu me đầm đìa. Mỗi nhát roi quất xuống, máu tươi lại vọt lên.
Vi Tiểu Bảo sợ quá ngồi thộn mặt ra, bụng bảo dạ:
– Giữa tên phu xe này với hắn vốn không cừu hận mà hắn đánh quá đòn thù, chắc là hắn có chuyện lão gia rồi. Lão gia còn nhỏ tuổi mà võ công lại không phải là tay đối thủ của hắn. Hắn đánh xong phu xe rồi chắc đánh đến lão gia. Vụ này thật nguy to rồi!
Gã liền rút lưỡi đao truỷ thủ ở trong ống giày ra, khẽ đâm vào mông lừa một đao.
Con lừa bị đau gầm lên một tiếng rồi tung vó chạy như phát điên. Nó kéo cỗ xe lao đi vun vút trên đường lớn.
Lưu Nhất Chu thấy cỗ xe chạy đi, liền bỏ mặc tên phu xe kêu la chửi bới,vừa tung ngựa đuổi theo vừa lớn tiếng gọi:
– Hảo tiểu tử! Ngươi có giỏi thì dừng lại, đừng cho xe chạy nữa.
Vi Tiểu Bảo ngồi trong xe cũng thò đầu ra hô to :
– Hảo tiểu tử! Ngươi có giỏi thì đừng rượt theo nữa !
Lưu Nhất Chu căm tức không biết đến thế nào mà nói. Hắn hết sức ra roi cho ngựa phóng nước đại để rượt theo.
Con lừa tuy chạy thật nhanh, nhưng nó phải kéo cỗ xe lớn dĩ nhiên phải chậm hơn ngựa. Nó chạy được một lúc thì con ngựa rút ngắn dần dần quãng cách lại và Lưu Nhất Chu đuổi gần tới nơi.
Vi Tiểu Bảo lâm vào tình trạng vô kế khả thị Gã toan cầm lưỡi đao truỷ thủ liệng vào Lưu Nhất Chu, nhưng rồi gã tự nhủ:
– Hắn là ý trung nhân của Phương Dị Nếu mình liệng đao giết chết hắn thì còn mặt mũi nào trông thấy nàng nữa? Lỡ ra mà liệng không trúng để hắn đoạt mất bảo đao cũng là một điều đáng tiếc.
Gã miệng quát tháo, tay quất lừa cho chạy mau.
Đột nhiên một luồng kình phong rít lên bên tai rổi má bên phải gã đau rát và nóng bừng. Vi Tiểu Bảo đã bị Lưu Nhất Chu quất trúng một roi.
Gã vội thụt đầu vào nhìn qua rèm xe ra ngoài thấy đầu ngựa của Lưu Nhất Chu đã đến sát bên xe. Nó chỉ chạy mấy bước nữa là hắn có thể nhảy lên xe được.
Vi Tiểu Bảo là một đứa trẻ cấp trí. Gã thò tay vào bọc móc ra một đỉnh bạc nặng chừng bảy, tám sức liệng ra trúng vào mắt bên trái con ngựa.
Tròng mắt con ngựa tan nát, máu tươi chảy ra đầm đìa. Nó bị đui một bên mắt và đau quá chịu không nổi, đâm bổ nháu bổ nhàu chênh chếch lên sườn núi.
Lưu Nhất Chu vội dừng cương lại, nhưng con ngựa đau quá cứ nhảy chồm lên và vọt đi khiến hắn ngồi không vững té xuống đất.
Lưu Nhất Chu võ công cao cường, trằn mình một cái đứng dậy được ngay.
Con ngựa chạy xuyên vào rừng. Nó thét lên be be không ngớt. Chỉ trong chớp mắt nó chạy mất hút.
Vi Tiểu Bảo cười hô hố reo lên:
– Lưu đại ca ! Đại ca không biết cưỡi ngựa. Tiểu đệ khuyên đại ca nên đi bắt con rùa để cưỡi hay hơn.
Lưu Nhất Chu tức giận, nét mặt tái xanh. Hắn đề khí lao mình đi rượt theo xe.
Vi Tiểu Bảo sợ quá, vội grực lừa chạy thật nhanh.
Lúc gã quay lại ngó Lưu Nhất Chu thấy hắn còn cách cỗ xe chừng hai ba chục trượng.
Lưu Nhất Chu vọt những bước dài tiếp tục rượt theo, xem chừng cỗ xe khó lòng thoát được.
Vi Tiểu Bảo lại rút đao truỷ thủ khẽ đâm vào mông lừa một nhát. Ngờ đâu lần này không linh nghiệm. Con lừa nhảy lên mấy cái rồi đột nhiên quay đầu chạy ngược trở về phía Lưu Nhất Chu.
Vi Tiểu Bảo la rầm lên:
– Hỏng rồi ! Hỏng rồi!
Gã ra sức gò cương, nhưng con lừa biến thành bất kham, gã không sao kìm được nó.
Vi Tiểu Bảo thấy tình thế bất lợi, vội nhảy xuống chạy vào khu rừng bên đường
Lúc này Lưu Nhất Chu cách gã rất gần, hắn chỉ rướn lên một bước, vươn tay trái ra là nắm được cổ áo Vi Tiểu Bảo.
Vi Tiểu Bảo tay mặt cầm đao truỷ thủ đâm về phía sau. Nhưng Lưu Nhất Chu là đệ tử chân truyền của Thiết bối thương long Liễu Đại Hồng và là truyền nhân của đại gia tướng đứng đầu trong Mộc vương phủ theo thứ tự Lưu, Bạch, Phương, Tô.
Võ công Lưu Nhất Chu so với Vi Tiểu Bảo còn cao thâm hơn nhiều. Hắn hạ thấp tay mặt xuống ra chiêu Hành vân lưu thuỷ nắm lấy cổ tay Vi Tiểu Bảo xoay lại cho mũi truỷ thủ trỏ vào cổ họng gã rồi quát hỏi:
– Tiểu tặc ! Mi còn quật cường được nữa không?
Cánh tay Vi Tiểu Bảo đau ê ẩm lại thấy cổ họng mát rượi thì biết là lưỡi truỷ thủ chặt sắt như cắt bùn thì cứa vào cổ họng gã cũng như Thái Hậu. Gã vội làm bộ mặt tươi cười hỏi:
– Lưu đại ca ! Có chuyện gì xin lấy lời tử tế nói với nhau. Chúng ta cũng như người nhà, can chi đại ca phải động nộ?
Lưu Nhất Chu nhổ bãi nước miếng xuống đất đánh “toẹt” một cái, hỏi lại:
– Quân mặt dầy kia ! Ai thèm nhận mi là người nhà? Mi… Mi… một tên tiểu tặc, lúc ở trong Hoàng cung dám hoa ngôn xảo ngữ để lừa gạt Phương sư muội. Mi lại… ngủ cùng giường với nàng. Ta… phải giết mi mới xong…
Hắn nói tới đây trán nổi gân xanh, mắt dường toé lửa.
Bây giờ Vi Tiểu Bảo mới hiểu Lưu Nhất Chu phẫn nộ gã là vì chuyện Phương Dị Có điều gã chưa hiểu tại sao Lưu Nhất Chu lại biết vụ này?
Đứng trước cục diện nguy ngập tựa hồ ngàn cân treo đầu tóc, Vi Tiểu Bảo đâm liều lĩnh hơn. Gã tăng gia thêm kình lực vào tay, cho da cổ họng gã bị đao xuyên thành một lỗ thủng. Đoạn gã cười nói:
– Lưu đại ca ! Phương cô nương là ý trung nhân của đại ca, khi nào tiểu đệ dám vô lễ với ỷ Trong lòng Phương cô nương chỉ có hình ảnh một mình đại ca mà thôi. Từ sáng đến tối, lúc nào y cũng nghĩ tới đại ca.
Lưu Nhất Chu quả nhiên bớt nóng giận. Hắn hỏi:
– Sao ngươi biết vậy?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Làm gì mà tiểu đệ chẳng hiểu. Nếu Phương cô nương không thương yêu tha thiết đại ca thì khi nào y lại năn nỉ tiểu đệ cứu thoát đại ca?
Tiểu đệ đưa đại ca ra khỏi cung, y được tin đại ca thoát hiểm, trong lòng hoan hỉ không biết đến thế nào mà kể.
Lưu Nhất Chu đột nhiên lại nổi giận. Hắn quắc mắt, nghiến răng ken két quát lên:
– Mi là quân chó má, ta không thèm tiếp thụ mối ân tình của mị Mi cứu lão gia cũng vậy mà không cứu cũng vậy. Tại sao mi đem vụ cứu ta để ép uổng và lừa gạt Phương sư muội phải hứa lời… lấy mi làm chồng?
Vi Tiểu Bảo làm bộ ngạc nhiên hỏi lại:
– Ô hay! Làm gì có chuyện đó? Đại ca nghe ai nói vậy?
Gã ngừng lại một chút rồi nói tiếp :
– Phương cô nương là một vị mỹ nhân, dung nhan nguyệt thẹn hoa nhường phải lấy một người chồng vừa là anh hùng hào kiệt, vừa là thiếu niên anh tuấn như đại ca mới xứng đáng. Khi nào Phương cô nương thèm để ý đến tiểu đệ?
Lưu Nhất Chu nghe Vi Tiểu Bảo khen hắn vừa là anh hùng hào kiệt, vừa là thiếu niên anh tuấn. Chỉ có hắn là xứng với Phương Di, lửa giận của hắn bớt đi mấy phần. Hắn hỏi:
– Ngươi chối cãi ư? Có phải Phương sư muội đã ưng chịu làm vợ ngươi rồi không?
Vi Tiểu Bảo liền nổi tràng cười hô hố chứ không trả lời.
Lưu Nhất Chu lại hỏi:
– Có gì đáng cười đâu?
Vi Tiểu Bảo cười đáp :
– Lưu đại ca ! Tiểu đệ xin hỏi:
– Những người làm thái giám còn có thể lấy vợ được không?
Lưu Nhất Chu đang cơn phẫn nộ, hấp tấp chạy đi ngay, không kịp nghĩ tới Vi Tiểu Bảo hiện là thái giám dĩ nhiên không thể lấy vợ được. Hắn nghe Vi Tiểu Bảo nói câu này để nhắc nhở mình thì khác nào người đang nằm mơ choàng tỉnh giấc.
Hắn sung sướng như mở cờ trong bụng, không nhịn được cũng phá lên cười. Nhưng hắn vẫn nắm tay Vi Tiểu Bảo chưa chịu buông ra, hỏi vặn:
– Thế thì sao ngươi lại gạt Phương sư muội?
Vi Tiểu Bảo hỏi lại:
– Câu chuyện này Lưu đại ca nghe ở đâu ra?
Lưu Nhất Chu đáp:
– Chính tai ta nghe Phương sư muội nói với tiểu Quận Chúa như vậy, chẳng lẽ còn giả được ư?
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Đó là hai cô nói chuyện với nhau, hay Phương cô nương nói với đại ca?
Lưu Nhất Chu ngần ngừ đáp :
– Hai nàng nói với nhau như vậy.
Nguyên Từ Thiên Xuyên đưa Phương Di và Mộc Kiếm Bình đến Thạch gia trang, nhưng chưa được bao xa liền gặp bọn Ngô Lập Thân, Lưu Nhất Chu,Ngao Bưu.
Bọn Ngô Lập Thân ba người ở trong Thanh cung phải chịu cực hình, tuy chưa hại đến gân cốt, nhưng toàn thân bị đánh đập da tan thịt nát. Mấy người ngồi trên xe lớn cũng định đến Thạch gia trang để dưỡng thương.
Giữa đường gặp nhau, hai bên cùng hoan hỉ. Có điều Phương Di đối với Lưu Nhất Chu tựa hồ không được đằm thắm như ngày trước. Chỉ lúc đầu gặp mặt hắn, nàng hô một câu “Lưu sư ca” rồi sau nàng rất lãnh đạm, không muốn nhìn hắn nữa.
Lưu Nhất Chu mấy phen kéo nàng ra một chỗ để nói những lời tâm sự,nhưng nàng cứ ngồi lỳ với Mộc Kiếm Bình, không chịu đi theo hắn.
Lưu Nhất Chu vừa nóng nảy vừa tức giận bức bách nàng thì nàng nói:
– Lưu sư ca! Từ nay trở đi chúng ta chỉ giữ tình sư huynh, sư muội. Còn ngoài ra chuyện gì cũng không nên nghĩ tới và nhắc lại nữa.
Lưu Nhất Chu giật mình kinh hãi hỏi:
– Tại… sao thế?
Phương Di hững hờ đáp :
– Chẳng tại sao cả.
Lưu Nhất Chu kéo tay nàng lắp bắp :
– Sư muội! … Sư muội. …
Phương Di hất mạnh một cái thoát khỏi tay hắn rồi nói:
– Nên đứng đắn một chút !
Lưu Nhất Chu buồn rầu vô hạn. Đêm hôm ấy ở trong khách điếm hắn trằn trọc không ngủ được. Lòng dạ bâng khuâng, hắn rón rén bò dậy lần đến dưới cửa sổ phòng ngủ của Phương Di và Mộc Kiếm Bình. Quả nhiên hắn nghe được hai cô đang thì thầm trò chuyện.
Mộc Kiếm Bình hỏi:
– Tỷ tỷ đối với sư ca như vậy há chẳng khiến cho y phải thương tâm?
Phương Di đáp :
– Ta chẳng có cách nào khác được. Y thương tâm sớm rồi quên ta cũng sớm hơn và đi đến chỗ hết thương tâm.
Mộc Kiếm Bình ngập ngừng hỏi:
– Tỷ tỷ nhất quyết. .. lấy thằng lỏi Vi Tiểu Bảo thật ư? Gã còn nhỏ như vậy thì làm trượng phu tỷ tỷ thế nào được?
Phương Di hỏi lại:
– Phải chăng tiểu Quận Chúa cũng muốn lấy gã, nên khuyên ta xử tử tế với Lưu sư ca?
Mộc Kiếm Bình vội gạt đi:
– Không, không phải thế! Nếu vậy tỷ tỷ cứ việc đi mà lấy thằng khỉ con đó!
Phương Di thở dài nói:
– Ta đã tuyên thệ, chẳng lẽ tiểu Quận Chúa quên rồi ư? Hôm ấy ta đã tuyên bố: “Trên có Hoàng thiên, dưới có Hậu thổ, chứng giám nếu Quế công công cứu được Lưu Nhất Chu thoát hiểm thì tiểu nữ tử là Phương Di nguyện lấy Quế công công làm chồng. Suết đời giữ dạ trung trinh với trượng phụ Nếu tiểu nữ ăn ở hai lòng thì muôn kiếp chẳng được siêu sinh.” Ta còn bảo tiểu Quận Chúa làm chứng vụ này. Những lời thề đó ta còn nhớ cả và chắc tiểu Quận Chúa cũng chưa quên được.
Mộc Kiếm Bình đáp:
– Dĩ nhiên sư tỷ đã nói thế thật, nhưng tiểu muội nghĩ rằng đó chẳng qua là thằng khỉ con kia muốn trêu chọc để giỡn chơi chứ không phải chuyện thật.
Phương Di nói:
– Gã nói chơi cũng vậy mà nói thật cũng thế. Chúng ta là phận nữ nhi đã mở miệng trao việc chung thân cho ai là trọn đời không canh cải nữa. Vì thế mới có câu: “Tòng thất nhi chung”. Huống chị.. Huống chi…
Mộc Kiếm Bình hỏi:
– Huống chi làm sao?
Phương Di đáp :
– Ta nghĩ kỹ lại: Nếu là lời nói không thì còn cãi được. Nhưng gã… gã đã ngủ cùng giường, chung chăn chung gối với chúng ta…
Mộc Kiếm Bình phì cười nói:
– Thằng khỉ con đó thật là mặt dầy. Gã còn nói trong Anh liệt truyện có hồi kêu bằng : “Mộc Vương gia tam tiến định Vân Nam, Quế công công song thủ bão giai nhân”. Sư tỷ ơi ! Gã có ôm sư tỷ thật không?
Phương Di thở dài không trả lời.
Lưu Nhất Chu đứng ngoài cửa sổ, lòng nóng như lửa đốt. Hắn tưởng chừng trời xoay đất chuyển, chân đứng không vững.
Phương Di lại nói:
– Thực ra, tuy gã còn nhỏ tuổi mà ăn nói giảo hoạt, lại đối đãi với chúng ta rất tử tế. Chuyến này chia tay rồi, không biết đến bao giờ mới có phen tái hội?
Mộc Kiếm Bình bật cười, khẽ hỏi:
– Sư tỷ vẫn nhớ gã ư?
Phương Di hỏi lại:
– Nhớ gã thì làm sao?
Mộc Kiếm Bình ngập ngừng đáp :
– Không sao cả… Đúng thế! Tiểu muội cũng nhớ gã, nên mấy lần bảo gã đi cùng bọn ta đến Thạch gia trang, nhưng gã cứ nói là trong mình còn mang một công việc trọng yếu. Sư tỷ! Không hiểu gã nói thật hay nói dối?
Phương Di nói:
– Lúc ngồi ăn cơm ở phạn điếm, ta nghe gã nói chuyện với tên phu xe hỏi thăm đường đi Sơn Tây. Chắc là gã có việc gì ở đó.
Mộc Kiếm Bình hỏi:
– Gã còn nhỏ tuổi mà một mình đi Sơn Tây, nếu dọc đường gặp bọn côn đồ thì làm thế nào?
Phương Di thở dài đáp :
– Ta đã bảo Từ lão gia không cần hộ tống bọn mình nên hộ vệ gã là hơn,nhưng Từ lão gia nhất định không chịu.
Mộc Kiếm Bình gọi:
– Sư tỷ! …
Phương Di hỏi:
Chuyện gì?
Mộc Kiếm Bình đáp:
– Chẳng có chuyện gì cả.
Phương Di lại nói:
– Đáng tiếc cả hai chúng ta đều bị thương, không thì đi với gã đến Sơn Tây. Bây giờ gặp Ngô sư thúc cùng Lưu sư ca rồi chúng ta chẳng thể đi kiếm y được.
Lưu Nhất Chu đứng ngoài nghe tới đây đầu óc choáng váng, trán đập vào cửa sổ đánh “binh” một tiếng.
Phương Di cùng Mộc Kiếm Bình giật mình kinh hãi, đồng thanh cất tiếng hỏi:
– Ai?
Lưu Nhất Chu đụng đầu tuy không đau đớn gì cả, nhưng ngọn lửa hờn ghen đết cháy tâm can gã chẳng khác gì kẻ nổi cơn điên miệng lẩm bẩm:
– Ta phải giết thằng lỏi con! Ta phải giết thằng lỏi con !
Hắn chạy ra viện trước dắt một con ngựa, mở cửa điếm chạy đi.
Lưu Nhất Chu vừa nghe nói Vi Tiểu Bảo đi Sơn Tây liền giục ngựa lao vun vút về phía tây. Hắn chạy cho đến lúc trời sáng, hỏi rõ đường lối đi Sơn Tây rồi theo đường lớn ra roi quất ngựa. Gặp cỗ xe nào hắn cũng hỏi:
– Trong xe có thằng lỏi con không?
Nhắc lại Vi Tiểu Bảo nghe Lưu Nhất Chu kể đầu đuôi, gã thấy hắn sở dĩ biết vụ này là nghe lỏm câu chuyện giữa Phương Di và tiểu Quận Chúa. Gã cho là hắn chỉ biết được phần nào mà thôi, liền cười nói:
– Lưu đại ca ! Thế thì không khéo đại ca mắc hợm lệnh sư muội đó!
Lưu Nhất Chu hỏi:
– Mắc hợm thế nào?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Khi Phương cô nương ở Hoàng cung, đã nói với tiểu đệ là y tận tâm kiệt lực cứu đại ca mà đại ca chẳng để tâm chi hết.
Lưu Nhất Chu ngập ngừng hỏi:
– Làm gì… có chuyện đó? Khi nào ta lại không để tâm đến nàng?
Vi Tiểu Bảo hỏi lại:
– Đại ca đã tặng Phương cô nương một cành ngân thoa trên đầu có bông hoa mai phải không?
Lưu Nhất Chu hỏi lại:
– Phải rồi! Phải rồi! Sao ngươi lại biết chuyện đó?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Phương cô nương lúc hỗn chiến ở trong Hoàng cung đánh rớt cây ngân thoa đã hết hoảng kể lại cái đó của ý trung nhân tặng cho không thể để mất được, dù có phải liều mạng cũng phải tìm cho thấy.
Lưu Nhất Chu ngơ ngác hỏi:
– Nàng. .. nàng đối đãi với ta hết lòng như vậy ư?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Cái đó đã hẳn. Chẳng lẽ còn giả được ư?
Lưu Nhất Chu hỏi:
– Rồi sau ra sao nữa?
Vi Tiểu Bảo nói:
– Đại ca nắm tay đau chết người thì còn nói chuyện làm sao được?
Lưu Nhất Chu nói:
– Được rồi!
Hắn nghe Vi Tiểu Bảo nói Phương Di đối với mình tha thiết như vậy thì lửa giận tan đi quá nửa. Đồng thời hắn cho là thằng nhỏ này chẳng thể nào trốn thoát khỏi tay mình, liền buông gã ra và nhắc lại câu hỏi:
– Rồi sau sao nữa?
Vi Tiểu Bảo bị hắn nắm tay vừa đau vừa nhức rất khó chịu. Gã từ từ xỏ lưỡi đao truỷ thủ vào ống giày. Đổng thời gã đưa mắt ngó thấy cổ tay sưng lên và còn in vết ngón tay thành một quầng màu đỏ. Gã tức mình chưa trả lời vào câu hỏi của Lưu Nhất Chu, lại lảng sang chuyện khác :
– Những nhân vật ở Mộc vương phủ ham nắm cổ tay người ta, đại ca cũng thế mà Bạch Hàn Phong cũng vậy. Trong Mộc gia quyền có chiêu “Quy trảo thủ” thật là lợi hại !
Chữ “Quy” gã nói một cách hàm hồ và có ý chế nhạo đối phương, vì quy là con rùa, một giống súc sinh người ta rất khinh bỉ.
Lưu Nhất Chu không hiểu ý gã mà cũng chẳng buồn để ý, chỉ hỏi về chuyện Phương Di:
– Phương sư muội mất cành hoa bạc rồi sao nữa?
Vi Tiểu Bảo vẫn chưa trả lời, nói móc :
– Tiểu đệ bị chiêu “ô quy trảo tử” của đại ca bóp tay cơ hồ nghẹt thở bây giờ cần phải nghỉ một lúc mới nói được. Có điều vụ này rất quan hệ đến đại ca có lấy được vợ hay không…
Lần này Lưu Nhất Chu mới để ý và hiểu rõ bốn chữ “ô quy trảo tử”
Hồi 71
Ngô Lập Thân thóa mạ Nhất Chu
Lưu Nhất Chu Căm hận Vi Tiểu Bảo chỉ vì gã lừa gạt Phương Di để nàng phải ưng thuận lấy gã làm chồng, còn những câu trêu chọc hắn cũng chẳng để tâm. Sau hắn nghe thấy gã nói: Vụ này rất quan hệ đến đại ca có lấy được vợ hay không, hắn rất đỗi quan tâm, lại giục :
– Ngươi nói mau đi, đừng dài dòng văn tự nữa !
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Phải kiếm chỗ nghỉ một lúc mới có hơi sức mà nói.
Lưu Nhất Chu không sao được đành đi theo gã đến dưới một gốc cây lớn.
Hắn thấy Vi Tiểu Bảo ngồi trên một rễ cây, cũng ngồi sóng vai bên gã.
Vi Tiểu Bảo thở dài nói:
– Đáng tiếc ôi là đáng tiếc !
Lưu Nhất Chu hỏi:
– Điều chi đáng tiếc?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Đáng tiếc là lệnh sư muội không có ở đây để sóng vai ngồi với đại ca mà nói chuyện tình tứ yêu đương, có thế ý mới khoan khoái trong lòng.
Lưu Nhất Chu thú quá không nhịn được cũng bật cười hỏi:
– Sao ngươi lại biết thế?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Tiểu đệ đã nghe y nói vậy. Hôm ấy, y đánh rớt cành thoa, không kể gì đến tính mạng xông vào chỗ ngã ba đường có bọn thị vệ Ở Thanh cung canh gát. Tuy y bị trọng thương mà còn giết được ba tên thị vệ, tìm được cành thoa đem về.
Gã ngừng lại một chút rồi tiếp:
– Tiểu đệ bảo y: Phương cô nương! Cô thật là ngu dại! Cành thoa bạc đáng bao nhiêu tiền? Tại hạ cho cô một ngàn lạng bạc thì đi đánh một lúc được ba, bốn ngàn cành như vậy. Cô nương tha hồ mà dùng, mỗi ngày cài mười chiếc và thay đổi hàng ngày. Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày đều thay đổi cũng thừa dùng.
Phương cô nương liền đáp: “Ngươi còn là thằng nhỏ đã hiểu điều chi mà nói? Cành thoa này là của Lưu ca rất thân ái tặng cho tạ Còn ngươi thì có đánh hàng ngàn hàng vạn chiếc thoa vàng, thoa ngọc gì gì
đi nữa cũng chẳng thể bì với cành thoa của Lưu lang tặng cho ta, bất luận nó là thoa bạc thoa đồng hay thoa sắt cũng vậy”.
Gã ngừng lại rồi hỏi Lưu Nhất Chu :
– Lưu đại ca ! Phương cô nương nói vậy có phải là hồ đồ không?
Lưu Nhất Chu nghe gã thuyết một hồi sướng quá, há hốc ra mà người không ngậm miệng lại được nữa.
Hắn hỏi:
– Sao?… Sao nửa đêm nàng nói chuyện với tiểu Quận Chúa thì lại khác hẳn?
Vi Tiểu Bảo hỏi lại:
– Có phải nửa đêm Lưu đại ca lần mò tới ngoài cửa sổ phòng ngủ của hai cô để nghe lén không?
Lưu Nhất Chu hơi đỏ mặt lên đáp:
– Không phải nghe lén đâu. Ta đi tiểu tiện vừa tới đó thì nghe thấy hai cô nói chuyện với nhau.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Lưu đại ca ! Thế thì đại ca có lỗi rồi. Đi tiểu tiện thiếu gì nơi sao lại đến dưới cửa sổ phòng Phương cô nương mà tiểu ra đó để khai mù trời? Như vậy hai vị cô nương nguyệt thẹn hoa nhường chịu thế nào nổi? Có phải thế là sư ca đã tỏ ra khinh mạn hai cô không?
Lưu Nhất Chu hỏi:
– Phải rồi ! Phải rồi ! Sau Phương sư muội còn nói gì nữa?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Tiểu đệ đói bụng lắm rồi, chẳng còn hơi sức đâu mà nói nữa. Đại ca mau đi mua thứ gì về ăn. Tiểu đệ có no bụng thì mới nói hết được những câu chuyện của Phương cô nương làm cho người ta phải ngứa tai.
Lưu Nhất Chu hỏi:
– Sao lại làm cho người ta ngứa tai? Phương sư muội là người trang nghiêm không nói đùa nói giỡn hoặc lỗ mãng khiến cho ai phải mất lòng bao giờ?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Phải rồi ! Y trang nghiêm lắm, chẳng bao giờ nói những câu ngứa tai. Đại ca có biết y bảo: “Lưu sư ca thân ái của ta! ” Y còn nói những gì “Lưu lang,con người vừa anh tuấn vừa diêm dúa của tạ ..” Con mẹ nó ! Đại ca nghe không ngứa tai, nhưng tiểu đệ càng nghe càng bực mình. Hừ! ăn nói kiểu gì mà khiến cho người ta phải buồn nôn?
Lưu Nhất Chu lại càng nức lòng hởi dạ, nhưng miệng nói:
– Không phải đâu ! Chả bao giờ Phương sư muội nói thế!
Vi Tiểu Bảo làm bộ dằn dỗi đáp :
– Phải lắm! Phải lắm! Tiểu đệ nhớ lầm rồi. Lưu đại ca ! Đại ca ngồi chơi,tiểu đệ đi kiếm gì ăn đã, không thể bồi tiếp đại ca được nữa.
Gã nói rồi đứng dậy.
Lưu Nhất Chu đang nghe thích quá, lòng dạ hồi hộp, bủn rủn cả người, khi nào chịu để gã đỉ Hắn khẽ ấn vai Vi Tiểu Bảo xuống, ân cần nói:
– Vi huynh đệ ! Việc gì mà đi đâu vội? Đây ta có đem theo ít lương khô bánh lạt, huynh đệ hãy ăn cho đỡ đói, nói chuyện xong cùng nhau đến thị trấn trước mặt kia, ta thết huynh đệ một bữa no nên xin lỗi huynh đệ.
Hắn nói rồi mở bọc lấy mấy tấm bánh lạt đưa cho Vi Tiểu Bảo.
Vi Tiểu Bảo cầm lấy chiếc bánh bẻ một miếng đưa lên miệng nhấm nháp rồi nói:
– Bánh này chay chẳng ra chay, mặn chẳng ra mặn, không thành mùi vị gì hết. Đại ca ăn thử mà coi.
Gã vừa nói vừa đưa tấm bánh khuyết một góc lại cho Lưu Nhất Chu.
Lưu Nhất Chu đáp :
– Cái bánh này khô cứng rồi nên mùi vị không được ngon lành. Đây bất quá là để lót dạ một chút rồi sẽ tính..
Hắn nói xong cũng bẻ một miếng ăn.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Còn mấy tấm kia không hiểu ra sao?
Gã vừa nói vừa nhắc lên nhắc xuống mấy tấm bánh lạt như để lựa chọn.
Vi Tiểu Bảo lục đống bánh một lúc rồi nói:
– Con mẹ nó ! Lại mót đi tiểu rồi. Tiểu tiện xong trở lại ăn nữa.
Gã chạy đến một gốc cây lớn, quay lại vạch quần ra đi tiểu.
Lưu Nhất Chu nhìn người không chớp mắt. Hắn sợ gã co giò dông tuốt một cách đột ngột.
Vi Tiểu Bảo đi tiểu xong trở lại ngồi bên Lưu Nhất Chụ Gã lựa một tấm bánh lạt bẻ ra ăn.
Lưu Nhất Chu hết sức rượt theo Tiểu Bảo quá nửa ngày, bụng đói meo.
Hắn cũng cầm một tấm bánh lên ăn. Hắn vừa ăn vừa hỏi:
– Chẳng lẽ Phương sư muội nói với tiểu Quận chúa như vậy là có ý trêu gan ta?
Vi Tiểu Bảo hững hờ đáp:
– Tiểu đệ có phải là con giun trong ruột lệnh sư muội đâu mà biết được trong lòng y nghĩ gì? Lưu đại ca là một vị sư ca thân ái của y sao không hiểu lại đi hỏi tiểu đệ?
Lưu Nhất Chu ra chiều hối hận nói:
– Hay lắm! Vừa rồi tại hạ có điều lỗ mãng, đắc tội với Vi huynh đệ, xin huynh đệ lượng thứ cho, đừng có để tâm.
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Lưu đại ca đã nói vậy thì tiểu đệ cũng xin thành thực cho đại ca hay:
– Lệnh sư muội cực kỳ xinh đẹp, nếu tiểu đệ không làm thái giám cũng phải say mê và muốn lấy y làm vợ. Có điều tiểu đệ mà không lấy Phương cô nương, e rằng cũng không đến lượt đại ca đâu.
Lưu Nhất Chu nóng nảy hỏi:
– Tại sao vậy? Tại sao vậy?
Vi Tiểu Bảo thủng thẳng đáp :
– Đại ca đừng nóng nảy, hãy ăn tấm bánh nữa rồi tiểu đệ thong thả nói cho nghe.
Lưu Nhất Chu tức mình nói:
– Con mẹ nó ! Ngươi ăn nói úp mở làm cho ta phải điên ruột …
Hắn nói tới đây người bỗng lảo đảo.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Sao? Đại ca khó ở chăng? E rằng bánh này không được sạch sẽ.
Lưu Nhất Chu hỏi lại:
– Sao?
Hắn đứng lên nhưng hai chân nhũn ra, té nhào xuống đất.
Vi Tiểu Bảo nổi lên tràng cười khanh khách, gã đá vào đít Lưu Nhất Chu hỏi:
– Trong bánh của ngươi sao lại có thuốc mể Thế này thì thật là kỳ!
Lưu Nhất Chu miệng ú ớ mấy tiếng rồi không biết gì nữa ! Vi Tiểu Bảo đá một cước, hắn cũng không nhúc nhích.
Gã liền cởi dây lưng cột hai chân lại, hai tay trói giật.
Vi Tiểu Bảo thấy bên gốc cây có một tảng đá. Gã cố sức bẩy lên thì lộ ra một huyệt động ở dưới toàn loạn thạch. Gã liền khuân từng hòn một bỏ ra ngoài, móc thành cái hố sâu bốn thước.
Gã cười nói:
– Bữa nay lão gia phải chôn sống ngươi.
Gã kéo Lưu Nhất Chu lại để hắn đứng xuống hố, rồi khuân đất đá đổ xuống chung quanh chôn thật chặt lấp hết cánh tay, chỉ để chìa lên cái đầu và hai vai.
Vi Tiểu Bảo rất lấy làm đắc ý chạy đến bên lạch nước, cởi áo trường bào dúng cho ướt rồi đem lên vắt nước vào đầu Lưu Nhất Chu.
Lưu Nhất Chu được nước lạnh tưới vào đám đìa. Hắn bị kích thích dần dần hồi tỉnh.
Lưu Nhất Chu thấy Vi Tiểu Bảo ôm gối ngồi trên vừa cười hì hì vừa ngó hắn. Bây giờ hắn mới hiểu, lại dẫy dụa mấy cái mà vẫn không nhúc nhích.
Hắn liền dịu giọng nói:
– Hảo huynh đệ ! Không nên đùa như vậy!
Vi Tiểu Bảo cất tiếng thoá mạ:
– Quân chó đẻ ! Lão gia mang sứ mạng trọng đại bên mình, ai thèm đùa cợt với quân chó đẻ thối tha?
Gã vừa nói vừa vung cước đá vào mặt Lưu Nhất Chụ Máu tươi chảy ra đầm đìa.
Gã lại nhiếc móc :
– Phương cô nương là vợ lão gia. Thứ ngươi mà tưởng xứng đáng với nàng ư? Quân khốn kiếp làm cho lão gia đau đớn. Bây giờ lão gia cắt hai tai ngươi trước rồi sẽ cắt mũi và xẻo từng miếng thịt của ngươi.
Gã nói rồi rút đao truỷ thủ ra, cúi xuống quét mũi đao vào mặt hắn hai cái.
Lưu Nhất Chu hồn vía lên mây, la hoảng:
– Vi… Vi huynh đệ ! Vi hương chủ! … Xin hương chủ nghĩ đến tình Mộc vương phủ mà giơ cao đánh khẽ. ..
Vi Tiểu Bảo quát lên:
– Ta hết sức cứu thoát ngươi ra khỏi Hoàng cung, mà ngươi lại lấy thù trả ơn toan hạ sát tạ Hừ hừ! Với cái bản lãnh hèn kém của ngươi mà định vuốt râu hùm ư? Ngươi bảo lão gia nể mặt Mộc vương phủ mà buông thạ ngươi. Vậy vừa rồi lúc ngươi bắt ta sao không nể mặt Thiên Địa Hội?
Lưu Nhất Chu đáp :
– Tại hạ thật là có lỗi ! Trăm điều không phải, xin Hương chủ dung thứ.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Ta muốn băm vằm ba trăm sáu chục nhát dao vào đầu ngươi mới hả được mối căm hận trong lòng.
Gã kéo búi tóc Lưu Nhất Chu lên cầm đao cắt.
Lưỡi đao truỷ thủ của gã sắc bén phi thường. Xoẹt một tiếng! Búi tóc của Lưu Nhất Chu đứt liền.
Vi Tiểu Bảo lại khoa đao trên đầu Lưu Nhất Chụ Chỉ trong khoảnh khắc,mai tóc hắn rớt xuống lả tả. Đầu Lưu Nhất Chu biến thành trọc lóc.
Vi Tiểu Bảo lại thoá mạ:
– Thằng trọc chết đâm, chết chém này ! Lão gia hễ thấy sư sãi là lại bực mình. Ta phải giết ngươi đi mới được.
Lưu Nhất Chu làm bộ tươi cười nói:
– Vi hương chủ! Tại hạ không phải là sư sãi.
Vi Tiểu Bảo lại mắng :
– Con mẹ nó ! Ngươi không phải là sư sãi, sao lại cạo đầu đến lừa gạt lão gia?
Lưu Nhất Chu mắng thầm:
– Hiển nhiên ngươi cạo trọc đầu ta, sao còn trách ta?
Nhưng hắn nghĩ tới tính mạng mình hiện ở trong tay Vi Tiểu Bảo, nên không dám cãi, đành cười nói:
– Trăm ngàn tội lỗi đều ở nơi tiểu nhân. Vi hương chủ là đại nhân đại lượng, xin đừng để vào lòng.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Được rồi! Vậy ta hỏi ngươi: Phương cô nương là vợ ai?
Lưu Nhất Chu ấp úng đáp :
– Cái đó… cái đó…
Vi Tiểu Bảo lớn tiếng quát :
– Còn cái đó cái gì nữa? Nói mau đi!
Gã giơ cao truỷ thủ lên vung qua vung lại trước mặt Lưu Nhất Chu.
Lưu Nhất Chu lẩm bẩm:
– Hảo hán phải biết lựa chiều. Thằng tiểu quỷ này là một tên thái giám. Ta để gã nói cho sướng miệng, không thì gã tức mình cung đao hớt mũi hớt tai mình là hỏng bét.
Hắn nghĩ vậy vội đáp :
– Y Dĩ nhiên y là phu nhân… của Vi hương chủ.
Vi Tiểu Bảo cười ha hả và hỏi lại:
– Nàng… nàng là vợ ai? Ngươi nói lại cho rõ. Lão gia không thể nghe ngươi ăn nói hàm hồ được.
Lưu Nhất Chu nhắc lại:
– Phương Di, Phương sư muội là phu nhân của Vi hương chủ !
Vi Tiểu Bảo lại cười hỏi:
– Chúng ta phải nói cho rõ ràng. Ngươi có phải là bạn ta không?
Lưu Nhất Chu nghe giọng lưỡi Vi Tiểu Bảo có vẻ xoay chiều thì trong bụng mừng thầm vội đáp :
– Nguyên tiểu nhân không dám với lên cao, nhưng Vi hương chủ đã coi tại hạ là bằng hữu. Đó là một điều… tại hạ chỉ sợ cầu không được.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Ta coi ngươi là bằng hữu. Nhân vật giang hồ phải biết trọng nghĩa khí,không thể đùa cợt với vợ bạn. Từ nay trở đi đối với hiền thê của ta mà ngươi còn thả lời ong bướm, tán ma tán mãnh thì sao? Ngươi hãy phát thệ đi.
Lưu Nhất Chu nghĩ mình mắc bẫy đối phương, trong lòng ngấm ngầm đau khổ mà chỉ than thầm.
Vi Tiểu Bảo lại nói:
– Ngươi không nói ta cũng không cần. Ta đã biết ngươi thập thò có lòng bậy bạ chỉ muốn trêu cợt vợ ta !
Lưu Nhất Chu lại thấy gã múa đao truỷ thủ trước mắt. Hắn sợ quá vội đáp :
– Không có đâu! Không có đâu! Tại hạ quyết không dám có lòng đen tối với phu nhân của hương chủ!
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Từ nay nếu ngươi còn liếc mắt ngó Phương cô nương hay nói câu gì thì sao?
Lưu Nhất Chu ấp úng đáp :
– Nếu tại hạ như vậy… thì trời tru đất diệt.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Như thế thì ngươi phải là loài rùa đê tiện.
Lưu Nhất Chu nhăn mặt đáp :
– Đúng đúng !
Vi Tiểu Bảo hỏi :
– Đúng đúng cái gì?
Lưu Nhất Chu đáp :
– Từ nay nếu tại hạ còn liếc mắt một cái hoặc nói một câu với Phương sư muội thì nguyện làm… con rùa đê tiện.
Vi Tiểu Bảo cười ha hả nói:
– Đã thế ta dung tha cho ngươi, nhưng trước khi tha ta phải tưới nước tiểu vào đầu ngươi.
Gã nói rồi làm bộ vạch quần.
Đột nhiên trong rừng cây có thanh âm thiếu nữ quát:
– Ngươi… ngươi đừng khinh người thái quá !
Vi Tiểu Bảo vừa kinh ngạc vừa mừng thầm ngoảnh đầu nhìn lại thấy ba người từ trong rừng cây đi ra. Người đi đầu là Phương Di, Mộc Kiếm Bình và Từ Thiên Xuyên theo sau.
Cách đó một lát lại hai người nữa đi ra. Chính là Ngô Lập Thân và Ngao Bưu.
Năm người này ẩn trong rừng đã lâu, nghe rõ hết cuộc đối thoại giữa Vi Tiểu Bảo và Lưu Nhất Chụ Bây giờ Phương Di thấy Vi Tiểu Bảo muốn đi tiểu vào đầu đối phương kết thành mối thù không cởi mở được, nàng không nhịn nổi phải quát lên cản lại.
Vi Tiểu Bảo cả mừng nói:
– Té ra các vị đến đây từ sớm. Ta nể mặt Ngô lão gia tử miễn cho ngươi khỏi phải tội đi tiểu lên đầu.
Từ Thiên Xuyên vội chạy đến móc đất đá ở quanh mình Lưu Nhất Chu rồi ôm hắn kéo ra.
Lưu Nhất Chu thẹn quá cúi gầm xuống không dám ngửng đầu lên nhìn mọi người.
Ngô Lập Thân nói:
– Lưu hiền điệt! Vi hương chủ đã cứu mạng cho chúng tạ Thế mà ngươi lại lấy thù trả ơn, ỷ lớn hiếp nhỏ, đã đánh mắng y còn vặn tay y là nghĩa làm sao? Sư phụ ngươi mà biết vụ này ngươi sẽ trình bày thế nào?
Lão vừa mắng vừa lắc đầu ra chiều tức tối, lão nói tiếp:
– Chúng ta đã qua lại giang hồ phải biết hai chữ nghĩa khí. Sao ngươi còn muốn tranh hơi, sinh dạ ghen tuông, toan động võ với bạn hữu? Những kẻ quên ơn phụ nghĩa thật không bằng giống chó, lợn.
Lão nói xong nhổ nước miếng đánh “toẹt” một cái rồi hỏi tiếp:
– Ngươi vặn tay Vi hương chủ, chí mũi đao vào cổ họng ỵ Nếu lỡ tay làm chết người thì ngươi tính sao?
Lưu Nhất Chu tức quá hậm hực đáp:
– Đánh chết người đến đền mạng là cùng. Tiểu điệt có giết gã thì sinh mạng này cũng không kể nữa.
Ngô Lập Thân tức giận hỏi:
– Cha chả ! Ngươi nói dễ dàng quá vậy! Phải chăng ngươi coi mình cũng là anh hùng hảo hán? Cái mạng của ngươi mà đòi thường mạng một trong mười vị đại hương chủ ở Thiên Địa Hội được ư? Hơn nữa cái mạng nhỏ xíu của ngươi không được Vi hương chủ cứu sống thì nay còn đâu? Ngươi chẳng lo đền đáp lại đại ơn dám động thủ cùng Vi hương chủ thì thật là một đứa vô nghĩa.
Lúc nãy Lưu Nhất Chu bị Vi Tiểu Bảo bức bách mà phải thề bồi là hắn lo mạng sống đang ở trong tay người. Bây giờ hắn được tự do lại nghĩ tới những câu thề thốt lọt vào tai Phương Di là một điều nhục nhã, cơ hồ không chịu nổi.
Ngô Lập Thân tuy là sư thúc hắn nhưng lão lải nhải giáo huấn hắn hoài,hắn thẹn quá hoá giận, giở thói ngang ngược hung hăng nói:
– Ngô sư thúc ! Sự việc đã xảy ra rồi, người ta chưa làm tổn thương đến một sợi lông của gã họ Vi! Bây giờ lão nhân gia bảo làm thế nào thì làm thế chứ còn sao nữa?
Ngô Lập Thân nhảy bổ lên trỏ tay vào mặt Lưu Nhất Chu quát mắng:
– Quân khốn kiếp kia ! Mi đối với sư thúc mà không giữ bề bậc kẻ trên người dưới. Phải chăng mi muốn động thủ với ta?
Lưu Nhất Chu nhủng nhẳng đáp :
– Tiểu điệt không nói thế mà cũng không phải là đối thủ của sư thúc.
Ngô Lập Thân hỏi vặn:
– Giả tỷ bản lãnh của mi mà thắng được ta thì mi dám động thủ với ta lắm chứ gì? Lúc còn ở Thanh cung mi tham sống sợ chết, vừa lúc người ta muốn hạ sát, đã vội lớn tiếng năn nỉ xin tha rồi xưng tên họ ra. Ta nghĩ tới thể diện của Liễu sư ca nên dấu nhẹm vụ này không nhắc tới. Mi không phải là đệ tử ta thì phước nhà ngươi lớn đó.
Lão nói câu này tỏ cho Lưu Nhất Chu biết nếu hắn mà là đệ tử của lão thì lão đã chém hắn một đao cho xong đời từ sớm rồi.
Lưu Nhất Chu nghe Ngô Lập Thân nói huỵch toẹt chỗ khiếp nhược của hắn là van lạy xin tha mạng ở Thanh cung khiến hắn vừa hổ thẹn vừa tứcgiận, sắc mặt lợt lạt, cúi gầm đầu xuống không nói gì nữa.
Vi Tiểu Bảo thấy mình đã chiếm được thượng phong về đủ mọi phương diện liền cười nói:
– Thôi thôi ! Ngô lão gia tử! Bất quá Lưu đại ca đùa giỡn với tại hạ chứ không phải chuyện thật. Tại hạ yêu cầu Ngô lão gia vì tình mà bỏ việc đã qua và xin đừng đem chuyện này kể lại với Liễu lão gia tử nữa. Tại hạ rất cảm ơn.
Ngô Lập Thân đáp :
– Vi hương chủ đã muốn vậy dĩ nhiên lão phu phải y lời.
Lão quay lại nhìn Lưu Nhất Chu nói:
– Mi coi đó mà coi. Vi hương chủ là một nhân vật làm nên việc lớn, độ lượng y cũng khoan hồng là thế!
Vi Tiểu Bảo nhìn Phương Di và Mộc Kiếm Bình, cười hỏi:
– Tại sao hai cô cũng tới đây?
Phương Di đáp :
– Ngươi lại đây! Ta có câu này muốn nói:
Vi Tiểu Bảo cười khì khì tiến gần lại.
Lưu Nhất Chu thấy ở trước mặt mọi người mà Phương Di tỏ ra thân thiết với Vi Tiểu Bảo như vậy, gã nắm chặt đốc đao, không nhịn được, lại muốn xông tới liều mạng.
Bỗng nghe “bốp” một tiếng vang lên. Vi Tiểu Bảo bị một phát bạt tai nảy đom đóm mắt.
Gã giật mình kinh hãi, nhảy lui ra mấy bước, tay bưng mặt, tức giận hỏi:
– Sao ngươi… lại đánh người ta?
Phương Di mày liễu dựng ngược, đỏ mặt lên hỏi lại:
– Ngươi cho ta là hạng người thế nào? Ngươi đã nói những gì với Lưu sư cả Ngươi nói xấu ta ở sau lưng đến thế ư?
Vi Tiểu Bảo ấp úng:
– Ta… ta có nói gì đâu?… Ta không nói xấu ngươi…
Phương Di chẹn họng:
– Ngươi còn muốn cãi nữa ư? Ngươi nói câu gì ta đã nghe rõ hết rồi. Các ngươi… cả hai ngươi đều chẳng phải là hảo nhân.
Nàng vừa tức vừa nóng nảy, bất giác hai hàng châu lệ tuôn rơi.
Từ Thiên Xuyên bụng bảo dạ:
– Đây là chuyện đàn bà con nít gây lộn, chứ không phải việc to lớn. Ta không nên vì vụ này mà làm thương tổn hoà khí giữa Thiên Địa Hội và Mộc vương phủ.
Lão liền cười ha hả nói:
– Cả Vi hương chủ lẫn Lưu sư huynh nên chịu thua đi thôi. Từ lão đầu đói lắm rồi. Chúng ta chấm dứt chuyện nhỏ mọn đó để đi tìm phạn điếm ăn một bữa no cho thoa? thích.
Đột nhiên luồng gió từ phía Tây Bắc thổi qua, đem theo một trận mưa những hạt lớn bằng hạt đậu từ trên không tưới xuống.
Từ Thiên Xuyên ngửng đầu trông chiều trời nói:
– Thời tiết tháng mười mà tự nhiên trời đổ mưa rào, thật là quái sự.
Lão thấy từng đám mây đen nghịt ùn ùn từ phương Tây Bắc kéo đến liền nói tiếp :
– E rằng trận mưa này lớn đây. Chúng ta cần tìm nơi trú ẩn.
Bảy người liền theo đường lớn đi về hướng Tây.
Phương Di và Mộc Kiếm Bình thương thế chưa lành không chạy nhanh được.
Trận mưa mỗi lúc một to mà bọn Từ Thiên Xuyên không dám thi triển khinh công để chạy nhanh vì còn phải chờ hai cô.
Dọc đường không có một căn nhà nào, dù là lều chứa rơm, hay quán nghỉ mát. Chỉ trong khoảnh khắc đoàn người toàn thân ướt đẫm.
Vi Tiểu Bảo cười nói:
– Chúng ta cứ thủng thỉnh mà đi. Chạy nhanh cũng rũ như gà mà đi thong thả cũng ướt như chuột, chứ chẳng khác gì nhau thì tội gì chạy lẹ cho mệt sức?
Hồi 72
Những chuyện hãi hùng trong quỹ cốc
Cả đoàn bảy người đi một lúc, bỗng nghe tiếng nước chảy bì bõm thì ra đã đến bờ sông. Đoàn người ngược dòng đi lên chừng nửa dặm bỗng ngó thấy một căn nhà nhỏ.
Bảy người mừng rỡ khôn xiết, tăng gia cước lực chạy nhanh hơn.
Khi đến gần nhìn rõ thì đây không phải là toà nhà mà là một miếu, tường xiêu vách đổ. Đang lúc mưa rào tầm tã mà gặp toà miếu này để ẩn mưa thì dù dột nát đến đâu cũng còn hơn ở ngoài trời.
Cửa miếu đã tan nát. Mọi người vào trong bỗng ngửi mùi hôi hám xông lên nồng nặc.
Phương Di phải gắng gượng đi một lúc khá lâu, vết thương ở trước ngực nàng lại nổi cơn đau cực kỳ khó chịu. Bất giác nàng chau mày nghiến răng.
Từ Thiên Xuyên bẻ những mảnh bàn ghế bằng gỗ trong miếu đốt lửa lên để mọi người hơ quần áo.
Trên trời mây đen mỗi lúc một dày, trận mưa mỗi lúc một lớn.
Từ Thiên Xuyên đã chuẩn bị rất chu đáo. Lão lấy lương khô trong bọc ra chia cho mọi người ăn.
Mộc Kiếm Bình nhìn Vi Tiểu Bảo cười hỏi:
– Lúc nãy đại ca đã động chân động tay vào bánh lạt của Lưu sư ca?
Vi Tiểu Bảo trợn mắt lên hỏi lại:
Đâu có? Ta làm gì mà bảo đụng chân đụng tay vào?
Mộc Kiếm Bình hỏi:
– Hừ! Đại ca còn không chịu nhán ‘ử Thế thì làm sào Lưu sư ca lại trúng thuốc mê té xỉu?
Vi Tiểu Bảo vẫn không chịu, cãi:
– Y trúng thuốc mê đâu? Trúng lúc nào mà sao ta không thấy gì hết? Y vẫn bình yên ngồi đó thôi !
Mộc Kiếm Bình bĩu môi nói:
– Đại ca lại giả ngây giả dại rồi. Tiểu muội không nói nữa.
Phương Di ngồi bên cũng đầy lòng ngờ vực. Ban đầu Lưu Nhất Chu chụp lấy Vi Tiểu Bảo, nàng còn ở đằng xa nên không trông thấy rõ ràng.
Sau nàng thấy hai người ngồi nói chuyện ở dưới gốc cây mới rón rén tiến lại gần ẩn vào trong rừng nhìn Lưu Nhất Chu lấy từng tấm bánh một ở trong bọc đưa ra. Thuỷ chung hắn vẫn đăm đăm nhìn Vi Tiểu Bảo phòng gã trốn chạy. Không hiểu tại sao chỉ trong nháy mắt, Lưu Nhất Chu lại hôn mê té xuống.
Vi Tiểu Bảo cười nói:
– Không chừng trong ruột Lưu sư huynh có bệnh kinh niên. Bệnh chứng phát tác bất ngờ nên té xỉu không biết gì nữa.
Lưu Nhất Chu cả giận đứng phắt dậy quát lên:
– Ngươi… Ngươi…
Phương Di trợn mắt lên nhìn Vi Tiểu Bảo nói:
– Ngươi hãy qua đây.
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Ngươi lại muốn đánh người ta chứ gì? Ta chả dại gì mà đến bên ngươi nữa.
Phương Di nói:
– Ngươi không nên thốt ra những lời làm thương tổn đến thể diện Lưu sư cạ Dù là con nít cũng nên giữ mồm giữ miệng.
Vi Tiểu Bảo lè lưỡi ra không nói gì.
Lưu Nhất Chu thấy Phương Di hai lần tỏ vẻ ra về phe với mình thì trong lòng khoan khoái, nghĩ thầm:
– Thằng quỷ con này vừa thâm hiểm vừa hư đốn. Quả nhiên Phương sư muội đối với ta có lòng yêu mến.
Trong bọn người này, Từ Thiên Xuyên là thuộc hạ của Vi Tiểu Bảo, Ngô Lập Thân cùng Ngao Bưu cảm kích gã đã cứu mạng chỉ còn Phương Di là uy hiếp gã.
Vũ trụ mỗi lúc một tối đen. Bảy người ngồi quan một đống lửa. Toà miếu này dột quá, nước mưa tưới vào chẳng còn mấy chỗ khô ráo.
Đột nhiên trên đầu Vi Tiểu Bảo nước mưa nhỏ xuống rồi chảy tới bả vai từng giọt một.
Gã nghiêng người sang mé tả, nhưng mé tả cũng có nước mưa chảy xuống.
Phương Di nói:
– Bên này không dột, ngươi qua đây mà ngồi.
Vi Tiểu Bảo ngồi yên không trả lời, nàng lại nói:
– Ngươi đừng sợ. Ta không đánh đâu.
Vi Tiểu Bảo cười ha hả ngồi sang bên nàng.
Phương Di ghé miệng vào tai Mộc Kiếm Bình khẽ nói mấy câu.
Mộc Kiếm Bình vừa cười khúc khích vừa gật đầu. Cô ghé vào tai Vi Tiểu Bảo khẽ nói:
– Phương sư tỷ bảo coi như người nhà nên đánh đòn và quản cố ngươi đừng để đắc tội với Lưu sư ca nữa. Sư tỷ còn bảo tiểu muội hỏi đại ca có hiểu ý tứ của y không?
Vi Tiểu Bảo kề tai cô hỏi nhỏ :
– Coi như người nhà là thế nào? Ta không hiểu.
Mộc Kiếm Bình lai thông ngôn cho Phương Di hay.
Phương Di nguýt gã một cái rồi bảo Mộc Kiếm Bình:
– Ta đã phát thệ thì vĩnh viễn ta nhớ lời, tiểu Quận Chúa bảo y cứ yên dạ.
Mộc Kiếm Bình lại nhắc từng câu của nàng cho Vi Tiểu Bảo nghe.
Vi Tiểu Bảo ghé tai Mộc Kiếm Bình hỏi:
– Phương cô nương đã coi ta như người nhà, còn muội muội thì sao?
Mộc Kiếm Bình mặt đỏ bừng, “hứ” một tiếng rồi giơ tay lên đánh gã.
Vi Tiểu Bảo cười ha hả nghiêng mình né tránh. Đồng thời gã ngó Phương Di gật đầu lia lịa.
Phương Di nửa ra mĩm cười, nửa ra dằn dỗi. ánh lửa chiếu vào khiến mặt nàng càng xinh đẹp.
Lưu Nhất Chu ngồi cách xa ba người, dỏng tai lên nghe nhưng không rõ chỉ phảng phất thấy những câu “Lưu ‘sư ca” … “như người nhà”. Hắn không nghe rõ đầu đuôi nhưng trông thấy ba người cười nói hể hả ra chiều thân mật và hiển nhiên coi hắn như người ngoài. Hắn không nhịn được nổi lòng ghen tức, căm hận.
Phương Di lại ghé tai Mộc Kiếm Bình khẽ bảo cô:
– Tiểu Quận Chúa hãy hỏi y coi: Y đã dùng cách gì làm cho Lưu sư ca mê man té xuống?
Vi Tiểu Bảo thấy vẻ mặt Phương Di nổi tính hiếu kỳ, liền bảo Mộc Kiếm Bình:
– Lúc ta đi tiểu tiện xoay lưng lại liền xát thuốc mê vào tay trái rồi trở lại dùng bàn tay này mân mê những tấm bánh. Dĩ nhiên bánh có thuốc mê bám vào rồi. Ta lại dùng tay mặt cầm lấy tấm bánh để mình ăn mà không đụng tay trái vào. Cô đã hiểu chưa?
Mộc Kiếm Bình đáp:
– Té ra là thế!
Cô nói lại với Phương Dị Nàng liền hỏi:
– Ngươi lấy thuốc mê ở đâu?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Bọn thị vệ Ở trong cung đã cho tạ Khi ta cứu Lưu sư ca của nàng cũng dùng thứ thuốc mê đó.
Lúc này mưa lớn như đổ nước xuống. Trên mái miếu vang lên những tiếng lộp độp Vi Tiểu Bảo phải kề miệng vào bên tai Mộc Kiếm Bình để nói cô mới nghe rõ.
Lưu Nhất Chu trong lòng nóng nảy, bỗng đứng phắt dậy tựa lưng mạnh vào cột.
Đột nhiên những tiếng “rắc rắc ” vang lên. Mấy phiến ngói ở trên đầu rớt xuống.
Nguyên toà phá miếu này đã hủ nát lại bị mưa to gió lớn dĩ nhiên không chống nổi. Những con triện cùng ngói gạch, đất cát trút xuống tơi bời.
Từ Thiên Xuyên la lên:
– Nguy rồi! Toà miếu này sắp sập ! Chúng ta phải chạy ra cho mau không thì chết cả bây giờ!
Bảy người hấp tấp chạy ra khỏi miếu chưa được mấy bước, bỗng nghe những tiếng “ầm ầm” rùng rợn. Cả. toà miếu đổ sập xuống.
Giữa lúc ấy lại nghe tiếng vó ngựa dồn dập. Mười mấy con ngựa từ mé Đông Nam phóng nước đại chạy tới.
Chỉ trong khoảnh khắc, đoàn ngựa chạy gần đến nơi. Trong bóng tối đã nhìn thấp thoáng thấy bóng đoàn ky mã. Trên lưng con ngựa nào cũng có người cưỡi.
Bỗng thanh âm khàn khàn của một lão già cất lên:
– Trời ơi! Chỗ này có toà miếu nhỏ tưởng ẩn mưa được, ai ngờ lại sập xuống rồi !
Một người khác lớn tiếng hỏi:
– Này! Lão Hương ! Các vị đến đây làm chi?
Từ Thiên Xuyên đáp:
– Bọn tại hạ ẩn mưa trong miếu. Ai ngờ miếu sập, suýt nữa chết cả lũ.
Một người khác chửi um lên:
– Mẹ kiếp ! Sao lại có trận mưa lớn thế này? ông trởi phát điên rồi chắc?
Một người khác hỏi:
– Triệu lão Tam? Ngoài toà tiểu miếu này, gần đây còn có căn nhà hoặc một nơi sơn động nào không?
Tiếng lão già đáp lại:
– Có thì có đấy… nhưng có cũng như không.
Một hán tử ra chiều bực tức cất tiếng thoá mạ:
– Con bà nó! Có hay là không có?
Lão già đáp :
– Ở đây đi về phía Tây Bắc bên thung lũng có một toà quỷ ốc, nhưng trong toà nhà thường thường ác quỷ xuất hiện, chẳng ai dám mò tới. Như vậy chẳng khác gì ngôi miếu này, có chỗ ẩn mà không vào được.
Lập tức mọi người lớn tiếng nhao nhao cả lên, kẻ cười, người chửi bới.
– Lão gia đây không sợ quỷ ốc.
– Có ác quỷ càng tốt, mổ ra làm đồ điểm tâm.
Lại có người quát :
– Dẫn đường mau lên! Nếu không muốn tắm mà ở ngoài trời mưa thì còn thú vị gì nữa?
Triệu lão tam nói: ..
– Các vị lão gia ! Lão hán này chỉ sợ chết yểu không dám tới đó. Lão hán khuyên các vị đừng đến là hơn. Đây đi về phía Bắc chừng hơn ba chục dặm là có thị trấn.
Mọi người không chịu đáp :
– Mưa lớn thế này ai mà chịu đựng được ba chục dặm đường. Đừng lôi thôi nữa ! Hãy dẫn chúng ta tới đó. Đông người thế này làm sao phải sợ quỷ.
Triệu lão tam nói:
– Được rồi! Vậy cứ đi về phía Tây Bắc đến một khúc quanh rồi theo đường núi tiến vào thung lũng. Chỉ có một nẻo đường duy nhất không sợ lạc lối đâu. ..
Mọi người không chờ lão nói hết đã tung ngựa chạy về ngả Tây Bắc.
Triệu lão tam cưỡi lừa, ngần ngừ một chút rồi bắt lừa chạy về phía Đông Nam.
Từ Thiên Xuyên hỏi:
– Ngô nhị ca ! Vi hương chủ! Chúng ta làm thế nào?
Ngô Lập Thân ngập ngừng đáp :
– Lão phu xem chừng…
Nhưng lão lại nghĩ việc này nên theo chủ ý của Vi Tiểu Bảo liền hỏi:
– Xin Vi hương chu liệu định nên làm thế nào?
Vi Tiểu Bảo là đứa con nít sợ quỷ, nói không ra lời, đáp :
– Ngô đại thúc nói đị.. ! Tại hạ chẳng có chủ ý gì…
Ngô Lập Thân nói:
– ác quỷ gì đâu? Đó là người quê mùa nói nhăng nói càn. Dù có quỷ thật thì chúng ta cũng có thể liều mạng với nó.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Có thứ quỷ không nhìn thấy, khi thấy nó thì trở tay không kịp nữa.
Hiển nhiên gã tỏ ra sợ quỷ.
Lưu Nhất Chu lớn tiếng :
– Chúng ta qua lại giang hồ thì còn sợ gì yêu ma quỷ quái? Dầm mưa thế này thì chỉ nửa giờ là mắc bịnh.
Vi Tiểu Bảo thấy Mộc Kiếm Bình run bần bật xem chừng khó chống nổi giá lạnh, liền nói:
– Được rồi! Chúng ta cứ tới đó. Nếu thấy ác quỷ thì phải coi chừng mới được.
Bảy người liền theo lời Triệu lão tam đã chỉ dẫn tiến về phía thung lũng mặt Tây Bắc. Đêm tối mò nhìn không rõ đường, chỉ thấy trong rừng cây có làn nước trắng xoá. Đó là một thác nước nhỏ.
Vi Tiểu Bảo nói lên tiếng:
– Người ta bảo đi không thấy đường là bị quỷ bưng mắt.
Từ Thiên Xuyên nói:
– Thác nước kia là đường đó. Cạnh thác nước tất có đường nhỏ đi lên.
Ngô Lập Thân nói:
– Đúng thế!
Rồi lão men thác nước đi ngược lên núi. Mọi người theo sau tiến về phía trước.
Bỗng nghe mé tả rừng cây có tiếng ngựa hý thì biết là mười mấy hán tử cưỡi ngựa vừa rồi đang đi bên kia. Từ Thiên Xuyên tự hỏi:
– Không hiểu lai lịch bọn cười đó thế nào?
Nhưng hắn nghĩ rằng hắn cùng Ngô Lập Thân liên thủ với nhau thì có đụng phải bọn võ sư tầm thường hàng mấy chục người cũng chắng đáng ngại.
Đoàn người lội qua thác nước bước cao bước thấp tiến vào rừng.
Trong rừng càng tối tăm hơn. Bỗng nghe phía trước có tiếng đập cửa binh binh. Quả nhiên có nhà thật.
Vi Tiểu Bảo vừa kinh hãi vừa mừng thầm. Gã chợt thấy người vươn tay ra nắm lấy tay trái gã. Bàn tay này rất mềm mại.
Tiếp theo bên tai gã có tiếng nói:
– Đừng sợ chi hết !
Chính là thanh âm Phương Di.
Tiếng đập cửa vẫn vang lên không ngớt, mà thuỷ chung không có ai ra mở.
Bảy người tiến lại gần thì phảng phất thấy một toà nhà đen sì.
Bọn khách cưỡi ngựa lớn tiếng hô:
– Mở cửa ! Mở cửa ! Cho vào trú mưa một chút !
Kêu cửa hồi lâu, trong nhà chẳng thấy động tĩnh gì.
Một người trong bọn lên tiếng:
– Dễ thường nhà này không có người ở.
Người khác nói:
– Triệu lão tam đã bảo là quỷ ốc thì còn ai dám ở? Chúng ta vượt tường vào quách.
Bỗng thấy bạch quang lấp loáng. Hai người đã rút khí giới ra nhảy qua tường vào trong mở cổng.
Cổng lớn vừa mở, mọi người kéo ùa vào.
Từ Thiên Xuyên lẩm bẩm:
– Bọn này quả là người võ lâm, nhưng xem chừng bản lãnh không lấy gì làm cao thâm cho lắm.
Bảy người cũng vào theo.
Trong cổng là một cái sân rộng. Qua sân đến toà đại sảnh.
Một người hạ cái bọc vải dầu xuống mở lấy đá lửa bật lên. Hắn thấy trên bàn trong sảnh đường có đèn nến liền châm lửa thắp.
Mọi người thấy trước mắt sáng sủa thì vừa vững tâm vừa mừng thầm.
Trong sảnh đường trần thiết bàn ghế kỷ trà bằng gỗ tử đàn, ra vẻ một nhà quý phái.
Từ Thiên Xuyên bụng bảo dạ:
– Nhà cửa qụét tước sạch sẽ, bàn ghế đồ đạc không chút bụi bặm mà sao không có người ở?
Bỗng nghe một hán tử lên tiếng:
– Căn đại sảnh này rất sạch sẽ thì trong nhà có người ở mới phải.
Một đại hán khác lớn tiếng hô:
– Này này! Trong nhà có ai không? Trong nhà có ai không?
Toà đại sảnh vừa cao vừa rộng, tiếng la vọng quanh quẩn hồi lâu không ngớt. Tiếng vọng hết rồi, bốn bề ngoài tiếng mưa rào sầm sập, không còn thanh âm nào khác.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau ra chiều kinh dị.
Một lão tóc bạc hỏi Từ Thiên Xuyên:
– Các vị cũng đều là bạn hữu giang hồ cả chứ?
Từ Thiên Xuyên đáp:
– Tại hạ họ Hứa. Còn mấy người nữa là gia nhân. Bọn tại hạ đến thăm người quen ở Sơn Tây. Không ngờ dọc đường lại gặp trận mưa lớn quá! Qúy tính quan gia là gì?
Lão kia gật đầu, thấy bảy người này có già nua, có trẻ nít lại có đàn bà con gái nên không nghi ngờ gì cả. Lão không trả lời câu hỏi của Từ Thiên Xuyên,tự hỏi một mình:
– Toà nhà này thật là cổ quái!
Một hán tử khác la lên:
– Trong nhà có ai không? Hay chết sạch cả rồi?
Hồi lâu vẫn không thấy tiếng người đáp lại.
Lão già ngồi trên ghế trỏ vào sáu người nói:
– Sáu các ngươi vào phía sau xem có ai không?
Sáu hán tử rút khí giới cầm tay vào hậu viện. Người đi trước tay cầm cây đèn. Cả sáu người cúi lom khom bước thật chậm, vẻ mặt có ý sợ hãi.
Tiếng chân đá vào cửa và tiếng quát hỏi vang lên không ngớt mà chẳng thấy gì khác lạ. Thanh âm mỗi lúc một xa, hiển nhiên toà nhà rất rộng, đi mãi không hết.
Lão già lại trỏ bốn người khác nói:
– Kiếm ít củi khô đốt đuốc lên đi tìm xem có thấy gì không?
Bốn hán tử vâng lệnh làm ngay.
Bọn Vi Tiểu Bảo bảy người ngồi ở ngưỡng cửa, chẳng ai nói năng gì.
Trừ mười hán tử đi vào phía sau, ngoài sảnh đường chỉ còn tám người đều mặc áo vải ra dáng bang chúng trong bang hội nào đó mà cũng giống tiêu khách của một tiêu cục. Trong lúc nhất thời chưa hiểu rõ lai lịch bọn này.
Vi Tiểu Bảo không nhịn được hỏi Phương Di:
– Tỷ tỷ bảo trong nhà này có quỷ không?
Phương Di đáp :
– Dĩ nhiên là có ở đâu mà chả có chết? Người chết rồi là biến thành quỷ.
Vi Tiểu Bảo run bắn người lên, thân hình co rúm coi rất thảm hại. Gã không biết sợ trời sợ đất là gì mà chỉ sợ ma quỷ.
Lưu Nhất Chu hăm gã:
– Những loài ác quỷ trong thiên hạ đều khinh khi người lương thiện mà lại sợ kẻ hung tàn và chuyên nhát trẻ con. Người lớn chan dương khí đang cường thịnh, nên quỷ chết treo hay quỷ to đầu đều trốn lánh.
Phương Di thò tay qua vạt áo đưa ra nắm tay Vi Tiểu Bảo, bảo gã:
– Người sợ ma quỷ nhưng ma quỷ sợ người hơn. Hễ thắp lửa lên là ma quỷ trốn biệt.
Bỗng nghe tiếng bước chân vang dội. Sáu hán tử đi trước vào phía sau điều tra đã trở ra sảnh đường. Tên nào cũng lộ vẻ kinh dị, hớt hơ hớt hải mỗi người nói một câu:
– Chẳng thấy người nào nhưng khắp nơi đều quét tước rất sạch sẽ…
– Trên giường trải chăn đệm đầy đủ. Gầm giường toàn để giày đàn bà.
Tủ áo treo đầy y phục phụ nhân, không có lấy một cái áo đàn ông !
Lưu Nhất Chu lớn tiếng la:
– Nếu thế thì toàn là nữ quỷ. Khắp nơi trong nhà đều có nữ quái.
Mọi người quay lại nhìn hắn, không ai nói gì.
Lão già cất tiếng hỏi bọn hán tử:
Trong bếp có gì không?
Một hán tử đáp :
– Nồi niêu bát đũa đều rửa rất sạch, nhưng trong vò gạo không còn một hạt.
Đột nhiên nghe tiếng bốn người bọn sau la lên những tiếng quái gở, hốt hoảng chạy ra.
Lão già nhảy vọt lên toan chạy vào phía sau tiếp ứng vì lão sợ bọn chúng chạm trán địch nhân, thì cả bốn đại hán đã nhảy vào nhà đại sảnh. Những bó đuốc chúng cầm trong tay đều tắt hết. Tên nào cũng la lớn:
– Người chết ! Người chết. Người chết lắm quá!
Vẻ kinh hoàng lộ ra ngoài mặt.
Lão già sa sầm nét mặt hỏi:
Các ngươi làm gì mà nhớn nhác thế ! Ta cứ tưởng gặp cường địch, còn người chết thì việc gì mà sợ?
Một đại hán cãi:
– Có phải bọn tại hạ sợ đâu? Nhưng thấy. .. là chuyện ly kỳ cổ quái.
Lão gì lại hỏi:
– Chuyện gì mà ly kỳ cổ quái?
Một hán tử khác đáp:
– Dãy nhà bên đông đều đặt linh vị người chết. Gian nào cũng vậy, không hiểu cộng được đến bao nhiêu chiếc?
Lão già trầm ngâm một lát rồi hỏi tiếp:
– Có người chết hay cỗ quan tài nào không?
Hai hán tử đưa mắt nhìn nhau rồi đáp :
– Không… không nhìn rõ, dường như không có thì phải.
Lão già nói:
– Đốt nhiều đóm đuốc lên rồi chúng ta vào cả coi. Không chừng đây chỉ là một ngôi từ đường thì là chuyện thông thường.
Tuy lão nói hời hợt như không, nhưng thanh âm hiển nhiên ra chiều gượng gạo, vì lão biết rõ quyết chẳng phải là ngôi từ đường thông thường.
Bọn hán tử thủ hạ của lão chẳng nể nang gì nữa, bẻ ngay bàn ghế trong nhà đại sảnh làm đuốc đốt lên rồi kéo vào hậu viện.
Từ Thiên Xuyên bảo những người đồng bọn:
– Các vị hãy ngồi chờ đây để lão hán đi xem sao?
Rồi lão chạy theo bọn kia.
Ngao Bưu hỏi Ngô Lập Thân:
– Sư phụ! Lai lịch bọn đó thế nào?
Ngô Lập Thân lắc đầu đáp:
– Ta cũng chưa nhận ra. Nghe khẩu âm thì dường như ở giải đất Kỳ Tây,chứ không giống bọn ưng trảo tử ở Lục Phiến Môn. Không chừng là bọn buôn lậu, nhưng sao chúng lại không đem theo hàng hoá?
Lưu Nhất Chu xen vào :
– Bọn đó chẳng có chi đáng kể, sợ là sợ bọn nữ quỷ trong toà nhà này có một số lớn rất lợi hại?
Hắn nói rồi thè lưỡi ra ngó Vi Tiểu Bảo.
Vi Tiểu Bảo lại run lên, nắm chặt lấy tay Phương Dị Lòng bàn tay gã ướt đẫm mồ hôi.
Mộc Kiếm Bình ngập ngừng hỏi:
– Lưu. .. Lưu sư ca ! … Sư ca đừng hăm doa. người ta được không?
Trong lòng cô cũng rất xôn xao sợ hãi.
Lưu Nhất Chu đáp :
– Tiểu Quận Chúa ! Cô bất tất phải lo sợ chi hết, vì cô là cành vàng lá ngọc , bất cứ loài ác quỷ nào cũng phải kinh hãi mà lánh cho xa, chứ không dám xâm phạm tới. ác quỷ ghét nhất là bọn thái giám ái nam ái nữ.
Phương Di mày liễu dựng ngược, trong lòng phẫn nộ, toan lên tiếng mạt sát hắn, nhưng nàng nín nhịn, không nói gì.
Sau một lúc, lại nghe tiếng bước chân vang lên, mọi người đã trở về nhà đại sảnh.
Vi Tiểu Bảo thở phào một cái. Gã hơi yên tâm được một chút.
Từ Thiên Xuyên khẽ nói:
– Quả nhiên trong hết mọi gian nhà đều đặt linh đường, cả thảy đến hơn bốn chục toà. Mỗi toà linh đường đều có năm sáu hoặc bảy tám bài vị. Xem chừng mỗi toà linh đường để thờ người chết cho một nhà.
Lưu Nhất Chu hỏi:
– Ha ha ! Thế thì trong toà nhà này có đến mấy trăm ác quỷ hay sao?
Từ Thiên Xuyên lắc đầu. Lão là người biết nhiều hiểu rộng mà cũng chưa từng nghe thấy chuyện quái lạ như ở đây.
Sau một lúc lâu, lão thủng thẳng nói:
– Kỳ nhất ở chỗ trước toà linh đường nào cũng đều thắp nến.
Vi Tiểu Bảo, Phương Di, Mộc Kiếm Bình sợ quá đồng thời bật tiếng la hoảng.
Một hán tử lên tiếng:
– Lúc trước bọn tại hạ vào thì hiển nhiên chưa thắp một ngọn nào.
Lão già hỏi:
Các ngươi không nhớ lộn đấy chứ?
Hồi 73
Trong nhà ma gặp lũ hung tàn
Bốn hán tử ngơ ngác nhìn nhau lắc đầu chứ không trả lời.
Lão già lại hỏi:
– Không phải ma quỷ gì đâu. Chúng ta chạm trán cao nhân rồi. Chỉ trong khoảnh khắc mà họ thắp được đèn nến trước ngoài bốn chục toà linh đường thì mau lẹ quá chừng! Hứa lão gia, lão gia nghe tại hạ nói vậy có lý không?
Câu sau lão hướng về phía Từ Thiên Xuyên để hỏi.
Từ Thiên Xuyên giả vờ ngớ ngẩn đáp :
– Bọn tại hạ e rằng chúng ta đã đụng đầu với chủ nhà. Tại hạ tưởng chúng ta nên đến trước linh đường lạy mấy lạy… cũng chẳng mất mát gì.
Lão già kia hừ một tiếng, đột nhiên dõng dạc hô :
– Bọn tại hạ đi qua quý xứ bỗng gặp mưa rào vào đây trú ẩn, tự biết mình đường đột. Vậy xin có lời từ tạ. Hiền chủ nhân có chịu cho ra mắt chăng?
Lão vận động trung khí hô mấy câu này cho vang đi rất xạ Hồi lâu hậu viện vẫn không thấy động tĩnh gì.
Lão già lại lắc đầu lớn tiếng :
– Chủ nhân đã không muốn tiếp kíến tục khách, bọn tại hạ cũng không dám quấy nhiễu, chỉ xin ẩn mưa ngoài sảnh đường này để chờ trởi tạnh là lập tức động thân.
Lão nói rồi giơ tay ra hiệu cho mọi n~ười đừng ai lên tiếng, để lão chú ý lắng tai nghe. Nhưng thuỷ chung vẫn chăng thấy phản ứng.
Một hán tử khẽ nói:
– Chương lão đại ! Bất luận họ là người hay là ma quỷ cũng mặc. Chúng ta chờ đến sáng mai, cho một mớ lửa đốt mẹ nó đi là xong.
Lão già lắc đầu đáp:
– Chúng ta chưa làm xong việc lớn, không nên để xảy ra nhiều chuyện.
Hãy ngồi xuống nghỉ đi.
Mọi người quần áo đều ướt sạch liền đết lửa ngay trong sảnh đường để hơ cho khô.
Một đại hán lấy bầu rượu mở nút đưa cho lão già uống.
Lão già uống mấy tợp rượu rồi, liếc mắt ngó Từ Thiên Xuyên hỏi:
– Hứa lão gia ! Mấy người nhà của lão gia là người trong một nhà mà sao khẩu âm lại khác nhau? Lão gia ở kinh thành, còn mấy vị kia lại ở Vân Nam phải không?
Từ Thiên Xuyên cười đáp:
– Thính giác của lão gia thật là lợi hại! Quả nhiên là một tay lão luyện giang hồ. Đại muội tử của tại hạ gã bán về Vân Nam. Muội phu cùng ngoại sanh đều là người ở Vân Nam. Nhị muội tử của tại hạ lấy chồng người Sơn Tây. Nam Bắc đôi đường xa cách, mười mấy năm cũng khó được một lần hội diện.
Hắn kêu Ngô Lập Thân bằng muội phu, tức là dùng từ ngữ lịch sự. Theo thói quen phương Bắc hồi bấy giờ nếu kêu chú dượng bằng đại cửu tử, hay tiểu cửu tử thì chăng khác gì mắng vào mặt người ta.
Lão già gật đầu mấy cái, uống mấy hớp rượu, rồi hé mắt nhìn mọi người hỏi:
– Phải chăng mấy vị từ Bắc Kinh đến đây?
Từ Thiên Xuyên đáp:
– Phải rồi !
Lão già hỏi:
– Dọc đường lão gia có thấy tên tiểu thái giám nào chừng 15, 16 tuổi không?
Câu hỏi này khiến bọn Từ Thiên Xuyên trong lòng hồi hộp. May mà lão chỉ chú ý ngó Từ Thiên Xuyên bằng vẻ mặt rất bình tĩnh, thản nhiên như không có chuyện gì.
Ngao Bưu và Mộc Kiếm Bình biến sắc, nhưng người ngoài không để ý.
Từ Thiên Xuyên hỏi:
– Lão gia hỏi bọn thái giám ư? Trong thành Bắc Kinh nhiều lắm, già có,nhỏ có. Cứ ra khỏi cửa là gặp họ.
Lão già hỏi:
– Tại hạ muốn hỏi lão gia dọc đường có gặp gã không, chứ đâu phải nói chuyện trong thành Bắc Kinh?
Từ Thiên Xuyên cười đáp:
– Lão gia ơi ! Lão gia nói thế là không được rồi. Theo luật lệ nhà Đại Thanh ta thì các vị thái giám hễ ra khỏi thành là phạm vào tử tội, chứ không phải như triều nhà Minh trước. Bọn thái giám thật là oai vệ. Hiện giờ làm gì có tên thái giám nào dám ra khỏi kinh thành một bước?
Lão già “ồ” lên một tiếng rồi hỏi:
– Biết đâu gã không cải trang để ra ngoài?
Từ Thiên Xuyên lắc đầu quày quạy đáp:
– Chẳng ai dám lớn mật thế! Chẳng ai dám lớn mật thế!
Hắn ngừng lại một chút rồi hỏi lại:
– Lão gia tử! Lão gia muốn kiếm tên tiểu thái giám thế nào? Khi bọn tại hạ lên Sơn Tây thăm người nhà xong trở về kinh đô nghe ngóng giúp lão gia, gọi là làm duyên gặp gỡ giữa đường.
Lão già kia hắng giọng một tiếng rồi đáp :
– Đa tạ Hứa lão gia ! Tại hạ không hiểu có sống lâu được đến thế chăng?
Đoạn lão nhắm mắt không nói nữa.
Từ Thiên Xuyên tự hỏi:
– Lão nghe ngóng tên tiểu thái giám 15 , 16 tuổi phải chăng là Vi hương chủ? Bọn này đã chẳng phải là người Thiên Địa Hội, cũng không ở trong Mộc vương phủ thì mười phần có đến tám, chín là bất thiện với mình. Ta phải dò la cho biết rõ mới được. Lão không dây với ta, nhưng ta cần dây với lão.
Hắn nghĩ vậy liền gợi chuyện:
– Lão gia tử. Trong thành Bắc Kinh có vị tiểu thái giám tiếng tăm lừng lẫy khắp thiên hạ. Chắc lão gia tử cũng đã được văn danh. Đó là tên thái giám đã cắt đầu Ngao Bái lập nên công lớn.
Lão già giương mắt lên hỏi:
– Ồ! Phải chăng vị thái giám đó là Tiểu Quế Tử, Quế công công?
Từ Thiên Xuyên đáp:
– Không phải y thì còn ai vào đấy? Y là một nhân vầt có đởm lược lại đầy lòng dũng cảm. Võ nghệ y rất cao cường, tưởng ít người bì kịp.
Lão già kia hỏi:
– Tướng mục vị thái giám kia thế nào? Lão gia đã gặp mặt chưa?
Từ Thiên Xuyên cười đáp :
– Quế công công ngày nào chả đl lại trong thành Bắc Kinh? Người Bắc Kính chẳng mấy ai là không biết ỵ Quế công công là một chú bé đen đủi mà béo mập. Tại hạ tưởng y đến 18 , 19 tuổi chứ không tin là 15 , 16 tuổi.
Phương Di bóp mạnh tay Vi Tiểu Bảo một cái. Mộc Kiếm Bình cũng khẽ huých khuỷu tay vào sau lưng gã. Mấy người đều cười thầm.
Vi Tiểu Bảo đang sợ ma sợ quỷ nghe lão già kia hỏi đến mình, trong lòng ngấm ngầm tính toán, quên cả chuyện sợ ma quỷ.
Lão già kia lại hỏi:
– Thế ư? Tại hạ nghe người ta nói thì lại khác hẳn. Quế công công chỉ là một đứa nhỏ 13, 14 tuổi mà xảo quyệt cơ biến phi thường. E rằng gã giống cháu ngoại của lão gia đến mấy phần. Ha hạ .. !
Lão nói rồi quay sang ngó Vi Tiểu Bảo.
Lưu Nhất Chu đột nhiên xen vào :
– Tại hạ cũng nghe nói Tiểu Quế Tử là một thằng nhỏ đê hèn vô liêm sỉ, ưa dùng thuốc mệ Gã đã sử dụng thuốc mê đánh ngã Ngao Bái trước rồi mới giết hắn. Nếu không thì tên tiểu tặc đó đã nhát gan lại sợ bọn ma quỷ làm sao mà giết được Ngao Bái?
Hắn quay lại ngó Vi Tiểu Bảo cười hề hề hỏi: “Có phải thế không, biểu đệ?”
Ngô Lập Thân tức quá xoay tay tát vào mặt Lưu Nhất Chu.
Lưu Nhất Chu vội cúi xuống tránh khỏi cái bạt tai rồi vung chân trái đứng ngay dậy.
Ngô Lập Thân lại xoay tay phóng chưởng ra chiêu “Tần Quynh hoán giản”.
Lưu Nhất Chu vừa né tránh vừa bằng mình theo nửa chiêu “Kiều thiên tử” tiếp đến chiêu “Kim mã tê phong” đều là chiêu thức trong Mộc gia quyền.
Một bên vội đánh, một bên vội tránh, bất giác đã thi triển quyền pháp của bản môn.
Lão già họ Chương đứng dậy cười nói:
– Hay lắm. Các vị hoá trang giỏi? thiệt !
Lão vừa đứng dậy, mười mấy tên thủ hạ cũng đứng lên theo nhảy xổ lại.
Ngô Lập Thân rút thanh đoản đao trong bọc ra. Lão vung đao qua mé tả chém ngã một hán tử. Tiếp theo lão đưa đoản đao sang mé hữu. Lại một hán tử nữa bị trúng đao vào cổ họng.
Lão già kia thò tay vào sau lưng rút ra một cặp phán quan bút.
Cặp bút xát vào nhau bật lên tiếng lách cách khiến người nghe nhức răng tê gân rất khó chịu.
Lão già họ Chương vung cặp bút tay trái điểm vào cổ họng Ngô Lập Thân, tay mặt phóng tới trước ngực Từ Thiên Xuyên. Một mình lão tấn công hai người mà thân thủ rất linh động thần tốc.
Từ Thiên Xuyên lạng người sang mé hữu. Tay trái hắn nhằm chụp vào một mắt một đại hán.
Đại hán này ngửa người về phía sau. Thanh đơn đao trong tay gã bị Từ Thiên Xuyên đoạt mất.
Sau lưng gã đau nhói lên. Chính thanh đao của gã đã đâm vào bụng.
Từ Thiên Xuyên đoạt được đơn dao lại giết hai người liền.
Bên kia Ngao Bưu cũng đã cùng người động thủ.
Lưu Nhất Chu ngần ngừ một chút rồi cởi nhuyễn tiên xông ra chiến đấu.
Bên đối phương tuy đông người, nhưng ngoài một mình lão già đang chiến đấu ngang mức với Ngô Lập Thân, còn toàn hạng tầm thường không chống nổi đối thủ.
Vi Tiểu Bảo thấy bên mình chiếm phần tiện nghi, liền tự nhủ:
– Chỉ cốt đừng đụng vào lão gia, còn ngoài ra cũng có thể đối chọi được một lúc với họ.
Gã rút truỷ thủ cầm tay toan xông ra.
Phương Di giữ gã lại nói:
– Bên mình nhất định thắng rồi, ngươi bất tất phải trợ lực.
Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng:
– Ta cũng biết nhất định thắng mới xông ra, chứ bên mình thua thì chỉ có đường chạy trốn.
Bỗng nghe những tiếng lách cách vang lên! Lão già kia lại cọ xát cặp phán quan bút vào nhau.
Bọn thủ hạ của lão vội kéo đến phía sau lão, bày thành một thế trận rất mau chóng.
Bọn hán tử chỉ cần bước chuyền đi một chút là lập xong phương vị. Mười mấy người xúm xít vào một chỗ mà cũng không đụng phải nhau.
Diễn biến này tỏ ra bình nhật chúng đã luyện tập rất thành thuộc. Nguyên một vụ lập trận chúng đã tốn rất nhiều công phu.
Từ Thiên Xuyên và Ngô Lập Thân đều kinh hãi nhảy lùi một bước.
Ngao Bưu cậy mạnh xông vào. Đột nhiên bốn thanh đao từ trong trận nhất tề phóng ra. Hai thanh chém trên vai, hai thanh quét dưới chân, phối hợp với nhau xảo diệu vô cùng. Trung gian hai ngọn thương gạt đao của gã chém tới
Ngao Bưu rú lên một tiếng:
– Úi chao !
Bả vai gã bị trúng một đao.
Ngô Lập Thân vội la lên:
– Bưu nhi hãy lùi lại!
Ngao Bưu vội lùi lại nhảy ra ngoài.
Mới trong nháy mắt, chiến cục đã biến đổi, thế hơn thua đột nhiên đảo ngược.
Từ Thiên Xuyên và hai cô đứng ở phía trước Vi Tiểu Bảo để bảo vệ cho gã và quan sát đối phương vận dụng trận pháp ra sao.
Bỗng lão già tay phải giơ phán quan bút lên, lớn tiếng hô:
– Hồng giáo chủ vạn niên bất lão ! Vnh viễn được hưởng tiên phúc ! Thọ ngang thượng đế! Thọ ngang thượng đế!
Mười mấy hán tử nhất tề giơ binh khí lên, đồng thanh lớn tiếng hô theo:
– Hồng giáo chủ thọ ngang thượng đế! Thọ ngang thượng đế!
Tiếng hô làm chấn động cả mái ngói. lình trạng chẳng khác lũ điên khùng.
Bọn Từ Thiên Xuyên trong lòng kinh hãi không hiểu họ làm trò quỷ gì.
Vi Tiểu Bảo nghe nói đến ba chữ “Hồng giáo chủ” sực nhớ tới Đào Hồng Anh từ lời nói đến vẻ mặt lộ ra cực kỳ khủng khiếp, bất giác buột miệng la lớn lên:
– Thần long giáo ! Bọn họ Ở Thần long giáo rồi !
Lão già kia đột nhiên biến sắc hỏi:
– Ngươi cũng biết tiếng Thần long giáo ư?
Rồi lão giơ cao tay mặt lên và hô lớn:
– Hồng giáo chủ thần thông quảng đại.
Giáo phái ta đánh bại khắp nơi,
Địch nhân thấy bóng chạy tơi bời.
Cững rắn cũng tan tành xác pháo.
Đồng bọn của lão cũng hô theo :
– Hồng giáo chủ thần thông quảng đại.
Giáo phái ta đánh bại khắp nơi,
Địch nhân thấy bóng chạy tơi bời.
Cững rắn cũng tan tành xác pháo.
Bọn Từ Thiên Xuyên nghe bọn kia niệm một câu là lại run lên một lần. Ai cũng cảm thấy hành vi của bọn đó thật ly kỳ quái lạ xưa nay chưa từng có.
Lúc lâm địch cũng lớn tiếng niệm chú.
Vi Tiểu Bảo la lên:
– Bọn người này niệm chú đấy! Đừng mắc bẫy họ ! Phải xông vào mà giết đi
Lão già và đồng bọn càng niệm mau hơn. Bây giờ không phải lão già niệm một câu rồi bọn hán tử mới niệm theo, mà cả mười mấy người đồng thanh tụng niệm:
– Hồng giáo chủ ra oai sấm sét,
Chúng đồ nhi sức mạnh phi thường,
Ta một người, trăm địch khôn đương,
Địch hàng vạn, trăm quân đủ thắng.
Hồng giáo chủ thần minh như điện,
Chiếu nhãn quang ra khắp bốn phương.
Phận đồ nhi giết giặc lo lường,
Hồng giáo chủ thăng lên thần thánh.
Bọn đồ đệ hết lòng bảo vệ,
Dù hy sinh tính mạng cũng liều
Lên thiên đường mục đích cao siêu,
Về chín suối cũng là mãn nguyện.
Bọn Ngô Lập Thân, Từ Thiên Xuyên vội rút binh khí ra nghinh địch.
Nhưng những người kia mới trong khoảnh khắc mà võ công tăng lên rất nhiều. Thanh đao phóng ra, ngọn thương đâm lại. Kình lực lúc này của chúng tăng lên gấp bội. Tên nào cũng tựa hồ si ngốc điên khùng, vung gươm đao chém loạn xà ngầu.
Mới vài hiệp, Ngao Bưu và Lưu Nhất Chu đã bị chém té. Tiếp theo Vi Tiểu Bảo, Phương Di và Mộc Kiếm Bình cũng bị đánh ngã.
Phương Di bị thương ở đùi, Mộc Kiếm Bình bị thương ở tay.
Vi Tiểu Bảo bị một thương đâm vào sau lưng. May gã có tấm áo lót hộ thân nên không thấu ruột, nhưng thế đâm mạnh quá, gã đứng không vững bền ngã chúi xuống.
Chẳng bao lâu cả Ngô Lập Thân lẫn Từ Thiên Xuyên cũng bị thương.
Lão già phóng chỉ điểm lia ha vào huyệt đạo mọi người.
Bọn chúng lại đồng thanh hô:
– Hồng giáo chủ thần thông quảng đại, thọ ngang thượng đế.
Chúng hô rồi đột nhiên ngồi phệt cả xuống. Tên nào cũng toát mồ hôi, thở lên hồng hộc ra chiều rất mệt nhọc. Thực ra cuộc chiến này chỉ kéo dài khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà đã phân thắng bại mà tưởng chừng họ phải kịch chiến trong mấy giờ.
Vi Tiểu Bảo thấy mọi người bên mình tuy bị thương nhưng không nặng lắm, chẳng gì đáng ngại. Gã mới hơi yên lòng, nghĩ bụng:
– Té ra bọn này dùng yêu pháp, không trách Đào cô cô mới nhắc đến Thần long giáo là đã sợ run. Quả nhiên thật khó lòng chống nổi bọn này.
Lão già ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần. Sau một lúc lâu, lão mới đứng dậy lau mồ hôi trán đi tới đi lui trong sảnh đường.
Sau một lúc nữa, bọn thủ hạ của lão cũng lục tục đứng dậy.
Lão già quay về phía bọn Từ Thiên Xuyên nói:
– Các ngươi tụng niệm theo tạ Này này! Hãy nghe cho kỹ! Ta niệm câu gì các ngươi niệm theo câu ấy. Đoạn lão cất tiếng niệm:
“Hồng giáo chủ thần thông quảng đại. Thọ ngang thượng đế.”
Từ Thiên Xuyên mắng liền:
– Bọn ngươi là loài yêu quỷ hý lộng quỷ thần lại đòi lão gia làm trò khỉ theo. Nếu thế thì các ngươi mơ tưởng hão huyền.
Lão già tức giận cầm phán quan bút đâm vào trán Từ Thiên Xuyên đánh “chát” một tiếng. Lập tức máu tươi chảy đầm đìa.
Từ Thiên Xuyên lại thoá mạ:
– Quan cẩu tặc ! Loài yêu quái ! …
Lão già quay sang hỏi Ngô Lập Thân:
– Ngươi có niệm hay không?
Ngô Lập Thân chưa trả lời mới lắc đầu một cái thì lão già đã cầm phán quan bút phóng vào trán.
Lão già lại hỏi đến Ngao Bưu thì gã lớn tiếng thoá mạ ngay:
– Tổ bà nhà mi! Thọ ngang giống chó!
Lão già tức quá phóng bút mạnh hơn làm cho Ngao Bưu ngất xnl.
Ngô Lập Thân không nhịn được, quát mắng:
– Thế mà cũng đòi làm hảo hán ư? Con mẹ nó! Ngươi có giỏi thì giết chết bọn ta đi!
Lão già giơ phán quan bút lên hỏi Lưu Nhất Chu:
– Ngươi có niệm không?
Lưu Nhất Chu sợ hãi ấp úng :
– Tại hạ. .. tại ha….
Lão già giục :
– Ngươi niệm đi ! Hồng giáo chủ thần thông quảng đại, thọ ngang thượng đế
Lưu Nhất Chu lắp bắp:
– Hồng giáo chủ… Hồng giáo chủ…
Lão già khẽ chọc bút vào trán hắn một cái, hắn vội la:
– Dạ da…. Hồng giáo chủ… Hồng giáo chủ thần thông quảng đại ! Thọ ngang thượng đế!
Lão già nghe Lưu Nhất Chu niệm rồi cười hô hố nói:
– Có biết thời vụ mới là tay tuấn kiệt. Miễn cho thằng nhỏ này khỏi chịu đau về da thịt.
Lão đến trước mặt Vi Tiểu Bảo.quát :
– Tên tiểu quỷ kia! Mi hãy niệm theo ta !
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Ta không cần theo lão.
Lão già quắc mắt lên hỏi:
– Mi bảo sao?
Lão giơ phán quan bút lên. Vi Tiểu Bảo liền lớn tiếng niệm:
– Vi giáo chủ thần thông qụa?ng đại. Vi giáo chủ thọ ngang thượng đế, vĩnh viễn hưởng phúc thần tiên. Vi giáo chủ đánh đâu được đấy. Vi giáo chủ cất nhắc cho bọn các ngươi đều lên thiên đường…
Miệng gã liến thoắng niệm liên hồi. Mỗi lần niệm Vi giáo chủ, thì chữ Vi gã nói hàm hồ hay kịt mũi một cái. Lão già kia có biết đâu gã man trá, yên trí là gã niệm Hồng giáo chủ. Lão nghe gã niệm xong trong lòng khoan khoái cười ha hả nói:
– Thằng lỏi con này khôn ngoan hơn.
Lão chạy đến trước mặt Phương Di sờ vào cằm nàng nói:
– Ủa ! Con nhỏ này tướng mạo ngộ quá. Hãy ngoan ngoãn niệm theo ta đi!
Phương Di ngoảnh mặt đi đáp :
– Không niệm!
Lão già giơ phán quan bút lên toan đâm thì mục quang lão chạm vào gương mặt xinh đẹp của nàng, lão sinh lòng bất nhẫn, đưa bút trỏ vào má nàng hỏi:
– Ngươi có niệm không? Ngươi còn thốt ra một câu “Không niệm” là ta vạch vào cái mặt ngươi ba nét.
Phương Di quật cường không niệm, nhưng không nói ra miệng.
Lão già bảo :
– Một lần nữa, ngươi có niệm hay không thì bảo?
Vi Tiểu Bảo xen vào :
– Để ta niệm thay y được không? Tiếng ta niệm còn hay hơn nhiều.
Lão già gạt đi:
– Ai mượn ngươi thay?
Lão giơ phán quan bút lên đâm xuống vai Phương Di.
Phương Di đau quá không chịu được “ối” lên một tiếng.
Bỗng một hán tử cười nói:
– Chương tam gia ! Nếu con nhỏ đó không niệm thì chúng ta lột hết quần áo thị ra.
Hồi 74
Trong quỷ cốc quần hùng mất tích
Bọn đại hán đồng thanh reo lên:
– Tuyệt diệu! Thật là tuyệt diệu! Mọi người đều đồng ý như vậy!
Lưu Nhất Chu đột nhiên cất tiếng nói:
– Sao các vị lại khinh khi một vị cô nương? Các vị đang muốn kiếm một tên tiểu thái giám. Tại hạ biết rõ hiện giờ gã ở đâu.
Lão già hỏi ngay:
– Ngươi biết ư? Gã ở đâu? Nói mau! Nói mau !
Lưu Nhất Chu đáp :
– Các hạ có chịu hứa lời không làm khó dễ đến vị cô nương này thì tại hạ mới nói cho nghe. Bằng không các hạ có giết tại hạ cũng không chịu nói.
Phương Di thét lên:
– Sư ca bất tất phải lo cho tiểu muội !
Lão già kia cười nói:
– Hay lắm! Ta chịu không làm khó dễ vị cô nương này!
Lưu Nhất Chu hỏi lại:
– Các hạ có giữ đúng lời hứa không?
Lão già đáp :
– Chương mỗ đã nói điều gì nhất định không sai. Tên tiểu thái giám đó là Tiểu Quế Tử đã bắt, giết Ngao Bái nên được vua Khang Hy rất sủng ái. Ngươi có biết gã ở chỗ nào thật không?
Lưu Nhất Chu đáp :
– Xa là bên trời, gần là trước mắt.
Lão già nhảy bổ lên trỏ vào Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Có phải… thằng nhỏ này không?
Mặt lão vừa lộ vẻ kinh ngạc vừa vui mừng.
Phương Di lên tiếng:
– Gã con nít này làm sao giết được Ngao Bái? Lão đừng nghe hắn nói nhăng nói càn.
Lưu Nhất Chu nói:
– Đúng đó ! Gã không đánh thuốc mê thì đời nào giết được Ngao Bái là tên dũng sĩ đệ nhất ở Mãn Châu?
Lão già bán tín bán nghi hỏi Vi Tiểu Bảo :
– Có phải ngươi giết Ngao Bái không?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Phải ta giết thì sao? Không phải ta giết thì sao?
Lão già mắng liền:
– Con bà nó ! Ta trông ngươi là một tên tiểu quỷ có vẻ tà môn. Hãy xục tìm trong mình ngươi rồi sẽ tính.
Hai tên hán tử tiến lại cởi bọc của Vi Tiểu Bảo lấy mọi vật ra để trên bàn.
Lão già kia thấy nào là minh châu, nào là phỉ thuý, nào là hoàng kim và bao nhiêu đồ vật bằng mỹ ngọc. Lão hỏi:
– Dĩ nhiên những vật này ở Hoàng cung. Ô hay… còn cái gì đây?
Lão cầm lấy một tập ngân phiếu, tấm nào cũng năm trăm hay một ngàn lạng, tổng cộng đến mấy chục vạn lạng. Lão kinh ngạc thộn mặt ra nói:
– Quả nhiên đúng rồi! Quả nhiên đúng rồi! Ngươi là Tiểu Quế Tử!
Lão lại lấy hai bản bí quyết võ công, lật ra coi rồi nói:
– Không sai chút nào ! Đây là di thư của Hải Đại Phú, bí quyết về nội công của phái Không Động. Các ngươi hãy đem gã vào trong sương phòng để ta tra hỏi.
Một hán tử ôm Vi Tiểu Bảo dậy. Hai tên khác bưng hết đồ vật trên bàn đi.
Một tên nữa cầm đèn nến dẫn đường tiến vào trong phòng phía Đông hậu viện.
Lão già vẫy tay nói:
– Các ngươi ra cả đi!
Bốn hán tử ra khỏi phòng rồi khép cửa lại.
Lão già cực kỳ khoan khoái, nét mừng vui lộ ra ngoài mặt. Lão không ngớt xoa tay đi lui đi tới trong phòng, vừa cười vừa nói:
– Đi rách đế giày tìm chẳng thấy, thấy ra chẳng mất chút công phụ Tiểu Quế Tử công công ! Bữa nay lão phu được cùng công công tương hội ở đây, thật là tam sinh hữu hạnh cửu sinh hữu hạnh!
Vi Tiểu Bảo cười đáp :
– Tại hạ được cùng các hạ tương hội nơi đây quả là lục sinh hữu hạnh.
Gã nghĩ thầm trong bụng:
– Mọi vật hắn móc ra hết rồi thì còn chối cãi cũng bằng vô dụng chỉ còn cách tùy cơ ứng biến, cũng như binh đến tướng ngăn, nước vào dấp lấp.
Lão kia sửng sốt lẩm bẩm:
– Lục sinh hữu hạnh, cửu sinh hữu hạnh là nghĩa làm sao?
Lão hỏi:
– Quế công công ! Phải chăng đại giá định lên chùa Thanh Lương trên núi Ngũ Đài?
Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hãi, bụng bảo dạ:
– Chuyện gì hắn cũng biết rồi, vụ này đối đáp cho trôi chảy không phải là chuyện dễ dàng.
Gã cười hề hề đáp ra ngoài câu hỏi:
– Võ công tôn giá đã cao thâm, bản lãnh niệm chú lại hơn cả Mao Sơn đạo sĩ. Thần long giáo của các hạ lừng danh thiên hạ. Tại hạ nghe danh đã lâu bữa nay mới được mắt thấy lại càng khâm phục.
Gã không lý gì đến câu lão vừa hỏi, đánh trống lảng sang chuyện khác.
Lão già hỏi:
– Danh hiệu Thần long giáo, công công nghe được ở đâu ra?
Vi Tiểu Bảo lại buột miệng ba hoa:
– Tại hạ nghe được ở nơi Ngô Ứng Hùng, con trai của Bình Tây Vương Ngô Tam Quế. Gã vâng lệnh phụ thân đến Bắc Kinh triều cống. Gã có tay hảo hán làm thủ hạ là Dương Dật Chị Bọn chúng thương lượng với nhau định đi tiễu trừ Thần long giáo. Chúng còn nói trong giáo phái này có vị Hồng giáo chủ thần thông quảng đại. Dưới trướng giáo chủ lại có rất nhiều nhân tài. Ngoài ra còn một nhân vật làm kỳ chủ đạo quân cờ viền xanh, lấy được một pho Tứ Thập Nhị Chương Kinh, lợi hại vô cùng !
Lão già càng nghe nói càng lấy làm kỳ. Ngô Ứng Hùng và Dương Dật Chi là hai nhân vật mà lão đã được nghe tên tuổi. Còn nhân vật trọng yếu giữ chức kỳ chủ màu cờ viền màu lam ở trong giáo phái vụ này rất cơ mật. Chính lão mới được nghe nói đến một tháng trước đây trong lúc ngẫu nhiên.
Lão cũng phong thanh pho Tứ Thập Nhị Chương Kinh gì đó, nhưng nội dung pho sách này thế nào thì lão chẳng hiểu chi hết. Lão vội hỏi:
– Giữa Bình Tây Vương phủ và Thần long giáo trước nay vốn không thù oán, vì lẽ gì lại xảy chuyện thị phi?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Theo lời bọn Ngô Ứng Hùng thì giữa Bình Tây Vương phủ và Thần long giáo dĩ nhiên chẳng có thù oán gì. Họ cũng khâm phục bản lãnh của Hồng giáo chủ. Chỉ vì Thần long giáo lấy được pho Tứ Thập Nhị Chương Kinh là một bộ kỳ thư, họ nhất định đoạt lại cho bằng được.
Vi Tiểu Bảo lại hỏi:
– Phải chăng quý giáo còn một vị nữ đệ tử người béo mập, tên là Liễu Yến đại thư hiện đang ở trong Hoàng cung?
Lão già hỏi lại:
– Sao công công biết y?
Vi Tiểu Bảo nói nhăng nói càn, chỉ cết sao cho mình thoát ly khỏi mối liên quan với Thần long giáo, đặng đánh bài tẩu mã. Hễ gã tìm được chuyện gì là lại vun vào để lão kia nghe cho khoái tai.
Vi Tiểu Bảo xoay chuyển ý nghĩ trong đầu óc rồi đáp :
– Vị Liễu đại thư này có mối giao tình với tại hạ rất thân thiết. Một lần y đắc tội với Thái Hậu. Ngài nổi giận toan hạ sát. May mà tại hạ ra sức cứu được đem dấu xuống gầm giường. Thái Hậu tìm khắp trong cung không thấy ỵ Vị đại thư béo mập đó rất cảm kích tại hạ về cái ơn cứu mạng có khuyên tại hạ gia nhập Thần long giáo. Y bảo Hồng giáo chủ rất thích hạng trẻ con như tại hạ. Nếu gia nhập quý giáo ngày sau rất đắc dụng.
Lão già “à” lên một tiếng, càng lộ vẻ tin tưởng. Lão hỏi:
– Tại sao Thái Hậu lại toan giết Liễu Yến? Bọn y… bọn y có điều gì không hay đâu?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Liễu đại thư có câu chuyện rất bí mật. Y cho tại hạ hay rổi còn dặn phải bưng kín miệng bình không được tiết lộ với bất cứ một ai, dù là người thân thiết đến mấy cũng vậy.
Lão già toan nói thì Vi Tiểu Bảo đã cướp lời:
– Tại hạ đã hứa lời với Liễu đại thư giữ kín câu chuyện, nên không thể cho các hạ hay được.
Gã ngừng lại một chút rồi tiếp luôn:
– Trong cung Từ Ninh của Thái Hậu mới đây có một người đàn ông cải dạng nữ trang giả làm cung nữ. Người đó trọc đầu. ..
Lão già buột miệng nói luôn:
– Đặng Bình Nam rồi ! Vụ Đặng đại ca vào cung sao công công cũng biết?
Nguyên Vi Tiểu Bảo có hiểu đâu người cung nữ giả kia tên gọi Đặng Bình Nam? Nhưng gã tỏ ra nét mặt chẳng chuyện gì không biết.
Gã mĩm cười đáp:
– Chương tam gia! Vụ này cơ mật lắm đấy. Tam gia nhớ kỹ chớ có tiết lộ ra ngoài không mà phải vạ lớn…
Vi Tiểu Bảo thấy lão già lộ vẻ tin tưởng mình, lại nói tiếp :
– Tam gia nói với tại hạ thì không sao, nhưng nếu có người thứ ba ở đây,kể cả những tay thủ hạ rất thân tín, tam gia cũng đừng có môi hở răng lạnh.
Lỡ ra bại lộ cơ mưu, Hồng giáo chủ nổi giận lôi đình thì e rằng tam gia phải gánh một phần trách nhiệm lớn.
Vi Tiểu Bảo ở Hoàng cung đã lâu. Gã biết rõ tiết lộ việc cơ mật là một điều tối kỵ tại triều đình cũng như trong cung cấm. Tội nặng đến người chết nhà tan, nhẹ cũng vĩnh viễn không còn đường tiến thân. Vì thế người nào cũng lộ vẻ thần bí, cao thâm vô lường !
Gã đưa ra bộ mặt như người hiểu hết mọi việc mà không tiện nói với đối phương. Thái độ của gã áp dụng với lão già họ Chương rất công hiệu.
Đó là phương pháp của những người thượng cấp trong các bang hội hoặc môn phái trên chốn giang hồ thường lợi dụng đối với bọn thuộc hạ. Phương pháp này cũng được sử dụng ở cả trong triều nữa, chỉ khác nhau ở chỗ tinh tế hay thô sơ mà thôi.
Lão già nghe Vi Tiểu Bảo nói mấy câu không khỏi hồi hộp trong lòng, lông tóc đứng dựng cả lên.
Lão tự trách:
– Sao ta lại sơ tâm đem cả chuyện này nói với thằng lỏi con? Việc đã chót rồi không thể để gã sống được. Sau khi làm xong đại sự nhất định phải giết gã để bịt miệng.
Vẻ mặt ra chiều bẽn lẽn, lão gượng cười hỏi:
– Công công đã nói những chuyện gì với Đặng đại sư huynh?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Tại hạ nói chuyện cơ mật với Đặng đại sư huynh. Y còn dặn những lời báo cáo với Hồng giáo chủ. Để mai đây tại hạ ra mắt giáo chủ sẽ bẩm lại một cách tường tận.
Lão già càng kinh hãi hơn nói:
– Dạ ! Dạ dạ !
Lão bị Vi Tiểu Bảo làm bộ làm tịch hăm doa. mấy câu, không hiểu rõ lai lịch gã như thế nào, bụng bảo dạ:
– Thượng cấp phái bọn mình đi làm việc này, nếu nhanh chân được trước, dmhiên là một công lao rất lớn. Muốn tìm tới người kia phải trông vào thằng nhỏ này.
Lão già trở lại nét mặt niềm nở hỏi:
– Tiểu huynh đệ ! Chuyến này tiểu huynh đệ lên Ngũ Đài Sơn phải chăng là để hội diện với thị vệ phó tổng quản là Thuỵ Đống?
Vi Tiểu Bảo cũng giật mình nghĩ thầm:
– Thằng cha này đã biết ta lên Ngũ Đài Sơn lại hiểu cả công việc của Thuỵ Đống thì tin tức này nhất định do mụ điếm già cho hắn hay và phái hắn rượt theo ta.
Gã lại tự nhủ:
– Tên trọc đầu giả làm cung nữ mà mụ điếm kêu bằng sư huynh đúng là đại sư huynh trong bọn môn đồ Thần long giáo. Té ra mụ điếm cấu kết với giáo phái này. Vậy mà lão gia đã lọt vào tay chúng thì thực là chín phần chết,chỉ còn một phần sống. Có khi còn nguy hiểm gấp đôi tức là mười tám phần chết, chỉ có nửa phần sống.
Gã làm bộ kinh dị đáp:
– Chương tam gia ! Những tin tức mà tam gia lượm được rất tinh thâm.
Tam gia biết cả công việc của Thuỵ phó tổng quản…
Lão già mỉm cười ngắt lời: ..
– Cả đến nhân vật cao xa gấp vạn lần Thuỵ phó tổng quản ta đây cũng biết.
Vi Tiểu Bảo than thầm trong bụng:
– Hỏng bét ! Hỏng bét! Việc gì mụ điếm già cũng nói với hắn hết rồi. Ngoài Thuận Trị Hoàng đế thì còn nhân vật nào cao cả hơn Thuỵ Đống gấp vạn lần?
Lão già lại hỏi:
– Tiểu huynh đệ ! Ta tưởng tiểu huynh đệ không nên nói dối ta bất cứ là việc gì. Ngươi lên Ngũ Đài Sơn chuyến này là vâng lệnh trên hay tự mình ra đi?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Tại hạ làm thái giám ở trong cung, nếu không vâng lệnh trên sai phái khi nào dám thiện tiện dời khỏi kinh thành? Chẳng lẽ tại hạ sợ mình sống lâu quá?
Lão già hỏi:
– Tiểu huynh đệ nói vậy thì ra đã vâng lệnh Hoàng Thượng mà đi chăng?
Vi Tiểu Bảo lộ vẻ kinh dị hỏi lại:
– Hoàng Thượng ư? Ai bảo là Hoàng Thượng? Ha ha! … Tin tức này của tam gia không linh rồi. Hoàng Thượng làm gì mà biết được việc Ngũ Đài Sơn?
Lão già hỏi:
– Chẳng phải Hoàng Thượng thì ai phái ngươi đi?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Chương tam gia thử đoán coi.
Lão già hỏi:
– Phải chăng là Thái Hậu?
Vi Tiểu Bảo cười đáp :
– Chương tam gia quả nhiên giỏi thiệt ! Việc gì cũng đoán đúng. Trong cung chỉ có hai người và một con quỷ là biết việc Ngũ Đài Sơn.
Lão già hỏi:
– Hai người là ai? Con quỷ nào?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Hai người thì một là Thái Hậu và hai là tại hạ. Còn con quỷ là Hải Đại Phú lão công. Lão đã bị Thái Hậu dùng “Hoá cốt miên chưởng” hạ sát rồi và biến thành quỷ.
Lão già da mặt co dúm lại, nói:
– Hoá cốt miên chưởng! Hoá cốt miên chưởng! Té ra Thái Hậu phái ngươi đi. Thái Hậu phái ngươi đi làm gì?
Vi Tiểu Bảo tủm tỉm cười đáp:
– Giữa Thái Hậu và tam gia là người một nhà. Vậy tam gia hỏi lão nhân gia sẽ biết.
Giả tỷ lúc mới vào phòng mà Vi Tiểu Bảo nói câu này thì e rằng lão già đã đánh cho gã một cái bạt tai. Nhưng bây giờ lão nghe gã thuyết phục một hồi,trong lòng khôn xiết kinh nghi, miệng lẩm bẩm:
– Hừ! Thái Hậu sai ngươi lên Ngũ Đài Sơn.
Vi Tiểu Bảo lại nói:
– Thái Hậu còn biểu vụ này đã nói cho Hồng giáo chủ hay và được Hồng giáo chủ hết sức tán thành. Thái Hậu dặn tại hạ làm được chu đáo thì sau khi xong việc ngài sẽ trọng thưởng và Hồng giáo chủ cũng dành cho tại hạ một chỗ tử tế.
Gã không ngớt nhắc đi nhắc lại ba chữ Hồng giáo chủ vì thấy lão rất sợ giáo chủ, tất không dám hại gã.
Vi Tiểu Bảo hư trương thanh thế. Lão già kia bán tín bán nghi.
Lão lẩm bẩm:
– Ta hãy tạm tin là có còn hơn bảo là không.
Lão liền hỏi:
– Sáu người ở ngoài kia có phải chăng đều là bộ thuộc của công công?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Bọn họ đều là người ở trong cung. Hai vị cô nương là cung nữ thân tín kề cận Thái Hậu. Còn bốn người đàn ông toàn là ngự tiền thị vệ. Bọn chúng không biết gì đến danh hiệu Thần long giáo. Vụ này rất cơ mật, nên Thái Hậu không cho họ hay.
Gã vừa nói tới đây thấy lão già cười lạt biết là có điều bất diệu, liền hỏi:
– Sao? Chương tam gia không tin chăng?
Lão già cười lạt đáp :
– Mộc gia ở Vân Nam dốc dạ trung kiên với nhà Đại Minh có lý đâu lại làm ngự tiền thị vệ Ở Thanh cung? Tiểu huynh đệ hoang đường một cách tối vô lý
Vi Tiểu Bảo nổi lên tràng cười hô hố. Tiếng cười có vẻ chế nhạo.
Lão già ngạc nhiên hỏi:
– Tiểu huynh đệ cười gì vậy?
Lão có biết đâu Vi Tiểu Bảo nói dối bị lộ tẩy, khó mà gỡ lại được liền nổi lên tràng cười rộ làm cho đối phương tưởng mình có điều gì lầm lỗi tày đình, lấm lỗi đến trình độ quá ấu trĩ khiến gã không nhịn nổi phải phì cười.
Mục đích của Vi Tiểu Bảo là đánh đòn cân não cho lão già phải nôn nao trong dạ, nhụt bớt nhuệ khí rồi gã mới sửa chữa những chỗ sơ hở cho câu chuyện thành hữu lý thì đối phương không dám vặn hỏi đến cùng nữa.
Vi Tiểu Bảo vẫn cười đáp:
– Những người mà Mộc vương phủ căm hận nhất chẳng phải là Thái Hậu và Hoàng Thượng? Tại hạ e rằng tam gia cũng không biết người đó là ai?
Lão già vênh mặt lên nói:
– Sao ta lại không biết? Dĩ nhiên Mộc vương phủ căm hận nhất là Ngô Tam Quế!
Vi Tiểu Bảo làm bộ kinh dị đáp:
– Thế thì tam gia thánh thật ! Vụ này tại hạ nói cho tam gia hay xin tam gia kín chuyện. Mộc vương phủ phái người vào làm sai dịch cho Thái Hậu cũng chỉ vì mục đích muốn trừ diệt cả nhà Ngô Tam Quế. Trong phủ Bình Tây Vương rồi đây con gà, con chó cũng không sống sót. Đừng nói trong Hoàng
cung có người của Mộc vương phủ trà trộn vào, ngay ở phủ Bình Tây Vương cũng vậy. Đây là chuyện cơ mật, tại hạ coi tam gia là chỗ người nhà, nói ra cũng chẳng hề chi, chỉ mong tam gia đừng tiết lộ ra ngoài.
Lão già gật đầu nói:
– Té ra là thế!
Nhưng trong bụng lão chỉ tin gã có phần nửa. Lão tự nhủ:
– Ta thử tra hỏi mấy người ngoài kia xem khẩu cung của họ có tương hợp với gã không? Ta chỉ cần hỏi con nhỏ là ra hết vì trẻ con chưa biết nói dối.
Lão nghĩ vậy rồi xoay mình đẩy cửa bước ra.
Vi Tiểu Bảo hốt hoảng la lên:
– Ối ! ối! Tam gia đi đâu vậy? Đây là nhà ma quỷ mà tam gia… tam gia để một mình tại hạ Ở lại thế nào được?
Lão già đáp :
– Ta chỉ đi một lát rồi trở lại ngay.
Lão xoay tay đóng cửa, rảo bước chạy ra nhà đại sảnh.
Bàn tay Vi Tiểu Bảo ướt đẫm mồ hôi. Hồn vía gã muốn bay lên trời. Đèn lửa lay động in bóng vào bức tường trắng xoá. Mỗi cái bóng lập lòe, rung rinh là một tên quỷ sứ đối với Vi Tiểu Bảo trong lúc này.
Bốn bề im lặng như tờ, tuyệt không một tiếng động.
Đột nhiên bên ngoài có tiếng người hô hoán:
– Các ngươi đi đâu cả rồi?
Chính là âm thanh lão già. Vi Tiểu Bảo nghe tiếng hô đầy vẻ kinh hoàng.
Gã đang sợ bở vía thấy vậy càng khiếp đảm cơ hồ ngất xỉu. Gã lắp bắp hỏi:
– Không. .. không thấy bọn ho…. đâu ư?
Lão già vẫn tiếp tục kêu gọi:
– Các ngươi ở chỗ nào? Các ngươi đi đâu rồi?
Sau hai câu này, tiếng người lại im bặt. Hồi lâu mới nghe tiếng một người chạy từ phía trước vào phía sau rồi lại chạy ra.
Bỗng cánh cửa bị đá “binh” một cái. Người đó chạy tới xông vào phòng.
Vi Tiểu Bảo kêu thét lên. Lão già sắc mặt xanh lè, hai mắt trợn ngược, thở hồng hộc, vừa thở vừa nói:
– Bọn chúng… bọn chúng… mất biến cả rồi, không biết đi đâu?
Vi Tiểu Bảo ấp úng:
– Chắc bi…. ác quỷ… bắt hết rồi… Chúng ta phải trốn cho mau.
Lão già vẫn còn thỏ hổn hển đáp :
– Làm gì có chuyện đó?
Tay trái lão vịn vào bàn. Cái bàn rung động kình kịch chứng tỏ lão đang sợ run. Lão lại xoay mình bước ra bên cửa, la gọi:
– Các ngươi ở chỗ nào? Các ngươi ở chỗ nào?
Lão hô hoán rồi lắng tai nghe nhưng chẳng thấy tăm hơi chi hết.
Tuy lão là người kiến thức qụa?ng bác mà lúc này cũng chẳng có chủ ý gì.
Lão dứng bên cửa một lát rồi lùi vào mấy bước đóng cửa cài then lại.
Lão thấy Vi Tiểu Bảo dương cặp mắt nhỏ bé thành tròn xoe ra chiều rất khủng khiếp.
Vi Tiểu Bảo nhìn lão già không chớp mắt, thấy lão nghiến răng ken két.
Mặt lão hết xanh lè lại lợt lạt.
Trận mưa chỉ ngớt được một lúc rồi đột nhiên cơn mưa rào khác lại dội xuống nóc nhà bật lên những tiếng lộp độp.
Lão già bỗng lớn tiếng la :
– Úi chà!
Rồi nhảy bổ lên. Sau một lát lão mới nói:
– Trời… lại mưa… ta tưởng. ..
Lão chưa dứt lời, đột nhiên có thanh âm nhỏ bé của đàn bà từ ngoài đại sảnh vọng vào :
– Chương lão tam! Lão hãy ra ngoài này!
Hồi 75
Tưởng ma quỷ hóa ra người đẹp
Tiếng người phụ nữ tuy chưa phải là hạng già nua, nhưng cũng chẳng còn non trẻ.
Vi Tiểu Bảo nghe rõ không phải do Phương Di hay Mộc Kiếm Bình phát ra. Thanh âm có mấy phần thê thảm gay gắt. Gã khẽ nói:
– Nữ quỷ xuất hiện rồi !
Lão già lớn tiếng hỏi lại:
– Ai kêu ta đó?
Bên ngoài không có người đáp lại mà cũng chẳng có thanh âm nào khác.
Lão già và Vi Tiểu Bảo ngơ ngác nhìn nhau. Hai người đều lông tóc dựng đứng cả lên.
Sau một lúc lâu, tiếng người phụ nữ lại réo lên:
– Chương lão tam ! Ngươi hãy ra đây.
Lão già đánh bạo phóng chân trái đánh “binh” một tiếng. Cánh cửa phòng hất tung bay ra ngoài, nhưng còn cái then nằm ngang trong khuôn cửa. Lão lại phóng chưởng đánh “rắc ” một cái. Then cửa bị gãy ngay quãng giữa.
Người lão liền chuồn ra.
Vi Tiểu Bảo hốt hoảng la:
– Tam gia chớ ra ngoài!
Nhưng lão già đã chạy vọt về phía nhà đại sảnh.
Khi lão tới nơi thì trong nhà lặng ngắt như tờ không một tiếng động. Đã không tiếng người quát tháo, lại cũng chẳng thấy tiếng bước chân.
Một cơn gió lạnh từ ngoài cửa thổi vào đem theo những hạt mưa lộp độp vào mình Vi Tiểu Bảo làm cho gã vừa sợ vừa rét run. Gã muốn kêu thét lên nhưng lại không dám.
Đột nhiên nghe đánh “binh” một tiếng. Cánh cửa phòng bị gió thổi hất vào rồi lại bật ra ngay.
Trong toà nhà rộng lớn chỉ còn lại một mình Vi Tiểu Bảo và dĩ nhiên chẳng thiếu gì ác quỷ, bất cứ lúc nào cũng có thể chạy vào phòng bóp chết gã Nhưng gã chờ mãi thuỷ chung vẫn không thấy một con ác quỷ nào xông vào.
Vi Tiểu Bảo tự nhủ:
– Phải rồi ! ác quỷ chỉ hại người lớn chứ không hại trẻ con. Hoặc giả bọn quỷ sứ ăn thịt nhiều người no nên rồi, không từn đến ta nữa. Ta chỉ còn đợi đến trời sáng là yên chuyện.
Đột nhiên một cơn gió lạnh lại thổi vào. Đèn lửa bị tắt phụt.
Vi Tiểu Bảo kêu thét lên một tiếng. Đồng thời gã thấy trong phòng có thêm một con quỷ.
Vi Tiểu Bảo tưởng chừng quỷ sứ đứng trước mặt mình, song vì trời tối nên không nhìn thấy. Có điều gã cảm giác rõ ràng là ác quỷ đứng đó.
Vi Tiểu Bảo sợ hãi rụng rời, miệng lắp bắp:
– Trời ơi… Ngươi đừng hại tạ .. Ta… ta cũng là quỷ… Chúng ta cùng ở một nhà với nhau. .. Không, không. .. chúng ta đều là quỷ hết. Ngươi hại ta… cũng chẳng ích gì.
Con quỷ lạnh lùng đáp :
– Ngươi cứ yên tâm, đừng sợ hãi gì. Ta không hại ngươi đâu.
Vi Tiểu Bảo nghe rõ là thanh âm nữ quỷ.
Sau khi gã nghe nữ quỷ nói mấy câu này đã bớt sợ được một phần, gã liền phấn khởi tinh thần nói:
– Ngươi đã nói không hại ta thì không thể hại ta được nữa vì bậc đại trượng phu đã nói ra một lời coi nặng bằng non. Nếu ngươi đã hứa lời còn gia hại ta thì không phải đâu.
Con quỷ lạnh lùng hỏi:
– Ta chẳng phải quỷ mà cũng không là đại trượng phụ Ta hỏi ngươi một câu, ngươi phải nói cho thật. Một vị quan lớn trong triều là Ngao Bái bị ngươi giết chết, có đúng thế không?
Vi Tiểu Bảo không trả lời, hỏi lại:
– Ngươi không phải là quỷ thật ,chứ? Ngươi là bạn hay là thù của Ngao Bái?
Gã hỏi câu này rồi không thấy đối phương nói gì.
Trong lúc nhất thời, Vi Tiểu Bảo không quyết định chủ ý, gã hoang mang nghĩ thầm:
– Bất luận đối phương là người hay là quỷ. Nếu mụ là kẻ thù của Ngao Bái thì mình thẳng thắn thừa nhận dĩ nhiên tuyệt diệu. Nhưng nếu mụ là người nhà hoặc bộ thuộc của Ngao Bái mà cũng thừa nhận thì hỏng bét.
Đột nhiên nết đánh bạc lại nổi lên. Gã tự nhủ:
– âu là ta đánh bạc một phen. Được ăn cả ngã về không. Nếu trúng nước bạc thì mụ coi ta là một vị đại lão gia. Bằng thất bại thì cả cái mạng này cũng thua hết nhẵn.
Gã liền lớn tiếng:
– Con mẹ nó. Ngao Bái đúng là lão gia giết chứ còn ai? Ngươi định làm gì? Lão gia phóng đao đâm vào bụng hắn một nhát là cái mạng hắn xuống chầu Diêm Vương ngaỵ Ngươi muốn báo thù thì cứ việc hạ thủ đi. Lão gia mà chau mày thì đâu phải anh hùng hảo hán?
Thanh âm lạnh lùng của người đàn bà lại cất lên hỏi:
– Vì lẽ gì mà ngươi giết Ngao Bái?
Vi Tiểu Bảo bụng bảo dạ:
– Mụ mà là bạn của Ngao Bái thì mình có đổ vụ này cho Hoàng đế cũng bằng vô dụng, nhất định mụ không chịu buông tha mình. Tiếng bạc đã được cuộc rồi, nếu lão gia mà thua thì thua cháy túi, bằng được thì lại được rất lớn.
Gã liền lớn tiếng đáp :
– Ngao Bái nắm hết quyền binh trong triều lại sát hại biết bao nhiêu lương dân trăm họ. Lão gia tuy nhỏ tuổi nhưng cũng nổi lòng nghĩa phẫn. May gặp cơ hội hắn đắc tội với Hoàng đế nên lão gia thừa cơ giết chết hắn.
Gã ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
– Bậc đại trượng phu mình làm mình chịu. Ta nói thật cho ngươi hay: dù tên cẩu tặc Ngao Bái chẳng đắc tội với Hoàng đế ta cũng kiếm cơ hội ngấm ngầm hạ thủ để báo thù tuyết hận cho trăm họ trong thiên hạ đã phải khổ sở vì hắn.
Mấy câu này Vi Tiểu Bảo học được ở miệng những người trong Thanh Mộc đường, ở Thiên Địa Hội thường nói đến, gã đã thuộc lòng. Thực ra gã giết Ngao Bái chỉ là vâng lệnh vua Khang Hy, chứ chẳng có phần nào vì trăm họ trong thiên hạ mà báo cừu tuyết hận.
Vi Tiểu Bảo thuyết một hồi mà người đàn bà trước mặt vẫn lẳng lặng không nói gì. Trái tim gã đập thình thình không hiểu nước bạc của mình đánh.
Sau một lúc khá lâu, gã bỗng cảm thấy tiếng gió nhè nhẹ vang lên. Nữ nhân kia chẳng hiểu có phải là nữ quỷ hay không lướt ra ngoài phòng.
Vi Tiểu Bảo lắc lư mấy cái, nhưng huyệt đạo bị điểm chân tay không cử động được.
Gã chửi thầm:
– Mẹ kiếp ! Con súc sắc cứ xoay hoài không dừng lại khiến cho mình nao nao trong dạ.
Gã hồi hộp một lúc rồi tự nhủ:
– Đã có gan đánh canh bạc lớn thfi được hay thua cũng chẳng kể gì.
Bây giờ gã bình tĩnh lại và càng nghĩ càng cảm thấy cái bóng trước mặt vừa rồi đối với gã là ma quỷ chứ không phải là người.
Cánh cửa bị gió lay vang lên những tiếng kẽo kẹt. Quần áo gã chưa khô, từng cơn gió lạnh lùa vào khiến gã không nhịn được phải phát run.
Đột nhiên một làn ánh sáng xuất hiện từ đằng xa, dần dần chuyển gần lại.
Vi Tiểu Bảo kinh hãi lẩm bẩm:
– Ma trơi ! Ma trơi!
Làn ánh sáng mỗi lúc một gần. Sau trông rõ thì ra một cái đèn lồng do một tên nữ quỷ áo trắng cầm giơ lên và tiến lại.
Vi Tiểu Bảo vội nhắm chặt hai mắt. Gã nghe rõ tiếng bước chân lạo xạo đi tới trước mặt rồi dừng lại.
Gã khiếp đảm cơ hồ nghẹt thở.
Bỗng nghe thanh âm một thiếu nữ vừa cười vừa hỏi:
– Sao ngươi lại nhắm nghiền hai mắt?
Giọng nói rất ôn nhu lọt tai.
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Ngươi đừng nhát ta nữa… Ta… ta không dám nhìn ngươi.
Nữ quỷ lại cười hỏi:
– Phải chăng ngươi sợ ngó thấy ta thất khiếu ứa máu, lưỡi thò dài ra?
Ngươi thử hé mắt coi xem..
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Ta không mắc bẫy ngươi đâu. Ngươi là con quỷ đầu tóc rũ rượi, thất khiếu ứa máu, thì đẹp tốt gì mà coi?
Nữ quỷ bật lên tiếng cười khanh khách thổi hơi vào mặt gã.
vi Tiểu Bảo cảm thấy làn hơi thổi vào mặt mình vừa ấm áp vừa thoang thoảng có mùi hương. Gã liền mở hé mắt bên trái một chút để ngó xem thì phảng phất thấy một gương mặt trắng như tuyết. Cặp lông mày cong vút. Cái miệng bé nhỏ cười tươi như hoa.
Gã liền giương to cặp mắt ra nhìn thì thấy trước mặt mình là một thiếu nữ tướng mạo thanh tú, lối 14, 15 tuổi. Tóc cô kết lại thành hai trái đào ở hai bên đỉnh đầu. Cô đang cười hì hì nhìn gã.
Bây giờ Vi Tiểu Bảo đã trấn tĩnh tâm thần, không sợ hãi gì nữa. Gã hỏi:
– Ngươi không phải là ma quỷ thật chứ?
Thiếu nữ mỉm cười đáp:
– Dĩ nhiên ta là ma quỷ chết treo.
Vi Tiểu Bảo chưng hửng, trong lòng lại kinh nghi không hiểu là người hay là ma.
Thiếu nữ lại cười hỏi:
– Lúc ngươi giết ác nhân thì táo tợn thế mà sao bây giờ ngó thấy quỷ chết treo lại nhát gan như vậy?
Vi Tiểu Bảo thở phào một cái đáp :
– Ta không sợ ngươi mà chỉ sợ ma quỷ.
Thiếu nữ cười khanh khách hỏi:
– Ngươi bị người ta điểm trúng những huyệt đạo nào?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Ta biết thế nào được?
Thiếu nữ nắn bóp vai và cạnh sườn gã mấy cái, rổi khẽ đập ba chưởng vào sau lưng gã.
Hai tay Vi Tiểu Bảo liền cử động được ngaỵ Gã giơ tay lên cười nói:
– Ngươi cũng biết giải khai huyệt đạo. Thật là tuyệt diệu!
Thiếu nữ đáp :
– Ta mới học được gần đây. Bữa nay là lần thứ nhất ta thử giải huyệt cho ngươi.
Cô lại nắn dưới nách và sau lưng gã mấy cái.
Vi Tiểu Bảo nhảy lên cười nói:
– Không được ! Không được ! Ta sợ nhột lắm!
Nhưng chỉ có bấy nhiêu, hai chân gã bị điểm huyệt cũng được giải khai.
Gã vươn tay ra cười nói:
– Ngươi cù lét làm ta nhột thì bây giờ ta cù lét giả ngươi.
Gã vừa nói vừa tiến lại một bước.
Thiếu nữ thè lưỡi ra làm quỷ nhát, nhưng mặt quỷ rất khả ái, chẳng có chút chi đáng sợ.
Vi Tiểu Bảo thò tay ra toan chụp lấy lưỡi cô.
Thiếu nữ liền quay đầu đi né tránh rồi cười khanh khách hỏi:
– Ngươi không sợ chết treo ư?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Ngươi có thân hình lại có khí nóng. Vậy ngươi là người, chứ không phải ma quỷ.
Thiếu nữ trợn mắt lên nói:
– Ta không phải là ma, nhưng là quỷ nhập tràng.
Vi Tiểu Bảo sửng sốt. Dưới ánh đèn gã thấy mặt cô lúc đỏ lúc hồng lúc trắng bạch, liền cười nói:
– Quỷ nhập tràng không co chân được cũng không biết nói!
Thiếu nữ phì cười bảo :
– Nếu vậy thì nhất định ta là hồ ly tinh.
Vi Tiểu Bảo cười nói:
– Ta không sợ hồ ly tinh.
Gã chuyền ra đằng sau thiếu nữ dòm ngó. Cô cười nói:
– Ta là hồ ly tinh tu luyện hàng ngàn năm, đạo hạnh rất sâu xa không còn đuôi nữa.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Người là hồ ly tinh mà xinh đẹp thế này thì ta có bị ngươi mê hoặc phải chết uổng cũng đáng đời.
Thiếu nữ hơi đỏ mặt lên đưa ngón tay chỉ vào má chế nhạo gã:
– Thế mà không biết xấu. Vừa mới sựo ma sợ quỷ là thế, bây giờ đã nói chuyện lẳng lơ rồi.
Vi Tiểu Bảo sợ nhất là thứ qụy? nhập tràng, thứ hai sợ mạ Còn hồ ly tinh gã lại không sợ. Gã nhìn thấy thiếu nữ này vui vẻ dễ bề thân cận còn hơn cả Phương Di và Mộc Kiếm Bình, liền cười hỏi:
– Cô nương! Tên họ cô nương là chi?
Thiếu nữ đáp :
– Tiện thiếp là Song Nhị Chữ Song là một đôi.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
Thế thì hay lắm. Nhưng không hiểu một đôi giày hay là đôi bít tất hôi thối?
Song Nhi cười đáp :
– Tất hôi cũng được hay giầy thơm cũng được. Cái đó tùy ở nơi công công.
Quế công công ! Người công công ướt đầm đìa, chắc là khó chịu lắm. Mời công công vào trong kia thay đổi quần áo khô mà mặc. Nhưng còn một việc khó giải quyết, công công đừng lấy làm lạ.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Việc gì khó khăn?
Song Nhi đáp:
– Chỗ tiện thiếp không có quần áo đàn ông.
Vi Tiểu Bảo chưng hửng, sắc mặt biến đổi nghĩ thầm:
– Trong nhà này toàn là nữ quỷ.
Song Nhi không biết trong lòng gã nghĩ gì. Thị giơ cao đèn lồng lên nói:
– Mời công công qua bên này.
Vi Tiểu Bảo ngần ngại không đi. Song Nhi đã đi đến bên cửa, quay lại chờ gã mĩm cười hỏi:
Phải chăng công công sợ mặc y phục đàn bà có điều bất lợi. Thôi đành thế này vậy: công công lên giường nằm để tiện thiếp hơ quần áo cho.
Vi Tiểu Bảo thấy thị lộ vẻ ôn nhu, không nỡ chối từ liền đi theo thị ra khỏi cửa phòng rồi hỏi:
– Có phải những người đồng bọn với tại hạ đều ở bên đó không?
Song Nhi thụt lùi lại hai bước sóng vai với Vi Tiểu Bảo khẽ nói:
– Tam thiếu nhưng đã căn dặn tiện thiếp không được nói nhiều mà phải chờ công công dùng điểm tâm xong để Tam thiếu nhưng sẽ đến nói chuyện với công công.
Vi Tiểu Bảo bụng đói như cào ruột, nghe nói có điểm tâm, liền phấn khởi tinh thần.
Song Nhi dẫn gã xuyên qua dãy hành lang tối tăm đến một gian phòng.
Trên bàn có đặt đèn nến sáng trưng.
Căn phòng này chỉ có một cái bàn và một cái giường. Cách trần thiết rất sơ sài nhưng thật sạch sẽ. Trên giường có đủ chăn đệm.
Song Nhi mở góc chăn lên, buông rèm xuống rồi nói:
– Quế công công ! Công công lên giường cởi quần áo liệng ra cho tiện thiếp.
Vi Tiểu Bảo theo lời lên giường cởi quần áo, chuồn vào trong chăn rồi liệng quần áo ra ngoài màn.
Song Nhi đón lấy đi ra cửa, quay lại hỏi:
– Tiện thiếp đi lấy đồ điểm tâm. Công công thích ăn bánh ngọt hay bánh mặn?
Vi Tiểu Bảo cười đáp :
– Bụng đã đói meo thì dù là bánh đất bùn cũng ăn được ba bốn tấm.
Song Nhi vừa cười vừa đi ra.
Sau một lúc, Vi Tiểu Bảo ngỉn thấy mùi thịt, mùi đường thơm thọ Song Nhi hai tay bưng chiếc khay gỗ, dùng cánh tay vén mùng ra.
Vi Tiểu Bảo ngó thấy trên đa đặt bốn tấm bánh chưng bóc sẵn trong lòng rất đỗi vui mừng. Gã cầm đũa gắp ăn ngaỵ Mùi vị ngon ngọt khác thường.
Gã ăn hai miếng hết nửa tấm rồi nói:
– Song Nhi ! Bánh này giống bánh chưng ở Hồ Châu, ăn thật ngon miệng !
Nguyên đất Hồ Châu tỉnh Triết Giang chuyên sản xuất bánh chưng nấu rất nhừ và rất ngon, khắp thiên hạ không đâu bằng.
Tại thành Dương Châu có tiệm bánh chưng Hồ Châu.
Khách làng chơi trong Lệ Xuân viện thường sai Vi Tiểu Bảo đi mua cho họ ăn. Bánh chưng này gói bằng lá dong, Vi Tiểu Bảo muốn ăn vụng cũng khó. Gã liền bóp góc tấm bánh cho lòi ra để nếm. Từ ngày gã tới Bắc Kính không được ăn bánh chưng Hồ Châu nữa.
Song Nhi hơi kinh ngạc hỏi:
– Công công thật là biết người biết của, gọi ra được bánh chưng Hồ Châu.
Vi Tiểu Bảo vừa nhai vừa hỏi:
– Đây là bánh chưng Hồ Châu thật ư? Địa phương này làm sao mua được bánh chưng ở Hồ Châu?
Song Nhi đáp :
– Không phải mua đâu. Đó là… hi hi… Hồ ly tinh dùng phép thuật chế biến ra.
Vi Tiểu Bảo cười nói:
– Hồ ly tinh thần thông quảng đại !
Đột nhiên gã nhớ tới bọn Chương lão tam liền thêm vào một câu:
– Thọ ngang thượng đế!
Song Nhi cười nói:
– Công công thủng thẳng ăn bánh đi. Tiện thiếp lấy lửa hơ quần áo cho công công.
Thị đi được một bước quay lại hỏi:
– Công công có sợ không?
Vi Tiểu Bảo trong lòng đã bớt đi quá nửa phần sợ hãi, nhưng cũng còn hơi hồi hộp đáp :
– Cô nương đi mau rồi trở lại nghe.
Song Nhi “dạ” một tiếng đoạn trở gót đi ngay.
Chỉ trong khoảnh khắc, Vi Tiểu Bảo nghe tiếng “xèo xèo”. Song Nhi đã đem vào một cái hoa? lò. Thị vắt quần áo lên bàn vừa hơ áo vừa bồi tiếp.
Bốn tấm bánh chưng, hai tấm ngọt, hai tấm mặn.
Vi Tiểu Bảo ăn hết ba chiếc no bụng rồi hỏi:
– Bánh ngon quá ! Có phải cô nương gói không?
Song Nhi đáp :
– Tam thiếu nhưng điều chế vật liệu, tiện thiếp chỉ gói thôi.
Vi Tiểu Bảo nghe thị nói khẩu âm Giang Nam, bất giác động tâm hỏi:
– Phải chăng các vị người ở Hồ Châu?
Song Nhi nghe Vi Tiểu Bảo hỏi vậy, ngần ngừ không đáp, thị hỏi lại:
– Quần áo khô cả rồi, Quế tướng công vào yết kiến Tam thiếu nhưng mà hỏi y được không?
Thị ăn nói dịu dàng lại cực kỳ cung kính.
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Được lắm! Có điều chi không được?
Gã vén mùng lên nhìn Song Nhi hơ áo. Thị cũng ngửng đầu lên ngó gã mĩm cười nói:
Tướng công chưa mặc quần áo. Phải coi chừng trời lạnh!
Vi Tiểu Bảo lại nổi tính tinh nghịch, nhô mình ra nói:
– Tại hạ chẳng cần mặc quần áo nhảy ra ngoài cũng không biết rét !
Song Nhi giật mình kinh hãi, nhưng lại thấy Vi Tiểu Bảo thụt vào toàn thân đắp chăn kín mít, cả đầu cũng không hở ra ngoài, bất giác thị bật lên tiếng cười khúc khích.
Song Nhi hơ quần áo khô rồi đưa vào trong mùng.
Vi Tiểu Bảo mặc xong từ trên giường bước xuống. Song Nhi giúp gã cài khuy áo, rồi lấy lược chải đầu cho gã và dóc tóc lại.
Vi Tiểu Bảo thoang thoảng ngửi thấy mùi hương ở người thị tiết ra. Trong lòng khoan khoái, gã hỏi:
– Té ra hồ ly tinh là con người tốt thế này đây!
Song Nhi bĩu môi cười đáp :
– Hồ ly tinh! Hồ ly tinh! Khó nghe quá! Tiện thiếp không phải hồ ly tinh !
Vi Tiểu Bảo nói:
– Ủa ! Tại hạ biết rồi ! Phải kêu cô nương bằng đại tiên mới đúng, chẳng thể gọi là hồ ly tinh được !
Song Nhi cười nói:
– Tiện thiếp cũng chẳng phải đại tiên mà chỉ là một tên tiểu nha đầu.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Tại hạ là tiểu thái giám. Cô nương là tiểu nha đầu.
Chúng ta cùng phục thị cho người, thật xứng với nhau !
Song Nhi đáp :
– Tướng công chầu hầu Hoàng đế tiện thiếp bì thế nào được? Hai bên khác nhau một trời một vực..
Thị vừa nói vừa dóc tóc cho Vi Tiểu Bảo. Thị lại hỏi:
– Tiện thiếp không biết dóc tóc cho nam nhân. Chẳng hiểu có coi được không?
Vi Tiểu Bảo cầm đuôi sam đưa ra phía trước ngực coi rồi đáp :
– Đẹp quá rồi ! Tại hạ lười nhất là dóc tóc. Nếu ngày nào cũng được cô nương làm giúp thì hay quá!
Song Nhi nói:
– Tiện thiếp làm gì có phước như vậy? Tướng công là một bậc đại anh hùng. Tiện thiếp là tiểu nha đầu mà bữa nay được dóc tóc cho tướng công một lần cũng là kiếp trước khéo tu lắm rồi.
Vi Tiểu Bảo la lên:
– Trời ơi ! Cô nương là một vị giai nhân dóc tóc cho tại hạ thì đúng là tại hạ kiếp trước đã dày công tu hành, gõ thủng đến mười tám cái mõ.
Song Nhi đỏ mặt lên nói:
– Tiện thiếp nói vậy là chân thật mà tướng công lại cho là trò đùa.
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Không phải đâu. Tại hạ cũng nói với cả một tấm lòng thành thật.
Song Nhi mỉm cười nói:
Tam thiếu nhưng bảo nếu Quế tướng công vui lòng thì xin mời rời gót vào hậu đường ngồi chơi !
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Được lắm! Tam thiếu gia của cô nương có nhà không?
Song Nhi “ồ” một tiếng rồi khẽ đáp:
– Người đã quá cố rồi !
Vi Tiểu Bảo chợt nhớ tới bao nhiêu linh đường ở các gian nhà, lòng gã lại hồi hộp, không dám hỏi nữa.
Gã theo Song Nhi vào một gian hoa sảnh trong hậu viện.
Vi Tiểu Bảo ngồi chờ một lúc thì Song Nhi bưng trà ra. Gã đang uống trà, bỗng nghe có tiếng bước chân nhẹ nhàng từ phía sau vách ván đi ra.
Đây là một thiếu phụ toàn thân áo trắng. Nàng cất tiếng:
– Phiền Quế tướng công phải một phen tân khổ.
Nàng nói rồi chúc mấy câu vạn phúc. Thái độ cực kỳ cung kính.
Vi Tiểu Bảo vội vàng đáp lễ nói:
– Tại hạ không dám!
Thiếu phụ nói:
– Mời Quế tướng công ngồi chơi !
Vi Tiểu Bảo nhìn kỹ thiếu phụ thấy nàng vào trạc 24, 25 tuổi. Nàng không tô điểm son phấn, sắc mặt lợt lạt, cặp mắt đỏ hoẹ Hiển nhiên nàng vừa mới khóc.
Dưới ánh đèn Vi Tiểu Bảo nhìn rõ thân hình. Dù âm khí nặng nề nhưng chắc không phải ma quỷ. Trong lòng vẫn băn khoăn, gã đáp:
– Dạ dạ !
Rồi nghiêng mình ngồi xuống ghế, nói:
– Tam thiếu nhưng ! Đa tạ Tam thiếu nhưng đã cho ăn bánh chưng Hồ Châu, thật là ngon miệng !
Thiếu phụ nói:
– Vong phu họ Trang. Quế công công xưng hô tiện thiếp là Tam thiếu nhưng, tiện thiếp không dám. Quế tướng công ở trong cung bao lâu rồi?
Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng:
– Lúc trong bóng tối có người đàn bà hỏi về việc giết Ngao Bái. Ta thừa nhận chính mình hạ sát rồi bọn họ phái một tiểu nha đầu đem bánh cho ăn thì chắc là ta trúng tiếng bạc này.
Gã đáp:
– Tại hạ mới vào cung được hai năm.
Trang phu nhân hỏi:
– Quế tướng công có thể đem việc giết gian tướng Ngao Bái kể cho tiện thiếp nghe được chăng?
Vi Tiểu Bảo thấy Trang phu nhân kêu Ngao Bái bằng gian tướng càng vững dạ. Gã liền kể việc vua Khang Hy hạ lệnh ra tay cầm nã. Ngao Bái phản kháng, bọn tiểu thái giám nhảy xổ lại bị hắn giết chết mấy tên. Gã liền dùng tro than liệng vào mắt địch nhân mới bắt được.
Vi Tiểu Bảo tường thuật đầu đuôi câu chuyện. Chỉ có việc vua Khang Hy rút dao đả thương Ngao Bái, gã tự nhận là chính gã đâm hắn
Hồi 76
Tam Thiếu Nhưng bản lãnh cao thâm
Trang phu nhân không nói gì, chú ý lắng nghe Vi Tiểu Bảo thuật chuyện liệng tro hương vào mắt Ngao Bái rồi hợp lực với bọn tiểu thái giám mới bắt được Ngao Bái, bất giác mụ thở phào một cái nhẹ nhõm.
Nên biết Vi Tiểu Bảo thường nghe thầy đồ giảng sách nói đến chỗ nào nên dừng, chỗ nào nên nhấn mạnh để cho câu chuyện thêm phần ý nhị. Huống chi chính gã đã trải qua vụ này thì những đoạn tinh diệu khúc chiết gã thuật lại một cách tường tận mà còn thêm diêm tương khiến cho câu chuyện bắt Ngao Bái biến thành giật gân, mà người nghe cũng tăng thêm mấy phần kinh tâm động phách.
Trang phu nhân nghe xong nói:
– Té ra đầu đuôi câu chuyện là thế, nhưng lời đồn đại bên ngoài không đầy đủ chi tiết lại có chỗ sai sự thực. Người ta nói những gì Quế công công bản lãnh cao thâm, cùng Ngao Bái đại chiến ba trăm hiệp rồi thi triển tuyệt chiêu bắt hắn phải đầu hàng. Tiện thiếp nghĩ rằng Ngao Bái nổi danh là tay dũng sĩ đệ nhất ở Mãn Châu thì Quế tướng công bản lãnh cao cường đến đâu, nhưng hãy còn nhỏ tuổi làm sao lại có thể kiềm chế hắn được?
Vi Tiểu Bảo cười đáp :
– Nếu là cuộc tỷ đấu thực sự thì đến cả trăm Tiểu Quế Tử cũng không địch nổi tên gian tặc đó.
Trang phu nhân hỏi:
– Về sau Ngao Bái chết trong trường hợp nào?
Vi Tiểu Bảo bụng bảo dạ:
– Xem chừng thiếu phụ này nếu không phải nữ quỷ thì nhất định cũng là một nhân vật trong võ lâm. Chi bằng ta thử nhắc tới danh hiệu Thiên Địa Hội,chắc có thể nâng cao giá trị của mình lên.
Gã nghĩ vậy liền theo sự thực kể lại : Vua Khang Hy phái gã đi dò la Ngao Bái làm sao? Gã đụng độ với bọn người đến đánh phủ Khang Thân Vương thế nào? Gã nhận lầm những người này là bộ thuộc của Ngao Bái ra sao? Gã cố chuồn vào ngục giết Ngao Bái thế nào? Gã nhất nhất thuật lại, không bỏ sót
một chi tiết.
Sau cùng gã nói:
– Những người này nguyên là bọn đối đầu với Ngao Bái, nói rõ hơn là anh hùng hảo hán ở Thanh Mộc đường trong Thiên Địa Hội. Bọn họ thấy tại hạ đâm chết Ngao Bái liền đối xử rất lịch sự và bảo là đã trả mối đại thù cho họ.
Trang phu nhân gật đầu nói:
– Sở dĩ Quế tướng công được Trần tổng đà chủ thu làm đệ tử, lại được đưa lên ngôi hương chủ Thanh Mộc đường trong Thiên Địa Hội té ra là vì nguyên do này.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:.
– Mụ biết hết rồi, sao còn hỏi ta làm chi?
Gã nói tiếp :
– Tại hạ hoang mang chẳng hiểu gì hết. Cả việc làm Hương chủ Thanh Mộc đường trong Thiên Địa Hội cũng chỉ là chuyện hữu danh vô thực.
Gã không hiểu Trang phu nhân là bạn hay là thù của Thiên Địa Hội nên gã phải dò dẫm trước rồi sẽ tính.
Trang phu nhân trầm ngâm một lúc rồi hỏi:
– Lúc Quế tướng công hạ sát Ngao Bái dùng chiêu số gì? Có thể nói cho tiện thiếp hay được chăng?
Vi Tiểu Bảo đưa mắt ngó mụ thấy nhãn thần lấp lánh ánh tinh quang thì nghĩ bụng:
– Mụ này có vẻ tà môn, nếu ta nói nhăng nói càn tất bị lộ tẩy. Chi bằng cứ nói thật là hơn.
Gã liền đứng dậy đáp :
– Tại hạ có biết chiêu số đếch gì đâu?
Đoạn gã giơ hai tay ra hiệu nói tiếp :
– Lúc đó tại hạ sợ bở vía cứ đâm loạn xà ngầu mấy nhát như thế này.
Trang phu nhân gãi đầu nói:
– Mời Quế công công hãy ngồi chơi một chút !
Đoạn mụ đứng lên gọi:
– Song Nhi ! Sau không lấy kẹo hoa tùng hoa quế mời Quế tướng công ăn nếm?
Mụ lại nhìn Vi Tiểu Bảo chúc câu vạn phúc, thi lễ rồi tiến vào nội đường.
Vi Tiểu Bảo tự nhủ:
– Mụ mời ta ăn kẹo, dĩ nhiên là không có ác ý.
Gã sực nhớ tới điều gì, la thầm:
– Trời ơi! Không xong rồi. Nữ quỷ mời mình ăn kẹo mà bên trong toàn sâu bọ giun dế.
Song Nhi bưng vào một chiếc đa sứ có chân cao. Trên đa bày rất nhiều kẹo mứt. Thị cười nói:
Quế tướng công. Mời tướng công xơi kẹo, mứt đi!
Vi Tiểu Bảo “dạ dạ” mấy tiếng nhưng không dám ăn. Gã ngửi mùi hoa quế hoa tùng rất thơm ngon, bụng bảo dạ:
– Không thể ăn cho thích khẩu để rồi sâu bọ giun dế khoét ruột mà chết oan.
Gã ngồi trong hoa cảnh chỉ mong trời chóng sáng.
Sau một lúc lâu, bỗng nghe tiếng vạt áo rung động sột soạt. Sau cửa vừa bên cửa sổ, cạnh bình phong hiện ra rất nhiều cặp mắt ngó trộm vào dường như toàn là mắt đàn bà con gái. Trong bóng đêm gã không nhìn rõ được, lòng gã rất khủng khiếp, toàn thân nổi gai ốc.
Đột nhiên thanh âm khàn khàn của một bà già ở ngoài cửa sổ cất lên:
– Quế tướng công ! Quế tướng công giết tên gian tặc Ngao Bái trả được mối thù tựa bể cho bọn tiện phụ. Ơn cao đức cả này biết lấy gì báo đáp?
Chỗ cửa sổ mở, Vi Tiểu Bảo trông rõ mấy chục đàn bà áo trắng lạy phục xuống đất.
Gã giật mình kinh hãi, vội vàng đáp lễ.
Lại nghe tiếng quần nữ đập đầu xuống đất “binh binh”.
Gã cũng dập đầu đáp lại
Cửa sổ bỗng đóng lại. Mụ già nói:
– ân công bất tất đa lễ. Bọn vị vong nhân này không dám.
Ngoài cửa sổ tiếng khóc nức nở của quần nữ vang lên.
Vi Tiểu Bảo lông tóc dựng đứng cả lên. Sau một lúc , tiếng khóc dần dần xa xạ Bọn phụ nữ giải tán đi hết. Gã như người trong mộng choàng tỉnh giấc,tự hỏi:
– Bọn đó là người hay ma quỷ ?
Chẳng bao lâu Trang phu nhân cùng Song Nhi đi ra. Mụ nói:
– Quế công công! Xin tướng công đừng kinh hãi chi hết. Bọn người quy tụ Ở đây đều là thân nhân của những bậc trung thần nghĩa sĩ bị Ngao Bái sát hại.
Họ được tin Quế tướng công đâm chết Ngao Bái trả thù cho đều cảm kích tướng công vô cùng !
Vi Tiểu Bảo ngập ngừng hỏi:
– Vậy ra Trang tam gia cũng. .. cũng bị Ngao Bái gia hại ư?
Trang phu nhân khẽ đáp :
– Đúng thế! Bao nhiêu người ở đây bi thương khóc lóc, suốt ngày đêm mong đợi cơ hội trả thù. Không ngờ tên gian tặc kia tội ác ngập đầu phải đền nợ mau lẹ như vậy. Hắn đã chết về tay Quế tướng công!.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Tại hạ có công lao gì đáng kể đâu? Đó chẳng qua là chuyện ngẫu nhiên mà gặp.
Gã thấy Song Nhi đã đem cái bọc của mình lên bàn.
Trang phu nhân nói:
– Quế tướng công ! Bọn tiện thiếp đội ơn cao đức cả của tướng công, đáng lý phải hết lòng khoản đãi ít ngày mới phải. Nhưng vì ở đây hầu hết là sương phụ, nên có điều bất tiện. Bọn tiện thiếp cùng nhau thương nghị kính tặng tướng công một chút lễ mọn gọi là tỏ tấc lòng thành, song thấy hành trang của tướng công lại quá dư về tiền bạc. Đây là chốn hoang dã, chẳng có chi xứng đáng với con mắt của tướng công. Còn về bí lục võ công thì Quế tướng công đã được Trần tổng đà chủ ở Thiên Địa Hội ban cho bí quyết. Tướng công theo đó rèn luyện dù chẳng thể thành một nhân vật thiên hạ vô song thì cũng đủ tự vệ, khó có người làm gì được.
Vi Tiểu Bảo nghe Trang phu nhân ăn nói văn hoa lễ phép, liền hỏi:
– Phu nhân bất tất phải khách sáo. Tại hạ xin hỏi một câu là mấy người đồng bạn của tại hạ đi đâu cả rồi?
Trang phu nhân trầm ngâm một lúc rồi đáp:
– Đã được tướng công hỏi đến, bọn tiện thiếp đáng lý phải trả lời rành mạch, nhưng e rằng tướng công mà biết chuyện này chỉ có hại chứ chẳng lợi gì. Mấy vị đó là bạn hữu của ân công thì dĩ nhiên bọn tiện thiếp cũng phải hết sức giữ gìn cho họ khỏi bị tổn thương. Sau này tất có ngày ân công tái hội.
Vi Tiểu Bảo nghe Trang phu nhân nói vậy, liền tiên liệu là có hỏi nữa cũng bằng vô dụng.
Gã ngửng đầu nhìn qua cửa sổ, miệng lẩm bẩm:
– Làm sao đến giờ trời còn chưa sáng?
Trang phu nhân dường như hiểu rõ tâm lý gã, liền hỏi:
– Sáng mai ân công định đi đâu?
Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng:
– Câu chuyện đối thoại giữa ta và Chương lão tam chắc mụ cũng nghe rõ cả rồi, mình còn nói dối thì ra người man trá, chi bâng bảo thực mụ là hơn.
Gã nghĩ vậy liền đáp :
– Tại hạ lên Ngũ Đài Sơn ở tỉnh Sơn Tây.
Trang phu nhân nói:
– Từ đây lên Ngũ Đài Sơn, đường xa diệu vợi, dọc đường lại nhiều sóng gió. Bọn tiện thiếp xin kính tặng ân công một chút lễ vật, xin ân công đừng từ chối.
Vi Tiểu Bảo cười đáp :
– Trước nay các vị có lòng hảo tâm tặng cho đồ vật, tại hạ không dám khước từ bao giờ.
Trang phu nhân nói:
– Thế thì hay lắm!
Mụ trỏ Song Nhi nói tiếp :
– Con tiểu nha đầu Song Nhi này đã theo tiện thiếp lâu năm, làm việc rất cẩn thận. Bọn tiện thiếp xin để tặng ân công. Mong ân công đem thị đi để thị phục thị mọi việc.
Vi Tiểu Bảo vừa kinh ngạc vừa mừng thầm. Gã không ngờ lễ vật mà Trang phu nhân tặng mình lại là một con người. Gã tự nhủ:
– Vừa rồi Song Nhi đã hầu hạ ta nào hơ quần áo nào dóc tóc tai, đã tốn công cho ta không phải ỉà ít. Ta được một tên tiểu nha đầu vừa xinh đẹp lại vừa khéo léo phục thị bên mình thật là sung sướng. Có điều dọc đường hiểm trở còn nhiều, biết phải tùy cơ ứng biến. Ta đem theo một tên tiểu nha đầu cũng bất tiện lắm.
Gã nghĩ vậy liền đáp :
– Trang phu nhân tặng cho tại hạ món trọng lễ này, tại hạ xin đa tạ.
Nhưng… nhưng. ..
Gã thấy Song Nhi cúi đầu liếc mắt ngó trộm mình. Mục quang của thị vừa chạm vào tia mắt gã, thị vội quay đầu đi, mặt hơi ửng đỏ.
Trang phu nhân hỏi:
– Không hiểu ân công có điều chi nan giải?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Tại hạ đến Ngũ Đài Sơn để làm những việc … không phải dễ dàng. Nếu đưa vị cô nương này đi, e có điều bất tiện.
Trang phu nhân nói:
– Cái đó ân công bất tất phải quan tâm. Song Nhi tuy nhỏ tuổi mà thân thủ rất linh động. Thị chẳng phải là người thừa, làm bận ân công đâu. ân công cứ yên lòng.
Vi Tiểu Bảo qụay lại ngó Song Nhi thấy khoé mắt đen láy của thị ra chiều tha thiết, liền cười hỏi:
– Song Nhi! Cô có ưng đi theo tại hạ không?
Song Nhi cúi đầu khẽ đáp :
– Tam thiếu nhưng đã sai nô tỳ đi phục thị tướng công thì dĩ nhiên nô tỳ phải tuân theo.
Vi Tiểu Bảo lại hỏi gặng:
– Nhưng cô nương có nguyện ý hay không xin cho biết rõ? E rằng chuyến này gặp nhiều sự nguy hiểm đấy.
Song Nhi đáp :
– Nô tỳ không sợ nguy hiểm.
Vi Tiểu Bảo mỉm cười hỏi:
– Thế cô nương mới trả lời câu hỏi thứ hai của tại hạ, chứ chưa đáp lại câu thứ nhất. Cô không sợ nguy hiểm chỉ vì phu nhân đã đem cô tặng cho tại hạ, chứ chẳng phải cô có ý nguyện như vậy.
Song Nhi đáp;
– Chúng ta đã là thuộc hạ người khác thì còn nói gì đến chuyện nguyện ý hay không nguyện ý? Tướng công hỏi tiểu tỳ như vậy là đề cao tiểu tỳ một cách quá đáng. Phu nhân đã bảo tiểu tỳ phục thị tướng công thì nhất định tiểu tỳ phải hết lòng. Tiểu tỳ được tướng công đối đãi tử tế là tiểu tỳ tốt số. Bằng tướng công cay nghiệt với tiểu tỳ thì đó là số mạng của tiểu tỳ phải khổ sở.
Vi Tiểu Bảo cười khanh khách nói:
– Số mạng cô tốt lắm chứ không phải xấu để chịu đựng đau khổ.
Song Nhi khoé miệng nở một nụ cười kín đáo.
Trang phu nhân nói:
– Song Nhi ! Ngươi lạy tướng công đi. Từ nay ngươi là người của Quế tướng công rồi đó!
Song Nhi ngửng đầu lên, bỗng vành mắt thị đỏ hoẹ Thị quỳ xuống dập đầu lạy Trang phu nhân trước, miệng ấp úng:
– Phu nhân! Tiểu tỳ! … Tiểu tỳ…
Thị nghẹn ngào không nói nên lời. Hai hàng nước mắt tuôn rơi.
Trang phu nhân vuốt mái tóc thị nói:
– Quế tướng công là một trang thiếu niên anh hùng. Tướng công còn nhỏ tuổi mà oai danh đã lẫy lừng thiên hạ. Ngươi ráng thị phục tướng công cho ngoan ngoãn. Tướng công đã ưng lời đối xử tử tế với ngươi thì còn lo gì nữa?
Song Nhi đáp :
– Dạ !
Rồi xoay mình lại nhìn Vi Tiểu Bảo lạy phục xuống.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Cô bất tất phải khách sáo !
Gã đỡ thị đứng lên rồi mở bọc lấy một chuỗi minh châu ra cười nói:
– Cái này kêu bằng chút lễ kiến diện.
Chuỗi minh châu ít ra đáng giá đến bốn năm ngàn lạng bạc. Với số tiền lớn này nếu dùng để mua nha hoàn thì được đến mấy chục tên.
Song Nhi giơ tay ra đón lấy chuỗi minh châu đáp:
– Tiểu tỳ xin đa tạ tướng công !
Rồi thị đeo ngay vào cổ.
Song Nhi mặc quần áo vải thô, thị đeo minh châu, hào quang lấp loáng chiếu lên khuôn mặt khả ái khiến thị tăng thêm mấy phần xinh đẹp.
Trang phu nhân hỏi:
– Chuyến này ân công Ngũ Đài Sơn định điều tra một cách đường hoàng hay ngấm ngầm thám thính?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Dĩ nhiên là cuộc dò la bí mật.
Trang phu nhân nói:
– Những rừng cây, đền miếu ở Ngũ Đài Sơn đều là chỗ có rồng cọp ẩn nấp. ân công nên đề phòng cẩn thận.
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Dạ! Đa tạ phu nhân có lòng chỉ điểm.
Trang phu nhân đứng dậy nói:
– Tướng công hãy thận trọng. Miễn cho vi vong nhân khỏi tiễn đưa.
Mụ lại bảo Song Nhi:
– Song Nhi! Ngươi ra khỏi cửa này là hết làm người nhà Trang gia. Từ nay ngươi nói câu gì hay làm việc gì đều không liên can đến chủ cũ. Nếu ở ngoài ngươi sinh rắc rối, chuyện nhà họ Trang ta cũng không thể bênh vực.
Mụ nói mấy câu này bằng vẻ mặt rất nghiêm trang.
Trang phu nhân lại nhìn Vi Tiểu Bảo vái chào lần nữa rồi trở gót đi vào.
Ngó qua làn giấy dán cửa sổ, trời đã hừng sáng.
Song Nhi vào nhà trong lấy bọc của thị ra buộc chung vào với bọc của Vi Tiểu Bảo rồi khoác lên vai.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Chúng ta đi thôi.
Song Nhi “dạ” một tiếng rồi cúi đầu xuống, vẻ mặt buồn rầu.
Vi Tiểu Bảo đi ra cửa lớn. Song Nhi theo sau.
Lúc này trời đã tạnh mưa nhưng khe lạch trên núi nước chảy như thác.
Chỗ nào cũng chỉ nghe tiếng nước ồ ồ.
Vi Tiểu Bảo đi mấy chục bước, quay đầu ngó lại toà nhà thấy hơi nước mờ mịt bao phủ bức tường phía trước, nóc nhà còn lờ mờ như ẩn như hiện. Gã đi thêm mấy chục bước, nhìn lại chỉ thấy một màu trắng xoá bao la, không rõ vật gì nữa. Bất giác gã thở dài nói:
– Những việc tao ngộ đêm qua thật chẳng khác chi một giấc mộng. Song Nhi ! Phu nhân nói với cô mấy câu sau cùng như vậy là nghĩa làm sao?
Song Nhi đáp :
– Tam thiếu nhưng bảo tiểu tỳ từ nay đi phục thị tướng công thì bất cứ nói hay làm việc gì cũng không dính hú đến nhà họ Trang nữa.
Vi Tiểu Bảo lại hỏi :
– Những người đồng bạn với ta đi đâu cả, cô có thể nói cho ta biết không?
Song Nhi sửng sốt một chút rổi đáp:
– Dạ. Những vị đồng bạn của tướng công bị bọn người Thần long giáo đưa đi rồi. Có điều Tam thiếu nhưng đã chịu lời sẽ tìm cách cứu họ ra.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Tam thiếu nhưng có biết võ nghệ không?
Song Nhi đáp :
– Chẳng những Tam thiếu nhưng hiểu võ công mà bản lãnh rất cao cường.
Vi Tiểu Bảo lắc đầu hỏi:
– Tam thiếu nhưng người đi gió thổi bay thì làm sao mà bản lãnh cao cường được? Nếu võ công của phu nhân quả nhiên thâm hậu thì khi nào Tam thiếu gia lại bị chết về tay Ngao Bái?
Song Nhi đáp :
– Lão thái gia, Tam thiếu gia đều bị hại vào hồi cả mấy chục nhà không một ai hiểu võ công. Khi đó bọn đàn ông đều bị Ngao Bái bắt đưa đi Bắc Kinh hạ sát. Còn đàn bà con gái cũng phải sung quân đưa đến Minh Cổ Tháp trao cho bọn người mặc áo giáp làm nô tỳ. Dọc đường gặp cứu tinh giết chết bọn áp giải, cứu được phụ nữ mấy chục nhà đưa về cư trú ở đây, lại truyền dạy võ nghệ cho Tam thiếu nhưng.
Bây giờ Vi Tiểu Bảo mới hiểu rõ.
Lúc này trời đã sáng tỏ. ánh triêu dương vừa lên soi sáng khắp trần gian.
Những trận mưa lớn đêm qua dội xuống cây rừng, cành lá xanh biếc sạch làu làu.
Vi Tiểu Bảo không còn nghi ngờ bọn phụ nữ đêm qua là nữ quỷ nữa. Gã hỏi:
– Trong mọi căn phòng của các cô thiết lập linh đường đều là để thờ phụng các vị lão gia, thiếu gia bị Ngao Bái giết chết phải không?
Song Nhi đáp :
– Đúng thế! Bọn tiện thiếp ẩn cư trong chốn thâm sơn, không đi lại giao thiệp với bên ngoài. Những người thôn xóm phụ cận nổi tính hiếu kỳ lui tới dòm ngó, bọn tiện thiếp liền hý lộng quỷ thần, hăm dọa cho họ chạy hết, vì thế họ mới đồn đại đó là một toà quỷ ốc. Đã gần một năm nay, chẳng còn ai dám bén mảng tới nữa. Không ngờ đêm qua tướng công lại đến đây.
Thị dừng lại một chút rồi tiếp:
– Tam thiếu nhưng bảo mọi người là mối đại thù chưa trả, nhất thiết mọi việc phải giữ hết sức bí mật. Những bài vị Ở các linh đường đã đề danh hiệu các vị lão gia, thiếu gia bị kiếp nạn, nếu để người ngoài trông thấy thì thật là bất tiện.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Vì thế mà các vị bắt hết những người đồng bạn của ta và bọn giáo đồ Thần long giáo phải không?
Song Nhi “ồ” một tiếng rồi đáp:
– Đêm qua tướng công đã hỏi về vụ này, nhưng tiện thiếp không dám nói.
Có điều Tam thiếu nhưng đã bảo từ nay trở đi tiện thiếp chỉ phục thị tướng công, chẳng còn liên can gì đến Trang gia nữa. Như vậy dĩ nhiên tiện thiếp không nên giấu diếm tướng công bất cứ là chuyện gì.
Vi Tiểu Bảo mừng rỡ nói:
– Hay lắm! Ta cũng cho cô hay: tên họ thực của ta là Vi Tiểu Bảo. Quế công công hay Tiểu Quế Tử gì gì đó đều là tên giả. Cô không phải là người của Quế gia nào hết.
Song Nhi hớn hở đáp :
– Tướng công đem cả họ tên thực nói cho tiện thiếp hay, tiện thiếp quyết giữ kín không tiết lộ với ai.
Vi Tiểu Bảo cười nói:
– Tên thật của ta chẳng có chi là bí mật cho lắm. Nhiều anh em trong Thiên Địa Hội cũng đã biết rồi…
Song Nhi nói:
– Mấy vị đồng bạn của tướng công ban đầu bị bọn người Thần long giáo bắt giữ. Khi các vị động thủ chiến đấu với bọn Thần long giáo, Tam thiếu nhưng cùng mọi người ở đây đứng ngoài coi nhiệt náo, thấy bọn chúng niệm chú, miếng lý lố những gì nghe không rõ lắm…
Vi Tiểu Bảo mỉm cười xen vào :
– Hồng giáo chủ thần thông quảng đại, thọ ngang thượng đế… Những câu chú này ta cũng niệm được.
Song Nhi nói:
– Tam thiếu nhưng bảo: bọn chúng niệm vậy, nhưng thực ra chúng còn pháp thuật gì nữa. Bằng không thì chẳng thể nào niệm mấy câu chú mà đột nhiên công phu ở nơi tay lại tăng lên gấp mấy trăm lần được. Ông già Chương lão tam nói chuyện với tướng công những gì, Tam thiếu nhưng cũng đứng ngoài cửa sổ nghe rõ hết. Mọi người liền tìm cách tắt hết đèn lửa trong nhà đại sảnh rồi quăng lưới cá ra chụp được họ.
Vi Tiểu Bảo vỗ đùi reo lên:
– Tuyệt diệu ! Dùng lưới cá để bắt người ư? Thế thì hay quá nhỉ?
Song Nhi đáp :
– Theo lời Tam thiếu nhưng thì chính Chương lão tam võ công cũng tầm thường thôi, nhưng yêu pháp của hắn rất lợi hại nên không ra mặt động thủ.
Mọi người liền dẫn dụ lão ra ngoài, tắt đèn đi, tung lưới cá chụp một mẻ…
Vi Tiểu Bảo nói theo :
– Bắt ngay được một con rùa thối tha.
Song Nhi cười khúc khích nói:
– Phía sau núi có một cái hồ. Đêm đêm bọn tiện thiếp thường xuống hồ đánh cá. Bọn tiện thiếp quê ở Hồ Châu, bên cạnh Thái Hồ. Hồ này rộng lắm.
Ngày trước nhà họ Trang rất nhiều thuyền đánh cá để cho bọn nhà chài thuê mướn. Tam thiếu nhưng đã trông thấy qua nhà chài buông lưới bắt cá nên người hiểu cách quăng chài.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Các vị quả là người Hồ Châu. Thảo nào gói bánh chưng Hồ Châu ăn rất ngon. Vì lẽ gì Tam thiếu gia bị Ngao Bái sát hại?
Song Nhi đáp :
– Theo lời Tam thiếu nhưng thì vụ đó kêu bằng “Văn tự ngục “.
Vi Tiểu Bảo không hiểu văn tự ngục là nghĩa làm sao, liền hỏi:
– Văn tử nhục ư? (Gã nghe lộn “Văn tự ngục” thành Văn tử nhục). Sao lại Văn tử nhục? Con muỗi cũng có thịt ư?
Song Nhi đáp :
– Không phải Văn tử (con muỗi) mà là văn tự. Đại thiếu gia của tiện thiếp là người đọc sách, học vấn cao thâm. Sau khi đại thiếu gia đui mắt, làm một bộ sách thoá mạ người Mãn Châu. ..
Vi Tiểu Bảo tắc lưỡi ngắt lời:
– Thế thì mình chịu thật ! Đui mắt mà còn làm sách viết văn được. Mình không đui mắt mà ai viết chữ đưa cho cũng không hiểu. Cái này phải kêu bằng “người đui sáng mắt”.
Song Nhi nói:
– Nhưng nhưng thường bảo : ở vào thời đại nhiễu nhương, không biết chữ là maỵ Bọn tiện thiếp mười mấy nhà ở liền nhau. Các vị lão gia, thiếu gia bị nạn đều là những tay học sĩ tài tử, chẳng ai không lừng danh thiên hạ về môn văn chương. Chỉ vì giỏi văn chương mà rước vạ vào mình.
Song Nhi thở dài nói tiếp :
– Tam thiếu nhưng còn nói: Bọn Thát Đát ở Mãn Châu không cho người Hán chúng ta đọc sách và làm văn. Vậy mà chúng ta vẫn đọc sách, vẫn viết văn, khiến bọn Thát Đát tức giận.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Cô có biết làm văn hay không?
Hồi 77
Song Nhi đã bại bọn Lạt Ma
Song Nhi cười hề hề đáp:
– Tướng công khéo nói giỡn thì thôi. Một tên tiểu nha đầu làm gì mà hiểu văn chương? Tam thiếu nhưng có dạy tiện thiếp đọc sách, bất quá mới học được bảy, tám quyển.
Vi Tiểu Bảo “ồ” lên một tiếng rồi nói:
– Có học được bảy, tám quyển sách cũng giỏi hơn ta nhiều rồi. Ta chỉ biết được bảy, tám chữ mà thôi.
Song Nhi cười nói:
– Tướng công không thích đọc sách chắc là lão thái thái mừng lắm. Người ta nói ở Thanh triều thì con nhà phá gia mới đọc sách.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Ta xem chừng Ngao Bái cũng không biết chữ nhiều, nhất định có kẻ bợ đít hắn nói cho hắn nghe!
Song Nhi đáp :
– Đúng thế! Đại thiếu gia nhà nô tỳ đã làm một bộ sách kêu bằng Minh Sử gì đó. Trong sách có nhiều đoạn thoá mạ nhà Mãn Thanh. Tên khốn kiếp Ngô Chí Vinh lấy sách đó đem tố cáo với Ngao Bái. Thế rồi xảy việc tày đình, làm chết mấy trăm người. Cả chủ tiệm bán sách lẫn người đến mua đều bị bắt xử tử Tướng công ơi! Tướng công ở trong thành Bắc Kinh có gặp thằng cha Ngô Chí Vinh đó không?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Ta chưa gặp hắn, thủng thẳng rồi sẽ tìm, thế nào cũng thấy. Song Nhi!
Ta muốn dùng cô đổi lấy một người.
Song Nhi giật mình kinh hãi, cất tiếng run run hỏi:
– Tướng công … tướng công muốn bắt tiện thiếp đưa cho người khác ư?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Không phải đưa cho người khác mà là đánh đổi một người.
Song Nhi vành mắt đỏ hoe, cơ hồ phát khóc. Thị hỏi:
– Sao lại đánh đổi một người?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Tam thiếu nhưng đem cô tặng cho ta là một phần lễ hậu quá, khó mà đền đáp được. Ta mới nghĩ ra một cách là bắt Ngô Chí Vinh tặng cho Tam thiếu nhưng. Như vậy lễ vật của ta tương đối cũng coi được.
Song Nhi phá lên cười. Tay mặt khẽ vỗ ngực, thị nói:
– Tướng công làm cho tiện thiếp hồi hộp quá! Tiện thiếp lại tưởng tướng công không muốn dùng tiện thiếp nữa.
Vi Tiểu Bảo cả mừng hỏi:
– Ta không muốn dùng cô mà cô hốt hoảng đến thế ư? Nếu vậy cô cứ yên tâm. Dù ai đem cả non vàng núi bạc xếp đống trước mặt ta để đổi lấy cô, ta cũng không chịu.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện bất giác đã xuống đến chân núi.
Bữa nay bầu trời sạch như chùi, muôn dặm bao la không một vết bụi.
Vi Tiểu Bảo nhớ lại lúc gặp mưa rào đêm qua chạy đến quỷ ốc trú ẩn, tình trạng cực kỳ thảm hại.
Gã tưởng chừng bước sang cuộc đời khác.
Vi Tiểu Bảo lại nghĩ tới bao nhiêu quả phụ nhà họ Trang thống hận người Mãn như vậy thì bọn Từ Thiên Xuyên, Phương Di, Mộc Kiếm Bình tuy bị bắt cầm tù nhưng cũng chẳng có gì nguy hiểm.
Hai người đi chừng vài dặm tới một thị trấn liền tìnl vào tiệm bánh ăn lót dạ.
Vi Tiểu Bảo ngồi xuống rồi, thấy Song Nhi vẫn đứng bên hầu hạ, liền cười nói:
– Hà tất cô phải khách sáo ! Ngồi cả xuống đây ăn với nhau!
Song Nhi đáp :
– Không được ! Khi nào tiểu tỳ dám ngồi ăn cùng bàn với tướng công? Như vậy mất cả thể thống.
Vi Tiểu Bảo nói: ‘
– Thể thống hay không thể thống thì làm cái con mẹ gì? Ta bảo được là được. Cô đợi ta ăn xong rồi mới ăn có phải mất thêm nhiều thì giờ?
Song Nhi đáp :
– Tướng công ăn xong rồi lên đường ngay cũng được. Tiểu tỳ mua mấy tấm bánh bao vừa đi vừa ăn, không dám để mất thì giờ của tướng công.
Vi Tiểu Bảo thở dài nói:
– Ta có chứng bệnh quái gở là ngồi ăn một mình liền đau bụng. Nếu không có người bồi tiếp thì càng ăn nhiều bụng càng đau đến dữ dội không chịu nổi.
Song Nhi mỉm cười, đành kéo ghế dài, khép nép ngồi ghé xuống chỗ góc bàn.
Vi Tiểu Bảo cầm tô mì vừa ăn được mấy miếng thì thấy ba nhà sư Lạt Ma ở Tây Tạng đi tới. Họ ngồi xuống vỉa hè la lên:
– Đem mì đây! Đem mì đây!
Một tên Lạt Ma ngó thấy cổ Song Nhi đeo chuỗi minh châu liền huých khuỷu tay trái vào đồng bạn, bĩu môi ra hiệu. Hai tên kia ngó thấy hớn hở vui mừng lộ ra ngoài mặt. Mắt chúng không rời khỏi chuỗi minh châu.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:
– Hỏng bét. Ba thằng cha này là bọn cướp đường chắc chúng định đón bọn mình để cướp giật.
Gã lấy một nắm bạc vụn kêu điếm tiểu nhị mướn cho một cỗ xe lớn.
Gã ăn vội vã cho xong tô mì rồi lên xe, bảo xa phu chạy về phía Tây.
Mới đi được mấy dặm đã nghe tiếng vó ngựa dồn dập ở phía sau vang lên.
Vi Tiểu Bảo quay đầu nhìn lại, quả thấy ba tên Lạt Ma đang cưỡi ngựa rượt theo.
Gã liền nhìn Song Nhi nói:
– Ba tên ác tăng kia muốn giật chuỗi minh châu của cô đó. Cô cho quách chúng. Khi trở về ta mua cho cô chuỗi khác.
Song Nhi đáp :
– Dạ !
Bỗng nghe ba tên Lạt Ma lớn tiếng hô:
– Dừng xe lại ! Dừng xe lại.
Tên phu xe rùi cương cho lừa đứng lại.
Ba tên Lạt Ma vọt ngựa lên trước chặn đường. Một tên nói:
– Hai đứa nhỏ kia ! Hãy xuống xe đi!
Song Nhi liền tháo chuỗi minh châu trên cổ xuống đưa ra ngoài xe nói:
– Các vị đã vừa ý chuỗi minh châu này mà tướng công của tiểu nữ lại bảo đưa tặng các vị. Vậy các vị lấy đi !
Một tên Lạt Ma người to lớn béo mập, thò cái bàn tay to bằng chiếc quạt lá bổ ra nhưng không đón lấy chuỗi minh châu mà lại nắm cổ tay Song Nhi giật mạnh ra ngoài.
Vi Tiểu Bảo hốt hoảng la lên:
– Muốn lấy tiền thì nói tử tế, không nên động võ.
Bỗng thấy bóng vàng lấp loáng ! Tên Lạt Ma kia vọt người lên không trung về phía sau.
Vi Tiểu Bảo la thầm:
– Công phu ghê quá !
Người Lạt Ma rớt xuống rất mau, nhưng đầu ở dưới chân ở trên.
” Sầm” một tiếng! Đầu tên Lạt Ma to béo cắm xuống vũng bùn ngập đến trước ngực. Hai chân hắn dãy loạn lên.
Vi Tiểu Bảo vừa kinh hãi vừa mừng thầm. Gã không hiểu tên Lạt Ma thi triển công phu gì?
Hai tên Lạt Ma kia thét lên be bẹ Chúng vội chạy lại ôm đồng bạn rút ra khỏi đống bùn. Tên Lạt Ma to béo đầu mặt dính đầy bùn, coi rất thảm hại.
May ở chỗ đêm qua trời mưa nhiều đất bên đường đã nhũn ra thành bùn,nếu không thì hắn bỏ mạng rồi.
Vi Tiểu Bảo cười khanh khách nhìn gã phu xe giục :
– Cho xe chạy lẹ đi! Còn chờ gì nữa?
Song Nhi tay vẫn cầm chuỗi hạt minh châu hỏi:
– Tướng công! Có đưa chuỗi minh châu này cho họ không?
Vi Tiểu Bảo chưa kịp trả lời đã thấy ba tên Lạt Ma đều rút cương đao ở lưng ra, hung hăng nhảy xổ lại.
Song Nhi giật lấy cây nhuyễn tiên ở trong tay xa phu tung ra một cái cuốn được cương đao ở trong tay một tên Lạt Mạ Thị rút cây roi về, tay trái đón lấy thanh cương đao , tay mặt lại hất cây roi ra cuốn được thanh cương đao ở trong tay tên Lạt Ma thứ hai, rồi cũng đoạt lấy.
Tên Lạt Ma thứ ba hốt hoảng bật tiếng la:
– Trời ơi !
Hắn đứng ngẩn người ra.
Song Nhi lại quăng cây roi ra, lần này đầu roi quấn lấy cổ tên Lạt Ma kia.
Thị khẽ kéo roi lôi Lạt Ma đến trước xe rồi thị thò tay ra giựt lấy cương đao.
Cổ tên Lạt Ma vẫn bị đầu roi xiết chặt. Cặp mắt hắn trợn toàn lòng trắng, lưỡi thò dài ra, mặt không chút huyết sắc.
Hai tên Lạt Ma kia chia hai bên tả hữu sấn vào tấn công để cứu đồng bạn.
Song Nhi nhảy vọt ra. Chân trái đứng vào càng xe, chân phải điểm luôn hai cái.
Hai tên Lạt Ma bị điểm huyệt ở đầu ngất xỉu té xuống.
Song Nhi lại hất tay phải một cái, ngọn roi bung ra. Tên Lạt Ma này bị nghẹt thở một lúc rồi cũng té nhào ngất đi.
Vi Tiểu Bảo mừng quá nhảy lên reo :
– Song Nhi ! Song Nhi ! Té ra võ công cô giỏi quá !
Song Nhi mĩm cười đáp:
– Có gì đáng kể đâu. Ba tên ác nhân này là đổ vô dụng mới bị hạ dễ dàng như vậy
Vi Tiểu Bảo nói:
– Ta mà biết sớm không phải lo sốt vó từ này tới giờ.
Gã nhảy xuống xe đá vào mình một tên Lạt Ma hỏi:
– Các ngươi làm gì vậy?
Song Nhi đá vào lưng hắn một cước. Hắn bật tiếng rên la và đã hồi tỉnh.
Song Nhi hỏi:
– Tướng công ta hỏi các ngươi làm nghề gì?
Lạt Ma ấp úng hỏi lại:
– Cô nương… cô nương biết phép tiên chăng?
Song Nhi mỉm cười giục :
– Nói mau! Các ngươi làm gì?
Lạt Ma đáp :
– Tiểu nhân… bọn tiểu nhân là Lạt Ma ở chùa Đại Văn Thù trên ngọn Bồ Tát ở Ngũ Đài Sơn. ..
Song Nhi hỏi:
– Cái gì mà Lạt Ma với chẳng Lạt Mả Ngươi nói nhăng nói càn lại giở giọng thô lỗ.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Lạt Ma tức là hoà thượng ở miền Tây Tạng.
Song Nhi nói:
– Té ra các ngươi là sư.
Thị lại khẽ đá một cước vào Lạt Ma hỏi:
– Các ngươi là sư sao không cạo trọc đầu?
Lạt Ma đáp :
– Bọn tiểu nhân là Lạt Ma chứ không phải sư.
Song Nhi hỏi:
– Sao? Ngươi muốn bướng chăng? Tướng công ta bảo ngươi là sư thì đúng là sư.
Thị lại đá vào lưng hắn một cước. Phát đá này trúng huyệt Thiên khê, đụng đến não cân khiến cho Lạt Ma khắp mình ngứa ngáy chẳng khác gì hàng ngàn con muỗi đồng thời đốt vào mình hắn. Hắn không nhịn được bật tiếng rên la mỗi lúc một thê thảm. Hai tên Lạt Ma kia dần dần tỉnh lại nghe hắn kêu rú như heo bị chọc tiết thì kinh hãi vô cùng ! Chúng dùng tiếng Tạng hỏi đồng bạn.
Tên Lạt Ma kia cũng nói tiếng Tạng trả lời. Hai tên Lạt Ma này liền nói tiếng Hán :
– Tiểu nhân là sự Tiểu nhân là sư ! Xin cô nương bảo… tiểu nhân là gì. .. thì tiểu nhân là cái ấy… Xin cô nương… mau mau giải khai huyệt đạo cho bọn tiểu nhân.
Song Nhi cười nói:
– Cô nương nói không ăn thua, chỉ có lời tướng công mới đáng kể. Thưa tướng công ! Tướng công bảo chúng là gì?
Vi Tiểu Bảo cười đáp :
– Ta bảo hắn là ni cô.
Lạt Ma không nhịn được nữa, nghe Vi Tiểu Bảo nói vậy vội la lên:
– Tiểu nhân là ni cô ! Tiểu nhân là ni cô !
Vi Tiểu Bảo cùng Song Nhi bật lên tràng cười ha hả.
Song Nhi khẽ đá vào huyệt khí hộ dưới cổ Lạt Mạ Lập tức hắn hết ngứa mà miệng vẫn còn lắp bắp:
– Tiểu nhân là ni cô ! Tiểu nhân là ni cô !
Vi Tiểu Bảo nhịn cười hỏi:
– Các ngươi đã xuất gia, tại sao còn cướp đoạt tài vật của bọn ta?
Lạt Ma đáp :
– Tiểu nhân tội thật đáng chết. Lần sau không dám thế nữa.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Ngươi còn nói đến lần sau ử…
Lạt Ma vội đáp :
– Tiểu nhân đã nói là không dám là không dám, trăm năm sau cũng không dám.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Các ngươi không ở chùa niệm kinh lại xuống núi để làm gì?
Lạt Ma đáp :
– Đây là sư phụ phái bọn tiểu nhân xuống núi…
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Sư phụ các ngươi phái các ngươi xuống núi ăn cướp vàng bạc, châu báu ư?
Lạt Ma ấp úng đáp :
– Không phải… bọn tiểu nhân tìm xuống Bắc Kinh…
Hắn vừa nói tới đây thì tên Lạt Ma to béo hắng dặng một tiếng.
Vi Tiểu Bảo rất tinh khôn, liền liếc mắt ngó qua thì thấy tên Lạt Ma đang đưa mắt ra hiệu, hiển nhiên để chỉ thị cho đồng bọn chớ thổ lộ chân tình.
Vi Tiểu Bảo đã tưởng bọn ác tăng Tây Tạng này thấy tài vật sinh lòng đen tối muốn ỷ mạnh cướp giật thì chẳng có gì là to chuyện.
Nên biết bọn Lạt Ma Tây Tạng được người Mãn rất sùng bái. Ngay trong Hoàng cung có mở đàn tràng cũng mời bọn Lạt Ma tụng kinh cầu đảo. Nhà vua còn như vậy thì dĩ nhiên Vương thân quốc thích cũng không ngoài lệ đó.
Vì thế mà bọn Lạt Ma hoành hành bất phép ở kinh sư.
Vi Tiểu Bảo đã định dằn vặt bọn chúng một chút để cười chơi rồi thả ra,nhưng gã thấy tên Lạt Ma to béo có thái độ khả nghi liền nói:
– Ba thằng cha này có vẻ bất chính. Song Nhi cô đá cho mỗi tên một cái để chúng nằm đây kêu trời rồi chúng ta đi.
Song Nhi “dạ” một tiếng rồi ngó tên Lạt Ma to béo đá vào huyệt Thiên khê hắn trước tiên. Tên Lạt Ma kêu rú lên.
Song Nhi lại đến bên tên Lạt Ma này khoa chân làm bộ. Tên này đã nếm mùi đau khổ, vội la lên:
– Xin cô nương đừng đá. Tiểu nhân… tiểu nhân xin nói hết: Tệ sư phụ sai bọn tiểu nhân xuống Bắc Kinh đưa thơ.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Thơ đâu?
Lạt Ma đáp :
– Thơ này… không thể để các vị coi được. Nếu có người ngó thấy, tệ sư phu…. tất giết chết bọn tiểu nhân.
Vi Tiểu Bảo quát :
– Đưa ra đi ! Ngươi không đưa thì ta đá cho một cước.
Tên Lạt Ma này chưa biết công phu gã tầm thường, cũng tưởng gã ghê gớm lắm. Hắn vừa thấy gã giơ chân lên, vội nói ngay:
– Thơ… không ở trong mình tiểu nhân.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Vậy ở đâu? Ngươi đi lấy cho ta !
Tên Lạt Ma này không làm sao được chạy đến bên tên Lạt Ma to béo nói tiếng Tạng lý lố một hồi. Tên Lạt Ma to béo cũng dùng tiếng Tạng trả lời.
Hắn la lối om sòm. Nguyên tiếng Tạng đã khó nghe, lại thêm vào những tiếng kêu rú như heo bị chọc tiết, càng khiến cho người ta không chịu nổi, phải bịt tai lại.
Vi Tiểu Bảo tuy không hiểu hắn kêu réo chuyện gì nhưng coi vẻ mặt cũng biết là thằng cha kia không chịu đưa thợ Gã liền hùng hổ chạy lại đá vào đầu hắn một cước.
Tên Lạt Ma to béo ngất xỉu. Một tên khác liền thò tay vào bọc hắn lấy ra một gói nhỏ bằng vải dầu, cầm hai tay đưa cho Vi Tiểu Bảo.
Gói vải này khâu rất kín, Vi Tiểu Bảo đón lấy gói.
Song Nhi cũng móc trong bọc một gói nhỏ mở lấy mũi đao thật nhỏ cắt chỉ khâu thì bên trong quả là một phong thợ Ngoài bao thơ viết hai hàng chữ Tạng.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Phong thơ này đưa cho ai?
Lạt Ma đáp :
– Đưa cho tệ sư bá.
Vi Tiểu Bảo xé bao bì đánh “rạt”, một tiếng. Hai tên Lạt Ma kêu rầm lên.
Trong bao thơ có một tờ giấy vàng viết chữ Tạng ngoằn ngoèo phía dưới vẽ một đạo phù đỏ chói trông thật cổ quái, không hiểu là cái gì.
Dù phong thơ có viết bằng chữ Hán, Vi Tiểu Bảo cũng không hiểu được.
Gã cầm thơ đưa cho Song Nhi hỏi:
– Trong thơ viết gì vậy?
Song Nhi cũng không hiểu quay lại giục Lạt Ma:
– Tướng công ta hỏi trong thơ viết cái gì? Nói mau! Nếu ngươi man trá nửa câu là ta đá vào huyệt đạo, vĩnh viễn không giải khai cho nữa.
Tên Lạt Ma đón lấy thơ coi rồi ấp úng đáp :
– Cái này… cái này…
Vi Tiểu Bảo giục :
– Nói mau đi ! Còn cái này cái kia gì nữa?
Lạt Ma vội đáp :
– Dạ dạ ! Trong thơ này nói là sư huynh… muốn hỏi tin tức một người…
Hắn nói tới đây, một tên Lạt Ma khác bỗng cất tiếng lý la lý lố một hồi để ngăn chặn.
Song Nhi liền nhảy vọt lại, vung cước, đá vào huyệt Thiên khê khiến cho tên Lạt Ma kia đang nói biến thành rền rĩ kêu gào.
Tên Lạt Ma thứ nhất cả kinh thất sắc nói:
– Trong thơ đó bảo… tìm kiếm một người, nhưng bọn tại hạ kiếm lui kiếm tới hoài mà không thấy, nhất định… nhất định y không ở Ngũ Đài Sơn.
Vi Tiểu Bảo thấy mắt tên Lạt Ma này nhấp nha nhấp nháy, miệng nói ấp a ấp úng thì bụng bảo dạ:
– Tuy ta không hiểu thanh âm chó cắn mèo kêu của chúng, nhưng coi điệu bộ cũng biết là chúng nói dối. Chúng quá vụng về thành ra nói dối cũng không biết đường. ..
Gã liền quay lại bảo Song Nhi:
– Tên Lạt Ma này nói dối để gạt ta rổi.
Song Nhi đáp :
– Hắn đã tồi bại như vậy thì không thể dung tha được.
Thị lại vung chân đá vào huyệt Thiên khê tên Lạt Ma này.
Lạt Ma la lối om sòm:
– Cô nương… giết quách ta đi cho rồi. Sư huynh ta bảo nếu nói rõ những điều trong thơ thì… cả ba người trong chúng ta đều chết hết… Cô … cô giết ta lẹ đi !
Vi Tiểu Bảo nói:
– Bỏ mặc chúng nó, không thèm hỏi nữa. Chúng ta đi thôi !
Gã cùng Song Nhi nhảy lên xe.
Tên xa phu thấy hai người nhỏ tuổi mà hạ được ba tên Lạt Ma làm cho chết đi sống lại thì khâm phục vô cùng !
Vi Tiểu Bảo khẽ nói:
– Khi chúng ta đến toà thị trấn ở phía trước thì cô nên cải trang và cất chuỗi minh châu này đi.
Song Nhi hỏi:
– Xin tuân lời tướng công nhưng tiểu tỳ cải dạng cách nào?
Vi Tiểu Bảo mĩm cười đáp:
– Cô cải dạng nam trang quách.
Xe đi chừng được hơn ba chục dặm đến một toà thị trấn lớn.
Vi Tiểu Bảo cho phu xe đi rồi vào điếm ngủ trọ. Gã lấy bạc đưa ra cho Song Nhi đi mua sắm quần áo để hoá trang.
Sau một lúc, Song Nhi trở về quán cơm đem theo quần áo mới. Thị mặc quần áo hoá trang làm một tên tiểu thư đồng rất ngộ !
Sau khi Song Nhi cải trang, đi đường không ai chú ý nữa.
Tuy thị võ công cao thâm nhưng chẳng hiểu gì về nhân tình thế cố! Dọc đường thị nhất thiết nghe theo chủ ý của Vi Tiểu Bảo. Nhưng chính gã này cũng chưa từng trải mấy, ăn nói thì chỉ có ba phần đứng đắn, còn bảy phần là chuyện bài bậy.
Một hôm tới địa giới tỉnh Giang Tây. Từ huyện Phụ Bình tỉnh Trực Lệ đi về phía Tây Trường Thành Lĩnh đến Long Toàn Quan.
Long Toàn Quan là cửa Đông Ngũ Đài Sơn. Nơi đây đường núi gập ghềnh, non cao chót vót, cực kỳ hiểm trở.
Ngôi chùa đầu tiên ở Ngũ Đài Sơn là chùa Dũng Toàn.
Vi Tiểu Bảo hỏi thăm đường lên chùa Thanh Lương.
Nguyên dãy núi Ngũ Đài rất rộng. Chùa Thanh Lương ở vào giữa hai ngọn Nam Đài và Trung Đài. Từ chùa Dũng Toàn vào đến chùa Thanh Lương lộ trình hãy còn xa lắm.
Tối hôm ấy Vi Tiểu Bảo và Song Nhi vào trọ Ở Lư gia trang, cạnh chùa Dũng Toàn. Hai người ăn hết một bát thịt cừu bung.
Vi Tiểu Bảo nghĩ tới lúc ban ngày hỏi thăm đường ờ chùa Dũng Toàn thì nhà sư thấy gã nhỏ tuổi liền lộ vẻ khinh khi lạt lẽo, không muốn tiếp chuyện.
Nhà sư đã không cho biết đường lên Thanh Lương còn hỏi lại: “Đường vào chùa Thanh Lương vừa xa vừa hiểm trở, ngươi tới đó làm chỉ”
Gã nghĩ tới đây rồi tự nhủ:
– Ta tìm đến chùa Thanh Lương mà muốn gặp Thuận Trị Hoàng đế cũng không phải chuyện dễ dàng. Vậy ta phải lo biện pháp trước mới được.
Vi Tiểu Bảo vừa uống trà vừa lẩm bẩm:
– Có bạc làm chi mà chẳng được? Số đông nhà sư đều thích tiền.
Gã thường nghe thầy đổ nói chuyện Thủy Hử: Lỗ Trí Thâm lên núi Ngũ Đài xuất gia đầu Phật. Triệu viên ngoại bố thí rất nhiều tiền cho nhà chùa, nên Lỗ Trí Thâm náo loạn chốn thiền môn, nào uống rượu, nào ăn thịt chó,mà lão hoà thượng cũng không nổi giận.
Gã liền định bụng:
– Phải rồi! Ta giả vờ xin lập đàn tràng, vào chùa vung vãi tiền bạc rồi mượn cớ ở lỳ, chắc lão hoà thượng cũng chẳng đuổi ta đi.
Nhưng sau khi hai người vào khu vực núi non rồi thì ngoài chùa chiền không còn một thị trấn lớn nào. Thậm chí có tấm ngân phiếu năm trăm lạng bạc cũng không đổi được.
Hai người đành trở lại Long Toàn quan, về huyện Phụ Bình đổi bạc. Đồng thời Vi Tiểu Bảo và Song Nhi mua quần áo mới rất diêm dúa để mặc.
Bất giác gã tự nhủ:
– Ta muốn mở đàn tràng mà chẳng hiểu gì ráo thì e rằng sẽ bị lộ tẩy. Vậy ta cần diễn tập trước một phen.
Gã liền vào một ngôi chùa trong nội thành huyện Phụ Bình. Gã đến dập đầu lạy trước Phật Bồ Tát, bỗng thấy một nhà sư cầm quyển sổ cúng tiền đưa ra.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Tại hạ muốn bố thí là bố thí, hà tất phải viết gì nữa?
Gã lấy ra hai đỉnh bạc năm chục lạng đưa cho nhà sư.
Nhà sư giật mình kinh hãi nghĩ bụng:
– Vị tiểu thí chủ này thật là phúc hậu hiếm có ở đời.
Nhà sư liền tạ Ơn luôn miệng mời vào trai phòng khoản đãi cơm chay.
Lúc Vi Tiểu Bảo ăn cơm, phương trượng hoà thượng ngồi bên bồi tiếp nức nở tán dương tiểu đàn việt lòng thành kính Phật, tất được đức Bồ Tát bảo hộ độ trì: ngày sau tên đề bảng hổ, đỗ tới Trạng nguyên. Con cháu đầy đàn đầy đống, phúc lộc vô cùng !
Vi Tiểu Bảo cười thầm nghĩ bụng :
– Nhà sư muốn nịnh bợ ta cách nào cũng được, nhưng ta mù chữ mà bảo đỗ đến Trạng nguyên thì thật chẳng khác gì chửi vào mặt mình.
Gã liền đi vào chuyện :
– Bạch lão hoà thượng. Tiểu tử muốn mở một đàn tràng ở Ngũ Đài Sơn mà chẳng hiểu gì về chuyện lập đàn, xin lão hoà thượng chỉ giáo cho.
Phương trượng hoà thượng nghe nói đến chuyện mở đàn tràng liền đáp :
– Này thí chủ. Chùa chiền khắp thiên hạ đều thờ phượng đức Bồ Tát. Nếu thí chủ muốn mở đàn tràng thì ngay tệ tự đây cũng làm được đến nơi đến chốn. Bần tăng sẽ vì thí chủ nhất thiết chuẩn bị mọi việc thật chu đáo. Thí chủ bết tất phải lên Ngũ Đài Sơn cho vất vả.
Vi Tiểu Bảo lắc đầu đáp:
– Không được ! Tiểu tử đã có tâm nguyện mở đàn tràng tại Ngũ Đài Sơn.
Gã lấy ra năm chục lạng bạc nói tiếp:
– Tiểu tử tính thế này: lão hoà thượng mướn cho một người theo tiểu tử lên Ngũ Đài Sơn để giúp việc. Năm chục lạng bạc này là để thù lao cho người đó
Lão hoà thượng mừng quá nói ngay:
– Cái đó dễ lắm! Cái đó dễ lắm!
Nhà sư có người biểu đệ làm quản lý tài sản trong chùa. Nhất thiết mọi việc thu lợi cùng mua đồ vật đều do tay hắn làm hết. Hắn không phải là hoà thượng.
Nhà sư già liền gọi biểu đệ tới ra mắt Vi Tiểu Bảo. Hắn họ Vu ở hàng thứ tám nên gọi là Vu Bát, mang ngoại hiệu là Thiếu Nhất Hoạch (thiếu một nét).
Nguyên chữ Vu thêm vào một nét thì thành chữ Vương, Vu Bát thành ra Vương Bát (tiếng Trung Hoa gọi những quân ba que xỏ lá, đê hèn tồi bại là Vương Bát).
Vu Bát mới nói vài câu đã cùng Vi Tiểu Bảo ý hợp tâm đầu.
Vi Tiểu Bảo từ nhỏ đã đánh bạn với bọn tiểu nhân quê mùa. Lâu nay mới gặp được Vu Bát ở huyện Phụ Bình khiến gã vui sướng, khác nào hoàn cảnh ‘tha hương ngộ cố tri”.
Vu Bát theo Vi Tiểu Bảo về quán trọ. Gã lấy bạc ra đưa cho hắn đi mua vật dụng.
Vu Bát thấy bạc trắng ngần, cười híp mắt lại.
Vu Bát đi mua đủ đồ, chính gã cũng mặc một bộ quần áo mới trở về nói:
– Vi tướng công! Vi tướng công là một đại tài chủ mà tại hạ là kẻ tùy tùng,cần phải mặc cho coi được, có đúng thế không? Bộ quần áo này kiêm cả giày mũ bất quá hết có ba lạng rưỡi bạc.
Vi Tiểu Bảo cho là hắn nói có lý, liền bảo hắn đến tiệm mua cho gã và Song Nhi mấy bộ quần áo sang trọng.
Ba người xúng xính lên đường tới Long Toàn Quan. Theo sau là tám tên phu gánh đồ vật hành lễ cùng lương thực, theo đường lớn thẳng xuống phía Nam.
Đoàn người chuyển vào núi Ngũ Đài rồi chưa được vài dặm đã tới một ngôi chùa. Sau chùa Dũng Toàn đến chùa Đài Lộc. Rồi qua chùa Thạch Phật, chùa Phổ Tế, chùa Cổ Phật, chùa Kinl Cương, chùa Bạch Vân, chùa Kim Đăng đến chùa Linh Cảnh.
Đêm hôm ấy đoàn người ngủ trọ Ở chùa Linh Cảnh. Sáng sớm hôm sau ngược lên hướng Bắc mà tiến đến chùa Kim Các. Sau chùa Kứn Các rẽ về phía Tây mấy dặm nữa là chùa Thanh Lương.
Chùa Thanh Lương ở trên ngọn Thanh Lương. Ngôi chùa này so với những chùa đã gặp ở dọc đường cũng chẳng thấy gì là hùng vĩ cho lắm.
Vi Tiểu Bảo coi bề ngoài có ý thất vọng, bụng bảo dạ:
– Đức Hoàng đế xuất gia đầu Phật nhất định phải lựa chọn chùa lớn nhất và đẹp nhất mà tu, sao Thuận Trị Hoàng đế lại tu ở ngôi chùa tầm thường này? E rằng lão Hải con rùa đui mắt nói láo, chứ không phải Thuận Trị Hoàng đế làm hoà thượng ở đây.
Vu Bát tiến qua cửa sơn môn tìm tri khách tăng (nhà sư chuyên việc tiếp khách) nói cho hay Vi đại quan nhân ở thành Bắc Kinh đến xin mở đàn tràng, ăn chay niệm Phật.
Tri khách tăng thấy đoàn người ăn mặc hch sự lại có tám gánh đồ đi theo liền mời khách vào sảnh đường dùng trà và ngồi chờ để đi báo với phương trượng.
Phương trượng chùa này là Trừng Quang lão hoà thượng ra nhà đai sảnh cùng Vi Tiểu Bảo tương kiến rồi hỏi:
– Không hiểu thí chủ muốn mở đàn tràng về việc gì?
Vi Tiểu Bảo ngó thấy Trừng Quang phương trượng người cao lêu nghêu gày như qụe củi, cặp mắt nửa nhắm nửa mở, dường như chẳng tinh anh chút nào, gã lại càng ngấm ngầm thật vọng, đáp :
– Đệ tử muốn thỉnh cầu đại hoà thượng lập đàn tràng cúng bảy đêm ngày để cầu siêu độ cho vong phụ cùng mấy vị bằng hữu quá cố.
Trừng Quang đại hoà thượng lại hỏi:
– Ở thành Bắc Kinh có nhiều chùa lớn mà ở Ngũ Đài Sơn cũng lắm chùa chiền. Không hiểu tại sao thí chủ không mở đàn tràng ngay ở Bắc Kinh mà lại lặn lội đường xa lên tận Ngũ Đài Sơn này?
Vi Tiểu Bảo biết thế nào cũng bị hỏi câu này, nên đã bàn với Vu Bát từ trước. Gã đáp ngay:
– Đêm rằm tháng trước gia mẫu nằm mơ thấy tiên phụ về báo mộng nói là hồi sinh tiền đã làm nên tội nghiệt thâm trọng, phải đến lập đàn niệm kinh bảy ngày bảy đêm mới tiêu tai giải nạn và tiên phụ mới khỏi bị giam cầm trong địa ngục chịu những hình phạt cực kỳ khổ não !
Vi Tiểu Bảo chẳng biết phụ thân là ai mà cũng không hiểu y đã chết rồi hay còn sống, nên lúc gã nói câu này không nhịn được phải cười thầm.
Hồi 78
Lũ hung tàn náo động thiền môn
Trừng Quang phương trượng nói:
– Té ra là thế! Nhưng này tiểu thí chủ! Tục ngữ thường nói: “Ngày nghĩ làm sao, đêm chiêm bao làm vậy”. Chuyện mộng ảo mơ hồ, chẳng nên tin là thực.
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Bạch đại hoà thượng ! Tục ngữ lại có câu: nếu mình nghi ngờ thì nên tin là có, chứ đừng bảo là không. Lời tiên phụ báo mộng chưa chắc đã đúng sự thực, nhưng bọn tiểu tử cứ lập đàn tràng cầu siêu độ vong hồn cũng là một việc công đức. Nếu quả tiên phụ nói đúng người ở dưới âm cung bị bao nhiêu quỷ đầu trâu mặt ngựa, quỷ vô thường khinh khi hành hạ, thì… thì… tiểu tử yên tâm thế nào được? Hơn nữa tiểu tử vâng lệnh gia mẫu nói là lão phương trượng trên chùa Thanh Lương núi Ngũ Đài cùng người vốn có duyên phận.
Vậy việc thiết lập đàn tràng nhất định phải mở ở quý tự.
Lúc gã nói câu này, trong bụng nghĩ thầm:
– Ta bảo lão có duyên phận với má má thì ra bảo lão đã đến chơi gái ở Lệ Xuân viện tại thành Dương Châu.
Trừng Quang phương trượng “hừ” một tiếng rồi nói:
– Thí chủ có điều chưa hiểu: tệ tự thuộc về Thiền tông, còn việc lập đàn giải oan là việc của Tinh Thổ tông, nên bọn bần tăng không biết làm. Trên Ngũ Đài Sơn này còn nhiều chùa như chùa Phổ Tế, chùa Đại Phật, chùa Diên Khánh vân vân đều thuộc về Tinh Thổ tông. Vậy thí chủ dời gót đến một trong những chùa đó mà xin thiết lập đàn tràng mới được.
Vi Tiểu Bảo lúc còn ở huyện Phụ Bình thấy phương trượng trong chùa muốn tranh lấy việc mở đàn tràng mà tại đây nhà sư lài chối đây đẩy không chịu nhận. Bạc đưa ra cũng hai tay đùn lại thì bên trong hẳn có điều chi cổ quái
Gã khẩn cáu mấy lần đều bị Trừng Quang khước từ.
Sau nhà sư đứng dậy nhìn tri khách tăng nói:
– Ngươi trỏ đường cho thí chủ đây qua chùa Kinl Các. Lão tăng xin miễn bồi.
Vi Tiểu Bảo lòng dạ bồn chồn vội nói:
– Phương trượng đã nhất định không chịu thì những đồ tiểu tử đưa đến bảo tự như tăng y, tăng mạo cùng phẩm vật và tiền bạc cũng xin chư vị đại hoà thượng vì tình mà thu nạp cho.
Trừng Quang chắp tay đáp:
– Xin đa tạ !
Lão thấy Vi Tiểu Bảo đưa đến tám gánh lễ vật mà coi dửng dưng.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Gia mẫu đã dặn mỗi phần lễ vật đều phải do tay tiểu tử trao từng vị đại hoà thượng trong bảo tự mới được phúc duyên. Cả đến những người làm bếp hay trổng rau cũng có phần.
Gã ngừng lại một chút rồi nói tiếp :
– Tiểu tử đưa tới tám trăm phần lễ vật. Nếu chưa đủ thì bọn tiểu tử đi lấy thêm.
Trừng Quang vội đáp :
– Đủ rồi ! Đủ lắm rồi! Bản tự chỉ có hơn bốn trăm người. Vậy thí chủ lưu lại bốn trăm năm chục phẩm vật là đủ rồi.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Tiểu tử muôn xin phương trượng triệu tập tăng chúng toàn tự để tiểu tử trao phần bố thí được chăng? Đây là điều tâm nguyện của gia mẫu, bất luận thế nào tiểu tử cũng xin làm cho đến nơi.
Trừng Quang hoà thượng ngẩng đầu lên, đột nhiên lão đảo cặp mắt nhanh như điện lướt trên người Vi Tiểu Bảo từ đầu xuống tới gót chân rồi đáp:
– Được lắm! A Di Đà Phật ! Lão tăng cũng theo lời cho thí chủ được như nguyện.
Đoạn nhà sư quay vào nội đường.
Coi nhà sư già ốm nhắt này chẳng khác một cành tre.
Vi Tiểu Bảo nhìn bóng sau lưng lão, trong lòng xoay chuyển ý nghĩ không biết làm thế nào? Gã liền bưng chung trà lên nhắp.
Vu Bát đứng đằng sau khẽ nói:
– Vị lão hoà thượng kiểu này, Vu mỗ chưa từng thấy quạ Thảo nào ngôi chùa Thanh Lương rộng lớn mà cả tượng Phật Bồ Tát cũng để đổ nát.
Bỗng nghe trong chùa nổi lên hồi chuông. Tri khách tăng nói:
– Xin mời đàn việt vào đại điện bố thí.
Vi Tiểu Bảo vào đại điện rồi thấy tăng chúng lục tục tiến vào. Gã trao từng phần thí vật cho từng người. Gã ngưng thần chú ý nhìn từng nhà sư một, bụng bảo dạ:
Ta chưa được gặp Thuận Trị Hoàng đế bao giờ, nhưng ngài là phụ hoàng của nhà vua thì tướng mạo chắc có chỗ giống tiểu Hoàng đế. Ta chỉ cần thấy nhà sư nào hao hao như vậy là đúng.
Gã phát xong hơn bốn trăm phần thí vật, đừng nói chẳng thấy một ai giống hệt tiểu Hoàng đế, mà hao hao một vài phần cũng không có.
Vi Tiểu Bảo vô cùng thất vọng. Đột nhiên gã tự nhủ:
– Lão nhân gia trước đã làm Hoàng đế địa vị tôn cao là biết chừng nào?
Có lý đâu ngài lại đến lãnh phần bố thí này? Kế hoạch của ta thật là dở quá!
Gã liền hỏi tri khách tăng:
– Bao nhiêu tăng sĩ trong bảo tự đã đến đủ cả chưa?
Tri khách tăng đáp :
– Đến đủ cả rồi. Đa tạ đàn việt đã có lòng thí xả.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Cả mọi vị đều lãnh hết chứ? Tiểu tử e rằng còn có người không chịu đến lấy
Tri khách tăng đáp :
– Đàn việt khéo nói giỡn! Có lý nào thế được?
Vi Tiểu Bảo nói:
– Người xuất gia là không nói dối. Nếu hoà thượng gạt tại hạ thì ngày sau chết xuống âm cung sẽ bị giam vào ngục rút lưỡi.
Tri khách tăng nghe nói không khỏi biến sắc.
Vi Tiểu Bảo nói tiếp :
– Nếu còn người chưa tới lãnh phần thì xin đại hoà thượng cho mời các vị đó ra cho.
Tri khách tăng lắc đầu:
– Chỉ còn phương trượng đại sư là chưa lãnh thí vật. Bần tăng tưởng bất tất phải mời lão nhân gia nữa.
Giữa lúc ấy, một nhà sư lật đật chạy đến báo:
– Thưa sư huynh! Bên ngoài có mười mấy vị Lạt Ma đòi vào ra mắt phương trượng.
Nhà sư kia hạ thấp giọng xuống nói tiếp :
– Bọn họ đều mình đeo đầy binh khí lại khoa tay múa chân ra chiều bất thiện.
Tri khách tăng chau mày hỏi:
– Trước nay những chùa xanh, chùa vàng ở Ngũ Đài Sơn theo hai hệ thống riêng biệt, không bên nào phạm tới bên nào. Bọn họ đến đây làm chỉ Ngươi vào bẩm phương trượng, để ta ra xem sao?
Tri khách tăng lại nhìn Vi Tiểu Bảo xin lỗi một câu rồi chạy ra ngoài.
Vi Tiểu Bảo cười nói:
– Không chừng bọn Lạt Ma thối tha này lại đến kiếm bọn tiểu nhân.
Gã ỷ có Song Nhi võ công cao cường nên chẳng coi mười mấy tên Lạt Ma vào đâu.
Bỗng nghe ngoài cừa Sơn môn có tiếng huyên náo. Một bọn người xông vào Đại hùng bảo điện.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Mình phải ra coi vụ náo nhiệt này!
Gã vừa tới đại điện đã thấy mười mấy tên Lạt Ma áo vàng bao vây tri khách tăng. Chúng nhao nhao cả lên mỗi người nói một câu:
– Phải xục tìm mới được ! Có người trông thấy rõ ràng hắn chạy vào chùa Thanh Lương.
– Vụ này các vị có lỗi rồi. Sao lại giấu người của bọn ta?
– Muốn tử tế thì giao người trả ra, bằng không… hừ… hừ…
Vi Tiểu Bảo đứng một bên nghĩ thầm:
– Lão gia đứng đây. Bọn ngươi có giỏi thì xông tới?
Ngờ đâu bọn Lạt Ma không ngó gì đến gã.
Bọn Lạt Ma đang lớn tiếng đức lác thì Trừng Quang phương trượng tiến ra, thủng thẳng hỏi:
– Chuyện gì vậy?
Tri khách tăng đáp :
– Xin bạch phương trượng rõ…
Nhà sư vừa nói đến hai chữ phương trượng, bọn Lạt Ma liền kéo cả đến bên Trừng Quang la lên:
– Đại sư là phương trượng ư? Vậy thì hay lắm!
– Mau giao người ra đi! Bằng không thì chỉ một mớ lửa là cả lão lẫn ngôi chùa đều bị cháy ra tro !
– Có lý nào thế được? Có lý nào thế được?
– Chẳng lẽ đã làm hoà thượng còn không hiểu lý sự?
Trừng Quang đại sư hỏi:
– Xin hỏi các vị sư huynh ở chùa nào? Các vị đến tệ tự có việc gì?
Một tên Lạt Ma mặc áo vàng ngoài khoác áo cà sa màu hồng đáp :
– Bọn ta ở Tây Tạng vâng lệnh đức Phật sống xuống Trung Nguyên công cán. Không ngờ một tiểu Lạt Ma bị một tên ác tăng đánh đuổi rồi đem vào giấu trong chùa Thanh Lương. Phương trượng hoà thượng ! Hoà thượng mau mau giao trả tiểu Lạt Ma, bằng không thì vụ này bên ta nhất định chẳng chịu bỏ qua.
Trừng Quang đại sư nói:
– Vụ này thật là kỳ dị! Bên bần tăng ở chùa xanh thuộc về phe Thiền tông, vốn không dây dướng gì đến phe Mật tông ở Tây Tạng. Qúy toà mất tiểu Lạt Ma sao không đến những ngôi chùa vàng các nơi mà hỏi?
Tên Lạt Ma kia tức giận nói:
– Có người đã nhìn thấy tiểu Lạt Ma vào trong chùa Thanh Lương nên bọn ta mới đến hỏi. Bằng không thì khi nào chúng ta ăn cơm no xong chẳng có việc gì làm rồi cứ chạy náo loạn cả lên hỏi quàng? Hoà thượng biết điều thì giao tiểu Lạt Ma ra, bọn ta vì nể đức Phật mà không truy cứu nữa.
Trừng Quang đại sư lắc đầu đáp:
– Nếu quả có tiểu Lạt Ma đến chùa Thanh Lương thì chẳng cần các vị đòi hỏi, bần tăng cũng đuổi ra chứ không dung nạp.
Mấy tên Lạt Ma kia đồng thanh la ó:
– Thế thì phải để chúng ta xục tìm..
Trừng Quang vẫn lắc đầu đáp :
– Cửa Phật là nơi thanh tịnh, khi nào để người ngoài vào xục xạo được?
Tên Lạt Ma đứng đầu hỏi:
– Sao lại không để chúng ta xục tìm? Kẻ nào có tật mới phải giật mình.
Như vậy chứng tỏ tên tiểu Lạt Ma kia nhất định ở chùa Thanh Lương rồi!
Trừng Quang đại sư vừa lắc đầu, liền có hai tên Lạt Ma đồng thời vươn tay ra túm lấy cổ áo nhà sư, lớn tiếng quát hỏi:
– Lão có để chúng ta xục tìm không?
Một tên Lạt Ma khác hỏi:
– Đại hoà thượng ! Trong chùa có giấu lương gia phụ nữ đâu mà sợ người ta biết? Hoà thượng cứ để bọn ta xục tìm thì có hề gì?
Lúc này trong chùa Thanh Lương cũng có mười mấy nhà sư chạy ra nhưng đều bị bọn Lạt Ma ngăn cản không cho đến gần bên phương trượng.
Song Nhi thấy cảnh trái mắt, bất giác lửa giận bốc lên ngùn ngụt. Thị khẽ hỏi Vi Tiểu Bảo :
– Thưa tướng công ! Có nên đánh đuổi chúng đi không?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Hãy khoan! Để xem thế nào đã?
Gã tự hỏi:
– Bọn Lạt Ma đã nói rõ ràng là không đến quây nhiễu một cách vô lý. Sao trong chùa này lại giấu tên Lạt Ma kia làm gì? Hay là chỗ dụng ý của chúng cũng giống như mình là muốn gặp Thuận Trị Hoàng đế?
Bỗng thấy ánh bạch quang lấp loáng. Hai tên Lạt Ma tay cầm đao nhọn nhằm đâm vào trước ngực và sau lưng Trừng Quang. Chúng quát lớn:
– Lão không cho xục tìm thì giết lão trước.
Trừng Quang đại sư vẫn không lộ vẻ gì sợ sệt, chậm rãi hỏi:
– A Di Đà Phật ! Các vị đều là đệ tử nhà Phật sao lại động võ?
Hai tên Lạt Ma đưa thêm mũi đao nhọn về phía trước quát :
– Đại hoà thượng ! Nếu vậy chúng ta phải đắc tội với hoà thượng!
Trừng Quang nghiêng mình đi một chút, thuận đà hất hai mũi đao nhọn đâm vào ngực đối phương.
Hai tên Lạt Ma này võ công không phải hạng tầm thường. Tay trái chúng đều phóng chưởng ra phản kích đối phương. Hai chưởng đụng nhau đánh “binh” một tiếng.
Hai tên Lạt Ma đều phải lùi mấy bước.
Những tên Lạt Ma kia lớn tiếng la :
– Tâm Khê hoà thượng lại trỏ vào văn sĩ chừng hơn ba chục tuổi mặc áo trường bào vải xanh giới thiệu:
– Vị này là một đại văn sĩ ở Quan Đông hiệu là Hoàng Phố Các tiên sinh.
Hoàng Phố Các chắp tay nói:
– Tại hạ đã từng được nghe danh Trừng Quang đại hoà thượng ở chùa Thanh Lương trên Ngũ Đài Sơn võ thuật thông thần. Những môn Bát nhã chưởng và Giả diệp thủ nổi tiếng độc bộ võ lâm. Bữa nay tại hạ được tương kiến thật là tam sinh hữu hạnh.
Cả hai vị hoà thượng Trừng Quang và Tâm Khê đều sửng sốt. Một vị tự hỏi:
– Sao hắn lại biết võ công của mình rành mạch như vậy?
Một vị nghĩ thầm:
– Nghe nói Bát nhã chưởng và Gia diệp thủ đều ở trong bảy mươi hai tuyệt kỹ của phái Thiếu Lâm. Chẳng lẽ lão hoà thượng trông như người chết dở này lại có bản lãnh ghê gớm đến thế? Không chừng Hoàng Phố tiên sinh muốn châm biếm lão.
Trừng Quang chắp tay đáp:
– Bần tăng tuổi tác già nua mất rồi. Thưở nhỏ có học được chút công phu non nớt thì nay cũng quên hết sạch. Hoàng Phố cư sĩ là tay văn võ kiêm toàn.
Thật là đáng mừng!
Vi Tiểu Bảo đứng nghe mấy người nói toàn điều khách sáo, nhã nhặn thì nghĩ bụng: chắc không xảy ra chuyện đánh nhau nữa.
Ba Nhan nói:
– Đại hoà thượng! Bản toà từ tiểu tử ra đi có đem theo tên tiểu đồ nhi tên gọi âm Trú. Nghe nói các vị hoà thượng trong chùa này bắt giữ gã. Vậy đại sư nên nể mặt đức Phật sống mà tha ra thì ai cũng cám ơn.
Trừng Quang đại sư mỉm cười hỏi:
– Mấy vị sư huynh đây đến tệ tự huyên náo, bần tăng không muốn tranh hơi với họ. Đại sư đã là người thông tình đạt lý, sao còn tin lời nói quanh? Từ ngày có chùa Thanh Lương đến nay, e rằng đây là lần đầu có các vị Lạt Ma quang giáng. Câu nói tệ tự thu lưu đệ tử của quý toà từ đâu mà ra?
Ba Nhan đảo cặp mắt sùng sục đáp:
– Chẳng lẽ người ta nói oan cho đại tự? Phải chăng đại sư không muốn…không muốn uống rượu phạt. .. đòi uống rượu mời?
Lão là người tiểu tử nói tiếng Hán không được lưu loát. Câu tục ngữ
“Không uống rượu mời đòi uống rượu phạt” lão nói ngược lại.
Tâm Khê cười nói:
– Xin hai vị đừng làm tổn thương hoà khí. Theo ý kiến của lão tăng thì chú tiểu Lạt Ma có giấu ở chùa Thanh Lương hay không còn là khẩu thuyết vô bằng, có mắt thấy mới là sự thực. Bây giờ Hoàng Phố cư sĩ cùng bần tăng đứng ra làm chứng. Các vị đi vãn cảnh khắp chỗ trong chùa Thanh Lương một chuyến. Hễ thấy Phật thì quỳ lạy gặp sư thì gật đầu. Nếu giáp mặt hết thảy mọi người và khắp nơi trong chùa không thấy âm Trú tiểu Lạt Ma thì coi như là không có chuyện gì hết, được chăng?
Bọn người mới đến nói lui nói tới chẳng qua chỉ muốn sục tìm trong chùa Thanh Lương.
Trừng Quang đại sư ngấm ngầm tức giận đáp :
– Mấy vị Lạt Ma đại gia từ tiểu tử tới đây không hiểu quy củ người Hán chúng ta cũng chẳng có chi đáng trách, nhưng Tâm Khê đại sư đức cao vọng trọng, sao cũng thốt ra những lời phi lý như vậy? Tên tiểu Lạt Ma đó nếu quả có đến Ngũ Đài Sơn rồi mất tích thì ngôi chùa đáng điều tra trước tiên là chùa Phật Quang rồi sau mới đến các chùa khác.
Tâm Khê cười ha hả nói:
– Sau khi coi xong chùa Thanh Lương mà chưa tìm thấy người, nếu các vị Lạt Ma muốn đến khám xét chùa Phật Quang thì bần tăng cũng hoan nghênh vô cùng !
Ba Nhan nói:
– Vì có người trông thấy rõ ràng gã tiểu tử âm Trú đã bị đem vào giấu trong chùa Thanh Lương, bản toà lnới đến tra hỏi. Nếu không thì chẳng dám… chẳng dám muội mạo như vậy.
Hai chữ mạo muội gã nói không thạo đảo ngược thành muội mạo.
Trừng Quang hỏi:
– Không hiểu ai đã trông thấy?
Ba Nhan trỏ vào Hoàng Phổ Các đáp:
– Chính Hoàng Phổ tiên sinh đây. Y là một nhân vật có danh vọng quyết không lừa dối.
Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng:
– Hiển nhiên bọn này cùng phe với nhau, dĩ nhiên chẳng làm chứng cho nhau.
Gã không nhịn được hỏi:
– Tên tiểu Lạt Ma đó năm nay bao nhiêu tuổi?
Bọn Ba Nhan, Tâm Khê, Hoàng Phố Các từ lúc vào tới giờ không lý gì đến hai đứa nhỏ đứng một bên, chợt nghe Vi Tiểu Bảo cất tiếng hỏi họ mới quay đầu sang nhìn gã, thấy gã ăn mặc thật sang trọng. Trên mũ có nạm những viên ngọc rất đẹp, vạt áo đính những hạt minh châu lấp loáng. Đúng là một vị công tử con nhà giàu thừa tiền của.
Đứng bên là một tên tiểu đồng, y phục cũng bằng gấm đoạn.
Tam Khê cười nói:
– Vị tiểu Lạt Ma kia cũng xít xoát tuổi của công tử.
Vi Tiểu Bảo quay lại nói:
– Thế thì phải rồi. Vừa rồi bọn tại hạ rõ ràng đã trông thấy vị tiểu Lạt Ma đó Y chạy vào trong một ngôi chùa lớn. Phía trước ngôi chùa này có treo biển khắc chữ. Phải rồi! Đúng là ba chữ “Phật Quang tự”. Vị tiểu Lạt Ma đó tiến vào chùa Phật Quang.
Gã nói câu này khiến cho bọn Ba Nhan lập tức biến sắc. Nhưng Trừng Quang đại sư lại ngấm ngầm khoan khoái.
Ba Nhan tức giận nói:
– Ngươi nói ba lăng nhăng… bốn lăng nhăng gì thế?
Lão tưởng thêm lên làm “bốn lăng nhăng” để tỏ ra câu nói của Vi Tiểu Bảo càng thêm hoang đường, láo khoét.
Vi Tiểu Bảo cười đáp :
– Không phải nói bốn lăng nhăng, mà nói mười lăng nhăng, mười một lăng nhăng, mười hai lăng nhăng…
Ba Nhan tức quá không nén nổi cơn giận, vươn tay ra chụp vào trước ngực Vi Tiểu Bảo.
Trừng Quang khẽ giơ tay mặt lên. Luồng kình phong ở tay áo phất vào khuỷu tay Ba Nhan.
Ba Nhan vươn tay trái ra, năm ngón tay lão như móng chân gà chụp xuống tay áo Trừng Quang đại sư.
Trừng Quang rụt tay về tay áo phất ngược lại thành ra đối phương chụp không trúng.
Ba Nhan la lên:
– Lão oa tàng tiểu Lạt Ma dưới toà Phật sống của bọn ta, còn muốn động thủ giết người chăng? Loạn rồi ! Loạn rồi!
Hoàng Phố Các cất tiếng dõng dạc:
– Các vị có việc gì thì nói chuyện tử tê, không nên động võ.
Hắn vừa nói dứt lời thì ngoài chùa đột nhiên có đông người đồng thanh hô :
– Hoàng Phố tiên sinh ra lệnh: Các vị có việc gì thì nói chuyện tử tế không nên động võ.
Thanh âm rất vang vội, số người hô câu này tưởng chừng đến mấy trăm tên. Té ra họ đã ngấm ngầm bao vây chùa Thanh Lương.
Bọn người này đã được huấn luyện. Hoàng Phố Các tuyên bố vừa dứt câu, chúng liền đồng thanh hô theo để ra uy trấn áp.
Trừng Quang phương trượng tuy dày công phu hàm dưỡng mà nghe tiếng hò hét một cách đột ngột cũng không chấn động tinh thần.
Hoàng Phố Các cười khà khà nói:
– Trừng Quang phương trượng ! Phương trượng là một cao nhân tiền bối trong võ lâm. Phương trượng ở đây tu dưỡng kín đáo quần hùng đều ngưỡng mộ. Ba Nhan đại Lạt Ma đã muốn dòm ngó trong chùa này, phương trượng nên nhường cho lão nhân gia khám xét. Đại hoà thượng hành vi chính đính như gió trăng trong sáng. Vậy chùa Thanh Lương không có việc gì đáng hổ thẹn, hà tất các vị phải làm tổn thương hoà khí võ lâm?
Hắn nói mấy câu này bề ngoài hời hợt nhẹ nhàng mà thực ra có ý uy hiếp đối phương và tỏ rõ thái độ nếu không để sục tìm tất không tránh khỏi chuyện động võ.
Trừng Quang trong lòng ngấm ngầm hồi hộp. Võ công đại sư tuy rất cao thâm, nhưng lão nhân gia ở chùa Thanh Lương toa. thiền thuyết pháp, chứ không truyền thụ võ công, nên hơn bốn trăm nhà sư trong chùa chẳng có mấy người biết võ. Vừa rồi đại sư trao đổi một chiêu với Ba Nhan, đã phát giác ra tay trái hắn thi triển “Kê trảo công” cực kỳ lợi hại.
Đại sư lại nghe Hoàng Phố Các nói câu vừa rồi, biết là nội lực hắn rất thâm hậu nên thanh âm mới vang dội như vậy, chứ hắn không phải hạng tầm thường. Chưa kể đến hàng trăm trợ thủ bên ngoài, chỉ hai tay cao thủ trước mắt, đại sư cũng khó lòng chống nổi
Hồi 79
Chùa Thanh Lương gặp hồi đại nạn
Hoàng Phổ Các thấy Trừng Quang đai sư trầm ngâm không lên tiếng liền cười nói:
Dù trong chùa Thanh Lương có mấy vị nương tử xinh đẹp thì để mọi người chiêm ngưỡng dung nhan, âu cũng là một phen được hưởng nhãn phúc rất sâu xa.
Hắn nói hai câu này thật là khinh bạc , không còn nể mặt Trừng Quang đại sư chút nào nữa.
Trừng Quang thấy Ba Nhan phóng ra những thủ thức đúng là công phu đích phái Mật Tông ở tiểu tử. Còn Hoàng Phủ Các lai lịch thế nào thì không sao đoán được. Lão tự hỏi:
Hắn đã biết rõ mình đích phái Thiếu Lâm và còn nói rõ cả những môn võ sở trường của mình mà sao hắn tuyệt không có chút gì úy ky đối với bản phái? Hắn ỷ vào đâu mà không kiêng nể ai?
Nhà sư trong lòng xoay chuyển ý nghĩ nên bọn Tâm Khê, Ba Nhan nói cười chớt nhả thế nào cũng mặc, chẳng để lọt vào tai.
Tâm Khê cười nói:
– Phương trượng sư huynh ! Đã vậy thì sư huynh nên để Lạt Ma đi coi mọi chỗ cho xong quách.
Lão nói rồi chúm miệng đưa môi ra hiệu.
Ba Nhan đại sư liền cất bước đi vào hậu viện.
Trừng Quang nghĩ bụng:
– Bọn chúng đã chuẩn bị rồi mới đến đây thì dù ta có ngăn cản được Ba Nhan và Hoàng Phủ Các , nhưng quyết không thể nào ngăn cản nổi số đông thủ hạ của chúng đã đưa đến. Nếu xảy ra cuộc hỗn chiến thì chùa Thanh Lương gặp phải kiếp nạn trọng đại.
Trừng Quang tâm sự rối bời, bất giác buông tiếng thở dài rồi giương mắt lên nhìn bọn Ba Nhan tiến vào nội viện. Nhà sư đành đi theo sau bọn chúng.
Ba Nhan, Tâm Khê, Hoàng Phủ Các ba người hạ thấp giọng thương nghị với nhau. Mấy chục tên thủ hạ của chúng đã xông vào những gian điện đường, tăng phòng xục tìm.
Quần tăng chùa Thanh Lương thấy phương trượng chưa ra lệnh, ai cũng chỉ giương cặp mắt tức giận lên mà nhìn, không dám ngăn cản.
Vi Tiểu Bảo cùng Song Nhi theo sau Trừng Quang phương trượng nhìn thấy tay áo tăng bào của nhà sư rung động không ngớt thì biết là lão căm giận đến cực điểm chỉ vì ít người địch lại số đông, khó bề kháng cự phải nhịn nhục.
Bỗng nghe trong tăng phòng phía Tây có người lớn tiếng hỏi:
– Có phải hắn đây không?
Hoàng Phủ Các rảo bước chạy tới. Hai hán tử đã kéo một nhà sư trung niên đưa ra.
Nhà sư này lối chừng bốn chục tuổi tướng mạo thanh tú cất tiếng hỏi:
– Các vị bắt bần tăng làm chi?
Hoàng Phủ Các lắc đầu ra hiệu không phải. Hai tên hán từ liền cười nói:
– Xin lỗi !
Rồi thả nhà sư ra.
Vi Tiểu Bảo liền hiểu ngay là những người đến đây là để kiếm Thuận Trị Hoàng đế, không còn nghi ngờ gì nữa.
Trừng Quang cười lạt hỏi móc:
– Vị hoà thượng này ở bản tự phải chăng là tiểu Lạt Ma dưới toà Phật sống?
Hoàng Phủ Các không trả lời thì lại thấy thủ hạ lôi ra một nhà sư đứng tuổi khác, hắn nhìn kỹ tướng mạo nhà sư này rồi lại lắc đầu.
Vi Tiểu Bảo tự nhủ:
– Té ra hắn nhận được Thuận Trị Hoàng đế.
Rồi bụng bảo dạ:
– Bọn chúng xục tìm như vậy tất’ lôi được Thuận Trị Hoàng đế ra. Ngài là phụ thân của tiểu Hoàng đế, ta phải nghĩ cách bảo vệ cho ngài.
Nhưng bên đối phương đông quá làm cách nào để bảo vệ? Gã chưa nghĩ ra được biện pháp.
Mấy chục người xục tìm đến trước một toà tiểu tăng viện ở mé Đông Bắc.
Cửa viện đóng chặt, bọn chúng liền la gọi:
– Mở cửa mau! Mở cửa mau!
Trừng Quang nói:
– Phòng này là nơi toa. quan của một vị cao tăng ở bản tự đã bảy năm nay.
Các vị không nên phá hoại cuộc thanh tu của lão nhân gia.
Tâm Khê cười hỏi:
– Đây là người ngoài lọt vào, chứ không phải vị hoà thượng toa. quan không chịu đựng nổi mà tự mở ra thì có sao?
Một tên Lạt Ma thân hình to lớn quát lên:
– Sao lại không mở cửa? Chắc hắn ở trong này!
Rồi gã vung chân đá vào cửa viện.
Bóng người thấp thoáng. Trừng Quang đã lạng đứng chắn trước mặt
gã
Tên Lạt Ma kia thu thế về không kịp, chiếc giò đá ra trúng vào bụng dưới Trừng Quang đánh “cắc” một tiếng. Xương đùi gã bị gãy rồi. Người gã ngã ngửa về phía sau.
Ba Nhan thét lên những tiếng quái gở. Tay trái đưa lên, tay mặt chúi xuống đều thành thế móng chân gà nhằm Trừng Quang chụp tới.
Trừng Quang đứng ở cửa, phóng chưởng hất Ba Nhan ra.
Hoàng Phủ Các la lên:
– Bát Nhã chưởng tuyệt hảo !
Hắn trỏ tay trái một cái. Một dây phong điểm tới trước mặt Trừng Quang.
Trừng Quang né sang bên tả tránh khỏi.
Bỗng nghe đánh “kịch” một tiếng.
Luồng chỉ phong đụng vào cửa gỗ.
Trừng Quang kinh hãi la lên:
– Chỉ lực cực kỳ lợi hại !
Rồi thi triển Bát nhã chưởng, ngưng thần tiếp chiến.
Lão đã quyết định chủ ý không đả thương người, chỉ tử thủ khuôn cửa gỗ này được lúc nào hay lúc ấy. Sau cùng, cái mạng già có chết ở đây cũng không thẹn với đời.
Ba Nhan và Hoàng Phổ Các chia ra đánh vào hai bên.
Trừng Quang sử chiêu rất thong thả phóng từng chưởng một đánh ra coi hời hợt như không có lực lượng gì mà chưởng phong rít lên cực kỳ lợi hại !
Mấy chục tên thủ hạ của Ba Nhan đứng ngoài quát tháo reo hò để trợ Oai.
Ba Nhan tấn công mấy lần đều bị chưởng lực của Trừng Quang hất lùi lại.
Ba Nhan trong lòng nóng nảy, nổi máu hung đồ, tấn công cực kỳ ráo riết.
Đột nhiên hắn rên lên một tiếng giơ tay trái lên. Mấy chục sợi râu bạc bay phất phợ Đó là hắn đã chụp trúng chòm râu của Trừng Quang rồi buông ra.
Nhưng bên vai phải hắn cũng bị trúng chưởng. Ban đầu chưa thấy gì, sau cánh tay mặt mỗi lúc một trầm trọng rổi không giơ cao lên được. Hắn chỉ dùng tay trái tiếp tục phóng chiêu cực kỳ lợi hại.
Ba Nhan bỗng gầm lên một tiếng, lướt người sang một bên.
Bốn tên Lạt Ma, tay cầm cương đao xông vào tấn công Trừng Quang.
Trừng Quang đá hai tên lộn đi. Tay trái phóng chưởng đánh vào trước ngực tên Lạt Ma thứ ba.
Tên này “ối” lên một tiếng rồi nhảy vọt đi tránh đòn.
Giữa lúc ấy, tên Lạt Ma thứ tư phóng cương đao chém tới.
Trừng Quang phất tay áo quấn lấy tay gã.
Lúc này tay mặt Ba Nhan đã đỡ tê chồn, hắn vung song chưởng một trên một dưới đánh tới.
Trừng Quang né tránh sang bên phải. Bỗng một luồng kình phong xô tới, nhà sư la thầm:
– Phen này thì nguy mất !
Đổng thời phóng chưởng đánh ra, nhưng cảm thấy má bên phải đau nhói không chịu được. Nhà sư đã bị trúng chỉ của Hoàng Phủ Các đâm vào.
Phát chưởng của nhà sư cũng đánh trúng tay đối phương nhưng chưa làm cho gãy xương.
Song Nhi thấy Trừng Quang mặt đầy máu tươi, khẽ hỏi:
– Có nên viện trợ phương trượng không?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Hãy chờ một chút xem sao đã?
Bản ý gã là cốt tìm cho thấy mặt Thuận Trị Hoàng đế. Nếu để Song Nhi ra tay đánh bọn hung đồ thì khó lòng tìm ra được lão Hoàng đế.
Quần tăng chùa Thanh Lương thấy phương trượng bị nguy hiểm tới tấp cầm côn bổng, đinh ba chạy ra trợ chiến, nhưng sư sãi ở đây không hiểu võ công. Ai xông vào liền bị đối phương đánh tét đầu chảy máu.
Trừng Quang vội la lên:
– Các ngươi hãy lui ra không được động thủ !
Ba Nhan cũng tức giận gầm thét:
– Các ngươi cứ phóng tay chém giết chúng đi !
Hắn vừa quát thét, bọn Lạt Ma liền hạ thủ chẳng nể nang gì nữa.
Chỉ trong khoảnh khắc bốn nhà sư chùa Thanh Lương đã bị chém chết, đầu một nơi mình một nẻo.
Trừng Quang thấy vậy không khỏi đau lòng. Lão vừa phân tâm một chút lại trúng một chỉ nữa của Hoàng Phủ Các đâm vào mé bên phải trước ngực.
Máu tươi theo lỗ thủng vọt ra ngoài.
Hoàng Phủ Các đắc chí cười hỏi:
– Bát Nhã chưởng của phái Thiếu Lâm bất quá có vậy mà thôi. Sao đại hoà thượng còn chưa chịu đầu hàng?
Trừng Quang đại sư đáp :
– A Di Đà Phật ! Tội nghiệt của thí chủ không nhỏ đâu.
Đột nhiên hai tên Lạt Ma múa đao lăn xả vào chém hai chân nhà sư.
Trừng Quang vung chân đá ra, nhưng vết thương trước ngực nổi cơn đau điếng người. Mặt lão tối sầm. Đòn cước mới đá ra nửa vời đã phải dừng lại.
Trong lúc mê man lão vung tay trái quét bừa hai cái trúng vào đầu hai tên Lạt Mạ Lập tức chúng chết giấc.
Ba Nhan cất tiếng thoá mạ:
– Thằng trọc chết đâm kia ! …
Hắn phóng hai tay một nhát. Mười ngón tay đâm vào đùi bên trái Trừng Quang.
Trừng Quang không chống nổi nữa, ngã lăn ra.
Ba Nhan cười hô hố phóng chân đá vào cánh cửa gỗ đánh “rắc ” một tiếng.
Cánh cửa bật tung vào trong.
Ba Nhan thích chí reo lên:
– Hay lắm ! Ra mau đi ! Để mọi người coi mặt xem thế nào?
Trong căn phòng tối om yên lặng không một tiếng động.
Hoàng Phủ Các đã phóng chỉ liên tiếp phong toa? huyệt đạo Trừng Quang.
Tăng chúng chùa Thanh Lương thấy địch nhân hành hung giết người đều đứng đằng xa la làng chứ không dám tiến gần vào.
Ba Nhan lại hô lớn:
– Bắt người lôi ra đây cho ta !
Hai tên Lạt Ma “dạ ” một tiếng xồng xộc tiến vào phòng.
Đột nhiên ánh vàng lấp loáng. Một cây hoàng kim chử từ trong phóng ra.
“Binh binh” hai tiếng ! Hoàng kim chử đánh trúng đầu hai tên Lạt Ma.
Cây hoàng kim chử phóng ra rút vào hai lần là hai tên Lạt Ma đầu óc vỡ tan chết ngay giữa cửa, không kịp kêu rú một tiếng.
Biến diễn này ngoài ra sự tiên liệu của mọi người. Họ thấy cây hoàng kim chử phóng ra thu về không lấy gì làm mau lẹ cho lắm mà hai tên Lạt Ma không sao tránh được.
Ba Nhan lớn tiếng thoá mạ. Ba tên Lạt Ma khác lại xông vào. Lần này chúng đã đề phòng trước, múa tít cương đao bảo vệ trên đầu.
Tên Lạt Ma thứ nhất bước chân qua cửa, cây hoàng kim chử từ trên đầu đập xuống, trúng cương đao. Cả đao lẫn chử đồng thời giáng vào đầu Lạt Ma.
Tên Lạt Ma thứ hai vận toàn lực hươ đao lên , nhưng lúc cây hoàng kim chử giáng xuống bằng sức nặng ngàn cân. Cương đao đối với hoàng kim chử chẳng thấm thía gì.
“Chát” một tiếng ! Đầu tên Lạt Ma này lại vỡ nát.
Tên Lạt Ma thứ ba hết hồn, sắc mặt tái mét đánh rớt cương đao vội chạy lùi lại
Ba Nhan chỉ ngoác miệng ra mà thoá mạ chứ không dám tự mình xông vào.
Hoàng Phủ Các hô:
– Lên nóc nhà đi ! Trổ mái ra đánh xuống !
Bốn hán tử liền nhảy lên nóc nhà khoét lỗ thủng quăng gạch ngói xuống.
Hoàng Phủ Các lại hô :
– Hãy lấy cát đá liệng vào nhà!
Bọn hán tử thủ hạ của hắn liền theo lời lượm cát đá dưới đất liệng qua cửa như mưa rào vào tăng phòng.
Diễn biến này khiến cho người trong phòng dù bản lãnh cao thâm đến đâu cũng không có cách nào yên thân được.
Cát đá ở ngoài liệng vào tuy bị người kia vung hoàng kim chử hất ngược trở ra phần lớn, nhưng gạch ngói từ trên nóc nhà quẳng xuống tới tấp không thể đỡ gạt cho xiết được.
Bỗng nghe một tiếng “rầm” rùng rợn như tiếng trâu mộng rống lên. Một vị đại hoà thượng to béo, tay trái dắt một nhà sư, tay mặt huy động cây kim chử, rảo bước chạy ra.
Vị Mãng hoà thượng này cao hơn người thường ít ra là nửa cái đầu. Cây kim chử múa tít loé ra ánh vàng lấp loáng. Mãng hoà thượng oai phong lẫm liệt chẳng khác một vị thiên thần, lớn tiếng quát hỏi:
– Các ngươi không muốn sống nữa chăng?
Vi Tiểu Bảo đoán chắc nhà sư mà Mãng hoà thượng dắt tay kia là Thuận Trị Hoàng đế.
Mãng hoà thượng vừa ra khỏi tăng phòng, mọi người chú ý nhìn lão thì thấy sắc mặt đỏ tía, râu đâm tua tủa. áo tăng bào rách tứ tung. Mọi người nhìn qua những lỗ thủng thấy bắp thịt Mãng hoà thượng nổi lên cuồn cuộn.
Mãng hoà thượng lưng rộng vai u, chân tay to lớn.
Bọn Hoàng Phủ Các, Ba Nhan thấy uy thế Mãng hoà thượng ghê gớm,không tự chủ được lùi lại mấy bước.
Ba Nhan hét lên:
– Thằng trọc kia chỉ có một mình thì việc gì mà sợ? Chúng ta xông cả vào đi !
Hoàng Phủ Các hô :
– Chúng ta phải coi chừng, đừng làm thương tổn đến nhà sư bên cạnh Mãng hoà thượng.
Mọi người nghe Hoàng Phủ Các hô mới quay lại nhìn nhà sư kia.
Nhà sư đó vào trạc bốn mươi tuổi, người cao mà gầy, phong tư tuấn nhã,sắc mặt trắng xanh. Cặp mắt vẫn nhìn xuống không để ý gì đến tình trạng xung quanh. ..
Vi Tiểu Bảo trong lòng hồi hộp. Trống ngực đập loạn lên, gã nghĩ thầm:
– Nhà sư đó chắc là gia gia của tiểu Hoàng đế, nhưng tướng mạo lão gia lại không giống hệt ông vua con, lão gia so với tiểu Hoàng đế còn dễ coi hơn nhiều.
Giữa lúc ấy mười mấy tên Lạt Ma xông vào tấn công Mãng hoà thượng.
Mãng hoà thượng huy động hoàng kim chử. Những tiếng “chát chát” vang lên không ngớt. Mỗi một tiếng “chát” là một địch nhân trúng chử té nhào, bể sọ ra mà chết.
Hoàng Phủ Các thò tay trái vào sau lưng rút ra một cây nhuyễn tiên. Ba Nhan sử dụng đôi thiết trùy cán ngắn. Hai người chia hai bên giáp công Mãng hoà thượng.
Hoàng Phủ Các rung cây nhuyễn tiên một cái. Đầu cây tiên quét ngang đánh vèo một tiếng lướt vào cổ Mãng hoà thượng.
Mãng hoà thượng quát tháo om sòm, vung chử đánh tới Ba Nhan.
Ba Nhan vung song trùy lên gạt. Chử, trùy đụng nhau bật lên một tiếng “choang” rùng rợn.
Cánh tay Ba Nhan bị tê chồn để rớt song chuỳ.
Mãng hoà thượng cũng bị nhuyễn tiên đánh trúng đầu vai.
Bây giờ mọi người đã nhận thấy Mãng hoà thượng tỷ lực ghê gớm nhưng võ công lại tầm thường.
Lúc này một tên Lạt Ma sấn gần vào bên Mãng hoà thượng chụp lấy cánh tay trái nhà sư đứng tuổi.
Vi Tiểu Bảo nói nhỏ vào tai Song Nhi:
– Phải ráng bảo vệ nhà sư này!
Song Nhi khẽ đáp :
– Xin tuân lệnh!
Bóng người thấp thoáng. Song Nhi vươn tay đâm vào sau lưng tên Lạt Mạ Gã liền té nhào.
Song Nhi quay mình điểm dứ một chiêu vào Hoàng Phủ Các.
Hoàng Phủ Các lảng tránh sang mé hữu, Song Nhi liền xoay tay điểm trúng vào trước ngực Ba Nhan.
Ba Nhan mở miệng thóa mạ:
– Con me….
Hắn vừa thốt ra một tiếng đã ngã ngửa người xuống đất.
Song Nhi thân hình bé nhỏ, thân pháp linh hoạt phi thường, vừa chuyển sang mé tả đã lướt tới mé hữu. Ngón tay nhỏ nhắn của thị phóng tới đâu người ta ngã ra tới đó.
Chỉ trong chớp mắt mấy chục tên thủ hạ của Ba Nhan cùng Hoàng Phủ Các đưa tới đã nằm la liệt dưới đất.
Tâm Khê miệng lắp bắp :
– Ô hay! … Tiểu… tiểu thí chủ…
Song Nhi mỉnl cười hô theo :
– Ô hay! Lão hoà thượng !
Thị phóng chỉ điểm trúng vào sau lưng Tâm Khê hoà thượng.
Hoàng Phủ Các cực kỳ kinh hãi huy động cây nhuyễn tiên để bảo vệ quanh mình.
Cây nhuyễn tiên rít lên vù vù. Trong vòng tròn chừng một trượng bóng tiên dày khít thành một bức màn, cơ hồ nước cũng không chảy qua được.
Song Nhi vẫn hai bàn tay không xoay chuyển ngoài vòng tiên như ma quỷ hiện hình.
Trừng Quang phương trượng ngồi dưới đất, trong lòng rất đỗi kinh nghi nghĩ thầm:
– Võ công cùng gia số của Hoàng Phủ Các ta vẫn không nhận ra được.
Còn vị tiểu thí chủ kia lại càng ghê gớm! Đột nhiên y ra tay giải vây cho bên mình. Không hiểu y là đệ tử môn phái nào?
Hoàng Phủ Các sử dụng cây nhuyễn tiên mỗi lúc một mau lẹ hơn. Cây tiên đánh lướt bên mình Song Nhi chỉ cách một vài tấc mà đều bị thị tránh khỏi.
Hoàng Phủ Các la lên:
– Thằng lỏi này giỏi thật !
Hắn vận kình ra cây nhuyễn tiên thành cứng như trường thương nhằm đâm vào ngực Song Nhi.
Công phu biến tiên thành thương tỏ ra nội kmh của hắn cực kỳ hùng hậu, ít kẻ bì kịp.
Hoàng Phủ Các lại quát lên một tiếng:
– Này!
Ngọn tiên sắp chấm vào ngực Song Nhi, thị liền trượt chân một cái lướt về phía trước, phóng ngón tay điểm vào bụng dưới đối phương.
Hoàng Phủ Các biến chiêu cực kỳ thần tốc. Hắn dựng đứng bàn tay trái lên để tóm lấy chiêu chỉ của Song Nhi điểm tới.
Cây nhuyễn tiên tựa hồ một con vật sống động, nó quay đầu lại nhằm điểm vào sau lưng Song Nhị Người thị xoay tròn đi một vòng. Toàn thân bị cây nhuyễn tiên đẩy lên không, nhưng tay trái thị đã chụp được đầu roi.
Hoàng Phủ Các quật mạnh một cái tưởng đập Song Nhi vào tường.
Song Nhi người còn lơ lửng trên không, chân trái khẽ đá ra trúng vào huyệt Thái Dương Hoàng Phủ Các. Hắn rú lên một tiếng rồi người từ từ ngã xuống.
Chân phải Song Nhi vừa chấm đất, thị đoạt lấy cây nhuyễn tiên.
Vi Tiểu Bảo lớn tiếng hoan hô:
– Hảo công phu ! Hảo công phu !
Gã rút đao truỷ thủ ra chỉ vào mắt bên trái hắn, quát lớn:
– Ngươi hạ lệnh cho bọn thủ hạ không được tiến lại.
Hoàng Phủ Các không nhúc nhích được, trên mặt lại cảm thấy lưỡi đao truỷ thủ lạnh toát, trong lòng cực kỳ kinh hãi hết sức la lên:
– Hết thảy mọi người hãy nghe đây! Không ai được tiến lại !
Huyệt đạo hắn còn bị phong toả, khí huyết lưu thông khó khăn, nên tiếng hô chỉ hời hợt ngoài miệng chứ không có chút sức mạnh.
Mãng hoà thượng giương cặp mắt tròn xoe chăm chú nhìn Song Nhi một lúc rồi cất tiếng khen:
– Hảo tiểu tử!
Lão nâng nhà sư đứng tuổi dậy đưa vào tăng phòng.
Vi Tiểu Bảo tiến lên một bước muốn nói với nhà sư đứng tuổi mấy câu nhưng không kịp nữa.
Song Nhi chạy đến bên Trừng Quang đại sư giải huyệt đạo cho lão rồi cười nói:
– Bọn hung đồ đốn mạt làm điều bá đạo, dám mạo phạm đến phương trượng. Tiểu nhân rất lấy làm áy náy.
Trừng Quang đứng lên chắp tay đáp:
– Tiểu thí chủ mình mang tuyệt kỹ ‘giải cứu đại nạn ‘cho bản tự. Lão tăng tuổi già mắt kém không nhận biết cao nhân, nên đã phạm điều thất kính.
Mong rằng thí chủ miễn trách cho.
Song Nhi nói:
– Tiểu nhân không dám. Phương trượng đối đãi với công tử của tiểu nhân thật khách sáo quá!
Trừng Quang nhìn Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Vi công tử! Công tử tính giải quyết vụ này thế nào cho ổn? Tiểu thí chủ đây tuy đã điểm ngã mấy chục người, nhưng ngoài chùa còn mấy trăm tên.
Vụ này chưa yên được.
Vi Tiểu Bảo mỉm cười hỏi lại:
– Yêu cầu ba vị thí chủ đây ra lệnh giải tán bọn họ được chăng?
Hoàng Phủ Các rất lanh trí. Hắn biết Vi Tiểu Bảo muốn bức bách mình tự động giải tán bọn thủ hạ, nên không chờ gã lên tiếng đã hô lớn:
– Các ngươi hãy xuống dưới chân núi chờ ta !
Mấy trăm tên thủ hạ Ở ngoài chùa đồng thanh đáp :
– Xin tuân lệnh.
Tiếng bước chân lạo xạo vang lên một lúc rồi yên tĩnh.
Trừng Quang đã hơi yên tâm toan vươn tay giải huyệt cho Tâm Khê.
Vi Tiểu Bảo vội nói:
– Phương trượng hãy khoan ! Tại hạ có điều muốn thương lượng với phương trượng.
Trừng Quang đáp :
– Xin vâng. Nhưng mấy vị hoà thượng đây bị điểm huyệt đã lâu chân tay tê chồn. Bần tăng giải huyệt cho họ …
Vi Tiểu Bảo cười ngắt lời:
– Nhanh chậm cũng không làm gì trong mấy khắc. Chúng ta hãy vào sảnh đường bên kia nói chuyện một chút rồi sẽ tính cũng chưa muộn.
Trừng Quang gật đầu đồng ý.
Võ công lão cao thâm, nhưng tính tình nhu nhược, làm việc không quyết đoán. Lão nhìn Tâm Khê hoà thượng nói:
– Sư huynh bất tất phải nóng nảy, lát nữa tiểu đệ sẽ quay lại giải huyệt đạo cho.
Lão nói rồi dẫn Vi Tiểu Bảo vào trong Phật điện mé Tây.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Bạch phương trượng ! Phải chăng bọn người này đến đây để từn tiểu Lạt Ma?
Trừng Quang há miệng, líu lưỡi không biết đáp thế nào.
Lão biết rõ bọn chúng đến đây với dụng ý gì nhưng khó bề thổ lộ.
Vi Tiểu Bảo ghé miệng vào tai lão khẽ nói:
– Tại hạ biết chúng vì vị Hoàng đế hoà thượng đó mà đến.
Trừng Quang giật nảy mình từ từ gật đầu đáp :
– Té ra thí chủ đã biết rồi!
Vi Tiểu Bảo khẽ nói:
– Tại hạ đến bảo tự lập đàn tràng giải oan là chuyện giả, thực tình là để bảo vệ cho Hoàng đế hoà thượng đặng bình yên vô sự.
Trừng Quang nói:
– Té ra là thế! Bần tăng cũng có ý nghi ngờ, vì thí chủ lật đật vượt qua muôn dặm đường trường lên chùa Thanh Lương này để mở đàn tràng là một chuyện phi lý.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Tuy đã hạ được bọn Hoàng Phủ Các, Ba Nhan, nhưng bắt hổ là chuyện dễ, thả hổ mới là chuyện khó. Nếu mình thả chúng về thì sau mấy ngày chúng lại đến sinh sự, thật phiền cho mình.
Trừng Quang nói:
– Giết chúng đi cũng không thể được. Chùa này đã bị tổn thương mấy nhân mạng. Hỡi ơi ! A Di Đà Phật ! A Di Đà Phật !
Vi Tiểu Bảo nói:
– Giết bọn chúng cũng bằng vô dụng. Bây giờ đành thế này vậy: Phương trượng sai trói chúng lại để bọn ta tra hỏi cho ra chúng đến kiếm Hoàng đế hoà thượng với dụng ý gì?
Trừng Quang lấy làm khó nghĩ đáp:
– Cửa Phật là nơi yên tịnh. Bọn bần tăng đã xuất gia mà trói người thẩm vấn một cách riêng tây, dường như không hợp lý.
Vi Tiểu Bảo hỏi lại:.
– Làm sao không hợp lý? Chẳng lẽ bọn chúng đến chùa giết sư là hợp lý chăng? Ta mà không thẩm vấn cho biết rõ tất cả bọn chúng lại đến giết người, phóng hoa? đốt chùa Thanh Lương thì làm thế nào?
Trừng Quang ngẫm nghĩ rồi gật đầu đáp :
– Thí chủ nói cũng phải. Vậy nhất thiết mọi việc lão tăng xin nghe theo lời thí chủ!
Lão nói rồi vỗ tay một cái. Một nhà sư tiến vào chắp tay thi lễ:
– Đệ tử xin chờ lệnh phương trượng.
Hồi 80
Chủ bộc lo mưu cứu Lão Hoàng Gia
Trừng Quang phương trượng hỏi:
– Ngươi đi mời Hoàng Phố tiên sinh vào đây. Chúng ta có điều muốn thỉnh giáo.
Vi Tiểu Bảo xen vào :
– Hoàng Phủ Các là người giảo hoạt, e rằng không hỏi được chuyện gì ở nơi hắn. Chúng ta hãy hỏi vị đại Lạt Ma trước hay hơn.
Trừng Quang đáp :
– Phải rồi! Phải rồi ! Thế mà bần tăng không nghĩ ra.
Nhà sư kia chạy đi một lúc đã thấy hai tăng nhân khiêng Ba Nhan vào điện.
Hai tăng nhân này căm phẫn Ba Nhan đã giết mấy nhà sư ở chùa mình liền quăng mạnh xuống đất.
Trừng Quang nói:
– Trời ơi! Sao các ngươi lại đối đãi với đại Lạt Ma khiếm lễ như vậy?
Hai tăng nhân vâng dạ cho xuôi chuyện rồi trở gót lui ra.
Vi Tiểu Bảo tay trái cầm chiếc ghế ngồi, tay mặt dùng lưỡi đao truỷ thủ cắt chân ghế.
Lưỡi truỷ thủ này sắc bén vô cùng! Vi Tiểu Bảo cắt chân ghế như thái trái cây thành từng miếng dầy một, hai phân.
Trừng Quang phương trượng giương mắt lên nhm gã. Lão không hiểu gã làm như vậy là có dụng ý gì..
Vi Tiểu Bảo quăng chiếc ghế xuống tiến lại trước mặt Ba Nhan. Tay trái gã nắm đầu lão, tay mặt cầm trủy thủ khẽ chỉ vào mấy chỗ thủ thế của gã cũng như cắt chân ghế vừa rồi.
Ba Nhan hốt hoảng la lên :
– Không được rồi !
Trừng Quang cũng la lên:
– Chớ làm thế!
Vi Tiểu Bảo tức giận hỏi Ba Nhan:
– Sao lại không được? Ta biết những vị đại Lạt Ma phái Mật tông ở Tây Tạng đều luyện môn Thiết đầu công để cho đầu cứng như sắt, đao thương chém không vào. Hồi ở Bắc KInh, chỉnh ta đã dùng lưỡi đao này chém vào đầu một tên đại Lạt Ma mà chém hàng nửa ngày đầu hắn vẫn y nguyên không sây sát một chút. Đại Lạt Ma ! Lão là của thật hay đeo chiêu bài giả mạo? Nếu không để ta thử coi thì làm sao mà biết được?
Song Nhi toét miệng nủm cười ra chiều rất khoan khoái.
Ba Nhan vội đáp :
– Tại hạ chưa từng luyện môn Thiết đầu công đó, công tử chỉ chém một nhát là tại hạ chết ngay.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Chưa chắc đã chết. Nếu chém sâu hai, ba tấc thì chẳng việc gì đến tánh mạng? Đại Lạt Ma ! Tại hạ hãy hớt một lớp mỏng trên đầu lão hễ nhìn thấy óc là thôi.
Tại hạ nghe người ta bảo :
– Ai nói thật thì chất óc bất động. Còn kẻ nào nói dối, chất óc như bị đun nóng chảy ra thành được. Tại hạ có điều muốn hỏi đại Lạt Ma, cần phải hớt đi một lớp để coi chất óc cho biết lão là người thành thật hay chuyên môn giả dối.
Ba Nhan vội đáp :
– Đừng chém! Đừng chém! Bản Lạt Ma nhất định nói thật.
Vi Tiểu Bảo lại sờ đầu lão hỏi:
– Lão nói thật hay nói dối thì ta làm sao mà biết được?
Ba Nhan đáp:
– Nếu bản Lạt Ma nói dối, công tử sẽ cắt đầu cũng chưa muộn.
Vi Tiểu Bảo trầm ngâm một lát rồi hỏi:
– Được rồi! Ta thử hỏi lão :
– Ai bảo lão đến chùa Thanh Lương?
Ba Nhan đáp :
– Chính là Thắng La Đà, một vị đại Lạt Ma ở viện Chân Dung của đức Bồ Tát đã phái bản Lạt Ma tới đây.
Trừng Quang hỏi:
– A Di Đà Phật ! Những chùa xanh ở Ngũ Đài Sơn vốn không thù oán gì với chùa vàng mà sao đại Lạt Ma tuyệt đỉnh kia lại phái đại Lạt Ma tới đây quấy rối?
Ba Nhan đáp:
– Tiểu Lạt Ma không phải đến đây quấy rối. Thắng La Đà sư huynh sai tiểu Lạt Ma tới đây để kiếm một nhà sư ngoài bốn mươi tuổi vì y đã lấy cắp bảo kinh của đức Phật sống rồi đến ẩn trong chùa Thanh Lương nên phải tìm cho bằng được y.
Trừng Quang hỏi:
– A Di Đà Phật. Làm gì có chuyện đó?
Vi Tiểu Bảo giơ đao truỷ thủ lên quát :
– Lão nói dối. Ta phải bổ đầu để coi óc lão.
Ba Nhan la lên:
– Không có. Tiểu Lạt Ma không nói dối. Công tử không tin thì đi hỏi Thắng La Đà sư huynh sẽ rõ. Sư huynh còn bảo bọn tiểu Lạt Ma giả vờ phao ngôn là bị mất một tên tiểu Lạt Ma, thực tình chỉ cốt tìm kiếm được nhà sư đứng tuổi kia. Hoàng Phủ tiên sinh nhận biết nhà sư đó, nên mời tiên sinh cùng đi kiếm người. Thắng La Đà sư huynh căn dặn bọn tại hạ: nhà sư kia lấy cắp pho bí kinh của Mật tông là chuyện tày đình, chứ không phải tầm thường.
Nếu tại hạ bắt được nhà sư đó là lập được đại công. Khi trở về nhất định đức Phật sống sẽ trọng thưởng.
Vi Tiểu Bảo thấy Ba Nhan lộ vẻ thành thực, chứ không có điều trá nguỵ, gã nghĩ ngay đến vì lão ngu muội, người ta không để lão biết rõ đó là Thuận Trị Hoàng đế.
Gã liền thò tay vào bọc lấy phong thư bằng Tạng văn mà Song Nhi đã bắt được của bọn Lạt Ma ở dọc đường. Gã mở thơ ra hỏi:
– Lão thử đọc bức thư này cho ta nghe thử coi trong thơ viết chuyện gì?
Ba Nhan vội đáp :
– Dạ dạ !
Lão cầm lấy thơ đọc lý la lý lô một hồi..
Vi Tiểu Bảo gật đầu nói:
– Phải rồi ! Lão đọc Tạng văn thông lắm.
Rồi gã trỏ vào Trừng Quang nói tiếp :
– Phương trượng đại sư đây không hiểu Tạng văn, vậy lão dịch thơ này ra tiếng Hán cho phương trượng nghe.
Ba Nhan đáp:
– Trong thơ này nói: Vi…. đại nhân vật đó… đúng là ở chùa Thanh Lương trên Ngũ Đài Sơn. Gần đây có tin… bọn Thần long giáo cũng đến mời ỵ Vậy chúng ta phải… hạ thủ trước mới được.
Vi Tiểu Bảo nghe Ba Nhan nhắc đến ba chữ Thần long giáo , gã biết là lão nói thật, liền hỏi tiếp:
– Trong thơ còn nói gì nữa?
Ba Nhan đáp:
– Trong thơ nói thêm việc lên chùa Thanh Lương mời đại nhân vật này chẳng có gì khó khăn mà điều đáng sợ là Thần long giáo hay tin tất đến cướp đoạt, nên. .. Thắng La Đà sư huynh yêu cầu Đạt Hoà Nhĩ sư huynh ở Bắc Kinh gấp rút phái nhiều cao thủ tới viện trợ.
Vi Tiểu Bảo lại hỏi:
– Còn gì nữa không?
Ba Nhan đáp:
– Hết rồi. Phía dưới chẳng còn chữ nào nữa.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Hoàng Phủ Các là nhân vật như thế nào?
Ba Nhan đáp:
– Y cũng là một tay trợ thủ nhận lời mời của Thắng La Đà sư huynh và mới tới đêm qua.
Vi Tiểu Bảo gật đấu rồi nhìn Trừng Quang nói:
– Phương trượng ! Tại hạ muốn thẩm vấn phương trượng chùa Phật Quang.
Nếu đại sư không tiện có mặt ở đây thì xin ra ngoài cửa sổ mà nghe.
Trừng Quang đáp :
– Hay lắm! Hay lắm! ..
Lão sai người đưa Ba Nhan ra ngoài và đem Tâm Khê vào, rồi lão trở về thiền phòng chứ không đứng ngoài cửa sổ nghe ngóng.
Tâm Khê vừa vào phòng đã tươi cười nói:
– Hai vị tiểu thí chủ hãy còn nhỏ tuổi mà võ nghệ siêu quần. Lão tăng dĩ nhiên chưa từng thấy người nào như vậy mà còn chưa được nghe ai nói tới trường hợp này. Các vị quả là những trang thiếu niên hào kiệt. Thế mà lão tăng không biết, thật là có lỗi.
Vi Tiểu Bảo mắng liền:
– Con bà nó ! Không ai thèm nghe lời phỉnh nịnh của lão đâu.
Gã vung chân đá vào đít nhà sư một cước.
Tâm Khê tuy đau đớn nhưng vẫn tươi cười:
– Phải lắm! Phải lắm! Những bậc anh hùng hào kiệt chân chính quyết không ưa lời nịnh hót.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Ai đã phái lão đến chùa Thanh Lương hành động điên khùng?
Tâm Khê đáp:
– Thí chủ đã hỏi, lão tăng không dấu giếm. Thắng La Đà đại Lạt Ma ở viện Chân Dung của đức Bồ Tát phái người đưa đến cho bần tăng hai trăm lạng bạc yêu cầu bần tăng đi với sư đệ y là Ba Nhan tới chùa Thanh Lương để kiếm… một người. Lão tăng nghĩ rằng phải có công mới được hưởng lộc, đành đi với y một chuyến.
Vi Tiểu Bảo lại đá lão một cước nữa rồi quát mắng:
– Sao lão dám nói nhăng nói càn để lừa gạt tả Biết điều thì nói cho thực !
Tâm Khê đáp:
– Dạ dạ ! Lão tăng xin nói thật là đại Lạt Ma đã đưa đến cho ba trăm lạng bạc.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Không đúng. Hiển nhiên là một ngàn lạng.
Tâm Khê nói:
– Thực tình thì chỉ có năm trăm lạng, nếu thêm một lạng nữa lão tăng không phải là giống người.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Tên Hoàng Phủ Các đó là hạng người nào?.
Tâm Khê đáp:
– Hắn là mống hạ lưu vô sỉ chứ chẳng phải hạng người tử tế. Tên quỷ Lạt Ma Ba Nhan rước hắn đến. Thí chủ tha cho lão tăng rồi lão tăng lập tức đưa hắn lên huyện để quan sai trừng trị hắn cho bõ ghét. Chùa Thanh Lương là nơi thanh tịnh ờ cửa Phật, khi nào để cho hắn đến làm càn làm bậy? Tiểu thí chủ! Mấy mạng người chết oan cùng mấy xác Lạt Ma, chúng ta đổ cả lên đầu hắn.
Vi Tiểu Bảo sa sầm nét mặt hỏi:
– Hiển nhiên chỉnh lão đã giết họ sao lại đổ tội cho kẻ khác?
Tâm Khê năn nỉ:
– Hảo tiểu gia ! Xin tiểu gia dung tha cho lão tăng.
Vi Tiểu Bảo kêu người đưa Tâm Khê ra ngoài và khiêng Hoàng Phủ Các vào thẩm vấn.
Hoàng Phủ Các là con người rất quật cường.
Vi Tiểu Bảo hỏi mà hắn không trả lời một câu nào.
Song Nhi liền điểm vào huyệt Thiên khoát khiến cho Hoàng Phủ Các phát ngứa ngáy không sao chịu nổi, lớn tiếng rên la kêu gọi. Thế mà Vi Tiểu Bảo vẫn chẳng tra hỏi được câu gì.
Hắn chỉ nói:
– Mi có giỏi thì vung đao chém chết lão gia đi cho rồi. Mi hành hạ người ta trong hoàn cảnh này thì đâu phải là bậc anh hùng hảo hán?
Vi Tiểu Bảo chẳng những không tức giận mà còn kính trọng Hoàng Phủ Các đáng mặt nam tử hán. Gã đáp :
– Được lắm ! Chúng ta không hành hạ ngươi nữa.
Đoạn bảo Song Nhi giải khai huyệt đạo Thiên khoát cho hắn.
Gã cũng không hỏi gì nữa, sai người khiêng Hoàng Phủ Các ra ngoài rồi mời Trừng Quang phương trượng vào nói:
– Vụ này kết quả ra sao khó mà lường được, tưởng chúng ta phải thương lượng cùng đại nhân vật đó.
Trừng Quang lắc đầu đáp :
– Y đã nhất định không tiếp người ngoài.
Vi Tiểu Bảo hỏi ngay:
– Sao lại không tiếp người ngoài? Vừa rổi y đã chạm trán người ngoài đó thôi? Nếu chúng ta không can thiệp há chẳng để kẻ khác bắt đi rồi? Chỉ vài ngày nữa là đại Lạt Ma ở Bắc Kinh lại phái người tới, ngoài ra còn Thần long giáo còn khỉ gì nữa, khi đó dù chúng ta có ra sức giúp y cũng chẳng thể địch nổi số đông.
Trừng Quang nói:
– Thí chủ nói phải lắm!
Vi Tiểu Bảo nói:
– Phương trượng cho y hay là tình thế rất cấp bách, nếu không cùng nhau thương lượng tìm biện pháp giải quyết là không xong đâu.
Trừng Quang nói:
– Lão tăng đã hứa lời trong chùa này không ai chuyện trò với y, cả lão tăng cũng vậy.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Được rồi. Tại hạ không phải là nhà sư trong chùa, có thể đến nói với y được.
Trừng Quang vội đáp :
– Không được ! Không được ! Tiểu thí chủ mà vào tăng phòng thì sư đệ Mãng hoà thượng Hành Điên sẽ vung chử đánh chết ngay.
Vi Tiểu Bảo cười đáp :
– Lão không đánh chết được tại hạ đâu.
Trừng Quang quay lại nhìn Song Nhi nói:
– Dù thí chủ có sai vị thư đồng điểm ngã Hành Điên thì Hành Si cũng không nói gì thí chủ đâu.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Hành Si ư? Pháp hiệu nhân vật đó là Hành Si hay sao?
Trừng Quang đáp :
– Phải rồi! Vậy ra thí chủ chưa biết !
Vi Tiểu Bảo thở dài nói:
– Đã thế thì tại hạ cũng chẳng có biện pháp nào nữa. Đáng tiếc cho chùa Thanh Lương là một ngôi cổ tự nổi tiếng mà bị tàn phá vì tay phương trượng.
Trừng Quang mặt buồn rười rượi, hai bàn tay xát vào nhau không ngớt.
Đột nhiên lão nói:
– Để lão tăng đến hỏi Ngọc Lâm sư huynh, may ra có biện pháp nào chăng?. ..
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Ngọc Lâm đại sư là ai vậy?
Trừng Quang đáp:
– Y là sư phụ truyền pháp cho Hành Si.
Vi Tiểu Bảo cả mừng nói:
– Hay lắm! Vậy phương trượng dẫn tại hạ đến ra mắt vị lão hoà thượng đó
Trừng Quang đại sư liền dẫn Vi Tiểu Bảo cùng Song Nhi đến một gian miếu nhỏ. Trước miếu này không có biển đề chi hết.
Trừng Quang đi thẳng vào thiền phòng ở hậu viện. Trong thiền phòng có một vị lão tăng râu tóc bạc phơ ngồi trên bồ đoàn nhắm mắt nhập định. Ba người vào tới nơi lão cũng không hay biết.
Trừng Quang ra hiệu cho Vi Tiểu Bảo và Song Nhi đừng lên tiếng và trỏ vào những chiếc bồ đoàn ở phía sau. Lão ngồi xuống bồ đoàn cúi đầu trông xuống. Hai tay chắp để trước ngực.
Vi Tiểu Bảo cười thầm trong bụng rồi cũng ngồi xuống bồ đoàn.
Bốn bề yên lặng như tờ. Trong toà tiểu miếu này dường như chỉ có một mình lão tăng ở.
Sau một lúc lâu, vị lão tăng kia thuỷ chung vẫn không nhúc nhích, chẳng khác gì người chết rồi.
Trừng Quang cũng ngồi yên không dám cục cựa.
Vi Tiểu Bảo chân tay ngứa ngáy cơ hồ chịu không nổi. Gã hết ngồi lại đứng, hết đứng lại ngồi, miệng mắng thầm tổ tôn mười tám đời vị lão tăng đến mấy chục lượt.
Lại qua một lúc lâu nữa, nhà sư già mới thở phào một cái, từ từ mở mắt ra.
Vị lão tăng thấy trước mặt có người vẫn không lộ vẻ kinh ngạc, chỉ khẽ gật đầu mấy cái.
Trừng Quang lên tiếng:
– Bạch sư huynh! Hành Si chưa hết trần duyên, có người đến chùa tìm y.
Xin sư huynh thi triển Phật pháp hoá giải.
Ngọc Lâm đại sư đáp:
– Gốc nguồn vẫn ở lòng người mà ra. Hoá giải là ở nơi mình.
Trừng Quang nói:
– Ngoại ma hãy còn trầm trọng, chùa Thanh Lương gặp phải tai nạn.
Rồi phương trượng thuật lại chuyện bọn Tâm Khê, Ba Nhan, Hoàng Phủ Các muốn cướp Hành Si, may nhờ thầy trò Vi Tiểu Bảo ra tay giải cứu tình hình thế nào cho Ngọc Lâm đại sư nghe. Trừng Quang còn nói thêm hai bên
đều chết mất mấy người, xem chừng đối phương không chịu bỏ qua.
Ngọc Lâm lẳng lặng chú ý lắng tai nghe rồi không nói gì, lại nhắm mắt nhập định.
Vi Tiểu Bảo tức quá đứng phắt dậy toan lớn tiếng thoá mạ.
Nhưng gã vừa mở miệng, Trừng Quang xua tay lia lịa ra hiệu cho gã đừng nóng nảy và yêu cầu gã ngồi xuống chờ đợi.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:
– Dù gặp bọn đạo tặc hay đ điếm trong thiên hạ cũng không ngán bằng gặp nhà sư già này…
Gã vừa nghĩ tới đây thì Ngọc Lâm đại sư trên môi thoáng lộ nụ cười, mở bừng mắt ra hỏi:
– Phải chăng Vi thí chủ từ Bắc Kinh đến đây?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Đúng thế!
Ngọc Lâm hỏi:
– Vi thí chủ làm đương sai kề cận bên mình Hoàng thượng phải không?
Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hãi, đang ngồi trên bồ đoàn đứng bật dậy hỏi:
– Đại sư! … Sao đại sư biết thế !
Ngọc Lâm mỉm cười đáp:
– Lão tăng đoán vậy.
Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng:
– à sư này ra vẻ tà môn. Không chừng lão có pháp thuật thật.
Bây giờ gã không dám chửi thầm lão tăng nữa, lộ vẻ kính cẩn ngồi xuống.
Ngọc Lâm hỏi:
– Hoàng thượng sai Vi thí chủ đến ra mắt Hành Si có điều chi muốn hỏi?
Vi Tiểu Bảo bụng bảo dạ:
– Lão này biết hết rồi, nói dối cũng bằng vô dụng.
Gã liền đáp :
– Hoàng thượng được biết lão Hoàng gia còn sống ở nhân gian, ngài vừa vui mừng vừa thương cảm, nên phái tiểu tử đến vấn an lão Hoàng gia. Nếu lão Hoàng gia chịu trở về cung thì… hay quá.
Nguyên vua Khang Hy dặn Vi Tiểu Bảo mở cuộc điều tra cho rõ thực hư rồi ngài sẽ thân hành lên Ngũ Đài Sơn triều kiến phụ hoàng. Nhưng Vi Tiểu Bảo dấu câu này không nói.
Ngọc Lâm hỏi:
– Đức Hoàng thượng đưa cho thí chủ tín vật gì để lên đây?
Nguyên vua Khang Hy đã viết một phong thư cho Phụ hoàng nhưng sau ngài lại nghĩ bức thư đó mà lọt vào tay người ngoài thì thật là mối hoa. động trời, vì thế ngài lại đốt thơ đi.
Vi Tiểu Bảo lấy đạo trát có ngự bút của vua Khang Hy ở trong túi áo lót ra, cầm hai tay đưa đến trước mặt Ngọc Lâm nói:
– Đại sư coi đây.
Trên tờ ngự trát viết:
‘Sắc lệnh cho quan ngự tiền thị vệ phó tổng quản là Vi Tiểu Bảo đi công cán khắp một dải Ngũ Đài Sơn. Vậy các quan văn võ ở các tỉnh dọc đường phải tuân lệnh y viên điều động. Khâm thử.”
Ngọc Lâm cầm tờ trát coi đi coi lại rồi nhận kỹ cả dấu ngự bảo.
Lão trả lại tờ trát cho Vi Tiểu Bảo, nói:
– Té ra đây là quan Ngự tiền thị vệ phó tổng quản Vi đại nhân. Lão tăng thật có điều thất kính.
Vi Tiểu Bảo ngấm ngầm đắc ý tự nhủ:
– Chắc từ giờ lão này không dám coi thường ta nữa.
Nhưng gã thấy nét mặt nhà sư già không có vẻ gì kính cẩn cho lắm, lòng gã lại nguội lạnh không cao hứng mấ.y nữa.
Ngọc Lâm hỏi:
– Vi thí chủ! Theo ý thí chủ thì nên làm thế nào?
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Tại hạ xin đến khấu đầu bái kiến lão Hoàng gia xem ngài truyền phán ra sao?
Ngọc Lâm nói:
– Trước kia y làm Hoàng đế thì giàu có, nhưng hiện giờ đã thành hoà thượng không còn tý gì nữa và đã cắt đứt trần duyên. Vậy ba chữ “lão Hoàng gia” không nên nhắc tới khiến người nghe phải kinh hãi và làm phiền nhiễu cuộc thanh tu của y.
Vi Tiểu Bảo lẳng lặng không nói gì.
Ngọc Lâm lại tiếp :
– Thí chủ trở về tâu Hoàng thượng là Hành Si không muốn gặp thí chủ và cũng không muốn ngó thấy người ngoài.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Đức Hoàng thượng là con của lão gia, đâu phải người ngoài?
Ngọc Lâm hỏi:
– Xuất gia là thế nào thí chủ có hiểu không? Đã ra khỏi nhà đi tu thì vợ con cũng là người ngoài.
Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng:
– Coi chừng mọi sự đều do lão sư già này giở trò, cố ý ngăn cản. Lão Hoàng gia dù không chịu về cung cũng chẳng đến nỗi không cho vợ con thấy mặt.
Gã liền hỏi:
– Đã vậy thì tại hạ phải đi điều động nhân mã lên Ngũ Đài Sơn bảo vệ cho lão Hoàng gia, không để bọn người phức tạp vào chùa phá rối.
Ngọc Lâm đáp :
– Nếu thế thì chùa Thanh Lương này biến thành nội điện trong Hoàng cung hay là chùa như vậy. Sao bằng trở về Hoàng cung ở Bắc Kinh quách cho rồi? Đồng thời quan ngự tiền thị vệ phó tổng quản Vi đại nhân cũng biến thành kẻ đương sai ở chùa Thanh Lương không hơn không kém. Vậy thí chủ không nên hành động như thế.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Té ra đại sư đã có biện pháp bảo vệ. .. cho lão nhân gia. Tại hạ xin thì đã nghe lời cáo luận.
Ngọc Lâm mĩm cười đáp:
– Vi thí chủ này còn nhỏ tuổi mà quả nhiên là một tay lợi hại khác thường.
Thảo nào mới mười mấy tuổi đã làm nên quan lớn.
Lão ngừng lại một chút rồi tiếp :
– Lão tăng chẳng có biện pháp nào hết. Kẻ xuất gia không tranh danh đoạt lợi với người đời, dù gặp tai ương cũng vui lòng chịu đựng. Đa tạ Vi thí chủ đã có thịnh tình với bản tự. Giả sử chùa Thanh Lương có xảy tai vạ thì cũng là một trường kiếp nạn khó lòng tránh khỏi.
Dứt lời, lão chắp tay thi lễ rồi nhắm mắt nhập định.
Trừng Quang đứng dậy giơ hai tay ra hiệu rồi lùi đến bên cửa. Y nhìn Ngọc Lâm khom lưng thi lễ.
Vi Tiểu Bảo ngó nhà sư già nhăn mặt lại làm trò ba bị thè lưỡi ra. Gã còn chỉ ngón tay cái bịt lỗ mũi, bốn ngón tay kia chìa ra vẫy Ngọc Lâm mấy cái ra điều muốn nói:
– Thúi lắm! Thúi lắm! Không ngửi được !
Nhưng Ngọc Lâm đã nhắm mắt lại nên không nhìn thấy.
Ba người ra bên ngoài tiểu miếu ngồi.
Trừng Quang nói:
– Ngọc Lâm đại sư là một vị cao tăng đắc đạo đã có chỉ thị rõ ràng. Bây giờ bần tăng về tha bọn Tâm Khê phương trượng. Vi thí chủ ! Chúng ta được hội kiến bữa nay cũng là có duyên. Bây giờ xin cáo biệt!
Phương trượng nói xong chắp hai tay cúc cung hành lễ không để cho Vi Tiểu Bảo tiến vào chùa Thanh Lương nữa.
Vi Tiểu Bảo tức giận nói:
– Hay lắm! Các vị đã có diệu kế. Bọn tại hạ thành người đa sự.
Song Nhi đi kêu bọn Vu Bát kéo nhau xuống núi, trở về ngủ trọ tại chùa Linh Cảnh.
Hôm qua đến chùa Linh Cảnh, Vi Tiểu Bảo đã cúng một trăm lạng bạc.
Nhà sư trụ trì thấy vị đại tài chủ lại đến liền ân cần tiếp đãi.
Vi Tiểu Bảo ngồi trong phòng khách, tay chống cằm, trong lòng rất là phiền muộn, bụng bảo dạ:
– Được gặp lão Hoàng đế rồi, nhưng ngài ở hoàn cảnh rất nguy hiểm. Bọn Lạt Ma ở Tây Tạng muốn bắt ngài. Thần long giáo cũng tìm đến để mưu đồ chuyện gì. Lão trọc Ngọc Lâm thì làm bộ làm tịch lại đếch có bản lãnh. Còn Trừng Quang phương trượng tuy võ công cao cường nhưng chỉ có một mình thì làm gì được? Ta e rằng sau đây mấy bữa lão Hoàng đế bị người bắt đem đi mình trở về biết nói thế nào với Tiểu Huyền Tử?
Gã quay lại nhìn Song Nhi thấy thị cặp lông mày rủ thấp, vẻ mặt buồn rầu ủ rũ, liền hỏi:
– Song Nhị Sao cô lại không vui vẻ?.
Song Nhi đáp :
– Nô tỳ không sao cả !
Vi Tiểu Bảo nói:
– Chắc cô có tâm sự gì thì phải? Mau mau nói cho ta hay !
Song Nhi đáp :
– Thực tình nô tỳ chẳng có điều chi mà nói.
Vi Tiểu Bảo xoay chuyển ý nghĩ rồi hỏi:
– Ừ! Ta biết rồi! Chắc cô trách ta làm quan trong triều mà không nói cho cô haỵ Có đúng thế không?
Song Nhi hỏi lại:
– Hoàng đế Thát Đát là người tồi bại. Sao tướng công. .. tướng công lại làm quan với hắn